Chap 4(típ) Vũ tưởng như kiệt sức, đôi chân run rẩy muốn ngã. Đôi môi nó mấp máy chực thốt ra lời gọi nhưng tắc nghẽn nửa chừng. Nó cố nói một cái gì đó tựa như lời xin lỗi, nhưng giọng nó từ vực thẳm vọng lên đến cửa miệng thì mất hút. Nó rơi vào trạng thái đờ đẫn và bối rối. Vũ và Lam đứng đối diện nhau, nhìn vào mắt nhau nhưng như nhìn ở nơi nào xa xăm. Choáng váng….xót xa… khắp người đẫm mồ hôi. Nó đứng giữa thiên nhiên như kẻ xa lạ. Vũ lắc đầu trước linh cảm thoáng qua… Lam hiểu cử chỉ đó như lời từ chối.
-“ Sau khi Vân đến chỗ trọ,biết được em và anh trọ cùng nhau, nhỏ đã đến gặp anh nói chuyện. Cái hôm em trở về và nói sẽ chuyển vào ký túc xá, anh đã được thỉnh giáo tình chị em của Vân. Nhìn anh bầm dập vậy chắc em cũng hiểu.”
-“….”
-“ Vân nhờ anh chăm sóc em”
-“ Chị ấy nhờ anh?”
-“ Đúng. Thậm chí còn để lại một món quà cho anh nữa” – Nguyên nói thật nhỏ câu cuối. “Quà “ư? Một tình địch có thể được coi là quà không nhỉ? Đến lúc đi xa, con bạn vẫn không quên chơi khăm anh một vố.
-“ Anh nhắc lại chuyện này vì điều gì? Để chứng minh anh đã được chị tôi cho phép ư?”
-“ Không! Anh được phái đi học ở ĐH Kiến trúc Toulouse tại Pháp chuyên ngành thiết kế. Anh đã không thể thực hiện lời hứa chăm sóc em với Vân. “
-“ Bao giờ…anh đi”
-“ Chiều mai! Đây sẽ là lần cuối cùng anh nói yêu em.”
Lam buông tay nó ra, quay người bước đi. Anh đi để giữ gìn chút kiêu hãnh thảm hại cuối cùng. Dấu chân anh dẫm trên lớp cát mỏng nghe rào rạo đến nhói lòng. Không một lần quay lại, Lam không biết phía sau…trên bờ cát ấy… Vũ đứng dõi theo anh với dáng điệu bàng hoàng, thẫn thờ. Vũ quay vội xuống biển, bước được vài bước, tim nó đập rộn lên điên cuồng và gần như vỡ òa vì đau đớn. Nó đưa tay lên che mặt, ướt đẫm. Biển và con người đều chứa đựng thứ nước mặn chát như nhau. Tiếng thổn thức bị vùi lấp trong sóng biển ầm ầm, nước biển tưới ướt thẫm cả người nó. Lam không quay lại, không nhìn thấy dáng vẻ lúc này của nó. Thật may ! Anh trở lại bên chiếc xe máy, hút thuốc trong suy tư. Rít một hơi dài, thả từng cụm khói… đã lâu rồi anh không hút… vì anh biết Vũ không thích mùi thuốc lá. Thời gian trôi đi thật chậm, những điếu thuốc tàn vứt dưới đất ngày càng nhiều hơn. Chiều tắt nắng, vương chút ánh sáng lên người Vũ khi nó bước lên từ biển, cả người ướt nhẹp, những giọt nước nhỏ xuống từ mái tóc, từ tay áo, từ gấu quần. Lam ngạc nhiên nhìn Vũ. Anh cởi áo, khoác lên người Vũ, kéo khóa lại…không nói gì… Hành động của anh khiến Vũ đau nhiều hơn. Làm chi mà anh ân cần vậy Lam. Lúc bông lơn, lúc lạnh lùng, khi ân cần, khi dịu dàng… Anh khiến nó rối bời như tóc cô gái mùa thu. Mùa tóc rối…Vũ lặng lẽ đón lấy chiếc mũ bảo hiểm từ tay Lam.. Những con đường, những hàng cây bị bỏ lại phía sau…Trong vòng xe quay, họ chợt yên lặng. Im lặng để nỗi đau chạy dài trong huyết quản.
