Động Tiên Ca
|
|
Chương 30 Mười năm, cũng không khó khăn như người khác tưởng tượng. Trên thực tế, tôi cảm thấy mỗi ngày trôi qua rất nhanh, mỗi thời mỗi khắc, mỗi ngày mỗi tháng, xuân hạ thu đông.
Đám trẻ con được tôi chúc phúc, đảo mắt một cái đã biết đi, biết chạy, biết nói. Cỏ cây xuân nảy mầm, hạ sinh sôi, thu được mùa, đông say ngủ. Nhắm mắt lại, cảm thụ hơi thở lặng lẽ mà mãnh liệt của đầm lầy Vân Mộng cổ kính, dường như hòa quyện chung với tất cả sinh mệnh và phi sinh mệnh nơi đây.
Tôi có nhớ Vô Cùng không? Kỳ thật vì sao phải nhớ chứ? Tôi biết hắn đang ở đâu, đang nỗ lực làm gì. Vẫn luôn ở… bên cạnh tôi. Cùng một chỗ với đầm lầy Vân Mộng đang say ngủ.
Tuy rằng thật sự bên cạnh tôi chỉ có A Hoa. Nhưng nó thì tương đối gần hơn, Vô Cùng lại cách khá xa.
Mỗi ngày tôi vẫn dựa vào thời khóa biểu của Vô Cùng mà tu luyện một chút, nhưng phần lớn thời gian đều là… du đãng.
Bởi vì sức sống của khu di tích ở đầm lầy Vân Mộng dồi dào đến đáng sợ, Ngũ Hành lộn xộn, sản sinh ra rất nhiều thiên tài địa bảo, đương nhiên cũng sẽ hấp dẫn nhiều người tu tiên tới nơi này. Tôi không rõ, vì sao bọn họ cố ý chọc chủ nhân tức giận, người tới ai nấy đều lục lọi từng nhà, sau đó sẽ được biết rõ sự đáng sợ và cả sự nổi giận phi thường của di tích.
Đầm lầy Vân Mộng chỉ là đang ngủ, không phải đã chết hẳn. Bản thân Ngài chính là Hỗn Độn, không cần tuân theo quy tắc, nhưng những người tu tiên đó lại cứng rắn muốn dùng quy tắc bắt Ngài thần phục, hòng chiếm đoạt Ngài… đây không phải chuyện rất ngu ngốc sao?
Cho nên bị Ngài chơi đùa, thậm chí sơ ý giết chết, cũng là chuyện đương nhiên không phải sao?
Vì sao người tu tiên chỉ mãi biết ơn thiên địa hiểu rõ vạn vật, vội vội vàng vàng vơ vét thiên tài địa bảo, đấu đá lẫn nhau, mà không đi tôn kính thiên địa của Hỗn Độn, khiêm tốn một chút sẽ chết sao?
Kỳ thật Vân Mộng rất hiền hoa. Ngài tôn kính sinh mệnh của bản thân mình, cho nên mới cho phép vạn vật sinh sôi phát triển trên đất đai, sông ngòi mà Ngài xuất ra… Ngay cả phàm nhân của đất Sở cũng hiểu rõ đạo lý này, cớ sao người tu tiên lại không hiểu? Là ai quy định giới hạn của Ngũ Hành nhất định phải phân biệt rạch ròi, phải tương sinh tương khắc, phải thuận tiện cho người tu tiên sử dụng chứ? Vân Mộng người ta tùy hứng thì không được sao? Địa phương này vốn là một nơi dồi dào sức sống cơ mà.
Mỗi lần tôi nhìn thấy đám người tu tiên vừa như lâm đại địch vừa giống như người mù kia, lục lọi tứ tung trong di tích, đều dấy lên nghi vấn đó.
Nhất là, bọn họ ít khi nào liếc nhìn tôi lấy một cái. Mà giọng điệu nói chuyện với tôi, đều có cái vẻ lên mặt kênh kiệu như thể đang nói chuyện với phàm nhân vậy.
Mãi thật lâu tôi mới lĩnh ngộ được, đầm lầy Vân Mộng đã lặng lẽ tiếp nhận tôi, cho nên đã giấu đi khí tức của tôi. Thậm chí quy tắc cho tôi mượn, cũng chưa từng thu hồi lại, để cho vu trận vẫn luôn hài hòa vận chuyển.
Rõ ràng Thần đã phi thường phi thường già cỗi đến thế, già đến mức đã say ngủ như thế, cực kỳ giống hệt như đã chết đến thế. Nhưng tôi chỉ cần thần phục, khiêm tốn, lễ phép, Thần liền tiếp cận cưng chiều mà hồi báo lại tôi.
Tôi… rất thích để chân trần bước đi trên mặt đất ở đầm lầy Vân Mộng. Vị thần linh Hỗn Độn cổ xưa này vừa bình thản vừa xinh đẹp đến thế, lại cách tôi gần đến thế. Ngài hết sức tùy hứng, không nói quy tắc không giảng đạo lý, rõ ràng Ngài vĩ đại như vậy mạnh mẽ như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể hủy diệt tất cả mọi thứ… Lại ôn nhu để cho vạn vật sinh sôi trên đất đai của Ngài.
Cho nên di tích Vân Mộng đối với người tu tiên mà nói là nơi vô cùng nguy hiểm, lại như là một cái sân sau mà Vân Mộng cho tôi mượn vậy, tôi nhận thức mỗi một bụi cây ngọn cỏ, cành hoa, động vật, con người và không phải con người, có thể tùy ý mà… du đãng.
Sau này, Vô Cùng hỏi tôi làm thế nào học được thuấn di (di chuyển trong chớp mắt), tôi còn không trả lời được… chỉ là, tự nhiên mà biết thế thôi. Giống như chúng tôi hòa hợp với ông chủ tòa nhà, ông chủ sẽ cho chúng tôi mượn khóa cảm biến để mở thang máy tòa nhà vậy.
Có vài ông chủ khá là hào phóng, giống như Vân Mộng vậy, Thần chỉ là thích thuần túy cưng chiều không có đạo lý như thế thôi, cho nên nhắm mắt lại, để hô hấp theo cơn gió, liên tưởng đến nơi muốn đến, “Thang máy” sẽ đưa ta đến.
Có vài ông chủ keo kiệt (phần lớn), là nhất định phải thế chấp hoặc là lấy lòng bọn họ, thủ tục lại rườm rà hơn, nhưng vẫn có thể mượn được khóa cảm biến, có thể sử dụng thang máy.
Có một khoảng thời gian, Vô Cùng luôn nói tôi biến thái, khiến tôi rất tức giận. Tuy nói bình thường người tu tiên ít nhất phải tu luyện đến kỳ Hợp Thể mới có thể Thuấn di, trước Nguyên Anh là có chút không tầm thường… Nhưng không tới phiên một tên biến thái chính hãng như hắn nói tôi biến thái.
