Cá Cược Nhé ! Anh Sẽ Phải Yêu Em !
|
|
- Mai Anh! Chúng ta đi thôi! Bảo Duy đẩy cánh cửa, bước vào . Mai Anh quay người lại, nó mỉm cười, một nụ cười yếu ớt, nụ cười dành cho người không cảm xúc. Nó bước ra cửa, sóng bước cùng anh. Bảo Duy liếc nhìn nó, anh nở nụ cười, ấm áp. Người con gái ấy tựa như nắng sớm, thật dễ để biến mất...... - Mai Anh! Mày nói xem tao có thấp khôgn mà cái tên này dám nói tao nấm nùn! Mai Anh vừa ra bãi đỗ xe, Bảo Như đã chạy đến chỉ về phía Nhật Anh với vẻ mặt tức giận. Gần đây, hai người họ rất hay cãi vã, nó cũng chỉ biết bó tay mà đứng nhìn. - Ừ, mày có mét sáu thui à! Nó hàu theo Nhật Anh chọc nhỏ. Bảo Như tức giânn chỉ biết giậm chân tại chỗ, cắn ranưg nhin Nhật Anh cười khoái trá. Nhỏ leo lên xe, quay mặt về một phía, tỏ vẻ giận dỗi. Nó cười nhún vai rồi cũng bước lên xe, chiếc xe ôtô nhanh chóng di chuyển. Mai Anh chống tay ngắm nhìn những hạt mưa chảy trên kính cửa xe, tinh khiết, long lanh và lạnh buốt. Cùng đó, đôi mắt lam ngcọ cũng dần dần trở nên sắc lạnh, vô cảm và tràn ngập thfu hận ẩn chứa trong tình yêu. ~ Hết Phần 1~ Phần 2: Nghịch cảnh. Các bạn đón đọc nhé!^0^ Xin lỗi m.n vì sự chậm trễ này, tại Zu đắn đo mãi không biết có nên cho nó với hắn là anh em không, cuối cùng cũng có quyết định. Hi hi, m.n đọc rồi cho Zu ý kiến nhé, nhìn lại thì cái chap này toàn chữ ít lời thoại không biết có chán ngắt khôgn nữa. haizzzzzzzzz Nắng đã lên, nhưng vẫn phảng phất sự lạnh lẽo. Mai Anh đặt chiếc vali xuống, nó nói muốn tự mình thu dọn đồ đạc nên Bảo Duy đã về nhà dù anh vẫn muốn ở bên nó lúc này. Căn phòng rộng rãi, đồ đạc tiện nghi và ở gần cửa sổ kê chiếc giường công chúa. Ở giữa có bộ ghế sofa màu trắng trang nhã. Nếu là Mai Anh của trước đây thì nó sẽ nhảy cẫng lên reo hò nhưng bây giờ mọi thứ trước mắt cứ như là những mũi kim đâm vào trái tim. Căn phòng rất đẹp, nhưng nó không hề muốn ở đây.Không hề muốn nó với hắn và anh em. Nghĩ đến đây, mai Anh ngồi phịch xuống, nó ôm mặt khóc. Nó không để chịu đựng thêm nữa, sự thật này quá phũ phàng. Từng giọt nước mắt rơi xuống, nóng hổi trên gò má hồng. Nó khóc, có lẽ sẽ chẳng thể dừng được, vì tình yêu này sẽ chẳng bao giờ phai nhòa. Cứ thế, nước mắt đã đầm đìa trên mặt nó, và nó cũng không còn đủ sức để gào to lên như trước nữa. Mai Anh buông thõng hai tay, như nó chấp nhận đầu hàng số phận. Đấu tranh? Đấu tranh đâu có được gì khi mà người ta cũng đâu yêu mình? Đấu tranh làm gì khi mà biết trước kết quả sẽ là con số không? Nó cười, nụ cười không cảm xúc. Đôi bàn tay nắm chặt, nó phải đứng lên, phải đối mặt với hắn, để hắn biết rằng không có hắn nó vẫn sống hạnh phúc.Đúng! Phải đứng lên! Nó lau nước mắt, mở va li, lấy một bộ quần áo để đi tắm. Chợt đôi tay nó ngừng lại, đôi mắt xanh nhìn về chiếc tủ góc tường. Nó đứng lên tiến đến mở cửa tủ, bao nhiêu bộ quần áo sang trọng dành cho những tiểu thư đài cát đã được treo sẵn. Nó với tay lấy một bộ, đôi mắt lam mờ đi. - Đúng! Giờ mình là tiểu thư mà! Tiểu thư! Tiểu thư! tiểu thư! Nó lặp lại từ''tiểu thư'' vài lần rồi bước đến cửa phòng tắm.Bỗng bước chân của nó dừng lại, đôi mắt lam long lanh, bờ vai nó run run. Từ đằng sau có một bàn tay choàng tới ôm nó, cái ôm thật bất ngờ. Từ người ấy toát lên sự lạnh lẽo, nhưng nó lại thấy toàn thân mình trở nên ấm nóng lạ thường. Mùi hương này,đôi bàn tay này, sao nó có thể quên được. Là hắn: Hoắc Thiên Minh. Mai Anh đưa tay lau nước mắt, nó cố gắng nụ cười dù trái tim đang hoàn toàn trống rỗng.Nó quay người lại, mặt đôi mắt mặt với hắn. Nhìn đôi mắt lam vô cảm kia khiến Thiên Minh không khỏi bỡ ngỡ. Hắn ngỡ ngàng nhìn nó, bờ vai run lên từng hồi. Không khí trở nên căng thanửg, như những sợi dây vô hình siết chặt hai trái tim bị tổn thương. - ANH TRAI! Dù chúng ta là ANH EM nhưng ANH TRAI YÊU QUÝ CỦA EM cũng không nên làm như vậy đâu!Nếu có người hiểu lầm thì sao? Nó lên tiếng, giọng nói đầy mỉa mai và chua xót. Thiên Minh nắm chặt bàn tay, cả đêm ngồi ngoài vườn đã khiến anh không thể đứng vững được nữa, và giờanh lại cảm thấy khó thở vì nhũng lời nói của nó. Anh trai ư?Nó gọi hắn và anh trai ư? Hắn muốn cười, rất muốn cười thật to nhưng không tài nào có thể cười nổi. Sức chịu đựng của hắn đã không còn nữa, từng hơi thở trở nên ngấp ngáp. Thiên Minh muốn gục xuống, nhưng ít nhất là không phải trước mặt nó. Thiên Minh cố gắng chạy thật nhanh ra khỏi phòng, toàn thân hắn lạnh buốt, bờ môi mím chặt kìm nén. Mai Anh ngồi xuống, nhìn theo bóng hắn mà trái tim nó đau lắm. Nỗi đau này, chanửg ai có thể hiểu được. Nó đưa tay lên ôm miệng, tránh những tiếng nấc. Thật sự nó dãd quá mệt mỏi, quá đau và quá tổn thương. Bàn tay nó đã buông xuôi, thật sự đã buôgn xuôi