Sủng Thê Như Mệnh
|
|
|
Chương 111: Chương 56.1
Đảo mắt liền đến ngày mười hai tháng hai ngày ngắm hội hoa. . .
Thời tiết rất đẹp, thời tiết trong ngày ngắm hội hoa khác hoàn toàn thời tiết mưa dầm của mấy ngày trước, bầu trời quang đãng, ánh sáng mặt trời ấm áp, mùa xuân đang lặng lẽ tới.
Thời tiết ấm trở lại, bệnh ho khan của A Uyển cũng tốt hơn nhiều, mặc dù do trời mưa nhiều mà bệnh tình của A Uyển tái phát làm nàng gầy một vòng, nhưng tinh thần hiện tại của nàng rất tốt, trong đôi mắt cũng không thấy nét ảm đạm như trước đã có chút tinh thần hơn.
Trưởng công chúa Khang Nghi rất là cao hứng, sáng sớm liền ôm nữ nhi đến chính phòng, đích thân cầm quần áo tinh xảo đã sớm chuẩn bị xong mặc vào chỉnh tề cho nữ nhi còn đang mơ màng ngủ, sau đó lại để cho người đỡ nàng, tự mình chải đầu chỉnh trang trang phục cho nàng. Phò mã La Diệp mỉm cười ngồi ở một bên nhìn thê tử bận bịu, thỉnh thoảng lại đưa bàn tay thon dài như ngọc vào trong hộp trang sức lựa ra từ trong đống châu ngọc một đóa châu hoa, sau đó bàn luận cùng thê tử đóa châu hoa kia có hợp với màu da cùng tướng mạo của nữ nhi không, thảo luận đến khí thế ngất trời.
Hai phu thê bình thường ngoại trừ tình thú trong khuê phòng ra thì còn có một thú vui đó là cùng nhau ăn diện cho nữ nhi.
A Uyển mơ mơ màng màng tỉnh lại, tinh thần không tốt nhấc mi mắt lên liếc nhìn phụ mẫu, trong lòng thật không biết nói gì. Nàng cảm thấy, hai vị phụ mẫu nhà nàng có sở thích rất giống với các bậc cha mẹ ở hiện đại là thích ăn diện cho nữ nhi, công chúa mẫu thân còn dễ nói, còn phò mã phụ thân từ bao giờ lại dưỡng thành có thói quen như vậy, chẳng lẽ là do công chúa mẫu thân của nàng bồi dưỡng thành.
Nghĩ như thế, A Uyển cũng hiểu được.
Chờ dùng đồ ăn sáng xong, thời gian cũng không sai biệt lắm, Trưởng công chúa Khang Nghi dắt theo nữ nhi tạm biệt cùng trượng phu để vào cung .
Ngày ngắm hội hoa, Thái hậu ở ngự hoa viên ngắm nhìn hoa yến, yến tiệc mời rất nhiều gia đình huân quý cùng mệnh phụ vào cung ngắm hoa, các mệnh phụ này lại mang theo các đích nữ cùng vào cung dự yến tiệc, không câu nệ tuổi tác lớn nhỏ.
Người có tâm tư thông minh nhanh nhạy rất nhanh đều lĩnh hội được ẩn ý trong lời nói của Thái hậu, có thể nói khi đoán được ý này rất nhiều nhà vui mừng nhưng cũng rất nhiều nhà buồn rầu.
Các vị phụ mẫu đều rất khổ não về các nữ nhi bảo bối của mình, tất nhiên không ai muốn đem nữ nhi đưa vào thâm cung, hơn nữa lại còn gả cho Thái tử một người có thân thể yếu đuối không biết có thể sống được bao lâu. Nhưng có một số người bất chấp mọi thứ để ngoi lên mà nói thì đây là một cơ hội tốt vô cùng, thậm chí lòng cảm thấy may mắn, không chừng Thái tử lớn tuổi hơn một chút, thân thể sẽ tốt hơn ,đến lúc đó trở thành nếu thành thái tử phi rồi đợi đến ngày Thái tử lên ngôi, thì lúc đó con gái họ sẽ trở thành hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, chỉ suy nghĩ một chút mà trong lòng cũng cảm thấy nóng lên.
Vì vậy, lần yến tiệc ngắm hoa này náo nhiệt chưa từng có.
Sau khi vào cung, A Uyển đi theo mẫu thân đến Nhân Thọ cung bái kiến Thái hậu trước.
Trong Nhân Thọ cung, hoàng hậu, Trịnh quý phi cùng vài vị phi tử ở chức vị tần trở lên đang ngồi trái phải của Thái hậu bầu bạn cùng người. Trừ những người đó ra, ngồi ở cuối dãy của phi tần còn có một người thân như mềm mại như tơ liễu hiền lành nhu mì ngồi, mặt mũi xinh đẹp diễm lệ, mặc một bộ cung trang màu xanh nhạt như nước, càng làm tôn lên vẻ xinh đẹp trẻ trung của nàng, tươi mới quyến rũ, trông hoàn toàn đối lập với mấy vị cung phi ăn mặc hoa lệ ngôi bên cạnh.
