Lời phê của chủ tịch Ủy ban: Báo cáo của cậu giống nhật ký nhất!
2 ngày trước Giáng sinh – ngày thứ sáu mở chiến dịch
Su Su ghi dì bây dờ? Kat đưa Su Su quyển xổ này, bảo Su Su làm bài tập diết. Mà phải viết dề Jae hyung.
Hôm nay được nghỉ đông. Lên trường chơi bữa cuối cùng hà. Dui lắm. Ai cũng có quà Noel. Su Su cho mấy bạn xô – cô – la Kat gói thành từng túi quà. Mọi người cũng tặng Su Su đủ thứ. Thích tất. Trừ… quà của Hột Mít và Micky.
Micky vừa chuyển vào lớp mẫu dáo của Su Su. Cô bảo bạn mới chuyển trường nên hãy chơi với bạn. Không xao mà. Su Su sẽ chơi. Miễn đừng giành chức học xinh cá biệt của Su Su như Hột Mít hay khoái giành ấy.
Mà Micky không giành, chỉ thích chơi với ếch thôi. Mình thì xợ ếch lắm. Dậy mà Micky tặng con ếch làm quà Noel cho Su Su. Su Su không thể tỏ ra xợ. Học xinh cá biệt mà. Nhưng lúc ấy xợ quá chừng. Hột Mít bảo đưa con ếch đây, Hột Mít quẳng giùm cho nhưng phải để Hột Mít thơm 1 cái xem như quà. Quà dì kỳ vậy? Hư hư.
Hư hư.
Mà Hột Mít cắn chứ đâu có hôn?
Lại thấy Micky ôm con ếch. Hình như nhặt được con ếch Hột Mít vừa quẳng đi thì phải? Xợ quá.
Thôi chết rồi. Kat bảo Su Su viết về Jae hyung mà.
Su Su vẽ một bức tranh Jae hyung làm kimpab để tặng quà Noel. Jae hyung cảm ơn lắm. Ôm Su Su rồi cạ mũi. Sao Bear bảo Jae hyung quên Su Su rồi? Bear xạo. Không thèm tặng quà cho Bear nữa.
Nhưng sao lúc ôm, Jae hyung nóng quá. Mỗi khi Su Su nóng, Kat bảo Su Su bị xốt.
Không ghi nữa, báo Kat thôi. Jae hyung xốt rồi.
Su Su
Còn một ngày nữa là Giáng sinh – chiến dịch kết thúc
Gã ngu ngơ lại bị ốm.
Tuần trước mới ốm, tuần này lại ốm. Bác sĩ bảo không nặng như lần kia nên đừng lo. Dường như gã biết sắp bị giết nên lăn ra ốm tránh họa sát thân. Không đùa đâu, giết thật đấy. Mai Giáng Sinh rồi mà vẫn không thèm nhớ.
Kim Jaejoong chết tiệt.
...
...
Lão bác sĩ cũng chết tiệt. Bảo ốm nhẹ mà sốt cao kinh khủng. Tưởng sắp chín đến nơi rồi. Dường như lần trước sức khỏe chưa hồi phục hoàn toàn, lại gặp phải đủ chuyện nên mới vậy. Chứ theo lời Siwon, Giáng Sinh năm ngoái nhà trọ của gã bị hư lò sưởi mà vẫn sống tốt đó thôi.
Kim Jaejoong chết tiệt.
Gã tỉnh dậy, than đói bụng và hỏi xem nhà có gì ăn không? Dĩ nhiên là không. Mọi người đi vắng hết rồi. Cố tình thì phải? À, theo kịch bản thì chỗ này phải chọc cho Jaejoong nổi điên lên rồi mặc xác gã tự mò xuống bếp.
Nhưng…
Sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Tại sao Jung Yunho phải cõng Kim Jaejoong xuống bếp rồi nấu mì cho gã?
|
Thôi kệ vậy, Jaejoong yếu quá thì phải…
Thế là cùng ăn mì. Giáng Sinh và mì gói, thật nực cười. Đang ăn thì gã đứng dậy đi tìm cà. [Hết rồi nên tôi mới không cho vào đấy, khờ à.] Có vậy mà mặt cũng xịu xuống.
"Hình như cậu đang bận tâm chuyện gì phải không Yunho? Nhớ bình thường cà trữ nhiều lắm. Nay hết rồi cũng quên mua."
Kim Jaejoong chết tiệt. [Tuần này tôi trữ cà nhiều hồi nào? Anh nhớ lầm qua tuần trước rồi. ]
Kim Jaejoong chết tiệt. [Thay vì cứ vẩn vơ lằng nhằng như thế thì tập trung nhớ hết giùm tôi đi!!!]
Mà thật ra… có nhất định cần gã nhớ ra chuyện 1 tuần trước hay không?
Có lẽ...
Kim Jaejoong không nhớ gì vẫn cho cà chua vào mì mỗi khi nấu. Kim Jaejoong không nhớ gì vẫn để mình ngủ cùng. Kim Jaejoong không nhớ gì vẫn thích lằng nhằng đến điếc cả tai. Và vẫn là Kim Jaejoong với mỏ vểnh và nụ cười đáng ghét.
"Tại sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy, Jaejoong?"
"Vì… tôi thích cậu mà."
Chẳng phải đó vẫn là Kim Jaejoong hay sao?
Không hiểu sao lúc ấy lại tiến đến hôn gã. Rồi chẳng hiểu sao gã lại rơi nước mắt. Không phải khóc, chỉ là nước mắt rơi mà thôi. Vì ngay sau đó, gã quẹt mớ nước tí tẹo ấy rồi ráo hoảnh hỏi:
"Yunho à, kỳ quá... hình như... đây không phải là nụ hôn đầu của tôi?"
