Hợp Đồng Anh Yêu Em
|
|
CONTINUE Sáng hôm sau nó thức giấc hơi muộn vì đơn giản nó sẽ không nghĩ anh đã về , và nó thì sẽ không phải làm bữa sáng. Nó chui ra khỏi chăn, thay đồ và bước ra khỏi phòng. Mùi coffe ngào ngạt toả hương khắp căn phòng , mùi coffe dẫn nó đến căn bếp nhỏ , một thân hình cao to và bờ vai rộng lớn đang ở trước mắt nó. Thấy nó đến ai đó quay lại " Hey ! Dạy rồi à ! Anh để đồ ăn sáng ở trên bàn á. Anh pha coffe đó, uống không?" Anh đã về từ bao giờ và đã kịp chuẩn bị bữa sáng cho nó. Nó ngạc nhiên " Về từ bao giờ vậy ? Không nghỉ ngơi còn ra đây làm gì ?" Nó ngồi xuống bàn, tay cầm chiếc bánh. " Ờ thì mới về, tiện thể nấu đồ ăn cho cậu luôn." Anh cầm bình coffe rót một ly cho nó . " Cậu uống đường hay sữa ?" " Gì cũng được, mà sao không gọi tôi dạy, việc này đáng ra do tôi làm, anh là chủ mà." Nó ngước lên với khuôn mặt không chút biểu cảm nhìn anh mà nói. " ÂY ! Anh kí hợp đồng rồi, anh có nghĩa vụ chăm sóc cậu mà. " " Nhưng tôi cũng có nghĩa vụ làm việc nhà để trả nợ." " Cậu thật là... Anh chỉ cần cậu làm khi cậu rảnh thôi, sáng thì đi học nên không cần thiết." Anh lắn đầu rồi lấy tay xoa xoa đỉnh đầu nó. " Vậy tôi đi học.Anh ăn xong để đó trưa về tôi sẽ dọn." Nó ngước nhìn đồng hồ rồi vội vã đứng dậy trước khi nó muộn học. " Để anh đưa cậu đi." Anh vội vã uống ly coffe vừa pha. " Khỏi ! Tôi không muốn nổi tiếng." Nó quay lại cau hàng lông mày " Bướng quá đi." Anh cũng hết cách đành để nó đi vậy. Nó đi đôi giày rồi chạy nhanh khỏi nhà, và nó không quên một việc là ngắm vườn hướng dương thân yêu của nó. Nó đi bộ chừng mười năm phút thì đến trường, đúng lúc trống trường vang lên. Hôm nay nó học tiết thể dục và điều nó vô cùng hối hận là việc nó đã quên không mang đồng phục thể dục từ cái nhà tạm bợ sang nhà anh. Nó tự trách bản thân rồi cứ lẳng lặng định trốn tiết thể dục nào ngờ nó đâu thể trốn chót lọt qua tầm mắt của nhỏ lớp trưởng Diệu Anh. " HE he Hân à, không thay đồng phục cầm cặp đi đâu vậy ?" Nhỏ lớp trưởng vỗ vào vai nó khi nó đang định trốn khỏi cửa sau của lớp. " À ờ thì... Chuyện là... Uhm..." Nó nghĩ đủ thứ nhưng thấy những lời nói dối sẽ bị con nhỏ bóc mẽ ngay nên nghĩ đủ thứ mà chưa ra. Nó không thể nói với con nhỏ này là nó sang nhà người ta làm người ở được. Trong lúc suy nghĩ rối tung thì... " HEY ! HÂN ƠI ƠI ƠI !" Không hiểu từ đâu anh đã chạy từ hành lang vào lớp nó, mặt anh hớn hở cầm theo một bộ đồng phục thể thao. Anh chạy đến chỗ nó " Nè, hôm nay có tiết thể dục mà quên ở nhà là sao ?". " Ai đây ?" Con nhỏ Diệu Anh tò mò ghé vào tai nó hỏi " Anh họ...Anh họ đấy. " Nó quay sang mặt không giọt máu thanh minh vội vã. " Anh họ gì chứ ? Cậu nói đùa thế nào ấy chứ " Anh chả biết ngốc nghếch hay không hiểu ý nó mà xua tay phủ nhận, sau đó quay sang con nhỏ " Anh á ! Anh là Người Cho Hân S..." Nó vội vàng bịt miệng anh lại trước khi anh nói linh tinh. Còn con nhỏ lớp trưởng, nở một nụ cười gian xảo đến khỏ ta rồi nói khẽ với nó. " Hì ! Hân đã lớn rồi, có "ai đó" rồi." Nói xong nhỏ quay lại lớp chỉ còn trơ trọi nó và anh ngoài hành lang. " Anh làm sao lấy được đồ thể dục của tôi vậy ?" " Đâu có, đồ của anh mà, mang cho em mượn thôi." Nó nghe xong thì thấy hoang mang, anh thì to lớn như vậy, nó thì gầy trơ xương mặc vào học thể dục còn vướng hơn. " ...Anh...Tôi..." " Yên tâm, anh đã sửa lại vừa với em rồi, hơn nữa còn thay luôn bảng tên nữa." Anh nháy mắt với nó rồi quay người đi thẳng . Bây giờ nó mới thấy tạo sao hình bóng của anh lại đẹp và chững chạc đến vậy , ba ngày này nó sống với anh cũng không tồi, chi bằng nên mở lòng một chút để sống tốt hơn, chuyện đến đâu thì đến. Chỉ có điều nó lại chợt nhớ ra anh là gay và nó thì "thẳng". Rồi thì cứ ngày qua ngày, chuyện gì nên làm thì cungc phải làm và hợp đồng đã kí cứ thế thực hiện. Cũng nhanh lắm, nó sống ở nhà anh đã ba tháng, bây giờ là tháng chín và đến ngày mai nó khai giảng năm học mới. Tối hôm nay, nó chuẩn bị mọi thứ từ đồng phục đến giầy dép quần áo thật tơm tất, nó còn đặt cả báo thức, cuối cũng là đi ngủ. Lạ thay, hôm nay nó khó ngủ đến kì lạ, nằm dài trên giường từ 21:00 đến 22:00 mãi mà không thể ngủ, nó lăn lộn rồi đọc sách nghe nhạc mà hai mắt vẫn mở to nhìn trần nhà. Thôi thì , nó lại ra phòng khách xem phim , nó ra và gặp anh đang nằm dài trên sofa cầm điều khiển chỉnh kênh loạn xạ. " Làm gì đấy ? Anh không ngủ sao ?" " Ờ ! Tự nhiên anh khó ngủ. Mà cậu không ngủ đi mai khai giảng đó." " Thì...Tôi cũng không ngủ được nên ra ngoài ." " Vậy à, ngồi xuống cùng xem phim đi." Anh ngồi dậy rồi lấy tay đập đập vào chỗ cạch mình. Nó ngồi xuống, tựa mình vào ghế cùng anh chuyển kênh liên tục. Không biết do chán hay do anh chuyển kênh quá nhiều làm nó ngủ gục lúc nào không hay. Anh đành để nó kê đầu lên đùi mình rồi lấy áo của mình đắp cho nó. Nó ngủ ngon lành rồi nó lại mơ. Một giấc mơ mà đối với nó còn kinh khủng hơn một bộ phim kinh dị. Trong giấc mơ, nó là đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi, bị con trẻ hàng xóm trêu trọc vì nó không có cha, bị người lớn nhìn vào với ánh mắt khinh thường. Giấc mơ của nó chỉ có mình nó trơ trọi, rồi trong mơ nó gọi mẹ , mẹ nó không trả lời chỉ nhìn nó bằng ánh mắt căm phẫn. Rồi từ giấc mơ những từ mẹ nghẹn ngào từ khuôn miệng nhỏ bé thốt thành những lời mơ màng. Nó vừa mơ, mà hai hàng nước mắt lại lăn dài, từng tiếng gọi yếu ớt và vô vọng, trong mắt mọi người và trong suy nghĩ của chính nó, nó luôn cho rằng mình là đứa mạnh mẽ nhưng chỉ trong mơ con người thật của nó mới lộ tẩy. Nó chỉ là đứa trẻ thiếu tình thương. Tiếng nó làm anh giật mình tỉnh giấc rồi anh nhăn hai hàng lông mày, nhẹ lấy bàn tay lau đi hàng nước mắt đã nhoè thấm xuống đùi mình. Anh nhìn nó xót xa, rồi lấy tay vuốt nhẹ tóc nó thầm thì "Ngoan nào, đừng sợ... Anh luôn ở đây, đừng sợ gì cả, cậu không cô đơn. Ngủ đi nhé " Anh thầm thì từng lời từng lời an ủi rồi cúi đầu nhẹ nhàng anh hôn vào tóc nó như một thứ bùa trú giúp nó an giấc. Và rồi nó cũng ngủ, ngủ trong sự ấm áp của anh. Buổi lễ khai giảng vào lúc 7:30 mà đến 7:20, nó mới thức giấc, nó tá hoả chạy đi đánh răng, rửa mặt, rồi lại vội vàng tìm đồng phục. Rõ ràng nó nhớ, tối qua nó đã đặt đồng phục ở mặt bàn mà sáng nay lại không cách mà bay, nó tức giận lùng xục khắp nhà.
|
" CHết tiệt ! Đồng phục đâu rồi. ẦY, đen chết đi được, để đâu cơ chứ ?" Nó bực bội vừa tìm kiếm vừa xả giận. " Cậu tìm cái này hả ?" Anh từ trên tầng bước xuống cùng một bộ đồng phục mới tinh đã được là phẳng lì. " Không có ! Bộ đồng phục của tôi cơ." Nó chỉ lướt nhìn anh rồi lại lục tung mọi nơi. " Ừ thì anh đã thay bộ đó bằng bộ này rồi. Bộ đó cũ rồi mà." Anh đến trước mặt nó đung đưa bộ đồ mới thơm tho và phẳng lì. " Bộ đó... còn dùng được mà." Nó ngượng ngùng và bướng bỉnh. " Cái gì tốt nên dùng và cái gì đã cũ nên để nó nghỉ ngơi. Mà năm học mới coi như quà anh tặng cậu, mặc rồi thì phải học hành cho cẩn thận." Anh một tay cầm bộ đồ, một tay vuốt tóc nó. " Nhưng mà...Tôi còn chưa chả xong." Nó từ khi vào nhà này, ngoài việc lặt vặt thì chưa bao giờ chắc chắn là mình đang làm người ở trả nợ nữa. Anh chu cấp cho nó cuộc sống còn sung túc hơn người khác, chả biết cái từ "trả nợ" của anh có nghĩa gì. Cũng vì thế, nó quen hơn với việc được nhận từ ai hơn. Cuối cùng thì nó cũng mặc đồ anh đưa, và để anh đưa đến trường dù có trễ 10 phút nhưng mà may sao bác bảo vệ vẫn cho nó vào trường. Đến lúc xong buổi lễ mới có 9:30, nó nghĩ ngay đến việc về nhà chăm sóc "Hân Hân tiểu uyển" của nó , chạy nhanh ra khỏi cổng trường, nó hớn hở định về nhà thì nhận ra một chiếc xe hơi