Cầu Vồng Tình Yêu
|
|
|
- Chưa hết đâu – Quân cười rạng rỡ - Mình còn có quà tặng Phát nữa đây này. Nào! Lại đây!
Tức thì bàn tay Phát ngay lập tức được Quân nắm lấy và dắt đứng dậy. Theo Quân, Phát đến bên một đống thùng carton lớn bên sân vận động.
- Qùa sinh nhật của Phát ở trong đống thùng giấy này đó, Phát hãy bới ra đi.
Phát mỉm cười rồi cúi xuống bới đống thùng giấy cũ. Để xem tên khờ này tặng mình cái gì nhân ngày sinh nhật nào! Tim Phát như đập mạnh hơn vì hồi hộp.
Món quà sinh nhật lộ dần, lộ dần qua lớp giấy được bới. Một chiếc lồng sắt màu đen, một chiếc bàn đạp, một chiếc bánh xe rồi nguyên một chiếc xe cào cào màu vàng mới tinh hiện ra trước mặt Phát.
- Thế nào? Bất ngờ không Phát? – Giọng Quân bên cạnh đầy vẻ tự hào.
- Sao… sao lại là nó? – Đúng. Quân hỏi đúng. Phát quá bất ngờ. Bất ngờ đến nỗi nằm mơ Phát cũng không thể mơ nổi Quân lại tặng mình một món quà sinh nhật lớn đến như vậy. Thành ra nhìn chiếc xe đạp trong đống giấy hộp mà Phát lặng người đi, hỏi Quân một câu ngớ ngẩn.
- Thế nào? Cậu có thích nó không? – Quân vừa hỏi vừa cúi xuống nhấc chiếc xe ra khỏi đống giấy cũ – Từ nay chiếc xe này sẽ là của cậu. Cậu có thể đi đó đi đây mà không phải đi bộ một cách vất vả nữa.
Một giây, hai giây rồi năm giây, mười giây không thấy Phát nói gì, Quân quay sang nhìn Phát.
- Sao thế Phát? Cậu không thích nó à?
- Mình… - Tự dưng Phát thấy mắt mình như ướt nhòe đi – Mình… mình thích lắm chứ. Chỉ cần là quà của cậu thì bất cứ thứ gì mình cũng thích.
- Vậy sao? – Quân cười hạnh phúc – Vậy thì Phát thử chạy xe một vòng để mình xem có đẹp không nào.
- Nhưng mà… nhưng mà mình không thể nhận nó được đâu Quân à.
- Tại sao vậy Phát? – Lời nói của Phát ngay lập tức làm nụ cười trên môi Quân vụt tắt.
- Vì… vì món quà này quá lớn. Hơn nữa… hơn nữa nó lại là công sức của cậu. Cậu đã phải đi phụ xây suốt hơn tuần lễ mới đủ tiền mua nó.
- Ủa, sao… sao Phát biết mình đi phụ xây để kiếm tiền mua nó vậy? – Quân gãi đầu nhìn Phát, ngơ ngác.
- Chứ không cậu lấy đâu ra tiền mà mua hả đồ ngốc? Giấu đầu hở đuôi, lạy ông tôi ở bụi này.
- Ờ ha. Phát đã biết rồi vậy hãy nhận lấy nó đi cho Quân vui lòng nhá. Quân bỏ công sức ra để mua quà tặng Phát thì nó mới có ý nghĩa phải không nào?
- Không. Phát không nhận được.
- Sao vậy Phát?
- Vì món quà này quá lớn.
- Không lớn mà.
- Nói tóm lại là Phát không nhận đâu.
- Phát không nhận là Quân giận luôn đó. Từ mai Quân sẽ không chở Phát đi học nữa luôn.
- Kệ.
- Vậy thế này nha. Quân sẽ đố Phát một câu hỏi. Nếu Phát không trả lời được thì Phát sẽ phải nhận món quà này. Sao? Phát dám chơi không?
- Chơi thì chơi chứ sao không? Ai sợ ai?
- Được! Vậy Phát nghe Quân hỏi này: “ Phát ơi, Quân yêu Phát nhiều lắm đó. Quân muốn suốt đời này Phát sẽ sống bên cạnh Quân. Phát có đồng ý suốt đời này sẽ mãi mãi sống bên cạnh Quân không?”
- Tên khùng này! Hỏi cái gì thế hả? – Phát đỏ mặt mỉm cười.
- Phát chưa nghe rõ sao? Quân hỏi Phát có đồng ý suốt đời này mãi mãi sống bên Quân không?
- Không trả lời! – Phát khoanh tay ngẩng mặt nhìn lên vầng trăng tròn vành vạnh.