rồi! Nó cố gắng thở đều, lau nước mắt rồi nằm xuống giưừong. Mai Anh dần chìm vào vô thức.... Nơi căn phòng kế bên, Thiên Minh đang dựa vào tường cố gắng thở. Nỗi dâu thể xác và tinh thần đang gậm nhắm trái tim hắn khiến co thể rơi vào tình trạng rất khó chịu. Từng ngón tay cunứg đờ, dường như không thể cử động được và chủ nhân cua rnó cũng chẳng hề muốn cử động. Hắn nằm dưới sàn nhà, đôi mắt nhắm lại, đến lúc lịm đi thì câu cuối cùng vẫn là ''Mai Anh!'' Sáng. Hơi lạnh vẫn bao trùm không khí, mây đen âm u rải rác trên nền trời. Mai Anh bước ra khỏi giường, tối qua nó tỉnh giấc rồi không thể ngủ được nữa. Nó nhớ một hình bóng mà nó phải quên. Đứng trước gương, nó hận rằng tại sao gương ại thật thà đến vậy? Tại sao lại nói cho nó biết rằng nó đang suy sụp đến nhường nào? Rằng nó yêu anh trai của nó nhiều đến thế nào! Rằng nó đã bị lợi dụng trắng trợn đến mức nào! Tại sao? Tại sao? Nó giật mình vì tiếng hét thất thanh bên ngoài, khó nhọc lê bước ra phía ngoài Mai Anh thấy quản gia Trần đang thở dốc như vừa gặp chuyện gì khủng khiếp lắm. Mai Anh vội đỡ bác quản ra, vuốt lưng để bác ổn định nhịp thở, nó tò mò hỏi. - Có chuyện gì thế bác? - Cậu..chủ...Ca..ụ....Cậu chủ! Qaủn gia Trần chỉ tay về phía cửa phòng hắn, nó hơi ngập ngừng rồi chạy vào, cũng suýt hét lên khinh hãi. Căn phòng hỗn loạn, những mảnh gương vỡ tung tóe, chăn bị xé thành từng mảnh, còn hắn đang nằm trên san fnhà, tay đầm đìa máu, bất động. Nó vội chạy đến đỡ hắn dậy rồi hét ra phía ngoài. - MỌI NGƯỜI MAU ĐẾN ĐÂY! ĐẾN ĐÂY MAU! Hoắc Tương Phùng mệt mỏi vì cuộc họp tối qua kéo dài đến hai giờ cũng bị tiếng hét trời ban của nó làm cho phải lật chăn chạy đến. Ông hoảng hốt kêu người gọi xe cứu thương rồi đưa hắn vào bệnh viện. Bác sĩ liền băng bó vết thường rồi truyền máu cho hắn. Hoắc Tương Phùng ngồi xuống ghế ngoài phòng chờ, ông dựa vào tường thở dài. Chỉ vì một sai lầm lúc trẻ mà bây giờ biết bao nhiêu người phải chịu đau khổ, chắc chắn là ông đang bị trừng phạt mà! Mai Anh từ từ ngồi xuống ghế , nó biết ông đau như thế nào. Mai Anh nắm lấy ban ftay chai sạn của Hoắc Tương Phùng, nợ nụ cười yếu ớt. - Không sao đâu b.....ba! Đôi mắt ông sáng lên, long lanh. Ông mỉm cười, thật may vì còn nó ở bên cạnh. - Cảm ơn con rất nhiều! Mai Anh! Ba hứa sẽ bù đắp cho con. Nó cười. Thực sự thì bàn tay nó cũng đang run , trái tim nó cũng đang đau và nso cũng đang cần một người an ủi, bù đắp yêu thương. Nhưng....người đó mãi mãi nó khôgn thể với tới. Nhật Anh thở dốc, cuối cùng cũng đến. Nhận được điện thoại của nó là anh nhanh chóng chạy đến đây ngay, vừa đi vừa r-ủa thầm thằng bạn ngốc nghếch. - Thiên Minh sao rồi? - Đang truyền máu, hiện giờ vẫn còn yếu nên chưa nói chuyện được..... - Này! Cái nhà đấy có bao nhiêu người vậy hả? Chả nhẽ khôgn ai vào phòng của cậu ấy ahy sao mà để mất nhiều máu vậy hả? Các người ngủ hay chết đấy? Vô tâm cũng phải vừa vừa thôi chứ!!!!!!!!! Nhật Anh bực tức hét vào mặt nó khiến Mai Anh đứng trơ ra đó mà nghe, chưa kịp phản kháng gì. - Ờ! Chúng tôi chết đấy! Bạn anh thì hay ho rồi! Các ngưừoi lúc nào cũng đáng thương được chưa? Nó đáp trả rồi vùng vằng bỏ đi. - Này Thiên Minh đang rất cần cô đó! Đi đâu vậy hả? Ba hắn ũng phải bật cười vì tính trẻ con của mấy đứa này, ông từ tốn. - Cháu ngồi đi! - Dạ! - Cảm ơn cháu đã làm bạn với con bác. - Dạ! Không có gì ạ! Thien Minh là một người rất đáng thương mà bác! Hoắc Tương Phùng không nói gì, ông ngã lưng ra đằng sau, tựa đầu vào tường. Đúng! Đứa con trai của ông rất đáng thương....! -----o0o----- Nó bước vào lớp, vẫn còn bực chuyện lúc sáng nên mặt trông rất khó coi, ai nhìn thấy cũng nhanh chóng mà chuồn lẹ. Bảo Duy nhìn nó phì cười. - Em muốn giết người đấy à? Nó ngồi phịch xuống ghế, bàn tay siết chặt. - Nếu giết người không phải đi tù em đã làm từ lâu rồi! - Ha ha! Tên nào xấu số vậy? - Trong đó có cả anh đấy! No liếc sang Bảo Duy khiến anh rùng mình, nụ cười bị dập tắt, anh thầm r-ủa áci tên nào lại chọc tức nó thế này. - Thôi! Cúp học đi chơi cho khoan khoái đi! Anh đang chán quá à. Lời dụ dỗ của anh nhanh chóng được nó chấp thuận dù hôm nay có đến 4 tiết kiểm tả nhưng có vẻ chẳng có trọng lượng gì đối với nó thì phải. Mai Anh thu dọn sách vở, chính xác là chưa bro quyển nào nên chỉ cầm cặp sách rồi cùng Bảo Duy đi đến đấu trường game đập phá, nhưng đáng tiếc là trình độ game của nó dở ẹc nên Bảo Duy được cơ hội cười lăn lộn. Nó tức giận đòi về, vậy là Bảo Duy đành đưa nó về trường, lúc đó đã hết tiết 4( khôn nhỉ, kt xong mới về) - Tôi ngu thật! Vì một người con gái như vậy mà phải đến đây. Nó quay người, đôi mắt lam mở to. Hắn?!!!! Ánh nắng yếu ớt lên nhẹ nhàng nhưng chẳng để lại dư âm gì lớn.
