Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh
|
|
Chương 33: Vị huynh đệ gặp trên đường
“Các ngươi nghe cho rõ đây… Núi này ta là đại vương … Các ngươi mau móc toàn bộ tiền bạc của nải trên người … giao ra đây… Ta liền… để các ngươi an toàn đi qua… Nếu không…. Nếu không…” Cứ “nếu không” hết nửa ngày, mà nếu không cái gì nữa hắn cũng chẳng nói cho trọn vẹn, ngược lại gương mặt vốn đen đúa bẩn thỉu của hắn lại xuất hiện một tầng mây đỏ.Vô Diễm lạnh lùng nhìn kẻ trước mặt mình, vừa nhìn liền biết đây là lần đầu tiên đi chặn đường cướp bóc của thằng nhóc choai choai này, ánh mắt hiện lên vẻ chán ghét và mệt nhọc, vỗ nhẹ nhẹ vai Lục Tiểu Thanh, ý bảo nàng không phải sợ, đang định mở miệng nói gì đó.Ai biết được Lục Tiểu Thanh lăn lông lốc một vòng từ trong lòng Vô Diễm bò ra ngoài, nhảy xuống xe, bước ba bước tới vỗ vai thằng nhóc đang có ý định chặn đường cướp của nàng, rất nghiêm trang nàng nói: “Người anh em này? Dám đến địa bàn của ta giành giật lợi lộc với ta hả? Tiểu tử, mau mở to mắt ra, căng tai ra mà nghe cho rõ lời vàng ý ngọc bổn đại gia đây sắp sửa truyền thụ cho ngươi, ngươi thật to gan dám đến địa bàn của ta hoạt động bừa bãi, phí bảo hộ đã nộp đủ chưa? Họ gì tên gì mau khai ra cho đại gia ta biết dễ bề xử trí!”Tên tiểu tử kia nghe Lục Tiểu Thanh “bắn” một tràng, nhất thời ngơ ngẩn đứng đờ ra, thì thào nói không ra lời, vẻ mặt hoang mang, hoảng sợ cùng bất an. Lục Tiểu Thanh quay sang Vô Diễm nháy mắt tinh nghịch với chàng một cái, sau đó quay lại nhìn tên cướp rõ ràng đã bị mình hù dọa đến hồn vía lên mây: “Ngươi ở sơn trại nào? Quả thực khiến chúng ta vô cùng mất mặt, cướp bóc cũng được coi là một nghề nghiệp, mà đã là nghề nghiệp thì tất nhiên phải có đạo đức nghề nghiệp rồi, tại sao khẩu hiệu lại có thể ỉu xìu như bánh mì nhúng nước thế hả? Sao lại qua loa đại khái thế được! Nghe đây, tiền bối ta hôm nay sẽ dạy cho ngươi hai chiêu.” Lục Tiểu Thanh hắng giọng rồi trịnh trọng nói: “Núi này do ta mở, cây này do ta trồng. Nếu muốn từ đây qua, phải để lại lộ phí. Nghe rõ rồi chứ? Làm chuyện gì thì việc tất yếu nhất vẫn là khẩu hiệu phải rõ ràng vang dội, ngươi nghe ta nói có bao nhiêu văn nhã, bao nhiêu thuyết phục, bao nhiêu…”Lời còn chưa dứt đã bị Vô Diễm từ phía sau tiến lên cốc cho một cái đau điếng, Lục Tiểu Thanh ôm đầu tức giận xoay người trừng mắt nhìn Vô Diễm gào lên: “Huynh làm cái quái gì vậy?”Vô Diễm mặt đen sì lườm lườm Lục Tiểu Thanh, chàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta còn không biết nàng cũng có bản lĩnh đi làm thổ phỉ cơ đấy? Nàng cái gì chả hay ho tốt đẹp thì học nhanh lắm, khăng khăng đi học mấy thứ nhố nhăng này, cái đầu của nàng như thế nào lớn lên được?”Lục Tiểu Thanh thấy khuôn mặt lạnh như băng của Vô Diễm từ từ chuyển sang màu tím tái, tức giận ngập tràn, cực hiểu không nên dứt lông trên đầu lão hổ, hắc hắc cười trừ hai tiếng: “Thiên tài thì ba trăm sáu mươi ngành nghề đều tinh thông am hiểu, đặc biệt không khéo ta chính là đại diện tiêu biểu cho lớp thế hệ thiên tài siêu việt kia, ối a~, đừng đánh, ta không nói nữa là được