Thế Giới Có Chút Ngọt
|
|
Chương 19: Ngôi nhà ma mở đường mùa xuân Cuối năm buông xuống. Còn mười mấy ngày nữa sẽ bước vào kì nghỉ. Bọn học sinh cũng không lòng dạ nào đi học nữa. Hầu hết đều suy nghĩ về thế giới náo nhiệt sắp tới, thậm chí còn dự tính hành trình cho một tháng nghỉ học. Rất nhiều học sinh dậy sớm để đi học cũng sẽ muốn phẫn hận, chờ lão tử được nghí ở nhà nhất định sẽ ngủ như chết đi sống lại. Nhưng sự thật là lúc về nhà, chuyện này thật không thể làm được. Còn có người tính toán ở độ tuổi này sẽ nhận được bao nhiêu tiền lì xì. Dù sao tâm hồn không có để trong phòng học. Còn Mạc Tạp lại chống đầu, nghĩ rằng tạm thời không thấy được Thần Cách, nói như vậy không chừng cũng không có sai. Gần đây trên ti vi chương trình chào đón mùa xuân gì gì đó tần suất xuất hiện đặc biệt nhiều. Cái gì tàu điện ngầm mùa Xuân, xe buýt mùa xuân. Các khu vui chơi giải trí nắm bắt được thị hiếu và cùng nhau đưa ra một dự án tốn kém: Ngôi nhà ma mở đường cho mùa Xuân. Dĩ nhiên , chính phủ không bỏ qua cơ hội thu tiền thúê cho dự án này. Cái gì dùng để giúp đỡ cho những người khó khăn, chỉ khi có ống kính của đài truyền hình hướng về phía mình thì mới nhiệt như nấu nước sôi. Cũng có nhiều nhà lãnh đạo tâm tư kín đáo, không ngại thiệt thòi giúp đỡ những người nghèo khổ, quốc gia chính là cần những người như thế này. Dự án "Ngôi nhà ma ám" được nhiều người tuyên dương, đưa đến những nam sinh trong trường đặc biệt bị thu hút. Họ muốn đến đây cùng một nữ sinh, nữ sinh đó nhất định sẽ bị dọa sợ đến thẳng hướng chui vào trong ngực nam sinh. Ngôi nhà ma ám này là một nơi tối tăm, dễ dàng làm chút chuyện cẩu thả. Sờ cái mông lớn của người khác cũng có thể đuổi ma quỷ đi. Mạc Tạp dù có bị đánh chết cậu cũng sẽ không đi đến chỗ này. Trước kia cậu là một người tin vào khoa học, cho tới bây giờ vẫn không tin trên thế giới này có ma, vì vậy cả ngày lẫn đêm ôm màn hình xem những bộ phim ma kinh dị của Âu Mĩ , bình thường nhàm chán cũng là đọc những bộ truyện ma ngớ ngẩn trên điện thoại, đơn giản đến nỗi truyện ma nào cũng thành truyện cười. Sau đó càng xem càng cảm thấy trong sách này đang nói những chuyện có thật, vì vậy Mạc Tạp đã cảm thấy tư tưởng của mình càng ngày càng không khoa học. Cho dù bây giờ cậu còn như thường lệ thích xem kinh dị, nhưng tuyệt đối không tưởng tượng đến thế giới ngoài đời thật. Cậu vô cùng sợ ma, người giả ma cũng sợ. Hác Suất tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, một lần còn mua số lượng lớn mười mấy tấm vé, chuẩn bị thành lập một đội đi: "Mạc Tạp, đi thôi. Cậu có thể đừng giống như một bà già được không?" Mạc Tạp phất tay một cái, tiếp tục đảo quyển sách trên tay: "Sợ ma chính là bà già? Cái này cậu suy luận cái quỷ gì vậy, phép khích tướng đối với tớ vô dụng." "Gần nghỉ xuân rồi, mọi người cũng nên đi ra ngoài tụ họp một chút. Bây giờ cậu không đi, lúc sang năm nếu như cậu cần tớ, tớ cũng mặc kệ." "Yên tâm, chuyện này là tuyệt đối không thể nào. Huống chi, cậu giống như ở cách vách tớ, luôn ở gần tớ." "Tớ bó tay với cậu, ngay cả ngôi nhà ma ám cũng dám không đi, chơi rất khá đó." "Đừng, ngàn vạn đừng nói tớ tốt." "Tuổi trẻ cứ như vậy thật không có tiền đồ. Cậu biết những người thuộc thế hệ tuổi trẻ như chúng ta trên lưng gánh cái gì không?" "Trên lưng chủ yếu gánh phân mệnh." "Là sứ mạng, không phải là phân mệnh. Nếu như ngay cả ngôi nhà có ma cũng sợ, chúng ta còn làm thế nào hoàn thành nhiệm vụ quốc gia giao phó cho, đi hy sinh mình?" Hác Suất nói hùng hồn, cộng thêm chút bi thương, giống như là sắp sẽ phải chuẩn bị vì quốc gia dâng ra tính mạng của mình. "Tớ đã nói tất cả phép khích tướng đối với tớ đều vô dụng." Hác Suất ôm tay, theo thói quen sờ càm một cái: "Nếu cậu