Tôi chỉ có lớp da bên ngoài là người tu tiên, bên trong là Sở vu. Ai lại cùng một giuộc với cái đám người tu tiên vô phép kia chứ.
Nguồn truyện: macthienyblog.wordpress.com
Mặc dù chúng tôi bình an sinh hoạt tại di tích Vân Mộng mười mấy năm, nhưng có vài lần, vu trận thiếu chút nữa bị phá. Đó là một loại hắc ám khủng bố, rất khiến cho người khác chán ghét, y hệt một con rắn khổng lồ che trời phủ trăng, bò qua trên không của vùng vu trận vậy, như một cơn thiên tai không phải của tự nhiên sẽ giáng một thôn xóm nào đó của bản thể vu trận.
Khiến người tởm lợm, lại hơn cả là phẫn nộ.
Chính là lần đầu tiên có một thôn xóm bị nạn sâu bệnh, tôi đang thủng thỉnh dạo chơi ở đầm lầy, không hiểu sao tự dưng liền biết được… nỗi phẫn nộ của Vân Mộng xông vào trong đầu tôi, tôi đột nhiên dùng khóa cảm biến, trong chớp mắt đi đến thôn xóm bị nạn sâu bệnh kia, dùng Pha lê tâm số 2 đánh nát một cái pháp khí ác độc, mới tuyên bố chấm dứt.
Cầm mảnh pháp khí nhỏ, tôi có chút phát run.
Bởi vì khí tức này… tôi rất quen thuộc, nhưng lại hắc ám thuần túy hơn. Nếu không phải tôi ở cùng với Vô Cùng đã rất lâu, nói không chừng tôi cũng sẽ nhầm lẫn.
Rất mạnh. Thật sự… rất mạnh. Ngay cả Vân Mộng cổ xưa cũng thiếu chút nữa không địch lại, phải nhập vào thân để tôi phụ khu trừ ác ý. Trong giới tu tiên ao cá trắm ở Địa Cầu này… đã xuất hiện một con cá mập không nên có.
Là lão Nhị nhà Vô Cùng… đúng không?
Tôi phát hiện, tôi không dám mặt đối mặt với lão Nhị nhà bọn họ. Vài lần gián tiếp giao thủ, nếu không nhờ Vân Mộng che chở… Tôi đã sớm xong đời, Vô Cùng đang bế quan ước chừng cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Có điều Vân Mộng cũng phi thường chán ghét hắn, nên cho tôi một phương pháp cuối cùng.
Tôi đến tận nơi xem thử một chút. Đó là một cái Truyền Tống Trận đã cũ nát duy nhất trong di tích Vân Mộng. Vùng đất căn bản đã chết kia, do bùn đất và phù sa của đầm lầy tạo thành, không hề có sinh vật sống sót. Tôi căn bản không có cách nào lại gần được… Chỉ có thể đứng ở bên bờ cỏ xanh biếc mà nhìn Truyền Tống Trận khổng lồ kinh người kia… vỡ vụn tựa như mưa thiên thạch lơ lửng trên không, tia chớp nhá lên rầm rĩ, ngay cả bầu trời không trên nó cũng cuồn cuộn màu tím quyện đỏ một cách quỷ dị.
Đứng cạnh xem thôi, tôi cũng đã cảm thấy sợ đến vỡ mật rồi.
Vân Mộng say ngủ nói, đó là bởi vì tôi có tu vi, cho nên sẽ sinh cảm giác sợ hãi. Truyền Tống Trận khổng lồ xé rách không gian này đã sớm vỡ nát thiếu tu sửa, mấy ngàn năm nay, đều vẫn như thế này.
Lúc một nhóm người tu tiên cuối cùng rời khỏi Địa Cầu, trước khi đi đã đập nồi dìm thuyền, phá hủy tất cả Truyền Tống Trận, chỉ để lại vài cái phi thường không ổn định, đến cả thần tiên còn có thể bị xé rách. Tuy nhiên, bởi vì Vân Mộng đối với lịch sử nhân loại không hiểu biết nhiều lắm, cho nên hỏi nửa ngày, tôi vẫn chưa hỏi được là bị phá hủy từ triều Đường hay triều Tống.
Nhưng hai người tu tiên mà làm cho Ngài chán ghét, lại đến từ chỗ này. (Vô Cùng và Lão Nhị đến đây bằng cái Truyền Tống Trận cũ nát đó)
“…Vô Cùng là chồng con.” Tôi trầm mặc trong chốc lát, trả lời.
Vân Mộng khinh thường mà phê bình con mắt của tôi, A Hoa hoang dã cũng hết sức tán đồng mà gật đầu. Tôi hiện tại thật sự càng ngày càng lo lắng vấn đề bệnh biến thái là có thể lây…
Ý tưởng của Ngài rất đơn giản, đến từ chỗ nào thì đánh lại chỗ đấy. Chỉ cần đem hắc ám tràn ngập ác ý kia, chính là cái người tu tiên mà khiến tôi cực kỳ chán ghét kia, ném vào Truyền Tống Trận cũ nát kia là xem như xong.
Ý tưởng thật hay… chỉ là đến cả Vân Mộng cổ kính mạnh mẽ này cũng không cách nào định vị lão Nhị, còn một người dự bị mới kỳ Nguyên Anh như tôi dựa vào cái gì ném hắn vào trong đó… ?
Trên đường trở về tôi ngoảnh đầu nhìn thoáng qua, rùng mình một cái. Vô Cùng quả thật là thực dũng cảm… vết nứt thời không đến cả nhìn cũng không dám nhìn thế kia, vậy mà lúc ấy nguyên thần hóa thân của hắn cũng dám nhảy xuống… Đủ ngoan, đủ gan cờ bạc. (đây là chị nghĩ đến lúc anh dám nhắm mắt nhảy xuống Truyền Tống Trận ấy)
Lúc tôi thử ném mũi khoan kim cương vào, vừa chạm vào khu vực giáp ranh liền vỡ vụn tứ tung mà bụi về với bụi đất về với đất rồi. Hắn và lão Nhị nhà hắn cư nhiên có thể không hề hấn gì… không khỏi quá thần kỳ rồi.
Cái nơi quỷ quái này chỉ có thể làm chỗ đồng quy vu tận. Mãi đến khi Vô Cùng xuất quan, tôi còn chưa nghĩ ra cách sử dụng nó như thế nào.