màu đỏ dáng thể thao khá là quen, nhìn tới nhìn lui thì cuối cùng cũng nhận ra là chiếc xe ở gara nhà anh. Một người mặc vest đen, đeo kính chuồn chuồn, tai đeo tai nghe, mặt khá nghiêm trọng mở cửa xe rồi tiến gần chỗ nó. " Cậu chủ có bảo tôi đến đón cậu, cậu Hân lên xe rồi về nàh thôi." Người mặc vest đen kéo nó lên xe. Nó cũng khá ghét cái kiểu ép uổng này nhưng mà đâu còn cách nào khác. " Sao không để tôi tự về ?" " Phùng đổng sự có dặn là phải đưa cậu về nhà mà không mất một sợi tóc." " Nhưng tôi đâu phải con nít." " Dù gì cậu cũng đã bán thân cho Phùng đổng sự nên nếu cậu có sao số tiền mẹ cậu bán cậu cũng không nhỏ, đó sẽ là vụ làm ăn bị lỗ nặng." Nó nghe xong mà như sét đánh ngang tai. Chuyện này là sao ? Mẹ bán nó, anh là người mua nó. Vậy nó là gì ? Một món đồ hay một con vật ? " Dừng xe." " Đang trên đường nên..." " TÔI BẢO DỪNG XE. NẾU KHÔNG DỪNG TÔI NHẢY XUỐNG" Nó hét lên rồi định mở cửa xe. Người kia đành phải dừng xe trước khi nó làm điều ngu ngốc. Rồi nó chạy ra khỏi xe , chạy thật nhanh, khiến người kia không thể đuổi kịp. Nó vừa chạy mà hai mắt cay xe, cay rồi mắt nó đỏ nhưng không hề rơi một giọt nước mắt. Trong lòng nó là một mớ câu hỏi tại sao mà không thể trả lời. Ừ thì mẹ không yêu quý gì nó, nhưng số tiền gần một tỷ không phải nợ mà là số tiền mẹ bán nó. Thì ra những người siết nợ cũng chỉ là người muốn bắt nó. Mẹ nhẫn tâm bỏ mặc tuổi thơ giờ nhẫn tâm bán nó, thì ra một năm qua chỉ là người ta chưa muốn bắt nó ngay. Nó hận đến thấu xương, nhưng hận mẹ một nó hận anh gấp vạn lần. Nó hận cái cách anh ân cần mà sau lưng dùng tiền để có nó. Nó hận cách anh chăm sóc chu đáo mà âm thầm đã giao kèo một vụ buôn bán vô sỉ cùng mẹ nó mà món hàng là chính bản thân nó. Nó hận tại sao hơn ba tháng nay anh lại luôn đối xử tốt với nó, thì ra cũng chỉ là nuôi một con vật cưng mà mình đã bỏ khoản tiền lớn để có được. Nó vẫn chạy với mớ suy nghĩ quẩn quanh và nó chạy đến không nhìn thấy mọi vật, và nó lại đâm phải thứ gì đó. Nó vừa mong sẽ đâm phải anh, sẽ nghe lời giải thích của anh, vừa mong đó không phải anh, vì trong nó chỉ còn sự hận thù với anh. Nó đâm vào người ta và ngã, ngã dúi dụi, hôm nay không mưa nhưng cũng chả có bàn tay nào đỡ nó, chỉ có sự tức giận. " *** ** *** , Mày điên à , mắt mày để dưới chân hay sao đâm vào ** mày. Thằng ****" Thì ra nó đam phải một tên lông bông không ra gì để nhận lại những lời lăng mạ thảm hại cũng một cái tát cháy mặt. Nhưng nó không đau, cái tát làm nó ngộ ra. Ngộ rằng, sẽ không ai cho không ai cái gì, chỉ có giá trị thì mới có sự bù đắp. Nó đã nghĩ nó tìm được một mái nhà nhưng giờ thì không nó chỉ tìm được người mua một "sự cố" là nó. Ăn cái tát rồi nó lại chạy, chạy một mạch ra cây cầu cách trường nó rất xa, vì nỗi lòng lặng trĩu mà nó không thẻ nhận ra mình đã chạy xa đến thế. Đứng trên cầu, từng cơn gió mạnh mẽ tấp thẳng mặt nó mang hương biển lớn, mang hương phù xa và cả những kỉ niệm. Nó nhớ lại nhưng gì mẹ nó nói " Thằng vô dụng, mày là đồ tốn cơm gạo, cái loại mày cũng giống thằng bố vô dụng của mày. Mày chết đi cho tao rảnh nợ. Thằng ***" Những lời lẽ mà nghe thấy chẳng ai bảo là mẹ giành cho con nhưng đúng là đó là cuộc đối thoại của mẹ cho nó. Nó nhớ lời cay nghiệt bao nhiêu thì nó lại nhớ cái cảm giác gia đình trong ba tháng bên cạch anh bấy lâu. Nó đã coi anh như một người thân, nhưng nào ngờ anh phản bội nó với số tiền bán thân. Mẹ đã bán nó, anh đã mua nó, suy cho cùng nó vẫn là đồ phế thành thú cưng, cuộc đời nó, sao mà bi đát quá.
|
Lời tác giả : Nát óc suy nghĩ cuối cùng cũng đã nghĩ xong phần tiếp. HAIZZZZZ không biết là các bạn còn muốn đọc bộ truyện này tiếp không nhỉ ? Thấy các bạn có vẻ không thích lắm, tớ rất muốn biết suy nghĩ của các bạn :? ...Bây giờ vào truyên nè
CONTINUE...
