Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi
|
|
Chương 88.2
Hôm nay, sinh tử của Nguyệt Lan Chi nằm trong tay mình, Lý Băng nhìn Lâm Khả Tâm khiêu khích một cái. Như thế nào? Chúng ta hòa nhau nhé.
Lý Băng đắc ý, cũng không làm cho Lâm Khả Tâm cảm thấy mất mác. Hiện tại Nguyệt Lan Chi ở tại nơi nào còn không biết, cho dù tìm được rồi, thật sẽ xử tử sao, nói không chừng một ngày nào đó Hoàn Nhan Liệt lại nghĩ tới những điều tốt của Nguyệt Lan Chi , đến lúc đó sẽ ghi hận lên Lý Băng. Nàng mới không ngu xuẩn giống Lý Băng như vậy, nàng chỉ muốn chặt chẽ đi theo phía sau hoàng thượng là được.
Hoàn Nhan Liệt không có thời gian để để ý tới mấy nữ nhân này, hắn hiện tại ảo não vạn phần, trong lòng đem Nguyệt Lan Chi mắng to ngàn vạn lần. Ở giây phút cuối cùng,lại bị Nguyệt Lan Chi cho một vố thế này, hiện tại mẫu cổ ở trong thân thể của hắn, hắn nên làm cái gì bây giờ?
Trước kia mỗi tháng tới ngày mười lăm, hắn cũng sẽ dựa vào mẫu cổ một chút, mượn cơ hội này tới để hành hạ Phượng Thương. Hiện tại mẫu cổ ở trong cơ thể hắn, chẳng lẽ để cho nó hành hạ mình sao? Thủ pháp biến thái như vậy, hắn mới chịu không được đâu! Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ!
Nhìn bầu trời sáng trắng ngoài cửa sổ, cơ trí Hoàn Nhan Liệt đột nhiên chuyển động. Nam Phượng là đất nước lớn sử dụng mẫu cổ, cũng là cố hương của mẫu cổ. Đặc biệt là tường tộc, am hiểu nhất là mẫu cổ. Nói đi cũng lại nói lại, mẫu cổ này cũng là do tộc nhân của tường tộc truyền cho hắn , xem ra muốn giải mẫu cổ này, phải hướng Nam Phượng quốc cầu trợ rồi.
Nghe nói, Minh Nguyệt Thịnh vừa đăng cơ làm Hoàng đế, chính quyền vẫn chưa ổn định. Không bằng, mình ủng hộ Minh Nguyệt Thịnh, để cho hắn nhớ ân tình của mình, đến lúc đó ở bên kia tìm một cao thủ dùng cổ tới đây giúp đỡ mình!
Giải quyết gánh nặng nội tâm, Hoàn Nhan Liệt sờ sờ tai trái đã được băng bó, một lần nữa nghĩ tới chuyện của Nguyệt Lan Chi. Nữ nhân kia thật là ác độc! Khốn kiếp ! Hoàn Nhan Liệt một lần nữa nguyền rủa Nguyệt Lan Chi, trong lòng đã sớm đem cả nhà Nguyệt Lan Chi phán quyết tử hình. Mới vừa rồi Kính Đức nói, Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất muốn vào cung tạ ơn, Hoàn Nhan Liệt lập tức xuống giường, Lý Băng cùng Lâm Khả Tâm bị một trận cả kinh sợ hãi , “Hoàng thượng, người bị thương, thái y đề nghị ngài nên nằm trên giường nghỉ ngơi!”
“Trẫm còn chưa có chết!” Đối với lời nói của Lý Băng này, Hoàn Nhan Liệt có chút chán ghét. Vươn cánh tay, Hoàn Nhan Liệt cho Kính Đức vào giúp mình mặc áo long bào.”Hôm nay là Thương Nhi mang tân vương phi tiến cung tạ ơn, trẫm không thể bỏ lỡ canh giờ.”
Hoàn Nhan Liệt nói những lời này, một lần nữa để cho mọi người mang Phượng Thương ra làm cái đích để chỉ trích.
Nhìn a! Hoàn Nhan Liệt cở nào là thương yêu Phượng Thương a! Tỉnh lại câu đầu tiên chính là quan tâm Phượng Thương, bất chấp thương thế trên người mình, muốn đi nhìn Phượng Thương, đây cũng hoàng ân trước nay chưa bao giờ có a!
Hoàn Nhan Liệt xây dựng không khí như vậy, để cho Phượng Thương trở thành cái đinh trong mắt nữ nhân này, đâm sâu vào trong da thịt. Đặc biệt là hoàng hậu Lý Băng cùng Đức Phi Lâm Khả Tâm, nhi tử của Lý Băng là thái tử, con trai lớn của Lâm Khả Tâm lại là người hiền, hai người này đều là ruột thịt của Hoàn Nhan Liệt, hiện tại Hoàn Nhan Liệt lại đem Phượng Thương đặt ở vị trí đầu, đó sẽ là chuyện gì xảy ra!
Trong mắt các nữ nhân hậu cung này vừa hâm mộ vừa ghen tỵ, Hoàn Nhan Liệt làm sao lại không biết. Khóe miệng hắn mỉm cười, mặc kệ Kính Đức chảy đầu. Hắn, chính là muốn đem Phượng Thương nâng cao, càng ngày càng cao, để cho những người đó tới khi không chịu đựng được nữa sẽ hợp lại tấn công. Mượn đao giết người, chiêu này hắn thích nhất, cũng am hiểu nhất .
Nam Lân vương phủ, lúc này lại phi thường náo nhiệt, cả Vương Phủ trên dưới, đều vì Mộ Dung Thất Thất có thể đánh phá ma chú đêm tân hôn mà hoan hô vui mừng.
Lúc trước đã chết nhiều Vương Phi như vậy, đừng nói là ngoại nhân, chính bọn họ cùng Phượng Thương sớm chiều chung đụng, đều cảm thấy kinh hồn táng đảm. Lần này Phượng Thương thành thân, rất nhiều người trong lòng vẫn có ý niệm là “Nói không chừng Vương Phi này cũng sẽ chết ở đêm tân hôn” , không nghĩ tới kết quả Mộ Dung Thất Thất vẫn bình an.
Hơn nữa mới vừa rồi mama trong cung mới từ Nghê Tùng Lâu đi ra sắc mặt hớn hở vui mừng, thần thái phi dương, bước đi như bay. . . . . .
Hiện tại nhìn Vương gia, cũng là tinh thần sáng lạng, hai đầu lông mày còn hàm chứa xuân sắc, mà Mộ Dung Thất Thất lại gương mặt hồng nhuận, vẻ mặt ngượng ngùng điều này nói rõ nên cái gì? ! Rõ ràng nói ngày động phòng hoa chúc này Vương gia rất vui vẻ a! Vương Phi —— dĩ nhiên cũng rất vui vẻ a! Nếu không tại sao lại ngượng ngùng!
Trong Vương Phủ mọi người vui sướng, Phượng Tề cho người đang cửa vương phủ đốt pháo trúc tỏ vẻ vui mừng, để cho những người núp ở ngoài Vương Phủ, đối với việc đánh cuộc của mình, hoàn toàn hết hy vọng.
“Chậm đã!” Phượng Thương nắm tay Mộ Dung Thất Thất xuất hiện ở cửa vương phủ, hai người lên xe ngựa, tiến cung tạ ơn, mọi người canh giữ ở cửa Vương Phủ thấy Mộ Dung Thất Thất sống sờ sờ, cả đám đều trợn mắt há mồm.
Người sống! Chiêu Dương công chúa đã bình an vượt qua đêm tân hôn!
Nhìn Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất ân ái, hoàn toàn giống như không có việc gì. Lần này, lời đồn Phượng Thương khắc vợ, hoàn toàn bị công phá. Đáng thương cho những người muốn từ trên người Mộ Dung Thất Thất dốc sức kiếm một mớ, phất lớn trúng lớn, hiện giờ hoàn toàn tuyệt vọng. . . . . .
Trong cung, mama dâng lên ga giường nhuốm màu huyết xử nữ lên, thời điểm đưa cho Đông Phương Lam, làm cho hoàng thái hậu cả đêm lo cho hoàng thượng rốt cục cũng cười.
“Tốt! Tốt Tốt! thật sự là quá tốt! Thật quá tốt!” Đông Phương Lam vì Phượng Thương mà cao hứng. Lúc này, nàng không bao giờ … suy nghĩ chuyện Mộ Dung Thất Thất là nữ nhi của Mộ Dung Thái nữa, có thể bình an vượt qua đêm tân hôn, rõ ràng nói đứa nhỏ này có phúc khí tốt! điều này còn chứng minh nàng cùng Phượng Thương bát tự tương hợp a! Đây là trời sanh một đôi a!
“Chúc mừng Thái hậu nương nương!” mama sống lâu trong cung, tự nhiên biết ý nghĩ nội tâm của Đông Phương Lam, lập tức cười lớn nói chúc mừng với Đông Phương Lam.
“Tốt! Phần thưởng! Phần thưởng!” Đông Phương Lam ra lệnh một tiếng, Thanh cô trực tiếp cầm một đỉnh vàng lớn kín đáo đưa cho lão mama.
“Ôi, này làm sao được! Nô tỳ bất quá là chạy chân, tại sao có thể cầm lễ vật Thái hậu ban thưởng đây!” Chỉ là một lúc ước lượng, mama cũng biết nguyên bảo này sức nặng bao nhiêu, vội vàng từ chối.
“Thưởng cho ngươi, đó chính là đưa cho ngươi! Nhận lấy đi! Ai gia hôm nay cao hứng! Tất cả mọi người đều có phần thưởng!”
Đông Phương Lam cao hứng, mọi người trong Cẩm Huyền Cung này càng cao hứng. Ai cũng biết, Thái hậu quý nhất Nam Lân vương, lần này Nam Lân vương rốt cục gặp được cô gái trong đời, thật là điều tốt đẹp a.