Đây chính là Thôi Quý Nhân người năm trước mới được tấn phong, bất kể vị cáo mệnh phu nhân nào vào cung bái kiến Thái hậu nhìn thấy trong lòng cũng không nhịn được mà cảm thán, dựa vào nhan sắc như vậy, hơn nữa lại có thân thể cùng thần vận như thế, không oán được hoàng đế lại sủng ái nàng, đúng thật là rất mới mẻ. Nam nhân mà, có người nào mà không tham cái mới mẻ? Cho dù là đế vương người đứng đầu thiên hạ, cũng chỉ là một người nam nhân mà thôi.
Lúc trưởng công chúa Khang Nghi mang theo A Uyển tiến lên thỉnh an Thái hậu, rất nhiều ánh mắt tập trung ở trên người hai mẫu tử bọn họ, dĩ nhiên phần nhiều là tập trung ở trên người A Uyển.
Vẫn là câu nói kia, mọi người đều muốn nhìn một chút xem vị tiểu cô nương có thể khiến cho cái vị hỗn thế ma vương có thể vì nàng mà ngay cả công chúa cũng đánh kia có bộ dáng gì mà có thể mê hoặc được hắn. Đáng tiếc Thọ An quận chúa từ thuở nhỏ thân thể yếu đuối nhiều bệnh tật, thường không bước chân ra khỏi nhà, Trưởng công chúa Khang Nghi cũng ít giao tiếp với mọi người, có thể nói người có thể chân chính qua lại với bà chỉ có thể đếm trên mười đầu ngón tay cũng chưa hết.
Hiện nay khó có được nhân dịp yến tiệc ngắm hoa, các vị phu nhân huân quý cùng các vị phu nhân của triều thần đều vào cung, khi biết được trưởng công chúa Khang Nghi sẽ dắt nữ nhi vào cung, dĩ nhiên là cảm thấy hết sức hiếu kỳ.
Lúc mới đầu nhìn, mấy vị cáo mệnh phu nhân này cũng chỉ giống như mấy vị phu nhân ở Khô Đàm tự vậy, cảm thấy chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương thân thể yếu đuối nhiều bệnh tật, không có gì xuất sắc, không biết Vệ Huyên vì sao lại để ý nàng như vậy, chẳng lẽ chỉ là do đứa trẻ nhất thời ham mới mẻ khi có một người bạn chơi cùng thôi sao?
Đợi Trưởng công chúa Khang Nghi hành lễ thỉnh an xong, thái hậu liền nói: "Khang Nghi và Thọ An tới rồi sao, đã lâu ai gia không nhìn thấy Thọ An , mau tiến lên để cho ai gia nhìn một chút."
Giọng nói hái hậu nghe vô cùng cùng từ ái, nhưng khi mọi người nghe thấy lại vô cùng giật mình, Thái hậu đây là đang có ý khen ngợi Thọ An quận chúa hay sao. Chẳng lẽ Thái hậu cũng tán thành thế tử Thụy Vương cùng Thọ An quận chúa như vậy sao. Bình thường khi hai đứa trẻ có thể vô tư ở chung, đại đa số là do các trưởng bối trong nhà có ý dung túng, hai nhà đã âm thầm trao đổi, chỉ đợi hài tử lớn lên sẽ kết thân, tới lúc đó thân sẽ càng thêm thân.
Chẳng lẽ Thọ An quận chúa sau này sẽ là thế tử phi Thụy Vương phủ.
A Uyển không biết các nữ nhân trong điện này đã suy đoán được phần lớn chân tướng sự việc, lúc Thái hậu nói nàng liền khéo léo tiến lên, tùy ý Thái hậu kéo nàng vào trong ngực, nàng ngửi được mùi đàn hương trên người Thái hậu nên không được tự nhiên, trên người Vệ Huyên cũng có mùi huân hương như vậy, chẳng qua mùi vị đó hơi nhạt, giống như mùi này mà cũng giống như mùi trầm hương, so với mùi vị nồng nặc trên người Thái hậu thì dễ ngửi hơn rất nhiều.
Thái hậu cười nói mấy câu cùng A Uyển vừa âm thầm quan sát nàng, không khỏi âm thầm gật đầu, tiểu cô nương này dường như khỏe mạnh hơn so với năm trước lúc vào cung vấn an, mặc dù bà vẫn có cảm giác nàng không xứng với Vệ Huyên, nhưng Vệ Huyên đã kiên trì như vậy, Thái hậu cũng không cưỡng lại được hắn, nên tạm thời chỉ có thể chấp nhận.
Thái hậu mặc dù có mấy phần tư tâm tính toán đối Vệ Huyên, nhưng lúc này cũng là thật tâm thương yêu hắn, chưa bao giờ bà từ chối bất kỳ yêu cầu gì của hắn.
"Nhìn con có tinh thần hơn nhiều so với năm trước, mẫu thân của con có vẻ chăn sóc con rất tốt." Thái hậu vuốt mặt A Uyển cười nói.
A Uyển cười ngọt ngào với bà, giống hệt như một tiểu la lỵ ngây thơ hồn nhiên, vừa gật đầu nói: "Ngoại tổ mẫu nói đúng, mẫu thân đối với con rất tốt." Thời điểm nàng gật đầu, hai chuỗi ngọc nhỏ bên má rũ xuống cũng đung đưa theo, làm tôn lên màu da tái nhợt, cũng có mấy phần linh động khả ái, quả nhiên phò mã phụ thân chọn lựa đồ trang sức rất phù hợp.
