Chuyện Tình Từ Kiếp Trước
|
|
Từ thuở xa xưa con người tin rằng vạn vật có linh hồn. Khi một người ngã xuống, đó chỉ là cái chết thể xác, còn linh hồn họ sẽ mãi mãi vấn vương trong vòng luân hồi hóa kiếp…….họ ở đó……đợi chờ ngày chuyển kiếp…… Đó là lúc mà Yamoto Mikami nhìn thấy kiếp trước của mình trong mắt cậu bé ấy – Kazusaki Haru.
Con người ta sinh ra và chết đi trong vòng quay của số mệnh……
Phải….Tên cậu ta là Yamoto Mikami. Cậu cao 1m78, đang học năm cuối trung học, chơi bóng rổ cực giỏi nhưng không bao giờ được vào đội tuyển trường. Lý do? Các ông thầy không ưa Mikami. Tại sao? Vì cậu bốc đồng, chơi bời, lười học, đánh nhau, hút thuốc…..có trăm ngàn cái lý do để họ và những đứa học sinh khác ghét cậu. Mọi người liệt cậu vào dạng cá biệt. Chẳng ai thật sự để ý đến sự tồn tại của cậu, vả chăng chính cậu cũng muốn như vậy.
_ Yamoto! – Thầy Seichii nghiêm nghị nhìn Mikami. – Tôi vừa mới nhận được bảng tổng kết điểm các môn học của em… cứ như thế này em sẽ không qua nổi kỳ thi tốt nghiệp….
Thầy Seichii còn nói gì nữa nhưng chẳng lời nào lọt vào tai cậu. Ngoài sân bọn lớp mười đang chơi bóng rổ. Khỉ thật! Trái đó hơi cao! Phải dồn trọng lực vào chân phải trước khi bật bóng ngốc ạ!
_ Yamoto? Em có nghe tôi nói không?
_ À….vâng…thầy cứ tiếp đi!
Thầy Seichii thở dài.
_ Yamoto! Em phải cố gắng lên! Tương lai của em còn dài em phải…..
Toàn những lời rỗng tuếch! Ông ta chỉ đang làm bổn phận của mình là giáo dục những học sinh hư như cậu đây. Mắt Mikami lại đưa theo từng nhịp đập của trái bóng rổ. Lâu…thật lâu sau….
_ Em có thể đi!
_ Vâng! Chào thầy!
Cậu đã đợi giây phút được giải thoát đôi chân này hơn nửa tiếng đồng hồ trước rồi.
_ Yamoto! Thật sự tôi rất lo cho em… – Thầy Seichii nói với theo giọng đầy thông cảm.
Cậu đóng sập cửa phòng giáo viên lại. Lo à?! Buồn cười! Thế ai hai hôm trước đứng hút thuốc tán gẫu với đồng nghiệp luôn miệng gọi cậu là một thằng ngu cứng đầu?! Thầy giữ được cái vẻ đạo đức giả ấy với ai chứ với cậu thì thầy lầm rồi.
Tối đó tại một hộp đêm quen thuộc……
_ Mikami thử không?
Nobu đưa cho cậu một viên thuốc.
_ Thử đi! Nó sẽ cho mày lên mây!
_ Không! Tao không xài thuốc!
Cậu gạt tay nó ra, với tay lấy cái bật lửa châm điếu thuốc, liếc nhìn tụi bạn đang ngồi giành nhau những viên thuốc. Hừ! Đồ ngu! Rồi tụi bay sẽ đánh mất linh hồn vào cái thứ qủy đó!
_ Mikami! Cô em kia cứ nhìn mày hoài!
_ Khỉ thật! Cứ mỗi lần đi chung chỉ toàn Mikami được mấy cô em xinh xinh chiếu cố thôi!
_ Hey…Mikami! Cô em đó đang lại đây kìa!
Rõ chán! Cứ mỗi lần muốn yên thân lại…..
