Để Anh Yêu Em
|
|
Tác giả : Tuyết An
Dịch: miakatama05
Thể loại: Đam mỹ, 1 vs 1, huynh đệ văn, ngăn ngắn
Couple : Hạ Chân x Hạ Dung
Tình trạng bản dịch : Hoàn (5 chương)
[Mina~Chan: Nhẹ nhàng và dễ thương ♥]
Lời tác giả
Câu chuyện này rất rõ ràng là thể loại huynh đệ văn, do đó bạn có thể lựa chọn ở lại hoặc ra khỏi trang này.
Dự kiến là có H, HE, những thứ khác sẽ được làm rõ sau.
Dự định lớn nhất ban đầu là muốn thử xem cách viết trần thuật bình tĩnh này, cũng thử luôn huynh đệ văn, lại tạo ra một hình mẫu nhân vật chính không bình thường mà tôi vẫn luôn thích.
Câu chuyện này sẽ không dài, cốt truyện đơn giản, phong cách đàm đạm, lúc nào tôi cũng có thể cho nó kết thúc.
Có thể đây chỉ là những khúc lảm nhảm của một người…
|
Chương 1
Người nhận ra Hạ Dung có gì không ổn ngay từ lúc đầu chính là Hạ Chân.
Hạ Dung quá im lặng, im lặng đến bất thường.
Cậu luôn ngồi ngốc một mình bên cửa sổ. Gọi tên cậu, cậu thường chẳng nghe thấy nhiều, ngay cả khi có nghe thấy được đi nữa thì con ngươi cũng chỉ ngơ ngác đảo vài vòng rồi mới phóng tầm mắt đến nơi chính xác, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Gì vậy?”
Hạ Chân có hơi nghi ngờ, trước tiên là quan sát trong im lặng một thời gian. Anh phát hiện dường như Hạ Dung chẳng biểu lộ cảm xúc gì, từ trước đến giờ vốn chẳng quá vui mừng, cũng chẳng quá tức giận, tựa như thu hẹp cả thế giới lại, thu hẹp cho đến khi chỉ còn chừa lại một mình cậu.
Mỗi lần anh nhìn thấy lúc Hạ Dung có trạng thái tách biệt như thế này, luôn có một lỗi giác rằng sắp sửa mất cậu, không tự chủ được vươn tay ra muốn kéo lấy cánh tay của cậu, ngăn cậu khỏi bay bổng ở nửa đường, nhưng lại thường tự cảm thấy buồn cười rồi cụt hứng buông thõng tay.
Cuối cùng vào bữa tối một ngày nọ, Hạ Chân nói ra hết những phát hiện từ trước đến giờ của bản thân.
Hiển nhiên là Hạ Dung chẳng để ý đến việc bản thân bị đưa ra thảo luận, không gây tiếng động, cúi đầu ăn cơm.
Người cha có chút không xác định nhìn anh, nói: “Có phải là do nó quá ngoan không?”
Phản ứng của người mẹ rất kịch liệt, sắc mặt biến xấu nói:
“Chẳng lẽ là… khi nào em có thời gian thì sẽ đưa nó đi bác sĩ khám một đợt.”
Hạ gia là gia đình tiêu biểu điển hình cho giai cấp mới nổi ở Trung Quốc: Người cha là một CFO trong một công ty ngoại tư cỡ trung, người mẹ là người dẫn chương trình nổi tiếng ở thành phố này.
Ngày nghỉ đối với hai người này mà nói chẳng qua những con số vô nghĩa và làm tăng thêm sự mệt mỏi vô hạn mà thôi.
Vào cuối tuần, người mẹ dù sao đi nữa thì cũng dành ra một ngày nghỉ, đưa Hạ Dung đến một bệnh viện trực thuộc Đại học Y khoa.
Đúng như bà lo lắng, Hạ Dung đích xác mắc phải bệnh rối loạn phát triển của hệ thần kinh ở trẻ em – tự kỷ.
Con của chị chính là một đứa may mắn trong số những đứa trẻ bị tự kỷ, trí tuệ vẫn phát triển bình thường, trở ngại giao tiếp cũng không có, đến đặc điểm của tự kỉ cũng có thể gọi là ở mức độ nhẹ, trải qua trị liệu và huấn luyện tích cực, phục hồi hẳn hoặc gần hồi phục lại thành tiêu chuẩn của một đứa trẻ bình thường là chuyện rất có khả năng.
Một vị giáo sư chuyên khoa có quyền thế đã nói, nhưng như vậy vốn chẳng đủ làm người mẹ nhẹ nhõm đi ít nhiều gì.
Trong khi bà bôn ba đi khắp các bệnh viện lớn, tình trạng của Hạ Dung vốn chẳng có chút tiến triển gì.
Hôm nay, bà ở hành lang của bệnh viện nào đó đột nhiên ngừng bước chân hối hả của mình lại, đứng tại chỗ một lúc, trong tầm mắt đều là một màu trắng toát đơn điệu, cũng giống như tâm trạng trống trải của một người làm mẹ là bà.
Tựa như đã đưa ra quyết định, bà lặng im rất lâu, sau đó cúi người ôm lấy khuôn mặt bé nhỏ non nớt của Hạ Dung, nhẹ giọng hỏi: “Con không muốn đi khám bác sĩ đúng không?”
“… Dạ đúng.”
Bà không biết một đứa trẻ sáu tuổi có đủ để tự suy nghĩ rồi đưa ra quyết định không, nhưng bà vẫn hỏi như vậy, dùng phương thức đối với người lớn để thăm hỏi ý kiến của con mình. Bà thật sự không muốn nghĩ đến bộ dạng thờ ơ trơ như gỗ đá của Hạ Dung lúc quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ trước những câu hỏi dò của những bác sĩ già dặn có kinh nghiệm kia.
Dạ đúng. Đây chính là câu trả lời chậm chạp nhưng lại rõ ràng của Hạ Dung.