Chờ lúc Phượng Thương vào đến cung, hoàng thượng,Thái hậu hoàng hậu, Đức Phi, Thái Tử Phi Dư Thi Thi đã ở đó, cả đám người đều ở đây chờ bọn họ. Có Hoàn Nhan Liệt ân tứ, Mộ Dung Thất Thất cũng không phải quỳ lạy, chẳng qua là khẽ hành lễ, đã mời ngồi xuống.
“Không tệ! Rất tốt!” Hoàn Nhan Liệt cười híp mắt nhìn Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất, gật đầu lia lịa, “Trẫm thay các ngươi cảm thấy cao hứng!”
“Cám ơn cậu!” Phượng Thương mỉm cười trả lời, tay vẫn nắm chặt cổ tay mềm mại của Mộ Dung Thất Thất , mà Mộ Dung Thất Thất lại buông đầu xuống, trên mặt ngượng ngùng lộ ra, vừa nhìn đã biết chính là tân nương tử.
Thấy Phượng Thương hạnh phúc, nội tâm Hoàn Nhan Liệt có loại cảm giác nói không ra lời . Kế hoạch của hắn, nhiều năm như vậy chưa từng thất bại, lần này bởi vì Nguyệt Lan Chi ả tiện nhân này, mà đi một bước sai, dẫn tới từng bước sai. Xem ra, thật sự cần cùng Nam Phượng quốc bên kia liên lạc! Phượng Thương nở nụ cười hạnh phúc tựa như một cây gai, đâm vào lòng hắn, khiến cho hắn rút ra thì chảy máu, không nhổ ra thì khó chịu.
Hoàn Nhan Liệt khó chịu, Dư Thi Thi lại càng khó chịu hơn. Nam nhân này vốn thuộc về nàng,nay lại thành Mộ Dung Thất Thất , cái ôm trong ngực kia vốn thuộc về nàng,nay biến thành của Mộ Dung Thất Thất , nhìn Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất ở trước mặt mọi người mặt mày đưa tình ân ái, tay Dư Thi Thi nắm chặt làm móng tay đâm thật sâu vào trong lòng bàn tay.
Đang lúc Dư Thi Thi u oán ngó chừng Phượng Thương nắm tay Mộ Dung Thất Thất, một tiếng”Hoàng thượng cứu mạng!” truyền tới. Tiếp theo, một nữ nhân lảo đảo xuất hiện ở mọi người trước mắt, nàng kia tóc tai bù xù, trên người chẳng qua là có vài vụn vặt vải vóc, cởi bỏ giày, đi lại vội vã, phảng phất như căn bản không biết lạnh là gì.
“Cứu mạng a!”
Thời điểm Mộ Dung Thanh Liên vào cửa thấy Hoàn Nhan Liệt ngồi ở phía trước, trong lòng tất cả ủy khuất nhất thời phát tiết ra ngoài, “Wow ——” nàng gào khóc, khiến cho mọi người lại càng ngây người, nữ nhân này là ai, vì sao lại như vậy?
Mộ Dung Thanh Liên xuất hiện, khiến cho nụ cười vốn hòa ái của Đông Phương Lam trở nên cứng ngắc, đây là ngày vui của ngoại tôn nàng, làm sao lại xuất hiện nữ nhân như vậy, thật là mất hứng.
“Hoàng thượng cứu mạng! Hoàng thượng cứu mạng!”
|
Bị Hoàn Nhan Hồng hành hạ một đêm như vậy,Mộ Dung Thanh Liên lúc này trên bả vai lộ ra một mảnh xanh tím, tất cả đều là dấu răng huyết sắc, những dấu vết xanh tím kia, nhìn thấy mà giật mình, khiến cho Hoàn Nhan Liệt chân mày cau lại, “Ngươi không phải là tuyển thủ của Tây kỳ quốc sao? Làm sao lại ra cái bộ dáng này?”
Hoàn Nhan Liệt vừa nói, Lâm Khả Tâm trả lời , “ Hoàng thượng, nàng là Mộ Dung Thanh Liên, là muội muội của Nam Lân vương phi, là tiểu nữ nhi của Mộ Dung Thái !”
Bị Lâm Khả Tâm nhắc tới, Mộ Dung Thất Thất cũng không tỏ ra ý làm bộ không nhận ra nữa,chỉ có thể cho người cầm y phục giúp Mộ Dung Thanh Liên che đi vết thương trên người.
“Cám ơn ——” mặc y phục cùng đi giày vào, Mộ Dung Thanh Liên thấy ấm áp hơn rất nhiều, nàng một đường chạy tới , thừa dịp Hoàn Nhan Hồng không chú ý, lén chạy ra ngoài, mới vừa rồi chạy khiến cho một thân đầy mồ hôi, cũng không cảm thấy lạnh, hiện tại dừng lại, rốt cục cũng không nhịn được nữa rùng mình một cái.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Hoàn Nhan Liệt mặt lạnh, sắc mặt khó coi nhìn Mộ Dung Thanh Liên.
“Hoàng thượng, cứu mạng. . . . . . Thái tử điện hạ hắn, hắn. . . . . .”
Mộ Dung Thanh Liên vẫn chưa nói hết, một cái thanh âm liền truyền tới, “Phụ hoàng, nhi thần muốn nạp Mộ Dung tiểu thư làm trắc phi!”
Nghe được thanh âm của Hoàn Nhan Hồng, thân thể Mộ Dung Thanh Liên lập tức không tự chủ được run rẩy lên, “Không! Không được! Ta không gả cho hắn! Hắn là đồ biến thái, hắn, hắn cưỡng hiếp ta. . . . . . Ô ô ô. . . . . .”
Một tiếng”Cưỡng hiếp” , khiến cho mọi người hồi tưởng lại những dấu viết kia trên người Mộ Dung Thanh Liên, lập tức hiểu chuyện xảy ra trên người nàng. Lâm Khả Tâm ngoài ý muốn liếc nhìn Mộ Dung Thanh Liên một cái, sau đó lại nhìn một chút Mộ Dung Thất Thất.
Hai tỷ muội Mộ Dung gia này thật đúng là thủ đoạn a! Tỷ tỷ gả cho Nam Lân vương, muội muội lại leo lên giường Hoàng thái tử, thật là lợi hại! Lâm Khả Tâm khẽ mỉm cười, tiếp tục duy trì bộ dáng ưu nhã xem cuộc vui.
“Không được? Chẳng lẽ ngươi nghĩ muốn làm chánh phi?” Hoàn Nhan Hồng không nhanh không chậm đến gần Mộ Dung Thanh Liên. Thấy hắn tới gần, Mộ Dung Thanh Liên không nhịn được lui về sau, cuối cùng không cẩn thận ngã, lại bị Hoàn Nhan Hồng kịp thời kéo lại.
“Buông! Ngươi cái người biến thái này!” Mộ Dung Thanh Liên căn bản là không dám hồi tưởng lại những gì mình gặp phải đêm hôm qua.
Nam nhân này, lăng nhục nàng suốt cả đêm! Vĩnh viễn khi nhục, vô luận là trước, hay là sau, nàng cũng bị hắn hành hạ đến chết đi sống lại , đặc biệt là cái chỗ kia, hắn lại đụng vào nơi đó của nàng, khiến cho nàng buồn nôn đến cực điểm, lại càng biết được một mặt khác biến thái của Hoàn Nhan Hồng.
“Ta biến thái? Trước sau ngươi không phải là rất hưởng thụ sao?”
Hoàn Nhan Hồng ôm thật chặt eo của Mộ Dung Thanh Liên, ánh mắt tàn bạo nhìn nàng. Nữ nhân này lại dám đạp chân lên mệnh căn của hắn, thật là cả gan làm loạn. may mắn hắn bảo vệ kịp thời, nếu không sau này cũng không sử dụng được nữa. Thật là một nữ nhân tàn nhẫn ! Bất quá, mùi vị của nàng cũng rất hợp khẩu vị của hắn.
Thấy Mộ Dung Thanh Liên muốn đánh mình, Hoàn Nhan Hồng bắt được quả đấm của nàng, nở nụ cười, “Mộ Dung tiểu thư, nói không chừng trong bụng ngươi đã có hài tử của ta a, chẳng lẽ ngươi nghĩ để cho huyết mạch hoàng thất Bắc Chu quốc lưu lạc nơi dân gian sao?”
“Không được! Ta có chết cũng sẽ không gả cho ngươi!” Mộ Dung Thanh Liên không cách nào tiếp nhận được chuyện tối ngày hôm qua, đặc biệt là chuyện gả cho Hoàn Nhan Hồng, nàng chưa hề nghĩ ngợi qua.
“Tốt, vậy ngươi đi chết đi a!” Hoàn Nhan Hồng chợt buông tay ra, một tay đẩy Mộ Dung Thanh Liên trên mặt đất, hơn nữa lấy ra môt cây chủy thủ cho nàng, “Ngươi nghĩ muốn chết, Bổn cung thành toàn cho ngươi! Gọn gàng giải quyết một chút, đừng có nửa chết nửa sống, sau này lại gây phiền toái cho Bổn cung!”
Vốn là Phượng Thương và Mộ Dung Thất Thất muốn tiến cung tạ ơn , không nghĩ tới cuối cùng lại xuất hiện Mộ Dung Thanh Liên cùng Hoàn Nhan Hồng, tạo ra một màn hí kịch như vậy.
“Khụ khụ!” Thấy nhi tử càng ngày càng kỳ cục, Hoàn Nhan Liệt không thể làm gì khác hơn là ho khan hai tiếng, “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Hồng nhi, ngươi có phải làm chuyện có lỗi với Mộ Dung tiểu thư hay không ?”
“Phụ hoàng, chúng ta là lưỡng tình tương duyệt! Nhi thần đối với Mộ Dung tiểu thư vừa thấy đã yêu, ngày này ngưỡng mộ Mộ Dung tiểu thư, nàng đón nhận nhi thần, sau đó có những thứ này. . . . . . Phụ hoàng, nhi thần là thật tâm thích Mộ Dung tiểu thư, xin phụ hoàng tứ hôn!”