_ Ối!!! Cái gì….
Nobu đứng vụt dậy giựt cái khăn chùi vào chỗ rượu đổ trên quần.
_ Xin lỗi anh! Nhưng…đó là lỗi của anh chứ ạ?!
Ăn nói khá lắm! Mikami ngước nhìn người phục vụ vừa làm đổ rượu vào quần Nobu. Dáng người cậu ta không cao lắm, dễ nhìn, nước da trắng mịn như con gái, gương mặt khá dễ thương. Con trai à?! Nếu cậu ta là con gái thì thằng quỷ Nobu sẽ ngưng cái giọng nhắng nhít ấy ngay mà quay sang nói lời ngọt ngào tán tỉnh.
_ Mày nói cái gì??? Bồi bàn mà nói giọng đó hả???
_ Nhưng đó là do anh bất thần đứng lên làm tôi….
_ Còn cãi à?!
_ Thôi đi Nobu! Nhìn kĩ nó dễ thương đó chứ?! – Tsusumi ngồi cạnh cười cười. – Này nhóc…để phạt chú mày tội làm dơ cái quần hiệu da bò…..
_ Nicoke!!!
_ À…thì hiệu Nicoke của anh bạn Nobu đây chú mày phải ngồi xuống uống rượu với tụi này! Sao? Hình phạt nhẹ nhàng quá chứ?!
_ Phải đó! Hay là mày muốn đền tiền để tao mua cái quần mới?! Báo trước là nó không rẻ đâu!
_ Tôi….tôi không biết uống….
_ Cái gì??? – Tsusumi bật cười ha hả. – Phục vụ trong hộp đêm mà không biết uống rượu??! Giỡn hay thiệt đó nhóc??!
_ Tôi… – Cậu bé lúng túng.
_ Trời ơi! Đừng làm cái vẻ mặt đó! Nhìn cậu càng xinh tợn!
Tsusumi nói lớn. Cả đám ùa nhau cười. Nobu hứng chí vỗ vai Mikami. Cậu hất tay nó ra.
_ Mày hôm nay sao thế???
_ Thật bực bội! – Mikami làu bàu.
_ Thôi bỏ qua đi Nobu! Mikami nó đang khó chịu cái gì đó…vả lại nó sắp có em để đi rồi…..
Jun hất đầu về phía cô gái đang bước về phía Mikami. Như bao cô gái ở cái hộp đêm này cô ta ăn mặc thật gợi cảm và tự tin với sắc đẹp của mình.
_ Chào anh!
Mikami ngoảnh đi chỗ khác.
_ Tôi chấm anh cho đêm nay rồi đấy! Chúng ta đi nhé?!
Buồn cười! Cậu đã ngán đến tận cổ mấy cô gái có bề ngoài xinh đẹp mà bên trong thì rỗng tuếch rồi.
_ Cô nghĩ cô là ai?! – Mikami bật cười. – Tôi thà hò hẹn với một đứa con trai còn hơn là đi với cô!
_ Anh…à..vậy sao? Vậy thì chứng minh lời anh nói đi, anh chàng bảnh bao?!
Lũ bạn ngưng cười đùa quay sang nhìn cậu. Cô gái hất đầu cao ngạo.
_ Sao? Hay anh chỉ được cái mồm to?
Lúc đó Mikami không hiểu sao mình lại làm như vậy. Có lẽ tại vì cậu đã ngầm quan sát cậu ấy từ trước, hay vì cậu không muốn bị quê mặt trước lũ bạn và cô gái đó?! Mikami chợt đứng dậy nắm lấy tay cậu bé phục vụ kéo cậu ấy về phía mình. Chẳng ai biết trước cậu sắp làm gì. Mikami hôn lên môi cậu ấy.
_ Ấy ấy Mikami…. – Tsusumi lắp bắp rồi im bặt vì quá ngạc nhiên.