Ngay lúc đó, nước mắt người mẹ tuôn trào, bà nghẹn ngào nắm lấy tay cậu, nói: “Được, chúng ta về nhà.”
Vì thế, những trị liệu liên quan đến chứng tự kỷ của Hạ Dung liền kết thúc, bỏ dở kết quả nửa đường.
Xem ra như vậy, có phải lúc này một sinh mạng tươi đẹp đã bị vùi dập không? Nhưng mọi chuyện lại chẳng tệ như đã tưởng tượng. Hạ Dung vẫn là một đứa trẻ ngoan như cũ, có thể tự lo liệu và tự lập, không từ chối người khác, chỉ im lặng. Dẫu cho sự im lặng này cũng là thoải mái lòng người rồi, bầu không khí trầm lặng lúc ở bên cậu vốn không tạo thành áp suất thấp làm người khác cảm thấy nghẹt thở, sự tồn tại của Hạ Dung tựa như là không khí, bạn sẽ không chú ý đến cậu ấy, nhưng bạn biết cậu ấy ở đó, trở thành một sự thoải mái thấm lòng luôn theo bạn.
Năm thứ hai, người mẹ mời gia sư về cho Hạ Dung, dạy cho cậu những thứ có thể học ở trường học. Chính là vì Hạ Dung từ chối đi học ở trường, đây là chuyện duy nhất cậu nói không với mẹ mình, hơn nữa dùng cách trực tiếp nhất mà lại cương quyết để nói ra – nhìn thẳng vào hai mắt bạn, nói với bạn: “Con không muốn đi học…”
Sau khi người mẹ kinh ngạc và buồn rầu rồi thì chọn cách chấp nhận. Bà dặn đi dặn lại gia sư rằng tiến độ học tập không cần nhanh quá, căn bản chỉ cần giữ khoảng cách gần gần với lịch trình giảng dạy ở trường ngoài là được, bà không xác định được thái độ của Hạ Dung đối với học tập là gì, nhưng bà hy vọng chí ít cũng hoàn thành được chín năm giáo dục bắt buộc.
Với khuôn mẫu gia đình như Hạ gia, việc nuôi một đứa trẻ chẳng có kỹ năng sống chẳng phải là vấn đề to tát gì lắm, người mẹ đã quyết định không đưa ra quá nhiều yêu cầu với Hạ Dung, bà chỉ mong cậu có thể ung dung mà sống.
Một ngày kia, Hạ Chân ngẫu nhiên nhìn qua những câu hỏi trong bài tập về nhà của gia sư giao cho Hạ Dung, đột nhiên nảy ra một ý tưởng, sau đó anh nói: “Anh dạy em học nhé?”
“Cái gì?” Hạ Dung nhìn anh nói.
“Chúng ta cho gia sư nghỉ dạy, rồi anh sẽ dạy em theo lịch trình giảng dạy trên trường, thế nào?”
“… Dạ được.”
Lúc Hạ Chân nói quyết định này của anh và em trai với cha mẹ, hai người họ không ngạc nhiên gì mà chấp nhận. Hai năm gần đây, gia sư dạy cho Hạ Dung đã đổi tổng cộng năm người, nào đâu phải là do bản thân Hạ Dung không vừa ý, cậu vốn chẳng biểu hiện một tia phản cảm với bất cứ gia sư nào, mà là do cha mẹ cậu cảm thấy không vừa ý, sao cũng cảm thấy không thích hợp, cụ thể là có vấn đề ở chỗ nào thì hai người họ không biết nói thế nào cho phải, vì vậy chỉ có thể đổi rồi lại đổi.
Bây giờ nhìn thấy bóng dáng vai kề vai cùng cầm một quyển sách giống nhau của hai anh em Hạ Chân Hạ Dung, người mẹ đột nhiên cảm thấy đúng rồi, đây mới là một sự kết hợp làm mình yên tâm.
Năng lực học tập của Hạ Dung không tệ, Hạ Chân dạy cũng khá tùy tiện, hai người họ cứ duy trì trạng thái một bên truyền thụ không hạn chế, một bên toàn tâm tin tưởng tiếp thu, dần dần rút ngắn khoảng cách giữa hai người lại, không biết bắt đầu tự lúc nào, mà những kiến thức Hạ Chân Hạ Dung nắm bắt được đã bằng nhau rồi.
– – Chỉ ngoài môn toán.
Hạ Chân trước giờ vẫn nhớ khung cảnh ngày đó lúc Hạ Dung nhẹ nhàng đẩy quyển sách toán trung học phổ thông trước mặt mình, cậu nói: “Em không thích học môn này.”
“Tại sao?” Hạ Chân tự động hỏi như vậy.
“Em không thích.”
Nghe thấy cậu nói như vậy, Hạ Chân trong phút chốc cảm thấy cay cay sống mũi – – em ấy nói không thích, Hạ Dung nói em ấy không thích! Thì ra đối với người và việc, Hạ Dung cũng phân chia rạch ròi giữa thích hoặc không thích, có lẽ cậu không nói, nhưng trong lòng anh hiểu rõ, hơn nữa còn phản ứng lại.
Hạ Chân vuốt vuốt tóc đối phương, nhẹ nhàng nói: “Được, chúng ta không học môn đó nữa. Nhưng, em hãy nhớ, Hạ Dung, nếu như em không thích gì thì nói hết với anh, đừng cứ im lặng mãi, anh sẽ không biết.”
“… Dạ.”