“Ta không gả!”
Mộ Dung Thanh Liên không muốn gả cho Hoàn Nhan Hồng, chân mệnh thiên tử của nàng là Long Trạch Cảnh Thiên, không phải là Hoàn Nhan Hồng!
“Ngươi không gả? Người đó còn muốn ngươi sao?” Hoàn Nhan Hồng cười cúi người xuống, ngó chừng đôi mắt đẹp đang sợ hãi của Mộ Dung Thanh Liên, “Không lấy Bổn cung, chẳng lẽ ngươi nghĩ kẻ tàn hoa bại liễu như ngươi có thể gả cho người khác? Sẽ có người muốn lấy ngươi sao?”
Giọng nói của Hoàn Nhan Hồng rất nhỏ, chỉ có Mộ Dung Thanh Liên mới có thể nghe được. Hắn nói lời những này, giống như môt cây chủy thủ, trực tiếp đâm vào trái tim của Mộ Dung Thanh Liên. Đúng vậy a, nàng đã không phải là thân hoàn bích, hơn nữa hôm nay còn có rất nhiều người như vậy thấy được, Long Trạch Cảnh Thiên là không thể nào còn muốn nàng nữa! Nàng không đảm đương nổi vị trí Tĩnh Vương phi nữa rồi!
Sắc mặt của Mộ Dung Thanh Liên đã biến thành tro, tại sao lại như vậy? Rõ ràng ngày hôm qua nàng còn có tương lai tươi sáng, hôm nay lại trở nên như vậy?
“Ngoan! Đừng bướng bỉnh nữa!” Hoàn Nhan Hồng kéo tay Mộ Dung Thanh Liên, tỉ mỉ giúp nàng sửa sang lại y phục, “Bổn cung có thể đối xử tử tế với ngươi!”
Mộ Dung Thanh Liên không nói lời nào, chẳng qua là yên lặng rơi lệ, mà biểu hiện của nàng, trong mắt người khác biến thành “Ngầm đồng ý” .
Hừ! Người thế nào a! Mới vừa rồi còn tìm cái chết , lúc này ngay cả dũng khí để chết cũng không có. Cái gì mà không muốn làm trắc phi, cái này rõ ràng chính là lạc mềm buộc chặt a! Lâm Khả Tâm nhấp một ngụm trà, ngồi xem cuộc vui như cũ. Chuyện này là thái tử chọc vào, thái tử là kình địch của nhi tử nàng, cho nên, lúc này không ngồi xem hí kịch thì còn lúc nào nữa?
Sắc mặt rất khó nhìn hơn nữa là Dư Thi Thi. Mới vừa rồi Phượng Thương và Mộ Dung Thất Thất kích thích nàng, hiện tại chính nam nhân của nàng là Hoàn Nhan Hồng và Mộ Dung Thanh Liên lại tới để kích thích nàng!
Những dấu vết trên người Mộ Dung Thanh Liên kia, Dư Thi Thi không phải là không hiểu, mà hiểu rất rõ ràng. Xem ra nữ nhân này khẳng định đã trải qua hành hạ không giống người, tựa như nàng lúc ban đầu. Nhưng nàng không hiểu, tại sao Hoàn Nhan Hồng cùng Mộ Dung Thanh Liên lại xuất hiện cùng một chỗ?
Hiện tại Hoàn Nhan Hồng cấp cho Mộ Dung Thanh Liên một danh phận, hơn nữa còn là vị trí trắc phi gần với vị trí của nàng, khiến cho Dư Thi Thi có loại cảm giác gặp phải kình địch.
Mặc dù nam nhân này không phải là nam nhân nàng muốn , nhưng nam nhân này cho nàng quyền lực cùng địa vị, làm cho nàng mê luyến ! Nếu như không có Hoàn Nhan Hồng, thì bây giờ nàng cái gì cũng không phải, hiện tại có Mộ Dung Thanh Liên chặn ngang một cước, DưThi Thi mới vừa rồi bị Phượng Thương gây cho một trận mất mác, cho nên nàng hoàn toàn bị kích thích rồi.
“Điện hạ, hôn nhân đại sự, cũng là do cha mẹ sắp đặt, không thể tự ý mình nói. Gia trưởng của Mộ Dung tiểu thư không có ở đây, hơn nữa nàng cũng không phải là người Bắc Chu chúng ta, hôn sự này, sợ là phải hỏi một chút ý kiến của Mộ Dung Thừa tướng.”Dư Thi Thi ôn nhu mở miệng, nghe nàng nói, Hoàn Nhan Hồng chẳng qua là hừ lạnh một tiếng, “chuyện này không cần gấp gáp, Tĩnh Vương Tây kỳ quốc không phải còn ở đây sao, chỉ cần hắn mở miệng đáp ứng là được!”
Lúc Hoàn Nhan Hồng nhắc tới Long Trạch Cảnh Thiên, liền có một thái giám chạy tới bên cạnh Kính Đức, ghé vào lỗ tai của hắn nhỏ giọng nói mấy câu. Kính Đức gật đầu, đi tới bên cạnh Hoàn Nhan Liệt, “Hoàng thượng, tĩnh vương Tây kỳ quốc Long Trạch Cảnh Thiên cầu kiến! Còn có Thừa tướng phu nhân Lý Thu Thủy cũng tới!”
“Tuyên!”
Rất xa,liền thấy một nam một nữ đi tới. Nam nhân, là Long Trạch Cảnh Thiên, mà nữ nhân còn lại là Lý Thu Thủy.
Vừa nghe Long Trạch Cảnh Thiên tới, Mộ Dung Thanh Liên vội vàng tránh thoát khỏi cái ôm của Hoàn Nhan hồng, ánh mắt đáng thương nhìn Long Trạch Cảnh Thiên, muốn hắn cứu mình.
Long Trạch Cảnh Thiên xuất hiện, chuyện này cũng không ngoài ý muốn, chuyện cho Mộ Dung Thất Thất thấy ngoài ý muốn chính là Lý Thu Thủy. Nàng không phải đang ở Tây kỳ quốc sao? Tại sao lại đến nơi này? Một cổ dự cảm xấu tập kích tới trong lòng Mộ Dung Thất Thất.
Tựa hồ nhận ra dị thường của Mộ Dung Thất Thất , Phượng Thương nhẹ giọng hỏi, “Khanh Khanh, làm sao vậy?”
“Không có sao.” Mộ Dung Thất Thất chậm rãi lắc đầu, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Lý Thu Thủy.
Đối với Lý Thu Thủy xuất hiện cảm thấy kinh ngạc, trừ Mộ Dung Thất Thất ra, còn có Hoàn Nhan Liệt.”Là ngươi ——”
“Bệ hạ, đã lâu không gặp!” Lý Thu Thủy nở nụ cười hào phóng ưu nhã, mà nàng cùng Hoàn Nhan Liệt nói chuyện tựa như lão bằng hữu, cái loại đặc biệt này, không khỏi làm cho người ta có cảm giác khác biệt.
“Ngươi đi tới đây làm cái gì?” Hoàn Nhan Liệt không có hứng thú cùng Lý Thu Thủy ôn chuyện, trên mặt vốn mang theo nụ cười lập tức trở nên cứng ngắc , hàn khí dần dần tập kích trên mặt của hắn, khiến cho Lý Băng cùng Lâm Khả Tâm ngồi bên cạnh Hoàn Nhan Liệt cảm thấy một trận rét lạnh.
“Ta tới, để xem nữ nhi của ta a!”
|
Thái độ nói chuyện của Lý Thu Thủy cùng Hoàn Nhan Liệt, cũng làm cho Long Trạch Cảnh Thiên kinh ngạc. Buổi sáng Lý Thu Thủy đột nhiên xuất hiện, bộ dáng suốt ruột, khẩn cầu Long Trạch Cảnh Thiên mang nàng tiến cung gặp Mộ Dung Thất Thất, cho nên hắn liền mang Lý Thu Thủy tiến cung. Không nghĩ tới Lý Thu Thủy này lại quen biết Hoàn Nhan Liệt.
Lý Thu Thủy nói nàng đến thăm Mộ Dung Thất Thất, lời này Hoàn Nhan Liệt hoàn toàn không tin được, Mộ Dung Thất Thất cũng không tin.
Từ khi Lý Thu Thủy nở nụ cười đi vào bên trong điện, Mộ Dung Thất Thất đã cảm thấy được hơi thở của âm mưu, chẳng lẻ, nàng vì thân thế của mình mà đến? Hồi tưởng lại những dặn dò lúc trước của Lý Thu Thủy, cùng với giá y mang mùi vị lạ kia, chẳng lẻ nàng đã sớm chờ tới ngày này?
“Thất Thất, ngươi mang Thủy Nguyệt Chi Kính kéo xuống!” Lý Thu Thủy nhìn về phía Mộ Dung Thất Thất, trong mắt không hề có chút thương yêu, ngược lại là mọt nụ cười lạnh có chút giễu cợt.
” Thủy Nguyệt Chi Kính?” Nghe thấy thế , Hoàn Nhan Liệt, Đông Phương Lam cũng kinh ngạc. Thủy Nguyệt Chi Kính là vật Hoàn Nhan Minh Nguyệt yêu mến, năm đó Hoàn Nhan Minh Nguyệt thường dùng Thủy Nguyệt Chi Kính che dấu dung mạo chân thật của mình, trốn ra giang hồ dạo chơi. Bảo bối này làm sao lại ở chỗ của Mộ Dung Thất Thất?
Lý Thu Thủy nói lời này khiến cho Phượng Thương cảm thấy không giải thích được, Thủy Nguyệt Chi Kính, hắn đã từng nghe nói qua, trước kia cũng đã gặp qua. Chẳng qua là vật này không phải sau khi Hoàn Nhan Minh Nguyệt chết đã mang theo sao? Vì sao lại ở chỗ Mộ Dung Thất Thất? Chẳng lẽ nói dung mạo của Mộ Dung Thất Thất là giả ? tại sao hắn không nhìn ra?
