Mây đen tan biến trả lạo bầu trời trong xanh, mồm Tiếu công tử vẫn còn há hốc trước cơn sấm chớp khủng khiếp nhất hắn từng thấy trong đời: "Đó... Đó là chuyện gì?"
Bên cạnh Tiếu công tử, người khoác áo choàng đen nhùn vai: "Ai biết, chắc thằng dâm tặc nào đó bị trời đánh. Việc tuyển thành viên thế nào rồi?"
Tiếu công tử đưa ra một xấp giấy và nói: "Nhờ cái tên Bình Thường quảng cáo nên cũng có kha khá người xin gia nhập, trong đó có vài người đặc biệt."
"Là ai?"
Tiếu công tử lật từng trang giấy và đọc: "Để xem: Tên: Bà Chú..."
"Bà Chú?"
"Ừ, hắn viết vậy, chữ xấu hoắc, chắc định viết là Bá Chủ nhưng sai chính tả. Nghề nghiệp: Hoàng tử, tham gia để học kỹ năng sống."
"Lại còn xưng là hoàng tử? Tên này bị hoang tưởng ư? Còn ai nữa?"
"Tên: Võ Bạch, thất nghiệp, muốn theo anh rể học cua gái."
"Tiếp đi."
"Vô Thanh, tìm bạn nhậu."
"Tiếp."
"Độc Hành."
"Cứ đọc tiếp."
"Hết rồi, chỉ có cái tên."
"Vậy sao?" Người áo đen gật gù, nhưng chợt giật mình sững lại: "Tên hắn là gì?"
Tiếu công tử đáp: "Độc Hành, sao vậy?"
"Độc Hành? Cái tên này làm ta nhớ đến Nhất Ảnh Độc Hành. Kẻ từng được đồn là thiên tài có tốc độ luyện hồn nhanh nhất lịnh sử, nhưng lại yểu mệnh..."
Tiếu công tử ngạc nhiên: "Luyện hồn nhanh nhất lịch sử? Hơn cả Thế Hệ Phi Thường?"
Người áo đen đáp: "13 tuổi luyện hồn, 14 tuổi thành Vương, nhưng đó chỉ là một lời đồn ít người biết, hơn nữa, cũng trong lời đồn đó, hắn đã vong mạng khi chưa đến 15 tuổi."
Tiếu công tử gật gù: "Thật khó tin, chắc chắn chỉ là đồn đãi, tên Độc Hành này hẳn là mượn danh cho oai, chứ nếu là thật thì cớ gì lại xin gia nhập Hắc Đạo?"
Người áo đen đoán đùa: "Có thể hắn không chết mà chỉ bị mất trí nên tìm đại một chốn dung thân?"
Tiếu công tử bật cười: "Nghe y như chuyện Bình Thường của Vô Lực bang! Mà cho ta hỏi, Bình Thường đó có liên quan gì đến Hắc Đạo chúng ta? Sao hắn lại giúp ta quảng bá tổ chức?"
Người áo đen mỉm cười: "Hắn ư? Rất có thể hắn chính là thủ lĩnh!"
Không để tâm đến biểu hiện của Tiếu công tử nữa, ngưới áo đen chìm vào hoài niệm...
Hơn nửa năm trước, trong chiến trường Lê - Mạc...
Người áo đen là Phan Phúc Pháp, hắn cùng Dương và Thu Thúy tiến vào Chiến Thần điện.
Chính trong thời điểm này, Phúc Pháp chia sẻ về mối thù Long tộc của bản thân, và gợi ý Dương thành lập một tổ chức đối phó Long thành.
"Một tổ chức? Ta cũng từng nghĩ đến, nhưng e là cần quá nhiều thời gian, trong khi đó ta còn phải dành thời gian rèn luyện." Dương nói.