|
Người con trai ấy vẫn tựa vào bức tường, môi anh thâm tím, đồng tử u ám ,sắc mặt tái nhợt. Mái tóc bạch kim bay bay để khẳng định chủ nhân của nó còn tồn tại bởi vì bây giờ, trông anh mờ nhạt chẳng khác gì ánh nắng mùa đông. Mai Anh còn tái nhợt hơn cả Thiên Minh. Đôi mắt cô nhìn vết máu ở cổ tay hắn đang nhỏ từng giọt xuống các ngón tay. Trái tim nó như không thể đập được nữa, thắt lại, siết chặt đến ngạt thở. Bảo Duy hơi bất ngờ vì bộ dạng này của Thiên Minh nhưng rồi, trong lòng anh, niềm vui của sự chiến thắng ngập tràn. Anh bước đến nắm tay Mai Anh rồi tiến lại gần Thiên Minh, từng bước từng bước.Mai Anh giật mình, nó muốn rút bàn tay ra, nhưng lại ngập ngừng rồi thôi. Tim Thiên Minh buốt nhói, đôi mắt anh mờ đi, vô định. Gió ù ù bên tai hắn, khiến cho toàn thân hắn cứng đờ. Hắn haòn toàn kiệt sức, hoàn toàn gục ngã, cả thể xác và tinh thần. Hắn nhớ nó, nhớ đôi mắt lam tinh nghịch, nhứo nụ cười hồn nhiên và hơi ấm của nó nên mới đến đây. Cuối cùng, nhận lại vẫn chỉ àl nỗi đau. Hắn đang làm gì thế này? Yêu em gái mình ư? Ngu ngốc! Từ khóa miệng hắn, có mùi vị tanh tanh. Đôi môi thâm tím lem nhem vết máu.Cả người hắn run lên, hắn phải cố gắng hết sức để có thể đứng đây, nhìn nó, dù có đau thế nào. Mai Anh định chạy đến nhưng có một bàn tay giữ nó lại, siết chặt, nhất quyết không để nó ra đi. Nó quay người nhìn Bảo Duy, khuôn mặt trắng bệch hoảng loạn. Từ khóe mắt, nước mặt chực trào ra. Bảo Duy nhìn Mai Anh, đôi mắt anh cương quyết. Dù thế nào anh cũng khôgn bao giờ để nó rời xa anh, nso là của anh, amĩ mãi là như vậy. Anh không cho phép bất cứ ai có thể giành nó khỏi tay anh. Bàn tay anh siết chặt nó hơn, khiến nó đau nhói. Nhưng trái tim vẫn đau hơn rất nhiều. Thiên Minh đưa tay ôm ngực, hắn cố hô hấp đều, đôi mắt nhìn về phía nó, tuyệt vọng nhưng lại rất dịu dàng, hắn nở nụ cười, ấm áp.Rồi, toàn thân hắn ngã xuống. ''Tách'' Nước mắt từ mặt nó chảy xuống. Lập tức hai tay nó bị Bảo Duy dùng hết sức mạnh giữ chặt. Nó nhìn về phía hắn đang được mấy người lớn xúm lại, gọi xe cấp cứu. Mai Anh vùng vẫy, cố thoát ra khỏi bàn tay xiềng xích kia nhưng vô ích. Nước mắt lã chã rơi trên mặt nó, đôi mắt lam thất thần, u ám. - Thiên Minh! Nó gào lên, tiếng hét từ đáy lòng. Bảo Duy siết chặt tay nó hơn bất chất nó có đau hay không. - Buông em ra!Buông em ra! Em phải đi cùng Thiên Minh! Buông em ra! Nó gào to hơn nhưng Bảo Duy lại siết chặt hơn khiến cổ tay nó đỏ tấy, rát buốt. Chiếc xe cứu thương đã đi, mang theo hắn. Nó khuỵu xuống, khuôn mặt thất thần, đôi mắt trống rỗng, vô hồn. Tại sao lần nào nó cũng không thể, không thể đến được với hắn, tại sao lần nào cũng thấy hắn ngã xuống mà chẳng làm gì được. - Mai Anh à--- - Buông tôi ra! Cút đi! Nó hất tay Bảo Duy ra, nó căm ghét anh, nó hận anh. Lòng bàn tay anh lửng lơ giữa không trung, anh chưa thể nào tin được hìnha nrh trước mắt mình. Thế này...nghĩa là sao? Bảo Duy nắm lấy hai bờ vai Mai Anh, lắc mạnh. - Em đang làm gì vậy hả? Người đó là anh trai em đó! Em có biết như thế là l-o-ạ-n l-u-â-n không hả? Con ngươi anh hiện ra từng mạch máu đỏ thẫm. Nó bị anh lắc cho nghiêng ngả, đôi vẫn vẫn vô hồn. Nó đang làm gì ư? Nó biết chứ! Loạn luân? Nó hiểu chứ! Nhưng nó làm sao có thể khống chế trái tim mình được! - Hắn ta là anh trai em đó! ANH TRAI! Đừng nói nữa, xin đừng nói nữa. Mai Anh lắc đầu nguậy nguậy, đầu nó, tim nó đều đau quá! Làm ơn đừng nói nữa. - Anh Bảo Duy! Bỗng có một bàn tay hất tay anh ra, đỡ nó dậy. Bảo Duy nhìn người trước mặt, khuôn mặt đầy giận dữ. Nhưng cô gái đó lại không hề khiếp sợ. - Anh đang làm gì vậy?Anh có bị điên không thế? Lua hét lên, đôi mắt cô đầy phẫn nộ. Từ khi cô về nước, có quá nhiều chuyện bất ngờ. - Không liên quan đến em! Tránh ra! Bảo Duy chực xông tới kéo nó lại nhưng mấy tên vệ sĩ của Lua lập tức ra mặt, ngăn cản anh và sẵn sàng đả thương nếu anh muốn. Lua thấy tình hình căng thẳng liền quay sang nói với nữ vệ sĩ thân cậy của mình. - Lit! Chị đưa