Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu
|
|
Chương 29: Va chạm
Lạc Khuynh Hoàng khoác áo lông cừu tuyết trắng đi trong băng tuyết ngập trời, cả người đều tản mát ra một cỗ thanh khí lạnh lẽo tinh khôi. Nàng ở trên mặt đất đầy tuyết tiêu sái mà đi, không có vì tuyết đọng mà chuyển hướng, mà lại bướng bỉnh từng bước từng bước một đi tới.
Quân Khuynh Vũ yên lặng phía sau cách một thước mà đi theo nàng, chưa từng ngăn trở cũng không giúp đỡ. Chính là nhíu mày nhìn bóng dáng Lạc Khuynh Hoàng, khóe môi đọng ý cười bí hiểm. Tựa hồ trong mắt có cái tình cảm rối rắm gì đó lưu chuyển không ngừng .
Xa xa nhìn lại, chỉ nhìn thấy một đỏ một trắng hai đạo bóng dáng hết sức loá mắt ở trong tuyết. Trắng trong trẻo nhưng lạnh lùng cao quý, đỏ tà mị yêu dị. Giống như trong thiên địa vạn vật hết thảy đều mất đi màu sắc, chỉ còn lại màu đỏ cùng với màu trắng, hình ảnh bắt mắt này.
Lạc Khuynh Hoàng đang ở tuyết địa một bước lại một bước tiến tới , đột nhiên, một bóng trắng gì đó hướng nàng vọt lại, mắt thấy sẽ bổ nhào vào trên người nàng, nàng kinh ngạc nhảy dựng, dưới chân bất ổn, thân mình mất đi cân bằng.
Ngay tại lúc thân mình ngã về phía sau, trong nháy mắt, nàng cảm giác được thân thể của nàng được người đỡ lấy, ở không trung lộn một vòng tròn, liền lại vững vàng đứng ở trên mặt đất .
“Đi đường cẩn thận chút.” Tiếng nói tà mị mà tràn ngập thân thiết vang lên ở bên tai, Lạc Khuynh Hoàng nâng mắt, thấy được Quân Khuynh Vũ biểu tình vừa như thân thiết vừa như đùa cợt, trong khoảng thời gian ngắn, cũng không biết nên tức giận hay là nên cảm kích.
Quân Khuynh Vũ cũng đã đem ánh mắt dời đi. Lạc Khuynh Hoàng rõ ràng cảm giác được hơi thở trên người Quân Khuynh Vũ trong nháy mắt ngưng đọng lại, cái loại tiêu sái tà mị không kềm chế được bỗng nhiên biến mất không thấy, trở thành một loại khí tức cô tuyệt của người đứng ở trên cao, cái loại cảm giác này, nàng từng cảm giác được ở trên người Lưu Cảnh công tử.
Chú ý tới hơi thở Quân Khuynh Vũ trong nháy mắt âm trầm, Lạc Khuynh Hoàng theo ánh mắt hắn nhìn về phía trước.
Chỉ thấy một vị nữ tử xinh đẹp khoác áo lông cừu màu phấn hồng đang được một đống cung nữ ma ma nâng đỡ thướt tha đi tới. Đợi cho nàng kia đi tới trước mặt Lạc Khuynh Hoàng, Lạc Khuynh Hoàng trong mắt mới lướt qua một tia kinh diễm.
Nàng kia thoạt nhìn cao thấp khoảng ba mươi tuổi, cũng không còn trẻ, nhưng là bảo dưỡng tốt, làn da vẫn là tế hoạt trắng nõn, vô cùng mịn màng giống như dương chi bạch ngọc. Theo dáng người thướt tha của nàng đang xa xa đi tới, đến khuôn mặt tinh xảo trước mắt, giống như là một bức tranh thuỷ mặc được nhiễm thêm chút màu.
Nhìn từ đằng xa, giống như ánh mặt trời lúc bình minh ; đến gần lại thấy, giống như bông hoa sen chớm nở. Quả nhiên là một mỹ nhân tuyệt sắc. Nhìn nàng toàn thân đẹp đẽ quý giá, nói vậy thân phận hẳn là vô cùng cao quý.
“Lớn mật! Người nào? ! dám đả thương khuyển yêu của Hinh phi nương nương!” Nàng kia còn chưa nói chuyện, một ma ma bên người đã mở miệng quát.
Đôi mày Lạc Khuynh Hoàng thấy vậy không thể không nhăn lại, cuộc đời nàng ghét nhất bị loại nô tài chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng như vậy, Trương ma ma trước đó chính là như thế, mới bị nàng giáo huấn đến hôm nay.
Đem ánh mắt trên mặt ma ma kia dời đi, nhìn về phía nữ tử xinh đẹp kia. Nguyên lai nàng chính là vị có được thánh sủng mười năm không suy, Hinh phi nương nương, quả nhiên có vài phần tư sắc.
“Khuynh Hoàng tham kiến Hinh phi nương nương.” Lạc Khuynh Hoàng tự nhiên hào phóng hướng Thủy Lan Hinh hành lễ, vẫn chưa trả lời cái ma ma kia, căn bản không đem cái kia ma ma để vào mắt, khóe môi dạng khai ý cười, nói, “Gia phụ vẫn thường nhắc tới Hinh phi nương nương tính nết ôn nhu, ở cùng rất tốt, Khuynh Hoàng cũng vẫn chưa được diện kiến nương nương, vừa khéo, hôm nay lại gặp được.”
Một phen nói ôn nhu khéo léo . Đem thân phận chính mình chỉ ra, lấy thân phận địa vị Lạc Nguyên đến kiềm chế Thủy Lan Hinh, lại cho thấy ý tứ kết giao, hơn nữa khen ngợi nàng tính nết ôn nhu, làm cho nàng không tiện phát tác.
Quả nhiên. Sắc mặt nguyên bản đang tức giận của Thủy Lan Hinh biến đổi, cuối cùng nở ra một chút tươi cười, kiều mỵ nói, “Nguyên lai là quận chúa Khuynh Hoàng vừa được hoàng thượng sắc phong a. Bản cung trước đây từng gặp qua ngươi, không ngờ, chỉ chớp mắt, ngươi cũng lớn như vậy rồi.”
Lạc Khuynh Hoàng khóe môi tươi cười, ôn hòa nói, “Nương nương lại vẫn là xinh đẹp như vậy.”
