Nghề Làm Phi Quyển 1
|
|
Chương 28 (2)
Tất cả mọi người trong cung đều biết Hoàng hậu bệnh, rất nhiều người chờ Hoàng đế phế Hậu, thậm chí ngay cả trên triều đình cũng có người dâng tấu xin phế Hậu, lúc này tiền triều hậu cung đều nhao nhao lên.
Phong Cẩn ngồi trên long ỷ, lạnh nhạt nhìn đám văn võ bá quan bên dưới đang tranh cãi vì hậu cung của mình, đợi bọn họ nói xong, hắn mới lên tiếng: “Chư vị đại nhân hăng hái thật, quan tâm đến hậu cung của trẫm như vậy, hay là chuyện trên triều cũng do các ngươi định đoạt cả đi?” Mọi người nghe ra tia bất thường trong lời nói của Hoàng đế, sợ đến ngậm chặt miệng lại, mấy nhà vốn đang tính đưa người vào cung cũng phai nhạt dần ý định trong đầu.
“Bọn thần không dám, chỉ là chủ cung không có con, bề trên trong nhà lại là kẻ đại gian đại ác, thực sự không thể kham được vai trò quốc mẫu.” Một ngự sử nói: “Quốc mẫu là tấm gương của nữ tử khắp thiên hạ, đức hạnh của Hoàng hậu còn thiếu sót, vi thần cho rằng, Hoàng hậu nên bị phế ạ.” Phong Cẩn nhìn vị ngự sử đang nói, hình như có quan hệ với nhà mẹ đẻ Hiền quý phi, hắn cười lạnh: “Đức hạnh của Hoàng hậu thế nào, trẫm rõ hơn các ngươi, nếu không có con thì nên phế, trẫm nhớ muội muội ngươi lấy chồng mười tám năm vẫn không có con, nhà chồng cũng có thể đuổi nàng ta.”
Vị ngự sử này không ngờ Hoàng đế biết cả chuyện nhà mình, sắc mặt lập tức biến đổi, không dám nói nữa.
“Thật chẳng ra sao!” Phong Cẩn đứng dậy phất tay áo, cả giận nói: “Các ngươi đều là lương đống trong triều, nào ngờ chỉ biết quan tâm đến chuyện hậu cung của trẫm, thật khiến trẫm đau lòng.” Dứt lời, liền giận dữ bỏ đi, để lại một đám triều thần nhìn nhau, sợ tái xanh mặt.
Chuyện phế hậu cứ thế liền tiêu tán đi, các phi tần trong cung cũng hiểu, Hoàng hậu chắc chắn sẽ không bị phế, thế là vị Hiền quý phi gần đây động tay động chân liên tiếp đã bắt đầu sợ hãi lúng túng. Có đôi khi đi ra ngoài, nàng mơ hồ cảm thấy có người đang cười nhạo mình, nhưng khi quay đầu lại, chỉ thấy đám người này kính cẩn cúi mặt, dần dần Hiền quý phi cũng không thích ra ngoài nữa.
Không có đại hoàng tử lại không có sủng ái của Hoàng đế, Hiền quý phi cũng hiểu được, đợi Hoàng hậu khá lên, việc làm của nàng mấy ngày nay nhất định sẽ bị Hoàng hậu ghi hận. Hoàng hậu người này, tính tình mặc dù ôn hòa nhưng tuyệt đối không phải hạng người lấy ơn báo oán. Buồn bực phe phẩy cây quạt trong tay, Hiền quý phi nhấc tách trà lạnh bên cạnh uống một hớp, nhìn thấy cung nữ hấp tấp đi vào, vội hỏi: “Nghe được không, tình hình Hoàng hậu thế nào?”
Sắc mặt tiểu cung nữ càng xấu đi, chỉ quỳ trước mặt Hiền quý phi, không dám nói lời nào.
“Hiền quý phi thật quan tâm đến bổn cung nhỉ?” Hoàng hậu đột nhiên xuất hiện, dẫn theo một đám cung nữ thái giám đến, trên mặt là một tia cười là lạ, “Thấy bổn cung khỏe mạnh thế này, có phải Hiền quý phi thất vọng lắm không?”
Hiền quý phi cười gượng gạo, cúi người hành lễ: “Tần thiếp xin thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”
“Người trong cung ai cũng chịu an phận thủ thường, bổn cung liền an.” Hoàng hậu cười nhạt với nàng ta một tiếng, ngồi xuống vị trí trên cùng, chậm rãi phe phẩy chiếc quạt vẽ mỹ nhân, gương mặt nàng còn chút ít mệt mỏi nhưng lại không thấy mất hứng, “Hiền quý phi, nàng nói có phải không?”
Hiền quý phi không dám ngồi xuống ghế, chỉ lễ phép đứng trước mặt Hoàng hậu, gượng cười: “Hoàng hậu nương nương nói phải ạ.”
“Tốt nhất là nàng có thể hiểu được điều này, vậy thì bổn cung cũng không uổng công đến đây một chuyến.” Hoàng hậu tiếp tục phe phẩy cây quạt, liếc nhìn Hiền quý phi, hơi bất mãn nói: “Thôi, bổn cung cũng chỉ tình cờ ngang qua, trời nóng như vậy, bổn cung tới cung Hi Hòa xem thế nào.” Nói xong, định đứng dậy đi, lại thấy một thái giám hớt hải chạy vào. “Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, quý phi nương nương, Chiêu phi nương nương sợ là sắp lâm bồn rồi, lúc này đã đưa vào phòng chờ sinh ạ.”
“Cái gì?” Hoàng hậu biến sắc, không tiếp tục làm khó dễ Hiền quý phi nữa, vội la lên: “Mau, mau đến cung Hi Hòa, thái y và bà đỡ đã chuẩn bị cả chưa, còn nữa, cho người trông chặt cung Hi Hòa, kẻ nào khả nghi lập tức nhốt lại.”
“Bẩm vâng.” Thái giám truyền lời vội vã lui ra, Hoàng hậu cũng nhanh nhẹn lên phượng liễn đến cung Hi Hòa, lòng nàng hiểu rất rõ, hôm nay tâm trạng của Hoàng thượng không được tốt, nếu Chiêu phi hoặc đứa nhỏ của Chiêu phi có vấn đề gì, hậu cung ngày sau nhất định không được yên, mà người đứng mũi chịu sào chính là Hoàng hậu đang ngồi trên phượng vị lung lay sắp đổ là nàng đây.
Giờ khắc căng thẳng này khiến không ai cảm thấy nóng, Hoàng hậu ngồi trên phượng liễn, bàn tay bóp chặt chuôi quạt đã ướt mồ hôi nhưng vẫn cảm giác lưng mình lạnh toát. Phượng liễn vừa dừng ở cửa cung Hi Hòa, Hoàng hậu không kịp nhìn đám phi tần đang quỳ trên mặt đất thỉnh an, vội vịn tay Hòa Ngọc đi thẳng vào trong, các phi tần liếc mắt nhìn nhau, lặng lẽ đi theo.
Đám người tới ngoài phòng sinh, không thấy tiếng kêu thảm thiết nào, chỉ loáng thoáng nghe có tiếng bà đỡ truyền ra và vài cung nữ bưng đồ ăn đi vào.
Có cung nữ thái giám bưng ghế lại, nhưng lúc này ai cũng không dám ngồi, tất cả đều tỏ vẻ nghiêm nghị nhìn chằm chằm cửa phòng.
Trên giường, Trang Lạc Yên vừa cố nhịn cơn đau khi tử cung co thắt, vừa nỗ lực nuốt đồ ăn để dự trữ sức lực chờ sinh.
“Nương nương, lát nữa người nhất định không được thét to, như vậy sẽ tiêu hao thể lực rất nhanh.” Bà đỡ kiểm tra cho Trang Lạc Yên xong, nói: “Hiện tại tình trạng của người rất tốt, nhất định không có vấn đề gì, khi nào lão nô bảo ‘được’ thì người hãy cố rặn theo cơn co thắt của tử cung, nếu tử cung dừng lại không co thắt, người có thể nghỉ ngơi lấy sức, nhưng người phải nhớ, không được thét to.”
Trang Lạc Yên gật đầu, nghĩ đến cơn co thắt tử cung khiến nàng cảm thấy như lục phủ ngũ tạng bị chuyển dời, gắng nuốt hết bát đồ ăn rồi hít sâu một hơi: “Các ngươi không cần bận tâm lễ nghĩa, lúc sinh mà bổn cung làm không đúng cái gì, cứ việc lên tiếng nhắc bổn cung, bổn cung nhất định không trách tội các ngươi. Sinh thuận lợi rồi, bổn cung nhất định trọng thưởng.”
Mấy bà đỡ thở phào nhẹ nhõm, phụ nữ khi sinh con phải chịu đau đớn khủng khiếp, đôi khi bọn họ phải lớn tiếng nhắc nhở sản phụ làm gì mới có thể giúp sản phụ tỉnh táo lại, nếu Chiêu phi nương nương đã nói vậy, bọn họ có thể yên tâm làm việc hơn.
Lúc này Trang Lạc Yên đã đầm đìa mồ hôi, đời này nàng chưa từng chịu cơn đau nào kinh khủng như vậy, thậm chí nàng còn cảm nhận được thai nhi đang ra sức đạp đạp chân, như là vội vã muốn ra ngay.
