Chương 2: Ma Y Gân Kinh "Đứng ở trong phòng đừng đi lại lung tung, đồ vật bài trí trong phòng cũng đừng đụng vào, lỡ làm hỏng cái gì thì dã nha đầu cũng không bồi thường được đâu." Nữ tỳ liếc mắt nhìn Chỉ Yên, không kiên nhẫn nói. Âu Dương Chỉ Yên gật đầu, đáy mắt xẹt qua một tia sáng lạnh, xem ra Âu Dương Bằng, phụ thân Âu Dương Cẩn đã trở về. Mỗi lần hắn trở về, Âu Dương Chỉ Yên liền bị đưa đến đây, đợi đến khi Âu Dương Bằng đi rồi thì trở về sài phòng. Nơi này là chỗ ở của Âu Dương Cẩn cùng Âu Dương Bằng. Âu Dương Bằng là người duy nhất không tu luyện trong Âu Dương thế gia, mặc kệ sự nghiệp gia tộc hàng năm đều đi du lịch ở bên ngoài. Âu Dương Chỉ Yên là khi hắn đang trên đường đi du lịch lượm về. Âu Dương Chỉ Yên vào phòng ngủ của mình, lực chú ý lập tức bị mấy cái gương đồng hấp dẫn, đến tận bây giờ nàng mới thấy rõ dung mạo của thân thể này. Mày như lá liễu; mắt phượng xếch lên, mâu quang như nước; làn da như ngọc, có lẽ vì mới vận động nên trên mặt nhiễm một tầng hồng sắc; mũi nhỏ tinh xảo; môi anh đào đỏ mọng; mái tóc đen bóng, vài sợi rủ trên trán làm cho khuôn mặt càng trở nên nhỏ nhắn,đáng yêu mà không mất đi phần quyến rũ; đặc biệt nhất là đôi ngươi như hàm nước xuân, chỉ cần liếc mắt một cái liền khiến cho người khác tâm mềm nhũn, kìm lòng không đậu muốn thương tiếc. Dù còn non nớt cũng là một mỹ nhân bại hoại khó có được. Tuy nói là chín tuổi, thân mình lại như đứa nhỏ sáu, bảy tuổi, kiều nhỏ suy nhược, yếu đuối. So với những người cùng lứa tuổi mất đi một phần bướng bỉnh, lại thêm vài phần trầm tĩnh. Xem ra nàng cần phải bồi bổ thân thể này mới được, nếu không qua kỳ phát triển rồi muốn bồi bổ thì cũng đã chậm. Kế tiếp, Âu Dương Chỉ Yên lại tùy ý đi dạo trong phòng, tắm rửa một lát, thay một bộ quần áo hồng sắc, lấy điểm tâm trên bàn ăn cho đỡ đói, trong lúc nhàm chán lại mở ra 'Ma Y Gân Kinh' trong đầu. 'Ma Y Gân Kinh' vừa là sách thuốc vừa là sách tu luyện, có khả năng làm thân thể khỏe mạnh, điều chỉnh gân cốt, học dược lý, trị bệnh cứu người; phân làm chín cảnh giới: Dưỡng khí, Trúc cơ, Tố thể, Ngưng thần, Dược linh, y tâm, đoán hồn, hưu hư, thiên nhân, là bộ y sử tác phẩm lớn nhất từ trước tới nay, lại còn là sách tu luyện. Âu Dương Chỉ Yên phải làm bước đầu tiên là dưỡng khí. Căn cứ theo những gì dược lão dạy, dương khí phút giây dương, ngày dương, nguyệt âm, hợp âm dương khí tức vì dưỡng khí, mà âm dương khí lại trôi nổi tự do trong không trung, sinh vật chi linh, ngũ hành khí. ( Đoạn này mình không hiểu lắm nên đành chịu thua, mong các nàng thông cảm. Căn cứ vào thiên phú bất đồng của mỗi người, quá trình dưỡng khí cũng dài ngắn khác nhau, ngắn thì một năm, lâu là hơn mười năm. Âu Dương Chỉ Yên ngồi xếp bằng, hai mắt khép hờ, tinh thân tập trung, lẳng lặng cảm ứng hơi thở chung quanh. Ngoài phòng ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ hắt vào trong. Thời gian trôi qua, lúc Lãnh Chỉ Yên tỉnh lại đã là sau bữa trưa nhưng mà ngồi cả ngày lại không thu hoạch được gì không khỏi làm cho nàng hơi giận dỗi. "Ha ha, cái này mà chịu không nổi à?" Trên vòng tay kim quang chợt lóe, linh hồn Phi lão phiêu dật hiện ra, di chuyển đến trước mặt nàng trêu ghẹo nói. "Ngồi thực nhàm chán, vẫn là nghiên cứu thảo dược thú vị hơn!" Chỉ Yên bĩu môi, nghĩ tới dược thảo trong lòng nhất thời ngứa ngáy, đợi ngày mai tìm cơ hội đến hiệu thuốc của Âu Dương gia đi dạo. "Nha đầu ngốc này, đây bất quá là lý luận thô thiển, tinh túy chân chính là thân mình 'Ma Y Gân Kinh', chờ ngươi tu luyện lên cấp cao, quen tay là có thể hành y cứu người." "Bên trong Gân Kinh có nhắc tới luyện đan, thật sự có chuyện này sao?" Kiếp trước nàng cứu rất nhiều người, đối với việc này đã muốn miễn dịch nhưng đối với luyện đan lại rất hứng thú. Trước kia nàng có nghe qua cái gì mà đan đạo tiên đồ, đối với những đạo sĩ, luyện đan lão nhân vô cùng tò mò nhưng lại nghĩ đến lại thấy bất quá là truyền thuyết thôi. "Đúng là có luyện đan, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải đạt đến tu vi Trúc cơ." Chỉ Yên vẻ mặt hắc tuyến, nàng hiện tại ngay cả Dưỡng khí còn chưa luyện được, đến khi nào mới luyện được Trúc cơ chứ? "Tiểu oa nhi không cần lo lắng, luyện được đến dưỡng khí nói dài cũng không dài, ngắn cũng không ngắn, mấu chốt là nắm giữ được phương pháp. Căn cứ theo khinh nghiệm tu hành nhiều năm của ta, chỉ cần tu luyện vào thời điểm tốt nhất ngày, âm dương giao hợp có lợi cho việc hấp thu, lại lợi dụng linh khí của vòng Càn Khôn, nhiều nhất nửa năm là có thể đột phá Dưỡng khí đạt tới Trúc cơ!" Phi lão không phải không hâm mộ nói, nhớ ngày đó hắn đột phá Dưỡng khí thế nhưng mất hết ba năm, tiểu oa nhi này có vòng tay Càn Khôn, hơn nữa lại có mình chỉ điểm, quả thực là máy gia tốc tốt nhất. “Âu Dương Chỉ Yên, lão gia cho kêu ngươi, đi qua xem đi!” Chỉ Yên đang nghe hứng thú, ngoài phòng đột nhiên vang lên tiếng đập cửa. “Chuyện gì?” Âu Dương Chỉ Yên mở cửa, vẻ mặt lạnh lùng nhìn người tới. “Hừ! Chẳng lẽ ngươi đã quên nhiệm vụ gia chủ giao cho ngươi? Nếu không mau đi qua, cẩn thận lại bị giam lại!” Một gia đinh mặc thanh y vẻ mặt hèn mọn, trào phúng nói. Dã chủng chính là dã chủng, nghĩ thay đổi hoàn cảnh là sẽ trở thành tiểu thư chân chính sao? Ta phi! "Không có việc gì nữa thì ngươi có thể đi. Nhớ rõ lần sau không cần gõ cửa, làm hỏng phải bồi thường.” Chỉ Yên liếc mắt một cái, lạnh lùng đùa giỡn người tới, nghĩ nàng vẫn là Âu Dương Chỉ Yên trước kia sao, chỉ là một nô bộc mà cũng muốn hô to gọi nhỏ với nàng. Gia đinh ngoài cửa đứng sững sờ tại chỗ, hắn, hắn thế nhưng lại bị một đứa phế vật giáo huấn? Khuôn mặt nhất thời biến thành màu gan heo, lồng ngực phập phồng. Hảo, hảo, đừng trách hắn không nhắc nhở, chờ bị gia chủ trừng phạt đi! Người tới phất tay áo, phẫn hận mà đi. Âu Dương Chỉ Yên một chút cũng không đem chuyện nhỏ này để ở trong lòng, bị nhốt ở từ đường ba ngày ba đêm, thân thể này sớm đã mệt mỏi không chịu nổi. Lúc này trầm tĩnh lại, một trận buồn ngủ ập tới, thân thể nhỏ nhắn đến giường nằm lên, phủ chăn gấm, chỉ lát sau liền tiến vào mộng đẹp. Lần này ngủ là một ngày một đêm. Âu Dương Chỉ Yên lúc ngủ cực kì không an ổn, khi thì thét chói tai, khi thì khóc, khi thì phát điên,…Trong chốc lát mơ thấy ở hiện đại bị người đuổi giết, lúc sau lại mơ thấy ở cổ đại quỳ xuống bị phạt… “Yên nhi, Yên nhi tỉnh dậy đi…” Một thân hình cao lớn đứng trước giường, nam tử tướng mạo anh tuấn, ánh mắt lộ vẻ lo lắng, thương tiếc nhìn người trên giường bị ác mộng hành hạ. “Phụ thân, nên dùng bữa tối.” Âu Dương Cẩn một bộ áo bào trắng cung kính