Tái thế làm người, chuyện tình gần đây nàng liền quên không còn một mảnh , làm sao còn nhớ rõ Thủy Lan Hinh là bộ dáng gì. Bất quá vì miễn cho Thủy Lan Hinh giận chó đánh mèo Quân Khuynh Vũ, mới ứng phó vài câu. Bất quá Thủy Lan Hinh bộ dạng, nàng thấy thật sự có vài phần nhìn quen mắt.
Quân Khuynh Vũ đả thương sủng vật của Thủy Lan Hinh. Một cái là ái phi của Quân Vũ Thần, một cái là yêu tử của Quân Vũ Thần, cũng không biết Quân Vũ Thần cuối cùng sẽ che chở ai.
Quân Vũ Thần đối Quân Khuynh Vũ sủng ái cũng bất quá là vì Nguyệt quý phi đã chết, nhưng là một người đã chết mười mấy năm , cảm tình cũng đều phai nhạt, như thế nào so với được với Thủy Lan Hinh hoạt sắc sinh hương? !
Cũng không biết vì sao, Lạc Khuynh Hoàng thế nhưng lo lắng Quân Khuynh Vũ lại vậy bị phạt. Không khỏi nói chút lời giảng hòa.
Ai ngờ nàng một lòng che chở Quân Khuynh Vũ, Quân Khuynh Vũ cũng là không cảm kích, nhíu mày, cười nói, “Đúng vậy, một chút cũng nhìn không ra nương nương là nữ người đã gần ba mươi ba tuổi a!”
Lời này thốt ra, mặt tất cả mọi người ở đây đều biến sắc. Thủy Lan Hinh trên mặt hiện lên một tia xấu hổ cùng tức giận, lại chịu đựng không có phát tác.
Lạc Khuynh Hoàng cũng có chút kinh ngạc với Quân Khuynh Vũ. Căn cứ vào hiểu biết của nàng đối với Quân Khuynh Vũ, Quân Khuynh Vũ tuyệt đối không phải một người làm việc lỗ mãng, vì sao lại cùng Thủy Lan Hinh tranh phong tương đối đối như thế? !
Thủy Lan Hinh rốt cuộc là người ở hậu cung mười năm, tuy rằng xưa nay ỷ vào sủng ái của Quân Vũ Thần không khỏi có chút kiêu căng, nhưng rốt cuộc là nhẫn nhịn , nàng nhìn thoáng qua tiểu cẩu đã muốn hấp hối vì bị Quân Khuynh Vũ một cước đá văng ra, nói, “Lệ ma ma, ngươi đi nhìn xem nó thế nào , có hay không bị thương, nó là hoàng thượng tặng cho bản cung a.”
Quân Khuynh Vũ cười như không cười nhìn Thủy Lan Hinh, hoa đào trong mắt hẹp dài lóe lên vài phần trêu tức, còn có vài phần ghét cay ghét đắng. Lệ ma ma nghe xong lời nói Thủy Lan Hinh chạy tới vừa thấy, lập tức khoa trương hô, “Nương nương, nó. Tắt thở . . .”
Lạc Khuynh Hoàng không hề chớp mắt nhìn Thủy Lan Hinh, tiểu cẩu kia từ xa nhìn lại cũng biết mạng nhỏ ô hô , Thủy Lan Hinh cố ý làm như vậy, không phải là muốn hảo hảo bắt lỗi Quân Khuynh Vũ sao? !
Nguyên bản bị nàng nói như vậy, Thủy Lan Hinh đã muốn không tính truy cứu , Quân Khuynh Vũ lại cố tình không cảm kích, một khi đã như vậy, nàng cũng lười xen vào việc của người khác. Nàng liền hai tay chống nạnh, xem bọn hắn có thể nháo ra đến cái tiết mục gì.
Nhìn đến Lạc Khuynh Hoàng một bộ dáng hờ hững sự tình không liên quan đến ta, Quân Khuynh Vũ khóe môi thoạt nở một chút ý cười, ba phần bất đắc dĩ bảy phân sủng nịch. Thoạt nhìn Lạc Khuynh Hoàng chính là vì hắn không biết cảm kích mà hành động, cô gái nhỏ này, thật đúng là đã tức giận.
|
Chương 30: Ẩn tình “Khuynh Vũ, ngươi xưa nay không đem ta để vào trong mắt, ta niệm tình ngươi tuổi còn nhỏ mà đã phải để tang mẫu thân nên không cùng ngươi so đo , nhưng hôm nay ngươi cũng hơi quá đáng, ngươi lại đá chết tiểu khuyển phụ vương ngươi tặng cho ta !” Sắc mặt Thủy Lan Hinh có thể nói là thay đổi bất thường, lập tức nước mắt rưng rưng, ủy khuất vô cùng nhìn Quân Khuynh Vũ.
Bên trong con ngươi đen như mực của Quân Khuynh Vũ thoáng qua một tia lãnh ý, khóe môi tươi cười cũng trở nên lãnh liệt, mang theo vài phần mỉa mai hỏi, “Tiểu khuyển nho nhỏ luôn luôn nhu thuận, như thế nào hôm nay đột nhiên phát cuồng xông lại đây?”
Tiếng nói vừa dứt, mâu trung Thủy Lan Hinh lập tức hiện lên một tia bối rối, nhưng rất nhanh liền bị nàng che dấu , bên trong đôi con ngươi thiển sắc tràn ngập ủy khuất, cơ hồ là lập tức khóc ra, tay run run chỉ vào Quân Khuynh Vũ, run giọng nói, “Ý của ngươi là ta cố ý sai khiến tiểu khuyển xông về phía Khuynh Hoàng? Ta cùng nàng không oán không thù, hà cớ gì phải làm thế? !”
Sóng mắt lưu chuyển trong đôi mắt đào hoa hẹp dài của Quân Khuynh Vũ , giống như hàn băng tích tụ trong mùa đông, hiện ra hàn khí nhè nhẹ , ý cười trên khóe môi vẫn là tà mị vô song, hắn nhíu mày, tựa tiếu phi tiếu nói, “Này ta cũng không biết. Bất quá Hinh phi nương nương cũng nói, tiểu khuyển đánh về phía Khuynh Hoàng, trong tình cảnh này nếu ta không ra tay, chỉ sợ Khuynh Hoàng sẽ bị thương. Chẳng lẽ nương nương cảm thấy tính mạng của một tiểu khuyển so với tính mạng của quận chúa còn trọng yếu hơn sao? !”
