Tà Băng Ngạo Thiên
|
|
TÀ BĂNG NGẠO THIÊN Tác giả: Mặc Tà Trần Chương 50: Chuẩn Bị Xuất Phát!!! Ads Tà Băng rất xa đã thấy Hoa Thần Dật tại cửa học viện nhìn quanh bốn phía, khóe miệng câu dẫn ra, vận khởi chân nguyên, lập tức trong nháy mắt đã đứng ở trước mặt Hoa Thần Dật. .
“Ta…” Tà Băng vừa mới chuẩn bị mở miệng, cả người đã bị ôm vào một cái ôm ấp hoài bão đầy lửa nóng ở bên trong, nghe lồng ngực lực tim đập cũng mạnh hơn, Tà Băng mỉm cười, thò tay ôm Hoa Thần Dật.
Hai người cứ như vậy lẳng lặng ôm nhau cùng một chỗ, một đỏ một trắng hai cái tuyệt sắc nhân vật cứ như vậy đem thời gian xem như không có, lúc này đây chắc trong mắt hai người họ chỉ còn có đối phương mà thôi.
Hồi lâu, Hoa Thần Dật mới buông Tà Băng ra, hừ lạnh một tiếng, đem đầu xoay ở một bên.
Tà Băng nhìn trước mắt Hoa Thần Dật không được tự nhiên, bất đắc dĩ cười cười, nói ra, “Lần sau trở lại, ta đi tìm ngươi trước được không?”
“Khẳng định không có có lần sau rồi!” Hoa Thần Dật quay sang, nghiêm túc nói, hắn sẽ không lại cùng Tà Băng tách ra! Năm ngày thời gian lại để cho hắn chính thức đã minh bạch tâm ý của chính mình đối với Tà Băng, trong mắt nhìn không tới thân ảnh của nàng, trong tai nghe không được âm thanh của nàng, năm ngày thời gian này đã làm cho hắn điên cả rồi, hắn sẽ không bao giờ cùng với Tà Băng tách ra nữa.
“Hảo hảo, không có lần sau được không…” Tà Băng bật cười, mở miệng nói ra, như vậy Hoa Thần Dật thật sự là thật đáng yêu đấy.
“Đi thôi, mọi người ở thánh đường đều đang đợi ngươi đây này.” Hoa Thần Dật bất đắc dĩ cười khổ một tiếng kéo tay Tà Băng, hướng phía thánh đường đi đến. Đối mặt Băng nhi, hắn vĩnh viễn cũng lãnh khốc không được a.
Hai người cùng nhau đi vào thánh đường, chỉ thấy ngoại trừ mọi người trong thánh đường, ngoài ý muốn chính là Bắc Ngạn Nghiêng cùng ba vị viện trưởng cũng đều tại đây, chứng kiến hai người tay cầm tay, thật sự là thần sắc khác nhau ah.
Bắc Ngạn Phong trong nội tâm chua xót, ba vị viện trưởng nhưng lại âm thầm gật đầu, hai cái Thiên Địa sủng nhi này, thật sự rất xứng đáng ah!
Tử Mạt Nhi và những người khác thì là vẻ mặt khiếp sợ nhìn xem tay của hai người, cái này cái này là cái gì đây a? Hoa lão đại từ trước đến nay không chấp nhận bất kỳ một cái nữ sinh nào lại gần, chẳng lẽ… Hoa lão đại ưa thích nam nhân? ? ?
Tà Băng chưa bao giờ để ý ánh mắt của người khác, bất động thanh sắc buông lỏng ra tay của Hoa Thần Dật, cùng Bắc Ngạn Nghiêng còn có viện trưởng bắt chuyện, đi đến cái ghế chuyên thuộc về nàng ngồi lên, khẽ tựa vào trên ghế dựa.
Hoa Thần Dật lộ ra một cái dáng tươi cười, đi đến bên cạnh Tà Băng ngồi xuống. Nụ cười này đem mọi người còn không có kịp phản ứng lại càng hoảng sợ hơn, đây là Hoa lão đại mà bọn hắn nhận thức sao?
“Khục khục…” Viện trưởng Tử Kình ho nhẹ hai tiếng, đem hồn của mọi người đang ở chín tầng mây kéo trở về, nói ra, “Ngày mai sẽ phải xuất phát đi tham gia trận đấu, lần này trận đấu độ khó các ngươi cũng biết, trên đường phải phối hợp tốt với Bắc Ngạn lão sư! Bắc Ngạn lão sư, ngươi còn có vấn đề gì sao?”
Bắc Ngạn Nghiêng nhìn thấy Tà Băng cùng Hoa Thần Dật tay trong tay đi đến, nhìn đến biểu lộ của đệ đệ nhà mình, nàng quả thực không cảm tưởng được, chẳng lẽ đệ đệ của mình cũng “Lệch ra” rồi hả?(ý là thix con zai đó pà con) Thẳng đến bên cạnh có người đụng đụng cánh tay của nàng, nàng mới lấy lại tinh thần nhìn xem viện trưởng, “Ta không có vấn đề gì…”
“Ân, vậy là tốt rồi, trận đấu này các ngươi phải ngàn vạn lần chú ý an toàn của bản thân, nhớ kỹ, quán quân so ra kém xa với tánh mạng của các ngươi.” Tử Kình biểu lộ thập phần nghiêm túc nói. Những hài tử này đều là thiên kim công tử, bất luận cái gì dù là một người cũng không thể xuất hiện bất kỳ vấn đề, quán quân không có cũng được.
Lúc Tà Băng nghe được câu này đáy mắt toát ra mỉm cười, thầy của nàng thật sự rất tốt, tánh mạng cùng quán quân cái gì nhẹ cái gì nặng? Chỉ đối với việc này đủ để chứng minh Tử Kình lão sư nội tâm thiện lương rồi.
“Tốt rồi, những thứ khác mười người các ngươi tự thương lượng với nhau a, chúng ta hãy đi về trước rồi tính tiếp.” Tử Kình viện trưởng đối với Tà Băng nháy mắt ra dấu, sau đó mang theo hai vị phó viện trưởng đã đi ra thánh đường.
” Mười tên tuyển thủ dự thi đến bên này nhanh.” Bắc Ngạn Nghiêng quay đầu hướng những người khác nói một câu, hướng phía một mảnh đất trống đi đến.
Hoa Thần Dật cùng Tà Băng liếc nhau, đi theo sau lưng Bắc Ngạn Nghiêng, mà tám vị khác cũng đi theo đằng sau.
Bắc Ngạn Nghiêng ngừng lại, trực tiếp ngồi trên mặt đất, đối với những người khác nói ra, “Ngồi!”
Hoa Thần Dật cùng Tà Băng cũng không phải để ý, hai người trực tiếp tùy chỗ mà ngồi, Bắc Ngạn Phong ngay sau đó cũng ngồi ở bên cạnh Tà Băng, bảy người khác thì ngươi nhìn sang ta, ta nhìn sang ngươi , đều không muốn ngồi dưới đất, cuối cùng vẫn là bị một ánh mắt của Hoa Thần Dật lườm mới chịu ngồi xuống.
Tử Mạt Nhi một người như cũ đứng ở nơi đó, Hoa Thần Dật cũng không thèm nhìn nàng, Tử Mạt Nhi đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, ánh mắt một mực nhìn chăm chú lên Tà Băng cùng Hoa Thần Dật, tức giận rồi lại dậm chân, ngồi xuống, Mặc Trần, Tử Mạt Nhi ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Cảm nhận được ánh mắt của Tử Mạt Nhi, Tà Băng xùy cười một tiếng, lại là một cái nữ nhân nhàm chán muốn chết a!
|
“Ân, hiện tại chúng ta phân phối một chút a, mọi người nên biết, học viện Bài Danh thi đấu phân ba tổ, tổ 1 dự tuyển thi đấu, tổ 2 đoàn thể thi đấu, tổ 3 cá nhân thi đấu, dự tuyển thi đấu số lượng người dự thi là ba người, đoàn thể thi đấu cần sáu người, cá nhân thi đấu cần một người, ” Bắc Ngạn Nghiêng dừng một chút tiếp tục nói.