Ngoài việc cùng nhau học tập ra, có lúc sau khi ăn cơm xong, Hạ Chân dẫn Hạ Dung đến sân bóng rổ của trường chơi bóng. Dưới ráng chiều mơ hồ anh luyện tập dẫn bóng hoặc ném vào rổ, còn Hạ Dung thì chỉ đứng một bên im lặng xem. Không có đối thủ đủ để kích thích tinh thần chiến đấu, không có nữ sinh đứng ở bên nhiệt tình reo hò, nhưng lại có thể làm cho cơ thể lẫn tinh thần anh sung mãn tràn trề năng lượng. Thường ngừng bước ở phía dưới rổ, quay đầu lại nhìn Hạ Dung, cậu vẫn luôn nở một nụ cười nhạt với mình, gương mặt tĩnh lặng vào một khắc đó lại tản ra một một hương thơm nhè nhẹ của một loại hoa nào đó, cứ đơn đơn giản giản thực thực hư hư như vậy mà vây quanh lấy Hạ Chân. Dần dần, Hạ Chân đã không còn biết bản thân cố gắng luyện tập là cho trận thi bóng rổ tháng sau, vẫn cứ vòn vẹn vì nụ cười nhạt như vậy của người trước mắt, giống như anh đã không thể phân biệt được ngọn nguồn của những thành tích học tập xuất sắc của mình là để lên đại học hạng nhất sau này, vẫn cứ vì duy trì khả năng có thể dạy Hạ Dung học mà cố gắng.
|
Chương 2
Bởi vì Hạ Dung, thời niên thiếu của Hạ Chân trải qua đã vừa dài cũng lại vừa ngắn, dài là vì bên người luôn có hình bóng yên tĩnh của em trai mình, phủ kín không chừa một góc trống nào trong hồi ức của bản thân; ngắn là vì cuộc đời của người bạn đồng hành của anh trải qua một cách tĩnh lặng bất thường, giữa dòng thời gian vô tình trôi qua như nước.
Đảo mắt cái Hạ Chân đã là sinh viên năm hai.
Ngược lại với vóc dáng gầy ốm, sức khỏe của Hạ Dung luôn tốt, từ nhỏ đến lớn dường như chẳng bị bệnh gì.
Chỉ có một đợt mưa to đó, cậu đến trường đưa dù cho Hạ Chân, bản thân lại ướt như chuột lột, sau đó cảm mạo phát sốt. Tối hôm đó Hạ Chân ôm cậu đến giường mình, không ngủ không nghỉ chăm sóc hết cả một đêm, cho đến khi xác định được nhiệt độ cơ thể của Hạ Dung đã ổn định như thường rồi mới lê tấm thân mệt mỏi đi học – Đây là lần đầu tiên trong mười một năm đi học Hạ Chân đến lớp trễ.
Sau ngày đó, Hạ Dung thường chạy đến cùng Hạ Chân quấn lấy nhau ngủ trên một chiếc giường.
Ngay cả khi hai người ôm chặt lấy nhau cũng chẳng có gì, vì người bên cạnh chính là anh em của mình – một rào cản huyết thống to lớn vững chắc thế kia.
Thế nhưng, vào một ngày kia phương thức bình ổn sống cùng nhau này đột nhiên bị đổ vỡ hết. Đó chính là lúc Hạ Chân kinh hãi phát hiện ra không ngờ bản thân mình lại có dục niệm với Hạ Dung. Ban đầu mọi thứ rất bình thường, sau đó mỗi lần từ tư thế nằm ngủ quay lưng lại với anh, Hạ Dung đột nhiên trở mình trong lòng anh, nhè nhẹ áp vào lồng ngực Hạ Chân, bờ môi mềm mại cũng tự động dán vào phần da để trần của anh, có chút mát lạnh.
Đó đơn giản không phải là hôn, chỉ là một cú chạm rất bình thường, giống như áp tay vào nhau thôi. Nhưng sự cố đơn giản mà lại không ngờ được này lại giống như một luồng điện với cường độ mãnh liệt truyền vào người Hạ Chân, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai bổ anh ra, tiếp đó vị trí bờ môi của Hạ Dung đang đặt ở đó bắt đầu rực lên một ngọn lửa rồi tràn lan ra, khoảnh khắc đó anh như bốc cháy triệt để… Hạ thể của Hạ Chân trong phút chốc căng lên nhanh chóng, gần ngay bờ vực muốn bùng nổ.
Kích thích mãnh liệt này làm trong lòng anh hô hào lên một tiếng, sau đó đẩy mạnh Hạ Dung ra như bị bỏng.
Hạ Dung đang ngủ say sưa thì giật mình tỉnh dậy, mở to đôi mắt mông lung mờ mịt nhìn khuôn mặt lộ rõ sự kinh ngạc và chán ghét của anh trai mình, cậu ngạc nhiên một lúc, cuối cùng nhắm mắt lại.
Sau ba giây, Hạ Chân trực tiếp quay người nằm xuống lưng hướng vào trong, động tác dường như rất tức giận.
Hạ Dung im lặng nhìn đăm đăm vào tấm lưng của anh trai mình, lâu sau đó, cậu ôm gối xuống giường, rồi lặng lẽ đi ra khỏi phòng này.
Ngay lúc Hạ Dung đóng cửa lại, Hạ Chân ngồi bật dậy ở trên giường, thở hụt hơi ngực phập phồng bất ổn, tựa như vừa nãy tâm trạng đã trải qua biến động kịch liệt nào đó. Ánh mắt của an vô thức phóng ra giữa không trung, cho đến khi anh mạnh bạo dùng tay ôm mặt mình lại, phát ra một tiếng rên rỉ bị kìm nén.
Dục vọng bộc phát bất ngờ này như sấm sét giữa ngày nắng, như chớp nhoáng qua nhưng lại thức tỉnh Hạ Chân: “Suốt từ đấu đến giờ rốt cuộc tâm trạng của mày đối với người em trai này là gì?”
Vì vậy Hạ Chân rất lúng túng. Có lúc anh sẽ né tránh ánh mắt Hạ Dung một cách thiếu tự nhiên, có lúc ánh mắt sẽ liên tục đuổi theo khuôn mặt của đối phương, một khắc cũng không rời, tựa như đã tìm được đáp án cho vấn đề của mình giữa những suy nghĩ.
