Tình Yêu Bất Tận
|
|
Hắc Long lặng lẽ đứng nhìn Phong Linh quát tháo xả cơn tức, chờ anh ngừng lấy hơi hắn dùng giọng ôn nhu đầy tình ý nói. “Ta yêu em thì có gì là sai trái? Ta không cần biết cái gì là linh mục hay mấy thứ linh tinh thuộc về định kiến thế gian. Tại sao Vampire không thể yêu linh mục? Quy luật con người, thần linh đều không liên quan đến ta. Em chỉ cần tiếp nhận tình yêu ta dành cho em là đủ.” “Thôi ngay đi!” Phong Linh cắt ngang, đôi môi run rẩy trắng bệch, khuôn mặt biểu hiện sẵn sàng liều mạng xông lên giết kẻ trước mặt. “Dù ta không đủ sức mạnh giết được ngươi, nhưng giữa ta và ngươi tuyệt đối không thể có cái gọi là tình yêu! Ngươi rõ chưa?! Còn tiếp tục quấy rầy, ta thật sự cùng đồng bạn hợp sức đối phó ngươi, lúc đó đừng trách!!!” “Phong Linh, có lẽ em không tin nhưng chúng ta đã quen nhau từ thuở trời đất còn sơ khai. Từ kiếp xa xôi.” Hắn âm thanh như từ xa xôi vọng về, hư vô mờ mịt. “Ngươi nói khùng điên gì vậy?” Phong Linh bối rối khi hắn đột nhiên nói sang chuyện khác, anh không biết hắn rốt cuộc muốn giở trò gì. “Dù bây giờ em không còn nhớ ta, dù em có hình dạng khác thì linh hồn vẫn mãi là Michael, người ta yêu trọn trái tim.” Trong giọng nói Hắc Long chất chứa sầu muộn và mỏi mệt. Dưới ánh trăng, khuôn mặt hắn mờ ảo tựa cõi mộng, duy chỉ đôi mắt nhìn anh là tồn tại chân thật. Phong Linh nắm chặt ngực áo như muốn bóp chết trái tim đang đập loạn. Anh lắc mạnh đầu, không thể bị hắn mê hoặc, ma quỷ tất cả đều là dối trá ác độc, anh phải tỉnh táo lại. “Thật bậy bạ! Làm sao ta có quan hệ với quái vật như ngươi chứ? Muốn nói dối hãy tìm câu chuyện thật hơn một chút!” Phong Linh cười lạnh. “Mà nếu đúng là kiếp trước ta có quen biết với ngươi, thì tất cả đã chấm dứt khi người trong tiền kiếp đó chết đi! Ta hiện tại là Phong Linh, kẻ thù của ngươi!” Khuôn mặt Hắc Long vốn dĩ không hồng hào, bây giờ càng tái xanh. Hắn thật hận không thể moi tim ra để anh thấy rõ tình cảm hắn dành cho anh có bao nhiêu sâu. Nếu hắn là linh mục, có Vampire đứng trước mặt nói rằng yêu hắn từ rất lâu về trước, hắn sẽ không tin tưởng, cho nên hắn không trách Phong Linh. Nhưng mà hắn không còn cách nào khác hơn là không ngừng nói với anh rằng hắn yêu anh, nói trằm lần, ngàn lần, vạn lần, nói đến khi nào anh tin mới thôi. Nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm buồn, Phong Linh bất giác trái tim lạc mất nửa nhịp, anh cố gắng không để mặt lộ ra cảm xúc. Hắc Long tiến bước lại gần, anh cảnh giác la lớn. “Đứng lại!” Hắn thật ngoan ngoãn đứng im khi cách anh chỉ một tầm tay, âm thanh tha thiết gần như là khẩn cầu. “Phong Linh, ta không mong em đáp lại, để ta được đơn phương yêu em là đủ rồi. Bây giờ em muốn giết ta cũng sẵn lòng.” “Điên khùng!” Phong Linh không tin hắn giao mạng cho anh quá dễ dàng. Quái vật đa số không ham sống nhưng cũng không cầu chết, nhất là nhục nhã chết dưới tay linh mục. Dường như biết suy nghĩ trong lòng Phong Linh, Hắc Long nhợt nhạt cười, không khí bao xung quanh hắn bỗng xao động như có gì đó dần thu lại. Thường những Vampire hay quái vật cấp cao luôn có lưới bảo vệ bao phủ xung quanh, tùy theo sức mạnh mà bán kính rộng hay hẹp, lưới phép hạn chế tối đa những tổn thương kẻ thù gây ra. Hắc Long đã gỡ bỏ lưới bảo vệ quanh thân, Phong Linh cảm giác ra không khí xung quanh dao động. Bây giờ anh không phải tốn nhiều sức cũng sẽ giết được hắn. Cơ hội tốt như vậy nhưng Phong Linh chẳng những không tiến lên mà còn lùi bước. “Ngươi là quái vật điên rồ nhất ta từng biết!!!” Phong Linh vừa lùi bước vừa lắc đầu, trong mắt tan rã ý chí. “Phải, ta phát điên đều vì em.” Hắn giang tay ra như để anh dễ dàng đâm vào ngực, dù là bất cứ sinh vật nào thì điểm yếu trí mạng vẫn là trái tim. Đôi tay rộng mở lại như muốn ôm anh vào lòng. “Ta yêu em. Thậm chí nếu em không cần ta, ta vẫn mãi yêu em.” “Điên…điên hết sức…!!!” Phong Linh hét giữa tiếng mưa rơi hòa cùng tiếng sấm. Anh hoảng loạn quay lưng bỏ chạy khỏi con hẻm. Đường phố đã thưa người nay càng vắng hơn, chỉ còn lại những người đi vội vã tránh cơn mưa tầm tã. Hắc Long bước chậm rãi trên con đường, mặc mưa rơi ướt áo, hạt mưa bay lất phất như tơ vương mái tóc đen. Hắn đứng lại, xoay đầu nhìn tấm kính nhạt nhòa hơi nước bên cạnh, nâng cánh tay, ngón tay vẽ giọt nước đọng trên kính thành