chị Mai Anh về giùm em! Lit gật đầu rồi nhanh chóng đưa nó len xe phóng đi, đằng sau Bải Duy đang đánh nahu với mấy tên vệ sĩ của Lua. ''Chát'' Một cái tát giáng xuống má Bảo Duy, đau rát. --------o0o------ Trên xe, Mai Anh vẫn đẫn đờ như một cái xác không hồn. Chợt, nó lên tiếng. - Đưa tôi đến bệnh viện Tinh Anh! Lit giật mình vì sự đột ngột này, nhưng cô liền lấy lại vẻ bình thường, kính cẩn nói. - Thưa cô, tiểu thư nhà chúng tôi đã dặn là đưa cô về nh.... - NHANH LÊN! Nó hét lên cùng sự đau đớn tột cùng. Lit bàng hoàng nhìn nó, có thứ gì đó rất cương quyết. Cô quay bánh, hướng về phía bệnh viện. Xe vừa dừng, Mai Anh đã chạy xuống, bóng dáng nó mất hút vào dòng người. Lit đứng đó, trông theo, mỉm cười. Trên hành lang bệnh viện vắng vẻ, có một cô gái mặc quần áo đồng phục đang chạy, đôi mắt lam long lanh như viên đá trước ánh sáng. Hoắc Thiên Kình đứng trước cửa, ông bần thần nghe bác sĩ nói về tình trạng của con mình. - Đầu tiên chỉ là thiếu máu nhưng bây giờ cậu Hoắc đang bị một cú sock lớn nhưng điều quan trọng là, có vẻ như cậu ấy không muốn tỉnh lại. Chuyện này thì chỉ có người nhà mới giúp được.Chúng tôi rất xin lỗi! Hoắc Thiên Kình phải bíu vào tường mới có thể đứng vững được, vị bác sĩ hoảng hốt đỡ ông, đôi mắt nâu đầy sợ hãi. - Tại sao chuyện này lại xảy ra chứ? Tại sao lại có thể như vậy được? - Ông Hoắc! Mong ông hãy bình tĩnh. Chỉ cần người nhà động viên an ủi thì tôi tin chắc chắn cậu ấy sẽ tỉnh. Vị bác sĩ đỡ ba hắn ra ghế ngồi rồi kính cẩn chào sau đó bước đi tiếp tục khám cho những bệnh nhân khác. Hành lang dãy phòng vip lại yên ắng, nghe rõ những âm thanh bên ngoài. Nó thẫn thờ người, nước mắt cứ như thế mà rơi xuống, ướt đẫm vạt áo. Tại nó! Tại nó mà! Nếu lúc đó nó chạy đến thì đâu có đến nông nỗi này! Tại nó cả! Nó thật xấu xa! Phải làm sao bây giờ? Phải làm sao mọi người mới được hạnh phúc...! Một bàn tay đặt lên vai nó. Khuôn viên bệnh viện đầy những hoa, hương thơm dìu dịu xoa đi những mệt mỏi nơi đây. Nó ngồi trên ghế đá, hai tay bóp chặt lon cafe. - Tôi sẽ sang Úc! Cô gái dựa vào dàn dây thường xuân nói. Đôi mắt nhìn xa xăm, vô định. Mai Anh hơi bất ngờ, nó nhìn Ngọc Anh, cái nhìn đầy ý nghĩ. Ngọc Anh quay lại, tiến lại gần chỗ nó, cô đan chéo hai chân lại vào nhau, đưa đi đưa lại. - Vì vậy, nhờ cô đem lại hạnh phúc cho Thiên Minh nhé! Trong tích tắc, đôi mắt xanh ánh lên sự đau khổ nhưng nhanh chóng bị sự cương quyết che lấp. - Chúng tôi là anh em! Mai Anh đau khổ nói. Có vẻ như quá sức tưởng tượng. cô quay sang nhìn nó sững sờ. - Cô...cô nói cái gì cơ? Nó gật đầu xác nhận, ngón tay bấm chặt vào vỏ lon khiến vang lên tiếng tí tách. Ngọc Anh cắn môi, atị sao ông trời lại tàn nhẫn với hắn như vậy chứ? Hắn dãd chịu quá nhiều đau khổ, vậy mà...! - Vậy....vậy bây giờ.....Thiên Minh phải làm sao? Mai Anh ghì chặt ngón tay, chiếc lon bị bóp méo đi. Nó cũng không biết là bây giờ nên làm thế nào là tốt nhất. Chợt, đôi mắt lam lóe sáng. Nó quay sang nhìn Ngọc Anh, bàn tay nắm lấy tay cô. - Cô có thể đem lại hạnh phúc cho anh ấy mà! Quá bất ngờ, Ngọc Anh bất động, không nói lên lời. - Cô...cô biết rõ là anh Thiên Minh không thích tôi mà! Hơn nữa, còn cô thì sao? Đôi mắt lam mờ đi, tối đen như bầu trời đem giông bão. Giọng nó buồn, có sự đau khổ dù trên môi lại là nụ cười. - Tôi....sẽ đến với anh Duy---! - Cô--! Không được! Làm như vậy khác nào cô giết anh Minh! Cô muốn anh ấy đau khổ mà chết sao? Ngọc Anh nhìn nó, đôi mắt xanh đầy khinh ngạc. Mai Anh nhìn xuống, khóe mũi nó thấy cay cay. - Thà đau một lúc còn hơn là nối đau dai dẳng! - Nhưng--! - Cô có muốn lấy anh Thiên Minh không? Ngọc Anh ngập ngừng. Tất nhiên là cô muốn chứ! Cô đã thích hắn từ lúc còn bé, mơ ước của cô àl được trở thành vợ của hắn, cô chỉ cần có thể, không cần điều gì hơn. Nhưng! Hắn không yêu cô! Ngọc Anh cười nhạt, dù vậy, cô beiét, lần này người đau khổ nhiều nhất là nó. Cô có là gì với sự hy sinh của nó chứ! - ....