Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
|
|
Chương 2002: Giết (2)
Edit: Sahara Quốc sư hoàn toàn có thể dựa vào ngũ quan* mà nhìn ra tính cách của một người. (*ngũ quan: cách nói ẩn dụ của từ gương mặt. Ngũ quan bao gồm: mắt, mũi, miệng, tai, chân mày.) Hoàng đế ngu xuẩn vô đạo, Lâm quý phi kiêu căng tự mãn, nếu để cho bọn họ biết sau này Tề Vũ sẽ trở thành người thống nhất bốn nước, thì bọn họ chắc chắn sẽ cưng chiều Tề Vũ đến mức hủy hoại hắn ta. Đương nhiên, nếu không có lời tiên đoán của quốc sư _ hắn, cũng không có sự dung túng cưng chiều thái quá của hoàng đế, nói không chừng, Tề Vũ cũng không trở thành một tên phế vật vô dụng như bây giờ..... "Quốc sư, ngươi đúng là đủ độc ác!" Lâm quý phi nhắm chặt hai mắt. Còn nhớ mười mấy năm trước, Lâm quý phi _ bà hãy còn là một thiếu nữ mười sáu như hoa như ngọc. Dù đã sớm gả cho hoàng đế được hai năm, còn sinh ra tam hoàng tử.... Thế nhưng..... Tâm tư bà vẫn còn là một thiếu nữ! Ở trong hoàng cung, lần đầu tiên nhìn thấy diện mạo tuyệt thế của quốc sư, bất tri bất giác, bà đã bị hãm sâu vào trong đó. Càng xa hơn, chỉ cần đối phương nguyện ý đưa bà rời khỏi hoàng cung, vậy bà cam tâm từ bỏ tất cả vinh hoa phú quý, chỉ nguyện làm chim liền cánh, cây liền cành. Ngờ đâu, người đàn ông này lại vô cùng quả quyết mà cự tuyệt bà. Bị cự tuyệt, bà vì yêu sinh hận, nên nảy sinh ý định vu oan cho hoàng hậu và quốc sư có gian tình. Hoàng hậu năm đó cũng chính là mẫu thân của Tề Linh. Một khi hoàng thượng biết chuyện xấu trong hậu cung, nhất định sẽ nổi trận lôi đình mà giết hết cả hai người bọn họ. Chẳng dè, quốc sư đã sớm nhìn thấu ý đồ của bà, hơn nữa.... Còn dễ dàng hóa giải. Bắt đầu từ lúc đó, bà biết rõ, tất cả mọi hành vi của mình đều không qua mắt được người này. Theo thời gian, tuổi bà càng ngày càng lớn, sớm đã hoa tàn ít bướm. Mà diện mạo quốc sư vẫn tuấn mỹ tuyệt thế như năm nào. Bà biết mình không xứng với quốc sư, nên không còn ý nghĩ gì tới hắn nữa.... Nhưng có ai biết được, quốc sư vậy mà vẫn luôn ghi hận chuyện cũ, còn thiết kế một nước cờ lớn đến như vậy. Đúng ngay lúc này, hai thị vệ trong cung đã tiến tới bên cạnh Lâm quý phi. Mỗi người một bên, cùng xách nách bà ta lôi ra ngoài. Tuy nhiên, thị vệ mới lôi Lâm quý phi đi được hai bước thì bị Tề Linh ngăn lại. "Ta và Lâm quý phi còn chút nợ nần chưa thanh toán!" Đáy mắt Tề Linh dày đặc sát ý: "Không biết Lâm quý phi có tiện giải thích một chút cho ta biết, bà làm thế nào điều động cao thủ Thiên Thần Giả trong cung? Làm thế nào giết chết hết tất cả thuộc hạ ta mang theo để giúp Tề Vũ chiến thắng trận tranh bá?" Thân mình Lâm quý phi run lên. Đối diện với quốc sư, sự sợ hãi của Lâm quý phi xuất phát từ nội tâm, cho nên bà ta không dám phủ nhận những gì mình đã làm. Nhưng với Tề Linh mà