Phúc Pháp gật đầu đáp: "Vậy nên ngươi càng phải có một tổ chức để hỗ trợ ngươi trong lúc ngươi rèn luyện. Ta không có tài năng như ngươi, nên ta sẵn sàng trợ giúp ngươi vì chúng ta có cùng mục tiêu."
"Nhưng dù đông người thì sao, Long thành không chỉ có Long Thiên Đạo và Long Hán, ta có cảm giác những gì ta thấy chỉ là phần nổi của tảng băng..."
Phúc Pháp lắc đầu: "Ta e rằng phải gọi là phần nổi của khúc gỗ, vì có lẽ ngươi nhìn thấy chỉ là lớp vỏ của phần nổi. Một mình ngươi đơn độc chỉ có thể tìm chết!"
Dương trầm tư suy ngẫm, phải, một đối một với Long Hán thì hắn còn có chút cơ hội, nhưng sau đó bất cứ ai cũng có thể giết hắn.
"Nhưng mà ta không muốn kéo theo người khác chết vì mình." Dương nói.
Phúc Pháp gật đầu: "Ta không chết vì ngươi, ta sẽ chết vì lý tưởng của bản thân, dẹp sạch ô uế ở Long thành! Còn những người khác..."
Câu nói của Phúc Pháp khiến Dương bừng tỉnh: "Phải! Chết vì lý tưởng! Một tổ chức tạo ra để các thành viên giúp đỡ nhau thực hiện lý tưởng! Bất cứ ai có lý tưởng đều có thể gia nhập."
Mắt Phúc Pháp sáng rực: "Một tổ chức ô hợp, nhưng chính sự ô hợp đó sẽ làm nên điều khác biệt!"
Dương gật gù: "Nói hay lắm! Vậy tên tổ chức của chúng ta sẽ là Ô Hợp!"
Phúc Pháp bật ngửa: "Ặc! Tên như vậy ai dám vào? Ngươi không nghĩ được tên nào hay hơn sao?"
Dương xoa cằm suy nghĩ: "Tên hay? Để xem... Ô hợp... Ô là màu đen... Xã hội đen... Hắc Đạo!"
"Hắc Đạo? Hay cho cái tên Hắc Đạo!"
Khi đã thống nhất thành lập Hắc Đạo, Phúc Pháp và Dương bàn sơ để lập kế hoạch gây dựng tổ chức...
"Về tuyển thành viên, ta biết một ít người..."
Dương nói sơ về thông tin vài ứng viên và giao nhiệm vụ chiêu mộ cho Phúc Pháp, vơ vét một ít tài nguyên trong Chiến Thần điện đưa Phúc Pháp làm vốn rồi đưa hai người Phuc Pháp, Thu Thúy rời đi để tránh nguy hiểm, còn bản thân hắn quay lại chiến đấu với Lục Văn Minh...
Kết thúc dòng hồi ức, Phúc Pháp hướng mắt nhìn xa xăm, thầm nói: "Thủ lĩnh, nếu Bình Thường là ngươi, thì có lẽ cái ngày chúng ta đại náo Long thành đã không còn xa nữa..."
Hà thành, phủ thành chủ.
"Lung Linh! Con vẫn ổn chứ?" Lý Hồng Hà lo lắng hỏi Lung Linh khi nàng mở mắt trên giường.
"Mẹ... Có chuyện gì vậy?" Lung Linh ngơ ngác trước sự lo lắng của Hồng Hà, nàng không hay biết nơi khóe mắt bị tổn thương của nàng đang chảy một dòng máu đỏ.
Hồng Hà lau máu cho Linh Linh và đáp: "Đột nhiên... đột nhiên con... con ngất đi, và luôn mồm hỏi..."
"Tại sao lại là ngươi."
"Tại sao lại là ngươi?" Lung Linh lặp lại lời nói của Hồng Hà, Lung Linh khó hiểu hỏi: "Sao con phải hỏi như vậy? Ngươi ở đây là ai?"
