Đến Đây Bên Anh
|
|
Phần I : Ảo Vọng Tình Yêu Hạ Vũ, mưa mùa hạ, đó là ý nghĩa của tên tôi ,cái tên gợi nhắc cho người ta về những cơn mưa rào mùa hạ, ồn ào, vội vã như chính con người tôi vậy.Tôi-một cậu nhóc vô tư, luôn vui vẻ và hơn hết tôi rất yêu cuộc đời, phải mẹ tôi thường nói" Dù cuộc sống có làm con mệt mỏi thì con vẫn phải mỉm cười để sống, chẳng ai sống suốt đời mà chưa từng vấp ngã." Đó là quan điểm sống của tôi, một quan điểm sống của nhiều người trẻ, nhưng dù lạc quan đến đâu tôi vẫn có khi phải ngậm ngùi gặm nhấm nỗi đau.Tôi không đẹp, vóc dáng nhỏ bé làm tôi cảm thấy tự ti khi bị so sánh với bao đứa con trai cùng trang lứa, phải tôi là một đứa con trai.Một đứa con trai luôn muốn yêu, yêu một người con trai, có lẽ vì thế mà tôi chọn thi vào một trường trong khối các trường công an, một nơi tôi sẽ yêu và được yêu.... Tôi thi đỗ, một trường được cho là danh giá bậc nhất trong khối các trường công an, một ngôi trường với những chàng trai rắn rỏi, gợi cho người ta cái cảm giác an toàn. Trường tôi rất rộng, bao gồm nhiều khu vực từ giảng đường cho đến ký túc xá, căng teen, và cho dù đã vào học một tuần tôi cũng chưa thể đi hết ngôi trường này, hơn hết tôi có một việc quan trọng hơn đó là tìm những người như tôi. Trong ngôi trường này có nhiều người như tôi không, tôi không biết, tôi chỉ biết một điều rằng : Chắc chắn sẽ có người như tôi, chỉ tiếc tôi chưa tìm ra họ! Rồi tôi quen một người, một người trên facebook, chúng tôi bắt đầu từ những câu chào hỏi quen thuộc, nhanh chóng vội vã như mưa hè. Anh tên Vũ Phong - mưa gió, anh hơn tôi 2 tuổi và thật trùng hợp anh ở cùng dãy ký túc xá với tôi, tôi quen anh trong một nhóm bạn bè cùng ngành qua face, anh thường hỏi tôi "Em đang làm? Ăn gì?" hay đơn giản là những câu :"Chúc em ngủ ngon!". Tôi bắt đầu quen sự có mặt của anh, những câu hỏi của anh, và rồi tôi quyết định gặp anh.Một buổi tối mùa thu với những ánh sao rát bạc trên bầu trời, tôi đợi anh ở một góc sân trường, một chiếc ghế đá khuất dưới nhũng tán hoàng lan xanh. Anh có khuôn mặt hơi vuông, nước da ngăm mờ ẩn dưới bóng đêm, ánh mắt anh sáng rõ như những vì sao đêm. Anh không nói gì ngồi xuống cạnh tôi, tôi cũng không hỏi cả hai đều ngượng ngập, rôì tôi cũng lên tiếng : _Tại sao anh nhận ra em? _Anh không biết, có lẽ do cảm giác! Anh trả lời tôi, giọng nam trầm,nghe sao ấm áp. _Tay em ấm thật! Anh nói, khi cầm tay tôi, phải tay tôi ấm có lẽ do máu nên nhiều người bảo tay tôi ấm. Nói thật tôi hơi ngượng khi nắm tay một người con trai lạ, nó có gì đó hồi hộp có lẽ tôi đã yêu ... Ánh đèn le lói, chắc lại thầy nào đó đi tuần tra, chẳng biết thầy sẽ thế nào nếu thấy tôi và anh thế này, anh kéo tôi vùng chạy,tay trong tay, một cảm giác an toàn đang len lỏi trong tôi... Chúng tôi chạy một mạch về ký túc, anh đưa tôi về tận ký túc, một quãng đường ngắn nhưng anh đã cho tôi cái cảm giác tôi cần, an toàn và bình yên. Sau hôm đó, tôi không biết có chuyện gì mà những tin nhắn của anh thưa dần như bão dông mùa hạ đến vội vã và tan đi nhanh chóng. Tôi vẽ cho mình những câu hỏi vu vơ "Tại sao anh lại như thế ?", tôi hẹn anh đi chơi, tôi muốn hỏi anh về sự thay đổi của anh. Anh không đến, tôi rất buồn, gió thu khẽ lùa vào mặt tôi, cái cảm giác tủi thân làm tim tôi đau nhói. Tôi về nhà, vùi đầu vào ghối khóc để quên anh, bởi tôi thấy anh, không phải anh bận mà do anh đi với người khác. Tôi buồn,một nỗi buồn của những người thất tình, tôi nhắn tin cho anh, tôi hỏi anh tại sao lại như thế .. Tit!tit!tit! Tiếng chuông tin nhắn làm tôi bừng tỉnh, thoát khỏi nỗi đau đang cào xé, tôi bấm mở khóa màn hình, tin nhắn của anh, chỉ vẻn vẹn ba chữ "Anh xin lỗi!". Tôi buông chiếc điện thoại, hết thật rồi, tôi và anh còn gì nữa đâu mà tôi níu giữ buông tay thôi.Tôi yêu anh chậm chạp như mùa thu sang chậm, anh xa tôi vội vàng như mưa dông, hai chúng tôi tuy cùng bắt đầu cho mùa hạ nhưng kết thúc cũng là lúc thu sang ......