Vũ trở về phòng với đôi mắt thất thần, cả người run lên. Vũ khiến Nguyên nao lòng khi nhìn nó như thế. Cậu muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra mà không thể. Mang trong mình những thắc mắc không dễ hỏi, Nguyên thao thức trằn trọc đến tận hai giờ sáng và quyết định trở dậy. Cậu giật mình khi nhận ra Vũ đang ngồi im như tượng trong ánh trăng lờ mờ hắt xuống qua ô cửa sổ. Nguyên lặng người…nửa muốn ôm chặt lấy Vũ, nửa muốn tránh mặt, cậu ngồi phân vân trong vùng tranh tối, tranh sáng. Những bộ quần áo treo bên ngoài cửa sổ bay phần phật trong gió, nhác trông như những bóng người đang nhảy múa.
-“ Nguyên, cậu không ngủ được à?”
Nguyên giật mình nhận ra Vũ đang hướng ánh mắt về phía cậu. Thật dễ khi nhận ra kẻ kia còn thức vì cả hai nằm cạnh nhau.
-“ Ừ, còn Vũ thì sao?”
-“ Đang sắp xếp lại một số việc trong đầu”
-“ Chiều nay, Vũ và anh Lam đã nói gì? “ – Bóng đêm tiếp thêm can đảm cho Nguyên hỏi thẳng vấn đề nhạy cảm nhất.
Gió thổi lành lạnh…. Bâng quơ, Vũ thả một tiếng thở dài vào im lặng.
-“ Chiều mai, anh Lam sẽ lên máy bay đến Pháp…
– “…”
-“ …Anh ấy nói yêu Vũ trước khi đi …“
-“ Vũ trả lời sao?”
-“ Mình chưa trả lời. Mình chợt nhận ra mình cũng dành tình cảm cho Lam. Nhưng điều đó giờ không cần thiết nữa rồi”
-“ Tại sao lại thế? Tại sao Vũ không nói rõ tình cảm của mình, rồi đề nghị Lam ở lại? Nếu anh ta yêu cậu tha thiết thì anh ta phải vứt bỏ mọi việc để ở lại. Lẽ ra cậu nên làm vậy mới phải, nhất là khi cậu cũng yêu anh ta.”
– “Không thể được. Lam sinh ra để sống cho mơ ước và khát vọng. Cái nghiệp xây dựng nó cuốn hút anh ấy. Nếu Vũ nói ra, thì anh ấy cũng sẽ mỉm cười cám ơn rồi lên máy bay đi xa.”
-“ Dù vậy thì cứ trả lời anh Lam. Đi xa đâu có nghĩa là chia tay vĩnh viễn. Vũ có thể chờ ngày anh ấy quay lại”
Vũ nhìn Nguyên rồi cười ngất:
-“Nguyên này, cậu sẽ làm tụi con gái chết mất.”
-“ Thằng ngốc! Đừng có lảng tránh đề tài này”
Vũ thôi cười, đưa mắt ra ngoài ô cửa . Nguyên chợt hiểu, Vũ đã nhận ra tình cảm của Nguyên dành cho mình. Nguyên ghét Lam như đào đất bỏ đi, vì vẻ hăng hái đầy nam tính và quyến rũ một cách tự nhiên của anh ta đã khiến Vũ xiêu lòng. Cái lúc Vũ quyết định đi theo Lam, mặc cho cậu giữ lại, Nguyên đã chấp nhận trở thành bạn trung thành của Vũ, không muốn Vũ phải áy náy cho cậu. Với Nguyên, chỉ cần Vũ hạnh phúc là đủ. Một con người cao thượng như Nguyên không bao giờ có thể hiểu nổi tại sao lại có người làm bao nhiêu việc nhân danh tình yêu rồi lại ra đi theo tiếng gọi của mơ ước.
————²————–
Một buổi chiều nắng nhạt, Lam nhìn khắp lượt phi trường. Người đi tiễn anh rất đông, bạn bè, thầy cô, đồng nghiệp, nhưng không có người anh muốn gặp. Lam cười thầm “ Cũng phải, người ta tới thì đi sao nổi.” Nguyên hớt hải chạy đến, nhưng không có vẻ là đi tiễn.
-“ Lam, anh có nhìn thấy Vũ không?”
-“ Không, có chuyện gì vậy?”
