Tôi Chỉ Cần Có Em
|
|
Chương 4
“Ai có thể nói cho tôi biết chuyện này là như thế nào không?” Mộ Dung Y Tịnh thanh âm không lớn, cũng không quát tháo, nhưng sự âm lãnh trong lời nói làm cả hội trường không rét mà run. Sắc mặt của mọi người đều tái xanh, chuyện này đúng là chọc tới chủ tịch rồi.
Tất cả đều là vì giám đốc bộ phận sản xuất, mê nữ sắc bị dụ dỗ kí hợp đồng mua vải kém chất lượng với giá cao. Cũng may Khinh Tiêu phát hiện ra nên chưa kịp đem vào sử dụng, nếu không lô hàng này bán ra ngoài không biết ảnh hưởng như thế nào đến thương hiệu Alex_Darm.
Giám đốc Khâu Đường đầu đầy mồ hôi cúi mặt xuống không dám hó hé một lời, cũng không dám động đậy, ông ta thật sự sợ rằng nếu mình có bất cứ động đậy dù nhỏ nhất cũng sẽ ngay tức khắc bị ném xuống mười tám tầng địa ngục. Cũng vì cái tính mê gái, lần này đúng là chết không toàn thây.
Hội trường giữ không khí như hầm băng trong vòng hai mươi phút, lúc mọi người sắp không chịu nỗi nữa thì có người cất tiếng phá tan bầu không khí kinh dị này.
“Chủ tịch đừng nóng giận!”
Giọng nói đó là của trợ lý mới chủ tịch Dương Khinh Tiêu. Mọi người đang muốn tắt thở thì được giải vây, liền mạnh ai nấy hít lấy hít để không khí.
Nhưng mà được một chút lại nhìn Dương Khinh Tiêu với ánh mắt thông cảm, trong lòng liền nghĩ: Đáng thương a, Tiểu Dương bình thường rất tốt với mọi người, lần này có chết, mọi người nhất định đi tiền phúng điếu thật khá nha! ( _.__!!)
Mộ Dung Y Tịnh dường như vẫn lạnh nhạt, không tỏ ra chút gì giận dữ, liếc qua anh nói:
“Cậu nhìn thấy tôi giận dữ khi nào!” Cả hội trường nín thở, giọng điệu này rất quen thuộc nha, mỗi khi chủ tịch nói chuyện kiểu này thì coi như báo hiệu sắp có người “chết”.
Dương Khinh Tiêu vẫn không thấy gì là sợ sệt, nhìn qua một lượt những người ngồi đây trong lòng kì quái, có cái gì mà họ sợ như vậy? Cả mẹ của anh cũng mặt mày tái mét nhìn anh lo lắng.
“A ha, chủ tịch, vậy thì ngài cũng đừng khó chịu mà!”
Oa! Có người chán sống rồi, dám nói chủ tịch “khó chịu”, trời ơi, Tiểu Dương, lần này cậu nhất định bị hỷ thi diệt tích đi! Hội trường lại được một trận kinh đảm.
Chủ Tịch Mộ Dung Y Tịnh gõ gõ cây bút bi trong tay xuống bàn, gương mặt không chút thay đổi, miệng khẽ nhếch lên một chút âm trầm nói: “Cậu khi nào thì thấy tôi khó chịu?”
Toàn thể người có mặt lúc này đúng là đang trong trạng thái bị uy hiếp đến cực độ, có lẽ lần đầu trong đời họ dự một phiên họp đáng sợ như vậy. Chủ tịch không bao giờ cười, mà khi đã cười thì tất có điềm kinh khủng sắp xảy ra. Bọn họ lần này không còn tâm trí đi lo cho Dương Khinh Tiêu mà là sợ không biết chính mình có hay không bị đem ra lăng trì.
Nhưng cũng có kẻ vẫn không biết sống chết: “A, chủ tịch, chuyện này đúng là lỗi của giám đốc Khâu, nhưng mà ngài cũng biết, giao dịch hợp đồng cũng cần đi uống vài ly, mà khi uống rồi thì đầu óc sẽ có phần kém phán đoán đi. Lúc đó chắc là giám đốc Khâu nhìn không rõ bản mẫu nên mới gây ra lỗi này. Nhưng mà dù sao cũng phát hiện kịp thời . Tôi tin chắc sau này giám đốc Khâu sẽ không để sai sót như vậy đâu!”
Mộ Dung Y Tịnh hơi thay đổi tư thế một chút nhìn qua cái người đang co rúm một góc đằng kia rồi nhìn sang Dương Khinh Tiêu: “Vậy cậu có chủ ý gì? Tuy chưa đến mức nhưng thiệt hại thì vẫn có, tội chết có thể miễn tội sống đúng là khó tha.”
“Tôi nghĩ chỉ cần phạt cảnh cáo là tốt rồi, trừ lương nữa năm đi, nhưng vậy không ảnh hường tiến độ công việc mà còn cho giám đốc Khâu một cơ hội sửa chữa. Vả lại bây giờ tìm người tài như giám đốc Khâu quả thật khó a.”
Y Tịnh thong thả đứng lên: “Cứ quyết vậy đi, giám đốc Khâu, lần sau không đễ dàng như vậy đâu.” Nói xong anh quay bước rời đi.
Đợi bóng dáng chủ tịch ma quỉ khuất hẳng, mọi người mới thở phào, như được sống lại. Giám đốc Chung bước qua vỗ vai Khinh Tiêu: “Tiểu tử, cậu đúng là…điết không sợ súng.”
Mọi người cũng ta một câu ngươi một câu chúc mừng Khinh Tiêu vẫn còn toàn mạng. Mẹ anh cũng nước mắt rưng rưng ôm chằm lấy anh.
Dương Khinh Tiêu không hiểu vì sao tất cả lại có thái độ kì lạ như vậy, trong lòng cũng muốn cười, nhưng thấy bộ mặt ai cũng như đưa đám nên mới nén lại đến đau bụng.
Sau một hồi bình tâm, Khâu Đường mới đến gần cúi đầu thật thấp với anh: “Tiểu Dương, cảm ơn cậu, lần này không có cậu anh dũng lên tiếng, có lẽ tôi phải tự đào lỗ chôn mình a, cậu đúng là anh hùng trong lòng mọi người.”
Qua một buổi họp kì quái, tất cả nhân viên trong công ty liền nhìn anh với ánh mắt sùng kính kiến anh có chút kì dị.
Trong lòng tự hỏi, người trong công ty này làm sao vậy a!