Cậu bé phục vụ mở to mắt nhìn Mikami. Cậu ấy quá kinh ngạc đến độ không kịp chống trả. Chính lúc mắt và môi hai người chạm nhau, Mikami đã thấy……
…..làn môi này sao thân quen quá…..đôi mắt này cậu đã nhìn thấy ở đâu rồi….đôi mắt thật đẹp nhưng cũng thật buồn……
“ Kandai……”
Cô gái ấy đang gọi cậu nhưng……đó không phải là tên cậu…cô ấy mỉm cười nhưng…đôi mắt lại đang khóc…tại sao?….Rồi…Mikami điếng người khi nhận ra cô gái ấy là cậu bé phục vụ! Con gái à??!
_ Không……
Mikami vội bỏ cậu bé ra. Hiện thực ùa về. Cậu bé đang đứng trước mặt cậu và là một đứa con trai hẳn hoi chứ không phải là một cô gái. Vậy thì lúc nãy…là gì? Ảo giác ư?!
_ Đồ khùng!!!
Cô gái kia bực bội bỏ đi sau khi hất đổ ly rượu của Mikami xuống đất. Có vẻ như cậu đã đánh trúng vào bản tính kiêu ngạo của cô ta. Lũ bạn cậu giờ mới hoàn hồn.
_ Mikami tụi tao không biết nên gọi mày là một thằng chịu chơi hay là một thằng điên nữa?!
Mikami bối rối nhìn cậu bé phục vụ.
_ Xin lỗi….
_ Anh là đồ tồi!
Cậu bé lạnh lùng bỏ đi.
Buổi sáng hôm sau Mikami không nghe được một lời giảng nào của ông thầy. Hình ảnh cậu bé đó cứ lởn vởn trong đầu cậu. Cậu bé – cô gái đó thật đẹp…. trên người cô ấy là bộ kimono cổ…mái tóc dài và đôi mắt buồn…..nhưng tại sao cô ấy lại khóc? Và tại sao cậu lại nhìn thấy hình ảnh cô gái đó trong mắt cậu ta? Dù là ảo giác hay không nó vẫn rất thật. Bởi vì những cảm xúc trong cậu là thật…những cảm xúc cho cậu một linh tính mình đã từng gặp cô gái đó……
Bài giảng đã ngừng. Học sinh trong lớp nhốn nháo.
_ Này! Lớp mình có một học sinh mới!
_ Có ai biết trai hay gái không?
_ Hình như là con trai! Kaone đã thấy cậu ấy rồi phải không?
_ Ừ! Cậu ấy dễ thương vô cùng!
Cửa lớp bật mở. Một dáng người thanh mảnh bước vào. Mikami suýt nữa thì té bật ngửa ra khỏi ghế. Cậu bé phục vụ ở hộp đêm tối qua đang đứng trước lớp nhìn xuống cậu. Mắt cậu ta cũng mở to hệt như mắt cậu. Liệu cậu có bị hoa mắt không nhỉ?!
_ Em hãy viết tên mình lên bảng đi!
_ Vâng…
Cậu ta cầm phấn và bắt đầu viết tên mình. Mikami dõi theo từng nét phấn.
Kazusaki Haru
Giờ ra chơi……
|
Mikami nằm gục mặt xuống bàn. Chẳng ai để ý đến cậu! Lệ thường là như vậy!
_ Này Haru cậu nghĩ mình đang đi đâu vậy?
_ À…mình muốn nói chuyện với anh bạn kia!
_ Ấy! Đừng dại dột dây dưa với hắn! Yamoto Mikami nổi tiếng ở trường này với những trò đánh đấm và phá rối….thầy cô còn mặc kệ hắn nữa là…
Tên mách lẻo nín bặt khi Mikami thảy cho hắn một cái nhìn kinh khủng. Hắn lảng đi chỗ khác.
