Nàng Phi Điên Của Vương Gia Khát Máu
|
|
Không có ai tiếp tục hỏi sau đó Cổ Uyển Ngưng và Cổ Nhiễm Trần rốt cuộc còn nói những gì, sau đó còn xảy ra bao nhiêu chuyện nữa, những thứ này, đều thuộc về bí mật của hai người bọn họ.
"Huynh không có ý định báo đáp chút gì sao?" Cổ Nhược Phong thả lỏng cảnh giác, con ngươi xoay vòng, hướng ánh mắt về phía Cổ Nhiễm Trần.
"Không phải là muội đang làm sao? Ta cũng chỉ tới quạt thêm chút gió châm thêm chút lửa phụ giúp mà thôi." Lúc nói lời này, Cổ Nhiễm Trần khá bình tĩnh, giống như chuyện hắn sắp làm cũng chỉ là giống như một hạ nhân xuống phòng bếp xào một món ăn. . . . . .
Khóe miệng Cổ Nhược Phong không tự chủ giãn ra, tiểu tử này. . . . . . Thật quá XX, rất hợp khẩu vị của ta!
Cổ Nhiễm Mặc vỗ bả vai Cổ Nhiễm Trần: "Rốt cuộc huynh cũng thông suốt!" Lúc trước hắn còn thấy Cổ Nhiễm Trần rất khó ưa, vì sao ư? Vì nương cũng thương tiểu tử này!
Hắn nhìn thấy Cổ Nhiễm Trần cả ngày đều mang dáng vẻ lạnh nhạt không gợn sóng, có thể sánh ngang hòa thượng, nhưng thực tế trong lòng lại phúc hắc, âm thầm giết người không đền mạng nên thấy đã thấy hắn ta khó ưa từ rất lâu!
"Đều như nhau cả thôi." Cổ Nhiễm Trần nhìn về phía Cổ Nhiễm Mặc, bỗng nhiên nhướng mày, con ngươi phải nói là cực kỳ phong lưu, nào có ai có thể nghĩ tới diện mạo chân thực của đại công tử Cổ gia nhìn như không dính bụi trần – Cổ Nhiễm Trần lại là như vậy!
Khóe mắt Cổ Nhiễm Mặc thoáng co giật, bị trúng nội thương. . . . . .
Vì vậy, trong sân nhỏ lập tức xuất hiện một khung cảnh cực kỳ hài hòa: Cổ Nhược Phong và Cổ Nhiễm Trần cùng đánh cờ, Phong Huyết Lân và Cổ Nhiễm Mặc ngồi bên cạnh nhìn bàn cờ, còn Cổ Uyển Ngưng thì nằm trên một cái giường nhỏ quan sát bốn người, ánh mắt không ngừng di chuyển từ người này sang người khác.
"Ui da! Tỷ tỷ thật hăng hái!" Diệp Tích Tuyết và Thượng Quan Mạn Nhu dẫn theo ba người con gái và một đám hạ nhân chậm rãi bước vào, người mở miệng chính là Thượng Quan Mạn Nhu, con ngươi của bà ta lóe lên ánh sáng âm độc tàn nhẫn.
Khá lắm, Cổ Nhược Phong! Leo lên người Huyết Vương thì giỏi lắm hả? Hôm nay lại dám bắt các bà phải nhìn sắc mặt nàng ta! Hơn nữa, ở lễ hội Vân Hồ ba ngày trước, còn dám làm cháu gái ruột của bà bị mất mặt!
"Sao nào, một di nương nho nhỏ, thấy Vương gia mà không vấn an sao?" Cổ Nhược Phong liếc mắt nhìn Thượng Quan Mạn Nhu, thật là một kẻ ngu ngốc, lại càng không bằng Thượng Quan San! Bản thân làm vũ khí cho người ta mà cũng không biết.
"Ngươi! Ta là tam nương của ngươi!" Thượng Quan Mạn Nhu hét to.
"Tam nương?" Cổ Nhược Phong nhíu mày, bà ta thật đúng là đề cao bản thân mình quá rồi nhỉ? Trước kia, Cổ Tiểu Tứ để mặc cho bọn họ bắt nạt, bị ép phải gọi Thượng Quan Mạn Nhu là tam nương. Bà ta đảm đương nổi chữ "Nương" này sao?
