Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi
|
|
Đồng ý chuyện của họ sao? Nhưng mà nàng vẫn luôn canh cánh trong lòng về thân phận của Mộ Dung Thất Thất? Nếu phản đối, vậy sẽ đeo cái danh bội bạc trên lưng. Tốt xấu gì Mộ Dung Thất Thất cũng là công chúa cầu thân, nói khó nghe, chính là cấp cho Phượng Thương xung hỉ, nàng không thể xử xự quá đáng, chuyện này liên quan đến chính trị của hai nước.
Lại nói, lúc trước, những nữ nhân từng cấp cho Phượng Thương đều xảy ra chuyện, lần này Mộ Dung Thất Thất ở cùng một chỗ với Phượng Thương lâu như vậy, thế nhưng lông tóc không tổn hao gì, nói không chừng bát tự của nàng có thể khắc chế bát tự sát tinh của Phượng Thương.
Chẳng lẽ, đây là vận mệnh sao? Đông Phương Lam không vui, cũng không cam lòng.
Nhưng Phượng gia cần kéo dài huyết mạch, Phượng Thương cũng đã hai mươi lăm tuổi, những nam tử khác ở độ tuổi này đã đều có con hết rồi, duy độc Phượng Thương, cưới một người khắc một người, đến hiện tại liền biến thành không ai dám gả cho hắn. Chẳng lẽ, thật sự để cho Mộ Dung Thất Thất tiến vào đại môn của Phượng gia sao? Để cho huyết mạch đời sau của Phượng gia nhiễm lấy máu của cừu nhân?
Chỉ qua một khoảng thời gian ngắn, Đông Phương Lam đã nghĩ rất nhiều rất nhiều. Đứa cháu ngoại trước mắt này, là đứa cháu nàng yêu thương nhất. Đứa nhỏ này mười tuổi đã phải chịu tang cha mẹ, lại bị gian nhân gài bẫy, hủy đi thân mình. Đã khó khăn nuôi hắn lớn lên, lại gian nan cưới vợ cho hắn.
Lại nhìn Mộ Dung Thất Thất, bề ngoài bình thường, năng lực bình thường, hết thảy đều bình thường, thấy thế nào cũng không xứng với Phượng Thương. Chính là, vì sao Phượng Thương lại vừa mắt nàng, mà nàng ở cạnh Phượng Thương cũng không gặp phải chuyện gì, chẳng lẽ là không phải oan gia không yêu nhau sao?
Chần chờ thật lâu, Đông Phương Lam vẫn không nói gì, thẳng đến lúc Hoàn Nhan Bảo Châu đứng bên cạnh nũng nịu gọi “hoàng tổ mẫu”, nàng mới hồi phục tinh thần lại.
“Vừa rồi, công chúa nói người có một tấm lòng ‘trung thành tận tâm’, không biết có phải là ai gia nghe nhầm hay không?” Đông Phương Lam nhìn về phía Mộ Dung Thất Thất, ánh mắt sắt bén.
“Người không có nghe sai.”
“Vậy, ai gia muốn hỏi ngươi, ngươi bây giờ là người của Tây Kỳ, hay là người của Bắc Chu? Nếu khi hai nước phát sinh xung đột để bảo vệ quyền lợi, ngươi lựa chọn đứng ở bên nào?” Trong lời nói của Đông Phương Lam có chút ý khiêu khích, người sáng suốt đều có thể nhìn ra là nàng đang gây khó dễ cho Mộ Dung Thất Thất.
“Hồi bẩm thái hậu, vô luận là Tây Kỳ hay Bắc Chu, đều không liên quan đến ta.”
Mộ Dung Thất Thất thẳng thắng trả lời, khiến cho người ta hít sâu một ngụm. Đều không liên quan đến nàng? Này là có ý gì? Đông Phương Lam nhướng mày, không ngờ tới, Mộ Dung Thất Thất lại tiếp tục nói ra suy nghĩ của mình.
“Ta chỉ muốn đứng bên người vương gia.Vương gia như thế nào, ta liền như thế đó.”
Một câu trả lời hoàn mỹ, đem bóng chuyền cho Phượng Thương. Lúc này Phượng Thương càng không thể không yêu tiểu nữ nhân này! Nàng đúng thật biết cách đứng dưới cây hứng bóng mát, đem tất cả mọi chuyện đều vứt cho hắn, bắt hắn đối mặt, rốt cuộc là nữ nhân này tin tưởng hắn, hay là sợ phiền toái a? “Ân.” Đông Phương Lam gật gật đầu. Vấn đề này, vô luận Mộ Dung Thất Thất chọn Tây Kỳ hay Bắc Chu, đều khiến cho người ta bắt được nhược điểm. Duy độc câu trả lời như vậy mới là tốt nhất, xem ra nàng ta không quá ngu ngốc a.
Nếu trong lòng nàng thật sự nghĩ như vậy, thật sự xem Phượng Thương là trời của mình, vậy Đông Phương Lam cũng an tâm….Có điều không biết nàng ta có khẩu thị tâm phi, nghĩ một đằng làm một nẻo hay không.
Nàng cũng không phải một lão bà bảo thủ, chuyện của Mộ Dung Thất Thất nàng đã điều tra qua, đại khái cũng biết chút ít. Nàng ta bất quá cũng chỉ là một hài tử đáng thương! Nhưng mà, Mộ Dung Thất Thất dù như thế nào cũng là nữ nhi của Mộ Dung Thái, mà Phượng Tà thua trong tay Mộ Dung Thái cũng là chuyện thật việc thật!
Nhiều năm như vậy, Đông Phương Lam vẫn thường xuyên mơ thấy Hoàn Nhan Minh Nguyệt, mơ thấy nàng cùng Phượng Tà ôm lấy con của họ, máu tươi đầm đìa đứng trước mặt nàng, khó nhọc nói: “Mẫu hậu, nhất định phải thay Minh Nguyệt trả thù! Nhất định phải trả thù cho Minh Nguyệt!”
Năm đó, một trận chiến ở Nhạn Đãng sơn kia, đã khiến Phượng Tà tự vẫn, Minh Nguyệt tự sát, tính cả đứa trẻ trong bụng nàng, một nhà ba người, táng thân biển lửa, ngay cả một thi thể toàn vẹn cũng không có.
Mỗi khi nghĩ đến vận mệnh bi thảm của nữ nhi cùng chồng nó, còn có đứa cháu ngoại chưa kịp cất tiếng chào đời, trong lòng Đông Phương Lam sẽ nổi lên hận ý nồng đậm, hận Tây Kỳ quốc, hận Mộ Dung Thái!
Đông Phương Lam hiểu rõ Mộ Dung Thất Thất vô tội, nhưng mà chẳng lẽ Minh Nguyệt của nàng không vô tội sao? Đứa cháu ngoại chưa xuất thể của nàng không vô tội sao? Trên thế giới này, không có người nào vô tội, chỉ cần bị cuốn vào thị phi, cho dù vô tội, cũng thành có tội!
“Chiêu Dương công chúa đã nói vậy, ai gia cũng an tâm, lần này Tứ quốc tranh bá cử hành ở Bắc Tứ Châu của Bắc Chu quốc, nghe nói tiểu muội của công chúa là tuyển thủ của Tây Kỳ quốc. Nếu công chúa một lòng vì Thương nhi, ai gia đây đợi xem biểu hiện của công chúa ở Tứ quốc tranh bá.”
“Nếu công chúa thật sự toàn tâm toàn ý bảo vệ lợi ích của Thương nhi, vậy Bắc Chu quốc lần này phải đoạt được vị trí quán quân ….Chờ Bắc Chu quốc nhận được danh hiệu này, ai gia liền chủ trì hôn lễ cho công chúa cùng Thương nhi. Công chúa cảm thấy thế nào?”
Gừng càng già càng cay, đề nghị này của Đông Phương Lam, khiến ngay cả Mộ Dung Thất Thất cũng không thể không vỗ tay khen hay, càng không cần nhắc đến Hoàn Nhan Bảo Châu cùng Mục Vũ Điệp.
Bắc Chu đoạt vị đầu bảng, nàng mới có thể được kết hôn cùng với Phượng Thương, Bắc Chu không thắng, vậy hôn sự của hắn cùng nàng cũng ngâm nước nóng luôn, nàng từ đâu đến liền xéo về đó.
Mộ Dung Thất Thất nàng đây rõ ràng là nữ tử tay trói gà không chặt, không có đấu khí, không có lực, không thể tham gia trận đầu, nhưng hiện tại Đông Phương Lam lại gắn chuyện tứ quốc tranh bá với hôn sự của nàng chung một chỗ, hoàn toàn là làm khó nàng! Xem ra vị hoàng thái hậu này rất rất không thích nàng!
“Ngoại tổ mẫu!”
“Thương nhi, ai gia đã nhượng bộ lắm rồi, ngươi còn muốn gì?” Không đợi Phượng Thương mở miệng, Đông Phương Lam trực tiếp đánh gãy lời hắn. Đây đã là cực hạn của nàng, cho dù là Phượng Thương, cũng không nhân nhượng!
