Chồng Tôi Là Một Playboy
|
|
Chương 9 Sưu tầm - Đại ca! Con bé đó là Giả San San đó, mình mà mạnh tay quá nó sẽ...Hoàng Nhật gia và Giả Đông tuyệt đối không tha cho chúng ta mất.
- Nó không chết được đâu vì còn có thằng khốn Nhật Phong mà
- Nhỡ nó mặc con bé thì sao? Tình cảm của 2 đứa chúng nó cũng đâu tốt đẹp
- Thằng ngu! Mày không thấy tối hôm trước khi con bé ngã xuống biển chính thằng Nhật Phong đã cứu nó còn gì
- Nhưng...còn thằng Đình Nhân
- Nó không liên quan gì chuyện này hết. Mà cũng thiệt cảm ơn nó, không có thằng đó thì chẳng thể nào mình biết được chuyện thằng Phong có tình cảm với con bé ngốc kia.
- Vậy em đi 1 vòng dặn dò mấy đứa khác rồi bắt đầu kế hoạch. Chắc giờ này nó đang sốt sắm kiếm con bé đây mà.
Tại khách sạn nửa tiếng trước
Hắn rảo bước trên hành lang, qua cửa phòng nó, hắn chợt dừng lại nhìn rồi ngoảnh mặt thất vọng bỏ đi.
Từ phòng nó sang phòng hắn phải đi một khoảng khá lâu thế nhưng hắn vẫn vô thức chấp nhận rồi đôi lúc lại giật mình khi nhớ ra những việc làm ngu ngốc của mình những ngày qua.
Đứng trước cửa phòng mình, hắn chần chờ khi đưa tay vặn khóa vì hắn biết khi mở cửa ra, nó sẽ không còn ở bên trong chờ đợi hắn như ngày trước.
Thế nhưng, cứ đứng ngoài cửa mãi cũng chẳng phải cách tốt nhất. Hắn quyết định mở cửa và đối mặt với thế giới thiếu vắng nó.
Trước cửa phòng hắn chợt lấp lánh vật gì đó bằng kim cương. Cúi xuống, hắn bất ngờ khi nhận ra đó chính là chiếc nhẫn cưới của nó- chiếc nhẫn trên đời chỉ có một và được làm từ nửa còn lại của viên kim cương độc nhất vô nhị đã ngừng khai thác ở châu Âu từ cuối thế kỉ XIX.
Cái cảm giác bất an kia lại dội về như tạt gáo nước sôi vào lòng hắn. Nó không thể bỏ chiếc nhẫn quý giá này lại đây càng không thể vứt lăng lóc dưới sàn. Dù có giận hắn đến mấy thì nó cũng sẽ gọi hắn ra để trả nhẫn chứ không phải là vứt trước cửa.
"Ring...ring...ring...." - điện thoại trong túi hắn rung lên. Vội vã rút điện thoại, số nó hiện lên trên màng hình, hắn thoáng vui mừng
- Cô đang núp ở cái xó xỉnh nào thế hả? Cô tưởng muốn trả là trả được sao?
- Hoàng Nhật Phong! Mày vẫn cái giọng điệu độc tài như vậy sao? Tao nghĩ 3 năm đủ để mày suy nghĩ lại rồi chứ
- Dương Triệu Vũ
- Mày vẫn còn nhớ tao sao? Chắc chuyện đó mày chưa quên đâu nhỉ, hôm nay là ngày tao ra khỏi trại giáo dưỡng, nhớ mày nhưng lại hơi khó liên lạc đấy không ngờ...
- San San đâu? Sao mày có được điện thoại của San San. Mày đã làm gì cô ấy, thằng khốn! - hắn vội cắt ngang
- Tao có làm gì đâu, chỉ giữ cô ấy lại để xin số điện thoại của mày thôi.
- Mày cần gì?
- Hiểu chuyện đó, mày vẫn là Hoàng Nhật Phong thông minh như ngày xưa. Vẫn chỗ cũ
Rụp....tut..tut...tut...
Sau khi dập máy, hắn lao nhanh ra nhà xe và phóng đi như bay trên chiếc mô tô bóng bẫy
- "Dương Triệu Vũ chết tiệt, cậu mà làm gì con bé ngốc đó thì tôi sẽ không tha cho cậu đâu. Chờ tôi, San San! Nhất định tôi sẽ đến, không được phép xảy ra chuyện gì đấy." "Giả San San"
Hắn dừng lại trước một khu nhà hoang. Khoảng 10 tên đón đầu hắn từ ngoài cửa chính.
