Chương 2 ( tiếp)
Trong buổi nhậu hôm đó, tôi mới biết tên thật của anh ta là Hiếu. Nhưng ngoài các thầy, chẳng ai gọi anh ta bằng cái tên đó. Yang thích uống bia Heineken. Nhưng tôi nghĩ, đó chỉ là một trong hàng ngàn lý do để anh ta lấy cái tên đó. Thỉnh thoảng, Yang có liếc nhìn tôi rất nhanh, sau đó lại tập trung vào cuộc chơi. Anh ta ít nói, ít cười. Vẻ lãnh đạm và lơ đãng vẫn ám ảnh trong đôi mắt màu nâu sôcôla ấy. Tôi không hiểu Yang là hạng người nào. Cái cách anh ta nhìn tôi lúc lạnh lùng, khó gần, lúc lại đăm chiêu, hiền lành. Một nỗi mệt mỏi xâm chiếm lấy tôi khi phải nhìn gương mặt ấy thay đổi xoành xoạch như nắng như mưa ở chốn đô thị tám triệu dân này. Yang uống bia như một kẻ khát nước. Thi thoảng, anh ta nhìn tôi rồi uống ừng ực. Gương mặt góc cạnh ấy ửng đỏ lên. Yang chẳng ăn gì cả, tu từng hớp lớn. Còn tôi cứ cúi gằm mặt xuống mà ăn. Thằng Cường cười thả ga với đám bạn, để mặc tôi ở đấy. Thỉnh thoảng, nó lại nheo mắt nhìn tôi như thầm nhắc rằng tôi phải hòa đồng với mọi người. Tôi vẫn im lặng, thỉnh thoảng chêm vài câu gây cười để chứng tỏ mình không đứng ngoài lề cuộc trò chuyện. Kết cuộc, Yang say. Khi cuộc nhậu đã tàn, anh ta lững thững đứng dậy, rồi suýt ngã ra đằng sau. - Yang say rồi này… - Tôi nói. - Đưa về kí túc xá là bị chửi đấy. Nhà tao gần đây… - Cường nhanh nhảu đáp –…tụi mình đưa ổng về. - Tại sao tao phải đi? – Tôi bỗng nhiên cáu bẳn. - Ơ…cái thằng này. Ổng có làm gì mày đâu mà mày ghét ổng? - Không…chỉ là tao không thích thôi. Nói vậy, tôi vẫn đưa Yang ra taxi. Chiếc xe màu xanh với bảng đèn sáng trưng đậu sát vào lề đường. Tôi vội vàng mở cửa và đưa anh ta vào trong. Mùi nước hoa quen thuộc của đám đực rựa xộc vào mũi tôi, tuy nhiên, nó đã biến thành thứ đặc trưng cho con người của Heineken Yang. Hăng hắc, nồng nàn nhưng không hề khó chịu. Trong không gian chật hẹp, hơi lạnh phả ra từ máy điều hòa, anh ta ngồi cạnh tôi, đầu ngửa ra phía sau. Yang mở mắt, trông có vẻ tỉnh táo hơn chút ít. Chúng tôi ngồi cạnh nhau, không nói gì. Men bia cuộn trong dạ dày khiến tôi cũng mơ màng như anh ta. Tôi có thể cảm nhận mùi rượu nồng phả ra từ hơi thở của Yang. Kì lạ, không hề có sự khó chịu. Anh ta trông vẫn vững chãi và lạnh tanh như thế. Tuy vậy, đây là con người khác hẳn. Chiếc xe rời khỏi xa lộ, đi sâu vào một con đường vắng người. Hai bên, những tòa nhà cao tầng choáng hết khoảng trời đen thăm thẳm. Vài ánh đèn le lói tạc xuống lớp nhựa đường những mảng sáng loang lỗ. Cơn mưa đã lùi xa. Ngay cả trong màn đêm, tôi cũng có thể mường tượng được màu xanh trong vắt của những đêm đẹp trời. Tôi muốn thoát ra mọi thứ đang trói chặt mình để chạy theo những ước mơ. Tôi muốn yêu và được yêu kinh khủng. Tôi cảm nhận rõ ràng nó đang ở trước mặt mình. Nhưng khi tôi vươn tay ra, chỉ là khoảng không u tối. Chỉ còn lại tôi và Heineken Yang mà thôi. Taxi dừng trước cổng một trường tiểu học. Sát bên đó, thụt vào một khoảng, một ngôi nhà màu trắng hai tầng nằm sau những tán cây cao và chiếc cổng sắt đang mở hé. Từ tầng hai, cánh cửa sổ đã mở toang, giải thoát ánh đèn ngủ vàng vọt ra bên ngoài. Trước cửa chính, Cường đứng chờ tôi. Nó chạy