Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
|
|
Chương 251: Mộ Vô Sâm Hộc Máu (2)
Thiếu nữ vừa nói xong, trong bàn trà đột nhiên truyền ra giọng nói.
“Vân tiểu thư, chỗ ngươi còn bán Linh trà hay không? Cho ta mười lượng.”
“Loại này cực phẩm trà ngon này, mười lượng nào đủ? Ta muốn một cân!”
Thế lực Mộ phủ Thừa tướng xác thật rất lớn, nhưng Linh trà này lại có thể chữa khỏi bách bệnh, ngay cả bệnh cũ nhiều năm như vậy cũng có thể chữa khỏi! Nếu như uống Linh trà này lâu dài, nói không chừng sẽ bách bệnh không xâm*.
Bách bệnh không xâm*: ý ở đây chỉ cơ thể sẽ không có bệnh nào.
So với đắc tội với Mộ Thừa tướng, bọn họ càng sợ hãi sẽ gặp phải bệnh tật ốm đau tra tấn.
Huống chi, lấy thân phận địa vị của Mộ Thừa tướng, cũng sẽ không trắng trợn táo bạo gây khó xử cho những người bọn họ! Điều này cũng làm cho bọn họ dám mở miệng nói những lời này trước mặt Mộ Vô Sâm. Chỉ là lời nói này của bọn họ hoàn toàn chọc giận tiểu lão đầu, hắn vội vàng che ở trước mặt Vân Lạc Phong, đôi tay chống nạnh, căm tức nhìn những người này kích động không thôi.
“Các ngươi vừa rồi không nghe thấy nàng nói gì sao? Lá trà này chỉ có một phần, căn bản đã không có! Hơn nữa, cho dù có, lão phu sẽ mua hết toàn bộ, cũng không tới lượt các ngươi mua.”
Rõ ràng, câu nói cuối cùng mới là suy nghĩ chân thật của lão nhân.
Loại lá trà cực phẩm này, toàn bộ đại lục này tổng cộng cũng chỉ có một chút, nếu như Vân Lạc Phong thật sự còn có loại lá trà này, cho dù có đắt đến đâu, hắn cũng sẽ mua hết toàn bộ! Sao có thể sẽ đến phiên những người này?
Nghe được lời này, mọi người khôi phục nội tâm kích động, sôi nổi ai thán ra tiếng, trong ánh mắt tràn đầy đáng tiếc.
Nhìn sắc mặt bọn họ cực kỳ thất vọng, giọng nói tà khí của thiếu nữ chậm rãi vang lên: “Linh trà này xác thật chỉ có một phần, nhưng ta cũng không có nói một phần Linh trà này có tổng cộng bao nhiêu cân, nhưng mà, có một việc có thể xác định, hiện nay trong Đại lục này, chỉ có ở chỗ ta mới có Linh trà!”
Tiểu lão đầu mắt sáng rực lên một chút, vội vàng xoay người nhìn phía Vân Lạc Phong, hơi thở của hắn có chút dồn dập.“Ngươi…… Ngươi nói chính là sự thật, loại cực phẩm trà ngon này chỗ ngươi còn có sao.”
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng gật đầu: “Không tồi, mười vạn bạc, xin miễn trả giá.”
“Mau, mau cho ta một trăm cân!”
Phốc!
Tiểu nha hoàn Khinh Yên vốn dĩ trầm mặc đứng ở bên cạnh Vân Lạc Phong, ai biết nghe được khi tiểu lão đầu nói, thiếu chút nữa đã phun một ngụm máu, ánh mắt cổ quái nhìn về phía tiểu lão đầu.
Đương nhiên, càng muốn hộc máu chính là Mộ Vô Sâm, hắn vừa mới còn nói Linh trà của Vân Lạc Phong quá đắt, tiểu lão đầu này liền nói muốn một trăm cân cho hắn nghe? Hành vi này, không phải đồng nghĩa với việc đánh vào mặt hắn sao?