Nhìn thấy con ngươi nghi ngờ của Phượng Thương, Mộ Dung Thất Thất cười khổ một tiếng. Vốn còn muốn gạt Phượng Thương, có thể dấu diếm bao lâu chính là bấy lâu, nàng làm sao tính được chuyện xuất hiện ngoài ý muốn của Lý Thu Thủy này.
“Vương gia, ta không phải cố ý gạt chàng!” trong ánh mắt của Mộ Dung Thất Thất tràn đầy đau lòng, khiến cho Phượng Thương nhìn càng đau lòng hơn.
“Khanh Khanh, đừng sợ, có ta!”
Phượng Thương ôn nhu, ở trong mắt Lý Thu Thủy nhìn chính là giễu cợt thật lớn.”Thất Thất, ngươi đem Thủy Nguyệt Chi Kính lấy ra, để bà ngoại cùng cậu ngươi nhìn, đúng rồi, còn có anh ruột của ngươi nữa, để họ trông thấy bộ dáng chân thật của ngươi!”
Nghe thấy thế, nội tâm Mộ Dung Thất Thất lộp bộp xuống, hoàn toàn lạnh. Quả nhiên, quả nhiên là như vậy! Không nghĩ tới trong lòng nàng nghĩ còn mang một tia may mắn, thế nhưng không ngờ bị Lý Thu Thủy một phát bóp chết ở trước mắt.
Lý Thu Thủy nói như vậy, mọi người lại càng nghi ngờ, thấy Mộ Dung Thất Thất còn chậm rãi không làm, Lý Thu Thủy hai tay đánh úp về phía gương mặt Mộ Dung Thất Thất , muốn đem đồ trên mặt của nàng lấy xuống.
Lý Thu Thủy đột nhiên tập kích, thân thể Mộ Dung Thất Thất đã sớm phòng bị, thời điểm bàn tay của Lý Thu Thủy sắp rơi trên mặt nàng, Mộ Dung Thất Thất bắt lấy tay của Lý Thu Thủy giữ lại.
Mộ Dung Thất Thất biết võ, Lý Thu Thủy đã lường trước được. nhìn thấy trong mắt Mộ Dung Thất Thất có hàn quang, Lý Thu Thủy nở nụ cười, “Làm sao, không dám kéo xuống? ngoan! Để cho mẫu thân giúp ngươi kéo Thủy Nguyệt Chi Kính xuống!”
“Ngươi không phải là mẹ ta!” Mộ Dung Thất Thất một cước đá vào ngực Lý Thu Thủy, Lý Thu Thủy ngửa ra sau, trực tiếp bị văng ở phía xa.
“Khụ khụ!” ngực đau nhức, Lý Thu Thủy há mồm ho ra máu, “Không hổ danh là nữ nhi của Phượng Tà cùng Minh Nguyệt , ngươi lại dám gạt mọi người, ngươi biết võ!”
“Ta biết võ, vậy thì như thế nào!”
Mộ Dung Thất Thất đứng lên, anh dũng như anh hùng chiến sỹ, đi tới giữa đại điện.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a!” Lâm Khả Tâm thấy vậy cảm thấy hồ đồ , “Cái gì bà ngoại ,cậu, các ngươi là đang nói cái gì a!”
“Hãy bảo nàng nói a! Ha ha ha! Đợi nàng kéo Thủy Nguyệt Chi Kính xuống, các ngươi sẽ thấy được, cái gì cũng sẽ hiểu !” Lý Thu Thủy cười, khóe miệng chảy máu, nhưng nàng tựa hồ một chút cũng không cảm thấy đau, phảng phất như hiện tại mới là thời điểm nàng thấy vui vẻ nhất.
Thấy tất cả mọi người nhìn chằm chằm mình, Mộ Dung Thất Thất hiểu rõ, xem ra chuyện này không thể gạt mọi người, phải đối mặt với thực tế a.
Đưa tay lên, Mộ Dung Thất Thất gở Thủy Nguyệt Chi Kính trên mặt xuống, lộ ra khuôn mặt vốn có của mình.
“A ——” Đông Phương Lam cầm quải trượng đầu rồng trong tay rơi xuống”Loảng xoảng” một tiếng nện ở trên mặt đất, “Minh Nguyệt, ngươi là, Minh Nguyệt. . . . . .”
Hoàn Nhan Liệt cũng nhìn ngây người, hắn góp nhặt nhiều nữ nhân giống Hoàn Nhan Minh Nguyệt như vậy,cũng không có một người nào so sánh được với nữ nhân trước mặt này. Đó là khuôn mặt của Minh Nguyệt , là mi của Minh Nguyệt , là lỗ mũi của Minh Nguyệt, là môi của Minh Nguyệt, ngay cả khí chất toàn thân cũng giống Minh Nguyệt ——
“Khanh Khanh. . . . . .”
Tim Phượng Thương đập gay gắt, thì ra là, thì ra là như vậy. . . . . .”Khó trách ngươi không chịu ——” Phượng Thương câu kế tiếp còn chưa có nói hết, nhưng hắn và Mộ Dung Thất Thất trong lòng tự hiểu.
“Vương gia, ta vào đêm khuya hôm trước mới biết được, cũng không phải là cố ý muốn gạt ngươi.” Mộ Dung Thất Thất sợ Phượng Thương hiểu lầm, vội vàng hướng hắn giải thích, “Ta thật không phải là cố ý .”
“Ha ha ha ha!” Thấy Mộ Dung Thất Thất như vậy, Lý Thu Thủy cười đến lợi hại, vui vẻ nói, “Phượng Tà! Ngươi thấy được sao! Nữ nhi của ngươi gả cho con của ngươi! Ha ha ha! Thân nữ nhi của ngươi trở thành con dâu ngươi, ngươi thấy được sao!”
Lý Thu Thủy nói…, hoàn toàn giải đáp nghi vấn trong lòng mọi người.
“Ngươi nói cái gì? Ngươi nói nàng là nữ nhi của Minh Nguyệt ?” Hoàn Nhan Liệt xông lên trước bắt lấy cánh tay của Lý Thu Thủy, “Đứa bé kia còn sống có phải hay không? Ngươi đã ôm đứa bé kia đi? Đứa bé kia chính là nàng, có phải hay không? !”
“Ha ha ha! Đúng a! Là ta mang nàng đi! Ta đã bóp chết đứa con gái của mình,để cho nàng thay thế hài tử của ta, nuôi ở trong Mộ Dung phủ, cho nàng mang họ Mộ Dung , để cho nàng trở thành Mộ Dung Tam tiểu thư! Ha ha ha!”
Lý Thu Thủy cười ra nước mắt, nàng tàn bạo nhìn Mộ Dung Thất Thất, tất cả vẻ mặt chỉ có thể dùng một chữ”Hận” để thay thế, “Ngươi không phải là nữ nhi thân sinh của ta, phụ thân của ngươi là Đại tướng quân Bắc Chu quốc Phượng Tà, mẹ đẻ ngươi là Hoàn Nhan Minh Nguyệt, hiện tại ngươi nên biết thân phận của mình đi!”
“Tại sao? Tại sao phải làm như vậy?” Mặc dù đoán được khả năng này cùng với Lý Thu Thủy có liên quan, nhưng Mộ Dung Thất Thất nghĩ không ra tại sao Lý Thu Thủy lại hận Phượng Tà cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt như vậy, chẳng lẽ ở đây có mẫu thuẫn gì chăng?
“Tại sao? Ngươi hỏi ta tại sao?”
Phảng phất như nghe được chuyện cười thiên hạ, Lý Thu Thủy tránh thoát khỏi tay của Hoàn Nhan Liệt, lau máu tươi nơi khóe miệng , đi tới trước mặt Mộ Dung Thất Thất, “Bởi vì Hoàn Nhan Minh Nguyệt cướp đi nam nhân ta yêu mến nhất! Bởi vì Phượng Tà lựa chọn Hoàn Nhan Minh Nguyệt, mà bỏ qua ta! Bởi vì bọn họ là thần tiên quyến lữ, bởi vì bọn họ hạnh phúc làm cho ta hâm mộ phát hận!”
|
Chương 89: Sự thật tàn khốc như thế ( hạ ) Editor: Zalakyu Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Khuôn mặt vốn dĩ xinh đẹp của Lý Thu Thủy, bởi vì cừu hận nồng đậm lóe ra trong mắt, làm phá hư cả gương mặt hài hòa, mà lời của nàng, càng làm cho mọi người trên điện sợ ngây người, thì ra là như vậy. . . . . .
Trong lòng mỗi người dâng lên một nỗi khiếp sợ, Hoàn Nhan Liệt lại càng không tin được nhìn Mộ Dung Thất Thất. Ánh mắt phức tạp ——
Hắn từng hi vọng cỡ nào Minh Nguyệt có thể sinh một nữ nhi, giống nàng, như vậy hắn sẽ đem hàng vạn sủng ái cho đứa nhỏ này, để cho nàng trở thành người hạnh phúc nhất thiên hạ. Chẳng qua là khi Lý Thu Thủy mang Minh Nguyệt về, bụng Minh Nguyệt đã sớm bằng phẳng.
Hắn cho là đứa bé kia đã chết, còn vì vậy mà thương tâm thật lâu. Nhưng khi nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất cứ như vậy còn sống sờ sờ đứng ở trước mặt hắn, mang theo dung mạo của Minh Nguyệt, ánh mắt giống Phượng Tà, Hoàn Nhan Liệt cảm giác tâm đã chết của mình một lần nữa lại nhảy lên.
“Ngươi có biết, ta vì cái gì mà đặt tên cho ngươi là Thất Thất không? Bởi vì ngươi ra đời vào ngày thất tịch! Đêm thất tịch, Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau, Minh Nguyệt hao hết khí lực của mình, mới sinh ra ngươi. Nàng đem ngươi phó thác cho ta, để ta mang ngươi về Bắc Chu giao cho Thái hậu.”