đứng ở một bên, nhắc nhở nam nhân trước mặt. Âu Dương Bằng vừa đi du lịch bên ngoài trở về, còn chưa kịp uống miếng nước đã vội vàng chạy sang xem Chỉ Yên. “Ngươi làm ca ca, Chỉ Yên như vậy mà còn có tâm tư ăn cơm.” Âu Dương Bằng quét mắt nhìn nhi tử mình một cái, thật không dám tưởng tượng mấy ngày hắn không ở đây, bé con này làm thế nào để vượt qua, con ngươi hiện lên một tia ảo não. “A! Đừng mà!” Âu Dương Chỉ Yên thét chói tai, theo ác mộng bừng tỉnh. “Yên nhi, ngươi thế nào rồi?” Tiếng nói ấm áp từ đỉnh đầu vang lên, Âu Duong Chỉ Yên hoàn hồn, lúc này mới phát hiện mới vừa rồi chẳng qua chỉ là ác mộng, chính là tình cảnh trong mộng lại quá chân thật, vứt bỏ, phản bội, ám sát…làm cho nàng cảm nhận được sự cô độc tột đỉnh, thế giới to lớn, lại không có ai để tin tưởng… “Yên nhi!” Âu Dương Bằng lo lắng nhìn người trên giường, bàn tay to tại sau lưng nàng nhẹ nhàng vỗ về. Âu Dương Chỉ Yên ngẩng đầu, mờ mịt nhìn nam nhân trước mắt, trong đôi mắt đen phủ thêm một tầng hơi nước, cảm nhận được bàn tay to sau lưng, mũi đột nhiên đau xót, nước mắt thi nhau chảy xuống. Trong trí nhớ chưa từng có người nào quan tâm mình như thế, cho dù là kiếp trước bạn trai cũng chưa từng toát ra ánh mắt thân thiết như thế, cái loại này phát ra từ lo lắng thương tiếc trong lòng làm cho nàng nhịn không được muốn tới gần, ỷ lại. “Ô ô, đừng vứt bỏ Yên nhi, Yên nhi sẽ nghe lời mà, ô ô…” Chỉ Yên khuynh thân một cái, chui vào lòng nam nhân, cánh tay ôm cổ của hắn, oa một tiếng khóc lớn. Kiếp trước cô tịch, đến khi xuyên qua luôn cảm thấy bất an, nháy mắt liền phóng thích ra. Âu Dương Bằng trong lòng đau xót, cánh tay ôm lấy Chỉ Yên đột nhiên buộc chặt, “Ngoan, phụ thân đã trở lại, từ nay về sau sẽ luôn ở bên người Yên nhi!” Âu Dương Bằng một bên nhẹ nhàng vỗ về sau lưng nàng, một bên an ủi nói. Âu Dương Cẩn ở một bên, khuôn mặt luôn luôn hờ hững xuất hiện gợn sóng nhè nhẹ. Mày kiếm nhíu lại, phức tạp nhìn Âu Dương Chỉ Yên gào khóc trên vai Âu Dương Bằng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến hoa lê đẫm mưa, hắn thế nhưng cảm giác có chút chướng mắt.
|
Chương 3: Đùa Giỡn Âu Dương Cẩn “Ô ô, Yên nhi không phải quỷ chán ghét, Yên nhi không phải dã chủng, ô ô…” Âu Dương Chỉ Yên đang khóc một cái chớp mắt liền cảm thấy dễ chịu hơn, chính là không nghĩ rời khỏi cái ôm ấm áp mang theo hơi thở tươi mát này, hai tay đang ôm Âu Dương Bằng không khỏi chặt hơn vài phần. “Ai nói, Yên nhi chính là tiểu công chúa của Âu Dương gia chúng ta, là tiểu bảo bối của phụ thân, ai dám khi dễ Yên nhi của chúng ta?” Âu Dương Bằng nhướng mày, trên mặt hiện ra vẻ tức giận, mấy ngày hắn không ở đây cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì? Vẫn là hạ nhân nơi này trước mặt hắn một bộ dáng sau lưng hắn lại là một bộ dáng khác? “Ngoan, phụ thân mang con đi ăn cơm trước.” Âu Dương Bằng ôn nhu an ủi, ôm Chỉ Yên đứng dậy ra ngoài. Khi dùng cơm tại đại sảnh, đám nô bộc thấy người trong lòng Âu Dương Bằng đều cả kinh, con mắt suýt nữa rớt xuống. Bọn họ luôn khinh thường Chỉ Yên, cũng mắng nàng là dã chủng, chính là không nghĩ tới lúc này dã chủng lại bị chủ tử cao cao tại thượng của họ ôm trong lòng. Loại chênh lệch này làm cho bọn họ trong khoảng thời gian ngắn khó có thể thích ứng được. Âu Dương Chỉ Yên