Đau thì đau như vậy, Trang Lạc Yên vẫn có sức lực nghĩ, thảo nào phụ nữ yêu con hơn đàn ông, chín tháng mười ngày mang thai, lại phải vượt qua cơn đau lớn nhất thế gian để mang sinh mệnh ấy đến cho đời, làm sao có thể không yêu như mạng sống của chính mình?
Đúng lúc này, một dòng nước ấm chảy ra từ bên dưới, một bà đỡ hơi biến sắc: “Nương nương, ối của người vỡ rồi, người nghe lệnh lão nô, theo đó dùng sức.”
Trang Lạc Yên cảm thấy đầu mình đã mơ hồ đi rồi, không có nước ối, mỗi một động tác của đứa nhỏ trong bụng lại càng rõ ràng, càng gây đau đớn hơn, theo khẩu lệnh của bà đỡ, nàng cắn răng rặn mạnh, dường như cảm giác đau đớn đang biến mất, chỉ mong làm sao để sinh con ra được nhanh nhất, bởi vì ối vỡ rồi, đứa bé nằm lại trong bụng lâu quá sẽ thiếu dưỡng khí, nghiêm trọng hơn có thể dẫn đến thiểu năng trí tuệ.
Ngoài phòng sinh, Hoàng hậu đã nôn nóng đến độ toát mồ hôi đầy đầu, nghe được tiếng rên trầm thấp của Chiêu phi từ trong phòng vọng ra, nàng vừa nóng nảy vừa sốt ruột nói với Hòa Ngọc: “Ngươi và Thính Trúc tới phòng bếp lấy canh sâm đi, nếu Chiêu phi kiệt sức thì để nàng ấy uống vào.” Nói xong, bắt đầu nhắm mắt niệm Phật.
“Hoàng thượng giá lâm.”
Hoàng hậu nghe tiếng truyền báo, căng thẳng trong lòng vơi đi một nửa, nàng quay đầu thấy Hoàng đế đang bước vào, chưa kịp hành lễ xong đã bị ngăn lại.
“Chiêu phi thế nào?” Vẻ mặt xưa nay luôn trầm tĩnh của Phong Cẩn đã thêm vẻ lo lắng, hắn nghiêm nghị nhìn Hoàng hậu, “Bà đỡ có nói gì không? Thai vị của Chiêu phi có xuôi?”
“Bẩm Hoàng thượng, bà đỡ nói, thai vị của Chiêu phi tốt lắm, thai nhi cũng tốt.” Hoàng hậu hơi ngẩn ra, nhìn Phong Cẩn, tựa hồ vừa nghĩ hiểu điều gì, cười nhẹ nói, “Chắc chắn mẹ con đều bình an.”
Phong Cẩn gật đầu, không nói thêm một lời, chỉ nhìn chằm chằm cửa phòng sinh, không đến một khắc đồng hồ sau, hắn cau mày hỏi: “Sao trẫm không nghe được tiếng Chiêu phi? Hoàng hậu, nàng phái người vào xem sao?” Vừa dứt lời, lại nói, “Thôi, đến đến đi đi làm phiền người bên trong.” Sau đó lại không nói gì nữa, còn đẩy tên thái giám đến quạt cho mình.
Phong Cẩn thấy trong lòng ngột ngạt, liền thong thả bước đi lòng vòng, thấy Thính Trúc bưng canh sâm vào phòng sinh lại nhíu nhíu mày, hít một hơi, buột miệng hỏi: “Hoàng hậu, sao sinh con lâu như vậy?”
Mới được một khắc đồng hồ, đâu đã coi là lâu? Hoàng hậu miễn cưỡng cười nói: “Hoàng thượng, nữ tử sinh con vốn như vậy, chịu khổ ghê lắm.” Sắc mặt Phong Cẩn lại sầm xuống một chút, đúng lúc này, giọng bà đỡ truyền ra, mặt hắn đã đen như mực.
“Nương nương, người đừng ngắt hơi, mau cố thêm chút nữa, đứa nhỏ sắp ra rồi.”
“Nhanh, uống vài hớp canh.”
Ở bên ngoài, Phong Cẩn đã mồ hôi đầy đầu, lại có tên thái giám chạy vào báo bị đại thần nào đó cầu kiến, bị hắn đá một cước: “Không gặp, cút!” Tiểu thái giám lăn lông lốc vài vòng, bò ra cung Hi Hòa, chỉ bực vị quan kia không có mắt, lúc này Chiêu phi nương nương đang sinh con, Hoàng thượng làm gì có tâm tình gặp bọn họ?
Vị đại thần đợi cầu kiến Hoàng đế thấy tiểu thái giám bụi bặm đầy người chạy tới, tim thoáng chốc vọt lên cổ, cho là mình chọc giận đế vương, vội nhét một túi tiền cho thái giám, cẩn thận hỏi: “Công công, Hoàng thượng không muốn gặp vi thần?”
“Đại nhân nên sớm về đi thì hơn, Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương và các vị quý chủ tử bây giờ đều đang ở cung Hi Hòa, hôm nay Hoàng thượng không gặp ai đâu.” Nói xong, thái giám vội vã lui ra.
Vị quan này sửng sốt, sắc mặt lập tức biến đổi, nói như vậy ý là, Chiêu phi nương nương sắp sinh? Nghĩ vậy, y liền vội vã ra cung, dù sao chăng nữa, đem việc này báo cho Trang gia, coi như là giúp bọn họ một lần. Trang Lạc Yên cảm thấy trước mắt mình đã tối sầm lại, toàn thân dường như không còn một tia sức lực, nàng cảm giác chỉ cần mình nhắm mắt là có thể ngủ, loáng thoáng bên tai lại nghe được tiếng bà đỡ nói, sắp ra rồi, sắp ra rồi…
Nàng mở bừng mắt, gần như dốc toàn bộ sức lực đời này, cắn răng cố rặn một lần, sau đó liền cảm thấy có gì đó đang lìa khỏi thân thể mình. “Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương, là một hoàng tử khỏe mạnh phúc hậu.” Giọng nói tràn ngập vui mừng của bà đỡ truyền vào tai Trang Lạc Yên, dường như sức lực ở đâu lại tràn về, nàng nhìn đứa bé bị bà đỡ dựng ngược, trông không phải dính dính bẩn bẩn, rất sạch sẽ, nho nhỏ, tiếng khóc lại rất rõ rất to.
Nàng mơ mơ màng màng nghĩ, giọng vang ghê cơ, khéo có đến nửa hậu cung đều nghe được mất! Mệt mỏi nhắm mắt lại, nàng thiếp đi trong tiếng khóc của con mình.
“Sinh, sinh rồi!” Hoàng hậu ửng hồng cả viền mắt, kích động chạy tới cửa phòng sinh, thấy bà đỡ cẩn thận ôm một bọc tã lót đi ra, vẻ mặt đầy vui mừng, quỳ xuống nói: “Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng hậu nương nương, Chiêu phi nương nương đã sinh hạ một hoàng tử ạ.”
Phong Cẩn bây giờ mới giật mình phản ứng lại, bước tới trước mặt bà đỡ hỏi: “Chiêu phi thế nào?” Nói xong, cúi đầu nhìn đứa nhỏ bị bọc trong tã, tóc máu đã mọc dài qua tai, mặt hồng hồng, thoạt nhìn vừa nhỏ lại vừa mềm.
“Chiêu phi nương nương đã ngủ ạ,” Bà đỡ đáp, “Chắc là mệt quá thôi.” Phong Cẩn gật đầu, vươn tay ôm đứa bé, nhìn bé con mở đôi mắt đen như mực, cười nói: “Thưởng, tất cả đều có thưởng.”
|
Chương 28 (3)
Khi Trang Lạc Yên tỉnh lại, trời đã tối rồi, nàng đưa tay sờ sờ trán mình, thấy được đắp thêm một chiếc khăn ướt, còn thân mình thì đẫm mồ hôi từ trên xuống dưới.
“Nương nương, người tỉnh rồi?” Vân Tịch thấy nàng tỉnh lại, vội bưng một bát canh đến, hầu nàng dùng xong mới nói, “Hoàng thượng ngồi trông nương nương thật lâu, nửa canh giờ trước mới đi.”
Trang Lạc Yên cười cười, không tiện động thân, chỉ thấp giọng bảo: “Bế hoàng tử lại đây cho bổn cung ngắm một cái.”
Vân Tịch bèn đặt bát xuống, đi sang phòng bên bảo bà vú bế hoàng tử đến, Trang Lạc Yên nhìn bé con ngủ ngoan trong tã, mặt lộ ra một nụ cười dịu dàng.
“Nương nương, mặt mày tứ hoàng tử rất giống người, mũi và miệng lại giống Hoàng thượng.” Vân Tịch nhỏ giọng, “Hoàng thượng đã bế tứ hoàng tử một lúc lâu đấy.”
Đứa bé này đứng hàng thứ tư, vì vậy người trong cung gọi là tứ hoàng tử. Trang Lạc Yên vươn tay chạm nhẹ vào cái mũi bé con, thấy miệng bé mấp máy, không nhìn được bèn cười thành tiếng, đúng lúc này, tứ hoàng tử mở mắt, “nhìn” đúng về phía mẹ mình.