nói, bà ta có chết cũng không thừa nhận! "Tề Linh, ngươi đừng hòng hãm hại bổn cung! Bổn cung không hề làm ra những chuyện như vậy!" "Phải không?" Tề Linh lạnh lùng cười: "Bà không nhận cũng không sao! Chỉ cần ta biết là do bà làm là được! Ta không biết phụ hoàng sẽ nghiêm trị bà thế nào, nhưng ta.... Tuyệt đối không bỏ qua cho bà!" Lời Tề Linh vừa dứt, cả ngự thư phòng liền chìm trong im lặng. Rất lâu sau, giọng nói của Tề Linh mới vang lên lần nữa. "Người đâu! Lôi người đàn bà này xuống băm thành ngàn mảnh! Sau đó nhồi xác bà ta vào pho tượng, để bà ta vĩnh viễn phải quỳ sám hối trước mộ những chiến sĩ đã hy sinh!" "KHÔNG!" Giọng hét bén nhọn của Lâm quý phi vang lên: "Tề Linh, ngươi không thể làm vậy! Ta là quý phi! Ngươi không thể đối xử với ta như vậy!" Nói xong câu này, Lâm quý phi giẫy thoát khỏi kiềm kẹp của hai thị vệ, lao nhanh về phía hoàng đế. "Bệ hạ, người cứu thần thiếp với! Thần thiếp biết lỗi rồi, thần thiếp thật sự biết lỗi rồi! Cầu xin người hạ lệnh bảo Tề Linh tha cho thần thiếp...." Hoàng đế lạnh lùng nhìn Lâm quý phi, ánh mắt chỉ có tức giận và căm hận: "Ngươi muốn cắm sừng trẫm, còn bảo trẫm cứu ngươi? Trẫm không đích thân hạ lệnh xử tử ngươi đã là phá lệ khai ân rồi! Các ngươi còn đứng đó làm gì? Mau kéo tiện nhân này xuống, đỡ phải chướng mắt trẫm!"
|
Chương 2003: Giết (3)
Edit: Sahara Cả đời hoàng đế, ông ta căm thù nhất là bị phản bội. Tuy Lâm quý phi chưa leo lên giường người đàn ông khác, nhưng bà ta đã có tâm tư này thì nhất định phải chết! Tề Linh nhìn cũng không thèm nhìn hoàng đế một cái nào, mà hắn dời mắt mình về phía Tề Vũ. Ánh mắt rét lạnh của Tề Linh khiến cả người Tề Vũ run rẩy, rồi bất giác quỳ phịch xuống. Tề Vũ tốt xấu gì cũng là con ruột mình, chung quy hoàng đế vẫn có chút không đành lòng: "Linh Nhi, Vũ Nhi tốt xấu gì cũng là hoàng đệ của con, nó cũng không phạm lỗi lầm gì lớn, con tạm tha cho nó đi!" Tề Linh đảo ánh mắt lạnh lùng về phía hoàng đế: "Ai cho phép ông lên tiếng?" Mặt hoàng đế tái đi vì giận: "Ngươi nói vậy là có ý gì? Trẫm là phụ hoàng của ngươi!" "Không được ông cho phép, Lâm quý phi có bản lĩnh điều động cao thủ của trưởng lão đoàn sao?" Tề Linh cười lạnh: "Hiện giờ bản thân ông đã khó tự mình bảo toàn, còn thừa hơi đi xin xỏ cho người khác?" Cánh môi hoàng đế run rẩy, sắc mặt càng lúc càng khó coi. Hiển nhiên là vì bị chọc tức. Hoàng đế hít sâu một hơi, đè nén lửa giận trong lòng: "Linh Nhi, chỉ cần một ngày trẫm còn là phụ hoàng của ngươi, thì cả đời ngươi cũng phải hiếu kính trẫm. Trẫm ra lệnh ngươi thả hoàng đệ ngươi ra, ngươi dám không nghe?" "Phụ từ, tử hiếu! Phụ bất từ, tử cần gì hiếu?" (*phụ từ tử hiếu: cha hiền con thảo. Phụ bất từ: cha không hiền, con cần gì hiếu thảo. Dấu phẩy trong lời thoại phía trên là cách ngắt câu, có ý nhấn