Vương Phi 13 Tuổi
|
|
Chương 427: Mưa đêm thương tình 10
Đêm đen phong tật, mưa lạnh nhè nhẹ rốt cuộc không thể ngưng kết ở không trung, theo bầu trời rơi xuống dưới đất, nhè nhẹ rơi rơi, trái tim lạnh băng. Phóng ngựa chạy như điên. Trong đêm đen, Lưu Nguyệt một thân màu vàng nhạt như một tia chớp đánh ra giữa bầu trời đêm tối đen, chạy gấp mà đi, sắc bén cực kỳ. Mưa nhỏ, từng giọt đánh vào trên mặt, trên người của nàng, mát lạnh kia không áp chế được lửa nóng tức giận trong lòng nàng. Nếu không phải Hách Thượng Vân Triệu khởi đầu, nếu không phải Độc Cô Dạ tụ thế, nếu không phải bọn họ liên thủ tạo thành cục diện hôm nay. Nàng cũng sẽ không bị phát hiện. Nàng vẫn là tiểu vương phi, vẫn là người của Thiên Thần quốc. Mà sẽ không xảy ra tình huống hiện tại này, Hách Thượng Vân Triệu, Độc Cô Dạ, nàng phải giết chết bọn họ, rút da, rút gân bọn họ. Ai làm cho nàng không sống tốt, nàng tuyệt đối làm cho bọn họ càng thêm không thể sống tốt. Chạy như điên đi nhanh, một thân sát khí dày đặc, cơ hồ xuyên qua không khí. Vùng ngoại ô Thiên Thần quốc, ba năm trước đây cũng tại nơi này, hoàng gia tổ chức săn bắn, hiện tại cỏ dại mọc thành bụi, toàn bộ một vùng bao phủ bởi màu đen. Ba năm trước đây xảy ra đại hỏa, thiêu hủy nơi này tam thất sơn, đến bây giờ đất đai vẫn đều là màu đen, dày đặc. Thanh thanh cổ đạo, mưa lạnh nhè nhẹ. Một người, một ngựa đứng chặn đường, phía sau bóng đen thật mạnh. Một thân mặc trường bào màu tím đậm, một tuấn mã màu trắng, lúc đó Độc Cô Dạ đang đứng ở sơn đạo, nhìn bóng màu vàng đang chạy đến, rốt cục người mà hắn chờ đã đến. Một phen kéo dây cương dừng ngựa, cả người Lưu Nguyệt lạnh như băng nhìn Độc Cô Dạ đứng trước mắt. Hai bên đứng nhìn nhau, trong đêm tối lạnh như băng lại phát ra hơi thở lớn mạnh. Chậm rãi vươn tay hướng tới Lưu Nguyệt, Độc Cô Dạ nói: “Ta đã chờ nàng rất lâu, theo ta đi đi.” Vươn tay hướng tới Lưu Nguyệt giơ cao, thật sự đã khẳng định. Lưu Nguyệt nhìn Độc Cô Dạ, trên mặt Lưu Nguyệt hiện lên sát khí bức người, nghe ngôn lạnh lùng nói: “Ngươi không xứng.” Độc Cô Dạ thấy vậy nhíu nhíu mày, cánh tay vươn lên vẫn không hề lùi về. “Một nam nhân ngay cả nữ nhân của chính mình đều không thể bảo hộ được, hắn, lại càng không xứng.” Thực nhẹ nhàng, nhưng lời nói lại rất khí phách. Quanh thân Độc Cô Dạ vẫn bao phủ sự lạnh lùng, cái loại lạnh lùng coi rẻ hất thảy mọi người trong thiên. Lưu Nguyệt nghe lời này, lửa giận cơ hồ bốc lên tận trời.