Thủy Lan Hinh thật không ngờ Quân Khuynh Vũ lại nói như thế, sắc mặt nhất thời lúc xanh lúc trắng , một lát sau mới khóc như lê hoa đái vũ nói, “Ngay cả khi ngươi sốt ruột cứu người, cũng không nên một cước đá chết tiểu cẩu đi ? Tốt xấu nó cũng là một sinh mệnh, ngươi sao có thể nhẫn tâm?”
Lạc Khuynh Hoàng khẽ nhíu mi , việc này Quân Khuynh Vũ làm xác thực không tốt , ngay cả là vì cứu nàng, một cước đem tiểu khuyển hoàng đế đưa cho sủng phi đá chết, cũng hơi quá đáng chút. Làm như vậy không chỉ bác bỏ mặt mũi của Hinh phi nương nương , cũng là bác bỏ mặt mũi của Quân Vũ Thần a.
Lạc Khuynh Hoàng không khỏi đem ánh mắt hướng về phía Quân Khuynh Vũ, cảm giác được ánh mắt lo lắng của Lạc Khuynh Hoàng , khóe môi Quân Khuynh Vũ có chút nhếch lên, để sát vào bên tai Lạc Khuynh Hoàng , dùng thanh âm chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe được nói, “Ta thật cao hứng, Hoàng nhi sẽ vì ta lo lắng.”
Thủy Lan Hinh nhìn thấy Quân Khuynh Vũ không chỉ không thèm nhìn nàng, cư nhiên còn cùng Lạc Khuynh Hoàng lặng lẽ nói chuyện, lửa giân không khỏi bốc lên, dậm chân, nói, “Bản cung nhất định phải tìm hoàng thượng đòi lại công đạo!”
“Ngươi không lo lắng?” Lạc Khuynh Hoàng nhíu lông mày , nhìn vẻ mặt trấn định tự nhiên của Quân Khuynh Vũ, người này không khỏi cũng quá quá bình tĩnh đi.
Quân Khuynh Vũ nhún vai, khóe môi gợi lên một tia cười lạnh, nói, “Lo lắng? ! Còn không biết ai không hay ho đâu. Một cước này của ta vẫn chưa dùng sức, nhưng tiểu khuyển nho nhỏ liền tắt thở , thoạt nhìn xưa nay thường xuyên bị người khác ngược đãi, có vẻ suy yếu nha.”
Lạc Khuynh Hoàng nghe thấy lời nói của Quân Khuynh Vũ , không khỏi xúc động trừng mắt , một cước kia của hắn không có dùng sức? ! Nàng có thể nhìn ra hắn là hung hăng dùng sức đá trúng con chó kia , còn có dùng nội lực hay không thì nàng không biết, bất quá nàng biết nếu nàng bị trúng một cước như vậy , cũng phải mất nửa ngày mới dậy nổi đi, huống chi là một con chó nhỏ đâu? !
“Ngươi thực chán ghét Hinh phi nương nương?” Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày , tự nhiên hiểu được đây là kế giá họa của Quân Khuynh Vũ , tiểu khuyển nho nhỏ là bị Quân Khuynh Vũ đá chết , nhưng xưa nay Hinh phi nương nương cũng hay ngược đãi tiểu cẩu nho nhỏ cũng là sự thật, việc này cho dù nháo đến trước mặt Quân Vũ Thần , Hinh phi nương nương cũng không có nửa điểm lợi thế đi.
Sắc mặt Quân Khuynh Vũ có chút thâm trầm. Trông đôi mắt đào hoa đầy ý cười như có gì đó lướt qua , con ngươi đen như mực càng thêm thâm trầm, ý cười khóe môi cũng có chút rùng mình, trong nháy mắt, cái loại cảm giác cô tuyệt lại bất ngờ xuất hiện .
Lạc Khuynh Hoàng hiểu được Quân Khuynh Vũ nhất định là có ẩn tình khó nói, cũng không hỏi nhiều. Nàng cùng hắn nguyên bản chỉ là vô tình gặp gỡ, cho dù kiếp trước chuyện tình hắn vì nàng khởi binh tạo phản là bí ẩn trong lòng của nàng , nhưng nàng cũng biết, bí ẩn này vĩnh viễn cũng không có đáp án.
Bởi vì nàng đã trọng sinh, không bao giờ có khả năng hỏi kiếp trước Quân Khuynh Vũ tại sao vì nàng tạo phản, tại sao lại ôm thi thể nàng cực kỳ bi thương.
Nàng chỉ biết là, kiếp này, nàng không nghĩ cùng hắn giao hảo. Trên người nam tử này có quá nhiều bí mật , lòng dạ quá sâu, ngay cả nàng cũng nhìn không thấu.
“Nàng lớn lên rất giống nương ta.”
Thời điểm Lạc Khuynh Hoàng nghĩ rằng Quân Khuynh Vũ sẽ không trả lời , tiếng nói hơi mờ mịt của Quân Khuynh Vũ vang lên. Không giống vẻ tà mị bình thường , cũng không có khí phách cùng suy nghĩ , chỉ còn vẻ cô tuyệt cùng tiêu điều.
Lạc Khuynh Hoàng nhìn sườn mặt Quân Khuynh Vũ , trong nháy mắt, nàng chỉ cảm thấy Quân Khuynh Vũ thật sự cô tuyệt , ngay cả một thân hồng y như hỏa diễm, cũng không che được vẻ tiêu điều.
Khó trách từ sau khi Nguyệt quý phi mất ,Thủy Lan Hinh liền được thánh sủng mười năm không suy. Khó trách nàng cảm thấy khuôn mặt của Thủy Lan Hinh có chút quen thuộc. Khó trách Thủy Lan Hinh có địch ý với Quân Khuynh Vũ , mà Quân Khuynh Vũ tựa hồ ghét cay ghét đắng Thủy Lan Hinh.
Nguyên lai Thủy Lan Hinh bất quá chỉ là thế thân của Nguyệt Lưu Ly . Giống như sự sủng ái của Quân Vũ Thần dành cho nàng , Quân Vũ Thần đem Thủy Lan Hinh thành Nguyệt Lưu Ly, đem toàn bộ sủng ái với Nguyệt Lưu Ly chuyển dời đến trên người Thủy Lan Hinh .
Nhưng mà ở trong cung mười năm, sớm chiều ở chung. Tâm của Quân Vũ Thần đến tột cùng có ở trên người nàng ta hay không, sao nàng ta không biết? ! Nếu biết, lại có nữ nhân cam nguyện trở thành thế thân? ! Nàng ta tự nhiên oán hận ghen tị, cho nên mới chán ghét Quân Khuynh Vũ như vậy ! Không thể cùng người chết đấu, như vậy liền cùng người thân của nàng đấu.