Đứng trên cầu nhìn dòng nước đỏ phù xa chảy xiết, nó thả tâm sự vào dòng nước rồi nó ngước lên trời xanh mong một lối thoát cho nó. Nó đứng trên cầu rất lâu, trong những ánh mắt tò mò của người qua đường, ai nhìn thấy cũng lắc đầu, nó mặc kệ, nó chả quan tâm, người ta có thể nghĩ nó sẽ ngu ngốc mà kết thúc cuộc đời mình một cách chả ra đâu vào đâu như nhảy cầu chẳng hạn. Nhưng, nó đã đủ lớn với cái suy nghĩ đã quá rạch ròi trong suốt mười bẩy năm sống trong xã hội này. Bất mãn để tìm đến cái chết chỉ là cách suy nghĩ đầy tính ích kỉ, đau khổ rồi chối bỏ cuộc đời chẳng khác kẻ hèn nhát trước khi vào chiến trận. Cuộc đời chả bao giờ dừng lại nếu nó chết, nó hiểu, nó chết chỉ là một hạt cát bay khỏi cả xa mạc rộn lớn. Chết là hết ! và nó đủ thông minh để hiểu mình còn cả cuộc đời. Nó bất hạnh, điều đó nó biết, nó thiếu tình thân, nó lại càng rõ hơn ai hết, nhưng cuộc sống khắc nghiệt đã dạy nó cách chịu đựng và dạy nó mạnh mẽ. Nó đứng cho đến khi ánh hoàng hồn in trên từng thanh xà, in từng cái bóng trên mặt cầu thì nó chợt nhận ra, trong mắt nó bầu trời đã nhoè từ bao giờ. Hai mắt nó ứ đọng nước mắt giờ đã nhoè thành hàng, bao năm qua nó đã quên đi cách rơi nước mắt, giờ như bản năng, từng dòng , từng dòng nhoè mắt nó. Những dòng suy nghĩ ngổn ngang trong nó rồi loé lên một tia suy nghĩ cho bản thân. Đã bao giờ trong mười bảy năm qua nó sống vì mình hay chưa, nó cố nhớ rồi nhận thấy rằng trong suốt mười mấy năm trời thứ duy nhất nó coi là mục đích sống là chả có gì. Nó sống đơn giản chỉ để trả những thứ mẹ nó thiếu với đời, với người, nó chưa bao giờ có một tương lai mà nó khao khát. Rồi nó nghĩ sao nó không ích kỉ một chút , nó đã bị bán thì đơn giản nhìn nhận sự việc theo cách khác. Mất tự do thì đã sao, bây giờ ít ra nó có thể sống đầy đủ, sống để tìm mục tiêu sống. Quẹt ngang dòng nước mắt, nó nhẹ nhõm hơn, từ từ mà bước, chưa bao giờ nó thấy hoàng hôn đẹp đến vậy, nó đã quá lo âu, lo đến độ chả bao giờ quan tâm đến chính nó, đã phí mười bảy năm để nó sống trong thù hận, đau khổ và lo âu, giờ nó muốn bỏ tất cả, bỏ mọi việc. Mớ suy nghĩ rối tung giờ cũng bình nặng hơn ít nhiều, từng bước chân nhẹ nhàng hơn. Nó cữ bước, trái tim là kẻ dẫn lối, rồi đôi chân dừng lại trước cách cửa đồng đã quen thuộc với nó hơn 3 tháng nay. Giờ nó mới nhận ra rằng lúc chạy đi nó quên cặp sách ở trên xe, thôi nó đành nhấn chuông, không ai trong nhà, nó lấy điện thoại ra thì mới nhận thấy, trong suốt ba tháng nay nó chưa có số anh. Mọi thứ mơ hồ quá, anh biết mọi thứ về nó, ít ra là theo cách nó nghĩ, còn nó, sự hiểu biết về anh chr là số 0 tròn trĩnh. Hết cách, nó thả người mệt nhọc ngồi xuống trước cổng. Nó ngồi nhìn mọi vật, và trời đã nhá nhem , nó đứng dậy phủi quần áo sau đó quay lưng định đi đâu đó cho đến lúc anh về, nhưng một nhóm người bất chợt từ chiếc xe hơi bảy chỗ cũ kĩ lao nhanh đến chỗ nó, nó không kịp phản ứng chỉ kịp ú ớ vài câu rồi bị cho vào một cái bao tải. Bọn người đẩy nó lên xe , rồi cũng phóng đi, trong xe, nó nghe tiếng cười nói nham nhở. " Vụ này hời to, có thằng ôn con này sống cả đời *** không lo chết đói." Một thằng cha giọng méo xẹo vì rượu sút vài cái vào nó. " Hà hà hà... may mắn thật, thằng kia sẽ sớm phải nôn tiền ra thôi. " Một tên khác cầm lon bia vừa uống ừng ực vừa hề hà nói. " Mà này, kể ra... thằng ôn này nhìn cũng được mắt lắm. Nhìn kiểu *** gì cứ như con gái ấy, da trắng, mặt xinh, mà cái dáng nó cũng ngon." Một thằng ục ịch, biến thái, vừa nói, vừa sờ soạng khắp người nó, khiến từng cái gai ốc nổi đầy da nó, sự kinh tởm lộ lên trong đôi mắt sắc lạnh của nó. Rồi sau lời nói của thằng béo, cả bọn chúng nhìn nó với cái ánh mắt ăn tươi nuốt sống, nó trừng mắt nhìn lại cũng chả ăn thua. Từng thằng , từng thằng một tiến về phía nó, có thằng cả gan xé bay cái áo trắng mới tinh anh