Quả nhiên, trong đáy mắt Diệp Tích Tuyết chợt lóe lên một tia âm độc khó có thể phát hiện. Ở trong một gia đình lớn, chỉ có chánh thất mới xứng được người khác gọi là "Nương", còn lại chỉ có thể tự xưng là di nương, đương nhiên, con ruột của mình thì có thể gọi là nương.
Bà ta chỉ là một tam di nương, vậy mà hôm nay lại vọng tưởng mình gọi bà ta là "Tam nương", như vậy chẳng phải là đang khiêu khích người nào đó sao?
"Mặc dù bà là tam nương của ta…" Cổ Nhược Phong đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "Tam nương", khóe mắt khẽ liếc về phía Diệp Tích Tuyết đang nắm chặt một góc tay áo, "Nhưng trước hết ta còn là Huyết Vương phi!" Cho nên, dù là chánh thất như Diệp Tích Tuyết, thì ngươi cũng phải ngoan ngoãn hành lễ cho ta!
"Cổ Nhược Phong! Ngươi đừng quá đáng!" Cổ Nhược Ly nhảy ra ngoài, ngón trỏ chỉ về phía Cổ Nhược Phong, sắc mặt lộ rõ lửa giận!
Rất tốt, khóe miệng Cổ Nhược Phong cong lên tạo thành một góc tối đa, nàng quyết định, hoãn kế hoạch lại.
|
NÀNG PHI ĐIÊN CỦA VƯƠNG GIA KHÁT MÁU Tác giả: Vong Xuyên Tứ Nguyệt Chương 43: Kéo Chủ Mẫu Sama Đi Ads Tròng mắt Phong Huyết Lân híp lại, rất tốt, lại dám dùng ngón tay trỏ chỉ vào tiểu Phong nhi nhà hắn! Chẳng lẽ nàng ta không biết Phong nhi ghét nhất người nào dùng ngón tay trỏ chỉ nàng ấy hay sao?
Ngón tay trong ống tay áo khẽ nhúc nhích, nội lực cường đại thuộc về riêng mình hắn theo một trận gió lập tức tới bên cạnh Cổ Nhược Ly, không một ai phát hiện!
“A!” Đau nhức đánh tới, Cổ Nhược ly quát to một tiếng, mắt nhìn về nơi phát ra đau đớn, vốn là gương mặt cười cùng xoắn xuýt chợt đại biến!
Ngón trỏ của nàng! Ngón trỏ của nàng… đứt tận gốc!
Không, làm sao có thể… Sao lại thế này! Về sau muốn nàng làm sao bây giờ? Ai sẽ thích một người mất ngón tay?!
Rốt cuộc là ai làm?! Hận ý ngập đầy, từ từ thay thế đau xót mất ngón tay!
“Cổ Nhược Phong! Nhất định là ngươi lqd làm! Nhất định là ngươi!” Một cặp mắt xếch màu đỏ của Cổ Nhược Ly dữ tợn nhìn chằm chằm Cổ Nhược Phong, liền muốn tiến lên thiên đao vạn quả * nàng!
(*) thiên đao vạn quả: chém ngàn vạn nhát đao, chết không toàn thây.
Cổ Nhược Phong hơi sững sờ, ngay sau đó trên mặt lộ ra ý cười, người này thật đúng là có được trái tim nàng! Ừhm, có nên suy xét cho chút phúc lợi không?
Được rồi, xem như hắn lại giúp nàng một phần như thế… Cổ Nhược Phong từ từ đứng dậy, ngồi lên đùi Phong Huyết Lân, thuận theo người lại càng thêm thả lỏng tùy ý vùi vào trong ngực hắn, nhíu mày nhìn về phía Cổ Nhược Ly: “Ngươi có nhìn thấy ta động thủ?” dieendaanleequuydonn
Chuyện cười, hai tay nàng đều đặt ở trên bàn, một tay đỡ cằm, một tay cầm quân cờ, lỗ hổng ở đâu ra đi chặt đứt ngón tay của nàng ta?