“Dự tuyển thi đấu ba người thì Tử Mạt Nhi, Lưu Diệp, Vân Á, đoàn thể thi đấu thì Mặc Trần, Tử Minh, Bắc Ngạn Phong, Ngọc Tình, Ngọc Uyển, Lâm Phong, cuối cùng cá nhân thi đấu giao cho Hoa Thần Dật, các ngươi có ý kiến gì không?”
“Có! Vì cái gì không cho ta tham gia đoàn thể thi đấu?” Tử Mạt Nhi nghe thế trước nhảy chân.
“Năm trước vì cái gì thua chính ngươi không biết?” Bắc Ngạn Nghiêng vốn là không thích cái vị công chúa này, lúc này càng là không lưu tình nói ra sự tình của trận đấu năm trước.
Tử Mạt Nhi hừ một tiếng, lại ngồi xuống, năm trước nàng lại không phải cố ý , nàng làm sao biết cái Tử Vong học viện kia cho nàng uống trà có độc à?
“Bắc Ngạn lão sư, ta cùng Hoa Thần Dật đổi một chút đi, cá nhân thi đấu giao cho ta tốt rồi.” Tà Băng lúc này lại là nhàn nhạt mở miệng.
“Ta có thể biết rõ nguyên nhân sao?” Bắc Ngạn Nghiêng ngữ khí nhu hòa mà hỏi.
Tử Mạt Nhi nhìn xem hoàn toàn bất đồng đãi ngộ, càng là khí đỏ bừng cả khuôn mặt, dựa vào cái gì chính mình là công chúa của đế quốc đầy tôn quý so ra còn kém một cái gì người không có lai lịch a.
“Hoa Thần Dật cùng bọn họ ở chung một thời gian rất dài, lẫn nhau đều hiểu rất rõ, mà ta lại không biết, như vậy sẽ giảm xuống sự phối hợp, đoàn thể thi đấu không phải xem cá nhân thực lực, mà quan trọng là chú ý đoàn thể phối hợp không phải sao?” Tà Băng nhìn xem Bắc Ngạn Nghiêng chậm rãi mà nói.
“Ân, đúng như vậy, thế nhưng mà cá nhân thi đấu tính nguy hiểm rất cao, cá nhân thi đấu phái ra tất cả đều là đệ tử cường đại nhất của học viện, cho nên…” Bắc Ngạn Nghiêng có chút khó xử nhìn xem Tà Băng, nàng chưa có từng gặp Tà Băng ra tay, nghe đệ tử cùng đệ đệ đã từng nói qua, nhưng nàng hay vẫn là không thể nào tin được, dù sao cũng là một cái mười lăm tuổi thiếu niên.
“Lão sư, ta cùng Mặc Trần đổi a, như vậy đối với việc thi đấu càng có lợi một ít.” Hoa Thần Dật đối với Tà Băng là tràn đầy tín nhiệm, cũng biết Tà Băng thực lực bây giờ căn bản không hề thua kém hắn, cho nên cũng không lo lắng rồi.
“Cái kia…, được rồi, bất quá Mặc Trần nhất định phải coi chừng, cá nhân thi đấu rất nguy hiểm ak.” Bắc Ngạn Nghiêng quan tâm đối với Tà Băng nói ra.
“Ân, ta biết rõ.” Với thực lực trước mặt của mình cái âm mưu gì đều không có thể đe dọa đến ta a!
“Được rồi, cứ như vậy, buổi sáng ngày mai tập hợp tại cửa trường học, chúng ta sẽ xuất phát.” Bắc Ngạn Nghiêng nói xong một câu này, liền đứng lên, chuẩn bị rời đi.
Mấy người đáp ứng một tiếng, rồi cũng đứng lên, Tà Băng cáo biệt cùng Hoa Thần xong, đi về hướng lớp học của mình, đám đệ tử kia hiện tại đoán chừng còn đang chờ chính mình đây này.