-“ Cậu ta đang ốm nhưng vẫn trốn em đi tiễn anh. Em tưởng cậu ta phải đến đây trước em rồi mới phải… Lam!…Lam! Anh chạy đi đâu? Đến giờ rồi kìa…”
Tiếng gọi của Nguyên chìm lỉm trong đám đông. Lam đã chạy được một quãng xa. Anh linh cảm có điều gì đó không ổn. Anh chạy như điên, mồ hôi túa khắp mặt, khắp người. Im lặng ngự trị trong đầu anh, làm trí não tê liệt trong một nỗi sợ hãi không gọi được tên. Lam không biết phải đi đâu tìm Vũ, anh cứ chạy vô định, tin vào trực giác, tin vào duyên giữa anh và Vũ. Cuối cùng, Lam nhìn thấy Vũ trong con hẻm nhỏ. Anh vui mừng tiến lại nhưng rồi đứng khựng lại ngay lập tức. Vũ không ở một mình mà còn có thêm năm người nữa. Nhìn sơ, Lam cũng hiểu tình hình. Anh nhíu mày. Quả thật trình độ nói chuyện bằng tay chân của Vũ không tồi. Cậu có thể đứng vững đến lúc này trước năm tên côn đồ thì phải biết. Nhưng mình Vũ không đấu lại được số đông. Hơn nữa, nó lại đang sốt. Vũ mất đà ngã xuống, năm tên liền vây lại. Không chút chậm trễ, Lam lao vào. Anh ra đòn nhanh, mạnh và cực kỳ chính xác. Không đầy ba phút, anh đã cho ba tên trong bọn đo đất. Trống chỗ, Lam xốc Vũ đưa đi. Một tên nhanh tay chụp lấy cái chai vung lên từ đằng sau. Thoáng thấy cái bóng, Lam đẩy Vũ lên phía trước, đồng thời hụp xuống, vung tay lên. Chai rượu đập vào tay anh vỡ nát. Lam nghe cánh tay mình đau nhói, rát buốt. Anh tức giận xoay người quật gã xuống đất nghe đánh rầm. Tên lưu manh chỉ kêu hự một tiếng rồi bất tỉnh. Tên còn lại sợ hãi chạy thẳng. Lam nắm tay Vũ kéo đi, đẩy cậu lên một chiếc taxi.
-“ Đưa tay cho tôi xem”
-“ Tôi không sao”
-“ Nói dối”
Vũ chụp lấy tay Lam, anh khẽ nhăn mặt. Nâng tay Lam lên, nó biến sắc khi thấy vết đứt sâu hoắm, những vụn thủy tinh cắm vào, máu cứ rỉ rả tuôn ra.
-“ Anh phải đến bệnh viện”
Lam cười nhạt:
-“ Chúng ta đang trên đường đến bệnh viện. Cả tôi và em đều cần được chăm sóc. Em thật liều quá, đang ốm nặng mà không chịu ở yên.”
Vũ cúi đầu hối lỗi. Tại nó mà tay Lam bị thương. Bỗng nó hốt hoảng nhìn Lam.
-“ Chuyến bay của anh…”
-“ Anh sẽ đi chuyến sau. Hành lý thì được gửi sang Pháp trước rồi.”
-“ Xin lỗi”
Lam cười, đưa bàn tay không bị thương lên gõ trán Vũ.
-“ Ngốc, tôi tự nguyện”
Đến bệnh viện, bác sĩ chích thuốc cầm máu rồi tiến hành rửa sạch, gắp vụn thủy tinh ra, may cho Lam mấy mũi rồi băng lại. Lúc đó, nó mới yên tâm đầu hàng trước cơn sốt. Lam vội đưa tay đỡ lấy nó khi nó ngã xuống. Anh bế Vũ lên, vẫn dịu dàng như cái lần cậu say rượu.
-“ Này, tay cậu…”- Ông bác sĩ vội nhắc.
-“ Đừng lo bác sĩ. Cứ để tôi đưa cậu ta vào giường bệnh. “ – Lam cười đáp lại, khẽ lắc đầu trước cái bướng bỉnh của Vũ, cậu ta cứ lo cho người khác trước, còn bản thân thì không biết tự chăm sóc.
“Anh không chăm sóc em thì còn ai nữa” Lam nghĩ thầm.
Lam lấy khăn đắp lên trán cho Vũ. Ngồi bên mép giường, anh canh chừng cho cậu. Cái tay đã bắt đầu nhức nhối nhưng anh gần như quên nó. Vũ sốt cao quá. Cậu thở nặng nhọc trong cơn mê. Bàn tay anh đan vào tay cậu từ lúc nào. Anh cười một mình và quyết định giữ nguyên như thế.
