Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
|
|
Chương 542: Diệt tộc (3)
"Ha hả," hắn cười nhẹ hai tiếng, nhắm hai mắt lại, "Vì Thiên gia, ta buông tha tất cả, nhưng lại chưa từng đoán được, lại rơi vào kết cục như vậy! Sau này, ta cũng không thể quản Thiên gia được nữa rồi." Thân thể Thiên Phúc càng lúc càng yếu kém, giọng nói cũng rất suy yếu, mấy người trưởng lão khác đã sớm không chịu nổi lực lượng của linh hồn chi hỏa, mà dần dần trở nên trong suốt... "Không!" Mắt thấy Thiên Phúc muốn từ bỏ Thiên gia, Thiên Nhất gấp đến độ gào thét một tiếng: "Tổ trưởng lão, người không thể buông tha Thiên gia được, năng lực của các người cường đại như vậy, Vân Lạc Phong thiết trí trận pháp làm sao có thể giam giữ các người được? Ta biết các người khẳng định còn có năng lực khác! Nếu là các người từ bỏ, Thiên gia liền thật sự xong rồi!" Thiên Phúc thở dài một tiếng: "Nếu chúng ta còn sống, cho dù là trận pháp này, hay là hỏa diễm, lại vô pháp tổn thương đến chúng ta, đáng tiếc, hiện tại chúng ta chỉ còn lại linh hồn thôi! Thì có năng lực làm được cái gì chứ?" Giọng nói của lão đành chịu, liền tính bây giờ lão muốn nghĩ trợ giúp Thiên gia, cũng là lòng có lực mà sức không đủ. Thiên Nhất há to miệng, nghĩ muốn nói gì đó để tiếp tục khuyên, mà lúc này, linh hồn của hắn ở trong linh hồn chi hỏa bị tiêu hao không sai biệt lắm, chỉ có thể tùy ý thiên mệnh... "Thiên Nhai," Thiên Phúc quay đầu nhìn về phía Thiên Nhai, "Ta hy vọng ngươi có thể nhìn đến điểm Thiên gia nuôi dưỡng ngươi thành người, buông tha cho Thiên gia một con đường sống!" Cho dù là đến cuối cùng, lão cũng muốn giãy dụa lần cuối! Mà hiện giờ, hắn có thể lợi dụng, đó là tình cảm thời niên thiếu của Thiên Nhai đối với Thiên gia. Thế nhưng, đối mặt với giọng nói gần như cầu khẩn của lão, Thiên Nhai chỉ lạnh lùng cười: "Cảm tình của ta với Thiên gia, tại năm đó cũng đã tiêu hao hết rồi! Đương nhiên, ta cũng cần phải cảm tạ Thiên gia các ngươi, nếu như không phải các ngươi đuổi giết ta, ta cũng không có khả năng lấy tốc độ nhanh nhất dần khôi phục lại." Thân thể Thiên Phúc run lên, suy yếu hỏi: "Thiên Nhai, ngươi thật sự tuyệt tình như vậy? Nếu như người thật sự tru diệt Thiên gia, thế nhân sẽ nói ngươi thế nào?" Giờ khắc này hình như Thiên Phúc quên mất, ngay từ đầu là ai kêu đánh hô giết Thiên Nhai? Nếu như không phải là do Vân Lạc Phong, có lẽ, hôm nay Thiên Nhai đã phải táng thân bị người giết hại ở chỗ này. Nhưng bây giờ, hắn lại vẫn chính nghĩa ngôn từ chỉ trích Thiên Nhai vô tình. "Ha ha!" Thiên Nhai cười ha ha hai tiếng, "Cho dù thế nhân có nói ta vô tình thì như thế nào? Thiên Nhai ta làm việc gì, chỉ cần không thẹn với lương tâm là được! Dựa