Đến cả cha mẹ đều nhận thức được anh có gì đó không ổn, có một lần người mẹ hỏi anh: “Con gặp phải vấn đề gì vậy, phương diện học tập hay là phương diện tình cảm?”
Hạ Chân chỉ ảm đạm trả lời: “Không có gì ạ.” Không giải thích gì thêm.
Sau ba lần xem xét, Hạ Chân quyết định cho bản thân mình một cơ hội cuối cùng, anh nói với bản thân rằng: “Có lẽ đó chỉ là lỗi giác nhất thời thôi.”
Ôm lấy chút may mắn trong lòng, sau việc học như thường lệ mỗi ngày thì anh cho Hạ Dung ở lại phòng mình.
Đêm nay, Hạ Chân mất ngủ.
Đương lúc anh phát hiện cơ thể của mình đau nhói bởi vì khát vọng người nào đó, anh dường như tuyệt vọng với chính mình, nhịn đi sự bất tiện ở nửa thân dưới, không cố gắng giải quyết làm dịu bản thân đi, tựa như nhẫn nhịn dục vọng kèm với đau đớn kia là một hình phạt dành cho bản thân.
Ngồi ngây ra trên giường thật lâu, Hạ Chân quay đầu nhìn khuôn mặt của người thiếu niên đang toát ra một luồng khí mát lạnh dưới ánh trăng bạc, đã có dấu hiệu rõ ràng của việc có thể làm cho bất cứ cô gái nào điên đảo hoảng loạn.
Lúc này đang là giữa hè, khí hậu nóng bức, Hạ Dung đang ngủ thì đạp tung chăn, cả người chỉ có một chiếc quần tam giác nho nhỏ, trong sạch không nhiễm bụi trần đến thế, cũng giống như chủ nhân của nó vậy.
Đây tuyệt đối là tác phẩm mà Đức Chúa Trời rất đắc ý, dẫu cho cậu mắc phải bệnh tử kỷ không thể chữa, dẫu cho cậu chẳng có lấy một cái bằng tốt nghiệp tiểu học, nhưng sự tồn tại của người thiếu niên này đã là một kỳ tích tuyệt đẹp lắm rồi.
Ngón tay của Hạ Chân vô thức vẽ dọc theo sống mũi anh tuấn của đối phương, nói không ra tiếng: “Hạ Dung, em là đứa em mà anh yêu mên nhất, vĩnh viễn…”
Đang lúc tình cảm nổi trên mặt nước, đang lúc dục vọng không nơi nào trốn, Hạ Chân lại có thể bình tĩnh giữa nhận thức tàn khốc này, không hoảng loạn trốn tránh, cũng sẽ không nhìn cậu chăm chú một cách thiết tha nữa, ánh mắt dành cho Hạ Dung phiêu lạc đến nơi gần như không tồn tại.
Sau đó cũng không ngủ cùng với Hạ Dung nữa, tìm kiếm tất cả các loại lý do từ chối khéo yêu cầu nho nhỏ này của đối phương, chỉ vì anh muốn kiềm chế bản thân, quan trọng hơn là bảo vệ đối phương.
Ngay lúc Hạ Dung lại ôm gối đứng ở hành lang tầng hai nhìn Hạ Chân một lần nữa, anh chỉ có thể nhàn nhạt nói câu: “Ngủ ngon.” Sau đó chầm chậm bỏ lại ánh mắt mong đợi đó ở ngoài cửa.
Khi cửa đang đóng lại, thời khắc mà khuôn mặt của Hạ Dung biến mất ở ngoài phòng, đắng cay chua xót trong lòng Hạ Chân có thể nhấn chìm mọi thứ trên thế giới. Anh vốn không muốn lần nào cũng nhìn thấy sự thất vọng và bi thương ở đáy mắt của Hạ Dung, nhưng bản thân làm sao có thể? Người này là một cậu con trai, là anh em cùng huyết thống với mình!
Bạn muốn anh ta phải làm sao để nhẫn tâm ôm theo ý nghĩ dơ bẩn như vậy đi gặp Hạ Dung? Linh hồn và cơ thể trong sạch như bạch ngọc kia, chưa từng bị chút vấy bẩn nào, luôn giữ cho sự thuần túy đó tuyệt đối trân quý, anh làm sao có thể để cho bản thân làm đao phủ bóp chết cậu trai kia chứ?
“… Tôi còn có thể làm gì nữa?” Hạ Chân muốn hỏi, nhưng chẳng có ai có thể cho anh đáp án.
Trong kì nghỉ sau khi đã kết thúc năm hai kia, Hạ Chân bắt đầu ngu ngốc tìm lối thoát cho bản thân, hết loạng choạng lảo đảo rồi thì một đi không trở lại ném mình vào một vực sâu hoa lệ nhưng nguy hiểm.
Anh bắt đầu hưởng thụ cuộc sống buông thả, tưới những khái vọng không nơi nào phát tiết đang gấp đôi đó lên những cuộc chơi phóng đãng: Hưởng thụ mùi vị của phụ nữ một cách vô độ, dùng các loại ma túy nhẹ như cần sa và thuốc lắc, chìm đắm giữa những cảm giác đầy đủ tột bậc nhất… anh muốn biết những thứ gọi là khoái lạc kia rốt cuộc có thể đạt đến trình độ nào.
Tuy nhiên, khi anh rốt cuộc cũng tin rằng cho dù có ôm lấy Hạ Dung mà ngủ thì cũng chẳng xảy ra chuyện gì bất thường, anh lại vô tình phát hiện rằng đối phương đã trốn tránh anh thật xa. Khi anh quay đầu lại vươn tay về phía Hạ Dung, lại phát hiện người đó đã sớm không còn ở sau lưng mình nữa rồi.
Ngay thời khắc tay chộp lấy hư không đó Hạ Chân không phải là không hoảng sợ, nhiều lần đã thử hỏi dò, nhưng chỉ luôn nhận được nụ cười chẳng có ý nghĩa sâu xa nào, Hạ Dung dửng dưng nhìn anh, nói: “Anh không cần lo cho em nữa.”