- Triệu Vũ! Cậu ta thật hiếu khách.
Hắn vừa nói hết câu thì chạy nhào vào đám côn đồ, đánh tơi tả đúng với kiểu playboy của hắn. Càng tiến sâu vào trong, mùi máu càng tanh nồng, màu đen của bóng tối thoáng rùng rợn, những con dơi đậu trên nóc nhà khẽ trừng đôi mắt xanh hoang dã nhìn hắn, mạng nhện giăng tứ tung làm cái thế giới chết chóc này mỗi lúc trở thành ác mộng. Mọi thứ với hắn không có gì là đáng sợ, vẫn như 3 năm trước, thế giới đen này đã chết từ cái ngày hôm đó và bây giờ lại trở về cùng với sự xuất hiện Triệu Vũ.
Một đoạn ngắn, hắn lại gặp một toáng người mỗi lúc một đông khiến thể lực giảm trầm trọng. Lực lượng trên dưới 100 người nhưng chỉ đối phó với 1 mình hắn. Vào đến địa bàn chính và nhìn thấy nó...xem như hắn đã cố lắm rồi.
Bắt gặp n ó nằm im lìm trong một chiếc hộp kính lớn ngập nước, mọi cử động dường như đã bất lực tim hắn nhói lên khi một lần nữa nó lại gặp nguy hiểm vì hắn. Còn với hắn, toàn thân bầm dập, đã thoáng thấy những vệt máu trên khóe miệng hắn lăn dài. Vẻ lịch lãm ngày nào đã thế dần một con thú mù quáng chỉ còn biết đánh, đánh với trái tim và bộ óc dần ngập tràn một hình ảnh duy nhất.
- Hoàng Nhật Phong khá lắm, đã lâu rồi mà phong độ của mày vẫn không hề suy giảm.
- Tao đã đến rồi, thả San San ra đi. - Hắn nhìn Vũ cứng rắn nói
- Con bé đó quan trọng với mày đến vậy sao? Còn Hà Quyên, cô ấy là gì của mày, là gì mày nói đi. Hôm nay, mày phải trả giá cho tất cả những gì mày làm 3 năm trước, trả giá cho một thằng nhoc 15t ngốc nghếch, trả giá cho sinh mạng của Hà Quyên, trả giá cho 3 năm thằng bạn thân của mày phải ở trong trại giáo dưỡng sống không bằng chết. Trả hết đi thằng khốn. - Triệu Vũ vừa nói vừa tới tấp đánh hắn
Lặng im, không nói, không phản ứng, chỉ cười, hắn nhếch mép nhìn Triệu Vũ. Một cái đấm kết thúc- cái đấm vẫn còn mạnh như ngày trước, cái đấm mà chỉ cần nếm phải thì dù giỏi cách mấy cũng phải đi đời, cái đấm từ cánh tay thép Dương Triệu Vũ- đàn anh khét tiếng trong giới côn đồ và là bạn thân của tiểu Hoàng đế Hoàng Nhật Phong.Liệu hắn có chịu nổi không công lực của cái đấm tưởng đã chết từ cái hôm ấy. Hà Quyên là ai? Dương Triệu Vũ là bạn thân của hắn nhưng sao lại đối xử như vậy với hắn? Con nó, nó sẽ chịu được bao lâu cho đến khi hắn cứu nó.
|
Chương 10 Sưu tầm 3 năm trước
Khi hắn mới chỉ là một thằng nhox 15t hiếu thắng, ngoài chuyện đánh nhau và tranh dành ghế Hoàng đế hắn dường như chỉ biết đến máu me.
Dương Triệu Vũ hơn hắn 1t là thằng bạn thân chí cốt của hắn được hắn cứu về từ xóm chợ côn đồ từ năm 5t từng cùng hắn "chinh chiến" sinh tử trên nhiều "mặt trận".
Hai thằng con trai như hai con thú điên đảo với khát vọng chém giết điên cuồng mà không có bất cứ thế lực nào ngăn cản bởi hắn là cậu ấm độc nhất của Hoàng Nhật gia giàu có điều duy nhất có thể làm lúc này là tránh xa, càng xa càng tốt.
Rồi một ngày, đứa con tên Hà Quyên xuất hiện bên đời chúng- một đứa con gái dịu dàng, nhân hậu dường như chỉ sinh ra để cảm hóa những thứ bất trị này.
