Bí Mật Của Bạn Trai Mẫu Mực
|
|
“Tin tưởng ngươi sẽ có một tương lai tươi sáng.” Được khen ngợi, dường như Mạc Tử Nhân không quen, đỏ mặt nói: “Ta như vậy chẳng có gì lạ, chỉ là thích vẽ tranh mà thôi, nếu như ngay cả chuyện này cũng làm không được thì quá tệ.” “Vậy ta chẳng phải là rất thảm sao? ” Ánh mắt tò mò Mạc Tử Nhân làm cho hắn nói tiếp.“Ngươi còn có vẽ tranh làm hứng thú, ta ngay cả hứng thú của mình đều bỏ qua.” Vì cha, hắn bỏ qua rất nhiều chuyện, nhưng chưa bao giờ hắn hối hận, bởi vì đó là con đường hắn lựa chọn, dù sai cũng không oán hận người khác được. “Hứng thú của ngươi là gì?” “Ta nghĩ là làm đầu bếp… tay nghề của mẹ ta rất tốt, ta rất thích món ăn nàng làm, mặc dù nàng không thường xuống bếp, mỗi lần nhớ đến thì lại có cảm giác gia đình…… Cho nên ta rất muốn làm đầu bếp.” “Ngươi vẫn còn có thể, người còn sống là còn cơ hội, bắt đầu từ hôm nay, ngươi có thể lựa chọn một cuộc sống khác, ta tin tưởng mẹ ngươi cũng sẽ cao hứng .” “Nha đầu, ngươi hiểu cái gì gọi là không như mong muốn không?” “Ta chỉ khi biết hối hận giống như mạt dược có thể y*.” Nàng dùng ánh mắt kiên định nhìn thẳng hắn, điều này làm mất đi vẻ ngây thơ thường ngày của nàng.“Ta sẽ không làm làm chuyện gì để mình phải hối hận.” *mạt dược có thể y: bệnh rồi mới dùng thuốc Hạ Anh Đông lúc này mới chú ý tới vết sẹo trên cổ tay phải của nàng, đang muốn hỏi thì nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn ra thì thấy Từng Lương Ngọc mang theo đồ ăn trở về. “A Đông, ngươi tỉnh rồi à? Có khá hơn không?” Từng Lương Ngọc thân thiết hỏi. “Có ạ, cám ơn bác gái.” “Không cần khách khí, xem như chúng ta hữu duyên.” Hạ Anh Đông chân thấp chân cao tiến lên hỗ trợ đem thức ăn đi vào phòng bếp, Mạc Tử Nhân thì chậm một bước. “Cám ơn, ngươi thực ngoan ngoãn.” Bởi vì hành động nho nhỏ này mà lại được tán thưởng làm hắn có chút tội lỗi. Từng Lương Ngọc nhìn thấy con gái, hồ nghi hỏi:“Tiểu Nhân, sao ngươi còn không đi làm đi?” “Ta nghĩ trong nhà có bệnh nhân, tự mình cũng có chút mệt mỏi, nên muốn xin nghỉ .” Đối với người cướp đi công việc của mình, nàng có chút mất hứng, mở miệng nói. “Ngươi chiếu cố A Đông cả đêm cần phải nghỉ ngơi. Vậy ngươi nghỉ trước đi, nấu xong cơm trưa mẹ sẽ gọi.” “Mẹ, ta giúp ngươi.” “Không cần a! Một mình ta sẽ mau hơn, ngươi đi ngủ một chút đi, không xong a, ta quên mua gạo rượu rồi.” Mạc Tử Nhân nhanh chóng hỏi:“Ta đi, muốn mấy bình?” “Một chai thôi, vậy ngươi nhanh nhanh trở lại, ta muốn cho A Đông ăn chút canh cá.” Nguyên lai là vì “Người nào đó”, nhiệt tình của nàng thoáng cái liền giảm xuống một ít.“Được” Chờ sau khi rời đi Mạc Tử Nhân, Hạ Anh Đông mới mở miệng.“Bác gái à, nhà này chỉ có hai người các ngươi sao?” “Chồng của ta làm ca đêm nên buổi chiều sẽ trở lại ăn cơm.” Hạ Anh Đông nhìn ra tình trạng kinh tế nhà này không tốt lắm, bất quá những người ở đây không nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt các nàng luôn tươi tắn, có vẻ cảm thấy phi thường đầy đủ.