Ừ! Mai Anh cười, nó rất vui! Thật sự rất vui! Nhưng tại sao nước mắt cứ trào ra? Tại sao tim vẫn cứ nhói lên từng hồi? Tại sao nó vẫn không thể thở được? Nhưng... Làm vậy..chắc hắn sẽ hạnh phúc...! Chiều. Nắng lên, ấm áp lạ thường. Trên giường bệnh, hắn vẫn chu du trong tiềm thức không mấy hạnh phúc của mình. Nhưng, không nước mắt, không van xin, không đơn độc, không lẻ loi! Hắn sắp không còn phải đau khổ nữa rồi! Danh giơi giữa sự sống và cái chết kia rồi! Chỉ cần đi qua đó là mọi thứ sẽ tan biến.. Hắn bước từng bước, cánh cửa ngày càng một gần. Sắp rồi! Sắp rồi..! '' Anh muốn bỏ em mà đi như vậy sao? '' Bông bên tai hắn vang lên tiếng nói của nó, Thiên Minh quay đầu tim nhưng chỉ là khoảng không vô định. Chắc là do hắn ảo giác, hắn cười nhạt tự nhủ. '' Anh đúng là tên hèn hạ! '' Tiếng nói ấy tiếp tục vang lên ngăn cản bước chân hắn. Đau quá! Đầu hắn đau quá! Tim cũng rất đau! Đôi mắt nâu mở to, đôi chân ngừng hẳn. Hắn cảm nhận rõ rệt được vị nóng ấm trên mặt mình, là nước mắt của nó. Hắn muốn quay lại, muốn nhìn thấy nó, khôgn muốn bước đi nữa. Mai Anh! Mai Anh!
|
........................... Nó vẫn khóc, nước mắt rơi xuống chảy đều trên mặt.....hắn. - Anh có định tỉnh không hả? Cái tên đáng ghét này! Bàn tay Thiên Minh động đậy rồi đôi mắt hắn từ từ mở ra. Ánh nắng chiếu rọi khiến hắn phải lấy tay che mắt. Và điều đầu tiên hắn nhìn thấy là nụ cười của nó. Thiên Minh quên đau đớn liền choàng dậy ôm chầm lấy nó. Mai Anh cũng quàng tay qua cổ hắn, ôm hắn thật chặt mà nước mắt vẫn rơi. Cả hai chẳng ai nói với nhau lời nào chỉ có hai trái tim vẫn liên tục trò chuyện mà cả hắn với nó đều hiểu được. Hạnh phúc...đôi khi thật giản dị! Choang! Xoảng! Keng! Đò đạc trong phòng làn lượt bị hắn ném xuống sàn nhà, những mảnh vỡ văng tứ tung nằm rải rác trên nền đá. Mai Anh đứng ở góc tường, khuôn mặt nó trắng bệch, cứ như người đnag bị bệnh là nso chứ không phải hắn. Nó đã tưởng tượng ra khung cảnh này nhưng không ngờ hắn lại phản ứng mạnh đến thế, và nó, lại chỉ biét đứng nhìn. Thiên Minh hất lọ hoa xuống sàn, đó là thứ cuối cùng hắn có thể dùng để giảm ddi sự đau đớn lúc này. Hắn kiệt sức ngồi phịch xuống đất, nhìn nó với đôi mắt tuyệt vọng. - Em muốn tôi cưới Ngọc Anh sao? Mai Anh giật mình, không pahỉ vfi nó lơ đãng mà là do trái tim của nó nhói lên. Nó gật đầu, thấy sao từng cử động bây giờ nặng nề đến thế. Thiên Minh cười, nhạt nhẽo và ớn lạnh. Nó gọi hắn tỉnh dậy, là muốn thế này sao? - Đáng lẽ tôi không nên tỉnh dậy! Nó ngước lên nhìn hắn, bàn tay siết chặt, móng tay đâm vào thịt đau điếng nhưng nào có đau bằng nỗi đau trong lòng nó. Mai Anh cụp mắt xuống, nó chẳng biết nói gì, cổ họn nghẹn ú lại, có lẽ là nước mắt. - Tại sao lại muốn tôi làm như vậy chứ? Thiên Minh gào lên, nó run bần bật. Đáng sợ quá, nỗi đau đáng sợ quá! Hắn đưa tay ôm ngực, đáng ghét! Đến trái tim cũng muốn dày vò hắn sao? Thiên Minh nhìn nó, cố sức đứng dậy đi về phía Mai Anh. Hắn nắm chặt hai vai nó, lay mạnh khiến Mai Anh cứ hư một con lật đật chao đảo. - Em thật sự muốn tôi cưới cô ta ư? Nói đi! Nói đi! Đùng im lặng như vậy chứ! Sắc mặt nó ngày càng xấu đi, như thể một giây nữa sẽ ngã xuống ngất xỉu. Nó nhìn hắn, đôi môi run rẩy khôgn nói lên lời. Nó sợ, nó sẽ nói những lời không nen nói. Nó sợ, nó sẽ khiến cả hai phải đau khổ đến suốt quãng đời còn lại. Nhưng nó cũng sợ, sợ lắm cảm giác hắn sẽ là của người khác. Nhưng...thực sự không còn sự lựa chọn nào khác. - Đúng! Hắn khinh hãi, toàn thân như bị rút mất linh hồn, bất động. Đôi mắt nâu đen kịt, không một cảm xúc nào được biểu hiện, giờ chỉ còn là một màu đen u ám. - Ha ha.. Thiên Minh cười, mà lại cứ ngỡ như sự biến đổi của những giọt nước mắt. Hắn đau lắm, nhưng vẫn muốn cười- nụ cười chế giễu bản thân mình. Nó thật sự muốn hắn cưới người con gái đó, thật sự nó không có tình cảm gì với hắn. Mãi mãi hắn chỉ là nỗi sợ hãi trong nó, là thứ mà ngoài căm ghét ra thì chẳng có gì nữa hết! - Tại sao? Giọng hắn đau khổ. Đừng! Dừng lại đi! Đừng nói nữa! Làm ơn! Nó lắc đầu ngauày nguậy không rõ lý do. Nước mắt rơi xuống, trải đều trên khuôn mặt trắng đến khinh hãi. Liệu nó có đang làm đúng không? Hắn có hạnh phúc không? .... ........ - Vì...anh...sẽ hạnh phúc! - Vậy còn em? Nó im lặng một lúc lâu rồi gật đầu, tắt hết niềm hy vọng nhỏ nhoi trong lòng hắn. - Nhưng nếu..... - Đủ rồi!- Hắn cười cợt nhả- Không cần nói nữa, thế là đủ để tôi hiểu rồi! Hắn bung vai nó, người chao đảo nhưng vẫn cứng rắng đứng trước mặt nó. Nếu điều đó làm nó hạnh phúc, thì hắn, sẵn-sàng-chấp-nhận. - Tôi sẽ cưới Ngọc Anh! Một con dao lia thật nhanh qua tim nó, mà dù có lia nhanh thế nào cũng để lại vết sẹo thương. Hắn đồng ý, đồng ý rồi! Nhưng sao nó chẳng thể vui nổi? Là nso muốn vậy mà! Là nó yêu cầu hắn vậy mà? Nhưng trái tim nó vẫn đau, nước mắt vẫn cứ mặn chát trên môi. Hắn đứng hướng mặt về phía cửa sổ, nó chỉ thấy tấm lưng của hắn trong nắng, hư vô như ảo ảnh. - Chúc em và Bảo Duy- Hắn dừng lại, rất lâu rồi mới nói tiếp- Hạnh phúc..! Ánh nắng ban mai ấm nhưng lại như những mũi kim xuyên qua trái tim hắn. Nó ôm miệng, tránh những tiếng nấc rồi chạy ra ngoài. Lúc đó, hắn ngã xuống, như một người đã chết. Không cảm xúc. Không ý nghĩ. Không tương lai. Mai Anh chạy ra ngoài, nó va vào Nhật Anh khiến cả hai đều ngã nhào xuống sàn nhà. Nhật Anh xoa xoa đầu, giật mình vfi khuôn mặt giàn dua nước mắt của nó. Rồi anh giật thót mình khi nó nhảy đến ôm lấy anh, òa lên khóc như một đứa trẻ. Nhật Anh chớp chớp mắt, rồi anh đưa tay xoa đầu nó. - Nếu muốn thì cứ khóc đi! Nó gào to hơn, khiến cho đôi tai của anh không tránh khỏi ''tổn thương''. Nhưng anh biết, nó đang đau lắm. ''Bốp'' Một chiếc cặp từ đâu bay đến khiến khuôn mặt của Nhật Anh bị đánh sang một bên. Anh hậm hực nhìn về tên chủ mưu, hừm! Lại là con nấm lùn đó! Bảo Như nhìn thấy cảnh bạn mình bị tên ''côn đồ'' lợi dụng nên đã ra tay hành hiệp trượng nghia, quất cho hắn cái cặp đựng đầy những.....truyện của nhỏ. - Tên khốn kia! Ngươi dám giở trò với bạn cô nương hả? Nhật Anh xoa xoa cục u trên đầu, đôi mắt anh đầy sự tức giận. Nhưng anh khó lòng mà đứng dậy được, vì vậy đành nhờ đến võ mồm để xả hận. - Nề nấm lùn! Cô lùn cả chiều cao lẫn chất xám hả? Đã ngốc thì thôi đi, đừng có tỏ vẻ ta đây! Bảo Như há hôc smồm nghe c-h-ử-i rồi nhỏ tiến đến gần Nhật Anh, vò xù mái tóc vàng hung của anh. - Này thì ngốc nè! Này thì tỏ vẻ nè! - A! Cô bị điên hả? Có thôi đi không? Nhât Anh dùng một tay để ghì chặt hai tay Bảo Như lại, Mai Anh giừo mới buông người anh ra, nhưng nó lại đứng nhìn khung cảnh trước mắt bằng đôi mắt rất thản nhiên, cứ như là chẳng có chuyện gì xảy ra. - Nó...Nó....làm...sao vậy? Bảo Như tay vẫn cầm tóc anh, miệng lắp bắp hỏi. - Tôi cũng không biết. Nhật Anh thở dài, tay hất tay nhỏ ra, anh đứng dậy vuốt lại mái tóc của mình. Nhìn nó bây giờ, khó mà biết nó đang nghĩ gì. Đôi măt lam tróng rỗng, khuôn mặt khôgn một chút biểu cảm, toàn thân không có chút cử động nhỏ nào. Nó bất ngờ đứng dậy khiến nhỏ và anh giật mình, hai người nhìn nhau rồi lại nhìn nó, cả hai cùng chạy đến trước mặt Mai Anh, và cùng hỏi nó. - Này! Rốt cuọc xảy ra chuyện gì vậy? - Kết hôn! Nó đáp gọn lỏn hai từ rồi lại bước tiếp, đờ đẫn như cái xác không hồn. Việc nó sẽ làm tiếp theo, có lẽ sẽ kết thúc được tất cả mọi chuyện. - Bảo Duy! Chúng ta kết hôn nhé! Nó đứng trước anh, nói việc quan trọng mà khuôn mặt cứ thản nhiên như thường. Bảo Duy nhìn nó, ròi anh ôm chầm lấy Mai Anh, hạnh phúc nói. - Tất nhiên rồi! Anh sẽ mang đến hạnh phúc cho em, mãi mãi! Khuôn mặt nó vẫn vậy, bàn tay móc chiếc điện thoại nhắn tin cho Ngọc Anh. Mọi chuyện đang diễn ra đúng như dự định, nhưng liệu cuộc xống của hắn có đúng nhưu dự định không? Một tuần dài đằng đẵng trôi qua, biết bao nhiêu chuyện xảy đến.Ba nó- Hoắc Thiên Kình bị sock vì lời đề ghị đột ngột của nó nhưng ông vẫn đồng ý,vfi ông hiểu nó đang phaỉ trải qua những gì. Nhật Anh và Bảo Như hết lòng khuyên can nó nhưng nó