Chồng Tôi Là Một Playboy
|
|
Chương 12 Sưu tầm - Hu..hu... - Ngay sau khi Đình Nhân đi, nó và hắn cũng lên đường trở về nhà
- Khóc cái gì mà khóc?
- Anh thử là tôi xem có cảm động mà khóc không?Hu...hu....
- Tôi sao là cô được?
- Thế nên anh mới không hiểu được.
- Có cần cho mượn vai không? - Hắn ngượng ngùng nói
- Không thèm, tôi mượn cả người anh cơ - Chưa kịp nghe lời đồng ý cũng như thấy phản ứng của hắn, nó ôm chầm lấy hắn khóc nấc lên.
- Cô đang làm cái gì vậy? Tôi đang lái xe, bỏ ra, bỏ ra...
Về đến nhà thì trời cùng sẫm tối. Vì quá mệt nó đã thiếp đi từ lúc nào. Cho người mang hành lí vào nhà, hắn bế nò về phòng rồi sang gian chính chào hỏi ông nội và ba mẹ.( nhà của hắn rất rộng được chia ra thành nhiều gian khác nhau tất cả đều quay về hướng gian chính kiến trúc vừa hiện đại vừa cổ kính trông rất giống cung điện phương Tây)
- Thưa ông, thưa ba mẹ chúng con mới về
- Ăn gì chưa con? San San đâu? - Mẹ hắn ân cần hỏi
- Cô ấy ngủ rồi ạ.
- Chắc tại mệt quá đây mà - mẹ dịu dàng nói- Thôi! con ăn cơm đi chút nữa mẹ nấu cháo tổ yến, con mang lên cho con bé nha.
- Sao lại là con chứ? - Hắn đứng phắt dậy
- Con định bảo mẹ con mang đến sao? - Ông nội nhìn vào roi mây đang treo vắt vẻo trên tường nhà mà nói
Hắn ngồi xuống hắn học
- Con đừng tưởng ta không biết. Sao con lại đẩy San San xuống biển? - Ông hỏi
- Chỉ tại cô ta...
- San San, nó làm sao?
- Cô ta nói những lời khó nghe khiến con bực mình.
- Tức giận thì còn kề mẻ chai vào cổ nó rồi đẩy xuống biển sao?
- Ông...sao ông lại bênh vực cho cô ta chứ, con mới là cháu ông đây
- San San không phải cháu dâu ta sao?
- Hừm... - hắn không nói được gì, cặm cụi ăn cơm.
Một lát sau
- Nhật Phong! Con đi đâu đó, mang cháo lên cho San San đi chứ
- Mẹ... - hắn quay lại nhìn mẹ bất mãn
- Nhanh đi - đưa cho hắn tô cháo bà cười dịu dàng trở lại bàn ăn
- Cái roi dạo này dính nhiều bụi nhỉ - Ông nội nói
- Được rồi con đi, ông đừng có hơi tý là mang cái roi ra dọa con
- Ý con là con không còn sợ nó nữa? Ông không nghĩ sai chứ? Con dũng cảm lên từ bao giờ vậy nhỉ?
- Con đi, con đi - hắn hậm hực bê tô cháo về phòng
Tại phòng nó và hắn
Nắm trên chiếc giường trắng sang trọng, nó ngủ ngon lành nhìn nhu một thiên thần khiến hắn chẳng nỡ nào gọi dậy
- Giả San San! - hắn dồn hết nỗi ấm ức phải chịu từ nãy giờ mà đương tâm hét vào mặt nó
- Điếc tai quá, anh điên à?
|
- Cô dám nói vậy với tôi sao? Dậy đi, mẹ nấu cháo bảo tôi mang lên cho cô này.
- Cháo tổ yến à? Ngon thế - Nói rồi nó bật dậy chạy ngay vào nhà vệ sinh rửa mặt sạch sẽ chuẩn bị thưởng thức nghệ thuật ẩm thực
Chạch
- Ây da...
- Này, cô sao thế?
Nó trược chân trong nhà tắm khiến bàn tay đập mạnh xuống đất kết quả là trặc xương và ko thể cử động được cả hai tay.
Trong khi bác sĩ kê thuốc giảm đau và băng tay cho nó thì hắn cứ tít mắt mà cười mỗi khi nhớ lại cái dáng nó ngã.
