I Love You Because You Are You
|
|
Hôm nay thứ bảy lớp nghỉ học nên buổI sáng Bảo vác cần câu đi câu cá để thư giãn tinh thần .Trưa về chạy long nhong qua những con phố lạ hoắc . Ừm ,và sẽ chẳng có gì đặc biệc nếu Bảo không thấy cái người đang vận chuyển mấy bao bột mì nặng chịch đó là Du .Giữa cái nắng đổ lửa thế này ,con ngườI gầy gò ấy vác cái bao còn nặng hơn trọng lượng bản thân ,và đang đi xiêu vẹo . “Ra mấy hôm nay anh ta đi về trễ vì làm việc bốc vác ở đây”. Bảo dừng xe bên đường ,cảm thấy Du có cái gì đó không ổn .
“Phịch”
Bao bột cùng Du đổ ập xuống :
-Có vác nhiêu đó cũng không nổi ,có sao không -Giọng đàn bà eo éo .
-Xin lỗI ,không sao –Du định đứng dậy .
Du ngạc nhiên khi thấy một bàn tay đưa ra cho mình : là Bảo.
-Làm gì ở đây ?-Du hỏI trong khi Bảo đỡ mình dậy .
Bảo thấy mặt Du đỏ bừng vì nóng ,mồ hôi tuôn xuống như mưa, chiếc áo trắng ngà ướt đẫm dính sát vào lưng.Bảo quay sang nói vớI ngườI đàn bà đang ngồI trên bàn cạnh đó :
-Xin lỗI ,cho anh ấy nghỉ một lúc rồI quay lạI làm được không ?
Bà béo ngẫn một lúc trước nụ cườI rất manly của Bảo , nhưng sau đó vẫn cất cái giọng như con heo bị chọc tiết :
-Nếu không kịp chở hàng đi ,bà chủ sẽ trách tôi .
Bảo đặt vào tay bà ta một ít tiền mà không để ý đôi mắt sững sờ của Du .Bà béo lạI cườI lởI xởI :
-Còn nửa tiếng nữa mớI được nghỉ nhưng cậu Du có thể nghỉ trước .
Bảo kéo Du về phía quán nước gần đó ,gọi một ly chanh muốI .Mặt Du vẫn còn đỏ bừng .Du vẫn im lặng .Bảo lên tiếng :
-Thật không tài nào hiểu nổI ,mấy công việc nặng nhọc vậy sao anh làm nổI,tiền công lạI ít .
Bảo lấy khăn tay ra ,thấy Du ngồI im ,không hiểu sao Bảo đưa tay lau mồ hôi cho Du.Du hất mạnh tay Bảo ra,tức giận bây giờ mớI bùng nổ:
-Đừng nghĩ có tiền thì làm gì cũng được.
Nói rồI ,bước đi sang chỗ bà Béo , cúi đầu xin lỗI rồI tiếp tục bốc vác. Bảo như ngồI chết trân một chỗ, hắn có cảm giác mình làm Du tổn thương lòng tự trọng. Nhưng hắn thấy mình chẳng có gì sai cả. Bảo cảm thấy bực mình vì bị nổI giận vô cớ. Chưa ai dám hành động như thế đốI vớI Bảo. Nhưng Bảo vẫn không ghét Du, nói hắn thấy lo thì đúng hơn. Bảo nghĩ, vớI cá tính ương bướng đó, thế nào Du cũng có chuyện. Nhìn miếng bông băng trên tay Du, Bảo thấy chạnh lòng. Bảo gạ hỏI cô hàng nước:
-Làm bốc vác vậy mỗI ngày được bao nhiêu?
Cô gái thở dài:
-Làm thì cực như vậy chứ mỗI ngày chưa tớI 50 ngàn .
Bảo cảm thấy xót xa, hắn là con nhà giàu tiêu mỗI đêm vài chục triệu là chuyện thường, còn Du…làm quần quật suốt ngày chỉ có nhiêu đó thôi sao. Bảo nhớ lạI, Nhật và Hằng chẳng thiếu gì, còn vô tâm vô lo, chỉ có ăn học và còn chơi bờI bạn bè, họ không biết Du phảI cực khổ chắt góp từng đồng duớI trờI nắng gắt thế này sao ? Tự dưng Bảo thấy tim mình đau thắt. Không biết tự lúc nào , Bảo chú ý tớI Du nhiều hơn cả Nhật, thằng nhóc Bảo đang đeo đuổI do cá cược.