vào cái gì Thiên gia các ngươi có thể giết ta, ta liền không thể phản diệt Thiên gia ngươi? HIện giờ, ngoại trừ ta có họ Thiên, những cái khác đã không có quan hệ gì với Thiên gia!" Lời nói thế tục, thế nhân mắt lạnh, lại có quan hệ gì với hắn đâu? Con người lúc còn sống, vốn hẳn là khoái ý ân cừu (ơn thù rõ ràng), giết người nên giết, diệt tộc nên diệt! Nói với Thiên Nhai không được, Thiên Phúc lại chuyển hướng về phía Vân Lạc Phong: "Tiểu nha đầu, mặc dù trước đây Thiên gia ta có sai, nhưng phương thức ngươi trả thù có phải quá độc ác rồi không?" Rốt cuộc thiếu nữ chậm rãi ngẩng đầu lên, dưới ánh mặt trời sáng chói, khuôn mặt nàng tỏa ra ánh sáng hấp dẫn lòng người. "Thiên gia, từ nay về sau, không còn tồn tại nữa." Một câu nói đơn giản, đã phán tử hình cho Thiên gia. Từ nay về sau, Thiên gia không còn tồn tại nữa! Trong lúc mấy người đang tranh luận với nhau, linh hồn Thiên Nhất đã yếu ớt đến mức giỏ thổi tan đi. Ở một khắc cuối cùng, đột nhiên hắn điên cuồng nở nụ cười, tiếng cười kia hung dữ, vang tận mây xanh. "Vân Lạc Phong, Thiên Nhai, các ngươi vĩnh viễn không có cách nào diệt được tộc Thiên gia ta! Bởi vì tôn tử ta Thiên Ngọc đã đến một nơi các ngươi không thể tìm thấy! Khà khà, hắn nhất định sẽ báo thù cho chúng ta! Lúc này, trong lòng Thiên Nhất thấy cực kỳ may mắn, may mắn Thiên Ngọc không trở về Thiên gia, nếu không, có trở về cũng không có người giúp hắn báo thù rửa hận!
|
Chương 543: Diệt tộc (4)
Editor: Tiểu Ly Ly. Thiên Ngọc? Nhắc tới tên này, ánh mắt Vân Lạc Phong hơi hơi trầm xuống, quay đầu nhìn về phía Thiên Nhai: “Có thể vận dụng thế lực của người tìm ra Thiên Ngọc hay không?” “Nha đầu, chuyện này liền giao cho ta, diệt cỏ không trừ tận gốc, vể sau nhất định sẽ để lại hậu quả, ngày đó tính cách của Thiên Ngọc không nóng nảy giống gia gia và phụ thân hắn, nhưng thật ra rất thâm trầm, nếu như để hắn lưu lại, nhất định sẽ gây ra họa lớn!” Thiên Nhai trầm mặc nửa ngày, nghiêm túc trả lời nói. Một khắc trước khi Thiên Nhất hồn phi phách tán, nghe thấy được hai người nói này, khóe môi hắn không tự chủ được giơ lên tươi cười châm chọc. Thiên Ngọc đã rời đi trước, hai người kia là tuyệt không sẽ tìm được! Lúc đó, chờ hắn trở về, tất nhiên sẽ vì toàn bộ Thiên gia mà báo thù! Như thế, hắn chết cũng không oán. Ầm! Linh hồn chi hỏa tiêu tán ở bên trong không khí, mà thân thể Thiên Nhất ngã mạnh xuống đất, đến chết, trên mặt hắn đều mang theo ý cười trào phúng, một đôi mắt trợn lên tràn đầy đắc ý. Giống như, hắn đã tin tưởng xác định, Vân Lạc Phong và Thiên Nhai đều sẽ nhanh chóng ngã xuống trên thế gian. Cùng lúc đó, mấy người Thiên Phúc cũng không chịu nổi uy lực của linh hồn chi hỏa, linh