Nguồn truyện: macthienyblog.wordpress.com
Tôi tưởng phải đợi hơn trăm năm, kết quả không đến mười năm Vô Cùng đã xuất quan, cảnh giới có thể nói là hoàn toàn lớn mạnh vượt bậc rồi…
Trực tiếp bước vào trung kỳ Phân Thần. Quả nhiên dòng cắn thuốc quỷ dị có chỗ độc đáo riêng của nó.
Thế nhưng Vô Cùng trừng mắt tôi một cái, một mặt cùng A Hoa đánh cho kim quang lóng lánh thụy khí ngàn sợi, nhìn thấy tôi câu đầu tiên nói cư nhiên là… “Biến thái.”
Có nhịn cũng không nhịn được nữa rồi!
Vì thế A Hoa đã được bón phân tưới nước phơi nắng kiêm săn thú ăn yêu quái và kẻ lưu manh, cùng tôi kề vai chiến đấu, cái gọi là song quyền không địch lại 4 tay (ách… A Hoa không chỉ có hai chiếc lá, còn có dây leo xoắn quít lớn chừng cánh tay người lớn, nhụy hoa to như một chậu máu lớn nhe ra đầy răng nanh… còn có mớ rễ với hiệu quả trói buộc mạnh mẽ), Vô Cùng đã vào trung kỳ Phân Thần, bị vờn đến luống cuống chân tay, dần dần lép vế.
Nhất định phải đánh được, sau lưng tôi còn có Vân Mộng làm chỗ dựa để ăn gian kia mà.
Chỉ ăn gian thế thôi, về kinh nghiệm tác chiến tôi còn thua xa Vô Cùng, còn A Hoa trên thực tế vẫn còn là thể mới sinh, cho nên… Chờ A Hoa bị đánh ngã lộn nhào ra đất ba trượng, tôi bị Vô Cùng bắt lại đặt trên đùi đánh mông vài cái.
“Em đã mấy tuổi rồi! Anh không thể làm vậy được!” Tôi liều chết giãy dụa la ó, “Ai bảo anh vừa gặp em liền kêu em biến thái… để cho một kẻ biến thái kêu một người lập trường như em là biến thái…”
Vô Cùng căn bản không nghe tôi nói gì, vừa dương chưởng vừa mắng, “Ai? Là ai? Là tên gian phu nào giúp em lên Nguyên Anh?! Anh có xót em nhưng vẫn có thể băm hắn!”
Thì ra là vì Nguyên Anh… ngu ngốc.
“Em cũng không biết!” Tôi rống giận, “Có lẽ là đầm lầy Vân Mộng? Chẳng lẽ anh muốn đi làm thịt Ngài ấy?!”
Hắn kinh ngạc dừng tay, chờ tôi cố hết sức dùng ngôn ngữ lại thêm thần thức giải thích rõ… đầu và mắt của hắn lại đầy sao vờn quanh hệ ngân hà… Hay là nghe không hiểu.
Đàn ông, cực ngốc. Vân Mộng nói đúng, con mắt của tôi thật sự đáng phê bình…
Hiện tại ly hôn còn kịp… không?
|
Chương 31 Tôi nghĩ những người đã bế quan mười năm một trăm năm như Vô Cùng thì sẽ có thái độ bình tĩnh điềm nhiên, sự thật lại không phải vậy. Đợi lúc biết đánh nhầm tôi, hắn tức khắc mềm giọng xin lỗi, lại hóa thân thành gấu túi linh tinh, ôm tôi ngồi trên đầu gối mà phi thường phi thường thân mật, cọ cọ đến ngứa cổ tôi, cười không ngừng được.
“Đừng như vậy!” Tôi dùng sức đẩy đầu hắn ra, “Có gì mà dễ ngửi? Anh là chó à?!”
“Loan Loan thơm quá,” hắn vẻ mặt say mê, “Có mùi hương của hoa, cỏ xanh, gió… hương vị của sự sống…”
…Đừng nói với em, anh tu tu, không tu thành tiên, lại tu thành ma cà rồng đấy… Này! Đừng dùng răng nanh cắn động mạch của em!
Bị hắn khẽ cắn vài cái mới thỏa mãn buông tha tôi, ôm tôi thở dài, “Trước kia, chưa bao giờ cảm thấy bế quan có gì.” Môi hắn mấp máy, lại không nói cái gì, chỉ nói, “Về sau bế quan, cho dù phải trói em lại, cũng muốn kéo theo em vào chung khóa cửa lại.”
“…Vô Cùng, anh như vậy thật biến thái. Hơn nữa trái với nguyên tắc 3 không!”
“Vậy dùng mê hồn thuật là được, cái này không trái với nguyên tắc 3 không đúng không?”
Vẫn là màn tranh cãi kịch liệt trước sau như một, đương nhiên cũng vẫn không hề có kết quả gì mà chọn ngày bàn lại. Hắn thực mỹ mãn bảo tôi hầu hạ đi tắm gội đầu, cúi đầu khép hờ mắt chờ tôi chải tóc… mặc dù người tu tiên đến trình độ của hắn căn bản sẽ không bẩn.
Nhưng hắn chính là thích như vậy. Thậm chí buổi tối cũng không ngồi thiền nữa, mà ôm lấy tôi cosplay gấu mèo, rất khó được ngủ như một người phàm.
Như vậy… có thể chứ?
Vô Cùng là một tên mặt cười ngu biết tự mình tổng hợp lại, dùng một loại phương thức phi thường vặn vẹo mất tự nhiên mà “trưởng thành” . Tu tiên, không phải muốn tâm không vướng bận sao? Như vậy… thật sự có thể chứ?
Tôi chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Tôi đoán Vô Cùng cũng còn chưa cẩn thận nghĩ tới… Nhưng mới ngắn ngủn mười năm, hắn đã quyến luyến thành như vậy… Vô Cùng, thật sự có thể tâm bất loạn mà tiếp tục tu hành sao? Cuối cùng hắn sẽ lựa chọn thế nào đây?
Dù sao, ở trước mặt tôi, mặc kệ là bản thân hắn cũng được, trí nhớ của Lục Tu Hàn cũng tốt, hắn không hề biết được tư vị của “Tình”. Ban đầu luôn là đẹp nhất.
Nhưng… tu tiên thời gian lâu dài, thời điểm bế quan lại càng nhiều hơn. Tôi cũng không biết mình có thể đi đến được bước nào… Nhưng chúng tôi không thể cùng nhau bế quan được. Sẽ thường xuyên bị chênh lệch thời gian, không có khả năng sẽ luôn luôn ở cùng nhau.
Tuy rằng rất biến thái, siêu thần kinh, nhưng hắn quyến luyến ỷ lại kiểu này, khiến tôi cũng dần có thói quen quyến luyến ỷ lại. Tôi có thể chịu được sự xa cách trường kỳ…
Nhưng hắn có thể không? Hắn có thể thích tôi đến khi nào?