mua cho nó. Nó bực tức chỉ gào lên nhưng băng dính cũng khiến giọng nó ứ đọng ở cổ họng. Nhưng, bọn chúng vừa xé xong cái áo cũng là lúc mà một thằng cao to nãy giờ ngồi trong góc lên tiếng. " Bọn NGU...bọn mày nghĩ làm "gì" với nó rồi bọn mày nuốt gọn được 20,000$ à ? Nó mà không còn nguyên vẹn thì bọn mày có nghĩ lấy được tiền không ? Thằng chó nào động vào nó, tao chém chết." Thằng cao to này, khuôn mặt hung dữ, đầu cạo trọc lóc, tay chân xăm trổ rồng phượng, cầm con dao Thái nhọn hoắt ở đầu, kề vào cổ thằng béo ục ịch vừa xé áo nó. Cả đám vừa hùng hổ lao vào nó giờ như một bọn cún con ngoan ngoãn nghe lời chủ ngồi mỗi thằng một nơi, bơ vơ lại nó mặt đỏ phừng lên vì tức, hai mắt đỏ hoe, và cả thân trên đang trong cái tình trạng không mảnh vải. Giờ thì cái thằng cầm đầu mới đến chỗ nó, tay nắm chặt con dao dí mạnh vào cổ nó, một dòng máu rỉ ra, tuy không nhiều cũng làm nó cảm thấy nhói mạnh. " Khôn ngoan thì mày ngồi yên đợi thằng ngu kia đến chuộc, còn định chạy tao chặt cụt chân." Hắn nỏ con dao ra khỏi cổ nó dòng máu vẫn rỉ ra rồi chảy xuống cổ, xuống ngực nó. Tên cầm đầu tiến gần, dùng tay lau dòng màu, rồi dí sát mặt vào cổ nó- nơi vết thương hắn vừa gây ra, hắn dùng một nụ hôn nấp đầy vết thương, lưới hắn nóng ẩm chả sát quanh cổ nó, cảm giác rùng rợn, ghê tởm khinh bỉ hiện rõ trên khuôn mặt nó, kệ cho tên cầm đầu chà đạp, nó vùng vẫy mong thoat khỏi cái cảnh khốn khổ này, nhưng đáp lại chỉ là những cái tát liên hồi. " Thằng ***, ngồi im ông mày chỉ đùa chứ mà giãy nữa tao *** chết *** mày." Những cái tát đau điếng hằn lên khuôn mặt xinh đẹp, nó quay sang nhìn hắn bằng con mắt khinh bỉ. " LÁO.Lại còn nhìn ông mày à ? Thằng chó kia không chịu xì tiền ra, tao sẽ *** mày rồi giết chết *** ** mày." Hắn nói xong thì đạp thêm hai phát vào bụng nó rồi quay ra ghế trước người. Giờ thì toàn thân nó đau đớn, nhưng khuôn mặt vẫn lạnh như băng, mười bảy năm qua, đây không phải lần đầu nó bị đánh đến như vậy. Bọn chúng đưa nó đến một ngôi nhà hoang, nó nghĩ thế, rồi nhốt nó trong một phòng tối. " Bây giờ tao gọi cho thằng bồ mày, ngoan ngoãn bảo nó bỏ 2.000000 $ mà chuộc mày, nó không mang tao thế là mày sẽ chết." Tên trùm tay cầm điện thoại rồi một lúc sau giọng anh vang trong điện thoại. - Alô ai vậy ? Giọng anh hoảng loạn đến níu vào nhau. - Có phải mày là Gia An đúng không ? - Là tôi, chuyện gì ? - Mày có muốn biết cái thằng ẻo lả của mày đang ở đâu không ? - A...A...Anh... đang giữ cậu ấy ? Giọng anh mừng rơn. Còn tên trùm ra lệnh cho bọn đệ tháo băng dính trên miệng nó rồi ra lệnh cho nó nói với anh. Nhưng, vẫn ánh mắt lạnh lùng và khuôn mặt không biểu cảm, nó nói tỉnh bơ - Anh không cần tìm tôi. Tôi ổn. Bọn này không dám...BỐP." Một cái tát trời dáng vào khuôn mặt nhỏ bé của nó. Tên trùm tức tối giống lên " Á À ! TỬ TẾ MÀY KHÔNG MUỐN, MÀY THÍCH BÀO LỰC CHỨ GÌ ? " tên khốn đánh liên tục vào mặt vào bụng, vào lưng nó, nhưng quả nhiên đến một tiếng kêu nó cũng không chịu kêu. Nó im lặng chịu đựng trong sự lo lắng của anh ở đầu dây bên kia - DỪNG LẠI ! DỪNG LẠI NGAY ! BỌN MÀY DỪNG LẠI CHO TAO. BỌN MÀY CẦN GÌ ? ANh tức tối hét thất thanh trong điện thoại, cuối cùng tên trùm cũng dừng và tiếp tục cuộc đàm phán. - 2.000000 $ không thêm không bớt, thiếu một xu thì mày cũng xác định là mang xác thằng *** này về. - Được ! tiền nong không thành vấn đề nhưng cấm bọn mày động đến sợi tóc của cậu ấy, cậu ấy mà có chuyện gì tao thề ngày này năm sau là ngày giỗ bọn mày.... Giọng anh ngang tàn nhưng khí khái, anh đúng là một người đàn ông trưởng thành với những cách ứng xử hoàn hảo. - HA HA HA HA Sẽ như lời mày, 12h đêm nay, cầu Giao Long mang tiền mặt đến đổi thành đô-la, nếu qua 12h không thấy, mai mày sẽ được đọc báo với dòng tin về cậu bé xinh đẹp trôi trên sông. .. Sau đó hắn dập máy, quay sang phía nó.