chứ gì!” Mắt thấy Vô Diễm xắn tay áo chuẩn bị động thủ, nàng vội ba chân bốn cẳng chạy tới núp sau lưng tên tiểu thổ phỉ còn đứng đờ ra, chẳng biết có phải đầu óc nàng có vấn đề hay không?Vô Diễm mặt tím đen dữ tợn trừng mắt nhìn Lục Tiểu Thanh, rồi lại quay sang nhìn thằng nhóc đen đúa vẫn đứng đơ ra như khúc gỗ trước mặt mình, quát: “Còn không mau cút cho khuất mắt ta!”Thằng nhóc vừa mới bị Lục Tiểu Thanh ăn bậy nói bạ hù dọa, cho rằng bản thân mình hôm nay xui xẻo thực sự đụng ngay tổ tông nhà cường đạo, đã sớm hồn lìa khỏi xác. Lại nói, người tên Vô Diễm này toàn thân tản ra khí chất cương ngạnh, không nói lời nào, nhưng cũng toát ra khí lạnh có thể hù chết người, chàng mới chỉ tức giận gầm lên một câu đã khiến thằng nhóc hai chân mềm nhũn, nửa chữ cũng không dám “bật” run rẩy xoay người bắt đầu chạy trốn.Lục Tiểu Thanh lúc này còn đang đứng sau thằng nhóc loáng một cái đã túm chặt lấy cánh tay nó: “Chậm đã!” Thằng nhóc vẻ mặt sợ hãi, cố gắng đè nén sự sợ hãi mà nói: “Ngươi… Ngươi muốn làm gì?” Vô Diễm vẻ mặt chán ghét nhìn Lục Tiểu Thanh túm chặt lấy cánh tay gầy nhẳng bẩn đến mức không thể bẩn hơn của thằng nhóc, quát: “Buông ra mau!”Lục Tiểu Thanh không thèm để ý tới Vô Diễm nữa, dùng sức giật ngược thằng nhóc trở lại: “Hắn thả ngươi đi, nhưng ta chưa nói muốn thả ngươi đi. Nói, nhà ngươi ở đâu? Ta muốn đến nhà của ngươi.”Thằng nhóc cả kinh cố giãy giụa không cho Lục Tiểu Thanh nắm chặt lấy tay nó, vùng lên muốn chạy trốn. Lục Tiểu Thanh sớm đã nghĩ tới nó sẽ phản ứng như vậy, một tay nắm cực chắc cánh tay của nó, thằng nhóc cho dù giãy giụa, vùng vằng, cố thế nào đi nữa cũng không dứt tay ra nổi, nóng lòng sốt ruột quẫn bách dùng cánh tay còn lại chưa bị kìm kẹp để tìm đường thoát, trong tay kia còn cầm một cái rìu, mà trong lúc này thằng nhóc ngu ngốc này quýnh lên đã hoàn toàn quên béng đi chuyện đó, vung tay giáng một rìu vào đầu Lục Tiểu Thanh.
|
Lục Tiểu Thanh kinh hãi còn chưa kịp buông tay, Vô Diễm ở bên cạnh phản ứng nhanh như cắt, chớp mắt đã che trước mặt Lục Tiểu Thanh, tay chàng kìm chặt cán rìu của thằng nhóc, tay kia nắm lấy cẳng tay của thằng nhóc định gập ngược nó lại. Lục Tiểu Thanh sớm biết Vô Diễm có võ công, vội nói: “Đừng làm tổn thương nó!”Vô Diễm hừ lạnh một cái, giật lấy cái rìu, đạp cho nó một cước khiến thằng bé lộn mấy vòng trên mặt đất, nhưng cũng không ra tay nặng lắm. Bị đạp nằm bẹp dí dưới đất, miệng thằng nhóc cũng rớm máu, có lẽ lúc này giành giật cái rìu với Vô Diễm nên bị chấn thương, trên đùi cũng tí tách máu chảy không ít, thằng nhóc đầu đau như búa bổ, trên trán lấm tấm mồ hôi nhưng vẫn kiên cường không rên lên tiếng nào, chỉ hướng về phía Lục Tiểu Thanh nói: “Mới vừa rồi ta… Ta không phải cố ý, ta quên mất trên tay cầm rìu!”Lục Tiểu Thanh thấy thằng nhóc mặc dù bị thương, nhưng cũng may toàn là vết thương ngoài da, nhiều lắm thì đau nhức một lát mà thôi, nghĩ đến Vô Diễm tuy rằng không ra tay quá tàn nhẫn, thế nhưng cũng không thể không dạy cho thằng nhãi lỗ mãng này một bài học thích đáng được, như thế mới phù hợp với tính cách có thù tất