Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
|
|
Chương 642: Đi! tìm Y Thành tính sổ!
Mọi người ở đây đều ảo não cúi đầu, trong lòng âm thầm đem đám người Y Thành mắng đến chết đi sống lại. Nếu không phải tại bọn chúng, Vân Lạc Phong sao lại cự tuyệt họ ngoài cửa thế này? "Vân nha đầu!" Vinh lão nhìn Lam Hoành, nói: "Lam Hoành trưởng lão là người duy nhất năm đó đã đưa ra ý kiến phản đối trong Y Sư Hiệp Hội, không biết ông ấy có thể đến dự thính không?" Vân Lạc Phong khẽ gật đầu: "có thể!" Cô trước giờ luôn là người ân oán phân minh! Tuy rằng nắm đó, với sức của một mình Lam Hoành không thể chống lại đại đa số ý kiến của đám đông, nhưng ít ra tâm của ông ấy rất công bằng công chính. Chỉ dựa vào điểm này thôi, Vân Lạc Phong cô đã không thể cự tuyệt ông ấy rồi! Chúng trưởng lão đều nhìn Lam Hoành bằng ánh mắt ngưỡng mộ, cái nhìn kia như muốn nhào lên bắt trói ông ấy rồi nhét vào đâu đó để bản thân mình đi thay thế vị trí của ông ấy. Sớm biết có ngày hôm nay, trước kia bọn họ không nên thiên vị cho Y Thành, như vậy cũng sẽ không gặp phải cảnh ngộ như hiện giờ! Lệ Xuyên vốn dĩ cũng muốn lên tiếng xin Vân Lạc Phong cho mình đến dự thính, nhưng nhìn thấy bộ dáng thảm hại của chúng trưởng lão sau khi bị Vân Lạc Phong cự tuyệt, liền đem lời nói đã đến cửa miệng nuốt ngược trở lại vào trong. Phải biết rằng, trước kia bao che cho y thành chính là ông ta, cho nên, ông ta có tư cách gì mà xin Vân Lạc Phong chỉ đạo y thuật cho ông ta kia chứ? "Y Thành kia..... Hại chúng ta cũng thật thảm!" Lệ Xuyên than nhẹ một tiếng, lời nói có chút oán hận. Trong mắt của mọi người, Vân Lạc Phong có thể khiến cho Thiên Nhai bái cô ấy làm sư phụ, cũng đã đủ chứng minh, y thuật của cô ấy đã đạt đến trình độ nhân thần căm phẫn rồi! Nếu như có thể được cô ấy chỉ điểm một hai, thì sẽ giảm bớt được rất nhiều đường vòng. Thế nhưng, tại vì Y Thành, mà làm cho bọn họ bỏ lỡ một cơ hội tốt đặt ngay trước mắt thế này đây! "Đi! Chúng ta đi tìm Y Thành tính sổ!" Chúng ta trưởng lão khó có được một lần đồng tâm hiệp lực, vội vàng theo phương hướng tiểu viện dánh cho khách nhân của Y Sư Hiệp Hội mà đi. Lúc này, bọn họ đang muốn phát tiết sự phẫn nộ vì bị Vân Lạc Phong cự tuyệt lên người của Y Thành. Lệ Xuyên cũng rất muốn gia nhập hàng ngũ của mọi người, nhưng lại nghĩ đến thân phận của mình, cho nên chỉ đành cưỡng ép bản thân dằn sự xúc động trong lòng xuống. Trong gian phòng xa hoa dành cho khách, Lâm Qua nôn nóng đi qua đi lại không ngừng, ánh mắt cứ liên tục liếc nhìn về phía cửa phòng, trong mắt hiện lên một tia gấp gáp. Lâm Nhã Đình sợ Lâm Qua lại gây ra chuyện gì đó, nên không cho ông ta đến xem cuộc khảo nghiệm ngày hôm nay. Chính vì vậy mà ông ta cứ phải nôn nóng đi qua đi lại không ngừng thế này. Đột nhiên, một trận tiếng bước chân vội vã từ bên ngoài truyền vào, sau đó, cửa phòng bị đẩy mở ra. Khi Lâm Qua nhìn thấy Lâm Nhã Đình đẩy cửa bước vào, sắc mặt liền trở nên vô cùng vui vẻ, nói: "Nhã Đình, có phải đã thành công rồi không, nữ nhân kia đã thất bại đúng không? Ha ha ha!" Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Vân Lạc Phong ở trước mặt đám đông mất hết thể diện, trong lòng Lâm Qua liền cảm thấy sảng khoái không nói nên lời. Tuy nhiên, sắc mặt Lâm Nhã Đình thì không tốt như vậy, chẳng có vẻ gì là vui vẻ khi đạt thành mưu kế. Sau khi nhìn lại sắc mặt của Lâm Nhã Đình, nội tâm Lâm Qua liền lộp bộp bất an: "Nhã Đình, đã xảy chuyện gì?" "Cha!" Lâm Nhã Đình cắn cắn môi, đáy mắt mang theo một tia phức tạp: "con thất bại rồi! Vân Lạc Phong chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra ngay là hắn ta giả bệnh, hơn nữa còn vạch trần việc này trước mặt nhiều người." "Cái gì?" Bước chân Lâm Qua lảo đảo, ngã thật mạnh xuống đất, sắc mặt ông ta tái nhợt, miệng không ngừng lẩm bẩm: "chuyện này không thể nào! Mọi người đều đã lên kế hoạch hoàn hảo không một kẻ hở, tại sao lại có thể thất bại được chứ?" Ánh mắt Lâm Nhã Đình càng thêm phức tạp: "không chỉ có vậy, con còn cùng với Vân Lạc Phong đánh cược một ván, nếu trong thời gian nửa nén nhang mà Vân Lạc Phong có thể trị khỏi cho tất cả người bệnh đang có mặt ở đó thì cô ta thắng, ngược lại, chính là cô ta thua!" "Nửa nén nhang, cho dù y thuật Vân Lạc Phong cao siêu thế nào cũng không thể nào làm được một việc như vậy! Chỉ có nửa nén nhang, ngay cả bắt mạch còn không đủ thời gian, nói gì những việc khác!" Nếu nói Vân Lạc Phong lấy sức của một người mà chữa hết được tất cả bệnh nhân ở đó, có thể Lâm Qua ông sẽ tin. Nhưng mà giới hạn trong nửa nén nhang, thì bất luận thế nào Lâm Qua cũng không tin Vân Lạc Phong có thể làm được chuyện này!
|
Chương 643: Vân Thanh Nhã (1)
Edit: Sahara "Con cũng hy vọng như vậy!" con ngươi Lâm Nhã Đình hơi trầm xuống, nói: "đáng tiếc, cô ta xác thực đã làm được! Hơn nữa, Y Thành bị con dùng làm tiền đặt cược.... thua mất rồi!" Cả người Lâm Qua chấn động, không tin được, nói: "Nhã Đình,... Con... Con đừng đùa với ta có được không? Nửa nén nhang, ngay cả Thiên Nhai cũng không làm được, chẳng lẽ tiểu tiện nhân kia còn lợi hại hơn cả Thiên Nhai?" Lâm Nhã Đình hơi rũ mi, che đi sự tàn nhẫn vừa hiện lên trong mắt mình. "Thiên Nhai đương nhiên không làm được! Bởi vì Thiên Nhai là đồ đệ của Vân Lạc Phong!" Hai mắt của Lâm Qua trừng to hết mức, sự khiếp sợ trong mắt lúc đầu giờ biến thành kinh hoàng. Trong đầu ông ta chỉ còn vang vọng lại có mấy chữ..... Thiên Nhai là đồ đệ của Vân Lạc Phong! Thần y Thiên Nhai danh chấn đại lục, lại là đồ đệ của Vân Lạc Phong? So với việc Thiên Nhai thu nhận Vân Lạc Phong làm đồ đệ còn chấn động hơn! Lâm Qua bò dậy khỏi mặt đất, nắm chặt hai nắm đấm, đột nhiên, ông ta như nghĩ ra cái gì đó, ngẩng đầu, bình tĩnh mà nhìn Lâm Nhã Đình. Lúc này đây, Lâm Nhã Đình