- Ha ha ha ha! – Quân thích chí cười vang đắc thắng – Phát không trả lời được thì Phát phải nhận chiếc xe đạp này của Quân rồi. Ha ha ha ha! Vui quá đi mất!
Nghe Quân cười Phát mới giật mình nhớ ra trò chơi mà cậu mới khi nãy cùng Quân đánh cược. Nhưng kết quả đã quá muộn màng. Chiếc xe đạp mới tinh trở về bên Phát trong buổi tối sinh nhật đầy bất ngờ và vui vẻ ấy.
*****************************************
- Hóa ra ngày ấy thằng Quân đi phụ xây là để kiếm tiền mua tặng cháu chiếc xe đạp này sao? – Bà Như nhìn chiếc xe đạp và ngậm ngùi hỏi Phát.
- Dạ vâng bác à!
- Thảo nào ngày ấy nó nằng nặc đòi bác đồng ý cho đi phụ xây. Cái thằng lười chảy thây ra mà bỗng dưng tự nhiên đòi đi làm việc, bác thấy bất ngờ lắm nhưng rồi cũng đồng ý cho nó đi. Mà điều càng làm bác bất ngờ hơn là mỗi khi đi làm về bác thấy nó vui lắm. Bác hỏi nó kiếm tiền để mua cái gì mà nó cứ mỉm cười không nói.
- Dạ.
- Thế rồi sau bữa đó nó vẫn chở cháu đi học chứ?
- Dĩ nhiên là thế rồi bác. Thật ra cháu cũng đề nghị Quân để cháu tự đi nhưng chẳng hiểu sao Quân nhất quyết không đồng ý.
Bà Như thở dài. Bà biết chứ. Tình yêu mà! Ai mà chẳng mong ngày ngày được ở bên, được đưa đón người mà mình yêu mến.
Trong tâm trí bà, những kí ức hơn chục năm về trước từ từ hiện về như thước phim quay chậm.
************************************
- Cháu chào bác ạ! – Phát dựng xe trước sân và nhanh nhảu chào khi thấy bà Như đang ngồi cắt tỉa từng bông hoa rồi bó thành từng đĩa.
- Phát đấy hả cháu? – Bà nhìn Phát và mỉm cười – Đến học sớm vậy cháu? Thằng Quân nó vừa đạp xe ra chợ mua ít đồ giúp bác. Cháu vô nhà đợi nó đi!
- Dạ không cần đâu bác – Phát đáp rồi đến ngồi xuống cạnh bà Như – Bác bó hoa đi bán ạ?
- Ừ. Hôm nay là ngày rằm, bác tranh thủ bó một ít mang ra cổng chùa cho mọi người dâng hương.
- Bó như thế nào ạ? Để cháu giúp bác.
Phát nói rồi cầm mấy bông hoa lên, nhìn theo bà Như và bắt chước bó. Phát rất khéo tay. Bà Như phải thừa nhận điều đó khi nhìn đĩa hoa đầu tiên mà Phát đặt xuống rổ.
- Đẹp đó cháu. Cháu thật là khéo tay đó Phát.
- Dạ bác quá khen – Phát mỉm cười vui thích.
Trong số những đứa bạn mà Quân thường dẫn về nhà chơi thì bà Như yêu mến nhất là Phát. Tất cả bởi vì Phát hiền lành, ăn nói lễ phép lại không nghịch ngợm như những đứa bạn khác của Quân. Bởi vậy thấy con trai mình thân thiết với Phát, cùng Phát lập ra kế hoạch học nhóm tại nhà vào mỗi buổi chiều là bà vui mừng lắm.
- Kìa, thằng Quân nó về rồi kìa cháu. Cháu rửa tay đi rồi vô nhà chuẩn bị học.
- Dạ vâng bác!
- Sao hôm nay đến học sớm vậy? – Quân dựng xe đạp rồi nhìn Phát cười toe toét – Siêng học dữ ha!
- Người ta siêng học từ bé – Phát trả lời rồi nhanh nhẹn chạy lại phía Quân, giúp Quân gỡ những thứ đồ trên xe xuống.
Từ trong hiên nhìn ra, thấy hai đứa trẻ chuyện trò vui vẻ, bà Như mỉm cười mãn nguyện.
|
- Này Quân, bất phương trình này phức tạp quá, giải như thế nào vậy nhỉ? – Mặc dù lực học nhất nhì lớp nhưng đối với môn Toán thì Phát vẫn kém Quân một bậc. Còn Quân, cậu không giỏi văn và Tiếng Anh bằng Phát. Vì vậy để giúp nhau cùng tiến, cả hai quyết định lập kế hoạch học nhóm tại nhà Quân vào mỗi buổi chiều hàng ngày.