Nháy mắt, sắc mặt Mộ Vô Sâm trầm xuống, trong người mơ hồ như có dòng nước chạy ngang qua.
“Người cho rằng Linh trà như rau cải trắng? Còn một trăm cân?” Vân Lạc Phong quét mắt nhìn tiểu lão đầu,nhẹ nhàng nhíu mày: “Nhiều lắm cháu chỉ có thể bán cho người một cân, còn dư lại một cân cháu muốn bán cho những người đang ngồi chờ ở đây.”
Lời nói vừa rồi của những người này, không thể nghi ngờ đắc tội với Mộ Vô Sâm, như thế, nàng có thể nào không bán lá trà cho bọn họ? Dù sao đều là những lá trà kém, cực phẩm lá trà chân chính nàng đã giữ lại cho lão gia tử rồi.
Mọi người không nghĩ tới Vân Lạc Phong còn nhớ tới bọn họ, ánh mắt tràn ngập cảm kích nhìn về phía nàng.
Phải biết rằng, lá trà này bán cho ai cũng đều giống nhau! Lão nhân này có thể mở rộng miệng muốn mua một trăm cân, thân phận của hắn tất nhiên không đơn giản. Nhưng Vân Lạc Phong chẳng những không có vì nịnh bợ lão nhân này bán tất cả Linh trà của nàng, mà là để lại một chút cho bọn hắn.
“Một cân? Đây là cũng quá ít đi?” Tiểu lão đầu đáng thương hề hề nhìn về phía Vân Lạc Phong, “Nếu không, cháu liền bán cho ta một cân nữa, ta thiếu cháu một ân tình, như thế nào?”
Vân Lạc Phong nghĩ nghĩ, khẽ gật đầu: “Được, chỉ là trước đó, ta muốn Phong Trà lâu này giao lại sổ sách! Lãng phí nhiều Linh trà của ta như vậy, làm sao ta có thể ăn cái thiệt thòi này?”
Vân Lạc Phong nàng cái gì cũng chịu ăn, chỉ riêng chịu thiệt là không thể!
|
Chương 252: Ta Có Để Cho Ngươi Đi Chưa?
Sắc mặt Mộ Vô Sâm xanh mét, nếu như hôm nay hắn từ chối trả tiền, vậy không biết sẽ có bao nhiêu lời khó nghe truyền ra ngoài.
Vì vậy, đối với loại đề nghị vô sỉ này của Vân lạc Phong, hắn hít sâu ngăn chặn nội tâm tức giận, lạnh giọng nói: “Vân Lạc Phong, hi vọng ngươi nhớ kỹ hành động của ngươi hôm nay! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Khuôn mặt hờ hững nhìn Mộ Vô Sâm, Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: “Chỉ sợ dù ta không tìm ngươi tính toán sổ sách, ngươi cũng sẽ không bỏ qua cho ta, như vậy, cho dù là tăng thêm một cái thù hận, thì có thể như thế nào?”
“Được, rất được,” Mộ Vô Sâm hận đến nghiến răng nghiến lợi, trên dung nhan tuấn mỹ lạnh như băng, “Đến lúc đó ta sẽ đưa bạc và thiệp mời hôn lễ của muội muội ta đến trong phủ ngươi, tốt xấu gì ngươi cũng đã ái mộ Thái tử nhiều năm như vậy, dù như thế nào đi nữa thì Mộ gia ta cũng sẽ gửi cho ngươi một tấm thiệp mừng.
Nghe nói vậy, mọi người thổn thức không dứt.
Vân Lạc Phong ái mộ Thái tử Điện hạ, ở Long Nguyên quốc cũng không phải là cái bí mật gì, nhưng mà, bây giờ cũng chỉ có người phủ Mộ Thừa tướng mới dám nói ra trước mặt nàng! Hơn nữa, còn dùng chuyện buổi lễ thành thân của Mộ Vô Song và Thái tử ra kích thích nàng. Nhưng mà, lần này sau khi Mộ Vô Sâm khiêu khích xong, Vân Lạc Phong chỉ tà khí cười một tiếng: “Ngươi cho là, cái loại giống như Cao Lăng bị vô số nam nhân đè ở dưới người, sẽ làm ta có hứng thú ư? Cũng chỉ có loại như Mộ Vô Song này cùng với người bán thân ở trúc lâu sẽ tiếp nhận hắn.”