nhất quyết không đi, cậu muốn bỏ qua cơ hội ở bên hắn?" "Hắn mới sẽ không đi những nơi nhàm chán như vậy." Xem ra Mạc Tạp đối với Thần Cách giống như rất quen, Hác Suất không nói tên ra cũng biết là người nào. "Nhưng nghe nói hắn mới vừa bị Ngũ Khu Dương cùng một nữ sinh kéo đi. Cậu cũng biết khi đến chỗ tối tăm này, nữ sinh kia nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội sờ một cái đủ vốn lẫn lời." Mạc Tạp tức giận đem sách hướng trên bàn vỗ một cái: "Người này có còn liêm sỉ hay không? Đến ngôi nhà ma chính là đi thử nghiệm sự sợ hãi, vậy mà cũng thành nơi cho nam nữ làm mấy chuyện hồ đồ. Tớ ngược lại muốn đi thấy tận mắt chuyện đáng xấu hổ này, không chịu nổi hành động đập vào mắt này. Nhưng trước tiên tớ nói rõ, tớ đi tuyệt đối không phải là vì Thần Cách, cậu đừng nghĩ sai." "Tớ biết. Cậu làm sao có thể vì Thần Cách đi, nói giỡn." Hác Suất phụ họa Mạc Tạp. Cả một đám người đi bộ, Mạc Tạp đi ở phía sau cùng, tự mình định giá rốt cuộc mất đi sinh mạng ở nơi này có đáng giá hay không, chết trước khi yêu, cuộc sống còn có cái gì ý nghĩa? Thấy Thần Cách mất đi sinh mạng, tình yêu kia còn có ý nghĩa sao? Thật ra thì chẳng qua là đến ngôi nhà ma, không có nghiêm trọng như vậy. Tràng diện chưa từng có cảnh náo nhiệt như vậy, học sinh chiếm đa số, khắp nơi tụ thành một đống. Có một số là vừa ra ngoài, còn có một số là chuẩn bị đi vào. Có vài người giả bộ làm dáng vẻ tựa như bình thường, nhưng mà nhìn sắc mặt kia có thể khẳng định bị dọa sợ đến không nhẹ. Mạc Tạp cất bước chật vật. Toàn bộ ngôi nhà ma đều ở trong hang động, bên ngoài điêu khắc những tượng đá công phu, cố ý làm màu sắc giống như cũ. Mạc Tạp đưa vé cho người kiểm soát ở chỗ thu ngân, sau đó nghiêm túc đọc bảng giới thiệu bên cạnh, liền kiên định. Quả nhiên giữ lại mạng sống là điều quan trọng nhất. Ma trong ngôi nhà này có thật có giả, còn có người giả ma tùy lúc sẽ từ một góc xuất hiện, hoặc là đột nhiên vỗ vỗ bả vai khách. Khả năng Mạc Tạp chịu đựng được ma quỷ hù dọa là rất có hạn. Nơi tiến vào cửa động có một tượng Phật ngồi, xung quanh phát ra tiếng kinh và tiếng nhạc. Bình thường những thứ này âm nhạc có thể để cho người ta thanh tĩnh, bây giờ nghe muốn phá lệ rợn cả tóc gáy. Mạc Tạp cảm thấy cái này thiết kế thật là quái dị, cái này không phải nói với mọi người là nơi có Phật cũng sẽ có ma quỷ sao? Mạc Tạp xoay người muốn đi, bị Hác Suất kéo lại: "Vé cũng đã nộp, cậu muốn đi?" "Tớ muốn trở về." "Thần Cách đã vào đây mười phút trước." Mạc Tạp chật vật đưa ra quyết định trong lòng. Nhà tâm lý học đã từng nói, nếu như một mực tránh né những chuyện mình sợ, vĩnh viễn đều sợ hãi, muốn vượt qua loại sợ hãi này cần phải đi đối mặt. Cậu hít sâu một hơi, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Tớ không sợ ma, tớ không sợ quỷ, tớ một chút cũng không sợ. Đi thôi!" Nói xong, Mạc Tạp nhắm mắt lại cuồng điên vọt vào. Bên trong truyền tới một chút âm thanh tụng kinh. Mạc Tạp không dám nhìn, nhắm mắt lại, thỉnh thoảng không nhịn được đem một con mắt hơi mở ra, liền thấy trong quan tài cương thi nhảy ra. Mạc Tạp chân như nhũn ra, muốn đi trở về. Đáng tiếc đường trở về một mảnh đen nhánh, cậu không muốn gọi hét lên, là một người đàn ông tuyệt đối không thể phát ra tiếng thét chói tai như phụ nữ. Cậu nhỏ giọng kêu tên Hác Suất, tránh làm cho những con ma kia thức dậy. Xung quanh biến sắc, ánh đèn mờ ảo chiếu vào cây hoa anh đào giả, dưới tàng cây là một cô gái mặc kimônô. Mạc Tạp trong lòng hô to không ổn, không thể nào, Nhật Bản đã tới rồi, chúng ta cần hỗ trợ từ đất nước. Cô gái đột nhiên phát ra tiếng khóc thút thít, kèm theo bả vai run run. Mạc Tạp chỉ có thể nhìn được phía sau. Bây giờ chỉ số sợ hãi của cậu sắp đạt đỉnh