- Đâu? Đưa mình xem nào!
Quân đứng dậy rồi đến bên cạnh Phát. Phát chỉ tay vào bất phương trình trên vở, nói:
- Bất phương trình này này. Mình giải đến bước này rồi mà bí quá.
Quân cúi xuống, cầm lấy chiếc bút bi rà rà lại từng bước trên vở bài tập của Phát. Mái tóc Phát vô tình chạm nhẹ vào mũi Quân. Một mùi hương thật nhẹ, thật ngọt ngào từ mái tóc mềm mại ấy thoang thoảng bay vào mũi. Quân nhắm mắt lại, hít nhẹ mùi hương ấy, cảm giác xao xuyến đến lạ. Cậu nghe như trái tim mình đập mạnh lên từng nhịp.
Đầu Quân ngả dần, ngả dần xuống rồi đặt nhẹ lên mái tóc mượt mà của Phát một nụ hôn. Một cảm xúc thật nồng nàn, thật mãnh liệt làm hồn Quân như mê mị. Từng chút, từng chút chậm rãi Quân đưa môi lướt xuống bên má Phát.
Phát giật nảy mình khi bờ môi Quân nhẹ nhàng đặt vào má cậu một cái hôn thật nồng nàn. Chiếc hộp bút trên bàn rơi xuống đất đánh cái: “ Xoảng” dưới cái xô tay của Phát làm Quân giật mình mở mắt thoát khỏi cơn mê mị.
Không ai nói với ai câu gì. Bốn con mắt nhìn xoáy lấy nhau không chớp. Hai bên má Phát từ từ đỏ ửng lên. Phía cửa ra vào, bà Như đứng đó, tim chết lặng.
Từ bữa đó bà Như thường xuyên để ý hơn đến hành động của Quân và Phát. Những cử chỉ, những việc làm quá đỗi gần gũi và thân thiết của hai người làm tấm lòng một người mẹ như bà xiết bao đau đớn. Bà hiểu tình cảm giữa con trai bà và Phát không chỉ đơn thuần là tình bạn.
- Quân này – Một buổi tối nhân lúc ông Trung chồng bà đi vắng, bà lại gần bàn học của Quân và nhẹ nhàng vào câu chuyện – Con hãy nói thật cho mẹ biết có phải con rất thích thằng Phát đúng không?
Quân giật mình nhìn bà Như. Bà vừa hỏi Quân một câu hỏi đầy thẳng thắn. Câu hỏi tuy nhẹ nhàng nhưng vô cùng dứt khoát chứng tỏ cho Quân biết mẹ cậu đã hiểu hết tất cả mọi chuyện giữa cậu và Phát, điều đó nhắc nhở cho cậu biết dù cậu có muốn chối cũng không thể nào chối được.
- Đúng là con rất thích Phát – Quân trả lời mẹ một cách dứt khoát và thành thật. Điều này đúng với tính cách Quân, một con người luôn thẳng thắn và dứt khoát.
Dù đã biết mọi chuyện chắc như đinh đóng cột nhưng không hiểu sao khi nghe chính miệng con trai thừa nhận như vậy bà Như vẫn không tránh khỏi một cái nhói trong tim.
- Phát là một cậu bé tốt. Không chỉ có con mà ngay cả mẹ cũng cảm thấy quý mên nó – Bà Như cố ý nhấn mạnh 2 chữ “ quý mến” như thể để có hi vọng thay đổi được phần nào.
- Không! Mẹ hiểu lầm rồi. Tình cảm của con dành cho Phát không phải là hai từ “ quý mến “ như mẹ vừa nói. Con yêu Phát. Tình yêu của con dành cho Phát cũng giống như tình yêu mà ba dành cho mẹ vậy.
Bà Như không biết ngồi trước mặt bà bây giờ là một thằng con trai mới bước sang lớp 9 chưa được bao lâu hay là một người đàn ông trưởng thành rồi nữa. Lời nói đầy dứt khoát, đầy khẳng khái của Phát làm bà như ớn lạnh.
- Con có biết con vừa nói cái gì không hả Quân? Tình yêu? Con hiểu gì về tình yêu? Tình yêu là sự gắn kết hai trái tim giữa một người con trai và một người con gái. Chỉ có một trai và một gái thôi con hiểu không? Con và Phát đều là con trai thì làm sao gọi là tình yêu được?
- Mẹ à, mẹ đừng cố ý đánh lừa chính bản thân mình nữa. Con hiểu là mẹ biết tình cảm của con dành cho Phát là tình yêu nên mẹ mới nói chuyện với con về vấn đề này. Vì vậy sao mẹ phải cố ý chối bỏ chuyện hai người con trai yêu nhau và dứt khoát nói rằng tình yêu chỉ tồn tại duy nhất giữa nam và nữ?