Người hâm hấp nóng, đầu ong ong váng vất. Trong cơn mê sảng chập chờn, Vũ thấy mình lang thang dọc quê hương tìm chị gái, thấy mình lặn lội trên những nẻo đường đầy bụi, nắng lửa, gió, tìm những người thân quen dường như vô vọng. Đúng lúc nó cảm thấy rã rời trong cuộc kiếm tìm kỷ niệm, kiếm tìm tình yêu cho chính mình thì vẳng bên tai nó có tiếng nói quen quen và mắt mờ nhòe hình ảnh.
-“ Em sao rồi? Mơ ác mộng ư?”
Bàn tay ấm đặt lên trán Vũ. Nó muốn vùng dậy nhưng đầu nặng chìm chìm, không ngóc lên được, đành nằm im, giữ chặt vạt áo Lam, mấp máy môi.
-“ Lam…”
-“ Ừ, anh đây. Em đỡ chưa?”
-“ Lam..”- Một tiếng gọi yếu ớt nữa cất lên, cùng dòng lệ chảy xuống má.
-“ Sao thế Vũ, em đau ở đâu à? Bác sĩ !”
-“ Không… đừng gọi…”
-“Vũ, em sao vậy?”
-“ Lam…em thích… anh nhiều lắm..”
Lam sững sờ hóa đá nhìn Vũ. Anh ngoảnh trước, ngoảnh sau, như tìm xem còn kẻ nào khác tên Lam ở trong phòng. Trong một khoảng khắc, mắt anh như vỡ òa vì hạnh phúc. Anh lao đến ôm chặt Vũ…chưa bao giờ anh hạnh phúc đến thế…nước mắt khẽ rơi…
————²————–
-“ Cuối cùng, anh ta vẫn chọn sự nghiệp sao?”
-“ Ừ. Anh ấy quyết đoán như vậy cũng tốt”
-“ Thật, tôi thua rồi!”- Nguyên gào lên khi một chiếc máy bay cất cánh.
Vũ bật cười, bá cổ Nguyên.
-“ Về thôi. Tôi mời cậu ăn”
Trên đầu cả hai, ánh sáng lấp lánh đến vô cùng.
|
Chap 5
Cuối tháng 6,nghỉ hè, Vũ xách balô trở về nhà. Ba mẹ nó mừng lắm, cả năm nay chỉ gặp nó vài lần mỗi dịp nghỉ lễ. Gần chục đứa cháu đứng lô nhô ở sân. Nào, lại đây ! Ơ kìa, sao tụi nhóc cứ đứng giương mắt như chão chuộc trông trăng thế? Chú chúng mày đây cơ mà. Rốt cuộc phân phát hết một bọc kẹo to tướng mà không dụ được đứa nào chịu ngồi yên trong lòng cho chú ôm một tý. Cháu mất nết thật!
-“ Thì con về chăm quá mà. Quà nhiều thế chứ nhiều nữa thì chúng nó cũng nhìn con giống bà bán kẹo cổng trường thôi”
-“ Kìa mẹ…có phải tại con muốn thế đâu. Tại con bận học mà”
-“ Nhàm tai lắm rồi. Mẹ biết chứ. Chỉ là không có con ở nhà thấy trống lắm. Con Hai nó cũng đi rồi”
-“ Chị hai có hay viết thư về không mẹ?”
-“ Nó không viết thư, nó gọi điện về. Ba mẹ bảo nó làm vậy tốn lắm nhưng nó không nghe, bảo là gọi điên nhanh hơn gửi thư, lại thân tình hơn. Nghe giọng nó thấy vẫn ổn.” – Ba từ trong buồng đi ra, đáp lời Vũ.
-“ Ai chứ chị hai thì ba mẹ không cần lo. Ơ mà cũng lạ, chị hai vắng nhà nhiều hơn con mà khi về, đứa cháu nào cũng quấn lấy”
Ba mẹ nó bật cười. Mẹ nó thủng thẳng:
-“ Không ai quên con hai được. Nhớ hồi nó lên Hà Nội học, nó đe : “Đứa nào mà quên dì là dì ám cả đời đó nghe” . Tụi nhóc nhớ lắm, có đứa nào quên đâu”
Vũ phì cười. Đúng là chị hai ! Hè này về nhà cho ba mẹ vui, nó còn có một việc khác quan trọng hơn cần thưa. Nhưng Vũ chưa biết bắt đầu ra sao thì trong bữa cơm trưa sau gần một tháng nó về, mẹ đã hỏi:
-“ Mẹ hỏi thật, con có người yêu chưa?”
