Ánh Sáng, Thiên Sứ, Bóng Tối
|
|
Jason hùng hổ đi xộc vào nhà, chạy ngay đến phòng làm việc, bắt gặp Thiên Lâm và Phi Tuyết đang ngồi chăm chú. Đôi mắt xanh nổi sóng mạnh mẽ. Cậu tập trung sức mạnh của mình, phóng về phía Phi Tuyết một luồng năng lượng rất lớn. Bộ phận cảm ứng năng lượng tự khởi động, tạo lớp màng bảo vệ quanh hai người. Tiếng nổ lớn làm hai người giật mình, bắt gặp vẻ mặt giận dữ của Jason. Hệ thống bảo vệ bị tê liệt ngay lập tức. Thiên Lâm sững sờ nhìn nó, hỏi: – Sao cậu lại làm vậy? Jason hét lên: – Cậu im đi! Các người đã biết Phi Tuyết là kẻ đã giết gia đình tôi đúng không! Đó là lí do vì sao mà các người đã giấu tôi, và còn cô ta nữa. Cô không muốn tôi gặp Jennifer, bởi vì cô ấy biết cô đã-từng-làm-gì! Phi Tuyết bần thần cả người. Thiên Lâm vẫn nhẹ nhàng: – Cậu sai rồi, Phi Tuyết không phải là hung thủ, mà là…. – Đừng ngụy biện! Các người hãy giải thích cho tôi chuyện này đi! Nó ném lên bàn cuộn băng video. Thiên Lâm ngỡ ngàng, bất giác lùi lại, nhìn trân trân vào Jason: – Sao…sao cậu lại có đoạn băng này? Jason cười man rợ: – Giờ thì che đậy chi vô ích! Các người là một lũ dối trá! Tôi đã tin tưởng cậu rất nhiều, tưởng rằng cậu sẽ giúp tôi! Tôi đã…. đã yêu cậu, yêu cậu bằng cả tâm hồn của tôi. Và bây giờ cậu đã đem lại cho tôi sự lừa dối! Cả người Thiên Lâm đông cứng lại. Phi Tuyết lên tiếng: – Tôi khẳng định tôi không có làm chuyện này. – Vật chứng đã rành rành ra đó thì cô còn chối là sao? Cả hai im lặng. Jason cười khẩy: – Im lặng rồi chứ gì? Các người bị câm rồi à? Hahahahaha. Vậy thì… – giọng Jason sắc lại, lạnh buốt – các người, đặc biệt là cô, hãy chờ đợi cái chết của mình đi! Nó phóng tiếp một tia năng lượng xanh, chợt Thiên Lâm lao đến đỡ giúp Phi Tuyết. Ánh sáng phát ra thu gọn lấy năng lượng trước mặt. Cậu sững người nhìn cặp mắt xanh đầy nước mắt, Jason cảm thấy đau, đau lắm. Thiên Lâm vẫn bảo vệ Phi Tuyết. – Jason, dù thế nào thì tôi vẫn không quên lời hứa đó! Một trận cười lạnh lùng khác vang lên. Vẫn là cảm giác đau đớn. Nhưng sao vẫn còn le lói hi vọng mong manh? End Flashback – Mạnh Hùng, cậu phải biết rõ, hơn 100 năm nay, Extreme và Super Power luôn cạnh tranh lành mạnh với nhau. Đó là điều mà Shane William và Daniel Anderson mong muốn con cháu của họ thực hiện. – Nhưng bây giờ đang có người muốn phá hoại nó, cô không thấy sao? – giọng nói của cậu vang lên đều đều đến rợn người. – Nếu chúng ta có những hành động giống họ, hóa ra chúng ta tự biến mình thành họ sao? – Phi Tuyết nhẹ nhàng nói. Sự im lặng đang cố nuốt lấy không gian quanh căn phòng trắng toát. Mạnh Hùng nhìn Phi Tuyết bằng cặp mắt sắc lạnh: – Chẳng lẽ một việc nhỏ là giải thích những việc hiểu lầm giữa cô và những người đó mà cô không làm được? Cô đang tỏ ra cao thượng phải không? – Không. Dù sao tôi cũng chỉ là một con người, tôi không cao thượng đâu. – Vậy tại sao cô lại im lặng? – Bởi vì dù tôi có giải thích thế nào thì những người đó cũng sẽ không nghe. Tôi chọn cách im lặng, để khi nào thực sự bình tĩnh, họ sẽ tự tìm ra được câu trả lời – Phi Tuyết cười nhẹ – Lỡ như không bao giờ thì sao? – Con người ai cũng mù quáng, nhưng khi gặp một biến cố nào đó, họ sẽ tự nhận thức ra những việc mình làm. – Đó là lí do vì sao cô không giải thích với Jason? Nhưng việc ghép video đã không còn xa lạ với chúng ta từ mười năm trở lại đây rồi cơ mà? Sao cậu ta lại không hề hay biết? – Đó là đối với chúng ta thôi, Mạnh Hùng. Hiện chỉ có Super Power và Extreme là có được công nghệ ghép video y như thật. Mắt thường kể cả vi tính cũng không nhận ra.- Phi Tuyết giải thích – Vậy là rõ rồi. Nhưng tôi vẫn thắc mắc vì sao cô lại che giấu sự thật? – Bởi vì, nếu sự thật ấy phơi bày, nó sẽ là một cú sốc lớn hơn rất nhiều, cậu biết chứ? – Tôi biết, nhưng ai cũng phải đối diện với sự thật. Thằng ngốc Thiên Lâm đó cũng đã từng trải qua rồi đó sao? – Mạnh Hùng lạnh lùng nói – cô đã tự chuốc cho mình cái họa vào thân. Và nó sẽ ảnh hưởng tới những sự việc say này nữa. Tôi nghĩ cô là người rõ nhất Phi Tuyết thở dài, nhìn về phía bầu trời đang dần tỏa sáng trong màn đêm. “Mọi việc đều nằm trong sự sắp đặt của số phận. Nhưng con người có thể tác động vào nó làm thay đổi chính cuộc đời mình.”
