Hành Trình Đi Tìm Uke
|
|
Tác giả: Ray Nguồn: Diễn đàn YaoiLand ——***—— Rating: 14+ Summary: nothing. Một câu chuyện bình thường ^^ có 5 chap —————— Chap 1
RẦM!!
Cánh cửa bật tung cùng giọng hét lanh lảnh.
– “ Vũ !!!”
Vũ thở dài , đau đớn nghĩ đến số tiền thay bản lề cửa. Khỏi cần nhìn, nó cũng nhận ra chủ nhân của giọng hét đó. Cái con người “ ám “ nó từ khi nó sinh ra đến giờ chứ ai.
– “ Có chuyện gì vậy chị hai?”
-“ Chị dọn ra ở trọ cùng em nhé. “- Vân, chị hai nó tuyên bố xanh rờn.
– “ Hả???” Mặt nó chảy dài theo từng giây. Ôi không, lại thêm một ý tưởng “vĩ đại” nữa của bà chị.
-“ Chị không thể sống thiếu em”- Vân nói bằng giọng thiết tha đúng kiểu brother-complex.
-“ Chị không thể nào làm tốt bất cứ việc gì mà không có em. Em thực sự quan trọng. Thật tốt là chúa đã tạo ra em”
Well, cảm động làm sao. Nhưng chị nó đâu phải brother-complex.
Vũ nhìn chị hai, cười mỉm:
-“ Điều đầu tiên chị nghĩ khi em sinh ra là gì vậy chị hai?”
-“ Chị có một osin, một cái máy báo thức, nhắc việc, hay cái gì đó đại loại thế”- Vân đáp ngay không do dự kèm theo một nụ cười tươi rói.
Vậy đó, 19 năm trời của nó ra sao, mọi người chắc đã hiểu.
Nó lạnh lùng:
-“ Em đang ở trọ cùng bạn. Chị không dọn đến ở cùng được đâu”
-“ Ai vậy em?”
– “ Lam! Bạn học cấp 3 với chị hồi trước”
Chị hai nó mở to đôi mắt ngây thơ.
– “ Em với nó sống chung hồi nào mà chị không biết? Chị tưởng em thích trọ một mình”
Vũ cau mày nhìn chị . Tiếng Việt phong phú và trong sáng vô ngần, có nhất thiết chị hai phải dùng và nhấn mạnh từ “ sống chung” không? Nghe ngứa cả tai. *-*
-“ Hắn trả 2/3 tiền trọ!” – Vũ giải thích đơn giản. Nó thích trọ một mình nhưng nếu tiết kiệm được tiền thì ở cùng một người nữa cũng chẳng sao. Nó yêu tiền mà.
Chị nó ngạc nhiên, Lam không phải người Vũ ghét nhất trong đám bạn của cô sao? Cheh,đúng là cái thằng ….
-“ Có gì bất tiện không em?”- Chị hai nó hỏi.
Khuôn mặt nó sa sầm ngay lập tức. Có hàng đống thứ mà nó ghét ở Lam, có hàng trăm thứ nó không hài lòng khi ở chung với hắn, nhưng quan trọng hơn tất cả là hắn…nguy hiểm.Vũ liếc nhìn chị nó. Chị hai đang chăm chú giở quyển sách để chỗ đầu giường ra xem, không để ý đến vẻ bất thường trên mặt nó.
Well, nói dối một chút cũng chẳng chết ai.
-“ Em gặp rắc rối với hắn”
Chết tiệt, nó nói thật ! Cái bản năng chết dẫm ! nó luôn phải thành thật trước chị hai.
Vũ ghét điều đó.
Vân dời mắt khỏi trang sách, nhướn mày chờ đợi em mình nói tiếp.
Thôi được, phải chấp nhận là nếu nó có nói dối thì chị hai sẽ phát hiện ngay lập tức. Luôn luôn như vậy! Quỷ tha ma bắt bà ấy đi.
Nó hít một hơi lấy can đảm rồi kể lại sự việc.
*Flash back*
Cách đây 3 ngày, Lam đi học về sớm với một khuôn mặt rạng rỡ. Ngay khi Vũ quay ra nhìn, hắn giang tay ôm lấy nó, thì thầm:
-“ Anh yêu em!”
Binh! Bốp ! Rầm!
5 giây sau..
Vũ bẻ ngón tay răng rắc, cười lấp lánh:
-“ Anh vừa nói gì?”
Lam ngả người dựa vào tường, một tay ôm bụng (do bị nó lên gối), một tay xoa mặt (do bị nó đấm). Hắn nhăn mặt phàn nàn:
-“ Yêu mà cũng bị đánh”
Nó túm lấy cổ áo hắn gào lên:
-“ Tôi đã cảnh cáo rằng anh mà nói yêu tôi thêm một lần nữa thì đừng hòng chết toàn xác.”
Hắn nhẹ nhàng gỡ tay của nó ra, cười vô tội:
-“ Trời, nói yêu mà cũng không cho. Em ác dữ.”
Vũ lừ mắt, muốn giết hắn ngay lập tức:
-“ Có lần nào anh nói suông không? Hay là lần nào cũng đi kèm với hành động? Lần cuối cùng anh nói yêu tôi, tôi đã phải vào viện điều trị tinh thần vì lúc nào cũng phải cảnh giác 24/24 với kiểu thể hiện tình yêu 35 của anh. 523 nghìn tiền viện phí đấy. Biết không hả???”
-“ Em tính chi li gớm. Anh đã làm gì em đâu”
-“Phải đợi có chuyện tôi mới được đập anh chắc? Nếu tôi không có chút võ phòng thân, nếu tôi không cảnh giác thì không đếm nổi số lần anh “ thịt “ tôi rồi”
Lam cười nham nhở:
-“ Vậy sao còn chấp nhận ở trọ chung với anh hả cưng??”
-“ Vì bà chủ nhà cho anh ở trọ, vì tôi không tìm được chỗ nào rẻ hơn nơi này” – Vừa nói, Vũ vừa vung nắm đấm về phía Lam. Hắn nhanh nhẹn cúi xuống tránh, rồi túm lấy áo nó, xoay nhẹ nhàng. Chỉ 1s sau, lưng nó đáp êm ái lên đất lạnh, mắt mở to ngỡ ngàng.
Nó quên, nó đã quên….
Hắn là cao thủ Judo. Cái cách mà hắn để im cho nó đánh khiến nó quên rằng tại sao kẻ có võ như nó phải sợ hắn. T___T
Hắn giữ chặt tay nó , đè lên chân nó, cười khẩy:
-“ Trông em lúc này quyến rũ cực kỳ!”
Nó nhìn hắn trừng trừng, gầm gừ:
-“ Tôi thề sẽ giết anh. Đồ đểu!”
Hắn chỉ cười nhẹ trước câu đe dọa của nó.
-“ Bình tĩnh đi!”
Rồi hắn buông nó ra, đứng lên đi về phía cửa. Đừng lố nhố bên ngoài cửa sổ là bà chủ nhà cùng với mấy người khác trong xóm trọ. Tiếng động phát ra từ phòng tụi nó làm ảnh hưởng đến xung quanh.Nhưng khuôn mặt họ không tức giận mà biểu hiện rất nhiều cảm xúc khó nói. Lam mỉm cười hiền lành, chân thật, đầy nghệ thuật:
-“ Xin lỗi đã làm ồn! Tụi cháu cãi nhau vặt thôi “
-“ Nhắc nhở nốt lần này , không có lần sau đâu đấy nhé. Xóm trọ này đâu chỉ có mình hai đứa ở.” – Bà chủ nhà bối rối nói, mắt không rời khỏi khuôn mặt điển trai của Lam. Biết mà, ai mà giận được khi nhìn vào khuôn mặt thiên thần ấy. Phải rất cương quyết, bà chủ nhà mới có thể rời mắt khỏi khuôn mặt hắn để quay đi. Thấy không còn gì để coi, mọi người tản mát.
Hắn đóng cửa sổ lại, quay sang nhìn Vũ,nhếch mép :
-“ Nào, giờ thì nói chuyện nghiêm túc. Anh vừa chia tay với honey”
Vũ đưa tay lên trán lắc đầu:
-“ Lại nữa, lần thứ 5 rồi. Lần này là vì sao? “
-“ Anh phát hiện honey có bạn gái. Anh không muốn níu kéo người không yêu mình”
-“ À vâng, con người vị tha!!”- Nó mỉa mai –“ Nhưng đó đâu phải là lý do anh quay sang hành hạ tôi”
-“ Anh nghĩ yêu khác với hành hạ , em à”
-“ Im! Tôi không muốn nghe cái người vừa chia tay honey đã nói yêu người khác dạy đời. Không ! Không thể được! Tôi không muốn mất thêm tiền viện phí nữa!”
Điên, điên thật rồi. Lý do nào khiến hắn cứ chia tay với người yêu là quay sang tỏ tình với nó chứ? Nó tưởng nó thoát rồi vì thấy hắn quen honey thứ 5 khá lâu. Cũng được nửa năm còn gì.
Chém chết cha cái tên khờ đấy, thích con gái thì nhận lời yêu hắn làm quái gì. Có bạn gái thì cũng phải giấu sao cho kín chứ. Ngu bỏ xừ.
Nó đi đi lại lại trong phòng bực bội. Bây giờ không phải là lúc nó nguyền rủa cái thằng người yêu ngu ngốc của hắn. Điều quan trọng là hắn hiện đang solo, hắn sẽ lại bám dính lấy nó, làm nó phát điên với tình yêu đi kèm với tính ba lăm của hắn.
Những ký ức đau khổ ùa về trong óc. Không, phải kiếm ngay người yêu mới cho hắn. Lần này , nó sẽ đích thân chọn lựa, đảm bảo 100% là người nó chọn sẽ không bao giờ để hắn phát ngôn câu” Đã chia tay với honey” một lần nào nữa.
Đúng, cứ làm như thế …
-“ Này, em có thể dừng việc đi tới đi lui khắp nhà không? Nền nhà sắp sụp rồi đó”
Vũ quay sang nhìn Lam, cười mỉm:
-“ Được thôi. Nói cho em biết mẫu người yêu của anh như thế nào?”
Lam nhíu mày nhìn nó, nhếch mép đáp:
-“ Là người anh yêu và yêu anh”
-“ Cụ thể hơn đi” – Nó ngọt ngào.
Lam nhìn nó chăm chú, từ lúc nào thằng nhóc trước mặt hắn đã thôi không chạy trốn mà quay ra đương đầu nhỉ. Cũng chẳng sao, nhóc muốn thì hắn chiều.
-“ Đáng yêu, hiền, trong sáng, thông minh, nhanh nhẹn, hay cười, hiểu ý người khác….blah…blah…”
Vũ vơ lấy cái bút và tờ giấy ghi chép lia lịa. Đến lúc Lam dứt lời, nó đọc lại, suýt xỉu vì tiêu chuẩn của hắn ngang bằng tiên đồng trong cổ tích.
Ừ thì hắn đẹp giai, ừ thì ăn nói có duyên, ừ thì thông minh, sáng láng. Nhưng có ối người giống hắn hoặc hơn hắn. Hắn quá tự tin khi đánh giá cao mình thông qua việc chọn người yêu đẹp như tiên đồng, thánh thiện ngang thiên sứ và kỹ thuật giường chiếu giỏi hơn trai bao. Đúng là khùng nặng..>”<
Nó không ngu, nó không điên mà đi tìm người đáp ứng đủ tiêu chuẩn của hắn. Làm gì có mà tìm ^”^. Chỉ cần kiếm một tên được 1/3 những yêu cầu đó là ok rồi. Có gì thì tình cảm có thể bù trừ cho.
Lam nhìn Vũ thích thú.. Cái vẻ mặt nghiêm túc đó yêu chết đi được. Muốn kiếm người yêu cho hắn sao? Đợi 100 năm nữa may ra mới đủ trình, nhóc à.
-“ Sao em? Để anh hạ bớt tiêu chuẩn xuống nhé. Em cứ tìm uke chuẩn cho anh là được”
Nó nhìn hắn trân trối. Biết thế nào là uke chuẩn của hắn. Uke chuẩn thì phải ra làm sao??? Lam chỉ nhìn nó cười khùng khục, không giải thích gì thêm.
-“ Vậy là em phải tìm uke cho hắn?” – Vân cố nén cười hỏi lại.
-“ Điều đó còn phải hỏi sao.” – Nó lầm bầm –“ Em không biết tìm người yêu cho hắn ở đâu nữa. Chẳng lẽ cứ gặp thằng nào ngoài đường là chặn lại hỏi “ Ê, cậu có phải uke chuẩn không? “ . Thật lố bịch! Tính xem trong trường có ai không, mà lạy chúa, trường toàn les!!”