Ngụ ý, Mộ Vô Song và Cao Lăng là mặt hàng vạn người cưỡi!
Nói không chừng hai người kia còn từng cùng nhau hầu hạ một khách nhân đó.
“Vân Lạc Phong!” Sắc mặt Mộ Vô Sâm hoàn toàn thay đổi, đáy mắt lộ ra ánh sáng âm lãnh, “Ta cảnh cáo ngươi một câu, làm người thì lưu một đường sống, sau này mà gặp nhau, nói lời đừng có quá đáng, như vậy đối với ngươi cũng không có ích lợi gì!”
Khóe môi Vân Lạc Phong giương lên, lười biếng cười nói: “Xin lỗi, ta không định sau này sẽ gặp các ngươi nữa.”
Mộ Vô Sâm bị tức đến của người run rẩy không dứt, hắn có cảm giác nếu như mình nói tiếp, nhất định sẽ bị cái nha đầu thúi này làm cho đang sống sờ sờ tức chết.
Nghĩ đến đây hắn hung hăng phất tay áo, cắn răng nghiến lợi nói: “Vân Lạc Phong, hi vọng ngươi có thể nhớ những lời ngươi nói hôm nay, nếu như lần sau còn để cho ta nhìn thấy ngươi, đừng trách ta không khách khí với ngươi!”
Sau khi nói xong lời này, Mộ Vô Sâm xoay người muốn rời đi, nhưng mà, bước chân của hắn mới vừa bước ra, sau lưng liền truyền đến một giọng nói tà mị.
“Ta có để cho ngươi đi chưa?”
Bước chân Mộ Vô Sâm chậm rãi dừng lại, hắn nắm thật chặt quả đấm, đưa lưng về phía Vân Lạc Phong, trong ngực không nén được tức giận: “Vân Lạc Phong, rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?”
“Không có gì,” Đôi tay Vân Lạc Phong ôm ngực, nửa người dựa vào trên lan can cầu thang, lười biếng híp híp hai con mắt, “Chỉ là nha hoàn này của ta có chút ngứa tay, thiếu một người làm bao cát cho nàng sử dụng, cho nên cũng chỉ có thể uất ức cho ngươi.”
“Vân Lạc Phong!”
Nhìn dáng vẻ thiếu nữ lười biếng, lửa giận của Mộ Vô Sâm có khống chế nữa cũng không được, đột nhiên bạo phát ra.
Cái nha đầu thúi này lại dám coi thường người khác như vậy! Lại dám để cho mình làm bao cát cho một tiểu nha hoàn? Nếu như hôm nay không dạu dỗ nha đầu thúi này một cái, sau này Mộ Vô Sâm hắn sao có thể lăn lộn trên đại lục này được nữa?
“Vân Lạc Phong, ngươi muốn chết!”
Ầm!
Quả đấm của hắn mang theo cơn gió mãnh liệt, tựa như một cơn lốc xoáy, trong nháy mắt đến trước mặt Vân Lạc Phong, quả đấm uy mãnh nhắm ngay vào mũi Vân Lạc Phong, ánh mắt tràn ngập hung ác.
|
Chương 253: Tiểu Nha Hoàn Nổi Bão
Ý cười trên khóe môi Vân Lạc Phong trước sau như một, con ngươi đen nhánh ngưng mắt nhìn nắm đấm hạ xuống trước mặt mình, trên dung nhan tuyệt mỹ không hề lộ ra một chút sợ hãi, ổn định như núi Thái Sơn.
Soạt!
Đột nhiên, một bóng dáng nhỏ nhắn dừng lại bên người Vân Lạc Phong, nhẹ nhàng tiếp được nắm đấm mạnh mẽ của Mộ Vô Sâm.