hồn từ trong suốt trở nên hư vô, cuối cùng gió nhẹ phất quá, giống như một trận khói nhẹ bị tiêu tán bên trong không khí …… Đám người còn lại của Thiên gia đều là lộ ra sắc mặt hoảng sợ, bước chân nhịn không được thối lui về phía sau. Đặc biệt là Thiên Huyền, hắn sợ tới mức đã nói không ra lời, thân thể không ngừng run rấy ở trong gió nhẹ. Thiên Nhai không có liếc nhìn mấy người này một cái, ánh mắt chuyển về phía Vân Lạc Phong: “Vân nha đầu, những người này liền giao cho ta xử trí! Mặt khác, sau đó liền đi cho thế lực trong tay ta đi tìm Thiên Ngọc, nhưngmà, có một việc ta cần ngươi giúp đỡ ……” “Gấp cái gì?” Vân Lạc Phong nhướng nhướng mày, hỏi. Thiên Nhai trầm ngâm một lát: “Lần này ta mang theo tiểu Bạch, vốn là vì một gốc cây dược liệu! Dược liệu kia sinh trưởng ở đối diện bờ hoàng tuyền, rất khó tìm được! Chỉ có lấy huyết mạch tiểu Bạch để lôi kéo, mới vừa rồi có thể tìm được một gốc cây dược liệu kia, ta hy vọng ngươi có thể thay ta lấy dược liệu này về.” “Được!” Vân Lạc Phong không có suy nghĩ nhiều, liền đáp ứng rồi nói: “Không biết người muốn ta tìm dược liệu gì?” “Cây dược liệu kia, tên là Hồn Dẫn, sau khi dùng có thể tăng lên cường độ của linh hồn, ta xem ngươi có được công pháp Công Kích Linh Hồn, dược liệu này đối với ngươi mà nói là đồ bổ hiếm có, chỉ là……” Tiểu lão đầu xoa xoa bàn tay, ha ha cười nói, “Lúc ngươi có được Hồn Dẫn, chia cho ta một nửa là được.” “Không thành vấn đề, nhưng mà, ngườii trước nói cho ta, ta nên đi hoàng tuyền như thế nào?” Vân Lạc Phong cười tủm tỉm nhìn chăm chú vào lão giả: “Chẳng lẽ, trước ta muốn tự sát?” Nghe nói lời này, đầu tiên là tiểu lão đầu sửng sốt một chút, rồi sau đó, thật sự hắn không có nhịn cười lên tiếng. “Nha đầu, hoàng tuyền này là một địa danh, bởi vì địa phương kia không hề chế độ điều lệ, pháp tắc thờ phụng là quả đấm của đấng tối thượng, càng là thường xuyên sẽ phát sinh chuyện thế lực chém giết, mỗi ngày số lượng tử vong cũng mấy vạn, vì vậy bị xưng là hoàng tuyền.” Bởi vì chủ trước đây của thân thể này cũng không có hiểu biết quá lớn về tin tức trong Đại Lục, vì vậy, Vân Lạc Phong không biết này đó cũng là việc bình thường. Nhưng mà, đổi thành người bình thường, nếu là phạm phải loại sai lầm đơn giàn này, khẳng định sẽ xấu hổ tìm cái hố ngầm mà chui vào đi. Vân Lạc Phong lại không như vậy, sắc mặt nàng bình tĩnh giống như người thường, phảng phất chuyện gì cũng giống như không có xảy ra. “Ta đã biết, lúc đó người đến Vân gia chờ tin tức của ta, tiểu Bạch, chúng ta xuất phát đi.” Lâm Nhược Bạch hơi hơi chớp chớp mắt: “Sư phụ, ta vừa rồi liền muốn hỏi người, tiểu nam hài này bên cạnh người từ đâu mà tới? Lớn lên cũng quá đáng yêu.”