ngoại trừ vẻ mặt có hơi tái nhợt một chút, nhưng vẫn giữ được nét ưu nhã, một bộ dáng đã định liệu trước tất cả. "Nhã Đình, con nhất định là có biện pháp đúng không?" hai mắt Lâm Qua đầy vẻ mong đợi: "từ nhỏ tới lớn, tính tình con luôn trầm ổn hơn người, đầu óc luôn luôn thông tuệ, cha biết, con nhất định là sẽ có biện pháp cứu cha, đúng không?" Lâm Nhã Đình thở dài, mấy năm qua, đã có rất nhiều lần cô ta luôn bỏ mặc Y Thành, nhưng cuối cùng cũng không qua được lương tâm của mình. Ai bảo.... Y Thành là nơi đã nuôi dưỡng cô ta! Lâm Qua là nghĩa phụ của cô ta. Nếu cô ta thật sự từ bỏ Y Thành, vậy chính là một con bạch nhãn lang, vong ân phụ nghĩa! Cái ác danh này, cô ta gánh không nổi. "Sư phụ vì cứu con, đã gánh hết tất cả tội danh lên người. Theo lý, hiện tại con nên an phận thủ thường, là có thể bình an sống nốt quảng đời còn lại. Nhưng con thật sự không có cách nào bỏ mặc Y Thành." Ý chính là, Lâm Nhã Đình cô có thể bỏ mặc Y Thành không lo, nhưng cô lại không làm như vậy, mà là không màng đến an nguy của bản thân cũng muốn cứu lấy Y Thành! Đại ân đại đức này, Y Thành có báo đáp cả đời cho cô cũng không hết được! "Nhã Đình!" ánh mắt Lâm Qua sáng lên một chút: "cha biết, con đã làm những gì cho Y Thành, cha đều biết! Nhưng hiện tại, cha muốn biết là con đã có cách gì để cứu Y Thành hay chưa?" Lâm Nhã Đình trầm mặc nửa ngày rồi nói: "còn hai ngày nữa thì Quỷ đế sẽ tới!" "Nhã Đình, con muốn làm gì?" Lâm Qua có chút ngạc nhiên, nhìn Lâm Nhã Đình, hỏi. "Thực lực của Quỷ đế rất cường đại, ngay cả hội trưởng cũng không phải là đối thủ của hắn ta! Chuyện này là con chính tai nghe sư phụ nói!" Lâm Nhã Đình nheo đôi mắt lại, đáy mắt xẹt qua một tia hàn khí: "lần này, con đảm nhiệm vị trí trọng tài, cũng là do sư phụ sắp xếp để con có thể tiếp cận với Quỷ đế!" Lâm Qua tựa hồ như đã nghĩ ra cái gì đó, ánh mắt lại càng trở nên kinh ngạc hơn: "Nhã Đình, ý của con là...." "Vốn dĩ, con muốn để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, Quỷ đế nếu như không xem trọng con thì cũng không sao cả!" Lâm Nhã Đình cắt ngang lời nói của Lâm Qua, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, đáy mắt chợt lóe lên một tia kiên định: "nhưng lần này, con lại không thể buông tay. Chỉ cần trở thành thê tử của hắn, bất luận là sư phụ hay là Y Thành, cũng đều sẽ được bình an vô sự!" "Nhã Đình!" sắc mặt Lâm Qua dần dần trở nên dễ coi hơn, nhưng trong lòng ông ta vẫn còn một chút lo lắng: "địa vị của sư phụ con đã không còn, người chủ trì đại hội nhất định sẽ đổi thành một người khác, vậy con làm sao mà tiếp cận được với Quỷ đế được nữa?" Lâm Nhã Đình thản nhiên mỉm cười: "tất nhiên con sẽ có cách của mình. Cha chỉ cần nhớ một điều, trong mấy ngày này, bất luận Vân Lạc Phong có đối xử với cha thế nào thì cha cũng cần phải nhịn. Chỉ cần đợi thêm hai ngày nữa, con sẽ báo thù rửa hận cho cha!"