Buổi trưa không khí hơi nóng, Dương Khinh Tiêu đi xuống tầng hai mươi uống cà phê, tầng hai mươi được dùng làm một nhà hàng chuyên dụng cho nhân viên của công ty. Cây cối xanh tươi mát mẻ, còn có một bức tường đá nước chảy róc rách suốt ngày, phía dưới có nuôi một đàn cá koi Nhật Bản màu sắc sặc sỡ. Khinh Tiêu rất thích không khí ở đây. Ngồi gần phía ngoài ban công, được một bụi xương bồ che chắn làm thành một góc riêng tư, anh thong thả nhấp một ngụm cà phê. Công việc tuy nhiều nhưng cuộc sống khá thú vị, đồng nghiệp có lúc không hiểu nổi nhưng mà ai cũng thật tốt. Nhất là người kia a, hôm nay cậu ấy mặc một bộ tây trang màu chàm làm nổi bật làn da trắng, rất xinh đẹp, so với mỹ nữ càng đẹp hơn, dáng người cao ráo thon dài, làm người mẫu nổi tiếng cũng không sai. Lúc nghĩ đến Mộ Dung Y Tịnh, khóe môi Khinh Tiêu hiển hiện nét cười rất nhu tình, nhưng mà chính bản thân anh cũng không nhận ra đi.
“Cô có nghe người trong công ty nói chưa, Dương trợ lý vậy mà không hề xảy ra chuyện nha!”
Đang miên man suy nghĩ lại nghe nhắc đến mình, Khinh Tiêu cũng tập trung nghe. Nhận ra giọng nói này là của Tina, thư kí của giám đốc Chung.
“Tôi có nghe mà, chuyện động trời như vậy sao lại không biết chứ, chủ tịch không những không làm khó mà còn tha bổng cho anh ấy luôn, còn phạt giám đốc Khâu rất nhẹ nữa, chuyện đúng là không thể tin được mà.”
Ai, lại cái chuyện này, có cần phải làm quá lên không? Dương Khinh Tiêu xoa trán nghĩ.
Giọng của nhân viên nữ nào đó lại tiếp: “Trời ơi, từ bao giờ chủ tịch lại nhân từ như vậy?
Tôi còn nhớ lần trước tổ trưởng tổ may mặc làm mất bản thiết kế bị chủ tịch đuổi khỏi công ty, nghe đâu đuổi luôn không cho bén mãn tới Đài Bắc nữa, cả nhà phải lang thang đầu đường xó chợ lại còn đột nhiên mắc bệnh nan y không chữ trị được. Thật là thảm!”
Tina lại tiếp: “Chưa hết đâu nha, có người xúc phạm đến chủ tịch nga, qua ngày hôm sau thì đột nhiên mất tích. Mọi người nói là anh ta bị chủ tịch cho người trừ khử rồi vất xác xuống biển. Ai, đắc tội chủ tịch chỉ có con đường chết.”
Sau đó Dương Khinh Tiêu còn nghe rất nhiều lời đồn về vị chủ tịch ma quỉ Mộ Dung Y Tịnh, tất cả đều rất sùng kính anh, nhưng mà cũng ôm một nỗi sợ hãi mơ hồ. Bởi vì lương nhân viên của Mộ thị rất cao, môi trường làm việc rất tốt nên mọi người đều không muốn từ bỏ một cơ hội hiếm có này.
Tuy nghe nhiều, nhưng Khinh Tiêu cũng không để vào đầu, vẫn hằng ngày chạy qua chạy lại phòng chủ tịch. Gần đây anh chuẩn bị đồ ăn đều làm thêm một phần, chủ tịch Mộ Dung cũng không từ chối. Dương Khinh Tiêu lại lấy đó làm niềm vui, mỗi ngày đều suy nghĩ hôm sau sẽ nấu món gì.
Vào văn phòng, Mộ Dung Y Tịnh hít vào một hơi không khí thơm ngát. Đúng là rất thoải mái, nhìn qua thì phát hiện trên kệ trang trí gần bàn làm việc có một bình hoa tử đinh hương thật lớn. Hương hoa thơm ngát cả căn phòng, mùi hương không gây gắt mà dịu dàng thoang thỏa, làm người ta muốn rơi vào trạng thái hôn trầm ( là buồn ngủ ý). Những đóa hoa màu tím xanh nho nhỏ kết thành chùm rất đẹp lại phù hợp với sắc trắng xám của căn phòng.
Ngồi xuống ghế, Mộ Dung Y Tịnh đưa tay chạm nhẹ vào một chùm hoa, hương thơm như tỏa ra ôm ấp lấy cả người anh. Trong lòng liền biết tác phẩm này là của ai, khóe miệng lại cong lên, người kia cũng biết cách chơi hoa nha!
Hai tháng này, cuộc sống của anh dường như có chút đổi khác, không còn tịch mịch, không còn thấy chán nản với hàng đống công văn chất chồng, cũng không phải hằng ngày đối mặt với bốn bức tường vô vị.
Người kia thường hay qua văn phòng của anh nói chuyện, tuy chỉ là một mình Dương Khinh Tiêu độc thoại, còn Mộ Dung Y Tịnh chỉ là khép hờ mắt tỏ ra hờ hững, nhưng từng câu nói của người đó anh đều nghe rất rõ. Lúc sáng thì pha cà phê và mua điểm tâm cho anh, buổi trưa thì đem cơm pha trà. Mà những món ăn người đó đem qua đều rất tinh xảo, thể hiện được sự chăm chút dày công trong đó, ăn vào cũng thấy ngon hơn gấp vạn lần.
Cũng có lúc Mộ Dung Y Tịnh nghĩ Dương Khinh Tiêu mua những thứ này ở nhà hàng rồi bảo mình chuẩn bị, nhưng mà ý nghĩ đó liền bị anh gạt đi. Vì sao đã tiếp nhận còn hoài nghi làm gì, chẳng phải anh đã nguyện dù là giả dối anh cũng tiếp nhận hay sao?
Trong lòng không biết vì sao lại dâng lên một cảm xúc khó diễn tả, hàn băng chất cao trong tim phút chốc như tan chảy, bao nhiêu u uẩn nhiều năm trước trong lúc này cũng như tan đi không còn dấu vết.
Cuối cùng, bản thân mình đối với người đó là loại cảm tình gì?
|
Chương 5
Xong một bản thiết kế, Mộ Dung Y Tịnh buông bút màu, ngón tay nhu nhu huyệt thái dương, ngẩng lên thì thấy đã trễ rồi, cũng gần mười một giờ đêm. Anh dọn sơ qua bàn làm việc đứng dậy cầm áo khóa đi ra khỏi văn phòng, bụng có chút đói.
Đi qua phòng trợ lý, thấy đèn còn sáng, anh lại tự nhiên bước vào. Dương Khinh Tiêu đang nằm tựa người lên bàn ngủ say, trong tay còn cầm bút bi, mắt kính đã lệch đi một chút, bên cạnh còn có một cốc cà phê đã lạnh.
Nhìn bộ dáng Kinh Tiêu như vậy không hiểu sao trong lòng Y Tịnh dâng lên chút khó chịu. Đến gần người kia đưa tay lay nhẹ.