Rồi cũng như bao câu chuyện cổ tích khác, cô công chúa tốt bụng cũng có ngày làm dịu đi con quái vật hung tàng và biến nó thành chàng hoàng tử bằng chính tình yêu của mình. Và vì thế mà Triệu Vũ đã rút lui, đã chôn giấu hết tình cảm của mình với Hà Quyên để vẻn vẹn tình cảm của hắn với cô ấy. Mãi cho đến cái ngày định mệnh ấy...
Ân oán rồi có lúc cũng phải trả, hắn và Vũ trở lại trận chiến cuối cùng nhưng chỉ có một điều khác với các trận khác chính là giờ đây họ đã vướng bận với tình yêu.
Lợi dụng điều đó lũ bẩn thiểu kia đã vô ý thay thần chết cắt đi sợi chỉ sinh mạng của Hà Quyên. Hắn trở nên điên loạn nhất thời và ra tay giết chúng.
Cơ quan hình sự có dịp can thiệp và đương nhiên hắn có thể thoát tội nhưng chỉ có một cách duy nhất...
Triệu Vũ đã nhận hết tội theo lời bắt buộc của ông nội hắn, từ đó sống trong trại giáo dưỡng.
Một phút không suy nghĩ, hắn đã mất tất cả, mất đi người yêu thương nhất, mất bạn, mất luôn bản chất.
Trở về thực tại
Hắn nằm im lìm trên sàn nhưng đôi môi vẫn nhoẻn miệng cười khiến Triệu Vũ dù rất mệt mỏi những cũng phải giật mình.
Dùng hết sức bình sinh còn lại của mình, hắn gượng đứng dậy. Dù đang trong tư thế siêu vẹo, toàn thân bầm dập, dường như bộ phận tự vệ của hắn đều đã không thể sử dụng được nữa mà hắn vẫn cố nhếch từng bước nặng nề tiến về phía nó.
- San San! - Hắn khẽ nói rồi đưa tay vớ lấy cây gậy của Triệu Vũ đập mạnh vào tấm kính rồi cũng ngã phịch xuống
Theo dòng nước nó ào ra lạnh, rát ập vào vết thương trên người hắn. Đưa tay đón lấy nó, hắn cười dịu dàng. Lúc ấy, Triệu Vũ đã nhận ra rằng Nhật Phong của 3 năm trước đã thực sự trưởng thành, đã biết suy nghĩ và đã thực sự có tình cảm.
Đây là lần thứ 2 nó được hắn vớt từ dưới nước lên. Hắn cố mang lại hơi thở về cho nó.
- Ọc..ọc...ặc...ặc....ư...ư...
Hắn cười tươi tỉnh hơn khi chắc chắn rằng nó đã có thể sống. Nhấc bổng nó lên, hắn đưa nó về khách sạn trước con mắt kinh ngạc của Triệu Vũ.
Một lần nữa nó lại cảm nhận được cái ấm áp nồng nàn khi bên cạnh người dấu mặt kia, bên cạnh đó nó còn nghe thấy tiếng moto và mùi máu. Dù cố gắng mở mắt để xác thực người đó là ai nhưng dường như ông trời không muốn nó tỉnh lại mà chỉ muốn nó mãi mãi nợ người đó một lời cảm ơn.
|
Sáng hôm sau
Ánh nắng yên bình, tinh nghịch len lõi qua từng khe cửa vào phòng đánh thức nó. Mệt mỏi nhìn mọi thứ nó nhận ra mình đang ở trong chính căn phòng của mình, mọi thứ cứ như một cơn ác mộng về những cảm xúc lạ kì.
Rồi chợt nó giật mình khi phát hiện người mình hơi ẩm và có cả vệt máu nhưng không phải của nó. Nó giần nhớ ra cái cảm giác bồng bềnh trong nước
- Lẽ nào mình lại ngã xuống biển, không thể nào, hôm qua mình đúng là bị ai đó đánh ngất
Mùi máu và tiếng mô tô bắt đầu vang lên trong đầu nó, lao ra khỏi phòng nó chạy sang phòng Đình Nhân.
- Nhân! anh mở cửa ra, mở ra em có chuyện cần hỏi anh
Anh vừa mở cửa thì nó nhào ào vào xé toạt chiếc áo sơ mi anh đang mặc rồi trong mắt nhìn anh
- Không phải là anh, không phải anh, anh đã gạt tôi, anh đã nói dối.
Nói rồi nó chạy đi thật nhanh về phía phòng Nhật Phòng mặc cho anh mãi gọi.