Tôi thừa nhận, đối với đàn ông, tôi vẫn không có niềm tin như trước… Quá nhiều “tài liệu giảng dạy tiêu cực” rồi. Cho dù là Vô Cùng… nhưng niềm tin của tôi đối với hắn cũng không nhiều lắm.
Mà tôi cũng không dám tiếp tục nghĩ sâu nữa. Quên đi, thôi. Tạm thời cứ tập trung vào thời khắc này, vào trước mắt vậy.
Nhưng Vô Cùng là một tên nhạy cảm… Cho dù là một tên biến thái mặt cười ngu. “Loan Loan, làm sao vậy?” Một mặt tưới nước lên đầu A Hoa bị giam cầm vẫn rít gào như trước, một mặt nghi hoặc nhìn tôi.
…Biểu hiện của tôi rõ ràng như vậy sao?
“Nếu, em và tu tiên, chỉ có thể chọn một, anh sẽ… chọn cái nào?” Tôi vẫn rất ngu đi hỏi một vấn đề ngu ngốc mà phái nữ thích hỏi nhất.
“Cái này còn phải hỏi?” Hắn tỏ vẻ kinh ngạc, “Đương nhiên là em a. Hắn… ý anh nói là Lục Tu Hàn muốn tu tiên, chính là muốn quan sát chúng sinh mà không muốn bị quan sát… Nhưng đó là hắn muốn không phải anh muốn. Lão Nhị uy hiếp đến sinh tồn của anh, bên cạnh đó cũng do thói quen, cho nên anh mới tiếp tục tu tiên.”
Hắn cười tươi sáng, “Hiện tại anh biết vì sao anh muốn tu tiên rồi… Bởi vì có thể sống thật lâu a. Vĩnh viễn, có thể ở cùng Loan Loan.”
Được rồi. Tôi biết đàn ông vốn bản tính thay đổi thất thường, lời thề cứ xem như truyện cười nghe chút là được. Nhưng tôi cũng rất ngu ngốc, nghe đến lòng say mặt đỏ. “Cái kia…” Tôi ấp úng một lúc, “Em không nhất định sẽ tu thành.”
“Không thành vấn đề.” Hắn nhún vai, “Trước kia còn sợ hồn phách không dễ đuổi bắt, hiện tại em đã Nguyên Anh rồi. Bắt được Nguyên Anh lại đơn giản, còn có thể ngâm trong thuốc nước để nuôi dưỡng… Luyện được trăm ngàn năm, cho dù không luyện thành Tán tiên, anh cũng có thể đem em chế khí thành kiếm linh thôi! Vĩnh viễn vĩnh viễn, đều ở bên nhau…”
…Biến thái.
Ai sẽ hy vọng chết rồi cũng không được yên bình còn bị ngâm trong Formalin làm tiêu bản a?! Còn là một cái tiêu bản Nguyên Anh nữa trời ạ… Vận khí không tốt còn có thể bị biến thành kiếm linh!
“Cho nên a, anh sẽ tu tiên chăm chỉ. Loan Loan phải nhẫn nại nha, ngắn ngủn chia lìa là vì vĩnh viễn ở bên nhau.”
Hắn ẩn ý đưa tình kéo tay tôi, ánh mắt lập lòe tỏa sáng, “Anh biết em rất yêu anh… Người ta cũng tiếc lắm. Nhưng em phải nhẫn nại a, trăm ngàn lần chớ có đi tìm gian phu… Bằng không sẽ hại anh tạo ra sát nghiệt a. Anh không nỡ giết em, nhưng sẽ không kiềm được mà tru di thập tộc…”
“…Chỉ có cửu tộc.”
Hắn cười đến xinh đẹp thuần khiết, hai mắt cong cong như vầng trăng khuyết: “Đương nhiên là ngay cả bằng hữu của gian phu cũng giết sạch a, gộp cho đủ số.”
Biến thái trong biến thái vô địch vũ trụ mạnh nhất Hồng Hoang* xưa nay chưa từng có. Tôi đột nhiên hy vọng… hắn nhanh nhanh thay lòng đổi dạ.
*Hồng hoang (chữ Hán: 洪荒) theo tôn giáo của con người là thời kỳ đầu tiên bắt đầu tạo ra vạn vật, nó mang nghĩa sơ khai.
Trong Thiên Chúa giáo là 7 ngày đức Chúa trời tạo ra vạn vật, ngày cuối cùng tạo ra con người. Trong văn hóa Trung Quốc, thời hồng hoang là thời Nữ Oa vá trời. Còn ở Việt Nam là thời kỳ Lạc Long Quân và Âu Cơ mà theo tín ngưỡng Việt Nam thì họ là tổ tiên của dân tộc Việt.
Bất quá trong khoảng thời gian ngắn này, đại khái “Hy vọng” kia sẽ không trở thành sự thật. Tôi bóp cổ hắn mà giải thích ý nghĩa “một đời một kiếp một đôi người” một cách nghiêm khắc đến cực điểm. Hắn hai mắt đầy mê hoặc, “Anh vừa nghĩ đến chuyện em sẽ tìm gian phu liền cảm thấy đau lòng đến muốn vỡ ra, làm sao có thể đi tìm gian phụ cho em đau lòng đến vỡ ra chứ? Loan Loan, anh yêu em như vậy mà.”
…Hả?
“Lục Tu Hàn…” Tôi ậm ờ hỏi, “Không có, ờ… song tu? Tam thê tứ thiếp sao?”
“Có lô đỉnh.” Vô Cùng gật đầu, “Dùng xong liền ném đi. Hắn cảm thấy thê thiếp gây trở ngại việc tu hành, cho nên không có a.”
…Tâm tình của tôi thực phức tạp, thật sự rất phức tạp. Tôi không biết có nên hay không cảm tạ nhờ Lục Tu Hàn đã tu một cách không hề nhân tính, làm cho Vô Cùng nhà hắn không học phải cái xấu thế không.
Sau đó tôi tu luyện có phần nghiêm túc hơn… lấy Độ Kiếp làm mục tiêu. Có thể thành tiên hay không thì nói sau, ít nhất Độ Kiếp không qua còn có một điểm cuối… Tôi nghĩ với ý chí kiên định và tư chất của cái tên biến thái Vô Cùng kia, thành tiên nhất định không thành vấn đề… Tôi thà là mình Độ Kiếp không thành bị đánh về luân hồi, cũng không muốn để cho cái tên tiên nhân biến thái – Lục Vô Cùng tiên sinh kia móc Nguyên Anh của tôi ra đi ngâm Formalin.
Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến tôi run bắn cả người rồi.
|
Chương 32 Bởi vì đã Nguyên Anh rồi, cho nên Vô Cùng thường đi theo tôi nói một chút hạng mục chú ý trong đạo môn hơn, không khỏi thường xuyên nhắc tới Tuệ Cực.