Vũ giật mình, buông rơi đũa.
-“ Sao mẹ hỏi vậy?”
-“ Mẹ trông anh, mẹ biết. Thế nào, định giấu ba mẹ hả?”
-“ Lần này về con cũng định thưa với ba mẹ chuyện đó” – Vũ đặt bát cơm xuống, khẽ khàng nói.
-“Không phải đòi cưới con gái người ta chứ?Cô bé ấy thế nào, định bao giờ giới thiệu với ba mẹ?”
Ba nó cười:
– “Ba là ba không đồng ý đâu nhé. Ba mẹ ít học nên cưới nhau sớm. Chứ con thì phải tốt nghiệp xong đại học mới được cưới. Tụi bay cứ yêu nhau thêm một thời gian nữa cho mặn nồng.”
Vũ nhìn hai đấng sinh thành, cười khổ sở.
-“ Ba mẹ biết người đó mà”
-“ Ủa, vậy hả? Là con bé Mai làng bên hay con bé Linh hàng xóm? Tụi bay yêu nhau kín quá”
-“ Người đó tên Lam “- Vũ nuốt nước bọt nói tiếp. Nó biết chắc điều gì đang đợi mình.
-“ Lam nào nhỉ? Làng mình có ai tên Lam đâu? Ơ, hay là con bé Lam bạn con hồi cấp hai?”
-“ Không phải ạ”
-“ Thế thì ai nào? Anh cứ làm chúng tôi sốt ruột” – Mẹ nó cười, gặp thêm vào bát nó miếng trứng chiên.
Vũ nhìn ba mẹ một lúc, nó không đủ can đảm nói ra sự thật.
-“ Thôi, ăn xong con nói”- Vũ cắm cúi và ăn, thấy miệng cơm mặn đắng.
Ba mẹ nó cười dịu hiền, tưởng thằng con trai ngượng không dám nói. Họ chờ, chờ đến lúc thằng con chịu nói ra người mà nó thương. Để rồi…
Rầm!!! Cái bàn rung lên dữ dội. Ba nó dằn mạnh nắm đấm xuống bàn. Còn mẹ nó ngồi lặng người. Hai tay ba nó lẩy bẩy cầm cốc trà uống để lấy lại bình tĩnh. Mắt ông đỏ vằn, nghiến bạnh quai hàm.
-“ Anh quỳ xuống, quỳ xuống trước bàn thờ tổ tiên để ngẫm lại mình đi”
Ba nó gầm lên, bỏ vào buồng trong. Vũ nhìn theo, nước mắt lăn dài. Nó quỳ xuống, nhìn thẳng vào bàn thờ tổ tiên. Từ bé đến lớn, chưa bao giờ ba nó đánh hai chị em Vũ. Hình phạt duy nhất ông đưa ra luôn luôn là quỳ trước bàn thờ và hối lỗi vì những việc mình đã làm. Và cũng chỉ có chị hai nó thường bị phạt, còn nó thì chưa bao giờ. Đây là lần đầu tiên. Vũ thấy đau, giá như ba mẹ nó cứ chửi mắng, đánh nó thì biết đâu nó còn lý do và quyết tâm mong hai người chấp nhận tình yêu của mình. Vũ thấy xấu hổ, có tội với họ. Mẹ nó tiến lại, thắp lên bàn thờ ba nén nhang, có lẽ do cắm ba nén hương hơi chụm lại nên khi gió lòng hồ Sông Đà thổi lên, những nén hương bốc cháy. Lửa chiếu sáng khuôn mặt u uẩn của mẹ.
-“ Trời, Phật có mắt, xin đưa con trai con trở lại chính đạo”
-“ Mẹ, chuyện này không trông vào trời, phật được”
Mẹ nó thẫn thờ cam chịu
-“ Chứ tôi trông vào anh chắc? Trông vào anh học hành tử tế, có chút chữ nghĩa thì lại…”
Vũ nín bặt trước lời trách cứ. Trước mặt mẹ, nó chỉ là cậu bé lớn xác. Mẹ nó cũng bỏ vào buồng trong.