-Du, anh có sao không?-Bảo hốt hoảng chạy về phía Du, Du đang nôn thốc ra những thứ gì có thể:
-Cậu vẫn còn ở đây à?-Giọng Du không hề tỏ ra thân thiện.
Du cảm thấy mặt mình dường như có lửa, khó chịu , chóng mặt… Du đứng không vững nữa…
Trước khi thân hình Du đổ ập xuống, Bảo đưa tay ra đỡ.
******
-Anh ta chỉ ngoan ngoãn những lúc như thế này.
Bảo lẩn bẩm. Bảo không muốn đưa Du về nhà trong lúc Du đang ngất đi như vậy, nhỏ Hằng và nhóc Nhật sẽ lo lắm, vì vậy Bảo chở Du về nhà mình. Bác sĩ nói Du bị say nắng.Người yếu thế mà làm những công việc nặng nhọc đến vậy. Du đỡ hơn sau khi uống một ít nước muối. Bây giờ anh đang nằm trong phòng Bảo.
Bảo đưa tay vớI cái điện thoạI di động:
-Alô, Hằng hả, hôm nay xin phép anh Gia tao nghỉ một bữa.
-Sao vậy?
-À, tao hơi mệt.
-Có cần tao đến thăm không?
-Khỏi…khỏi…mày đừng đến làm tao tổn thọ.
Nói rồI Bảo cúp máy. Nhìn Du nằm bình yên như thế, Bảo không nỡ bỏ đi. bất chợt, Bảo đưa tay vuốt nhẹ má Du.
-Dễ thương thật.
Du lúc này giống như một tên nhóc ngủ say sau khi chơi đùa mệt, gương mặt Du thoáng một chút gì đó trẻ thơ, đáng yêu.
Vô thức, Bảo cúi xuống, chạm môi mình vào má của Du. Chợt, hắn giật nảy mình .“Mình đang làm gì thế này”, Bảo bước vào phòng tắm rửa mặt để tỉnh táo lại. Bảo nghĩ chắc tạI nãy mình đi nắng quá nhiều. Nhưng khi trở lạI,nhìn thấy Du, Bảo lạI muốn một lần nữa chạm vào đôi má mềm mạI ấy.
-“Chết tiệt”
Bảo cố đi nhanh ra khỏI phòng.
******
-Nè
-Gì vậy?- Du ngạc nhiên khi thấy Bảo đưa tiền cho mình, Bảo nghĩ nếu như đưa nhiều anh ta sẽ nghi ngờ ngay. Bảo thì lạI không muốn Du làm việc cực nhọc vậy mà không có tiền công.
-Tiền công nửa ngày làm công của anh, bà béo đưa cho tôi.
|
-Cám ơn-Du cườI, lần đầu tiên Bảo thấy Du cườI, nụ cườI không đẹp tuyệt như của Nhật nhưng có cái gì đó rất hồn nhiên , rất trong sáng, nụ cườI làm tim Bảo đập mạnh - nhưng ngườI ta không trả công nửa ngày.
Vậy là lộ tẩy, Bảo nghĩ , bình thường chắc Du giận lắm , ít nhất phảI “quạt” Bảo một trận cho đã đờI ,nhưng Du chỉ cảm ơn ,thật hiền .
…
-Nè , đợI tôi ,tôi chở anh về .
-Thôi khỏI .
Dù Du nói vậy ,Bảo vẫn dắt xe ra .
-Lên đi
-Tôi không muốn nợ ai quá nhiều-Du gắt , điều này chứng tỏ Du đã hồI phục .
-Nếu anh không lên tôi sẽ nói cho nhỏ Hằng biết cbuyện anh bị ngất .
Bảo đắc chí vì mình đã nắm được điểm yếu của Du .Du hậm hực ngồI lên xe Bảo .
-Nè ,nè chậm thôi chứ .