nhá để diễn tả tâm trạng nhân vật.) Tề Linh nói xong liền đi về phía Tề Vũ, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn hoàng đế. Hoàng đế nổi giận: "Tề Linh! Ngươi đứng yên cho trẫm! Ngươi cho rằng bây giờ ngươi là người đứng đầu bốn nước thì không cần để trẫm vào mắt nữa đúng không? Bất kể thế nào, trẫm cũng là phụ hoàng của ngươi, lời của trẫm, ngươi nhất định phải nghe!" Tề Linh dừng bước, cất giọng lạnh lùng: "Ngươi đâu! Dẫn ông ta đi cho ta! Không có mệnh lệnh của ta, không cho phép ông ta bước ra khỏi phòng nửa bước!" Chỉ một câu nói đã quyết định vận mệnh nửa đời sau của hoàng đế. Mệnh lệnh này đồng nghĩa với việc giam lỏng hoàng đế, cả đời đều không thể ra ngoài. Hoàng đế cười lạnh. Ông ta tốt xấu gì cũng là hoàng đế Thiên Tề Quốc, Thiên Tề Quốc không nghe lệnh hoàng đế, chẳng lẽ lại đi nghe lệnh một hoàng tử như Tề Linh? Tuy nhiên...... Ngay thời điểm hoàng đế nhếch mép khinh thường, thì chúng đại thần và thị vệ đã có hành động. Không đợi Tề Linh lập lại mệnh lệnh, thị vệ đã tiến lên, giữ chặt cánh tay hoàng đế, lôi ông ta ra ngoài. "Các ngươi muốn làm gì? Trẫm mới là vua một nước! Các ngươi dừng lại cho trẫm!" Hoàng đế giẫy giụa, tức giận quát thét không ngừng. Đáng tiếc, đại thần trong triều sớm đã thống hận sự ngu xuẩn vô đạo của hoàng đế, vào thời điểm này, tất nhiên sẽ không đứng về phía hoàng đế... Tề Linh làm đế có thể chu toàn toàn cục. Huống chi, hiện tại, Tề Linh còn là người thống lĩnh bốn nước! Các quốc gia khác còn phải nghe lệnh Tề Linh nữa là.... Thành tựu lớn như vậy, hai cường giả Thần Tôn của Thiên Tề Quốc cũng không còn gì để nói. Cho nên, số phận của hoàng đế như thế nào, không cần phải lo nghĩ tới.... "Nhị.... Nhị hoàng huynh...." Tề Vũ gian nan nuốt nuốt nước miếng, trên mặt lại tươi cười lấy lòng: "Lúc trước là hoàng đệ có mắt không thấy Thái Sơn, nên đắc tội hoàng huynh, xin hoàng huynh niệm tình huynh đệ mà bỏ qua cho hoàng đệ lần này." "Ngươi không giống mẫu thân ngươi, tội ngươi không đáng chết. Nhưng bao nhiêu năm qua, ngươi kiêu căng ngang ngược, ăn chơi lêu lổng, ỷ quyền cậy thế gây ra vô số tội lỗi." Giọng Tề Linh vẫn lạnh nhạt không cảm xúc: "Vì thế, ta quyết định để ngươi giễu phố thị chúng*, vận mệnh của ngươi thế nào, sẽ do bá tánh định đoạt." (*giễu phố thị chúng: áp giải đi khắp đường phố cho tất cả mọi người cùng xem. Những câu có từ thị chúng nghĩa là làm một việc gì đó trước đám đông, cho tất cả mọi người cùng thấy. Ví dụ phổ biến nhất là: chém đầu thị chúng.) Tề Vũ lập tức biến sắc, rồi khóc như đang khóc tang: "Nhị hoàng huynh, huynh làm vậy không phải là muốn mạng của đệ sao?" Mấy năm nay, hắn cưỡng hiếp phụ nữ, giết người vô số, không chuyện ác nào không làm, nhưng nhờ vào phụ thân là vua một nước, nên không người nào dám hạch tội hắn.
