Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
|
|
Chương 1655: Vân Lạc Phong tới (một)
Edit: Quỳnh Lê. "Ngươi...... Ngươi rốt cuộc là người nào?" Thanh âm Như Ý mang theo run rẩy, không còn như lúc ban đầu khinh thường cùng ngạo mạn. Ninh Hân câu môi cười: "Ta đã nói, chất nữ của ta là cháu dâu của Diệp gia, ngươi không phải muốn làm Diệp gia hưu chất nữ của ta chứ?" Nghe được lời này, Như Ý hơi hơi hé miệng, vốn định đem nghi hoặc trong lòng hỏi ra. Cớ gì, lời nói còn không kịp nói ra, đột nhiên một đạo thanh âm non nớt từ trong không trung truyền tới. "Nhị tẩu, Thuỷ nhi ở nơi này bị bọn họ giấu rồi." Thanh âm này đối với người ở đây, có thể nói là quen thuộc không thôi. Như Ý có chút cứng đờ, ngẩng đầu, tầm mắt hướng về phía hai người từ hư không nhanh chóng mà đến...... Trong không trung xanh thẳm, nữ tử một thân bạch y, tuyệt mỹ khuynh thành, trong tay nàng nắm một hài tử ước chừng năm tuổi, đứa nhỏ này lớn lên thập phần đáng yêu, trong cặp lông mày lộ ra anh khí. "Diệp Quân? Nàng không phải......" Không phải bị đưa đi Khúc gia sao? Vì sao lại xuất hiện ở chỗ này? Còn có bạch y nữ tử kia, lại là người nào? "Ninh Hân?" Ánh mắt Vân Lạc Phong đảo qua, liền nhìn phía nữ tử váy vàng đứng cách đó không xa trên lưng chim ưng, đáy mắt hiện lên tia kinh ngạc. Tại đây Ninh Hân cũng là một khắc, thấy được Vân Lạc Phong...... Môi nàng khẽ động, đáy mắt hiện ra một tia quang mang, tựa hồ muốn kể ra muôn vàn thiên ngôn vạn ngữ, nhưng mà, khi nhìn đến nữ tử, một chữ cũng không thể phát ra...... "Ninh Hân thẩm thẩm." Trên mặt Diệp Quân tươi cười: "Ngươi rốt cuộc đã tới, Thuỷ nhi bị những người này đem nhốt lại." Ninh Hân thẩm thẩm? Diệp Quân gọi nữ nhân này là thẩm thẩm, nói cách khác...... Diệp Quân là người của Diệp gia? Bá! Trong chớp mắt, sắc mặt Như Ý càng thêm tái nhợt, thân mình lung lay sắp đổ. "Phong Nhi," Ninh Hân hơi mỉm cười, "Ngươi như thế nào đã trở lại?" Vân Lạc Phong nhún nhún vai: "Ta trêu chọc một ít người, những người đó muốn ra tay với các ngươi để trả thù ta, ta trở về là vì đối phó những người đó, đúng rồi, trong khoảng thời gian này, lại có người đi tìm Diệp gia gây phiền toái?" Ninh Hân nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Cũng không có bất luận kẻ nào tiến đến Diệp gia." Nghe vậy, tâm Vân Lạc Phong dịu xuống, xem ra chính mình đã kịp, người Thánh Nữ nhất tộc cũng không có xuất hiện ở Diệp gia...... "Ngươi...... Ngươi là người phương nào?" Trong khi Vân Lạc Phong trầm ngâm, phía dưới truyền đến một đạo thanh âm run rẩy. Ánh mắt Như Ý gắt gao nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt sắc, cả người đều run run không thôi, sợ nghe được đáp án mà chính mình không muốn nghe...... "Ngươi đang hỏi ta?" Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, "Tên của ta, Vân Lạc Phong." Oanh! Trong khoảnh khắc, giống như một đạo thiên lôi ầm ầm kéo tới, thân mình Như Ý đột nhiên run một cái, phịch một tiếng, đặt mông ngồi ở trên mặt đất. Mặt khác, mấy người khác cũng sôi nổi, sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ nhìn về phía nữ tử đón gió trên hư không. "Vân Lạc Phong? Nàng chính là Vân Lạc Phong?" "Trời ạ, cư nhiên là một ôn thần, đoàn đạo tặc Mãnh Hổ rốt cuộc đã trêu chọc cái loại địch nhân gì!" Trong năm năm, Vô Hồi Đại Lục lưu truyền một câu. Thà rằng trêu chọc Diêm Vương gia, cũng đừng trêu chọc Vân Lạc Phong. Nếu không, hãy nhìn tam đại gia tộc ở Vô Tận Chi Thành, đó là kết cục của ngươi! Nhưng ai biết, người bị bọn họ bắt cóc lúc này, thế nhưng lại là đường muội của Vân Lạc Phong! Ánh mắt Diệp Quân đảo qua, cúi đầu nhìn đám người mặt xám như tro tàn ở phía dưới. "Lúc trước Thuỷ nhi có nói qua, tháp chủ Dược Tháp là đường tỷ của nàng, nhưng các ngươi còn nhớ rõ lời nói của các ngươi lúc ấy như thế nào?" Diệp quân ngừng lại một chút, cười phá lệ sáng lạn, "Các ngươi nói, nếu tháp chủ Dược Tháp thật là đường tỷ của ngươi, vậy các ngươi chính là phu quân của tháp chủ."