|
Chương 544: Ta muốn cưới hắn
Editor: Tiểu Ly Ly. Lần này, không đợi Vân Lạc Phong mở miệng giải thích, một bên giọng nói véo von như hoàng oanh của Khinh Yên liền truyền đến. “Hắn là nhi tử của tiểu thư nhà ta.” Giống như thiên lôi cuồn cuộn, hai người Thiên Nhai và Lâm Nhược Bạch đồng thời trợn tròn mắt. Vân Lạc Phong…… lại có thể có nhi tử? Hơn nữa tuổi của nhi tử này còn lớn tới như vậy? Trời ạ! Quả thực không thể tưởng tượng! Thiên Nhai ghen ghét nhìn Vân lạc phong: “Một nửa thanh xuân của ta cũng sẽ nhanh chóng xuống mồ, ngay cả tức phụ đều không có, ngươi mới mười lăm tuổi mà thôi, liền có một nhi tử lớn như vậy.” Hai mắt Lâm Nhược Bạch sáng lên, giơ tay nhéo nhéo gương mặt của Tiểu Mạch, khuôn mặt búp bê nở nụ cười rực rỡ. “Tiểu đệ đệ, ngoan, gọi một tiếng tỷ tỷ đi.” Sắc mặt Tiểu Mạch lập tức đen xuống, hắn sống không biết bao nhiêu năm người, lại có thể bị một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa xưng là tiểu đệ đệ? Hơn nữa, nàng lại có thể đùa giỡn hắn? Nghĩ đến đây, Tiểu Mạch đánh rớt vào một cái vào tay của Lâm Nhược Bạch, trốn đến phía sau Vân Lạc Phong, đôi tay gắt gao túm góc áo nàng. “Mặt ta đã có chủ…… Chỉ có mẫu thân mới có thể chạm vào.” Vốn dĩ hắn là muốn cho Lâm Nhược Bạch từ bỏ chà đạp hắn, ai ngờ nhìn đến dáng vẻ kêu ngạo đáng yêu kia của hắn, ánh sáng trong đáy mắt Lâm Nhược Bạch càng sâu. “Sư phụ, ta muốn cưới hắn.” Như một tiếng sấm sét đón đầu mà xuống, Tiểu Mạch liền ngây ngẩn cả người ngay tại chỗ, hắn kinh ngạc nhìn về phía Lâm Nhược Bạch đang khẽ nâng cằm, bị dọa đến liền lời nói đều nói không nên lời. Trên đời này làm sao có nữ nhân không biết xấu hổ như vậy? Thế nhưng đối với nam nhân xa lạ lần đầu gặp mặt nói muốn cưới hắn? Hơn nữa, nàng thân là nữ nhân, không phải phải nói là gả sao? Vì sao biến thành cưới? Chỉ là, chủ nhân nhất định sẽ không đồng ý! Nghĩ đến đây, Tiểu Mạch an lòng, đắc ý nâng lên khuôn mặt nhỏ đáng yêu, khinh thường nhìn lại về phía Lâm Nhược Bạch. “Cho phép.” Ngay khi thời điểm Tiểu Mạch đắc ý vạn phần, thiếu nữ nhẹ nhàng chậm chạp nói ra này hai chữ. Một khắc kia, trong lòng Tiểu Mạch tan nát, hai hàng nước mắt trong suốt từ trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn chảy xuống, một đôi mắt to sáng ngời tràn đầy không dám tin tưởng. Hắn tựa hồ làm sao cũng không tin, chủ nhân cứ như vậy mà bán hắn đi. “Tiểu thư.” Khinh Yên có chút không đành lòng: “Tiểu thiếu gia mới năm tuổi…… Chờ hắn lớn lên rồi hãy quyết định lại đi?” “Mẫu thân, nàng nói rất đúng.” Tiểu Mạch lập tức phục hồi tinh thần lại, gắt gao lôi kéo góc áo Vân Lạc Phong, ủy ủy khuất khuất nói: “Ta mới năm tuổi, ta còn là một hài tử, tuổi ta so với nàng kém nhau quá lớn, chúng ta không xứng.” Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhướng mày: “Ngươi làm một nàng dâu nuôi từ bé cũng không tồi, đối với chân ái mà nói, tuổi không là vấn đề.” “Không! Người không thể nhẫn tâm như vậy, người không thể đẩy ta cho nữ nhân này!” Tiểu Mạch thiếu chút nữa khóc ra, trinh tiết của chính mình cứ như vậy bị chủ nhân bán đi…… Hơn nữa, chính mình mấy trăm năm đều là dáng vẻ năm tuổi, căn bản là không có khả năng lớn lên, làm sao cưới vợ? “Tiểu Mạch.” Vân Lạc Phong tiến đến bên tai Tiểu Mạch, khóe môi giơ lên một nụ cười tà khí: “Ngươi lừa ta một lần, ta đây cũng muốn như vậy trả lại cho người một lần! Cho nên, từ nay về sau, ngươi chính là thê tử tiểu Bạch.” “Không cần!” Tiểu Mạch dùng đôi tay ôm lấy đùi Vân Lạc Phong, chết sống cũng không chịu buông tay: “Người không thể cứ như vậy mặc kệ ném ta xuống, hơn nữa, ta là nam nhân, nàng mới là nữ nhân, vì sao ta là thê tử nàng? Người có phải nói ngược hay không?” “Ừ……” Vân Lạc Phong nhẹ vỗ về cằm, chớp chớp mắt: “Bởi vì tiểu Bạch nói muốn cưới ngươi, vậy ngươi đương nhiên sẽ làm vợ, nàng làm vi phu.”