|
Chap 10 Cô Trâm Anh bước vào lớp, với nụ cười khiến nhiều người phải run sợ: – Chào các em…… Mọi người ai nấy nhìn nhau khó hiểu. Cô Trâm Anh nổi tiếng lạnh lùng, dường như nụ cười đối với cô là cái gì đó xa xỉ, mọi người trong lớp đều đặt cho cô biệt danh là “bà cô băng giá”. Có lẽ hôm nay tảng băng vừa mới bị tan chảy. – Hôm nay cô đem đến cho các em một bất ngờ Cả lớp sửng sốt, tim đập thình thịch nhìn lên nét mặt hài lòng của cô. Chắc hẳn có điều gì đó không ổn. Mồ hôi toát ra khắp người của từng thành viên trong lớp. Chỉ có 3 người nằm ngoài vùng chịu thiệt hại. Sát khí tỏa ra khắp người của Minh Quân. Nếu như có ai dám chọc tức hắn ngay lúc này thì chắc chắn sẽ lãnh hậu quả nghiêm trọng. Thiên Lâm và Phi Tuyết vẫn bình thản như mọi ngày. Không ai có thể khiến họ thay đổi sắc mặt. – Có hai học sinh vào học lớp chúng ta. Các em vào đi! Cả hai bước vào, trước sự ngạc nhiên và ngưỡng mộ của mọi người chung quanh. – Tôi là Jason Howard, rất vui được học cùng lớp với các bạn. – chàng trai với mái tóc vàng ánh kim bồng bềnh, đôi mắt xanh hút hồn nổi bật trên nước da trắng lên tiếng, giọng nói thật ấm áp. – Còn tôi là Jennifer Colline. – cô gái gật đầu chào. Ở cô toát lên vẻ tự tin sắc sảo khiến người đối diện phải nể sợ. Ánh mắt sắc bén của Minh Quân quét lên hai người đứng trên bục. Hắn đùng đùng bỏ ra ngoài không đợi cô trả lời: – Thưa cô, em xin phép được ra ngoài. – Thôi, hai em vào chỗ ngồi của mình đi. – Vâng Không khí lớp trở lại bình thường. Các tiết học vẫn trôi qua một cách nhẹ nhàng. Minh Quân cũng đã trở lại, vẻ chán nản hiện rõ trên gương mặt. Chuông reo, kết thúc một ngày học có điểm nhấn đặc biệt. Những cô gái, chàng trai không chỉ của lớp 12A mà gần như toàn bộ trai gái trong trường tập trung nhìn những “mỹ nam”, “mỹ nữ” tụ hội tại chính lớp 12A. Có nhiều cặp mắt ghen tị, ngưỡng mộ, mê mẩn chăm chú quan sát cử động của từng người. Đám đông đột nhiên tản ra nhanh chóng, khi phát hiện ánh mắt đầy sự giận dữ của Minh Quân. Chỉ bằng một câu nói nhẹ nhàng, hắn đã dẹp tan toàn bộ những người xúm xít nhìn chằm chằm vào lớp: – Các cậu muốn tự về, hay muốn tôi tiễn các cậu 1 đoạn? “Những người này như đi xem xiếc thú”, Minh Quân lẩm bẩm, rồi phóng tia nhìn chán ghét đến Jason và Jennifer. Cả hai không hẹn cùng tặng lại cho hắn cái cười nhếch mép. Hắn tức giận bỏ đi. – Đã một thời gian chúng ta không gặp nhau, cậu khỏe chứ? – Jason lên tiếng Thiên Lâm mỉm cười nhìn nó, nhẹ nhàng đáp: – Tôi vẫn khỏe, và tôi nghĩ cậu cũng vậy. – Đúng, tôi vẫn khỏe, để thực hiện cái lời nói của 2 năm trước. Tôi sẽ đưa cô ta đến nơi an nghỉ cuối cùng. – giọng Jason vẫn đều đều, đôi mắt xanh chiếu tia nhìn độc ác đến Phi Tuyết – nếu cậu lại bảo vệ cho cô ta thì đừng trách tôi vì sao vô tình! Tôi không còn là Jason lúc trước nữa. – Tôi sẽ vẫn bảo vệ cô ấy – Thiên Lâm kiên quyết – thực sự cậu chẳng biết được một chút nào gọi là sự thật trong câu chuyện đó cả Jennifer liếc nhìn Thiên Lâm, nụ cười nửa miệng quen thuộc: – Cậu đang cố lừa Jason lần nữa à? – Tôi không lừa ai cả. – Thiên Lâm đưa đôi mắt sắc lẻm nhìn cô ta. Bỗng chốc, tim cô khẽ nhói đau không lí do – Đủ rồi! Tôi không ngu đến mức