Mặc dù biết trẻ sơ sinh không thấy rõ xung quanh, Trang Lạc Yên vẫn cảm giác như thằng bé đang tìm mẹ liền vui vẻ cười đùa, ngay cả bản thân đang phát sốt cũng quên mất.
Đùa với con một lúc, Trang Lạc Yên để người bế thằng bé sang phòng trẻ, lấy khăn lau mồ hôi ướt đẫm trán, oán giận nói: “Tóc cũng ướt thế này, sao lại nóng vậy?”
“Nương nương, nô tì nghe nói mới sinh con sẽ bị sốt sản hậu, vài ngày nữa sẽ hết thôi.” Vân Tịch đặt cánh tay nàng vào trong chăn tơ lụa, dém kín, “Không được để gặp gió, nếu không sau này cánh tay sẽ đau nhức đấy ạ.”
Trang Lạc Yên biết đây chính là ở cữ, đành bất đắc dĩ bảo: “Đâu cần cẩn thận như vậy, trời nóng lắm, không bị lạnh được đâu.”
“Nương nương, mùa hè cũng có gió đấy.” Vân Tịch chỉ cho mở một cánh cửa trong phòng, thấy Trang Lạc Yên không tiếp tục thò tay ra ngoài chăn mới yên tâm, “Nô tì nghe nói, nữ tử đang trong tháng phải cẩn thận, nếu không sẽ để lại bệnh căn sau này.”
Trang Lạc Yên cũng biết, kiếp trước một đồng nghiệp của nàng sinh con chưa lâu đã bế con nhiều, sau này thường bị mỏi eo lưng, những ngày mưa dầm âm u còn thường cảm thấy lạnh buốt ở xương cánh tay. Tuy không rõ liệu mấy điều đó có liên quan gì đến cách cô ấy nói ở cữ không nhưng đúng là sau khi cô ấy sinh con xong thì sức khỏe không còn được như trước.
Nằm trên giường một, hai canh giờ, Trang Lạc Yên lại lơ mơ ngủ, lúc đang mơ mơ màng màng, nàng thấy một đứa trẻ nằm trên ngực mình, cười híp mắt gọi “mẹ”, nàng mừng rỡ không sao tả xiết, khi mở mắt ra, không ngờ trời đã sáng, nghiêng đầu nhìn thấy Hoàng đế đang ngồi bên.
“Hoàng thượng?!” Nàng cảm giác bộ dạng mồ hôi đầy người lúc này của mình chắc hẳn nhìn không được đẹp mắt lắm.
“Đừng nhúc nhích.” Phong Cẩn đè nàng lại, quay sang bà vú đứng bên, bế hoàng tử vào lòng mình, cười nói với Trang Lạc Yên, “Con vừa ăn sữa, còn chưa ngủ đâu.”
Trang Lạc Yên hơi ngước đầu nhìn, Phong Cẩn bèn ôm con thấp xuống một chút để nàng thấy rõ.
Bé con nho nhỏ đang mở to đôi mắt bằng quả nho, miệng còn táp táp, ngón tay xíu xíu động đậy, khiến Trang Lạc Yên nhìn một cái liền cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
“Con còn nhỏ quá, không thích hợp lấy tên ngay, hay là lấy một tên riêng để chúng ta gọi thôi.” Phong Cẩn lấy ngón trỏ chạm nhẹ vào khóe miệng tứ hoàng tử, thấy thằng bé hé miệng như muốn ngậm ngón tay mình bèn cười nói: “Tính tình này có điểm giống nàng.”
Muốn nói nàng là đồ chỉ biết ăn thôi chứ gì? Trang Lạc Yên hừ khẽ một tiếng: “Con trai giống mẹ thì nhiều phúc khí.” Nói xong, nàng lại hào hứng, “Không thì gọi là Bánh Bao đi, cái mặt này trắng trắng tròn tròn, rất giống.”
Phong Cẩn nhíu nhíu mày: “Bánh bao chẳng phải thứ dân chúng hay ăn hằng ngày đó sao, hơi tục.”
“Tục mới tốt đó.” Biết mình không được đặt tên chính cho con, Trang Lạc Yên nỗ lực tranh quyền lấy tên thân mật, không thèm để ý đối phương là Hoàng đế, “Bánh bao là thứ dân chúng đều yêu, có cái gì không tốt nào.”
“Ừ, thì lấy tên này đi.” Phong Cẩn cảm thấy mình đã ra sức giúp con, còn kết quả thế nào, không quan trọng.
Bé con thơm thơm mềm mềm bế trên tay, rất nhẹ lại rất nặng, Phong Cẩn không ngờ mình cũng có lúc cẩn thận như thế. Một đứa bé nhỏ yếu như vậy, ngay đến cái cổ cũng không tự nâng được, vào trong mắt hắn, lại thành điều lấp đầy phân nửa trái tim mình.
Trên giường là người con gái rõ ràng mồ hôi đầy mặt mà vẫn mỉm cười, hắn vươn tay lau đi giúp nàng: “Nghỉ ngơi cho tốt, đến lễ đầy tháng của con, trẫm sẽ tổ chức cho con một yến tiệc đầy tháng long trọng.”
Ngồi với Trang Lạc Yên thêm một lúc lâu, Phong Cẩn mới đứng dậy ra về, hiển nhiên hắn tuyệt đối không coi trọng quan niệm nữ tử trong tháng rất ô uế.
Cao Đức Trung đi phía sau Hoàng đế, trong lòng càng thêm kính cẩn với Chiêu phi, chỉ cần hoàng tử lớn lên khỏe mạnh, Chiêu phi sẽ có một vị trí không ai sánh kịp trong hậu cung này.
Lễ tắm ba ngày cho hoàng tử, Trang Lạc Yên không thể tham gia, nhưng Phong Cẩn cũng không cố ý làm lớn lắm, chỉ là những người có mặt đều là những người có con trai con gái đầy đủ.
Thời gian một tháng, nói dài không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, Trang Lạc Yên sang tháng, cảm giác toàn thân được thả lỏng. Khi nàng thay y phục mới, ôm tứ hoàng tử xuất hiện trong tiệc đầy tháng, ánh mắt tất cả mọi người ở đó đều dồn vào đứa bé trong lòng nàng.
Hoàng hậu tự mình ra hiệu bảo nàng ngồi xuống vị trí bên phải ngay dưới phượng vị, sau đó đứng dậy đi tới trước mặt Trang Lạc Yên, mỉm cười ngắm gương mặt tứ hoàng tử đã chậm rãi nảy nở: “Tứ hoàng tử có thiên đình đày đặn, nhất định là một nam tử hán đội trời đạp đất.”
Trang Lạc Yên cười cười: “Tạ ơn lời chúc an lành của Hoàng hậu nương nương.”
Hoàng hậu nhìn nàng: “Có thể cho bổn cung bế một chốc không?”
Trang Lạc Yên không hề do dự, đặt con vào tay Hoàng hậu: “Đứa bé này ăn tốt lắm.”
Hoàng hậu hơi ngẩn người, lập tức thận trọng ôm tứ hoàng tử vào ngực, rất cẩn thận không để vòng tay chạm vào thằng bé, bế một lát lại cẩn thận đem trả cho Trang Lạc Yên, mặc dù thế, ánh mắt nàng vẫn gắn lấy tứ hoàng tử.
|
Chương 28 (4)
Trang Lạc Yên bế con trai, quay đầu liền nhìn thấy Hoàng đế mặc long bào thêu đẳng long ngũ trảo đi nhanh tới, nàng tiến đến, hơi quỳ gối: “Tham kiến Hoàng thượng.”
“Chư vị bình thân.” Phong Cẩn tới trước mặt Trang Lạc Yên, ôm tứ hoàng tử lên, nhìn gương mặt con trai đã nảy nở trở nên trắng trẻo mũm mĩm, bèn cười nói: “Bắt đầu đi.”
Một vị thái thái toàn phúc đón lấy tiểu hoàng tử trong tay Hoàng đế, nói lời chúc phúc, sau đó lấy một sợi dây đỏ thắt ở mắt cá chân, ý là đeo phúc khí lên người đứa trẻ, sau này đứa trẻ sẽ có số mệnh hanh thông hơn, đại cát đại lợi.
Sau, Trang thái thái nhận tứ hoàng tử từ tay vị thái thái toàn phúc kia, quay sang cúi đầu bái trời đất, nói câu cầu phúc, ôm đứa bé đi ra ngoài điện ba bước rồi mới quay về trong điện, giao tứ hoàng tử cho Trang Lạc Yên, cười nói: “Chiêu phi nương nương, tứ hoàng tử nhất định là người đa phúc đa thọ, mong nương nương hãy thương yêu tứ hoàng tử.”
Đây cũng là kỳ nguyện của nhà ngoại dành cho cháu mình, người hoàng gia mặc dù không cần bước này nhưng nếu mời Trang thái thái làm bước chúc phúc ấy cũng đại biểu cho sủng ái và tôn trọng của Hoàng đế dành cho Chiêu phi.
“Xin mẫu thân yên tâm, ta nhất định thương yêu đứa bé.” Trang Lạc Yên trịnh trọng ôm lấy con mình, đứng dậy hơi cúi người với Trang thái thái: “Tạ ơn mẫu thân.”