Đúng vậy, nàng thực để ý, nàng rất không thoải mái, nàng không muốn để nữ nhi của kẻ thù gả cho ngoại tôn duy nhất của mình, chuyện này đối với một người mẹ đã mất đi ái nữ của mình, là một lựa chọn gian nan nhất. Nàng đây là muốn làm khó dễ Mộ Dung Thất Thất, cũng muốn nhìn xem nàng ta có thực sự xứng với Phượng Thương hay không.
Lời nói của Phượng Thương bị ngăn lại, Hoàn Nhan Liệt ở một bên thấy cháu trai bị ủy khuất, vội mở miệng nói giúp hắn.
“Mẫu hậu, người xem, chuyện này có thể thương lượng thêm một chút hay không? Chiêu Dương công chúa đến hòa thân, đây là chuyện tứ quốc đều biết, quá mức khắt khe, sợ là sẽ ảnh hưởng đến quan hệ với Tây Kỳ quốc. Hơn nữa, trẫm thấy vị công chúa này cố gắng không ít, Thương nhi cũng có ý, không bằng hãy thành toàn cho bọn họ đi! Huống chi công chúa cũng không có đấu khí a….”
“Không được!” Hoàn Nhan Liệt “cầu tình” nhưng lại chẳng khác nào lửa cháy đổ thêm dầu, Đông Phương Lam lập tức từ chối ngay. Nếu không phải vì lo chuyện Mộ Dung Thất Thất là công chúa đến cầu thân từ Tây Kỳ quốc, nàng đã sớm sai người cầm gậy đuổi đi. Nỗi đau khi chịu tang nữ nhi, sự thống khổ của kẻ đầu bạc kẻ người đầu xanh, ai có thể thấu?
“Ai gia không cần một đứa cháu dâu vô dụng, Phượng gia cũng không cần một chủ mẫu bất tài. Nếu Chiêu Dương công chúa vô lực đảm nhiệm, vậy hãy rút lui!”
Lời nói của Đông Phương Lam truyền khắp toàn bộ Thái cực điện, tất cả mọi người im lặng nhìn Mộ Dung Thất Thất, nghĩ đợi xem phản ứng của vị công chúa này. Thái hậu ngang ngược gây khó dễ, không biết vị công chúa này sẽ ra tay đáp ứng hay là khóc lóc quay về Tây Kỳ.
Khi mọi người còn đang chờ đợi đáp án, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Phượng Thương rơi vào tai bọn họ: “Ngoại tổ mẫu, nếu ta không thể cưới được Chiêu Dương công chúa, ta tình nguyện tiếp tục cô đơn đến già, cô đơn đến chết.”
“Ngươi, ngươi….” Lời nói của Phượng Thương khiến toàn bộ khí huyết trên người Đông Phương Lam đều nghẹn ở cổ họng, tức đến không nói nên lời, Hoàn Nhan Bảo Châu đứng cạnh vội vàng vươn tay vuốt ngực nàng: “Thương ca ca, người xem, sao lại khiến hoàng tổ mẫu tức đến cái dạng….”
Hoàn Nhan Bảo Châu còn chưa dứt lời, đã phải nhận lấy ánh mắt sắc lạnh như băng của Phượng Thương, ánh nhìn kia khiến nàng sợ đến run người, vội vàng ngậm miệng. Nàng sao có thể quên, lấy tính cách của Phượng Thương, đâu để kẻ nào dễ chạm vào? “Thương nhi, ngươi, ngươi thật sự rất không hiểu chuyện!” Đông Phương Lam không nghĩ tới Phượng Thương sẽ cố chấp như vậy. Thiên hạ này, dạng nữ tử nào không có, hắn lại cứ muốn lấy nữ nhi của kẻ thù, đây không phải là muốn chọc nàng tức đến chết sao!
“Ngoại tổ mẫu, lòng ta đã định. Trừ bỏ Chiêu Dương công chúa, ta sẽ không cưới ai khác, hơn nữa, cả đời ta, chỉ có một nữ nhân duy nhất chính là nàng.”
Lời nói của Phượng Thương, không chỉ là lời tuyên thệ, mà còn là lời hứa đối với Mộ Dung Thất Thất.
Một đời một đôi uyên ương sao? Mộ Dung Thất Thất ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt kiên định của Phượng Thương, ý hắn nói là vậy sao? Vì sao? Vì sao hắn có thể nói như vậy? Nam nhân ở thế giới này không phải đều ba vợ bốn nàng hầu sao? Năm đó, Phượng Tà cũng chỉ có mỗi mình Minh Nguyệt công chúa, hơn nữa ở ngày đại hôn cũng đồng ý, cả đời chỉ có một nữ nhân duy nhất là nàng ấy, chẳng lẽ, Phượng Thương cũng được duy truyền tính cách chuyên chế của Phượng Tà? (TC: Ta đi chết đây, người như huynh ấy sao lại vớ phải thứ đầu gỗ này chữ…TT-TT)
Đông Phương Lam mặc kệ cháu gái không vui, hiện tại chuyện khiến nàng quan tâm nhất chính là an nguy của Phượng Thương, vừa nghe nói huyết mạch duy nhất do ái nữ lưu lại thế nhưng bị ám sát, Đông Phương Lam lập tức nóng nảy.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Mẫu hậu, chuyện là như vầy…” Hoàng đế Hoàn Nhan Liệt thấy mẫu hậu tức giận, sợ nàng làm đau thân mình, vội vàng nói sơ qua mọi chuyện một lần: “Chuyện này đã được trẫm phái người đi tham dò, mẫu hậu yên tâm, trẫm nhất định sẽ tìm được hung thủ!”
Khi Hoàn Nhan Liệt nói đến hai chữ “hung thủ”, Mộ Dung Thất Thất cảm nhận rõ được hàn ý phát ra từ trên người Phượng Thương. Chẳng lẽ hắn đã biết được hung thủ là ai? Vì sao không ra mặt vạch trần? Hay là có ẩn tình gì đó?
Lúc trước, Mộ Dung Thất Thất đã xem qua một ít tư liệu về Phượng Thương. Trong đó viết vì Phượng Thương được Hoàn Nhan Liệt đặc biệt yêu thích, nên Hoàn Nhan Liệt đã định phế thái tử một lần, có ý lập Phượng Thương lên.
Tuy rằng cuối cùng chuyện này không thành công, nhưng lại khiến quan hệ giữa Thái tử Hoàn Nhan Hồng cùng Phượng Thương trở nên căng thẳng, thậm chí còn có tin đồn nói rằng Hoàn Nhan Hồng vì Nam Lân vương được phụ hoàng sủng ái mà sinh ra mối hận khắc cốt ghi tâm, chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến Thái tử? Bất quá, Nhị hoàn tử Hoàn Nhan Nghị là người cạnh tranh gay gắt với Thái tử, nói không chừng, chuyện này là do hắn vu oan giá họa…
Xem ra, cuộc sống của Phượng Thương không hề yên bình như mọi người thấy, sanh ra trong hoàng thất, lại ở vị trí mẫn cảm như vậy, thật sự là làm khó hắn.
|
Mộ Dung Thất Thất nhẹ nhàng chạm chạm ngón tay vào lòng bàn tay của Phượng Thương, ý bảo hắn đừng nghĩ nhiều nữa. Nhận thấy sự quan tâm của Mộ Dung Thất Thất, trong lòng Phượng Thương ấm áp. Thuận thế nhéo nhéo tay nàng, bảo nàng không cần lo lắng, miệng tiếp tục mở lời, lại là lời buồn nôn.
“Ngoại tổ mẫu, ta không sao. Lần này, trên đường đi, may mắn có Chiêu Dương công chúa chiếu cố ta. Lại nói, nàng còn là phúc tinh của ta, từ sau khi ám sát, bổn vương liền đi cùng xe với nàng, liền bình an suốt chặng đường, không phát sinh thêm chuyện ngoài ý muốn nào nữa.”
Đến bây giờ Đông Phương Lam mới phát hiện ra vấn đề, nguyên vốn tưởng rằng hai người thanh thanh bạch bạch, không nghĩ tới trên đường đi, bọn họ lại ở cùng xe. Hiện tại nếu muốn trả Mộ Dung Thất Thất về, hoặc đem nàng ban cho người khác, hẳn là chuyện không thể. Huống chi Phượng Thương đã có cảm tình với Mộ Dung Thất Thất, nếu thật cố ý mạnh mẽ chia rẽ, chỉ sợ Phượng Thương sẽ không đồng ý.
Lúc này, Đông Phương Lam lâm vào thế khó xử.
Đồng ý chuyện của họ sao? Nhưng mà nàng vẫn luôn canh cánh trong lòng về thân phận của Mộ Dung Thất Thất? Nếu phản đối, vậy sẽ đeo cái danh bội bạc trên lưng. Tốt xấu gì Mộ Dung Thất Thất cũng là công chúa cầu thân, nói khó nghe, chính là cấp cho Phượng Thương xung hỉ, nàng không thể xử xự quá đáng, chuyện này liên quan đến chính trị của hai nước.