Rồi sau đó...
mọi người chỉ nghe được một tiếng vang thnah thúy, ngay sau đó một tiếng kêu rên thảm thiết chợt vang lên.
Ầm!
Một chưởng của Khinh Yên dừng lại trên lồng ngực Mộ Vô Sâm, đánh cho thân thể hắn mạnh mẽ bay ra ngoài, chợt đập vào trên vách tường quán trà, trong nháy mắt, vách tường vốn cũng không vững chắc biến thành một đống phế tích, vùi thân thể của hắn ở trong.
Mọi người đều ngây ngẩn cả người, có lẽ là không nghĩ tới, thân là Đại công tử phủ Mộ Thừa tướng, thực lực lại không bằng một đứa nha hoàn phủ tướng quân?
Chuyện này cũng giống như hung hăng đánh vào mặt Mộ Thừa tướng vậy!
Ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Mộ Vô Sâm chật vật bò dậy, hắn dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong, tức giận nói: "Vân Lạc Phong, ta đã đồng ý thực hiện cam kết, cũng sẽ đưa tiền linh trà tới phủ tướng quân, như thế ngươi lấy tư cách gì mà ra tay với ta?"
Hai tay Vân Lạc Phong ôm ngực, tà tà liếc mắt nhìn sắc mặt khó coi của Mộ Vô Sâm: "Nếu ta được gọi là đệ nhất hoàn khố Long Nguyên quốc, vậy thì ta đánh ngươi đâu cần lý do, muốn đánh thì đánh, ngươi có thể làm gì được ta?"
Giọng nói của thiếu nữ kiêu căng mà phách lối, trên mặt hiện vẻ ngang tàn.
Coi như là ta đánh ngươi, thì ngươi có thể làm gì được ta? Một câu nói này, trên đời này trừ hoàng thượng, ai có thể làm như chuyện đương nhiên mà nói ra?
Mộ Vô Sâm âm trầm quét mắt nhìn Vân Lạc Phong, vỗ vỗ bụi đất trên người, vẻ mặt tối tăm nói: "Coi như ngươi lợi hại! Chúng ta đi!"
Nói xong, ánh mắt hắn liếc nhìn lần cuối thiếu nữ lười biếng này, dẫn một đám người Mộ gai vội vã quay người rời khỏi, chỉ sợ mình mà chậm hơn một chút, sẽ bị nữ nhân này giữ lại.
Thực hiển nhiên, lần này, ngược lại Vân Lạc Phong không có ngăn cẳn hắn, nàng lười biếng duỗi người, tà khí nói: "Khinh Yên, chúng ta đi."
"Chờ một chút."
Mắt thấy Vân Lạc Phong muốn rời đi, lập tức tiểu lão đầu nóng nảy, vội vội vàng vàng chạy lên cản Vân Lạc Phong lại.
Bước chân Vân Lạc Phong nhẹ nhàng dừng lại một chút, nhợt nhạt nhướng chân mày: "Các ngươi muốn mua linh trà, buổi trưa ngyaf mai đến Vân gia, hiện tại trong tay ta không mang theo nhiều lá trà như vậy."
"Không phải vậy," Tiểu lão đầu ngăn Vân Lạc Phong trước mặt, nếp nhăn trên khuôn mặt già nua cười như nở hoa, "Nha đầu, ta muốn mời ngươi ăn bữa cơm, không biết ngươi có nguyện ý nể mặt ta hay không?"
"Không có hứng thú."
"Nha đầu, ta cho ngươi một trăm ngàn kim tệ, ngươi ăn một bữa cơm với ta được không?"
Từ trong chuyện vừa rồi, hắn cũng nhìn ra nha đầu này chắc chắn là một kẻ tham tiền, nếu như muốn nàng nể mặt, là tuyệt đối không thể không bỏ ra cái gì được.
