Tôi- 1 cô bé chỉ mới chập chững bước qua tuổi 14 Tuổi 14 cái tuổi còn nhỏ bé lắm , nhỏ với cái tuổi đối với người lớn, nhưng đối với những bạn đồng chăng lứa với tôi thì cái tuổi đó cũng đã đủ tuổi để làm người lớn rồi đó Tuy trong đầu óc tôi thì tôi nghĩ rằng tôi đã lớn và tôi muốn nói với cả thế giới rằng " tôi ko phải là trẻ con nữa đâu" nhưng tính tình tôi còn trẻ con lắm! Tôi vẫn hay dận hờn vô cớ. Tôi vẫn còn khóc khi tự chính mình làm mình đau. Tôi vẫn còn thích những trò sửu nhi nữa cơ. Nhưng tôi thấy thế có sao đâu chứ , người lớn vẫn chơi trò trẻ con mà, người lớn vẫn khóc đấy thôi hay người lớn vẫn dận hờn nhau đấy thôi , có sao đâu chứ... 14 tuổi ,tôi đã có những rung động đầu đời , đó gọi là cái gì nhỉ!! sao mỗi lần tôi thấy người đó tim tôi đập mạnh lắm, và chỉ muốn người nói chuyện với 1 mình nó thôi, đó gọi là cái gì ấy nhỉ, chẳng bao h tôi có cảm giác này cả. Đó gọi là tình yêu à... tôi chẳng hiểu gì về tình yêu cả, nó là cái gì cơ chứ, nó chẳng bao h có trong từ điển của tôi cả... Lạ thật !!!! Tôi còn ngây thơ lắm chưa biết yêu là gì đâu??? và hi sinh vì tình yêu là cái gì cả.... Chẳng ai biết tôi thích người ấy và người ấy cũng chẳng biết tôi thích họ nữa cơ...Tôi đã yêu đơn phương ư... ko thể nào, làm gì có, tôi chỉ nghĩ mình chỉ hơn mến nó hơn bao dứa khác 0,001% thôi chứ làm gì tôi thích nó cơ chứ.Nhưng cuộc sống của tôi càng ngày , càng ngày ko thể thiếu nó, hơm nào tôi đến lớp ko thấy nó là cứ xao xao ý , chẳng hiểu được tôi nữa. Nhưng cũng chưa đến mức thiếu nó tôi ko học được, mà chỉ là hơi hơi buồn 1 xíu thôi, chẳng quan trọng lắm. Nó lớn hơn tôi 1 tuổi , hơn toi 1 lớp, cho nên trong lớp tôi cũng ko quá chú tâm đến chuyện đó. 14 tuổi tôi nghĩ là thời điểm quá sớm để nghĩ đến chuyện yêu đương nhăng nhít, lo học cái đã , yêu đương làm gì cho mệt óc.... Tôi vẫn luôn nghĩ" yêu đương chỉ dành cho bọn trẻ trâu thôi" mà tôi có phải trẻ trâu đâu, tôi là người lớn... Cho đến 1 ngày nó ib với tôi. nó kêu tôi bằng em," ôi !hạnh phúc quá!" tôi cảm thấy mình hp sao sao ý , cảm xúc đó tôi chẳng diễn tả bằng lời được nữa đâu ... rồi nó nhắn với tôi" a thương e " câu nói đó làm tôi giật mình , cho đến lúc này tôi đã biết mình đã yêu, nhưng tôi nghĩ mình đang nằm mơ hay nó chỉ chêu tôi thôi chứ ko phải yêu thiệt lòng đâu ... nó lại nói tiếp" anh thương em thiệt mà ko phải đùa đâu !" tôi vừa vui vừa lo lắng , chẳng hiểu được nữa, lạ quá đi thôi, tôi ngập ngừng " ờ ờ , dạ dạ" biết ns gì bây h ? tôi nghĩ mình ko nên yêu nó như thế này đâu, tôi chỉ muốn yêu đơn phương thôi thế là đủ, tôi ko muốn ai biết được con tim của mình đâu , thế khổ lắm!!!! Nhưng ko hiểu tại sao tôi lại nói ra tình cảm thiệt của mình cho nó biết nữa...là tại tôi ngu ngốc hay tôi thông minh nữa.... tôi nghĩ mình nên yêu nó- tình yêu đến từ 2 phái hay tôi chấp nhận yêu đơn phương nữa... tôi nên chọn con tym hay theo lí trí ... tôi suy nghĩ lâu lắm , cuối cùng tôi đã nghe theo con tym" chấp nhận thương nó và chấp nhận tình cảm của nó dành cho tôi . Cuộc đời tôi nghĩ rằng chẳng có gì là mãi mãi, và tôi và nó cũng vậy, tôi sợ chia tay , sợ lắm cơ.Tôi nghĩ tôi có thể đủ mạnh mẽ để vượt qua nó và tôi quyết định. Tôi sẽ đi tiếp. và rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến mà thôi, chuyện tôi lo sợ cugx đã đến, là do chúng tôi ko hợp nhau ,hoặc đã yêu 1 người khác rồi hay là do 1 lí do nào khác , tôi cũng chẳng biết nữa... Tôi đau lắm, đau ở tym nek. tôi đã nghĩ tôi mạnh mẽ, nhưng dù mạnh mẽ đến mức nào thì tôi vẫn chỉ là 1 cô gái mà thôi. trái tym tôi ko phải sắt thép đâu nhé, và nó cũng biết đau mà . Tym tôi đã đóng băng rồi , nó đã chịu đủ , xin ai đó hãy đừng tổn thương nó nữa. Trong đầu tôi lúc này, chỉ là những từ "giá như" mà thôi, giá như tôi chỉ nên giấu tình cảm của mình và đơn thauanf nó chỉ là yêu đơn phương mà thôi, giá như tôi nghe theo lí trí, và giá như tôi hiểu nó hơn thì bây h tôi ko phải hối hận nữa. Từ ngày hôm chia tay, tôi chẳng thương hay cảm động trước 1 người con trai nào nữa, tôi nghĩ con trai chẳng ai thương mày thiệt lòng đâu, đó chỉ giả dối mà thôi.Tôi tự giặn lòng ko được nhớ tới nó và thương nó nữa. Ờ , thì tôi còn thương nó nhiều lắm, tại sao lại ko quên được nó chứ. Nhưng ẩn chứa đằng sâu trong trái tym tôi vẫn lôn muốn nó và tôi như xưa là đủ, nhưng có lẽ điều đó chẳng bao h là sự thật nữa.nó đã yêu 1 người khác ko phải tôi,dù thất vọng nhưng tôi vẫn luôn muốn chúc nó hạnh phúc bên người nó thuwong thiệt lòng .Nhưng tại sao mỗi lần vào facebook nó , thấy nó nhắn tin vs người con gái khác tôi lại thấy đau, đau lắm. Đôi lúc tôi tự nhủ , nó là gì của mày mà mày phải đau vì nó chứ , quên ngay đi, nó ko phải của mày đâu, nó là của người khác rồi.Trái tym đó đâu ở bên mày nữa đâu... Bây h tôi nghi mình nên làm FA thì sướng hơn , chẳng phải lo nghĩ gì nữa . gửi 1 người tôi từng thương thiệt lòng @TVQ Nếu mn thích đọc mình sẽ ra chương 2 còn ko thì có lẽ mình sẽ dừng lại ở đây thôi... ib vs mình nhé....
|
chương 2: ước mơ của tuổi 14 Ai mà chẳng có ước mơ, và tôi cũng vậy . Tôi 14 tuổi , và ước mơ của tôi cũng chỉ là những ước mơ của tuổi 14 mà thôi, chỉ đơn giản là vậy. Ưowcs mơ của tôi là được 1 lần bước tới cuộc thi " chinh phục" vtv3 và xa hơn nữa là được quán quân năm của " chinh phục" , đó có phải là ước mơ xa vời quá ko nhỉ, bởi tôi chỉ là 1 cô bé bình thường thôi , có lẽ chẳng bao h tôi được bước chân lên sân khấu của cuộc thi nổi tiếng ấy huống hồ là quán quân chứ, xa vời thật đấy, nhưng tôi vẫn muốn ước mơ được trwor thành sự thật ở 1 ngày ko xa Tôi nghĩ tôi chỉ cần cố gắng là đủ , nhưng tôi đã nhầm , muốn chinh phục được ước mơ phải cần hằng trăm yếu tố khác nữa . Và ước mơ tuổi 14 ko chỉ dừng lại ở đó mà nó còn vô vàn vô vàn những ước mơ khác nữa cơ. 14 Tuổi, cái tuổi tràn đầy những khát khao nhưng tôi sẽ chẳng bh hiểu được bởi mỗi nguoi đều có 1 ước mơ khác nhau chẳng ai giống ai cả và tôi tin ước mơ của toi hay của các bạn sẽ có 1 ngày nào đó trở thành hiện thực hiện được mn xin hãy dám ước mơ và dám thực hiện nó nhé!!!
|