Chị hai nó lăn ra cười sằng sặc.
-“ Hồi trước chị bảo thi vào trường chị thì không chịu. Toàn các em zai xinh xắn cả nhé”
-“ Mịa, em biết chị hám zai rồi. Nghĩ cách dùm em đi >”< . Để lâu là em chị lên thớt đấy.”
-“ Thằng Lam dám sao? Nó không ngại em thì cũng phải nể chị hai em chứ. Nhưng thôi, để chị nghĩ coi. Mai lớp em đá trận bán kết đúng không?”
-“ Vâng”- Vũ ngạc nhiên nhìn chị mình, Chưa bao giờ bà chị nhớ nổi chuyện của mình chứ đừng nói của người khác. Cái trí nhớ 257 Mb ấy. ^”^
-“ Chị nhớ không lầm thì em không có trong đội hình chính thức. Em có định đi xem không?”
-“ Không! Lớp em sẽ thắng thôi. K55 yếu xìu.”
-“ Chị khuyên em nên đến coi. Em sẽ tìm được người cần tìm đấy”
-“ Dựa vào đâu mà chị nói vậy? Chị là thầy bói chắc?”
-“ Dựa vào trực giác!” – Chị nó nói tỉnh bơ.
À vâng, cái trực giác luôn- chính-xác chỉ góp phần làm tăng độ quái đản của bà chị. Thấy nó vẫn cau có, Vân chuyển đề tài:
-“chị định qua trọ chung với em mấy hôm trước khi đi. Vậy mà..”
-“ Chị định đi đâu?”
Chị nó thở ra
-“ Chị sẽ đi du lịch khoảng một năm”
Rầm!!
-“ Trời, Vũ. Ngồi kiểu gì mà té được vậy em?”
Nó lồm cồm bò dậy, mắng:
-“ chị điên àh? Bây giờ có phải hè đâu mà đi du lịch! Lại còn những một năm. Chị biết vị trí của mình không đấy? Sinh viên năm thứ 4 nhé, sắp ra trường nhé. Mà chị định đi đâu? Tiền đâu ra mà đòi đi”
Chị nó vẫn cười cười:
-“ ờ, chị biết. Em đúng là con của ba mẹ (chứ bà không phải chắc?). Ba mẹ cũng mắng chị y như em. Chị sẽ xin trường bảo lưu kết quả. Chị có một khoản kha khá tiền làm thêm tiết kiệm. Có lẽ chỉ đủ trang trải được 1-2 tháng bên đó.Nhưng dù thế nào thì chị vẫn sẽ đi. Chị thích nước Ý lắm. Đừng lo cưng, chị là thiên tài mà. Sống được, sống tốt”
Nghe cách nói của chị, nó tự hiểu là ba mẹ không thể ngăn cản nổi cái con người ngu phi thường đang ngồi trước mặt nó. Vậy còn nó thì sao? có khuyên nhủ được chị hai không? Never! Quên đi. Bà chị nó là thế. Đến chúa cũng phải nói “ Oh! My god “ với chị hai.
|
Chap 2
Hoàng Minh Vũ là một thằng con trai bình thường!
Ờ, phải có một câu chốt như vậy để nhấn mạnh nỗi khổ của nó. Chứ nhìn thì ai chẳng biết nó là con trai, thậm chí còn khẳng định chắc chắn nó là một thằng nhà quê. Cái bản chất nhà quê bộc lộ ngay từ nước da đen giòn như dế trũi, mái tóc xù xù như lông nhím đến bàn tay chai sần của con nhà nông. Từ cái áo sơ mi vẫn gắn mác phù hiệu cấp 3 đến cái dép tổ ong dùng cho cả ba mùa.
Nói chung là một phong cách quê xì-tin. Nhìn không ra sinh viên ĐH.
Mà nó cũng cóc cần quan tâm đến cách nhìn của người đời. Quê thì quê nhưng nó vẫn ăn mặc đàng hoàng, nghiêm chỉnh chứ đâu có lôi thôi, lếch thếch như bọn lang thang đâu mà sợ. 19 năm ở cùng bà chị, nó đã nghiệm ra rằng, con gái là một sinh vật huyền bí, là câu đố lớn nhất mọi thời đại. Nó ghét giải câu đố nên nó cũng ghét con gái. Vậy nên cũng chẳng cần chăm chút nhan sắc để được con gái chú ý.
Đáng tiếc thay, nó cũng không thích con trai. Nhờ “ơn” ai đó mà bây giờ nó dò xét mấy thằng bạn mình một cách kỹ càng và cảnh giác.
Vâng, đó chính là nguyên nhân của sự chán như con gián mà nó đang phải chịu đựng. Tại sao một đứa tầm thường, nhà quê, một thằng không mê gái đẹp, trai xinh lại phải ngồi đây, trong cái sân vận động bụi bặm, giữa những tiếng la hét tần suất cao, mắt lồi căng hết cỡ để cố tìm cho được một đực rựa có khả năng là uke chuẩn?
Nó ghét những nơi ồn ào, chộn rộn. Nó thích sự yên tĩnh, cô độc và ..tiền. Nhưng muốn có những tháng năm yên bình, bảo vệ được tiền bạc không bị thí vào bệnh viện, nó phải lê xác nặng đến cái sân vận động chết toi, nơi hội đủ những điều kiện nó ghét.
Vài trò đùa của chúa…T___T
-“ Vũ, đừng có ngồi đó mà đảo mắt quanh khán đài như rang lạc nữa.Lại đây mà cổ vũ cho lớp “ – Nhỏ Linh, bạn cùng lớp với nó hét vọng lại từ hàng ghế đầu.
Nó đảo mắt xung quanh lần chót. Chẳng có tia hy vọng le lói nào.Con gái thì không thèm nhìn, vẫn là các nàng ‘dịu dàng’ với chất giọng cao chói lói thôi.Con trai toàn là những thằng bình thường, có mấy tên sáng sủa không cao lớn, mạnh mẽ, thì cũng thuộc dân hám gái. Haizzz, chán thật. Nó lết đến chỗ con bạn:
– “ Lớp mình thắng chắc. Cổ vũ làm gì cho đau họng. Bao giờ lớp mình nhắm không thắng nổi thì mới cần tao cổ vũ”
– “ Mày im ngay! Mồm ăn mắm, ăn muối. Mày không thích coi đá bóng thì ra đây làm cái khỉ gì? Hóng gió chắc? Có mà hóng bụi !”
Nó mở mồm toan cãi lại nhưng rồi phải ngậm miệng ngay lập tức. Cãi lại con bạn kiểu gì? Không lẽ lại nói :” Tao đến sân bóng để tia zai chứ cóc phải ham hố phong trào đá bóng trường”.
Điên, nói vậy chết với cái mõ làng của con Linh ngay. Nhỏ Yến ngồi cạnh Linh quay sang cằn nhằn:
-“ Mày thôi ngay cái kiểu ăn 3 miếng cổ vũ một tiếng cho tao nhờ. Nghe uể oải như hạt cơm nguội ý”
-“ Mặc tao! Xét nét vừa thôi. Tao có phải con tụi mày đâu mà mày chê lên chê xuống”
Hai con nhỏ khoanh tay trước ngực, nhìn nó không hài lòng. Kệ thây tụi mày, tao ghét phải ngồi trên khán đài thêm một giây, một phút nào nữa rồi.
Nó lơ đễnh nhìn xuống sân bóng một cái gọi là…có tinh thần tập thể, trước khi đứng lên đi về. Nó không ngờ cái giây phút ấy, bài ca chiến thắng vang lên trong đầu.
Aha, nó thấy rồi! Kẻ nó phải tìm đang chạy hùng hục trên sân. Đúng là xa tận chân trời , gần ngay trước mắt. Sao nó không nhận ra từ đầu nhỉ? Ờ quên, nó mải nhìn khán giả chứ có nhìn bọn cầu thủ đâu. Nó cứ đinh ninh là bọn cầu thủ không có đứa nào nhìn ra hồn. Đần thật, suýt nữa là bỏ lỡ cơ hội ngàn năm.
-“ Linh, mày biết thằng kia không?” – Nó giật tay con bạn, chỉ chỉ.
-“ Thằng nào? Áo số mấy?”
-“ Áo số 9 ấy. biết không?”
-“ Biết” – Con bạn cười tự mãn –“ Đó là Nguyên, mệnh danh hậu vệ chân thép trong đội tuyển trường, nổi tiếng trong giới chị em vì khuôn mặt baby lẫn cá tính tốt bụng”
-“ Thật à?” – Nó liếm mép, vẫn không rời mắt khỏi Nguyên.
Nhỏ Yến cười đểu đểu:
-“ Trông mày như muốn ăn tươi nuốt sống cậu ta”
-“ Bậy nào. Đó là biểu hiện của vui mừng” – Nó nạt con bạn.
Hai con nhỏ nhún vai tỏ ý không tin nổi. Biểu hiện của vui mừng là nước dãi chảy ròng ròng, mắt sáng như đèn pha, nhấp nhổm trên ghế àh? Giống dê chúa thì có.^”^
Không quan tâm đến hai đứa bạn, nó giờ chỉ biết đến niềm hạnh phúc ngất ngây. Ôi, cái mặt….cái mặt của bạn Nguyên. Sao mà dễ thương thế …y như hoa cỏ mùa xuân ấy…da trắng nhé…tóc đen mượt ánh lên trong nắng nhé, đôi mắt sâu thẳm hút hồn nhé….cái mũi cao và đôi môi gợi cảm nhé… Tuy chiều cao khiêm tốn, nhìn chỉ cao bằng nó nhưng mà đá bóng hay thế , chạy khắp sân với quả bóng trông say mê lạ.
Èo, Wonderful ! Đây chính là người nó tìm. Chị hai nói chuẩn thật.
Nhỏ Linh khều khều nó, cất giọng đau đớn:
-“ Ôi, con ngừơi bạc tình, nỡ bỏ rơi hai cô gái đáng thương để đến với mỹ nam tử”
-“ Chúng ta chẳng qua chỉ là thú vui qua đường của người ấy hay sao?” – Nhỏ Yến chấm chấm khóe mi rất kịch
-“ Biết mà, hai ta nào có được tình yêu như “cậu ấy”
-“ Có thể nói con tim chàng đã dành trọn cho cậu ấy. Chúng ta sắp chết vì đau khổ rồi” *nắm tay nhau nhìn xa xăm*
-“ Thôi ngay! Có ngừng diễn cái trò ấy lại đi không hả? Đủ tởm rồi đó”
Vẻ bi ai, sầu khổ lập tức biến mất, nhường chỗ cho vẻ nham hiểm, cùng nụ cười gian chính hiệu:
-“ Được thôi! Giờ diễn đúng bản chất nè. Đồ mèo mỡ”
-“ Mèo mỡ cái búa á? Thích cái đẹp thì có gì đáng phê phán hả???” – Nó lườm hai đứa bạn thiếu điều lòi mắt.
-“ Có ai phê phán gì đâu” – Yến cười mỉm chi beo
-“ Đúng đúng, chẳng mấy khi bạn Vũ lạnh lùng biết cảm nhận cái đẹp mà” – Nhỏ Linh dài giọng xỏ xiên.
Grừ, sao mà nó ghét hai con nhỏ này thế. Nào, phải nghĩ kỹ trước khi đập tụi khùng ấy. Nó không nên gây thù chuốc oán lúc này, nó cần hai đứa kia giúp đỡ trong cái kế hoạch hoàn hảo vừa vạch ra. Quân thủ trả thù mười năm, xong việc rồi ta tính sổ cũng không muộn. Được, ghi nợ việc này. Nghĩ thế Vũ dịu giọng, xuống nước với hai nàng:
-“ Nghe này, tao thừa nhận có ý với Nguyên và tao cần tụi mày ra tay thể hiện để tiếp cận với cậu ta.”
-“ Bao giờ hết trận, mày xuống đó mà làm quen. Dễ mà.” – Yến cười khẩy, không tin là có ngày thằng bạn lại đi nhờ vả mình.
-“ không được. Tao không quen Nguyên, tự nhiên nhảy ra nói chuyện, xin số điện thoại thấy ngu bỏ xừ. Tao cần cách khác. Thôi mà, giúp bạn bè chút đi”
-“ Mày trả tụi tao bao nhiêu?”
-“ 1 tuần bánh ngọt, chịu không?”
-“ Không được, ít nhất là một tháng chè, kem, bánh ngọt” – Linh ra giá.