Đối với Quân Khuynh Vũ mà nói, chỉ sợ là không thể thừa nhận một cái thế thân tồn tại như vậy . Đối với hắn mà nói,tất cả của mẫu thân hắn hắn không cho phép bất luận kẻ nào tồn tại thay thế mẫu thân hắn, hơn nữa người này còn chiếm lấy sự sủng ái của phụ thân hắn.
“Nàng chỉ là một thế thân.” Lạc Khuynh Hoàng nhìn sườn mặt Quân Khuynh Vũ , an ủi nói. Nàng có thể cảm giác được yêu thương sâu đậm của Quân Vũ Thần đối với Quân Khuynh Vũ , nếu không hắn sẽ không dung túng cho Quân Khuynh Vũ như vậy. Mà Quân Vũ Thần yêu thương Quân Khuynh Vũ như vậy, có thể thấy Quân Vũ Thần yêu Nguyệt Lưu Ly sâu như thế nào.
“Hắn nghĩ chỉ cần tìm một thế thân là có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ ? ! Mẫu phi chết thê thảm như vậy, hắn dựa vào cái gì tìm một thế thân để quên? !” Quân Khuynh Vũ lạnh lùng nói. Giống như trả lời Lạc Khuynh Hoàng, lại giống như lầm bầm lầu bầu.
|
Chương 31: Ai bị phạt? Lạc Khuynh Hoàng kinh ngạc nhìn Quân Khuynh Vũ. Giờ này khắc này hắn không phải là nam tử cao cao tại thượng kia, cũng không phải là nam tử tà mị bất cần đời mà chính là một nam tử vì mẫu thân qua đời mà trở nên bi thương, yếu ớt.
Nhưng bất quá cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi, hơi thở bi thương trên người Quân Khuynh Vũ liền biến mất, từ bé tới lớn hắn chính là người luôn phong lưu, xinh đẹp. Một đôi sóng mắt hoa đào trong mắt lưu chuyển đem thiên địa vạn vật đều hấp thu trong đó.
“Đi! Xem diễn đi.” Quân Khuynh Vũ khẽ tươi cười cùng một chút tà mị bất cần đời, tay áo bào màu đỏ tung bay trong không trung, quay ngược trở lại về phía ngự thư phòng .
Trong đôi mắt đen của Lạc Khuynh Hoàng không có gì ngoài sự chết chóc, cuối cùng vẫn là đi lên theo.
Thời điểm đến ngự thư phòng, Hinh phi nương nương đã khóc như hoa lê đái vũ, bộ dáng thật là thương tâm muốn chết, nàng ghé vào bên cạnh Quân Vũ Thần, vừa khóc vừa nói, “Hoàng thượng, tiểu khuyển nho nhỏ nhưng là ngài đưa cho nô tì , thời điểm hoàng thượng không ở bên người nô tì, đều là nó ở cùng nô tì, nhưng là nay. . .”
Quân Vũ Thần nhìn mỹ nhân trong lòng khóc thương tâm muốn chết, trong lòng cũng không thể không nổi lên ý thương tiếc, đôi tay nhẹ nhàng mơn trớn bả vai Thủy Lan Hinh, ôn nhu nói, “Hinh nhi đừng khóc . Việc này Khuynh Vũ quả thật cũng hơi quá đáng!”
“Nhi thần quá đáng như thế nào ?” Nhíu lông mày , Quân Khuynh Vũ lững thững bước vào ngự thư phòng, khóe môi còn hiện lên tươi cười, không đợi Quân Vũ Thần nói chuyện, liền ngồi xuống, đưa tay cầm lấy chén trà trên bàn, không chút để ý nhấp miệng xong liền đứng lên.
Quân Vũ Thần nhìn hành động ngạo mạn không chút để ý của Quân Khuynh Vũ , lông mi nhăn lại, mâu trung mang theo hàm ý tức giận, kiềm chế tức giận, hắn lạnh giọng nói, “Khuynh Vũ, ngươi rất làm càn !”
“Làm càn? !” Quân Khuynh Vũ tùy ý dựa vào ở ghế trên, cổ áo mở rộng lộ ra bộ ngực rắn chắc cùng da thịt trắng nõn, nhìn có vẻ mị hoặc chúng sinh, khóe môi hắn có chút gợi lên, sóng mắt lưu chuyển trong đôi mắt đào hoa hẹp dài , không chút để ý nhìn Quân Vũ Thần.
Quân Vũ Thần nhìn bộ dáng Quân Khuynh Vũ như thế lại càng tức giận, từng bước đi đến trước mặt Quân Khuynh Vũ liền giơ tay lên làm bộ muốn đánh Quân Khuynh Vũ.
Quân Khuynh Vũ lạnh lùng nhìn Quân Vũ Thần, bên trong con ngươi đen như mực là sóng ngầm mãnh liệt nhưng khóe môi ý cười vẫn không thay đổi, hắn đem thân mình cả người đứng thẳng lên, khuôn mặt cơ hồ đã biết rằng Quân Vũ Thần sẽ động thủ, cười nói, “Như thế nào, phụ vương muốn đánh ta sao?”
Quân Vũ Thần nhìn tay mình cơ hồ đã sắp chạm vào Quân Khuynh Vũ, thân mình hung hăng run lên vội vàng thu tay lại ,mâu trung hiện lên vài tia giãy dụa cùng mâu thuẫn, qua hồi lâu, hắn mới chậm rãi thở dài, nói, “Khuynh Vũ, ngươi ngày thường không thích cấp bậc lễ nghĩa, phụ vương cũng sẽ không so đo . Nhưng là ngươi làm sao có thể tàn nhẫn như vậy ? Tiểu khuyển tuy rằng chỉ là một con chó, nhưng dù sao nó cũng là một sinh mệnh a!”
Quân Vũ Thần vừa nói xong, Quân Khuynh Vũ liền cười ra tiếng, con ngươi hoa đào hẹp dài vì tươi cười mà có chút nheo lại, bên trong lại lóe ra tia mỉa mai, đôi môi gợi cảm mà yêu mi gợi lên có chút châm chọc, nói, “Tàn nhẫn? Bất quá chỉ là một con chó mà thôi, nhưng ngôi vị hoàng đế này của phụ vương chi sợ dẫm lên không biết bao nhiêu thi thể rồi?”
“Ngươi. . .” Quân Vũ Thần bị Quân Khuynh Vũ nói lời châm chọc như thế, cho dù có thể dễ dàng tha thứ Quân Khuynh Vũ, nhưng hắn dù sao cũng là hoàng đế, đã là hoàng đế thì phải có tôn nghiêm, huống chi Thủy Lan Hinh cùng Lạc Khuynh Hoàng còn đang ở đây.