Nghe nói được đặt cái tên Tuệ Cực là bởi vì nó là một lục địa lớn nhất ở giữa nên kêu là “đại lục Tuệ Cực”, không giống như lục địa ở Địa Cầu chia năm xẻ bảy như vậy, hành tinh Tuệ Cực là một khối lục địa chỉ có hai đại lục là: Tuệ Cực và Thái Cực, vây quanh là Tinh phồn chư đảo (đảo sao) với chi chít sao như cờ giăng trên bàn cờ, nhiều vô kể muốn đếm phải dùng đơn vị ngàn vạn mà tính.
Vô Cùng… hoặc là nói Lục Tu Hàn lúc mới bắt đầu sư môn chính là ở trên một cái đảo nhỏ trong đám Tinh phồn chư đảo ấy, phạm vi hoạt động cũng hầu như không rời khỏi Tinh phồn chư đảo.
“Ủa? Lục Tu Hàn không đến Tuệ Cực sao?” Tôi kinh ngạc.
“Không có.” Vô Cùng trả lời, “Tuệ Cực có rất nhiều cao nhân, hắn ghét cảm giác bị quan sát.”
…Một cao thủ 250 năm đã đến được hậu kỳ Hợp Thể… Cư nhiên ở đại lục Tuệ Cực vẫn không thể hô phong hoán vũ, còn bị quan sát ư?
“Học vội vã, căn cơ nhất định sẽ bất ổn a.” Vô Cùng cho là đương nhiên nói, “Hơn nữa cả hành tinh Tuệ Cực, người tu tiên rất nhiều, ‘Nghèo học văn, giàu học võ, quý tu đạo’ thôi. Người tiến vào kỳ Hợp Thể đương nhiên có đầy… Nhưng không phải tiến vào kỳ Hợp Thể sẽ đánh nhau a, cũng không phải tiến vào kỳ Hợp Thể liền khẳng định có thể Độ Kiếp… Rất nhiều người đều chết già ở kỳ Hợp Thể. Khi vào Nguyên Anh mặc dù tốc độ lão hóa sẽ bắt đầu chậm lại, người sống lâu hơn rất nhiều… nhưng không thể đột phá cảnh giới, thì có thể để thân thể lão hóa, rồi tử vong.
“Kỳ thật hắn a, tu quá vội vàng rồi, không củng cố cảnh giới cho vững chắc. Chỉ ỷ vào pháp bảo nhiều mà tranh hùng với người ta mà thôi. Ở Tinh phồn chư đảo còn có thể lăn lộn một chút, chứ đến Tuệ Cực có mà sớm bị đánh thành mảnh vụn…”
Tôi nghe mà ngày càng mờ mịt, “…Em không hiểu. Anh với lão Nhị nhà anh ở Địa Cầu mạnh như vậy… thậm chí lão Nhị nhà anh còn có thể khiến cho đầm lầy Vân Mộng không cách nào bắt được hắn! Nếu các anh như vậy mà còn chưa xem là cao thủ… vậy Tuệ Cực sớm đã bùng nổ tám trăm vạn lần rồi!”
Hắn khẽ nhếch miệng, cực lực gãi đầu, dùng hết ngôn ngữ và thần thức, mới miễn cưỡng làm cho tôi hiểu được, bởi vì Khải Mông (Địa Cầu) thật sự đã quá già cỗi rồi, già đến mức đất còn ùn ùn kéo nhau lâm vào giấc ngủ say như đã chết kia mà. Ngược lại Tuệ Cực thì vẫn còn rất trẻ, đất vẫn còn rất cường tráng, gần như đuổi kịp cả Thần Minh. (Thần Minh: tương tự như đấng tối cao, vị thần tạo ra vạn vật ấy)
Chẳng những thế, vùng đất có nguồn tài nguyên phong phú và cả linh khí dày đặc kia, còn có tùy tùng là thần dân hoặc nam nữ vu linh tinh. (Tuệ Cực chẳng những có người tu tiên mà cũng có nam nữ Vu thờ Hỗn Độn)
Những người thờ phụng đất và Hỗn Độn tự nhiên kia, tương phản với Đạo môn (tu tiên), không cầu trường sinh, sinh sản không ngừng, truyền thừa qua nhiều thế hệ mà bảo vệ mảnh đất. Có được sức mạnh từ sự sùng bái, đất sẽ càng cường đại hơn, ngay cả người tu tiên cũng không dám chạm đến, bày trận thi pháp đều phải tuân thủ quy tắc của đất. Cao thủ chân chính đánh nhau nếu không đặt kết giới phòng ngự, thì phải rời xa bản thổ Tuệ Cực.
(Có ai hiểu hem, giải thích chút nhé, tức là Tuệ Cực mạnh quá thì thần Hỗn Độn của trên ấy cũng mạnh theo, và những thầy Vu đi theo Thần cũng trở nên mạnh hơn, nên đám người tu tiên trên đó có mạnh cũng không dám lộng hành)
Khải Mông… Hoặc nói là Địa Cầu. Từng là nơi Thần Minh quan tâm, là ngọn nguồn ban đầu của người tu tiên. Nhưng theo năm tháng rất lâu rất dài, tài nguyên dần hao hết, linh lực ngày càng mỏng manh, Thần Minh bèn dời lực chú ý đến Tuệ Cực, nguyên bản những người tu tiên lấy thành tiên làm chí hướng, dĩ nhiên cũng đi theo.
Chiếu theo cách nói của Vô Cùng, cả vũ trụ đầy sao sinh ra tinh cầu văn minh, đều là vườn hoa mini của Thần Minh. Nhưng trong phần đông hoa viên kia, Khải Mông là sớm nhất, cũng bởi vì vậy mà tài nguyên và linh khí cũng bị tiêu hao nhanh nhất. Nguyên bản Khải Mông là kinh đô thứ hai của Thần Minh, là hậu hoa viên, chỉ vì đã già cả hoang vu đi, nên Thần Minh liền dời kinh đô thứ hai đến Tuệ Cực.
So với hiện tại, Truyền Tống Trận của lúc Khải Mông vừa sơ lập linh khí còn dồi dào, ở phương diện tri thức tu tiên còn dẫn đầu xa cả Tuệ Cực. Trong vòng vạn năm, không ngừng có di dân thông qua Truyền Tống Trận để đến Tuệ Cực, cũng mang theo nền văn minh dẫn đầu lúc bấy giờ của Khải Mông. Cho nên ở rất nhiều địa phương, Khải Mông và Tuệ Cực rất giống nhau.
Mãi đến khi tất cả Truyền Tống Trận trên toàn bề mặt Khải Mông bị cho nổ tung hết.