điểm, thân thể cũng bị mồ hôi lạnh thấm ướt. Một cái tay khoác lên trên bả vai của cậu, Mạc Tạp ngăn cổ họng kêu la: "Con mẹ nó, lão tử đã nói không đến đây, Thần Cách không thấy, ngược lại thấy rất nhiều ma." "Hả? Cậu ở đây tìm tôi?" Âm thanh của Thần Cách từ nơi bóng tối truyền tới. Mạc Tạp mượn chưa đủ 1 thước ánh sáng thấy được mặt của Thần Cách, yên tâm, hô hấp cũng thuận một chút: "Thần Cách, cậu, cậu ở đây từ lúc nào?" "Mới vừa rồi." "Vậy cậu làm gì không lên tiếng, muốn hù chết người sao?" "Tại cậu không gọi tên tôi!" Thần Cách nói chuyện đương nhiên, ai bảo cậu một mực gọi Hác Suất, gọi Hác Suất không ngừng. Thấy Thần Cách có chút châm chọc nhìn mình, Mạc Tạp có chút không phục: "Cậu nhìn tôi như vậy xong rồi sao? Chưa từng thấy qua đàn ông sợ ma sao? Đáng ghét." "Ngược lại đã thấy đàn ông sợ ma rồi, nhưng chưa từng thấy qua người nào sợ ma còn dám ôm ma." Vân vân, nếu như Thần Cách từ nơi đó nói chuyện, vậy mình ôm cái này là cái gì? Mạc Tạp sống lưng lúc này đặc biệt lạnh. Cậu quay đầu, liền thấy một gương mặt đầy răng nanh. Gương mặt đó bị Mạc Tạp ôm thật chặc có chút lúng túng nói: "Có thể, có thể buông ra không?" Mạc Tạp buông lỏng tay liền ngã ra sau, Thần Cách tiến lên đỡ Mạc Tạp lại, lấy tay vỗ vỗ mặt của Mạc Tạp: "Thiệt hay giả vậy? Lại xỉu à?" Con ma kia cũng gấp: "Không sao chứ? Tôi không phải cố ý, có muốn kêu bác sĩ tới đây hay không?" Thần Cách nhớ lại chuyện Mạc Tạp một mực nói hận bác sĩ cùng bệnh viện, phất tay một cái: "Không cần! Cậu ta một hồi là ổn thôi, ngươi tốt nhất hãy đi khỏi đây, tránh để cho hắn tỉnh lại thấy ngươi." "Được." Con ma một cái liền bay đi. Thần Cách đem Mạc Tạp ôm đến dựa vào góc tường tối đen, sau đó ngồi dưới đất. Mạc Tạp nằm trong ngực Thần Cách, bên tai mơ mơ màng màng truyền tới một trận tiếng tim đập, đắp qua bốn phía tiếng kêu sợ hãi. Trong chốc lát Mạc Tạp tỉnh lại, cứng ngắc toàn thân thể xem chung quanh một chút: "Con ma đâu? Ở nơi nào?" "Đã bị cậu hù dọa đi rồi." Mạc Tạp thở phào nhẹ nhõm, phát hiện mình ở trong ngực của Thần Cách, thân thể mới vừa buông lỏng một chút lại cứng ngắc. "Cậu thật là, đã bị hù dọa đến ngất xỉu." "Tôi đây thật sợ. Mỗi người đều có thứ để sợ, cậu cũng có. Tôi cho cậu biết, nếu tôi ở chỗ này tìm được cậu, cũng đừng nghĩ sẽ ở lại, cậu phụ trách phải đem tôi mang ra khỏi nơi quỷ quái này." Lúc này một con ma tóc trắng đang khắp nơi tìm mục tiêu. Mạc Tạp lại muốn lên tiếng, bị Thần Cách bụm miệng, con ma tóc trắng tựa hồ như không phát hiện ra hai người trong góc tối, từ bên cạnh bọn họ lướt qua. Thần Cách đưa chân ra, con ma bị vấp té lộn mèo một cái: "Ui da, người nào vậy." "Xem đi, có cái gì đáng sợ đâu." Thần Cách làm mẫu cho Mạc Tạp. Mặt Mạc Tạp hoảng sợ nhìn Thần Cách: "Xem ra thứ đáng sợ nhất là cậu." "Mau đứng dậy đi, chân cũng bị cậu ngồi làm cho tê rần." Mạc Tạp đỏ mặt đứng dậy, đưa tay đem Thần Cách kéo lên. Cách đó không xa, trên đất con ma tóc trắng thấy hai người: "Các ngươi đã không tuân theo quy định, bên ngoài không phải là có ghi sao? Không thể đụng chạm bất kỳ con ma nào." Hai người cũng không quan tâm tới hắn, còn chưa đi mấy bước đường, đụng phải mổt con ma treo cổ từ trên rơi xuống, Mạc Tạp lại ngất xỉu. Thần Cách có chút bất đắc dĩ đem Mạc Tạp đặt trên lưng. Trên lưng Mạc Tạp cười. Lần này cậu vô cùng ích kỷ, quả nhiên nơi này tối tăm chỉ để làm những chuyện cẩu thả như thế, ngay cả Mạc Tạp cũng biến thành một người gian trá, thừa dịp sắp qua năm mới, chiếm lấy lòng tốt của Thần Cách một lần. Mặc dù xung quanh có lúc thỉnh thoảng sẽ có người đi ngang nhưng ở một nơi đen tối như vậy ai cũng không nhìn thấy người nào. Mạc Tạp tựa trên bờ vai Thần Cách lại cảm thấy trước đó chưa từng có thoải mái như