Dương Khinh Tiêu tỉnh dậy nhìn thấy Mộ Dung Y Tịnh thì cười một cái, nụ cười có chút mơ hồ nhưng lại tuyệt đối cuốn hút.
Mộ Dung Y Tịnh ngẩn ngơ trong chốc lát.
Khi đã tỉnh hoàn toàn Dương Khinh Tiêu mới nhận ra mình đang cười ngốc nghếch cái gì, nhanh chóng ngậm miệng thấy xấu hổ liền quay mặt đi. Giả vờ ho khụ khụ hai tiếng chữa ngượng.
“Chủ tịch, trễ thế này mới về sao? Là công việc quá nhiều? Nếu vậy, giao bớt cho tôi đi!"
Mộ Dung Y Tịnh nhướng mi lãnh đạm nói: “Cậu cũng không phải mệt gần chết rồi sao, còn muốn nhận cái gì? Dứng dậy đi về ngay cho tôi!”
Dương Khinh Tiêu đứng dậy, sắp xếp chút đỉnh công văn trên bàn rồi cầm lấy áo khoác đi theo Mộ Dung Y Tịnh. Hai người cùng vào thang máy, cùng đi ra sảnh nhưng cũng không ai nói với ai câu gì, vẫn bảo trì thanh tịnh, dường như trong lòng cả hai đang suy nghĩ chuyện riêng của mình.
Khi đến cửa lớn Mộ Dung Y Tịnh nhìn thấy Dương Khinh Tiêu định đi về phía ngoài liền gọi lại. “Dương trợ lý, cậu đi đâu vậy, tầng hầm bãi đỗ xe hướng này.”
Dương Khinh Tiêu dừng bước quay lại, “A,tôi đi tàu điện ngầm, không cần xuống bãi đỗ xe. Chủ tịch ngài đi thong thả.”
Tàu điện ngầm? Mộ Dung Y Tịnh không thể tin được một cậu ấm, công tử con nhà giàu mang tiếng ăn chơi trác táng lại có thể đi tàu điện ngầm. Đúng là chuyện càng lúc càng khó tin, nhưng trong lòng vẫn phá lệ quyết định làm khác. “Không bằng để tôi đưa cậu về, giờ này chắc không còn chuyến tàu nào nữa đâu.”
Dương Khinh Tiêu suy nghĩ một chốc gật đầu đi theo Mộ Dung Y Tịnh xuống bãi đỗ xe, nếu nói là nhà của mình thì quả thật quá xa, ở tận gần ngoại thành.
Mà công việc lại nhiều nên Dương Khinh Tiêu quyết định dọn đến nhà của mình trước đây, lúc chưa xảy ra chuyện đó để ở, vừa vặn lại rất gần công ty nha. Mỗi cuối tuần mới về nhà cùng gia đình.
Anh còn nhớ rõ cảm xúc của mình lay động như thế nào lúc bước đến cửa vào nhà,. Lấy cái chìa khóa giấu trong khe nhỏ của hộp thư tra vào ổ, cách một tiếng cánh cửa mở ra. Bước vào phòng nhìn quanh, không hiểu sao trong lòng lại thấy khác lạ, cứ như là căn nhà của ai khác không phải của mình. Đồ vật vẫn như cũ, giá sách cùng tài liệu giảng dạy vẫn y nguyên. Tất cả đều được phủ bởi một lớp bụi mờ mờ.
Quyết định về nơi này sống không biết có đúng hay không? Dù sao hiện tại anh đã không còn là Dương Thần nữa rồi.
Thấy người ngồi bên cạnh lộ ra nét mặt âm trầm hiếm có, Mộ Dung Y Tịnh khó hiểu, trong lòng lại tò mò muốn biết người này đang nghĩ cái gì đến độ xuất thần.
Nhưng Mộ Dung Y Tịnh chưa có phản ứng đã nghe người kia lên tiếng, giọng nói vẫn trầm ấm và ôn hòa như bình thường, tuyệt không thấy bóng dáng của vẻ thất thần lúc vừa rồi: “Chủ tịch có đói không, chúng ta cùng đi ăn cái gì đi?”
Mộ Dung Y Tịnh thở ra lãnh đạm trả lời: “Cũng được, cậu chọn đi.” Dù sao anh cũng thấy đói.
Dương Khinh Tiêu nghĩ nghĩ xong đề nghị: “Chủ tịch, chúng ta đi ăn mỳ đi, tôi biết có một chỗ, bán rất khuya, mà lại rất ngon.”
“Chỉ đường.”
Dương Khinh Tiêu nhíu mày, người này sao lại kiệm lời như thế a? Trong lúc Dương Khinh Tiêu nhăn nhó vì kiểu nói chuyện của người thì nhân viên trong Mộ thị nếu biết chủ tịch của họ đề nghị đưa anh về lại còn đồng ý đi ăn khuya với anh chắc cằm của họ rớt xuống đất ngay lập tức.
Rất nhanh, hai người đã đến trước một tiệm mỳ trông có vẻ lâu đời. Mộ Dung Y Tịnh bước vào theo Dương Khinh Tiêu, ánh mắt nhìn quanh đánh giá. Quán mỳ này có cách bài trí khá cổ xưa, tuy nhỏ như rất ngăn nắp sạch sẽ, khách không tín là nhiều nhưng cũng không phải ít, nếu đựa vào thời điểm này thì cho là đông cũng không quá đáng.
Bên trên trần nhà có treo đèn lồng làm không gian ấm áp hơn.
Dương Khinh Tiêu chọn một cái bàn dành cho hai người trong góc quán, Y Tịnh theo đó ngồi xuống.
“Quán mỳ này lâu lắm rồi a, hình như từ lúc hiểu chuyện tôi đã nhìn thấy rồi, chỉ có điều không có vào ăn, mà đến khi tốt nghiệp rồi mới ghé qua dùng thử, ăn một lần là không thấy nơi nào nấu mỳ ngon qua nơi này.”
Cùng lúc đó, mỳ mà hai người gọi cũng được mang ra. Mộ Dung Y Tịnh nhìn tô mỳ nghi ngút khói, hương thơm làm người ta đã muốn động đũa, lại còn được trang trí khá đẹp mắt.
Gắp một đũa mỳ cho vào miệng, Y Tịnh lặng đi một chút, quả thật rất ngon. Nước súp vừa ăn, rất thanh không gây ngán, mỳ được nấu chính vừa phải không quá cứng cũng không quá mền mà hơi dai dai.
Dương Khinh Tiêu để ý từng động tác của người đối diện, cách cầm đũa quả rất đẹp nha, bàn tay thon dài trắng mõn, không phải đẹp như phụ nữ mà là có cốt cách cao quí của người đàn ông tri thức, bản thân chỉ biết mỗi thứ thuộc về người này đều thực tao nhã.
“Chủ tịch, có vừa miệng không?”