Tử Minh một đôi mắt hoa đào nhìn chăm chú lên bóng lưng của Tà Băng đang rời đi, khóe miệng câu dẫn ra vẻ tươi cười, Mặc Trần, ta đối với ngươi càng ngày càng có hứng thú rồi a
|
TÀ BĂNG NGẠO THIÊN Tác giả: Mặc Tà Trần Chương 51: Đánh Không Lại Thì Cả Đám Xông Lên Đánh Cho Ta Ads Tà Băng đẩy cửa phòng của quý tộc ban 6, đi vào, cảm nhận được lớp tràn ngập không khí ưu thương, Tà Băng nhíu mày, ngồi vào trên ghế, đối với mọi người trong lớp nói ra, “Chắc vài tháng nữa ta mới có thể về.”
“Lão sư…”
“Lão sư…”
Lão sư, trên cái thế giới này có lẽ người chính thức quan tâm chúng ta chỉ có ngài, từ nhỏ đến lớn cũng chỉ có một mình ngài sẽ ở thời điểm chúng ta bị đánh, bị ăn hiếp mà che chở chúng ta, sẽ lo lắng chúng ta những lúc chúng ta bị thương, sẽ giúp chúng ta tìm kiếm thánh thú khi ngài sắp rời…
Không còn có người có thể như vậy đối với bọn hắn rồi, không còn có người…
Lão sư, bây giờ chúng ta có thể trở nên mạnh mẽ trở nên mạnh mẽ lại càng mạnh mẽ hơn nữa, chúng ta là đệ tử do ngài dạy dỗ, chúng ta sẽ không làm mất mặt mũi của ngài, chúng ta về sau sẽ càng cường đại hơn đấy!
“Các ngươi còn như vậy, ta làm sao có thể đi, cười một cái, tất cả các ngươi sao vẻ mặt đều cầu xin như là vội về chịu tang ai a!” Có trời mới biết Tà Băng thật rất chán ghét loại không khí này, bằng không thì cũng sẽ không cùng người nhà cáo biệt mà trực tiếp rời đi rồi.
“Chúng ta nào có vội về chịu tang ah, chỉ là không nỡ xa lão sư ah.” Trong mắt Tử Tâm đầy sương mù mịt mờ nói.
“Chúng ta không nỡ lão sư…” Trong mắt Tây Môn Trạch càng là chảy ra nước mắt, hắn được phong làm Tây Môn gia Thiếu chủ, hưởng thụ hết thảy những ưu đãi mà trước kia không có khả năng có được, hết thảy những cái này tất cả đều là do lão sư cho hắn đó a…
“Nhìn bộ dáng của các ngươi, giống như vậy sanh ly tử biệt a, đều đem nước mắt cho ta lau đi, loại yếu kém này không có thuộc về chúng ta!” Tà Băng xụ mặt đối với bọn họ nói ra, trong nội tâm cũng không chịu nổi.
Mọi người nghe được lời nói của Tà Băng…, dùng sức đem nước mắt lau khô, nhưng vì lý gì mà càng lau càng nhiều…
Tà Băng cũng không hề nói gì, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, toàn bộ phòng học vì như vậy liền yên tĩnh trở lại, ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng khóc thút thít.
Nhưng mà đúng lúc này, đã có người không biết sống chết đến quấy rầy cái không khí thật vất vả mới có thể bình tĩnh trở lại.
“Đông!” Cửa phòng học quý tộc ban 6 bị đá văng, một giọng nói truyền vào trong tai mọi người, “Lần trước là ai thừa dịp bổn hoàng tử không có mà đánh huynh đệ của ta?”
Tà Băng nhíu mày nhìn về phía người tới, mọi người cũng là mặt mũi tràn đầy phẫn nộ!
Một nam tử thân hoa phục cùng một vị nữ tử yêu mị, hai người cùng đi vào quý tộc ban 6.