Vân Lạc Phong tà khí liếc mắt nhìn hắn một cái: "Không nghĩ tới tuổi của ngươi đã một xấp dầy, lại còn háo sắc như vậy, nếu là ngươi muốn có người ăn cơm với ngươi, theo con dường này đi thẳng, có một cái kỹ viện, cô nương ở bên trong chỉ cần một ngàn lượng, nếu chỉ đơn thuần ăn một bữa cơm, một trăm lượng là đủ rồi."
Thấy Vân Lạc Phong hiểu lầm ý của mình, khuôn mặt già nua của tiểu lão đầu đỏ lên, vậy mà, giọng nói của hắn còn mang theo sự đắc ý: "Lão phu là người thuần khiết như vậy, làm sao có thể đến cái loại địa phương đó? Đừng thấy hiện tại lão phu đã hơn năm mươi tuổi, nhưng thật ra thì vẫn còn là một xử nam."
|
Chương 254: Quá Khứ Của Tiểu Lão Đầu
Nghe vậy, Vân Lạc Phong tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn tiểu lão đầu: “Ngươi cũng đã hơn năm mươi rồi mà không có nữ nhân nào thích, là do trí thông minh có vấn đề hay thân thể ngươi không được?”
Lúc bắt đầu, tiểu lão đầu còn không rõ lời Vân Lạc Phong nói có nghĩa gì, chờ hắn cân nhắc nửa ngày mới đột nhiên phản ứng lại, khuôn mặt già nua vì tức giận mà trở nên xanh mét.
“Ai nói thân thể lão phu không được? Không! Không đúng, mặc kệ là thân thể hay là chỉ số thông minh của lão phu đều rất tốt! Nếu không phải mấy chục năm trước đám khốn khiếp muốn ép ta thú người ta không yêu, làm cho người ta yêu sâu đậm hiểu lầm, ta cũng không thể nào nhiều năm như vậy vẫn không thú thê.”
Nếu không có đám đám khốn khiếp kia, hắn đã sớm thú thê sinh hài tử!
Đây cũng là nguyên nhân nhiều năm như vậy hắn vẫn luôn ở bên ngoài, không trở về gia tộc.
“Phải không?” Vân Lạc Phong nhướng mày: “Mặc kệ ngươi đưa ra điều kiện thế nào, buổi trưa ngày mai đến Vân gia mua linh trà, ai cũng đều không thể lấy được linh trà trước thời hạn từ trong tay ta! Khinh Yên, chúng ta đi.”
“Dạ, tiểu thư.”
Khinh Yên cung kính lên tiếng, bước nhanh đi theo phía sau Vân Lạc Phong.
Ở cửa trà lâu, tiểu lão đầu nhìn bóng dáng một chủ một tớ đang rời đi, trong đôi mắt lướt qua một tia sáng không dễ phát hiện.
“Thần y đại nhân, thì ra ngài thật sự tới Long Nguyên Quốc.”
Đột nhiên, một giọng nói truyền tới làm tiểu lão đầu phục hồi lại tinh thần, cau mày nhìn nữ tử áo đỏ đứng trước mặt mình.
“Ngươi là Phương Nhã ở Y Các?”
Phương Nhã che môi cười duyên: “Không nghĩ tới thần y đại nhân còn nhớ ta, thời gian trước các chủ của chúng ta còn nhắc tới ngài, nói ngài hành tung bất định, ngay cả cơ hội bái phỏng (thăm viếng) cũng không có. Hôm nay Vinh lão nghe nói thần y tới Long Nguyên Quốc, cố ý phái ta tới tìm thần y đại nhân.” “Tìm ta?” Tiểu lão đầu nhíu chặt chân mày: “Hắn muốn tìm ta làm gì? Ta không có hứng thú.”
Hiện tại đối với hắn mà nói, không có gì làm cho hắn cảm thấy hứng thú hơn linh trà trong tay Vân Lạc Phong.
“Thần y đại nhân, gần đây Vinh lão của chúng ta phát hiện một hạt giống tốt có thiên phú về y học, định đề cử với ngài, thiên phú của vị nữ tử kia cực kỳ tốt, tin chắc thần y đại nhân nhất định sẽ vô cùng hài lòng.”