trả của nàng chứ. Nghĩ sao làm vậy, nàng lập tức chạy tới trước mặt thằng nhóc, hùng hùng hổ hổ hỏi: “Ngươi còn chưa nói cho ta biết nhà ngươi ở đâu? Ta nói ta muốn tới nhà ngươi!”Thằng nhóc khó khăn xé rách một phần tấm áo vốn đã rách tả tơi đến mức không thể chịu nổi, để băng bó vết thương trên đùi mình, khập khiễng đứng lên, ánh mắt van cầu nhìn Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh nhíu mày, nói: “Mau dẫn đường!” Vẻ mặt của thằng nhóc không ngừng biến hóa, cuối cùng đành cam chịu cắn răng đi về phía trước.Vô Diễm thấy Lục Tiểu Thanh nhảy lên xe ngựa thì cau mày hỏi: “Nàng làm cái gì vậy? Nhà của những kẻ như thế này thì có gì hay ho, đừng làm bẩn thân phận chính mình.”Lục Tiểu Thanh dữ tợn trợn ngược mắt nhìn Vô Diễm: “Từ trước tới nay chưa bao giờ ta nói qua ta là người có thân phận, huynh có đi hay không? Không đi, ta tự mình đi, hừ!” Vô Diễm vẻ mặt tức giận, nhưng cuối cùng vẫn vì lo lắng Lục Tiểu Thanh đi một mình gặp bất trắc, tâm không cam tình, không muốn đành phải đi theo.Nhà của thằng nhóc thật đúng là không phải xa bình thường, đi vài dặm đường mà vẫn chỉ thấy rừng rú, càng ngày càng hiểm trở, xe ngựa cũng không thể đi lên được nữa, đem ngựa cột vào một bụi cây góc khuất, mấy người đành cuốc bộ mà lên. Đi thêm bảy tám dặm, trèo qua một ngọn núi, băng qua mấy con suối nhỏ, thế mà thằng nhóc này còn dám nói chỉ cần trèo qua một ngọn núi nữa thôi là tới ngay rồi.[Dặm: đơn vị đo chiều dài, bằng 1/2 km]Lúc này Lục Tiểu Thanh đã xúc động muốn giết người, hít sâu một hơi rồi chỉ thẳng vào mặt thằng nhóc quát: “Liễu Đại Ngưu, nếu ta phát hiện ngươi muốn gạt ta, ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết đâu đấy. Nghỉ ngơi, nghỉ ngơi, ta cần nghỉ ngơi một lát.” Nói xong đặt phịch mông xuống phiến đá, hồng hộc thở phì phò.Vô Diễm cau mày nói: “Đứng lên đi, còn ra bộ dạng gì nữa, không có một chút rụt rè vốn có của nữ tử gì cả.”“Rụt rè, ăn được sao? Nếu không phải còn có huynh ở đây thì ta đã sớm nằm thẳng cẳng ngay tại đây rồi, ôi trời ơi, đói bụng quá đi mất.” Lục Tiểu Thanh đầu cũng không thèm ngẩng lên vô cùng khinh bỉ thuyết rụt rè của Vô Diễm, kéo xuống một bao tải nặng trịch trên lưng mình xuống, rút ra một cái đùi gà hương thơm ngào ngạt. Vô Diễm này thực sự không phải người tốt, chuyện đầu tiên chàng làm khi bắt đầu lên đường là hùng hồn tuyên bố, đồ của ai người nấy cầm, nghĩ đến thật là lợi cho chàng, trên người chàng một bao quần áo cũng không có, còn Lục Tiểu Thanh trên người lại có đến hai bao to vĩ đại, một bao không cần nói cũng biết là vàng bạc trang sức, bao còn lại tất nhiên là lương thực đi đường rồi.Liễu Đại Ngưu nhìn thấy Lục Tiểu Thanh miệng nhồm nhàm dính đầy dầu mỡ, lại ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn, không nhịn được nuốt nước miếng, hai mắt nhìn chằm chằm vào thứ trên tay Lục Tiểu Thanh, hồi lâu cũng chưa chớp mắt.