|
Chương 545: Tiểu Mạch tuyệt vọng
Editor: Kim Phượng Tiểu Mạch còn muốn kháng nghị, nhưng vào lúc này một bàn tay nhỏ từ phía sau nó nhấc nó lên giữa không trung. “Nữ nhân xấu xa, ngươi buông ta ra!” Cảm nhận được hơi thở phía sau, Tiểu Mạch giận run cả người, không ngừng giãy giụa trong tay Lâm Nhược Bạch. “Sư phụ đã tặng ngươi cho ta.” Lâm Nhược Bạch hơi hơi nâng cằm, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ đáng yêu càng thêm sáng lạn, “Cho nên về sau ngươi chính là thê tử của ta.” Cả người Tiểu Mạch đều uể oải xuống, ánh mắt vạn phần ủy khuất nhìn chăm chú vào Vân Lạc Phong, biểu tình đó như là một con chó nhỏ bị vứt bỏ, đáng thương làm mọi người xung quanh đều bất giác sinh lòng yêu thương. Nhìn thấy một màn này, Thiên Nhai càng thêm muốn đâm đầu chết, ánh mắt ông tràn đầy ai oán, tức giận bất bình nói: “Cuộc sống này quá không công bằng, ngay cả tiểu oa nhi năm tuổi cũng đã đính hôn, ngược lại ta đến giờ vẫn là còn là một xử nam.” Vân Lạc Phong quét mắt nhìn ông một cái: “Dựa vào địa vị của ông trên đại lục nhất định là nhất hô bá ứng (*), ông muốn phá thân còn không đơn giản sao?” (*): Gọi 1 tiếng trăm người đáp. “Ta không muốn!” Thiên Nhai nâng nâng cằm, kiêu ngạo nói, “Ta phải vì Phù Sinh nhà ta mà thủ thân như ngọc! Cho đến lúc tìm được nàng mới thôi!” Với ông mà nói, thân là một xử nam, là một chuyện đáng để kiêu ngạo! Dẫu sao ông cũng là vì nữ nhân mình yêu mà bảo vệ cả thể xác và tinh thần của mình! Toàn bộ thiên hạ có bao nhiêu nam nhân có thể không quên tình yêu đầu? “Thời gian không còn sớm, tiểu Bạch, chúng ta nên xuất phát, Long Phi, ngươi mang theo Chung Linh Nhi và Khinh Yên đến Vân gia chờ ta.” Vân Lạc Phong cười quỷ dị quét mắt nhìn hai người Lâm Nhược Bạch và Tiểu Mạch: “Còn Tiểu Mạch, dọc theo đường đi này liền giao cho ngươi dạy dỗ.” “Dạ, sư phụ.” Lâm Nhược Bạch đứng thẳng người, cung kính lên tiếng. Mà Tiểu Mạch bị nàng xách ở trong tay thì giống như tận thế, trên mặt tràn đầy tuyệt vọng. Nó đã có thể tưởng tượng được cuộc sống bi thảm sau này…… Ngóng nhìn bóng dáng rời khỏi của đám người Vân Lạc Phong, tươi cười trên mặt Thiên Nhai dần dần biến mất, ông khẽ thở dài một tiếng, tựa như lầm bầm lầu bầu nói: “Ta không biết để Vân nha đầu đến Hoàng Tuyền rốt cuộc là đúng hay là sai! Nhưng bằng vào đầu óc và thiên phú của nàng ở nơi đó tất nhiên có thể hô mưa gọi gió!” Mà đây cũng là một loại tôi luyện đối với nàng! …… Hoàng Tuyền ở phía bắc đại lục, bởi vì nơi này dư thừa các dược liệu cực kỳ trân quý, bởi vậy vô số