_ Thì ra cậu cũng nổi tiếng ghê nhỉ?! – Haru ngồi xuống cái ghế trước mặt cậu. – Yamoto Mikami…kẻ phá rối nên tránh xa…không ngờ cậu lại bằng tuổi tôi và cũng không ngờ là tôi gặp lại cậu như thế này!
Mikami hé mắt liếc nhìn Haru. Đúng là cậu ấy rồi! Trời ạ! Mình đâu có bị hoa mắt. Nhưng…phải công nhận cậu ấy dễ thương thật!
_ Cậu muốn gì? – Mikami hỏi.
_ Tôi muốn cậu không được nói cho bất cứ ai nghe chuyện tối qua!
_ Chuyện tôi hôn cậu ấy hả?
_ Không phải chuyện đó!!! – Mặt Haru ửng đỏ.
_ Chứ chuyện gì?
_ Chuyện tôi làm thêm ở hộp đêm… – Haru hạ thấp giọng. – Tôi không muốn ai biết…
_ Tôi sẽ không nói! – Mikami ơ hờ. – Tôi đâu phải là thứ rảnh rỗi chuyên đi nói chuyện của người khác!
_ Vậy là được rồi! Tôi cũng sẽ không nói với ai chuyện cậu đi hộp đêm!
Haru dợm bỏ đi nhưng Mikami kêu cậu lại.
_ Này!
_ Gì?
Cô gái có mái tóc dài đó…..Mikami đã định hỏi Haru xem cậu ấy có người chị hay em gái song sinh gì không? Nhưng chợt thấy mình thật ngớ ngẩn nếu hỏi như vậy nên Mikami ậm ừ.
_ Cậu có anh chị em gì không?
_ Sao lại hỏi thế? – Haru ngạc nhiên.
_ Chỉ là hỏi!
_ Không! Tôi là con một!
Nói rồi Haru bỏ đi. Con một à?! Vậy là sao? Cô gái đó và cậu ấy có cùng một gương mặt…chẳng lẽ cô ta chính là…..Haru???
Lẩn thẩn! Con trai là con trai! Con gái là con gái! Mà tại sao mình lại để tâm chuyện này chứ?! Nhưng…Kandai là ai? Có phải là mình không? Nhưng tên mình là Mikami cơ mà? Lại nữa rồi! Bực mình quá!
Mikami bực bội bước ra khỏi lớp, to tiếng với bất kì ai lỡ đụng vào người cậu.
Hoa anh đào theo làn gió rơi nhẹ xuống sân trường. Giờ này chắc học sinh đã về gần hết. Haru nghĩ thầm khi bước ra từ phòng giáo viên. Cậu vừa mới được thầy Seichii giải thích về thời khóa biểu cũng như nội quy trường, bao giờ chẳng thế. Đây là cái trường thứ ba trong năm nay rồi. Cha cậu mất sớm chỉ còn mẹ, mà mẹ thì chỉ biết công việc thôi. Bà cứ chuyển chỗ làm liên tục làm Haru cũng phải chuyển trường theo. Cậu khẽ thở dài. Chính vì điều này cậu chẳng khi nào có được một người bạn thân.
Có tiếng đập bóng……
Haru ngoảnh nhìn ra sân bóng rổ. Có một bóng người đơn độc đang chơi bóng. Động tác đưa bóng khá lắm! Haru cũng rất thích chơi bóng rổ nhưng chỉ tại cậu không được cao lắm nên hơi tự ti khi chơi môn này. Cậu bước lại gần hơn…..
Mikami tung bóng lên. Bóng bật vào tấm gỗ rồi rơi tọt xuống lưới.
_ Cũng không tệ!
Mikami quay lại thì thấy Haru đang đứng đó. Cậu hơi ngạc nhiên khi thấy giờ này Haru còn ở lại trường nhưng rồi sực nhớ học sinh mới bao giờ cũng phải ở lại sau giờ học để “được” nghe những lời giáo huấn mà đám ma cũ như cậu nghe đã chán chê lắm rồi.
_ Biết chơi không? – Mikami nhặt bóng lên.