Đúng là bọn cơ hội. Biết rằng hai con nhỏ kia là dân kiết xu nhưng nó vẫn không ngăn được bản năng mặc cả:
-“ 2 tuần thôi. Tụi mày phải để tao sống chứ”
-“ 1 tháng! Không thì tìm người khác mà nhờ.”
-“ Thôi được” – Nó đáp ỉu xìu –“ Ăn của tao nhiều vậy mà không được việc thì chết đi”
-“ Ok men. Chờ đấy!”
Vũ công nhận là tiền bỏ ra không phí. Hai con nhỏ kia dùng mỹ nhân kế dụ dỗ bạn của Nguyên khiến thằng này bỏ lại cậu ta để đèo hai nhỏ về. Với miệng lưỡi ngọt như mía, và cách đưa đẩy tài tình rằng là chỗ nó trọ cách kí túc xá trường không xa, một kết quả mĩ mãn ra đời. Nguyên đi nhờ xe nó về.
-“ Phiền cậu nhé” –Nguyên cười. Woa, nụ cười đẹp mê người. Thật lạ là cậu ta chưa bị bọn con gái nhảy vào xâu xé.
-“ Không sao. Tiện đường thôi” – Nó đáp lại bằng một nụ cười chân thật.
-“ Để tôi đèo cậu”
-“ Ok” . Cheh, không chỉ đẹp mà còn biết cách ứng xử nữa. Xem ra nhân cách không có vấn đề gì.
Đời đẹp rồi
————²————–
-“Mặt anh sao thế?”- Vũ hỏi khi nhìn thấy khuôn mặt sưng chù vù của Lam.
-“ Em lo lắng hả?” – Hắn cười thích thú.
-“ Ừ” – Nó đáp lại thản nhiên.
Hắn nhìn nó ngỡ ngàng. Điều gì đã xảy ra với nhóc của hắn? Tường bảo vệ không còn, sát khí chạy đâu mất. Sao lại cười tươi thế kia, bình tĩnh hơn ngày thường. Trước ánh mắt ngạc nhiên của hắn, Vũ lôi hộp cứu thương ra và bắt đầu băng bó cho hắn. Cheh, lý do gì cũng được. Miễn là nhóc không xù lông nhím với hắn là đẹp rồi.
-“ tôi tìm thấy người hợp với anh rồi đấy!Học cùng trường với tôi” – Nó cười.
Hắn méo. Hắn không nghĩ là nó tìm ra người yêu cho hắn nhanh thế. Chưa đến một tuần mà đã…
-“ Nhờ chị hai tôi cả. Bả làm thấy bói chắc giàu sụ”
-“ Con nhỏ chết bầm”
-“ Hử?Anh vừa nói gì?”
-“ Không, nói nhảm thôi. Dù em tìm thấy thì chắc gì người ta đã yêu anh. Em không ngây thơ đến mức nghĩ thằng con trai nào cũng có gen gay đấy chứ?”
-“ Không biết được. Nếu đầu độc thành công thì có khi…”
-“ Cậu ta mà phản ứng trơ như em thì quay về yêu anh nhé” – Hắn nói kiểu ‘ anh không hy vọng em thành công’.
-“ Mơ đi. Mà cũng nói luôn. Tuần sau tôi chuyển vào ở kí túc xá trường. “
-“ Cái gì??? Em ghét ở ktx mà “
-“ Ừ. Vì ở ktx không được tự do. Nhưng mà người yêu tương lai của anh trọ ở đấy. Tụi tôi học khác lớp, lại không trùng tiết học. Muốn tiếp cận thì chỉ còn cách ấy. Vả lại, tiền trả cho ktx rẻ hơn ở ngoài”
-“ Kiếm người khác đi. Anh không thích thế” – Hắn cảm thấy khó chịu. Không ngờ sự việc quay sang một hướng khác ngoài dự kiến.
-“ Tôi chọn cậu ta rồi. Anh đừng có mà ý kiến, ý cò gì”
-“ Ơ hay, thế chọn người yêu cho anh hay cho em mà em nói vậy?”
-“ Cho anh!! Anh muốn người khác cũng được nhưng chuyện dọn vào ở ktx không thay đổi đâu”
Hừ, nó đã tính toán chi li cả rồi. Còn lâu mới để hắn phá hỏng. Nhỏ Linh bằng cách nào đó đã thu xếp cho nó xin vào ở trong ktx, cùng phòng với Nguyên. Nó vừa trốn được Lam , vừa có thời gian và không gian mà tiếp cận, tìm hiểu cậu ta. Chỉ cần tìm thấy nhược điểm chết người của cậu ta là nó sẽ sử dụng để biến Nguyên với Lam thành một cặp. Hoho, nó thật thông minh. Ai dám bảo nó với chị hai không giống nhau nào. Hiền đấy nhưng độc lúc cần.
Nếu bảo điều gì Vũ không tính đến thì chính là cái tính cố chấp của Lam. Mất một lúc lo lắng, cái đầu thông minh của hắn đã hoạt động. Vớ vẩn, hắn đã bầm dập như vậy vì nhóc thì sao hắn để nhóc thoát dễ dàng được chớ. Nở nụ cười của kẻ chiến thắng, hắn nhìn nhóc trìu mến. Cứ vô tư đi nhóc yêu, cuối cùng thì em vẫn phải cúi đầu trước ta thôi….haha……
Đứng trước mặt Nguyên là cậu con trai gọn gàng trong bộ đồng phục cấp 3, hai tay kéo chiếc vali to đùng. Cả con người cậu ta toát lên màu nâu bóng của gỗ lim, mái tóc xù xù, vài lọn xoăn rủ xuống không che nổi vầng trán cao. Cậu ta trân trân nhìn Nguyên, đôi mắt mở to như chờ câu trả lời “ Nhớ hay không?”
-“ Cậu là…”
-“ Mình là Vũ! “ – Cậu ta cười toe.
-“ À, lần trước cảm ơn cậu nhé “
-“ Không có gì. Mình vào được chứ?”
-“ Tất nhiên” – Nguyên vội đứng tránh khỏi cánh cửa –“ cứ sắp xếp đồ đạc vào bất cứ chỗ nào còn trống”
Vũ bước vào, đặt vali xuống đất, quay ra nhìn Nguyên ngượng ngiụ
-“ Uhm, cậu có nước không? Cho mình xin một cốc. Leo một hơi lên tầng 6 mệt quá”
-“ Ktx lởm, không có thang máy” –Vừa gật đầu đồng ý, Nguyên vừa lấy cốc rót nước cho Vũ.
-“ Người ta bảo leo mỗi bậc cầu thang tăng tuổi thọ thêm 3s. Coi đó như niềm an ủi vậy “ – Vũ bông đùa, đón lấy cốc nước từ tay Nguyên, cậu uống một hơi hết sạch.
-“Ừ, leo 10 năm mới sống thọ thêm được một năm”
Nguyên mỉm cười nhìn Vũ. Cậu ta khiến Nguyên cảm mến. Sinh ra và lớn lên ở đất Hà thành, trong một gia đình giàu có và quyền thế, Nguyên không thể hòa nhập được với những kẻ nhà quê. Cậu tôn trọng họ nhưng không sao quen được với cách sống, cách nói đậm chất thôn quê ấy. Vũ lại khác. Cái giọng đặc sệt địa phương mà nghe thanh nhẹ, không làm Nguyên ghét. Cái chân thật toát lên mà không hề khờ khạo.
Thân nhau rồi, Nguyên mới nhận ra Vũ ít nói, trầm lặng nhưng có thể cởi mở với bất kỳ ai bắt chuyện với mình. Sinh viên ngoại tỉnh học ở thành phố có hai loại. Một là kiểu nam nhi chi chí, quyết tâm vươn lên học thật giỏi, sống thật tốt, là kiểu gương mẫu mà mọi bậc cha mẹ đều muốn con cái học theo. Còn loại thứ hai là những kẻ không thể thoát khỏi cám dỗ của thủ đô,sớm muộn cũng sa ngã. Còn Vũ, cậu ta chẳng thuộc loại nào trong hai loại trên. Ở cậu không có sự chăm chỉ, cần mẫn đến ngưỡng mộ, cũng không có sự ngây ngô dễ lầm đường lạc lối. Cậu ta học khá nhưng lại chưa có dự định gì cho tương lai để cố gắng đạt tới. Cái cách Vũ sống cho thấy cậu ta hiểu được nhưng cạm bẫy ở đời. Vũ chỉ đơn giản là chấp nhận sự phức tạp của cuộc sống, gặp rắc rối thì tùy cơ ứng biến.
|
Chap 2 ( tiếp )
Nhưng có một điều khiến Nguyên không khỏi ngạc nhiên. Vũ làm thêm rất nhiều, từ gia sư, phục vụ bàn đến phát tờ rơi, sửa xe đạp… Có lần không ngăn được thắc mắc, Nguyên hỏi:
-“ Cực vậy để làm gì? Trường mình trường công, học phí và phí sinh hoạt đâu nhiều”
-“ Thì cũng là muốn kiếm tiền thôi. Vũ muốn có thật nhiều tiền” – Cậu ta khịt mũi đáp lại.
-“ Có tiền rồi sao nữa?”
Vũ nhìn xa xăm
-“ Không biết…Cứ muốn có thật nhiều tiền thôi. Biết đâu có ngày tặng cho ai đó không biết chừng” – Vũ nói câu cuối với giọng cười rúc rích.
-“ Cậu lạ thật “ – Nguyên nhận xét.
Vũ nhìn cậu ngạc nhiên:
-“ Đùa hả? Người như Nguyên mới lạ chứ. Trai thành phố mà sống xa gia đình, lại còn đi làm thêm, quyết không nhận viện trợ từ bố mẹ”
-“ Thế à “
Nguyên chỉ hỏi hờ hững. Ý nghĩ trôi dần về quá khứ. Gia đình Nguyên đúng motif nhà giàu. Quan hệ gia đình lạnh nhạt, tình yêu thương tính bằng tiền. Từng có một thời gian ăn chơi, cậu quen biết những cô gái làm ở quán bar. Ban đêm họ rực rỡ, phấn son thơm lừng. Nhưng chính khi gặp họ vào ban ngày, khi son phấn gột rửa. khi quần áo được thay, Nguyên bắt gặp trong lòng mình một điều gì đó không bình an. Rồi chẳng biết từ bao giờ, cái ý chí tự lập trỗi dậy, cháy rực.
-“ Này, có người yêu chưa?” – Vũ lên tiếng sau một hồi im lặng.
-“ Không có.”
-“ Xạo, mặt vầy mà bảo chưa. Ít nhất cũng phải vài ba mảnh tình vắt vai”
-“ Có sao nói vậy thôi. Nguyên chưa yêu ai cả”
-“ Sao thế? Bất lực chăng? “ – Vũ bông phèng.
-“ Thôi đi cha. Đoán mò tầm bậy, tầm bạ. Tôi không tin ở con gái. Họ quay mình như chong chóng ấy”
-“ Vậy là thích con trai?”
Nữa, chơi shock tinh thần kiểu này hại tim lắm nha Vũ. Với lấy cái gối, Nguyên ném về phía Vũ.
-“ Khùng, tôi con trai mà”
Bắt lấy cái gối và ôm ghì nó trong tay, Vũ cười:
-“ Con trai thì sao? Yêu thì câu nệ chi ba cái chuyện cỏn con”
-“ Cả đống vấn đề mà bảo chuyện cỏn con.” – Nguyên nhíu mày, rồi cười tinh quái –“ Thích tôi thì nói thẳng ra đi, đâu cần vòng vo làm gì cho mệt”
Vũ ném lại cái gối vào đầu Nguyên.
-“ Ăn dưa bở ngon nhỉ. Ngồi đấy mà mơ”
Nguyên cười kiểu ‘ta đây biết tuốt’ làm Vũ tức điên. Hai đứa lao vào vật lộn như trẻ con.
Cốc, cốc, cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, khiến cả hai ngừng đùa. Đưa tay vò vò mái tóc rối, Vũ ra mở cửa rồi đứng chết trân khi nhận ra người đang ở trước mặt.
-“ Chào em!” – Lam cố tình ngân nga giọng mình khi thấy khuôn mặt khờ câm của Vũ.
-“ Chào anh!” – Vũ đáp lại máy móc. Thấy ánh nhìn chữ gian đóng mác của Lam, cậu tỉnh hồn lại – “ Sao anh lại ở đây? “
-“ sao không? Anh mới chuyển sang ở phòng bên cạnh. Qua chào hỏi hàng xóm có gì sai.”
-“ Hả???? Đây là ktx trường mà. Anh có phải sinh viên trường tôi đâu”
-“ Ừ.” – Lam cười cười, vẻ mặt không thể hiểu đang nghĩ gì.