Đúng. Bà đang cố ý chối bỏ điều mà bà biết là có thể, và nó đang tồn tại trong con trai bà. Thằng Quân con bà đúng thật là không còn trẻ con như bà nghĩ.
- Nhưng…
- Nhưng hai người con trai yêu nhau là không bình thường, là đi ngược lại với luân thường đạo lí. Rồi chuyện này sẽ khống có kết quả tốt đẹp đâu Quân à. Vì vậy nên mẹ mong con sẽ chấm dứt chuyện này. Con hãy có một khoảng cách nhất định với Phát trước khi tình cảm của hai đứa ngày càng thêm sâu nặng.
- Không đâu mà mẹ! Thế kỉ XXI rồi. Chuyện tình yêu đồng giới không còn gì là bất thường nữa. Nhà nước mình đã không còn cấm hôn nhân đồng giới, điều đó đồng nghĩa với chuyện những người đồng giới yêu nhau nhất định sẽ có một cuộc đời hạnh phúc. Và nền tảng của sự hạnh phúc đó chính là sự đồng ý đầu tiên của thân nhân trong gia đình. Vì vậy nếu mẹ muốn con hạnh phúc, chắc chắn mẹ sẽ không ngắn cấm con.
“ Muốn con hạnh phúc? “ Người mẹ nào mà chẳng muốn con mình hạnh phúc chứ? Chính vì vậy nên lúc này đây, vì hạnh phúc của con trai nên bà Như mới nói với con trai chuyện tình cảm éo le này. Nói để nó biết tình cảm này là đau khổ. Nói để nó nhận ra chuyện nó yêu và cưới một người con gái mới là hạnh phúc.
- Con là con trai, con phải yêu và cưới một người con gái thì cuộc sống của con mới thực sự hạnh phúc.
- Vâng. Sẽ là hạnh phúc như lời mẹ nói nếu con là một người con trai thật sự. Nhưng mẹ à, con là gay. Con không yêu con gái, và không thể lấy con gái làm vợ được. Mẹ bắt con lấy con gái chẳng khác nào bắt thái giám lấy vợ cả. Mẹ thử nghĩ xem chuyện gì sẽ xảy ra nếu con cưới một người con gái mà cả đời con không chạm vào người cô ta? Khi ấy con đau khổ, cô ấy đau khổ, ba mẹ cũng vì chuyện của chúng con mà đau khổ. Cả gia đình mình sẽ đau khổ đó mẹ à. Còn con cưới Phát, con hạnh phúc, Phát hạnh phúc, ba mẹ chắc chắn cũng vì hạnh phúc của con và Phát mà hạnh phúc theo. Điều đó là đương nhiên mẹ à.
Bà Như xê xẩm mặt mày trước lời nói của Quân. Nguyên nhân vì đâu mà một đứa con trai mới học lớp 9 lại có những lời lẽ đanh thép và chín chắn đến mức độ này? Đúng là bà chưa hề nghĩ tới hậu quả khi con trai bà nếu là gay mà lại đi cưới một người con gái.
- Nhưng con mới học lớp 9, con còn chưa thực sự trưởng thành. Có thể con không phải là gay, có thể tình cảm của con với Phát bây giờ chỉ là một thứ tình cảm nhất thời và bồng bột?
- Cái này thì mẹ nói đúng. Thật ra con chưa thực sự trưởng thành nên cũng chưa chắc chắn được điều gì hết. Bởi vậy nên con sẽ đợi, đợi bản thân mình trưởng thành hơn rồi sẽ biết thực sự mình là con người như thế nào rồi ra quyết định cho con người thực sự của con. Nhưng có điều này con muốn hỏi mẹ.
Ánh mắt Quân nhìn thẳng vào mắt bà Như. Bà thấy đôi mắt Quân như đang dần mờ ướt.
- Nếu con thực sự là gay. Nếu con thật lòng yêu Phát thì mẹ có chấp nhận chuyện tình cảm của con không?
Bà Như nhìn Quân, mỉm cười trìu mến:
- Chỉ cần con được hạnh phúc thì mẹ sẽ làm tất cả để chấp nhận và bảo vệ con.
*************************************
Nước mắt bà Như trào tuôn từ bao giờ. “ Quân ơi – Bà gọi thầm tên con trai trong đầu – Mẹ đã chấp nhận tình cảm thật sự của con, mẹ đã mong con chon Phát, vậy tại sao con lại là người không chấp nhận? “
- Kìa bác, bác sao thế? – Phát nhìn hai mắt bà Như, ngạc nhiên hỏi.