dấu thánh giá. Nhưng không biết là hắn vụng về hay cố ý, hình dạng lại giống dấu nhân hơn, méo mó. Vành môi cong lên vẽ một nụ cười không trọn vẹn. Gió cuốn bay lời thì thào trong mưa. “Hôm nay ta sẽ để em đi.” TV…………….TV Phong Linh chạy nhanh không để ý đến xung quanh, đạp những vũng nước đọng văng tung tóe bùn đất. Tim anh đập thình thịch, nhịp đập sợ hãi. Anh hoang mang, rất hoang mang, không biết làm sao nên đã chạy trốn khỏi ánh mắt nồng nàn tràn đầy yêu thương. Qua ánh mắt khao khát, tuyệt vọng và có chút điên cuồng, anh biết Hắc Long thật sự yêu mình. Không phải đùa cợt, không phải giả dối, là yêu, thật là yêu. Anh biết rõ bởi vì từng thấy một người có ánh mắt gần giống hắn, tuy không đủ thâm như hắn, khiến anh ám ảnh, lúc đó anh cũng đã bỏ chạy giống hiện nay. Phong Linh thật sự rất sợ hãi cái gọi tình yêu, tiếng yêu không khác nào bùa chú chậm rãi trói buộc mặc anh cố gắng vùng vẫy. Với anh, yêu hay được yêu đều là tổn thương. Phong Linh đi như người mộng du, bước lên những bậc thang dẫn đến căn hộ anh thuê nằm ở tầng bốn tòa chung cư. Anh chỉ bừng tỉnh khi thấy bóng dáng một người đứng trước cửa nhà mình. Dưới chân người đó đầy tàn thuốc lá, có lẽ đã chờ đợi rất lâu. “Anh Linh!!!” Tiếng kêu mừng rỡ, người đó lao đến ôm chầm lấy anh, vùi đầu vào ngực anh cọ cọ như con cún. “Anh Linh, em nhớ anh lắm, rất nhớ!” . Phong Linh nghe như đất trời sụp đổ, sa vào vô tận tăm tối vĩnh hằng. “Anh Linh?”
|
Trong khoảnh khắc khiếp sợ phục hồi lại, anh gắng tách khỏi kẻ ôm mình, cứng ngắc hỏi. “Làm sao Minh tới được đây?” “Là mẹ nói cho em biết.” Nhật Minh cười tươi. Phong Linh nghe xong thì tái mặt, thầm nói. “Lẽ ra không nên yếu lòng cho bà ấy biết địa chỉ. Thật tai hại!” Nhật Minh nắm tay anh, chớp đôi mắt tròn xoe đáng yêu. “Em vất vả đi nửa đất nước tìm đến đây kêu anh về nhà. Bố và dì rất nhớ anh.” Cúi mặt, e thẹn nói nhỏ. “Em nhớ anh nhiều nhất.” Phong Linh giật mạnh tay ra trước khuôn mặt ngỡ ngàng của Nhật Minh, lạnh lùng buông từng chữ. “Về nhà lập tức, đừng bao giờ đến đây nữa!” Cánh cửa đóng sầm, cậu chớp mắt không hiểu, bước tới đập cửa. “Mở cửa ra, anh Linh! Mình cùng về! Chúng ta có rất nhiều chuyện để nói! Mở cửa! Anh Linh, có nghe em nói không?! Mở cửa!!!” Đập đến đau tay, Nhật Minh chuyển sang đá cửa, gào hét với âm lượng ngày càng lớn. Các hàng xóm xung quanh nghe tiếng ồn ào đều thò đầu ra xem, ánh mắt nghi hoặc khó chịu làm Nhật Minh không tiện tiếp tục, đành không cam lòng nói. “Rồi em sẽ lại tới.”
Nghe tiếng chân ngày càng xa dần, Phong Linh kiệt sức ngồi phịch xuống nền gạch, lưng dựa vào cửa. Anh gục đầu vào hai tay, tại sao mọi chuyện không kết thúc? Khi Phong Linh năm tuổi thì cha chết trong tai nạn, mẹ anh tái giá cùng ông giám đốc ngân hàng Bùi Tấn Phát. Ông ta không phải người xấu, mỗi tội hám tiền và đã lớn tuổi mà chưa có con dù quan hệ nhiều người đàn bà. Mẹ Phong Linh dùng mọi thủ đoạn lấy lòng ông Bùi, khi anh tám tuổi đứa bé trai đã ra đời. Khỏi nghĩ cũng hiểu ông Bùi vui mừng bao nhiêu, đặt tên đứa bé là Bùi Nhật Minh, hết lòng cưng yêu. Trong mắt ông ta, tiền và con trai nối dõi là quan trọng nhất, vợ chỉ là công cụ sinh con, đứa con riêng của vợ như anh lại càng không cần thiết. Mẹ Phong Linh chẳng phải phụ nữ hiền thục, bà giữ Nhật Minh như một con cờ để nắm lấy tài sản nhà họ Bùi, ngoài ra không cần bất cứ gì khác. Phong Linh ngộp thở giữa mối quan hệ ngoài mặt thân tình mà đầy rẫy tranh đấu mưu toan, niềm an ủi duy nhất là đứa em trai nửa dòng máu, dồn hết tình thương cho Nhật Minh. Phong Linh thật không ngờ chăm sóc thương yêu biến thành tai họa không tưởng nổi. Nhật Minh sống trong gia đình phức tạp nên cũng chẳng phải nhân vật giản đơn. Bề ngoài là đứa bé hiền lành và ngây thơ, thật ra rất khó tính, suốt ngày chỉ quanh quẩn bên Phong Linh, không thích thân cận ai khác. Anh cũng ngỡ đó là tình anh em khăng khít, cho đến một ngày Nhật Minh thổ lộ nói yêu anh. Phong Linh kinh hoảng, tưởng như trời đất sụp đổ. Tội lỗi này anh không có can đảm tiếp nhận, thậm chí đối mặt cũng không dám. Anh đã chạy trốn, bỏ mặc tất cả, quay lưng thứ tình cảm đáng nguyền rủa kia. Cứ tưởng thời gian sẽ sắp xếp ổn thỏa, không ngờ gút mắc vẫn còn đó. Phong Linh đấm tay xuống nền gạch, âm thanh nghẹn trong cổ họng phát ra khàn đục. “Chúa ơi, con