Bảo vờ không nghe ,rồI đột nhiên phanh lạI trước đèn đỏ .Quá bất ngờ mũi Du đập vào gáy Bảo .
-Huề nhé - Bảo nói rất nhỏ.
-Cái gì ?–Du vẫn còn tức
-Không có gì -Bảo cườI ,cảm thấy mình cũng thật trẻ con .
…
Nghỉ làm ở đó đi -Bảo nói khi đang chở Du thong dong trên đường phố ,tên này cố tình chạy loanh quanh .
-TạI sao tôi phảI nghe cậu –Du bướng
-Làm việc cực nhọc sao chịu nổI .
-Việc gì cậu phảI lo
-Tôi biết một chỗ hay lắm ,công việc cũng nhẹ nhàng nữa .
-Việc gì ?
-Quản lý hàng hóa trong nhà sách
–Tôi sao làm được ,mấy chỗ đó ngườI ta đòi bằng PTTH mớI vào làm được ,tôi chỉ…
-Không sao ,chỗ đó ngườI quen ,tôi giớI thiệu anh rồI ,hôm bữa thấy anh thôi việc ở cửa hàng ,nhân tiện tôi hỏI chị Hoa, chủ ở đó giùm anh thôi .
-Thật hả -trong giọng của Du có cả ngạc nhiên lẫn vui sướng .
-Nhưng nói trước lương hơi thấp .
-Khoảng bao nhiêu?
-1triệu 2
-Woa ,vậy mà thấp á –Du cứ như một đứa con nít nhận được quà. Bảo cảm thấy vui lây thứ hạnh phúc nhỏ nhoi của Du .
-Tôi chở anh đến đó xem thử nhé .
-Ừ-Du dễ dãi rồI thích thú đưa tay vò đầu Bảo –Nhóc con này tốt thật .
Bảo cườI “ai mớI là nhóc con đây”.Bảo không biết hôm nay mình cười nhiều đến thế, cười vì lòng thật sự vui chứ không phảI nụ cườI ngoài mặt.
12. - Thế nào? Mày chịu thua chưa? – nhỏ Hằng hỏi.
- Chịu thua á? Còn lâu! Ủa, mà chuyện gì?
- Hừ, mày giỏi lắm Bảo. Cái vụ thằng Nhật đó!
Bảo bật ngửa, hắn ta quên béng mất tiêu. Hằng nhìn hắn, đằng đằng sát khí:
- Đừng nói với tao là mày đã quên nhá!
- Đâu có! – Bảo lấy lại phong độ vốn có – Chỉ là tao định dời vụ cá độ lại sau khi thi đại học xong. Mày thấy đó, tao bận muốn chết.
Hằng ngạc nhiên nhìn Bảo. Lúc đầu nói thi đại học, Hằng đã không ngời Bảo nghiêm túc đến thế.
- Mày làm tao ngạc nhiên đó Bảo.
- Ừ thì vậy đó!
Rõ ràng tên Bảo muốn kết thúc câu chuyện sớm. Nhưng Hằng không vừa:
- Mày nói nghiêm túc học thi thì tao tin, nhưng vụ mày bận thì đừng hòng qua mặt tao. Chiều 2, 4, 6 không học vẽ ở nhà tao mày đi quậy chỗ nào mà tao gọi điện thoại hoài, cô Tư (người giúp việc nhà Bảo) cứ nói mày đi vắng, điện thoại di động thì khóa máy.
- À … chắc là mấy hôm mày gọi thì tao qua nhà mẹ tao, hay nhà ba tao gì đó. Hai ổng bả dạo này rất khoái vụ tao học lên như diều gặp gió.
- Thiệt không?
- Xạo con mày! – May mà Hằng không thấy tay Bảo bắt chéo sau lưng.
|
Mấy hôm nghỉ học vẽ Bảo không có nhà là chuyện thật, Bảo không đi quậy là chuyện thật nốt. Nhưng việc hắn về nhà ba mẹ hắn là nói dối. Hắn tới cửa hàng sách chị Hoa. Để làm gì? Chính bản thân Bảo cũng không rõ, chỉ tự nhiên hắn thấy ở cửa hàng có cái gì hay hay. Chà, giá mà hắn cố gắng phân tích một chút, hắn sẽ thấy mình bất bình thường đến cỡ nào. Cái “hay hay” là cái gì không biết, chỉ biết mỗi lần thấy hắn xớ rớ quanh cửa hàng thì “tân quản lý” Du nạt cho một trận te tua cái tội lười học, sắp thi rồi mà không biết lo.
