Vương Phi 13 Tuổi
|
|
Chương 198: Phong đem bái cùng (2)
Xem ra ba ngày nay nhất định trải qua rất nhiều trận chiến kịch liệt, Lưu Nguyệt một thân tàn tạ, không biết phải trải qua bao nhiêu gian khó mới có thể đến, nhưng chỉ cần đến được đây là tốt rồi, còn sống là tốt rồi. Không đợi người trung niên bên cạnh phân phó, thành chủ Nghi Thủy thành gật đầu với người chủ trì một cái. Người chủ trì vừa nhận được ám hiệu của hắn, căn bản mặc kệ ba người sắc mặt xanh mét bên cạnh, lập tức cao giọng nói : “Tốt ! Nếu Lưu Nguyệt không có bỏ cuộc, như vậy cuộc tỉ thí cuối cùng xin được phép bắt đầu. Danh hào đệ nhất thiên hạ này, xem ai có thể giành lấy.” Lời nói vừa cất lên, Lưu Nguyệt xoay người một cái lên lôi đài, một thân sát khí bức người, giống như tiết trời nóng bức của mùa xuân đều bị nàng đánh tan, toàn bộ trên lôi đài một mảnh lãnh khí. Người chủ trì thấy vậy, vội vàng nhảy xuống. Xem ra Lưu Nguyệt này lửa giận ngút trời, cũng không nên hại hắn bị liên lụy theo. Trên lôi đài, ba người vốn đang ở ba phương hướng, lúc Lưu Nguyệt vừa lên đến nơi, lập tức bị họ vây quanh. Không hề nhắc nhở, không hề thủ thế, ba người nhất tề đem Lưu Nguyệt làm đối thủ cần phải chung sức hợp tác mới có thể tiêu diệt. Lưu Nguyệt từng bước nhảy lên lôi đài, căn bản không thèm nhìn đến ba đối thủ đang vây kín nàng. Tì bà trong tay vung lên một cái, không nói hai lời, ôm đàn, năm ngón tay khẽ gảy lên một tiếng. Tiếng tì bà vốn rất thanh thúy, không thể so với tiếng đàn bầu nặng nề, không thể so với đàn tranh tao nhã, là một lọa âm thanh thanh thúy, trầm bổng. Cổ khúc từ tì bà, thập diện mai phục, lập tức bay nhanh theo năm ngón tay, mang theo sát khí dữ tợn, mang theo khí thế ngút trời. Phong nhận từ đầu ngón tay Lưu Nguyệt bắn ra, bay thẳng về ba hướng khác nhau. Âm điệu đơn độc, làn điệu khô khan. Âm thanh lưu loát, mênh mang, sát khí bay tán loạn, âm điệu bay bổng, tình cảm mãnh liệt lan ra bốn phía, bên trong thật ra ẩn giấu phong nhận liên miên cùng sát khí tuyệt đối. Tóc đen bay phấp phới, áo bào bạc màu phiêu đãng theo gió, sát khí vây quanh Lưu Nguyệt, giống như một cơn lốc xoáy, một lốc xoáy có thể cuốn tung cả biển trời.