“Xin lỗi đã phiền toái cho mọi người.” “Đừng nói như vậy, có thể trợ giúp người là chuyện tốt. Nếu ngươi mệt mỏi thì đi nghỉ ngơi đi, nấu xong ta sẽ đi gọi ngươi.” “Cám ơn, đúng rồi bác gái, ta thấy tới trên tay Tiểu Nhân có thương tích, chuyện gì đã xảy ra?” Nghe hắn nhắc tới chuyện này, Từng Lương Ngọc không khỏi lộ ra sắc mặt tiếc hận.“Việc này nói rất dài dòng, hồi cao trung, Tiểu Nhân có một người bạn rất thân, cô gái kia cũng rất thích vẽ tranh, các nàng thường xuyên đại diện cho trường tham gia thi đấu, Tiểu Nhân thành tích khá hơn một chút, nên luôn đứng nhất ….” “Lòng tự trọng của cô bé kia rất mạnh, về sau càng trở nên cực đoan, cộng thêm trong nhà đối với nàng rất nghiêm khắc, làm rất căng, có một lần, trong phòng học đại hống đại khiếu liền lao ra la hét là muốn tự sát, lúc thấy Tiểu Nhân, nàng liền bức Tiểu Nhân tự hủy tay mình, nếu không nàng sẽ nhảy lầu……” “Cho nên Tiểu Nhân làm thương tổn chính mình?” Từng Lương Ngọc gật gật đầu. Hạ Anh Đông tưởng tượng đến hình ảnh kia, trong lòng không khỏi run lên, một cái cô gái muốn tự hủy tay mình, khẳng định có dũng khí rất lớn. Nàng thích vẽ tranh như thế lại bị vội vã hủy tay, cảm giác đau khổ này người ngoài nhất định là khó có thể hiểu rõ. Vì vậy đối với Mạc Tử Nhân, hắn lại thêm vài phần đau lòng.“Đúng rồi, bác gái, tối ta sẽ rời đi.” Từng Lương Ngọc cố ý không hiểu lời hắn,“Ngươi không cần đi nhanh như thế, tạm thời không có nguy hiểm.” “Có ta ở đây, các ngươi sẽ không tiện, với lại người nhà ta cũng lo lắng.” “Nói cũng phải, nếu như có hiếu tâm đừng để bị thương nữa, cha mẹ của ngươi sẽ rất lo lắng.” Nàng lại nhắc nhở. “Cám ơn bác gái.” Hạ Anh Đông cũng không muốn nói đến chuyện cha mẹ mình, liền xoay người trở lại trong phòng. Bọn họ cuối cùng đều là người xa lạ, có một số việc không cần phải nói nhiều, ngày hôm nay sau có lẽ bọn họ sẽ không gặp lại, nhưng hắn vĩnh viễn nhớ rõ ân tình của các nàng…… Càng nhớ rõ hành động dù rất sợ hãi cũng kiên trì phải trợ giúp ấy của nàng, cô gái của hắn. (Vô Vi: ấn tượng nha, mới gặp mặt như thế đã nhận là cô gái của mình rùi ^^) Đọc tiếp: Bí mật của bạn trai mẫu mực – Chương 4
|
Chương 4
Hạ Anh Đông không biết đã ngủ bao lâu, khi tỉnh lại thì sắc trời ngoài cửa sổ đã tối. Hắn đi vào trong phòng khách, chuông đồng hồ chỉ 8 giờ, một bàn thức ăn tựa hồ không có người động đến; gian phòng của Mạc Tử Nhân vẫn còn sáng đèn, hắn đi tới trông thấy nàng vẫn còn vẽ, chỉ là cảnh nàng đang vẽ giống như một bức tranh. Hắn gõ cửa, “Như thế nào không ăn cơm?” Mạc Tử Nhân ngừng tay lại, hai vai khẽ rũ xuống, đầu cúi xuống, không có xoay người lại. Hạ Anh Đông đoán rằng có vấn đề — chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?! Hắn vội vã đi đến trước mặt nàng, buổi chiều chào đón hắn vẫn còn cùng hắn tranh cãi cười đùa, sao ánh mắt nàng lúc này mang vẻ ưu sầu, vẻ mặt rất lo lắng .