Vô Cùng đối với chuyện này khó hiểu… Nhưng tôi dường như hiểu được.
Tuy rằng tôi còn không hiểu lắm “Thần Minh” là cái gì, nhưng tôi đoán, Thần Minh cũng không phải buông tay Khải Mông… có lẽ do đã buông bỏ mọi pháp thuật nguyện cầu Thần Minh rồi, cho nên chúng từ lâu đã chẳng còn linh nghiệm nữa. Nói không chừng, di chuyển đến Tuệ Cực chính là Thần Minh cấp cho ám kỳ hoặc minh kỳ. (ám kỳ: ám chỉ/ minh kỳ: chỉ dẫn rõ ràng, để nguyên văn cho đồng âm :D)
Khải Mông cổ xưa, đáng ra nên tiến vào giai đoạn ngủ đông bồi dưỡng rồi đúng không?
Thời gian hơn vạn năm, ắt sẽ khiến cho sự chênh lệch giữa Tuệ Cực và Khải Mông càng lúc càng lớn. Phá hủy Truyền Tống Trận đoán chừng có lẽ là không muốn để cho người tu tiên ở Tuệ Cực nhiễu loạn Khải Mông già cỗi còn đang tĩnh dưỡng… Nhìn Vô Cùng và lão Nhị nhà hắn có thể giỏi hơn Vân Mộng là hiểu được, quyết định phá hủy Truyền Tống Trận là anh minh quả cảm cỡ nào.
“Bọn người các anh là những tên bất lịch sự vô phép, chỉ biết khi dễ lão nhân gia!” Tôi thực bất bình thay Vân Mộng và Khải Mông cổ kính.
“Hở?” Vô Cùng đầu đầy mờ mịt.
Tôi lười giải thích. Dù sao đàn ông là đồ ngốc, gặp phải Hỗn Độn không có quy tắc liền ngắc ngứ, tôi đã sớm tập thành quen.
|
Chương 33 Sau khi Vô Cùng xuất quan, đi theo tôi thị sát vết tích pháp thuật mà lão Nhị nhà hắn để lại ở Vân Mộng, lắc lắc đầu.
“Chậc, thương thế tốt lên cũng nhanh đấy nhỉ… Nhưng rõ là ngốc, khiếm khuyết trí nhớ cũng chỉ đến thức thần vậy thôi… Nếu là anh hoặc Lục Tu Hàn, mới sẽ không chỉ đưa một cái pháp khí thô sơ thế này mà thôi đâu, ít nhất cũng phải làm sao cho tính công kích bao trùm rộng hơn, hoặc là dứt khoát xới tung cả đầm lầy Vân Mộng này… Dù sao mảnh đất Khải Mông này đã già cỗi đến mức rất dễ bị bắt nạt…”
“…Này.” Tôi ánh mắt bất thiện trừng hắn. A Hoa bị hắn chỉnh đến sợ sệt núp sau lưng tôi, cáo mượn oai hùm mà gào rú.
“Nói một chút mà thôi.” Hắn rầu rĩ trả lời. Rõ ràng đã đáp ứng tôi phải tôn trọng Khải Mông… cái tên gia hỏa này thật sự là không có lúc nào mà không có ý xấu.
Tuy nhiên người tự phụ như Vô Cùng cũng rất thẳng thắn, hắn hiện tại vẫn chưa đánh lại lão Nhị. So với lão Nhị có được thân thể cùng tu vi của Lục Tu Hàn, Vô Cùng chẳng những cảnh giới so ra kém hơn, thậm chí tốc thành hơn, căn cơ lại càng không vững.
Nghe nói, mặc dù bọn họ có cảm ứng lẫn nhau thần bí nào đó, nhưng chỉ có thể bắt được ở một phạm vi đại khái… nếu không dừng lại lâu ở một nơi nào đó, sẽ rất khó xác định hành tung của đối phương, nếu di chuyển không ngừng, thì ngay cả phạm vi đại khái sẽ mở rộng ra, trở nên hỗn loạn hơn.
Hắn không muốn bị lão Nhị bắt được, tôi thì không muốn liên lụy đến Vân Mộng, cho nên chúng tôi rời đi, bắt đầu hành trình một mặt tìm kiếm thiên tài địa bảo (thỉnh thoảng còn đánh cướp… Hắn cứ khăng khăng là cướp ngược lại), một mặt tiêu hao linh khí tích lũy quá nhiều của hắn, củng cố cảnh giới, bắt đầu năm tháng dạo chơi.
Nguồn truyện: macthienyblog.wordpress.com
Chúng tôi dạo chơi ước chừng hơn trăm năm. Kỳ thật tôi rất thích chặng đường lữ hành này, mỗi ngày đều trôi qua rất thú vị. Biết được rất nhiều loại người và không phải loài người, thám hiểm trong những khu di tích cổ, tìm được cả một ngôi mộ cổ toàn kỳ binh, cực kỳ kích thích.
Hơn nữa tri thức của Sở vu giản, cũng không chỉ có tác dụng ở mỗi đầm lầy Vân Mộng, ở nơi khác cũng thích hợp dùng… thành thử tôi được biết rất nhiều tri thức, cho dù già cỗi đến say ngủ thật sâu, “chủ nhân” của mỗi nơi vẫn là cá tính khác nhau.
Thẳng thắn mà nói, tôi thật sự không phải một người vợ tốt. Ông xã vất vả cần cù vạn phần làm ruộng… Ách, làm ở đồng dược thảo trong Chớp mắt trăm năm, thỉnh thoảng tranh thủ nghỉ ngơi giành giật từng giây luyện dược chế đan, thật sự là “ai biết cơm chín trên mâm, mỗi hạt cơm là một hạt đắng cay” . Còn tôi thì sao, vẫn dạo chơi khắp nơi, cố gắng mở rộng tình cảm với “Chủ nhân” ở từng nơi, mượn khóa cảm biến đáp thang máy, chơi đùa khắp nơi, bình thường đều rất được “Chủ nhân” ưa thích, thật hào phóng cho tôi vài tài liệu quý hiếm để tôi lãng phí đem ra chế khí chơi.
Sau kỳ Nguyên Anh thì có Tam Muội chân hỏa, hơn nữa chủ nhân của mỗi nơi cũng không giống “loại xin tý lửa” (keo kiệt), thoải mái cho tôi thí nghiệm rất nhiều phương pháp chế khí thú vị, không tốn chút sức nào mà rèn lại Pha lê tâm và Pha lê tâm số 2, trình độ đã bắt kịp với thanh phi kiếm mà Vô Cùng mang theo tới từ hành tinh Tuệ Cực.