|
Chương 428: Mưa đêm thương tình 11
“Huynh đệ, theo ta đi.” Ngay tại lúc Độc Cô Dạ vừa nói hết lời, trong nháy mắt, một hướng khác. một đạo thanh âm vang lên, quần áo toàn bộ đều là màu đen, đúng là Hách Thượng Vân Triệu. “Huynh đệ, đến Tuyết Thánh quốc của ta, ngươi muốn làm cái gì thì làm cái đó, tuyệt đối không ai có thể làm khó dễ ngươi, Tuyết Thánh quốc chúng ta cũng không phải bất kì người nào cũng có thể làm khó.” Hách Thượng Vân Triệu nhìn tóc Lưu Nguyệt giữa màn mưa bụi đã thấm ươn ướt, mỏng manh như vậy, nhưng lại vô cùng bén nhọn, trông như một đầu sư tử bị thương, làm cho người ta không thể khống chế chính mình. Trong không khí lạnh lẽo, nhất thời lửa giận văng khắp nơi. Độc Cô Dạ, Hách Thượng Vân Triệu, cách nhau một khoảng đêm tối mờ mịt, liếc mắt nhìn nhau một cái, giữa đêm mưa gió, lửa giận cực hạn, tương đương bén nhọn. Hai dòng nước xiết, theo hai phương hướng bắt đầu khởi động. Người đi theo phía sau bọn họ, nhất tề tiến lên trước một bước, không khí bị buộc chặt. Đều đến đây, hảo, hảo. Mắt thấy trung tâm của mục tiêu oán hận xuất hiện cùng một lúc, Lưu Nguyệt lửa giận ngút trời lại càng như lửa cháy lan ra đồng cỏ, quất ngựa hướng tới Độc Cô Dạ đang chặn đường phía trước phóng đi, chủy thủ sắc nhọn vung lên: “Còn muốn chạy, mơ tưởng.” Cùng với tức giận, lửa giận tận trời, chủy thủ rùng mình hướng thẳng vào Độc Cô Dạ đâm tới. Độc Cô Dạ hai tay vung lên, xoay người một cái tránh của Lưu Nguyệt một kích, hộ vệ phía sau thấy vậy, nhất tề tiến lên trước một bước, muốn động thủ can thiệp. Độc Cô Dạ thấy vậy hơi hơi nâng tay, ngăn lại động tác của hộ vệ ở phía sau. Lưu Nguyệt phẫn nộ, hắn có thể đoán được, một khi đã như vậy, vậy hãy để nàng tiêu tan cơn tức giận này, chỉ cần cơn tức giận có thể tiêu tan hết thì tốt rồi. Dung nhan lạnh như băng, hai tay vung lên, song chưởng bay nhanh như múa, Độc Cô Dạ vung chưởng phản thủ liền hướng Lưu Nguyệt đi lên. Đã từng thử qua sự lợi hại của LN, không thể lơ là khi đánh với nàng được, nhất thời cả người bay lên không, đối đầu trực tiếp với nàng. Chủy thủ phá không, nhanh như tia chớp. Chưởng lực quét ngang, thân thể dẻo như mình rắn. Trong đêm đen, cơ hồ không nhìn rõ thân hình Độc Cô Dạ cùng Lưu Nguyệt, chỉ có thể nhìn thấy một mảng màu tím đậm và một mảng màu vàng, giao nhau tại một chỗ. Mưa càng lúc càng lớn , mưa phùn bắt đầu nhè nhẹ rơi, dần dần liên miên, giọt mưa nhè nhẹ cắt qua không khí, rơi xuống mắt đất không gây lên tiếng động. Gió thu bay lên, cứ như vậy ở trên sơn đạo, lại càng phát ra cái lạnh làm cho người ta cảm thấy thấu xương tủy.