|
Chương 2004: Giết (4)
Edit: Sahara Vì lẽ đó, trên dưới Thiên Tề Quốc không người nào là không hận hắn thấu xương.... Nếu bắt hắn đi giễu phố thị chúng, hơn nữa còn để dân chúng phán tội cho hắn, vậy khác gì đẩy hắn đến đường chết? "Sớm biết có hôm nay, hà tất khi xưa còn làm?" Tề Linh lạnh lùng phất tay: "Giải đi! Có sống được hay không thì phải xem bản lĩnh của chính ngươi...." Thân thể Tề Vũ sớm đã bị tửu sắc bào mòn, cơ hội sống sót, hiển nhiên là bằng không! Tiếp theo sau, dưới âm thanh quỷ khóc sói tru của Tề Vũ, Tề Linh cất bước rời khỏi ngự thư phòng. Một luồng gió thanh mát từ đối diện thổi đến, làm Tề Linh sảng khoái tinh thần, cũng chợt nhớ tới vừa rồi quốc sư đã giúp mình một phen. Tề Linh định quay sang cảm tạ quốc sư, nhưng chợt phát hiện, quốc sư mới vừa đứng đấy mà giờ đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa..... ____________ Đường phố. Nam tử một thân y phục trắng như tuyết, trên gương mặt chợt hiện lên một tia hoảng hốt. Hắn không biết lý do tại sao mình lại đi đến con phố này, chỉ là có cảm giác, có một người được định mệnh sắp đặt đang đợi chờ hắn. Nam tử đang bận nhíu mày trầm ngâm, nên không nhìn thấy được từ phía đối diện, có một thiếu niên tuấn mỹ cũng đang thất thần đi tới. Sau đó, cả hai va vào nhau. Sắc mặt thiếu niên tuấn mỹ lập tức đen kịt, hắn ngước ánh mắt bừng bừng lửa giận của mình lên, tích tắc sau đó, một diện mạo anh tuấn tuyệt luân đập ngay vào mắt thiếu niên tuấn mỹ kia..... Thế nhưng, điều làm thiếu niên tuấn mỹ kia chú ý đến không phải là diện mạo anh tuấn tuyệt luân của người đối diện, mà là.... Trên người người nam tử đối diện này có một hơi thở vô cùng quen thuộc. Hơi thở ấy... Giống hệt Tuyệt Thiên. Đôi mắt thiếu niên tuấn mỹ có hơi ngây dại, hắn còn chưa kịp hoàn hồn thì bên tai đã vang lên giọng nói ôn nhu của nam tử đối diện. "Tiểu huynh đệ, ngươi không sao chứ?" Giọng nói nam tử đối diện ôn nhu dịu dàng, nghe thật mờ ảo, mờ ảo như lọt vào sương mộng. Nhưng lại khiến thiếu niên tuấn mỹ lập tức hồi thần lại. Người này không phải Tuyệt Thiên! Tuyệt Thiên là người cao ngạo cuồng vọng, khí phách phá trời! Mà người trước mặt lại quá dịu dàng. Nam nhân ôn nhu như vậy, sao có thể là Tuyệt Thiên thị huyết lãnh khốc chứ? (*thị huyết: khát máu; lãnh khốc: lạnh lùng, hiểm ác, thâm độc.) "Ta không sao!" Mặc Thiên Thành lắc lắc đầu, chán nản rũ mắt xuống. Không phải mình đã tìm thấy Tuyệt Thiên rồi à? Tại sao mới vừa rồi mình lại có thể ngẩn người trước mặt một người đàn ông khác? "Nếu ngươi không có gì đáng ngại, vậy thì ta yên tâm rồi!" Nam tử cười cười, nụ cười của hắn ta như tắm mình trong gió xuân. "Ngươi.... Tên là gì?" Mặc Thiên Thành cắn môi, có hơi ngượng ngùng, hỏi. "Phong Cẩm!" Phong Cẩm? Cái tên này làm Mặc Thiên Thành bất giác nhớ tới một câu nói.... Ngươi ở nơi xa ngắm phong cảnh, ta ở nơi này ngắm ngươi. "Cái họ Phong này, thật đặc biệt! À phải, ta tên là Mặc Thiên Thành!" Mặc Thiên Thành nở nụ cười đáng yêu, hai mắt cong vòng trông thật đẹp mắt. Phong Cẩm cười cười, dịu dàng vươn tay tới xoa xoa đầu Mặc Thiên Thành: "Mặc Thiên Thành, ta sẽ nhớ kỹ cái tên này. Đáng tiếc, ta có việc phải đi, nếu có duyên, chúng ta sẽ còn tương ngộ." "Có việc? Ngươi có việc gì?" Mặc Thiên Thành thất vọng hỏi. "Ta phải đi tìm người trong định mệnh của ta....." Ông trời cho hắn một thân thể và thiên phú kém cỏi, nhưng lại cho hắn tuệ nhãn và tuệ căn. Tiếc thay, hắn chỉ có thể xem vận mệnh của người khác, lại không thể xem được vận mệnh của chính mình.... (*tuệ nhãn: nghĩa là mắt tinh. Tuệ căn: trí thông minh.) Cũng giống như thiếu niên trước mặt hắn đây, vận mệnh định sẵn đường tình nhấp nhô, cả đời cũng không có được tình yêu. Nghĩ đến đây, đáy mắt Phong Cẩm lại hiện lên tia thương tiếc. Thiếu niên đáng yêu như vậy mà lại có kết cục thế kia, bảo sao hắn không thương tiếc? "Mặc Thiên Thành, có duyên gặp lại!" Phong Cẩm chắp quyền theo tư thế tạm biệt, rồi tiêu sái xoay người rời đi.