Huống chi, hai người cách xa nhau như vậy, tuy nội lực Cổ Nhược Phong nàng thâm hậu, cũng không làm lợi hại được như Phong Huyết Lân, im hơi lặng tiếng, chỉ bằng mượn một cơn gió, liền ẩn náu nội lực trong đó!
“Không phải ngươi còn có ai?!” Nàng cũng không phải dễ gạt! Nhà này, còn có ai dám đối phó với nàng? Chỉ có Cổ Nhược Phong kia, không biết nửa tháng trước uống lộn thuốc gì, bắt đầu không nghe lời, còn thỉnh thoảng khiến cho ba tỷ muội các nàng tranh cãi!
“Ta nói Cổ nhị tiểu thư, muốn định tội cũng cần nhân chứng vật chứng, ngươi cái gì cũng không có mà định tội ta, đó chính là vu oan…” Cổ Nhược Phong miễn cưỡng nói, thấy sắc mặt Cổ Nhược Ly khẽ thay đổi, nói tiếp: “Ngươi có biết… Vu oan là tội gì? Hơn nữa, ngươi bêu xấu chính là đương kim Huyết Vương phi…”
Ánh mắt nhìn thẳng tắp về phía Cổ Nhược Ly, tuyệt đối không cho nàng ta có cơ hội né tránh, giống hệt như mèo vờn chuột.
“Ly nhi, ngón tay của ngươi, hay trước cứ để đại phu xem một chút đi.” Lúc này Thượng Quan Mạn Nhu mới phản ứng kịp, tiến lên một bước, kéo tay Cổ Nhược Ly. Lúc này dù là người bình thường có thói quen phách lối như Thượng Quan Mạn Nhu cũng có mắt không dám lên tiếng nữa.
Chuyện này thật sự quá quỷ dị, Cổ Nhược Phong được các nàng nhìn từ nhỏ đến lớn, nàng có năng lực hay không các nàng còn có thể không biết? Mặc dù đạp gãy xương vai người trên phố, trên lễ đường đại hôn sát hại tân khoa trạng nguyên Văn Thanh, cùng với tại Vân Hồ tụ hội đoạt được Khinh lqd Vũ cầm, những điều này, mặc dù các nàng chỉ nghe nói, nhưng lại xì mũi coi thường, những chuyện đó, tuyệt đối không có khả năng do Cổ Nhược Phong gây ra! Tối đa cũng chỉ là có người âm thầm tương trợ, giống như bây giờ vậy!
Xem ra, kẻ giấu mặt này quả nhiên không đơn giản!
Cổ Nhược Ly cũng không phải loại ngu dốt không có thuốc chữa, tròng mắt che giấu: “Chúng ta đi!” Ngay sau đó, mang theo một đám người rời khỏi tiểu viện.
Cổ Nhược Phong cũng không ngăn, tiểu quỷ đi, chính chủ nhân còn không phải ở chỗ này sao?
Diệp Tích Tuyết bình tĩnh lại, cũng vừa bị chuyện bất thình lình xảy ra khiến cho sợ hãi.
Nhìn trong mấy người ở sân nhỏ lại có Cổ Nhiễm Trần, trong lòng tức giận: “Trần nhi, sao ngươi lại ở chỗ này?!” Bình thường Trần nhi gần gũi Cổ Uyển Ngưng đê tiện này, nàng cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, dù sao mục đích cuối cùng của nàng chính là ngồi vững vị trí chủ mẫu Cổ gia, sau cùng nắm lấy Cổ gia!
Vẻ mặt Cổ Nhiễm Trần vẫn là bộ dạng không dính khói bụi trần gian như trước, khóe mắt cũng không liếc nhìn Diệp Tích Tuyết, làm ra vẻ trong nội viện vốn không có người này.
|
Đả kích, coi như không thấy, đây chính là trần trụi coi như không thấy! Hơn nữa còn trước mặt nhiều người như vậy!
Diệp Tích Tuyết chỉ có cảm giác khí huyết dâng trào, ngươi nói xem Cổ Nhược Phong nàng thành Huyết Vương phi, không xem bản thân mình vào trong mắt còn chưa tính, con trai của mình cũng không cho mình sắc mặt hòa nhã trước mắt người ngoài, điều này làm cho nàng hạ bậc thang như thế nào!