|
Phần II : Những Ngày Thu Đơn Côi Thu sang bắt đầu từ nắng, nắng thu trải dài từ sắc vàng hoa cúc đến sắc đỏ hoàng hôn, thu sang nhẹ nhàng và chậm chạp, không vội vã,như nỗi buồn trong tôi, âm ỉ, giai giẳng. Không có anh, đồng nghĩa với việc không có những câu hỏi, nhũng câu chúc ngủ ngon môĩ đêm, và tim tôi lại trống rỗng một khoảng trống khó lấp đầy. Tôi buồn, một nỗi buồn không tên, một nỗi buồn cho nhũng kẻ thất tình, một nỗi buồn đến khi anh đi, như thu hanh khô vắng cơn mưa hạ nhiệt.... Từng ngày qua đi, sao quá đỗi thân thuộc, dù đã vài tuần trôi qua nhưng cái cảm giác thiếu vắng anh vẫn làm tôi hụt hẫng. Tim tôi chỉ trống rỗng, không đau nhói như người ta vẫn nói, không tan nát như bao kẻ thất tình và có lẽ tôi chưa yêu. Với anh, nó có gì đó thân quen một thói quen thân thuộc, tôi quen sự có mặt của anh trong cuộc sống gò bó nơi đây, và có lẽ vì thế tôi lầm tưởng tôi yêu anh . Tôi không yêu anh, giờ đây tôi có thể khẳng định điều đó, với tôi anh là1 kỉ niệm đẹp khó phai mờ, dù không muốn thì trong tim tôi vẫn luôn có chỗ cho anh......như sắc thu có bão dông mùa hạ.... Tháng 10 tới cùng với những cơn gió đầu đông, gió đầu đông chỉ hơi xe lạnh nhưng cũng đủ làm những kẻ cô đơn như tôi cảm thấy rùng mình. Tôi đã bình thường trở lại sau bao ngày suy nghĩ, cũng không còn buồn khi nghĩ về anh, nhắc về anh bây giờ chỉ là một sự trống rỗng, hụt hẫng, chứ không đau. Tôi vẫn gặp anh khi chúng tôi lên lớp hay trong các giờ sinh hoạt tập thể vì dù gì tôi và anh cũng cùng chung kí túc. Anh vẫn vậy, khuôn mặt vuông vắn ánh mắt đen sâu thẳm,chỉ có điều với tôi anh quá đỗi xa cách,lạnh lùng như chưa từng quen biết.... Anh là trăng và em sẽ là sao ..... Gần gũi và quen thuộc... Ngỡ gần nhau nhưng lại rất xa nhau..... Bởi bên trăng sao không chỉ có một.... Bởi bên anh, em là ánh sao mờ
|
Phần III: Mùa Đông Không Lạnh Đông về bắt đầu từ gió, gió đông- những ngọn gió heo may khô và lạnh khiến cho những kẻ cô đơn như tôi càng thêm đơn độc. Với những người yêu nhau đông có lẽ sẽ là khoảng thời gian đẹp nhất trong năm. Để yêu nhau, để hâm nóng tình cảm bằng những cái ôm nhẹ nhàng, ấm áp trao cho nhau những nụ hôn nồng nàn. Còn với những ai chưa có người yêu thì đông có lẽ là khoảng thời gian đáng sợ nhất trong năm. Nó lạnh lẽo, đơn độc như xoáy sâu vào những trái tim đang thiếu lửa tình. Với tôi, đông lạnh nhưng cũng buồn bởi đông là khởi nguồn cho sự chia ly, là thời điểm bắt đầu cho sự xa cách của vạn vật..