Nhưng bởi vì hắn vất vả hết sức, tôi mới được thoải mái mà ra ngoài chơi, trông vẻ mặt của hắn, phi thường đố kị. Nhất là không hề hao chút tí ti pháp lực nào đã có thể đáp thang máy thuấn di, càng khiến hắn mỗi khi nhìn thấy đều la ó “Biến thái”.
“Anh đến kỳ Hợp Thể là có thể thuấn di a! Có gì mà hiếm lạ?” Tôi nghiêm mặt.
Vô Cùng lại trừng tôi, “Ai lại tự dưng không có gì làm lại đi thuấn di? Em có biết muốn thuấn di phải hao tốn bao nhiêu pháp lực không? Vận dụng thuấn di quá thường xuyên sẽ phun tâm huyết đó, còn có khả năng tẩu hỏa nhập ma!…”
“Không biết.” Tôi đáp thẳng thừng, “Ai bảo mấy người các anh không biết lễ phép? Biết lễ phép là có thể mượn được khóa cảm biến đáp thang máy từ chỗ chủ nhân rồi.”
Vô Cùng xanh cả mặt trừng tôi, một hồi lâu mới nghiến răng nghiến lợi, nặn từ trong kẽ răng ra, “…Anh rốt cục biết vì sao Lục Tu Hàn khiến người ta chán ghét vậy rồi… Thiên tài thật sự là sinh vật đáng ghét!”
“Hở?” Tôi bị hắn làm cho hồ đồ, Vô Cùng rốt cuộc đang nói cái gì?
Nhưng tôi phát hiện hắn lén nghiên cứu Sở vu giản… Bất quá tôi nghĩ với bộ não thông minh (thêm cả biến thái) đầy quy tắc kia của hắn, đoán chừng vĩnh viễn sẽ không hiểu được một Hỗn Độn không hề có quy tắc… Bởi vì sau đó hắn phát cáu, quăng luôn cả ngọc giản.
Nhưng đến khi nhìn tôi mặt ủ mày chau nỗ lực tìm hiểu nguyên lý của đạo môn, lại khiến hắn vui vẻ trở lại… cái tên khốn khoái thấy người ta gặp họa này!
Tôi không biết tu tiên có làm cho cảm giác thời gian trở nên nhanh hơn không… Nói không chừng là vì mỗi ngày đều có những chuyện mới mẻ thú vị này. Cũng có khả năng, cực kỳ có khả năng rằng, thế giới mà người tu tiên nhìn thấy, không hề đơn giản như cái người phàm nhìn thấy… mà phức tạp hơn, phong phú hơn, khiến tôi ngày ngày đều cảm thấy rất háo hức chờ mong.
Mặc dù trong một trăm năm này, vài lần mém bị lão Nhị nhà họ Lục tóm được… nhưng hắn chỉ có được mỗi tu vi và thân thể đều biến thái, thật sự so ra kém hơn việc có được trí nhớ và tình cảm (cũng biến thái) của Vô Cùng. Cho nên lão Nhị luôn bị tên Vô Cùng âm hiểm giả dối trêu chọc vờn quanh, có lần suýt chút nữa bắt được Vô Cùng, nhưng bị tôi tung hỏa mù, kéo Vô Cùng cưỡng đáp thang máy chạy biến.
Bất quá lần đó thật sự phi thường nguy hiểm, lại còn chọc cho “Chủ nhân” của địa phương cực kỳ mất hứng, lập tức thu hồi khóa cảm biến, chả thèm đoái hoài gì tới tôi nữa. Tôi cũng vì làm trái với quy tắc quá mức, mà bệnh nặng một trận, đến cả nửa năm, đều là Vô Cùng cõng hoặc ôm tôi săn sóc, nhẫn nại và dịu dàng vượt ngoài dự đoán.
“Loan Loan, vì sao em tốt với anh như vậy?” Hắn tỳ lên trán tôi, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi.
Nguyên nhân rất phức tạp, thật sự phức tạp. Cuối cùng tôi vẫn không đem lý do: “bản năng người mẹ”, “tránh bị đem Nguyên Anh đi ngâm Formalin”, “hành động phản xạ nhanh hơn lí trí” đại loại nói cho hắn biết.
“Chúng ta cũng đã kết hôn rồi.” Tôi nói. Hơn nữa chỉ sợ ly hôn vô vọng.
Hắn cảm động đến đòi mạng.
|
Chương 34 Ngoại trừ sự uy hiếp đáng sợ của lão Nhị nhà họ Lục ra, một trăm năm này thật sự rất vui vẻ. Cũng trong khoảng thời gian này, chúng tôi gặp lại Chu Anh (con rối Bát vương gia ấy), đồng thời bị hắn giáng lôi cho chết khiếp… và cùng rất nhiều người lẫn không phải con người, quen biết, chia tay, rồi lại gặp lại.
Kỳ thật tu tiên cũng không phải không có ý nghĩa… Có lẽ là vì, tôi là một người ngoài tu tiên trong vu bà đi? Tôi đến thế giới này đã hơn một trăm năm, còn chưa học được nhập định bế quan trường kỳ. Giao tiếp giữa con người và chúng sinh lúc nào cũng đầy thú vị và đủ mọi hình thức.
Tôi nghĩ Vô Cùng vẫn bị tôi ảnh hưởng đến. Hắn trở nên có phần dịu dàng hơn, đầu óc bớt chút xấu xa hơn… Ít nhất lúc phản kháng đánh cướp, nếu trước kia từng đánh cướp qua, sẽ không cướp sạch sẽ nữa, còn đuổi theo chừa lại cho người ta chút đồ.
“Gặp lại tức là hữu duyên thôi.” Hắn nói.
Chỉ là không ngờ gặp lại cái tên đạo trưởng lừa đảo xui xẻo kia…. Trí nhớ quá kém là tối kỵ của dân lừa đảo. Cư nhiên có thể quên luôn diện mạo của Vô Cùng thật sự là…
Song Vô Cùng có phần nguyện ý lui tới với người khác hơn, quan hệ với Khải Mông cũng không còn căng thẳng nữa. Ngay cả lúc tôi bệnh nặng, hắn cũng nguyện ý giúp tôi tưới nước bón phân cho A Hoa, mà không phải phóng hỏa thiêu luôn.
Đây thật sự là tiến bộ rất lớn.
Đáng tiếc A Hoa không cảm kích… Tôi nghĩ là do “Tình yêu” của Vô Cùng chẳng những người thường không cảm nhận nổi, ngay cả loài thực vật hoang dã cũng chịu không nổi. Bởi vì A Hoa luôn chờ thời cơ mà đớp hắn, cho nên hắn ôn nhu… đem A Hoa trói buộc hoặc phong trận mới tưới nước bón phân. Biết rõ A Hoa ghét nhất là ăn cá, hắn vẫn dùng ánh mắt cưng chiều nói, “Vật nhỏ bướng bỉnh này, không được kiêng ăn nha.”, đoạn bóp cổ bắt nó ăn vào.