Thế nhưng, mỗi lần rảnh hắn lại “vác mặt” tới. Chị Hoa còn khuyến khích hắn, nói nếu hắn tới thường xuyên cửa hàng sẽ tăng doanh thu. Các cô tiếp tân cũng chào đón anh chàng đẹp trai này hết sức nồng nhiệt. Chỉ có “tên đó” là mặt nhăn như khỉ ăn ớt. Vậy mà cứ mỗi lần chị Hoa khen Du làm việc cần mẫn và cẩn thận là Bảo lại thấy vui vui. Bởi vậy, Bảo mới thầm rủa ông anh khó-chết-được của nhỏ Hằng là vô nhân tính.
13. - Nè anh Du! Đừng đón xe buýt, lên đây quá giang về.
Chiều nay không học vẽ nên Bảo lại đến cửa hàng chơi. Dạo gần đây, mỗi khi có Bảo là các cô bé nữ sinh lại ra vào tấp nập khiến Du bận rộn hẳn lên. Bảo nghĩ có lẽ vì thế mà Du mới cáu gắt đến vậy. “Đúng là đẹp trai cũng là cái tội,” hắn ta nghĩ thế. Đúng là chảnh thấu trời.
- Tôi tự đón xe về được – Du tỏ vẻ bực khi thấy mặt hắn.
- Sao anh lúc nào cũng thế, bộ tôi nợ gì anh à? – Bảo nhăn nhó.
- Vậy chứ mấy bữa nay cậu cà rỡn ở đây làm gì? Học hành không lo! Công việc của tôi ở đây làm quen rồi, không cần cậu giám sát.
Giọng Bảo oan ức:
- Tôi không giám sát. Tôi đến đây chơi thôi.
- Ở nhà học không ích hơn à? – Du không hề nhượng bộ.
- Anh lúc nào cũng học, học – Bảo nóng – Nếu thế sao anh không tự học đi, đi làm chi?
Có cái gì đó chực vỡ trong đôi mắt đen huyền của Du. Bảo biết mình lỡ lời:
- Ấy, ấy … Tôi … tôi xin lỗi.
- Xin lỗi gì, nói cho tôi quá giang sao nãy giờ cứ đứng đây? – Du nói cứng.
Bảo bất ngờ:
- Hả? … À … ừ.
- Chuyện lúc nãy, tôi thật không cố ý – Bảo nói khó khăn.
- Việc gì xin lỗi mãi thế. Nếu có thể tôi đã đi học rồi, không cần cậu nhắc. Tôi nói thật, cậu mà cứ đùa giỡn với tương lai của mình như vậy là không ổn đâu. Cha mẹ đâu thể nuôi cậu cả đời.
Bảo cười, thì ra Du lo lắng cho Bảo.
- Anh khỏi phải lo. Tôi nói tôi sẽ đỗ là chắc chắn sẽ đỗ.
- Cậu là con trời chắc? – Du phản bác cái giọng điệu tự tin của Bảo.
- Nếu tôi đỗ anh thưởng cho tôi cái gì? – Bảo cà khịa.
- Tại sao tôi phải thưởng cho cậu? – Suýt nữa là Du hét lớn.
- Em gái anh nhá? – Bảo bình thản.
- Cậu coi chừng chết với tôi.
- Bây giờ tôi hết lăng nhăng rồi, anh khỏi lo.
- Không bao giờ! – Du nghiến răng.
- Hay em trai anh vậy?
Du hơi ngạc nhiên. Chẳng lẽ Bảo biết Nhật là bi?
Thấy Du không trả lời, Bảo khẽ vẽ lên mặt mình một nụ cười đẹp tuyệt, nói giọng thật nhẹ:
- Hay là … anh?