Thái hậu nhìn cũng yêu thích mấy phần, ở trên danh nghĩa A Uyển còn là ngoại tôn nữ của bà.
Nói chuyện một chút, Thái hậu liền để cho cung nữ dẫn A Uyển tới thiền điện đi chơi, ở đó có rất nhiều nữ nhi của các triều thần đi theo mẫu thân vào cung, mà trưởng công chúa Khang Nghi thì ngồi ở trong chánh điện, cùng một đám nữ nhân nói chuyện nói chuyện phiếm nịnh nọt Thái hậu, mỹ danh là: Mọi người cùng nhau bàn luận.
A Uyển theo dẫn đường cung nữ đi tới thiền điện, thấy ở trong thiền điện có một đám cô nương lớn nhỏ không đồng nhất, thiếu chút nữa nhìn đến hoa mắt. Không cần biết hôm nay người đến đây có ý hay không có ý đối với vị trí thái tử phi, đến yến tiệc ngắm hoa của Thái hậu dĩ nhiên là phải để cho Thái hậu lưu lại ấn tượng tốt với mình, thì cho dù vô duyên cùng thái tử phi vị, nhưng trong tôn thất còn có một vài nhi tử của quận vương sắp đến tuổi trưởng thành, đó cũng là một vị trí tốt, cho nên hôm nay người người đều ăn mặc cực kỳ long trọng tinh mỹ.
"A Uyển, mau tới đây ~ "
Mạnh Tự cùng Nhị tỷ tỷ đang ngồi bên cạnh Thanh Ninh công chúa liếc một cái liền nhìn thấy A Uyển , vội vàng vẫy tay với nàng.
Hành động của Mạnh Tự lúc đó làm các tiểu cô nương đang vui vẻ nói chuyện với nhau trong thiên điện đều rối rít quay đầu nhìn lại.
Thọ An quận chúa trong truyền thuyết người đã đánh bại hỗn thế ma vương nổi tiếng kinh thành, người nổi tiếng đã lâu, nên tất nhiên gây tò mò không dứt, ai cũng muốn nhìn một chút rốt cuộc là vị thiên tiên tuyệt sắc như thế nào mà có thể để cho cái tiểu bá vương kiên trì với nàng như vậy.
Kết quả có thể tưởng tượng được, vô cùng thất vọng.
A Uyển rất bình tĩnh đi tới, mặc dù bị những tầm mắt nóng hừng hực nhìn, nhưng đây chỉ là một đám tiểu cô nương, lực sát thương không thể mạnh như những người ở chánh điện, nên tất nhiên A Uyển cũng không quá để ý.
Không chờ nàng đến, Mạnh Tự đã bật dậy khỏi ghế tới kéo nàng .
|
Chương 112: Chương 56.2
Thanh Ninh công chúa là người có thân phận cao nhất trong những cô nương ở thiền điện lúc này, dáng vẻ nàng đoan trang chững chạc, mặc dù thân phận cao vô cùng, nhưng lại không giống những vị công chúa được nuông chiều trong hoàng gia khác, chiêu đãi một đám tiểu thư huân quý nhà triều thần vô cùng chu đáo, khá có phong phạm của một vị công chúa.
Thấy A Uyển tới, Thanh Ninh công chúa lôi kéo tay của nàng cười nói: "Nghe nói muội bị bệnh, bây giờ tốt hơn chưa?"
"Bây giờ đã tốt hơn nhiều, cám ơn Thanh Ninh biểu tỷ quan tâm." A Uyển lần nữa lộ ra khuôn mặt tươi cười thiên hạ vô địch của tiểu la lỵ.
Thanh Ninh công chúa lại quan tâm hỏi han thêm mấy câu, rồi để cho nàng cùng Mạnh Tự đi chơi, còn nàng cùng Mạnh Vân vẫn ngồi chung một chỗ, cùng một số cô nương bằng tuổi trò chuyện.
Lúc Mạnh Tự lôi kéo A Uyển đến bên cạnh chơi, A Uyển còn có thể cảm giác được ánh mắt tò mò của người chung quanh, nàng quay đầu nhìn về phía Thanh Ninh công chúa, thấy một đám cô nương vây quanh Thanh Ninh công chúa nịnh nọt nàng, càng làm nồi bật Mạnh Vân người đang ngồi bên cạnh Thanh Ninh công chúa đang lãnh đạm bưng trà, thỉnh thoảng có người hỏi đến mới đáp lại mấy tiếng.
Mạnh Vân có thái độ lạnh nhạt như vậy là để cho một số cô nương da mặt không đủ dầy chịu không được mà tự rút lui, chỉ có thể không nhịn được mà oán thầm nàng thanh cao lãnh ngạo, chỉ dựa vào có một người mẫu thân là Trưởng công chúa Khang Bình mới có thân phận như vậy, nếu không với loại tính khí này của nàng, ai có thể chịu nổi nàng. Cũng có người nghĩ đến, loại tính khí này của Mạnh Vân, đoán chừng cũng không được các vị trưởng bối thích, cho dù là nữ nhi của công chúa, sợ rằng vị trí thái tử phi cũng vô duyên với nàng, nghĩ như thế liền có chút cao hứng.