|
Chương 199: Phong đem bái cùng (3)
Ba người trên lôi đài lập tức biến sắc, trường kiếm trong tay vung lên, trên lôi đài chỉ nghe thấy những tiếng binh khí va chạm nhau keng keng keng keng. Đao kiếm ba người như chém tán loạn trong không khí, nhưng chân lại lui về phía sau từng bước. Phong nhận vô hình, nhìn như hư vô, nhưng lại có lực công kích mãnh liệt, không kém gì với việc bị vũ khí trực tiếp công kích, hơn nữa càng thêm xảo quyệt và nhanh. Khiến người ta khó lòng phòng bị. Sát khí trong mắt trầm xuống, Lưu Nguyệt đột nhiên ôm tỳ bà, cắt ra mấy sợi dây đàn, quay người hướng về một trong ba đối thủ, kéo mạnh, năm ngón tay lấy tốc độ nhanh nhất vung lên. Chỉ nghe một tiếng ầm ầm, nam tử gầy yếu đang đứng trước mặt Lưu Nguyệt, chống lại dây đàn từ năm ngón tay nàng, cuồng phun một ngụm máu tươi, trường kiếm trong tay gãy thành mấy khúc, té thẳng xuống mặt đất. Thân hình lảo đảo lui về phía sau, nơi ngực có mấy vết máu, đang dần loang ra, huyết sắc, nháy mắt phun tung toé. Nam tử gầy yếu mặt mày co rúm, ngửa mặt lên trời, té ra phía sau. Một chiêu, chỉ là một chiêu trong khoảng khắc. Lưu Nguyệt giống như cũng không thấy nam tử gầy yếu ngã xuống, quay người, năm ngón tay lại vung lên, tỳ bà lại đầy đủ dây như trước, phong nhận bắn nhanh về phía hai nam tử mặt mày biến sắn đối diện. Tiếng đàn tỳ bà vốn sang sảng, một bản thập diện mai phục, lại càng là một trong những khúc tỳ bà cực phẩm. Sát khí sâm nghiêm, chồng chất, dày đặc toả ra bốn phương tám hướng. Kiếm khí hiu quạnh, mai phục khôn cùng, đều bao phủ trên một mảnh trời đất này. Tiếng tỳ bà kịch liệt vang vọng phía chân trời, cực kỳ kịch liệt. Tất cả những dân chúng vây xem xung quanh, đều sôi trào lên, sắc mặt đỏ bừng, trừng lớn hai mắt, bàn tay nắm chặt, cơ hồ hận không thể xông lên lôi đài tham gia trận đấu ở giữa. Trời xanh mây trắng, tình cảm mãnh liệt bay thẳng tận trời xanh. Năm ngón tay vung lên một cái, chân nhảy lên, Lưu Nguyệt đột nhiên xoay người một cái, đã đứng vững sau lưng hai người, dây đàn bắn ra, đúng, chính là bắn ra. Làn điệu dâng trào, cơ hồ muốn xé rách cả đất trời. Ngay tại lúc dâng trào này, trung niên nam tử đưa lưng về phía Lưu Nguyệt, còn chưa kịp xoay người, đột nhiên buông tay, gục xuống phía trước. Sau lưng, một vết máu xuyên thấu qua, máu tươi từng giọt từng giọt tuôn ra. “Hảo, hảo…….” Dân chúng chung quanh thấy vậy, khen ngợi không ngớt, âm thanh cơ hồ rung chuyển cả đất trời.
|
Chương 200: Phong đem bái cùng (4)
“Thật xinh đẹp.” Trung niên nhân ngồi trên ghế khách quý, thấy vậy, thần tình tán thưởng, ngón tay nhẹ gõ gõ tay ghế, mặt mày đầy vẻ cao hứng. Mà những người khách quý chung quanh, mặt mày lại khó lường, sắc mặt âm trầm. Thập diện mai phục, tiếp cận đối phương, tung một chiêu mạnh mẽ chính xác vào lúc thích hợp nhất. Hai mắt chợt loé qua tia lãnh huyết, tay phải Lưu Nguyệt bay lướt nhanh trên tỳ bà, tốc độ kia, cơ hồ khiến người xem xung quanh nghẹn họng nhìn trân trối. Nhìn không rõ hình dáng ngón tay nữa, chỉ còn thấy một mảnh hư ảnh, chỉ thấy dây đàn tỳ bà đang không ngừng rung động. Tỳ bà mà cũng có thể đàn như vậy, tỳ bà mà cũng có thể đàn nhanh như vậy. Tất cả mọi người xem chung quanh đều sợ ngây người. “Phanh phanh phanh.” Ba tiếng cực kỳ trào dâng cắt qua không gian, phi thẳng phía chân trời, một khúc thập diện mai phục đã đàn xong. Dư âm ít ỏi, khiến người ta tâm thần mênh mông, cơ hồ hít thở không nổi. Lưu Nguyệt chậm rãi đè dây đàn đang không ngừng rung động lại, lạnh lùng đứng giữa lôi đài, gió nhẹ thổi qua tà áo nàng, lộ vẻ xơ xác