Ngay lập tức Du đạp mạnh vào vai Bảo:
- Nếu không muốn chết thì hãy im miệng lại.
14. 30 tháng 4 và 1 tháng 5 Du được nghỉ làm, vậy mà phải khó khăn lắm nhỏ Hằng mới kéo được ông anh tham việc của mình đi Nha Trang nghỉ mát với Bảo. Gia đình Bảo có biệt thự gần biển Nha Trang, tên này kéo Hằng, Nhật và Gia đi nghỉ, giao nhiệm vụ cho nhỏ Hằng lôi lão Du khó ưa đi. Cái gì chứ những ngày hè nắng gắt mà đi tắm biển thì còn gi bằng. Nhật, Hằng và Bảo vừa thi học kỳ hai xong nên khỏe, Gia cũng sắp nghỉ hè nên chuyến đi chơi không thành vấn đề. Chỉ có Du là khó. Cửa hàng cho nghỉ hai ngày đó, anh lại kiếm được mấy việc làm thêm buổi tối, tất bật từ sáng tới khuya. Nhỏ Hằng phải dùng “quỷ lệ kế” mới khiến ông anh thương em chịu vứt công việc đi nghỉ mát. Vậy mà mới tới nơi, chia phòng xong là Du ngủ ngon lành. Gia bảo chắc tên này thiếu ngủ nên cả đám thầy trò đi tắm biển mà không có Du. Bảo với Nhật cứ cặp kè suốt. Hai tên này nói chuyện trên trời dưới đất mãi không hết. Hằng thì kè kè bên cạnh “lão sư” để học lóm thêm mớ kinh nghiệm thi đại học. Nếu đi thì Du cũng lẻ mất thôi. Nói là nói thế nhưng rõ ràng là có hai cặp mắt cứ trông về phía biệt thự hoài, hai cặp mắt đó có cùng câu rủa thầm “Ngủ gì mà ngủ lắm thế!”
Mọi người về sau cuộc thi bơi mini, ai nấy đều mệt nhoài. Nhỏ Hằng ngao ngán vào phòng Du:
- Anh Du dậy đi, chiều rồi.
- Ủa, vậy hả? – Du hỏi vậy, dù chẳng có tí gì tỏ ra ngạc nhiên.
Thấy ai cũng mệt, Du không làm phiền.
Du lặng lẽ đi dạo trên bờ cát trắng. Gió chiều thổi làm cát vướng vít chân anh. Lâu rồi Du không có giây phút thanh thản như vậy. Du cảm thấy mới 20 tuổi mà mình đã già lắm rồi. … Du ngồi trên tảng đá cao. Sóng biển từng đợt va vào mõm đá, bọt tung trắng xóa, thỉnh thoảng còn bắn vào mặt Du. Du nhìn đường chân trời đỏ rực phía biển xa. Hoàng hôn trên biển đẹp thật, có cái gì đó dịu dàng, bình yên khiến lòng người mang mác buồn. Du nhớ hồi đi học, Du thích học văn. Con trai thích học văn là hiếm lắm. Du thích lắm mấy cảnh hoàng hôn người ta hay tả trong văn thơ, nó đẹp làm sao ấy. Hồi trước Du hay đứng trên sân thượng ngắm hoàng hôn trước khi ra về. “Hoàng hôn là kết thúc của ban ngày nhưng lại là bắt đầu của ban đêm.” Hay thật! Du không nhớ rõ mình đọc được câu này ở đâu nhưng anh luôn nghĩ về nó mỗi lần thấy cảnh chiều tà buông rơi. Ánh mắt Du nhìn về nơi xa xăm.
|
15. - Ủa, anh Du đâu? – nhỏ Hằng hỏi.
Dĩ nhiên là không ai biết được. Du đi đâu mà giờ cơm thì sắp đến. Cuối cùng Bảo đành uể oải đứng dậy:
- Thôi, ở đây tao rành, tao đi kiếm ảnh cho.
Nhỏ Hằng đòi đi theo nhưng rốt cuộc bị Nhật bắt ở nhà để dọn cơm tối.