- Ha...ha...đáng đời cái tội lanh chanh
Cốp - mẹ cốc nhẹ lên đầu hắn
- San San bị đau, không tiện đi lại cũng nhu cử động, con phải chăm sóc cẩn thận. Nãy giờ cháo đã nguội, mẹ vừa mới đổi tô khác xong, con nhớ cho San San ắn hết mới thôi đó
- Sao lại thế? Cô ta bị gãy tay rồi, chẳng ăn được đâu mẹ không phải nấu
- Con bón cho San San ăn là được mà
- Mẹ... - vừa dứt cầu thì hắn được hẳn 8 con mắt chỉa vào kể cả vị bác sĩ
Mọi người ra ngoài chỉ để nó và hắn lại trong phòng với tô cháo đang nóng hổi
Chẳng nói gì, nó nhìn tô cháo vẻ tiếc nuối. Quay mặt đi rồi lại nhìn tô cháo, hành động dễ thương của nó khiến hắn phải đầu hàng và làm chuyện dẫu mình chẳng muốn tẹo nào.
- Tôi bón cho. Cô mà càu nhàu thì khỏi ăn đi
- Biết rồi mà
Hắn nhăn nhó, cẩn thận thổi từng thìa cháo đổi lại mỗi nụ cười hạnh phúc từ nó.
Sáng hôm sau
- Khoan đi học đã, đọc cái này đi. - hắn ném cho nó một tập dấy dày cộm, miệng giải thích- Dù hôn lễ của tôi và cô rất lớn, báo chí đang tải rất nhiều tuy nhiên họ không biết thân phận của cô và tôi ở trường cũng như các học sinh ở đó nên chúng ta hãy cứ xem như không quen nhau đi.
- Biết rồi, biết rồi tôi cũng chẳng muốn biết anh đâu - Nói rồi nó chạy ra nhà xe phóng chiếc mui trần baby của mình đến trường.
Trước cổng Trần Quốc Tuấn
Xe nó dừng lại trong cái há hốc mồm của biết bao tiểu thư, công tử con nhà giàu ở đây mặc dù xe họ chẳng thua kém gì nó nhưng...
Nó dám tự ý lái xe đi học dù trước giờ chỉ có mỗi Jun mới làm vậy - hoàng tử của Trần Quốc Tuấn.
Bước xuống xe với bộ đồng phục cách tân rất ư là xì- teen và một chuỗi hàng hiệu trên người, nó tự tin bước cùng nắng đến phòng hiệu trưởng kéo theo bao con mắt say đắm của các chàng.
|
Chương 13 Sưu tầm - Thưa thầy! em đến rồi ạ - nó đứng ngoài cửa lễ phép thưa
- Giả tiểu thư! Em kết thúc tuần trăng mật sớm vậy sao? Thầy cứ nghĩ bây giờ em đang tận hưởng hương vị của biển Nha Trang chứ
- Thưa thầy, để thưởng thức hết vẻ đẹp ở đó thì khi em trở về sẽ có một cơn sóng thần dệt từ sách vở nhấn chìm em mất thôi.
- Ha..ha...Giả tiểu thư! Em thật biết đùa.
- Thưa thầy! đừng gọi em là "Giả tiểu thư" nữa ạ
- Được rồi, thầy sẽ gọi em là Ray. Đó là tên của em khi ở trường này
- Vâng, thưa thầy!
- Như em đã biết, Trần Quốc Tuấn là trường dành cho các quý tử nhà giàu. Điểm thu hút chính là chất lượng giảng dạy, quang cảnh, kiến trúc đẹp mắt và hơn hết là thân phận của các em sẽ được bảo vệ khi ở đây nhằm tránh sự quấy rối của báo chí.
- ... - Nó chăm chú nghe
- Thầy đã sắp xếp để chuyển em vào 12A1. Đây là cô giáo chủ nhiệm của em- cô Trần Thị Thu.
- Em chào cô! - Nó quay sang mỉm cười nhìn cô giáo chào
- Thầy giao cô nhox này cho cô đấy
- Theo cô, cô sẽ đưa em vào lớp - Cô giáo thân thiện dắt tay nó đi.
mình viết từng đoạn để gửi chứ ko lại cúp điện
- Giới thiệu với các em. Đây là thành viên mới của lớp ta.
Cả lớp xì xầm (khi nó chưa bước vào)
- Chắc là nhỏ khi sáng
- Mong là như vậy, xinh chết đi được
- Không chừng năm nay ngôi vị hoa khôi sẽ không còn trong tay Hellen đâu
- Nói nhỏ thôi! Ả mà nghe thấy thì tiêu đời đấy.