Ở trong các vị cô nương có độ tuổi thích hợp ở đây, Mạnh Vân là người có tư cách và năng lực tranh đoạt vị trí thái tử phi nhất, nên nàng đã bị rất nhiều người coi là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt.
"A Uyển, tỷ thật là được hoan nghênh." Mạnh Tự cùng A Uyển ngồi chung một chỗ nói chuyện, "Muội mới vừa tới được một lúc, đã có rất nhiều người hướng muội hỏi chuyện về tỷ, các nàng cũng thật tò mò tỷ có bộ dáng gì ."
A Uyển hiểu nguyên nhân bản thân nổi danh: "Có cái gì tốt mà hỏi chẳng qua Vệ Huyên và tỷ thân thiết hơn biểu đệ, biểu tỷ bình thường một chút thôi, muội đừng nghĩ lung tung." Trong lòng nàng lại đang suy nghĩ, sợ là đến lúc nàng mười tuổi, nam nữ cách biệt, đến lúc đó cho dù có hôn ước mọi người cũng sẽ không để cho Vệ Huyên tự do ra vào phủ công chúa như vậy nữa, qua một thời gian thì sẽ không có người nào nghi ngờ nữa.
Nghĩ như thế, nên nàng liền không để việc này ở trong lòng.
Các lúc yến tiệc ngắm hoa bắt đầu một thời gian, A Uyển lại bị Mạnh Tự lôi kéo càu nhàu một trận, nàng nhỏ giọng bát quái cùng A Uyển về chuyện của một vài cô nương ở trong thiên điện, cũng không biết nàng làm thế nào mà có thể nhớ rõ ràng như vậy, không chỉ có tính khí những cô nương kia mà đến thói quen của họ cũng có thể nói rõ ràng một hai, ngay cả trưởng bối trong nhà bọn họ đã làm gì hay ái thiếp diệt thê hoặc nuôi dưỡng ngoại thất cũng có thể nói đại khái.
"Nhị tỷ tỷ nói ~~" tiểu cô nương ngọt ngào cười.
A Uyển lặng lẽ đưa chén trà cho nàng, để cho tiểu cô nương đang luyên thuyên giải khát, trong lòng nàng rất kính nể đối Mạnh Vân, nếu như ở hiện đại, nàng nhất định là một ký giả giải trí suất sắc của chuyên mục bát quái.
Lúc thời gian cũng không sai biệt lắm, yến tiệc ngắm hoa cũng bắt đầu, đoàn người theo Thái hậu, hoàng hậu cùng nhau đi đến trước ngự hoa viên.
Lúc này trong ngự hoa viên đã là bao trùm trong một mảnh hoa xuân rực rỡ, vì để sắp đặt cho yến tiệc ngắm hoa lần này, chỉ cần là chậu hoa nào thích hợp với hoàn cảnh đều được mang tới, làm cho ngự hoa viên tràn ngập một mảnh gấm hoa rực rỡ, mùi hương hoa ngọt ngào lan tỏa trong mũi, dưới ánh mặt trời rực rỡ, thỉnh thoảng có một vài chú ong bướm bay lượn trên mấy đóa hoa, tất cả hợp thành một bức tranh mùa xuân rực rỡ.
Chờ lúc yến tiệc ngắm hoa bắt đầu, hoàng đế liền dẫn một đám hoàng tử cùng con em tôn thất tới.
Mọi người rối rít quỳ lạy.
Thái tử đứng ở kế bên người hoàng đế, tuấn mỹ lịch sự tao nhã, giống như một thiếu niên lang thanh quý, áo dài như mây, vô cùng thanh cao vô cùng nhã nhặn, thành thực đi tới, ánh nắng rực rỡ mùa xuân chiếu xuống trên người hắn, khiến cho vạn vật xung quanh dường như ảm đạm thất sắc.
Đám cô nương thấy bộ dáng Thái tử lúc này, đều là sửng sốt một chút, sau đó đều đỏ mặt tới mang tai cúi đầu.
Thái tử bởi vì thuở nhỏ thân thể yếu đuối, cực ít lộ diện, đều ở trong thâm cung điều dưỡng, cô nương có thể thấy được mặt mũi hắn không nhiều, đa số mọi người đều cho là một người thiếu niên mang bệnh trong người lâu ngày, nhất định trở thành một con ma bệnh bị hành hạ đến tiều tụy không chịu nổi, lại không ngờ lại là một thiếu niên tuấn tú vô song như vậy.
Vốn các thiếu nữ cũng không quá để tâm đến vị trí thái tử phi cũng không nhịn được mà tim đập thình thịch thình thịch, những vị phu nhân cáo mệnh cũng thầm giật mình với dáng vẻ của Thái tử lúc này, có lẽ thái tử cũng không giống như tin đồn thân thể yếu ớt mang nhiều bệnh tật như vậy. Chỉ có hoàng hậu âm thầm đem thần sắc của đám người thu hết vào trong đáy mắt, trong mắt bà hơi lộ ra vẻ đắc ý kiêu ngạo.