đã làm nên tội lỗi gì?” Không có tiếng đáp lời, bóng tối trong căn phòng vây lấy anh. Phong Linh sau một lúc chìm trong khổ sở, bắt đầu suy nghĩ hướng đi sắp tới. Nhật Minh còn rất trẻ, có lẽ khi trưởng thành sẽ phát hiện phân tình cảm này là bao nhiêu buồn cười. Trước khi thời gian đó tới, anh phải giữ cho em trai mình không sa đọa. Nhật Minh đã biết chỗ anh ở, bây giờ anh chỉ còn cách đến một đất nước nào đó, một nơi xa thật xa cùng trời cuối đất. Phong Linh nhếch môi cười giễu. Cuộc đời anh chẳng lẽ toàn là chạy trốn? Phong Linh thở dài phiền muộn. Nhưng anh đã bị dồn ép đến mức không thể không chạy. Tự hỏi Thế giới rộng lớn mà sao không nơi nào dành cho anh? Có chứ, chỉ là chưa tìm ra.
Ballad 4: Nơi ở mới Quán bar Dreamland hôm nay cũng không có gì khác thường, vẫn ồn ào tiếng la hét, chật ních đám thanh niên trên sàn nhảy đèn mờ. Nhưng với Hắc Long thì ngày hôm nay quá mức quái dị. “Một whisky.” “Hôm nay ta không kêu whisky, làm bourbon đi.” Phong Linh thu lại ly rượu trên mặt bàn, vươn tay lấy chai rượu khác đổ vào ly chuyên dụng, pha chế xong đưa đến trước mặt hắn. “Một bourbon.” Chỉ nhìn ly rượu thoáng qua, nhàn nhạt nói. “Thôi đổi vodka đi, màu rượu ghê quá.” Phong Linh lẳng lặng pha chế theo ý hắn. Lần này có tiến bộ, Hắc Long cầm ly đưa lên mũi ngửi nhưng không uống mà đặt xuống bàn. “Vẫn là whisky hay hơn.” Hắc Long hưng phấn chờ đợi cơn thịnh nộ từ Phong Linh, nhưng hắn đã phải thất vọng. Phong Linh vẻ mặt bình thản đẩy ly whisky mới pha đến trước mặt hắn, còn mỉm cười nhẹ. “Một whisky.” Hắc Long mở to mắt, hôm nay đúng thật là kỳ quái. Từ lúc hắn bước vào quán đã cảm giác khác thường. Phong Linh không ra vẻ lạnh nhạt hay nổi giận, trái lại thái độ bình tĩnh hòa nhã càng làm hắn lạnh run. Hắn thầm nghĩ, không phải Phong Linh có âm mưu gì đi? Có câu trước giông bão bầu trời luôn sáng chói. Hắn len lén liếc anh, xem dáng vẻ không giống. Cuối cùng Hắc Long vẫn là đem thắc mắc trong lòng hỏi Phong Linh. Anh đáp lại bằng giọng nhẹ tênh giữa tiếng nhạc huyên náo. “Mai tôi nghỉ việc nên muốn ngày cuối làm tốt phận sự.” “CÁI GÌ?!” Hắn nghe như sét đánh ngang mày. Bỏ mặc những ánh mắt hiếu kỳ nhìn mình, hắn bật người dậy cuống quýt hỏi “Tại sao nghỉ việc? Sắp tới em sẽ làm gì?!” “Xin lỗi, tôi hết giờ làm việc.” Không muốn nói nhiều với hắn, anh xoay lưng đi vào trong phòng dành cho nhân viên. Đứng trước tủ quần áo, cởi bỏ đồng phục, Phong Linh nghĩ ngợi đến chuyến đi trong nay mai. Giáo hội đã đồng ý thuyên chuyển anh đến Tây Ban Nha. Hơi gay go, phong thổ, giờ giấc khác hẳn, cộng thêm anh chẳng biết nói tiếng Tây Ban Nha, nhưng không sao, tới đó rồi mọi chuyện sẽ khắc phục. Phong Linh thở dài, nghĩ mà rầu. Đương nhiên vấn đề khiến anh đau đầu là cái tên đang ngồi ở quầy bar, Hắc Long. Anh lỡ quên báo cáo giáo hội về Hắc Long, bây giờ anh bỏ đi không ai coi chừng hắn, chẳng biết sẽ gây nguy hiểm gì cho con người. Nhưng nếu khai thật ra, hậu quả không tốt hơn bao nhiêu, ít nhất là về phía bản thân anh, còn đâu mặt mũi danh dự thêm tội giấu diếm. Phong Linh lại thở dài ảo não. Rời khỏi quán, Phong Linh bước từng bước trên những bậc thang, đặt chân lên hè phố, đón làn gió mát rượi thổi vào mặt, thất thần nhìn con đường thẳng tắp trải dài dưới ánh đèn đa sắc. Việt Nam chỉ là một nước nhỏ nhưng là nơi anh sinh ra và lớn lên, lưu luyến chẳng muốn rời xa. Việt Nam ơi, lần đi này biết có giờ trở về? Biết đâu lần gặp tới, đất nước, con người đã đổi khác, như lần anh về sau sáu năm xa cách, cảm giác lạc lõng ăn rỗng tâm hồn. “Phong Linh!” Một tiếng gọi trầm thấp xao động gió đêm. Phong Linh giật mình, Hắc Long chẳng biết đứng đợi từ bao giờ. Dáng hắn cao gầy dựa vào bức tường, cái bóng dài đổ xiêu xiêu xuống cầu thang. Anh cúi gằm mặt bước vội qua hắn, tránh nhìn vào đôi mắt đen thăm thẳm chất chứa bao nhiêu lời muốn nói. Hắc Long đi theo sau anh, không ngừng hỏi. “Tại sao em đột ngột nghỉ việc? Có chuyện gì ư? Em sẽ đi đến đâu? Chỗ làm mới nằm ở khu nào? Phong Linh, trả lời đi chứ!” Tiếng nói của hắn nương theo gió bay đến tai anh dù chân cố bước thật nhanh. Câu nói cuối cùng nghe như ai oán và mệt mỏi trong tuyệt vọng chờ đợi đáp lại. Một chút cảm xúc tội nghiệp bồng bột, anh đứng lại, âm thanh mơ hồ. “Tôi sắp đến một đất nước rất xa, xa lắm, không thể trở về.”