|
Chương 644: Vân Thanh Nhã (2)
Edit: Sahara "Được!" ánh mắt Lâm Qua hiện lên một tia sắc bén: "ta sẽ để tiểu tiện nhân Vân Lạc Phong kia được ung dung thêm hai ngày! Đợi Quỷ đế trở thành hiền tế của ta rồi, ta sẽ cho nó biết hậu quả của việc đắc tội với ta!" (**tế: con rể, hiền tế: rể hiền.) Hiện tại, Lâm Qua chỉ cần nghĩ đến Quỷ đế tiếng tăm lừng lẫy sẽ trở thành tiểu tế của mình, trong lòng ông ta liền thấy hưng phấn không cách nào khống chế được. Ông ta gần như còn thấy cảnh tượng mà Quỷ đế thành thân cùng với Lâm Nhã Đình.... "Lâm Qua, ngươi mau lăn ra đây cho ta!" Rầm!! Cửa phòng đột nhiên bị một bàn chân đạp mạnh, bật mở ra, ngay sau đó, chúng trưởng lão của Y Sư Hiệp Hội hùng hổ xông vào, nháy mắt đã khiến cả phòng đều chật cứng. Lâm Qua bị mấy người này dọa cho hoảng sợ, run rẩy nói: "các người.... Các người muốn làm gì?" "Làm gì?" Vị trưởng lão đi đầu cười khẩy đáp: "đương nhiên là..... làm.... ngươi cùng với con trai của ngươi!" Vừa dứt lời, trưởng lão kia liền phất tay một cái, tức khắc, một người nam tử toàn thân mặc cẩm y, bên ngoài khoác trường bào bị đám người phía sau ném một cái phịch xuống đất ngay trước mặt của Lâm Qua. "Con trai!" Ngay sau khi nhìn thấy diện mạo của người nam tử khắp người đều bầm tím vừa bị ném tới, Lâm Qua đại kinh thất sắc, vội vàng bước tới, nâng lấy nửa người của nam tử kia lên, hỏi: "con trai, con sao rồi?" "Cha!" Lâm Hạo đau đến nhe răng trợn mắt: "rốt cuộc thi đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao các vị trưởng lão của Y Sư Hiệp Hội lại đột nhiên động thủ với Y Thành chúng ta?" "Hạo nhi, không có việc gì đâu, có cha ở đây, sẽ không có bất cứ việc gì đâu?" Lâm Qua vội vàng che chở cho con trai nhà mình, bắn ánh mắt căm giận gắt gao về phía đám người đối diện: "Lâm Qua đã có chỗ nào đắc tội với các vị, mà lại khiến cho các người ra tay tàn nhẫn với con trai ta như vậy?" "Hừ!" vị trưởng lão dẫn đầu hừ lạnh một tiếng: "nếu không phải tại Y Thành các ngươi, bọn ta làm sao lại đắc tội với Vân cô nương, khiến cho bây giờ cô ấy từ chội không chịu chỉ đạo y thuật cho chúng ta! Năm đó, Y Thành các ngươi tự tìm đường chết thì cũng thôi đi, vậy mà các ngươi còn kéo luôn cả toàn bộ Y Sư Hiệp Hội xuống nước. Hiện tại, chúng ta giận mà không có chỗ phát tiết, không tìm Y Thành các ngươi thì tìm ai hả?" Dứt lời, vị trưởng lão kia cắn chặt răng, rít từng chữ một: "chúng ta lên, đánh chúng!" Chúng trưởng lão đã sớm không dằn nén được lửa giận trong lòng rồi, từng đạo linh lực uy mãnh phát ra đánh thẳng lên người Lâm Qua. Lâm Qua đem Lâm Hạo che chở, bảo vệ trong lòng mình, cho nên Lâm Hạo không hết bị tổn thương gì cả. Lâm Nhã Đình yên lặng mà nhìn hai cha con Lâm Qua. Sợ bản thân sẽ bị liên lụy vào trong này nên lẳng lặng không tiếng động mà lui ra ngoài. "Được rồi, hôm nay tạm thời tha cho bọn chúng!" Không biết qua bao lâu, một vị trưởng lão trong đó thu tay lại, bất đắc dĩ nói: "kỳ thực năm đó chúng ta cũng có lỗi, nếu không phải chúng ta không phân trắng đen mà giúp đỡ cho Y Thành, thì cũng không rơi vào kết cục như ngày