————²————–
Ba mẹ Vũ nghĩ rằng họ là những người làm cha làm mẹ may mắn. Họ bận việc suốt ngày, không đủ thời gian lo cho hai đứa con. Vậy mà cả hai đứa lớn lên, thương yêu, đùm bọc lẫn nhau. Chúng tự biết lo, tự kiếm việc làm thêm để phụ giúp ba mẹ đóng tiền ăn học. Họ tự hào, tự hào lắm vì cả hai người con, đứa nào cũng học hành tốt, đều đỗ ĐH cả. Con cái là tài sản lớn nhất của cha mẹ, vậy mà nay họ cảm thấy trắng tay, họ mất tất cả. Đúng là vô phúc!
Ba Vũ ngồi lặng phắc như pho tượng. Đôi mắt chỉ nhìn vào điểm duy nhất. Vũ! Ông với vợ là người ít học, không có nhiều lý lẽ để dạy con. Ông chỉ hiểu cái truyền thống ngàn đời nay “ trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng”. Vậy mà đứa con trai duy nhất của ông đang đi ngược lại cái chân lý bao đời nay của người Việt Nam. Ngày xưa, ông dạy cả hai đứa con rằng phải chịu trách nhiệm trước việc làm của bản thân. Con trai ông vẫn nhớ, nó đang chịu tội trước mặt ông đây. Ông thấy buồn tận tim.
Chợt nhớ lại cuộc gọi gần đây của con hai “ Ba à, nếu Vũ về thưa chuyện yêu đương với ba mẹ thì ba mẹ đừng buồn nhé. Ép dầu, ép mỡ, chứ ai nỡ ép duyên”. Lúc đó, ông cho rằng con trai mình yêu cô bé nào đó mà có thể cả ông lẫn bà đều không thích. Giờ nhớ lại, lẽ nào con hai đã biết chuyện của thằng út từ lâu. “ Ép dầu, ép mỡ, chứ ai nỡ ép duyên”. Nhưng “duyên “ở đây lại sai trái với lẽ thường,con ạ. Lam, người thanh niên ông đã gặp, và ông có cảm tình. Một chàng trai có chí hướng, có hoài bão và bản lĩnh. Ông đã từng nghĩ con hai mà yêu cậu này thì ông chấp nhận ngay. Nhưng chưa một khi nào ông nghĩ rằng cậu ta với thằng con út lại…
Lời cay mặn giấu vào im lặng. Gài vào những khoảnh khắc thời gian là nỗi đau mỗi người trong gia đình Vũ. Vũ thấy mình như con chim cánh cụt, giang cánh ra không bao giờ đón lại được người thân. Nó đã quỳ không biết bao lâu, đôi chân đã không còn cảm giác, tâm hồn nặng trĩu. Vẳng trong gió áp tới, đâu đây những tiếng mõ hòa quyện cũng những câu kinh Phật tụng.
Ánh chiều tà đổ xuống, soi rõ những con đò dọc như bức tranh hoang, những con đò ngang như câu thơ cổ. Ba nó bước ra, đôi mắt đục ngầu. Ông cất tiếng khàn khàn:
-“Anh có hối hận không?”
-“ Con không hối hận điều chi cả. Con thực sự yêu Lam như ba và mẹ yêu nhau. Con cũng không hối hận vì đã nói với ba mẹ.Con không muốn giấu dù biết cả hai sẽ không chấp nhận”
-“ Anh thấy vậy hạnh phúc chứ?”
-“ Trước đây, hiện tại và sau này cũng không. Nếu ba mẹ buồn thì con cũng không hạnh phúc được. Giả sử ba mẹ có chấp nhận thì con biết nhiều người sẽ không chấp thuận.”
Ba nó quay đi, khẽ lẩm bẩm “ không hối hận, không hạnh phúc” . Ông lại thắp lên bàn thờ nén nhang, khấn thầm.
Mẹ nó từ buồng trong đi ra, nói khẽ:
-“ Thôi, con đứng dậy đi.”
