Chương 19.4 _____ Sinh Mệnh thần thập phần lo sợ, nhìn Quang Mộ Luân tỏa sáng trên tay nàng mà thở dài một tiếng. "Rus, nàng đừng cứng đầu! Hãy đưa Quang Mộ Luân cho ta!" "Vì cái gì ta phải đưa cho chàng?" "Nàng có biết nếu Quang Mộ Luân rời khỏi vị trí vốn có của nó thì sẽ gây ra chuyện lớn?" "Cho dù là chuyện gì ta cũng không quan tâm!" "Trật tự giữa không gian và thời gian ở địa giới nhiễu loạn, phá hủy sự cân bằng lục địa từ xưa tới nay, hệ ngân hà đi chệch quỹ đạo, nhân loại vô tình lại chịu cảnh thiên tai,... Hàng ngàn vạn người chết vì hành động thiếu suy nghĩ của nàng, nàng nhẫn tâm đến thế sao?" Giây phút này giống như đã không còn kiên nhẫn, nét mặt Sinh Mệnh thần trở nên nghiêm túc hơn. "Như vậy thì đã sao? Nhân loại không cần đến ta, ta quan tâm đến sống chết của họ làm gì!" nàng vì lời nói của Sinh Mệnh thần mà khẽ cười khổ, những thứ ấy nàng thật sự không biết, chưa từng có ai nói cho nàng biết điều này. Cũng phải thôi, nàng là thần Địa Ngục, một kẻ đem đến xui xẻo cho người khác, vậy thử hỏi còn ai dám đứng cạnh nàng, còn ai rảnh rỗi mà nói với nàng những việc đó. --- Nàng mím môi, Quang Mộ Luân bị nàng siết chặt trong tay vang lên âm thanh rạn nứt kỳ dị. Cả thần giới lúc này mang theo mảnh im lặng, từng người đều hít phải một ngụm khí lạnh, mặt lại đăm đăm sát khí, đồng loạt nhào tới muốn phanh thây nàng. Nhưng vào thời điểm ấy, đã có người đi trước họ một bước, người đó không phải ai khác mà chính là Sinh Mệnh thần. Anh cầm trên tay Lực Phách Thần Thương rực lửa đâm xuyên qua thần thể nhỏ bé của nàng, ánh mắt bất đắc dĩ, anh nhìn nàng, tâm tư rối bời hòa lẫn vào tiếng tim vỡ nát. Anh cứ như vậy lại làm nàng bị thương, nhưng thú thực là anh không cố ý, anh chỉ muốn cứu lấy mạng sống của nhân loại từ trong tay nàng. Anh cũng thực không ngờ rằng, lần này chính anh lại là kẻ khiến nàng tổn thương nhiều nhất. --- Nàng nhoẻn miệng cười, mâu quang lạnh như băng nhìn Lực Phách Thần Thương xuyên qua người nàng từ phía sau, một màu máu đỏ thấm ướt cả tử y rồi tí tách rơi xuống lớp tuyết trắng tinh. "Sirius, ta sắp gặp lại chàng rồi, chàng phải chờ ta..." Nàng lẩm nhẩm một cách vô thức rồi thả lỏng cánh tay, Mộ Quang Luân theo trọng lực rơi tự do. Tựa như khói sương, thần thể nàng dần dần trong suốt, tan biến vào không khí trước bao ánh nhìn khinh bỉ, thứ còn sót lại từ nàng chỉ là Bạch Hổ Thần Kiếm. Trước sự việc đó, Sinh Mệnh thần giật mình bừng tỉnh, nhìn lại thần thương trong tay mình, anh run lên một chút rồi vô lực khuỵu xuống, tinh thần nơi anh hoàn toàn sụp đổ. Cư nhiên thần thương anh cầm không phải loại thương Lực Phách bình thường mà là Lực Phách Vô Cực, loại thương được Thiên Địa tạo hợp, hấp thu Nhật Nguyệt khí nhiên mà thành, cho dù có là thần đi chăng nữa thì chỉ cần trúng một nhát cũng vĩnh viễn tan biến, khó lòng mà chuyển kiếp. Rốt cuộc anh đã làm gì kia chứ??? >KẾT THÚC HỒI TƯỞNG> 。 。 。 。 。 