ra đón tôi, sau đó đỡ Yang ra khỏi taxi. Yang xua tay, ra hiệu mình tự đi được. Anh lững thững, chân nọ đá chân kia. Phải...chính là Heineken Yang mà tôi đã gặp trong lúc yếu đuối nhất. Cường và tôi đưa Yang vào căn phòng nhỏ. Thằng bạn đã trải một tấm nệm lớn phía dưới sàn. Sau đó, nó bật máy điều hòa lên. - Nhà mày cao cấp quá nhỉ? – Tôi trầm trồ, ngưỡng mộ. - Cũng thường thôi mày… - Cường mỉm cười - mày ngủ chung với Yang nhé. Tôi im lặng không đáp. Yang đã lăn kềnh ra giường, nhắm nghiền mắt. Chỉ năm phút sau, tôi chỉ còn nghe thấy tiếng thở đều đều của anh ta. Thằng Cường sau đó cũng ngủ say như chết. Không gian căn phòng toàn mùi rượu bia, và thuốc lá. Tôi liếc qua một lượt căn phòng của Cường. Có thể nói, không gian đậm chất đàn ông. Mọi thứ là một tổ hổ lốn giữa những tấm poster xe máy, nhân vật hoạt hình, Way Rooney, truyện tranh, mùi hôi của tất đã ủ lâu ngày. Tôi thay quần jeans ra, tròng vô một chiếc quần sooc bằng cotton và nằm xuống cạnh Yang. Hai con người nằm cạnh nhau, cảm nhận hơi thở của nhau. Tôi ngước nhìn Yang đang ngủ say. Bỗng nhiên, trái tim đập chậm lại khi thấy có vệt nước trên khóe mi anh ta. Một cách nhẹ nhàng, tôi đưa tay lau đi giọt mặn đắng đọng trên đó. Cảm giác này thật bình yên. Nó khác với sự an toàn đầy thấp thỏm mà tôi cố tạo ra. Mà ngược lại, tôi bỗng có một niềm tin mãnh liệt rằng nếu có chuyện gì, Yang sẽ bảo vệ tôi. Con tim, vẫn luôn như thế. Nó yêu và nó nhớ như một cách mà ông trời cho mưa cho nắng. Khi đã trót lỡ gặp nhau, bất chấp sự can thiệp của lý trí, tình cảm vẫn nảy nở, nhất là trong những bản ngã đang khắc khoải trong cô đơn. Đâu là chốn cho kẻ lạc loài giữa dòng đời như tôi…
|
3 Ngày thứ 15 4h05 phút, ngày 5 tháng 10 năm 2014 Qủa thật, chính tôi cũng chẳng hiểu mình đang làm gì. Nhưng, Yang làm tôi tò mò. Chỉ là tôi muốn chạm đến bản ngã của Yang. Mỗi thành trì anh ta tạo ra để ngăn cản người ngoài bước vào tận sâu trong lòng mình, tôi phải vượt ra hết. Anh ta là ai? Phía sau một con người tưởng chừng chỉ có kỷ luật, quát tháo có phải là chiếc mặt nạ khác không. Tâm trạng tôi bây giờ rối bời trong chuỗi kí ức về Yang. Yang đã bao giờ khóc chưa? Mà…những người như chúng tôi, ai mà chẳng khóc ít nhất một lần trong đời? Chiếc xe mô tô băng qua đường hầm Thủ Thiêm. Hàng loạt ánh đèn được lọc qua lớp kính trong suốt, trở nên nhạt nhòa như giọt dầu rơi vào bể nước. Yang đi với tốc độ 70km/h. Những bóng người cứ thế vùn vụt trôi qua, chưa kịp lưu vào giác mạc đã vội biến mất. Tôi thấy sờ sợ. Thoáng chốc, tôi muốn túm lấy áo anh ta rồi quát lên hãy thôi cái trò ấy đi. Vậy mà, điều duy nhất mà tôi có thể làm là im lặng. Tôi rùng mình nhận ra tại sao Yang lại chăm sóc kỹ lưỡng cho chiếc mô tô màu vàng ấy. Bởi đó là nước mắt của anh ta. Khi Yang đau, anh ta lên xe và chạy. Khi Yang sợ hãi, xe giúp anh ta nhẹ lòng bằng tiếng động cơ êm ru. Sự mất mát của đàn bà thể hiện qua nước mắt và im lặng. Còn đàn ông, đó là thuốc lá và tốc độ. Chúng tôi băng qua đường, đến một chung cư cũ kĩ lâu năm ở ngoại ô thành phố. Yang giơ tay chào người bảo vệ, sau đó chạy thẳng vào trong bãi đỗ xe. Thái độ của người gác