vậy, giống như toàn thế giới cũng chỉ còn lại có hai người. "Thần Cách, nói cho cậu biết một bí mật." "Ừ!" "Tôi mới vừa giả bộ bất tỉnh đó." "Tôi biết." "Cậu biết còn cõng tôi, làm gì không đem tôi đặt ở nơi đó?" "Tôi sẽ không đem cậu đặt ở nơi cậu sợ nhất." Mạc Tạp có cảm giác cảm động, toàn thân lưu luyến: "Tôi có nặng hay không?" "Cậu cảm thấy thế nào?" "Vậy cậu tốt nhất quen sức nặng này đi. Nếu cậu cũng nói như vậy, sau này lúc tôi sợ cậu nhất định phải cõng tôi." "Nói không chừng ngày nào đó tâm tình tôi tốt, sẽ đồng ý cậu." "Nói không chừng ngày nào đó là ngày nào vậy?" "Dù sao cũng không phải là hôm nay." "Ngày mai cũng được." "Đồ ngốc!" "Nếu hôm nay cậu giải cứu tôi, tôi có thể dễ dàng tha thứ cho việc cậu gọi tôi là đồ ngốc một lần." "Đồ ngốc!" "Tôi nói chỉ dễ dàng tha thứ một lần." "Đồ ngốc!" "Cậu còn nói." Mạc Tạp nằm trên lưng của Thần Cách, nghe được tiếng hít thở thật tốt của hắn. Cứ việc dùng hết cớ, tìm cạn sạch lý do, nhưng vẫn là không có biện pháp không thích cậu, chỉ biết thích hơn, thích thích hơn, thích đến thời gian trái tim đập đều phải nặn ra nhường cho cậu. Tình yêu mở đường cho mùa Xuân, trên con đường đều có cậu ở đây.
|
Chương 20: Khoảng cách 0,5 mét Một hồi nữa sẽ phải trở về nhà mình, Mạc Tạp đem cái áo khoác của Thần Cách treo ở trong phòng thận trọng xếp vào trong vali. Cậu sắp xếp đồ trong vali lại, sau đó đứng lên liếc mắt nhìn lịch treo ở trên tường, liền đi ra ra ngoài ban công, đưa mắt nhìn xuống. Cậu dùng một chân đá lan can một cái. Không biết Thần Cách bây giờ đang làm gì? Có phải đang thu dọn đồ đạc hay không? Mạc Tạp cảm giác suy nghĩ của mình gần đây nếu không chú ý sẽ lại bay tới trên người của Thần Cách. Đây là một biểu hiện không tốt, thích thầm một người đã là một chuyện thống khổ, mà thích thầm một đối tượng tất cả mọi người đều thầm mến lại còn đau khổ hơn. Nói không chừng, lần này sang năm hắn liền đụng phải một nữ sinh hợp ý, từ đây về sau sống vui vẻ, hạnh phúc. Được rồi, vậy mình cũng chỉ còn cách chúc phúc hắn. Mạc Tạp muốn nghĩ như vậy, nhưng mà cậu thật ra lại nghĩ: "Không thể được! Tốt nhất nữ sinh kia vĩnh viễn đừng xuất hiện." Mình nên mua cái gì cho mẹ bây giờ? Mình cũng không có nhiều tiền lắm, hay là đi xuống dưới mua cho mẹ một ít đồ ăn mang về, tránh để mẹ trách cứ dài dòng là không mua thứ gì về. Mạc Tạp quét sạch những đồ ăn linh tinh ở chợ, xách theo túi lớn túi nhỏ liền hướng đi trở về. Mới vừa đúng lúc đi vào thang máy, cậu ho một tiếng liền thấy Thần Cách đi tới. Mạc Tạp thừa dịp cửa thang máy chưa đóng lại, trong nháy mắt nhảy ra khỏi thang máy: "Ngại quá, mọi người đi trước." Thần Cách mắt lạnh nhìn Mạc Tạp. "Nhìn cái gì vậy? Mới vừa rồi thang máy cực kỳ chật chội, cậu cho rằng tôi là muốn chờ cậu cùng đi sao?" "Tôi đâu nói gì." Mạc Tạp vì mới vừa tự mình bại lộ có chút hối hận, tựa như có chút giận dỗi đem tất cả túi đồ ăn đều nhét vào trong tay của Thần Cách: "Thật là không có tình người. Nhìn tôi xách nhiều đồ như vậy cũng không mở miệng nói giúp." Xem ra Mạc Tạp ngày càng mặt dày. Thần Cách ngược lại không có cự tuyệt giúp Mạc Tạp xách đồ. Thang máy từ từ xuống, Mạc Tạp nói: "Cậu thu xếp đồ xong rồi sao?" "Không có." "Vậy cậu chuẩn bị lúc nào thu dọn?" "Hình như chuyện không liên quan tới cậu." "Hỏi một chút không được sao?" "Không được." Cửa thang máy mở ra, Mạc Tạp đi vào trong thang máy. Trong thang máy, hai người đứng cách nhau 0,5 mét. "Nhớ mang theo những thứ cần thiết, chẳng hạn như máy sạc điện thoại. Những thứ đồ này rất dễ quên đem theo, sau khi thu xếp xong còn phải kiểm tra một lần nữa, xác định có mang đủ đồ hay không. Sau đó nên dọn dẹp phòng một cái, trước khi đi phải đóng cửa sổ lại, nếu không bụi sẽ bám