_ Chút chút….hey! – Haru chụp vội trái bóng Mikami bất thần thảy cho cậu.
_ Thử đi!
Haru đập bóng xuống sân và hai người bắt đầu giành banh. Mikami cao và kĩ thuật tốt nên nhanh chóng giành được banh trong tay Haru. Cậu tiến nhanh về phía rổ. Bóng tung lên chui qua rổ.
_ Một điểm cho Yamoto Mikami!
Mikami thảy banh cho Haru. Lại tiếp tục giành banh.
_ Chịu thua đi! Tôi khoá cậu rồi! – Mikami thở dốc quay vòng quanh Haru.
_ Đừng hòng!
Haru bứt ra khỏi Mikami. Cậu chạy về phía rổ. Mikami bám theo sát nút. Haru tung người lên, Mikami cũng làm y như vậy. Trái bóng bật khỏi tay Haru. Mikami đập hụt. Cậu va vào người Haru. Cả hai chới với trên không rồi ngã nhào xuống.
_ Ui da….
Mikami rơi đè lên Haru. Mikami hành động theo phản xạ trước khi kịp nhận ra mình làm gì. Cậu đưa tay đỡ lấy đầu Haru ngăn không cho nó đập mạnh xuống nền sân. Hoa anh đào vẫn rơi….sân trường vắng lặng…..Mikami đang nằm trên người Haru. Hai ánh mắt chạm nhau……
“Kandai……”
Mái tóc dài của cô ấy bay nhẹ trong gió……những giọt nước mắt đọng trên gương mặt xinh đẹp thanh thoát……đôi môi của cô ấy……
_ Mikami!
Môi Mikami kề sát môi của Haru.
_ Mikami!
Mikami như bị thôi miên. Đúng là đôi môi này! Đôi môi mà cậu ao ước….đôi môi cậu đã đặt lên đó những nụ hôn nồng cháy….
_ Mikami!
Mikami là ai?….. Môi Mikami chạm vào môi Haru…..
_ Yamoto Mikami! Cậu điên à??!
_ Hả?
Mikami giật mình bỏ Haru ra. Mình vừa làm gì vậy? Tại sao? Tại sao mình lại có cảm giác khao khát đến như vậy?
Mikami khoác vội ba lô vào vai rồi bỏ đi để lại Haru đứng thẫn thờ nhìn theo….
Hộp đêm…..
_ Tay mày sao bị trầy thế kia? – Nobu hất đầu hỏi.
_ Không có gì!
Mikami xoa xoa cổ tay. Lúc đỡ đầu của Haru tay Mikami đã chà mạnh xuống nền sân. Kết quả là mu bàn tay trầy trụa đến thảm thương.
Cảm xúc lúc chiều lại ùa về. Lúc đó cậu như bị ma nhập hay sao ấy? Thật lạ…
_ Này! Cậu nhóc hôm qua kìa!
Mikami nhìn theo hướng chỉ của Nobu. Haru đang phục vụ bàn cách bàn cậu không xa lắm.
_ Này nhóc! – Tên có vẻ mặt anh chị chụp lấy cổ tay Haru. – Ngồi xuống đây uống rượu chơi!
_ Xin lỗi…nhưng tôi không thể….. – Haru lịch sự từ chối.
_ Anh đây mời mà mày dám nói vậy sao??! – Hắn vẫn không bỏ tay cậu ra. – Ngồi xuống đây!!!
Hắn kéo Haru ngồi xuống và đặt trước mặt cậu một ly rượu.
_ Uống đi! – Hắn ra lệnh.
Haru cầm ly rượu lên và nhắm mắt uống.
_ Giỏi lắm! Tiếp ly nữa nhé!
_ Không tôi……
|
_ Một ly nữa thôi!
Haru lưỡng lự nhìn ly rượu rồi cầm lên uống.
_ Ngoan lắm! Tao thích những cậu bé như vậy! Thêm ly nữa nào!