Lại nói, lúc trước, những nữ nhân từng cấp cho Phượng Thương đều xảy ra chuyện, lần này Mộ Dung Thất Thất ở cùng một chỗ với Phượng Thương lâu như vậy, thế nhưng lông tóc không tổn hao gì, nói không chừng bát tự của nàng có thể khắc chế bát tự sát tinh của Phượng Thương.
Chẳng lẽ, đây là vận mệnh sao? Đông Phương Lam không vui, cũng không cam lòng.
Nhưng Phượng gia cần kéo dài huyết mạch, Phượng Thương cũng đã hai mươi lăm tuổi, những nam tử khác ở độ tuổi này đã đều có con hết rồi, duy độc Phượng Thương, cưới một người khắc một người, đến hiện tại liền biến thành không ai dám gả cho hắn. Chẳng lẽ, thật sự để cho Mộ Dung Thất Thất tiến vào đại môn của Phượng gia sao? Để cho huyết mạch đời sau của Phượng gia nhiễm lấy máu của cừu nhân?
Chỉ qua một khoảng thời gian ngắn, Đông Phương Lam đã nghĩ rất nhiều rất nhiều. Đứa cháu ngoại trước mắt này, là đứa cháu nàng yêu thương nhất. Đứa nhỏ này mười tuổi đã phải chịu tang cha mẹ, lại bị gian nhân gài bẫy, hủy đi thân mình. Đã khó khăn nuôi hắn lớn lên, lại gian nan cưới vợ cho hắn.
Lại nhìn Mộ Dung Thất Thất, bề ngoài bình thường, năng lực bình thường, hết thảy đều bình thường, thấy thế nào cũng không xứng với Phượng Thương. Chính là, vì sao Phượng Thương lại vừa mắt nàng, mà nàng ở cạnh Phượng Thương cũng không gặp phải chuyện gì, chẳng lẽ là không phải oan gia không yêu nhau sao?
Chần chờ thật lâu, Đông Phương Lam vẫn không nói gì, thẳng đến lúc Hoàn Nhan Bảo Châu đứng bên cạnh nũng nịu gọi “hoàng tổ mẫu”, nàng mới hồi phục tinh thần lại.
“Vừa rồi, công chúa nói người có một tấm lòng ‘trung thành tận tâm’, không biết có phải là ai gia nghe nhầm hay không?” Đông Phương Lam nhìn về phía Mộ Dung Thất Thất, ánh mắt sắt bén.
“Người không có nghe sai.”
“Vậy, ai gia muốn hỏi ngươi, ngươi bây giờ là người của Tây Kỳ, hay là người của Bắc Chu? Nếu khi hai nước phát sinh xung đột để bảo vệ quyền lợi, ngươi lựa chọn đứng ở bên nào?” Trong lời nói của Đông Phương Lam có chút ý khiêu khích, người sáng suốt đều có thể nhìn ra là nàng đang gây khó dễ cho Mộ Dung Thất Thất.
“Hồi bẩm thái hậu, vô luận là Tây Kỳ hay Bắc Chu, đều không liên quan đến ta.”
Mộ Dung Thất Thất thẳng thắng trả lời, khiến cho người ta hít sâu một ngụm. Đều không liên quan đến nàng? Này là có ý gì? Đông Phương Lam nhướng mày, không ngờ tới, Mộ Dung Thất Thất lại tiếp tục nói ra suy nghĩ của mình.
“Ta chỉ muốn đứng bên người vương gia.Vương gia như thế nào, ta liền như thế đó.”
Một câu trả lời hoàn mỹ, đem bóng chuyền cho Phượng Thương. Lúc này Phượng Thương càng không thể không yêu tiểu nữ nhân này! Nàng đúng thật biết cách đứng dưới cây hứng bóng mát, đem tất cả mọi chuyện đều vứt cho hắn, bắt hắn đối mặt, rốt cuộc là nữ nhân này tin tưởng hắn, hay là sợ phiền toái a?
“Ân.” Đông Phương Lam gật gật đầu. Vấn đề này, vô luận Mộ Dung Thất Thất chọn Tây Kỳ hay Bắc Chu, đều khiến cho người ta bắt được nhược điểm. Duy độc câu trả lời như vậy mới là tốt nhất, xem ra nàng ta không quá ngu ngốc a.
Nếu trong lòng nàng thật sự nghĩ như vậy, thật sự xem Phượng Thương là trời của mình, vậy Đông Phương Lam cũng an tâm….Có điều không biết nàng ta có khẩu thị tâm phi, nghĩ một đằng làm một nẻo hay không.
Nàng cũng không phải một lão bà bảo thủ, chuyện của Mộ Dung Thất Thất nàng đã điều tra qua, đại khái cũng biết chút ít. Nàng ta bất quá cũng chỉ là một hài tử đáng thương! Nhưng mà, Mộ Dung Thất Thất dù như thế nào cũng là nữ nhi của Mộ Dung Thái, mà Phượng Tà thua trong tay Mộ Dung Thái cũng là chuyện thật việc thật!
Nhiều năm như vậy, Đông Phương Lam vẫn thường xuyên mơ thấy Hoàn Nhan Minh Nguyệt, mơ thấy nàng cùng Phượng Tà ôm lấy con của họ, máu tươi đầm đìa đứng trước mặt nàng, khó nhọc nói: “Mẫu hậu, nhất định phải thay Minh Nguyệt trả thù! Nhất định phải trả thù cho Minh Nguyệt!”
Năm đó, một trận chiến ở Nhạn Đãng sơn kia, đã khiến Phượng Tà tự vẫn, Minh Nguyệt tự sát, tính cả đứa trẻ trong bụng nàng, một nhà ba người, táng thân biển lửa, ngay cả một thi thể toàn vẹn cũng không có.
Mỗi khi nghĩ đến vận mệnh bi thảm của nữ nhi cùng chồng nó, còn có đứa cháu ngoại chưa kịp cất tiếng chào đời, trong lòng Đông Phương Lam sẽ nổi lên hận ý nồng đậm, hận Tây Kỳ quốc, hận Mộ Dung Thái! Đông Phương Lam hiểu rõ Mộ Dung Thất Thất vô tội, nhưng mà chẳng lẽ Minh Nguyệt của nàng không vô tội sao? Đứa cháu ngoại chưa xuất thể của nàng không vô tội sao? Trên thế giới này, không có người nào vô tội, chỉ cần bị cuốn vào thị phi, cho dù vô tội, cũng thành có tội!
“Chiêu Dương công chúa đã nói vậy, ai gia cũng an tâm, lần này Tứ quốc tranh bá cử hành ở Bắc Tứ Châu của Bắc Chu quốc, nghe nói tiểu muội của công chúa là tuyển thủ của Tây Kỳ quốc. Nếu công chúa một lòng vì Thương nhi, ai gia đây đợi xem biểu hiện của công chúa ở Tứ quốc tranh bá.”
“Nếu công chúa thật sự toàn tâm toàn ý bảo vệ lợi ích của Thương nhi, vậy Bắc Chu quốc lần này phải đoạt được vị trí quán quân ….Chờ Bắc Chu quốc nhận được danh hiệu này, ai gia liền chủ trì hôn lễ cho công chúa cùng Thương nhi. Công chúa cảm thấy thế nào?”
Gừng càng già càng cay, đề nghị này của Đông Phương Lam, khiến ngay cả Mộ Dung Thất Thất cũng không thể không vỗ tay khen hay, càng không cần nhắc đến Hoàn Nhan Bảo Châu cùng Mục Vũ Điệp.
Bắc Chu đoạt vị đầu bảng, nàng mới có thể được kết hôn cùng với Phượng Thương, Bắc Chu không thắng, vậy hôn sự của hắn cùng nàng cũng ngâm nước nóng luôn, nàng từ đâu đến liền xéo về đó.
Mộ Dung Thất Thất nàng đây rõ ràng là nữ tử tay trói gà không chặt, không có đấu khí, không có lực, không thể tham gia trận đầu, nhưng hiện tại Đông Phương Lam lại gắn chuyện tứ quốc tranh bá với hôn sự của nàng chung một chỗ, hoàn toàn là làm khó nàng! Xem ra vị hoàng thái hậu này rất rất không thích nàng!
“Ngoại tổ mẫu!”
“Thương nhi, ai gia đã nhượng bộ lắm rồi, ngươi còn muốn gì?” Không đợi Phượng Thương mở miệng, Đông Phương Lam trực tiếp đánh gãy lời hắn. Đây đã là cực hạn của nàng, cho dù là Phượng Thương, cũng không nhân nhượng!