Bảo đi dọc bờ cát, thấy trên tảng đá được người dân ở đây gọi là Hòn Rùa, một bóng người ngồi ngắm biển xa, là Du. Bảo bước lại gần, Du vẫn không hề hay biết. Bảo chưa bao giờ thấy Du như thế này: xa xăm, có một cái gì đó phảng phất buồn trong ánh nhìn mông lung. Nhưng điều này không phải mới xuất hiện, chỉ là … bình thường ánh mắt ấy được che đậy khéo léo bởi những tất bật cuộc sống hằng ngày. Trông Du có một cái gì đó cô độc. Bảo ngẩn người nhìn Du mãi một lúc lâu rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh.
- Hoàng hôn đẹp quá hả?
Du giật mình khi nghe tiếng Bảo. Anh nói cộc lốc:
- Ra đây chi vậy?
- Sắp tới giờ cơm đó, cha nội. Đi nghỉ mát mà ngủ suốt ngày thì ở nhà có phải hơn không – Bảo làu bàu.
- Việc gì đến cậu. Tôi cũng đâu muốn đi.
- Anh đúng là chẳng biết hưởng thụ cuộc sống.
Du cười buồn.
- Anh đang nghĩ cái quái gì thế? – Bảo hỏi.
- Con người ngắm được mấy hoàng hôn trong đời? – Giọng Du nhẹ như khói.
- Tôi thấy anh giống ông già thích làm thơ – Bảo ghẹo.
- Thôi về! – Du đứng dậy, trông có vẻ mệt.
- Du, anh chưa tắm biển phải không? – Một nụ cười gian gian hiện lên trên mặt Bảo.
Du đang ngơ ngác không biết hiểu làm sao thì … “Bõm,” Bảo đẩy mạnh Du xuống biển. Du loạng choạng đứng dậy, bất chợt kéo Bảo cùng xuống nước. Vậy là cả hai người, quần áo ướt sũng đang cố dìm nhau xuống nước, trông gần giống như một trận chiến dưới nước của tụi trẻ con. Bảo thấy Du cười rạng rỡ trong làn nước bắn tung tóe, nụ cười trong sáng. Sao Du không cười nhiều một tí nhỉ? Khi Du cười, trông Du rạng rỡ như mặt trời.
Rốt cuộc Bảo cũng phải kéo Du lúc này đang ham nghịch nước lên bờ. Du bây giờ trông giống như một đứa nhóc quậy phá hơn là ông anh khó-chết-được của Hằng và Nhật.
- Về nhanh thôi, nếu không sẽ cảm đó.
- Thằng nhóc này lắm lời thật!
- Nè, anh chỉ hơn tôi hai tuổi thôi nhé.
- Hơn hai hơn một gì vẫn là đàn anh!
- Vâng, một đàn anh nghịch nước như một đứa trẻ!
- Chú mày nói cái gì?
Du đuổi theo Bảo chạy lên bờ cát, để lại đằng sau mặt trời khuất hẳn dưới chân trời.
- Sao ra nông nỗi này? – Nhỏ Hằng nhìn Bảo và Du hỏi.
- À – Bảo nhanh miệng – Anh Du, ảnh bị té xuống nước, hoảng quá ảnh lôi tao xuống theo.
- Thằng khốn kia, nói dối cũng vừa phải thôi chứ! – Du quát – Là vậy nè: thằng nhóc này bị té, anh xuống cứu nó.
Bảo ôm bụng cười, không ngờ Du cũng biết nói đùa.
16. Buổi tối, từ cửa sổ của phòng có thể trông ra bầu trời Nha Trang muôn vàn sao lấp lánh.
- Du ngủ chưa? – Tiếng Gia gọi.
- Hồi chiều ngủ nhiều quá nên bây giờ không ngủ được.
- Tao vào nghen.
- Cái thằng này khách sáo với tao từ bao giờ thế? – Du hờn mát – Sao không ở phòng mày đọc sách cho yên tĩnh?
- Bộ tao đem sách qua đây đọc không được hả? – Nói rồi, Gia tự nhiên nằm lăn lên giường cạnh Du.
- Không phải, nhưng mày nằm đó làm sao tao ngủ?
- Giường còn rộng mà, không thôi tao về à! – Dù nói thế nhưng Gia vẫn chẳng có dấu hiệu gì là sẽ về cả.