|
Chương 1656: Vân Lạc Phong tới (hai)
Edit: Quỳnh Lê. Chớp mắt, trong hư không, hai nữ tử đều hướng về người đứng đầu đoàn đạo tặc Mãnh Hổ. Sắc mặt của người kia liền thay đổi, khuôn mặt tràn ngập tuyệt vọng. Trong tức khắc, một tiếng kêu bén nhọn phá trường không, trong nhà tranh phía không xa truyền ra tới…… “A!!!” Sắc mặt Ninh Hân bỗng dưng trầm xuống: “Các ngươi canh chừng nhóm người này, đừng để cho bọn họ chạy!” Sau khi lời phân phó được giáng xuống, trên bầu trời, nhóm linh thú nổi giận gầm lên một tiếng, liền đem nhóm người đạo tặc Mãnh Hổ vây quanh. Không cần nhóm linh thú vây quanh thì đoàn đạo tặc cũng không dám có bất kì suy nghĩ gì. Diệp gia quyền thế ngập trời, nếu bọn họ dám trốn thoát, nhất định sẽ chịu sự đuổi bắt của Diệp gia, thậm chí, nhận sự trừng phạt càng nghiêm trọng hơn…… Vân Lạc Phong cũng không có chần chờ, thân mình hóa thành một đạo ánh sáng, nhằm phía gian phòng cỏ tranh kia…… Ngoài phòng cỏ tranh, hai gã tùy tùng bị Như Ý phái tới trông coi nghe thấy thanh âm như thế, nhanh chóng đẩy cửa đi vào. Khi bọn hắn nhìn thấy tình cảnh bên trong căn phòng, lập tức, sợ tới mức hét lên…… Tiểu nữ hài gắt gao ôm đầu gối, trong thân thể của nàng tỏa ra linh khí màu đen, ở phía trong linh khí, một người nam nhân bị bao bọc chặt chẽ, phát ra tiếng rên thống khổ. Thân thể hắn nhanh chóng liền trở nên khô khốc, biến thành một mùi hôi thối, phiêu tán toàn bộ trong nhà tranh. Hài tử trong phòng đều bị dọa đến choáng váng, ánh mắt kinh ngạc dừng trên khuôn mặt mười phần trẻ con của Vân Nhược Thủy, có chút gian nan nuốt nước miếng, đặc biệt là tiểu hài nữ vừa rồi mở miệng trào phúng nàng, càng sợ tới mức nói không nên lời. “Ta đã nói rồi, Lâm Tây chết, là do ta làm, tại sao các ngươi đều không tin ta?” khuôn mặt non nớt giơ lên, mắt to ngập nước ẩn chứa bi thương, “Nếu các ngươi tin ta, thì sẽ không tới trêu chọc ta.” Hai gã thành viên đạo tặc Mãnh Hổ còn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bọn họ tin tưởng, đứa trẻ trước mắt, chính là một ác ma. “Trốn!” Hai người nhìn nhau, lập tức xoay người bỏ trốn. Nhưng bọn họ mới vừa xoay người, thì phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng người, người nọ thấy sắp bị va chạm vào nhau, trên người chợt kích ra một cổ lực lượng, oanh một tiếng, liền đem thân thể hai người bọn họ văng ra ngoài. Thân thể Vân Nhược Thủy chợt cứng đờ, ngẩng đầu nhìn, một khuôn mặt đoan trang tú lệ hiện lên trước mắt nàng. Trong mắt nàng nổi lên một tầng sương, bỗng nhiên oa một tiếng đứng lên nhào về phía nữ tử. Nữ tử dang hai tay, đem thân mình nho nhỏ ôm vào trong lòng ngực, ôn nhu cười: “Xin lỗi Thủy nhi, mẫu thân đã tới chậm……” “Nương, vì sao ta không đi trêu chọc người khác thì luôn có người muốn tới trêu chọc ta, ta đều nói, nếu chọc ta nhất định