Đúng vậy, nàng thực để ý, nàng rất không thoải mái, nàng không muốn để nữ nhi của kẻ thù gả cho ngoại tôn duy nhất của mình, chuyện này đối với một người mẹ đã mất đi ái nữ của mình, là một lựa chọn gian nan nhất. Nàng đây là muốn làm khó dễ Mộ Dung Thất Thất, cũng muốn nhìn xem nàng ta có thực sự xứng với Phượng Thương hay không.
Lời nói của Phượng Thương bị ngăn lại, Hoàn Nhan Liệt ở một bên thấy cháu trai bị ủy khuất, vội mở miệng nói giúp hắn.
“Mẫu hậu, người xem, chuyện này có thể thương lượng thêm một chút hay không? Chiêu Dương công chúa đến hòa thân, đây là chuyện tứ quốc đều biết, quá mức khắt khe, sợ là sẽ ảnh hưởng đến quan hệ với Tây Kỳ quốc. Hơn nữa, trẫm thấy vị công chúa này cố gắng không ít, Thương nhi cũng có ý, không bằng hãy thành toàn cho bọn họ đi! Huống chi công chúa cũng không có đấu khí a….”
“Không được!” Hoàn Nhan Liệt “cầu tình” nhưng lại chẳng khác nào lửa cháy đổ thêm dầu, Đông Phương Lam lập tức từ chối ngay. Nếu không phải vì lo chuyện Mộ Dung Thất Thất là công chúa đến cầu thân từ Tây Kỳ quốc, nàng đã sớm sai người cầm gậy đuổi đi. Nỗi đau khi chịu tang nữ nhi, sự thống khổ của kẻ đầu bạc kẻ người đầu xanh, ai có thể thấu?
“Ai gia không cần một đứa cháu dâu vô dụng, Phượng gia cũng không cần một chủ mẫu bất tài. Nếu Chiêu Dương công chúa vô lực đảm nhiệm, vậy hãy rút lui!”
Lời nói của Đông Phương Lam truyền khắp toàn bộ Thái cực điện, tất cả mọi người im lặng nhìn Mộ Dung Thất Thất, nghĩ đợi xem phản ứng của vị công chúa này. Thái hậu ngang ngược gây khó dễ, không biết vị công chúa này sẽ ra tay đáp ứng hay là khóc lóc quay về Tây Kỳ.
Khi mọi người còn đang chờ đợi đáp án, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Phượng Thương rơi vào tai bọn họ: “Ngoại tổ mẫu, nếu ta không thể cưới được Chiêu Dương công chúa, ta tình nguyện tiếp tục cô đơn đến già, cô đơn đến chết.”
“Ngươi, ngươi….” Lời nói của Phượng Thương khiến toàn bộ khí huyết trên người Đông Phương Lam đều nghẹn ở cổ họng, tức đến không nói nên lời, Hoàn Nhan Bảo Châu đứng cạnh vội vàng vươn tay vuốt ngực nàng: “Thương ca ca, người xem, sao lại khiến hoàng tổ mẫu tức đến cái dạng….”
Hoàn Nhan Bảo Châu còn chưa dứt lời, đã phải nhận lấy ánh mắt sắc lạnh như băng của Phượng Thương, ánh nhìn kia khiến nàng sợ đến run người, vội vàng ngậm miệng. Nàng sao có thể quên, lấy tính cách của Phượng Thương, đâu để kẻ nào dễ chạm vào?
“Thương nhi, ngươi, ngươi thật sự rất không hiểu chuyện!” Đông Phương Lam không nghĩ tới Phượng Thương sẽ cố chấp như vậy. Thiên hạ này, dạng nữ tử nào không có, hắn lại cứ muốn lấy nữ nhi của kẻ thù, đây không phải là muốn chọc nàng tức đến chết sao!
“Ngoại tổ mẫu, lòng ta đã định. Trừ bỏ Chiêu Dương công chúa, ta sẽ không cưới ai khác, hơn nữa, cả đời ta, chỉ có một nữ nhân duy nhất chính là nàng.”
Lời nói của Phượng Thương, không chỉ là lời tuyên thệ, mà còn là lời hứa đối với Mộ Dung Thất Thất.
Một đời một đôi uyên ương sao? Mộ Dung Thất Thất ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt kiên định của Phượng Thương, ý hắn nói là vậy sao? Vì sao? Vì sao hắn có thể nói như vậy? Nam nhân ở thế giới này không phải đều ba vợ bốn nàng hầu sao? Năm đó, Phượng Tà cũng chỉ có mỗi mình Minh Nguyệt công chúa, hơn nữa ở ngày đại hôn cũng đồng ý, cả đời chỉ có một nữ nhân duy nhất là nàng ấy, chẳng lẽ, Phượng Thương cũng được duy truyền tính cách chuyên chế của Phượng Tà? (TC: Ta đi chết đây, người như huynh ấy sao lại vớ phải thứ đầu gỗ này chữ…TT-TT) “Tốt! Tốt!” Đông Phương Lam tức giận đến không thở được, Phượng Thương thế nhưng dám dùng chiêu này để áp chế nàng, phản hết rồi! “Ngươi muốn kết hôn với nàng sao, làm đi, giao hổ phù của ngươi ra, tước luôn vương vị của ngươi đi!”
Lời nói của Đông Phương Lam khiến mọi người đều chấn động. Phượng Thương đã quản lí hổ phù nhiều năm, hiện tại thái hậu nói vậy, chẳng phải là buộc hắn giao binh quyền ra sao? Còn muốn tước lấy vương vị của hắn, vậy chẳng phải là biến Phượng Thương thành dân thường sao?
Thái hậu giằng co cùng Nam Lân vương, khiến cả bầu không khí đều trở nên phi thường ngưng trọng. Văn võ bá quan đều không chớp mắt nhìn chằm chằm Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất, không biết sự lựa chọn của vị Nam Lân vương này sẽ là gì a!
Không có quân quyền, không có vương vị, hắn chỉ có hai bàn tay trắng, là một thứ dân ti tiện. Phượng Thương sẽ thật sự vì công chúa phế vật của Tây Kỳ quốc, bỏ qua vinh hoan phú quý, cùng tất cả quyền lợi của hắn sao?
“Cái này, ta đã sớm chuẩn bị!” Lời kia của Đông Phương Lam chỉ khiến Phượng Thương nhẹ giọng cười, vươn tay vào ngực móc ra hai mảnh hổ phù: “Không có người yêu, cho dù quyền cao chức trọng, cẩm y ngọc thực, cũng còn ý nghĩa gì a…..”
Thấy Phượng Thương thật sự giao hổ phù ra, thái tử Hoàn Nhan Hồng vốn đang đứng xem náo nhiệt ở một bên liền hết sức kinh ngạc, cũng hết sức cao hứng. Nếu Phượng Thương thật sự vì mỹ nhân mà giao ra binh quyền, hắn nhất định phải cướp lấy nó! Trước kia Phượng Thương bất quá ỷ vào việc nắm hổ phù trong tay mới dám không để hắn vào trong mắt, nếu hắn đây cầm được hổ phù, chuyện đầu tiên hắn làm sẽ là giết chết Phượng Thương!
Hoàn Nhan Hồng cố gắng áp chế thanh âm hoan hỉ trong lòng, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào hổ phù ở chỗ Phượng Thương: “Vì mỹ nhân, buông tha quyền lợi, khiến hoàng tổ mẫu thương tâm, có cần làm quá như vậy không! Chỗ bổn cung vừa mới tuyển tới mấy mỹ nhân, lát nữa ta sẽ cho người mang qua cho ngươi, đừng có náo loạn với hoàng tổ mẫu nữa!”
“Ha ha” Lời thuyết phục kia của Hoàn Nhan Hồng, Phượng Thương nghe được, cũng hiểu rõ, hắn quơ quơ hổ phù trong tay, khóe miệng gợi lên một nụ cười tà mị: “Không phải thái tử đã sớm muốn có hổ phù này sao? Mau tới lấy a.”
Nghe Phượng Thương nói vậy, Hoàn Nhan Hồng thật sự vươn tay muốn lấy, lại bị một tiếng quát lớn của Hoàng Nhan Liệt dọa cho rút lui.
“Hổ phù này là của Thương nhi, ai cũng không thể lấy!” Hoàn Nhan Liệt hung hăng trừng mắt liếc Hoàn Nhan Hồng một cái, tên này cũng chẳng chịu thua kém, đứng ở phía sau, châm ngòi ly gián, thừa nước đục thả câu! “Cho dù có hổ phù, ngươi cũng chẳng có năng lực để điều động bọn họ!”
Lời nói của Hoàn Nhan Liệt đủ để khiến tất cả những ý niệm trong đầu Hoàn Nhan Hồng đều tan biến, hắn biết, phụ hoàng nói rất đúng.
Quân đội của Bắc Chu quốc, là do một tay Phượng Tà tự mình lập nên, sau đó Phượng Thương ở đó lại tiếp tục bước lên một bậc thang, kế thừa tất cả, mọi người đều chỉ nghe lệnh của Phượng Thương, hổ phù này, bất quá cũng chỉ là vật trang trí. Cho dù ngươi có cầm hổ phù, nhưng Đại tướng quân người ta không thấy lệnh do tự tay Phượng Thương viết, cũng sẽ không nghe lời ngươi, điểm này khiến Hoàn Nhan Hồng hận Phượng Thương đến nghiến răng nghiến lợi.