_ Không tôi không uống nữa đâu!
Haru đứng dậy nhưng hắn đã kéo cậu vào người hắn.
_ Vậy thì để tao giúp mày uống nhé! – Hắn hớp một ngụm rượu rồi đè Haru xuống ghế mặc cho cậu vùng vẫy. – Ngoan nào! Tao muốn thử xem….
_ Không…buông tôi ra!!!
_ Mikami! Làm gì vậy???
BỐP!!!
Một cái chai đập mạnh vào đầu hắn. Hắn rú lên giơ tay ôm đầu. Máu chảy xuống mặt hắn. Đám đàn em xúm lại quanh hắn. Mikami nắm lấy tay Haru.
|
_ Thằng qủy nhỏ kia! Sao mày dám đập chai vào đầu Đại ca??? Chán sống rồi phải không???
Mikami hất cái bàn về phía bọn chúng. Chai lọ bể toang. Cậu kéo Haru chạy.
Bên ngoài trời đang mưa rất to, có hai bóng người cùng dìu nhau chạy thật xa khỏi vùng sáng rực rỡ của đèn màu……
Căn hộ mà hai mẹ con Haru thuê không lớn lắm. Nó cũng như bao căn hộ bình thường khác. Hai phòng ngủ, một nhà tắm, một nhà vệ sinh, gian bếp nhỏ và một cái phòng khách ấm cúng.
Mikami bước ra khỏi nhà tắm. Cậu mặc đồ của Haru vì quần áo cậu đã thảy hết vào máy giặt . Hơi ngắn một chút nhưng không sao.
Mẹ Haru đã đi công tác nên nhà chỉ có mình cậu ấy. Haru vẫn thường ở một mình như vậy sao?!
_ Sao không bật đèn lên?! – Mikami bước vào phòng Haru, với tay đến cái công tắc.
_ Đừng bật!
Haru ngồi thu mình trên giường trong bóng tối. Mikami ngồi xuống cạnh cậu.
_ Mệt à?! – Mikami đặt tay lên trán Haru. – Trán cậu nóng rồi này…
_ Đừng đụng vào tôi! – Haru gạt tay Mikami ra.
Mikami lạnh lùng nhìn Haru.
_ Tại sao cậu lại đi làm thêm ở cái chỗ đó?
_ Vì tôi cần tiền! – Haru thẳng thừng.
_ Cần tiền để làm gì? – Giọng Mikami lạnh băng.
_ Để làm gì không liên quan đến cậu!
_ Cậu cần bao nhiêu?
Haru ngước nhìn Mikami. Sao mắt cậu ấy lạnh lẽo thế?!
_ 4000 yên!
_ Nếu cậu có đủ 4000 yên cậu sẽ nghỉ làm chỗ đó chứ?
_ Nếu có 4000 yên tôi sẽ nghỉ làm ở hộp đêm!
Mikami không nói gì, lẳng lặng mở túi, lục lọi gì trong đó rồi lấy ra một xấp tiền.
_ Nhiêu đây khoảng hơn 4000 yên! Cầm lấy!
_ Ở đâu….ở đâu mà cậu có nhiều tiền như vậy?
_ Nhà tôi giàu! Cậu yên tâm đi! Tôi không có ăn cắp đâu mà sợ!
_ Cậu khùng à?! – Haru thảy trả xấp tiền. – Cậu nghĩ tôi sẽ lấy tiền của cậu như thế này sao???
_ Không! Tôi không nghĩ cậu sẽ nhận tiền của tôi như thế này!
Haru sững sờ.
_ Số tiền này….đủ trả cho một đêm chứ?! Cậu sẽ cho tôi một đêm với số tiền này chứ?!
Haru lặng người nhìn Mikami. Ánh mắt Mikami lúc này thật đáng sợ! Nó như muốn nuốt chửng lấy cậu. Nhưng…. cậu thật sự cần số tiền này. Từ từ….cậu cầm lấy xấp tiền trong tay Mikami.