không biết được sự thật rành rành trước mắt đâu. – Jason gằn giọng – Jen, ta đi thôi. Hai người nhanh chóng bước ra. Trong cơn gió nhẹ thoảng qua lời nói của ai đó “ Thật ngu ngốc khi tôi còn tin vào lời hứa của cậu, Thiên Lâm.” Phi Tuyết thoáng nhìn bóng dáng của họ khuất sau mấy hàng cây, “Cậu không ngu ngốc đâu, Jason….” Chỉ còn 2 người ở trong lớp. Mọi thứ như chìm vào sự im lặng khó chịu. – Cậu là Mạnh Hùng, đúng không? – Đúng, tôi muốn thử xem 2 con người kia sẽ nói gì trong lúc này. Khẩu khí khá lắm. – Thiên Lâm vẫn còn đang ngủ à? – Ừ, cậu ta có lẽ ngủ hơi nhiều hơn trước. Cô có chuyện gì sao? – Mạnh Hùng nhìn đôi mắt tỏa sáng của người con gái đang khẽ xao động. – Không sao đâu, chúng ta về thôi. Bóng chiều dần khuất sau dãy nhà cao tầng, để lại màn đêm ảm đạm. ————————————————— Minh Quân trở về nhà, lòng không khỏi bực tức. Hắn nhớ lại chuyện lúc sáng Flashback Hắn hậm hực bước đi, muốn gọi ngay cho người đó để hỏi cho ra lẽ – Chú, tại sao chú lại để họ đến đây? Con đã nói là không cần ai bảo vệ rồi mà…… Vả lại con cũng đã có ITG rồi cơ mà. -………………………………….. – Con biết, nhưng bác làm việc ấy tốt hơn con – Hắn nhăn mặt lại -…………………………………… – Nhưng……. -…………………………………. – Alo, alo!!!!! Trời ơi tức quá! – Hắn hét lên. Cũng may đây là khoảng đất trống sau trường, nếu không thì mọi người đã chạy trốn khỏi đây. End – Tại sao lại thế chứ? Ý định di cư sang đây sinh sống cho tự do mà cũng bị bảo vệ. Cầm tù thì có! – Hắm lầm bầm, vứt cái cặp lên giường. “Tại sao chú lại để hai người giỏi nhất Extreme đến đây nhỉ?”. Một ý nghĩ chợt thoáng qua trong đầu Minh Quân. Hắn nhăn mặt, lập tức lắc đầu phản đối. “Không thể nào đâu.” Có tiếng gõ cửa. – Vào đi! – Chào cậu Minh Quân – Jason lên tiếng Minh Quân quay mặt đi chỗ khác, giọng nói lạnh băng: – Các người đến đây làm gì? – Theo lời của boss, chúng tôi sẽ ở đây bảo vệ cho cậu, đến khi cậu rời khỏi đây, trở về Mỹ. – Tôi không cần bảo vệ, cũng chẳng muốn về. Các người hiểu chứ. Jennifer nhếch mép cười: – Nhưng đó là quyết định của boss, ông ấy nói, nếu cậu không nghe thì chúng tôi buộc lòng phải đưa cậu trở lại Mỹ ngay lập tức. Minh Quân trừng mắt nhìn hai con người đang đứng trước mặt, bỏ đi không nói tiếng nào. Có tiếng vỡ đồ đạc, một chiếc xe vừa lao ra khỏi nhà. – Hắn ta tưởng hắn là nhất à? – Jason quay sang Jennifer – Cứ bình tĩnh. Chúng ta có những nhiệm vụ quan trọng hơn phải làm. Ngoài việc chăm sóc cho cậu chủ thì chúng ta còn phải lo hậu sự cho Phi Tuyết – Jennifer cười độc ác. – Và nếu như Thiên Lâm can thiệp vào chuyện này, buộc lòng tôi phải giết cậu ấy – Jason lạnh lùng. Đôi mắt xanh gợn sóng. Nó nhìn ra bầu trời trước mặt, mây đen xám xịt vây khắp nơi, như tâm trạng nó lúc này Jennifer đưa đôi mắt sắc bén quan sát Jason. Cô còn nhớ lời của boss, “Nếu như Jason cản trở thì cứ đưa hắn trở về đây. Có một cận vệ bí mật luôn theo sát cô, nếu mọi việc không theo quỹ đạo của nó, hãy gặp ngay người này. Ta không muốn ai làm gián đoạn bước tiến của kế hoạch”, nụ cười nửa miệng xuất hiện trên môi. “Có vẻ như bầu trời này dự báo điều không may cho bọn chúng….” Cô quay ra sau, nhìn thấy một bóng đen khuất sau cánh cửa. Jennifer mỉm cười.