Cửa phòng hắn khóa chặt dù nó kêu la thế nào cũng không hề có động tĩnh gì từ bên trong. Nó gọi tiếp tân lên mở cửa rồi chạy xông vào lục lọi, tìm kiếm. Thực sự hắn không có trong phòng
- "Nhật Phong! anh ở đâu? Anh đang ở đâu vậy, đừng bắt tôi phải tiếp tục trò chơi trốn tìm này nữa, ra đi"
Không ngừng nghỉ, nó gọi điện cho lực lượng công an huy động tìm kiếm. Cho vệ sĩ tìm khắp các ngóc ngách trong thành phố và lục tung tất cả các bệnh viện.
- Thưa Giả tiểu thư, chúng tôi tìm thấy một chiếc moto trong một bệnh viện gần khách sạn.
- Tôi sẽ đến ngay
- Vâng! thưa tiểu thư
Nó tự mình lao ô tô đi, đến nơi nó cùng một đoàn tùy tùng xông vào bệnh viện vẻ sốt sắm, đến quầy tiếp tân, nó hỏi dồn dập
- Tra cho tôi xem hôm nay có bệnh nhân nào tên Hoàng Nhật Phong không? Nếu có thì ở phòng nào, ra làm sao rồi? Và...cô có nhanh lên không? - Nó hét lên khiến cô y tá xanh mặt tay di chuột lia lịa, mắt đảo tứ tung, đầu gật lên, cúi xuống liên tục, tay con lại ra sức lật sổ
- Thưa tiểu thư, tối qua có 1 thanh niên khoảng 18t tên Hoàng Nhật Phong, bị thương rất nặng nằm ở phòng 203 tầng 2 - Cô y tá nói một mạch , mặt toát mồ hôi hột
Nó rảo bước thật nhanh vào thang máy, lục tung khắp tầng 2
|
Chương 11 Sưu tầm Xoạt... - Tấm màn trắng phòng 203 bị nó giật phăng. Đập vào mắt nó là một cái xác nằm bất động, trùm dải khăn trắng phủ mặt. Bên cạnh là hai chiếc nhẫn kim cương và cái điện thoại lốm đốm máu.
Nó tròn mắt khi nhận ra chiếc nhẫn đó hệt như cái mà nó và hắn đeo, nhìn lại tay mình, nó càng bị thuyết phục rằng chiếc nhẫn kia là của nó. Đeo nhẫn vào tay, nó nhấch điện thoại lên gọi cho hắn.
- " Làm ơn đi, không phải là anh , không phải, đừng rung, đừng..."
" Ring...ring...ring...." - chiếc điện thoại rung lên từng đợt như xé toạt trái tim nó, xé toạt hi vọng, xé toạt cuộc đời hắn.
- Không thể nào.......... - nó gào lên rồi ném mạnh chiếc điện thoại xuống đất vỡ toang, chạy lại bên cái xác nó khóc òa lên
- Đồ hách dịch, anh có tỉnh lại không hả? anh tính chết một cách nhạt nhẽo như vậy sao? Tôi cưới anh về là để làm vợ anh chứ không phải ngồi lo hương khói cho anh đâu đó, tỉnh lại cho tôi, mở mắt ra rồi nói cho tôi biết rằng anh chính là cái người mà tôi mãi mong đợi trước giờ, tỉnh lại, tỉnh lại... - nó vừa khóc vừa nói, tay thì đập liên hôi lên cái xác
Xoạt...
- Cô dừng lại đi, đừng có dày xéo lên cơ thể người chết như vậy chứ. - Giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng nó khiến nó chợt thừ người ra, không khóc, không nói, tay ngừng đánh.- Đồ độc miệng, ai cho phép cô trù tôi chết hả? Và cô cũng chưa cần phải lo hương khói cho tôi sớm vậy đâu. Với lại, nếu hôm nay tôi chết thì cũng không nhạt nhẽo vì...Còn nữa, tôi không muốn chỉ vì tôi là người đó mà cô thích tôi đâu.
- Ai thèm thích anh kia chứ - Nó nhoẻn miệng cười rồi chợt đứng phắt dậy, quay về phía sau ôm chầm lấy hắn.- Đồ dối trá, anh dám lừa tôi
- Ai lừa cô chứ, y tá chỉ để tạm đồ đạc của tôi ở đây để sơ cứu vết thương thôi mà. Tự cô suy diễn bậy bà rồi òa ra khóc chứ bộ.
- Còn nói nữa - Nó buông hắn ra đỏ mặt.
Nhìn vẻ mặt ngượng nghịu của nó, hắn khẽ cười- nụ cười đã không còn đểu giả như lần trước. Hắn đeo chiếc nhẫn vào tay rồi kéo nó đi sắm điện thoại mới.