|
Chương 429: Mưa đêm thương tình 12
Hách Thượng Vân Triệu ghìm cương dừng lại một bên, nhìn Lưu Nguyệt giống như không muốn sống điên cuồng chém giết Độc Cô Dạ, trong lòng hỗn loạn, nhưng mà cũng tốt, Lưu Nguyệt hận Độc Cô Dạ, còn tốt hơn là hận hắn. Mưa thật lớn, nhưng không một giọt nào có thể lọt vào vùng không gian tối tăm kia, một đám mây vàng luẩn quẩn, sát khí khôn cùng cùng nội lực kinh người, trải rộng ra khắp không gian. Mưa bụi còn chưa kịp chạm vào hai người đang kịch liệt chiến đấu kia, đã bị kiếm khí cùng chưởng phong đánh nát, mưa to như vậy, cư nhiên không hề có giọt mưa nào chạm vào được hai người. Hai mắt hách Thượng Vân Triệu hoa lên, líu cả lưỡi. Một chưởng tránh đi một đao của Lưu Nguyệt, hai tay Độc Cô Dạ giơ lên, lại một chưởng nữa tung ra. Lưu Nguyệt không có nội công, nhưng chủy thủ sắc bén kia, luôn có thể phá vòng bảo hộ của hắn, từ nơi sơ hở xảo quyệt nhất đâm vào, nếu hắn không sù, chỉ sợ không đỡ lại nổi. Chưởng phong phóng ra càng mạnh, mà chủy thủ của Lưu Nguyệt cũng càng nhanh. Phẫn nộ ngập đầy, hòa quyện cùng sát khí nặng nề, điên cuống vung về phía Độc Cô Dạ. Mưa ngày càng lớn, cơ hồ làm cho người ta không nhìn rõ song phương giao chiến, cùng phía trước mặt. Xa xa, Hiên Viên Triệt dẫn một đội quân bão táp mà đến, trong đêm mưa, vó ngựa vang lên, bão táp mà đi. Chủy thủ vung lên, Lưu Nguyệt chém về phía Độc Cô Dạ, một đao kia cơ hồ là toàn bộ sức mạnh của nàng. Độc Cô Dạ biết lợi hại, hai tay giơ lên, cũng toàn lực chống đỡ. Kiếm khí, chưởng lực, ở trong không trung phát ra tiếng xé rách . Mà ngay trong nháy mắ, trong màn mưa, đột nhiên vang lên một tiếng cung, rất nhẹ rất nhẹ, cơ hồ khiến người ta không nghe thấy bất kì âm thanh gì. Cùng với tiếng cung vang ấy, một mũi tên nhọn lấp lóa phá không bay đến, hướng về phía Lưu Nguyệt, nhanh như chớp bay lên không, nhanh như lưu tinh truy nguyệt (sao băng đuổi trăng). Tốc độ kia, cho dù là Hiên Viên Triệt cũng không sánh kịp. “Lưu Nguyệt, cẩn thận.” Vân Triệu vẫn chú ý tới Lưu Nguyệt, khóe mắt đột nhiên nhìn thấy một tia chớp óng ánh bay tới, bay về phía ngực Lưu Nguyệt, sắc mặt nháy mắt đại biến.
|
Chương 430: Mưa đêm thương tình 13
Một tiếng kêu to, đồng thời thân hình mạnh mẽ phi tới, chộp về phía mũi tên đang bay đến phía sau lưng Lưu Nguyệt. Thế tới nhanh chóng, Lưu Nguyệt cảm thấy sát khí vọt tới trong nháy mắt, mũi tên nhọn ở sau lưng đã muốn vọt tới ngực nàng, âm hàn kia như giòi trong xương mu bàn chân, sau lưng Lưu Nguyệt nhất thời lông tơ dựng đứng. Đến thật nhanh, khí thế cực kì. Chưa từng cảm giác qua hơi thở cường đại như vậy, cái loại nguy hiểm chỉ cảm giác được trước một khắc này, sau một khắc có muốn tránh cũng không thể, qua nhiều năm như vậy nàng chưa từng gặp qua. Không kịp nghĩ nhiều, Lưu Nguyệt nhanh chóng nín thở, bả vai thu lại, né tránh mũi tên kia, chỉ làm lệch khỏi vị trí hiểm yếu, để mũi tên bắn vào mình. Cùng lúc đó, chủy thủ trong tay vung lên, tránh khỏi một chưởng của Độc Cô Dạ, lại bị phân tâm. Mũi tên vàng óng bay đến, không để cho Lưu Nguyệt có thời gian thở gấp, bay xẹt qua không trung, vù một tiếng, xuyên qua bả vai Lưu Nguyệt, một cỗ máu tươi phun ra. Thân thể Lưu Nguyệt nhoáng lên một cái, cư nhiên không khống chế được, bị ngã dúi về phía trước. Một ngụm máu tươi phun lên khuôn mặt của Độc Cô Dạ. Phía trước, Độc Cô Dạ tập trung toàn lực, một chưởng đã phá không mà tới. Chống lại Lưu Nguyệt, Độc Cô Dạ không dám không ra tay toàn lực, một kích này, vừa đánh ra, lại đột nhiên nghe tiếng kinh hô của Vân Triệu, trong giây lát thấy Lưu Nguyệt cuồng phun máu tươi, Độc Cô Dạ nhất thời cảm thấy kinh hãi, định thu chưởng lại. Nhưng, một chiêu toàn lực của hắn, sao có thể nói thu là thu. Nhanh như sấm chớp, một chưởng của Độc Cô Dạ đã tới trước ngực Lưu Nguyệt, thân hình nàng lung lay, bị một chưởng của Độc Cô Dạ đánh về phía khe núi. Cùng lúc đó, Độc Cô Dạ cũng phun ra một ngụm máu tươi, chủy thủ của Lưu Nguyệt cắm ở đầu vai hắn, mà còn vì chính mình thu lại chưởng lực, tự làm tổn hại tâm mạch. Mưa đêm vần vũ, bầu trời tầm tã. Huyết sắc bắn ra, trong mưa hóa thành màu đỏ sẫm. “Nguyệt Nhi…………” Tiếng kêu tê tâm liệt phế, xé rách màn mưa, Hiên Viên Triệt chạy đến.