“Ưhm. Cũng được!”
Đang cao hứng Khinh Tiêu lại xụ mặt. A, mất công quảng cáo như vậy chỉ nhận đươc hai chữ “cũng được”.
“Xin lỗi chủ tịch, tôi quên mất ngài không quen dùng bữa ở mấy quán nho nhỏ như vầy, đáng ra tôi nên mời chủ tịch đến nhà hàng mới đúng.” Trong lời nói có chút giận dỗi.
Mộ Dung Y Tịnh nghe qua không giận mà còn cảm thấy người này đúng là….rất đáng yêu. Hình như chẳng có ai dám nói chuyện với anh như vậy, cái dỗi hờn kia của một người đàn ông cao lớn còn muốn hơn anh lại làm tâm tình anh đã tốt chuyển tốt hơn.
“[Cũng được] của tôi chính là [rất tuyệt] của người bình khác!” Mộ Dung Y Tịnh rộng rãi giải thích thêm.
“A?” Nghe qua câu nói đó, Dương Khinh Tiêu giật mình, nguyên lai là như vậy sao? Tự nhiên tâm tình đang rất xấu liền chuyển thành cao hứng. “ Chủ tịch, ngài chính là thần tượng trong lòng tôi.”
Câu này đã nghe rất nhiều người nói qua, Mộ Dung Y Tịnh lúc đó cũng thấy thế nào cũng là giả dối, nhưng khi nghe từ người này, lại tin đó là lời thật lòng.
Ấn tượng ban đầu về Dương Khinh Tiêu của anh đúng là rất xấu, nhưng hiện tại Mộ Dung Y Tịnh lại bỏ qua chuyện đó, đối với Khinh Tiêu hiện giờ, anh thật thích thưởng thức.
Lúc ăn xong đi ra ngoài, cả hai chưa kịp đến gần xe thì có một bọn côn đồ từ đâu chạy đến vây hai người vào giữa. Quán mỳ nằm trong một hẻm nhỏ mà xe không vào được nên cả hai quyết định để ngoài đường lớn rồi đi bộ vào trong, mà hiện tại đường lớn không một bóng người, xe cộ cũng không thấy.
Dương Khinh Tiêu nghĩ bọn côn đồ này chắc là muốn kiếm chuyện cướp giật. Anh không lo cho bản thần mà kéo Mộ Dung Y Tịnh lại gần mình, lớn tiếng hỏi: “Mấy người muốn gì?”
“Muốn cái mạng của thằng này.” Một tên chỉa chỉa mũi dao đang cầm trên tay về phía Mộ Dung Y Tịnh.
Mộ Dung Y Tịnh cũng không thay đỗi nét mặt, lạnh lùng nói:
“Tao nhớ là tao chả biết chúng mầy là cái thừ ôn dịch gì.”
Tên côn đồ nghe qua tức lồng lộn lên: “ Cái đồ bất nam bất nữ như mày mà cũng cao ngạo.
Mẹ nó, tao bữa nay không làm thịt mày, rạch nát cái mặt của mày tao không còn là Lôi Tứ nữa. Con bà nó, thằng em ngu dại của tao mù rồi mới thèm rớ tới mày.”
Mộ Dung Y Tịnh nghe xong câu nói, thần sắc cũng không có nhiều biến hóa, nhưng trong đáy mắt Y Tịnh, Dương Khinh Tiêu nhìn ra được có sát ý.
“Hừ, thì ra là anh em của cái thằng không biết sống chết kia, tao thấy thằng em của mày đúng là rất ngu mới dám xúc phạm tới tao. Bây giờ mày cũng ngu y như thằng em mất dạy của mày.”
Lời lẽ không có chút kiêng dè, lại thêm phần thô tục nhưng qua âm thanh mền nhẹ băng lãnh của người này, Dương Khinh Tiêu lại thấy quả rất ngạo khí.
“Câm mồn, bọn bây đứng đực ra đó làm gì, giải quyết nó cho tao!”
Sáu bảy tên côn đồ tay cầm gậy cầm dao xông vào. Dương Khinh Tiêu chỉ thoáng kinh ngạc, anh không sợ hãi, dù sao lúc còn nhỏ ở cũng đã từng nếm qua mùi vị đánh đập lẫn nhau của thân phận đầu đường xó chợ. Nhưng lại lo cho người này. Một người nam nhân nhìn qua diễm lệ thế kia có thể nào chống lại được đám cuồng dại trước mặt.
Biết chắc một mình mình không địch lại cả đám người, nhân lúc bọn chúng đang bị động.
Khinh Tiêu nắm tay Y Tịnh chạy vụt qua vòng vây. Bọn chúng thất thần một chút rồi lại điên cuồng truy đuổi. Vòng qua mấy khúc ngoặc cuối cùng cũng lâm vào đoạn đường đang thi công nên bị chặn lại. Dương Khinh Tiêu kéo Mộ Dung Y Tịnh ra phía sau, anh đứng chắn phía trước nhìn bọn côn đồ đang tiến lại gần. Một dao một gậy quơ qua, Khinh Tiêu vừa tránh né vừa đánh trả, thân thủ của anh tuy không tốt nhưng dù sao vẫn phải liều.
Nhưng cho dù thế nào đi nữa,một mình Dương Khinh Tiêu không thể đánh lại bảy người có vũ khí, nhanh chóng bị ăn một đòn. Bả vai đau đớn kịch liệt nhưng anh vẫn cố cắn răng chống trả. Lúc nhận ra con dao đang cách mình vài centimet thì đã không kịp rồi.
Nghĩ rằng mình sẽ nhận thêm một dao, nhưng ngay lúc đó, ‘rắc’ một tiếng, cổ tay cầm dao của tên kia bị một lực đạo rất mạnh bẽ gãy.
Mộ Dung Y Tịnh từ bao giờ tiến lại vô thanh vô thức. Nhanh chóng trái một quyền, phải một cước đánh cho bảy tên bò lăn dười đất. Thủ pháp ra tay rất mau lẹ, lại dứt khoát lãnh khốc không do dự lưu tình, tất cả đểu bị bẽ gãy cổ tay và bị tháo khớp vai.
|
Nhìn lướt qua như nhìn rác rưởi, Mộ Dung Y Tịnh âm trầm:
“Hôm nay tâm tình tao tốt, để cho chúng mày một mạng, về sau đừng để tao thấy tụi mày.”
Nói đoạn anh bước nhanh lại bên Dương Khinh Tiêu, giọng nói pha chút lo lắng: “Vai có sao không? Đi bác sĩ!”
Dương Khinh Tiêu vẫn còn đờ đẫn vì chuyện vừa mới xảy ra, cái người này nhìn như thế nào cũng không đoán ra được lại là một thân cao thủ a! Nhưng mà động tác của cậu ấy thật đẹp!