“Cổ Nhiễm Trần!” Gần như là tiếng thét chói tai, Diệp Tích Tuyết tức giận nhìn hắn, làm như đang nói, nếu bây giờ ngươi tiếp tục không nghe lời trả lời vấn đề thật tốt cho ta, có tin hay không ta đưa ngươi… đưa hắn như thế nào? Thật ra thì Diệp Tích Tuyết cũng không biết. ╮(╯▽╰)╭
Cổ Nhược Phong rất hứng thú nhìn tuồng vui này, Cổ Nhiễm Trần quả nhiên là tức chết người không đền mạng, nàng chưa từng thấy có người coi như không nhìn thấy mà tao nhã xuất trần đến thế. Cổ Nhiễm Trần giống như được một vòng sáng vây quanh thân thể đơn độc, bất luận kẻ nào đến quấy rầy hắn đều làm cho người ta không thể dễ dàng tha thứ lỗi lầm… Die nd da nl e q uu ydo n
Cả tiểu viện tràn ngập tiếng chửi mắng của Diệp Tích Tuyết, dường như trước đó nàng bị Cổ Nhược Ly mất ngón tay hù dọa, sau đó Cổ Nhiễm Trần coi như không thấy khiến cho nàng mất thể diện, bây giờ tựa như nàng đã mất lý trí rồi.
Chủ tử hạ nhân cả viện cứ ngơ ngác nhìn chủ mẫu SAMA bình thường hào phóng có lý (SAMA chính là ý “Đại nhân” trong Nhật ngữ, đọc là “Sama”, không hiểu bây giờ bạn đọc đã hiểu chưa? o(∩_∩)o, về sau sẽ không giải thích nữa – Tứ Nguyệt) giờ giống như một nữ nhân chanh chua vô lý cãi lộn, im lặng triệt để…
“Người đâu.” Cổ Nhược Phong đã xem đủ trò cười rồi, hơn nữa, bây giờ nói thế nào thì Cổ Nhiễm Trần cũng coi như là người của nàng, người của mình sao có thể để người ngoài khi dễ? Nếu bị khi dễ rồi…
“Vương phi.” Một đám thị vệ phủ Huyết Vương từ ngoài cửa tiểu viện đi vào, cung kính cúi đầu.
“Ném nữ nhân chanh chua không biết lqd từ đâu đến ra khỏi đại môn Cổ gia cho ta.” Nói một cách nhẹ nhàng.
“Vâng!” Thị vệ lĩnh mệnh đi xuống, không chút do dự, kéo Diệp Tích Tuyết ra khỏi tiểu viện!
“Cổ Nhược Phong! Ngươi dám! Ngươi biết rõ ta là đại phu nhân! … Buông ta ra… Lão gia mà biết nhất định sẽ không tha cho ngươi… Ngươi chờ đấy…” Âm thanh xa dần, cùng một hạ nhân của Diệp Tích Tuyết còn chưa phản ứng kịp, giương mắt nhìn Diệp Tích Tuyết bị bắt ra ngoài…
Cổ Nhược Phong rũ mắt nhìn không ra thần sắc, ngay sau đó kêu không đánh mà rời đi.
“Ngươi làm như vậy…” Đáy mắt Cổ Nhiễm Trần xẹt qua một chút không thấy rõ chân tình, dung nhan như tiên giáng trần dần dần rạn nứt.
“Ha ha, người của ta, dĩ nhiên chỉ có thể do ta khi dễ.” Cổ Nhược Phong không thèm để ý khoát khoát tay, một câu nói coi như thừa nhận Cổ Nhiễm Trần, càng tỏ rõ nạp hắn dưới cánh chim, cho hắn một khoảng trời!
Phong Huyết Lân không vui nhíu mày, tay ôm lqd Cổ Nhược Phong khẽ thắt chặt, cả người tản ra hơi thở âm lãnh… người của nàng?
Cổ Nhược Phong buồn cười vỗ vỗ tay Phong Huyết Lân: “Cổ Nhiễm Trần là đại ca của ta!” Ai dám khi dễ đại ca của Cổ Nhược Phong nàng?