- Mày tưởng tao sẽ năn nỉ mày như mấy con nhỏ thích mày hồi trung học hả? – Du chọc Gia.
Gia nhắm mắt rùng mình, làm như nhớ lại cái gì ghê gớm lắm.
- Này, đừng có nhắc lại mấy cái đuôi đó nữa! Con gái gì mà gan thấy sợ luôn! Tao chỉ thích một người hà.
Du cười xòa:
- Nhỏ Phương ngồi trên tao chứ gì?
- Sao mày nghĩ vậy?
- Tao thấy mày cứ nhìn nó suốt.
- Mày thấy? – Gia hỏi lại bằng giọng ngạc nhiên không thể tả. Chứ sao, người vô tâm như Du để ý đến người khác là chuyện lạ.
- Dĩ nhiên! À, mà không phải thấy mà là cảm thấy ánh mắt mày nhìn con nhỏ. Tại hồi đó tao cứ nghĩ sẽ gả con bé Hằng cho mày nên tao để ý lắm đó.
Gia cười, dán mắt vào quyển sách nhưng chẳng đọc chữ nào, thầm nghĩ, “Hồi lớp mười mình bị cận chứ đâu có bị lé.”
|
Gia nhìn sang cái tên đang nằm úp mặt bên cạnh anh, thấy hắn ngu ngu làm sao ấy. Chỉ có ngu đến mức siêu đẳng mới không hiểu được ánh mắt của ngày ấy và của cả bây giờ, Gia chỉ dành cho một người mà thôi.
Thấy Du đã ngủ ngon lành, Gia khẽ thở dài nói nhỏ “Vậy mà dám bảo là không ngủ được cơ đấy!” rồi vuốt khẽ tóc Du:
- Ngủ ngon!
Gia tắt đèn ngủ và nằm bên cạnh Du. Nhưng Gia không ngủ được, cứ đưa tay vuốt mãi tóc Du.
Đằng sau cánh cửa phòng Du, một tên đang đứng dựa vào tường, hai tay nắm chặt và đôi mắt ánh lên vẻ tức giận, dù bản thân cũng chẳng hiểu tại sao lại có cảm giác khó chịu đến vậy. Bây giờ Bảo biết cái khác của Gia đối với Du là gì rồi.
Bầu trời Nha Trang vẫn đen màu huyền bí, trên trời có một dải sông ngân lấp lánh, và dưới mặt đất, hàng đèn dài thắp sáng trên phố khuya tạo thành một dòng sông ngân khác của riêng trần gian.
Đêm Nha Trang yên tĩnh … nhưng, lòng người không yên tĩnh. …
17. Tháng 5, tháng 6 trôi qua nhanh như cơn gió. Tháng 7, kì thi đại học đến, những bận rộn sách vở khiến các sĩ tử không chú ý điều gì khác ngoài kì thi.
Thi đại học xong, đám bạn lớp Hằng kéo nhau đi vi vu sáng chiều. Dĩ nhiên tên Bảo cũng không ngoại lệ.
Buổi chiều thứ bảy, khá rảnh rỗi, chợt Bảo nhớ một nơi phải đến. Hắn phóng xe ra khỏi nhà, lao vun vút trên đường phố.
- Ồ, ai tới vậy kìa? – Chị Hoa, bà chủ hiệu sách tỏ vẻ vui mừng khi thấy Bảo. Các cô thu ngân xúm lại hỏi chuyện:
- Sao mấy tháng rồi anh mới tới?
Nở nụ cười chết người, Bảo nói:
- Tại tôi phải lo thi đại học, với lại tới đây mất công bị “ai đó” la.
Bảo vừa nói vừa nhìn quanh tìm Du.
- Anh yên tâm – Cô bé nhuộm tóc nâu xinh xinh lên tiếng – Anh Du không có ở đây đâu.
- Cái gì, ảnh nghỉ việc lúc nào? – Bảo hốt hoảng.
- Tôi mà cho cậu ta nghỉ việc mới lạ! – Chị Hoa nói, tủm tỉm cười – Chẳng qua là tụi này muốn tạo cơ hội cho chàng quản lý bảnh trai và cô thu ngân xinh đẹp đi với nhau thôi.