Hoàng nhi của bà tất nhiên không thể dùng những hoàng tử khác so sánh được, mặc dù thuở nhỏ thân thể hoàng nhi không tốt, nhưng vẫn được tỉ mỉ nuôi dạy, dáng vẻ nhi tử cực kỳ mang phong phạm của một vị thái tử, một vị hoàng tử bình thường khó có thể sánh được.
Được sự cho phép của hoàng đế, nên đám người thái tử cũng ở lại, yến tiệc ngắm hoa bắt đầu, những vị cô nương lớn tuổi chút người người đều trở nên đoan trang khách sáo, tận lực để có thể để lại ấn tượng tốt cho mấy vị quý nhân trong cung. Mà những vị cô nương tuổi còn nhỏ chút, giống như Mạnh Tự và A Uyển vậy, căn bản không có quá nhiều suy tính nên không buồn không lo, đã sớm bỏ đi chơi. Ngự hoa viên rất lớn, khó có dịp được vào cung, Mạnh Tự dĩ nhiên là lôi kéo A Uyển đi thưởng thức một chút ngự hoa viên ở trong hoàng cung, sau lưng các nàng còn có mấy tiểu cô nương có tuổi tác tương tự đi theo, đều là các tiểu thư gia đình huân quý thường xuyên nói chuyện, trong đó còn có Ngũ công chúa năm tuổi, được Mạnh Tự dắt, dọc theo đường đi líu ríu nói không ngừng.
Đi mệt mỏi, liền đến một lương đình cạnh chỗ núi giả ngồi nghỉ chân một lúc, phát hiện nơi này đã ngồi người, chính là Nhị công chúa cùng Tứ công chúa, còn có một số tiểu thư gia đình huân quý, tất nhiên là các nàng đang nịnh nọt mấy vị công chúa, mong muốn có thể đánh quan hệ tốt cùng các nàng.
Nhị công chúa âm trầm liếc nhìn đám người Mạnh Tự, bực bội không lên tiếng.
Tứ công chúa âm dương quái khí nói: "Ta còn tưởng là người nào, hóa ra là Phúc An a, còn có…." Lúc nhìn thấy A Uyển, trí nhớ hai năm trước chợt hiện về, ánh mắt lãnh khốc rét lạnh của Vệ Huyên nhất thời như một tiếng trống gõ vào trong lòng làng, ánh mắt nàng lộ ra lau một tia khủng hoảng, ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Mọi người thấy vẻ khác thường của Tứ công chúa, các cô nương ngồi bên cạnh đều rất kinh ngạc, rất nhanh liền nhớ tới tin đồn, việc Vệ Huyên vì Thọ An quận chúa đánh mấy vị công chúa, Tứ công chúa cũng là một trong những người bị đánh. Nghĩ như thế, trong lòng mọi người đều rùng mình, vẻ mặt nhìn về phía A Uyển cũng có thêm mấy phần kinh sợ.
Người có thể để hỗn thế ma vương vì ngươi mà ngay của công chúa cũng đánh, thì cũng không phải người tốt lành gì.
Mới gặp mặt một chút, A Uyển liền bị đám cô nương kia gắn cho cái mác "Người xấu ", thật là cực kỳ oan uổng.
Mạnh Tự rất chậm lụt không có cảm giác được không khí có chút khác lạ, nên hùng hùng hổ hổ đi vào đình nghỉ ngơi, cung nữ đi theo rất nhanh liền dâng trà và điểm các loại.
"Hóa ra các ngươi đều ở đây lười nhác." Mạnh Tự híp mắt cười nói, "Tứ biểu tỷ làm sao lại không nói lời nào "
Tứ công chúa miễn cưỡng nói: "Mới vừa nói hơi mệt mỏi, nên không có gì để nói." Nàng liếc A Uyển một cái, mặc dù trong lòng sợ hãi, nhưng trong lòng lại vẫn sinh ra một cỗ oán hận nhàn nhạt. Nếu không phải là vì nàng, Vệ Huyên cũng sẽ không làm chuyện đáng sợ như vậy đối với nàng, khiến cho sau này mỗi khi nàng thấy Vệ Huyên, đều giống như chuột thấy mèo, hận không thể đi đường còng để né tránh.
Hết lần này tới lần khác Mạnh Tự là một sẽ không biết nhìn sắc mặt người khác, thẳng thắn nói: "Tại sao tỷ lại nhìn A Uyển chăm chú vậy."
"Không có."
"Không, rõ ràng thì có "
Tứ công chúa giận, trong lòng tức giận, Phúc An quận chúa này chính là một người ngu, một người luôn nói ra những câu ngu ngốc, khiến cho người ta không thể tìm cớ xuống đài được, bình thường thì cũng không sao, hiện ở chỗ này còn có các cô nương ở bên ngoài nhập cung, mà lại có thể không nể mặt như vậy.
Đang lúc nàng ảo não, lại tới một đám người tới, là ngũ hoàng tử mang theo mấy công tử trong tôn thất tới.
"Ngũ hoàng huynh."
"Ra mắt Ngũ hoàng tử."
Các tiểu thư ở trong đình rối rít đứng dậy hành lễ, Ngũ hoàng tử trên mặt mang theo dáng vẻ tươi cười, nhìn rất là thân thiết, mặc cẩm bào đội ngọc quan, càng tôn lên gương mặt tuấn tú văn nhã, cực kỳ đẹp mắt, khiến để cho mấy tiểu cô nương cũng lặng lẽ đỏ mặt.