sẽ chết, nhưng bọn họ cố tình lại không tin ta.” Vân Nhược Thủy rất là ủy khuất, nàng chưa bao giờ nói dối, lại không có một ai tin tưởng lời nói của nàng. Ninh Hân đau lòng ôm lấy nữ nhi, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng, vẻ mặt ôn nhu. “Thủy nhi, về sau, mẫu thân sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương đến ngươi.” Tay nàng khẽ vuốt vệt hắc khí giữa hai hàng lông mày của Vân Nhược Thủy,tâm Ninh Hân vò một nắm, thở dài thật mạnh. Vân Nhược Thủy giết người càng nhiều, sinh mệnh của nàng cũng sẽ lâm vào nguy hiểm, cũng chính vì vậy mà nàng không cho Vân Nhược Thủy vô duyên vô cớ giết người…… Bên trong nhà tranh, còn có một thiếu nữ quần áo tả tơi, thiếu nữ so với những người khác mà nói, tuổi có vẻ lớn hơn rất nhiều, ước chừng khoảng mười hai mười ba tuổi, vạt áo tựa hồ bị người khác xé rách, đầy vẻ chật vật.
|
Chương 1657: Vân Lạc Phong tới (ba)
Edit: Quỳnh Lê. Thiếu nữ trầm ngâm nửa ngày, mượn lá gan đi đến trước mặt Vân Nhược Thủy, sợ hãi nói: “Vừa rồi, cảm ơn ngươi……” Nếu không phải Vân Nhược Thủy giúp đỡ, chỉ sợ, nàng đã sớm thất thân với tên hỗn đản kia. Ninh Hân nhướng mày, quay đầu nhìn về phía Vân Nhược Thủy, tức dò hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì. “Mẫu thân, vừa rồi người kia cũng là đồng lõa bắt cóc chúng ta, hắn muốn **** vị tiểu tỷ tỷ này, Thủy nhi bất quá cùng hắn so hai câu, sau đó, không khống chế được chính mình liền giết hắn……” Vân Nhược Thủy bĩu môi, nước mắt lưng tròng: “Thủy nhi thật sự không phải cố ý, là hắn sai trước.” Ninh Hân thở dài, cũng không đành lòng trách cứ Vân Nhược Thủy, ngược lại dùng sức ôm thân mình nhỏ xinh của nàng. “Thủy nhi, tin tưởng mẫu thân một ngày nào đó, mẫu thân sẽ làm thân thể của ngươi giống như những người bình thường.” Vân Nhược Thủy vội vàng gật đầu, đột nhiên, nàng như nghĩ tới cái gì, quay đầu nhìn về phía những thiếu niên cùng thiếu nữ, thiên chân vô tà cười. “Lúc trước ta có nói qua, người nhà của ta nhất định sẽ đến cứu ta, chỉ cần bọn họ tới, kẻ hèn đạo tặc kia tính là cái gì?” Đám người cứng họng. Thật lâu sau, có một tiểu hài nữ dùng thanh âm yếu đuối, hèn nhát nói. “Bối cảnh của đoàn đạo tặc Mãnh Hổ rất cường đại, rất nhiều thế lực ở đại lục đều có quan hệ với bọn họ, nếu chúng ta đắc tội với họ, kết cục khẳng định rất thê thảm……” “Thế lực sau lưng đoàn đạo tặc Mãnh Hổ?” Đúng lúc này, một đạo thanh âm tà mị mà lạnh lẽo từ ngoài phòng truyền đến. Nửa ngày, một bạch y nữ tử chậm rãi mà đến, khuôn mặt tuyệt sắc gợi lên tươi cười dày đặc. “Không biết, rốt cuộc thế lực sau lưng của đoàn đạo tặc Mãnh Hổ này có bao nhiêu?.” Tiểu hài nữ ngẩn người, nàng chỉ biết thế lực sau lưng họ rất mạnh, còn về số lượng, thì nàng lại không biết…… “Vô Song đế quốc- Phong Vân phủ, Thiên Hồi đế quốc- Lưu