“Ha hả, nàng thật khờ! Nàng lại xem ta là bằng hữu tốt nhất, cho là ta có thể giúp nàng đạt thành tâm nguyện, mà nàng thì đi xuống cửu tuyền gặp Phượng Tà. Ta sẽ không để cho tâm nguyện của nàng thành hiện thực ! Phượng Tà đã chết, ta sẽ không để cho nàng đi cùng Phượng Tà, bởi vì nàng không đủ tư cách! Cho nên ta mang ngươi đi! Chính là để tới ngày hôm này, để cho huynh muội các ngươi loạn luân! Để các ngươi tiếng xấu muôn đời!”
Thanh âm của Lý Thu Thủy vang vọng, mang theo tiếng cười điên cuồng, mà lệ, từ khóe mắt nàng chảy ra. Nàng nhịn nhiều năm như vậy, chính là vì chờ đến hôm nay!
“Ngươi thật ác độc! Ngay cả nữ nhi thân sinh cũng giết!” Mộ Dung Thất Thất hoàn toàn hiểu được đầu đuôi, một nữ nhân như vậy, thế nhưng có thể vì tình yêu mà sinh hận tới cực hạn này.
“Phi! Đứa bé kia mới không phải nữ nhi của ta!” Lý Thu Thủy nghiêng đầu, nhìn Mộ Dung Thất Thất, “Ta chỉ sinh con cho nam nhân ta yêu, nhưng hắn không thương ta, lại đi cưới người khác, bất quá trong lòng ta hứa hẹn, tuyệt đối sẽ không sinh con cho nam nhân khác, nếu như mang bầu, ta chỉ có thể thủ hạ vô tình!”
“Thủy nhi, nàng nói cái gì? Nàng nói nàng thật sự giết con của chúng ta? !” Một thanh âm truyền đến, Mộ Dung Thái xuất hiện ở trước mặt mọi người, vẻ mặt không thể tin được, “Nói cho ta biết, điều nàng vừa nói không phải là sự thật!”
Thấy Mộ Dung Thái cũng tới, mọi người đều bất ngờ, không nghĩ tới đường đường là thừa tướng của Tây kỳ quốc, lại giả làm người hầu của Long Trạch Cảnh Thiên theo tới đây, nếu không phải hắn giật mặt nạ da người xuống, thì mọi người cũng không ai phát hiện ra chuyện này.
“Ngươi theo dõi ta?”
Thấy Mộ Dung Thái, Lý Thu Thủy trừ kinh ngạc còn mang theo tức giận, “Mộ Dung Thái, ngươi lại làm như vậy? Ngươi lại theo dõi ta? Ngươi quá hèn hạ vô sỉ rồi! Không nghĩ tới ngươi lại là người như vậy!”
“Nàng vội vã rời đi, ta lo lắng nàng có việc gì, cho nên mới đi theo tới đây. Không nghĩ tới nàng lại đến Yên kinh, nàng nói cho ta biết, mới vừa rồi lời nàng nói không phải là sự thật! Thất Thất là hài tử của chúng ta, không phải là hài tử của Phượng Tà, nàng nói cho ta biết, Thất Thất là nữ nhi thân sinh của chúng ta!”
Mộ Dung Thái nắm lấy tay Lý Thu Thủy, liều mạng lắc. Hắn theo đến, không nghĩ tới lại nghe được những điều này. Hắn yêu nữ nhân này cả đời, nàng lại giết hài tử của bọn họ, còn nói ra những lời nói như vậy, Mộ Dung Thái thật sự là không thể tin được!
Nhất định là Lý Thu Thủy nói nhảm, nhất định là như vậy! Thất Thất nhất định là con của bọn hắn, làm sao đột nhiên lại biến thành hài tử của Phượng Tà và Hoàn Nhan Minh Nguyệt đây? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, nàng nói như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ hắn đã làm sai cái gì sao?
“Thủy nhi, nàng mau nói cho bọn họ biết, đây là nàng đang lừa bọn họ, lời nàng nói không phải là sự thật! Thất Thất là nữ nhi của ta! Là nữ nhi của ta!”
“Cút ngay!” Mặc dù bị thương, nhưng Lý Thu Thủy là người tập võ, so với Mộ Dung Thái là một thư sinh vẫn mạnh hơn, nàng một chưởng đẩy Mộ Dung Thái xuống đất, “Đừng có dùng đôi tay bẩn thỉu của ngươi đụng vào ta! Khiến ta cảm thấy ghê tởm!”
Lý Thu Thủy nói…, làm tổn thương thật sâu Mộ Dung Thái, cho dù là nam nhi, nhưng tới nước này rồi, trong mắt Mộ Dung Thái có một tầng ẩm ướt, nàng cảm thấy hắn ghê tởm? Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ đây là nguyên nhân nàng vẫn sống ở Phật đường?
“Nói cho ta biết, điều đó không phải là thật! Nói cho ta biết, Thất Thất là hài tử của chúng ta!”
“Ha ha ha!”
Mộ Dung Thái nói như vậy…, ở trong tai của Lý Thu Thủy giống như một loại chê cười, nàng giống như nữ vương, đi tới bên cạnh Mộ Dung Thái, từ trên cao nhìn hắn, trong mắt tràn đầy khinh miệt, “Ngươi, bất quá chỉ là một tiểu tử nghèo ở nông thôn, chẳng qua có khuôn mặt đẹp, đọc sách cũng bình thường, ngươi cho rằng thân là Đại tiểu thư của gia tộc Lý thị, ta sẽ coi trọng ngươi sao?”
“Mộ Dung Thái, nếu như không phải bởi vì ta cùng Lý gia sau lưng ta, ngươi bất quá chỉ là một tú tài thi rớt, còn đang ở ngôi nhà rách nát của ngươi cày ruộng làm vườn, nhiều lắm cũng chỉ được nhận danh là tiên sinh dạy học, ngươi có thể làm được cái gì? Ngươi cho rằng mình là cái gì?”
“Mặc trên người quan phục của thừa tướng, ngươi thật cho rằng mình tài trí hơn người sao? Không có ta, ngươi cái gì cũng không phải!”
“Ta ——” Môi Mộ Dung Thái run rẩy, hắn chưa từng lường trước được mình ở trong lòng Lý Thu Thủy lại là người thấp kém không chịu nổi như vậy. Mặc dù ban đầu Lý Thu Thủy chọn hắn, khiến cho hắn sợ hãi cùng cao hứng thật lâu. Mộ Dung Thái đời này có thể lấy được thê tử như Lý Thu Thủy là phúc khí của hắn, nhưng hắn trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, Lý Thu Thủy lại đối đãi với hắn như vậy.
“Mộ Dung Thái, ta cho ngươi biết, cho tới bây giờ ta cũng chưa từng thích qua ngươi! Thất Thất không phải là nữ nhi của ngươi, Tuyết Liên cũng không phải ! Ta không yêu ngươi, cũng sẽ không vì ngươi mà sinh con dưỡng cái, vĩnh viễn cũng sẽ không! Ngươi có biết sau mỗi lần ngươi động vào ta, ta đều phải tắm không? Ngươi cho rằng ta là thiên kim tiểu thư được dạy những thứ này, nhưng mà ta cho ngươi biết, ngươi sai rồi! Ta chỉ là chán ghét mùi vị của đàn ông trên người mình, bẩn muốn chết ——”
Lý Thu Thủy nói những lời này hoàn toàn làm Mộ Dung Thái sụp đổ.
Hắn nhớ lại cuộc sống kéo dài suốt mười sáu năm qua, bởi vì Lý Thu Thủy nói một câu “Vĩnh viễn sẽ không” như vậy, đã hoàn toàn đập vỡ. Thì ra nàng ân ái với mình hoàn toàn là giả bộ, thì ra, trong lòng nàng thủy chung nhớ mãi không quên Phượng Tà, thì ra, hắn mới là thằng ngốc, nhiều năm như vậy vẫn ngu ngốc chờ nàng!
“Ngươi đã không thương ta, như vậy, vì sao ban đầu lại gả cho ta?” Bộ dáng Mộ Dung Thái lúc này vô cùng chật vật, Lý Thu Thủy nói cho hắn biết chân tướng, khiến tim của hắn hoàn toàn bị đánh sụp, trong lúc nhất thời phảng phất như hắn đã già đi vài tuổi, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt suy bại.
Lúc này, trong lòng Mộ Dung Thái nghĩ hắn hoàn toàn không phải là thừa tướng của một nước, mà chân chính là hắn , là người mà Lý Thu Thủy nói những lời nói vô tình kia…, Lý Thu Thủy căn bản chưa từng yêu hắn!
Thấy Mộ Dung Thái còn không hết hy vọng, cũng muốn hỏi đến cùng, Lý Thu Thủy cười lạnh, “Bởi vì ngươi đối với ta ngoan ngoãn phục tùng, bởi vì ngươi không có bối cảnh không có thực lực, ngươi muốn trở nên cường đại hơn nữa nhất định phải dựa vào ta, ngươi thoát không khỏi lòng bàn tay của ta. . . . . . Cũng bởi vì ngươi, nguyện ý làm một con chó của ta, nghe ta sai sử, mặc ta định đoạt! Ngươi ——đã hiểu chưa?”
“Bịch ——” vốn Mộ Dung Thái đang đứng choáng váng một cái, một lần nữa lại ngã xuống mặt đất. Thấy hắn “Vô dụng” như vậy, trên mặt Lý Thu Thủy nở nụ cười giễu cợt, khinh miệt ngày càng đậm.
“Chậc chậc, ngươi xem ngươi một chút đi, đúng là đồ bỏ đi! Nếu đã nói đến đây, ta cũng không ngại nói cho ngươi biết. Tuyết Liên là ta nhặt được, không phải là hài tử ta và ngươi sinh ra. Hài tử kia, khi sinh ra ta đã cho người ném đi rồi. Ta sẽ không sinh con cho nam nhân mình không yêu! Đặc biệt là ngươi! Bởi vì ngươi không xứng!”