"Ừ. Đó không phải nụ hôn đầu của anh đâu."
"Yunho ah... tôi... đã quên một điều gì đó phải không?" – Gã ngốc ôm đầu, nhăn trán nhíu mày nhìn rõ ngu ngơ.
"Anh biết Bear Jung không?"
"Biết."
"Chú Park?"
"Biết luôn."
"Tôi?"
"Dĩ nhiên."
"Su Su, Kumiko, Kat..."
"Tôi biết hết mà!"
"Thế có yêu họ không?"
"Ơ... Cả cậu nữa hả?"
"Cả tôi nữa. Có hay không?"
"Có!"
"Thế thì yên tâm đi, anh chẳng quên gì đâu."
Sau khi đáp như thế, tôi toét cười, biết mọi chuyện đã thật sự kết thúc. Chiến dịch nên chấm dứt trước Giáng Sinh một ngày để còn tập trung vui chơi, khỏi bận tâm vì nó thêm nữa.
Kim Jaejoong chết tiệt. [Chúng ta chẳng ai mất gì cả, đúng không? Nhưng nếu mai anh không tặng tôi thứ gì ra hồn thì chắc chắn bị mất tóc đấy.]
Bổ sung bởi chủ tịch Ủy ban: Bài báo cáo được ghi bởi Jung Yunho – tiên phong của BC
Giáng sinh – Chiến dịch đại thành công.
Gửi người đọc sau: Đừng ngạc nhiên, nếu bạn thấy quyển sổ này bị cháy xém một góc. Yunho đã ném nó vào lò sưởi đá của căn biệt thự. Cũng đừng ngạc nhiên khi thấy chữ của Jaejoong quá xấu xí. Tôi bị bỏng mấy ngón tay khi hốt hoảng lấy nó ra.
Mọi người, Jaejoong xin lỗi.
Còn nhớ năm lớp 10, một thầy giáo bảo rằng trí nhớ con người như những ngăn tủ sắt. Bạn vất những sự kiện xảy ra trong đời vào ngăn tủ này một ít, vào ngăn tủ kia một ít. Nếu ngăn nào không được mở ra thường xuyên, lâu dần nó sẽ rỉ sét, đóng cứng. Đó là quên. Còn trường hợp của tôi... dường như đã bị chấn động khiến cho ngăn tủ chứa đựng ký ức một tuần qua bị kẹt. Nên có lẽ nó cần một chấn động khác để được mở ra.
Và Yunho đã tạo ra chấn động đó. Khi nó gào lên, quát nạt và khi nó giằng tôi vào tường lúc nhìn thấy những ngón tay đỏ ửng sắp phồng rộp vì bỏng của tôi.
Một cái gì đó bật ra trong đầu tôi. Tầng hầm. Rồi thêm một cái gì đó nữa. Hình như... Yunho đã từng một lần giận dữ điên cuồng như thế này rồi? Mà cũng hình như không. Lúc đó tôi đã làm thế nào để cậu ấy nguôi giận nhỉ?
Và rồi khi rướn người hôn lên môi Yunho [không phải để chặn họng đâu nhé >_<] tôi đã nhớ ra.
Đúng là... nụ hôn ở bếp lúc ấy không phải nụ hôn đầu tiên của tôi. Và... Kim Jaejoong là một thằng tồi. Biểu hiện kỳ lạ của mọi người, giờ thì tôi đã hiểu. Sự yêu thương và lo lắng của mọi người, tôi chợt nhận ra mình thật vô tâm.
[Yunho ah, ngăn tủ bị kẹt đã được mở ra, nhờ cậu.]
Khi Yunho giằng tôi ra và chạy biến ra ngoài, phóng lên motor vù đi mất, tôi chỉ còn cách nhặt quyển sổ lên và đọc nó.
Đừng ngạc nhiên nếu bạn thấy nó hơi lấm lem. Không phải nước mắt đâu. Tôi bị cảm nên hắt hơi vào đấy.
Tối nay là Giáng Sinh. Tôi phải đi mua quà nên ngừng bút đây. Nhiều thứ phải mua quá. Kumiko, Bear, chú Park, Su Su, Kat, Heechul, Siwon, Hankyung, bé Min... Yunho. Kiểm lại ví, tôi nghĩ mình cần phải bán một cái gì đó mới đủ tiền. Bán cái gì bây giờ nhỉ? Tóm lại là bán cái gì thì cũng phải dừng bút thôi.
Báo cáo hết.
|
Ghi bởi Kim Jaejoong – cựu đối tượng của BC
Tối Giáng Sinh
Không biết Jaejoong đã bán cái gì?
Báo cáo hết.
Ghi bởi Kat – chủ tịch Ủy ban DBC
Ghi thêm: Jaejoong tặng mình một chiếc khăn lau kính rất có không khí Giáng Sinh. Thằng bé đáng yêu quá đi mất.
Ghi thêm nữa: Đêm Giáng Sinh năm nay Bear chẳng có quà gì ngoại trừ bộ dao cạo râu Jaejoong mua. Thế mà vui như điên. Yunmi ah, tôi xấu hổ giùm cô đấy.
Ghi thêm tiếp: Yunho ném quà của Jaejoong ra cửa sổ rồi. Nó đòi quà khác và gian xảo lôi cậu ta lên phòng. Yunmi ah, tôi tự hào về con trai của cô.
Ghi thêm lần cuối: Tối Giáng Sinh, trời đổ tuyết, có một tấm thiệp được bí mật bỏ vào hòm thư nhà họ Jung.
...
Jihoon ah, tôi vẫn chưa quên nét chữ của cậu đâu.
* * * HOÀN
|
|
|