Lúc này Hạ Chân đi đến ôm lấy vai cậu – – giống như lúc trước thường làm, càng làm anh không dám nghĩ đến chính là, không ngờ Hạ Dung lại nhè nhẹ đẩy mình ra, nói: “Trên người anh có mùi.”
Mùi gì? Mùi mồ hôi? Mùi cơ thể? Có mùi vị nào giữa hai người mà đối phương chưa từng ngửi qua đâu, tại sao lúc này lại đột nhiên ghét?
Hạ Chân nhìn chằm chằm vào bóng lưng gầy gò của Hạ Dung lúc cậu quay người đi lên lầu, đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng.
|
Chương 3
Cuộc sống trụy lạc trong nửa năm nay của Hạ Chân nhanh chóng được nổi tiếng, thậm chí rất lâu về sau, nam nữ thích ăn chơi ở thành phố này đều nhớ, có một đoạn thời gian đã từng có một cậu thanh niên tên là Hạ Chân, có khuôn mặt anh tuấn và tinh thần chịu chơi, đã theo đuổi cái niềm vui giả tạo thoáng qua này quyết liệt như thế nào.
Lúc Hạ Chân tiến cái đó của bản thân vào sâu trong dũng đạo ấm áp của phụ nữ, phóng đãng cưỡi trên thân hình ôn hương nhuyễn ngọc đó, trong lòng anh nói với bản thân một lần lại một lần nữa, đây mới là chốn dừng chân của mình, là đấng cứu rỗi mình, là lối thoát của mình… Tất cả nguyện vọng không thực tế, cùng với cơ thể quyến rũ luôn xuất hiện trong mộng mỗi tối kia, đều bị anh dùng hành động quả quyết ném hết ra sau não.
Nhưng anh vốn không biết rằng mỗi lần anh nán lại ở bên ngoài trong đêm đen, Hạ Dung lại lặng lẽ đứng trước cửa sổ với khuôn mặt ưu thương biết bao.
Vốn dĩ hai người sát cánh nhau rất thân mật, một người cô đơn lưu tại chốn cũ, một người điên cuồng phi nước đại mà đi.
Nếu như Hạ Chân cứ tiếp tục như vậy, kết quả của anh có thể dự đoán – – sẽ có một ngày anh cùng với tất cả những thứ có thể với trong tầm tay hoặc vẫn đang ước ao chưa có được đều bị hủy hoại.
Nhưng, một sự kiện không may bất ngờ tấn công vào gia đình vốn yên bình này, cũng đánh một cú thức tỉnh Hạ Chân đang chìm nhanh xuống đáy vực – – người cha qua đời. Anh bị kéo mạnh một phát từ trên đỉnh cao của những trải nghiệm trong cảm giác hư ảo xuống dưới mặt đất, dùng cách thức tàn nhẫn nhất mà cũng bất ngờ nhất.
Cha của Hạ Chân chính là ví dụ tuyệt vời cho những gia đình gia trưởng, công việc đương nhiên luôn bận túi bụi, nhưng trước giờ ông chưa từng trốn tránh trách nhiệm đối với vật chất và tình cảm của mình, luôn luôn cho Hạ Chân và Hạ Dung những thứ hai người cần, luôn luôn kiên nhẫn, hiền lành, nhiệt huyết… Bởi vì nguyên nhân là công việc, người cha thường xuyên phải bay trên trời, máy bay với ông mà nói chẳng qua là một phương tiện giao thông quá đỗi bình thường, chỉ là ai cũng không ngờ tới, có một ngày ông lại bay trên trời rồi đột nhiên mất tích, hoàn toàn mất tích, đến cả xương cốt cũng không kiếm được hoàn chỉnh.
Hãng hàng không và công ty bảo hiểm ở Mỹ rất rộng rãi, bồi thường vài trăm ngàn – – đô la Mỹ.
Trong tay người mẹ nắm lấy tờ chi phiếu mỏng, nghẹn ngào lẩm bẩm: “Tôi cần thứ này làm gì, cần nó làm gì…”
Ngay lúc đó, sự tuyệt vọng rõ rệt trên khuôn mặt bà đột nhiên làm Hạ Chân thức tỉnh, có phải là vì tất cả mọi thứ của gia đình này đều quá hoàn mỹ, vì vậy đến việc chọn người để yêu cho bản thân cũng là chọn ra một người trong phạm vi rất hạn chế này? Yêu em trai của mình có thật sự là một chuyện không thể trốn tránh cũng không thể chống lại không?
Sự ra đi của người cha đối với Hạ Chân mà nói chính xác là muốn nhấn mạnh điều gì đó, nhưng anh vốn không thể hiểu rõ tất tần tật chỉ trong nháy mắt, nó cần anh dùng cả cuộc đời mình để cảm nhận kỹ lưỡng. Nhưng, khoảng trống lớn trong tim là rất rõ rệt. Cảm giác thiêu thiếu lạ lùng này làm anh nắm chặt lấy tay của người em trai sau lưng mình, cho dù đối phương có mãnh liệt đẩy ra đi nữa.
Chuyện này vừa mới bắt đầu xảy ra vào học kì II của năm ba, cuối cùng Hạ Chân cũng đã yên phận.
Với một nền tảng vững chắc và bộ óc thông minh, Hạ Chân vốn không cần phí nhiều thời gian thì đã quay về vị trí đứng đầu khối một lần nữa. Sau kỳ kiểm tra hàng tháng, chủ nhiệm tuổi đã năm mươi kéo lấy tay anh lẳng lặng nói: “Trở về rồi, cuối cùng cũng trở về rồi…” Không ngờ viền mắt đã long lanh nước mắt.
“Đúng vậy, em trở về rồi.” Hạ Chân bình tĩnh lặp lại.