gia của tam đại gia tộc, Lưu Nguyệt đế quốc- Thiên Âm môn, còn có……” Vô Ngôn quét mắt nhìn nữ hài, lại đem tầm mắt chuyển hướng Vân Lạc Phong, đem tin tức chính mình biết nhất nói ra…… “Mặt khác, ta nghe nói, đoàn đạo tặc Mãnh Hổ cùng Khúc gia cũng có chút liên hệ, chính là Khúc gia ở Vô Tận Chi Thành.” Vân Lạc Phong nhẹ nhàng híp mắt, hơi mỉm cười: “Nhị thẩm, nghe hiểu chưa? Khúc gia đã bị ta diệt, mấy thế lực khác, ngươi hãy dẫn người đi tiêu diệt, đoàn Mãnh Hổ này không chuyện ác nào không làm, cùng liên hệ với mấy thế lực lớn, nhất định đã phạm ngập trời, ta cũng nên cho Vô Hồi Đại Lục này một mảnh đại cục.” Mọi người kinh ngạc đến ngây người. Nữ tử này khẩu khí thật lớn, một lời không hợp liền muốn tiêu diệt, ở Vô Hồi Đại Lục có rất nhiều thế lực cường đại như thế? Nàng rốt cuộc có lai lịch gì? Huống chi, vừa rồi nàng có nói Khúc gia đã bị nàng diệt? Vô Ngôn lẳng lặng nhìn Vân Lạc Phong, ánh mắt nhẹ nhàng lập loè, đương nhiên không biết hắn đang suy nghĩ cái gì…… “Mẫu thân,” Vân Nhược Thủy chớp chớp mắt, ánh mắt chuyển hướng nhìn Vân Lạc Phong, “Vị tỷ tỷ này là ai?” Vì sao lại mang đến cho nàng một cảm giác thân thiết như thế? Ninh Hân mỉm cười vuốt ve đầu Vân Nhược Thủy: “Nàng chính là người mà cha mẹ đã đề qua, đường tỷ của ngươi.” Đôi mắt Vân Nhược Thủy tức khắc sáng lên. Trời biết, nàng muốn thấy vị đường tỷ danh chấn đại lục này từ lâu rồi, không nghĩ tới lại gặp được nàng trong tình huống này, hưng phấn đều ngăn không được nhảy dựng lên. “Đường tỷ,” nàng rời cái ôm của Ninh Hân, đi đến bên cạnh Vân Lạc Phong, vẻ mặt thiên chân vô tà, “Thủy nhi thường xuyên nghe cha mẹ nhắc tới đường tỷ, người anh dũng đầy sự tích, cho nên…… Tới nay, người đều là thần tượng của Thủy nhi, cũng là mục tiêu để Thủy nhi phấn đấu.”
|
Chương 1658: Vân Lạc Phong tới (bốn)
Edit: Quỳnh Lê. Vân Lạc Phong cúi đầu nhìn khuôn mặt trẻ con trước mặt, tâm phảng phất như bị thứ gì chạm vào, nháy mắt nét mặt nàng tràn ngập nhu hòa. “Ngươi là Vân Nhược Thủy?” “Đường tỷ gọi ta Thủy nhi là đủ rồi.” Vân Nhược Thủy cười hì hì nói. Vân Lạc Phong cong môi cười, tay nàng chỉ nhẹ nhàng ấn giữa mày của Vân Nhược Thủy. Giờ khắc này, Vân Nhược Thủy cảm giác được tay đối phương giống như một thứ cây, hung hăng đâm vào giữa mi tâm của mình, chợt một đạo linh khí ấm áp theo ấn đường chảy xuống quanh thân, làm cả người nàng thoải mái không thôi. “Nhị thẩm,” Vân Lạc Phong quay đầu nhìn về phía Ninh Hân, “Thân thể của nàng có chút đặc thù, ta chỉ có thể dùng phương pháp này, tạm thời ngăn chặn linh khí trong cơ thể, chờ ta tìm được biện pháp khác, ta lại đến giúp nàng.” Từ thời điểm nhìn thấy Vân Nhược Thủy, Vân Lạc Phong liền nhận ra thân thể nàng khác thường, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ cần vài năm nữa cơ thể Vân Nhược Thủy sẽ bị linh khí màu đen của chính mình cắn nuốt. Nghe được lời này, trong lòng Ninh Hân tràn đầy u sầu.