|
Chương 2005: Giết (5)
Edit: Sahara Tích tắc sau đó, Phong Cẩm bất ngờ khựng bước, đơn giản là do thiếu niên tuấn mỹ phía sau bỗng nói một câu: "Nếu kiếp sau ta là nữ tử, ngươi là nam nhân, vậy ngươi có nguyện ý lấy ta làm thê tử không?" Tuyệt Thiên, nếu kiếp sau ta là nữ tử, ngươi là nam nhân, vậy ngươi có nguyện ý lấy ta làm thê tử không? Trong một giây thoáng qua, trong đầu Phong Cẩm bỗng vang lên một giọng nói thật quen thuộc, mà cũng thật xa xưa, tựa như là vọng lại từ kiếp trước.... Người trong định mệnh của hắn... Là đàn ông? Phong Cẩm bật cười lắc đầu, khẳng định là có chỗ nào lầm lẫn rồi. Hắn rất bình thường, người hắn thích luôn là phụ nữ, làm sao có thể là đàn ông được? Có điều, sau khi nghe Mặc Thiên Thành hỏi như vậy, Phong Cẩm vẫn trả lời: "Nếu kiếp sau ngươi thật sự là nữ tử, vậy ta có thể lấy ngươi." Dứt lời, bóng dáng Phong Cẩm liền hòa vào dòng người trên phố rồi từ từ biến mất..... Mặc Thiên Thành thất vọng nhìn theo bóng lưng Phong Cẩm, khẽ mấp máy cánh môi phấn hồng: "Hắn không phải Tuyệt Thiên! Nếu là Tuyệt Thiên, nghe thấy ta hỏi như vậy, hắn nhất định sẽ khinh thường không trả lời." "Tuyệt Thiên là người cao ngạo, sao có thể trả lời loại câu hỏi ấu trĩ này chứ? Hơn nữa, Tuyệt Thiên trong lòng ta.... Không thể nào dịu dàng như vậy! Hắn vĩnh viễn đều mang dáng vẻ cao cao tại thượng, đạp thiên hạ chúng sinh dưới lòng bàn chân." Năm xưa, nếu Tuyệt Thiên cũng dịu dàng như người này, có lẽ..... Mình cũng không đau khổ đến vậy! Chí ít, sau khi biết tình cảm của mình, phản ứng của người này cũng không giống Tuyệt Thiên, không còn muốn gặp lại mình nữa..... Mặc Thiên Thành rũ mi mắt, che giấu đi ưu thương và đau đớn trong đó. Hắn nhìn theo phương hướng Phong Cẩm rời đi lần nữa, rồi cũng xoay người đi về một hướng khác. __________________ Phong Vân Thành. Trong nhà gỗ, lại thêm một hồi vận động mồ hôi đầm đìa, khắp người Vân Lạc Phong đã sớm ướt đẫm mồ hôi, nhưng vẫn tiếp tục dán sát trên người Vân Tiêu. Cả hai đều nghe rõ tiếng thở dồn dập nặng nề của đối phương. "Chắc cũng đủ rồi nhỉ? Hy vọng là sẽ mang thai thành công." Vân Lạc Phong hơi hơi thở hổn hển, dù nàng đã đột phá đến Thần Tôn Giả, nhưng cũng không chịu nổi sự lăn lộn của Vân Tiêu. Cũng may là khi song tu với Vân Tiêu có thể củng cố tu vi, không yếu ớt như lúc vừa đột phá Thần Tôn Giả. "Dù không mang thai cũng không sao!" Vân Tiêu cúi đầu, khẽ hôn lên môi Vân Lạc Phong: "Ta có nàng là đủ rồi." Ngay thời điểm Vân Tiêu định tái chiến lần nữa, thì bỗng bị Vân Lạc Phong tát vào sau đầu một cái, rồi đẩy mạnh hắn ra. "Chúng ta ru rú ở đây cũng được nửa tháng rồi, đoán chừng bọn Kỳ Tô và Tề Linh đã chuẩn bị sẵn sàng, ta phải về cùng thương lượng với bọn họ chuyện đối phó liên minh Tự Do." Vân Tiêu nhíu mày: "Nàng