Bận rộn ôn thi vốn không ảnh hưởng đến thời gian chơi bóng rổ của Hạ Chân, cho dù không có Hạ Dung ở bên bầu bạn, anh cũng biết phải làm thế nào để ổn định và phát huy chính bản thân. Đồng thời, anh cũng có một người đồng đội cố định là Mạc Phi, hai người ở trường chính là một cặp đôi ngầm ăn ý nhất trên sân bóng rổ, cuối tuần cũng thường hẹn nhau cùng luyện tập, có lúc ở công viên chơi nửa trận với những người lạ khác, có lúc đấu bóng rổ đường phố một đối một.
Thói quen một khi đã hình thành, thì cho dù thứ bảy có mưa đi nữa, Mạc Phi cũng sẽ chạy đến nhà Hạ Chân, hai người ngồi trên sofa xem tivi, nói về các trận đấu NBA, thỉnh thoảng hứng lên thì sẽ cùng nhau luyện tập chuyền bóng trong phòng khách to lớn trong nhà.
Mỗi lần vào giờ này, Hạ Dung như thường lệ đứng trên lầu hai nhìn xuống một lúc, sau đó không biết từ lúc nào đã lẳng lặng rời đi.
Ngày đó, lúc Mạc Phi đến, Hạ Chân tạm thời có chuyện phải ra ngoài. Hạ Dung mở cửa cho hắn, mời hắn vào trong ngồi, lấy nước ngọt đến, tuy từ trước đầu đến cuối chỉ nói có hai câu, nhưng lễ nghĩa hiếu khách vẫn không vì vậy mà mất đi.
Cuối cùng, lúc Hạ Dung muốn rời đi thì cánh tay bất ngờ bị nắm lại, quay đầu lại thì đối phương đã chồm đến.
Trong miệng Mạc Phi la hét loạn xạ: “Anh thích em anh thích em.” Một tay miễn cưỡng ngăn Hạ Dung phản kháng, tay kia bắt đầu vuốt ve cơ thể cậu một cách khiếm nhã.
Không – –
Dù gầy gò, nhưng Hạ Dung vẫn là một thiếu niên mười sáu tuổi khỏe mạnh, sau khi kinh hoảng rồi thì cậu không cần thiết phải la hét nữa, mà tiết kiệm năng lượng để dùng sức đá thật mạnh vào giữa hai chân của đối phương.
Bất thình lình, cục thế đã chuyển biến.
Mạc Phi ôm lấy chỗ đau lúng túng ngã xuống ở một bên, Hạ Dung đối diện ngồi bệt xuống sàn thở hổn hển.
– – Hạ Chân đi vào thấy một cảnh như vậy, không cần hỏi han gì nhiều, sự thật đã rất rõ ràng rồi.
Không do dự, anh đá một cú vào eo của Mạc Phi, không chút lưu tình, dùng hết sức lực.
Đột nhiên cơ thể của Mạc Phi chịu một lực lớn nên trượt xa ra vài xích1 trên sàn, hắn đau đến ngay cả rên cũng không ra tiếng, động một cái cũng đau đớn đến chết.
Ngay lúc Hạ Chân tính kéo đối phương dậy tiếp tục dạy dỗ, góc mắt lại phát hiện Hạ Dung đã đứng dậy tính rời đi.
Vươn tay ra nắm lấy cậu, mở miệng nhưng không biết phải nói gì.
Ánh mắt Hạ Dung trốn tránh anh, môi tái nhợt run run, cuối cùng cũng nhè nhẹ vùng khỏi, cả người cứng nhắc xoay lưng đi lên lầu.
Hạ Chân muốn đuổi theo, nhưng lập tức thu bước chân lại, quay đầu hung dữ phun ra một từ với Mạc Phi: “Cút.” Sau đó bước dài vài bước đi lên lầu.
Lúc này cửa phòng Hạ Dung đã đóng chật, sức lực mà tay Hạ Chân áp lên cửa ngày càng lớn, giọng nói trong miệng dần dần nhẹ đi: “Xin lỗi Hạ Dung, xin lỗi…”
Cho đến khi Hạ Dung mở cửa đi ra ngoài, trên mặt không biểu hiện gì nói: “Chuyện này không trách anh, là em không thể bảo vệ bản thân, không dính đến anh.”
Không dính đến anh, bốn chữ này làm Hạ Chân rất kích động, mắt anh đỏ lên hét: “Sao lại không dính đến anh chứ? Anh đã nói là muốn chăm sóc em!”
“… Không cần đâu, anh có thế giới của anh.”
Chỉ là một câu đơn giản như vậy, lại làm hai mắt Hạ Dung nhanh chóng ầng ậng nước mắt.
Hạ Chân có hơi ngây ra nhìn vào cậu. Đây là một lần hiếm hoi trong số lần Hạ Dung rơi nước mắt, từ trước đến giờ cảm xúc cậu luôn gần như không có, vui vẻ và đau buồn đều rất ít, chưa từng cười to cũng chưa từ khóc sướt mướt.
Hạ Dung lúc này tựa như không thể chống đỡ được nữa, dựa vào bên cửa chậm chậm ngồi xuống đất, lẳng lặng lắc đầu, nghẹn ngào khó nói.
Lồng ngực Hạ Chân nhấp nhô kịch liệt vài lần, cuối cùng cúi người vòng hai tay qua nách cậu, dùng lực ôm cậu đứng dậy, sau đó ôm chặt vào trong lòng, đau đớn nói: “Thế giới của anh – – từ trước đến giờ chỉ có mình em.”
|
Chương 4
Ngày thứ hai đến trường, Hạ Chân phát hiện Mạc Phi không đi học, chủ nhiệm lớp nói rằng Mạc Phi gặp phải tai nạn giao thông nên bị thương, bây giờ đang ở trong bệnh viện.
Sau khi tan học, Hạ Chân đến bệnh viện kia, qua lời kể của y tá thì biết bệnh tình của Mạc Phi: Sườn trái gãy hai cái xương sườn.
Đi vào phòng bệnh, nhất thời hai người tương đối im lặng không nói gì.