chẳng hề nao núng, thậm chí nhỏ gào lên là Bảo Duy lấy nó làm công cụ trả thù nhưng Mai Anh vẫn điềm tĩnh ăn nốt bữa sáng. Hắn suốt ngày nằm trên giường, không biết có ngủ hay không nhưng chẳng thấy một chút cử động. Lua ngồi trong phòng, nhỏ khóc suốt, chẳng chịu nói với ai lời nào. Cuối cùng thì ngày này cũng đến, ngày nó và hắn cùng đám cưới nhưng không phải là một cặp. Nơi tổ chức lễ cưới là khách sạn Lâm Hoàng, nơi sang trọng vầ nổi tiếng nhất nhì nước. Ánh đèn vàng lung linh, cùng những cái cụng ly và lời chúc tụng cho hai cặp đôi trẻ trong ngày đính hôn của họ. Đây là một buổi lễ đính hôn đẹp nhất, nhưng lại không được mong đợi. Nó đã trang điểm xong, ngồi một mình trong căn phòng sang trọng. Mai Anh mặc chiếc váy trắng được đính vô số những viêm đá lung linh nhỏ, tôn lên vẻ đẹp dịu dàng của nó. Nhưng, trên gương mặt, lại bình thản kì lạ. Không hồi hộp, mong đợi hay lo lắng. Chốc chốc, trên gương mặt ấy, những giọt nước mắt rơi xuống. Nó nhìn mình trong gương, thật sự nó đã thay đổi quá nhiều.Đôi mắt to hơn, hàng lông mi cong hơn và trái tim, trái tim dãd biết rung động. Chỉ tiếc, người gợn những con sóng đó lại chính là anh trai của nó. Và chỉ có cách này mới có thể khiến hắn quene nó và mở lòng mình. Vì hắn, nó chấp nhận dù có đau đớn nhường nào. Bảo Như được chọn làm phù dâu. Nhỏ đứng trước cửa phòng nơi nó đang ngồi nhưng không vào, bây giờ nó nên ở một mình. Bong, từ xa Bảo Duy bước đến. Anh trong bộ vest trắng thật lịch lãm và mê hồn. - Đứng lại! Nhỏ dang tay, che cửa phòng khôgn cho anh avò. nhưng đáng tiếc với thân hình ''chú kiến'' thì Bảo Duy chỉ cần nhấc nhẹ là nhỏ đã được dịch chuyển. Anh khẽ mở cửa, định bước vào nhưng đôi chân khựng lại. Anh thấy nó khóc. Một cô đâu khóc trong ngày đính hôn? Chẳng nhẽ lấy anh nó đau khổ như vậy ư? Đôi mắt Bảo Duy tối lại, bàn tay từ từ khép cánh cửa. Anh nhìn nó, nhưng giây phút ngắn ngủi và nói chỉ đủ để mình nghe. - Anh sẽ mang đến hạnh phúc cho em, mãi mãi! Hai cấu nói giống như nhau, nhưng lại có thứ gì đó khác trong lòng người nói. 7 giờ.
|
Hắn và nó cùng sánh bước trên lễ đường, hắn nắm tay Ngọc Anh, nó khoac tay Bảo Duy. Những lá hồng rơi rơi, như mảnh ghép của hạnh phúc vỡ vụn. Và cuối cùng, đã đến lúc họ trao nhẫn cho nhau, để khóa chặt đối phương trong tình yêu của mình. Từng giây, chiếc nhẫn đang dần được đưa vào tay nó và Ngọc Anh. ''Keng!'' Một chiếc nhẫn rơi xuống. Tất cả mọi ánh mắt đều dồn về phía Bảo Duy- người vừa làm rơi chiếc nhẫn, không biết là cố tình hay vô tình. Bảo Duy cúi xuống, nhặt chiếc nhẫn kim cương lên, rồi anh nhìn nó. Vài giây để đủ cho nó hiểu, tình cảm thiết tha của nah dnàh cho nó là thật. Mai Anh khó hiểu, cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra. Bảo Duy mỉm cười, anh tiến bước về phía Thiên Minh rồi đưa chiếc nhẫn ra trước mặt hắn. Thiên Minh nhìn anh chân chân, rồi buông một câu khiến Bảo Duy suýt té ngửa. - Muốn cưới tôi à? Cơ mặt anh giật giật, Bảo Duy hít một hơi rồi nói. - Đây là chiếc nhẫn anh nên đeo cho Mai Anh. - Bảo Duy! Con làm gì vậy?- Ba của anh không hiểu nổi, đứng dậy hỏi. Nhưng Bảo Duy vờ không nghe tiếng. - Anh Duy! Anh bị sao vậy? Em và Thiên Minh là anh em mà! Mai Anh kéo tay anh lại, đôi mắt nó nhiều cảm xúc. - Tờ giấy đó..- Bảo Duy nhìn thẳng vào mắt nó- là do anh làm giả! Không gian bỗng chỗng lạng thinh. Ngọc Anh sững sờ, Mai Anh và Thiên Minh như vẫn chưa kịp tiếp nhận thông tin nên vẫn đứng chôn chân tại chỗ.Đến khi đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, Thiên Minh định sẽ cho Bảo Duy vài cú đấm thì Mai Anh đã nhào tới......ôm lấy Bảo Duy. - Cảm ơn anh! Cảm ơn anh nhiều lắm- Nó xúc động. - Mai Anh! Sao em dám làm vậy hả?