- Kể ra Hellen cũng rất xinh đẹp nhưng cô ta qua ngang tàng và lộng hành. Có thể với nhỏ này xinh đẹp sẽ là cái tội đó
- Mong sao nhỏ thật mạnh mẽ để kéo chúng ta thoát khỏi vũng lầy của ả Hellen
- Tôi đã bảo ông phải nói nhỏ thôi mà
- Biết rồi bà đừng cốc đầu tôi nữa
- Thôi, thôi nhìn...nhìn...kìa... - Một đứa con gái trong số đó lắp bắp
Cả lớp trợn tròn mắt khi nhìn thấy nó. Cái vẻ quý tộc kiêu sa toát ra từ nó khiến người ta phải khiêm nhường. Làm da trắng nõn và đôi mắt tròn xoe long lanh mở to nhìn. Đôi môi đỏ mọng như quả táo chín trong truyện cổ tích của nó khẽ nhoẻn cười.
- Chào các bạn! Mình là Ray, học sinh mới chuyển về từ Anh. Mong rằng các bạn sẽ nhiệt tình giúp đỡ trong năm học cấp 3 cuối cùng này của mình. Xin cảm ơn các bạn
- ... - Cả lớp im phăng phăng dừng như chỉ còn tiếng từ 1 lá bàng rơi từ trên cây xuống.
- Các em sao vậy? - cô giáo khẽ hỏi
- ...
- Thưa cô! Bạn này bị chảy máu cam ạ
- Thưa cô! Bạn này ngất rồi ạ
- Cô ơi! Ban này làm sao ấy, em gọi hay lay thế nào cũng không nhúc nhích mà cứ dán mắt vào Ray
Một vài nữ sinh nhốn nháo còn nam sinh thì nhanh chóng được đưa tới phòng y tế. Tiết học được bắt đầu sau ít lâu
Xoạt - cánh cửa lớp học mở toang.
- Em chào cô. Xin lỗi cô vì em đã đến muộn
Một giọng nói lạnh lùng phát ra từ cái bóng đang chói lòa ngoài cửa chính cùng cái bóng khác dáng con gái
- Em vào đi
Cả lớp lại tiếp tục xì xầm
- Jun đến rồi
- "Hoàng tử" kìa
- Ả Hellen bao giờ cũng bám lấy "hoàng tử"
Jun bước đến bàn mình rồi chợt tròn mắt khi nhìn thấy nó ngồi bên cạnh.
- "sao cô lại ở đây?"
- "anh là Jun- hoàng tử của trường này sao?"
- "ai cho phép cô vào lớp này và ngồi ở đây? Tôi đã nói với ông rằng chỉ học cùng trường với cô thôi mà"
- "này! có phải anh mua đứt cái bàn này đâu mà không cho phép tôi ngồi đây. Với lại anh ngồi bàn bên cạnh kia mà"
- RA KHỎI ĐÂY NGAY! - hắn hét toáng lên khiến cả lớp giật bắn mình ngồi im thin thít
- Anh quen con nhỏ này sao? Jun! - đứa con gái xinh đẹp mà cả lớp gọi là Hellen đi bên cạnh hắn hỏi
- Tôi không biết cô ta. - quay lên nhìn cô giáo hắn nói- Phiền cô chuyển giúp bạn này sang lớp khác hoặc ít nhất là tránh xa em 1 cái bàn
- Jun! em hãy bình tĩnh. Cô đã đáp ứng yêu cầu đó của em rồi. Ngoài Hellen ra tất cả mọi người đều ngồi cách em một cái bàn. Tuy nhiên, vì đây là Ray nên cô không thể làm khác được. Chính người thân của em đã yêu cầu cô để Ray ngồi ở đó. Em hãy về chố của mình đi
|
Chương 14 Sưu tầm Chương này là giải thích tóm tắt về tình tiết truyện và nhân vật để các bạn hiểu truyện hơn, k bị rối:D
- Ray- nó
- Jun- hắn
- Hellen- Hà Quân (em gái Hà Quyên) nhị tiểu thư của Phạm gia- cổ đông lớn nhất của tập đoàn Hoàng Nhật
- Shin- Đặng Đức Anh- là bạn thân của hắn, là đại ca của Trần Quốc Tuấn đồng thời cũng là cậu ấm của Đặng Bách- tập đoàn quảng cáo đứng đầu trên toàn thế giới
Trước tiên mình sẽ giải thích lại cơ cấu nhân vật cùng tình tiết truyện để các bạn tiện việc theo dõi mà không phải đọc lại, mình cũng rất rất xin lỗi vì chuyện đã để các bạn đợi lâu:
"Giả San San - người thừa kế hợp pháp thứ 6 của chủ tịch tập đoàn trang sức Giả Đông. Vừa từ Anh trở về vì lầm tưởng ba mình đang mắc bệnh nặng nhưng sự thật là Giả Đông đang đứng trước vực thẳm của sự thiếu hụt tài chính nên chủ tịch Giả đã vờ bệnh sắp chết để dụ con gái trở về và ép hôn với Hoàng Nhật Phong - thiếu gia nhà Hoàng Nhật giàu nhất Châu Á. Hôn lễ được cử hành như sắp đặt và lúc ấy San San đã được nghe ba mình nói về kế hoạch hủy hôn trong tương lại ngay sau khi Giả Đông ổn định. Một cảm giác xa lạ với gđ bắt đầu hình thành trong cô. Tuần trăng mật bắt đầu với một trò tính quái từ người chồng của mình là Hoàng Nhật Phong, hắn đã vứt nó trên đường quốc lộ rồi bỏ về trước.