cổng đã giúp tôi hiểu rằng anh ta đã là một khách quen của chung cư này. Đỗ xe trước sảnh vào chung cư, Yang dắt tôi vào bên trong. Bước lên những bậc thang đá được lau dọn sạch sẽ, chúng tôi đứng trước cánh cửa phòng 201 ở sát lối lên. Yang lấy chìa khóa ở dưới chậu cây đặt trước cửa vào tra vào ổ. Căn phòng không có gì đặc biệt ngoài những bức tranh. Tất cả đều là những bức ảnh đen trắng chụp cảnh chiến tranh thời xưa. Giữa phòng khách là chiếc ti vi màn hình phẳng. Cuốn sách Rừng Na Uy của Haruki Murakami đặt trên nóc tủ đựng những chiếc huy chương thể thao quần vợt. Trong một góc nhà, che khuất bởi cửa chính là vô số tạp chí linh tinh. Điểm nổi bật của căn phòng là cửa sổ hướng ra một cánh đồng hiu quạnh. Bên dưới, cỏ mọc quá thân người, lùm xùm, đan chéo vào nhau như một tổ chim màu xanh lá mạ. Không gian này gần gũi đến mức khiến người ta nghĩ rằng chủ nhân của nó chỉ đi ra ngoài trong chốc lát rồi sẽ trở lại. Không cần hỏi Yang, tôi cũng biết đây là đâu… Chính là tổ ấm của anh *** Ngày thứ 15 2h20 phút, chủ nhật ngày 5 tháng 10 năm 2014
Hai giờ sáng, tôi tỉnh giấc. Giấc mơ về những ngày hạnh phúc với Hòa chợt đến khiến trái tim rỉ máu. Hòa là mối tình đầu của tôi. Tôi và anh quen nhau được một năm. Chúng tôi đã rất hạnh phúc. Mà cái cảm giác ấy đem lại cho chúng tôi những ảo mộng. Rằng cuộc đời này, bất cứ thứ gì cũng có thể vượt qua, sóng gió nào cũng có thể chống trả lại được. Nhưng rồi, như hàng ngàn trường hợp của các cặp đôi đồng tính khác, bố mẹ Hòa ngăn cấm chúng tôi. Mặc cho tôi đối phó một mình, Hòa bất lực trước vòng vây của các bậc phụ huynh. Họ đã nói bí mật mà tôi muốn giữ gìn suốt đời cho gia đình tôi biết. Mẹ tôi thì khóc tức tưởi, còn bố tôi thì cho tôi một trận thừa sống thiếu chết. Từng cái tát, cú đấm tới tấp của ông khiến tôi đau đớn kinh khủng. Nhưng rồi, ngày qua ngày, nỗi đau thể xác nhạt dần. Tôi trở nên chai lì trước những trận đòn của bố. Lúc ấy, tôi vẫn tin chắc vào tình yêu của mình. Nhưng rồi, Hòa chia tay tôi. Với tôi, đó là sự phản bội. Nếu anh không còn yêu tôi, tôi chấp nhận. Nếu như anh có người khác, tôi cũng dễ dàng buông tay. Nhưng, tại sao Hòa không có một động thái nào trước những người sinh ra anh. Anh không giải thích. Không nói chuyện gì cả. Chỉ lẳng lặng chấp nhận số phận. Tôi không cam tâm. Đó dẫu sao cũng là hạnh phúc của tôi và anh cơ mà. Có lẽ vì vậy, tôi chấp nhận nghe theo sự sắp đặt của bố: bước vào trường công an với ước vọng hoang đường rằng một ngày nào đó, tôi sẽ yêu con gái. Hòa ạ, anh đã để em chống chọi một mình. Tôi sẽ không để bố mình hủy hoại hạnh phúc lứa đôi cả một đời của tôi đâu. Bất chấp mọi thứ, tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Nhưng, ai sẽ đi cùng tôi trên con đường đó? Thở dài buồn bã, tôi ngước mắt lên trần nhà. Tôi quay sang nhìn Heineken Yang và ngạc nhiên khi thấy anh ta đang mở mắt nhìn mình. Là Yang phòng vệ sinh, không phải Yang lúc giảng đường. Anh ta mím môi nhìn tôi. Hai người con trai nằm sát cạnh, hướng mặt vào nhau, cảm nhận hơi thở của nhau. Tôi yêu tha thiết cái mùi cơ thể của Yang. Cả cái cách mùi rượu thoang thoảng hôn phớt lên má