“Đại Ngưu, tại sao ngươi lại đi ăn cướp? Cho ta một lý do, chỉ cần ta cảm thấy được, ta liền cho ngươi một cái đùi gà.”Liễu Đại Ngưu suy nghĩ một chút như thể vắt óc tìm cho ra lý do làm hài lòng Lục Tiểu Thanh, suy nghĩ hồi lâu cuối cùng cúi đầu ủ rũ đáp: “Trong nhà không có đồ ăn.”Lục Tiểu Thanh thấy Đại Ngưu vẻ mặt buồn bã không giống nói dối, lại xem cử chỉ lúc ban đầu của nó cũng đúng với những gì nàng đã suy đoán, liền gật đầu mở cái bao thứ hai chỉ còn lại một cái đùi gà ra, rút cái chân gà quăng cho Đại Ngưu rồi vứt cái bao rỗng ấy xuống đất.Đại Ngưu hai tay đón lấy đùi gà, đặt ở chóp mũi ngửi rồi lại ngửi, sau đó nhẹ nhàng cắn một miếng, bộ dạng hưởng thụ kia không thể dùng từ ngữ để diễn tả đầy đủ được. Nuốt xuống, một lúc lâu sau, không nhìn, không ngửi nữa, Đại Ngưu đứng dậy nhặt cái bao rỗng Lục Tiểu Thanh vừa vứt lên, động tác cẩn thận nhẹ nhàng dùng cái bao bọc đùi gà lại, bọc lại kỹ càng rồi cầm chặt trong tay, không ngừng liếm dầu mỡ đầy miệng.Lục Tiểu Thanh khó hiểu, hỏi: “Đại Ngưu, tại sao không ăn nữa? Có phải ăn không ngon không?”Đại Ngưu vội vàng lắc đầu nói: “Không phải, rất ngon, thực sự rất ngon, ta chưa từng ăn thứ gì ngon như vậy, cho tới ngày hôm nay ta mới biết đùi gà trong truyền thuyết nó như thế nào, thì ra nó có hương vị như thế này, ta muốn mang về cho cha mẹ, và đệ đệ muội muội ở nhà cùng ăn, bọn họ nhất định vui mừng lắm.” Vẻ mặt Đại Ngưu chợt lộ ra chút ấm áp cùng hạnh phúc, ngay sau đó lại ảm đạm buồn bã.
|
Chương 34:Ta thật sự sai lầm rồi
Lục Tiểu Thanh nhất thời dừng lại, nhìn trong tay đùi gà còn đang ăn dở một nửa, ăn tiếp cũng không được, mà không ăn cũng không được, trầm ngâm nửa ngày ngẩng đầu hướng Đại Ngưu nói: “Đại Ngưu, nhà các ngươi khó khăn như vậy sao?”Đại Ngưu nói: “Cũng không phải thực sự khó khăn, chính là năm nay gặp nạn châu chấu, mùa màng không thu hoạch được gi, toàn bộ thôn đều gặp tai ương, cho nên ta.... không có cách nào khác. Như năm rồi, chúng ta sống cũng tốt lắm, trừ bỏ số tiền để trang trải cuộc sống hàng ngày, vẫn còn dư được một chút ít, khi đó cha mang chúng ta ra trấn, bán vài thứ có sẵn trong nhà, rồi mua một chút thịt đem về cho chúng ta ăn, khi đó cuộc sống trôi qua rất hạnh phúc.” Lục Tiểu Thanh gật gật đầu nói: “Mỗi ngày đều có thịt để ăn, thì cuộc sống này đã quá hạnh phúc rồi.”Đại Ngưu liên tục lắc đầu nói: “Không phải, không phải mỗi ngày đều có thịt để ăn đâu, một năm chỉ có thể được ăn không quá hai lần mà thôi, nếu ngày nào cũng có thể ăn thịt, thì chỉ có hoàng đế mới có thể cuộc sống tốt đến như vậy.”Lục Tiểu Thanh nhất thời cảm thấy tức cười, nhìn Vô Diễm đang một mực im lặng không nói lời nào, lúc này khó có thể đánh giá được cảnh vật lộn vì cuộc sống của Đại Ngưu, ngữ khí có vẻ hòa hoãn hơn, nói: “Các ngươi thật sự sống như thế sao? Trong lòng không có oán hận gì sao?”