Khi nó lê lết trở về thì cũng là lúc anh chàng hối hận bởi trò đùa của mình. Tối đó, San San bị sốt, trong lúc mê man nó đã cảm nhận được một tình cảm ấm áp lạ lùng nhưng ko đủ sức mở mắt nhìn xem người đó là ai. Khi nó tỉnh lại đã cố gắng tìm kiếm người dấu mặt đó. Trùng hợp thay, Trần Đình Nhân xuất hiện gây nên bao hiểu lầm giữa nó và hắn.
Trong một bữa tiệc trên biển, nó đã nói những điều khiến hắn tức giận đến mức đẩy phăng nó xuống biển nhưng rồi lại vội vàng cứu nó bất chấp mạng sống lúc này San San lại cảm nhận được sự ấm áp kia một lần nữa nhưng khi mở mắt nó lại bắt gặp Đình Nhân nên đã lâm tưởng người ấy là anh.
Trong một lần nó bị bắt cóc bởi đám người lạ và không hề biết lý do nó đã phát hiện ra sự thật về người dấu mặt.
Đám người lạ đó chính là Dương Triệu Vũ- người bạn thân nhất của Nhật Phong trước kia. Vào thời điểm này bức màn quá khứ của hắn 3 năm về trước được kéo lên.
Hắn của 3 năm trước cùng với Triệu Vũ là hai con thú hiếu thắng đã bị cảm hóa bởi Hà Quyên- một tiểu thư ngây thơ, trong sáng...rồi đến một ngày kia, vì cứu hắn Hà Quyên đã đánh đổi bằng sinh mạng của mình khiến hắn trở nên điên loạn và ra tay sát sinh. Là công tử của gia tộc quyền lực, hắn thoát tội và thay vào đó là Triệu Vũ nhận hoàn toàn trách nhiệm. Đó chính là nguyên nhân hôm nay Triệu Vũ bắt nó. Anh muốn hắn phải một lần nữa chứng kiến cái chết của Hà Quyên để trừng phạt cuộc sống vô trách nhiệm của hắn lúc này.
Trước sự sống mong manh của nó trong thực tại, hắn đã chọn nó, chọn bằng trái tim không hề ràng buộc bởi quá khứ về Hà Quyên- người hắn hết lòng yêu thương.
Cảm giác ấm áp lại dội về trong nó khi hắn ôm chặt nó vào lòng. Tuy không thể mở mắt ra xác nhận xem đó có phải Đình Nhân không nhưng tiếng moto làm nó nghĩ về hăn nhiều hơn.
Khi tỉnh lại, nó ngỡ là giấc mơ nhưng rồi những vệt máu trên áo nó đã khiến nó thực sự tin vào cơn ác mộng đó. Vội vã cho người tìm tung tích hắn, nó bắt gặp chiếc moto của hắn trước một bệnh viện. Sự thật về người dấu mặt đã được hé mở - là hắn luôn là hắn- người mà nó đã mãi tìm kiếm từ trước đến nay.
Cùng hắn trở về với tuần trăng mật, nó lại biết thêm một bí mật nữa về Đình Nhân- Anh đã thích nó từ khi nó chỉ mới là một nhox 8 tuổi và luôn lặng lẽ đi bên đời nó để bảo vệ và yêu thương. Dù rất xúc động nhưng trái tim nó đã không còn chỗ để chấp nhận tình cảm của Đình Nhân nên đã để anh ra đi.