vào." Thần Cách nhìn Mạc Tạp đang dặn dò mình với gương mặt nghiêm túc, bất đồng với sắc mặt tựa như đang cười. Rất nhanh đã đến lầu 18, Thần Cách đi ra ngoài. Mạc Tạp vẫy tay chào: "Này, vậy tôi đi lên trước." "Cậu muốn đi đâu?" "Còn chuyện gì? Đồ của tôi vẫn còn ở trên tay cậu sao?" Mạc Tạp đi ra thang máy, đưa tay từ Thần Cách ở đó cầm lấy đồ. " Vậy tôi đi a! Ừm, cái đó, gặp lại sau." Mạc Tạp xoay người đang chuẩn bị đi, lại bị một tay của Thần Cách kéo trở lại, cũng đem cậu kéo vào phòng: "Ai muốn với cậu gặp lại sau." " Làm gì vậy?" "Thu dọn đồ đạc." "Bản thân cậu không có tay không có chân sao? Tại sao phải giúp cậu thu dọn đồ?" Mạc Tạp nói rất tức giận, nhưng túi thức ăn trên tay đã để xuống, vén tay áo lên: "Tớ cho cậu biết, đây là gần sang năm mới đáp ứng giúp cậu dọn dẹp." Mạc Tạp thật đúng là một người mạnh miệng. "Nói dài dòng!" "Cậu còn đông tây nói tôi. Tôi ở đây thu dọn đồ đạc, vậy cậu làm gì?" "Xem cậu thu dọn đồ đạc." "Này, này!" Mặc dù Mạc Tạp có chút không phục, nhưng vẫn là thận trọng giúp Thần Cách thu dọn đồ đạc, thỉnh thoảng hỏi một chút những thứ nào hắn cần mang theo, những không muốn mang theo. Thần Cách mở ti vi, ngồi ở trên ghế sa lon. Thái độ nhàn nhã này làm cho Mạc Tạp xem thường. Thật bất công, lão tử ở chỗ này khổ sở cùng bận rộn, hắn rãnh rỗi ở chỗ đó xem ti vi, lợi dụng nhược điểm mình thích hắn, thật là đáng ghét. "Thần Cách, chừng nào thì cậu đi?" "Tuần sau đi, đi nước ngoài." Mạc Tạp dừng lại một chút, nước ngoài? Thật là xa á: "Hôm nay mọi người đã về quê hết, vậy không phải một mình cậu rất nhàm chán sao?" "Chuyện này không cần cậu quan tâm." "Ai quan tâm chứ? Tốt nhất là cậu nhàm chán chết đi!" Đồ của Thần Cách không nhiều lắm, một hồi đã được Mạc Tạp làm xong: "Đồ đã thu dọn xong." "Ừ!" Mạc Tạp vẫn đứng ở trong phòng khách không động đậy, Thần Cách quay đầu thấy Mạc Tạp đang nhìn mình chằm chằm: "Cậu lại dùng biểu lộ như vậy nhìn tôi." "Tôi mới không có." "Có phải cậu không bỏ được tôi hay không?" "Không, không có! Được rồi, tôi có một chút thôi. Dù sao tôi với cậu quen biết lâu như vậy, cũng giống như tôi cần Hác Suất." Mạc Tạp nói láo. Cậu sợ Thần Cách nhìn ra tình cảm của mình, cậu sợ Thần Cách chán ghét mình. Thần Cách đứng lên hướng Mạc Tạp đi, đưa tay nâng càm Mạc Tạp lên: "Vậy cậu cũng dùng loại này biểu lộ này nhìn hắn sao?" Mạc Tạp nhanh chóng bỏ qua một bên đầu: "Cậu đừng mang tôi ra đùa giỡn. Tôi không hiểu cái đùa giỡn này, giống như, giống như nụ hôn lần trước vậy. Mặc dù tôi biết đây là chỉ là chúc ngủ ngon giữa bạn bè với nhau, nhưng tôi cũng không phải là người ngoại quốc." Mạc Tạp đã không biết mình đang nói gì. "Tùy cậu nghĩ như thế nào thì nghĩ." Thần Cách mặt vô biểu tình. Cái gì vậy, nói tức giận liền tức giận, thất thường là hắn mới đúng chứ. Mạc Tạp lấy điện thoại di động ra, nhìn thời gian một chút: "Cậu có muốn tiễn tôi không?" "Không muốn." "Gần sang năm mới rồi, cậu hãy thu lại tính khí đại thiếu gia kia đi. Tôi cũng đã giúp cậu thu dọn đồ đạc rồi, cậu không thể đưa tiễn tôi sao? Chờ một chút, tôi đi lên phòng mang hành lý xuống." Mạc Tạp đã tự làm chủ, mình ở trên đó tưởng tượng hai ngày nay Thần Cách cô đơn đích một mình, Mạc Tạp cũng có chút như đưa đám, bỏ người mình thích lại là một chuyện rất khó. Đứng ở dưới lầu, Mạc Tạp nhìn trước chỗ chờ xe taxi, dù sao mang theo vali nhiều như vậy mà đi xe buýt không phải là lực chọn tốt. Hai người đều không có nói chuyện, Mạc Tạp không biết nên nói gì, cái loại tâm tình không rõ ràng đó đã nổi đầy trong lòng cậu. Trên mặt giống như không có chuyện gì xảy, nhưng ngụy trang là một chuyện thống khổ, không cẩn thận sẽ tiết lộ toàn bộ. Xe taxi dừng ở trước mặt của Mạc Tạp. Mạc Tạp đem hành lý