Trên điện, vô luận là vua của một nước như Hoàn Nhan Liệt, hay là người thất thần hồi lâu Đông Phương Lam, đều bị những lời của Lý Thu Thủy dọa. Lại có nữ nhân ác độc như vậy, cư nhiên. . . . . giết hài tử của mình.
Duy nhất giữ được bình tĩnh, chính là đương sự Mộ Dung Thất Thất. Chân tướng như vậy, Mộ Dung Thất Thất hoàn toàn không ngờ tới. Nhìn phụ nhân trung niên một thân áo xanh dung mạo xinh đẹp trên đài kia, Mộ Dung Thất Thất từng bước đi tới.
“Bởi vì ngươi yêu Phượng Tà, lại không chiếm được tình yêu của hắn, cho nên ngươi bày ra hết thảy? Cho nên, ngươi mới trước khi ta xuất giá dặn dò ta nhất định phải sớm ngày sinh hạ hài tử, còn bỏ mị hương trên giá y?”
“Ngươi phát hiện ra?” Đối với sự thông minh của Mộ Dung Thất, Lý Thu Thủy cười khẽ một tiếng, “Bất quá, ngươi hình như hiểu ra quá muộn rồi! Hiện tại có biết cũng quá chậm! Nghe nói ngươi cùng Phượng Thương ngày hôm qua đã động phòng, ha hả ha hả. . . . . . Ha ha ha ha. . . . . .”
“Ta thật là cao hứng! Ta chưa từng vui vẻ như vậy! Nếu như Hoàn Nhan Minh Nguyệt biết nữ nhi cùng nhi tử của mình thành thân rồi viên phòng, có thể hay không giận đến mức từ trong quan tài nhảy ra? Có thể hay không hài cốt cũng khó an nghỉ đây? Đây chính là hậu quả nàng cướp đi nam nhân mà ta yêu nhất! Ha ha ha ha!”
Nghe Lý Thu Thủy nói…, Đông Phương Lam một trận choáng váng, kém chút nữa thì té xỉu, Thanh cô vội vàng đỡ lấy nàng, “Thái hậu, Thái hậu ngài làm sao vậy?”
“Ta. . . . . .” Đông Phương Lam một hơi tắc nghẹn ở ngực, không thể thông lên, làm cho nàng sững người.
Vừa nghĩ tới buổi sáng nhìn qua ga giường có chứa lạc hồng kia, Đông Phương Lam chút nữa thì hôn mê bất tỉnh. Trời ạ, nàng rốt cuộc đã làm sai chuyện gì, lại chịu sự trừng phạt như vậy! Nữ nhi chết thảm, ngoại tôn cưới nương tử lại là ngoại tôn nữ (cháu ngoại) của nàng, tin tức như vậy làm sao nàng chịu nổi.
“Ngoại tổ mẫu!” Thấy Đông Phương Lam như vậy, Mộ Dung Thất Thất tiến lên đỡ nàng, bàn tay nhỏ bé đặt trên lưng, một luồng khí nóng ấm áp chạy dọc sống lưng Đông Phương Lam.
Qua một lúc lâu, Đông Phương Lam mới hòa hoãn được khí huyết .
“Thất Thất ——” Đông Phương Lam nắm tay Mộ Dung Thất Thất, nước mắt rớt xuống. “Khó trách, khó trách ai gia nhìn ngươi quen mắt như vậy, khó trách ai gia cảm thấy đôi mắt của ngươi giống một vị cố nhân như vậy, nhìn ngươi lại cảm thấy thân thiết. Khiến ai gia không ngờ tới chính là, ngươi lại là ngoại tôn nữ của ta a. . . . . .”
Nước mắt của Đông Phương Lam khiến cho Lý Thu Thủy thỏa mãn thật lớn. Khóe miệng nàng vung lên nụ cười khoa trương giễu cợt, nhìn chằm chằm vào Đông Phương Lam đang ôm Mộ Dung Thất Thất gào khóc, nói: “Nghe nói, các ngươi viên phòng rồi, ha hả, thật là chúc mừng a! Huynh muội loạn luân! Chuyện này của các ngươi thật là chuyện cười nhất thiên hạ a!”
“Ngươi câm mồm cho trẫm!” Hoàn Nhan Liệt rống to một tiếng, cắt đứt lời nói của Lý Thu Thủy. Kết quả như thế, thực sự là ngoài dự liệu của hắn. Mộ Dung Thất Thất lại là nữ nhi của Hoàn Nhan Minh Nguyệt, là cháu gái của hắn, chuyện này khiến cho trái tim Hoàn Nhan Liệt chịu không được, hiện tại Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất. . . . . .
“Câm mồm? Ta nói chính là sự thật! Chẳng lẽ ta không nói, chuyện này thực sẽ không tồn tại sao!”
“Chưa chắc ——” Phượng Thương thanh âm lãnh lẽo nói ra.
Thấy mở miệng là Phượng Thương đã trầm mặc thật lâu, Lý Thu Thủy vui vẻ nói, “Làm sao, ngươi dám nói giữa các ngươi không có tình cảm? Dám nói giữa các ngươi không có phát sinh quan hệ? Dám nói các ngươi không có động phòng?”
“Thật không tốt, để cho ngươi thất vọng rồi. Tối ngày hôm qua Bổn vương thân thể khó chịu, căn bản là không có cách nào động phòng. Hôm nay đưa tới ga giường là Bổn vương dùng máu của chim bồ câu, không phải như ngươi nghĩ chút nào.”
“Cái gì?” nghe những lời này, có mấy người lại tỏ ra vui mừng, trong đó bao gồm Long Trạch Cảnh Thiên cùng Hoàn Nhan Hồng.
Ngay từ lúc Mộ Dung Thất Thất gở xuống Thủy Nguyệt Kính, Long Trạch Cảnh Thiên liền nhận ra thân phận của nàng —— Độc Tiên Nhi.
Nữ nhân mình vẫn tìm kiếm bấy lâu, thì ra đang ở trước mắt, hơn nữa hắn còn yêu cái vẻ bình thường của nàng, khiến cho Long Trạch Cảnh Thiên phải sợ hãi than cái duyên phận vĩ đại trên đời này. Thì ra Mộ Dung Thất Thất thật sự là Độc Tiên Nhi, nàng thế nhưng lại trêu chọc hắn, đùa bỡn hắn rồi đứng đó vỗ tay, hắn chút xíu nữa thì bỏ lỡ nàng!
Mới vừa rồi, Long Trạch Cảnh Thiên một mực hồi tưởng cẩn thận lại chỗ mà mình đắc tội với Mộ Dung Thất Thất , rốt cục cũng nhớ tới, lần đầu tiên gặp mặt, thời điểm nàng cứu hắn, hắn lại nói một câu nhất định phải từ hôn, bỏ rơi phế vật tướng phủ, nói vậy nàng nhất định là nghe được lời này, cho nên ghi hận trong lòng, mới trả thù hắn như vậy !
Mới vừa rồi, nhìn đến hình dáng Mộ Dung Thất Thất một khắc kia, Long Trạch Cảnh Thiên chút nữa thì ngưng hô hấp. Đêm đó, dưới ánh trăng nàng thanh thuần giống như hoa bách hợp, mà hôm nay, nàng một thân y phục cung trang màu đỏ, giống như cây tường vi, làm người ta muốn ngừng mà ngừng không được.
Lúc trước, nghe Lý Thu Thủy nói…, tâm Long Trạch Cảnh Thiên giật thót lên tới cổ họng.
Hắn còn đang suy nghĩ, nếu như Mộ Dung Thất Thất thật sự là muội muội ruột của Phượng Thương, bọn họ thật sự có tiếp xúc qua, vậy hắn nên làm thế nào để giữ được Mộ Dung Thất Thất? Giết Lý Thu Thủy, che đậy đoạn gièm pha này, sau đó nhân cơ hội nói lên nguyện vọng hòa thân với Hoàn Nhan Liệt, cưới Mộ Dung Thất Thất, hay là . . . . . .
Hiện tại, Phượng Thương nói bọn họ không có gì cả, trên ga giường kia là máu của chim bồ câu, làm cho nội tâm Long Trạch Cảnh Thiên vui mừng. Đây là ân điển của trời cao, là trời cao chiếu cố sao? Để cho trân bảo vốn thuộc về hắn có thể lấy lại được, để cho hắn một lần nữa có cơ hội có được Mộ Dung Thất Thất sao?
Ngược lại với sự vui mừng của Long Trạch Cảnh Thiên, trong mắt Hoàn Nhan Hồng lại nảy ra ý niệm trong đầu.
Bác của hắn Hoàn Nhan Minh Nguyệt đã từng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, nàng có giọng nói cùng dáng điệu nụ cười, khắc sâu ở trong lòng Hoàn Nhan Hồng khi còn bé, cho dù sau này trưởng thành, hắn cũng thường mộng mơ thấy tiểu bác của hắn. Hiện tại, nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất, nàng so với Hoàn Nhan Minh Nguyệt còn đẹp hơn, khiến cho tâm Hoàn Nhan Hồng nhảy dồn dập, đã sớm đem sự tình của Mộ Dung Thanh Liên vứt ra ngoài chín tầng mây.
Phụ hoàng sủng Phượng Thương như vậy, chờ xác nhận thân phận Mộ Dung Thất Thất, nhất định sẽ càng thêm sủng ái Mộ Dung Thất Thất. Nếu như hắn có thể cưới Mộ Dung Thất Thất, phụ hoàng chẳng phải là yêu ai yêu cả đường đi lối về sao, cũng sẽ chú ý tới vị thái tử là hắn? Như vậy, Phượng Thương cũng sẽ không cùng hắn tới chiếm đoạt ngôi vị hoàng đế rồi?