Đại Ngưu kỳ quái nói: “Vì sao phải oán hận? Dựa vào trời đất để ăn cơm, trời ban cho chúng ta bao nhiêu, chúng ta ăn bấy nhiêu, chúng ta làm sao dám oán hận ông trời được. Mà cuộc sống vốn chính là thế, chẳng lẽ còn có một cuộc sống khác không giống như thế này hay sao?”Vô Diễm hình như chưa bao giờ nghe được người nào nói như vậy, nhíu mày nhìn Liễu Đại Ngưu, nửa ngày cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì. Liễu Đại Ngưu ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói với Lục Tiểu Thanh : “Nếu hôm nay các người không tới được nhà ta, mà dừng ở trên núi này thì nguy hiểm lắm, nơi này ban đêm có sói hoang.”Lục Tiểu Thanh giống như một con cá nhảy dựng lên, đùi gà cầm trong tay đưa cho Liễu Đại Ngưu một mực nói: “Ta ăn không hết, ngươi hỗ trợ giải quyết, mau, mau đi về phía trước đi.” vừa nói, vừa đi lên núi. Mà Vô Diễm vẻ mặt đầy suy tư đi theo phía sau Lục Tiểu Thanh, cũng không có nói lời nào.Sắc trời chậm rãi buông xuống, Lục Tiểu Thanh ngã trái ngã phải đi theo phía sau Liễu Đại Ngưu, rốt cục mới hiểu được, trước khi đi khắp đất Trung Quốc, thì cũng cần phải trải nghiệm đủ các loại khảo nghiệm sinh tử, thì mới trưởng thành được. Dưới ánh mặt trời nhàn nhạt của buổi chiều, ở giữa những dãy núi lại có một phong cảnh điền viên hiện ra trước mắt, những ngôi nhà tranh san sát nằm cạnh nhau tại nơi bằng phẳng nhất ở dưới chân núi, chung quanh đa phần là đất đai đã được khai hoang, ở đó có không ít người đang làm việc, làm cho phong cảnh điền viên càng thêm điềm tĩnh.“Thanh tỷ tỷ, Đại Ngưu có thể cầu tỷ giúp đệ một việc được không? Đại Ngưu không muốn......”Lục Tiểu Thanh vẫy tay cắt ngang lời nói của Đại Ngưu, nói: “Nếu đã dám làm thì phải dám thừa nhận, ta có thể bỏ qua cho đệ, lần sau chớ có nên tái phạm lần nữa, ta ví dụ như, hôm nay đệ gặp may, nhưng đến lúc đó sẽ không có chuyện tốt như vậy. Trước khi làm việc, phải hiểu rõ sẽ có hậu quả như thế nào, khi tự mình thất bại phải thừa nhận, cho dù hậu quả ra sao, nếu không dám thừa nhận, thì ngay từ đầu đừng nên làm.”Liễu Đại Ngưu tuy chỉ là đứa nhỏ sinh ra trong gia đình nông dân, nhưng cực thông minh, vừa nghe Lục Tiểu Thanh nói liền hiểu được ý tứ, cắn chặt răng, gật đầu nói: “Thanh tỷ tỷ đã nói như vậy, Đại Ngưu sẽ nghe lời tỷ, tự mình làm tự mình dũng cảm gánh vác hậu quả, Đại Ngưu hiểu được.”Lục Tiểu Thanh gật đầu không nói, Vô Diễm thấy Đại Ngưu đi hơi xa, mới nhân tiện nói: “Làm người ai cũng có sai lầm, đứa nhỏ này nhìn cũng thành thật, mà nó cũng không phạm chúng ta cái gì, tha cho nó một lần đi.” Lục Tiểu Thanh nhất thời ngạc nhiên nói: “Ta không có nghe sai chứ, huynh vì nó mà cầu tình?” Thấy Vô Diễm tức giận trừng mắt nhìn mình, Lục Tiểu Thanh khẽ cười nói: “Khó có lúc huynh có lòng như vậy, bất quá, ta cũng không cảm thấy cướp bóc là tội lớn gì, nếu hoàn cảnh nhà ta cũng giống Đại Ngưu, ta không chỉ riêng đi cướp, chỉ sợ giết người phóng hỏa ta cũng làm, vì sinh tồn, vì mạng sống, đối với người cản đường ta, ta quyết không vì nhân từ mà nương tay, đấy mới là nhân từ với chính mình.”Vô Diễm không nghĩ đến Lục Tiểu Thanh sẽ nói như vậy, nhất thời cả giận nói: “Nàng không thấy luật pháp Đại Đường được đặt ra là vì cái gì sao? Không thấy những điều lệ được đặt ra cho thiên hạ này là do đâu sao? Nàng không quan tâm đến luật pháp, chẳng khác nào là phản kháng với triều đình, phản đối hoàng đế Đại Đường, nàng có biết đấy là đã phạm vào tội lớn không, nàng quá làm càn rồi, về sau không cho nói những lời như vậy nữa, có nghe thấy không.?”