Hoàng thái hậu không hề che đậy chán ghét dù chỉ một chút đối với mình, khiến Mộ Dung Thất Thất hiểu thêm một chút về tính cách của vị thái hậu này.
Trước khi Bắc Chu được thành lập, Hoàn Nhan Trì từng là Đại tướng quân của Tiền Tần, Đông Phương Lam là phu nhân của tướng quân, thân mình tất nhiên cũng bôn ba lưu lạc, hành xử rộng rãi, thái độ làm người ngay thẳng, vui giận đều hiện trên mặt, so với kẻ trước mặt luôn nở nụ cười sau lưng lại đâm lén người ta thì lại càng thêm cường hãn.
Hiện tại Đông Phương Lam trước mặt văn võ bá quan buông lời làm khó Mộ Dung Thất Thất, quang minh lỗi lạc như vậy, thật khiến cho người ta bội phục. Ngay cả chính Mộ Dung Thất Thất, cũng cảm thấy Đông Phương Lam là một cụ bà đáng yêu, trực tiếp thẳng thừng như vậy, rất hợp với sở thích của nàng. Nàng thích người thẳng thắng, mặc kệ người này có thích mình hay không.
Thấy Phượng Thương lại ra mặt giúp mình, Mộ Dung Thất Thất thầm cảm kích trong lòng, cũng phi thường cảm động.
|
Một bên là ngoại tổ mẫu một tay nuôi lớn hắn, một bên chỉ là nữ tử hắn nhận thức không được mấy ngày, càng không cần bàn đến mối quan hệ “sâu xa” giữa Mộ Dung Thái cùng Phượng gia. Chuyện này, vô luận xét về nhân tình hay thể diện, Phượng Thương đều không nên nhúng tay vào, làm như vậy, mặc kệ kết quả như thế nào, đều khiến huyết mạch thân tình của bọn họ bị rạn nứt.
Dù sao cũng là máu mủ tình thâm, Đông Phương Lam lại là lão nhân đã lớn tuổi, nếu Phượng Thương thực sự vì mình mà nháo đến loạn thất bát tao với thái hậu, hắn sẽ bị mọi người mắng hắn bất hiểu, cũng càng nhiều người mắng chửi Mộ Dung Thất Thất nàng đây. Nếu đã vậy, không bằng diễn một vở kịch trước mặt mọi người, thoải mái chấp nhận đánh cuộc, đến lúc đó khi mà Đông Phương Lam thua, xét theo tính cách ngay thẳng của hắn, cùng thêm đám nhân chứng này, vậy nàng ấy sẽ không gây khó dễ với mình nữa. Với lại, nàng đây cũng không muốn nhìn thấy Phượng Thương khó xử, không muốn nhìn thấy cặp mày kiêu ngạo của hắn lại vì chuyện này mà nhăn nhăn.
Khi mọi người còn đang thầm đoán kết quả của chuyện này, Mộ Dung Thất Thất hướng về phia Đông Phương Lam cười cười:”Đa tạ thái hậu đã cấp cho bổn cung cơ hội này. Bắc Chu nhất định sẽ là quán quân lần tranh tài này, còn bổn cung, cũng nhất định sẽ trở thành một vị chủ mẫu vĩ đại.”
Lúc này, sự ẩn nhẫn trên người Mộ Dung Thất Thất hoàn toàn biến mất, thay và đó là sự tự tin cực hạn, khiến người xem sửng dốt. Nguyên bản bầu không khí đang căng thẳng, nhờ nụ cười này của nàng, khoáng đạt hẳn lên.
Thấy Mộ Dung Thất Thất lúc nãy còn khiêm tốn xưng “tôi”, bây giờ lại tự tin gọi “bổn cung”, Đông Phương Lam biết vị Chiêu Dương này đã thật sự đồng ý với điều kiện này.
Hừ! Lá gan thực rất lớn, chẳng những dám đáp ứng, mà còn dám nhìn thẳng vào mắt của nàng! Phượng Thương thế nhưng vì nàng- nữ nhi của Mộ Dung Thái màdám trước mặt văn võ bá quan làm trò náo loạn với ngoại tổ mẫu của mình, thủ đoạn của nữ nhân này đúng giỏi! Hiện tại nàng lại càn rỡ như vậy, chẳng lẽ nàng trong giờ phút này, mới chân chính là nàng? Vô luận là điều cuồng vọng mà nói có thể thực hiện được hay không, nhưng nàng đã dám đáp ứng, sự gan dạ sáng suốt cùng dũng khí kia, coi như không tồi.
Đông Phương Lam nguyên bản không muốn làm khó Phượng Thương, hiện tại Mộ Dung Thất Thất đã ứng hạ, nhưng thật ra đã tạo cho nàng một cái bậc thang.
“Vậy ai gia sẽ chờ tin tốt từ Chiêu Dương công chúa.” Đôi con ngươi sáng láng kia của Mộ Dung Thất Thất, khiến Đông Phương Lam nhìn thấy mà thất thần một trận. Cặp mắt kia rốt cuộc giống ai? Vì sao nhìn quen mắt như vậy? Đông Phương Lam hồi tưởng thật lâu, cũng không nhớ ra được người nào có đôi mắt đẹp như vậy.
Qua một hồi lâu, Đông Phương Lam mới phục hồi tinh thần lại, có lẽ bởi vì Mộ Dung Thất Thất cuối cùng cũng chịu lộ vẻ quyết đoán ra ngoài, có lẽ do đôi mắt của Mộ Dung Thất Thất giống như ánh mắt mà nàng từng quen biết, Đông Phương Lam không còn muốn làm khó Mộ Dung Thất Thất nữa: “Ai gia mệt mỏi, về trước đây, các ngươi tiếp tục đi…..”
Sau khi Đông Phương Lam rời đi, toàn bộ hiện trường khôi phục vẻ rộn rã huyên náo, ca múa trình diễn, buổi tiệc bắt đầu, hết thảy đều giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Mộ Dung Thất Thất ngồi đoan trang, vừa thưởng thức ca múa, vừa thưởng thức cao lương mỹ vị, không có chút sầu lo, bình tĩnh như vậy, khiến Phượng Thương đặc biệt thưởng thức. Chính là, Tứ quốc tranh tài không phải chuyện nhỏ, hôm nay nàng đã đáp ứng chuyện kia, nếu Bắc Chu không thắng được, vậy chẳng phải là hắn sẽ mất đi nàng? Rốt cuộc nên làm gì đây?
“Vương gia, ca múa nhàm chán quá sao? Hay là thức ăn này không hợp với khẩu vị của ngươi?” Bàn tay nhỏ bé của Mộ Dung Thất Thất huơ huơ trước mặt Phượng Thương: “Ngươi đã ngẩn người được một lúc rồi.”
Mộ Dung Thất Thất quan tâm, khiến cho trên mặt Phượng Thương hiện lên ý cười, hắn lập tức nắm lấy tay của Mộ Dung Thất Thất: “Khanh khanh, nàng có biết tứ quốc tranh bá là cái gì không?”
“Không biết.” Mộ Dung Thất Thất lắc đầu, mà câu trả lời của nàng, khiến cho Phượng Thương suýt chút nữa liền cắn lưỡi, một đôi mắt phượng cũng không nhịn được trợn to, nhìn Mộ Dung Thất Thất không chuyển mắt. Thấy thần thái của nàng không giống như giả vờ, Phượng Thương rốt cuộc đã hiểu, Mộ Dung Thất Thất thật sự không biết cái gì cả. Một nữ tử khuê các, ngay cả đấu khí cũng không có, làm sao có thể biết mấy chuyện kia chứ!
“Khanh khanh, nàng không biết mà còn đáp ứng điều kiện của ngoại tổ mẫu, nếu Bắc Chu thua, chẳng phải chúng ta sẽ phải tách rời….”
Nữ nhân ngu ngốc này, nàng đúng là nghé con không sợ cọp, có biết cái gì đâu!
Nếu vừa rồi hắn tiếp tục kiên trì cố gắng, thái hậu cũng sẽ không cương quyết nháo với hắn ngay trước mặt mọi người, chắc chắn sẽ đồng ý cho hắn, nhưng hắn lại bị Mộ Dung Thất Thất ngăn cản, còn nghe lời của nàng, không có tranh chấp tiếp với thái hậu. Phượng Thương biết Mộ Dung Thất Thất làm vậy là vì mình, miễn cho mình phải gánh cái danh bất hiếu, nàng nghĩ cho mình, khiến cho Phượng Thương hiểu rõ được sự thân thiết của Mộ Dung Thất Thất.