|
“Là ở đâu?” Hắc Long hỏi dồn, biết chắc chắn anh sẽ không đáp lại. Quả nhiên, Phong Linh mím môi lắc đầu. Hắn không chịu thua, cương quyết nói. “Bất kể em đi đâu, ta sẽ theo đến! Dù là chân trời góc biển, thiên đàng địa ngục!” Phong Linh trố mắt nhìn hắn, rùng mình toát mồ hôi lạnh. Anh biết hắn nói thật, trong đôi mắt chứa đựng sự quyết tâm không gì lay chuyển. Chẳng sợ là chân trời góc biển, tin rằng anh trốn trong giáo hội hắn cũng sẽ theo đến. Phong Linh trong lòng kêu khổ. Anh thật muốn ngẩng đầu hỏi trời cao, đã gây ra tội nghiệt gì để gặp phải con đỉa như hắn? Không, là ma quỷ mới đúng. Lần này Phong Linh bất đắc dĩ ra đi mục đích là trốn tránh tình cảm sai lầm của Nhật Minh, nhưng bị con đỉa đeo bám cũng khó thở chẳng kém. Hay anh thông báo giáo hội biết về Hắc Long, để họ tiêu diệt hắn, lúc đó thế giới sẽ trở lại hòa bình như cũ. Lần trước đánh thua hắn, anh cảm thấy mất mặt nên chỉ báo cáo lấp lửng là hắn đã thoát mất, mấy vị Hồng Y giáo chủ cho rằng Hắc Long đang trốn nơi xa xôi nào đó. Bây giờ nếu họ biết Hắc Long ở đây, sẽ lòi ra tội nói dối và sự bất tài của anh. Một thuật sư được đánh giá là giỏi nhất lại thất bại trong nhiệm vụ. Chỉ nghĩ đến thôi anh đã đủ xấu hổ, máu nóng bốc lên não. Tiến không được, lui chẳng xong, anh khóc không ra nước mắt. Chợt trong đầu lóe lên một tia sáng, nó xẹt còn nhanh hơn sao chổi, may mà anh nắm được cái đuôi của nó, hớn hở ngẩng đầu lên hỏi. “Nhà ông ở đâu?” “Số XY đường Pasteur. Đã nói đừng kêu ta bằng ông!” Hắc Long phụng phịu. “Tương đối xa, khu nhà cao cấp, chắc mọi người không thể tùy tiện ra vào.” Không để ý kháng nghị, tự lẩm bẩm, lát sau tiếp tục hỏi. “Này, nhà ông nếu thêm một người ở có được không?” “Được.” Hắc Long ngơ ngác đáp, vẫn chẳng hiểu ý anh muốn gì. “Tốt lắm.” “Tốt cái gì?” “Tốt nghĩa là ngày mai tôi dọn đến nhà ông.” Đơn giản giải thích, còn thêm ánh mắt ‘thật ngu ngốc, có vậy cũng không hiểu’. “HẢ?!” Hắc Long kinh ngạc thiếu điều nhảy dựng, mắt tròn như quả trứng gà, miệng rộng như mồm cá chép. Trong não hắn từng câu chữ Phong Linh vừa nói bay vờn quanh càng lúc càng nhanh, thiếu chút nữa hắn quên luôn hô hấp. Tin tức này tương đương với sụp trời lở đất chứ chẳng chơi. Hắn không ngờ, dù là trong mơ, có ngày nghe Phong Linh nói muốn đến nhà hắn ở. Điều kỳ diệu này khiến hắn không thể tin nổi. “Sao? Không bằng lòng? Vậy thì thôi.” Phong Linh nhướn mày, quay đi. Hắc Long rời khỏi trạng thái hóa đá, vội nắm khuỷu tay anh giữ lại. “Từ từ!” Phong Linh giật mạnh tay ra, hung tợn trừng mắt. “Nói là được rồi, lôi kéo làm chi?” “Rất hoan nghênh Phong Linh đến nhà của ta, mai sẽ có người đến chở đồ đạc, em không cần phải làm gì nặng nhọc.” Hắc Long cười nịnh, mắt lấp lánh sáng. Nhìn Hắc Long bước nhẹ hẫng như muốn bay qua bên kia đường, Phong Linh thở dài, có chút cảm giác tội lỗi len lỏi trong tim. Nhưng anh đã cùng đường rồi, không còn cách nào khác. Nếu để hắn đi theo, mỗi ngày hồi hộp chờ đợi bị giáo hội phát hiện cộng thêm căng thẳng đề phòng Vampire háo sắc có tên Hắc Long, chẳng thà ở nơi quen thuộc dễ dàng kiểm soát mọi chuyện phát sinh. Sau khi điều tra anh biết được hắn có thế lực lớn nắm giữ trong tay chính khách và thế giới ngầm, chỗ ở thuộc loại người ngoài không cách nào tùy tiện xâm nhập, như vậy Nhật Minh sẽ không thể tìm ra anh. Hơn nữa, anh tin mình là người duy nhất kiềm hãm được hắn, có trách nhiệm ở bên cạnh coi chừng không để hắn làm hại con người. Điều cuối cùng, anh sẽ có nhiều cơ hội biết điểm yếu của