|
Chap 11 Jennifer khó hiểu nhìn bóng đêm trước mặt. Cô có quá nhiều nghi vấn. Chợt nhớ lại ánh mắt của Thiên Lâm hôm qua, Jen phát hiện có điều gì rất lạ. Nó không đơn giản là ánh mắt của cậu 2 năm trước. Có cái gì đó sắc bén và đầy uy lực trong đôi mắt ấy. Cô chợt bật cười, gật gù vì ý nghĩ của mình.”Chắc hẳn cậu ta đã mạnh hơn lúc xưa nhiều”. – Có vẻ cô đang rất vui, Jennifer Jen giật mình, nhíu mày quan sát xung quanh. Người đó đã dùng giọng mũi để nói, cô không thể phát hiện ra đây là nam hay nữ. Cô nhếch mép cười: – Chẳng phải đây là sát thủ Retep đây sao? Một giọng nói khác vang lên: – Đúng vậy, thưa cô. Jen chợt phát hiện ra, người này có khả năng giả giọng nói rất đáng sợ. Chắc hẳn vì thế mà những người chết dưới bàn tay của người này có khả năng nhận biết chính xác mình đang đối mặt với ai. Kể cả boss, cũng chẳng biết thân thế, giới tính của người này. Mọi việc đều được trao đổi qua điện thoại. – Chẳng lẽ người đứng trước mặt tôi không thể cho tôi biết giới tính của mình? – Không. – Vậy tôi có thể gọi Retep như thế nào? – Gọi tên hoặc chỉ là chữ R. Còn giới tính thì cô muốn gọi tôi như thế nào cũng được. – Anh Retep. Không có tiếng trả lời, bóng đen phía trước không một động tĩnh. Jen muốn tìm thấy sự khác lạ trong những hành động ấy, nhưng vô ích. Chưa được vài giây, Retep đã không còn ở đó, màn đêm bao phủ lấy không gian. “Retep ư?”. Jennifer ngờ ngợ nhận ra một điều gì đó. “Không đâu. Người đó đã chết rồi cơ mà? Không có chuyện đó đâu”. Cô trở về vẻ bình tĩnh như lúc đầu. – Tôi đã gặp Retep thưa ông. – Jen nói qua điện thoại – Tốt – giọng một người đàn ông sắc lại, vẻ hài lòng, nhưng đầy lạnh lùng. – cô có thể nhờ người đó bất cứ lúc nào. – Thưa ông, tôi vẫn có một câu hỏi – Jen hồi hộp chờ đợi – Cô muốn hỏi tôi là Retep là người thế nào đúng không? Jennifer không quá bất ngờ trước lời nói của boss, ông ấy lúc nào cũng có thể đoán ra được người khác muốn gì. Cô im lặng, gật đầu như thể ông ấy đứng trước mặt – Có lẽ tôi phải làm cô thất vọng thôi. Tôi cũng chẳng biết gì ngoài tên của người đó. Tôi đã từng cho người điều tra nhưng chỉ là một bản lí lịch rỗng ngoài chữ Retep. Lúc đầu tôi cũng nghi ngờ người đó, nhưng sau ngần ấy năm theo dõi, kiểm tra bằng mọi cách, tôi khẳng định là người rất trung thành Jennifer cười khẩy. Cô đáp lại nhẹ nhàng: – Vâng, cảm ơn ông. Nhưng có lẽ tôi không nhớ đến Retep đâu, có vẻ Jason rất quyết tâm. – Tốt lắm. Tôi tin tưởng cô. Không khí tiếp tục rơi vào im lặng. Đôi mắt xanh sắc lại, lấp lánh dưới ánh sáng mờ ảo của trăng. “Chắc chắn những lần “kiểm tra” đó chính là những vụ án giết người hành loạt không một dấu vết mà ông bày ra thử thách Retep chứ gì? Nếu mọi thứ trót lọt thì không vấn đề gì, còn nếu không, Retep sẽ ra đi mà không rõ nguyên nhân. Tôi biết quá rõ ông mà, boss.” ————————————————– Jason xem đi xem lại đoạn băng. Những hình ảnh của đám cháy hôm đó hiện ra mồn một trước đôi mắt xanh. Lửa hận ngùn ngụt bốc lên trong cơ thể nó. Nhấn nút Pause, Jason muốn xem rõ gương mặt đó một lần nữa, gương mặt mà nó không bao giờ quên: Phi Tuyết. Nó nhìn chằm chằm vào hình ảnh trước mặt. Bỗng một có một cái gì đó đập vào mắt nó. Jason nhíu mày suy nghĩ rồi lắc đầu nguầy nguậy. Có cái gì đó khác lạ chăng? Hiện giờ chỉ có Jason biết rõ ràng nhất. Nó đóng latop lại, bước ra ngoài ban công tận hưởng gió