“Tử Diễm Nghĩa, Thủy Yêu, các ngươi muốn tìm cái chết sao?” Tử Tâm chứng kiến người tới, vỗ bàn đứng lên, sự tình lần trước nàng còn không có đi tìm bọn họ, hiện tại lại chạy đến trong lớp chính mình tìm việc, cho là bọn họ còn là lúc trước quý tộc ban 6 sao “phế vật” sao?
“Ôi!!!, Diễm Nghĩa, vị tiểu muội này của ngươi tính tình thế mà càng ngày càng kém nữa à không còn biết ngươi là ai a.” Thủy yêu như là không có xương sống cả người tựa ở trên người của Tử Diễm Nghĩa, vừa cười vừa nói.
“Ngươi cái buồn nôn nữ nhân này, cút ra khỏi lớp chúng ta nhanh lên!” Nam Phong Hiên cũng đứng người lên chỉ vào Thủy Yêu mắng.
“Các ngươi là đến đây thay những người kia báo thù hay sao?” con mắt Tà Băng đều không có mở ra, ngữ khí nhàn nhạt mà hỏi.
“Cái này chắc là lão sư của các ngươi Mặc Trần? Ha ha… Nguyên lai là cái tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh ah!” Thủy Yêu nhìn thoáng qua Tà Băng, đáy mắt hiện lên một tia kinh diễm, nhưng lại xoay sang ôm trên người Tử Diễm Nghĩa cười nói.(Puz: ọe ọe, ngớm chết ta rồi, cái đôi cẩu nam nữ này…)
“Ngươi muốn chết…” Tính tình Đông Phương Tình vốn là không tốt, nghe được lời nói của Thủy Yêu…, trực tiếp triệu hồi ra thánh thú chính mình hướng phía Thủy Yêu phóng đi! Bọn hắn nói ai cũng có thể nói, có thể phê phán, nhưng chỉ duy nhất lão sư của bọn hắn là tuyệt không thể, trong lòng Tà Băng thầm nghĩ bọn hắn sao lại có thể nói được những lời này a.
Thủy Yêu cả kinh núp ở trong ngực Tử Diễm Nghĩa, Tử Diễm Nghĩa hừ lạnh một tiếng, lôi kéo Thủy Yêu trốn cách công kích của Đông Phương Tình.
“Chỉ bằng các ngươi cũng muốn ở trước mặt ta đả thương người? Hừ!” Tử Diễm Nghĩa khinh thường đứng vững đối với mọi người nói ra.
Tà Băng bất đắc xoa xoa cái mi tâm, như thế nào gần đây lại có nhiều kẻ ở không đi kiếm chuyện nhiều như vậy, thật phiền phức, ngẩng đầu đối với Tử Tâm nói: “Bình thường như thế nào dạy các ngươi , đánh không lại thì cả đám tiến lên đánh cho ta!”
|
Mọi người nghe được lời nói của Tà Băng…, mà bọn họ căn bản cũng bởi vì lão sư sắp ly khai mà tâm tình không tốt, giờ phút này toàn bộ đều chuyển hóa thành phẫn nộ đối với Tử Diễm Nghĩa cùng Thủy Yêu, nguyên một đám vuốt ve hai tay hướng hai người đi đến.
Tử Diễm Nghĩa cùng Thủy Yêu kinh ngạc nhìn về phía Tà Băng, nào có lão sư như vậy dạy đệ tử mình, đánh không lại thì cả đám xông lên a? Khóe miệng Tử Diễm Nghĩa co quắp lại, cũng không dám khinh thường, muốn phóng thích Hồn Lực của mình lại phát hiện Hồn Lực bây giờ đã không thèm nghe chính mình chỉ huy rồi, liền giống như bị giam cầm , nhìn về phía Thủy yêu, dĩ nhiên là cũng giống như tình huống của mình!
Kinh ngạc, không có Hồn Lực và ngay cả hồn sủng của mình đều triệu hoán không ra, nhìn xem đối diện 67 người hung ác không ngừng đi vào, Tử Diễm Nghĩa cũng không khỏi không vì chính mình mà cả một bả mồ hôi lạnh, xem ra chính mình hôm nay không yên ở nơi đây rồi.