“Không sao đâu, về nhà bôi chút thuốc là được rồi.”
Mộ Dung Y Tịnh đưa tay xoa nắn nhẹ xác định chỉ là phần mền, mới yên tâm.
Đưa Dương Khinh Tiêu đến một chung cư bình thường, Y Tịnh có chút không hiểu, người này lại có thể sống nơi bình dân như vậy sao?
“Cám ơn chủ tịch đã cho quá giang, cũng muốn mời chủ tịch lên nhà uống tách trà, nhưng mà quả thật lúc này đã rất khuya, chủ tịch về nghĩ sớm a!”
“Được rồi, cậu vào đi, nhiều lời.”
Lúc xe chuần bị lăn bánh, Dương Khinh Tiêu nghe thoáng qua câu:“Cám ơn bát mỳ!”.
Trong lòng tự nhiên vui vẻ lạ thường.
Mộ Dung Y Tịnh về đến nhà, dù rất mệt nhưng cũng không ngủ được. Cứ nhắm mắt hình ảnh người kia lại hiện lên. Nhớ đến gương mặt anh tuấn lúc nào cũng tỏ ra nhu hòa, nhớ nụ cười ấm áp,nhớ đến những ân cần chu đáo mà mình nhận được, nhớ đến ánh mắt kiên định khi muốn bảo vệ mình lúc nãy.
Trong lòng Y Tịnh dâng lên một tình cảm làm anh hoảng sợ. Từ lúc nào trong mắt mình chỉ toàn hình bóng của Dương Khinh Tiêu?
Biết được cảm xúc này , Y Tịnh hơi bối rối, ngày nay chuyện nam nam yêu nhau không còn bị bài xích nhiều như trước, nhưng cũng cần cả hai đồng tương nguyện. Mà người đó, nhìn qua đã biết là straight, lại có rất nhiều tin đồn về các mối quan hệ với phụ nữ làm sao chấp nhận chuyện kia.
Vùi mặt vào gối, nỗi phiền muộn vây kính tâm hồn, phần tình cảm này, có lẽ nên chôn nó vào tận đáy lòng. ___________________
|
Chương 6
Buổi trưa, Dương Khinh Tiêu dùng bữa trong văn phòng của mình xong thì thấy còn dư khá nhiều thời gian nên quuyết định xuống tầng hai mươi hóng mát. Vừa đi vào đã thấy giám đốc Khâu Đường đang ngồi nói chuyện vui vẻ với một người con gái còn rất trẻ, nhìn qua không phải tuyệt sắc nhưng khá dễ thương. Anh nhận ra người này, đó là Khâu Tiểu Điệp, sinh viên trong lớp của anh trước kia.
Khâu Đường nhìn thấy Dương Khinh Tiêu thì rất vui vẻ, gọi anh đến ngồi cùng. “Tiểu Dương, qua đây ngồi đi.”
Ông đưa tay giới thiệu, “Nữ nhi này là con gái rượu của tôi, Khâu Tiểu Điệp, đang là sinh viên năm cuối khoa kinh tế, còn đây là trợ lý của chủ tịch, Dương Khinh Tiêu. Không nhờ cậu ấy ba ba của con lúc trước đã tiêu thật rồi a!”
Khâu Tiểu Điệp từ lúc Dương Khinh Tiêu bước vào đã bị vẻ ngoài của anh cuốn hút, nói năng rất lễ phép: “A, chào anh, anh Dương!”
Dương Khinh Tiêu cười ôn hòa, trong lòng nghĩ, trước đây con nhóc này đối xử với thầy của mình không phải như vậy nha, sao bây giờ lại tỏ vẻ e thẹn như này , anh đúng là nhìn không quen.
“Khâu tiểu thư cứ gọi tôi Vincent.” Trong công ty, chỉ những người lớn hơn mới gọi anh là Tiểu Dương, còn những người bằng tuổi hay nhỏ hơn đều gọi Vincent, nhưng cũng thật ít, vì anh là một trong những người nhỏ tuổi hiếm hoi của Mộ thị. Vincent Dương là tên tiếng anh của Dương Khinh Tiêu lúc đi du học ở Mỹ.
Khâu Tiểu Điệp cười, “Nếu đã vậy thì anh đừng gọi tôi Khâu tiểu thư, cứ gọi Tiểu Điệp là được.” Ba người ngồi trò chuyện khá ăn ý, bởi vì Khâu Đường quả rất thích Khinh Tiêu, nếu có thể cùng Tiểu Điệp kết giao đúng là chuyện tốt, còn Khâu Tiểu Điệp dù sao cũng rất xinh xắn lại biết cách ăn nói, Dương Khinh Tiêu coi như cũng hiểu rõ học trò của mình, tính anh luôn ôn hòa, tuy hồi trước bị nữ sinh này ăn hiếp nhưng dù sao thành tích cũng coi như khá vả lại quan hệ của anh với cô nhóc này không tính quá tệ.
Trò chuyện được một chút thì Dương Khinh Tiêu nhìn thấy Mộ Dung Y Tịnh bước vào, Mộ Dung Y Tịnh cũng rất nhanh nhìn thấy Dương Khinh Tiêu đang ngồi cùng với Khâu Đường và một cô gái trẻ, trong lòng thầm buồn bực. Con nhóc kia với người này có quan hệ gì a? Dù sao tin đồn người này là hoa hoa công tử anh cũng chưa có quên.
Âm trầm đi tới chỗ ba người, Mộ Dung Y Tịnh tự nhiên ngồi xuống ghế kế bên Dương Khinh Tiêu, gác chân này lên chân kia, phong thái rất ưu nhã.
Khâu Đường thấy Mộ Dung Y Tịnh ngồi xuống liền sợ hết hồn. Chủ tịch khi nào thì xuống tầng hai mươi a? Trong trí nhớ của ông, chủ tịch ngoài tầng ba mươi ra hầu như chẳng bao giờ đi đâu, trừ phi có cuộc họp mới xuống tầng hai mươi chín. Lần này lại ngồi trong quán cà phê lại ngồi chung một bàn, Khâu Đường bắt đầu chột dạ, đưa mắt nhìn sang Dương Khinh Tiêu.
Ngay lúc đó nữ phục vụ đi đến, lễ phép đưa menu cho Y Tịnh, liếc mắt qua anh liền đưa lại giọng vẫn lạnh băng: “Cà phê không đường.”
Tiếp nhận lại thực đơn, nữ phục vụ khẽ “Dạ” một tiếng. vừa định quay đi đã bị Khinh Tiêu gọi lại:
“A, Tiểu Hoa, chờ chút!”
Nữ phục vụ quay lại nhìn anh, nhưng Khinh Tiêu đã quay sang Mộ Dung Y Tịnh, “Chủ tịch, buổi trưa uống cà phê không tốt, uống trà tốt hơn. Dạ dày chủ tịch hình như hôm nay không khỏe mà.”