hôm nay!" "Haiz... Ông nói không sai! Chúng ta quả thật là có lỗi! Thật là hâm mộ lão gia hỏa Lam Hoành kia, cũng nhờ năm đó lão già kia tương đối hiểu lý lẽ, cho nên hôm nay mới được đi dự thính Vân Lạc Phong chỉ đạo y thuật!" "Sớm biết trước như vậy, sao lại còn làm? Hiện giờ... Có thể trách được ai?" Trong lòng tất cả trưởng lão Y Sư Hiệp Hội đều rất hối hận, sau khi suy nghĩ cẩn thận, bọn họ không tiếp tục làm khó người của Y Thành nữa, mà từ từ rời đi. Có lẽ, bọn họ nên tìm chỗ yên tĩnh, mà ngẫm nghĩ lại tất cả những việc làm của mình trong những năm qua.... "Hạo nhi, bọn họ cuối cùng cũng đi hết rồi!" sau khi nhìn thấy người của Y Sư Hiệp Hội đều rời đi hết rồi, Lâm Qua mới thở phào nhẹ nhõm: "vừa rồi, con có bị thương không?" "Cha, bọn họ có nhắc tới Vân cô nương, có phải là người của Vân gia hay không?" Lâm Hạo siết chặt hai nắm đấm. Lâm Qua sợ đề cập đến Vân gia sẽ kích thích đến Lâm Hạo, cho nên hơn một năm qua, Lâm Qua chưa từng nhắc đến người của Vân gia trước mặt Lâm Hạo. Hơn nữa, từ sau khi đến Y Sư Hiệp Hội, ông ta cũng chưa từng nói cho Lâm Hạo biết là Vân Lạc Phong cũng đến để tham gia Đại Hội Y Sư. Bây giờ nghe Lâm Hạo hỏi như vậy, Lâm Qua có chút không biết nên trả lời thế nào
|
Chương 646: Vân Thanh Nhã (4)
Edit: Sahara Hội trưởng của Y Sư Hiệp Hội không phải là đối thủ của Quỷ đế? Hai mắt Lâm Hạo liền phát sáng: "cha, Quỷ đế thật sự sẽ trở thành muội phu của con sao?" "Hạo nhi, con quên rồi hay sao?" Lâm Qua cười từ ái: "hai mươi năm qua, nam nhân nào mà muội muội con nhìn trúng, có người nào là có thể thoát khỏi lòng bàn tay của nó đâu? Quỷ đế nói cho cùng cũng chỉ là một nam nhân, đã là nam nhân làm sao có thể thoát được sự cám dỗ của mỹ sắc?" Lâm Hạo tán đồng gật gật đầu: "cái này cũng đúng! Con cũng là một nam nhân, chỉ cần là nữ nhân xinh đẹp một chút thì con cũng muốn có được. Quỷ đế nhất định là cũng có cùng suy nghĩ giống con! Trừ phi là hắn vô năng, mới không có hứng thú với mỹ nữ mà thôi! Ngoài ra, con còn có một yêu cầu, con muốn có được cơ thể của Vân Lạc Phong, chờ sau khi con có được ả rồi thì hãy giết ả!" Lúc này, trong đầu Lâm Hạo bỗng xuất hiện một gương mặt tuyệt mỹ khuynh quốc khuynh thành, hắn ta liếm liếm khóe môi đầy bỉ ổi, trong mắt phát ra từng tia sáng dâm đãng. "Hạo nhi, loại nữ nhân như Vân Lạc Phong chỉ làm bẩn con mà thôi, nhưng nếu như con thích, cha có thể giữ ả lại cho con làm tiểu thiếp." Lâm Qua đối với Lâm Hạo đã sủng ái đến lộ rõ ra ngoài mặt, chỉ cần là đối diện với Lâm Hạo, ông ta sẽ luôn luôn nở nụ cười ôn hòa từ ái. Không thể không nói, sở dĩ Lâm Hạo có được tính cách như ngày hôm nay, cũng đều là do Lâm Qua nuông chiều mà ra. "Cha!" Lâm Hạo âm hiểm cong cong khóe môi: "nữ nhân như vậy, chỉ xứng hầu hạ con một đêm mà thôi. Cho dù ả có khóc lóc van xin con lâm hạnh, con cũng sẽ không cho ả đêm thứ hai. Cái loại nữ nhân ai cũng có thể đè dưới thân như ả, con ngại bẩn!" Lâm Hạo đã nhận định là do Vân Lạc Phong dùng sắc đẹp để mê hoặc chúng trưởng lão, cho nên chúng trưởng lão mới ra tay đánh hắn để trút giận cho Vân Lạc