thế lực cắm rễ ở đây! Hơn nữa những tài nguyên đó có hạn, vì thế thường xuyên có chém giết với quy mô cực lớn xảy ra! Người thích ứng được chỗ này thì sống sót! Kẻ yếu chỉ có thể trở thành đá kê chân cho người khác! Trong rừng, Vân Lạc Phong tay dắt Lâm Nhược Bạch và Tiểu Mạch đi về phía cuối ngọn núi. Chỉ cần đi qua ngọn núi này là đã đi vào thành Hoàng Tuyền. Lúc nàng sắp sửa tiến vào bước cuối cùng, đột nhiên, ánh sáng trước mặt bị che lấp, bóng dáng khổng lồ xuất hiện ở trước mặt nàng, trong mơ hồ còn có thể ngửi thấy mùi mồ hôi. “A, mấy vị nhìn rất lạ mặt, không giống như là người của thành Hoàng Tuyền chúng ta! Không biết các ngươi có hiểu quy củ của thành Hoàng Tuyền chúng ta hay không? Phàm là bất luận người sống nào tiến vào thành Hoàng Tuyền, nữ đều phải bị huynh đệ chúng ta chơi một lần, nam thì phải bò qua háng của chúng ta, không biết các ngươi có muốn hiện tại bắt đầu chấp hành hay không? Ha ha ha.” Một giọng nói tục tằng truyền đến trên đỉnh đầu của Vân Lạc Phong, nàng hơi hơi ngẩng đầu lên, vẻ mặt tuỳ tiện dần dần dừng ở trên người hai người chắn ở trước mặt…… “Không biết còn có con đường nào khác hay không?”
|
Chương 546: Thế lực của thành hoàng tuyền
Editor: Kim Phượng Giọng nói của thiếu nữ rất là bình tĩnh lại dễ dàng khiến hai huynh đệ này động tâm. Tuy nói những năm qua bọn họ gặp qua nữ nhân cũng có không ít, nhưng nữ tử tuyệt thế giống như vậy lại chưa bao giờ từng có! Nếu có thể cưỡi nàng ở dưới thân tất nhiên sẽ rất có tư vị. "Đương nhiên là có con đường thứ hai!” Tên đại hán râu ria kia liếm khóe môi, “Đó chính là đánh bại hai người chúng ta! Bất quá chỉ bằng ba người các ngươi có thể là đối thủ của hai người chúng ta sao?” Hai thiếu nữ này đều rất trẻ tuổi, mà tuổi của vị thiếu nữ bạch y này tuyệt đối sẽ không vượt qua mười lăm tuổi! Còn tiểu nam hài kia càng không cần quan tâm, một đứa bé năm tuổi có thể khơi lên sóng gió gì chứ? “A?” Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhướng mày, cười như không cười nói, “Ta đây liền chọn…… con đường thứ hai này.” Hai huynh đệ ngẩn ra một chút, chưa kịp hoàn hồn, thân mình của thiếu nữ bỗng nhiên xuyên qua bên cạnh bọn họ, tóc đen nháy mắt bay lên theo gió mang theo một mùi hương nhàn nhạt. Rồi sau đó…… Một cổ nhiệt huyết từ bọn họ cánh tay nội bừng lên, giống như suối phun rất là đồ sộ. “A!” Đại hán râu ria hét lên một tiếng, gắt gao che lại cánh tay đang không ngừng chảy máu, khuôn mặt một mảnh trắng bệch. Huynh đệ của hắn cũng không tốt hơn bao nhiêu, dung nhan thanh tú