“Hắn không phải ruột thịt!” Phong Huyết Lân hạ thấp giọng tiếp tục đen mặt. Bọn họ không có quan hệ máu mủ!
“Hắn chỉ là đại ca của ta!” Cổ Nhược Phong rất bất đắc dĩ tiếp tục giải thích, hắn biết rõ ràng không phải sao? Người nàng để ý, cho tới bây giờ chỉ có một mình hắn.
Nghĩ đến đây, trong lòng Cổ Nhược Phong cả kinh, lúc nào thì nàng lại để ý trong lòng hắn như thế rồi chứ?
“Phong nhi!” Một âm thanh tức giận hỗn loạn cắt đứt hài hòa ở tiểu viện, Cổ Hạo Nhiên vội vã đi vào, dường như… tức giận không nhẹ
|
NÀNG PHI ĐIÊN CỦA VƯƠNG GIA KHÁT MÁU Tác giả: Vong Xuyên Tứ Nguyệt Chương 44: Đây Là Một Hiểu Lầm (Canh Hai Dâng Lên) Ads “Cổ gia chủ vội vã như thế, không biết xảy ra chuyện gì?” Đã diễn trò thì làm cho trọn vai, từ trước đến giờ Cổ Nhược Phong là người rất có trách nhiệm!
“Ngươi!...” Đứa con gái bất hiếu này! Lại dám ném đại phu nhân ra khỏi cửa chính Cổ gia! Nhưng Cổ Hạo Nhiên ngẩng đầu nhìn thấy Cổ Nhược Phong được Phong Huyết Lân cưng chiều vô hạn ôm trong ngực, muốn mở miệng mà lời nói cứ liên tiếp mắc kẹt trong cổ họng, lên không được, xuống không xong…
“Bổn vương phi thế nào?” Cổ Nhược Phong nhíu mày, rất tốt bụng nhắc nhở Cổ Hạo Nhiên chú ý tới thân phận của mình, cho dù hắn là phụ thân của mình, nhưng cũng không thể tùy ý bỏ qua thân phận vương phi của mình! Huống chi, hiện nay trong mắt người khác Huyết Vương “Rất được hoàng thượng sủng ái”!
“Phong nhi ngươi có thể … đại phu nhân” lqd Coi như Cổ Hạo Nhiên da mặt dày cũng không nói được mấy lời chủ mẫu nhà mình bị người ta ném ra cửa lớn.
“Đại phu nhân? Đại phu nhân thế nào?” Cổ Nhược Phong tò mò hỏi.
“Ngươi…” Cổ Hạo Nhiên nổi đóa, cũng bất chấp cái gì mặt mũi không mặt mũi, hắn rất muốn xem đứa con gái bất hiếu này hoảng loạn như thế nào!
“Vương phi ném chủ mẫu Cổ gia ra khỏi cửa chính Cổ gia, kính xin vương phi có thể cho lão phu một lời giải thích!” Cổ Hạo Nhiên nói gượng gạo, tỏ rõ, ngươi nhất định phải đưa ra ý kiến hợp lý, cho dù đi bẩm báo hoàng thượng, ta cũng phải đòi lại công đạo vì Cổ gia! Một câu vương phi, chặt đứt đường lui nàng là tứ nữ Cổ gia! Có thể thấy được Cổ Hạo Nhiên không thể không nói không nhẫn tâm!
“Chủ mẫu Cổ gia?” Cổ Nhược Phong mê man, nàng rất mê man, “Hôm nay bổn vương phi cũng không nhìn thấy cái gì mà chủ mẫu Cổ gia…” Cổ gia? Tạm thời nếu nàng không phá hủy, vị trí chủ mẫu kia, cũng phải do nàng thừa nhận mới được!
“…” Cổ Hạo Nhiên quả thực tức giận mà không có chỗ phát, “Người đâu, đưa chủ mẫu tới đây.”
Thời gian uống cạn nửa ly trà, Diệp Tích Tuyết liền xuất hiện trước cửa tiểu viện, rõ ràng chính là núp ở một bên xem diễn kịch.
Cổ Hạo Nhiên kéo Diệp Tích Tuyết: “Đây chính là chủ mẫu Cổ gia ta!”