|
" Mày sướng thật, gặp ngay núi vàng. Nó là giám đốc, còn là người thừa kế của Phùng Gia, cả đời này mày đeo vàng đỏ tay, kim cương dát đầy người, cho bọn tao 2000000$ đã là bao." Hắn nhăn nhở cầm con dao đưa đi đưa lại trước cổ nó, rồi dứt ngược tóc nó lên, đè đầu nó xuống mà cưỡng hôn. Cái miệng to gớm ghiếp cùng đôi môi dày cộp và cả hàm răng ngả vàng đang chạm vào đôi môi nhỏ bé của nó. Nó không thể chống chả, càng giãy giụa hắn càng đưa lưỡi vào sau trong miệng và vòm họng của nó làm nó ghê tởm đến từng tế bào. Hắn hôn chán thì đảy mạnh nó không thương tíếc, mặt nó bị đập mạnh xuống nền tím ngắt một bên má. Nó không nói gì chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh đến thấu xương. " Mày rất có cá tính, tao mà không tống tiền thằng người yêu mày thì tao đã *** chết mày rồi." Hắn ngồi xuống, hai tay vòng ra sau ghế sofa, chân dang rộng nhìn nó mà phán. " Bọn chó má ! Thằng bênh hoạn." Nó nằm dưới sàn trừng mắt nhìn hắn. " Ha ha ha Bốp...bốp...bốp...Chửi hay, chửi hay lắm..." Vừa nói hắn vừa lấy hai tay vỗ vào nhau. " Bọn tao chó má thì mới tìm được thằng bê đê như mày để tống tiền thằng công tử coi trời bằng vung kia. Mày có biết tại nó mà nhà tao phá sản, bố tao tự tử không hả? Cũng tại nó mà tao không có đường quay lại. Bây giờ lấy của nó chút tiền đã sao." " Tao không bê đê và tao cũng không phải người yêu hắn, bọn ngu." " Đừng hòng lừa được tao, không phải người yêu mà nó đăng tin tìm mày loạn hết lên như thế à ? Không phải người yêu mà nó bằng sống bằng chết lùng sục cả thành phố như thế à ? Mày đừng tưởng tao không biết nó là thằng bóng, tao biết hết đấy." Hắn tiến đến gần nó nói thầm vào tai rồi bỏ ra ngoài nhốt nó một mình trong căn phòng tối. Trong căn phòng tối tăm mà suy nghĩ của nó lại sáng bừng, nó đã mất đi người mẹ dù muốn hay không nó vẫn rất yêu ,nó coi như mất tất cả. Ông trời đưa anh đến, tuy anh là người mua nó nhưng ít nhất anh cho nó hơi ấm, làm nó thấy mình còn có người thân, sẽ có ngày anh không cần đến nó nhưng, trong khoảng thời gian nó còn là " thú cưng " anh vẫn chăm sóc nó, giờ thì nó thực sự nhớ căn nhà ấy, nhớ anh nhớ mọi thứ. Nó hối hận, giờ nó giải toả cảm xúc, nó đã khóc, chính nó là kẻ muốn khóc , nó ân hận muốn rằng nó sẽ không ngu ngốc chạy ra khỏi xe. Mong rằng nó đã sớm nhận ra thứ tình cảm nó dành cho anh, một thứ tình cảm chỉ trao được cho người thân. Nó ân hận, nhắc tên anh trong từng dòng suy nghĩ ngạn lại ở cổ họng rồi nó nghe thấy tiếng chửi bới, tiếng hét và cả tiếng đánh nhau. Trước khi nó biết chuyện gì sảy ra thì nó đã nghe thấy giọng anh. Giọng nói ấm áp, giọng nói bị nó phớt lờ lâu nay. " HÂN ! CẬU Ở ĐÂU ? HÂN ..." Nó nghẹn lại dòng nước mắt dùng hết sức lực mà gọi thật to " Tôi ở đây, ở đây...PHÙNG GIA AN " Nó gọi to tên anh, cái tên nó đã căm phẫn rồi yêu quý và cả khinh thường, nhưng bây giờ cái tên ấy làm nó ấm lòng . . . Phần này thiếu tối tớ bổ sung tiếp.
|
Anh đến đạp tung cách cửa cũ kĩ, thân hình to lớn của anh in bóng xuống sàn, anh chạy nhanh đến chỗ nó, anh ôm nó vào lòng, ôm chặt như thể không muốn ai đụng được vào nó của anh lần nữa. Nó gặp anh mừng đến rơi nước mắt, nước mắt chảy thành hàng và nó gục đầu vào vai anh . Anh ân cần lấy bàn tay to lớn xoa đầu nó, thì thầm với nó lời an ủi " Không sao ! Không sao nữa rồi, có anh ở đây, ngoan ngoan, nín đi." Anh dỗ dành nó như dỗ một đứa trẻ, và nó cũng giống một đứa trẻ càng dỗ lại càng khóc to hơn. Nó khóc vì nó đã gặp anh, nó khóc vì nó biết nó đã an toàn bên anh, và nó khóc vì nó đã ích kỉ chỉ nghĩ cho suy nghĩ của mình. Hai người đang "mừng mừng tủi tủi" gặp nhau thì từ đâu tên đầu trọc xăm trổ lù lù đi đến, trên tay vẫn con dao Thái sáng loáng. Anh và nó cả hai đều không để ý, chỉ khi hắn đã đến gần, hét giống lên " **** ***** **** PHÙNG GIA AN, mày phải chết." Hắn chạy thật nhanh, với ánh mắt dã thú cùng thân hình to lớn. Hắn dùng con dao với mũi dao nhọn hoắt sáng loáng định đâm anh. Nó