Rõ ràng nàng mới là người chịu nhiều ủy khuất nhất, lại đem chính mình ra làm bia đỡ. Tiểu nữ nhân này! Thật đúng có tinh thần không khuất phục, ngay cả hắn cũng không thể không bội phục nàng!
“Không phải còn có vương gia sao! Có vương gia, ta sẽ không sợ!”
Mộ Dung Thất Thất trả lời nửa thật nửa giả, câu nói này lại khiến Phượng Thương cực kỳ uất ức. Nàng như vậy, nguyên lai là do có hắn! Lập tức một cỗ tự hào của nam nhân hiện ra trong lòng Phượng Thương. Nàng tín nhiệm hắn như vậy, đem hắn làm đại thụ trong lòng mình, hắn sa có thể khiến nàng chịu ủy khuất được!
Vươn tay, Phượng Thương ôm lấy Mộ Dung Thất Thất vào lòng mình, dùng cằm cọ xát mái tóc đen của nàng, trong lòng ngọt nào. Nguyên lai cảm giác có người dựa vào mình là tốt như vậy! Nếu quả thật tốt như vậy, hắn tình nguyện vì nàng che nắng che mưa, để cả đời này, nàng đều dựa vào hắn. “Khanh khanh nói như vậy khiến lòng ta thật vui vẻ. Khanh khanh yên tâm, ta nhất định cho người đoạt đầu danh trở về cho nàng!”
Lời nói của Phượng Thương ngập tràn ý cưng chìu sủng nịch, vang lên bên tai Mộ Dung Thất Thất.
Nam nhân này chắc chắn như vậy, giống như lời tuyên thệ khiến cho người nghe ai cũng ấm áp trong lòng. Mới vừa rồi bị Đông Phương Lam gây khó dễ trước mặt mọi người, nàng trả lời như vậy cũng chỉ vì nghĩ muốn áp chế mọi chuyện, thật sự không phải bởi vì yêu thích vị trí Nam Lân Vương phi. Hiện tại người nam nhân này lại dành cho mình lời hứa son sắt như vậy khiến cho nơi nào đó cứng rắn trong lòng Mộ Dung Thất Thất chậm rãi mềm dần.
Thấy đôi mắt đẹp chứa ý xuân của Phượng Thương, Mộ Dung Thất Thất có chút si mê. Nàng phải đáp trả hắn như thế nào đây? Nàng chưa bao giờ bối rối, cũng chưa từng nếm qua tình yêu, hiện tại đối mặt với vet nhu tình như nước, nhiệt tình cuồng loạn của hắn, nàng thế nhưng có chút luống cuống tay chân, không biết nên làm thế nào mới tốt….
“Khanh khanh đang suy nghĩ gì?” Vẻ sững sờ của Mộ Dung Thất Thất lọt vào trong mắt Phượng Thương, hắn nhịn không được nhéo nhéo cái mũi nhỏ của nàng, bày ra một khuôn mặt ai oán: “Chẳng lẽ người ta không có một chút hấp dẫn nào với khanh khanh sao? Ta ở trước mặt, thế nhưng khanh khanh còn có thể thất thần, thật sự rất đả kích ta a! Chẳng lẽ trong lòng khanh khanh có người khác! Cho nên mặt dù ta ở đây, cũng không thể khơi gợi hứng thú của nàng?”
|
“Không có, trong lòng ta không có ai.” Khuôn mặt tuyệt mỹ của Phượng Thương phối hợp với ánh mắt ai oán, cộng theo tiếng nói mị hoặc tỏ vẻ đáng thương kia khiến đại não của Mộ Dung Thất Thất tạm thời đơ ra, vì sao nam nhân có thể có vẻ hại nước hại dân đến vậy? Thực là yêu nghiệt a!
Câu trả lời của Mộ Dung Thất Thất khiến cho Phượng Thương thầm vui vẻ trong lòng, thấy ánh mắt của nàng không chút phòng bị khi nói, này, là lời thật tâm của nàng.
“Nếu trong lòng khanh khanh không có ai, vậy để ta ở đó được không? Chỉ đặt ta ở đó, ở cả đời!”
Thanh âm của Phượng Thương tràn ngập mê hoặc, giống như âm thanh dụ dỗ của ma quỷ, khiến Mộ Dung Thất Thất như trúng tà, gật đầu đáp ứng: “Được!”
Nói xong tiếng “được” kia, Mộ Dung Thất Thất đột nhiên tỉnh táo lại. Vừa rồi hắn hỏi cái gì? Nàng lại nói gì đó? Nàng thế nhưng nói vậy? Thế nhưng thất thần trước mặt hắn…..
Phượng Thương sao có thể để cho Mộ Dung Thất Thất đổi ý, lập tức mười ngón tay đan xen với mười ngón tay của nàng, ánh mắt kiên định.
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Nếu hôm nay khanh khanh đã đáp ứng ta, ắt phải nói được thì làm được. Từ nay về sau, trong mắt trong lòng khanh khanh chỉ có thể có ta, còn ta cũng như khanh khanh! Nắm tay nhau, cùng già cùng chết. Không cầu được sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, nhưng cầu có thể chết cùng ngày cùng tháng cùng năm. Khanh khanh, nàng nguyện ý?”
Một loạt biến hóa, khiến Mộ Dung Thất Thất có chút chậm chạp không theo kịp, chờ suy nghĩ cẩn thận, mới phát hiện mình lên nhầm tàu tặc* của Phượng Thương. Đều do khuôn mặt quá mức mê hoặc chúng sinh của Phượng Thương, hại nàng thất thần, há mồm liền đồng ý. (*ý bị anh lừa)
“Vương gia, ta là tiểu nữ tử, không phải quân tử….” Mộ Dung Thất Thất cúi mặt xuống.
“Không phải khanh khanh muốn đổi ý chứ? Đều nói hay thay đổi là bản tính của nữ nhân, chẳng lẽ khanh khanh cũng là người hay lật lọng sao?”
Đôi mắt đẹp của Phượng Thương khóa lại ánh mắt của Mộ Dung Thất Thất, trong đôi mắt kia chứa ưu thương khiến Mộ Dung Thất Thất nhìn thấy mà kinh hoảng, ngực cũng đau theo. Vì sao, vì sao nhìn thấy hắn khổ sở, nàng sẽ đau lòng theo? Cảm giác này chưa từng có qua, sao lại xuất hiện?
Mộ Dung Thất Thất “im lặng” khiến ngực của Phượng Thương đau xót. Chẳng lẽ là hắn quá mức sốt ruột cho nên mới khiến nàng do dự như vậy?
“Khanh khanh, là ta nóng vội, thực xin lỗi!” Phượng Thương nhẹ giọng nói thêm: “Vừa rồi ta chỉ nói lời vô vị, nàng không cần để ở trong lòng. Về sau ta không bao giờ….bức nàng nữa! Ta có thể chậm rãi chờ, chờ khanh khanh mở rộng trái tim với ta, chờ nàng chậm rãi đón nhận ta!”
Phượng Thương vừa dứt lời, nước mắt của Mộ Dung Thất Thất “xoạt” rớt xuống, Phượng Thương thấy vậy liền cả kinh, vội vàng vươn tay gạt lệ cho nàng: “Thực xin lỗi, là ta không tốt, nàng đừng khóc! Khanh khanh đừng khóc!”
” Phượng Thương, ngươi vì sao lại đối với ta tốt như vậy? Vì sao chứ?” Mộ Dung Thất Thất nghẹn ngào, hỏi ra nghi hoặc của mình.
Trừ bỏ nghĩa phụ, không ai đối với nàng tốt như vậy, nàng bất quá chỉ mới tiếp xúc với Phượng Thương trong một hai tháng ngắn ngủi, nhưng hắn vẫn luôn cẩn thận che chở, ôn nhu bao dung, tất cả những điều ấy khiến nàng không chịu nổi.
“Khanh khanh….”
Vấn đề của Mộ Dung Thất Thất khiến cho Phượng Thương trầm ngâm trong chốc lát, sau đó, hắn liền nói ra cảm thụ trong nội tâm: “Nếu ta nói, lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, liền yêu nàng mất, nàng có tin khoonh?”
Từ “yêu” phát ra từ miệng Phượng Thương khiến cho Mộ Dung Thất Thất phi thường kinh ngạc, kinh ngạc nhiều, mơ hồ càng nhiều hơn: “Vương gia tin chuyện nhất kiến chung tình? Nhưng mà ngày đó khi ở trên xe ngựa, ta không có gì đặc biệt đến mức hấp dẫn người đến vậy….”
|
Chương 64: Mỹ nhân có tâm địa rắn rết.
“Khanh khanh, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở Mộ Dung phủ a! Đêm hôm đó, dưới ánh trăng, nàng đàn hát khúc “Tiếu hồng trần”, ngay lúc ấy, bộ dáng hào hùng, tự tin của nàng liền khắc trong tim ta. Tựa như một vầng mặt trời ấm áp, chiếu sáng cuộc sống của ta.”