muốn đối phó liên minh Tự Do? Vậy ta đi san bằng nó giúp nàng là được rồi, cần gì phiền phức như vậy?" Điều quan trọng nhất là, hắn không muốn đám người liên minh Tự Do kia quấy rầy hai người họ phiên vân phúc vũ. "Không! Chuyện này phải giao cho hai người Tề Linh và Kỳ Tô đi làm. Nếu thật sự gặp tình thế không được thì chúng ta mới nhúng tay." Vân Lạc Phong phản bác lời Vân Tiêu. "Được! Đều nghe lời nàng!" Vân Tiêu không hỏi lý do. Bởi vì hắn tin Vân Lạc Phong. Nàng làm bất cứ chuyện gì cũng đều có lý do của nàng. Mà hắn.... Chỉ cần luôn ủng hộ nàng là được. "Chàng không hỏi ta nguyên nhân à?" Vân Lạc Phong chớp chớp mắt, hỏi. Vân Tiêu lại cúi đầu, cắn nhẹ cánh môi Vân Lạc Phong một cái: "Nàng còn nhớ trước kia ta từng nói với nàng cái gì không?" "Nói gì?" "Nàng giết người, ta chôn xác! Nàng cứ đi làm bất cứ điều gì nàng muốn, chuyện giải quyết hậu quả, cứ giao lại cho ta!"
|
Chương 2006: Giết (6)
Edit: Sahara Bất luận nàng làm chuyện gì, ta cũng không ngăn cản nàng. Ta mãi mãi ở phía sau thu thập cục diện cho nàng, cho nên nàng không cần e ngại bất cứ điều gì. Vân Lạc Phong cười Nàng cười rất đẹp, đẹp đến mức rung động lòng người. "Vân Tiêu, trên đời này, chỉ có chàng mới hiểu ta!" Vân Lạc Phong hôn Vân Tiêu một cái: "Điều ta muốn không phải là sự bảo vệ của chàng, mà là có thể cùng chàng sánh vai tác chiến. Lần hành động này là cơ hội tốt để Kỳ Tô và Tề Linh lập uy ở Phong Vân Đại Lục, tất nhiên không thể bỏ lỡ. Cho nên ta mới định để hai người họ động thủ trước, khi cần thì chúng ta mới ra tay." Ánh mắt Vân Tiêu tràn ngập thâm tình và ấm áp. Nữ nhân của hắn chưa bao giờ thích trốn sau lưng người khác. Nàng thích dựa vào thực lực bản thân xây dựng một góc trời của riêng mình. Ban đầu, không phải hắn cũng vì nguyên nhân này mới thưởng thức nàng đó sao? "Phong Nhi, chúng ta làm thêm một lần, được không?" Ánh mắt Vân Tiêu mang theo một tia mong đợi: "Nàng yên tâm, lần này ta sẽ nhanh, một canh giờ là đủ rồi. Nói không chừng, lần cuối cùng này sẽ thành công làm nàng mang thai." Khóe miệng Vân Lạc Phong co rút: "Chàng xác định một canh giờ là có thể kết thúc?" "Xác định!" "Được!" Vân Tiêu chưa bao giờ lừa nàng, cho nên, nàng không cần suy nghĩ đã đồng ý. Một canh giờ, chắc là sẽ không làm trễ nải.... Quả nhiên, Vân Tiêu chưa bao giờ nói dối, hắn nói một canh giờ thì chính xác đúng một canh giờ. Ngay cả một phút cũng không hơn. Khi thời gian vừa điểm một canh giờ thì lập tức kết thúc. Cả người Vân Lạc Phong đã sớm mềm nhũn, nàng cắn răng: "Chàng có cần khống chế thời gian tốt như vậy không?" Ánh mắt Vân Tiêu rất vô tội: "Ta không có vượt quá một canh giờ." Nhưng cũng không thiếu một phút nào. Vân Lạc Phong trừng mắt liếc nhìn Vân Tiêu: "Lấy y phục của ta tới đây, chuẩn bị một chút