“Phong nhi, ngươi không có cách nào để giúp Thủy nhi sao?” “Kỳ thật……” Vân Lạc Phong trầm ngâm nửa ngày, chậm rãi mở miệng, “Muốn cứu nàng cũng không phải là không có cách, ta có năng lực làm linh khí màu đen trong cơ thể của nàng hoàn toàn biến mất, chỉ là, nàng sẽ không thể tu luyện được nữa, quãng đời còn lại chỉ là phế vật.” Sắc mặt Ninh Hân vui vẻ, nàng không để ý thiên phú, chỉ cần nữ nhi của mình bình an mà sống là đủ rồi. Không cần đợi nàng mở miệng, một bên Vân Nhược Thủy liền vội ngắt lời: “Không, Thủy nhi không muốn trở thành phế vật, nếu là phế vật, sẽ không có cách nào đuổi theo bước chân của đường tỷ, ta tuyệt đối không cần!” Trái tim Ninh Hân run rẩy, nàng muốn nữ nhi sống an ổn, nhưng lại không muốn xen vào ước mơ của nó. “Phong nhi, còn có biện pháp khác sao?” Vân Lạc Phong lắc đầu: “Ta cùng Thủy nhi giống nhau, không đồng ý đem linh khí trong cơ thể nàng hoàn toàn trừ tận gốc, mà biến nó thành của mình, chẳng những không thương tổn đến Thủy nhi, ngược lại sẽ trở thành lực lượng của bản thân, chỉ là tạm thời ta không có năng lực làm được điều này……” Ninh Hân thở dài: “Phong nhi, chờ đến thời điểm ngươi có thể giúp Thủy nhi, nó có thể còn sống hay không?” Nếu nữ nhi không thể sống sót, nàng…… thà rằng nữ nhi trở thành phế vật, chính mình cũng có thể chiếu cố con cả đời. “Ta đã phong ấn linh khí trong cơ thể nàng, làm linh khí này không thể ảnh hưởng đến thân thể của nàng, nhưng mà ta chỉ có thể phong ấn nhiều nhất là năm năm, trong vòng năm năm, ta sẽ tìm được biện pháp giúp Thủy nhi.” Vân Lạc Phong trầm ngâm nửa ngày, tiếp tục nói: “Nếu trong năm năm ta không có biện pháp giúp nàng, ta liền ra tay loại bỏ linh khí trong cơ thể nàng.” Thân mình Ninh Hân cứng đờ, nàng rũ mắt nhìn vào khuôn mặt non nớt của Vân Nhược Thủy, trong long nàng lo lắng, sau đó nàng hạ quyết tâm. “Được, ta nghe theo ngươi.” Vân Nhược Thủy thật ra lại không lo lắng, nàng ngây thơ cười: “Đường tỷ lợi hại như vậy, nhất định có thể giúp Thủy nhi, Thủy nhi tin tưởng tỷ……” Thủy nhi tin tưởng tỷ…… Thanh âm non nớt làm tâm Vân Lạc Phong dần dần kiên định, chỉ bằng vào một câu này, nàng cũng nhất định phải giúp nàng. “Chờ ta năm năm, năm năm sau, ta nhất định sẽ làm Thủy nhi trở thành một thiên tài tuyệt thế!” Ninh Hân nhìn vào mắt Vân Nhược Thủy, lại nhìn về phía Vân Lạc Phong, tròng mắt nàng hiện vẻ kiên định. “Thủy nhi, về sau Phong nhi không những là đường tỷ của ngươi mà còn là một người sư phụ, ngươi cần phải nhớ rõ? Sau này mặc kệ ngươi có bao nhiêu thành công, đều phải nhớ rõ hết thảy đều là Phong Nhi cho ngươi, mệnh của bản thân cũng là nàng cho ngươi.” Vân Nhược Thủy ngây thơ mờ mịt gật đầu: “Mẫu thân, Thủy nhi đã rõ.”