Kết thúc kì nghỉ, nó về với sách vở và được chuyển vào Trần Quốc Tuấn để học. Đặc điểm đặc biệt ở đây là trường sẽ giữ bí mật về thân phận của học sinh chính vị vậy ở trường nó tên là Ray (mình có ghi chú thích tên nhân vật ở trường).
Không ngờ nó lại học cùng lớp với hắn do ông nội sắp đặt vì vậy hắn đã rất giận dữ. Đồng thời bên cạnh hắn xuất hiện thêm một nhỏ lạ và anh chàng bạn thân đầu gấu (sẽ xuất hiện trong Chương 15) họ là sóng gió tròng kì này.
|
Chương 15 Sưu tầm Reng... - hồi chuông inh ỏi kéo dài báo hiệu kết thúc tiếu SH 15', cô giáo bước ra khỏi lớp
- Hellen! Mau về lớp đi - hắn nói
- Ứ...ư...em muốn bên cạnh anh thêm chút nữa - đứa con gái ôm lấy tay hắn nhóng nhẽo
- Đủ rồi - hắn gạt tay nhỏ ra, mặt lạnh băng quay đi
- Anh...em học lớp này hay 10A1 cũng có khác gì nhau đâu.
- "Hóa ra cô ta không học cùng với mình" - nó chợt nghĩ
- Khác
- Khác cái gì kia chứ? Cùng là Trần Quốc Tuấn cả mà, chẳng phải papa đã nói chỉ cần em học ở đây là được thôi sao?
- ... - hắn im lặng, khuôn mặt vô cảm nhìn xa xăm
- Hừm...ghét anh nhất nhất trên đời - nhỏ nói rồi giận dỗi bỏ về lớp
Theo gót chân cô nàng là những tiếng thở dài và cái lắc đầu chán chườm từ các học sinh trong lớp. Chịu đựng 15' với họ là quá đủ. Len lỏi trong suy nghĩ của một số người cho rằng không có giờ giải lao thì tốt hơn bởi lẽ vào thời điểm này Hellen lại đến lớp và gây chuyện.
- "Ứ...ư em muốn bên cạnh anh thêm chút nữa" nghe ngọt ngào nhỉ - nó lặp lại câu nói lúc nãy của Hellen bằng chất giọng xiên xỏ đúng kiểu
- Không liên can đến cô - hắn nói
- Anh thật trơ tráo, ở nhà đã...
- Tôi chịu hết nổi cô rồi đó - hắn quát lên như thể nhắc nó về chuyện giao ước khi sáng
- Tôi mới phải là người nói câu đó đấy. Ừ, không chịu nổi giờ anh định làm gì tôi, đánh đi, đánh chết tôi, đánh chết v..v...ưm...ưm.... - hắn nhanh chóng bịt miệng nó lại- Thả ra...thả cái tay bẩn thỉu của anh ra....
- Tay ai bẩn thỉu chứ? Cô câm miệng lại đi, nước miếng đang tung tóe lên tay tôi đó. Á......... - nó ngoạm vào tay hắn
Hắn buông tay ra, trừng mắt nhìn nó. Đưa tay quệt qua miệng nó nói
- Đáng đời anh!!!
Cả hai ầm ỉ một hồi mà vô ý mặc những vị khách không mời mà đến. Học sinh các lớp bên cạnh cứ dán mắt, áp tai vào cửa kính mà ngóng trận cuồng phong của hai kẻ tưởng như chẳng quen biết. Hắn hậm hực ra khỏi lớp đi về hướng phòng y tế, kết thúc chiến tranh. Dưới tác động quyền lực của hắn, cả lớp cố làm lơ xem như không nghe, không thấy nhưng trong lòng thì rôm rả cả lên.
Tiết học đầu tiên ở Việt Nam của nó bắt đầu thật nặng nề. Suốt buổi học nó cứ loay hoay mãi hết nhăn nhó lại cắn môi rồi tự bấm tay vào nhau vẻ rất đổi lo lắng cho hắn. Ngược lại gã này rất ư là nhàn nhã còn đánh luôn một giác ngon lành.
Reng...hồi chuông nữa lại vang lên, nó khẽ thở dài rồi hướng ra cửa nhìn phòng y tế
Tại phòng y tế
- Alô! Văn phòng chính phủ xin nghe
- Văn phòng chính phủ cái gì? Shin! cậu mau vác xác xuống phòng y tế ngay cho tôi.
- Làm gì mà cậu quát tướng lên thế hả? Biết rồi
- Rụp...tút...tút....
|