bỏ vào sau xe, sâu hoắm nhìn Thần Cách một cái, khóe miệng muốn nói cái gì nhưng chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, cuối cùng quyết định chui vào trong xe. Sau khi nói cho tài xế địa chỉ liền bắt đầu nổi lên cổ một tâm tình bi thương. Thần Cách cũng đi theo ngồi vào xe. "Cậu đang làm gì vậy?" "À, nếu hôm nay, ngày mai đều không có chuyện làm, vậy thì đến nhà cậu chơi." Lời từ trong miệng Thần Cách nói ra, tựa hồ như một câu nói bình thường hắn vẫn dùng, không chút ngượng ngạo. Nhưng đối với Mạc Tạp mà nói không hoàn toàn giống nha. Đầu tiên là đầu óc cậu trống không, ngay sau đó đầu óc nóng lên, tiếp theo nữa là đầu óc cũng không nghe được gì: "Gì? Tại sao tôi phải mang cậu đến nhà tôi?" "Cứ quyết định như vậy." "Một mình cậu ở đây quyết định cái gì, có nghe lời tôi nói hay không? Này!" Xe đã chạy, Mạc Tạp có nói gì cũng đã trễ, cậu len lén lấy điện thoại gửi tin nhắn cho mẹ. "Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?" "Đánh mạt chược." "Chuyện gấp, mau trở về dọn dẹp nhà cửa." "Không rãnh!" "Thật vô cùng vô cùng cấp bách!" Chờ tin nhắn hồi âm của mẹ cậu giống như mò đá rơi xuống biển, rốt cuộc là không có bất kì tin nhắn nào. Thần Cách nhìn chằm chằm Mạc Tạp đang lo lắng: "Này, cậu không muốn tôi đi sao, Mạc Tạp?" Được, thật là đáng ghét. Biết rất rõ mình thích nghe hắn gọi tên mình, hắn nhất định là cố ý nhiễu loạn lòng người. Mạc Tạp bắt lại quần của mình thật chặc, ổn định, hồi lâu Mạc Tạp khẽ cắn răng đem đầu nghiêng qua một bên. Đột ngột như vậy liền đến trong nhà người khác, người này thật đúng là tùy tiện. Mạc Tạp len lén dòm Thần Cách bên cạnh, trên khuôn mặt dễ nhìn biểu tình gì đều không có, đoán không ra hắn rốt cuộc đang suy nghĩ gì. Cũng đúng, nếu quả thật có thể đoán được lời của hắn, mình cũng không cần khổ cực như vậy. Thật ra thì, làm bạn tốt với hắn so với tưởng tượng của Mạc Tạp còn mệt mỏi hơn. Nếu như mình một mực không nói, Thần Cách lúc nào mới có thể chú ý tới tình cảm của mình đối với hắn đây? "Đúng rồi, lúc cậu đi ra có khóa cửa kỹ không?" "Coi như là có đi." "Cái gì coi như có? Cậu có thể cảnh giác với tài sản của mình được không?"
|
|
hay lam
|
Chương 21: Tất cả đều bị xáo trộn Trong lòng của Mạc Tạp vô cùng thấp thỏm, cố gắng nhớ lại trong nhà có cái gì mà người khác không nhận ra, nhưng có lẽ là đồ người không nhận ra quá nhiều, làm Mạc Tạp vô cùng hối hận vì đã đồng ý yêu cầu của Thần Cách. Mạc Tạp mở cửa cho Thần Cách cho vào nhà. Vốn là cậu muốn nói nhà có hơi nhỏ một chút, nhưng sau đó suy nghĩ nói như vậy quá kiểu cách cũng liền không nói ra miệng. Thần Cách nhìn quanh căn nhà một cái, rất đơn giản không có trang trí nhiều, đồ nội thất tất cả đều là màu trắng cùng màu xám tro, ngay cả sàn nhà cũng là màu trắng, trong nhà không quá tối. Trên tường gần hành lang có những tấm ảnh, Thần Cách đi tới. Là hình của Mạc Tạp khi còn bé, dáng vẻ tựa hồ chưa được mười mấy tuổi. Trong hình một cậu bé nhuộm tóc vàng hướng về phía ống kính nở một nụ cười thật to, một bộ dáng thỏa mãn tốt đẹp. Thấy Thần Cách vẫn nhìn hình của mình, Mạc Tạp có chút ngượng ngùng đi tới, đứng ở bên cạnh Thần Cách: "Không có gì đẹp mắt, đều là trước kia, đã thật lâu không có chụp hình, không cho phép cậu cười tôi trước kia xấu xí." "Tại sao bây giờ không chụp?" "Trưởng thành cũng không muốn làm những chuyện không có ý nghĩa này." Mạc Tạp sau khi nói xong dừng một chút, sau đó dùng tay chỉ vào tấm hình một người đàn ông trung niên: "Đây là ba tôi, như tôi đã nói với cậu, ông đã lên thiên đường rồi." Mạc Tạp nói một tia biểu lộ cũng không có. "Cậu hiếm khi nhắc tới ba mình." "Có cái gì tốt để nhắc, nhắc nhiều cũng sẽ không sống lại được. Lại nói bây giờ tôi đã không