trời. Nó nhắm mắt lại, hít thở không khí mang theo mùi hương của thiên nhiên. Nỗi nhớ mẹ lại ngập tràn trong thâm tâm nó. Hình ảnh hai năm trước hiện lên trước mắt rõ ràng, như mới xảy ra ngày hôm qua. Flashback – Mẹ, chúng ta sẽ rời khỏi đây ngay lập tức. – Jason giận dữ bước vào phòng bà. – Sao vậy con? – Bảo Trâm lên tiếng, lo lắng hỏi – Chúng ta không thể ở đây một phút nào nữa. Chính Phi Tuyết là người hại gia đình con! – Jason gằn giọng Bảo Trâm sững sờ nghe từng lời Jason nói. Jennifer lúc này cũng có mặt tại đây, cô đưa đôi mắt xanh nhìn Bảo Trâm, cười nhếch mép. Bà hơi giật mình rồi nhẹ nhàng nói với Jason: – Ừ, chúng ta đi. Cả ba người bước ra khỏi biệt thự. Jason quay lại, trừng mắt nhìn ngôi nhà trước mặt. “Tôi sẽ nhớ mãi ngày hôm nay!”. Nó quay sang mẹ, nói khẽ: – Mẹ theo con sang Mỹ nhé. – Không, mẹ không đi đâu. Jason ngạc nhiên, buồn rầu nói: – Tại sao ạ? Chẳng lẽ…..chẳng lẽ mẹ không muốn đi cùng con? Bảo Trâm nhìn chàng trai trước mặt, cố nén nước mắt vào lòng, nói: – Ta sẽ ở đây. Dù gì đây cũng là quê hương ta. Ta đã nguyện rằng, có chết ta cũng phải ở đây. – Mẹ, mẹ hãy đi cùng con. Bọn chúng sẽ giết mẹ nếu mẹ ở đây. Mẹ sẽ an toàn bên con. – Mẹ không sao đâu. Mẹ tin họ sẽ không giết mẹ. – Tại sao? – Jason khó hiểu Bà nói, giọng ngập ngừng, có gì đó nghẹn lại: – Bởi vì….bởi vì…… Jason đau khổ nhìn bà: – Mẹ, mẹ hãy đi cùng con. – Không. Ta đã quyết là không đi đâu hết. – Không sao đâu Jason, tôi sẽ cử người đến bảo vệ cho bà. Cậu cũng có thể thăm bà mỗi tháng cơ mà. – Jennifer lên tiếng, mỉm cười. Cô đưa ánh mắt sắc bén nhìn bà. Bảo Trâm không chút do dự, mỉm cười: – Đúng vậy, cô ấy nói đúng. Con cứ an tâm. – Nhưng….. – Mẹ nói mà con không nghe phải không – giọng Bảo Trâm bỗng dưng sắc lại, bà quay đi – K…không. Con sẽ nghe. – Jason khóc. Nó không biết vì sao mẹ nó lại quyết định như vậy. Bà mỉm cười, quay sang nhìn cậu con trai của mình. – Mẹ sẽ ở lại nhà cũ. – Con sẽ đến thăm mẹ mỗi tháng. – Ừ, làm việc tốt nhé con. Đừng bao giờ quên sức khỏe là quan trọng nhất – Vâng, con biết rồi. Nó đưa mẹ về nhà, Jennifer giúp trang hoàng và sửa sang lại mọi thứ. Ngôi nhà cũ bây giờ không còn là cái nhà xiêu vẹo mà là một ngôi nhà hai tầng khang trang. – Con đi đi, kẻo trễ chuyến bay. Jason chạy ào lại, ôm lấy mẹ, khóc nức nở – Sao lại khóc chứ, đâu phải chúng ta xa nhau mãi đâu. Con hứa là đến thăm ta mỗi tháng cơ mà. – Con không thể chăm sóc mẹ hàng ngày. – Jason gục đầu vào vai bà – Chẳng phải Jennifer đã nói sẽ cho người đến chăm sóc ta sao? – Bảo Trâm đưa mắt nhìn Jen Cô mỉm cười, nhưng không lấy làm thân thiện: – Đúng vậy, chúng ta đi thôi. Nó từ giã mẹ, luyến tiếc không muốn đi. Chiếc xe đã khuất sau mấy dãy nhà. Bảo Trâm gục đầu, nước mắt bà không thể kìm nén nhiều hơn được nữa. Bà khóc rất nhiều. – Mẹ xin lỗi, Jason, mẹ xin lỗi….. End Flashback Jason thở dài. Nó mở ra xem từng bức thư mẹ gửi. Nỗi nhớ lại càng dâng cao. Mỗi tháng nó đến thăm mẹ, không thể thỏa nỗi mong nhớ của nó. Bà vẫn khỏe, đó là điều làm cho nó vui sướng. Trước khi đi, mẹ đều đưa cho nó bức thư, bảo nó giữ cẩn thận. Nó đọc đi đọc lại thư của mẹ hàng chục lần nhưng vẫn không thấy chán. Nó mong rằng, mọi thứ trải qua thật nhanh, để nó trở về bên mẹ. Jason lại ngước nhìn lên bầu trời đầy sao. – Mọi chuyện sẽ được giải quyết nhanh chóng. Con sẽ trở về với mẹ, sớm thôi.