Hồng Hà lắc đầu: "Ta không biết, con không nhờ gì sao?"
Lung Linh im lặng, nàng không hẳn là không nhớ, nhưng vô cùng mơ hồ, nàng cố lục lọi ký ức để tìm hiểu...
"Cảnh giới cuối cùng..." Lung Linh lẩm bẩm.
"Cảnh giới cuối cùng? Con nói gì vậy?" Hồng Hà hoang mang hỏi.
Lung Linh lắc đầu: "Con không biết... Bốn chữ này đột nhiên hiện ra trong đầu con, dường như nó liên quan đến tất cả về con..."
Thần Kim tháp, tầng thứ nhất.
Một giọng cười khúc khích vang lên nhưng gần như không có bất kì ai hay biết, nơi phát ra tiếng cười ở giữa đám đông nhưng cũng gần như không ai nhìn thấy, chỉ có duy nhất cô gái che chiếc ô hồng thoáng liếc mắt nhìn sang như vô tình.
"Lưu Ly, có gì đáng cười chứ?" Một giọng nói khác phát ra từ cùng vị trí.
Người được gọi là Lưu Ly đáp: "Ta thấy buồn cười lắm nha! Chỉ tội cho Vân Phi, bị người ta cướp vợ mà không hay biết."
"Vân Phi kia còn định cứu giúp tên dâm tặc này, lần nào cũng thế, cứu hắn là gián tiếp hại đời con gái người ta!"
"Hi hi! Vậy lần này ngươi không giúp hắn nữa sao, Ngân Hà?"
"Không! Tuyệt đối không!" Ngân Hà khẳng định.
"Chắc không nha! Hắn chính là kẻ đã thanh tẩy Phật Cảnh, một trong Thất Đại Tuyệt Địa, những nơi mà Thần cũng không dám vào!"
"Kệ hắn!"
"Hi hi! Kệ mà được sao? Thôi thì ta cho ngươi biết trước nhiệm vụ tiếp theo. Nhiện vụ lần này do chính Thánh Mẫu giao."
"Một nơi khác cũng xếp vào Thất Đại Tuyệt Địa, Địa Tâm Cảnh sắp mở, trừ tên tâm thần đi lạc kia thì Đoạn Tuyệt, Vân Phi nhất định sẽ tham gia, riêng Trịnh Thiên Minh chắc chắn dùng toàn bộ vốn liếng để tranh đoạt Địa Tâm Đồ, thứ được cho là đang nằm trong Địa Tâm Cảnh."
Ngân Hà tò mò: "Địa Tâm Đồ là gì? (Có giống Sơn Hà Đồ của thằng Bự Gay Thiên Địa hội không?)"
Lưu Ly đáp: "Đó là sơ đồ của một Thánh trận."
"Thánh trận? Thánh trận gì mà khiến Trịnh Thiên Minh dùng hết vốn liếng để tranh đoạt?"
Lưu Ly đáp: "Vì tổ chức Thiên Cơ đang nắm giữ một sơ đồ khác, Thiên Cơ Đồ. Nếu kết hợp trận pháp của Thiên Cơ Đồ và Địa Tâm Đồ làm một sẽ tạo thành một trận pháp có thể sát Thần, Thiên Địa Thần Trận!"
"Thiên Địa Thần Trận? Lợi hại vậy sao? Nhưng thế thì liên quan gì đến tên dâm tặc này?"
Lưu Ly đảo mắt: "Ờ... Thôi để xem đánh nhau đã, Thánh Mẫu sẽ dặn dò ngươi thêm khi chính thức giao nhiệm vụ."
Lúc này, Vân Tâm Thi buộc Vân Phi phải lui ra, chỉ còn Trịnh Tính Phong và Siêu Quần bao vây bọn Dương.