Trang thái thái vội né người, trả nửa lễ rồi lui qua một bên, vành mắt đã đỏ ửng, người trước mắt này hôm nay không chỉ là con gái bà mà còn là Chiêu phi của vương triều Cửu Châu, lễ này bà không nhận nổi.
Phong Cẩn lấy từ trong khay trên tay Cao Đức Trung một chiếc áo choàng thêu chữ Phúc Thọ dạng trong, cẩn thận khoác lên người tứ hoàng tử, vươn ngón tay chạm nhẹ vào trán đứa bé: “Trời lạnh, đưa con vào hậu điện đi.” Hành động này là lời chúc phúc của người làm cha đến con mình, giống như người cha trong một gia đình bình thường khoác áo choàng thêu chữ Phúc cho con vậy, nhưng trong hoàng tộc, rất nhiều hoàng tử không được nhận loại vinh dự đặc thù này, chí ít thì ba vị hoàng tử trước không có được đãi ngộ như vậy.
Những nữ quyến ở đây đều sáng tỏ trong lòng, vị tứ hoàng tử này, phúc khí rất lớn đây.
Trang Lạc Yên giao con cho bà vú, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mắt, mặt mày hắn như tranh vẽ, cao lớn uy phong, trên người lại có thêm một ưu điểm mà những người đàn ông khác không có. Nhưng người này là Hoàng đế, là người đàn ông có thể trở thành người đàn ông của hàng trăm, hàng ngàn người phụ nữ khác, là vị Đế vương nàng không yêu nổi, cũng không dám yêu.
Khóe miệng cong lên, nàng lại lộ ra một nụ cười như hoa thâm tình và chân thành, như thể trên thế giới này, ngoại trừ người đó ra, ai cũng không trọng yếu, ai cũng nhìn không thấy vậy.
Khoảnh khắc hắn cúi đầu, bốn mắt nhìn nhau, mắt nàng chan chứa yêu thương sâu nặng, mà con ngươi hắn hắc bạch phân minh, khiến người ta thấy không rõ, rốt cuộc là ai thương ai, ai phụ ai.
Phong Cẩn bình thản nhìn người con gái ấy, từ từ quay người, đi tới vị trí của mình ngồi xuống, thoáng đưa mắt về phía Cao Đức Trung.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Trang thị có con gái tốt, hiền lương thục đức thật khiến trẫm hài lòng, vì thế tấn Chiêu quý phi…” Trang Lạc Yên lẳng lặng quỳ, nghe giọng đọc của Cao Đức Trung vang dội khắp điện, nàng đột nhiên cảm thấy, trái tim mình an tĩnh vô cùng, an tĩnh xưa nay hiếm có. Từ khi đi đến thế giới này, nàng chưa từng có được sự an tĩnh như thế, nàng thậm chí có thể cảm nhận được ánh mắt hâm mộ của người khác, cùng với ánh nhìn chăm chú của Phong Cẩn từ trên cao kia.
“Chiêu phi Trang thị tính tình tốt đẹp, an trinh diệp cát, hòa nhã thuần lương, nhận phúc trạch của trời xanh hạ sinh con trai trẫm, quả là trời cao ban phước…”
Nàng thuần lương sao? Trong hậu cung này, có lẽ đã không còn nữ tử nào thuần lương, thuần lương đều đã chết hoặc thất bại. Những người đã chết, những người thất sủng, những người cơ khổ không nơi nương tựa đang sống trong lãnh cung, từng người từng người hiện lên trong đầu Trang Lạc Yên. Những nữ tử ấy, có kẻ thất bại vào tay Trang Lạc Yên, có kẻ bại vào chính tay mình.
“Trẫm rất yên lòng, nay ban thưởng vị trí quý phi thay cho lời khen ngợi của trẫm, chọn ngày lành trong tháng Tám làm lễ sắc phong, khâm thử.” Tháng tám, tháng sinh nhật của Trang Lạc Yên cũng là tháng Thục quý phi sinh ra. Không hiểu vì sao, khi tiếp nhận thánh chỉ khấu tạ hoàng ân, Trang Lạc Yên hơi liếc mắt về phía Thục quý phi đứng, chỉ thấy vẻ hờ hững bình thản của nàng ta.
Bên tai là lời chúc mừng của những nữ tử xung quanh, Trang Lạc Yên chợt nhớ tới lần đầu nàng gặp Thục quý phi, nữ tử khuynh thành tuyệt diễm ấy từ ngoài thong thả mà uyển chuyển đi vào, thời gian chớp mắt qua đi, hôm nay má hồng vẫn chưa phai, ân tình từ lâu đã vội đứt.
Phong Cẩn thấy Trang Lạc Yên lộ vẻ hoang mang, như là không kịp phản ứng lại, mặt bèn lộ ý cười, ra hiệu cho Cao Đức Trung đọc đạo thánh chỉ thứ hai.
“Mẹ đẻ Chiêu quý phi là Trần thị, hiền lương thục đức, trẫm có được nữ tử tốt Trang thị là nhờ đức hạnh của Trần thị, nay phong làm nhất phẩm phu nhân, ban thưởng gấm vân trượng.”
Trang thái thái không ngờ mình cũng được thụ phong, sửng sốt một lát mới quỳ xuống nhận thánh chỉ, thánh chỉ đã đặt vào tay vẫn cảm thấy đầu váng mắt hoa, vinh quang đột nhiên tới này, không biết là tốt hay xấu? “Được rồi, nay thân mình Chiêu quý phi còn yếu, sớm về cung đi, nơi này để Hoàng hậu xử lý là được, trẫm về cung cùng nàng.” Phong Cẩn nói xong, bỏ lại mọi người dẫn theo Trang Lạc Yên đi mất.
Hoàng hậu cười nhàn nhạt, nhìn theo bóng hai người dời đi, đứng thẳng lên nói với mọi người ở đó: “Đã như vậy, các vị phu nhân cùng bổn cung dùng yến thôi.”
Người có mặt ở đây đều là phi tần hoặc cáo mệnh phu nhân, ai nấy đều tỏ vẻ mặt vui tươi, như thể chuyện mừng này là của chính mình vậy.
Trên ngự liễn, Trang Lạc Yên ngồi bên Phong Cẩn, theo nhịp lay động nhè nhẹ của ngự liễn, bộ diêu trên tóc Trang Lạc Yên cũng đung đưa theo, ánh mắt Phong Cẩn dừng ở tóc nàng một lát, vươn tay cầm tay Trang Lạc Yên, đột nhiên thở dài một tiếng, khẽ nói: “Hôm nay, bên cạnh trẫm chỉ để lại một người tri tâm là nàng.”
Trang Lạc Yên nghiêng đầu nhìn Đế vương, ánh mắt hắn vẫn bình lặng như trong dĩ vãng nhưng lúc này lại vương vất một tia cô quạnh, nàng phủ tay còn lại lên mu bàn tay hắn, khẽ nói: “Hoàng thượng, chỉ cần người quay đầu là có thể thấy thiếp vẫn đứng phía sau, thiếp vì người mà tồn tại.” Khi ấy nếu không phải vì “Trang Lạc Yên” bị Hoàng đế chán ghét mà bỏ qua thì sao có nàng bây giờ?
Bàn tay to lớn đang bị nàng nắm chặt thoáng run lên, hắn vươn tay ôm nữ tử ấy vào lòng, đôi mắt thấm nhuộm một tình cảm khó nói nhắm hờ lại. Là một vị Đế vương, hắn vĩnh viễn sẽ không rung động trái tim vì bất cứ điều gì, cũng sẽ không để bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến tâm tình của mình. Nhưng đặc biệt sủng ái một người con gái là việc hắn có thể làm được.
Bánh xe ngự liễn lăn trên đường, phát ra những tiếng lộc cộc, nghi trượng Đế vương vĩnh viễn là biểu tượng uy nghiêm và được kính sợ nhất của hậu cung, nơi xe đi qua từng loạt cung nữ thái giám quỳ xuống, trước khi ngự liễn khuất bóng hoàn toàn, không ai dám ngẩng đầu nhìn.
Trở lại cung Hi Hòa, Trang Lạc Yên nhìn theo Đế vương lên ngự liễn đi mất, đến tận khi không còn nhìn thấy gì mới chậm rãi quay người nhìn cung nhân quỳ phía sau: “Bế tứ hoàng tử lại đây.”
“Vâng.” Một ma ma lên tiếng rồi yên lặng lui ra.
Đón con trai từ tay bà vú, gương mặt xinh đẹp của Trang Lạc Yên sáng lên nụ cười tươi, vươn tay vuốt ve đôi gò má phúng phính của đứa bé. Người trong hậu cung, vì mình mà đấu, vì gia tộc mà tranh, vì con mình mà đoạt, hầu như không một ngày ngừng nghỉ.
Nàng không sợ tranh đấu, cũng không sợ sau này sẽ có bao nhiêu thiếu nữ xinh đẹp trẻ trung vào cung, khi đã có điều khiến nàng muốn bảo vệ sẽ chỉ làm nàng càng thêm mạnh mẽ.