Cái ktx trường Vũ bình thường. Nghĩa là nó cũng có mấy cái tệ nạn kiểu như sống thử, đưa người trường khác vào trọ lén… Nhưng Vũ không ngờ là Lam dám lợi dụng điều đó để mà tấn công cậu.
-“ Mời bạn cậu vào chơi đi. Cứ đứng ở cửa nói chuyện không hay” – Nguyên nói vọng ra khi thấy đứng chình ình ở cửa, một bên là sát khí bừng bừng, một bên là bê tông trơ trơ.
Khẽ hất đầu vào trong, Vũ thì thầm:
-“ Đó, honey thứ 6 cho anh đấy. Có gì vào trong rồi nói tiếp”
Nguyên nhìn người thanh niên vừa bước vào, một anh chàng cao khoảng 1m80,điển trai , dáng điệu mạnh mẽ.
-“ Chào em” – Lam mỉm cười thân thiện.
-“ Chào anh” – Nguyên đáp lại.
Không muốn làm phiền, Nguyên lôi sách ra đọc, thỉnh thoảng lắng nghe câu chuyện của Vũ và Lam. Hai người nói chuyện với nhau lúc lâu, lúc tranh cãi, lúc im lặng.Chẳng biết Vũ có nhận ra không, chứ cậu ta dễ cáu hơn. Trước mặt Lam, cái bản tính trẻ con lộ nhiều. Nguyên lờ mờ đoán ra quan hệ của hai người nhưng không có ý định hỏi sâu thêm.
Ngay lần gặp đầu tiên, Nguyên đã thấy Lam mang hơi thở giống cậu. Thời gian sau này đã chứng minh tất cả. Nguyên thường bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của anh ta, xuyên trái tim như thép nhọn, nhiều lúc khiến người đối diện sợ hãi vì có thể ngã vào trong đó, không có lối thoát. Nhưng đồng thời, trong đôi mắt ấy ẩn chứa cái gì vướng víu, không muốn gỡ ra. Lam để mọi người lướt qua đời mình không níu kéo, như thể anh ta chỉ là bóng ma giữa nhân gian và tất cả đều có thể xuyên qua. Lam câm lặng trong một khối băng, u tịch trong bóng tối.
Vũ hay phàn nàn về anh ta. Nào là tốt bụng giúp bạn gái những việc lặt vặt, “khuyến mãi” thêm nụ cười ruồi mà bao cô chết đứ đừ vì tưởng đó là nụ cười galăng. Rồi thì đẹp trai, học giỏi, nói năng lịch sự, được cả khoa và thầy cô yêu mến nhưng chẳng ai dám nhìn thẳng vào anh ta. Nào là phong lưu khắp nơi, quyến rũ bao người nhưng luôn thề thốt là chưa thích ai…
Nguyên mỉm cười, Vũ không nhận ra? Chỉ trước mặt Vũ, anh ta mới thoải mái nói chuyện một cách tự nhiên nhất, không gì có thể đơn giản hơn.
-“ Anh ta luôn làm người khác hiểu lầm” – Vũ kết luận. Cậu ta nhìn Nguyên, mắt ánh lên màu chiều không nắng.
À không, Vũ hiểu , hiểu rõ Lam như chính bản thân cậu ta. Có lẽ, cậu cũng nhận ra con người thật của Nguyên nữa..
Vũ có cái vẻ hoang dã hiếm gặp cũng như sắc trong veo của đôi mắt. Trong đến vô ngần. Bình thản quá. Ánh mắt đó xoáy vào Nguyên cùng câu hỏi:
-“ Nguyên thích anh Lam không?”
-“ Một chút” – Cậu đáp, nửa đùa, nửa thật.
-“ Có muốn làm người yêu anh Lam không?”
Nguyên bật cười:
-“ Vũ không yêu anh ấy sao? Thấy anh Lam thương Vũ lắm mà”
-“ Làm gì có…uhm…có lẽ..”- Vũ vò vò mái tóc cứng, một thói quen khi bối rối. Ngẩng lên nhìn, cậu ta cười vô tư.
-“ Nếu là Nguyên thì ảnh sẽ yêu thật lòng cho coi. Không ai hợp với ảnh hơn Nguyên đâu. Tin Vũ đi”
Nguyên cười thay cho câu trả lời. Có lẽ đêm nay, cậu sẽ mơ, về người con trai bình thản trong gió, có nụ cười trong trẻo đến lạ kỳ. Thấy Vũ vẫn nhìn mình, Nguyên lảng sang chuyện khác:
-“ Anh Sơn vừa rủ qua phòng ảnh nhậu. Đi không?”
-“ Đi chứ” – Vũ gật đầu ngay tắp lự -“ hôm nay Vũ không phải đi làm thêm”
Sơn và Lam ở chung phòng. Bình thường Vũ sẽ không đời nào ghé qua phòng Sơn vì không muốn gặp Lam.Nhưng tối nay, anh ta đã đi sinh nhật bạn từ chiều. Hớn hở đập cửa, Vũ réo:
-“ Anh Sơn ơi, mở cửa. Tụi em qua nè”
Cửa mở cùng ánh sáng lấp lánh:
-“ Đến vừa hay. Tụi anh đang chuẩn bị đồ nhậu”
-“ À, tôi chợt nhớ ra là mình chưa làm xong bài tập.Xin phép anh, tôi về phòng đây. “ – Vũ mỉm cười đáp lại, đoạn quay ngoắt 180 độ, định bước về phòng với tốc độ nhanh nhất có thể.
-“ Khoan, sao thấy anh là em chạy vậy hả?” – Lam vội kéo tay Vũ.
-“ Tôi không chạy trốn anh, tôi chỉ chạy trốn khỏi phiền phức thôi. Tại sao anh lại ở nhà? Anh không đi sinh nhật bạn sao?”
-“ Anh sao có thể đành lòng bỏ nhóc ở nhà mà vui chơi được” –Lam cười, vòng tay ôm lấy Vũ khiến cậu ta gắt um.
-“ Anh có buông tôi ra không thì bảo? Đồ xấu xa”
Lam cười to:
-“ Giỏi thì thoát khỏi tay anh xem, nhóc”
-“ Grừ” * Vùng vẫy*
*Vùng vẫy* Nguyên bước đến, giật Vũ khỏi vòng tay Lam, nhíu mày nói:
-“ Đùa đến đây thôi. Anh có định cho tụi em vào trong không?”
Lam thoáng ngạc nhiên nhìn Nguyên, rồi bước tránh khỏi cửa,hất đầu vào trong phòng. Còn Vũ thì nhìn Nguyên với ánh mắt biết ơn. Cheh, để hai người đó cãi nhau thì có mà hết ngày cũng không xong. Nhưng lần này, Nguyên thấy bực bực trong lòng. Cậu không muốn thấy cảnh thân thiết giữa Vũ và Lam chút nào.
-“ Mùi thơm ghê. Anh Sơn có gì cho tụi em thế?”
-“ Mực nướng. Đặc sản quê nhà nhé” – Sơn quay ra cười, tay hươ hưo cái đĩa mực. Anh ta trông đậm người và chất phác.
-“ Well, cứ nhìn thấy anh là tâm hồn em được cứu rỗi. Anh đã thanh tẩy bầu không khí “ ô nhiễm nơi đây” – Vũ nhìn Sơn long lanh ánh mắt.
-“ Này, anh vừa ban phát miễn phí nụ cười thiên thần đấy. Bộ nhóc không được cứu rỗi sao?”
-“ Cứu? Cứu cái đầu anh á. Đừng so sánh điệu cười phát tởm đó với nụ cười trong sáng của anh Sơn nhé”
-“ Thôi thôi, em mà nói nữa thì tối nay anh không sống nổi với thằng Lam.”- Sơn vội xua tay.
Điệu bộ của anh khiến mọi người cười vang. Bốn người ngồi xuống. Lam mang ghita ra đánh cho thêm phần xôm tụ. Lúc đầu, Nguyên tưởng anh ta chơi cho vui nhưng sau mới hiểu, tiếng đàn kia để tặng cho một người. Phải chăng vì vậy mà tiếng đàn có hồn hơn, mặn mà hơn. Nguyên với Sơn vỗ tay tán thưởng,còn Vũ nhìn Lam khẽ mỉm cười như dòng nước êm đềm. Vì bài nhạc hay vì Lam?? Dường như lúc đó giữa hai người đã có một sợi dây ấm áp vô hình nối liền hai trái tim.
-“ Chén nào!” – Sơn lên tiếng, cùng lúc với bốn cái tay vươn tới cái đĩa mực.
-“ Mực ngon”- Nguyên nhận xét.
-“ Quê anh ở gần biển à ?” – Vũ hỏi
-“ Ừ, quê anh ở Quảng Ninh. Nhà anh ngay cạnh biển, sáng nào gió cũng đưa hương biển mặn chát vào. Tụi bay thích thì hè này về quê anh chơi”
-“ Tuyệt. Em thích biển. Ở quê em không có biển, chỉ có con sông Đà hùng vĩ thôi” – Vũ mơ màng
-“ Thảo nào nhìn hai người đen thế. Dân biển với dân sông nước cả” – Nhai nhai râu mực, Nguyên chép miệng – “ Nguyên chưa đi Hòa Bình bao giờ, chỉ biết ở Hòa Bình có sông Đà thôi”
-“ Quê Vũ còn có rừng. Mưa rừng ào ạt, nắng rừng cháy da. Có cả cây gạo bên sông, tháng 4 ra hoa đỏ lựng cả bến đò. Tháng 5 hoa gạo rụng phủ kín cả mái lán. Những buổi tối chở đò đưa chị hai đi chơi trăng trên sông Đà vui lắm.” – Vũ nói mà khuôn mặt bừng sáng niềm vui.
-“ ủa, em có chị à?” – Sơn ngạc nhiên –“ Anh tưởng em là con cả trong gia đình chứ. Trông chín chắn hơn ối thằng anh biết”
Vũ giả vờ ngó lơ ra ngoài cửa sổ. Có người chị như Vân thì ai chẳng chín chắn. ^”^. Không nhắc đến thì thôi chứ nhắc đến rồi thấy nhớ chị hai quá chừng. Chị hai đi cũng được ba tháng rồi, đột ngột, không báo trước, cũng chẳng cần ai đi tiễn. Cũng không thấy chị gửi về một lá thư nào. Chắc chị hai mải vui quên xừ nó rồi. Cũng từng ấy thời gian, do bận học Vũ không về thăm nhà. Chắc ba mẹ cậu lo lắm. Có lẽ cuối tuần này, Vũ sẽ về.
Đưa mắt nhìn, cậu thấy Sơn lấy thêm rượu rót vào cốc mình, cốc Lam và Nguyên. Riêng Vũ do không uống được rượu nên nhậu khan bằng trà đá. Nhục thì có nhục thật nhưng thà nó mang tiếng yếu còn hơn là uống rồi say ngất ngư. Ai biết được sẽ bị gã Lam làm gì.(Kinh nghiệm nhiều rồi ^”^).Nhìn ba con ma men trước mặt, Vũ khẽ cười. Họ làm bạn với chị hai cậu thừa sức, uống không bao giờ đủ.
15 phút sau, bữa nhậu nhẹt đã chuyển sang màn thách đố nhau xem ai nốc được nhiều rượu hơn mà Vũ làm trọng tài. Lam sẽ thắng cho xem, bạn nhậu của chị hai mà. Vũ thầm nghĩ. Nhưng kết quả thật bất ngờ. Sơn đã ngã gục ở ly thứ 15, trong khi Nguyên và Lam vẫn tỉnh như sáo, chưa có dấu hiệu thường thấy của người say.
-“ Cậu uống giỏi nhỉ”
-“ Anh cũng thế! Uống không thế này chán lắm, phải có phần thưởng cho người thắng cuộc mới hay”
-“ Ok. Cậu muốn gì?”
Nháy mắt tinh quái với Vũ, Nguyên cười:
-“ Ai thắng sẽ được ngủ chung với Vũ. Ok?”
-“ Gì đấy? Hai người xem tôi là đồ vật á, nói tỉnh như không ấy” – Con gì đó gầm gừ.
Hai kẻ trước mặt không thèm liếc Vũ lấy một cái, nhìn nhau dò xét.
*Điện xẹt tá lả*
* Long hổ tranh hùng*
-“ Tôi thắng chắc rồi”- Lam cười lớn.
-“ Chưa đến hồi kết chưa biết được. Nói trước bước không qua đâu ông anh” – Nguyên nở nụ cười khó lường.