hoảng hốt chỉ kịp hét lên " CẨN THẬN." , anh đẩy nó sang một bên, cũng là lúc hắn đâm một nhát thật sâu vào vai phải, khiến máu anh chảy ra không ngừng. Nhanh trí, anh đứng lên, nhân lúc hắn hoảng loạn mà một cước sút hắn ngã dúi dụi, sau đó dùng tiếp vài cước mà thuần hoá tên trùm sò, hắn gục bất tỉnh trên sàn. Chạy thật nhanh đến chỗ nó, anh đỡ nó dạy, và giờ thì máu anh đã chảy ướt chiếc jacket màu be của mình, máu chảy đỏ một bên vai, nhưng anh vẫn đỡ nó dạy, cởi chói cho nó mặc cho nó nói đi nói lại... " ĐỪNG CỞI NỮA ! Mau bịt vết thương lại. Anh có bị THIỂU NĂNG KHÔNG VẬY ? Tôi bảo đừng cởi nữa, mau bịt vết thương lại." Nó hét lên cùng sự lo lắng. Còn anh máu đã chảy đến nỗi ướt áo cũng làm anh dần mất phương hướng và yếu dần, nhưng anh vẫn cởi dây chói một cách chậm chạp mặc cho lời nó nói hoà cùng nước mắt. Cuối cùng dây trói cũng được tháo, và anh cũng đã gục ngay trước mắt nó, nó vội xé một mảnh áo, buộc chặt làm máu giảm tuôn ra, tay chân nó không nghe theo lời nó nữa, nó hoảng hốt gọi tên anh. Rồi nó hô hấp nhân tạo, anh cũng đã mở mắt nhìn nó, anh nhìn nó cười nhẹ, rồi dùng cách tay phải đầy máu mà vuốt lên mặt nó " Đ...Đ...đừng...kho...khóc...Anh không chết đâu...Chỉ mệt thôi...Dưới tầng có cảnh sát mau gọi họ..." Nói xong lại gục một lần nữa, nó để anh nằm trên sàn mà xuống dưới gọi cảnh sát, rất may dưới nhà bọn bắt cóc đã bị tóm gọn, vài đồng chí cảnh sát nhanh chóng chạy lên đưa anh vào xe cứu thương. Trên xe cứu thương, nó mặt cắt không còn giọt máu nhìn anh không chớp mắt, nó sợ nó sẽ lại mất một người thân. Y tá trên xe cũng căng thẳng không kém. " Bênh nhân hiện bị đâm vào động mạch giờ máu chảy rất nhiều, nhịp tim giảm nhanh. Chúng tôi mười phút nữa sẽ đến nơi, yêu cầu bác sĩ trực sẵn sàng. " vị y tá tức tốc gọi cho bệnh viện, nghe xong càng làm nó hoảng loạn hơn. Nó lặng thinh, không khóc không buồn, ánh mắt rồi loạn nhìn anh. Anh chợt tỉnh dạy, anh nhìn nó cười ấm áp, lấy trong túi ao một tờ giấy rồi lại lịm đi. NÓ hiểu ý mở tờ giấy ra, máu đã hoà vào màu mực, chữ đọc được, chữ không anh viết cho nó " GỬi Hân, Anh biết em đã nghe hết mọi chuyện, anh không mong em tha thứ nhưng mong em đừng quay lưng lại với anh. Anh xin lỗi đã gọi em là em, nhưng em cứ để anh gọi trong thư nhé. Anh thấy vậy thân mật hơn. Có lẽ đối với em, anh là tên nhà giàu hách dịch khi dùng tiền mua em, Hân nhỉ? Nhưng mọi chuyện không như em nghĩ đâu. Anh chưa bao giờ có ý định mua em như thế, có thể em không nhớ và không nhận ra nhưng trong suốt mười năm nay anh luôn tìm em. Cuối cùng cũng vì nợ nần của mẹ em và gặp được cậu nhóc khiến anh mất ăn mất ngủ suốt mười năm. Nếu em muốn biết hãy gặp anh ở...." Đến cuối thư thì máu đã hoà vào màu mực khiến nó không thể biết địa chỉ anh muốn nhác đến. Nó cầm khư khư lá thư trong tay mà chết lặng trước cửa phòng cấp cứu, trước phòng cấp cứu nó chỉ biết cầu trời cho anh đừng bị bất cứ chuyện gì. Rôi trong lúc chờ, một người đàn ông không cao không thấp, cuống cuồng chạy đến, ông thở còn không ra hơi phải nhờ hai người mặc vest đen diu đến ghế chờ ngoài phòng cấp cứu. Ông nhìn nó, ánh mắt buồn vô hồn mà hỏi " Con ... cho bác hỏi, người cấp cứu trong này có phải tên Phùng Gia An ?" Ông nói mà nước mắt trực trào. " ...Gật...Dạ." Nó gật đầu một cách lặng nề rồi lại cúi gằm xuống, và người đàn ông trung niên kia cũng vậy. Một tiếng sau, đèn phòng cấp cứu tắt và một vị bác sĩ đi ra " Ai là người nàh bệnh nhân?" Người đàn ông kia và nó chạy tức thì đến chỗ vị bác sĩ " TÔI."