Phi tần, là một chức vụ không thể từ chức, hoặc là làm tốt hoặc là chết. Nàng không muốn chết, nàng muốn mình được sống tốt, muốn con mình được sống thật tốt, sao có thể không tiếp tục làm tốt nhiệm vụ của mình? Sau khi Trang thái thái được phong nhất phẩm phu nhân, lời Hoàng đế từng nói: “Trang thị có con gái tốt” đã truyền khắp Cửu Châu, thậm chí có người lấy Chiêu quý phi và Hoàng đế làm hình mẫu, viết nên những câu chuyện tình say đắm hoặc lãng mạn ướt át. Không ít người ra sức tưởng tượng, Chiêu quý phi là một mỹ nhân khuynh thành cỡ nào, Hoàng đế si tình ra sao, mới có thể viết nên khúc nhạc tình rung động trái tim người khác đến thế.
Mà cũng trong lúc này, phụ thân Chiêu quý phi cáo ốm cáo lão từ quan, Thành Tuyên đế nhiều lần giữ lại không được, đành phê chuẩn thỉnh cầu của ông, song lại ban thưởng chức vị thái sư, tuy không có thực quyền nhưng hết sức tôn quý.
Thế là, gia tộc Trang thị, một nữ tử vạn người theo đuổi, bà mối lui tới nhiều đến nỗi mòn bậc thềm, nhưng điều khiến người ta kinh ngạc là, người nhà Trang thị không vì thế mà ngang ngược kiêu ngạo, trái lại vẫn khiêm tốn như dĩ vãng. Nhiều người thấy vậy chỉ có thể cảm thán, thảo nào Hoàng đế giờ đây chỉ sủng ái con gái họ Trang, gia tộc Trang thị quả là một nhà có lễ có đức, nhìn vào đó có thể đoán Chiêu quý phi trong thâm cung là người hiền thục thế nào.
Trang Lạc Yên không hề quan tâm đến cái nhìn của người ngoài, nàng vẫn thoải mái vui vẻ sống cuộc sống của mình. Một ngày vô tình gặp Hồ thị, người đã từng là Ninh phi khi ấy, nàng gần như không thể tin được, người đàn bà u uất ảm đạm trước mắt giờ đây là Ninh phi thông thạo trà đạo, tri kỷ tâm giao của Hoàng đế khi xưa.
Hồ thị đứng cách nàng vài bước, trên mặt không hề lộ một chút kính cẩn, cũng không hành lễ, nàng chỉ đứng nhìn Trang Lạc Yên lộng lẫy rạng ngời, đột nhiên cười thành tiếng, cất giọng khàn khàn: “Đáng thương, đáng thương, thật đáng thương.”
Trang Lạc Yên nhìn nàng một cái, không muốn phản ứng lại, cũng không muốn gây khó dễ cho một người như thế, chỉ vịn tay Vân Tịch chậm rãi đi mất.
Hồ thì nhìn theo bóng dáng Trang Lạc Yên, cười cười, nước mắt lại sắp rơi rồi, nàng che mắt thì thào khe khẽ: “Đáng thương, tất cả đều là những kẻ đáng thương.”
Trang Lạc Yên không nghe thấy một câu sau cùng của Hồ thị.
“Hoàng thượng, người chỉ là một kẻ đáng thương ngay cả chân tình cũng không thấy rõ.”
Mười tám tháng Tám, là ngày đại cát do Khâm thiên giám lựa chọn.
Trên đại điện, Trang Lạc Yên nhận ấn vàng, sắc phong vàng cùng với gấm thêu phượng hoàng bay trong áng tường vân, sửa sang lại y phục, đoan trang ngồi trên ghế quý phi.
Phía dưới là các cáo mệnh phu nhân từ tam phẩm trở lên đang ở trong kinh, mỗi người đều tỏ thái độ kính cẩn, vẻ mặt nể sợ quỳ xuống dập đầu hành lễ với Trang Lạc Yên.
“Thần phụ bái kiến Chiêu quý phi nương nương, quý phi nương nương trường thọ khang an.”
Trang Lạc Yên chậm rãi ngẩng đầu, hơi nhấc cằm lên, giờ khắc này, nàng đã thành người được sủng ái nhất trong hậu cung, là phi tần tôn quý nhất, chỉ sau Hoàng hậu.
“Chư vị mời đứng lên.”
Các mệnh phụ đứng lên, Trang Lạc Yên cũng chầm chậm đứng dậy, đạp trên thảm đỏ đi về phía cửa đại điện, làn váy thướt tha như nước quét trên mặt đất, cao quý mà lộng lẫy.
Ở cửa đại điện, người đàn ông mặc long bào màu mực thêu hoa văn hình rồng tối màu, hẳn là người đàn ông tôn quý nhất Cửu Châu, cũng là người để Trang Lạc Yên phấn đấu cả đời, mặc dù nàng không yêu hắn, mà hắn cũng không yêu nàng.
Nhưng mà, bọn họ đã quyết định sẽ vướng vào nhau một đời.
Mặt trời mọc lên từ phía đông, dù sẽ có thời khắc lặn xuống nhưng ngày mai tới, nó lại xuất hiện ở phía đông, tỏa sáng một lần nữa.
Cũng như những người phụ nữ trong hậu cung này, vĩnh viễn sẽ không biết, khi nào thì thất sủng, khi nào lại có thể đứng ở ngôi cao.
Phi tần, đó là một nghề nghiệp, có thể coi trọng, nhưng không được để con tim mình rung động.
Lỡ rung động rồi, là vạn kiếp không thể quay đầu
|
Chương 28 (5)
Lại một năm mỹ nhân vào cung. Vô số xe ngựa chở những thiếu nữ đẹp nhất tiến vào, trải qua từng tầng từng tầng sàng chọn, những mĩ nhân được giữ lại sẽ có cơ hội được nhìn thấy Hoàng đế ở ngự hoa viên.
Hứa Như là một thiên kim của một thị lang ngũ phẩm, tuy xuất thân không cao nhưng nàng có dung mạo xuất chúng, lại am hiểu cầm kỳ thi họa, từ khi vào cung chưa từng gặp vấp váp gì, một đường thẳng tiến đến bước do chính Đế vương ngự tuyển.
Từ khi còn trong khuê phòng, nàng đã được nghe danh Chiêu quý phi, cũng từng lén lút đọc những câu chuyện về Hoàng đế và Chiêu quý phi, nhưng nàng biết, những truyện này đều do mấy thư sinh nghèo túng viết ra, mà những người này, e rằng đến cửa hoàng cung mở về hướng nào cũng chưa chắc đã biết.
Đế vương đa tình, hồng nhan chóng lụi, nàng không tin Hoàng đế sẽ đối xử với Chiêu quý phi trước sau như một. Trong hậu cung, thứ thiếu không phải nữ tử đẹp mà là nữ tử biết vươn lên.
Các tú nữ đứng ngay ngắn theo thứ tự, dù hôm nay thời tiết không được đẹp lắm nhưng bọn họ vẫn phải ăn mặc thật nhẹ nhàng mỏng manh, đứng chỉnh tề trong gió rét.
Người tới trước là mấy vị phi tần có phân vị tương đối cao như Nhu phi, Thục quý phi, Hiền phi. Nghe nói Hiền phi đã từng lên đến quý phi, sau khi tứ hoàng tử ra đời, không biết vì sao lại bị giáng xuống phân vị “phi”, đồng thời không được Hoàng đế coi trọng nữa, dù cũng là phi nhưng không được tôn trọng như Nhu phi.
Thục quý phi nay đã không quản việc hậu cung, tuy nàng cũng tới nhưng lực chú ý lại không đặt vào những tú nữ này.
“Chiêu quý phi tới.”
Đám tú nữ đứng đây mừng rỡ, đó chính là vị Chiêu quý phi được sủng ái nhất theo lời đồn, bọn họ phải quỳ gối cúi đầu, chỉ nhìn thấy một làn váy trắng thật dài lướt qua.
Hứa Như nghe mấy phi tần chào hỏi nhau xong, mới nghe được tiếng Chiêu quý phi miễn lễ, nàng đứng lên, nhân cơ hội liếc mắt quan sát Chiêu quý phi, chỉ nhìn trong khoảnh khắc đã thấy hơi bất ngờ. Dung mạo Chiêu quý phi quả thực rất đẹp, nhưng vẫn không được bằng Thục quý phi và Nhu phi, nhìn tuổi còn rất trẻ, da rất trắng, làm nổi bật mái tóc đen óng ả, đôi mắt lấp lánh như cười, trên người không có vẻ kiêu ngạo tự phụ của một sủng phi.
“Tú nữ năm nay nhiều mỹ nhân thật.” Trang Lạc Yên ngồi xuống ghế đối diện với Thục quý phi, nhấc tách trà cung nữ mới dâng lên, cười nhè nhẹ liếc nhìn xuống phía dưới, tay vuốt ve chiếc hoa tai ngọc bích, quay sang nói với Nhu phi, “Nhu phi thấy có phải không?”
Nhu phi quét mắt nhìn, khinh thường cười một tiếng: “Cũng coi như có mấy người tạm được.” Nói xong, không thèm để ý mấy tú nữ sẽ nghĩ thế nào, còn đế thêm một câu, “Trong hậu cung chúng ta, không thiếu những mĩ nhân như vậy.”