đem biểu tình của bọn họ thu hết vào đáy mắt, khóe môi gợi lên một chút châm chọc, nàng không có hứng thú quan tâm những việc bắt nạt kẻ yếu , tiểu nhân nịnh nọt nhưng không có nghĩa là người nào đó sẽ không quan tâm. Quả nhiên, vừa ngồi xuống, đỉnh đầu vang lên một đạo thanh âm uy nghiêm. “Như thế nào mà ta mới không ở đây mấy ngày mà đã có chuyện như thế xảy ra? Có ai có thể nói cho ta biết vết thương trên cánh tay Yên nhi rốt cuộc là do đâu mà có?” Âu Dương Bằng híp mắt, lạnh lùng nhìn khắp nơi, khiến mọi người câm như hến, hận đầu không thể cúi đầu thấp đến cổ. Âu Dương Cẩn nhíu mày, không nghĩ tới phụ thân lại coi trọng cái muội muội không có nửa phần quan hệ huyết thống này như thế. Mới vừa hồi phủ đã nghĩ tới nàng, thậm chí còn chưa từng quan tâm con trai là hắn, như chính hắn mới là dã chủng không được coi trọng. Tay nắm chặt thành quyền, tuấn nhan suất khí bức người không khỏi cứng rắn thêm vài phần. “Phụ thân, Yên nhi đói bụng.” Âu Dương Chỉ Yên ngồi trong lòng Âu Dương Bằng, một tay túm quần áo trước ngực hắn, nhu nhu nói. “Yên nhi muốn ăn cái gì, phụ thân sai người mang lên con!” Một khắc trước mới hàn khí quanh người, lúc này lại nhìn người trong lòng vô cùng sủng nịch, con ngươi đen thâm thúy như sao sáng trên bầu trời đêm, vẻ mặt từ ái. “Yên nhi muốn ngồi bên cạnh ca ca.” Chỉ Yên mở to đôi mắt ngây thơ vô tội (Su: vô số tội thì có), định luật khi xuyên qua là phải quan hệ tốt với người chung quanh, tiểu tử ngồi một bên phun lãnh khí này hiển nhiên đối với nàng thực có ý kiến. “Ha ha, được, Yên nhi thích ca ca thì phụ thân rất vui vẻ.”Âu Dương Bằng cười, nhẹ nhàng đem Chỉ Yên trong lòng buông ra. Mỗ nữ không nhìn ánh mắt đóng băng của người nào đó, vui vẻ chạy qua, hướng về phía hắn cười lấy lòng rồi mới ngồi lên ghế, bắt đầu chuyên tâm đối phó với mỹ thực trên bàn. Âu Dương Cẩn trong lòng nghi hoặc, ánh mắt dừng lại trên người Chỉ Yên xem kỹ. Trong ấn tượng của hắn nàng yếu đuối nhát gan, vô năng phiền phức, thấy hắn liền trốn rất xa, hiện tại chẳng những không né tránh ngược lại hướng về phía hắn cười, chẳng lẽ là đầu óc thông suốt, ỷ vào phụ thân sủng ái liền lộ nguyên hình, bắt đầu học được đùa giỡn tâm cơ? “Ca ca không đói bụng sao, trên mặt Yên nhi có cái gì hả?” Âu Dương Chỉ Yên chu môi đỏ mọng, trừng mắt hỏi, lại sờ soạng trên mặt một phen, tựa hồ nhận thấy được cái gì, đổi lại tay khác, bột hoa quế cao trên tay nhất thời đều dính trên mặt. “Ô ô, ca ca giúp ta.” Chỉ Yên từ trên ghế trèo xuống, ngay khi Âu Dương Cẩn chưa kịp phản ứng liền bổ nhào vào lòng hắn, hai móng vuốt đầy mỡ ấn hạ trên bạch y tuyết trắng hai cái dấu tay. Âu Dương Cẩn đùng một cái từ chỗ ngồi đứng lên, lửa giận trong lòng bùng phát, sắc mặt đen dọa người, nhìn dầu mỡ dính trên quần nhất thời có loại xúc động muốn giết người. “Ngô, ca ca ôm.” Âu Dương Chỉ Yên tựa hồ không hề phát giác, như trước không sợ chết đưa hai tay ra ôm. Âu Dương Cẩn cực lực khắc chế phẫn nộ cùng chán ghét trong lòng, nếu như không phải phụ thân đang nhìn, hắn nhất định hảo hảo giáo huấn tiểu qủy này một chút. “Ca ca sinh bệnh sao, sắc mặt thật dọa người!” Âu Dương Chỉ Yên cắn cắn ngón tay, hơi sợ nói, thân mình run run theo. Âu Dương Cẩn vừa nghe, khí huyết dâng trào, suýt nữa là phun ra ngay tại chỗ.
|