Khi hồi tưởng lại quá khứ, thanh âm của Phượng Thương phá lệ ôn nhu, giống như là nhớ lại chuyện tình tốt đẹp nhất.
“Sau lại âm kém dương sai, nàng thế nhưng được sắc phong là Chiêu Dương công chúa, trở thành thê tử tương lai của ta, khi vừa nhận được tin này, ta liền kích động không thôi. Không dối gì nàng, kỳ thật lúc bắt đầu ta còn định giở chút thủ đoạn để nàng gả cho ta. Nhưng không nghĩ tới, hết thảy đều như trời định, nàng trở thành công chúa hòa thân. Khanh khanh, nàng nói thử xem, điều này có phải là duyên phận hay không?”
Đối mặt với Phượng Thương như thế này, Mộ Dung Thất Thất không biết nên nói gì cho phải.
Lời nói của Phượng Thương, đã cởi bỏ toàn bộ nghi hoặc bấy lâu nay trong lòng nàng. Khó trách hắn lại phái Phượng Ngọc cùng Nạp Lan Tín đến Mộ Dung phủ dạy nàng những thứ kia, khó trách hắn hận không thể đem cả vương phủ mang về chỗ nàng, khó trách trong yến hội hắn bảo vệ nàng như vậy, chẳng lẽ…..
Chính là, Phượng Thương thâm tình thổ lộ khiến cho Mộ Dung Thất Thất không biết nên đối mặt như thế nào. Tình cảm nồng nàn vĩ đại như vậy khiến cho trong lòng Mộ Dung Thất Thất dâng lên một cỗ khiếp đảm. Nàng có chút sợ, sợ bởi Phượng Thương kỳ vọng rất cao ở nàng, nên nàng sợ sẽ làm hắn thất vọng.
Nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong đôi mắt đen của Phượng Thương, Mộ Dung Thất Thất nghĩ muốn lùi bước, lại bị Phượng Thương ôm vào trong lòng.
“Khanh khanh sợ ta, hay là khanh khanh chán ghét ta? Có phải hay không bởi vì khanh khanh đã nghe những lời đồn, cho nên khiếp đảm?” Thanh âm bi thương của Phượng Thương vang lên lần nữa.
“Không, không phải như thế!” Thanh âm của Phượng Thương giống như chuông gió dưới mái hiên, khi gió thổi, lại tấu lên khúc nhạc bi thương. Mộ Dung Thất Thất rốt cuộc không nhịn được, vươn tay ôm lấy Phượng Thương. Vì sao, nụ cười của nam tử này lại ấm áp như mặt trời, nhưng người hắn lúc nào cũng lạnh như băng? Trong lòng Mộ Dung Thất Thất sinh ra một cỗ thương tiếc.
“Vương gia, ta là một kẻ không hiểu chuyện yêu đương, chưa từng trải qua những chuyện như vậy. Ta không biết nên làm thế nào mới tốt….”
Này, là lần đầu tiên Mộ Dung Thất Thất thổ lộ tâm tình của mình. Nàng cũng không biết vì sao mà mình lại có thể thổ lộ lòng mình nữa, có lẽ bởi vì nàng có thể cảm nhận được sự tín nhiệm của Phượng Thương, cũng có lẽ bởi nàng muốn thử nếm một chút tư vị của tình yêu….
Lời nói thẳng thắng của Mộ Dung Thất Thất khiến cho tim của Phượng Thương đập thật mạnh.
Nàng nói như vậy, có phải là nàng đã bắt đầu có chút tín nhiệm với mình, có phải là nàng đang bắt đầu mở rộng lòng nàng với hắn hay không? Nguyên lai đó chính là ma chướng trong lòng nàng, là nàng lo rằng mình làm không tốt a, tiểu vương phi này, thật quá thiên chân khả ái*! (*ngây ngô đáng yêu)
“Ta có thể dạy nàng a!” Trong giọng nói của Phượng Thương có ẩn chứa ý cười: “Không bằng chúng ta mạn mạn mạc tác*, cùng nhau học tập?” (*dạ, nghĩa thuần việt là CHẬM RÃI SỜ SỜ =.=)
“Mạn mạn mạc tác, cùng nhau học tập?” Nghe xong lời này, phản ứng đầu tiên của Mộ Dung Thất Thất chính là “lớn mật ngẫm nghĩ, cẩn thận chứng thực”.
Biện pháp này tựa hồ cũng không tồi a, nghĩa phụ không có dạy nàng, nói không chừng Phượng Thương có thể dạy nàng. Nhưng mà, vì sao nàng lại thấy trong mắt Phượng Thương hiện lên tia đắc ý khi mưu kế được thực hiện a? Vì sao nàng lại cảm thấy mình như cừu non lọt vào hang hổ a?
“Khanh khanh, đây là lần đầu tiên nàng chủ động yêu thương nhung nhớ ta a!”
Thấy ánh mắt Mộ Dung Thất Thất lại lần nữa mê huyễn, ý cười trong mắt Phượng Thương càng đậm: “Ta vốn nghĩ rằng nữ nhân Tây Kỳ quốc rất kín đáo rụt rè, hiện tại mới biết được, khanh khanh nóng bỏng nhiệt tình như vậy, thực rất rất mê người!”
“A…” Mộ Dung Thất Thất lúc này mới nhớ rằng mình còn đang ôm Phượng Thương, vội vàng đẩy hắn ra, đáng tiếc đã muộn, Phượng Thương đã sớm ôm chặt nàng trong ngực, đôi tay rắn chắc trực tiếp vây nàng trong đó, không để cho Mộ Dung Thất Thất rời đi.
” Phượng Thương, buông, tất cả mọi người đều nhìn a!”
Nghe được tiếng cười chung quanh, Mộ Dung Thất Thất đột nhiên phát hiện rằng họ đã trở thành tiêu điểm khiến vạn chúng chú mục*, lập tức đỏ mặt, ngay cả thùy tai cũng biến thành màu hồng. (*mọi người chú ý)
“Không buông, cả đời cũng không buông!”
Khuôn mặt hồng hồng của Mộ Dung Thất Thất khiến tâm tình của Phượng Thương phi thường tốt, liền cười ra tiếng, bộ dáng chói lọi kia, khiến cho các nữ nhân nhìn thấy đều ngây người, Hoàn Nhan Bảo Châu cùng Mục Vũ Điệp cũng si ngốc theo.
Từ hướng lồng ngực của Phượng Thương nhìn ra, Mộ Dung Thất Thất thấy rõ vẻ mặt si mê của đám nữ nhân kia, không hiểu sao có chút không vui, trong lòng buồn bực. Vừa rồi nàng vừa mới mở rộng tâm ý, sau khi giao trái tim cho Phượng Thương, phong ấn trong lòng họ liền bị giải khai, Mộ Dung Thất Thất cũng không câu nệ thêm nữa.
Nghĩa phụ nói cứ nghe theo con tim mách bảo, đại khái chắc là tâm nghĩ gì đều nói ra hết, để đối phương hiểu được! Cho nên ngay lúc này, khi Mộ Dung Thất Thất cảm thấy khó chịu, lập tức vươn tay, nắm lấy khuôn mặt của Phượng Thương, để hắn đối mặt với mình.
“Vương gia, người rất “trêu hoa ghẹo nguyệt”! Điểm ấy, ta đây rất không thích!”
Mộ Dung Thất Thất trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn, thở phì phì, phối hợp với màu đỏ ửng trên khuôn mặt cùng đốm lửa nho nhỏ trong đôi con ngươi, khiến Phượng Thương không nhịn được mà nhìn đến ngơ ngẩn. Nguyên lai, nàng tức giận lại dễ thương đến vậy!
“Khanh khanh……”
Không đợi Mộ Dung Thất Thất hiểu được, trên trán bỗng ấm áp, vừa nhìn thấy, là Phượng Thương làm trò trước mặt mọi người, ôn nhu hôn lên cái trán của nàng.
Thình thịch, thình thịch,…. Mộ Dung Thất Thất có thể nghe được tiếng tim đập mãnh liệt như tiếng vó ngựa vang lên khi trốn chạy, nàng không nhúc nhích, cũng không dám động, chỉ ngây ngốc mở to mắt.
Mà biểu hiện của Mộ Dung Thất Thất, khiến cho Phượng Thương càng thêm yêu mến. Tuy rằng chỉ được hôn cái trán của nàng, nhưng làn da bóng loáng thơm ngát hương táo kia của nàng khiến cho hắn muốn ngừng mà không được.
Không được, không thể! Tiểu vương phi của hắn chỉ vừa mới mở rộng tâm ra với hắn, không thể bức bách nàng, miễn cho nàng lại tìm cách trốn mình. Nghĩ vậy, Phượng Thương rời môi khỏi cái trán của Mộ Dung Thất Thất. Nhấm nhấm lại vị ngọt của nàng, lại không nghĩ tới chỉ đơn thuần là một nụ hôn, có thể khiến hắn tình mê ý loạn.
