Chương 1: Xuyên... không rồi?! Trần Như Ý là một nhân viên trong công ty thời trang. Mặc dù công ty không lớn lắm nhưng cũng có chút danh tiếng. Chỉ là dạo gần đây nhân lực làm việc lại không đủ khiến cho tất cả nhân viên đều phải tăng ca công việc áp lực hơn trước rất nhiều, tên sếp mới nhận chức lại cực kì hống hách dù mọi người có phàn nàn thì cũng chỉ nhận lại sự chửi bới cay độc. Dần dần nhân viên đều xin nghỉ cả. - Trần Như Ý! Nếu cô không hoàn thành xong bản thảo này thì đừng hòng về sớm ở lại làm cho tôi!- Gã sếp mặt mày cau có ném một sắp giấy dày lên bàn cô rồi quay ngoắt đi. Như Ý lấy tay day huyệt thái dương nhắm hờ hai mắt. Vẻ mệt mỏi hiện rõ, đôi mắt thâm quầng do thức đêm nhiều. Mặc dù cô bây giờ hai tám tuổi mà trông như bà cô ba sáu ba bảy vậy. Một bàn tay đặt lên vai cố, Như Ý xoay người lại bắt gặp đôi mắt u buồn. - Em không sao đâu chị Ngân.- Chợt nhớ ra điều gì.- Chị sắp nghỉ rồi ạ? - Ừ, dù sao cũng gắn bó lâu như thế nghỉ cũng thấy đáng tiếc... nhưng mà chị cố gắng không được nữa. Em ơi lại nhớ chăm sóc bản thân thật tốt.- Nhìn chị ấy mỉm cười một các yếu ớt làm cô thấy chưa sót. - Vâng. Sắc trời đã tối, mọi người đều lần lượt ra về. Như Ý vẫn đang miệt mài gõ chữ, khuôn mặt rọi ánh sáng của màn hình máy tính. Bảy giờ... tám giờ... - Xong rồi, có thể về rồi.- Cô lưu dữ liệu, tắt máy, thu dọn rồi chuẩn bị ra về. Trời càng tối càng lạnh, Trần Như Ý xoa xoa tay thổi một chút hơi ấm vào lòng bàn tay. Bước nhanh về phía trạm xe buýt trong đầu tự hỏi ngày mai được nghỉ thì sẽ làm gì. Chắc cô sẽ đọc nốt cuốn tiểu thuyết trên mạng? xem một bộ phim hay ho? Hay ra ngoài công viên? Mà thôi chắc là cô sẽ ngủ ơi nhà vậy. Cứ mải suy nghĩ cô về đến nhà lúc nào không hay. Nhanh chóng mở của rồi đóng lại ngăn cách khí lạnh bên ngoài. Ơi một mình cũng khá cô đơn nhưng cũng thật thoải mái. Như Ý thấy đồ, vào bếp hì hục một hồi cuối cùng cũng đem ra một đĩa mỳ. Ăn xong tắm rửa nằm trên giường, Như Ý ngẫm nghĩ về cuộc đời chán ngắt của mình. Ngày qua ngày đều cứ lặp lại như thế, đau đầu suy nghĩ về tiền bạc, còn chuyện bố mẹ cô thúc giục cưới xin các thứ... - Thôi! Không nghĩ nữa.- Thế là cô vùi chăn lại. - À quên chưa uống thuốc.-Như Ý bật dậy mở ngăn kéo lấy một lọ thuốc trong cùng nhanh chóng nuốt xuống hai viên thuốc rồi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Ai biết được rằng cô sẽ không bao giờ tỉnh lại trên thế giới này nữa... vì cô uống nhầm thuốc rồi! ———————————-đây là dải ngăn cách——————— Trần Như Ý bỗng cảm giác như có gì đó kéo mình lại. Thật mạnh! Thật mạnh! “Khó chịu quá” “đau đầu thật đây” đến khi cô không còn chịu được nữa... -“ oe oe ...”- Tại sao cô lại không nói được? Cũng không nhìn thấy gì cả? Hai mắt giống như nhắm nghiền nhưng vẫn cảm nhận được xung quanh. - Chúc mừng phụ nhân. Là một bé gái thật đáng yêu.- Bên cạnh có người nói? - (Tôi đang...) oe oe... (ở đâu?) oe oe.-Không thể nói!
|