hắn, sau đó đương nhiên là huy hoàng tiêu diệt Vampire, lấy lại danh dự thuật sư thiên tài chưa bao giờ thất bại. Thật là trăm điều lợi, không điều hại. Thế nên tội lỗi thì mặc tội lỗi, Phong Linh vẫn phải dọn nhà. Vào lúc đó Nguyễn Phong Linh không hề hay biết bánh xe số phận đang chậm rãi chuyển động trên con đường định mệnh, không ai có thể ngừng lại. Nếu lúc đó Phong Linh biết trước, có phải hay không còn muốn tiến một bước cận kề Hắc Long? Đáp án không xác định. Nhưng là Hắc Long và Phong Linh đã bắt đầu bước vào cuộc sống của nhau. Hiện tại không thể thay đổi. TV……………..TV Phong Linh kinh ngạc nhìn khắp lượt nhà Hắc Long. Biết thân phận của hắn, anh còn tưởng sẽ gặp phải một nơi vô cùng xa hoa lộng lẫy như trong cung đình, không ngờ trước mắt cảnh trí đơn giản. Căn nhà ngăn nắp, gọn gàng, đồ nội thất tuy đắt tiền nhưng không nhiều. Phong Linh hài lòng cách trang trí mộc mạc này, rất hợp ý anh. Chỉ có một cảm giác khác lạ khi anh mới bước vào nơi đây, tất cả đều lạnh lẽo thiếu hơi ấm, cứ như nhà hoang. “Vất vả cả ngày rồi, em nên nghỉ ngơi.” Giọng Hắc Long đột nhiên vang bên tai Phong Linh. Phong Linh giật mình, thầm mắng bản thân trình độ kém đến nỗi có kẻ tiếp cận không hay biết, xem ra phải nhiều tu luyện, trong giọng nói cũng uể oải. “Phòng tôi ở đâu?” “Đi theo ta.” Hắc Long cười thầm nhìn từng biến hóa nhỏ trên mặt Phong Linh. Chọc bản tính cao ngạo như anh thất vọng nho nhỏ là thú vui gần đây của hắn. Dù Phong Linh có là thiên tài nhiều sức mạnh linh lực thì vẫn là con người sống vài chục năm, làm sao so được với hắn đã đi qua thời gian mấy ngàn vạn năm? Đương nhiên không nên làm quá đáng kẻo người ta thẹn quá hóa giận. Hắc Long dẫn Phong Linh đi lên cầu thang, mở cửa căn phòng bên trái. Phong Linh nhìn vào, lần này mới thật hết hồn. Đập vào mắt anh là cái giường thật lớn, trải bằng lông thú nhân tạo, những gối bông khá to choáng hết phân nửa chiếc giường. Cửa sổ là một mảnh kính trong suốt nhìn thấy bầu trời và khu vườn nhưng ánh sáng bên ngoài không lọt vào được. Tấm thảm mềm mại phủ dưới đất không chừa một khe hở, rèm cửa, tường, tất cả vật gì có trong phòng đều thuần một màu tím. Tuy rằng anh rất thích màu này, nhưng cái cách trang trí xa hoa trông cứ như phòng dành cho con gái. Phong Linh quay người lại, nhìn khuôn mặt hớn hở chờ đợi khen ngợi của hắn. Biết lời sắp thốt ra có thể làm hắn thương tâm nhưng anh không thể không nói. “Dẹp hết mấy thứ này, tôi muốn một căn phòng bình thường.” “Căn phòng này có gì bất bình thường?” Hắn chớp mắt vô tội. Hắn đã rất cố gắng bày trí từng chi tiết nhỏ trong phòng đạt đến mức hoàn mỹ nhất, tại sao Phong Linh không vui mừng như hắn mong chờ? “Thảm, lấy ra. Giường, đổi loại một người nằm. Quăng hết mấy cái gối hình thù kỳ lạ.” Phong Linh nghiến răng. “Thật hết nói nổi! Mấy thứ này nếu không có ren thì là bông hoa lá, hoặc là hình thú vật dễ thương, rất chướng mắt!” “Nhưng hợp với em mà!” Khẳng định không lùi bước. “Tôi -đã -nói -muốn -ở- trong -căn -phòng -bình -thường! Hay ngươi không biết cái gì gọi là bình thường hả?!” Phong Linh gắt, dọn đến sống trong nhà Vampire đã khiến thần kinh anh căng thẳng, nay đúng dịp tốt bùng phát. Hắc Long cũng cảm thấy nguy hiểm, dù trăm phần không muốn nhưng chọc giận người yêu thì càng khổ sở hơn, lập tức nịnh nọt nói. “Bây giờ đã khuya rồi, để mai ta kêu người dọn dẹp.” Phong Linh gật đầu hài lòng. “Được, hôm nay tôi tạm nghỉ trên ghế dài trong phòng khách.” “Không được! Em hãy nghỉ ở phòng ta!” “Còn ngươi?”