Ngũ hoàng tử mỉm cười cùng các nàng chào hỏi, ánh mắt rất nhanh liền đặt ở trên người A Uyển.
Đây là lần đầu tiên Ngũ hoàng tử thấy A Uyển, hắn luôn rất tò mò Thọ An quận chúa người có thể khiến cho Vệ Huyên kiên trì để ý lâu như vậy có bộ dáng như thế nào, hắn nghĩ nàng một tiểu mỹ nhân tuyệt sắc lại có thủ đoạn cao siêu, đột nhiên ngắm nhìn một chút, không khỏi thất vọng, mặc dù dáng dấp cũng không tệ, nhưng người trời sinh thân thể bệnh tật yếu ớt nên làm giảm mất mấy phần xinh đẹp, giống như châu ngọc bị cát bụi che mờ không có chút sáng bóng nào.
"Muội chính là Thọ An" Ngũ hoàng tử mang dáng vẻ tươi cười thanh tao nhã nhặn, "Huynh chính là ngũ biểu ca của muội, nghe nói thân thể muội không tốt, cực ít vào cung, đây là lần đầu tiên huynh được gặp muội đó."
A Uyển ngước mắt nhìn hắn, một đôi mắt trầm tĩnh không hề giống ánh mắt của một tiểu cô nương có, lặng yên nhìn đến, khiến cho Ngũ hoàng tử có chút không được tự nhiên. Hắn cũng nhìn lại nàng, không hề che giấu ác ý trong mắt, nghĩ đến năm ngoái nàng làm hại muội muội của mình bị Vệ Huyên đánh, Ngũ hoàng tử liền muốn cho nàng điểm nếm mùi đau khổ.
Nhìn một chút mấy người quanh mình, hắn rất nhanh liền có chủ ý.
|
Chương 113: Chương 57
Thấy trong mắt Ngũ hoàng tử không hề che giấu ác ý, A Uyển hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại bình tĩnh
Ngũ hoàng tử mang theo kia mấy nam hài vào trong đình ngồi xuống, trò chuyện cùng các tiểu cô nương đang ở trong đình, phong tư thanh nhã làm mê đắm đám tiểu cô nương kia làm các tiểu cô nương không nhịn được tranh nhau cùng hắn nói chuyện. Hắn vốn có dáng dấp tuấn tú nhã nhặn, lại là con người có nội hàm, mới nói mấy câu đã dễ dàng khảm vào trong lòng người khác, chọc đến lòng người đều ngứa, ngay cả Mạnh Tự cũng không nhịn được nghiêng đầu nghe hắn nói
A Uyển không nhịn được liền mà tán thưởng kỹ năng nói chuyện của Ngũ hoàng tử, thật là biết ăn nói, tuổi nhỏ như vậy đã có thể nói được như thế, sau này lớn lên nhất định bất phàm
Chỉ có Nhị công chúa cùng Tứ công chúa mắt lạnh nhìn đám tiểu cô nương này bị Ngũ hoàng tử câu dẫn đến tâm tư thấp thỏm, trong lòng có chút khinh thường, Tứ công chúa đặc biệt nhìn A Uyển một chút, thấy nàng chẳng qua là lặng yên ngồi ở một chỗ, cũng không thấy bị Ngũ hoàng tử ảnh hưởng, không nhịn được nhíu chân mày lại.
Ngũ hoàng tử không tiện ở lâu, ngồi một hồi liền cáo từ rời đi thấy hắn phải rời đi, mọi người cũng lộ ra điểm lưu luyến không rời
A Uyển thấy Mạnh Tự bộ dáng không lỡ, không nhịn được buồn cười nói: "Thế nào, không lỡ như vậy sao?"
Mạnh Tự bĩu môi, "Mới không phải đâu." Nàng tiến đến A Uyển nhỏ giọng bên tai nói: "Muội đây là muốn dò xét tin tức từ chỗ từ Ngũ hoàng tử, nghe kỹ một chút xem hắn có thể tiết lộ những gì, rất nhiều tin đồn chính là xuất phát từ những câu chuyện mọi người nói thường ngày, hắn là hoàng tử trong cung, lại là một nam tử, chuyện biết chắc cũng tương đối nhiều."
A Uyển bật cười, nàng còn tưởng rằng tiểu cô nương này cũng bị Ngũ hoàng tử làm mê mẩn đâu, không nhịn được buồn cười nói: "Vậy từ những lời của hắn nói muội đã tìm ra được gì chưa?"
"Cái gì cũng không có." Mạnh Tự tiếc nuối nói, "Chẳng qua dù gì muội cũng biết hắn là người rất biết lừa gạt các tiểu cô nương, tỷ nhìn những cô nương kia đi gương mặt cô nương nào cũng đỏ, so ra muội không bằng đâu." Nàng đưa ra một bàn tay nhỏ bé trắng nõn lên, coi như là chỉ chỉ mấy tiểu cô nương gia đình huân quý đang ở trong đình vẫn còn đang nhìn theo phương hướng Ngũ hoàng tử vừa đi.