Nhận ra tâm tình lo lắng của Khinh Tiêu, Y Tịnh quay sang nói vời nữ phục vụ, “Vậy đổi hồng trà lạnh.”
Khinh Tiểu đối Tiểu Hoa bổ sung :
“Cho thêm chút mật ong nha!”
Tiểu Hoa biết tính chủ tịch, lần này đúng là nhìn anh khó xử, Y Tịnh khoát tay: “Theo ý cậu ấy đi!”
Tiểu Hoa gật nhẹ rồi đi chuẩn bị, trong lòng thắc mắt, từ khi nào chủ tịch lại có thêm phong vị quyến rũ như vậy kia?
Trong công ty, không ai không nghĩ Mộ Dung Y Tịnh là người xuất sắc nhất, nhưng so về phần hấp dẫn nữ nhân, Khinh Tiêu có phần hơn. Bời vì phần ôn hòa dịu dàng của anh quả rất thực tế, còn chủ tịch cho dù có khuynh quốc khuynh thành thì phần âm lãnh bá đạo làm người ta sợ. Trong lòng mọi người ai cũng thừa nhận Mộ Dung Y Tịnh là một ánh trăng lãnh ngạo trên cao, tỏa ra thứ ánh sáng tuyệt diệu nhưng vẫn làm người khác cảm thấy lạnh lẽo, còn Khinh Tiêu mới chính là ánh nắng ấm áp sưởi ấm tâm hồn người ta.
Khâu Tiểu Điệp từ lúc nhìn thấy người đàn ông này thì dường như hít thở không thông. Mặc dù đã nhiều lần nhìn thấy Mộ Dung Y Tịnh qua tạp chí, nhưng nhìn bên ngoài quả thật rất khác, khí chất lãnh ngạo toát ra làm cho người khác khó thở.
Từ lúc anh ngồi xuống không khí đã trở nên đông đặc lại, hai người kia không ai dám nói chuyện nữa. nhưng Mộ Dung y Tịnh dường như đã quen, cũng không nói chuyện mà chậm rãi uống trà do Tiểu Hoa mang ra.
Dương Khinh Tiêu thì lại bị cuốn hút bởi những động tác của người kế bên, bàn tay trắng trẻo kia nếu nắm lấy sẽ có cảm giác gì?
Đôi môi hơi hồng xinh đẹp kia càng nhìn càng làm người ta muốn cắn. Ách…từ lúc nào bản thân mình lại nghĩ chuyện thiếu thực tế như vậy a? Cậu ấy cũng không phải phụ nữ.
Nhưng mà…gương mặt trắng nõn không có chút tì vết kia, thật rất muốn chạm vào. Oa, lại nữa, bình tĩnh lại, đừng có nghĩ bậy bạ.
Dương Khinh Tiêu dờ tầm mắt đi chỗ khác, trong lòng cố trấn định lại. Lúc đó chuông báo hết giờ nghĩ trưa cũng vang lên. Mộ Dung Y Tịnh đứng dậy:
“Hết giờ nghĩ, theo tôi vào văn phòng, có chuyện cần giao cho cậu.” Nhìn lướt qua cha con họ Khâu “Bữa này tôi đãi.”
Hoàn toàn khác với thái độ khó tiếp nhận của hai người kia, Dương Khinh Tiêu nhăn nhó, “Chủ tịch, ngài trả tiền cốc cà phê nhỏ tý đổi lại bắt tôi làm toàn những chuyện khó nhằn, thật không công bằng.”
Đi song song với anh, Y Tịnh khẽ cười: “Vậy một tháng cà phê thì thế nào?”
Dương Khinh Tiêu liền cao hứng: “Thật sao? thành giao!”
Nhìn hai bóng dáng kia đã khuất rất lâu, Khâu Đường vẫn còn rơi vào trạng thái thất thần. Từ bao giờ chủ tịch cười ôn nhu với người ta như vậy? Đúng là chuyện này chỉ có thể là ‘người anh hùng’ Dương Khinh tiêu mới làm được a!
Buổi tối, từ phòng tắm bước ra, Mộ Dung Y Tịnh rót một ly rượu, đến ngồi xuống ghế sô pha.
Nhấp một ngụm xong thì tùy tiện bật đại một kênh trên tivi. Cũng không phải muốn xem, nhưng căn nhà quả thật quá yên ắng làm anh không mấy thoải mái. Ngay lúc đó trên tivi đang đưa tin trực tiếp về một vụ cháy lớn vừa mới xảy ra.
Nam phát thanh viên đang đứng trước hiện trường, có thể nhìn thấy phía sau anh ta là một toàn nhà bị lửa thiêu đỏ rực, tiếng xe cứu hỏa, tiếng người la hét, tất cả là một trận hỗn loạn. Mộ Dung Y Tịnh nghe qua cũng không mấy để tâm, chuyện không liên quan đến anh, ít khi nào anh lo nghĩ, con người anh xưa nay vốn lạnh lùng với mọi việc xung quanh.
Nhưng khi vừa định rót thêm rượu vào ly tai nghe rất rõ người phát thanh viên kia nói cái gì, khu nhà đó, chẳng phải là nơi Dương Khinh Tiêu đang ở sao? Ly rượu trên tay rơi xuống sàn vỡ nát, trái tim như bị bóp mạnh, cả người gần như không còn sức chống đỡ. Trong đầu trống rỗng, chỉ cảm thấy được một nỗi sợ hãi, không phải là nỗi kinh hoàng xâm chiếm.
Chụp lấy chìa khóa xe lao ra khỏi nhà. Mộ Dung Y Tịnh lái xe chạy như điên đến nơi kia.
Cái gì, lúc nãy anh nghe rất rõ ràng, còn rất nhiều người bị kẹt trong đó, mà ngọn lửa thì đã ngoài tẩm kiểm soát.
Lại nhớ tới hôm nay Khinh Tiêu tan sở rất đúng giờ, nên giờ này là đang ở nhà. Trong lòng lại càng thêm hoảng hốt.
Tất cả các con đường đi đến đó đều đươc phong tỏa, chỉ dành cho xe cứu hỏa và xe cấp cứu.
Mộ Dung Y Tịnh không còn kiên nhẫn chở đợi, anh ra khỏi xe chạy luồng qua đám người đi ngược chiều đến hiện trường.
Đến nơi, đúng là một trận hỗn loạn còn hơn trên tivi. Y Tịnh chỉ biết đứng nhìn ngọn lửa đỏ rực hừng hực bốc cao, anh không phải điên cuồng mà muốn xông vào, nhưng tâm hồn dường như đã chết lặng.
Qua một lúc lâu, đám cháy đã được kiểm soát, một lúc nữa qua đi, là cảnh những nhân viên cứu hỏa dời từng thi thể cháy đen không còn hình thù ra khỏi tòa nhà gần như bị thiêu rụi.