Này. Này. Bớ hai gã khùng !!! Không ai quan tâm đến ý kiến của Vũ hử??? Lơ đãng cầm chiếc cốc cạnh đấy, Vũ đưa lên miệng uống cho hạ hỏa. Khè, rượu, rượu!! Nóng cháy cổ con rồi !!! Mặt Vũ đỏ rần rần, thấy hai kẻ kia nhìn mình thảng thốt. Mắt hoa cả lên. Một giây sau, Vũ chẳng còn nhìn thấy gì nữa, lăn quay ra đất, người nóng ran.
-“Nhóc sao thế? “ – Lam lay lay người cậu -“ Uống trà đá mà cũng say là sao?”
-“ Trà đâu mà trà. Nó lấy nhầm cốc rượu của anh đó”
Chợt hiểu, cười. -“ Mất hứng quá. Tôi còn muốn nhìn cái mặt khổ sở của Vũ thêm lúc nữa”
-“ Tiếp tục nữa nhé? Chưa phân thắng thua mà” – Nguyên hất hàm hỏi
-“ Không, sắp đến giờ quản lý ktx đi kiểm tra rồi. Tôi không muốn gặp rắc rối. Cậu cũng vậy chứ?” – Lam cười cười chỉ lên chiếc đồng hồ đang chỉ 8h45’
Nguyên nhún vai
-“ Đương nhiên.Bị phát hiện uống rượu trong ktx là cầm chắc ngồi ăn miếng bánh, uống miếng nước với cha giám thị rồi.”
Lam cúi xuống, nhẹ nhàng bế Vũ lên. Cậu ta như lọt thỏm trong vòng tay Lam. Trông giống phim Hàn Quốc kinh khủng, lãng mạn đến mức các cô nàng hâm mộ Lam nhìn thấy có mà chết xỉu vì ghen tức. Khuôn mặt Vũ hồn nhiên như nắng hè. Cậu khẽ níu chặt áo Lam, dụi dụi vào ngực anh như chú mèo con.
Lam mỉm cười hiền thật là hiền. Định bước đi mà chân thấy vướng vướng. Cúi xuống, Lam nhận ra thằng bạn đang nắm lấy chân anh như thể đó cái gối ôm của nó. Đều là say rượu cả mà sao khác nhau một trời, một vực. Lam “tặng” nguyên cho thằng bạn một cái đạp vào mặt, bước đi.
-“ Có phân biệt đối xử thì cũng làm sao cho cho người ta không biết cái coi. Chơi thẳng tay vầy thì tàn nhẫn quá. Ơ này, anh có phải người thắng đâu mà đưa Vũ đi” – Nguyên đứng chặn trước Lam.
-“ Cậu cũng vậy” – Lam cười khẩy – “ chăm sóc người yêu là nghĩa vụ của tôi”
-“Người yêu cái con khỉ. Vũ có yêu anh đâu. Mà này, anh nhìn Vũ hay nhìn hình bóng ai trong cậu ta vậy?” – Nguyên nheo nheo mắt nhìn Lam.
Anh ta thoáng đổi sắc. Khuôn mặt trở nên xa xăm, bất định, bóng tối ùa về trong ánh mắt. Bị vẻ lạnh lẽo và âm thầm của Lam đối lại, bị ánh đèn soi rõ những giọt mồ hôi rịn trên hai thái dương,bất giác, Nguyên lùi lại bên tường, cúi xuống như chính mình có tội với sự cô độc của Lam.
-“ Tôi ghét những người quá tinh tường” – Giọng lạnh lùng như dao đâm.
Cánh cửa đóng lại.
Nguyên đưa ly rượu lên, mỉm cười vu vơ:
-“ Chúc mừng anh”.
|
Chap 3
Thứ ánh sáng xám ngoét quen thuộc của một ngày mưa cuối cùng cũng khiến Vũ tỉnh giấc. Cả người nó mệt rã rời, đầu nhức như búa bổ.Vẫn nằm im, nó chờ cho trí nhờ dần dần quay về với mình. Hình như nó đã uống rượu. Còn nguyên nhân nào khác để giải thích cho cái đầu đau nhức này không nhỉ?
Tiếng mưa rơi đập vào cửa kính lộp độp cắt đứt dòng suy nghĩ của Vũ. Mưa lạnh mà trong phòng ấm thật. Ý tưởng ghép hai cái giường đơn lại với nhau cũng không tồi. Chiếc đồng hồ điện tử, quà sinh nhật của chị hai nó, vật mà nó luôn đeo bên mình, trừ lúc tắm, đang hiện thị con số 6:43’
Chớp mắt lại lần nữa để xác định mình không nhìn nhầm, nó quay sang kẻ nằm cạnh mình hét:
-“ Nguyên, dậy mau!! Muộn học r…”
Vũ sững sờ, há hốc mồm nhìn cái người đang nằm lù lù như con chó xù bên cạnh nó. Quét mắt nhìn khắp phòng, nó khẳng định đây là phòng nó, không sai vào đâu được. Hay nó bị chứng ám ảnh ? Biết đâu lại cho tác dụng phụ của rượu ? Nó nhắm mắt, hít một hơi thật sâu trước khi quay sang nhìn lần nữa.
-“ Mấy giờ rồi?” – Tiếng Lam hỏi sát rạt bên tai nó.
Ui cha, ảo giác mà còn biết nói nè. Lại còn cái tay đang gác lên ngực nó nữa, cảm nhận được cả sức nặng luôn. Thôi thì đành chấp nhận hắn là người thật vậy, không phải ảo giác do nó tưởng tượng ra. Mà…người thật??? Nhanh như chớp, Vũ bật dậy, giở chăn ra nhìn. Well, vẫn còn quần áo, vẫn còn quần áo…
-“ Mấy giờ rồi? “- Lam lặp lại câu hỏi sau khi quan sát vẻ mặt thảng thốt của nó đang dần chuyển sang giận dữ.
-“ Gần 7giờ. Đồ đầu bư!! Sao anh không ngủ ở phòng mình hả?”
Hắn nhìn nó điềm nhiên:
-“ Còn sớm. Ngủ tiếp đi”
-“ 7giờ vào học rồi thì ngủ tiếp cái gì?? Anh….” Bắt gặp cái nhìn đốt cháy người khác, đôi mày nhíu lại với cả nỗi buồn, nó đờ người.
Hắn nắm chặt tay nó. Bàn tay lạnh đến phát run.
-“ Anh buông tay ra mau”- Nó phản đối.
Nhưng hắn cứng đầu không nghe, cứ đè tay nó trong tay hắn, siết chặt. Đôi mắt nhắm lại, chìm sâu vào giấc ngủ mệt mỏi. Tự nhiên nó thấy sợ hắn, cái biểu cảm ấy từng làm nó đau lòng. Vũ thấy sống mũi cay cay, bàn tay nó thả lỏng trong tay hắn một cách vô định.
Nó lại nằm xuống cạnh hắn, kéo chăn lên phủ kín đầu, thầm mong có thể sưởi ấm bàn tay lạnh giá kia. Nó biết, bây giờ trong hắn không có nó, chỉ có cái ký ức ngày xưa ấy…
Hôm nay…nó có bài kiểm tra môn Pháp luật….
Nó bỏ thi….
Vũ nằm ngủ…cạnh Lam….
Thời gian như dài vô tận.
Trong tiếng mưa rơi, trong giấc mơ chập chờn, hắn nhớ về quá khứ….
Trong lòng Lam là nỗi rưng rưng mơ hồ da diết. Quay ngược thời gian trở lại cái ngày định mệnh…
Như thường lệ, Lam chạy bộ buổi sáng trên con đường quen thuộc. Không gian mờ mờ hơi sương, mặt trăng hao gầy ngả về Tây in đậm hình Lam trên thảm cỏ ven đường. Lam khoan khoái hít căng lồng ngực bầu không khí mát rượi phảng phất hương dã thảo thanh khiết. Bỗng anh giật mình đứng khựng lại trước một bóng đen đang thở hồng hộc phía trước và một chiếc xe lăn. Bóng đen đó cố đu mình lên chiếc xe lăn nhưng nỗ lực của người ấy dường như vô vọng. Chiếc xe cứ trôi tuột đi khỏi tay chủ nhân của nó.
Nhận ra có người đang nhìn mình, người đó ngước nhìn Lam cười vẻ ngượng ngịu. Đó là một cậu bé có khuôn mặt sáng trong, trừ đôi chân là bất động dưới chiếc quần lấm bụi đất sau những nỗ lực không thành.
-“ Để anh giúp em” – Lam nói khẽ và giữ chặt chiếc xe lăn cho cậu bé.
Cậu bé rướn mình trườn lên và nhờ có Lam giúp sức, cậu đã ngồi được vào xe. Cậu bé hít thở một hơi thật sâu rồi cười với anh, một nụ cười rạng rỡ.
-“ Cám ơn anh. Rất vui được biết anh, em là Sang”
-“ Anh tên Lam”
Lam và Sang dạo bộ với nhau một lúc, nói những chuyện linh tinh. Đến khi ánh mặt trời bắt đầu tỏa rộng, cả hai chia tay nhau với lời hẹn mai gặp. Từ đó, hôm nào Sang cũng chờ anh với nụ cười trên môi. Cậu xem Lam như một người bạn thân thiết, một người anh trai thực sự. Nói về những ước mơ, Lam ước ngày nào đó sẽ xây nên những công trình tầm cỡ. Còn Sang, cậu chỉ có một ước mơ duy nhất. Cậu ước chi mình chỉ một lần thôi, được đi bằng hai chân để có thể chạy trên bờ cát, nằm dài ra trong nắng, nghe biển rì rào tâm tình.
Nước mắt cậu nhòe mi khi nói về ước mơ của mình. Lam đưa tay lau những giọt nước mắt ấy, định nói lời an ủi. Nhưng Sang đã ngẩng lên nhìn anh, nhoẻn cười:
-“ Đừng lo, anh ạ. Em nghĩ ai lâm vào hoàn cảnh giống em cũng mơ ước thế thôi. Buồn nhưng em không trách số phận đâu anh”
Sang làm dấy lên trong lòng Lam sự thương cảm và khâm phục. Ở cậu có một sức sống mạnh mẽ tưởng như ngày mai thần chết có gõ cửa thì cậu vẫn sống như đang sống. Chẳng biết từ bao giờ, Sang đã chiếm trọn tâm trí Lam. Anh yêu nét kiên cường nơi cậu, yêu cái tính tốt bụng đến thẳng thắn của cậu.
Lam thường qua làm gia sư miễn phí cho Sang, bảo vệ cậu khỏi những ánh mắt khinh miệt lẫn tội nghiệp. Nhưng có lẽ chưa bao giờ cậu nghĩ về anh hơn vai trò một người anh trai. Anh tìm đường vào tim cậu nhưng sao mờ mịt quá…
Một ngày hè, Lam đưa Sang ra biển ngắm hoàng hôn. Dù cậu không thể chạy trên cát nhưng nhìn khuôn mặt rạng rỡ của cậu, anh cảm thấy hạnh phúc trong lòng. Anh có thể đưa cậu đi ngắm hoàng hôn cả đời cũng được, miễn là cậu vui.
-“ Anh nè, em….người như em…chắc không thể yêu đâu nhỉ?” – Sang gãi gãi đầu hỏi anh.
-“ Không, sao em lại nghĩ thế? Em không những có thể yêu mà còn xứng đáng hưởng hạnh phúc như bất kỳ ai” – Lam gạt đi.
-“ Thật sao?”- cậu mỉm cười vu vơ.
-“ Em yêu ai rồi sao?” . Tim anh nhói đau .
-“ Có lẽ… anh nhớ cô bạn cùng lớp hay qua nhà em không? “
-“ Anh nhớ. Em yêu cô ấy ư?”. Lam biết cô gái cậu đang nói đến, một cô gái không đẹp nhưng khéo tay và tốt nết.
Sang cười ngượng ngùng:
-“ Cô ấy …nói yêu em. Em cũng dành chút tình cảm cho cô ấy.”
Cậu bé ngốc. Làm sao mà một chút được. Nhìn ánh mắt là Lam biết, cậu yêu cô gái đó rồi…yêu tha thiết….Trái tim anh rỉ máu
-“ Em đồng ý rồi à?”
-“ Không, em vẫn chưa trả lời. Em…mặc cảm. Em sợ người ta yêu em vì tội nghiệp em. Mà thế thì không bền lâu được anh ạ”
Lam mỉm cười chua chát. Anh có thể khẳng định cô gái ấy là người duy nhất ngoài anh , yêu người con trai tật nguyền kia bằng cả trái tim. Anh nên làm gì đây?