Đông đến khi chiếc lá xa cành, khi cánh chim dời tổ, khi anh dời xa tôi, chỉ mình tôi lặng lẽ..... Những ngày đông sang mờ nhạt qua gió giờ đây đã trở nên rõ nét. Sắc đỏ của lá bàng, xám tro của chân mây đã cho tôi cảm nhận được những hương vị của mùa đông. Nỗi buồn vắng anh bây giờ, không còn rõ nét như tiết thu rực rỡ, nó nhàn nhạt, man mác như trời đông. Tôi quên anh, không còn nhớ, không còn đau khi nghĩ về anh, tim tôi đã không còn cái cảm giác trống trải và tôi hiểu đã đến lúc yêu lại từ đầu.... Facebook, vẫn những người bạn cũ và có cả những người bạn mới, tôi chẳng biết mình có quen họ không bởi đơn giản đây chỉ là thế giới ảo. Tôi quen một anh chàng cùng trường, anh hơn tôi 2 tuổi., Cũng chẳng biết vì sao tôi và anh lại quen nhau, có lẽ vì chúng tôi giống nhau, đều là những kẻ thất tình. Chúng tôi nói chuyện với nhau cũng khá lâu, chắc khoảng 2 tuần gì đó và tôi đồng ý, đồng ý gặp anh nghĩa là tôi đã cho mình một cơ hội. Tôi đợi anh , lại là một chiếc ghế đã khuất bóng hoa sữa... 15 Phút không thấy anh 30 Phút anh chưa tới 1 Tiếng, vẫn mình tôi 2 Tiếng tôi bỏ cuộc Anh không đến, tôi buồn, một nỗi buồn không tên, một cảm giác hụt hẫng..Tôi về phòng, không khóc, nước mắt tôi không rơi khi không đáng, anh chưa phải là gì của tôi, hai chúng tôi vẫn chỉ là bạn....
|
Anh nhắn tin cho tôi sau lần lỡ hẹn hôm trước, anh nói muốn hẹn gặp xin lỗi tôi, nhưng tôi bệnh. Tôi găp anh một chiều đông hửng nắng, ấn tượng đầu tiên của tôi về anh là anh khá đẹp trai, đôi mắt đen như hút hồn người đối diện. Anh và tôi luyên thuyên đủ thứ chuyện, đa phần chỉ anh nói,tôi lắng nghe.. -Anh đẹp trai lắm phải không? Tôi ngượng, phải tự dưng hỏi tôi như thế bảo sao tôi không ngượng, đã thế anh lại nhìn tôi với cái ánh mắt háo hức như trẻ con được quà -Anh có rất nhiều người theo đuổi! Anh tiếp tục kể, suốt buổi tôi chỉ ậm ừ cho qua những câu hỏi của anh. Với tôi có lẽ đây là lần đầu tiên tôi thấy có người tự khen mình ghê vậy, mẫu người được gọi với cái biệt danh "Ảo tưởng sức mạnh". Những ngày sau đó tôi vẫn gặp anh, khi căng-teen hay đơn giản là những buổi tâm sự với nhau nơi ghế đá góc sân trường ..những đêm mùa đông. Một buổi chiều, anh rủ tôi xem phim, một bộ phim tình cảm Thái dành cho gay. Nội dung phim nói về tình yêu của một đôi bạn trẻ trải qua bao sóng gió cuối cùng đã đến được với nhau. Kết thúc phim, một cái kết đẹp, chợt tôi thấy anh giơ tay ra tôi không phản ứng gì rồi anh lại giơ tay xuống. Anh lặp lại hành động đó hai lần tôi vẫn không phản ứng. Anh cầm lấy tay tôi, giờ tôi đã hiểu tại sao anh lại đưa tay ra như thế. Tay anh rất ấm, mềm mại, những hơi ấm từ tay anh đang truyền sang sưởi ấm trái tim tôi...Lâu lắm rồi tôi lại có cảm giác hồi hộp khi nắm tay ai đó, chút ngượng ngập, tôi nhìn anh, anh cũng đang nhìn tôi... Một nụ hôn ngọt ngào, êm êm như ngọn gió đông xe lạnh nhưng nồng nàn và ấm áo như chút nắng thu. Anh hôn tôi khi tôi mải nhìn anh, một nụ hôn bất ngờ, bất ngờ như chính những cảm xúc trong tôi, mới lạ đó là trạng thái cảm xúc của tôi.. -ha ha! Em hôn không bằng người yêu cũ của anh!! Anh cười và nói, ánh mắt anh như đang che dấu một điều gì đó ..Tôi tức , chính xác là tủi thân, nụ hôn đầu tiên của