Người bên ngoài khóc lóc, kêu gào, tiếng xe cứu thương vang lên từng hồi,…quả thật như địa ngục trần gian.
“Dương Khinh Tiêu.” Môi anh chợt bật ra tiếng gọi khẽ tên người nọ, trong lòng đã không còn biết là tư vị gì. Từng hồi, từng hồi cái tên đó được anh lập đi lập lại không biết bao nhiêu lần. Hốc mắt đã đỏ lên, mũi cay xè.
Khóc ư? Tại sao mình lại muốn khóc, hối tiếc, phải, chính là hối tiếc, nếu biết trước có chuyện này, chắc chắn khi nhận ra tình cảm của bản thân liền giải bày với người kia, đối với cậu ấy thật tốt, dành thật nhiều thời gian cho cậu ấy, đem những thứ tốt nhất mà mình có được cho cậu ấy…Nhưng mà quá muộn, quá muộn rồi…Đau thương ư, phải, là đau thương bởi vì người mình yêu đã không còn nữa!
Hai bàn tay siết chặt. Mộ Dung Y Tịnh quay bước rời đi. __________________
|
Chương 7
“Chủ tịch!”
Thanh âm trầm ấm quen thuộc vang lên. Mộ Dung Y Tịnh đứng lại, là người kia gọi mình sao? Không phải mình bị ảo giác? Trái tim lại bị thắc chặt một lần nữa, Y Tịnh từ từ quay người. Nhìn thấy người trong lòng mang vẽ mặt lo lắng nhìn về phía mình. Anh cũng không biết phải phản ứng ra sao?
Nhìn thấy bộ dáng gần như suy sụp của Y Tịnh, Dương Khinh Tiêu chạy thật nhanh đến trước mặt anh.
“Chủ tịch, sao lại đi đến đây?”
Thật lâu, Mộ Dung Y Tịnh mới bật ra được một câu, giọng nói đã có chút khàn khàn:
“Cậu…không sao chứ?”
“Không sao, cũng may là trước khi đám cháy bùng lên tôi ra ngoài có chút chuyện. Khi trở về thì đã thấy cháy rồi.”
Thấy ánh mắt người đối diện không thích hợp, Khinh Tiêu lại tiếp: “Đúng là cháy rất lớn, tôi cũng định về nhà, chắc là người nhà tôi hiện đang rất lo lắng, lúc đi ra ngoài tôi cũng không có mang theo điện thoại. A, mà chủ tịch đến đây…”
Chưa nói hết câu, Dương Khinh Tiêu đã bị Y Tịnh ôm lấy. Cái ôm rất chặt, làm anh đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là bối rối. Nhưng nhận ra toàn thân Y Tịnh có phần run rẩy, Dương Khinh Tiêu cũng choàng tay qua người anh siết nhẹ. Nghe một câu nói nho nhỏ phát ra: “Tôi lo cho cậu…”
Dương Khinh Tiêu xúc động, liền ôm siết lấy cơ thể lạnh băng này.
Lái xe chở Dương Khi Tiêu đến biệt thự nhà họ Dương, trên đường đi chỉ thấy Khinh Tiêu là một mảng trầm trầm, không nói chuyện, mắt nhìn mông lung ra ngoài cửa kính, trong lòng Y Tịnh buồn bã, lúc nãy đúng là không kiềm chế được cảm xúc nên mới ôm lấy Dương Khinh Tiêu, chắc trong lòng cậu ấy đang khó xử.
Nhưng Dương Khinh Tiêu thì lại suy nghĩ đến chuyện khác. Đúng là ông trời sắp đặt, cơ bản anh không nên quay về sống nơi đó, cái gì của trước đây anh cũng là nên vứt bỏ, cũng không nên hồi tưởng quá nhiều, hiện tại đã là một con người mới nên sống cho hiện tại. Trong lòng lại so đo, không biết có phải vì mình nên đám cháy mới phát sinh hay không? Lúc nãy nhìn thấy rất nhiều người chết, trong lòng quả thật rất khó chịu.
Đến trước cửa biệt thự, Mộ Dung Y Tịnh dừng xe, Dương Khinh Tiêu vẫn còn suy nghĩ chuyện kia nên không chú ý.
Y Tịnh thở dài, chắc là mình làm cho cậu ấy khó xử thật rồi.
Nhẹ vỗ vai Dương Khinh Tiêu anh nói nhỏ: “Đến rồi!”
“Ân!” Khinh Tiêu hờ hững đáp.
Y Tịnh đối anh nói: “Cậu nếu mệt thì có thể nghỉ vài hôm, khi nào tinh thần ổn định thì đi làm lại cũng được.”
“Ân!”
Vô thức bước xuống xe, Dương Khinh Tiêu cũng không nói quá nhiều, cũng không quay lại, một đường tiến về phía trước.
Mộ Dung Y Tịnh nhói trong lòng, lặng lẽ lái xe rời đi.
Sáng hôm sao anh đến văn phòng rất sớm, cũng vì chuyện đêm qua nên Y Tịnh hoàn toàn không ngủ được, đúng là lúc đó tưởng Khinh Tiêu xảy ra chuyện anh hối tiếc vì không bày tỏ tình cảm của mình, nhưng bây giờ, thái độ hờ hững kia làm anh đau lòng.
Là người thẳng thắn, anh cũng không muốn làm người khác khó xử.
Đầu có chút đau do hôm qua không ngủ, Mộ Dung Y Tịnh muốn đi pha một tách cà phê, trước đây có người dưới tầng hai mươi pha cho anh, nhưng từ khi Dương Khinh Tiêu đến, hầu như nhân viên không còn mỗi sáng mang cà phê lên nữa. Cũng không muốn gọi người khác làm, Y Tịnh đứng dậy. Nhưng lúc đó của văn phòng bật mở. Là Dương Khinh Tiêu.
“Oa, chủ tịch, sớm a! Tôi vẫn nghĩ chủ tịch chưa đến định sang cắm hoa mới.”
Trên tay Khinh Tiêu là một bó hoa hồng vàng. Mộ Dung y Tịnh hơi ngạc nhiên, thái độ của Khinh Tiêu dường như trở lại như trước đây, không âm trầm giống hôm qua. Vẫn nụ cười như tỏa nắng, hiện tại Dương Khinh Tiêu mặc một bộ tây trang quần áo không đồng màu, quần màu nâu xám, sơ mi vàng nhạt, áo khoác ngoài là màu kem đậm.
Thân người cao lớn, gương mặt anh tuấn. Mà người này đang ôm một bó hoa, trong không có chút nào ẻo lả mà lại rất nhu hòa.
“Không phải tôi bảo cậu nghĩ ở nhà sao?”