Khóe miệng Cổ Nhược Phong thoáng hiện lên chút kinh thường không cách nào nhận thấy, chủ mẫu Cổ gia? Cũng phải xem nàng ta có tư cách này hay không!
“A!” Cổ Nhược Phong nhìn chằm chằm Diệp Tích Tuyết, vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra, “Thì ra nàng ta chính là chủ mẫu Cổ gia!”
“Không rõ bây giờ Vương phi dieendaanleequuydonn có thể cho lão phu một lời giải thích rồi chứ?” Cổ Hạo Nhiên nhìn chằm chằm Cổ Nhược Phong, đồ con gái bất hiếu, lại dám bày sắc mặt như vậy cho hắn! Quả thật là nữ nhi gả ra ngoài như bát nước hắt đi!
“Haizz…. Cổ gia chủ, chuyện này… thật ra là một hiểu lầm!” Cổ Nhược Phong lắc lắc đầu, gương mặt bất đắc dĩ.
“Hiểu lầm?” Cổ Hạo Nhiên nheo đôi mắt già nua, chỉ một hiểu lầm liền muốn xua đuổi hắn?
“Đúng vậy. Nàng ta theo tam phu nhân tới, sau tam phu nhân có chuyện đi trước, nàng ta lại hô to gọi nhỏ trước mặt bổn vương phi, trước nhiều hạ nhân như vậy, mở miệng mắng to, tất cả liền là… chính là khí thế…” Đàn bà! Cổ Nhược Phong “Tốt bụng” không nói ra, nhưng ai cũng hiểu ý tứ bên trong!
“Mặc dù bổn vương phi thấy nàng ta đến cùng tam phu nhân, nhưng lại không cùng đi, còn tưởng rằng là phụ nhân không biết điều nào đó thừa dịp bổn vương phi lại mặt mà tới đây quấy rối! Nếu truyền ra ngoài không phải làm tổn hại uy nghiêm Cổ gia sao? Dù sao thì bổn vương phi cũng là tứ nữ Cổ gia, sao có thể để Cổ gia bị kẻ gian làm tổn hại như thế! Liền gọi thị vệ kéo ra ngoài…” Cổ Nhược Phong làm ra bộ nói chuyện chính nghĩa, cứ như thế khiến ai cũng không tìm ra chút sơ hở nào, cuối cùng kết thúc bằng một câu, “Từ đầu tới đuôi nàng ta cũng không nói ra thân phận của mình, bổn vương phi thật sự không biết nàng ta là chủ mẫu Cổ gia!”
Mấy câu nói, đã hình dung vô cùng tinh tế Diệp Tích Tuyết là người cay cú vô lý, bên trong lại không ngừng nhắc nhở đám người Cổ Hạo Nhiên thân phận “Bổn vương phi” của nàng, giống như Diệp Tích Tuyết đối đãi như vậy, chính là xúc phạm thể diện hoàng gia, mặc dù nàng ta là chủ mẫu Cổ gia, Cổ Nhược Phong làm như vậy cũng không có gì đáng trách!
|
“Ngươi! Ngươi sống ở Cổ gia nhiều năm như lqd vậy, tại sao lại không biết ta là ai chứ?!” Diệp Tích Tuyết mặc kệ, nàng cũng không tin Cổ Tiểu Tứ này còn có thể nói ra lý do gì!
“Ôi…” Cổ Nhược Phong càng thêm bất đắc dĩ lại vô tội mà lắc lắc đầu, “Cổ gia chủ ngươi có điều không biết, mặc dù lần trước bổn vương phi thắt cổ không chết, lại mất trí nhớ. Ngược lại mơ hồ nhớ rõ ràng mình thắt cổ là vì có người sai sử bức bách…” Ánh mắt vẫn thỉnh thoảng liếc về phía Diệp Tích Tuyết.
Cổ Hạo Nhiên còn không nghe ra ý Cổ Nhược Phong nói, vậy hắn chính là một kẻ ngu ngốc!
Vốn là khuôn mặt âm trầm lại thêm tối đen vài phần: “Một khi đã như vậy, lão phu còn có việc phải xử lý, xin được cáo lui trước!” Ngay lập tức kéo Diệp Tích Tuyết đi.