|
Lục Tiểu Thanh thấy vẻ mặt nghiêm túc của Vô Diễm mà bật cười nói: “Vô Diễm, ta nói thì cũng chỉ là nói vậy mà thôi, có cần làm nghiêm trọng quá như vậy không? Bất quá, Vô Diễm, huynh rốt cuộc là loại người nào? Sao lại bênh vực, bảo vệ triều đình như thế?” Vô Diễm trừng mắt, liếc nhìn Lục Tiểu Thanh một cái, cự tuyệt trả lời, theo Đại Ngưu đi tới.Chờ hai người đi vào thôn trang, sắc trời đã muốn tối hẳn, chỉ thấy một cô bé khoảng năm sáu tuổi đang chờ trước thôn khẩu, vừa thấy hai người liền chạy lên tiếp đón, nói: “Muội tới đón hai vị ca ca, đại ca của muội đã đi vào nhà.” Cô bé đi trước dẫn đường vừa nói, vừa do dự liếc nhìn hai người một cái.“Ta kêu con đi là để con làm cường đạo hả? Cái gì tốt không học, cư nhiên đi làm cường đạo, xem ra hôm nay Lão Tử phải đánh chết ngươi mới được.”Ở bên trong nhà, Liễu Đại Ngưu cuối đầu, quỳ trên mặt đất, phía sau là một vị trung niên trung thực, vẻ mặt phẫn nộ vung cây côn to tướng trong tay, vù vù vung tay liều mạng đánh tiếp, côn thứ nhất hạ xuống trên người Đại Ngưu liền rướm máu, bên cạnh là một nông phụ hiền lành, im lặng không lên tiếng, nhưng nước mắt thì cứ chảy ròng ròng, phía sau còn có năm đứa nhỏ vây quanh, có nam có nữ, cũng rơi lệ nhìn một màn dọa người ở chính giữa, không người nào dám đi lên khuyên giải.Lục Tiểu Thanh cả kinh nói: “Dừng tay.” Vị trung niên đang giận dữ kia nghe thấy lời của nàng, vẫn đang sống chết xuống tay, Vô Diễm liền tiến lên phía trước bắt lấy cây côn, thuận tay quăng đi, lạnh lùng nói: “Kêu ngươi dừng tay, ngươi không có nghe thấy sao?” Nam tử trung niên giật mình, liên tục lui về phía sau hai bước mới vững vàng thân thể.Lục Tiểu Thanh tiến đến, nhìn trên lưng Đại Ngưu vết máu loang lổ, nhìn vô cùng thê thảm, máu tươi theo thân thể tí tách rơi trên mặt đất, trong lòng vừa thương tiếc vừa tức giận, run rẩy lấy ra thuốc mỡ dùng để bôi trên lưng, nhưng lại không biết làm thế nào cho tốt. Một bên Vô Diễm đưa tay tiếp nhận thuốc, thoa vào vết thương trên lưng Đại Ngưu, Đại Ngưu tuy rằng đau đến toàn thân run lên, nhưng lại cắn chặt răng để kêu ra tiếng.Lục Tiểu Thanh thật không ngờ sẽ gặp trường hợp thế này, xoay người hướng nam tử đã đánh người kia, giận dữ nói: “Ngươi là ai? Cư nhiên lại ra tay đánh người dã man như thế, đánh chết hắn ta, ngươi có đền nổi mạng không.”Lục Tiểu Thanh cố nén giận đến mức mặt trắng nhợt, nhìn vị trung niên đứng ở một bên kia, ở nơi thâm sơn cùng cốc này sao lại có người trắng trợn uy hiếp như thế, nhất thời ngây dại, Lục Tiểu Thanh trong nháy mắt rùng mình, thanh âm lạnh lẽo quát: “Câm điếc hay sao mà không nói, nói đi chứ.”“Thanh tỷ tỷ, bọn họ...... Là cha mẹ của đệ, Thanh tỷ tỷ, tỷ...... tỷ đã nói, làm sai phải dũng cảm...... Gánh vác, Đại Ngưu nghe lời tỷ...... Nói...” Nhìn lại Đại Ngưu run rẩy quỳ trên mặt đất, khóe miệng còn có vết máu, đứt quãng nói với mình, Lục Tiểu Thanh thấy ảo não trong lòng, tiến lên lôi kéo Vô Diễm nói: “Huynh dìu nó đứng lên đi.” Vô Diễm ngẩn người cau mày, chậm rãi vươn tay.