Mùa hè trôi đi ảm đạm. Ngôi nhà của Vũ không còn niềm vui .Trong tĩnh mịch nghe rõ tiếng thở dài não nề. Rồi tiếng thở dài chuyển thành tiếng khóc nhỏ. Xen giữa chúng nghẹn ngào những câu oán thán, những tiếng gọi đau quặn mà thân thương… như là tiếng người mẹ gọi con… Nước mắt làm cạn sức lực. Tiếng khóc nhỏ dần. Ba mẹ nó không nhắc đến chuyện của Vũ. Giữa ba người ngầm ra một điều luật, không được bàn thêm một câu nào về chuyện của Vũ, đồng nghĩa với việc họ muốn nó cắt đứt liên lạc với Lam…
Ba năm sau…
-“ Vũ, chuyện nhà sao rồi?” – Nguyên vỗ vai nó. Cậu ta giờ đây ngày càng bảnh trai, các em gái săn đón nườm nượp.
-“ Vẫn thế.”- Vũ đáp lại với một cái thở dài, vô thức bật lửa từ cái hộp quẹt Lam tặng. Ba năm qua, nếu không có thứ lửa này, chắc nó cô đơn đến chết. Nhìn vào ánh lửa tỏa ra, Vũ thấy ấm lòng lạ kỳ.
-“ Ba năm rồi mà họ vẫn chưa chấp nhận sao?”
-“ Là cậu thì cậu có chấp nhận không?”
-“ Cái đó phải đợi tôi lấy vợ, có con đã.”- Nguyên cười tinh quái – “ Mà cậu đeo tôi thế thì tôi còn ế dài”
Vũ cặp cổ thằng bạn, cười sằng sặc:
-“ Toàn ăn nói linh tinh.Cho cậu biết tay”
-“ Aa, đại ca tha cho em. Em hậu tạ tin này”
-“ Sao?” – Vũ khoanh tay nhìn thằng bạn nghi ngờ.
-“ Người đại ca yêu quý sắp lên đường về nước rồi”
Vũ ngừng cười, thấy hẫng.
-“ Bao giờ? Lấy tin này từ đâu?”
-“ Tuần sau! Cụ thể thì không rõ. Tin do chính đương sự nói ra. Tại vì có ai đó cắt đứt mọi liên lạc khiến tôi trở thành cái camera theo dõi hộ”
-“ Tôi phải làm sao đây?”- Nó cuống lên lo lắng. Đáp lại bộ mặt tuyệt vọng của Vũ là cái cười very đểu của Nguyên.
-“ An tâm. Mọi chuyện đã giải quyết ổn thỏa đâu đấy rồi”
Vũ nhíu mày nhìn Nguyên không hiểu. Cậu ta cười thích thú, tiết lộ thêm manh mối:
-“ Ba năm qua, Lam đâu phải người duy nhất liên lạc với tôi”
-“ Sao cơ?”
Nguyên lắc đầu không trả lời, cố tình giữ bí mật đến phút chót. ………… ………… ………… Điện thoại rung bần bật trong túi. Vũ mở ra nghe. Cái chất giọng thân quen vang lên vỡ òa cũng thứ cảm xúc khó tả. Mắt nó nhòe đi… ……….. ……….. ………..
Lam trầm ngâm cầm ly rượu. Anh vẫn chưa quen với sự thay đổi múi giờ. Hôm trở về, anh không thấy Vũ đón mình, trước đó anh đã nhờ Nguyên báo cho Vũ biết thời gian chuyến bay của anh. Chỉ có Nguyên đón Lam ở sân bay.
-“ Tôi nói với Vũ rồi. Nhưng quyết định thế nào là ở cậu ta”
Chẳng lẽ, ba năm thương nhớ của anh là vô ích. Anh biết Vũ đã nói chuyện với ba mẹ cậu. Anh cảm động vì điều đó, anh thầm cám ơn sự hy sinh của cậu. Nhưng quan trọng hơn, anh muốn gặp cậu, muốn nói rằng, sẽ không bao giờ buông cậu ra, dù trời đất có thay đổi. Lam với tay lấy chiếc chìa khóa cửa, bước ra.
Bình minh thuần khiết trào qua những hàng cây, ập vào đôi mắt của chàng trai đang đứng trước mặt anh. Gió thổi cùng nụ cười trong trẻo và hạnh phúc.
Mắt gặp mắt.
Chảy xiết những dòng người.
Chảy xiết những trìu mến, giận hờn, tin yêu, hoài nghi.
Chảy xiết những vết thương chưa lành sẹo.
Chảy xiết những khát khao ra đi và trở lại, sáng lòa và u tối.
Chảy xiết những cay đắng và ngọt ngào, mới mẻ và mỏi mòn.