- Ừ, không sao – Bà Như gượng cười đưa tay lau nước mắt – Tại bác nhớ tới chuyện ngày xưa thôi.
Vừa lúc đó thì bà Phương cũng đi bán hàng về. Vừa vào tới nhà bà đã hỏi ngay:
- Thế nào rồi bà? Hôm nay bà có khỏe không?
- Tôi thì vẫn cứ thế thôi. Nhưng cũng không có gì đáng lo đâu bà à. Chỉ tội cái nằm ở đây phiền bà và cháu Phát…
- Ấy chết, bà đừng nghĩ vậy. Mẹ con tôi luôn coi bà và thằng Quân như người thân trong gia đình từ lâu rồi còn gì? Bà cứ chịu khó ăn uống cho mau khỏe, không phải nghĩ ngợi gì hết. Có như vậy tôi và thằng Phát mới bằng lòng.
Bà Như khe khẽ gật đầu. Phát đứng lên rồi nói:
- Thôi tối rồi con phải đến chỗ Quân đây. Mẹ ở nhà nói chuyện bới bác Như nhé!
- Ừ. Con đi đi!
- Phát này, nếu thằng Quân có lỡ nói gì làm cháu không bằng lòng thì cháu cũng đừng giận nó nha Phát – Bà Như nhìn Phát, dặn dò – Nó bây giờ thân tàn ma dại nên nhiều lúc quẫn trí mất khôn. Để nay mai bác về bác cho nó một trận.
Phát cười:
- Dạ vâng cháu biết mà. Thôi bác nghỉ đi cháu đi đây ạ!
|
Trên đường đến nhà Quân mà Phát cứ mường tượng đến chuyện không biết tý nữa sẽ phải đối mặt với Quân như thế nào nữa. Cứ như chuyện xảy ra lúc chiều thì Phát biết Quân sẽ lớn tiếng, sẽ lăng mạ, sẽ đuổi Phát ra khỏi nhà là điều hoàn toàn không tránh khỏi. Phát sẽ phải đối diện với giọng nói với ánh mắt đầy khó ưa của Quân. Trái tim Phát chắc chắn sẽ tan nát như bị hàng trăm hàng ngàn mũi dao xuyên thấu. Nhưng kệ! - Phát chép miệng – Chuyện đã đến nước này thì cứ để nó muốn đến đâu thì đến.
Dựng xe trước sân rồi Phát bước vào trong nhà. Nhìn vào phòng ngủ, Phát thấy bé Cường và bé Vũ đang quấn quýt bên Quân.
- Ba ơi ba, khi nào thì ba sẽ đi lại được vậy? Con muốn ba dẫn anh em con đi chơi công viên nước – Bé Cường nằm bên phải Quân, dang cánh tay nhỏ xíu ôm ngang bụng Quân, nhõng nhẽo.
- Không, con không muốn đi chơi công viên nước – Nằm bên trái, bé Vũ ngay lập tức phản đối lời anh – Con muốn ba dẫn con đi chơi vườn bách thú cơ. Con muốn được xem voi, xem hổ, cả ngựa, cả gấu nữa, đẹp ơi là đẹp!
- Không ba ơi, con muốn đi chơi công viên nước!
- Thôi được rồi – Quân cười nhẹ nhàng xoa đầu hai đứa nhỏ - Hai đứa đợi chân ba khỏi rồi hai đứa muốn đi chơi ở đâu ba sẽ dẫn hai đứa đi hết. Để ba tính xem nào. Thứ bảy mình sẽ đi công viên nước còn chủ nhật đi vườn bách thú. Chịu không nào?
- Dạ chịu! – Bé Cường thích trí vỗ tay – Hoan hô ba! Để con thưởng cho ba một nụ hôn nè! Moak! Hi hi!
- Con nữa. Con cũng muốn hôn ba! – Không chịu kém phần anh, bé Vũ cũng nhào tới hôn lên má Quân tới tấp.
- Thôi được rồi! Thôi được rồi hai ông tướng! Nước bọt bắn hết lên mặt ba rồi kìa. Ừm… Moak! Moak! – Quân cũng ôm lấy hai đứa con, hôn lên má chúng và hạnh phúc ôm chặt chúng vào lòng.
- Ba ơi – Bé Vũ thủ thỉ - Khi nào ba mới khỏi chân vậy ba?
- Ừm… Sắp rồi con. Khoảng ít ngày nữa thì ba sẽ khỏi. Khi đó ba còn phải đưa đón hai hoàng tử của ba đến trường nữa chứ.
- Không. Con chỉ cần ba khỏi chân rồi dẫn anh em con đi chơi thôi. – Bé Cường nhanh nhảu đáp.
- Ủa? Thế hai đứa không thích ba đưa đi học à?