tiêu điều. Nam tử cao lớn cuối cùng đang đứng trên lôi đài, trong mảnh dư âm ít ỏi từ khúc đàn, chậm rãi ngã xuống. Gió nhẹ thổi qua, quần áo nguyên vẹn từ từ vỡ vụn, thành nhiều mảnh nhỏ, theo gió cuốn đi. Mà dưới những mảnh nhỏ này, vô số vết máu, dày đặc trên người hắn, huyết sắc lan tràn, nhuộm đỏ cả một góc lôi đài. Một khúc thập diện mai phục ngắn ngủi, còn chưa đầy thời gian một nén nhang. Hết thảy đã yên định. Ánh mặt trời chiếu rọi, Lưu Nguyệt vốn một thân bụi bặm xơ xác, lúc này giống như thiên thần hạ giới, uy phong lẫm lẫm, tuấn mỹ vô song. Mắt lạnh lùng đảo qua ba thân ảnh đã ngã xuống, Lưu Nguyệt hừ một tiếng, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thành chủ Nghi Thuỷ thành đang ngồi trên ghế khách quý đối diện. “Thiên hạ đệ nhất, Lưu huynh, thiên hạ đệ nhất…….” Trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc ngây người, Vân Triệu tỉnh lại trước nhất, nhất thời quơ cái dao cầm rách nát trong tay , hưng phấn nhảy thẳng đến biên lôi đài, liên tục cao giọng hô lớn. “Thiên hạ đệ nhất…….” Trong khoảng khắc, tất cả mọi người còn bị dư âm chấn ngây ngẩn, lập tức phản ứng lại, nhất thời, tiếng gào thét hưng phấn cuồng nhiệt liên tục vang lên, cái sau cao hơn cái trước, rung chuyển đất trời.
|
Chương 201: Phong đem bái cùng (5)
Thiên hạ đệ nhất, bốn chữ ngắn ngủi, như dòng suối nhỏ nhập vào biển rộng, như đốm lửa cháy lan ra đồng cỏ mênh mông, uốn lượn trời cao. Trời xanh mây trắng, giữa ánh mặt trời vàng rực rỡ. Quần áo lấp lánh ánh mặt trời, Lưu Nguyệt lạnh lùng đứng trên lôi đài, không có giơ cao vũ khí, không có hưng phấn mừng như điên, chỉ có cuồng vọng nắm chắc thắng lợi trong tay, chỉ có tự tin cho rằng nàng vốn là xứng đáng với cái danh hiệu này, là chuyện đương nhiên. Nhưng mà, không có gì không đúng, không ai cảm thấy không ổn, giống như nàng vốn nên như vậy. Cuồng ngạo, phải nhìn xem nàng có đủ bản lãnh cuồng ngạo hay không, nàng có. Thành chủ Nghi Thuỷ thành ngồi trên ghế khách quý, thần tình vui mừng, nhìn ánh mắt Lưu Nguyệt, cười, chậm rãi đứng lên. Hai tay giơ lên cao, thành chủ Nghi Thuỷ thành nói lớn: “Ta tuyên bố, cao thủ đệ nhất thiên hạ, chính là Lưu Nguyệt.” “Aa……………..” Tiếng huyên náo chói tai, nháy mắt nổ vang phía chân trời, toàn bộ quần chúng vây xem nơi này đều hưng phấn, tiếng trầm trồ khen ngợi quả thực chấn lỗ tai ong ong. Trong tiếng trầm trồ khen ngợi không dứt, trung niên nhân vốn không lên tiếng đứng bên cạnh thành chủ Nghi Thuỷ thành, đột nhiên bước tới, đi lên trên lôi đài. “Lưu Nguyệt, hảo, hảo, nay Lưu Nguyệt đã giành được danh hiệu đệ nhất của Đại hội võ lâm, theo như vương của ta ban thưởng, đứng hàng tam phẩm trong giới võ tướng của Hậu Kim ta, ngày mai cùng bản quan quay về hoàng thành,gặp mặt vương, thụ phong phần thưởng.” Trung niên nhân nhìn Lưu Nguyệt, thần tình cao hứng. “Lưu thống lĩnh, ha ha, về sau chính là người một nhà, đến, đến đây, phần thưởng cho danh hiệu đệ nhất, Huyết thiền thừ, Lưu thống lĩnh hãy nhận lấy.” Thành chủ Nghi Thuỷ thành cầm hộp ngọc, nhìn Lưu Nguyệt cười rạng rỡ. Tam phẩm võ tướng, trong Hậu Kim quốc, tệ nhất cũng là một thống lĩnh. Lưu Nguyệt tuỳ tay ném tỳ bà trong tay đi, tiếp nhận Huyết thiềm thừ từ thành chủ Nghi Thuỷ thành, tinh tế nhìn thoáng qua, trên mặt hơi nở nụ cười, Huyết thiềm thừ, là đồ thật, chờ Triệt trở lại, sẽ đưa cho hắn. Lưu Nguyệt vốn lạnh như băng, lúc này khoé miệng hơi nở nụ cười, nhất thời chấn kinh mắt mọi người, tiếng thét chói tai kịch liệt lại càng to hơn. Dòng người, lại càng chen chúc tiến dần về phía Lưu Nguyệt.