Cổ Nhược Phong nhìn theo bóng lưng mấy người, khói sương trong mắt lập lòe không xác định, cũng chỉ có nửa giây, cuối cùng hóa thành một nụ cười yếu ớt. Cổ gia này không phải Cổ gia kia, phụ thân gia chủ cũng không phải một người, tâm tính lại càng ngược lại, khác rất xa, mình còn có thể mong đợi cái gì chứ? Thôi, cũng chỉ là người không liên quan mà thôi.
“Chúng ta tiếp tục.” Tài đánh cờ của Cổ Nhiễm Trần không kém, lại có thể đánh ngang tay với mình.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Ly viện, tay trái Cổ Nhược Ly nắm lấy tay phải mới được băng bó kỹ, trong đầu còn lưu lại lời nói tàn nhẫn của đại phu: “Nhị tiểu thư, ngón tay này… lão phu thật sự không thể ra sức…” Không phải hắn không muốn giúp, mà ngón tay này đứt tận gốc, căn bản không có khả năng nối tiếp!
“Cổ Nhược Phong!” Cắn răng nghiến lợi mà nói, Vẻ dữ tợn bao trùm cả khuôn mặt vốn đẹp đẽ của Cổ Nhược Ly. Nếu không phải do Cổ Nhược Phong, ngón trỏ này sao có thể đứt như thế! Thù này mà không báo, nàng không phải là Cổ Nhược Ly! Nàng không thể đợi được đến đêm trăng tròn, nàng muốn cho nàng ta thân bại danh liệt trước, cũng không có cách nào để tiếp tục ngẩng đầu trước mắt người đời!
Mà trong thư phòng Cổ Hạo Nhiên, Diệp Tích Tuyết lqd đang cúi đầu không dám nhìn Cổ Hạo Nhiên, ý tứ câu nói sau cùng của Cổ Nhược Phong, nhất định là lão gia đã nghe rõ, bình thường những đứa bé kia tiểu đả tiểu nháo *, lão gia cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng đụng tới mạng người thì không thể đơn giản như vậy.
(*) tiểu đả tiểu nháo: Ý chỉ làm công việc trong phạm vi nhỏ hẹp, mang tính trêu đùa, hài hước.
“Thật sự có chuyện này?” Cổ Hạo Nhiên chăm chú nhìn Diệp Tích Tuyết, không buông tha một vẻ mặt nào trên mặt của nàng!
“Lão gia, người đừng nghe nàng nói bậy, sao lại có người biết nghe lời người khác đi thắt cổ?!” Trong lòng Diệp Tích Tuyết bình tĩnh, nàng biết ở trước mặt Cổ Hạo Nhiên không cần giở trò gì, giả bộ ngu ngốc cái gì cũng không biết!
Cổ Hạo Nhiên không mở miệng, tiếp tục nhìn chằm chằm Diệp Tích Tuyết, hồi lâu, khoát tay: “Lui xuống đi, về sau không cho phép xảy ra chuyện như vậy nữa! Nghe rõ!” Giọng nói không cho phép cự tuyệt, uy nghiêm của Cổ Hạo Nhiên hắn tuyệt đối không thể mặc cho người khác khiêu khích!
“Vâng” Diệp Tích Tuyết Die nd da nl e q uu ydo n cung kính xoay người, khóe miệng nhếch lên, tính tình Cổ Hạo Nhiên nàng đã sớm mò ra thông suốt, đối phó với hắn còn không dễ dàng!
“Lão gia, tứ tiểu thư phái người nói đêm nay ở lại.” Quản gia đứng trước cửa, không dám vượt qua bậc cửa nửa bước, thư phòng, nếu không có lệnh triệu kiến của Cổ Hạo Nhiên, ai cũng không thể đi vào!
“Đi chuẩn bị, ta không muốn xảy ra điều gì không may.” Âm thanh trầm ổn truyền ra, Cổ Hạo Nhiên đã khôi phục lại sự thông minh lanh lợi của gia chủ Cổ gia, vừa rồi hắn bị tức giận đến váng đầu rồi! Xem thái độ của hoàng thượng, hiện tại hắn không thể đắc tội Huyết Vương!
|