《Hiện tại》 *** "Thì ra mọi chuyện là như thế sao?" Âm thanh trầm thấp khẽ vang lên, Hito cười tà mị từ trong đám lao sậy bước ra, đôi mắt hổ phách mang theo sát ý nồng đậm, phía sau hắn là Zuto, Izumin và Ragashu. Ra là khi nãy khi bọn người của Zuto rời đi, Takeru đã âm thầm giăng kết giới ở gần chỗ của nó. Chỉ cần bọn người của Zuto và hắn quay lại, tất cả hình ảnh từ ký ức của kiếp trước sẽ hiện ra. "Hito? Anh làm sao vậy?" Nó nhíu mi, đối với thái độ kỳ quái của hắn mà lấy làm khó hiểu. Còn hắn thì lại chẳng thèm trả lời nó, chỉ im lặng cùng Takeru mắt to trừng mắt nhỏ. "Ngươi nhớ rồi chứ, Sirius?" Takeru nhếch môi cười đắc ý, kéo lấy nó, ôm trọn vào lòng ngực vững chắc. Nó bị Takeru ôm lấy lại không hề vùng vẫy, chỉ cắn môi dưới không biết nên xử lý thế nào, mà nó biết nếu chuyện này vẫn tiếp tục kéo dài thì có lẽ Hito sẽ bốc hỏa. "Chết tiệt!" Hito nghiến răng nghiến lợi, bàn tay siết chặt thành quyền, tiếng xương đốt tay kêu lên răng rắc mà rợn người. Hắn tựa như cơn gió, giận dữ lao thẳng về phía Takeru. Takeru cũng phản ứng khá nhanh, anh thả nó ra rồi bay lên không, hắn không bỏ cuộc, dùng khinh công đuổi theo anh. Ở giữa không trung, hai cái mỹ nam tử đằng đằng sát khí đứng đối diện nhau. Đồng loạt đem kiếm rút ra, không ngừng đánh vào những chỗ hiểm của đối phương, tựa hồ muốn đem đối phương giết chết trước mắt mình. _ _ _ _ _ [Bí rồi! Một trái Bí Đỏ chà bá lửa luôn! Dạo này bận wá, ít viết nên xuống dốc rồi! ]
|
Lâu ms ra chap ms may mắn là nó dài. Cảm tạ t/g vì dù bận bạn vẫn k bỏ tr
|
Chương 19.5 。 Máu... Giọt nước màu đỏ từ trên trời rơi lên mặt nó, nó ngẩn đầu nhìn Hito và Takeru. Hai tên ngốc này muốn chứng tỏ gì chứ? Muốn đánh nhau cho đến khi kẻ chết người bị thương sao? Nhưng chí ít cũng đừng quên nó đang có mặt ở đây a, cư nhiên dám làm loạn. "Hai người các anh dừng tay! Mau lăn xuống đây, ngay và mau!" Nó nhíu mi khó chịu, trong giọng nói mang theo sự lãnh khốc cực độ. Mặc kệ thân thể bị thương khá nặng, nó ra sức chống chọi với cơn đau, chật vật đứng dậy muốn rời đi, chỉ có điều vì mất máu quá nhiều nên đầu óc nó choáng váng suýt chút ngã nhào. May mắn là có Zuto ở phía sau, nàng cứ như vậy nhanh tay đỡ lấy nó. Hắn và Takeru lúc này mới dừng tay, hốt hoảng nhìn sắc mặt đã trắng bệch của nó, không nhanh không chậm đáp xuống mặt đất. "Nàng vẫn ổn chứ?" Takeru lo lắng "Em có sao không?" hắn gấp rút hỏi, nhẹ nhàng đỡ lấy nó từ tay nàng. Đôi mắt hổ phách ẩn hiện sự ôn nhu, trìu mến đến vô hạn. Mái tóc hung đỏ được giấu đi bằng mảnh vải lanh giờ rơi xuống, bay loạn theo chiều gió. Nó im lặng, nhàn nhạt nhìn hắn rồi khẽ thở dài, căn bản là nó nhìn vết kiếm khá sâu trên cổ và một vết kiếm sâu khác trên tay của hắn đã rươm rướm đầy máu, tuy là không nguy hiểm cho lắm, nhưng nếu không sử lý đúng cách cũng sẽ gây chết người a, Takeru này cũng quá nặng tay rồi. Trong tâm là suy nghĩ như vậy, nhưng khi nó nhìn sang Takeru thì mới giật mình, xem ra hắn còn nặng tay hơn Takeru rất nhiều. Takeru một thân lam y giờ đã nhiễm