-“ Người ta yêu em chân thành đó. Anh nhìn là biết rồi. Em cứ đồng ý đi”
Anh cổ vũ tình yêu của cậu ư? Còn cách nào đâu…Anh không thể tranh giành với người con gái ấy. Anh sẽ mất luôn Sang, mất đi tình cảm tốt đẹp này, và quan trọng hơn, anh không thể khiến cậu đau khổ thêm…chỉ vì tình yêu ích kỷ của mình…
Hai tuần sau, Sang hạnh phúc cùng người yêu đến gặp Lam. Anh chúc mừng họ, nhưng cũng thầm ghen tị với cô gái đó.
Kiếp sau, dù có thể anh vẫn sẽ yêu một người con trai, vẫn sẽ đau đớn với mối tình khó chấp nhận ấy, anh cũng mong mình sinh ra là một người đàn ông…
Ngày biết mình đỗ Đại học cũng là lần đầu Lam thấy trống rỗng…chơ vơ đến tê người…
Tiếng chân chậm rãi vang lên trên con đường nhỏ đìu hiu, lụp xụp những mái đỏ cổ kính đầy rêu. Anh hiểu rằng con tim anh đã vỡ tan trong nỗi đau không nói thành lời…
“ Về quê tao chơi cho khuây khỏa” . Con bạn thân vỗ vai đầy thiện chí. Không cần Lam tâm sự, bằng sự quan sát cộng thêm sự nhạy cảm bẩm sinh, Vân biết anh là gay, đã yêu và cũng đã thất tình – những điều mà anh che giấu. Nhìn mặt Vân như nhìn vào vách chẳng biết nó nghĩ gì. Mà thật ra có biết nó nghĩ gì thì Lam cũng không sao hiểu được lối tư duy vượt qua tầm hiểu biết thông thường của não người, tiến hóa dần về phía bản năng động vật. Chơi với nó thoải mái là được rồi. Vũ gật đầu đồng ý với lời đề nghị của con bạn.
Thiên nhiên nhuốm buồn cùng Lam. Dòng sông Đà trong xanh, lững lờ mà anh nom buồn ngẩn ngơ như thiếu phụ nhớ chồng.
Lam nguyền rủa con bạn. Rủ anh về quê nó chơi mà quay đi quay lại nhỏ đã “bốc hơi” đâu mất. Gọi điện thì nhỏ kêu qua nhà ông bác bị ốm thăm hỏi trước, đoạn cho anh cái địa chỉ nhà để anh tự thân vận động. Lang thang dò hỏi mãi mới đến được cái bến đò gần nhà Vân. Thấy xa xa một cậu nhóc đang lúi húi đan lát gì đó, Lam tiến lại gần hỏi:
-“ Em ơi, có biết nhà chị Khánh Vân ở đâu không?”
Thằng nhóc nhìn chằm chằm Lam rồi cười :
-“ Biết, nhưng không chỉ”
Lam ngớ người.
-“ Em không chỉ thì anh biết làm sao? Em ác vậy?”
-“ Anh không nghe câu ở ác sống lâu à?”
Lam há hốc mồm nhìn thằng nhóc. Lần đầu tiên anh gặp kẻ tinh quái thế. Nhìn quanh, anh nhận ra không có ai ngoài thằng nhóc đứng trước mặt. Chẳng lẽ lại phải gõ cửa nhà nào đó hỏi thăm ư. Đang trưa nắng ai dám làm thế, ngại chết.
-“ Anh là bạn trai chị Vân? “ – Thằng nhóc dò hỏi.
-“ Không, anh là bạn học thôi”
-“ Vậy để tôi chỉ đường cho anh.”- thằng nhóc toét miệng cười – “ Ai bảo anh không nói sớm. Lỗi tại anh cả. Người chi mà ngốc”
Cha mẹ ơi, không ngờ trên đời này có người ngang ngược quá thể. Đã không giúp người ta thì thôi lại còn tuyên bố người có lỗi là anh. Tức nổ trời mà không dám làm gì nó. Đập nó rồi thì còn ai giúp anh tìm ra nhà con bạn đây.
-“ Tôi tưởng anh là bạn trai chị tôi nên… Bỏ qua nhé”- thằng nhóc gãi đầu giải thích.
Đến đây thì Lam vỡ lẽ. Hóa ra nhóc này là em trai yêu – quý- không- thể- thiếu mà Vân hay kể. Lam thở phào. May mà không đập thằng nhóc, chứ làm rồi ai đảm bảo anh còn toàn mạng dưới tay Vân.
Bố mẹ Vân rất tốt, họ coi Lam như con cháu trong nhà. Nhưng một tháng trời ăn nhờ ở đậu tại gia đình con bạn, Lam thấu hiểu được nỗi đau của nam nhi thành phố bị lép vế trước trẻ ranh nông thôn. Mà có phải anh không biết làm gì cho cam. Nhưng không hiểu vì lý do gì, Vũ nó xài xể anh không kịp vuốt mặt luôn. Con trai dữ như vậy lần đầu tiên anh mới gặp. Nói không phải khen chứ cho thằng nhóc đóng vai…ác không cần hoá trang.
-“ Vũ, anh Lam về quê mình cốt để chơi chứ có phải làm thằng hầu đâu mà em sai đi chặt củi, gánh nước với nấu cơm hả?? Mình là chủ nhà không đãi khách thì thôi lại để khách phục vụ lại là sao??”
Vũ ngang phè với chị nó:
-“ Em thích thế”
Nghe giọng điệu thằng nhóc mà Lam méo xệch miệng.Có cãi nhau với nó đến tết, anh cũng chẳng giành được quán quân.Người đâu mà bướng kinh, trơ trơ như đá tảng. Từ ngày về Hòa Bình, Lam tạm quên đi nỗi đau trong tim mà chuyển sang đau…đầu với đau dạ dày. À thì đau thể chất vẫn sung sướng hơn đau tinh thần, nên nhỏ Vân mắng em trai khơi khơi nhưng có thèm ra tay ngăn cản thằng nhóc đâu.
Tạm quên đi một thời gian, nhưng vết thương vẫn chẳng lành sẹo. Ôm đàn ghita, Lam chơi một bản gọi là ..buồn tình. Chẳng ai nỡ phá vỡ phút giây riêng tư của anh, trừ cái thằng nhóc đang vớ ngay khúc củi, ném mạnh ra sân, cáu nhặng xị:
-“ Không ngủ thì yên lặng cho người khác ngủ nghe chưa? Trưa nắng như đổ lửa mà lôi đàn ra gảy. Khùng !”
Lam ôm đàn chạy ra xa, né vật thể bay đã xác định.
-“ Dạ, nghe”
Nhỏ Vân ôm bụng cười sặc sụa:
-“ Ủa, mày với nó ai lớn hơn ai mà ăn nói lễ phép gớm”
Lam gầm gừ:
-“ Lễ phép cái con khỉ? Mày có tin là tao đập nguyên cái đàn vô đầu mày không hả? Nó là em mày hay anh mày mà dữ thấy ớn. May tao không phải người yêu mày nên mới còn sống đến giờ cho mày chọc”
-“ Biết sao được,”- Vân cười cười –“ Ba mẹ tao bận việc suốt, nhà chỉ có hai chị em lăn lóc như củ khoai, củ ráy. Tao với nó lê la khắp chốn, lôi nhau đi như mèo tha chuột. Tao thương nó mà nó cũng thương tao lắm”
Nghĩ ngợi một lúc, Vân bước lên nhà trên, rỉ tai em trai. Không biết nhỏ nói gì mà mặt Vũ nhăn húm.
Khi khói cơm chiều tỏa ấm nhưng mái nhà nằm lẻ sát bờ sông, Vũ kéo Lam ra bờ lau trổ cờ phủ kín triền sông, ngượng ngùng bảo:
-“ Chuyện lúc trưa, tôi xin lỗi. Không biết lúc đó anh đang buồn. Giờ anh mang đàn ra chơi, tôi ngồi nghe cho vui”
-“ Gì?”- Lam dở cười dở mếu nhìn thằng nhóc. Làm như mấy bản tình ca buồn của anh chẳng khác nào những bài hò sông nước mà ở đó “nghe cho vui”.
-“ Sao? Tôi đã xuống nước như vậy mà anh còn muốn gì nữa.” – Vũ quắc mắt nhìn anh.
Trời cao có thấu không nè?!! Còn tưởng nó biết thông cảm cho người khác mà xin lỗi anh, ai dè một giây sau nó vênh mặt thách thức liền. Người đâu mà ngang như cua. Không khác gì bà chị hai của nó. Đúng là em hư tại chị.
Rốt cuộc, Lam vẫn ngồi gảy đàn ghita giữa bờ lau. Ở giữa thiên nhiên sông nước, anh thấy tiếng đàn của mình hòa nhịp với tiếng gió xào xạc, tiếng kêu khàn khạt của những con két mỏ dài, nghe buồn day dứt. Sang đang làm gì? Cậu có còn nhớ đến anh hay đã quên anh rồi? Yêu là thế chăng, mình đau khổ cũng vẫn cầu mong người ấy hạnh phúc…
-“ Người anh yêu như thế nào?” – Vũ đưa tay quẹt mũi hỏi, ngay khi anh ngừng đàn –“ Chị hai bảo anh yêu con trai. Chắc người đó đẹp lắm ha”
-“ Em không kì thị tôi à?”- Lam hỏi, nhớ lại hành vi lúc trưa của con bạn.
-“ Lúc đầu thì có ngạc nhiên thật, cũng thấy ghê ghê”- Liếc mắt nhìn Lam, thằng nhóc gãi gãi sống mũi như vừa thốt ra điều gì đó trẻ con lắm. Rồi nó nở nụ cười hí ha hí hửng muôn thửơ –“ Miễn anh không yêu chị Vân là được rồi. Còn lại không sao hết”
Lam cau mày nhìn Vũ. Thằng nhóc nhìn thẳng vào anh, khuôn mặt nghiêm trang. Khẽ mỉm cười, anh kể lại chuyện của mình. Anh nói nhiều lắm, nói như trút cả tấm lòng ra. Vũ chỉ im lặng nghe, mắt nhìn đăm đăm dòng nước chảy.
Ngày hôm sau, Vũ nằng nặc đòi xẻ cây mít gộc trước nhà. Cây mít gộc ấy xẻ ra đóng được bộ bàn ghế oách cùng cái bàn to. Rồi thằng nhóc cũng lặn tăm mấy ngày liền. Tưởng thằng nhóc giống như người khác, nói là thông cảm nhưng thật ra muốn tránh xa, Lam buồn buồn. Không ngờ tuần sau trước khi lên đò về, Vũ lò dò xuất hiện, đưa cho anh cái hộp nhỏ chạm khắc rất đẹp cùng một tờ giấy cuộn tròn.
Mở cuộn giấy ra, Lam ngỡ ngàng thấy chân dung Sang được vẽ truyền thần.
-“ Tôi chỉ tả lại những điều đã được nghe cho cụ Bá vẽ giỏi nhất làng. Không biết có giống người yêu anh không nhưng mong anh nhận. Còn cái hộp là quà tôi làm tặng anh từ cây mít. Anh lên đường bình an nhé. Có dịp thì về đây chơi”
Lam đưa tay chạm vào những nét khắc cẩn thận, rồi đưa mắt nhìn những ngón tay trầy trụa được giấu sau lưng một cách vụng về của thằng nhóc. Anh mỉm cười, xoa đầu Vũ:
-“ Cám ơn em. Anh sẽ trở lại, làm culi cho em sai bảo”
Hai năm sau, anh tình cờ gặp lại Vũ khi ra Hà Nội thi Đại học. Thằng nhóc vẫn không hề thay đổi. Vẫn ghét anh như cái cách trẻ con của cậu, vẫn ánh mắt trong đến vô ngần ấy…. Ngủ một giấc dài không biết bao lâu, Lam vươn người dậy.
-“ Ngủ đã quá!!”
-“ Đã hả? Qua giờ cơm trưa lâu rồi đó cha”
Vũ gặm bánh quy nhìn Lam chán ngán. Nó không thể tin là mình bỏ học cả sáng nay để mà ngủ bên hắn. Điên thật rồi. Có khi phải đi kiểm tra lại nơ ron thần kinh thôi.
Mỉm cười nhớ lại giấc mơ quá khứ, Lam cũng nhận ra cái bụng đang biểu tình.
-“ Còn gì ăn không nhóc? Bụng réo quá trời nè”
-“ Hết rồi!” – Nó tỉnh bơ –“ Tôi đói muốn chết mà có ra ngoài mua đồ ăn được đâu”
-“ Hử? Sao thế? Mưa to quá à? Nhà ăn ở tầng một mà, có phải đi xa đâu nhóc?”