- Dạ không phải. Nhưng đã có chú Huy đưa tụi con đi học rồi mà. Ngày nào đi với chú ấy chú ấy cũng mua kem rồi bim bim cho con ăn. Không có như mẹ. Mẹ lúc nào cũng vội vã thả chúng con ở cổng trường rồi đi mất. Đã thế mẹ lại thường xuyên đến muộn làm cho con và em đứng đợi ở cổng trường mỏi chân ơi là mỏi. Chú Huy không thế.
- Vâng. Con thích chú Huy hơn mẹ! – Bé Vũ cũng ngây thơ nói.
Nghe lũ trẻ nhắc đến Phát, ánh mắt Quân buồn đi. Trong lòng lại mơ hồ một cảm xúc trĩu nặng mà từ chiều đến giờ Quân không tài nào dứt ra được.
- Sao hôm nay chú Huy đến muộn thế ba nhỉ? – Bé Cường tỏ vẻ suy nghĩ – Mọi hôm chú ấy đến sớm lắm cơ mà.
- Ừm… Có lẽ tối nay chú Huy sẽ không đến đâu con.
- A! Chú Huy – Quân vừa dứt lời thì bé Vũ đã reo lên khi nhìn thấy Phát ở phía cửa – Con chào chú Huy ạ! – Bé reo lên rồi nhanh nhảu chạy xuống giường ôm chầm lấy chân Phát.
- Ừ, chú chào con! Con ngoan lắm! – Phát nhè nhẹ xoa lên mái tóc mượt mà của bé Vũ.
- Con cũng chào chú Huy! – Bé Cường cũng đã xuống giường và ôm chặt lấy lưng Phát từ lúc nào – Sao hôm nay chú đến muộn thế?
- Ừ, chú xin lỗi hai con nhé, hôm nay chú bận một chút việc. Nào! Hai con đói chưa nào? Chú mang cơm đến cho hai con đây. Nào, lại bàn ăn đi hai con. Hôm nay chú mua gà rán KFC đó. Nào! Lại đây!
Phát vừa nói vừa nhanh nhẹn đẩy hai đứa trẻ về phía bàn ăn rồi tháo túi ni lông lấy ra hai xuất cơm hộp.
- Hôm nay hai đứa phải ăn thật nhiều vào thì lần sau chú mới mua nhiều đồ ăn ngon nữa. Chịu không nào?
- Dạ chịu! – Bé Cường và bé Vũ đồng thanh.
- Ngoan lắm! Bây giờ thì hai đứa tự xúc ăn nha! Ai mà không cẩn thận để cơm vãi ra nhà là chú đánh đòn đó, nghe chưa nào?
- Dạ nghe!
Trên giường bệnh, nhìn hai đứa trẻ vui vẻ quấn quýt bên Phát mà chẳng hiểu sao Quân bất giác mỉm cười. Anh thấy căn nhà nhỏ bé của anh như đang ngập tràn trong niềm hạnh phúc vô cùng lớn mà rất lâu rồi… Không đúng! Phải nói là chưa bao giờ gia đình anh có được.
*******************************
- Mẹ mua cơm về rồi này hai đứa. Ra ăn cơm nhanh lên cho mẹ còn đi có việc! Anh Quân ơi! Xuống ăn cơm!
Từ trên gác Quân bước xuống. Phía bàn ăn, bé Cường và bé Vũ đã ngoan ngoãn ngồi yên vị.
Nhanh lẹ mở hai suất cơm hộp để trước mặt hai con, Hường – vợ Quân ra lệnh:
- Hai đứa ăn nhanh lên cho mẹ còn dọn!
- Ủa, lại là tôm chiên. Bữa trước mẹ nói sẽ mua gà rán KFC cho con mà mẹ? – Bé Cường nhìn hộp cơm, thắc mắc.
- Hôm nay người ta bán hết rồi. Ăn đi! – Hường gắt gỏng.
Nhìn ba mẹ con, Quân ngán ngẩm lắc đầu. Anh lại phía bàn ăn rồi lặng lẽ mở suất cơm của mình.
- Ngày nào cũng cơm hộp. Em bận đến nỗi không thể về nhà nấu được một bữa cơm hay sao hả Hường?
- Tôi không có thời gian – Phía tủ quần áo Hường vừa ướm từng chiếc đầm lên ngực vừa trả lời – Công việc bận tối mắt tối mũi, tôi thu xếp mua đồ ăn về nhà cho ba con anh cũng là vất vả lắm rồi đó.
- Em thì lúc nào cũng chả công việc, công việc. Ít ra em cũng nên thu xếp một khoảng thời gian dành cho con cái chứ. Ban ngày thì anh không nói, nhưng tối đến thì sao? Em bận công việc gì mà ngay cả tối cũng bận vậy hả?