Dương Khinh Tiêu bước vào phòng, đứng sau lưng ghế của Mộ Dung Y Tịnh bắt đầu cắm hoa vào bình, “Cũng định nghỉ, nhưng mà mọi người đều đi làm hết rồi, ở nhà một mình rất buồn.”
“Cậu sau này không cần cắm hoa pha trà cho tôi nữa.”
Động tác của Dương Khinh Tiêu dừng lại một chút, “Chủ tịch là chê tôi cắm hoa không đẹp, pha trà không ngon sao?”
Không phải, hoa do cậu cắm rất đẹp, trà do cậu pha rất thơm, cà phê cũng vậy, cậu pha rất ngon, tất cả những gì cậu làm cho tôi đều rất tốt. Nhưng nếu tôi cứ tiếp tực nhận sự quan tâm này, thì tôi lại càng đau lòng nhiều hơn. Tôi không muốn cậu xem tôi như cấp trên hay thần tượng mà quan tâm tôi, tôi muốn là cái khác kia…
Trong lòng Mộ Dung Y Tịnh muốn nói như vậy nhưng miệng lại không bật ra được một lời. Chỉ trả lời: “Không phải!”
Dưong Khinh Tiêu cũng không truy vấn mà nói sang chuyện khác: “Ôi, lại phải về nhà ba mẹ sống rồi, chỗ đó rất tốt nhưng đi làm thật xa a.”
Xoay ghế lại một chút, Mộ Dung Y Tịnh hơi híp mắt nhìn Khinh Tiêu cắm hoa. Người trước mắt so với hoa càng đẹp, nhưng không hề mất đi vẽ nam tính vốn có.
“Không phải chú Dương cũng mỗi sáng đi làm cũng từ nơi đó sao, còn có dì Từ, Khinh Nghiêm, Tiểu Na nữa?”
Mộ Dung Y Tịnh là bạn đồng học với Dương Khinh Nghiêm, Dương Khinh Nghĩa là bạn thân của Mộ Dung Y Đình ba của Mộ Dung Y Tịnh, nên quan hệ hai nhà rất tốt, từ khi Mộ Dung Y Đình qua đời, giao tình vẫn không có giảm đi, chỉ vì tính cách của Mộ Dung Y Tịnh âm lãnh nên ít qua lại. Cách xưng hô cũng không như người ngoài.
“Chủ tịch, anh không nhận ra thật sao, ba ba làm đạo diễn nha, không có chuyện thì không thèm đến công ty, sáng nào cũng đi tập thể dục rồi đi uống trà sáng, đi dùng điểm tâm, thật là nhàn hạ, còn mẹ tôi thì cũng không cần đến quá sớm đi, khách hàng không ai mới sáng sớm đã đi mua sắm. Còn Nghiêm ca với Na tỷ thì làm người mẫu, đâu có cần đúng giờ như tôi. Thêm nữa công việc của tôi cũng thật quá nhiều.
Y Tịnh nghe Dương Khinh Tiêu ca cẩm cũng bật cười, tâm tình trở nên thoải mái: “Vậy cậu còn làm thêm mấy chuyện nhỏ này làm chi, cũng mất nhiều thời gian mà.”
Dương Khinh Tiêu nhìn Y Tịnh ôn nhu cười: “Tôi thích!”
Đúng là anh rất thích chăm sóc cho người này, tuy Y Tịnh dường như chẳng cần ai lo lắng, nhưng mà anh nhận ra được, con người này cũng thật cô độc.
Nghe Dương Khinh Nghĩa nói qua, Mộ Dung Y Tịnh là con nuôi của Mộ Dung Y Đình, tuy là con nuôi nhưng Mộ Dung Y Đình rất thương yêu Y Tịnh, đáng tiếc ông qua đời cách đây không lâu, tính tình Mộ Dung Y Tịnh cũng theo đó mà thay đổi, đã ít nói càng ít nói hơn, lãnh đạm càng thêm lãnh đạm. Dường như thế giới của người này không cho phép bất cứ ai xâm phạm. Nhìn thấy một người còn khá trẻ mà đã có đầy sự u tịch này Khinh Tiêu không đành lòng.
Trước đây là không đành lòng mới muốn quan tâm, nhưng bây giờ không phải như vậy, trong lòng đã có chút gì đó khó diễn tả, mà sự quan tâm này cũng dần trở nên thật tự nhiên.
Ngoài người này ra, anh không muốn đối với ai như vậy nữa.
“Chủ tịch, chiều nay tôi có thể không làm việc được không.”
“Có chuyện gì cần làm sao?”
Y Tịnh ít khi hỏi ai nguyên nhân, này là rất đặc biệt.
“Quần áo cùng đồ vật này nọ hôm qua cũng cháy hết rồi, định buổi chiều xuống dưới sảnh mua vài thứ, nhân tiện đi lòng vòng tìm nhà.”
Mộ Dung Y Tịnh suy nghĩ trong chốc lát xong hơi ngần ngại đề nghị: “Không cần vội, trước nếu muốn cậu có thể đến nhà tôi ở tạm. Tìm nhà cần thong thả , muốn được một căn nhà ưng ý không phải dễ, vả lại nhà tôi cũng khá gần nơi này.”
Dương Khinh Tiêu đã cắm xong bình hoa, quả là rất bắt mắt, chỉ là hoa hồng vàng, cắm vào bình thủy tinh lớn, kiểu dáng đơn giản nhưng vô cùng sang trọng.
“Thật sao, nếu vậy thì tôi sẽ dọn qua liền a, hằng ngày có thể nấu bữa sáng, chuẩn bị cơm trưa, đi làm về có thể nấu bữa tối cho chủ tịch nha.”
Mộ Dung Y Tịnh không nói nữa, nếu người này thích quan tâm anh như vậy thì cứ để cậu ấy quan tâm, chỉ cần người này vui chuyện gì anh cũng chấp nhận.
Buổi chiều, lúc Dương Khinh Tiêu đi xuống trung tâm thương mại phía dưới thì Mộ Dung Y Tịnh nói muốn đi cùng. Nhân tiện xem nhân viên làm việc, cũng là kiểm tra luôn thể, lại nói, có người am tường thời trang đi cùng góp ý cũng không tồi.
Dương Khinh Tiêu rất vui vẻ, chuyện phiền lòng hôm qua dường như anh đã quên mất tâm mất tích. Khô hổ danh nhà thiết kế giỏi, Mộ Dung Y Tịnh chọn trang phục cho Khinh Tiêu rất phù hợp với vóc dáng và màu da của anh, làm anh càng thêm anh tuấn. Nữ nhân viên bán hàng những lần trước ưa trộm nhìn Khinh Tiêu thì bây giờ lại nhìn Mộ Dung Y Tịnh, chủ tịch làm sao lại có thể đi chọn quần áo cho người khác.
Chuyện này đúng là kì tích, cần phải phổ biến cho mấy chị trong công ty nha! (Đúng là chị này rất nhiều chuyện) _____________________
|