Tại cửa hàng điện thoại
- Chào cậu chủ, tiểu thư!
- Sao đi đâu người ta cũng gọi tôi như vậy nhỉ? - hắn nhìn nó vờ thắc mắc
- Này! đừng có lợi dụng thời cơ mà tự khen ngợi mình đó - Nó nói
- Sao cô đoán hay vậy, chắc tại tôi đẹp trai, phong độ nên ai cũng biết ấy mà.
- Wey...
- Thôi thôi được rồi
Hôm nay, nó chợt nhận ra rằng mình và hắn có rất nhiều điểm giống nhau. Ngoài cá tính ngang ngược, bướng bỉnh, nó và hắn còn có cách nói khó nghe như nhau, thích nói khích và tự khen.
- Chỉ ơi! Chọn cho em mấy kiểu điện thoại cảm ứng ấy - (cả hai đồng thanh) Phải chăng lại là một sự giống nhau từ cả 2.
- Này, sao anh bắt chước tôi
- Tôi làm vậy khi nào, là cô thì có
- Anh đừng có vô lí nha
- Cô thì đừng suy bụng ta ra bụng người, cô cũng vô lí khác gì tôi đâu
|
Một lúc sau, nó và hắn cùng lấy một loại điện thoại cảm ứng giống hệt nhau mặc dù mua ở 2 quầy khác nhau (để khỏi cãi lộn)
Trở về khách sạn
Đình Nhân đã đứng trước cửa phòng nó tự bao giờ. Nhìn vẻ mặt
cho chút mình phải về nha
Nhìn vẻ mặt Đình Nhân lúc này hiển hiện biết bao nỗi lo lắng lẫn ân hận. Chút chờ đợi thoáng vươn vấn trên khuôn mặt hớn hở của anh khi nhìn thấy nó bình an trở về.
- Anh đến đây làm gì? - Nó quay mặt đi nói
- Anh đến để xin lỗi em. San San! Anh thực sự xin lỗi
- Được rồi, anh có thể đi - Nó lạnh lùng kéo hắn đi qua anh
- Anh sẽ đi, sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em thêm lần nào nữa. Nhưng...trước khi đi anh muốn nói với em tất cả những gì anh đã giấu kín suốt 10 năm qua. San San! anh đã thích em từ rất rất lâu, từ khi em mới chỉ là một cô bé 8 tuổi.
- ... - Nó chợt đứng khựng lại
Quay lại nhìn nó, anh nói:
- Thật ra, anh và em đã từng gặp nhau trước đó rồi, là khi em sinh nhật năm 8 tuổi.
- ...
- Trong buổi tiệc hôm ấy, hình ảnh cô bé tinh nghịch cùng nắm sớm và sóng biển đã bức anh ra khỏi cái thế giới thượng lưu ngộp ngạt. Anh còn nhớ mãi cái nụ cười hồn nhiên của em khi ấy để rồi cất nó vào sâu trong trái tim đang ngày mãi lớn dần một tình yêu. Ngày ngày, anh mãi ngắm nhìn em qua những bức ảnh tự tay chụp về em. Rồi khi em sang Anh, anh đã bí mật theo em rồi tiếp tục cái công việc mà thường khi anh vẫn làm. Mãi cho đến lúc anh nhận được tin em sẽ kết hôn cùng thiếu gia nhà Hoàng Nhật trái tim anh đã vỡ òa khi ấy. Dù rất đau nhưng anh vẫn cố chấp nhận cái sự thật phũ phàng ấy và tiếp tục lặng lẽ theo em. Đó là lí do anh đến đây. Công chúa em quay lại nhìn anh lần cuối được không? - vừa nói anh vừa tiến lại gần chỗ nó
- ... - Nó nhạt nhòe nước mắt quay lại
- Nhật Phong, tôi giao công chúa lại cho cậu. - anh nhìn hắn nói rồi khẽ cúi đầu hôn lên mắt nó, quay đi cay đắng
- Anh....... - Nó òa lên chạy đến ôm chầm lấy cái bóng dáng đã thoáng rưng rưng- Em xin lỗi, xin lỗi anh, xin lỗi vì nhỡ quên mất anh.
- Không phải lỗi của em, là tại anh nhút nhát không chịu thổ lộ. Đừng khóc cũng đừng nói gì nếu không anh sẽ không đi được đâu đó. - Anh không quay lại chỉ đưa tay gạt nó ra rồi rảo bước thật nhanh.
|