-"Giờ thì cậu ấy ổn cả mọi người nên đi đóng viện phí." Cả hai nhìn nhau, thì ra bác ấy là Phùng Ngạn Tổ cha của Phùng Gia An, còn bác cũng hiểu nó chính là cậu bé con trai bác ở cùng ba tháng nay. Đối với bác, chuyện con trai bác không quản, chỉ mong nó vui vẻ, khoẻ mạnh còn mọi việc cứ để nó tự quyết. Con trai là động lực duy nhất sau khi vợ bác ra đi mãi mãi, bác yêu cậu con trai đến nỗi bất cứ điều gì An An của bác cần , bác đều đáp ứng không thiếu một món. Bác hai mắt nhoè, cầm tay nó vịn chặt." Con, con cùng bác ra ngoài kia đóng tiền viện phí cho An An rồi vào thăm nó." . Nó cũng nghe lời dìu bác từng bước. Tiền viện cũng đã đóng, anh được chuyển thẳng vào phòng hậu phẫu tiện nghi bậc nhất. Chừng 2-3 tiếng sau anh tỉnh lại, anh mở mắt thấy một già một trẻ đang tựa vào vai nhau ngủ ở ghế sofa, chợt anh cười mỉm, hai người quan trọng nhất cuối cùng cũng ở bên anh. Bống, nó tỉnh dạy, nó đỡ bác nằm xuống sofa rồi lấy chăn bệnh viện đắt cho bác, rồi nó ra chỗ anh đang nằm. Nó ngồi xuống ghế cạch giường, cầm lấy bàn tay trái , đặt tay anh lên tay mình, nó nắm chặt. " Xin lỗi, tại tôi mà anh..." Nó nghẹn ở cuối câu cùng háng nước mắt. " ẦY ! Không sao mà ! " Anh láu cá giả ngủ đợi đến lúc nó khóc mới chịu mở mắt rồi cười với nó. Nó lấy tay quệt nhanh nước mắt, nhìn anh nhăn nhó. " Sao tỉnh dạy lại không gọi chứ, có biết cha anh lo cho anh thế nào không ?" " Anh biết, anh biết, vậy còn cậu ?" " Tôi...à ...E...E...Em cũng vậy ." Nó ngượng ngùng nhớ lại bức thư anh gửi nó. " HẢ ? GÌ CƠ." Anh đang dưỡng sức mà nghe nó xưng em liền bật dạy may không sao, nó vội bịt miệng anh. " Nhỏ tiếng lại, anh làm bác thức bây giờ. Anh vửa mổ xong nằm xuống mau." Nó lấy tay bịt miệng anh, mặt nhăn lại mắng anh một trận. Còn anh thì nâng nâng hạnh phúc. " Vừa nãy xưng là EM hả ?" Anh mơ hồ. " Ừ thì...dù sao...thì là... uhm... anh cũng hơn tuổi mà." Nó lấy bừa cái lí do chả ra đâu, vậy mà anh vẫn cứ tin. " Hì ... Anh đợi câu này lâu lắm rồi." Anh cười hiền nắm chặt tay nó hơn. Rồi bất chợt, bây giờ anh mới nhận thấy điều khác lạ, nó mặc áo bệnh viện trong khi sáng mậc ó đồng phục, đầu tóc thì bì xù, trên mặt còn vài vết bầm, tuy nó lấy tóc che nhưng vẫn nhìn rõ. Anh tức giận, lấy tay, vén tóc nó lên trong sự kháng cự yếu ớt của nó. " B...Bỏ ra... Bỏ tóc em ra." Nó chống cự vô ích. " Chuyện này là sao ? Bọn nó đánh em đến mức này." Anh tức tối ngồi dạy lần nữa, lấy tay vén hết tóc lên nhìn vào từng vết bầm xưng vù trên mặt nó. Anh cau có đôi lông mày, rồi mắt đỏ hoe bực tức, nó hết cách chỉ lấy tay vuốt lên mặt anh ôn nhu trả lời. " Không sao hết, em vẫn chịu được, em quen rồi, anh mau nằm xuống." Nó lấy hai tay đẩy anh xuống, anh cũng đnàh ngoan ngoãn nghe theo, làm sao có thể chống cự cái câu "em" của nó, từ "em" nó nói ngọt như mật, êm như suối làm anh ngây trước vẻ đẹp lạnh lùng cùng giọng nói ngạt ngào hương xuân. " Vậy bọn chúng... còn làm gì em nữa ? " Anh ngoan cố dò xét, " Không có làm gì hết, nó chỉ tát em t..." Chưa hết câu, thì anh kéo nó xuống sát mặt anh, mở cổ áo, anh nhìn thấy miệng vết thương với máu đã khô lại nhưng vẫn đọng lại ở cổ nó, anh nhìn thấy cả chục vết hôn trên cổ, trên ngực nó, và đặc việt nhìn kĩ thì thấy cả vết răng ngay sau tai nó. " B...Bỏ...em ra." Nó yếu ớt kháng cự chỉ nhận được sự im lặng của anh. Còn anh thì lòng rối như tơ, nóng như lửa đốt, anh điên máu muốn giết cái đứa dám giày vò thân hình nó. Anh bực bội bật dạy định dứt cái dây truyền máu khỏi tay may nó ngăn kịp. Nó nhìn anh , cười một nụ cười mà từ khi ở cùng nó anh chưa từng thấy qua. Nó cười rạng rõ, nhìn anh mà nói. " EM thật sự không sao hết, anh mau nằm xuống. Mọi chuyện qua rồi." " Nhưng bọn nó dám..." Anh nghẹn ngào nhìn thân hình nó chua xót." Anh hỏi thật, phải trả lời thật." " Vâng." " Ngoài... hôn, thì chúng nó còn "làm gì" em không ? " " Nếu muốn em trả lời thật thì có. Bọn nó còn tát và đá và lưng, bụng em." Anh nghe mà tưởng rụng rời chân tay. Anh còn chưa dám làm sợi tóc nó gãy vậy mà cái bọn ác ôn dám làm vậy. Hít một hơi sâu anh hỏi tiếp. " Ngoài ra...Chúng có...uhm..."làm gì đó" nữa không ?" " Ý anh là..." NÓ ngượng ngùng hỏi lại. " Ừ thì...Cái chuyện...mà...uhm..." Anh cũng khó mở lời. " Uhm...Chu...Chưa có. Nó chỉ..." Cả hai mặt đỏ bừng nhìn nhau. Đúng lúc này bác tỉnh giấc, bác vươn vai nhìn sang giường đã thấy con trai tỉnh, mừng rỡ bác reo lên
|