-“ Mưa, mưa cái đầu anh ấy. Chém chết cha cái tên khốn nào khóa trái cửa lại. Chìa khóa đâu?” – Vũ nhìn Lam tóe lửa.
Lam nhớ lại, hình như tối qua bế Vũ về phòng, hắn có khóa cửa lại thì phải (ghê không ^”^). Lục tìm trong túi quần.
-“ Không có đâu, lúc nãy tôi tìm rồi không thấy. Anh vứt chìa khóa chỗ xó xỉnh nào hả?”
-“ Eo, em lợi dụng lúc anh ngủ để sàm sỡ nhé” . Không có chìa khóa trong người Lam thật.
-“ Dám nói câu nữa xem”- Vũ lừ mắt, liếc xéo Lam một cái muốn đứt cổ. Nhìn nó bây giờ như muốn giết người. Có đủ chuyện để bực mình rồi, nó không cần thêm cái giọng điệu buồn nôn đó của hắn làm gì, để nó tức nổ bùm như bong bóng à.
Lam cũng chẳng dại gì trêu nó tiếp. Cái chìa khóa phòng để đâu nhỉ. Nhớ được chết liền á. Nghiêng người ngồi dậy, hắn ngó vào khe giường. Nếu đúng như thói quen thì chắc hắn sẽ thấy cái chìa khóa phòng ở đấy. À, thấy rồi…
Lam với tay, do không để ý nên bị hụt người, ngã vào Vũ với tư thế thật là tình tứ, môi chạm môi. Một luồng điện chạy khắp người cả hai. Nó và hắn mở to mắt nhìn nhau. Miếng bánh quy nghẹn ứ cổ họng nó, nuốt không trôi. Song, hắn là người ý thức được trước nên nghiêng người qua một bên.
-“ Xin lỗi”
-“ Đồ lợi dụng” – Nó rít lên.
-“ Vậy mới là lợi dụng nè”
Dứt lời, giữ chặt tay nó, Lam lì lợm cuốn lấy môi Vũ khiến nó muốn hụt hơi vì cách yêu của hắn. Càng chống cự thì hắn càng siết chặt lấy nó, chỉ buông nó ra khi nó mềm nhũn trong tay hắn.
Bốp!!
Cái tát rát bỏng in hằn trên má Lam. Đôi vai Vũ run run, giọng nó lạc hẳn đi, đôi mắt nhìn Lam như cắt nát khuôn mặt hắn.
-“ Cút đi!!”
Lặng lẽ, Lam lấy chiếc chìa khóa phòng, tra vào ổ. Trước khi cánh cửa khép lại, hắn nghe giọng thổn thức của nó
-“ Tôi không phải là Sang”.
Cánh cửa sập lại thấy đau. Tiếng cười vang lên bên ngoài khiến Vũ giật mình lo lắng. Dựa người vào cửa, Lam bật cười lớn với cả sự đắng nghét nơi cổ họng. Những tình cảm mãnh liệt trào dâng trong hắn. Tối qua, Nguyên bảo hắn nhìn hình bóng của ai đó trong Vũ. Hôm nay, đến lượt cậu ta thổn thức nói mình không phải là Sang. Chẳng lẽ anh vẫn còn yêu mối tình đầu?
Anh không thể quên được Sang, đó là sự thật . Không hiểu kiếp trước đã có gì với cậu ta mà kiếp này anh thấy giống như mắc nợ Sang một điều gì đó không thể trả nổi. Hình như lồng trong nụ cười của Vũ, Lam thấy thấp thoáng bóng hình người xưa.
Nhưng… Vũ khác, Sang khác. Họ không giống nhau chút nào, từ vẻ ngoài đến tính cách. Lam yêu Vũ chân thành, đó cũng là sự thật.
Tiếng cười nhỏ dần cho đến lúc trong ánh mắt Lam thăm thẳm màu đen sắc lạnh. Giữa hắn và Vũ là một khoảng cách khôn cùng khó đến được với nhau. Lam không biết đâu bên kia cách cửa, Vũ cũng ngồi bó gối suy tư. Cách nhau một cách cửa, hai con người theo đuổi hai tâm trạng khác nhau nhưng họ đều chờ đợi một chữ “tình” trong dòng thời gian.
|
Chap 4
Ngồi chán, Vũ lại nằm ra giường. Không hiểu sao chiều hôm nay, nó chẳng làm được gì cả. Mở máy nghe đàm thoại tiếng anh thì nghe không vô. Lấy sách học thì học không xong. Lên máy tính chơi CS thì chẳng tập trung. Trong đầu lúc nào cũng lởn vởn hình ảnh của Lam. Nó với Lam chỉ là người dưng thôi mà. Tim nó nhói lên. Ôi, hai tiếng “ người dưng”, vậy mà đêm đêm thương nhớ tưng bừng vì ai??? Thôi đi, đừng suy nghĩ linh tinh nữa Vũ. Chuyện tình cảm không đến lượt mày đâu. Bởi Lam đâu phải dành cho mày. Hắn ta còn khối cô gái theo đuổi và cả Sang nữa. Mày cũng biết rồi đó. Sang là mối tình đầu của Lam mà. Muốn quên cũng đâu phải dễ. Vũ lăn qua lăn lại, nó thấy bất lực với trái tim khó dạy bảo của mình. Tại sao phải làm khổ mình như thế chứ. Nếu người ấy không phải mối tình đầu của Lam thì có lẽ Vũ đã không băn khoăn về nó nhiều như vậy. Nhưng điều khiến nó bất an chính là vẻ vui buồn bất chợt của anh mỗi khi có điều gì đó gợi cho anh nhớ về người xưa.
Vũ đứng trước một căn nhà cũ,tường sơn màu xanh. Nó thở dài, đứng bất động hồi lâu. Ngồi trên xe buýt, nó không thể suy nghĩ được bất kỳ điều gì, kể cả lúc này đây đầu óc nó trống rỗng. Ma lực nào xui khiến nó đến đây, lý lẽ gì khiến nó muốn gặp con người đã xa lánh mình cả tuần nay ? Hơn một tuần liền nó không gặp Lam. Lam không có ở kí túc xá, cũng không còn những tin nhắn gửi đến hàng ngày nhắc nó thế này, thế kia. Anh tránh mặt nó ư ? Vì sao chứ? Vì nó đã chạm vào mảng tối trong anh ư? *cười* Thoát khỏi Lam dễ dàng vậy sao ? Trong lòng nó có chút gì đó muốn Lam quan tâm đến mình như lúc trước. Thật mâu thuẫn … Điên thật rồi! Vũ quay người dợm bước nhưng chợt nghĩ đã mất công đến lại về ngay thì không ổn. Đây là lần đầu tiên nó chủ động bước vào thế giới của Lam, chấp nhận con người nặng lòng với quá khứ ấy. Nó nghĩ mình sẽ bớt thiện cảm nhiều lắm nếu Lam không phải là người như vậy. Lại đứng làm tượng thêm lúc nữa, cho đến khi không chịu nổi việc muỗi vo ve xung quanh, nó tặc lưỡi, gõ cửa cầu may.
-“ Mời vào”- Không cần hỏi ai, giọng bên trong vọng ra.
Vũ khẽ nhíu mày, không biết anh ta có quá dễ dãi hay quá tự tin vào bản lĩnh của mình mà không thèm hỏi ai, đã mời gọn ơ thế không biết. Nó mở cửa bước vào, tiếng cót két của cánh cửa lâu ngày không ai mở làm nó giật thót người. Đưa mắt nhìn, Lam đang ngồi bên bàn với một đống giấy tờ. Hắn mặc quần đùi, áo cộc tay. Còn nó thì mặc quần dài áo dài như chết rét. Buồn cười . Không rời mắt khỏi màn hình laptop chi chít chữ, Lam hỏi ngay khi biết người vừa vào là ai.
-“ Sao em đến đây?”
-“ Không biết nữa” – Vũ đáp lại, nở nụ cười khá hài lòng. Không hiểu sao khi nhìn thấy Lam, nó chợt ấm lòng lạ.
-“ Em thật sự không biết hay em không muốn nói ?”
Nó cắn môi suy nghĩ. Hít một hơi sâu, nó nhìn thẳng vào Lam.
-“ Tại sao anh tránh mặt tôi suốt tuần nay?”
Tay vẫn lướt đều trên bàn phím, Lam đáp mà không hề nhìn nó:
-“ Anh không hề lãng phí thời gian, công sức vào việc tránh mặt em. Mà dù có tránh mặt được một tuần thì liệu có tránh được một năm, một đời không?”
-“ …tôi..đã làm chuyện vô ích”. Vũ thở dài hụt hẫng
Lam ngẩng lên nhìn Vũ, mỉm cười bí ẩn.
-“ Anh không nghĩ vậy. Anh không thể đi tìm em khi chưa xong việc nhưng em đã tìm đến anh. Đó có thể coi là duyên nợ giữa chúng ta”
-“ Đừng nói thế chứ. Tôi sợ lắm”
-“ Đầu đội trời chân đạp đất, em mà biết sợ ai” – Lam bật cười, nhìn Vũ trìu mến.
Vũ so vai, bối rối. Ở trước mặt Lam, nó luôn thấy mình nhỏ bé.
-“ Tôi ngủ ở đây được chứ?”
Trời đã muộn, xe buýt không còn chạy nữa. Quanh đây lại chẳng có xe ôm. Tiền bạc cũng chẳng đủ để đi taxi.
-“ Cứ tự nhiên”- Lam khẽ gật đầu, rồi quay vào với núi tài liệu.
Vũ nhìn căn phòng lăn lóc những hộp mỳ ly, đống quần áo vứt bừa bãi dưới sàn. Không ti vi, không tủ lạnh, không giường, chỉ có một cái bàn làm việc kê gần cửa sổ và một cái chiếu rải trên đất. Bám bụi mọi chỗ trừ chỗ làm việc của Lam. Ít ra đây còn có điện. Căn nhà ở vùng ngoại ô này, Lam mua lại từ người quen, là chỗ trốn lý tưởng của anh mỗi khi cần tập trung làm việc hay cần yên tĩnh. Quẳng cái balô vào góc nhà, Vũ bắt tay vào dọn cho mình một chỗ ngủ. “Tự nhiên “ là thế này đây ^”^. Trong lúc nó dọn dẹp, Lam chẳng nói gì, cũng không một lần nhìn nó. Lam đang cộng tác với công ty Wedo.JSC , công ty tư vấn thiết kế, tập hợp toàn những kiến trúc sư, kỹ sư trẻ, năng động và chuyên nghiệp trong lĩnh vực kiến trúc và xây dựng. Cứ được giao công việc là anh ta chúi đầu làm, không đếm xỉa gì hết trơn. Bao nhiêu người yêu đều phải bỏ đi vì thái độ lãnh đạm này đây. Vẳng đâu đây lời chị hai nó “Công nhận tài năng của họ như cách chấp nhận họ cũng xứng đáng được hưởng hạnh phúc giống bất kỳ người bình thường nào”.
Trong tiếng dế kêu đêm, có một đứa con trai ngồi im, cuộn tròn người lặng lẽ ngắm một người đang mải miết làm việc. Thời gian trôi đi thật chậm, căn phòng như được phủ kín bởi thứ không khí đặc quánh, mơ hồ, im lặng… Chỉ có tiếng lách cách của bàn phím ru nó vào giấc ngủ… Rồi hình như người nó được nâng lên, trôi lững lờ, rớt nhẹ nhàng xuống. Là Lam bế nó nằm cạnh anh. Nó cười với anh trong cơn mơ màng, chúc anh ngủ ngon rồi thiếp đi.
Những tia nắng sớm đầu tiên khiến Vũ đưa tay dụi mắt. Lam nằm ngủ gục trên bàn, còn nó gối đầu lên đùi Lam. Nó ngồi dậy, chiếc chăn mỏng tuột xuống. À, là hắn đã đắp cho nó. Nó tiến sát lại để nhìn cho rõ khuôn mặt đang ngủ kia. Vũ nghe rõ cả hơi thở, ngửi được mùi mồ hôi, nhìn rõ màu sắc trên lớp da thịt, những quầng thâm viền quanh mắt. Vũ đưa tay chạm nhẹ vào khuôn mặt quen thuộc ấy, từ từ cúi xuống trước khi kịp nhận thức điều đang làm. Chỉ một giây sau, nó giật mình tỉnh lại, nằm vội xuống, vùi mặt vào chăn. Dường như tấm chăn mỏng không che đi được khuôn mặt đang đỏ phừng phừng của Vũ. Một buổi sáng cũng không tệ.