sao, tại sao phải nhắc tới những chuyện chuyện thương tâm đã qua này?" "Là cậu không dám đối mặt." Bị một câu nói đâm trúng sự thật, Mạc Tạp có chút tức giận: "Tôi mới không có, không biết cậu thật sự hay đang làm bộ rất hiểu tôi đang nghĩ gì vậy." "Bây giờ tính tình của cậu như vậy cũng là vì ba cậu đã đi." "Không phải như vậy." "Thật là mạnh miệng. Nếu như cậu không học được cách chấp nhận, tính tình như vậy sau này ra ngoài xã hội sẽ thua thiệt." "Giáo dục tôi ít một chút, tự tôi biết muốn cái gì." "Muốn cái gì?" Thần Cách hỏi rất trực tiếp, Mạc Tạp nhìn chằm chằm Thần Cách, dáng vẻ muốn trả lời, nhưng cuối cùng lại cuống quít xoay người: "Tôi giúp cậu rót một tách trà." Thần Cách đem tay sờ vào mặt của Mạc Tạp mười mấy tuổi trong hình: "Mạc Tạp, có những chuyện cần phải nói ra, người khác mới có thể hiểu cậu đang muốn gì." "Tôi đã nói tất cả, tôi đang rất hài lòng về mình bây giờ." "Nhưng tôi không hài lòng." Không dám đối mặt đi đồ nhát gan, một ngày nào đó tâm sẽ mắc bệnh cho coi. Lúc này, mẹ Mạc Tạp về tới nhà, thấy trước cửa có hai đôi giày, có chút kinh ngạc còn tưởng rằng là Hác Suất tới. Cho đến ngẩng đầu lên thì càng kinh ngạc, Mạc Tạp bao nhiêu năm nay đã không có mang một khuôn mặt mới về nhà, hơn nữa khuôn mặt mới này thật đúng là làm cho động lòng người. Dựa vào sự thu hút khác giới này, mặt của bà cười nở hoa: "Khách tới nhà à, là bạn của Mạc Tạp chứ gì. Thật là, thằng nhóc này cũng không nói một tiếng để bác còn đi mua ít thức ăn đãi khách." "Chào dì, dì đừng khách khí, là con tới quấy rầy mọi người mới đúng. Con tên là Thần Cách, học cùng trường với Mạc Tạp. Bởi vì tạm thời không về nhà được, cho nên con phải làm phiền dì một đêm." Dáng vẻ của Thần Cách bây giờ tựa như một người rất lễ phép, giống như một người giao thiệp với người khác rất tốt. Mạc Tạp quan sát Thần Cách, nhớ lại lời Ngũ Khu Dương nói, cảm giác giống như mình với Thần Cách trái ngược nhau. Mình không cách nào đối với người xa lạ nói chuyện lưu loát, lại hết lần này tới lần khác có thể ở trước mặt hắn nhẹ nhõm như vậy. Vậy mà ngay cả Thần Cách tựa hồ đối với người khác cũng ôn nhu như vậy mà hết lần này tới lần khác đối với mình dử như vậy, nói không chừng, hắn cũng thích mình? Mạc Tạp liều mạng phe phẩy đầu, làm sao có thể, làm sao có thể, thật là nằm mơ giữa ban ngày. "Một mình con ở nơi đó nổi điên làm gì vậy? Ti vi cũng không mở, nước cũng không có, để cho khách đứng ở đây." Mẹ Mạc Tạp mắng cậu một trận. "Con đây không chuẩn bị những thứ kia cũng không sau." Mẹ cậu cười cười đem Thần Cách kéo đến trên ghế sa lon ngồi: "Đừng để ý tới thằng nhóc kia, đầu óc nó có chút chậm hiểu. Con tên là Thần Cách đúng không? Ba mẹ con như thế nào? Hẳn con cũng đã có bạn gái rồi, quen bao lâu rồi? Là con trai độc nhất sao?" "Mẹ, mẹ đang làm gì thế? Có phiền hay không a?" Ngay cả Mạc Tạp cũng bị thái độ thái quá của mẹ mình đối với Thần Cách làm cho hoảng sợ, nhưng mà dáng vẻ của Thần Cách trông rất bình thường như không có chuyện gì. Mẹ cậu cũng ý thức được mình nói quá nhiều: "Con xem dì này, thật vất vả Mạc Tạp mới mang một người bạn về nhà nên dì thật cao hứng đến quên mất chưa nấu cơm. Dì đi nấu cơm, con thích ăn cái gì?" "Dì tùy tiện nấu cái gì cũng được, không cần quá phiền toái đâu dì." "Sao lại phiền toái chứ? Trước kia dì cùng Mạc Tạp hai người ăn cơm rất vắng lặng, nay ba người cùng ăn sẽ rất náo nhiệt. Sau này con có thể đến nhà dì chơi thường xuyên." Xem ra mẹ cậu quả thật thật cao hứng. "Vậy sau này thường xuyên đến đây quấy rầy dì, đừng nói con làm phiền mọi người nhe." "Được, được." Mạc Tạp ngồi sang ghế dự bị, mặc dù biết Thần Cách nói cho lễ phép vậy thôi, thế nhưng câu sau này thường xuyên đến quấy rầy khiến cho