A Uyển không nhịn được mỉm cười, thật ra thì những tiểu cô nương này mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng từ sớm đã được gia tộc dạy dỗ nên hiểu thân phận khác nhau, được sánh cùng với hoàng tử đại biểu cho cái gì. Ngũ hoàng tử còn là con của quý phi, thân phận tôn quý, dáng dấp cũng rất tuấn tú, nếu như có thể nắm tâm của hắn, có cùng với hắn một đoạn tình cảm thanh mai trúc mã, tương lai trở thành hoàng tử phi của hắn, có thể nói là một loại vinh dự vô cùng.
Thời đại này đại đa số nữ tử, đối với chuyện nam cưới nữ gả được coi là chuyện đương nhiên, tương lai sau khi lớn lên sẽ tìm được một người người lang quân tôn quý mà lại tuấn tú như ý, Ngũ hoàng tử là người đáp ứng được cả hai mong ước đó.
Ngũ hoàng tử đi, Mạnh Tự cùng Tứ công chúa không thèm nói nhiều nửa câu, A Uyển rất ít vào cung, cũng nói với các nàng không được vài câu, ngồi một lúc, cảm thấy nghỉ ngơi đủ rồi, liền tiếp tục đi dạo ngự hoa viên.
Hiện tại thời tiết rất đẹp, A Uyển khó có dịp vào cung, Mạnh Tự dĩ nhiên là muốn chiếu cố nàng, nàng cho là ra ngoài nhiều đi dạo nhiều một chút sẽ tốt đối với thân thể của nàng, cho nên rất hăng hái tiếp tục đi dạo ngự hoa viên, thêm nữa là ngự hoa viên hôm nay nơi nơi đều là hoa, hoàn cảnh cũng quả thật không tệ, A Uyển cũng khó tới hăng hái, Mạnh Tự càng tích cực
Không chỉ có các nàng, cũng có rất nhiều tiểu cô nương không thể ngồi yên ở bữa tiệc nên cũng chạy tới chơi, thường xuyên có thể bắt gặp một số tiểu thư gia đình huân quý đi dạo ngự hoa viên, khiến cho nhân khí ở ngự hoa viên hôm nay thật thịnh vượng
Đi một hồi, A Uyển đột nhiên níu Mạnh Tự đang đi phía trước lại, Mạnh Tự không kịp chuẩn tinh thần bị thiếu chút nữa ngã về phía trước, không hiểu được liền quay đầu nhìn về phía A Uyển. A Uyển ý bảo đám người Ngũ công chúa bên cạnh không lên tiếng, sau đó hất cằm lên, dùng ngón tay chỉ trước mặt
Phía trước có cái gì?
Mạnh Tự đi phía trước quay mặt nhìn một chút, vẫn thấy không hiểu, cho đến khi phát hiện trong bụi hoa rậm rạp lộ ra một góc vải, tiểu cô nương nhất thời hiểu. Nàng là người có gan lớn, liền lập tức vén tay áo lên, đang chuẩn bị bẻ một cành hoa nhỏ thọt người đang núp ở bên trong, đột nhiên từ đàng xa truyền tới một trận ồn ào.
Rất nhanh liền thấy mấy nam hài nghịch ngợm đang đùa giỡn vọt tới hướng này, hết sức mạo hiểm
A Uyển trước tiên liền lôi kéo Mạnh Tự nhích về một bụi hoa ngọc lan cao lớn ở bên cạnh, chẳng qua lúc nàng thấy đám nam hài đang đùa giỡn kia đang lao về hướng bản thân, liền hiểu, lập tức liền xoay người chạy, không cho bọn hắn có cơ hội tới gần người.
Hoa ngọc lan mọc bên cạnh bích hồ ở ngự hoa viên, nước trong hồ lành lạnh, trong hồ còn trồng những bông hoa súng lớn, có thể thấy được những chú các đủ màu sắc đang nhàn nhã bơi qua bơi lại trong hồ. Nhưng A Uyển lại đặc biệt chọn phương hướng cách xa hồ mà chạy, mặc dù chạy không bao xa liền bị đuổi kịp, nhưng cũng cách bờ hồ một khoảng cách coi như là xa.
Mặc dù hiện tại thời tiết ấm lên một ít, nhưng vẫn mang theo hơi hướng lạnh lẽo của mùa xuân, nếu như rơi xuống nước, tự bản thân nàng biết thân thể nhỏ bé của nàng có thể không chịu nổi giày vò.
"Các ngươi muốn làm gì?"
Mạnh Tự rốt cuộc phát hiện điểm không đúng, nhất thời nổi giận, vén tay áo lên liền xông lại.
Mấy nam hài tầm tám chín tuổi kia cười hì hì xông lại, nhìn bộ dáng giống như là đang gây lộn, lén lút vây quanh A Uyển không dấu vết đem đẩy về hướng bờ hồ, lúc A Uyển thiết chút nữa ngã nhào, liền được người trong bóng tối kéo một cái, còn chưa phản ứng kịp, liền thấy nam hài lúc trước đẩy mình một cái đột nhiên té ngã, sau đó những nam hài khác cũng ngã theo.