Quân Khuynh Vũ không thể nào không thấy Quân Vũ Thần đang tức giận, chỉ là thản nhiên ôm lấy ý hỏi: “Cho nên phụ vương hiện tại là muốn muốn truy cứu việc con chó kia sao?”
Thủy Lan Hinh nhìn Quân Vũ Thần dung túng Quân Khuynh Vũ như vậy, sớm đã nhìn không vừa mắt, nghe Quân Khuynh Vũ hỏi như thế, nơi nào đó cực nhanh hiện lên một tia oán độc, liền khóc như hoa lê đái vũ ôm ống tay áo Quân Vũ Thần nói, “Hoàng thượng, ngài cần phải làm chủ cho thần thiếp a!”
Quân Vũ Thần bị Thủy Lan Hinh ôm tay áo khóc , mâu trung hiện lên một tia không kiên nhẫn, đem ánh mắt hướng về phía Quân Khuynh Vũ. Quân Khuynh Vũ miễn cưỡng đứng lên, cười nói, “Nhi thần cũng thấy kỳ quái vì sao một cước đá cái con cẩu kia liền đã chết, như vậy liền dò xét một phen xem con cẩu kia thật đúng là do vết thương nhi thần làm mà chết hay không a, cũng không biết là Hinh phi nương nương bình thường chiếu cố nó như thế nào.”
Vừa dứt lời, tay Thủy Lan Hinh ôm lấy Quân Vũ Thần liền run nhè nhẹ, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, nàng nâng mắt nhìn về phía Quân Khuynh Vũ, mâu trung hiện lên một tia oán hận cùng không cam lòng.
Nàng bình thường thời điểm tâm tình không tốt, xác thực thường xuyên lấy tiểu khuyển ra trút giận, trên người tiểu khuyển xác thực có rất nhiều vết thương, mới vừa rồi nàng lại nói với Quân Vũ Thần nàng có bao nhiêu trân trọng tiểu khuyển, vẫn đem tiểu khuyển mang theo bên người, nếu hiện tại trên người nó có nhiều thương thế thì chỉ có thể có một loại giải thích, chính là do nàng tạo thành.
Quân Khuynh Vũ làm sao có thể biết trên người tiểu khuyển có thương tích? ! Nàng tuyệt đối không tin là Quân Khuynh Vũ vì không cẩn thận mà đá chết tiểu khuyển mới đi thăm dò. Quân Khuynh Vũ kia rõ ràng là cố ý đá chết tiểu khuyển !
Nguyên lai bất quá chính là một cái bẫy do Quân Khuynh Vũ cài để hại nàng, cố ý đá chết tiểu khuyển khiến cho nàng cáo trạng, cuối cùng lại chính là đem toàn bộ tội đổ lên đầu nàng.
“Hinh phi, đây là có chuyện gì? !” Quân Vũ Thần nghe xong lời Quân Khuynh Vũ nói, lập tức hiểu được là chuyện gì xảy ra, hắn nguyên bản cũng không để ý tánh mạng cuả một con chó, bất quá là chịu không nổi Hinh phi nói mãi, thêm nữa hắn cũng không hy vọng Quân Khuynh Vũ được nuông chiều mà tính tình trở nên kiêu ngạo như vậy , mới quát lớn Quân Khuynh Vũ .
Thủy Lan Hinh nghe được lời Quân Vũ Thần nói, lập tức quỳ xuống, nhu nhược vô lực nói, “Nô tì cũng không biết a, trước đó vài ngày nô tì thân mình không tốt, liền đem tiểu khuyển giao cho cung nữ bên người chiếu cố, hôm nay thân mình vừa mới vừa vặn tốt lên chút liền mang theo tiểu khuyển đi ra, ai biết tiểu khuyển liền. . . Nô tì thật sự cái gì cũng không biết a!”
Quân Khuynh Vũ mâu quang lạnh nhạt đảo qua gương mặt Thủy Lan Hinh. Nàng nghĩ nói dối vụng về như vậy sẽ lừa gạt được Quân Vũ Thần sao?
Quả nhiên, mâu trung Quân Vũ Thần hiện lên một chút thất vọng, cuối cùng nói, “Chính mình chuyện trong cung đều xử lý không tốt, còn muốn chạy đến nơi đây nháo! Còn ra thể thống gì! Mau trở về, trẫm không muốn thấy ngươi!”
Thủy Lan Hinh nghe được ra trong giọng nói của Quân Vũ Thần hàm chứa áp lực, tức giận cùng thất vọng, cũng không dám lại đổ thêm dầu vào lửa, chỉ đem gương mặt xám xịt mang theo cung nữ rời đi, trước khi rời đi còn liếc đôi mắt oán hận nhìn Quân Khuynh Vũ một cái.
Quân Khuynh Vũ vẫn là một bộ chẳng hề để ý, đôi mắt đen như mực hiện lên tia hoạt khai cùng một chút giọng mỉa mai. Thủy Lan Hinh, ta bất quá là muốn phụ vương nhận thức rõ, đồ thay thế vĩnh viễn chỉ là thay thế!
|
Chương 32: Ra oai phủ đầu
Ánh mặt trời loang lổ, rơi vào trên cung điện. Đình viện cây cối cũng đều nhuốm màu xanh biếc, vào đông sự tiêu điều cùng tái nhợt dĩ nhiên biến mất.
Lạc Khuynh Hoàng nằm ở tháp hương trong đình viện, ánh mắt híp lại, ánh mặt trời rơi ở trên mặt, bao quanh mặt nàng giống như thiên tiên tuyệt mỹ. Da trắng như tuyết, mi đen như mực.
Nàng thích ý nằm ở đó đôi mắt híp lại để lộ ra vài phần mỏi mệt nhưng lại giảo hoạt, còn có vài phần ẩn sâu ở trong đáy mắt không muốn để người hkác biết.
Hơn nửa tháng nay mỗi ngày khi ban ngày nàng đều tiến cung học y, buổi tối thì đi theo Lưu Cảnh tập võ, thậm chí ngay cả ngủ cũng không đủ giấc. Trừ bỏ ngày mười lăm kia, Lưu Cảnh nói có việc không thể đến, các ngày khác, nàng đều là bất chấp mưa gió tập võ.