tôi đã bị lấy đi như thế. Tôi không biết anh nghĩ gì mà lại đi so sánh tôi với người yêu cũ của anh. Tôi chưa yêu anh, nhưng vẫn buồn khi bị so sánh như thế, một nỗi buồn chưa nói thành tên.. - Người yêu cũ của anh thế nào? Tôi hỏi anh, khi anh vừa dứt tràng cười vô duyên khi nãy - Cậu ấy là người anh yêu nhất đời ! Anh nói, giọng anh vui vẻ nhưng lại trầm xuống ở đoạn cuối. Anh kể cho tôi nghe câu chuyện của mình " Anh quen cậu ấy 1 năm trước, khi cả hai cùng tham gia một chương trình văn nghệ của trường. Cậu ấy chàng trai tỉnh lẻ với mái tóc đen, đôi mắt nâu long lanh, một cái miệng với bờ môi đỏ mọng, chỉ 1 chữ đẹp. Cậu ấy trong mắt anh thật đẹp và anh hiểu mình đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng hai người chỉ thật sự quen nhau vào đêm thi văn nghệ, anh vào vai jomeo và cậu vào vai nàng juliet. Có một điểm đặc biệt là đây là ngành học của hai người không có nữ, vì vậy mà cậu vào vai juliet. Quả thật trong bộ dạng đó không ai dám bảo cậu là con trai, đôi mi cong, cặp mắt e ấp, bờ môi hồng đốn ngã trái tim bao kẻ đa tình. Chuyện tình của hai người bắt đầu như vậy, chàng jomeo với những tin nhắn, cử chỉ ân cần đã làm siêu lòng trái tim chàng juliet. Và vẫn như câu ca :Tình chỉ đẹp khi còn giang dở. Anh và cậu chia tay cách đây 1 tháng, tất cả chỉ là những hiểu lầm mà nguyên nhân của nó là do 1 người tên Vũ Phong. Lại Vũ phong -bão dông người đã tạo cho tôi một khoảng trống trong tim tôi. Vũ phong , anh nói anh ta thích anh, một tối khi hai người cãi nhau, anh buồn thì đúng lúc anh ta cũng đang có chuyện buồn. Cái ngày bão dông dời xa tôi để đến bên anh, và chỉ trong một phút yếu lòng anh đã ngả vào vòng tay ai kia, để chàng juliet phải rơi lệ..giọt lệ tình chấm dứt cho tất cả .." -Anh ngốc lắm phải không? Anh hỏi tôi, tôi không trả lời mà vòng tay ôm lấy anh, tôi muốn xoa dịu nỗi đau cho anh, như nỗi đau trong tôi từng được xoa dịu.. Tôi như một kẻ ngốc, tôi cố tạo cơ hội cho anh và cậu ấy làm lành, tôi không trách Vũ Phong khi chia cắt họ. Bởi khi yêu nào ai làm chủ được bản thân mình. Một buổi chiều đông, nắng nhẹ nhàng ấm áp, anh hẹn tôi vẫn địa điểm cũ , tôi đến anh ngồi đấy,lặng lẽ.. - Em có yêu anh không? Anh hỏi tôi, khi tôi vừa ngồi xuống cạnh anh, tôi không trả lời anh, thật ra tôi cũng chưa biết. Tình cảm tôi dành cho anh, nó chưa đủ sâu để gọi là yêu, nhưng tôi biết tim tôi đã rung động trước anh... - Nếu em có tình cảm với anh, hãy cho anh thời gian , anh không biết nó là thứ tình cảm gì, nhưng anh rất nhớ em!!! Anh đặt lên môi tôi một nụ hôn, một nụ hôn ngọt ngào khi câu nói vừa dứt, một nụ hôn bắt đầu cho tình yêu ....Tôi sẽ mở lòng mình thêm một chút , để yêu thương sưởi ấm trái tim.....và. tôi biết tôi sẽ yêu thêm lần nữa.....
|
Chúc hai người mãi hạnh phúc, tớ đã hoàn thành câu chuyện tình của bạn, Hoàng Nhật Thiên
|