|
Hắc Long há miệng, định nói hai người sẽ nằm chung, nhưng rồi lời thốt ra lại khác với ý nghĩ. “Ta ngủ tại phòng này.” Hắn đâu ngu chịu khổ đặt lưng lên ghế, tuy ghế đủ dài cũng đủ êm ái không thua gì giường, nhưng phạm vi hoạt động hẹp sẽ khiến máu không lưu thông, hại thân thể. “Thôi đi, phiền phức. Tôi nằm trên ghế dài được rồi.” “Không, để ta!” “Còn nói nữa là tôi lập tức dọn ra ngay.” Phong Linh trừng mắt. Hắc Long cũng trừng lại nhưng không bao lâu sau gục đầu chịu lép vế. Anh thấy vậy lập tức dịu giọng. “Đi vào phòng ngủ đi.” Hắc Long ngẩng đầu, mấp máy môi không phát ra được lời nào. Hắn làm bộ dáng muốn nói lại thôi khiến Phong Linh không kiên nhẫn, lên tiếng. “Muốn gì nói lẹ đi.” “Phong Linh này, chúng ta sắp tới sẽ ở chung, nên trao đổi chút vấn đề.” Hắc Long chần chờ nhìn mặt Phong Linh. “Ta không có gì đòi hỏi, chỉ là…em có thể chấp nhận một yêu cầu của ta không?” “Nói đi.”
“Từ nay…em hãy gọi tên ta…” Hay anh thì càng tốt_Hắc Long câu sau chỉ dám nói thầm. Phong Linh nghĩ muốn cười, hắn ngập ngừng cả chục phút đồng hồ thì ra là vì cái này. Nhìn đôi mắt đen lấp la lấp lánh hy vọng rồi lại sợ bị thất vọng giống đôi mắt con cún, anh chợt nghĩ có phải lúc trước mình đối xử hắn hung bạo quá không? Làm hắn sợ thành như vậy. Thật ra anh không bài xích gọi tên hắn, chỉ là không thích tùy tiện gọi, miễn cho hắn khỏi quá đắc ý. Thêm một nguyên nhân mà Phong Linh cực lực không thừa nhận, gọi tên hắn khiến tim anh phút chốc đập nhanh, có điều gì đó rất thân thuộc mà anh dường như đã quên, không cách nào nhớ lại. “Biết rồi.” Sống trong nhà người ta, không thể không thỏa hiệp. “Cảm ơn em, Phong Linh!” Hắn vui mừng reo lên, cả khuôn mặt bừng sáng bởi nụ cười thật tươi. Nếu thuộc hạ Hắc Long có mặt ở đây, chắc chắn mắt trừng lớn đến nỗi rớt ra ngoài, sao có thể tin Hắc Long tàn khốc bây giờ chẳng khác cái đứa nhỏ được kẹo. Hắc Long có khuôn mặt rất đẹp, ngày thường biểu tình không lạnh lùng thì gian xảo cũng đủ chết người, bây giờ hắn cười rộ lên cả núi băng ngàn năm còn phải tan chảy. Phong Linh cũng không ngoại lệ, nhìn ngơ ngẩn đến khi nghe tiếng cửa khép mới giật mình. Mặt anh nóng lên bởi xấu hổ, cớ gì xem một người đàn ông, hơn nữa là Vampire đến mức thất thần. Phong Linh nghĩ đáp án bào chữa cho hành động của mình, con người luôn yêu thích xem sự vật xinh đẹp, mà Vampire đều rất đẹp, nên anh phản ứng là người bình thường phải có. Lần đầu tiên anh thấy hắn cười chân thật đến vậy, hệt đứa trẻ. Có lẽ sống cùng Hắc Long sẽ không quá khó chịu. Suốt ngày căng thẳng phòng bị làm anh mệt mỏi, trong khoảng thời gian này hãy tạm quên thân phận thiên địch của hai người đi. Anh bước xuống cầu thang, nằm xuống ghế dài có lớp nệm êm ái, đắp tấm chăn, đi vào giấc ngủ chập chờn. Trong cơn mơ, anh thấy thân người bị ai đó nâng lên rất nhẹ nhàng, như là đang ôm bảo vật trân quý nhất. Anh muốn xem người đó là ai nhưng không thể mở mắt, lơ mơ suy đoán vòng tay rắn chắc hẳn nhiên là đàn ông. Vô ý thức rúc vào ngực người đó, thỏa mãn thở dài, trái tim nóng lên. “Cha ơi…” Dù là mơ anh mong được cha ôm một lần, cảm nhận tình thân chẳng bao giờ có. Chỉ một giây phút ảo mộng ngắn ngủi, anh đã thấy rất mãn nguyện. Trong bóng tối có tiếng thở dài khe khẽ, đôi mắt đen lóe tia sáng dịu dàng nhìn người trong lòng ngực ngủ say, cúi đầu liếm giọt lệ nơi khóe mắt không chịu chảy xuống. Nhè nhẹ ôm chặt thân người mảnh khảnh, hắn sẽ không buông tay, tuyệt đối sẽ không để sinh mệnh yêu thương nhất lần nữa trôi qua. TV………….TV Lúc Phong Linh mệt mỏi mở mắt ra đã là buổi chiều ngày hôm sau. Anh kinh ngạc phát hiện mình nằm trên giường bọc da beo trong căn phòng rộng lớn xa lạ. Anh bước ra cửa nhìn lại, thì ra là phòng Hắc Long. Có lẽ thừa lúc anh ngủ say hắn lén ôm anh đi, vòng tay vững vàng kia là của hắn sao? Cảm giác an tâm lúc đó làm anh lưu luyến. Mạnh lắc đầu, quên đi, không được tiếp tục nghĩ. Bước xuống cầu thang, anh thấy hắn nằm ngủ nơi lẽ ra tối qua anh nằm. Chân của hắn lộ ra ngoài khoảng không, thân hình hơi co lại có vẻ không quá thoải mái. Nhìn tình cảnh này anh hơi xúc động, mắng khẽ. “Thật là đồ ngốc!” Phong Linh cúi xuống nhặt tấm chăn rơi dưới đất đắp lên người hắn, động tác mềm nhẹ vô cùng. Bản thân anh không phát hiện giờ đây ánh mắt nhìn khuôn mặt ngủ của hắn có bao nhiêu ôn hòa. Phong Linh đứng thẳng, sờ bụng, nhớ hôm qua hắn nói nhà bếp ở hướng nào, quay lưng đi. Anh không biết Vampire có hay không cũng ăn cơm, thôi cứ làm một phần, hắn không ăn thì anh đem đi cho đồng nghiệp trong quán bar. Nhớ một lần đãi tiệc anh trổ tài nấu nướng, mọi người trầm trồ khen không ngớt. Hắc Long thức giấc khi nghe mùi thơm thức ăn, nhìn xuống thấy tấm chăn đắp trên người, môi khẽ nhếch, trong mắt tràn ngập ý cười. Hắn có thể nghĩ đây là bước tiến triển thuận lợi cải thiện mối quan hệ giữa hai người? Hắn có thể cho rằng kỳ thật Phong Linh không hề ghét hắn như biểu hiện ra bên ngoài? Hắn có thể vọng tưởng một ngày nào đó sẽ được…anh yêu? Nghe tiếng chân của Phong Linh, hắn vội nhắm mắt vờ còn ngủ. Bước chân dừng lại, một bàn tay lay vai hắn. “Này, còn chưa chịu dậy?!” Hắc Long mở bừng mắt, kéo mạnh tay Phong Linh. Mắt anh mở to, nhìn khuôn mặt hắn ngày càng sát gần. TV……………TV “Chào đại ca!” “Chào đại ca!” “Mặt của đại ca…!”