Bất quá vất vả vẫn là có hiệu quả , nhờ sự chăm chỉ của nàng mà tư chất của nàng đã khá hơn, nàng cơ bản đã biết chút y lý, tập võ cũng đã học xong vận khí chi đạo, khinh công cùng thân thủ cũng học được đôi chút. Tuy rằng với người chân chính học võ là không thể bằng, nhưng là ít nhất có thể đối phó với kẻ không có võ công, thế nên cũng sẽ không được tính là cô nương trói gà không chặt. Ngay cả Lưu Cảnh công tử cũng tán thưởng nàng là thiên tư hơn người.
Thiên tư hơn người sao? Chỉ có chính nàng rõ ràng, thiên phú của nàng xác thực không thấp, nhưng là sở dĩ tiến bộ có thể nhanh như vậy là do nàng ngày đêm luyện tập đến mức không muốn sống.
Hơn nửa tháng gần đây, nàng học thực mệt.Còn ba ngày nữa là đến bách hoa thịnh yến, nếu muốn đứng vững tại triều đình này thì bách hoa thịnh yến là phải đi .
Bách hoa thịnh yến chính là do các thương nhân giàu có tổ chức. Đến lúc đó, dù là con nhà giàu vẫn được coi là quan to, quý nhân, hoàng tử công chúa, đều sẽ đi đến bách hoa thịnh yến. Thứ nhất là vì học đòi văn vẻ, thứ hai cũng là vì kết giao “bằng hữu” để có lợi cho mình.
Từ trước Lạc Khuynh Hoàng cũng không ham thích chuyên này Lạc Khuynh Thành khuyên can mãi, nàng mới miễn cưỡng đến. Kết quả là náo loạn không ít khiến người chê cười, toàn phải dựa vào Quân Kiền Linh thay nàng giải vây, đây cũng là nguyên nhân trọng yếu khiến nàng luân hãm. Hiện tại có thể tái sinh lại, nhưng bách hoa thịnh yến này nàng vẫn là không thể không đi.
Nếu muốn đi, như vậy sẽ làm tốt chuẩn bị chu toàn. Lúc này đây, nàng muốn cho tất cả mọi người tham gia bách hoa thịnh yến biết ai mới là đại tiểu thư tướng quân phủ! Làm cho mọi người biết Lạc Khuynh Hoàng nàng không phải có dung mạo bình hoa!
Vì bách hoa thịnh yến này mà nàng càng thêm mệt mỏi .Nàng liền hướng Quân Vũ Thần nói, gần đến bách hoa thịnh yến nên nàng không thể tiến cung học y để có thời gian chuẩn bị tốt cho bách hoa thịnh yến sắp tới, vì thế nàng mới có nửa ngày nhàn nhã luyện công phu.
Đáng tiếc là, nàng muốn nghỉ ngơi thật tốt lại có người cố tình không cho nàng nghỉ ngơi.
“Tiểu thư, tam tiểu thư đến đây.” Tử Nguyệt ở bên tai Lạc Khuynh Hoàng nói. Lạc Khuynh Hoàng cố ý nhắm mắt lại làm bộ như đang ngủ, không thèm nhìn Tử Nguyệt. Đến cũng đã đến rồi , làm cho nàng đứng nhiều một chút cũng không chết. Lạc Khuynh Hoàng nghĩ như thế.
Tử Nguyệt muốn kêu lần nữa, nhưng Hương Lăng đứng một bên liền nhỏ giọng nói: “Tiểu thư mấy ngày nay đã mệt muốn chết rồi, cũng chưa từng được nghỉ ngơi tốt, ngươi lại nhẫn tâm quấy rầy tiểu thư.”
Tử Nguyệt bị Hương Lăng nói như thế, cũng không biết trả lời như thế nào, chỉ là có chút khó xử nhìn nhìn Lạc Khuynh Thành, Lạc Khuynh Thành đứng cách ba thước, Tử Nguyệt cùng Hương Lăng đối thoại với nhau nàng cũng nghe được, dừng một chút lại lộ ra khuôn mặt tươi cười dịu dàng, cười nói: “Nếu tỷ tỷ đang ngủ, ta liền đợi một hồi.”
Lạc Khuynh Hoàng gắt gao nhắm mắt lại, tiếp tục làm bộ như đang ngủ. Trong lòng nghĩ, vậy ngươi cũng chậm chậm chờ đi.
Lạc Khuynh Thành thân mình nhu nhược, bất quá đứng nửa canh giờ liền có chút đứng bất động , nàng xoa xoa mồ hôi giữa trán, nhìn nhìn Lạc Khuynh Hoàng.
Lạc Khuynh Hoàng cho dù đang nhắm mắt, cũng cảm giác được cái liếc mắt kia của Lạc Khuynh Thành giống như mũi đao sắc bén thẳng tắp hướng đến nàng. Lạc Khuynh Thành có bao nhiêu hận nàng, nàng rất rõ ràng. Chính là nàng không rõ hận ý của Lạc Khuynh Thành với nàng từ đâu mà đến, bất quá Lạc Khuynh Thành nếu nói nàng ỷ vào thân phận đích nữ khi dễ nàng, nàng cũng phải làm chút gì chứ, không thể không làm mà gánh chịu tội danh, không phải sao.
Khóe môi gợi lên một chút độ cong không dễ phát hiện, Lạc Khuynh Hoàng sâu kín mở to mắt, nhìn đến Lạc Khuynh Thành đứng ở nơi này, nói: “A, muội muội như thế nào lại đến đây?”
Lạc Khuynh Thành phẫn uất tính xoay người rời đi, nhưng nhìn đến Lạc Khuynh Hoàng tỉnh, trên mặt biểu tình trong khoảng thời gian ngắn không kịp chuyển, sửng sốt một hồi mới khôi phục dịu dàng tươi cười, nói: “Tỷ tỷ tỉnh.”
Con ngươi đen như mực của Lạc Khuynh Hoàng nhìn Lạc Khuynh Thành, tựa tiếu phi tiếu nói: “Muội muội chắc là đợi hồi lâu? Ta coi muội muội tựa hồ có chút để ý ?” Lạc Khuynh Thành nghe Lạc Khuynh Hoàng nói như thế, mâu trung hiện lên một tia bối rối, dịu dàng cười nói, “Tỷ tỷ nói làm sao đây, ngươi đang ngủ, ta liền chờ một hồi, vốn là phải làm .”