“Khanh khanh, trong lòng ta chỉ có nàng, trong mắt ta cũng chỉ tồn tại mình nàng. Nàng phải tin tưởng ta!” Phượng Thương nắm lấy tay Mộ Dung Thất Thất đặt lên trên ngực mình: “Mặc cho nhược thủy tam thiên, ta chỉ lấy một gáo nước.*” (*câu này ta thấy dịch kiểu gì cũng không mượt lắm, có nàng nào góp ý hk)
Khi một câu “mặc cho nhược thủy tam thiên, ta chỉ lấy một gáo nước” của Phượng Thương vang lên, ca múa trên Thái Cực điện vừa lúc chấm dứt, một mảnh im lặng, khiến cho thanh âm của Phượng Thương càng thêm vang vọng.
“Hay! Hay cho câu mặc cho nhược thủy tam thiên, ta chỉ lấy một gáo nước.”
Hoàn Nhan Liệt mở miệng khen ngợi, vừa rồi khi Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất còn đang “thì thầm”, thân mật trò chuyện, hắn ta thấy rất rõ ràng. Hiện tại Phượng Thương còn nói lời nguyện thề như vậy, có thể thấy tình cảm giữa hai người thực vô cùng tốt.
Cháu ngoại trai biết yêu, người làm cậu như hắn tất nhiên phải cao hứng. Nhưng mà nếu muốn cởi bỏ nút thắt trong lòng thái hậu, không phải là chuyện dễ dàng, phải mất rất nhiều thời gian, nhưng càng để lâu lại càng phiền toái. Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất tốt đẹp, chuyện này vô luận là Lý Băng hay Lâm Khả Tâm đều đồng ý hai tay. Người nào chẳng biết Nam Lân Vương nắm quân quyền, thậm chí còn được Hoàn Nhan Liệt mù quáng tin tưởng, nếu không bởi vì thân mình của hắn không được khỏe, Hoàn Nhan Liệt mới đánh mất ý niệm truyền ngôi cho hắn, nếu không chỉ sợ giang sơn xã tắc này đã sớm thay tên đổi họ thành Phượng Thương rồi a.
Hiện tại, Phượng Thương vừa ý Mộ Dung Thất Thất, điều này khiến Lý Băng cùng Lâm Khả Tâm đều thở phào nhẹ nhõm.
Trước kia những vị Vương phi của Phượng Thương phi phu tức quý*, nếu cưới vào, sẽ trở thành lực lượng hỗ trợ vững chắc cho hắn, đến lúc đó cho dù con của các nàng đăng ngôi hoàng đế, Phượng Thương vẫn là một tai họa ngầm a. May mà mệnh của đám nữ nhân kia đều không dài, không biết là do vận mệnh của các nàng xui xẻo, hay do mệnh của Phượng Thương quá cường hãn, tóm lại, đều chết hết. (*không có tiền thì có quyền)
Hiện tại Phượng Thương muốn kết hôn với “phế vật” trong lời đồn của mọi người- Mộ Dung Thất Thất, điều này ắt khiến hoàng hậu cùng Đức phi vui từ tâm vui ra mặt.
Tuy rằng Mộ Dung Thất Thất là công chúa, nhưng sau lưng nàng là Tây Kỳ quốc, là Mộ Dung Thái! Tuy rằng hiện tại Tây Kỳ cùng Bắc Chu ngoài mặt vẫn êm ấm, nhưng dựa theo dã tâm của Hoàn Nhan Liệt, sớm muộn gì cũng phát động chiến tranh với Tây Kỳ.
Nếu thật sự khai chiến, vậy Mộ Dung Thất Thất lọt vào vòng vây, Phượng Thương biến thành con rể của Thừa tướng Tây Kỳ quốc, chuyện này thật đúng không thể chê, nói không chừng còn vì vậy mà thu lấy binh quyền của Phượng Thương. Càng không cần nói đến việc thái hậu cực kỳ ghét Mộ Dung Thất Thất, nếu vậy ngày sau của nàng ta ắt hẳn không được dễ chịu gì lắm.
Cho nên, tuy rằng Lý Băng cùng Lâm Khả Tâm luôn đối đầu trong từng chuyện nhỏ nhặt, nhưng lại tuyệt đối nhất trí việc ủng hộ Mộ Dung Thất Thất gả cho Phượng Thương.
“Hoàng thượng, thần thiếp cảm thấy Chiêu Dương công chúa thật khả ái dễ mến, người người đều thích, không bằng để thần thiếp dẫn nàng dạo quanh hoàng cung đi! Phong cảnh của Bắc Chu khác với Tây Kỳ, nói vậy ắt hẳn công chúa chỉ vừa đến được mấy ngày, chắc chưa từng thấy qua! Người thấy có được không?”
Lâm Khả Tâm hiền thục, thông minh như vậy khiến Hoàn Nhan Liệt rất là cao hứng: “Được! Đức phi, ngươi dẫn Thất Thất đi dạo chơi, để nàng quen thuộc hoàn cảnh, về sau còn đến cung dạo chơi thêm nhiều lần!”
“Dạ! Thiếp thân tuân chỉ!”
“Phụ hoàng! Nhi thần cũng muốn đi!” Hoàn Nhan Bảo Châu thấy Đức phi muốn dẫn Mộ Dung Thất Thất đi dạo quanh cung, lập tức đứng lên.
Vừa rồi thấy Phượng Thương cưng chìu sủng nịch Mộ Dung Thất Thất khiến Hoàn Nhan Bảo Châu ghen tị đến đỏ mắt, hiện tại khó lắm mới tìm được cơ hội một mình gặp riêng Mộ Dung Thất Thất, nàng sao có thể bỏ qua? Nhất định phải khiến Mộ Dung Thất Thất mất mặt! Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu Hoàn Nhan Bảo Châu.
Dáng vẻ nhõng nhẻo của tiểu nữ Hoàn Nhan Bảo Châu chọc cho Hoàn Nhan Liệt cười ha ha, nàng là nữ nhi duy nhất dưới gối Hoàn Nhan Liệt, hơn nữa còn mất mẹ từ nhỏ, nên Hoàn Nhan Liệt rất yêu thương vị công chúa này, thấy nữ nhi nguyện ý chủ động thân cận cùng Mộ Dung Thất Thất, Hoàn Nhan Liệt thật cao hứng.
“Được! Đều đi đều đi! Nữ tử toàn ở trong nhà, có nhiều chuyện để nói! Thái tử phi, ngươi cũng đi đi! Vũ Điệp cũng đi, những nữ tử có mặt đều đi! Người trẻ tuổi phải gặp nhau nhiều một chút!”
Lời kia của Hoàn Nhan Liệt khiến Mộ Dung Thất Thất dù không muốn đi cũng phải đành đứng lên. Ở địa bàn của kẻ khác, dù được Phượng Thương che chở, nhưng Hoàn Nhan Liệt mới là boss lớn nhất của nước này a, nàng không thể để cho Phượng Thương khó xử.
“Khanh khanh…” Phượng Thương có chút không yên lòng, tuy rằng Mộ Dung Thất Thất thực rất thông minh, nhưng bây giờ là ở Bắc Chu, không phải Tây Kỳ, nàng xoay xở được không?
“Vương gia, yên tâm!” Mộ Dung Thất Thất dịu dàng cười, tặng Phượng Thương môt ánh mắt ý bảo ta không sao: “Lần này đến phiên vương gia chờ ta!”
Lời nói của Mộ Dung Thất Thất khiến Phượng Thương nhớ lại yến hội ở Tây Kỳ, ngày ấy, một câu “ta chờ chàng” của Mộ Dung Thất Thất khiến hắn ấm áp thật lâu. Hiện tại, đổi thành hắn chờ, nhưng thật ra lại là một chủ ý không tồi.
“Làm phiền Đức phi nương nương!” Phượng Thương đứng lên, hướng Lâm Khả Tâm hành lễ. Tuy là lễ, nhưng cũng là cảnh cáo. Ta đem người giao cho ngươi, nếu nàng gặp chuyện không may, vậy đừng trách ta không khách khí!
Mà thông minh như Đức phi, sao có thể không hiểu ý của Phượng Thương! Xem ra lần này Phượng Thương thật sự để ý vị Chiêu Dương công chúa kia, điều này cũng rất hợp ý nàng: “Nam Lân vương cứ yên tâm đi! Bổn cung nhất định sẽ chiếu cố công chúa thật tốt!”
Phượng Thương tự tay mặc áo khoác màu xanh nhạt lên cho Mộ Dung Thất Thất, ngay cả mũ cũng đội cho nàng, lại còn giúp nàng sửa dây lưng, lấy ấm lô nhét vào trong lồng ngực Mộ Dung Thất Thất, rồi mới để nàng rời đi.
“Vương gia thật rất yêu thương ngươi!”Lâm Khả Tâm tự mình nắm lấy tay Mộ Dung Thất Thất, tươi cười khả ái, một hàng nữ nhân dưới sự hướng dẫn của hoàng hậu cũng rời khỏi Thái Cực điện.
|