Sau đó Hạ Chân mở miệng: “Cậu là đồng tính?”
“… Đúng.” Mạc Phi vùi đầu đi, tiếp tục nói: “Tôi không có nghĩ rằng sẽ làm hại em ấy, tôi thật sự bị em ấy hấp dẫn –– em ấy, em ấy tốt đẹp như vậy… tôi quá nóng nảy rồi.”
“Tôi không trách cậu.”
Lời nói vừa dứt, Mạc Phi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.
“Bởi vì Hạ Dung nói tha thứ cho cậu, vì vậy tôi mới không trách cậu. Nếu như em ấy muốn tôi giết cậu, tôi sẽ không do dự.” Tiếp đó Hạ Chân nói như vậy.
Mạc Phi trừng to mắt: “Các cậu…?”
“Tôi đi đây.” Chưa đợi hắn nói xong, Hạ Chân đã đứng dậy, hai tay nhét vào trong túi quần nhìn quanh phòng bệnh bốn người sơ sài chật hẹp này một vòng, lại nói:
“Tôi đã gửi vào một khoản tiền trong tài khoản bệnh viện của cậu, hẳn là đã đủ phí thuốc men cho cậu.” Anh không quên gia cảnh nghèo túng của Mạc Phi.
“… Cảm ơn…”
“Không cần. Từ nay về sau tôi không quen cậu.”
Lúc Hạ Chân nghẹn ngào nói ra: “Thế giới của anh từ trước đến giờ chỉ có mình em.” Quan hệ của anh và Hạ Dung trong tíc tắc quay trở lại ban đầu. Tựa như chưa từng có những chuyện cố ý tránh nhau và phản bội nhau, hai người vẫn là anh em thân thiết khắn khít, nhưng sự thật vẫn có nhiều chuyện đã không thể giấu nữa.
Hạ Chân ôn bài thẳng đến đêm khuya mới cẩn thận nhẹ nhàng lên giường, không muốn đánh thức Hạ Dung kế bên, lại không ngờ rằng vừa quay đầu thì đã đối diện với ánh mắt sáng rực của đối phương.
“Sao còn chưa ngủ?”
“… Anh, em thích anh.” Lặng yên một lúc rồi Hạ Dung lên tiếng. Hạ Chân ngây ra một lát, nói: “Tại sao lại đột nhiên nói câu này?”
“Anh đã nói không thích phải nói với anh, vậy thích thì có cần nói với anh không?”
Hạ Chân cười khổ: “Định nghĩa từ ‘thích’ giữa anh và em không giống nhau…”
“Vậy của anh là gì?”
Hạ Chân lắc đầu, nói: “Em sẽ không hiểu đâu.”
Lúc này tay Hạ Dung ôm lấy mặt anh trai mình, không cho anh trốn chạy, sự kiên trì ở đáy mắt biểu thị rằng bình thường cậu không dễ dàng để lộ ra sự cố chấp của mình, nói: “Vậy anh nói em nghe, cho đến khi nào em hiểu thì ngừng.”
Hai người họ nhìn nhau như vậy thật lâu, cuối cùng Hạ Chân nặng nề nhắm mắt, khóe miệng buông ra một tiếng nhẹ: “Được rồi.”
Hạ Chân cúi người hôn lên trán Hạ Dung, nói: “Anh thích em.”
Sau đó chuyển đến môi cậu, nói:
“Anh yêu em.”
Cảm nhận được yết hầu 1 của Hạ Dung trượt lên trượt xuống, anh lập tức đuổi theo chỗ lồi lên không yên phận đó rồi cắn nhẹ một cái, nói: “Anh muốn em.”
…
Im lặng…
Lúc này kết quả mà Hạ Chân chờ đợi không nhiều hơn hai điều, hoặc là thiên đường, hoặc là địa ngục. Trong vài giây dài đằng đẵng gây mệt mỏi này không ngờ anh lại bình tĩnh ôn hòa, anh biết rằng mình đã không thể làm gì nhiều hơn, sự sống hay cái chết của linh hồn anh đều nằm trong tay người kia.
“… Yêu em đi, dùng những phương thức anh mong đợi mà yêu em…” Bên tai truyển đến một câu như vậy.
Hạ Chân nín thở ngẩng đầu lên đối diện với khuôn mặt trấn tĩnh của Hạ Dung, biểu cảm của khuôn mặt này thanh khiết như vậy, biểu lộ dũng khí và quyết tâm của bản thân không thể lẫn vào đâu được.
Em ấy chấp nhận cho mình yêu em ấy, em ấy cứu lấy linh hồn bị phá hủy của mình – câu nói đơn giản đó làm Hạ Chân như vừa tái sinh lại.
Đã không cần do dự nữa…
Dùng nụ hôn nóng bỏng nói lên tâm ý của mình, dùng lòng bàn tay say mê nói rõ cảm xúc của mình, không có tranh chấp không có giấu giếm, lộ liễu trần trụi nhất chính là chủ đề phù hợp nhất trong lúc này.
Khi tay Hạ Chân dời đến bờ mông tuyệt đẹp của đối phương, anh thất thần trước cảm giác hoàn mỹ thích hợp kia, ngón tay tách các nếp gấp uyển chuyển kia để đi thẳng vào trung tâm, cùng lúc đó Hạ Dung tự động duỗi góc độ của đầu gối ra để anh vào càng sâu hơn.
Sau khi kiên nhẫn chuẩn bị rồi, Hạ Chân rốt cuộc cũng chầm chậm tiến mình vào.
Cơn đau do sự thâm nhập mang lại làm toàn thân Hạ Dung cứng đơ, mồ hôi lạnh chảy ròng rã, Hạ Chân bất an lùi lại tính ra khỏi cơ thể của cậu, nhưng cánh tay lại bị nắm chặt lấy rất kiên quyết.