|
Chương 202: Phong đem bái cùng (6)
Vân Triệu dưới lôi dài thấy vậy, vội vàng nhảy lên, túm lấy Lưu Nguyệt bỏ chạy. Một bên Nghi Thủy thành chủ cùng người trung niên thấy vậy, cũng vung tay lên, lập tức có người đi theo Lưu Nguyệt để bảo hộ nàng. Gió xuân lướt qua, cực kì nóng bức. Mà lúc này, ở ngoại ô Nghi Thủy thành. “Thái tử, hắn chạy.” Nhìn cây cối bị tàn phá nặng nề, một thiết về bên người Độc Cô Dạ trầm giọng nói. Độc Cô Dạ nhìn thoáng qua cảnh vật chung quanh, không nói gì. “Thái tử, hiện tại có cần bọn thuộc hạ đi giết hắn hay không?” Thiết vệ vẻ mặt lạnh như băng. Độc Cô Dạ quay đầu nhìn về hướng đại hội võ lâm. Âm thanh trầm trồ khen ngợi vang xa đến tận nơi này. Xem ra, hắn vẫn không thể ngăn cản “hắn”. Khuôn mặt hiện lên một tia lãnh khí. Độc Cô Dạ trầm ngâm trong nháy mắt, nói : “Không cần.” Dứt lời, vung ống tay áo, xoay người đi ra ngoài. Lần này, nếu buông tha “hắn”, vậy thả “hắn” một lần. Hậu Kim quốc, có thể để “hắn” làm tướng, có lẽ cũng chẳng phải chuyện hay ho gì. Bóng trắng lướt nhẹ, trường bào nạm vàng chậm rái biến mất ở trong rừng cây. Mấy chỗ trận thế lúc trước, vẫn như cũ là một rừng cây rậm rạp, chẳng qua ở giữa sập không ít cây cối mà thôi. Bầu trời trong xanh, cảnh xuân tươi đẹp. Đám người kích động thiếu chút nữa phá sập cửa lớn của nhà nghỉ Phượng Lai. Người khắp nơi đến đây nhiều không đếm xuể. Bất quá, có người lợi hại như Vân Triệu ở đây, Lưu Nguyệt vẫn có thể nhàn hạ ở hậu viện yên tĩnh như trước. Sờ sờ vào huyết thiềm thử, khóe miệng Lưu Nguyệt khẽ cười lạnh. Võ tướng tam phẩm của Hậu Kim quốc, thật sự là một danh hiệu rất lọt tai. Màn đêm dần buông. Lưu Nguyệt nhìn huyết thiềm thử cả một buổi chiều. Đuổi hết tất cả những người tới thăm, miệng Vân Triệu đã muốn trật khớp, lạc cả giọng. hắn đứng lên, mang theo ấm trà nhỏ cùng hai cái chén, lẳng lặng đi tới chỗ Lưu Nguyệt. Quần áo Nguyệt Nha trắng, ở dưới ánh trăng, như muốn cùng ánh trăng tranh nhau tỏa sáng.
|