-“ Ưhm…”
Lam chống tay, ngóc đầu dậy. Nằm ngủ trong tư thế không thoải mái khiến người anh mỏi nhừ. Vươn vai, Lam đứng dậy cho “giãn gân giãn cốt”, quên béng cái kẻ đang gối đầu trên đùi mình.
Đầu Vũ thả tự do xuống nền nhà.
-“ Ouch!” – Vũ lấy tay ôm đầu, nhăn nhó.
-“ Ơ..nhóc…Xin lỗi! Không sao chứ? Anh quên mất”
-“ Không sao mới lạ. Đau chảy nước mắt luôn nè.”- Nó làu bàu. Nó chỉ hôn lén người ta có một cái chứ làm gì nên tội mà bị đối xử thế.
-“ Xin lỗi. xin lỗi ”- Lam rối rít nói, xoa xoa cục u to đùng trên đầu nó, thổi phù phù –“ Thương thiệt ! Phù…cái đau bay đi nào…phù..phù…hết đau chưa?”
Vũ phì cười.
– ”Tôi không phải con nít cho anh dỗ dành kiểu đó nhé”
Lam nhún vai kiểu ai-biết-được.
-“ Anh có mang dầu gió, để bôi lên cho hết sưng ”
-“ Không, mùi dầu bám vào tóc khó chịu lắm. Cứ kệ thế đi, tự nó sẽ xẹp”
-“ Không được, nhỡ tụ máu thì sao?”- Nói rồi, Lam lục tìm trong hành lý, lôi ra chai dầu Trường Sơn. Mặc cho nó la oai oái, Lam cứ kiên quyết đổ cả chai dầu lên đầu nó. Giời ạ, mùi nồng nặc thế này người ta lại bảo nó dùng dầu gió gội đầu ấy chứ. Ước gì có thể tuốt dép ném thằng vào cái mặt đắc ý của con người đối diện.
-“ Chết, anh không để ý. Cái này quá hạn hai năm rồi” – Lam la lên- “ Để anh đi mua chai khác”
-“ Giết đấy!” – Vũ gầm gừ. Hắn âm mưu làm tổn hại đến mái tóc cứng và rối…ờ…đẹp tự nhiên của nó chắc. Hai chai dầu gió đổ lên đầu? Rụng sạch tóc còn gì ‘__’ Bảo nó đi tu còn nhanh hơn. Mà không rụng tóc thì cái mùi dầu nó ám ảnh cả đời mất ^”^
Quỹ đạo của cuộc sống của hai người đan xen vào nhau, Lam chỉ quan tâm đến Vũ khi ấy. Ăn sáng xong (bữa sáng do Vũ phụ trách nấu nước sôi ăn mỳ), Lam lại miệt mài bên máy tính. Lại một kẻ im lặng ngồi không (do bị bỏ quên), thỉnh thoảng chán chán đập ruồi chơi. Nhìn những em ruồi phơi xác la liệt, Vũ tự nhiên thấy.. phục mình. Sau này nó làm nghề trừ muỗi đập ruồi chắc cũng kiếm sống được. Nhưng trò này nhanh chán, một lúc sau chẳng còn con ruồi nào cho nó đập. Sự trầm tư và tĩnh lặng mang sức mạnh kỳ lạ lan tỏa khắp phòng. Vốn là đứa trầm tính, Vũ không tin là có ngày nó cảm thấy bứt rứt không yên, chỉ vì…không gian quá yên ắng. Nó cần tìm một đề tài để nói, một việc để làm.
– “Anh biêt hôm nay là ngày gì không?”
– “Không!” – Lam đáp lại lạnh lùng. Hết chuyện !
-“ Anh thực sự không tò mò sao?”- Vũ cố vớt vát.
-“ Không!”- Vẫn cái giọng lạnh lùng, vẫn tiếng gõ bàn phím đáng ghét.
– “Tôi làm phiền anh sao?”
– “Có thể”
– “Vậy tôi về” – Vũ đứng dậy, xách balô bước đi. Đến cửa, nghe giọng Lam gọi.
-“ Vũ này”
– “Sao?”- Nó quay lại, tưởng đâu Lam sẽ xin lỗi nó vào bảo nó ở lại. Nhưng hắn lục tìm trong túi áo, lấy ra một vật, ném về phía nó. Vũ chụp lấy, một cái hộp quẹt có vỏ ngoài được làm rất tinh xảo.
– “Mới mua hôm trước, anh chưa dùng. Chúc mừng sinh nhật em!! Không tiễn nhé.”
Lam không nhìn nó lấy một cái. Đâu ra kiểu chúc mừng sinh nhật lạ đời vậy chứ ??? Quà là một cái bật lửa, một đồ vật vô dụng cho người không bao giờ hút thuốc như nó. Thậm chí món quà cũng chẳng được người tặng tốn công bọc lại. Như thể anh ta chỉ chợt nhớ ra sinh nhật nó mới đây và cái hộp quẹt là quà chữa cháy. Không còn gì có thể níu kéo Vũ ở lại thêm một giây, một phút nào. Nó sập mạnh cửa bước đi, thầm mong cho cánh cửa hỏng luôn càng tốt… Còn lại một mình trong phòng, người kia ngừng giả vờ nhìn vào màn hình, tay thôi không gõ những ký tự vô nghĩa, đầu gục xuống, đôi tay trống trải xòe ra rồi bất ngờ bóp chặt lại, những ngón tay trắng nhợt ngọ nguậy trong một cơn giận dữ cố kìm nén.
————²————–
-“ Cậu ngừng đi!” – Nguyên quát lên. Cậu ta quăng cái gối vào đầu nó, khi nhận ra căn phòng đã trở thành một đống lộn xộn. Vũ không ngừng đập phá cái phòng trọ nhỏ bé của tụi nó.
Vũ bướng bỉnh gào lên:
-“ Ừ, thì cậu cứ đập tôi đi.Tôi cóc ngán.”
Im lặng.
-“ Cậu như thế khiến Nguyên đau, mà Nguyên không biết làm gì để Vũ ngừng lại cả. Muốn đánh thì đánh tôi nè, đừng có phá đồ đạc nữa. Tiếc lắm” – Nguyên trả lời.
Vũ mím môi, rồi nó bật cười:
-“ Ngu quá! Ai muốn đánh cậu cơ chứ”
-“ Chỉ có cậu ngu thôi” – Nguyên nhẹ nhàng – “ Tôi sợ cậu phá nát phòng thì tiền đâu mà đền cho trường nên mới ngu theo”
Vũ thụi vào lưng Nguyên,cười nhẹ nhõm. Ở bên cậu ta lúc nào cũng yên bình, không khổ sở như ở cạnh Lam. Nguyên cũng đáp lại bằng một nụ cười mà Vũ chợt nhận ra đó là kiểu cười khiến người khác …đau tim.
-“ Vũ, tay cậu chảy máu kìa” – Nguyên chỉ vào bàn tay nó. Ngón giữa không biết va phải vật gì, rướm máu.
Nguyên nâng ngón tay đó lên dí về phía Vũ.
-“ Cậu mút đi, để cầm máu. Ai bảo phá phách cho lắm vào”
Nó quay mặt đi
-“ Thôi, nhiễm trùng chết. Để kiếm ago”
-“ Nguyên mút nhé”
Không kịp để nó phản ứng, Nguyên đưa ngón tay rướm máu lên môi mút nhẹ.
-“ Thế là máu cậu hòa trong máu tôi rồi. Suốt đời cậu sẽ theo tôi cho xem”
Nó rụt tay lại, bối rối:
-“ May mà ở trong phòng, chứ làm vậy bên ngoài người ta nghĩ lung tung đó”
-“ Nguyên muốn mọi người nghĩ lung tung đấy. Mà sao cậu không nghĩ lung tung như thế đi”
-“ Tôi….”- Vũ giật mình nhìn Nguyên. Cảm giác không lành lan khắp người, gai gai.
-“ Vũ nghĩ sao về Nguyên? Có thích tôi không?”- Nguyên đứng im lìm nhìn nó, vẻ đẹp thiên thần hiển hiện rõ nét hơn bao giờ hết.
Vũ cảm giác như mình kẹt giữa rừng sâu không rõ lối về. Từ lúc nào chuyện lại thành ra thế này? Vũ rụt rè nhìn cậu bạn, Nguyên nghiêm túc nhìn lại nó. Tính sao đây? Tính sao đây?
-“ Đùa đấy!” – Nguyên cười nhẹ – “ Hết hồn chưa? “
-“ Đau tim quá!”- Vũ thở ra, cùng lúc với gói quà bọc giấy màu xanh chìa trước mặt nó.
-“ Vũ, tặng cậu. Sinh nhật hạnh phúc!” – Nguyên nói, một bên khóe miệng cậu ta hơi nhếch lên, tạo thành nụ cười nửa miệng.
-“ Cám ơn.”- Vũ cười thật tươi vì bất ngờ và sung sướng. Chợt hình ảnh sáng nay ùa về khiến phút sau, nụ cười của nó có héo đi một chút, gượng gạo.
Nguyên tinh ý nhận ra ngay. Cậu đưa tay xoa đầu Vũ khiến tóc nó bù xù hơn, rủ cả xuống mắt.
-“ Này, này” – Vũ đập vào tay Nguyên. Cậu ta càng vò mạnh mái tóc, dúi đầu nó xuống, rồi tinh quái lỉnh ra xa, nhìn nó thách thức. Cái nhìn kích thích tính trừng phạt của nó. Vũ lao ra đuổi bắt Nguyên, cười rộ cả hành lang kí túc xá. Trong thâm tâm, Vũ thầm cám ơn Nguyên. Cảm giác kỳ lạ không nói nên lời khi được người khác sờ đầu, những lúc ấy, tâm tính trĩu nặng với đi, mang lại niềm an ủi không tên, không dùng bất cứ gì thay thế được.
————²————–
– “ Vũ! Đi với anh!” – Lam xuất hiện ở cửa phòng nó lúc không ngờ nhất. Anh ta thản nhiên như thể không có gì xảy ra giữa hai người. Vũ trì lại nhưng Lam kiên quyết kéo đi. Có chuyện gì đó không ổn.. Nguyên giữ tay Vũ lại khi họ đi qua sân ký túc xá. Gió tung lên từ dưới thảm cỏ xanh.Gió vần vũ giữa ba người đang đứng lặng. Nguyên nhìn Lam, cậu không cho phép anh kéo Vũ đi ngay trước mặt cậu. Lần trước cậu đã nhân nhượng với anh ta rồi. Lam nhìn Vũ, để cho nó tự quyết định.
-“ Đợi nhé. Tớ sẽ trở về ngay”.- Vũ khó nhọc nói.
Nguyên thả tay Vũ ra. Lam kéo Vũ lên xe, chụp lên đầu nó cái gọi là mũ bảo hiểm, phóng đi. Cái áo trắng tinh khôi của Vũ càng đỏ sắc chiều tà. Nguyên cứ đứng sững, mặc cho gió tha hồ vần vũ. Cậu biết mình đã thành người đàn ông thực thụ khi chợt hiểu mình vừa đánh mất một điều quý giá nhất.
Gió thổi rát mặt. Tốc độ 80km/h, không giảm. Lam không nói và Vũ cũng không hỏi. Hơn tiếng sau, cả hai có mặt ở biển. Lam vứt xe máy chỏng chơ, kéo tay nó dạo trên bờ cát dài. Hai người lặng lẽ đi, Lam nắm chặt tay nó, rất chặt, nó không tài nào rút tay lại được. Gió thổi sàn sạt qua những ngọn cây, dội lên thứ âm thanh rì rào thì thầm. Biển không yên tĩnh nhưng không gian ấy dường như ngừng lại chỉ dành cho Lam và Vũ. Lam đột ngột đứng lại, vòng tay Vũ ra trước bụng anh, giữ khư khư.
-“ Em có biết vì sao Vân không để em đi tiễn không?”
-“ Tôi không rõ. Nhưng chẳng lẽ anh đưa tôi đến đây chỉ để nói vậy thôi sao?”
-“ Tất nhiên là không rồi. Một thời gian dài, tôi đã không chân thành nói với em điều này. Tôi yêu em, Vũ à.”
Im lặng.
-“ Nếu tôi từ chối vì không yêu anh”
-“ Em có thể từ từ suy nghĩ rồi quyết định. Dù em từ chối thì anh vẫn yêu em theo cách riêng của anh”
-“ Anh không phải kẻ si tình đến vậy”
-“ Vì em anh mới trở thành như thế” – Vẫn giữ nguyên vòng tay nó, Lam xoay người qua, bắt nó nhìn thẳng vào mắt anh. Đôi mắt màu đen , sâu thăm thẳm như thể khẳng định… anh thuộc về nó… mãi mãi…
|