“Không cho phép sử dụng Hồn Lực, những thứ khác tùy các ngươi.” Tà Băng nhàn nhạt sau khi nói xong, nằm xuống nhắm mắt lại.
Tử Diễm Nghĩa cùng Thủy Yêu vốn cho là cái lão sư này hội ngăn lại học sinh của mình, không nghĩ tới vậy mà lại nói cái gì là tùy tiện bọn hắn? Cái này không phải là dung túng học sinh của mình đánh hai người bọn họ sao? Hơn nữa hai người Hồn Lực lại không nghe sai sử nhất định cùng cái Mặc Trần này chắc chắc có liên quan rồi!
Tử Tâm ngòn ngọt cười, “Tử Diễm Nghĩa, ta sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi đấy…” Nói xong duỗi ra bàn tay trắng như phấn, sử dụng hết sức lực từ khi bú sữa mẹ đến giờ một quyền đánh vào trên bụng của Tử Diễm Nghĩa.
Tử Diễm Nghĩa ngược lại là muốn ra khỏi đây, thế nhưng mà Nam Phong Hiên cùng Tây Môn Trạch đã dựng lên cánh tay của mình, lại để cho chính mình trơ mắt nhìn nắm đấm của Tử Tâm đánh tại trên bụng của mình!
Vẫn chưa xong, Tử Tâm đánh xong một quyền về sau, tiếp tục một cước một cước đá vào trên người Tử Diễm Nghĩa, trong miệng còn mắng,chửi, “Ta nói cho ngươi rõ ta Tử Tâm không phải dễ dàng bị khi dễ , hừ! Đạp chết ngươi đạp chết ngươi!”
“Tử Tâm, ngươi đừng quá phận!” Tử Diễm Nghĩa chỉ tay hung dữ đối với Tử Tâm nói ra.
“Hừ! Còn dám uy hiếp ta!” Tử Tâm nói xong một quyền đánh vào cái cằm của Tử Diễm Nghĩa, “Các huynh đệ, đánh hắn! Trước kia không phải rất ưa thích khi dễ chúng ta ban 6 sao?”
So về bên này bạo lực, Thủy Yêu bên kia mới thật sự là tê tâm liệt phế ah!
“Ah! Không muốn không muốn…” Thủy Yêu nằm trên mặt đất đáng thương giãy dụa, đối diện với nàng đúng là Đông Phương Tình cầm môt con dao găm.
“Không muốn? Vừa mới không phải nói vô cùng đã ghiền sao? Ngươi nói, ta đem đầu lưỡi của ngươi cắt bỏ, ngươi còn dám nói thầy của ta nữa không?” Đông Phương Tình cầm dao găm tại khuôn mặt Thủy yêu khoa tay múa chân, tà ác dáng tươi cười đọng ở khóe miệng.
“Ta không dám, van ngươi, ta thật sự không dám.” Thủy Yêu co rúc ở nơi hẻo lánh run rẩy không ngừng lấy, chứng kiến cảnh tượng thê thảm của Tử Diễm Nghĩa nàng càng là sợ hãi, hoàng tử đều bị bọn hắn như vậy đánh, bọn hắn như thế nào sẽ bỏ qua chính mình?
“Trước kia thời điểm tỷ muội chúng ta cầu ngươi ngươi buông tha chúng ta sao ngươi lại không buông tha?” Đông Phương Tình một bả nhấc lên tóc của Thủy yêu, ánh mắt lăng lệ ác liệt quát, “Thủy yêu, trước kia ngươi là như thế nào đối với chúng ta , bây giờ chúng ta hội từng cái từng cái mà hồi báo lại cho ngươi!”
“Những tỷ muội, trước kia ai từng bị qua cái ủy khuất gì hôm nay toàn bộ đều trả lại hết cho nàng nếu có thể thì lấy luôn lãi cho ta!” Đông Phương Tình đem Thủy yêu vung đến trên mặt đất đối với bọn tỷ muội sau lưng nói ra.