Trên điện người thật lòng cao hứng, sợ rằng chỉ có Đông Phương Lam, còn có Hoàn Nhan Liệt. Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất không có chuyện gì, vậy thì không phải là loạn luân, cũng sẽ không làm thương tổn tới hai người bọn hắn cũng như tâm của họ, đương nhiên chuyện này là chuyện tốt a!
Về phần Hoàn Nhan Liệt, tâm tình vô cùng phức tạp. Mất rồi lại được một đứa cháu ngoại, khiến cho Hoàn Nhan Liệt như tìm thấy trân bảo trước nay chưa từng có. Phảng phất như dòng sông khô cạn, gặp phải cơn mưa lớn từ trên trời xuống, bộ dáng hiện tại của Mộ Dung Thất Thất, giống như lúc Minh Nguyệt xuất giá, trong sáng, ngây thơ, khiến cho nhịp tim già nua của hắn đập thật nhanh.
|
Minh Nguyệt, có phải nàng rốt cuộc cũng hiểu lòng ta, cho nên đưa Thất Thất tới? Minh Nguyệt, ta nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố Thất Thất, ta sẽ đem những cái tốt nhất thiên hạ này, cũng đem cả thiên hạ này đưa cho nàng, ta muốn nàng trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ!
Trên mặt Hoàn Nhan Liệt vui mừng, rơi vào trong mắt hoàng hậu cùng Đức Phi, hai người đều thầm kêu không ổn.
Bởi vì Phượng Tà cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt, cho nên Hoàn Nhan Liệt phá lệ thiên vị Phượng Thương, hiện tại lại thêm một Mộ Dung Thất Thất, vậy thì mọi thứ tốt không phải dành tất cho Phượng gia rồi sao? Như vậy làm sao được! Mộ Dung Thất Thất cùng Phượng Thương vốn tình cảm rất tốt, nếu nữ nhân này hiểu được thủ đoạn giở trò, khiến Hoàn Nhan Liệt đem ngôi vị hoàng đế trao cho Phượng Thương, việc này đối với Hoàn Nhan Liệt mà nói cũng không phải là không thể ——
Làm sao bây giờ? Phản ứng đầu tiên của hai nữ nhân đều là suy nghĩ đến chuyện ngôi vị hoàng đế của con mình. Lý Băng nhìn thấy ánh mắt của Hoàn Nhan Hồng khi thấy Mộ Dung Thất Thất, lập tức đã hiểu được ý tứ của con mình .
Nếu như Mộ Dung Thất Thất thật là nữ nhi của Hoàn Nhan Minh Nguyệt cùng Phượng Tà, tốt lắm a, vừa lúc nàng cũng đã đến tuổi kết hôn, đem nàng gả cho Hoàn Nhan Hồng, không còn gì tốt hơn rồi! Như vậy có thể mượn sự sủng ái của Hoàn Nhan Liệt đối với Mộ Dung Thất Thất, củng cố địa vị của Hoàn Nhan Hồng!
Ý nghĩ của mẫu tử Lý Băng, Lâm Khả Tâm làm sao không biết! Hai người kia đã lộ vẻ mặt ngày mai tươi sáng, trong khi cho tới bây giờ còn không biết Mộ Dung Thất Thất đến tột cùng có phải là nữ nhi của Minh Nguyệt công chúa hay không, nếu như là đúng, Hoàn Nhan Hồng đã có Thái Tử Phi, chỉ có Hoàn Nhan Nghị của nàng còn chưa có chánh phi, Hoàn Nhan Khang Liên trắc phi cũng không có, Mộ Dung Thất Thất nhất định là con dâu của nàng.
Chuyện còn chưa rõ ràng, những người trên điện kia đã bắt đầu có tư tưởng tranh đoạt Mộ Dung Thất Thất.
Vừa nghe Phượng Thương nói đêm động phòng hoa chúc cũng không có gì chuyện gì phát sinh cả, Lý Thu Thủy hoàn toàn không tin. “A, Nam Lân vương thật là phản ứng nhanh chóng a! Bây giờ nói như vậy, là đem chúng ta trở thành kẻ ngu sao? Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng? Bày ra như hoa như ngọc, có nữ nhân yêu mến bên người, ngươi không động tâm sao?”
Lý Thu Thủy không tin, Mộ Dung Thất Thất cũng lười giải thích thêm, vén tay áo lên, lộ ra thủ cung sa trên cánh tay. Thấy thủ cung sa, miệng Lý Thu Thủy cũng không thể nói nổi, “Làm sao có thể? Làm sao có thể? Cái này không thể nào!” Lý Thu Thủy muốn nhìn kĩ, lại bị Phượng Thương một chưởng đẩy ra, sau đó áo choàng ngoài của Phượng Thương đã an vị trên người Mộ Dung Thất Thất.
“Khiến kế hoạch của ngươi thất bại, thật đáng tiếc!” Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lý Thu Thủy, Mộ Dung Thất Thất hừ lạnh một tiếng, “Ngươi đã nói ban đầu ngươi là từ chỗ mẫu thân ta Minh Nguyệt công chúa mang ta đi, Minh Nguyệt công chúa kia đang ở chỗ nào? Lúc trước không phải nàng cùng phụ thân Phượng Tà của ta chết cháy sao? Chẳng lẽ lúc đó người chết không phải là nàng?”
“Nàng? Nàng làm sao chết được! Người chết là tỳ nữ Thải Hoa bên người nàng, nàng ta làm bia đỡ đạn! Minh Nguyệt phúc lớn mạng lớn vô cùng, làm sao có thể chết đây!” Lý Thu Thủy vừa nói chuyện, ánh mắt vừa liếc về phía Hoàn Nhan Liệt, khiến cho Hoàn Nhan Liệt cả kinh. Nữ nhân này là kẻ điên, chẳng lẽ nàng muốn đem chuyện tình lúc trước nói ra? Không được! Không thể để cho nàng nói!
“Minh Nguyệt không có chết? Nàng hiện tại ở đâu?” Đông Phương Lam vừa nghe thấy thế lập tức khẩn trương lên, con gái nàng không có chết? Minh Nguyệt không có chết!
“Ta vì cái gì phải nói cho ngươi! Ta không vui, làm sao có thể để cho các ngươi vui vẻ đây! Hơn nữa, ngươi thế nào lại nghe ra nàng còn sống? Ta chỉ nói là, Minh Nguyệt lúc sinh hạ còn chưa có chết, sau đó, ta làm sao biết được? !”
“Ngươi đã làm gì Minh Nguyệt của ta rồi? !” trong mắt Lý Thu Thủy có hận ý, Đông Phương Lam nhìn rõ ràng, lập tức nhận định hết thảy đều do Lý Thu Thủy thiết kế , bao gồm cả quyết đấu mười lăm năm trước ở Nhạn Đãng sơn , nói không chừng bên trong cũng có công lao của Lý Thu Thủy .
“Nói!” Hoàn Nhan Liệt ở bên cạnh quát lớn một tiếng.
Mặc dù khí thế của Đông Phương Lam rất mạnh, nhưng Lý Thu Thủy không sợ.
Hôm nay nàng đến nơi này , cũng không nghĩ còn sống để đi ra. Vốn nghĩ tới muốn nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất cùng Phượng Thương bị chê cười, nhưng đến bước này cũng không giống như trong kế hoạch của nàng. Kế hoạch lâu như vậy, lại thất bại trong gang tấc, khiến cho những phẫn nộ trong lòng Lý Thu Thủy toàn bộ bị phong thích.
“A, ngươi dựa vào cái gì mà ra lệnh cho ta?” Lý Thu Thủy chỉ vào Đông Phương Lam, sau đó chuyển hướng sang Hoàn Nhan Liệt, “Còn ngươi nữa, ngươi càng không có tư cách ra lệnh cho ta!”
Lý Thu Thủy cười, ánh mắt ngó chừng Hoàn Nhan Liệt, trên mặt mang vẻ mặt thần bí khó lường, “Ngươi là cái thứ gì! Đừng tưởng rằng vẻ mặt ghê tởm của ngươi có thể dấu diếm được bọn họ, có thể lừa gạt được người đời. Ngươi muốn ta nói? Là muốn ta nói cái gì? Nói ta làm sao tính toán với Phượng Tà, hay là quan hệ của ta với ngươi lúc đó, hay là nói ngươi thích —— ruột của mình” *
* do tiếng trung nó ngược với TV nên ta để thể này cho dễ hiểu.
“Càn rỡ!” Không đợi Lý Thu Thủy nói xong, trên bụng liền có một cây đao đâm phía sau lưng nàng.
“Phốc ——” một ngụm máu của Lý Thu Thủy phun lên mặt Hoàn Nhan Liệt, hắn lúc này muốn giết nàng diệt khẩu? Muốn giết nàng, chặn miệng của nàng? Nghĩ muốn che dấu chuyện năm đó? Nghĩ muốn che dấu bộ mặt thật của hắn?
“Ngươi, muốn diệt. . . . . .” trong tay Hoàn Nhan Liệt lại dùng lực, đại đao hoàn toàn vùi sâu vào trong bụng Lý Thu Thủy .”Bá ——” Hoàn Nhan Liệt dùng sức rút ra cây đao đã nhuốm máu, một đường máu, từ trong vết thương bắn ra.
“Thủy nhi!” Mộ Dung Thái không ngăn cản được Hoàn Nhan Liệt, chỉ có thể ở sau lưng tiếp được Lý Thu Thủy, “Thủy nhi, Thủy nhi nàng thấy thế nào rồi?”
Nhìn sắc mặt lo lắng của Mộ Dung Thái, Lý Thu Thủy buồn cười, khóe miệng chảy máu như dòng suối không ngăn cản được, lập tức nhuộm ướt áo trước ngực nàng.”Không . . . . . . Không nghĩ tới. . . . . . Ta. . . . . . Cuối cùng lại. . . . . . Chết ở. . . . . . trong ngực của ngươi. . . . . .”