“Vậy sao?”
Tiểu lão đầu không nóng không lạnh lên tiếng, có lẽ lúc trước, hắn còn muốn tìm một thiên tài dể truyền lại y bát , nhưng hiện tại, sau khi gặp Vân Lạc Phong, hắn đột nhiên phát hiện, chính mình rất có hứng thú đối với tiểu nha đầu này.
Đặc biệt là trong tay tiểu nha đầu này còn có lá trà tuyệt phẩm như vậy.
“Hơn nữa…” Phương Nhã trầm mặc nửa ngày mới nói: “Thần y đại nhân, mấy ngày hôm trước Y Các chúng ta nhận được tình báo, hình như có mấy nhân vật quan trọng trong Thiên gia của ngài đến Long Nguyên Quốc, nguyên nhân cụ thể chúng ta không rõ lắm, cho nên Vinh lão muốn ta hỏi thăm đại nhân tình hình một chút.”
Tiểu lão đầu cười lạnh: “Lão phu và Thiên gia không có bất kỳ quan hệ gì, hơn nữa đã mấy chục năm lão phu không về nhà! Chuyện của bọn họ không có liên quan gì đến lão phu.”
Mấy chục năm trước, hắn chỉ có thể coi là một thiên tài tương đối xuất chúng của Thiên gia! Mà từ trước đến nay Thiên gia luôn thích khống chế người khác, vọng tưởng muốn khống chế cuộc đời của hắn! Ép buộc hắn nghênh thú một nữ nhân hắn không yêu.
Mà đúng lúc đó, hắn đã có nữ nhân mình thương yêu từ lâu!
Ai ngờ người Thiên gia đều là hạng người không bằng cầm thú, hạ mê dược với hắn, hơn nữa còn để nữ tử gia tộc lựa chọn kia nằm bên cạnh hắn làm cho nữ tử hắn yêu thương hiểu lầm, tức giận rời bỏ hắn.
Vì thế, hắn cũng rời xa gia tộc, vừa đi chính là vài chục năm.
Thời gian mấy chục năm này, hắn không còn là thiếu niên mặc người ta nắn bóp nữa mà đã trưởng thành, trở thành một cường giả chân chính, danh chấn đại lục! Cho nên, sau khi hắn thành danh, Thiên gia vô cùng hối hận, vài lần phái người ra ngoài tìm tìm hắn, vọng tưởng khuyên hắn quay trở về gia tộc.
|
Chương 255: Người Thiên gia tới (1)
Editor: QR2 – diendanlequydon Nghĩ đến những chuyện trong quá khứ, tiểu lão đầu hận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu như không phải niệm tình Thiên gia nuôi hắn lớn, hắn đã huỷ diệt Thiên gia từ lâu! Mặc dù hắn đã buông tha cho Thiên gia nhưng cũng không có nghĩa là hắn phải quản chuyện của Thiên gia. “Thần y đại nhân, người thiên tài mà ta vừa nói với ngài…” Phương Nhã thật cẩn thận nhìn tiểu lão đầu, cân nhắc nên làm thế nào để khuyên thần y gặp mặt Vân Lạc Phong. Tuy nói Vinh lão đã sớm suy đoán Vân Lạc Phong là đồ đệ của tiểu lão đầu này nhưng mà cuối cùng cũng chỉ là suy đoán, không có chứng cứ cụ thể! Vì vậy, ông mới phái Phương Nhã đến, mục đích chính là để cho hai người họ gặp mặt nhau, chứng thực xem suy đoán của mình có chính xác hay không? “Không có hứng thú.” Tiểu lão đầu xua tay: “Hiện tại lão phu gặp được một tiểu gia hỏa càng thú vị hơn, đối với lão phu mà nói, thiên tài nào cũng đều kém nha đầu kia.” Phương Nhã giật mình, trong lòng có chút tiếc hận, nàng còn nghĩ muốn thông qua lần này kiểm tra xem rốt cuộc Vân Lạc