Đứng ngay hàng đầu, Hứa Như cảm thấy không phục nhưng cũng không dám tỏ thái độ phản bác ra mặt, chỉ hiền lành cúi đầu như những tú nữ khác. Một khắc sau, bọn họ mới nghe tiếng truyền báo, Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương đến rồi.
Hứa Như kích động đến đỏ hồng hai má, nhưng cũng chỉ có thể quy củ quỳ trên đất, cúi đầu thật thấp, trong tầm mắt chỉ thấy hoa văn trên phiến đá mà thôi.
Giọng Hoàng thượng rất trầm, rất êm tai, mặt Hứa Như càng đỏ hơn, nàng đã bắt đầu tưởng tượng, Hoàng thượng trông sẽ khôi ngô tuấn tú thế nào. Phong Cẩn và Hoàng hậu cùng ngồi lên vị trí chủ tọa, hắn dửng dưng liếc nhìn đám thiếu nữ quỳ bên dưới, nói với Hoàng hậu: “Bắt đầu đi, buổi trưa trẫm còn có việc.”
Hoàng hậu biết mỗi buổi trưa Hoàng thượng muốn dùng bữa với Chiêu quý phi và tứ hoàng tử, bèn gật đầu ra hiệu cho thái giám đọc danh sách các tú nữ, nàng nâng tách trà uống một ngụm, nghiêng mắt quan sát Trang Lạc Yên, thấy đối phương mặc dù vẫn mỉm cười nhưng nụ cười đã hơi gượng gạo, bất đắc dĩ thở dài, nói: “Chiêu quý phi, các món muội mang tới chỗ bổn cung mấy hôm trước rất ngon nhưng đầu bếp của bổn cung thế nào cũng không làm ra được hương vị đó, vài hôm nữa bổn cung cho y sang chỗ muội học nhé!”
“Nếu Hoàng hậu nương nương thích, tần thiếp bảo đầu bếp sang cung nương nương làm cho người, đâu cần tốn công sức như vậy?” Trang Lạc Yên cười nói, “Mấy hôm trước tần thiếp còn xin nương nương một đầu bếp đấy thôi, nay coi như trả lại cho người.”
“Vậy bổn cung nhận nhé, đến lúc đó muội đừng có tiếc đấy.” Hoàng hậu cười cười, nhìn đám tú nữ bên dưới, thấy đã cho lui ba tổ mà Hoàng thượng vẫn chưa chọn ai, nàng cũng không quan tâm lắm, quay sang tiếp tục nói chuyện với Trang Lạc Yên.
“Hứa Như, thiên kim thị lang bộ Công Hứa Giáp, mười sáu tuổi.”
“Thần nữ khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương và chư vị nương nương.” Hứa Như dịu dàng cúi người hành lễ, nụ cười trên môi vừa đủ độ, như là thêm một phân thì quá mà thiếu một phân thì nhạt.
Phong Cẩn đang muốn xua tay cho lui ra, lại liếc nhìn thấy phía sau đã không còn nhiều tú nữ, bèn khẽ gật đầu, ý báo lưu lại.
Hứa Như vui sướng trong lòng, nét mặt lại vẫn nhẹ tênh bình thản, thì lễ một cái rồi lùi sang bên, nàng là người thứ nhất được chọn giữ lại, chí ít có thể chứng minh mình đã lọt vào mắt Hoàng thượng.
Trang Lạc Yên liếc nhìn tú nữ được chọn, nâng tách trà thong thả nói: “Ánh mắt Hoàng thượng quả rất chuẩn, đúng là một giai nhân tuyệt sắc.” Hoàng hậu cũng nhìn thoáng qua, cười nói: “Quả đúng vậy.”
Phong Cẩn đưa mắt nhìn hai người, khoát khoát tay, cho tổ người phía dưới lui ra, lại tiện tay chọn thêm một người rồi mới nói: “Không cần tuyển nữa, những người này đều cho về đi.”
Mọi người đều giật mình kinh ngạc, đại tuyển mà chỉ chọn được hai mĩ nhân? Song, nhìn vẻ mất kiên nhẫn của Hoàng đế, không ai dám nhiều lời, bắt đầu thu xếp cho những tú nữ không được lựa chọn rời cung.
“Cả hai người đều phong tài nhân đi, nơi ở do Hoàng hậu bố trí là được.” Phong Cẩn đứng lên, nói với Trang Lạc Yên, “Đi thôi.”
Trang Lạc Yên mỉm cười đi theo, không buồn nhìn hai tài nhân mới thêm một lần.
Hứa Như ngơ ngẩn nhìn ngự liễn đi xa dần, đó chính là Hoàng thượng sao, tuấn tú mà uy nghiêm như thế, nàng vỗ nhẹ lên gò má đã ửng đỏ, cảm thấy hình như hơi nóng thì phải.
Nhu phi thấy động tác này của Hứa Như, môi lộ một nụ cười giễu cợt. Hôm nay cung Hi Hòa khá náo nhiệt, tứ hoàng tử Phong Kỳ gần bốn tuổi, cái tuổi đang tò mò về mọi thứ xung quanh, lúc này thằng bé đang hỏi Phong Cẩn vì sao ban đêm mà mặt trăng vẫn không được sáng như mặt trời, rõ ràng là dạ minh châu và nến vào ban đêm đều sáng hơn mà.
Đường đường Thành Tuyên đế bị một nhóc con vắt mũi chưa sạch làm khó rồi, hắn suy nghĩ một lát mới nói: “Bởi vì mặt trời lớn hơn mặt trăng, có điều mặt trời cách xa chúng ta hơn nên thoạt nhìn chỉ lớn bằng mặt trăng.”
Trang Lạc Yên ngồi một bên nhíu nhíu mày, lý do này có vẻ không tệ lắm, tiếc là người nơi đây không biết căn bản là mặt trăng không phát sáng. “Vậy tại sao ngọn nến cách xa chúng ta dù có lớn cũng không sáng bằng ngọn nến nhỏ ở gần?” Phong Kỳ tiếp tục hỏi, đôi mắt đen lúng liếng chớp chớp ngưỡng mộ nhìn Phong Cẩn, hiển nhiên trong mắt thằng bé, phụ hoàng không gì không biết, không gì không làm được.
“…” Phong Cẩn bắt đầu hối hận ngày trước mình đã kể cho nhóc con này nghe quá nhiều “truyện cổ tích để dưỡng thai”, nếu không, hôm nay hắn cũng không đến nỗi rơi vào nguy cơ “tri thức quá mức hạn hẹp” thế này. “Bởi vì mặt trăng buổi tối cũng ngủ, vậy nên không được sáng.” Trang Lạc Yên quyết định giúp Phong Cẩn kéo lại tôn nghiêm.
“Nhưng mà ban ngày mặt trăng cũng không chịu đi ra, vì sao buổi tối còn ngủ nữa?”
“Bởi vì mặt trăng lười,” Trang Lạc Yên sờ sờ đầu thằng bé, nghiêm túc nói, “Vì vậy người ta không thể lười biếng, nếu không cũng sẽ như mặt trăng vậy, buổi tối cũng không đủ sáng.”
Phong Kỳ nhìn vẻ nghiêm túc của mẫu thân, trịnh trọng gật đầu: “Dạ, không được lười biếng.”
“Ngoan lắm.” Trang Lạc Yên tiếp tục vỗ vỗ đầu con, lười nhác ngồi lại ghế quý phi, “Vậy ăn cơm đi nào, ăn xong ngủ trưa, ngủ dậy rồi thì để Phúc Bảo dẫn con đi thăm hoa con mới trồng, chờ phụ hoàng con tới, lại học viết chữ nhé.”
Phong Kỳ lại gật đầu, không để người hầu bế lên mà tự mình ngồi xuống cạnh Trang Lạc Yên, sau đó quay sang nói với Phong Cẩn: “Phụ hoàng, phụ hoàng phải ăn nhiều nhiều một chút, mẫu phi nói người rất cực khổ.” Phong Cẩn ngồi vào bên cạnh Trang Lạc Yên, cười cười với nàng rồi nói: “Bánh Bao của chúng ta cũng phải ăn nhiều vào, lớn lên rồi bảo vệ phụ hoàng và mẫu phi.”
“Dạ.” Phong Kỳ lại gật đầu thật mạnh.
Trang Lạc Yên cười nhìn hai cha con, nghiêng người bắt đầu rửa tay. Đối với đàn ông, cho anh ta biết rằng trong lòng người phụ nữ và con, anh ta rất quan trọng, anh ta sẽ làm tốt hơn, đây là sách lược cổ vũ.
Hai vị tài nhân mới phong đã nhanh chóng bị người trong cung quên mất, bởi vì hai nàng đã vào cung một tháng mà vẫn chưa từng được Hoàng đế cho gọi, vậy mới thấy, người mới cũng chẳng có gì đặc biệt.
Hứa Như ở trong Sướng Thiên lâu quạnh quẽ này, nghe nói từng có vị phi tần được sủng ái sống trong đây, nhưng hôm nay chỉ có nàng và tài nhân mới vào cung kia ở lại, mỗi ngày trừ ăn uống thì là ngẩn ngơ. Bọn họ đến cả tư cách đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương cũng không, chỗ khác lại không dám tùy tiện đến gần, sợ va chạm vị quý nhân nào đó.