không hề còn chút huyết sắc, máu tươi không ngừng chảy từ cánh tay hắn xuống, thực mau liền hợp thành một dòng sông nhỏ trên mặt đất. “Ngươi rốt cuộc là người phương nào?” Hắn gắt gao cắn khớp hàm, lạnh giọng hỏi. Vân Lạc Phong nâng lên mặt mày, hơi hơi mỉm cười: “Người sẽ làm thành Hoàng Tuyền nghiêng trời lệch đất!” Lời nói của nàng rất là kiêu ngạo, ý tứ là đang nói bởi vì nàng đến nên thành Hoàng Tuyền sẽ phát sinh biến hóa long trời lở đất! “Ngươi……” Khuôn mặt thanh tú của nam nhân biến đổi, thật lâu sau, mới nghẹn ra mấy chữ, “Ngươi quá cuồng vọng.” So với đại hán râu ria đáng khinh, nam nhân này thật ra có vài phần trầm ổn, nhưng trên dung nhan trắng bệch kia rõ ràng hiện ra vẻ khinh thường nhìn lại của hắn. “Thành Hoàng Tuyền là nơi các thế lực tung hoành! Cao thủ càng là nhiều đến đếm không xuể! Chỉ bằng ngươi còn không có năng lực làm thành Hoàng Tuyền vì ngươi mà nghiêng trời lệch đất!” “Đệ đệ, chúng ta cùng nữ nhân này vô nghĩa cái gì! Vừa rồi ả dựa vào đánh lén mới làm chúng ta bị thương.” Đại hán râu ria nghiến răng nghiến lợi, “Chúng ta cùng nhau lên, bắt lấy nữ nhân này!” “Chậc chậc.” Đại hán râu ria vừa dứt lời, đột ngột, bên cạnh truyền đến một tiếng cười trào phúng. Chỉ thấy Lâm Nhược Bạch cao ngạo nâng khuôn mặt nhỏ, mặt mày hàm chứa ánh sáng tự tin tràn đầy. “Các ngươi còn muốn bắt lấy sư phụ ta? Đối phó loại người như các ngươi, sư phụ ta cũng không cần động thủ, ta có thể thay người giải quyết!” “Cuồng vọng!” Đại hán râu ria cười lạnh một tiếng, nhanh chóng vọt về phía Lâm Nhược Bạch, bỗng nhiên trong tay hắn xuất hiện một thanh đại đao, đón đầu chém xuống, nhấc lên một cơn lốc ở chung quanh. Cạch! Đại đao rơi xuống đất, bụi đất bay lên, còn không đợi đại hán râu ria nhẹ nhàng thở ra, toàn bộ thân mình đều cứng đờ. Bên trong bụi đất mù mịt, tay Lâm Nhược Bạch chặt chẽ bắt lấy lưỡi dao của đại hán, ống tay áo tung bay trong gió nhẹ lộ ra cánh tay trắng nõn như ngó sen. Một dòng máu tươi chảy xuôi xuống theo tay nhỏ của nàng, nàng lại không hề phát hiện, miệng cười giống như một đóa hoa rực rỡ, huyến lệ đến cực điểm. “Ta đã nói đối phó với loại người như các ngươi còn không cần sư phụ ta ra tay! Một mình ta đủ rồi!” Đối với Lâm Nhược Bạch mà nói, để Vân Lạc Phong ra tay giải quyết những người này đó chính là ô nhiễm tay của sư phụ! Mà chính mình thân là đồ nhi chính là phải vì sư phụ giải quyết những phiền toái nhỏ này. Huống chi những người này vừa rồi dám nhục nhã sư phụ, chỉ bằng vào điểm này nàng cũng sẽ không tha thứ cho bọn họ!
|