|
Chương 431: Chích ảnh ai đi 1
Tối tăm, mắt như lửa, huyết sắc cơ hồ loá mắt mà ra. Trong mưa to gió lớn thân ảnh màu vàng nhạt, như muốn đoạt đi hô hấp, tim như ngừng đập, trong nháy mắt, Hiên Viên Triệt cơ hồ cảm giác tim đều ngừng đập . Trong mắt, trong lòng, chỉ còn lại là hình ảnh Lưu Nguyệt đang rơi xuống khe núi. Phi thân một cái lao xuống ngựa, Hiên Viên Triệt chạy như điên, bay nhanh vọt mạnh hướng tới Lưu Nguyệt, vẻ mặt toàn bộ là dữ tợn. Kia thê lương cuồng dã, ở trong bóng đêm từ rất xa truyền lại, bay lên như muốn phá tan màn mưa to. Phía sau, gót sắt thanh thanh, binh mã của Hiên Viên Triệt đang kéo đến . Máu tươi như một cái thác nước, ở trong màn trời hiện ra một ánh trăng rằm, đuổi theo Lưu Nguyệt hướng tới khe núi phi xuống, kia áo bào màu vàng nhạt đã bị nhuộm đẫm thành màu đỏ. Chói mắt làm cho người ta kinh hồn táng đảm. Mà ở bên này , nhanh chóng chạy lại, Vân Triệu phi thân một cái vọt vào không trung định bắt lại mũi tên bén nhọn đang đâm về phía Lưu Nguyệt, trơ mắt nhìn Lưu Nguyệt gần trong gang tấc đang bị mủi tên nhọn bắn trúng. Cục diện thay đổi bất ngờ làm hắn vẫn chưa phục hồi tinh thần lại, Độc Cô Dạ cùng Lưu Nguyệt một chưởng trong lúc đó đã muốn lưỡng bại câu thương (Su : 2 người cùng bị tổn thương), Lưu Nguyệt tức thì bị Độc Cô Dạ đánh bay về hướng khe núi. Không chịu lùi bước, Vân Triệu không cần nghĩ nhiều, trong khoảnh khắc sắc mặt đại biến, phi thân một cái chộp về phía Lưu Nguyệt đang bị đánh bay đi. Lưu Nguyệt ở không trung bay nhanh rơi xuống khe núi. Phía sau lưng người toàn thân đều bị thương, Độc Cô Dạ bị một chưởng ở trước ngực, cơ hồ một chưởng của muốn vỡ tan, không có thanh âm gì, cũng không động đậy . Ý thức bắt đầu nhanh chóng trở lên mơ hồ, chỉ còn lại có đau, vô biên vô hạn đau đớn vây quanh mà đến. Triệt, đau quá. Vân Triệu nằm trên mặt đất cả thân người đều nhoài xuống, theo hướng nơi đó, tay giơ cao lên, trong màn mưa tập trung toàn bộ sức lực cùng tốc độ. Xa xa, Hiên Viên Triệt như muốn điên lên cuồng hướng nơi này mà đến. Nhanh một chút, nhanh thêm chút nữa, nhanh hơn nữa. Tốc độ đã bị tăng lên tới cực hạn, như muốn phá tan màn mưa mà đến, chỉ nhìn thấy kia một thân ảnh màu đen, giống như quỷ mị, cắt qua hết thảy mà đến. Tay, hướng tới thân ảnh đang ngã xuống cao cao giơ lên, giống như đó là toàn bộ thế giới của hắn, là hắn tuyệt đối phải bắt được hết thảy. Thân ảnh màu đỏ ở trong không trung rơi xuống.
|