Tiết Khất Xảo[1], tất cả phi tần lớn nhỏ trong cung đều ra ngoài, ai nấy điểm trang lộng lẫy, ăn mặc hoa lệ, để cầu tình cờ gặp được Đế vương. [1] Tiết Khất Xảo, hay còn gọi là Thất Tịch.
Hứa Như cũng tỉ mỉ trang điểm, thay y phục, dẫn theo cung nữ ra ngự hoa viên, trên đường vô tình gặp được không ít phi tần phân vị thấp, mấy người đó đều lớn tuổi hơn, nhan sắc lại không bằng nàng. Hứa Như sửa sang vạt áo, cố gắng để mình trông tự nhiên thêm một chút.
Nàng chưa đi được bao xa, chợt thấy thái giám cung nữ phía trước dạt ra hai bên như thủy triều, nhìn kỹ lại, thì ra là Hoàng đế và Chiêu quý phi đang dắt tay cùng đi đến, nàng bước lên quỳ gối chào: “Tham kiến Hoàng thượng.”
Phong Cẩn nhìn nữ tử áo đỏ trước mặt, hơi cau mày hỏi: “Ngươi là ai?” Lẽ nào không nghe được tiếng vỗ tay ra hiệu của Cao Đức Trung?
“Thiếp là tài nhân mới vào cung…”
“Không biết quy củ, đưa xuống.” Phong Cẩn thấy nàng ta như vậy liền bực bội nhíu nhíu mày, “Một tài nhân nho nhỏ mà dám ăn mặc vượt quy củ như thế, giáng xuống làm mạt đẳng canh y, sau này không được xuất hiện trước mặt trẫm nữa.” Dứt lời, không để tâm đến sắc mặt đối phương, nhấc chân đi ngay.
Trang Lạc Yên bước theo sau hắn, quay đầu nhìn cô bé này, thấy Hứa tài nhân thất kinh ngồi phịch trên mặt đất.
Nàng chỉ nhè nhẹ cười, lại một kẻ muốn chết.
Quay đầu, nhìn về phía bóng người đã đi trước một quãng, khóe miệng Trang Lạc Yên cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt, thường thì, kẻ biết thời biết thế mới sống tốt được, nàng Hứa tài nhân này, ngay cả mình là ai cũng đã quên rồi.
|
Chương 29 (1)
Phong Cẩn không học được bao nhiêu tri thức từ phụ hoàng mình nhưng bài học kinh nghiệm lại thu được rất nhiều.
Thiên tử, là đứa con được trời xanh ưu ái, từ nhỏ hắn đã biết tình cảm giữa phụ hoàng và mẫu hậu không được tốt, phụ hoàng là một người đàn ông trọng tình cảm hơn giang sơn, mẫu hậu lại là người coi giang sơn nặng hơn tình cảm.
Một vị thái tử cha không thương mẹ không yêu, đôi khi còn không được coi trọng bằng một hoàng tử được sủng ái, nhưng hắn lại biết nhẫn nhịn, nhẫn khi vị nhị hoàng huynh phách lối đẩy mình xuống hồ, sau đó để cho cả triều đình biết vị hoàng huynh này không có đầu óc. Hắn kiên nhẫn nhìn, nhìn Vi thị từng bước từng bước đi về phía vực sâu tự hủy diệt. Hắn kiên nhẫn nghe, mặc phụ hoàng lảm nhảm những điều ông bất mãn với mình, để thấy được khi phụ hoàng hắn hấp hối, nhìn vẻ áy náy tràn lan trên mặt ông, hắn thấy sao mà đáng buồn cười.
Nếu khi xưa đã làm, hiện tại cần gì hối hận, áy náy xin lỗi đối với hắn chỉ là một điều châm biếm mà thôi. Toàn bộ Cửu Châu là của hắn, hắn có quyền làm bất cứ điều gì mình muốn, quá khứ như mây như khói, chỉ là khảo nghiệm với hắn mà thôi, hắn chẳng bao giờ để trong lòng, nói gì đến thương tổn.
Muốn có được thứ gì thì cần phải trả cái giá tương xứng, từ nhỏ hắn đã hiểu được đạo lý này. Mẫu hậu hắn chiếm được ngôi vị Thái hậu, lại mất đi trái tim người mẹ; phụ hoàng hắn chiếm được nữ sắc, lại mất đi năng lực phân rõ đúng sai; phụ hoàng hắn là một người đàn ông thất bại, cũng là một Đế vương thất bại. Từ nhỏ, hắn đã biết, đợi khi hắn xưng đế, tuyệt không làm một người như phụ hoàng.
Phụ hoàng băng hà, là Thái tử, hiển nhiên hắn dễ dàng đăng cơ, nắm giữ quân quyền, nắm giữ triều chính, đồng thời nắm giữ sinh tử của những nữ tử trong hậu cung. Hắn có vô số giai nhân xung quanh, cảm thấy thích thì sủng ái chốc lát, hết hứng thú rồi thì bỏ qua một bên, đối với hắn, đàn bà chỉ là thứ để tiêu khiển, hắn không thể như phụ hoàng, đặc biệt để tâm đến một người.
Tâm tư những nữ tử trong hậu cung biến hóa khôn lường, hắn không cần quan tâm các nàng ấy nghĩ gì, chỉ cần nhìn xem các nàng làm thế nào để lấy lòng mình. Hắn và các nàng, chẳng qua có cung có cầu, mỗi bên mong muốn một thứ mà thôi.
Chỉ là, sau đó, có một người con gái ngốc nghếch dâng lên tấm chân tình, hắn có thể cho nàng rất nhiều thứ, duy có thứ nàng mong muốn nhất, hắn không thể tặng nàng.
Đợi đến lúc nàng sắp sinh con, hắn đứng ngoài cửa, bỗng nhiên nghĩ, nếu nàng ấy cứ thế đi rồi, hậu cung này, có phải sẽ quá nhàm chán, quá quạnh quẽ? Dẫu sao thì, nữ nhân trong hậu cung đều như vậy, chỉ một người này có đôi chút bất đồng những người khác.
Sau lại, nàng và con đều khỏe mạnh, hắn thấy mình thở ra một hơi dài, có lẽ vì hậu cung cuối cùng cũng còn giữ lại được một người con gái đáng chú ý.
Nàng sinh ra đứa trẻ mình coi trọng nhất, thằng bé không giống phụ hoàng hắn, cũng không như hắn, vậy mà lại làm cho hắn rất hài lòng. Hắn nghĩ, đứa bé này làm Đế vương tương lai thì không có người thích hợp hơn.
“Bẩm Hoàng thượng, Hiền phi bệnh nặng ạ.”
Phong Cẩn nghe nói vậy, hít sâu một hơi, Hiền phi, hắn cũng từng coi trọng, chỉ là sau đó không biết vì sao, càng lúc càng không thích nữa, có lẽ vì người này nhớ nhung mong ước đến những thứ hắn không muốn cho nàng, vì vậy mới bị hắn chán ghét.
“Trẫm đi thăm.” Hắn khép tấu chương trên tay lại, dầu gì cũng là người từng phục vụ mình trước khi đăng cơ, hắn cũng nên đi một chuyến.
Hiền phi đã từng là một người rất nhã nhặn dịu dàng, sau lại ngày càng tục tằng tầm thường, giống như một tờ giấy trắng đã ô uế, lau thế nào cũng không sạch.
Phong Cẩn nhìn người nằm trên giường, dường như đang hấp hối, có thể rời khỏi thế gian này bất cứ lúc nào.
“Hoàng thượng,” Âm thanh của Hiền phi đã khàn khàn ấm ách, gương mặt tiều tụy của nàng lộ một nụ cười, thở dài nói, “Thiếp thật không ngờ, Hoàng thượng còn nguyện ý gặp thiếp.” Ánh mắt nàng dời khỏi Phong Cẩn, rơi vào một bình hoa đặt ở góc phòng, bó hoa cắm trong đó đã bắt đầu héo rũ.
Nàng nhìn bó hoa kia, hoảng hốt một chốc, bỗng nhiên khe khẽ cất giọng đọc một bài thơ:
“Đầy sân hoa rụng trăng vời vợi
Ao liễu cành xanh gió nhạt nhòa.”[1]
[1] Trích trong bài thơ “Ngụ ý” của Án Thù, nhà thơ đời Bắc Tống, bản dịch thơ của Nguyễn Đức Phủ.
Đọc xong câu thơ này, Hiền phi đã thở hổn hển, cố mở to hai mắt nhìn Phong Cẩn: “Hoàng thượng, người còn nhớ câu thơ ấy chăng?” Năm ấy nàng mới bước vào phủ, Hoàng thượng khi đó còn là Thái tử đã đọc lên câu thơ này cho nàng.
Mười mấy năm trôi qua, Hoàng thượng đã có những mĩ nhân khác bên mình, nàng lại ngày một già đi. Xuân xanh đầu bạc, tình không trở lại, nước mắt nàng chảy xuống. Có thể, nàng chưa bao giờ nhận được “tình” của Đế vương, toàn bộ chỉ là mộng tưởng của nàng mà thôi.