|
Chap 12 Một buổi sáng thường lệ tại biệt thự Light, Thiên Lâm và Phi Tuyết đi dạo quanh nhà. Hương hoa tỏa ra khắp nơi khiến ai cũng cảm thấy thanh thản. Thiên Lâm mỉm cười nhìn Phi Tuyết: – Lâu rồi chúng ta mới có được một buổi sáng rãnh rỗi thế này. – Ừ, có lẽ chúng ta luôn bận rộn trong những ngày gần đây. Cậu đã khỏe hẳn chưa? – Tôi đã đã khỏe hơn rồi – Thưa cô cậu, có cậu Minh Quân muốn gặp. Phi Tuyết nháy mắt nhìn Thiên Lâm, khiến cậu phải đỏ mặt. – Minh Quân đến rồi kìa……. Thiên Lâm bỗng lúng túng lạ lùng: -Ừ, ừ…. rồi sao Tuyết nhìn cậu cười gian: – Còn sao nữa, đến gặp người ta đi. – Đâu phải mình tôi, cậu ấy gọi tôi và cậu cơ mà Phi Tuyết phì cười, đây là lần đầu tiên cô gặp gương mặt đỏ hồng của cậu dưới nắng. – Thôi, vào đi. Minh Quân lúng túng nhìn phòng khách. Hắn đã gặp qua rất nhiều căn phòng sang trong, nhưng ở đây lại gợi cho hắn nhiều cảm xúc lạ. Nội thất được trang trí hết sức thanh nhã, phù hợp với phông nền trắng. Ở đó toát ra vẻ cao sang nhưng giản dị. – Cậu tìm chúng tôi có việc gì vậy? – Phi Tuyết mỉm cười Minh Quân giật mình nhìn hai người trước mặt. Một chút giận hờn dâng lên trong lòng. Tại sao hai người lại quá thân thiết như vậy? Cảm giác khó chịu cứ bủa vây lấy hắn. Dường như Phi Tuyết nhận ra, nháy mắt nhìn hắn: – Tôi và cậu ấy là thanh mai trúc mã từ nhỏ. Chẳng lẽ không thể thân thiết với nhau sao? Hắn đỏ mặt, hơi khó hiểu nhìn Phi Tuyết. Cô như đang đi guốc trong bụng hắn. – Thôi, tôi đi trước. Kẻo có người nói tôi làm kì đà thì kì lắm. – Cậu..cậu Phi Tuyết – Thiên Lâm khổ sở gọi Cô cười thoải mái rồi đi lên phòng, bỏ lại sau lưng hai trái cà chua. Không khí im lặng đến ngượng nghịu. Hắn mở lời: – Tôi có thể hẹn cậu đi chơi với tôi hôm nay không? Thiên Lâm im lặng. Ánh nắng nhảy nhót tìm trải đầy căn phòng, làm cho Thiên Lâm càng tỏa sáng. Minh Quân ngẩn người nhìn thiên thần trước mắt mình. Thiên Lâm nhìn hắn khó hiểu: – Minh Quân, cậu làm gì nhìn tôi chằm chằm thế? – cậu đôi chút ngượng ngùng. Hắn lúng túng quay mặt đi chỗ khác, vội vàng xin lỗi. Lâm nhìn hắn phì cười. – Cậu đi chơi với tôi nhé… -………………… – Im lặng là đồng ý. Hắn nắm lấy tay của Thiên Lâm, kéo cậu ra cửa. Tim Thiên Lâm đập mạnh, nhìn Minh Quân thoáng một chút ngỡ ngàng, xấu hổ. Đến khi ra xe, hắn mới chịu bỏ tay ra, mời cậu bước vào trong. Sự hụt hẫng nhẹ nhàng dâng lên trong lòng cậu, rồi biến mất. Hắn mỉm cười nhìn cậu, nhớ lại cảm giác ấm áp trên tay. Cả hai đi khắp nơi, đi dạo, ăn uống, chơi trò chơi trong khu giải trí. Hai người nắm chặt tay nhau lúc nào không hay, tưởng chừng như không rời. Ánh mặt trời chuyển dần sang màu đỏ cam. Hoàng hôn buông xuống. Thiên Lâm và Minh Quân tay trong tay đi dạo quanh con đường trải đầy cỏ. Không ai nói với nhau tiếng nào, nhưng trong tâm mỗi người có nhiều điều muốn thốt ra. – Thiên Lâm, tôi…tôi muốn được nắm tay cậu như vậy mãi Cậu hơi ngượng, vội giật tay ra nhưng không được. Hắn giữ cậu chặt quá – Tôi…..tôi….. Hắn buông tay, khiến cậu hơi khó chịu, đứng trước mặt cậu : – Thiên Lâm, tôi yêu cậu. Minh Quân ôm lấy cậu, không màng đến sự ngạc nhiên pha lẫn hạnh phúc trong lòng Thiên Lâm. – Tôi đã yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên. Tôi càng yêu cậu hơn khi cậu ở bên tôi, lúc tôi bị thương ở resort. Thiên Lâm vội đẩy hắn ra. – Cậu có thể ghét tôi, nhưng xin cậu, hãy để cho tôi yêu cậu – Hắn nhìn cậu đầy chân thành. Nỗi lo sợ, hụt hẫng xen lẫn cảm giác đau khó tả đang bóp chặt tim hắn. Thiên Lâm mỉm cười: – Tôi không ghét cậu đâu. Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết được một sự thật. – Sự thật gì? – giọng nói có phần nhẹ nhàng hơn – Người mà cậu gặp tại đêm hôm đó chính là phần khác của tôi, Mạnh Hùng. Hắn lục lại trí nhớ, sững sờ nhìn thiên thần trước mặt mình. Sự thật nhẹ nhàng rót vào tai hắn, nhưng lại làm cho hắn đông cứng lại – Phần khác…phần khác là sao? – Là một con người khác của tôi. Và cái hôm cậu bị thương, cũng là do tôi nhờ Mạnh Hùng xóa kí ức của cậu. Vì cậu đã thấy được sức mạnh của Mạnh Hùng – sức mạnh bóng tối. Thiên Lâm tỏa sáng, cậu dùng chính năng lực của mình xua tan màn đêm trong kí ức. Minh Quân thở hổn hển, mọi thứ trong quá khứ trở lại như thật. Hắn khuỵu xuống. Cậu mỉm cười, nhưng sao lòng lại nhói đau? – Cậu đã biết sự thật về tôi. Tôi về đây. – Khoan….khoan đã… dù sao thì cậu cũng là thiên sứ của tôi – giọng nói của hắn nghẹn lại. Thiên Lâm im lặng, bỏ đi. “Minh Quân, tôi không thể đến với cậu được đâu. Tôi sợ tình cảm của chúng ta. Tôi sợ phải xa cậu. Nếu một ngày nào đó tôi không bảo vệ được cậu thì…..”. Nước mắt rơi thật lặng lẽ. ———————————–
|
– Con không muốn gặp Minh Quân, ông bảo cậu ta về đi. Phi Tuyết nhìn Thiên Lâm, lắc đầu. Cô bước ra ngoài phòng khách – Để con tiếp chuyện với cậu ấy Ông Quản gia cúi đầu, bỏ vào trong – Cho tôi gặp Thiên Lâm đi. – Chắc cậu cũng đã biết sự thật rồi. Vậy tại sao cậu còn đến đây? – Phải, tôi đã biết. Nhưng Thiên Lâm và Mạnh Hùng là hai người khác nhau. Tôi yêu Thiên Lâm. Tôi không cần biết Mạnh Hùng đã làm những gì, tôi chỉ cần biết Thiên Lâm là thiên sứ của tôi. – Minh Quân quả quyết Phi Tuyết nhìn sâu vào đôi mắt xanh nhạt đang nổi sóng. Ánh sáng toát ra từ mắt của Phi Tuyết, cô cần phải xem thử người đứng trước mặt mình. Cô mỉm cười, nhẹ nhàng nói: – Thiên Lâm, cậu ra đây được rồi. Tôi biết cậu đang ở phía sau tấm rèm. Không một chút động tĩnh. – Cậu không xuống thì đích thân tôi sẽ lôi cậu xuống đây đấy. Hắn vui mừng nhìn Phi Tuyết. Thiên Lâm bước từng bước chậm rãi xuống phòng khách. Minh Quân đau lòng nhìn đôi mắt sắc lạnh hướng về phía mình – Có thật cậu yêu Thiên Lâm? – giọng nói toát lên sự lạnh giá – Tôi yêu Thiên Lâm – Vậy tại sao cậu lại bỏ mặc cậu ấy bỏ về mà không giữ lại? – Tôi cũng phải chuẩn bị tinh thần để đón nhận sự thật chứ. Và tôi khẳng định lại một lần nữa: tôi yêu Thiên Lâm. – Tại sao cậu yêu cậu ta ? – vẫn là những lời nói sắc lạnh – Cậu ấy khiến tôi có nhiều cảm xúc đặc biệt. Mỗi lần nhìn Lâm cười, tôi cảm thấy sự bình yên tràn ngập trong lòng. Mỗi lần cậu ấy lo lắng, tôi chỉ muốn ở bên cậu ấy chia sẻ mọi chuyện. – Tôi có thể tin cậu được không? – giọng thật trầm, đầy sát khí – Tôi khẳng định như vậy – Minh Quân nhìn đôi mắt đen láy đang đe dọa mình. Hắn không cảm thấy sợ nữa, lần này hắn nhất định sẽ theo đuổi tình yêu của chính mình đến cùng – và tôi tin Thiên Lâm cũng yêu tôi. – Tốt lắm. Tôi tạm tin cậu lần này. Nhưng nếu cậu là tổn thương Thiên Lâm, tôi sẽ không để cậu sống yên ổn đâu. – Mạnh Hùng trừng mắt nhìn hắn – Giờ thì tôi giao tên ngốc đó ra cho cậu. Cậu ngất xỉu. Hắn hốt hoảng chạy lại đỡ. Phi Tuyết bật cười nhìn vẻ mặt lo lắng của Minh Quân : – Cậu ấy đang trở lại, không sao đâu. Tên Mạnh Hùng này lúc nào cũng bỏ lại Thiên Lâm xỉu hết. Không biết nhẹ nhàng gì cả. – Tại sao Thiên Lâm và Mạnh Hùng lại có thể tồn tại chung một cơ thể? – Minh Quân hỏi, đây là câu hỏi hắn không thể lí giải được – Tôi cũng không thể biết rõ. Cả hai người mang sức mạnh trái ngược nhau. Ánh sáng. Bóng tối. Hai sức mạnh đó không