Phong. Như vậy, Vân Lạc Phong khẳng định đã phát sinh ra quan hệ bẩn thỉu với đám lão già kia! Nữ nhân dơ bẩn như vậy, đâu xứng đáng làm tiểu thiếp của hắn! Nhiều lắm thì hắn cũng chỉ có thể coi Vân Lạc Phong như là một kỹ nữ thanh lâu để mua vui mà thôi. Mà cùng một kỹ nữ, hắn sẽ không chơi hai lần! _____ Lúc này, trên sơn đạo gập ghềnh, Khinh Yên đang ngừng bước, hai chân có chút tê mỏi, thân mình dựa vào một thân cây mà nghỉ ngơi, khẽ khép hai mí mắt lại. "Yên nhi, nàng mệt à?" Diệp Linh quay lại nhìn Khinh Yên, khuôn mặt lạnh lùng lúc này đang nở một nụ cười ôn nhu dịu dàng. Khinh Yên mở đôi mắt ra, lắc lắc đầu: "không sao cả, chúng ta tiếp tục xuất phát đi!" Trước đó không lâu, bọn họ đã nhận được tin tức, phủ thành chủ của Y Thành bị người ta phóng hỏa thiêu rụi. Mà nghe nói, thủ phạm của chuyện này, chính là tiểu thư nhà bọn họ. Nếu như tiểu thư đã trở về, vậy người chắc chắn sẽ đến Y Sư Hiệp Hội để tham gia Đại Hội Y Sư, cho nên Khinh Yên và Diệp Linh đều vội vội vàng vàng đưa người tới đây để giúp tiểu thư một tay. "Được!" Diệp Linh sủng nịnh xoa xoa đầu của Khinh Yên, ý cười bên môi vô cùng ấm áp: "nếu nàng mệt thì chúng ta cứ nghỉ ngơi một lát! Suy cho cùng thì suốt mấy ngày nay, chúng ta cứ liên tục lên đường, chưa hề dừng lại nghỉ ngơi!" "Các người hình như cũng có từng nghỉ ngơi qua đâu?" Khinh Yên trợn mắt nhìn Diệp Linh. "Chúng ta là nam nhân, còn nàng là nữ nhân!" "Ta là đội trưởng của Liệt Diễm quân đoàn, không phải nữ nhân nhu nhược yếu đuối!" đôi mắt Khinh Yên hiện lên tia sáng kiên định: "trước khi gặp được tiểu thư, ta tuyệt đối sẽ không nghỉ ngơi!" Người của Y Thành cũng đang ở trong Y Sư Hiệp Hội, cho nên Khinh Yên mới nôn nóng như vậy, cô sợ tiểu thư nhà mình sẽ gặp nguy hiểm. "Haiz...." Diệp Linh bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "nếu nàng mệt, ta không ngại cõng nàng đi!"
|
Chương 648: Vân Thanh Nhã (6)
Edit: Sahara Những người khác trong quân đoàn cũng đồng loạt rút vũ khí ra, gia nhập vào cuộc chiến. Trên sơn đạo, bắt đầu vang lên tiếng chém giết liên hồi, máu chảy thành sông. Nam nhân trung niên khẽ nheo nheo hai mắt, tầm mắt dần dần di chuyển đến trên người của Diệp Linh. Tiếp theo, thân mình ông ta như hóa thành một thanh lợi kiếm sắc bén, bắn thẳng về phía Diệp Linh. Ông ta đã nhìn ra được, trong số những người ở đây, thực lực của Diệp Linh là cường đại nhất, đã vậy, thì cứ bắt đầu giải quyết từ tên tiểu tử này trước vậy! "Diệp Linh, cẩn thận!" Khinh Yên trông thấy nam nhân trung niên kia sắp sửa lao tới trước mặt Diệp Linh, cô không biết lấy tốc độ nhanh như sét đánh từ đâu ra mà chỉ trong chớp mắt đã lao về phía nam nhân trung niên kia rồi. "YÊN NHI!!!!" Diệp Linh nôn nóng rống lên một tiếng, xẹt môt cái, trường kiếm trong tay đã cắt đứt đầu của kẻ địch trước mặt, sau đó Diệp Linh vươn tay ra muốn bắt lấy Khinh Yên, đáng tiếc, ngón tay hắn vừa chạm được vào ống tay áo Khinh Yên, khi nắm lại thì ống tay áo của Khinh Yên cũng vuột khỏi bàn tay hắn. Tay của Diệp Linh chỉ có thể dừng lại giữa khoảng không, trơ mắt nhìn Khinh