“Muội muội có thể nghĩ như thế là tốt.” Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên theo ghế trên đứng dậy, váy dài màu thủy lam theo động tác của nàng mà gợn sóng, giống như nước trong hồ trong sáng thuần khiết trong, Lạc Khuynh Hoàng tựa tiếu phi tiếu nhìn Lạc Khuynh Thành, lời nói thấm thía nói:”Gần đây luôn tiến cung. Ta là càng phát ra cảm thấy cấp bậc lễ nghĩa rất trọng yếu.”
Dáng người của Lạc Khuynh Hoàng so với Lạc Khuynh Thành cao,gầy hơn một ít. Nàng chậm rãi thong thả đi tới trước mặt Lạc Khuynh Thành, nhìn xuống nàng, thản nhiên nói, “Ta mặc dù cùng muội muội thân thiết, nhưng dù sao vẫn còn nhiều thứ khác. Ta sẽ không so đo cấp bậc lễ nghĩa này nọ , nhưng là sợ muội muội ở trong phủ tùy ý thành thói quen , ngày sau gả cho người khác lại không đúng mực, chọc tai họa. Ở trong phủ ta có thể bảo hộ muội, ngày sau ra ngoài tướng quân phủ, chỉ sợ ta không tiếp tục bảo hộ được muội .”
Nghe Lạc Khuynh Hoàng nói một phen ,sắc mặc Lạc Khuynh Thành thay đổi liên tục.Hàm ý trong lời này nghe quá rõ ràng, tràn ngập quan tâm, kỳ thật chính là nhắc nhở Lạc Khuynh Thành thân phận thấp kém còn không biết cấp bậc lễ nghĩa, muốn nàng chiếu cố.
Lạc Khuynh Hoàng bất động thanh sắc nhìn Lạc Khuynh Thành sắc mặt giống như tắc kè hoa, mâu trung hàm chứa thản nhiên trào phúng.
Lạc Khuynh Thành trầm mặc một hồi, mới xấu hổ cười nói, “Tỷ tỷ giáo huấn phải, Khuynh Thành nhớ kỹ.”
“Muội muội nói như vậy là sao? Ta bất quá là vì tốt cho ngươi, mới nhiều lời vài câu, như thế nào thành giáo huấn ?” Lạc Khuynh Hoàng làm ra một bộ hay nói giỡn, đối Lạc Khuynh Thành nói.
Lạc Khuynh Thành cũng mỉm cười, tính làm đáp lại, con ngươi chớp mắt một cái nhìn chằm chằm vào Lạc Khuynh Hoàng, tựa hồ đã xem thấu. Lạc Khuynh Hoàng cũng là thoải mái nhìn Lạc Khuynh Thành, tùy ý nàng đánh giá. Qua hồi lâu, Lạc Khuynh Thành mới từ từ thu hồi ánh mắt, trong ánh mắt hơn vài phần mê hoặc.
|
Chương 33: Thử Con ngươi u hắc của Lạc Khuynh Hoàng giống như một hồ nước sâu, lạnh nhạt tự nhiên nhìn Lạc Khuynh Thành, khóe môi còn lộ vẻ tươi cười ôn nhu.
Lạc Khuynh Thành nhìn chằm chằm Lạc Khuynh Hoàng một hồi, cũng không nhìn ra chút manh mối nào , chỉ đành phải tươi cười, ôn nhu nói, “mải nói chuyện, tí nữa đã quên chính sự . Muội là muốn đến hỏi tỷ tỷ một chút, bách hoa thịnh yến ba ngày sau tỷ tỷ có đi hay không?”
“Bách hoa thịnh yến?” Bên trong con ngươi đen như mực của Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một tia hiểu rõ, Lạc Khuynh Thành quả nhiên nhịn không được muốn tới hỏi nàng vấn đề này , nàng ta khẩn cấp muốn đem Quân Kiền Linh đẩy về phía nàng, khiến nàng từng bước một đi vào trong cạm bẫy mà nàng ta đã sớm thiết kế tốt?
“Dân gian ba năm một lần thịnh yến. Đến lúc đó rất nhiều thanh niên tài tuấn đều tham gia, tỷ tỷ chẳng lẽ không muốn đi sao?” Lạc Khuynh Thành một bên ôn nhu giải thích, một bên liếc mắt nhìn phản ứng của Lạc Khuynh Hoàng
Lạc Khuynh Hoàng cố ý bày ra bộ dáng không có hứng thú, thản nhiên nói, “Thật ra ta cũng nghe nói qua bách hoa thịnh yến, chính là, tham gia bách hoa thịnh yến đều là quan gia tiểu thư, chúng ta xưa nay lại không biết các nàng, đi chẳng phải là xấu hổ?”
Lời này nói xong, sắc mặt Lạc Khuynh Thành có chút thay đổi, mâu trung hình như lướt qua một tia hận ý.
Nhóm t hê thiếp của quan viên thường xuyên hội ước uống trà xem diễn nghe khúc, Quân Nhược Huyên mất sớm, những năm gần đây, vẫn do Vương U Nhược đại biểu phủ đại tướng quân tham gia tụ hội.
Vương U Nhược chính là con gái của lễ bộ thị lang, có thân phận bối cảnh nhất định, lại là ái thiếp của Lạc Nguyên, bởi vậy thê thiếp các quan viên cũng đều cấp cho nàng ta chút mặt mũi, lén đem nàng ta thànhchính thê của tướng quân mà đối đãi. Vương U Nhược cũng là bộ dáng chập nhận không biết thẹn.
Xưa nay thời điểmxuất môn, Vương U Nhược đều chỉ mang theo Lạc Khuynh Quốc. Bởi vậy rất nhiềutiểu thư, công tử quan to quý nhân đều nghĩ Lạc Khuynh Quốc mới là đích nữ phủ đại tướng quân, nếu không phải một năm trước Lạc Khuynh Hoàng dâng lễ vật chúc mừng cho Quân Vũ Thần tại thời điểm đại thọ, Quân Vũ Thần tán thưởng nàng là đệ nhất mỹ nhân Cẩm quốc, chỉ sợ mọi người còn không biết đến sự tồn tại của Lạc Khuynh Hoàng đâu.
“Đúng là bởi vì như thế, chúng ta mới muốn đi a.” Lạc Khuynh Thành sóng mắt lưu chuyển đã đem mâu trung đầy hận ý thu liễm lại , lộ ra bộ dáng nhu nhược cùng không cam long , êm tai khuyên nhủ, “Tỷ tỷ chẳng lẽ muốn cả đời bị Nhị di nương cùng đại tỷ khi dễ sao?”