Thế trận đảo chiều, trên mặt Siêu Quần lộ nét dè chừng vì gần như bất cứ ai trong Hùng Vương Bảng cũng đều cất giấu thủ đoạn vượt cấp cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng bọn Dương còn chưa kịp vui mừng thì đột nhiên hàng loạt thanh kim loại bạc mọc quanh Thiên Kim, làm thành một chiếc lồng giam giữ nàng bên trong.
"Ngân lão! Thả ta ra!" Thiên Kim vẫy vùng tìm cách trốn thoát nhưng kim loại nhanh chóng bịt kín Thiên Kim rồi đem nàng vào một vết nứt không gian vừa hiện ra.
"Hành động!"
Thiên Kim vừa bị bắt đi, Trịnh Tính Phong liền hô lên, gã và Siêu Quần đồng loạt thi triển linh thuật để tránh đêm dài lắm mộng...
Nhưng cũng trong lúc đó, Diễm My đã hóa tiên, đôi cánh màu hồng ngọc vỗ nhẹ tỏa ra một làm sương khói màu đỏ hồng mị hoặc.
Linh thuật do Siêu Quần và Trịnh Tính Phong phóng ra chạm vào làn sương khói liền trở nên mất điều khiển bay lệch hướng khỏi người Dương.
"Loạn Ý!" Trịnh Tính Phong kinh ngạc hô lên.
"Loạn Ý? Một khả năng lợi hại của linh lực hệ Sắc Dục?" Trong đám khán giả có người hiểu biết nói.
Một người khác nói: "Loạn ý giúp người thi triển tăng cường khả năng kiểm soát linh lực hữu ý của bản thân và khiến khả năng kiểm soát ý của đối thủ trở nên mê loạn."
"Nhưng đó là khi cấp bậc không quá cách biệt nhau, còn đây là Bán Thần và Chúa Tể, Hồng Vũ Tiên Tử chỉ 18 tuổi..."
"Bốn người Thế Hệ Hoàng Kim cũng đều 18 tuổi và đều có thể đánh bại Bán Thần!"
Khi đám đông tranh luận, Siêu Quần và Trịnh Tính Phong sau khi bất ngờ về khả năng của Diễm My liền bình tỉnh lại, Siêu Quần gầm gừ: "Không thể dùng ý, vậy thì ta dùng lực!"
Nói xong, Siêu Quần như tia chớp lao về phía Dương.
Trong khi đó, Diễm My duyên dáng xoay người một vòng khiến làn khói đỏ hồng đột ngột lan ra phủ lấy Siêu Quần.
Khi xông vào làn khói, Siêu Quần đột nhiên sững lại, hắn kinh ngạc nhận ra linh hồn mình cũng trở nên mụ mị.
Đúng lúc này, Dương lần nữa phá nguyền trở lại dạng trưởng thành, đồng thời Hắc Phù Đổng biến đổi thành một bộ giáp phủ lên người hắn.
Với cánh tay phải Long hóa cùng linh lực cấp Chúa Tể của Đạp Đức Cường, Dương chớp thời cơ lao vào tung đấm trúng ngực Siêu Quần.
Binh!
Trúng đòn, Siêu Quần đau đớn văng ra và được Trịnh Tính Phong đỡ lấy.
Nhìn ngực Siêu Quần gần như bể nát, Trịnh Tính Phong kinh ngạc nhìn sang, không phải nhìn Dương, mà nhìn Diễm My: "Loạn Hồn?"
Nếu Loạn Ý làm hỗn loạn Hữu Ý, thì Loạn Hồn làm hỗn loạn linh hồn, linh lực, chính vì trúng chiêu Loạn Hồn cực mạnh mà Siêu Quần mất kiểm soát linh lực, thậm chí không thể dồn nhiều lực phòng ngự trước đòn tấn công của Dương, nếu Dương mạnh hơn có lẽ Siêu Quần đã chết.
Trịnh Tính Phong nhìn Diễm My, chợt như giật mình phát hiện điều gì, liền hỏi: "Ngươi... ngươi có quan hệ gì với Cửu Thiên Thánh Mẫu?"