“Đùng đùng” Tiếng đánh nhau xen lẫn tiếng kêu thảm thiết của nam nữ, hai người họ càng lúc là càng là bộ dạng thê thảm, nếu biết trước họ sẽ không bao giờ đến đây mà kiếm chuyện a. (Puz: biết thì đã quá muộn òi a! hahaha, Tà Băng tỷ đánh đánh nữa đi a kaka)
Một phút đồng hồ về sau, không nghe được âm thanh đánh nhau, Tà Băng mở mắt.
“Lão sư, hai người bọn họ ngất đi rồi.” Tử Tâm xoa xoa nắm đấm của mình, đối với Tà Băng nói ra.
Tà Băng xem trên mặt đất đã nhìn không ra nhân dạng Tử Diễm Nghĩa cùng Thủy Yêu, khóe miệng câu dẫn ra, “Nâng bọn hắn lên đi phòng viện trưởng a.”
|
TÀ BĂNG NGẠO THIÊN Tác giả: Mặc Tà Trần Chương 52: Lên Đường Ads Tà Băng lại để cho Tử Tâm cùng Tây Môn Trạch mỗi người dẫn một người trước đi tới cửa ra vào phòng viện trưởng, Tà Băng gõ cửa, sau khi đi vào, đem hai người trực tiếp ném trên mặt đất. .
Tử Kình vẻ mặt nghi hoặc nhìn hai cái vật thể không rõ nằm trên mặt đất, nhìn lại đệ tử của mình mê mang mà hỏi, “Đây là như thế nào?”
“Lão sư, hai cái học sinh này giao cho ngài, nếu là bọn họ không muốn chết, tốt nhất là không nên đến trêu chọc đệ tử của ta rồi.” Tà Băng nói xong.
“Hai cái này là?” Tử Kình đối với Tà Băng lười nhác đã thành thói quen, chỉ chỉ trên mặt đất hai người hỏi.
“Quý tộc lớp bốn Tử Diễm Nghĩa cùng Thủy Yêu.” Tà Băng nhàn nhạt hồi đáp.
“Haiz… hai người các ngươi bình thường tại học viện làm xằng làm bậy ta cũng có thể cho qua đi, lần này xem như đã có người dạy bảo ngươi a.” Tử Kình lắc đầu khẽ cười một tiếng.
“Lần trước sự tình không có đi tìm bọn họ, bọn hắn ngược lại là đưa tới cửa rồi.” Tà Băng xùy cười một tiếng, xem trên mặt đất hai người.
“Được rồi, đánh cũng đã đánh rồi, ngươi trở về đi nghỉ ngơi thật tốt a, ngày mai còn phải vội xuất phát.” Tử Kình đối với Tà Băng yêu thương cười cười, nói ra.
“Lão sư hẹn gặp lại.” Tà Băng nói xong, đứng dậy đi về hướng ngoài cửa, thời điểm đóng cửa lại, Tà Băng nhàn nhạt ngữ khí truyền đến, “Lão sư, quán quân ta nhất định sẽ về cho ngươi a’’
Nghe được lời nói của Tà Băng, Tử Kình ngơ ngác một chút, lập tức lộ ra một cái dáng thư thái tươi cười…
Một đêm không ngủ, tu luyện cả đêm Tà Băng cũng không thấy một tia mệt mỏi, nhìn thoáng qua cửa học quý tộc ban 6, Tà Băng cũng không quay đầu lại đi ra học viện.
Mà lúc này quý tộc ban 6, tất cả đệ tử đều có cái gì hồng hồng nơi hốc mắt ghé vào phía trước cửa sổ nhìn xem bóng lưng Tà Băng, vì cái gì nhìn xem bóng lưng lão sư càng chạy càng xa, bọn hắn có một loại cảm giác sẽ không còn được gặp lại lão sư?
Tà Băng đi tới bên ngoài cửa, liền thấy mấy người Hoa Thần Dật cùng Bắc Ngạn Nghiêng đã ở ngoài cửa rồi, mỉm cười, đi tới trước mặt mọi người.