Phong có phải là đệ tử của hắn hay không, nếu như không phải với thiên phú của Vân Lạc Phong cũng hoàn toàn có thể trở thành đồ đệ của hắn. Nhưng không nghĩ tới, thần y đại nhân căn bản không cho nàng cơ hội này: “Thần y đại nhân, theo lời Vinh lão chúng ta cho biết, người Thiên gia còn hai ngày nữa sẽ đến Long Nguyên Quốc nên Vinh lão mới để ta đến mật báo, nếu như để người Thiên gia nhìn thấy thần y đại nhân, nhất định lại sẽ liều chết dây dưa.” Nếu năm đó Thiên gia không làm loại chuyện đó với tiểu lão đầu, hiện giờ địa vị của Thiên gia ở trên đại lục tất nhiên sẽ không có người nào có thể so sánh! Đáng tiếc, chính bọn họ muốn chết bằng không cũng sẽ không mất đi một chỗ dựa to lớn như vậy. Bọn họ đã làm tổn thương tiểu lão đầu, với tính tình của tiểu lão đầu này, làm sao có khả năng muốn gặp người Thiên gia? Nếu không phải hắn chưa tha thứ cho người Thiên gia thì hắn cũng không có khả năng mấy chục năm rồi vẫn chưa từng quay trở về gia tộc. “Tình cảm của Y các lão phu sẽ nhớ kỹ.” Tiểu lão đầu dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Trước khi người Thiên gia tới, ta sẽ rời khỏi Long Nguyên Quốc, tuyệt đối không cho bọn hắn cơ hội nhìn thấy ta.” Phương Nhã mỉm cười, dùng một tin tức đổi lấy sự cảm kích của tiểu lão đầu, tin tức này thật đáng giá.[QR2][diendanlequydon] … Phủ tướng quân. Trong hậu viện, thiếu nữ lười biếng dựa nghiêng thân mình vào đình hóng gió, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vỗ về Tầm Kim Thử trong lòng bàn tay, khóe môi gợi lên ý cười: “Tiểu gia hỏa ngươi trưởng thành thật nhanh, thật không hổ ta dùng nhiều linh dược như vậy bồi dưỡng ngươi, hy vọng ngươi đừng làm cho ta thất vọng.” “Chi chi.” Trà Sữa kêu to hai tiếng, đôi mắt tròn xoe chuyển động một vòng, đột nhiên, nó cảm nhận được hơi thở của những người khác, vội vàng chui vào ống tay áo của thiếu nữ, chỉ để lộ ra một cái đầu nhỏ. Vân Lạc Phong cúi mặt xuống, ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn người đang đến, giọng nói giống như còn chứa sự xem thường: “Không biết Tứ hoàng tử lại tới tìm ta có chuyện gì? Nếu muốn chúng ta liên thủ, ta chỉ có thể nói với ngươi, đối phó với Long Nguyên Quốc, một mình ta đủ rồi.” Cao Thiếu Thần mở quạt ra, mỉm cười ưu nhã mà ôn hòa, đôi mắt đang nheo lại nhìn giống như hồ ly. “Hôm nay bổn hoàng tử tới đây là muốn mật báo cho ngươi.” Vân Lạc Phong nhướng mày, chờ đợi câu nói kế tiếp của hắn. Cao Thiếu Thần chỉ nhìn động thác nhướng mày của thiếu nữ đã biết nàng muốn nghe hắn nói, cười nhạt nói: “Mấy ngày hôm trước, ta nghe lén phụ hoàng và Cao Lăng nói chuyện, biết được Mộ Vô Song là người Thiên gia.” “Thiên gia?” Rốt cuộc ánh mắt của Vân Lạc Phong cũng dừng trên người Cao Thiếu Thần, giọng nói và khuôn mặt của nàng vẫn lười biếng trước sau như một: “Thiên gia rất lợi hại sao?”
|