"Cửu Thiên Thánh Mẫu? Ta không biết!" Diễm My lắc đầu, sức mạnh mà nàng vừa dùng là nhận được từ Hồng Hương trong thời gian theo Dương đi đào khoáng.
"Khục!"
Lúc này Siêu Quần nhổ ra một ngụm máu, tuy không chết nhưng hắn cũng thập tử nhất sinh, dù vậy vẫn cố lên tiếng: "Đồng đạo! Xin hãy giúp ta... bằng mọi giá hãy bắt Bình Thường..."
Trịnh Tinh Phong lắc đầu: "Xin lỗi đồng đạo! Con bé này có thể liên quan đến Thánh Mẫu của Cửu Thiên Cung, người mà chúng ta không thể động vào, tốt nhất là đồng đạo theo ta về dưỡng thương, chờ ngày rửa hận!"
Nói xong, Trịnh Tính Phong mang Siêu Quần rời đi...
Nhìn Trịnh Tính Phong rời đi, Dương thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cũng theo hướng nhìn, Dương phát hiện ra có một cô gái áo hồng che ô đang đứng.
Với giác quan của rồng, Dương có thể nhìn rõ dáng người uyển chuyển cùng gương mặt tuyệt sắc quen thuộc ẩn dưới bóng tán ô...
"Th... Thiên Ý!"
Dương mừng rỡ gọi to, nhưng cũng lúc này, Diễm My gào lên: "ĐỪNG!"
Nghe tiếng hét, Dương giật mình nhìn sang và phát hiện ra Diễm My đang lao đến phía hắn, mắt nàng nhìn lên trên.
Dương cũng nhìn lên...
Ngân lão đang đứng trên cao, tay cầm một cây búa khổng lồ đập thẳng xuống đầu Dương...
"Chết đi!"
Khoảnh khắc đó, Dương gần như chỉ có thể đứng nhìn cái chết cận kề mà không thể làm gì khác.
Ngân lão là Thần.
ẦM!
Cây búa bạc khổng lồ đập vào Dương như đập một con kiến, nền đất lại thủng thêm một lỗ lớn khiến tầng một gần như hoàn toàn sụp đổ...
Diễm My không bị ảnh hưởng vì Ngân lão đã kịp khống chế không gian dời nàng ra khỏi tầm búa. Nàng nhìn nơi vừa rồi còn là nơi Dương đứng rồi lại nhìn lên Ngân lão.
"Ngươi không nên làm vậy..." Diễm My lạnh lùng nói.
Ngân lão gật gù: "Ta sống đủ lâu để biết việc nào nên hay không nên! Hắn nên chết!"
Diễm My lắc đầu: "Ngươi không nên! Bởi ngươi không có khả năng giết hắn!"
Khi Diễm My dứt câu, tòa tháp rung chuyển dữ dội, rồi đột nhiên, một chiếc đầu người bằng kim loại đen khổng lồ trồi lên từ nơi mà Dương bị đánh xuống.
Cực Đại Phù Đổng, thể biến hình khổng lồ của Hắc Phù Đổng.
Với ánh mắt đỏ rực, Cực Đại Phù Đổng tung nắm đấm khổng lồ với tốc độ cực nhanh vào Ngân lão.
"To lớn thì sao?" Ngân lão lạnh lùng đáp và dùng cây bùa khổng lồ đối kháng với nắm đấm của Cực Đại Phù Đổng...
ẦM!!!
Một vụ nổ khủng khiếp ngoài sức tưởng tượng vang lên, cây búa bạc nổ tung còn Cực Đại Phù Đổng cũng tan thành từng mảnh, tạo thành một cơn mưa kim loại đổ xuống...
Dương đứng dưới cơn mưa, quanh cơ thể hắn phủ một làn khói trắng sáng hư ảo mang hình dạng như một cô gái...