|
Hắc Long toát ra quanh thân hàn khí đủ đóng băng xung quanh khiến tên đàn em trong màn hình vội ngậm miệng. Xong cuộc họp thường niên, hắn tắt màn hình, dựa lưng vào ghế, với tay lấy gương soi. Một bên má sưng vù, bên còn lại in dấu năm ngón tay đỏ rất đều và rõ, mắt thì bên tím bên xanh. Hắn sao không biết thuộc hạ ánh mắt quái dị nhìn mình, chắc đang tự hỏi là ‘cao thủ’ nào chiến đấu dữ dội đến mức làm hắn thảm trạng cỡ này. Hắc Long mặc kệ bọn chúng suy luận ra cái gì kết quả. Hắn tủm tỉm cười, nói thầm. “Đây là dấu ấn tình yêu, mong sao lâu phai.” “Ê, Hắc Long! Biến đi đâu rồi hả? Có ăn hay không?!” Giọng Phong Linh vọng qua cánh cửa. Hắn vội vàng mở cửa la lớn. “Tới liền!!!” TV……………TV Ở một nơi không xa, trong căn phòng giống như phòng họp, ba người đàn ông sắc mặt trầm trọng nhìn nhau. “Thật không hiểu nổi, sao đại ca tin tưởng thằng người Ý đó hơn chúng ta chứ?” “Bình tĩnh đi anh Thành, đại ca có lý do mà.” “Đúng đó, chúng ta chỉ nên tin tưởng làm theo chỉ thị của đại ca.” “Thôi không nói nữa. Đại ca lúc này kỳ lạ quá, mới nãy cũng vậy.” Thành chuyển đề tài. “Khuôn mặt thương trầm trọng, là ai cao tay đến mức có thể đánh được đại ca? Ngay cả Braisi tiếp đại ca không đến mười chiêu đã thảm bại!” Giọng hâm mộ. “Trước giờ chưa từng thấy đại ca bị thương, lại còn tỏ vẻ vui mừng.” Một tên khác gật đầu tán đồng. “Chắc bị quỷ ám hay ma nhập rồi.” “Không chừng mấy vết thương đó là do đại tỷ gây ra.” Khẳng định suy luận. “Hả? Tao chưa từng thấy đại ca quen ai lâu cả, có bao giờ nghe nói đến đại tỷ đâu?!” “Đồ ngu! Mày đi theo đại ca bao nhiêu năm rồi, không hiểu tính đại ca sao? Đại ca ít nói về bản thân lắm, chắc chắn là giấu anh em chúng ta về đại tỷ!” “Nói là vậy, nhưng tao thấy không có khả năng!” Giọng nghi ngờ. “Thì người yêu đánh mới mặt hớn hở như vậy! Nếu là người khác bản lĩnh làm đại ca bị thương, đại ca sẽ kêu chúng ta điều tra tường tận về kẻ đó, sau đó số phận tên kia chỉ có một chữ: thảm. Thế nhưng mày xem đi, đại ca hôm nay tâm trạng vô cùng tốt, thỉnh thoảng nhếch miệng cười! Đó chẳng phải bằng chứng còn gì?” “Mày có lý!!!” “Mỗi khi tao bị vợ đánh tình trạng cũng y hệt đại ca!” Hai ánh mắt khinh thường nhìn tên ngốc vừa phát biểu câu trên. Hôm nay là một ngày đẹp trời, Trái Đất vẫn quay đều.