Trong cơn bệnh nặng, tôi vô lực ngăn cản, hơn nữa có loại cảm giác khủng bố quen thuộc.
Tôi nghĩ, Vô Cùng là chỉ “Yêu Loan và Hoa”, nhưng tình yêu tràn ngập tinh thần biến thái của hắn… ngoại trừ cái người xui xẻo ngu ngốc là tôi đây chịu được, đoán chừng đến cả chủng loại hoang dã gì cũng sẽ chịu không thấu.
…Mẹ, mẹ thật sự cảm thấy, vận mệnh như vậy, đem so với chuyện bị lão ba làm thịt được không…?
Tôi đột nhiên rất không muốn sinh con. Một là sợ di truyền, hai là sợ lây bệnh. Chờ đến khi tôi hết bệnh rồi, phát hiện lúc A Hoa đi săn (bình thường là tôi chỉ cho phép nó được ăn ác quỷ hoặc yêu quái), trở nên thích vờn con mồi hơn, âm hiểm xảo trá lại còn mưu kế chồng chất hơn… Tôi rốt cục biết uy lực lây bệnh biến thái lớn cỡ nào lại còn vượt ra khỏi chủng loài.
May mắn Vô Cùng cảm thấy còn chưa đến thời điểm vượt ải… Người tu tiên cũng không phải cứ tùy tùy tiện tiện là sẽ sinh được con. Tôi chỉ có thể cầu nguyện Vô Cùng cứ tiếp tục ngây thơ, đừng nghĩ đến cái chuyện sinh con đẻ cái là thú vị là được.
Nhưng mặc kệ cái lỗ đen trong đầu Vô Cùng to cỡ nào, tôi không thừa nhận cũng không được, hắn xác thực cực kỳ yêu tôi. Cái tên biến thái đầu óc thường xuyên chập mạch này, đối với tình cảm vẫn rất thuần túy không tạp niệm, từ sau khi thành thân, chúng tôi đến cả cãi nhau cũng rất ít, đối với hắn mà nói quả thực rất không dễ dàng.
Một trăm năm này, chúng tôi chỉ cãi nhau một lần.
Chuyện là vầy. Không biết nguyên nhân gì, sau một đoạn thời gian tôi và Vô Cùng bắt đầu kiếp sống dạo chơi, Chớp mắt trăm năm không biết vì sao sản lượng ngày càng cao, ngày càng linh khí tràn đầy, thỉnh thoảng sẽ phát ra tiếng vù vù.
Đối với thứ bảo bối thần bí này, có đôi khi tôi sẽ có loại cảm giác kỳ quái… Rất giống với cảm giác ôn hậu khiêm nhường lúc tôi đối mặt với mảnh đất, thậm chí còn nổi lên cảm giác như “Nó đang kêu gọi tôi”.
Có lần lúc Vô Cùng đang hôn tôi, Chớp mắt trăm năm đột nhiên từ trong vòng tay trữ vật của hắn bay ra, trước khi Vô Cùng lao đến nó, tôi đã chạm đến nó trước.
Nhưng tôi thề, không phải tôi chủ động, mà là bảo bối kia tự bay vào lòng bàn tay tôi.
Nhưng Vô Cùng hung tợn đoạt lại, còn đánh đỏ tay tôi. Điệu bộ của hắn, là dữ tợn mà cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy.
Tôi muốn biện bạch, nổi giận, hoặc là đánh hắn một chút…
Vậy mà tôi lại không làm gì cả, chỉ cảm thấy trước mắt mơ hồ, nước mắt trào ra, không thể không lập tức thoát khỏi hiện trường.
Vẫn là không khóc thật sự, đương nhiên không vui, nhưng nếu nói tôi tức giận, vậy cũng không đúng lắm. Có cái gì mà giận chứ?
Tôi đã sớm biết tôi chỉ là thứ hai, thứ nhất là món đồ chơi kia.
Nhưng Vô Cùng cứ khăng khăng là tôi tức giận, liều mình quấn quít lấy tôi, cứng rắn muốn đem nguyên tắc ba không đổi thành 4 không, nói cách khác, là hắn chịu buông tha cho việc phóng mê hồn thuật với tôi. Nhưng tôi chả thấy vui gì cả, ngược lại thật sự nổi hỏa, mới phá lệ ầm ỹ một trận… Tôi hung ác mắng hắn một tràng, hắn mới tin là tôi hết giận, dè dặt cả một đoạn thời gian.
Tôi rất muốn chiến tranh lạnh với hắn một thời gian, nhưng thấy hắn khổ sở thành như thế, tôi còn đau lòng hơn hắn.
Quên đi. Tôi không có chí tiến thủ. Sau này bị hắn làm cho tức chết âu cũng đáng… đàn ông đều do phụ nữ chiều quá mà ra. Tôi đành phải lặng lẽ nuốt cục tức này vào, cố gắng lực biểu hiện như thường… chẳng may bị ‘đất càng mềm đào càng sâu’(càng lún sâu vào), cũng là tự làm tự chịu.
Nhưng Vô Cùng là một tên ngây ngô biến thái. Hắn cư nhiên không thừa thắng truy kích, mà ngược lại nịnh bợ lấy lòng, hết sức thuận theo.
Tình yêu thật sự là một thứ khủng bố, so với Chớp mắt trăm năm còn mạnh hơn rất nhiều. Cư nhiên có thể khiến cho một tên ngang ngược, không hề có đạo đức như Vô Cùng trở nên đáng thương hề hề như vậy.
Tôi tha thứ cho hắn. Mặc kệ nói như thế nào, độ thành thục và độ khỏe mạnh của tâm trí tôi đều cao hơn hắn rất nhiều. Hơn nữa, đàn ông trời sinh chính là đồ ngốc, đàn ông ngu ngốc sẽ vì một vài vật chết không quan trọng hoặc tiền tài quyền thế vứt bỏ thứ quý giá chân chính, phụ nữ sáng suốt mới không ngu như vậy.
Huống chi tôi là một người phụ nữ đầy trí tuệ thế này.
Sau đó, tôi cực lực làm lơ lời kêu gọi của Chớp mắt trăm năm, bảo Vô Cùng đem thứ đồ chơi kia đi buộc chặt một chút, lại còn từ chối Vô Cùng đem thứ đồ chơi kia tặng cho tôi.
Mụ nội nó, tôi không đập tan cái thứ đã phá hỏng độ tin tưởng hôn nhân kia là tôi có tu dưỡng lắm rồi, ai thèm nó chứ.
|