Đại Ngưu liên tục lắc đầu nói: “Không, là cha kêu đệ quỳ, đệ...... đệ không dám đứng lên.” Lục Tiểu Thanh cả giận nói: “Nam nhi dưới đầu gối có hoàng kim, lại không có làm việc gì sai, quỳ cái gì, đứng lên.” Đại Ngưu còn muốn nói, nhưng Vô Diễm đã một phen đem nó kéo đứng lên, ấn nó ngồi xuống ghế.Lúc này vị trung niên kia mới định thần tiến lên, kinh sợ nói:“Hai vị chắc là khách nhân qua đường mà Đại Ngưu đã nói, Đại Ngưu nhà chúng tôi không hiểu chuyện, đã mạo phạm hai vị đại nhân, xin hai vị đại nhân buông tha cho Đại Ngưu nhà tôi một lần, tôi nhất định sẽ giáo huấn nó thật tốt, những đứa nhỏ nhà nông như chúng, dù không có cơm để ăn, nhưng cũng không thể đi làm cường đạo, cướp đoạt đồ vật của người khác sẽ bị trời trừng phạt, đây là lỗi của chúng tôi, đã không quản tốt con mình, xin hai vị đại nhân rộng lượng buông tha Đại Ngưu lần này được không ạ?”Nông phụ đang khóc đang đứng bên cạnh “Bùm” một tiếng đã hướng Lục Tiểu Thanh cùng Vô Diễm quỳ xuống nói: “Hai vị đại nhân, van cầu các người, là Đại Ngưu nhà chúng tôi không tốt, nhưng dù sao nó vẫn còn là một đứa nhỏ, còn chưa rõ nặng nhẹ, về sau chúng tôi nhất định sẽ quản giáo nó thật tốt, hai vị đại nhân hãy bỏ qua cho Đại Ngưu nhà chúng tôi một lần này đi.” Vài tiểu đứa nhỏ theo sau nông phụ cũng quỳ xuống, nông phu đứng bên cạnh ghế Đại Ngưu đang ngồi, nhìn thấy, mắt đỏ lên “bịch” một tiếng cũng quỳ xuống.Lục Tiểu Thanh theo bản năng không chịu được người khác quỳ lạy cảm thấy hốt hoảng, còn Vô Diễm giống như đã quen nên chẳng thèm nhìn tới mấy người họ đang quỳ, khoanh tay lạnh lùng đứng tại chỗ. Đại Ngưu cử động thân mình, hai mắt rưng rưng nhìn cha mẹ vì mình mà quỳ, động đậy thân thể “bịch” một tiếng, cũng quỳ xuống, không phải hướng Lục Tiểu Thanh, mà là hướng về phụ mẫu của chính mình gào khóc nói: “Cha mẹ, là Đại Ngưu làm sai, Đại Ngưu biết sai rồi, con biết sai rồi.”
|
Chương 35:Nhìn thấu
Vừa nhìn thấy cảnh này, trong lòng Lục Tiểu Thanh cảm thấy đau xót. Nếu mình đang ở nhà mà làm sai chuyện gì, thì khẳng định là cha mẹ cũng sẽ bảo vệ mình như vậy. Hiện tại bây giờ rốt cuộc sẽ chẳng còn ai sẽ bảo vệ mình như thế được nữa. Trước thấy Đại Ngưu cho dù bị đánh tróc da, rách thịt cũng không kêu một tiếng, bây giờ lại khóc rống lên y hệt một đứa trẻ con mới mấy tuổi, nàng trong mắt đỏ lên, nước mắt cũng chực chảy xuống.Vô Diễm vốn không thèm để ý đến mấy người ở trong phòng, chỉ chú ý đến một mình Tiểu Thanh, thấy nàng như vậy trong lòng nhất thời hiểu được lúc này nàng vì cảnh trước mắt mà cảm động, than nhẹ một tiếng, tiến lên từng bước, nhẹ nhàng kéo Lục Tiểu Thanh qua, cực ôn nhu lau đi nước mắt của nàng, ở bên tai nàng nhỏ giọng nói: “Đừng khóc, về sau cha mẹ của ta chính là cha mẹ của nàng, tất cả chúng ta đều sẽ bảo vệ nàng”Lục Tiểu Thanh cố gắng áp chế chua xót trong lòng, gượng gạo hé ra khuôn mặt tươi cười nói: “Ta nói muốn nhận huynh làm ca ca bao giờ, huynh có ý nghĩ đến thật là hay”. Vô Diễm nghe vậy không biết là đang nghĩ đến cái gì, trong mắt một mảnh thâm trầm, thần sắc ôn hòa còn có một tia