“Thủy nhi, nàng đừng nói chuyện, ta dẫn nàng đi xem đại phu, nàng đừng nói chuyện!” Mộ Dung Thái muốn dùng tay ngăn máu trào ra từ miệng Lý Thu Thủy, nhưng máu kia, giống như vỡ đê sông Trường Giang, từ tay giữa kẽ tay hắn trào ra, nhuộm đỏ tay Mộ Dung Thái.
“Không . . . . . Vô dụng . . . . . .” Lý Thu Thủy không nói nổi một câu, khóe miệng như hoa máu đỏ tươi, trên trán là mồ hôi lạnh, trên người cũng nhịn không được rùng mình. Nhìn Mộ Dung Thất Thất, Lý Thu Thủy đôi môi khẽ run.
“Ta. . . . . . Muốn đi gặp. . . . . . Phụ thân ngươi. . . . . . Sống. . . . . . Ta không giành được với mẫu thân của ngươi. . . . . . chết. . . . . . Ta sẽ còn cùng nàng đấu ——”
Nói xong, đầu Lý Thu Thủy nghiêng một cái, mang theo nụ cười, rời đi nhân thế.
“Thủy nhi! Thủy nhi! A ——” Mộ Dung Thái bi thương kêu thảm thiết, như con sói bị thương, kêu vọng khắp hoàng cung.”Thủy nhi, Thủy nhi nàng đừng rời bỏ ta! Nàng nói rất đúng, ta không có gì cả, nhưng ta nguyện ý làm chó của nàng, mỗi ngày đi theo bên chân nàng, không sợ nàng đánh mắng a, Thủy nhi! Cầu xin nàng tỉnh lại, đừng rời khỏi ta!”
Thấy Mộ Dung Thái như vậy, Long Trạch Cảnh Thiên vừa định tiến lên an ủi hắn, lại không nghĩ tới Mộ Dung Thái đoạt lấy cây đao trong tay Hoàn Nhan Liệt, đâm vào bụng mình.
“Thừa tướng!” Long Trạch Cảnh Thiên thất kinh, tiến lên đỡ lấy Mộ Dung Thái, không lường trước được Mộ Dung Thái tránh thoát khỏi tay của hắn, gắt gao ôm Lý Thu Thủy sát trong ngực của mình, “Nàng muốn cùng Phượng Tà song túc song phi. . . . . . Ta không cho phép. . . . . . Cho dù chết. . . . . . Ta cũng muốn quấn chặt lấy ngươi. . . . . .”
“Thừa tướng. . . . . .” Long Trạch Cảnh Thiên chưa từng thấy tình yêu điên cuồng như vậy, “Ngươi hà cớ gì phải khổ như vậy chứ!”
“Tĩnh Vương. . . . . . van xin ngươi, đem ta và Thủy nhi chôn cất cùng một chỗ. . . . . . van xin ngươi. . . . . .” Máu tươi, từ lỗ mũi cùng cổ họng Mộ Dung Thái trào ra, hắn cố gắng lấy một hơi, gắt gao lôi kéo vạt áo của Long Trạch Cảnh Thiên, ” van xin ngươi. . . . . . Nhất định phải chôn cất chung một chỗ. . . . . .”
Long Trạch Cảnh Thiên không cách nào hiểu được tình yêu của Mộ Dung Thái đối với Lý Thu Thủy, nhưng đối với yêu cầu của người sắp chết, hắn vẫn gật đầu đáp ứng, “Thừa tướng, ngươi yên tâm, ta sẽ chôn các ngươi chung một chỗ, vĩnh viễn không xa cách!”
Có hứa hẹn của Long Trạch Cảnh Thiên, Mộ Dung Thái lộ ra một nụ cười hạnh phúc, tay của hắn khẽ run , vén tóc trên trán Lý Thu Thủy lên, “Thủy. . . . . . Thủy nhi. . . . . . Chúng ta vĩnh viễn. . . . . Sẽ không tách ra. . . . . .”
“Phụ thân! Phụ thân!” Mới vừa rồi Mộ Dung Thanh Liên bị dọa đến choáng váng, lúc này rốt cục ý thức được núi dựa vững chắc duy nhất của mình phải đi, vội vàng bò đến bên cạnh Mộ Dung Thái, “Phụ thân, người đừng đi! Đừng đi!”
“Ha hả. . . . . .” Lúc này, Mộ Dung Thái đã nói không ra lời, chỉ cười, nhìn Mộ Dung Thanh Liên một cái, trong mắt không có bất kỳ tiếc nuối gì, chỉ có tràn đầy hạnh phúc.
“Phụ thân!”
Mộ Dung Thái cùng Lý Thu Thủy chết đi, làm cho không khí trên điện trở nên ngưng trọng. Không nghĩ tới trên thế giới này lại có loại tình yêu cực đoan như vậy, thật không biết nên hình dung bọn họ như thế nào. Ước chừng, chỉ có yêu rồi, mà không chiếm được, mới là hoàn mỹ nhất trong lòng a!
Duy nhất giữ vững đầu óc thanh tỉnh, hơn nữa đánh đáy lòng vì cái chết của Lý Thu Thủy mà vui mừng, chỉ có Hoàn Nhan Liệt. Lý Thu Thủy đã chết, người biết bí mật của hắn đã chết, sau này hắn vẫn sẽ sắm vai người cậu tốt như cũ, còn có thể thương yêu Mộ Dung Thất Thất giống như thương yêu Minh Nguyệt, thật là tốt!
Ở trong mắt Hoàn Nhan Liệt, tiền đồ quang minh, con đường thông thuận. Chuyện Mộ Dung Thất Thất vốn tưởng mất rồi được lại, là chuyện hắn vui vẻ nhất! Hắn vô số lần ảo tưởng mình có thể có một vị công chúa, có thể nhu thuận giống như Hoàn Nhan Minh Nguyệt, nhưng bụng nhóm phi tần trong cung một chút cũng không chịu thua kém, nữ nhi duy nhất là Hoàn Nhan Bảo Châu cũng kém Minh Nguyệt nửa phần.
Hiện tại, nữ nhi thân sinh của Hoàn Nhan Minh Nguyệt đang ở trước mặt hắn, sống sờ sờ đứng ở đây, điều này làm cho tâm Hoàn Nhan Liệt thật cao hứng!
“Thất Thất ——” Hoàn Nhan Liệt thử dò xét kêu Mộ Dung Thất Thất một tiếng, đợi nàng quay đầu lại, tâm Hoàn Nhan Liệt nhảy “Bang bang” dồn dập. Thật giống! Nàng quay mặt nghiêng quả thực cùng Minh Nguyệt giống nhau như đúc! Hoàn Nhan Liệt kinh hỉ vô cùng.
“Thất Thất, ngươi bây giờ đã biết thân phận của mình, ngươi có muốn nhận tổ quy tông không?” Hoàn Nhan Liệt cẩn thận hỏi ý kiến Mộ Dung Thất Thất, muốn biết ý kiến của nàng, cũng không có bất kỳ ý tứ miễn cưỡng nào. Đây là nữ nhi của Minh Nguyệt a! Là cháu ngoại của hắn a! Cũng sẽ là công chúa tôn quý nhất Bắc Chu quốc!
Nhận tổ quy tông. . . . . . Nghe thấy thế, Mộ Dung Thất Thất nhìn về phía Phượng Thương. Chân tướng, tàn khốc như thế, nàng thế nhưng thật sự là muội muội của Phượng Thương! Từng là người yêu, nay lại biến thành anh ruột của nàng, khiến cho Mộ Dung Thất Thất có chút chịu không nổi, nhưng không thể không thừa nhận hiện thực tàn khốc như vậy được.
Vẻ mặt Mộ Dung Thất Thất thống khổ, khiến trong lòng Phượng Thương một trận đau nhói. Tiểu Vương phi của hắn, hiện tại ưu thương như vậy, giống như chim sơn ca u buồn, mất đi sức sống thường ngày, trong mắt hàm chứa nước mắt, rõ ràng muốn khóc, nhưng vẫn chịu đựng.
“Khanh Khanh!” Phượng Thương cũng nhịn không được nữa, kéo Mộ Dung Thất Thất vào lòng, “Khanh Khanh, muốn khóc, thì khóc ra đi!”
“Hu hu. . . . . .” Phượng Thương nói…, giống như một cái chìa khóa, mở ra nội tâm phong bế đã lâu kia của Mộ Dung Thất Thất khiến cho nước mắt ào ào chảy ra, Mộ Dung Thất Thất ở trong ngực Phượng Thương không thèm nhìn ai gào khóc .
Mộ Dung Thất Thất khóc, khiến cho trong lòng Long Trạch Cảnh Thiên cũng khó chịu. Nếu như không có chuyện như vậy phát sinh, nàng sẽ cùng Phượng Thương là một đôi thần tiên quyến lữ, ân ái khiến người ta hâm mộ ghen tỵ phát hận. Nhưng chỉ chớp mắt, người yêu biến thành huynh muội, điều này làm sao Mộ Dung Thất Thất có thể thừa nhận.
Mặc dù, Long Trạch Cảnh Thiên cũng muốn nhận được tình yêu của Mộ Dung Thất Thất, nhưng khi nhìn thấy nàng khổ sở như vậy, trong lòng hắn cũng âm ỉ đau. Nếu như có thể, hắn nguyện ý vuốt lên mi tâm đang nhíu của Mộ Dung Thất Thất, lau khô khóe mắt ướt át của nàng, lấp đầy ấm áp cho nội tâm bi thương của nàng, cẩn thận che chở nàng.
Không thể không nói, mỹ nhân rơi lệ, là một hình ảnh cực đẹp . Nhìn Mộ Dung Thất Thất ở trong ngực Phượng Thương nức nở, Hoàn Nhan Hồng xém chút nữa thì nhảy lên. Hắn đã gặp qua đủ loại sắc đẹp, lại chưa từng thấy qua một nữ tử như Mộ Dung Thất Thất, đẹp đến trong sáng, thuần túy, sạch sẽ. . . . . .
|