Lam thấy mình mê đi trong niềm hạnh phúc được tái sinh, khi con người ấy đứng trước cửa, tắm mình trong một buổi sớm tinh mơ đẹp nhất trần gian.
“Ai tiên tri mới rõ nguồn cơn Hoa tình yêu phải nuôi bằng thương nhớ.”
Trong góc khuất con đường, một người đứng nhìn hai kẻ đang đắm chìm trong vòng ôm tình yêu với đôi mắt mãn nguyện.
– “Mọi thứ đều như kế hoạch”
-“Cám ơn em”- Giọng nữ trong điện thoại đáp trả.
Nguyên quay đi, tóc mờ dần trong bóng nắng…
-“ Lam, khoan đã… khoan..”- Vũ cố đẩy đầu Lam ra khỏi cổ mình. Anh đang hôn nó đắm đuối ngay khi họ bước chân vào phòng.
-“ Không được. Ba năm rồi anh không được ôm em. Anh rất nhớ em”
-“ Anh sang Pháp học kiến trúc hay học thói ba lăm vậy hả??”
-“ Còn ở đó mà châm chọc, đàn ông con trai gì quyến rũ thấy sợ”- Lam cười, cuốn lấy môi nó,chỉ buông nó ra khi gần như không thở nổi. Vũ vừa thở vừa trừng mắt nhìn Lam.
-“ Anh tính giết em đó hả?”
-“ Em đẹp hơn trước rất nhiều. Anh không kiềm chế được” – Lam hôn nhẹ lên trán nó như thể xin lỗi.
-“ Anh không cưỡng lại được thật àh?” –Vũ mở tròn đôi mắt ngây thơ nhìn Lam.
Một câu hỏi thật ý nghĩa. Lam dở khóc dở cười, gật đầu thú tội
-“Uh”
Nói rồi, Lam nghiêng đầu, tiếp tục hôn lên cổ , liếm nhẹ vành tai nó. Bàn tay anh luồn sâu vào trong áo.
RẦM!!
Cánh cửa bật tung cùng giọng hét lanh lảnh.
– “ Vũ !!!” (cảnh này quen quen )
-“Chị hai”
-“Vân”
Lam và Vũ cùng quay lại.
-“ Chị nhớ em quá chừng”- Vân chạy lại ôm lấy Vũ. Cảnh tượng nhìn khá buồn cười, bởi tay của Lam vẫn còn đặt lên người Vũ. Lam vội vàng rụt tay lại.
-“ Sao mày về đột ngột vậy?”
-“ Ai cho ông ý kiến ý cò gì ở đây” –Vân sấn tới–“ Tao không cho phép mày với Vũ đi xa hơn cái hôn với nắm tay đâu nhá. Muốn gì thì cũng phải đợi nó tốt nghiệp ĐH xong đã”
-“ Chị hai”- Mặt Vũ giờ đỏ như tôm luộc.
-“ Nếu tao không kiềm chế được thì sao?” Lam cười thách thức-“ Mày định làm gì tao?”
-“ Lại được cả anh nữa!!!”
Vân nhìn Lam cười đậm chất nữ hoàng:
-“ Sao là sao? Mày nợ tao nhiều lắm, biết không hả?? Nếu tao không công tác tư tưởng cho hai bậc phụ huynh thì giờ này còn lâu mày mới có Vũ mà ôm trong lòng. Biết điều thì sống tốt nhé, em rể tương lai, há há”
Cái giọng cười của Vân khiến Lam rùng mình. Kiếp này đụng phải nhỏ chắc là ác duyên từ kiếp trước. Vân quay sang cậu em, tươi cười:
-“ Đúng rồi, chị có chuyện vui muốn nói báo cho em. Chị sắp cưới.”
-“ Đám cưới???” *4 con mắt trố ra, mở to kinh hoàng not kinh ngạc*
-“ Ừ, lần này chị về cũng là thưa chuyện với ba mẹ và đưa anh ấy về ra mắt. Tên anh ấy là Roul, là người Việt gốc Ý. Nói chung cứ gặp rồi em sẽ biết” – Vân kéo tay Vũ lôi đi.
-“ Khoan, đi đâu vậy chị?”
-“ Lẩu dê quán”- Vân cười đáp lại-” Roul đang đợi chúng ta ở đó”
Vũ hét lên thảng thốt:
-“ Hả?? Có một con dê ở đây rồi còn đi lẩu dê làm gì??”
End.
|