- Là sao? – Đầu óc Bảo cảm thấy mù mờ.
- Không biết hả? Du với Loan đang “kết” nhau đó.
Suýt tí nữa Bảo đã hét toáng lên vì ngạc nhiên. Nhưng hắn vẫn giữ được thái độ bình tĩnh vốn có, hỏi lại:
- Thật hả?
- Chứ sao! Thấy hai đứa xứng quá đi chứ! Tụi nó mới công bố bằng một chầu kem vào chủ nhật tuần trước.
Bảo hi vọng cái tin mình vừa nghe chỉ là sự đùa giỡn của mọi người ở đây, nhưng … rõ ràng đây là sự thật. Tự nhiên Bảo cảm thấy có cái gì nặng chịch đeo vào người, choáng váng tưởng chừng như đứng không vững.
- Ồ, hai cô cậu về rồi à?
Du cười gãi đầu xấu hổ, còn Loan, cô thu ngân xinh xắn nhất ở đây với đôi má ửng đỏ trông rất duyên cười chào mọi người. Bảo sững sờ, dù bề ngoài hắn tỏ vẻ rất bình thường.
- Ủa, thằng nhóc tới chơi đó hả? Thi đại học xong là đi chơi suốt chẳng ghé nhà anh. Bài vở làm được không?
Bảo cười nhạt. Ba tháng Bảo chuyên tâm học để chứng minh cho Du thấy mình không phải là người vô dụng. Nhưng trong ba tháng đó, có quá nhiều sự đổi thay đến không ngờ. Du vậy mà cũng có “người ta”. Bảo không hiểu tại sao cảm giác khó chịu cứ nghẹn trong cổ. Dù vậy, hắn vẫn tỏ ra thản nhiên:
- Tôi đang nghĩ mình sẽ là thủ khoa đó.
- Hừ, tự tin quá nhỉ, nhóc con! – Nói rồi, Du đi làm công việc của mình. Mấy cô xúm xít lại hỏi chuyện Loan, rồi cười khúc khích. Bảo không muốn ở đây thêm chút nào nữa.
- Sao về sớm vậy Bảo? – Tiếng chị Hoa gọi với ra khi thấy Bảo dắt xe về.
- Ờ, em chỉ định ghé qua báo cho mọi người biết là em vừa mới thi đại học xong thôi. Em có hẹn.
“Chậc,” nhiều ánh mắt tiếc nuối nhìn theo anh chàng đẹp trai phong độ phóng con SH đi mất.
- Chà, thi xong sướng thật, hết cớ la nó – Du đứng lẩm bẩm trong khi đang tính toán gì đó.
- Du ơi, lát đưa Loan về nhé?
- Ừ, đợi tôi một tí.
Mấy cô gái cười thích thú khi nghe lén mẩu đối thoại này. Người ta không khỏi ghen tị.
18. - Cảm ơn Du đã không làm Loan mất mặt – Ngồi trên xe buýt, cô gái cúi đầu nói với người bên cạnh.
- Cảm ơn cái gì, tôi là người có lỗi mà.
- Du luôn từ chối với những cô gái khác hay chỉ có mình Loan thôi?
- À – Du gãi đầu hiền lành – Tôi … đến bây giờ vẫn chưa có bạn gái mà.
- Bộ Du không thích con gái hả?
- Không phải! – Du ngượng – Tại hoàn cảnh thôi. Tôi muốn lo cho em tôi đến nơi đến chốn.
- Có người yêu đâu ảnh hưởng đến việc đó?
- Ảnh hưởng rất nhiều chứ, với lại Du đâu xứng với Loan.
- Du chỉ viện cớ thôi! – Loan cười buồn.
Cô nhớ lại cuộc hẹn hôm thứ bảy tuần trước. Cô thầm để ý Du từ ngày đầu Du mới vào làm, và … cô muốn Du biết tâm ý đó. Nhưng Du lại trả lời, “Du chỉ coi Loan là bạn bình thương. Với lại, hoàn cảnh của Du khó khăn nên Du không tính tới việc đó.”
|