Mạc Tạp bận tâm, suy nghĩ kì quái. Trên bàn cơm, lời của mẹ Mạc Tạp đặc biệt nhiều. Bà cùng Thần Cách trò chuyện, Thần Cách cũng trả lời lưu loát. Mạc Tạp ngồi ở bên cạnh cắn chiếc đũa, sự thật lại một lần nữa chứng minh, ngay cả mẹ so với mình còn hấp dẫn hơn nhiều. Sau khi cơm nước xong, mẹ Mạc Tạp rửa chén, Thần Cách đi tắm, Mạc Tạp trong phòng khách đem chăn vỗ một lần rồi một lần nữa, ủi cho đến khi không có nếp nhăn nữa thì thôi. Sau đó cậu hướng cửa phòng ngủ nhìn một chút, xác định không ai, cậu bước vào đem lỗ mũi đặt ở gối đầu ngửi ngửi, sợ có mùi gì đó lạ. Cuối cùng cậu đem tất cả đồ dùng để bên trái, để cho Thần Cách cầm thuận tay một chút. Xác định không có vấn đề gì nữa, Mạc Tạp duỗi thẳng lưng một cái, đi tới cạnh cửa sổ, mở cửa sổ ra. Cậu nằm ở phía trên nhìn phía ngoài lên đèn huy hoàng, ở chỗ này thật lâu, phía bên ngoài cửa sổ một mực đang thay đổi. Đang lúc Mạc Tạp cảm thán thời gian, sau lưng một mùi thơm ngát bay tới, Mạc Tạp ngay cả đầu không quay lại cũng biết là Thần Cách: "Cậu dùng sữa tắm của nhà tôi cũng dễ ngửi như vậy." "Nhìn cái gì vậy?" "Nhìn xem nhà còn có thể sửa cao thêm bao nhiêu." Mạc Tạp nói loạn xạ, thật lâu, Mạc Tạp đem tầm mắt thu hồi lại: "Thần Cách, hỏi cậu một một vấn đề này, đơn thuần mọi người trao đổi bình thường, tuyệt đối không có ý gì bất chính." Mạc Tạp trịnh trọng thanh minh. "Có thể đừng nói quá nhiều lời thừa thải hay không?" "Ngũ Khu Dương nói hắn là một người thuộc thế giới thứ ba, cho nên tôi, tôi liền có chút tò mò, cậu đối với đàn ông sẽ có cảm giác sao?" Mạc Tạp cảm giác mình hỏi quá chột dạ, cho tới mức không dám nhìn ánh mắt của Thần Cách. "Cậu hỏi làm gì?" "À không có gì, tôi chính là hỏi một chút. Dĩ nhiên, tôi đối với đàn ông nhất định là không có cảm giác gì. Không biết lúc cậu đi lên có thấy dưới lầu có nhà bán thịt heo không? Tương lai của tôi là phải cưới thiên kim nhà bọn họ." Thân thể của Mạc Tạp lúc bên trái, lúc bên phải, có thể đem so sánh với Tôn Ngộ Không. Thần Cách đột nhiên nắm tay của Mạc Tạp, ngón tay xinh đẹp, ấm áp đan xen vào các ngón tay của Mạc Tạp: "Có cảm giác không?" Môi dưới của Mạc Tạp cũng mau chóng bị cậu cắn đổ máu, lắc đầu một cái: "Cảm giác gì cũng không có ." Thần Cách dùng một cái tay khác, tiếp tục đặt lên trên cổ của Mạc Tạp nhẹ nhàng lướt qua. Mạc Tạp không nhịn được một trận run rẩy, lòng kiên định đã khó lòng phòng bị: "Vẫn là không có cảm giác gì." "Vậy tại sao cậu lại đỏ mặt như vậy?" "Tôi ói một đống nước miếng vào người cậu bây giờ. Người nào đỏ mặt chứ, là do tay của cậu quá nóng, làm cho tôi nóng theo. Tôi cũng không khách khí." Mạc Tạp ý đồ che giấu, ai ngờ nói nhanh quá, thật có một đống nước miếng bay ra, rơi vào trên áo sơ mi trắng noãn của Thần Cách. Thần Cách liếc mắt nhìn: "Làm phiền cậu chú ý vệ sinh một chút." "Tôi không phải cố ý, cỡi ra, tôi giúp cậu giặt sạch." Mạc Tạp nhón chân lên, giúp Thần Cách cỡi nút áo ra, tâm tình vô cùng phức tạp. Mất thật lâu mới cỡi ra được, liền vội vã nói chúc ngủ ngon, dùng sức đóng cửa lại. Trong tay cậu nắm thặt chặt áo của Thần Cách, thật lâu mới phục hồi tinh thần lại. Sau đó đem áo bỏ vào trong máy giặt quần áo, bắt đầu đem hành lý lấy ra. Mạc Tạp mở tủ treo quần áo ra, bắt chước trên ti vi lấy từng bộ đồ ra đếm thích thay vì hoa hồng: "Không thích, thích, không thích, thích, không thích, thích, đặc biệt thích, đặc biệt thích, vô cùng thích." Cuối cùng Mạc Tạp đem tất cả quần áo dẹp vào trong tủ lại, ở phía ngoài hai chân đạp loạn xạ, phát ra giọng buồn buồn: "Làm sao bây giờ??? Giống như đã không chịu nổi." Đều do Thần Cách, khuấy loạn cuộc sống của mình, cậu dám làm như vậy. Mạc Tạp vừa dọn dẹp quần áo xong, lại bới tung chúng lên ngổn ngang.
|