“Tự nhiên không muốn.” Lạc Khuynh Hoàng theoý tứ Lạc Khuynh Thành nói, từ trước Lạc Khuynh Thành cũng khuyên bảo nàng như thế, buồn cười là khi đó nàng suy nghĩ rất nhiều , nghĩ rằng Lạc Khuynh Thành là một lòng thay chính mình suy nghĩ, lại chưa từng suy nghĩ, thứ muội luôn luôn nhu nhược đơn thuần như thế nào có thể nói ra những lời như vậy.
“Vậy cũng được. Lần này bách hoa thịnh yến, không chỉ nhóm tiểu thư công tử của các quan to quý nhân tham gia, mà ngay cả nhóm hoàng tử cũng đều tham gia. Vài vị hoàng tử đều là thanh niên tài tuấn, phong độ nhẹ nhàng, nếu chúng ta có thể kết bạn, nói không chừng còn có thể có một đoạn tình duyên, mặc dù không có tình duyên, nếu có thể cùng hoàng tử trở thành bằng hữu, ngày sau Nhị di nương cùng đại tỷ cũng không dám khi dễ chúng ta như vậy !” Lạc Khuynh Thành nói ra những lời giống hệt kiếp trước đã từng nói với Lạc Khuynh.
Lạc Khuynh Hoàng cố ý làm ra bộ dáng ngượng ngùng, sâu kín hỏi, “Muội muội nói cũng có đạo lý. Hoàng thượng dưới gối có vài vị hoàng tử, muội muội thử nói xem, vị nào xuất chúng nhất?”
Câu hỏi này gãi đúng chỗ ngứa,mâu trung của Lạc Khuynh Thành hiện lên một chút ái mộ cùng đắc ý, tiện đà lộ ra bộ dáng thẹn thùng của một cô gái, nói, “Mấy vị hoàng tử đều là phong thái kỳ tú, vạn người có một. Bất quá theo muội thấy, vẫn là nhị hoàng tử hơn một chút.”
Lạc Khuynh Hoàng nhìn kỹ thần thái của Lạc Khuynh Thành, cố ý làm bộ như không quan tâm, lại che dấu không được mâu trung đắc ý cùng yêu say đắm. Khóe môi gợi lên ý cười lạnh lẽo, giờ khắc này, Lạc Khuynh Hoàng đột nhiên có chút thương hại Lạc Khuynh Thành, Một thân của Quân Kiền Linh, nàng đã nhìn thấu rõ ràng, hắn đối Lạc Khuynh Thành có thể có vài phần thiệt tình? !
“Nha? Thái tử tao nhã, lại đứng đầu đông cung. Tứ hoàng tử lạnh lùng ngạo khí, tay cầm trọng binh. Thất hoàng tử phong hoa tuyệt đại, lại là hoàng tử hoàng thượng sủng ái nhất. Mấy vị hoàng tử có thể nói là mỗi người mỗi vẻ, vì sao muội muội lại cảm thấy nhị hoàng tử càng tốt hơn?” Lạc Khuynh Hoàng khẽ híp con ngươi, mặt mày loan loan nhìn Lạc Khuynh Thành, trêu tức nói, “Chớ không phải là muội muội cùng nhị hoàng tử đã từng quen biết?”
Bàn tay trong tay áo Lạc Khuynh Thành có chút run lên, lập tức phản bác nói, “Tỷ tỷ sao lại nói lời này. Muội như thế nào có cơ hội nhận thức nhị hoàng tử đâu?”
“Ta bất quá là hay nói giỡn thôi, muội muội làm gì lại khẩn trương như thế ?” Lạc Khuynh Hoàng bất động thanh sắc nhìn Lạc Khuynh Thành, trong lòng nghĩ đến, ta cũng rất ngạc nhiên, ngươi làm thế nào nhận thức Quân Kiền Linh, hơn nữa từ trước lúc bách hoa thịnh yến bắt đầu các ngươi liền định chung thân?
Lạc Khuynh Thành nghe Lạc Khuynh Hoàng nói như thế, mâu trung lướt qua một tia bối rối, lấy khóe mắt đánh giá thần sắc Lạc Khuynh Hoàng, cảm thấy không có gì khác thường, mới chà chà chân, làm nũng, nói, “Tỷ tỷ giễu cợt muội! Muội không để ý tới tỷ .”
“Nhìn bộ dáng thẹn thùng của ngươi này.” Lạc Khuynh Hoàng trêu ghẹo, tiếp theo lại từ từ nói, “Kỳ thật thời điểm ta tiến cung từng gặp qua nhị hoàng tử, hắn còn mời ta cùng nhau tham gia bách hoa thịnh yến đâu.”
Vừa nói xong, sắc mặt Lạc Khuynh Thành liền biến đổi, trong đôi mắt hiện lên sửng sốt cùng kinh ngạc, mặc dù là nàng cười ôn hòa cũng không che dấu được. Lạc Khuynh Hoàng trong lòng hiểu rõ, thoạt nhìn Quân Kiền Linh cũng không có đem chuyện tình hắn ở trong cung gặp nàng nói cho Lạc Khuynh Thành.
“Tỷ tỷ gặp nhị hoàng tử lúc nào?” Lạc Khuynh Thành một lần nữa khôi phục tươi cười, hỏi.
Lạc Khuynh Hoàng thấy phản ứng của Lạc Khuynh Thành, trong lòng không khỏi tán thưởng Lạc Khuynh Thành hành động nhất lưu, nếu không phải nàng nhìn chằm chằm vào Lạc Khuynh Thành để quan sát, chỉ sợ cũng nhìn không ra thần thái biến hóa trong nháy mắt của nàng, không khỏi cười nói, “Không sai biệt lắm một tháng trước đi.”
“Nha.” Lạc Khuynh Thành ứng một câu, thần sắc như là nhẹ nhàng thở ra , Lạc Khuynh Hoàng thấy biểu tình này, nghĩ Lạc Khuynh Thành nhận thức Quân Kiền Linh cùng sinh ra cảm tình, chắc hẳn chính là chuyện tình trong tháng này. Nghĩ đến, này cái gọi là cảm tình, cũng không phải là không gì phá nổi đâu.
Hai người lại tùy ý trò chuyện vài câu, đối với Lạc Khuynh Hoàng thử, Lạc Khuynh Thành cơ hồ đều đáp cẩn thận. Nhưng là hiện tại Lạc Khuynh Hoàng đã không phải là Lạc Khuynh Hoàng trước kia , cho dù Lạc Khuynh Thành đáp cẩn thận, nàng cũng có thể nhìn ra manh mối, mà kế sách, cũng đã hình thành ở trong lòng.
|