Ballad 5: Trước lúc giông bão Thời gian thấm thoát trôi qua hai tháng, Phong Linh quen dần có Hắc Long trong cuộc sống. Đã không còn nổi gai người mỗi khi gọi tên hắn, cả phản xạ ném vũ khí trúng đích cũng tăng tiến nhờ mấy trò sàm sỡ của hắn. Theo thỏa thuận, việc nhà chia luân phiên khoảng thời gian rảnh giữa Phong Linh và Hắc Long. Thường thì trông hắn có vẻ nhàn hạ hơn, hầu hết công việc dọn dẹp nhà cửa đều là hắn làm. Nhưng mỗi bữa ăn thì một tay Phong Linh nấu, chẳng hiểu sao hắn cương quyết bắt anh xuống bếp. Phong Linh nhìn đồng hồ treo tường điểm 1 giờ sáng, căn nhà không hơi thở chứng minh vắng chủ nhân. Tắm rửa xong theo lẽ thường anh nên nhắm mắt ngủ, nhưng không hiểu sao hôm nay trằn trọc. Phong Linh bật người dậy đi xuống lầu, bán nằm trên ghế dài, lật sách, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ. Mắt nhìn chữ mà tâm trí anh nghĩ về hắn. Hắc Long chưa khi nào về trễ như vậy, bình thường hắn luôn xuất hiện ở quán bar rồi hai người cùng về, hoặc ngồi nơi phòng khách tươi cười chào đón khi anh mệt mỏi mở cửa. Nghĩ lại thì lúc sáng sớm hắn rời nhà có vẻ vội vã, chẳng biết hắn có gặp chuyện gì không? Phong Linh lắc mạnh đầu xua đi cảm giác lo lắng tội lỗi. Hắc Long là Vampire, hắn không hại người thì thôi chứ ai làm gì được hắn. Anh phải nên căm ghét hắn, không được yếu mềm để những cảm xúc không cần thiết khác xâm chiếm. Phải rồi, không chừng hắn đang gây hại cho con người vô tội nào đó. Càng nghĩ anh càng tự trách mình quá mất cảnh giác, đáng lẽ phải theo dõi hắn chặt chẽ, anh là người duy nhất có thể kiềm hãm con quái vật đó. Càng nghĩ càng thấy sợ hãi. Tiếng mở cửa và bước chân nhẹ nhàng cắt ngang dòng suy tưởng ngày càng đen tối của Phong Linh. Anh thở phào nhẹ nhõm, vờ chăm chú đọc sách. “Về rồi à.” “Ừ.” Phong Linh nhận ra giọng hắn lạnh lẽo hơn bình thường, đang nghi hoặc thì chuông điện thoại reo vang. Anh nhoài người nhấc ống nghe lên, không quên mình đang ở nhà ai nên nói. “Đây là nhà Vương Hắc Long, xin hỏi ai vậy?” Chờ mãi không thấy người kia lên tiếng, anh lịch sự nhắc lại. “Xin hỏi kiếm ai?” Đầu dây bên kia vẫn im lặng, anh bực bội gắt. “Kiếm ai hả? Không nói tôi cúp máy!” Phong Linh nhíu mày nghiêng tai lắng nghe, đầu dây bên kia vẫn không tiếng động. Rồi âm thanh ‘tút, tút’ như còi xé chọc thẳng vào màng nhĩ anh. Phong Linh bực bội gác máy, Hắc Long lên tiếng. “Là ai?” “Không biết!” Chợt nhận ra mình gắt gỏng vô lý, anh thêm câu sau. “Chắc là điện thoại phá rối, mấy người rảnh rỗi hay làm chuyện vớ vẩn.” “Ừm.” Phong Linh ngẩng đầu lên, tròng mắt bỗng thu hẹp, gấp giọng hỏi. “Ngươi làm sao vậy?” “Không có gì.” “Không có gì mà quần áo thế này?” Phong Linh đứng dậy bước tới trước mặt hắn. “Hơi sơ ý chút.” Hắc Long né tránh ánh mắt tra xét của Phong Linh. “Khuya rồi, nên đi ngủ.” Nói xong hắn bỏ đi lên lầu như chạy trốn. Dĩ nhiên Phong Linh không tin. Làm gì có chuyện hắn sơ ý đến nỗi quần áo rách mấy chỗ thêm dính bùn, khác hẳn ngày thường hình tượng lịch sự thanh tao, xem bộ dáng hắn rất mệt mỏi. Anh tò mò muốn biết thế lực nào gây được vết rách trên quần áo hắn, còn làm hắn có vẻ chật vật. Tuy nhiên xem hắn hôm nay trốn tránh thì hiểu dù hỏi cũng chẳng nhận được câu trả lời. Không biết nên mừng hay khóc, sau một khoảng thời gian sống chung làm anh đại khái hiểu tính nết Hắc Long. Anh luôn băn khoăn, dọn đến sống cùng hắn có phải sai lầm? Con người khác gỗ đá, ở lâu tất nảy sinh tình cảm, nhất là khi Hắc Long tỏ ra đầy ‘tính người’. Nếu hắn không là Vampire, có lẽ là người duy nhất khiến anh thấy thả lỏng, anh và hắn hòa hợp hầu như không cần lời nói. Anh tiếc nuối, trời cao trớ trêu, chính tay anh sẽ phải hủy diệt nơi chốn khiến bản thân an tâm. Khi thời khắc đến, anh thật có thể thẳng tay chấm dứt sinh mệng của hắn sao? Phong Linh nghĩ, chỉ có thể chờ đợi đến lúc đó mới biết được, còn bây giờ tất cả chỉ là suy đoán không chính xác. Chỉ mong sao thời gian chậm rãi trôi. TV……………..TV Những ngày kế tiếp Phong Linh sống trong bực bội, đến lúc không chịu nổi nữa anh hét lên qua ống nghe điện thoại. “Làm gì cứ nhá máy hoài vậy hả?! Đồ điên!!!” Thô bạo quăng ống nghe xuống, anh trừng mắt nhìn kẻ ngồi đối diện vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa. “Cười cái gì?” “Lúc nãy cách em nói chuyện hoàn toàn không giống linh mục.” Hắc Long lắc đầu, đáy mắt có ý trêu chọc. “Tôi là người chứ đâu phải thánh nhân? Suốt ngày điện thoại reo chuông ầm ĩ, bắt máy thì đầu dây bên kia im lặng, không nổi khùng mới lạ!” Anh hậm hực đứng dậy đi tới tủ lạnh uống hết chai nước mát.
|