|
Chương 1659: Vân Lạc Phong tới (năm)
Edit: Quỳnh Lê. Nếu nói những lời này là người khác, Ninh Hân nhất định sẽ không tin tưởng đối phương. Nhưng là Vân Lạc Phong, nàng tin tưởng Vân Lạc Phong có thực lực này! Hai gã đạo tặc sớm bị Ninh Hân cùng Vân Lạc Phong dọa sợ tới mức run bần bật, một câu đều nói không nên lời, trong lòng không ngừng chần chờ vì sao Như Ý cô nương còn chưa tới. Tuy rằng dị tượng trên bầu trời bọn họ cũng thấy được, lại không đặt vào mắt, cũng không biết những linh thú đó là vì đoàn đạo tặc Mãnh Hổ mà đến…… “Nếu ta đoán không sai……” Vô Ngôn trầm mặc trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Hân, “Ngươi là người của Diệp gia.” “Nghe nói cháu dâu của Diệp gia mang họ Vân, mà thê tử của Vân nhị gia tên là Ninh Hân, không biết người kia có phải là ngươi?” Ninh Hân híp mắt, cong môi cười: “Sự hiểu biết của ngươi thật sự rất nhiều.” Thiếu niên cười cười. “Phiến đại lục này, không có gì là ta không biết.” “Nga?” Ninh Hân nhướng mày, “Vậy, vì sao ngươi lại rơi vào trong tay của đạo tặc?” Ánh mắt thiếu niên chợt lóe: “Mã có thất đề, chỉ là ý của ta thôi.” Đương nhiên, hắn cũng không nguyện ý nói thêm điều gì. “Nếu ngươi thật là thê tử của Vân nhị gia, như vậy……” Thiếu niên chậm rãi quay đầu, tầm mắt dừng ở trên người Vân Lạc Phong, “Người được mệnh danh là ôn thần của Vô Hồi Đại Lục, tháp chủ Dược Tháp, Vân Lạc Phong!” Xôn xao! Đám người oanh động. Ở Vô Hồi Đại Lục, có khả năng bọn họ không nghe qua Ninh Hân, cũng có thể không biết đệ nhất thiên tài của Diệp gia là người phương nào, nhưng không một ai là không biết ba chữ Vân Lạc Phong. Từ lão nhân trăm tuổi, cho tới đứa trẻ ba tuổi, đối với truyền kỳ của Vân Lạc Phong, đều là thuộc làu làu, dù nàng bị thế nhân xưng là ôn thần nhưng lại là tín ngưỡng của khắp đại lục. Đặc biệt là…… Năm đó dưới sự giận dữ của Vân Lạc Phong, chỉ vì đồ đệ của chính mình bị tổn thương liền diệt luôn tam đại thế lực của Vô Tận Chi Thành, cho tới nay câu chuyện này vẫn say sưa không dứt. Hai gã đạo tặc đã bị dọa cho choáng váng, sợ tới mức tè cả ra quần, nét mặt tái nhợt tràn đầy hoảng sợ. Diệp gia? Vân Lạc Phong? Trời ạ, bọn họ rốt cuộc đã trêu chọc đến loại cường giả gì? So với những người bị những lời này làm cho kinh sợ, trên mặt Vân Nhược Thủy tươi cười càng thêm sáng lạn, giống như tia nắng mặt trời chiếu rọi nhân gian. “Xem đi, ta đã nói rồi, đối với người nhà của ta mà nói, đạo tặc Mãnh Hổ không tính là gì, hiện tại các ngươi đã tin tưởng lời ta nói chưa?” Đám người trầm mặc. Một lát sau, tiểu nữ hài ban đầu đã nghi ngờ Vân Nhược Thủy đứng dậy cúi đầu thật thấp trước mặt nàng. “Thực xin lỗi, là ta có mắt không thấy Thái Sơn, cầu xin các người cứu ta, ta muốn về nhà.” Vân Nhược Thủy không phải loại người mang thù. Tiền đề là, đối phương không được trêu chọc điểm mấu chốt của nàng. Cho nên đối mặt với lời xin lỗi của tiểu nữ hài, nàng thật ra có chút ngượng ngùng cười. “Ta đã nói muốn cứu các ngươi, thì nhất định sẽ mang các ngươi rời khỏi nơi này,” nói xong lời này, Vân Nhược Thủy ngẩng đầu nhìn về phía Vô Ngôn, “Vô Ngôn ca ca, nhà ngươi ở đâu, ta bảo nương phái người đưa ngươi trở về?” Ninh Hân khẽ cau mày, theo bản năng quét mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên. Nàng có thể nhìn ra được, nữ nhi nhà mình đối với thiếu niên này rất là đặc biệt, nhưng thiếu niên này quá mức thần bí, thần bí đến nỗi……nàng không hy vọng nữ nhi của mình cùng hắn có quan hệ. Vô Ngôn trầm mặc thật lâu, mới mở miệng: “Cha mẹ ta đã mất, chỉ còn ta một thân một mình.” Ninh Hân cười lạnh nói: “Ngươi không cha không mẹ, như thế nào lại hiểu biết về đại lục nhiều như vậy? Nếu chỉ là phát ngôn bừa bãi, thì phiến đại lục này không có ngươi nào là không biết sự tình?”
|