Ngay lập tức Hường vứt bộ đầm xuống ghế, vênh mặt lại hỏi Quân:
- Cái gì? Ý anh là sao hả? Anh nghĩ con này tối đến là đi hẹn hò với trai phải không? Có phải ý anh định nói thế không?
- Em đi làm gì thì tự khắc bản thân em rõ, anh cũng không hơi đâu mà quản mấy cái chuyện riêng tư của em. Chỉ là anh mong em dành thời gian cho các con một chút.
- Sớm chiều tôi đưa nó đến trường, đi đến nơi về đến chốn vậy mà anh còn nói tôi không quan tâm đến chúng là sao? Tôi nói rồi. Sức tôi chỉ có thế thôi. Tôi chỉ có thể làm được chừng ấy. Tôi còn phải đi kiếm tiền. Kiếm tiền nuôi cái gia đình này này anh hiểu không? Hay là anh nghĩ với cái đồng lương nhân viên văn phòng của anh đủ nuôi cái gia đình này thì ngay từ mai tôi sẽ không đi làm gì nữa hết. Tôi sẽ ở nhà nội trợ cho bố con anh, để xem cả cái gia đình này có đói nhăn răng ra cả lũ với nhau không ấy.
Quân cau mặt lại. Anh hầm hập tiến lại chỗ Hường, túm lấy ngực áo cô, trừng mắt quát:
- Cô nói cái gì? Ý cô nói là tôi ăn bám cô có đúng không hả?
Hường vênh mặt:
- Đánh đi! Có giỏi thì đánh đi! Cái thứ đàn ông không lo nổi cho gia đình mà còn ở đó giở thói vũ phu.
“ Bét!” – Cái tát như trời giáng làm Hường ngã vật ra nền nhà. Phía bàn ăn, bé Cường, bé Vũ sợ hãi khóc thét lên.
- Cái thứ chồng khốn nạn! Cái thứ chồng vũ phu! – Hường bưng bên má bỏng rát của mình nhìn Quân uất ức – Mày dám đánh tao! Mày nhớ đấy! Rồi ba con mày sẽ trắng mắt ra!
Tức thì cô vùng dậy, tóm lấy chiếc đầm trên ghế tức tốc chạy ra khỏi nhà. Mặt Quân đỏ hầm hập vì giận dữ.
|
- Uả chú Huy, sao hôm nay chú không đeo khẩu trang vậy? Vết sẹo trên mặt chú đâu mất rồi? – Nhận ra sự khác biệt của Phát, bé Cường nhanh nhảu hỏi.
- À, có một ông tiên đã giúp chú lấy đi vết sẹo trên mặt rồi, giống như truyện hai cái bướu mà chú từng kể cho hai con nghe ấy. Bây giờ mặt chú không còn sẹo nữa nên chú cũng không cần phải đeo khẩu trang, hai con hiểu không nào?
- A! Hoan hô ông tiên! – Bé Vũ vỗ tay rối rít – Vậy là chú Huy không xấu trai nữa. Chú Huy rất đẹp trai, đẹp trai vô cùng luôn!
- Rồi! Từ hôm nay chú tên là Phát, hai con gọi chú là Phát nhá. Được không nào?
- Dạ được!
- Ngoan lắm! Bây giờ hai đứa ăn xong rồi thì lên gác bật ti vi xem nhá, để chú nói chuyện với ba con một lát.
- Dạ vâng. Nhưng lát nữa chú phải lên ngủ với anh em con và kể chuyện cổ tích cho anh em con nghe nữa cơ!
- Được rồi, được rồi, chú hứa!
- Anh em con yêu chú Phát nhất luôn!
Phát mỉm cười. Nhìn hai đứa trẻ lon ton chạy lên gác lòng anh thấy ấm áp đến lạ kì.
Đưa mắt nhìn sang phía Quân, nụ cười hạnh phúc trên môi Phát tắt dần. Anh lại gần giường Quân và ngồi xuống.
- Anh đói chưa tôi lấy cơm cho anh?
Không trả lời, Quân hỏi lại Phát bằng khuôn mặt và giọng nói lạnh như băng:
- Sao cậu còn quay lại đây? Lúc chiều cậu đã nói với tôi sẽ không quay lại đây nữa còn gì?
- Tôi quay lại chăm sóc bé Cường và bé Vũ.
- Con trai tôi không cần cậu lo.
- Vậy anh có thể lo cho chúng sao? Tôi mà chưa đến thì bọn trẻ còn chưa có cơm mà ăn nữa.