Mikami đặt tay lên vai Haru, kéo cậu ấy vào sát người cậu. Môi Mikami lướt nhẹ qua má của Haru. Tay cậu lần gỡ những cái nút trên áo Haru. Tấm thân trần hiện ra. Mikami đè Haru xuống giường. Cậu áp người mình vào người Haru. Thật ấm….
Rõ ràng Haru là con trai. Rõ ràng là như vậy!
“Kandai……”
Hình ảnh cô gái đó vụt hiện qua trong đầu Mikami. Cậu hôn lên cổ Haru.
_ Chuyện đó quan trọng vậy sao? – Mikami chợt hỏi.
_ Sao?
_ Cậu ắt hẳn cần số tiền này cho một chuyện gì đó rất quan trọng! Chính vì thế cậu mới phải làm việc trong hộp đêm và đồng ý làm chuyện này với tôi, đúng không?!
Haru im lặng. Lúc đầu cậu cứ nghĩ một con người như Mikami chẳng biết gì ngoài nắm đấm và cách xử sự thô bạo, vậy ra cậu lầm. Mikami đôi khi cũng khá sâu sắc và nhạy cảm đấy chứ.
Mikami chợt cài lại nút áo cho cậu. Xong, cậu ta kéo chăn đắp lên người cậu, sau đó bỏ ra ngoài.
Tại sao vậy Mikami?…..Haru mệt mỏi nhắm mắt lại….
|
Haru thức dậy vào sáng hôm sau thấy đầu nhức như búa bổ. Cậu liếc nhìn đồng hồ và giật bắn người vì chỉ còn hai mươi phút nữa thì vào học. Haru bật dậy, lật đật làm tất cả công việc buổi sáng rồi chụp vội túi xách phóng ra cửa. Có vật gì rơi xuống. Cậu nhặt lên, suy nghĩ một lát, cậu đút nó vào túi.
Haru tìm được Mikami đang ngồi trầm tư trên nóc sân thượng trường học. Từ chỗ này có thể nhìn bao quát khu hoạt động ngoại khóa và sân bóng rổ.
_ Đây!
_ Gì vậy? – Mikami ngạc nhiên nhìn cái gói trên tay Haru.
_ Tiền của cậu!
_ Cậu làm sao thế? Số tiền này giờ là của cậu!
_ Tôi không thể nhận nó!
Haru ngồi bệt xuống cạnh Mikami. Cậu lấy tay xoa xoa hai bên thái dương.
_ Cậu sao vậy? Nhức đầu hả? Hừ…chẳng ai như cậu mới uống có hai ly đã muốn xỉn rồi! – Mikami hỏi.
_ Sao cậu có thể uống được cái thứ nước đó?
_ Uống hoài cũng quen! Này!
Mikami đặt lên trán Haru một vật mát lạnh.
_ Trà chanh đóng hộp à?!
_ Ừ! Những lúc bị nhức đầu do rượu tôi thường uống nó!
Haru bật nắp lon rồi hớp từng ngụm nước chua chua mát lạnh.
_ Ừm…
_ Đỡ hơn chứ?!
_ Người ta thường hay chê trà chanh khó uống nhưng tôi lại thấy nó ngon……
Haru bất giác mỉm cười. Mikami có cảm giác tim mình hình như vừa lỡ mất một nhịp đập.
_ Cậu cười dễ thương lắm!
_ Hả? – Má Haru lại đỏ ửng lên.
_ À mà thôi… – Mikami đứng dậy. – Số tiền đó coi như tôi cho cậu mượn muốn nhận hay không tùy cậu!
Mikami vừa đi được mấy bước thì Haru nói vọng theo.
_ Nhất định tôi sẽ trả lại đầy đủ tiền cho cậu!
_ Sao cũng được! Nhưng tôi không muốn thấy cậu làm việc ở cái hộp đêm đó nữa! Nhớ đấy!