Yên mang theo vẻ mặt kiên định mà lao về phía tên nam nhân trung niên kia. "Ngươi muốn chết thay hắn? Được, vậy ta thanh toàn cho ngươi!" nam nhân trung niên cười lạnh một tiếng, giơ đao trong tay lên, chém về phía đầu của Khinh Yên. Trông thấy một màn sắp diễn ra trước mắt, Diệp Linh hoàn toàn bạo nộ, khí thế trên người dâng cao, uy áp không ngừng tản mạn, nháy mắt, hàng loạt kẻ địch một người nối tiếp một người ngã xuống. Sau đó, Diệp Linh lao nhanh về phía nam nhân trung niên, muốn đón lấy đòn công kích của hắn.... Đột nhiên, một phi đao từ phía sau Diệp Linh bắn tới, bay nhanh như chớp, lưu lại một dấu vết dài trên bầu trời. Diệp Linh lại như không có nhìn thấy cây phi đao kia, ngay cả cũng chẳng né, bàn tay kéo lấy Khinh Yên, ngăn đòn công kích của nam nhân trung niên kia lại. Tuy nhiên, cây phi đao kia lại không có gâm vào người Diệp Linh, nó giống như là mọc thêm một đôi mắt vậy, vòng qua người Diệp Linh rồi nhanh chóng cắt lấy yết hầu của nam nhân trung niên kia. Thân mình của nam nhân trung niên cứng đờ lại, thanh đao trong tay rớt xuống, ông ta còn chưa kịp biết là đã xảy ra chuyện gì thì cơ thể đã đổ ập xuống đất. Chết không nhắm mắt! "Yên nhi!" Ngay khoảnh khắc thanh đao kia rớt xuống đất, Diệp Linh đã kéo Khinh Yên vào lòng mình, âm thanh phát ra run run không ngừng, trong lòng lẫn trong tâm trí, ngoại trừ khiếp sợ, thì chính là khiếp sợ. "Tại sao nàng lại ngốc như vậy?" Khinh Yên cười cười: "bởi vì chàng là phu quân của ta, ta không muốn nhìn thấy chàng chết, nên ta thà rằng là bản thân mình chết trước!" "Khinh Yên! Tại sao nàng có thể ích kỷ như vậy được hả?" Diệp Linh gắt gao đè lấy bả vai của Khinh Yên, nhịn không được mà hét lên một tiếng giận dữ: "nếu nàng vì cứu ta mà xảy ra chuyện gì không may, lúc đó nàng bảo ta phải làm sao hả? Lần sau, không cho phép nàng làm như vậy nữa! Có nghe không?" Khinh Yên rũ mi mắt xuống, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn đáng yêu gợi nên một nụ cười. Lần sau... Có lẽ cô cũng vẫn sẽ ích kỷ như thế.... Cũng chỉ vì Khinh Yên cô thật sự không chịu nổi khi nhìn thấy Diệp Linh ngã xuống trước mặt mình, nên cô thà rằng làm một người ích kỷ, để mình ngã xuống trước. "Đúng rồi, Khinh Yên, chúng ta trước tiên cần phải cảm tạ ân...." Diệp Linh quay đầu, bốn chữ ân nhân cứu mạng còn chưa nói hết thì đã bị nghẹn lại nơi yết hầu, hai mắt của hắn trợn to hết cỡ, thần sắc trên mắt trong nháy mắt trở nên kích động không thôi. "Đội... Đội trưởng!" Trên hư không, nam nhân một thân lục bào trong gió nhẹ bay, đang khoanh tay mà đứng, khuôn mặt anh tuấn, khí chất trên người như một đóa sen thanh khiết mà ngạo nghễ, phong hoa tuyệt thế. "Nhị gia!" Khinh Yên kích động đến suýt chút nữa là khóc ra nước mắt: "nhị gia, cuối cùng người cũng chịu trở về rồi! Chúng ta đợi người đã hơn một năm nay. Còn tiểu thư nữa, tiểu thư đã đến Y Sư Hiệp Hội.... " Khinh Yên còn chưa nói hết, thì trên không trung, thân ảnh nam nhân phong hoa tuyệt thế đã biến mất, mà theo phương hướng hắn biến mất, trùng hợp chính là hướng đi đến Y Sư Hiệp Hội.
|