- Thiên Minh lập tức kéo nó về, ném cho Bảo Duy cái nhìn dao cạo dâu. Nó chớp chớp mắt rồi thản nhiên đáp. - Em thích! - Em--- Thiên Minh tức đến không nói lên lời, nó khôgn lè lưỡi tinh nghịch nhưng cái đôi mắt lam đnag long lanh như trêu ngươi kia thì còn muốn lộn tiết hơn. - E hèm! Vậy các con....? Cha nhẹ nhàng nhắc mấy vị cô dâu chứ rể đnag làm loạn kia, nó và hắn quay lại cười trừ. - Dạ! Bảo Duy cùng Ngọc Anh bước xuống phía dưới, để nó và hắn cửa hành hôn lễ. Hai chiếc nhẫn kim cương sáng lung linh như sự kết tinh tinh túy của tình yêu. - Giờ chú rể có thể hôn cô dâu. Hắn nhanh-nhẹn kéo nó lại và chiếm lấy bờ môi của nó. Giờ thì hai người đã thuộc về nhau. May sao, hôm đó hên xui thế nào phóng viên toàn con gái nên đã được Bảo Duy và Nhật Anh làm cho tê liệt nên sáng hôm sau tờ báo vẫn ''thanh bình''. Nó và hắn tay nắm chặt tay, cùng chạy ra xe ô tô. Trong căn phòng ngập tràn ánh đèn, có một cô gái và người con trai đang.......cù lét nhau. - Thôi! Em chừa rồi! Hu hu! Tha cho em đi mà!- Cô gái cười đến chảy nước mắt. - Lần sau còn dám ôm têmn con trai nào nữa không? - Dạ thưa anh, em không ạ! - Ngoan! Người con trai buông tay, cô gái nhảy xuống nền nhà, lè lưỡi trêu anh. - Kể cả anh nhé! - Mai Anh! Em đứng lại. - Còn lâu! Lêu lêu! Cô gái chạy hết sức nhưng vẫn bị chàng trai tóm được. - Giờ thì em không chạy được rồi nhé! Trắng sáng, tròn đến kì lạ. - Anh thua rồi nhé!- Cô gái mỉm cười. - Nhưng điều quan trọng là- Chàng trai hôn lên mái tóc cô- Em đáng để anh thua! Chàng tải ôm cô gái, sẽ mãi như vậy cho đến suốt cuộc đời. Ngoại truyện. 7 năm sau. Trong khuôn viên nhỏ, một đứa bé trai có mái tóc ánh tím cùng đôi mắt nâu lạnh lùng đang ngồi vắt chân ngắm nhìn những giọt nước rơi từ chiếc thác nước nhân tạo. - Thiên Anh! Bạn đang làm gì thế? Một đứa bé gái có đôi mắt lam cùng mái tóc vàng nhạt đi lại gần. Thằng bé không thèm liếc mắt, lạnh lùng đáp. - Tôi không làm bạn với con gái. - Tại sao vậy? - Không thích lũ con gái yêu ớt. Đứa bé gái phụng phịu mặt, bỗng đôi mắt lam sáng lên, nó cười tươi nhìn thằng bé. - Vậy cá cược không? Tớ sẽ khiến bạn phải làm bạn với tớ! - Ừ! Nhưng đừng hối hận nhé!- Vẫn cái vẻ banưg lãnh, thằng bé cười...nửa miệng.( Ôi mới tý tuổi vậy mà!*chẹp chẹp) - Thiên Anh! Một đứa bé gái có đôi mắt đen láy chạy đến, vui mừng ôm cậu bé tên Thiên Anh! - Buông tôi ra!- Thanừg bé đảy con bé với vẻ bưc tức. - Bạn không nên làm vậy chứ! Cậu bé có mái tóc vàng hung đỡ bé gái dậy. - Hừ! Đừng lúc nào cũng mềm lòng với con gái như thế! Cậu cứ nhìn papa Thiên Minh cua rtớ mà học hỏi!- Thằng bé tỏ vẻ hãnh diện khi nhắc đến tảng băng ý lộn người cha của mình. - Ơ! Bạn là ai vậy?- Đứa bé gái có đôi mắt lam tò mò hỏi. - Mình là Bảo Anh, cái tên ghép giữa Bảo Như là Nhật Anh đó! - Ơ! Vậy là bố bạn là bạn của bố tớ rồi! Tớ là Hoàng Anh(- Bé gái vừa bị ngã đứng dậy, mỉm cười với thằng bé. Từ xa, mấy vị phụ lão đang ngồi nhìn bọn trẻ thích thú chỉ có một người.. - Mới bé tý mà đã cao ngạo giống ai đó rồi! Không biết sau này sẽ thế nào đây! Nó nói mà mắt liếc hắn đang huýt sáo giả lơ. - Ôi! Sao Duy Anh lại có đôi mắt lam thế kia? Hu hu, con gái em ma flại khôgn giống em là sao? Hya là anh..- Lua liếc xéo Bảo Duy khiến anh sởn da gà. - Anh 100 % chung tình với em mà!- Bảo Duy cười dịu dàng- Với lại, anh đau có muốn bị em sé làm ruốc ăn đâu! - Trương Bảo Duy! Anh đứng lại! - Lua giống em quá đi Ngọc Anh à!- Hoàng- con trai một người bạn của bố cô và cũng là chồng của cô trêu chọc. - Dương Kì Hoàng! Anh mà để em bắt được thì biết tay em! Nhìn ahi đôi vợ chồng kia, Nhật Anh và Bảo Duy cũng ''lui xuống'' cho hai nhân vật chính của câu chuyện có thời gain bên nhau. - Bon trẻ ngộ nghĩnh quá nhỉ! Giống chúng ta quá! Hắn ôm nỏ, thủ thỉ bên tai. - Vâng! Nó đặt tay lên tay hắn, quay người lại mỉm cười. - Thiên Anh! Vậy mà cậu bảo papa vậu lạnh lùng sao? Duy Anh chỉ tay về phía nó và hắn. Thiên Anh không nói được gì lại bị cái lè lưỡi của Duy Anh chọc tức nên chạy khắp vườn để đuổi theo cô bé. - Bắt được tớ ư? Nằm mơ nhé! - Cá cược nhé! Tớ sẽ bắt được cậu! Hai người bước đi Hai hướng trái ngược nhau Bàn tay đã buông Và...có bao giờ nắm lại? Có. Vì trái đất hình tròn mà!^^ ----- Hết ------
|
|