thất vọng, cùng sự tức giận bị kìm nén.Lục Tiểu Thanh hít vào một hơi, quay sang nói với Đại Ngưu: “Đứng lên đi, bộ dáng như vậy còn ra thể thống gì nữa? Nam tử lớn như vậy còn khóc lóc như đứa trẻ con, thật là mất mặt” Dứt lời liền quay sang nói với cha mẹ của Đại Ngưu: “Các ngươi cũng đứng lên đi, sao lại như vậy, ta có nói Đại Ngưu làm sai chuyện gì đâu.”Cha của Đại Ngưu ngẩn người hỏi: “Ý của Đại nhân có phải là người đã tha cho Đại Ngưu nhà ta rồi không?”Lục Tiểu Thanh tức giận nói: “Ta nói muốn tìm nó tính sổ khi nào chứ? Nếu ta muốn chỉnh nó, thì đã đánh gãy tay chân của nó rồi, còn đi xa như vậy làm gì, ta tới đây rồi còn giở trò gì nữa chứ? Nhưng cũng phải nói, tùy tiện đi cướp bóc kiếm miếng cơm manh áo ở giữa đường, là một việc làm lỗi thời nhất.”Người nhà của Đại Ngưu thấy Tiểu Thanh không truy cứu, cho dù không hiểu mấy câu sau nàng nói là có ý gì, vẫn cảm thấy mừng rỡ, chạy đến nâng Đại Ngưu dậy, mẹ của Đại Ngưu vội nói: “Mời hai vị Đại nhân ngồi, ta đi làm chút điểm tâm” vừa nói vừa bước nhanh ra bên ngoài.Lục Tiểu Thanh đến ngồi bên cạnh Đại Ngưu, Đại Ngưu nói: “Thanh tỷ tỷ”. Lục Tiểu Thanh gật gật đầu, quay sang nâng cha Đại Ngưu lên, nói: “Ông cũng thật ác, con mình mà còn ra tay nặng như vậy, ta đây nhìn cũng không nhịn được. Ta nói trước, nếu có lần sau, đừng trách ta sẽ đánh ông thành bộ dạng này!”Cha Đại Ngưu liên tục đồng ý nói: “Không dám, không dám.”Vô Diễm đứng bên cạnh lạnh lùng xen mồm nói: “Không phải hắn ác, mà hắn sợ chúng ta ra tay ác độc, nên hắn ra tay trước”Vẻ mặt cha của Đại Ngưu lập tức đỏ bừng, không biết nên nói gì bây giờ, Lục Tiểu Thanh bất đắc dĩ lắc đầu nói “Ông dùng não suy nghĩ một chút có được hay không, chúng tôi nếu thật sự muốn nặng tay, còn đến phiên ông sao, bọn tôi sớm đã đánh nó làm cho nó sợ chết khiếp rồi, thật là không biết trong đầu của ông có chứa những gì nữa” cha của Đại Ngưu hắc hắc cười ngây ngô, không dám nói lời nào.Đại Ngưu nghi hoặc hỏi: “Thanh tỷ tỷ, vậy tỷ đi theo đệ về đây để làm gì?”Lục Tiểu Thanh mày liễu dựng thẳng, nói: “Làm gì là sao, ta không thể đi du lịch ngắm cảnh hử ? A, ta nói nhầm, chẳng lẽ ngoài việc dạy dỗ đệ, ta không thể đi dạo sao?” Cha của Đại Ngưu vội nói: “Sao lại không được chứ, nhà chúng tôi hơi đơn sơ một chút, hai vị Đại nhân không ghét bỏ là tốt rồi”“Cái gì mà Đại nhân, khó nghe chết đi được, ta tên là Lục Tiểu Thanh, hắn là Vô Diễm, gọi tên là được rồi.” Vô Diễm bất mãn trừng Lục Tiểu Thanh, nhưng không lên tiếng phản đối.“Cha, Thanh tỷ tỷ là người tốt, từ khi nàng nhảy xuống xe, rồi theo con nói chuyện con mới biết, Thanh tỷ tỷ mặt ngoài hung dữ, nhưng tâm địa rất tốt.” cha của Đại Ngưu hắc hắc cười không ngừng, xoa xoa tay nhìn Lục Tiểu Thanh nói “Vị này...... Tiểu ca.......” Đại Ngưu ha ha cười nói: “Cha, nàng là tỷ tỷ, Thanh tỷ tỷ vì xuất môn cho tiện, nên mới mặc nam trang, vị này mới là ca ca.”Vô Diễm hừ lạnh một tiếng, tựa hồ không muốn Đại Ngưu gọi chàng là ca ca, nhìn quét khắp phòng một lượt, rồi cất bước đi đến đứng bên cạnh cửa lớn.
|