“Mặc Trần, đến quá sớm ah.” Bắc Ngạn Nghiêng đối với Tà Băng sảng khoái cười cười.
“Ách, Bắc Ngạn lão sư đây là khoa khen hay chê ta đây a?” Tà Băng sờ sờ cái mũi nhìn mọi người đã đến đầy đủ chỉ trừ mình.
“Ha ha… Cái này thì tùy ngươi nghĩ a.” Bắc Ngạn Nghiêng cười ha ha, lại đối với mấy người nói ra, “Trên đường đi chúng ta có thể sẽ rất vội vàng, từ nơi này đến Hồn Sư học viện đại khái phải mất tám ngày lộ trình, đến đó ở bên trong nghỉ ngơi và hồi phục hai ngày, sau đó trận đấu lập tức bắt đầu, mặt khác lần này tham gia học viện đặc biệt có rất nhiều, tốt nhất là tận lực tránh việc xung đột với các học viện khác a.”
“Đương nhiên, nếu là có người không có mắt trêu chọc chúng ta, cũng phải nhường bọn họ nếm thử sự lợi hại của học viện Áo Tạp Tư chúng ta!” Bắc Ngạn Nghiêng không phải là lần đầu tiên dẫn đội đi thi đấu, xác thực có rất nhiều học viện rất thích đi kím chuyện a, cường giả vi tôn thế giới, không cho phép người khác khiêu khích uy nghiêm của học viện Áo Tạp Tư!
“Người không phạm ta, ta không phạm người!” Tà Băng nhàn nhạt nói tám chữ, đã bao gồm hết ý nghĩa
Mà Tử Mạt Nhi vừa đi đến nghe được những lời này của Tà Băng, hừ lạnh một tiếng muốn đứng tại bên cạnh Hoa Thần Dật, ai ngờ nàng mới vừa đi tới, Hoa Thần Dật đã vọt đến bên cạnh Tà Băng, nữ nhân này, cũng không thể lại vì nữ nhân này lại để cho Tà Băng hiểu lầm.
“Mọi người đến đông đủ, các ngươi lên đường đi.” Ba người Tử Kình cùng hai vị viện trưởng đi tới, đối với Bắc Ngạn Nghiêng cùng bọn hắn nói ra.
“Ba vị viện trưởng, chúng ta xuất phát a.” Bắc Ngạn Nghiêng nhìn thoáng qua sau lưng mười người, hướng phía ba vị viện trưởng tạm biệt.
Tà Băng cùng Hoa Thần Dật liếc nhau, nhìn về phía ba vị viện trưởng, trong ánh mắt lóng lánh của bọn hắn hiểu được sáng bóng.
Quán quân tất nhiên là bọn hắn đấy!
Trong ánh mắt nghiêm túc của ba vị viện trưởng chuyển đến mười một người tham gia trận đấu, xem lấy bóng lưng của bọn hắn, ba vị viện trưởng đều là một hồi vui mừng.
“Ha ha… Về sau đại lục chính là do những người trẻ tuổi bọn họ nắm giữ a!” Tử Kình ha ha cười cười, quay người đi trở về học viện.
Hai vị viện trưởng cũng ha ha cười theo, bất đắc dĩ lắc đầu, thường ngày phải là oanh oanh liệt liệt tiễn đưa, lần này chỉ là ba người lão đầu bọn hắn thôi a…
Nha đầu Tà Băng kia đề nghị, bọn hắn cũng chỉ có thể đã đáp ứng.
Mười một vị tuấn nam mỹ nữ cứ như vậy đi lại trên đường, bất tri bất giác đã đến giữa trưa, Lưu Diệp bụng cũng gọi ọt ọt ọt ọt , trêu chọc mọi người cười ha ha, Bắc Ngạn Nghiêng mới lên tiếng, “Ân, chúng ta bây giờ phải đi đến thành trấn kế tiếp khả năng còn muốn thật lâu, bằng không thì ngay ở chỗ này nghỉ ngơi đi.”
|