Lời nói của Phát vô tình làm Quân tức giận:
- Cậu mỉa mai tôi đó hả Phát? Cậu mỉa mai tôi không thể lo cho bọn trẻ dù chỉ là một bữa ăn. Có phải cậu có ý đó không?
- Tôi chẳng có ý gì hết. Chỉ là chuyện như thế nào thì tôi nói như thế đó thôi. Anh muốn nghĩ sao thì nghĩ.
- Được rồi. Tôi cám ơn cậu. Bây giờ cậu có thể về được rồi đó.
Lời đuổi khách đầy phũ phàng của Quân làm tim Phát một lần nữa như nghẹt lại. Nhưng vẫn tỏ vẻ bình thường, cậu nói một câu vô cảm xúc:
- Tôi không thể về.
- Tại sao?
- Tôi phải ở lại đây trông nom bé Cường và bé Vũ.
- Tôi không cần cậu làm việc đó.
- Nhưng bác Như cần tôi làm việc này đối với hai cháu nội của bác.
Nghe Phát nhắc đến bà Như bây giờ Quân mới nhớ ra là đã hơn tuần nay rồi mẹ anh chưa đến thăm anh và hai cháu. Lật bên gối lấy chiếc điện thoại, Quân bấm số bà Như. Nhưng: “ Thuê bao…”
- Mẹ tôi đâu? Sao bà không đến ngủ với hai cháu mà phải phiền tới cậu?
- Bác Như bận. Việc trong xí nghiệp nhiều nên bác ấy không thể nghỉ làm được. – Phát nói dối một cách trôi chảy.
- Mẹ tôi bận đến nỗi phải làm cả đêm sao?
- Cái này thì tôi cũng không rõ. Tôi chỉ biết bác ấy thuê tôi đến đây chăm lo cho anh và hai cháu.
- Phiền cậu nhắc với mẹ tôi rằng từ ngày mai tôi không cần cậu đến đây nữa.
- Tôi không đến đây nữa thì ai chăm lo cho anh và hai cháu?
- Chuyện gia đình tôi không cần cậu quan tâm.
- Xin lỗi anh! Tôi đã nhận tiền của bác Như và nhiệm vụ của tôi là phải đến đây, lo cho anh và hai cháu, anh dù không muốn cũng không được.
- Cậu có biết bị đuổi mà một mực không đi là loại mặt dày, là loại người không có liêm xỉ không hả?
- Kệ!
- Cậu cần tiền đến mức độ phải đi chăm lo người tàn tật và trẻ nhỏ ư?
- Không cần tiền lấy gì mà sống?
- Cậu…
- Tôi biết anh rất khó chịu khi tôi có mặt ở đây, trong căn nhà này. Có một cách để tôi rời khỏi đây sớm đó anh Quân ạ!
- Nói đi! Miễn là cậu cút ra khỏi nhà tôi.
- Đó là khi anh phải tự đi lại được. Khi đó bác Như không còn phải thuê tôi nữa. Còn một khi anh cứ nằm bẹp ở đây dài dài thì tôi còn chưa thể bỏ mặc anh.
- Phát! – Quân nhìn Phát chau mày khó chịu – Cậu làm như vậy là vì cái gì hả? Tôi không cần cậu thương hại cậu hiểu không?
- Không ai thương hại anh hết. Tôi làm vì tiền. Có thế thôi.
Nói rồi Phát đứng dậy bước ra ngoài. Quân biết chứ. Anh biết Phát không thương hại anh. Anh biết Phát làm việc này càng không phải vì tiền. Phát làm chuyện này vì Phát còn yêu anh. Phát còn yêu anh nhiều lắm.
- Cơm của anh đây! Mau ăn đi cho nóng. – Phát bước vào đặt khay cơm bên cạnh giường của Quân.
- Cậu mang đi. Tôi không đói.
Phát mỉm cười:
- Hãy ăn đi. Ăn cho khỏe thì mới đi lại được. Đi lại được thì tôi mới không ở lại đây nữa. Tôi lên gác với bọn trẻ đây. Muốn uống nước hay đi vệ sinh cứ gọi tôi xuống.
Quân nhìn Phát. Gương mặt và ánh mắt Phát lạnh tanh không một chút cảm xúc. Có lẽ Phát đang cố thể hiện cho Quân biết những gì Phát làm cho Quân không hề dính dám tới một chút gì gọi là tình yêu cả.
Trên gác giọng Phát đều đều đưa hai đứa trẻ đi vào giấc ngủ:
- Ngày xửa ngày xưa tại một làng nọ có hai chị em cùng cha khác mẹ. Người chị tên là Tấm còn người em tên là Cám…
Nước mắt Quân ứa ra. Ôi cuộc đời! Ôi số mệnh!
|