A Uyển mới đầu còn có chút kinh ngạc, đúng lúc tình cờ cúi đầu, mới phát hiện nguyên nhân khiến cho bọn họ ngã xuống, căn bản là do một nam hài cùng với bọn họ giả vờ đùa giỡn liền âm thầm dùng sức ra tay, thần không biết quỷ không hay liền khiến cho bọn họ té ngã, động tác mờ ám láy cá bực này làm thật thuần thục.
A Uyển theo bản năng nhìn, rất nhanh thấy rõ ràng nam hài không dấu vết dùng một động tác nhỏ hại đồng bạn té chính là một người dáng dấp rất bình thường, khi hắn không dấu vết nhìn nàng một cái lúc, nàng phát hiện ánh mắt của hắn hẹp dài, nhìn có chút tà khí, khi trưởng bối nhìn sẽ cảm thấy đây không phải là một đứa bé ngoan, nam hài kia lúc đồng bạn của hắn té ngã cũng rất nhanh liền ngã theo, rất chật vật ngã xuống trên người một người trong số đám bạn kia, dường như cũng là bị người khác đẩy té ngã, ngã thật là tự nhiên.
"Vệ Quyết, ngươi đè chết ta, cút đứng lên!"
"A A A, thật xin lỗi, đường ca, đệ không phải cố ý "
Nam hài được kêu là vệ Quyết kia vội vàng bò dậy, thấp giọng nói: "Đường ca, Thọ An quận chúa thật cơ trí, chúng ta mau chạy mau đi, tránh cho nàng thấy rõ bộ dáng của chúng ta."
Một đám nam hài không có thể nhân cơ hội đem người đụng xuống hồ, dĩ nhiên là phải thừa dịp đối phương không thấy rõ bản thân mà chạy, vì vậy đợi đến lúc Mạnh Tự xông lại, liền vội vàng bò dậy chạy mất như một làn khói, coi như là bị nhìn thấy được, cũng có thể nói là lúc trước đang đùa giỡn nên không chú ý, cũng không phải cố ý —— ngay cả cớ để biện hộ cũng nghĩ xong.
Mạnh Tự khẩn trương chạy tới kéo A Uyển, hỏi: "Có sao không?"
A Uyển lắc đầu, đang chuẩn bị nói, đột nhiên nghe được xa xa truyền tới một tiếng "Ôi!" Mạnh Tự vừa nghe tiếng kêu, cho là đám nam hài vừa nãy đùa giỡn quay lại, vội vàng lôi kéo A Uyển như trước, vòng qua đám kia tìm một cây hoa ngọc lan lớn hơn ngồi xuống, đi được một đoạn đường, rất nhanh liền thấy dưới một bụi hoa bên đường nhỏ, một đám con trai đang đánh nhau.
Một người trong đó mặc một bộ quần áo màu đỏ là nổi bật nhất, đang đánh một nam hài cao hơn hắn, lúc đem hắn đánh té xuống đất, lại nhào qua đạp lên người hắn, rồi tiếp tục đánh nam hài tầm mười một tuổi bên cạnh, đám nam tử xoay qua đánh nhau thành một đoàn, ngươi đánh ta một quyền, ta đá ngươi một cước, dây dưa chung một chỗ.
Đây rõ ràng là kéo bè kéo lũ đánh nhau đi!
Đám cô nương nghe được tiếng động chạy tới xem xét cũng bị dọa tới hai mắt trợn to, có chút không dám tin, cho đến khi thấy rõ mặt nam hài bị áp trên mặt đất đánh, mới có người kêu: "Không được đánh!"
Đám nam hài căn bản không có ai để ý đám tiểu cô nương vây xem, đánh nhau đang nhiệt huyết đây, ai còn để ý các nàng!
A Uyển đứng cách một khoảng quan sát, cũng không sợ hãi giống đám người chung quanh, nàng nhìn chằm chằm vẻ mặt hung thần tàn bạo của Vệ Huyên, thấy hắn giơ nắm đấm đánh Ngũ hoàng tử chứ không có bị đánh, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm xoay chuyển ánh mắt, lại chuyển đến trên người nam hài đã để cho nàng khắc sâu ấn tượng lúc trước, chỉ thấy hắn người một quyền ta một cước đánh nhau, mặc dù đánh cũng rất náo nhiệt, nhưng nhìn thế nào cũng có cảm giác hắn thừa nước đục thả câu, người chung quanh đều bị hấp dẫn lực chú ý, nên cũng không có chú ý tới tiểu động tác của hắn.
Tiểu tử này rốt cuộc thuộc bên nào?
Rất nhanh liền có người tới ngăn cản bọn họ, mà người ngăn cản chính là mấy thị vệ được thái tử dẫn theo tới.
Bọn thị vệ dễ dàng đem đám nam hài đang hung hăng đánh nhau tách ra, lúc này bọn họ đã mặt mũi bầm dập, người người đều tả tơi, chỉ có Vệ Huyên cùng Ngũ hoàng tử nhìn là coi như không tệ, nhưng nhìn bộ dáng Ngũ hoàng tử thỉnh thoảng cau mày, có thể biết những chỗ khác trên thân thể hắn nhất định bị đánh rất đau.
"Các ngươi đang làm gì?" Thái tử mang một dáng vẻ hoàn toàn khác bộ dáng ôn như nhã nhặn lúc trước, thần sắc lạnh lùng, không giận tự uy
|