Mikami thật lạ lùng! Haru thầm nghĩ. Nhưng ngay lúc đó Haru chợt nhìn thấy một khía cạnh khác của con người Mikami – một khía cạnh trước đây không ai nhìn thấy được. Vẻ ngoài lạnh lùng của cậu ấy được tạo ra chỉ để che dấu một tâm hồn mỏng manh dễ vỡ. Tại sao Mikami? Tại sao cậu lại không muốn cho ai hiểu mình?
Haru bất giác nắm chặt lon trà chanh.
Haru bước dọc trên con đường nhộp nhịp người. Bầu trời đêm lung linh các vì sao. Tiếng cười nói ồn ào không át được nỗi lo trong cậu. Haru bước vào con hẻm tối. Ở đó có một cái sân bóng rổ nhỏ. Nếu là người bình thường thì chẳng ai dại gì bước vào cái sân này vì nó là nơi tụ tập của các băng nhóm, nhưng hôm nay Haru có việc phải làm.
_ Kouno! Haru đến kìa!
Haru trông thật lạc lõng giữa đám đông những kẻ vây quanh cậu. Kouno – tên cầm đầu nhóm du côn này bước ra. Kouno không phải là người to con, hắn cao và hơi gầy nhưng hắn vẫn được những thằng du côn khác nể sợ. Hắn giỏi đấm bốc và có cánh tay vung gậy số một. Hắn tàn bạo và hung hăng.
Kouno nở nụ cười thường trực của hắn – một kiểu cười nửa miệng.
_ Tôi đợi cậu cả tuần nay! Sao Haru?
_ Tôi đã mang đủ số tiền mà anh nói! Vật đó đâu?
Kouno lôi từ trong túi áo ra sợi dây có mặt là một viên đá cuội nhỏ sáng bóng, đen tuyền.
_ Cái cục đá này ấy hả?
_ Phải!
_ Nó chỉ là một viên đá cuội tầm thường sao lại khiến cậu quan tâm đến như vậy? – Kouno nhếch mép.
_ Đó không phải chuyện của anh! Tiền đây!
Haru thảy bọc tiền cho Kouno. Hắn chụp lấy, và bắt đầu đếm.
_ Đủ 4000 yên! – Hắn nói. – Cậu giỏi nhỉ?! Mới có một tuần mà đã kiếm đủ 4000! Cậu làm bằng cách nào hay thế?
_ Đừng nói nhiều nữa! Anh đã có đủ số tiền anh muốn giờ trả lại tôi viên đá!
_ Vì viên đá này cậu sẵn sàng mất 4000 yên à?! Nó đáng giá vậy sao?!
_ Anh chẳng những đã lấy nó mà còn đòi tiền nữa! Bây giờ anh đã có tiền rồi thì trả lại nó cho tôi!
_ Phải! Thật công bằng phải không? – Kouno chìa viên đá về phía Haru. – Trả lại cậu đó!
Lợi dụng lúc Haru đưa tay cầm viên đá, Kouno chụp lấy cổ tay cậu. Nhanh như chớp hắn vật cậu xuống nền đất.
_ Anh….anh làm cái gì vậy???
_ Cậu thật ngây thơ Haru à! Cái tôi cần đâu phải là tiền! Chẳng lẽ cậu không hiểu chỉ cần cậu chiều theo ý tôi thì không chỉ viên đá này mà bất cứ cái gì cậu muốn tôi đều cho cậu hết sao?!
_ Anh…buông tôi ra!!! – Haru cố đẩy người hắn ra.
Kouno chụp lấy hai tay cậu và đè chúng xuống. Đám du côn đứng xung quanh rộ lên cười.
_ Cậu dễ thương như một đứa con gái vậy! Sao cậu không là con gái nhỉ?! Cậu mà là con gái chắc tôi phải bắt cóc cậu thiệt quá…..
|