Phong Cẩn lẳng lặng nhìn nàng hồi lâu, mới nói: “Nghỉ ngơi cho khỏe, sau này trẫm sẽ lại tới thăm nàng.”
Hiền phi cười khổ nhìn theo bóng Hoàng đế ra cửa, chầm chậm nhắm mắt, như lại mộng thấy, đêm ấy ánh trăng như sương, nàng điểm trang xinh đẹp đứng bên cửa sổ, có một chàng trai tuấn tú đọc lên đôi câu thơ tặng nàng.
“Đầy sân hoa rụng trăng vời vợi, ao liễu… ao liễu cành xanh… gió nhạt nhòa.”
Một trận gió qua, hoa lê lả tả rụng, lộng lẫy vô vàn.
“Hiền phi hoăng!”
Phong Cẩn nghe tiếng khóc từ trong cung điện truyền ra, bước chân hơi chững lại, quay đầu nhìn nơi chợt trở nên nhốn nháo kia, nói với thái giám bên cạnh: “Hiền phi lấy lễ quý phi hạ táng.” Nói xong, định quay người đi, lại thấy Hồ thị đứng trong phòng, lẳng lặng nhìn hắn.
Hắn cũng từng coi trọng người này, chỉ là lòng nàng vô vàn tính toán, làm cho hắn không còn hứng thú nữa rồi. Nay nàng đã sớm không còn vẻ điềm đạm khi xưa, hắn cũng sẽ không cho nàng một góc tâm tình.
Thấy Hoàng đế chuẩn bị bước đi, Hồ thị chầm chậm quỳ xuống: “Cung tiễn Hoàng thượng.” Nàng đứng lên, bóng Hoàng đế đã khuất sau cửa, quay đầu nhìn về phía phòng của Hiền phi, thở một hơi thật dài.
Tin Hiền phi hoăng rất nhanh đã lan khắp cung, dọc đường trở về, Phong Cẩn gặp khá nhiều phi tần đang vội tới cung của Hiền phi, ai nấy mềm mại uyển chuyển hành lễ với hắn, nét mặt mang ý buồn bã nhưng không vì thế mà xấu đi chút nào.
“Tham kiến Hoàng thượng.”
“Được rồi, không cần đa lễ.” Phong Cẩn vén mành che, nhìn nữ tử khom người đứng bên đường, nàng mặc chiếc váy dài hơi cũ nhưng vẻ đẹp của nàng không hề bị hao tổn vì điều đó, người này, từng là người được hắn sủng ái nhiều năm, cuối cùng lại không muốn gặp nhất.
“Tạ ơn Hoàng thượng.” Thục quý phi ngẩng đầu, thấy mành che của ngự liễn hơi lay động, bình thản nhìn ngự liễn đi xa dần, chợt lại thấy phía đối diện, kiệu của Chiêu quý phi đang tới gần.
Nàng bỗng dưng mỉm cười, nói với Lăng Sa đang đứng sau lưng: “Ngươi xem, người thắng lớn nhất trong hậu cung này là nàng ta, ngần ấy năm rồi, ai cũng thua nàng ta hết.”
Lăng Sa an tĩnh nghe, nàng cẩn thận đỡ tay Thục quý phi, đợi nàng nói xong mới lên tiếng: “Nương nương, người và nàng ta đều là quý phi, dù nàng ta có con trai nhưng cũng không có chỗ nào tôn quý hơn nương nương.”
“Chỉ ngoài mặt mà thôi, trong hậu cung này, ai dám không nể mặt nàng ta.” Thục quý phi vươn tay đỡ bộ diêu trên tóc. “Đó là một người thông minh, có thể giữ được thánh sủng không suy chính là bản lĩnh lớn nhất.”
Lăng Sa ngẩng đầu nhìn, thấy ngự liễn ngừng lại, Hoàng thượng bước xuống nói chuyện với Chiêu quý phi vài câu rồi mới quay lại ngự liễn, đi tiếp. Đây cũng là chỗ khác biệt của Chiêu quý phi và những người khác, trong số những quý chủ tử ở hậu cung, chỉ mình Chiêu quý phi có được đãi ngộ này, chẳng trách mọi người đều muốn nịnh bợ nàng ta. Có điều Chiêu quý phi là một người rất kỳ quái, không thích can thiệp vào chuyện của hậu cung, tối đa chỉ là hơi kỹ càng trong việc ăn uống mà thôi, những phương diện khác không có chỗ nào không ổn.
Lăng Sa cảm khái, có lẽ đây chính là chỗ thông minh nhất của Chiêu quý phi.
Trong hậu cung, một năm lại một năm qua đi, Hiền phi hoăng rồi, lại sẽ có những người khác vào cung, không ai quá mức chú ý đến một phi tần không được sủng, chẳng qua chỉ là việc thêm một dòng vào sách sử mà thôi.
Năm Thành Tuyên thứ mười tám, Chiêu quý phi bị bệnh, thái y của Thái y viện luân phiên hầu hạ nhưng sức khỏe Chiêu quý phi ngày càng yếu đi, như là không thể qua được lần này.
Hoàng đế và Thái tử tám tuổi đều vô cùng giận dữ, vài thái y đã bị phạt đòn, nhưng bệnh của Chiêu quý phi vẫn không thuyên giảm.
Nhìn người con gái nhợt nhạt đang mê man trên giường, Phong Cẩn như sống lại ngày Thái tử chào đời, hắn cũng bất an như bây giờ, tựa như chỉ cần hắn rời mắt, người ấy sẽ cứ ngủ mãi như vậy.
“Phụ hoàng, mẫu phi sẽ khỏe lên mà.” Phong Kỳ đứng bên cạnh hắn, gương mặt non nớt đã cương nghị hẳn lên, “Mẫu phi đã nói, sẽ chọn cho con một người vợ tốt.”
“Con mới mấy tuổi mà đã muốn lấy vợ rồi, đợi mẫu phi con tỉnh dậy, trẫm sẽ cùng mẫu phi trừng phạt con.” Phong Cẩn gượng cười, ngồi xuống bên mép giường, cầm bàn tay lành lạnh của người đang nằm, dường như lại nhớ tới nụ cười kiều diễm của một người con gái dưới tàng hoa đào năm nao.
“Hoa đào trong cung đã nở chưa?” Hắn nhìn về phía Phong Kỳ.
Phong Kỳ gật đầu.
Hắn đứng lên, hạ giọng khẽ nói: “Ngoan ngoãn ở đây với mẫu phi con, trẫm đi một lát rồi quay lại ngay.”
Phong Kỳ nhìn theo bóng dáng phụ hoàng, ngồi xuống chỗ hắn vừa ngồi, hai tay nắm lấy tay mẫu phi mình, vừa sợ hãi vừa phấp phỏng: “Mẫu phi, người lúc nào mới tỉnh? Không có người, Bánh Bao bị người khác bắt nạt thì làm sao bây giờ?” Cậu bắt đầu thấp giọng nói về những tính toán của các phi tần trong cung, từng câu từng câu, rõ ràng rành mạch.
“Mẫu phi, người mau tỉnh dậy đi, con sợ.”
Cung thị trong phòng đều cúi đầu trầm mặc, cầu mong nương nương của mình thực sự tỉnh lại.
Trong vườn đào bên cạnh Đào Ngọc các, Phong Cẩn tự tay bẻ mấy cành hoa, nhìn một vườn nở rộ, nói với Cao Đức Trung đang đứng sau lưng: “Trẫm nhớ là Chiêu quý phi hằng năm đều thích ăn đào trong vườn này, năm nay hoa đào nở tốt như vậy, không biết nàng ấy sẽ vui đến mức nào đây.”
Cao Đức Trung khom người thưa: “Xin Hoàng thượng thứ tội nô tài vọng ngôn, Hoàng thượng cần phải quản chặt Chiêu quý phi hơn ạ, quả đào ăn nhiều quá cũng không tốt đâu.”
“Nàng ham ăn như vậy, mấy năm qua, trẫm cũng hết cách với nàng rồi.”
Phong Cẩn cười cười, cầm mấy cành hoa đào đi về phía cung Hi Hòa.
Còn chưa tới nơi, hắn đã thấy một tên thái giám đầu đầy mồ hôi chạy tới, quỳ phịch xuống trước mặt hắn, hổn hển nói: “Hoàng… Hoàng thượng, Chiêu quý phi người…”
“Nàng thế nào?” Phong Cẩn chợt siết chặt cành đào trong tay.
“Chiêu quý phi nương nương tỉnh ạ!” Tiểu thái giám lấy tay áo quệt nước mắt và mồ hôi, “Hoàng thượng, nương nương tỉnh rồi ạ.”
Chân Phong Cẩn hơi sững lại, ngay sau đó vội đi nhanh vào cung, cánh hoa đào rơi lả tả khỏi cành.
Đi vào phòng trong, hắn bắt gặp người đó đang ngồi dựa đầu giường, mỉm cười dịu dàng với Thái tử.
Nhận thấy hắn bước vào, nàng nghiêng đầu nhìn lại, ánh mắt trong suốt, đôi môi đã thắm hơn một chút, hắn không tự chủ được, thả cành hoa đào xuống chân.
“Chàng đến rồi à?” Nàng cười.
“Ừ, ta đến rồi.” Hắn trả lời, nét mặt vẫn bình tĩnh như xưa.
|