hồng máu tươi, cả người đều chi chít những vết kiếm hiểm hóc mà hắn đã ban cho. "Takeru, vết thương của ngươi..." "Ta ổn, những vết thương này sẽ lành ngay thôi! Nàng không cần lo." Takeru cười dịu dàng "Vậy ngươi có thể đi được rồi!" nó khẽ nhếch môi "Được! Lần khác ta sẽ tới thăm nàng!" Takeru nói rồi nhẹ nhàng tiến về phía nó và hắn, đem một chiếc khuyên tai nhỏ đeo lên tai nó rồi lại nhìn hắn với ánh mắt hồ ly đầy khiêu khích, cúi đầu, tựa như làn gió nhỏ hôn phớt lên cánh môi màu anh đào của nó. Hắn vì đang đỡ lấy nó nên không thể làm gì được, cứ như vậy trực tiếp hóa đá. ----- "Khục... Khục..." "Phốc..." "Hahaha..." Nhóm ba người từ đầu đến cuối vẫn im lặng xem kịch, chẳng biết vì cái gì đột nhiên phá lên cười, tuy nói là ba người nhưng chỉ có mình Zuto nàng là cười thôi, còn lại Ragashu và Izumin là đang ho sặc sụa. "Haha... Izumin, ngươi nhìn xem ba người họ kìa, nhìn thật hài! Haha" "Ragashu, ngươi xem, ba người họ thật xứng a! Hahaha..." "Nữ hoàng Asisu! Nàng quá khích rồi đấy!" Hai người đồng thanh, lắc đầu nhìn cử chỉ hành động của nàng. Đây là cái kia Asisu nữ vương kiêu sa, lạnh lùng trong truyền thuyết đó sao? Thật sự mà nói thì nhìn mãi thì cũng chẳng thấy cái vẻ kiêu sa, lạnh lùng ấy nằm ở chỗ nào, thứ mà Ragashu và Izumin thấy từ nàng lúc này là một nữ vương Ai Cập xinh đẹp, ngây thơ nhưng vẫn toát lên vẻ cao quý vốn có của bản thân, một nữ tử đã làm cho trái tim họ loạn nhịp. *** "Hai người này là hoàng đế Ragashu và hoàng tử Izumin sao?" Takeru không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt Zuto "Ân!" nàng ngơ ngác gật đầu "Đen là Ragashu, trắng là Izumin!" Ragashu cùng Izumin đen mặt với câu trả lời cực đáng yêu của nàng, Takeru thì lại cười đến sáng lạng rồi gật đầu như đã hiểu ý. Lòng bàn tay vốn trống rỗng của Takeru bỗng nhiên xuất hiện hai thanh đoản kiếm. Takeru đem đoản kiếm tỏa ra tử quang mờ ảo cho Ragashu, trên thân kiếm chạm khắc mãng xà cuộn tròn trên mai của một con ô quy, đó là Huyền Vũ thần kiếm. Đoản kiếm còn lại đưa cho Izumin là đoản kiếm tỏa ra kim quang nhàn nhạt, trên thân kiếm chạm khắc một con vật trong khá là giống con sư tử, nhưng lại chẳng phải là sư tử, nói trắng ra thì nó là Kỳ Lân thần kiếm a. "Huyền Vũ và Kỳ Lân thần kiếm này giao cho hai người các ngươi! Hãy dùng chúng để bảo vệ Asisu, được chứ?" Takeru tà mị cười thần bí "Không cần ngài nói ta cũng sẽ bảo vệ nàng ấy!" Ragashu nhíu mi nhìn Takeru, kẻ được gọi là thần thánh. "Được, ta sẽ bảo vệ Asisu!" Izumin lơ đễnh trả lời "Ngươi... Hai người..." Zuto trừng mắt, miệng mồm há hốc không nói nên lời, hai cái tên đầu gỗ này cư nhiên lại nhận lời Takeru mà bảo vệ nàng, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra a! Takeru cười cười nhìn nó và nàng rồi xoay lưng biến mất không dấu vết. --- 《Vong Ưu thần, thứ mà ta trả nợ cho nàng, chỉ có thể là đem lại cho nàng sự bình an bất diệt》 _ hết c19 Còn ai nhớ ta không? Mà chuyện của Vong Ưu thần để kể sau đi!!!
|