thể cùng tồn tại trong một con người – giọng Phi Tuyết trầm buồn. Nỗi lo sợ ánh lên đôi mắt của cô ấy. – Vậy sau này sẽ ra sao? – Minh Quân lo lắng nhìn thiên thần trước mặt. – Tôi không biết. Mọi thứ đang có vẻ xấu đi. Bình thường hai tâm hồn sẽ cùng hoạt động mặc dù chỉ có một nhân cách tồn tại. Nhưng gần đây Thiên Lâm thường ngủ trong lúc nhân cách Mạnh Hùng thức tỉnh. Tình trạng này nếu kéo dài sẽ gây nguy hiểm. Nó sẽ còn nguy hiểm hơn nếu một trong hai người sử dụng nhiều sức mạnh, chẳng hạn như….giết một người bảo hộ hay một người mang sức mạnh phép thuật – cô trở nên ngập ngừng – thì…mọi chuyện sẽ khó lường. – Có phải Jennifer là người bảo hộ cho Jason đúng không? Cô gật đầu – Cậu cũng biết chuyện đó à? Minh Quân không nói gì, hắn không muốn để cô biết bọn họ đang làm việc ở Extreme. Cô nhìn hắn, khẽ cười. Cô biết hắn đang lo lắng chuyện gì. – Nó sẽ như thế nào? – Minh Quân không thể bình tĩnh được nữa, lay mạnh Phi Tuyết – Cậu bình tĩnh. Một trong hai tâm hồn sẽ chết. Hoặc cả hai cùng chết. – Phi Tuyết thở mạnh. – Không còn cách nào khác sao? – Hắn hỏi, giọng run run. Hắn không muốn mất Thiên Lâm. Hắn không biết tình cảm của cậu dành cho hắn thế nào, hắn chỉ biết hắn yêu cậu, yêu cậu hơn cả con người hắn. Tin này như bóp nghẹt lấy tim hắn – Vẫn còn…Nhưng cách này khá nguy hiểm… – Phi Tuyết giữ giọng bình tĩnh – nếu không có ý chí mạnh mẽ cũng sẽ bị tan biến. Minh Quân vui mừng ôm chầm lấy Phi Tuyết. Hắn vui mừng. – Chỉ cần có cách thôi, tôi tin họ sẽ vượt qua. Cảm ơn cô, Phi Tuyết Cô mỉm cười nhìn kẻ ngốc trước mặt mình. Phải, hắn ngốc thật, nhưng chỉ với Thiên Lâm mà thôi. – Thiên Lâm tỉnh rồi kìa. Hắn bỏ cô ấy ra, nhanh như lúc ôm lấy cô. Cô bật cười nhìn gã con trai đang lúng túng trước mặt. Hắn quay sang nhìn Thiên Lâm. Cậu mở mắt, nhìn gương mặt mà cậu lúc nào cũng xao xuyến. Đôi mắt xanh nhạt nhìn cậu lo lắng: – Cậu không sao chứ ? – Tôi không sao….. Hắn ôm chặt cậu vào lòng, cậu đỏ mặt đấm vào lưng hắn: – Cậu làm gì vậy, có người nhìn kìa… – Mặc kệ, tôi chỉ muốn ôm cậu thôi. Tôi muốn suốt đời này ở bên cạnh cậu Cuối cùng cậu cũng không chống cự, nhẹ nhàng ôm lấy hắn. Cảm giác sung sướng trào dâng . Hắn đặt lên môi cậu một nụ hôn dài. Cậu mở to mắt ngạc nhiên. Cảm giác ngọt ngào chiếm lấy cả hai. – E hèm…. Hai người có muốn làm gì cũng phải từ từ. Có cần phải như vậy trước mặt tôi không? Ganh tị quá…. – Phi Tuyết mỉm cười nhìn hai người trước mặt Cả hai vội tách nhau ra. Hắn gãi đầu còn cậu thì đỏ mặt ngượng nghịu. – Hôm nay ở lại ăn tối nhé Minh Quân – Phi Tuyết bỏ đi. Hắn nở nụ cười thật tươi nhìn cô gái bỏ đi, rồi quay mặt lại nhìn cậu. Hắn ôm cậu, hắn muốn ôm cậu mãi trong vòng tay của mình. Ấm áp. Chập tối, hắn rời khỏi biệt thự. Cậu tiễn hắn ra cửa. Cả hai nhìn nhau, vẫn còn vương lại chút ngượng ngùng. – Tôi về nhé… – Ừ, về đi, không tiễn – cậu mỉm cười châm chọc Hắn ngắm nhìn khuôn mặt đối diện. Ôi, hắn không thế bước đi được nếu cứ nhìn thấy gương mặt này. Bất ngờ hắn hôn cậu. Không một chút phản kháng, cả hai ôm nhau, tận hưởng nụ hôn dài đầy hạnh phúc. Dù sau này có thế nào, hắn nhất định sẽ luôn ở bên cậu. Thiên Lâm cảm thấy lòng nhẹ hẫng. Cậu thầm trách mình không thể cứng rắn khi đứng trước mặt hắn, để rồi lại bị hắn khuất phục. Hắn làm cậu có thêm lòng tin vào mình. Cậu nhất định sẽ bảo vệ được hắn. Đâu đó có ánh mắt căm hận nhìn họ. “Các người không thể vui vẻ được như thế lâu đâu”. Sự đau khổ, pha lẫn tức giận đang xâm chiếm cơ thể. Bầu trời tối đen, không một vì sao.
|