rồi xuất phát." "Ừm!" Cuối cùng Vân Tiêu cũng chịu rời khỏi thân thể mềm mại bên dưới, xuống giường nhặt y phục lên. Ở trên giường, Vân Tiêu tận tâm tận lực hầu hạ Vân Lạc Phong, xuống giường, hắn vẫn tận tâm tận lực giúp Vân Lạc Phong mặc y phục. Xong còn thu nhập hành trang, ngay cả mấy quyển sách kia cũng mang đi hết. Bởi vì không biết khi nào Vân Lạc Phong sẽ cần dùng đến những quyển sách này... "Vân Tiêu!" Trước khi đi, Vân Lạc Phong nhìn lại nhà gỗ một lần, mấy ngón tay khẽ sờ sờ lên bụng: "Ta có cảm giác, mình thật sự mang thai rồi." "Làm sao nàng biết?" "Mẫu tử liên tâm!" (*mẫu tử liên tâm: có nơi gọi là mẫu tử liền tâm. Đây là một hiện tượng cảm ứng kỳ diệu giữa mẹ con và hoàn toàn có cơ sở khoa học khẳng định. Muốn biết chi tiết seach Google nha, có bài báo viết về vấn đề này trên Google đấy.) Vân Tiêu trầm ngâm nữa ngày, đột nhiên hỏi: "Vì sao nàng xác định là con trai mà không phải là con gái?" (*lý do Vân Tiêu hỏi như vậy vì bên trên Vân Lạc Phong nói mẫu tử chứ không phải mẫu nữ. Thường khi dịch sang tiếng việt thì mẫu tử là từ chung chỉ mẹ con, không phân biệt con trai con gái. Nếu có phân biệt thì mình sẽ dịch tách riêng như mẹ và con gái/con trai. Còn TQ thì nó có từ mẫu nữ, phụ nữ: nghĩa là mẹ và con gái, cha và con gái. Nhưng tiếng việt mà ghi sát nghĩa phụ nữ thì sẽ nhầm với từ phụ nữ = người đàn bà. Ai có ý làm editor thì khi dịch truyện nhớ lưu ý mấy điểm này, không phải cứ dịch sát nghĩa thì đúng và tôn trọng tác giả đâu.) "Ta cũng không rõ, có lẽ là do giác quan thứ sáu. Kỳ thực, ta không quan trọng việc sinh con trai hay con gái, tuy rằng ta thích con gái hơn, nhưng sinh con trai cũng không tệ. Điều kiện tiên quyết là, nó đừng có tự luyến và vô sỉ như Thương Kỷ là được rồi. Nếu không, không phải nó sẽ gây họa cho nữ tử trong thiên hạ này sao?" Đáng tiếc, Vân Lạc Phong còn chưa biết, con trai nàng đâu chỉ giống Thương Kỷ, mà chính xác là bản thân Thương Kỷ. Tuy nhiên, Thương Kỷ còn chưa kịp gây họa cho nữ tử thiên hạ thì đã bị nữ tử gây họa trước rồi. Mà tai họa này còn là nhất sinh nhất thế! "Ta thích con gái!" Ánh mắt Vân Tiêu càng thêm thâm tình: "Nếu là con gái, chắc chắn sẽ giống nàng!" "Vậy sao? Vậy chờ tới khi con gái xuất giá, chàng sẽ lĩnh hội được cảm giác của lão gia tử khi ta xuất giá rồi." Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, nàng có hơi nhớ lão gia tử. Nếu lão gia tử nhìn thấy mẫu thân, chắc chắn sẽ rất vui. "Có điều....." Vân Lạc Phong đột nhiên muốn trêu Vân Tiêu: "Nếu lúc đó có nam nhân muốn đoạt con gái của chúng ta....." "Giết!" Giọng nói Vân Tiêu đột nhiên trở nên lãnh khốc, sát khí cũng phát ra. Sát khí này tất nhiên không phải nhầm vào Vân Lạc Phong, mà là đối với người con rễ tương lai còn chưa biết đang ở nơi nào....
|