mình. Anh ta làm một động tác mà chưa bao giờ tôi dám nghĩ tới. Yang luồn tay xuống cổ tôi, kéo gương mặt tôi sát gần lồng ngực anh. Rồi Yang cười. Vẫn là hương rượu thoang thoảng bay trong không khí. Vẫn là khuôn mặt bao bọc bởi hàm râu quai nón mọc lún phún. Con mắt một to một nhỏ khi anh ta nheo lại. Nó làm tôi sững sờ đến mức không thốt nên lời nào. Chỉ biết rằng, tôi đang ngửi thấy mùi hương của Yang từ chiếc áo thun màu xám, nghe con tim anh ta đập nhẹ nhàng trong lòng xương sườn. Tóc tôi cạ vào cổ anh ta, và cả người tôi đông cứng lại như đã chết đi trong giây phút đó. - Tôi tưởng anh say chứ! – Sau một lúc, tôi mỉa mai. - Say xỉn chỉ là cái cớ để anh nói thật… - Nói thật gì? - Anh sẽ nói rằng nhóc không hợp với ngôi trường này đâu. Tìm một nơi khác đi, theo ước mơ của nhóc. - Sao anh nghĩ nó không hợp? - Bởi em là kẻ không bao giờ tuân theo những luật lệ. Tôi ngước nhìn Yang. Giờ đây, trông anh thật hiền. Không còn sự nghiêm khắc thường ngày trong bộ quân phục nữa. - Anh là kẻ giả tạo! - Ừ! – Yang cười – anh phải đóng nhiều vai. Đàn anh khó tính, học trò ngoan ngoãn, vân vân… - Vậy đâu mới là con người thật của anh? Yang im lặng, không đáp. Anh ta thở dài, rồi quay sang ôm tôi thật chặt. Như một đứa trẻ bảo vệ con gấu bông mà nó không thể thiếu. Như cách mà một người khao khát được bảo vệ ai đó muốn làm. Giống một kẻ lạnh mừng rỡ khi thấy một chiếc gối ôm tỏa ra hơi ấm cùng mùi hương cà phê thoang thoảng. Yang nhẹ nhàng tựa cằm lên đầu tôi. Cơ thể anh ta bây giờ là một tổ hợp của mùi mồ hôi, lăn khử mùi và Xmen. Tôi thấy sờ sợ khi ở bên một người thất thường như anh ta. Nhưng, tôi không thể rời khỏi Yang. Một cách rụt rè, tôi vòng tay qua thắt lưng anh, áp thân mình vào cơ thể ấm nồng đó. Cả hai không nói gì, chỉ lẳng lặng cảm nhận hơi ấm của nhau. Tôi rúc đầu vào lồng ngực vững chãi đó, hít hà một cách vô thức.Tôi có thể cảm nhận bụng Yang đang nâng lên hạ xuống theo nhịp hơi thở. Anh ta thật gần. Theo một cách nào đó, Yang san sẻ nỗi cô đơn trong tôi. Miền đau ngày nào thôi cuộn sóng, nó nhẹ dần đi, trở nên mờ nhạt, hoang hoải. Tôi nhớ đến Hòa, và biết rằng Hòa và Yang là hai con người khác nhau. Với Hòa, chưa một khó khăn nào trong cuộc sống chạm tới anh. Chốn ấm êm khiến anh lúng túng trước những tình huống bất ngờ xảy ra. Yang khác. Anh ta vững chãi. Tôi cảm nhận được nó, cái khoảng tối sâu thẳm ấy. Đáy mắt anh ta chất chứa điều đó. Cả gương mặt của Yang phòng vệ sinh hay Yang trên giảng đường cũng vậy. Rõ ràng lắm. Anh ta là một tấm gương mà ở đó, mọi nỗi đau trong tôi được phản ánh. Cánh tay cứng rắn của anh ta ôm chặt lấy tôi. Tôi quay lưng lại với Yang, ép lưng mình vào sát cơ thể đó. Yang khẽ cựa quậy, má anh ta cạ nhẹ vào mái tóc tôi. Khẽ nhắm mắt lại, tôi tận hưởng chút an yên trong cuộc đời mình. Cũng tốt…nếu khi cô đơn, có ai đó ở bên mình. Tôi cựa mình, quay lại hỏi Yang. - Anh…có thể đưa em đến cầu Sài Gòn được không ? Anh ta mở mắt : - Bất cứ nơi nào em muốn. Nhưng bây giờ…lúc hai giờ sáng sao… - Ừ… rồi sau đó anh có thể đưa em đến bất kì nơi đâu anh cảm thấy ấm áp… - Ừm…vậy anh sẽ dẫn em đến tổ ấm một thời của anh.
|