Hạ Dung nhìn thẳng vào mắt anh nói: “Anh, đừng rời khỏi em.” “… Được, anh thề.” Hạ Dung dường như run rẩy hôn lên hai cánh môi nhợt nhạt của đối phương, mút đi mút lại, tựa như bên trong có nguồn năng lượng cho cuộc sống mà bản thân phải dựa vào vậy.
Khi cơn đau giảm đi, khúc dạo đầu kích tình bắt đầu mở ra từ đây, một người là thanh niên đã từng ở trạng thái hồn rời khỏi xác đi quan hệ với vô số phụ nữ, một người là thanh thiếu niên ủy mị chưa từng trải qua mùi vị tình dục, không ngờ lại cùng nhau hòa mình vào nhịp điệu hài hòa kì diệu của khúc nhạc tình ái đang được tấu lên này.
Tựa như tất cả vốn dĩ phải như vậy rồi…
Vài tháng trước kỳ thi chính là ác mộng đối với tất cả các học sinh Trung Quốc, nhưng lại trở thành thiên đường độc nhất vô nhị của Hạ Chân.
Trạng thái của Hạ Chân thật sự là hoàn toàn khác biệt với mọi người.
Bởi vì trong lòng có chống đỡ tinh thần vững vàng, làm ra vẻ dư dả và thoải mái cũng không phải giả vờ, vì ở ngôi trường danh tiếng gần xa có tỉ lệ lên lớp cao và áp lực học tập đáng sợ này mà anh vẫn giữ được thành tích học tập siêu việt, vả lại những cử chỉ hành động đều phóng khoáng đến khó mà hình dung được. Ký ức rõ ràng nhất của rất nhiều người học cùng khóa năm ba năm đó là xung quanh những gương mặt mụ mị buồn tẻ thì chính là khuôn mặt anh tuấn lấp lánh hào quang cùng với dáng dấp ung dung của Hạ Chân.
Trong màn đêm tối đen, lúc Hạ Chân đang ôn bài thì ngừng lại một chút để nghỉ ngơi, vừa quay đầu lại liền thấy được thiếu niên đó đang cuộn tròn trên giường, chỉ ngủ một mình nhưng vẫn chỉ chiếm lấy một khoảng nho nhỏ, kề bên luôn là vị trí dành riêng cho một người. Lúc này anh luôn cảm nhận rõ ràng được bản thân vốn dĩ không cô đơn.
Nếu như lúc đó không quá trễ, Hạ Chân sẽ đồng ý bầu bạn bên cạnh Hạ Dung. Cái nóng bức của tháng sáu ở phương nam này, chỉ ngồi không thôi cả người đều phủ một lớp mồ hôi mỏng, những bộ phận kề gần nhau nóng đến mức muốn bốc lửa, nhưng cả hai không vì điều này mà nghĩ nhiều. Hạ Chân rốt cuộc cũng biết được người em này ve vãn rất giỏi, lúc dựa vào vòng tay của bản thân thì sẽ dùng nụ hôn tỉ mỉ ngọt ngào để trừng phạt anh, đã bao nhiêu lần rồi mà anh vẫn cứ quăng sách đi như vậy sau đó hai người quấn lấy nhau thành một khối…
Những ngày này, khi đầu Hạ Dung trượt từ bờ vai của mình đến trên hai đùi, Hạ Chân không để ý; khi hơi thở nóng rực của đối phương phả lên đùi mình, anh cũng không quan tâm, chỉ không tự chủ được chuyển động cơ thể ở trên ghế một lát, tiếp tục bài học Hóa học trong tay; anh thậm chí còn không quan tâm đến việc chiếc khóa của quần thể thao ngắn đã bị Hạ Dung dùng răng kéo xuống, khi đầu lưỡi ẩm ướt liếm lên tính khí của mình xuyên qua lớp vải bố trắng, dường như anh nhảy dựng lên ở trên ghế. Sau đó giữa sự hoang mang của anh, Hạ Dung đã kéo quần con của anh xuống, ngậm lấy đỉnh đầu hạ thể của anh.
Đây là lần khẩu giao đầu tiên giữa hai người họ, do Hạ Dung chủ động.
Bàn tay muốn đẩy đối phương ra không biết vì sao lại trở thành luồn vào mái tóc của cậu, khóe môi cũng bật ra một tiếng tiếng rên rỉ mơ hồ: “Hạ Dung…”
Thuốc phiện, bạn có biết ý nghĩ thật sự của từ này không? Hạ Chân đang trực tiếp trải nghiệm nó… Kỹ thuật của Hạ Dung có thể gọi là không có kỹ xảo gì, cực kì vụng về, răng mấy lần cắn đau tính khí của Hạ Chân, nhưng đến cái cảm giác đau mà còn tuyệt diệu như vậy, tuyệt đến nỗi giữa quá trình đó dường như anh luôn nín thở, sợ rằng nếu thở mạnh quá sẽ làm mất đi cái cảm giác tuyệt vời không gì sánh bằng này.
Từ trước đến giờ chưa từng trải nghiệm qua cơn sóng tình dài đằng đẵng này, liên tục vượt qua biết bao nhiêu dãy núi, tựa như không bao giờ ngừng nghỉ. Hạ Chân dường như nghĩ rằng bản thân đã bị sốc, dường như nghĩ rằng bản thân sẽ bật khóc thất thanh, bởi vì khoái lạc khó có thể thừa nhận này.
Sau khi Hạ Dung nuốt hết thứ chất lỏng bắn sâu vào cổ họng của mình theo phản xạ, cậu ngây người ra nhấp nhấp môi, dùng mu bàn tay quệt khóe miệng, trong ánh mắt vẫn còn mang theo dư vị.
Vẫn còn chưa kịp trao nhau một ánh nhìn, cậu liền bị Hạ Chân dùng lực ôm chặt. Hạ Dung Hạ Dung Hạ Dung… Luôn miệng không ngừng gọi tên cậu chính là cách có thể thay cho những gì Hạ Chân muốn biểu đạt.
|