“Làm sao vậy?” Hắn phát giác được một tia không thích hợp. Mạc Tử Nhân nhìn hắn một cái, đáy mắt ưu sầu vẫn không thay đổi ,“Ba của ta còn chưa có trở lại…… Vừa rồi mẹ ta gọi điện thoại tới công ty hỏi , mới biết được ba của ta ngày hôm qua căn bản không có đi làm; Bởi vì ông làm việc này chỉ là tạm thời, người của công ty đơn thuần cho là ngày đó ông không muốn làm nữa, nên cũng liền không có báo cho chúng ta biết.” “Mẹ ngươi đâu?” “Mẹ ta đến công ty xem sự việc như thế nào.” nàng cũng muốn đi, nhưng có thể bởi vì trong nhà còn có hắn, mới nhất định phải lưu lại. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vì cái gì ba ba lại mất tích? Nếu quả thật gặp phiền toái, ít nhất cũng nên gọi điện thoại thông báo chứ? Mạc Tử Nhân bất an nắm họa bút (bút để vẽ), gân xanh trên mu bàn tay mơ hồ hiện lên, trong đầu không khỏi hiện ra dự cảm xấu. Nàng lại đang cắn môi dưới! Hạ Anh Đông rất không thích bộ dạng phiền não của nàng, vội vàng ôm vai của nàng. “Nói không chừng là tạm thời có việc, chờ một chút đi! Ông ấy nhất định sẽ trở về.” Ở vào thời điểm này, hắn cũng không biết phải an ủi người khác như thế nào, chỉ có thể nói chút ít gì đó. “Nếu quả thật có việc, ít nhất cũng nên gọi điện thoại về nhà, chúng ta thật lo lắng cho, không biết ông có gặp phải phiền toái gì không.” Mẹ nói cho nàng biết, sau liền lập tức ra cửa, mà nàng còn lại là khẩn trương đến nỗi ngay cả cơm tối đều ăn không vô. “Sẽ không , không cần phải nghĩ như vậy, ngươi có muốn hay không tới đây một chút?” “Làm cái gì?” “Ta ôm ngươi có thể cho ngươi dũng khí.” Hắn ngôn từ kém cỏi, đành phải dùng hành động bày tỏ. Mạc Tử Nhân nháy mắt mấy cái, xác định hắn không phải là đang nói đùa , sau đó không khỏi bật cười, khẩn trương đè ép tại ngực lập tức cũng giảm bớt không ít. Đúng vậy, không có tin tức chính là tin tức tốt, nói không chừng cha nàng là thật sự có chuyện, mới có thể quên liên lạc với nàng và mẹ; Nhớ hồi năm ngoái, ông liền bởi vì vội vàng đưa bằng hữu xảy ra tai nạn xe cộ vào bệnh viện, mà không có cùng mẹ con nàng liên lạc, nàng nhớ đến lúc ấy mẹ vẫn còn quở trách cha suốt một giờ, lần này khẳng định lại là vì bằng hữu – cha nàng luôn nói ông có thể giúp bạn bè không tiếc cả mạng sống, bằng hữu của ông không nhiều lắm, bởi vậy phá lệ quý trọng. Mạc Tử Nhân xoa xoa con mắt, lộ ra nụ cười hiểu ý. “A Đông, cám ơn ngươi.” “Không cần khách khí.” “Đúng rồi, mẹ nói ngươi buổi tối phải đi, có cần hay không ta giúp ngươi gọi tắc xi?” “Ngươi cứ như vậy muốn đuổi ta đi sao?” Hắn tức giận hỏi. Nàng vội vã làm sáng tỏ,“Không phải vậy, chỉ là ngươi một ngày không có trở về nhà, người trong nhà khẳng định cũng sẽ lo lắng; Ta đây là suy bụng ta ra bụng người, ta cảm thấy được ngươi cần phải về sớm một chút.” Giờ phút này nàng đối với Hạ Anh Đông đã thay đổi cách nhìn một chút. “Ta ban ngày có gọi điện thoại , bọn họ đối với ta rất yên tâm; bây giờ để một mình ngươi ở nhà, ta không yên tâm, chờ ba mẹ ngươi trở lại ta mới đi.” Nàng dù sao cũng là nữ hài tử, vạn nhất thật sự có chuyện, không có người ở bên cạnh thì không tốt lắm. “Ngươi là người rất tốt.” Người này trong thời gian bị thương, lại không cho nàng báo cảnh sát nhất định là cùng bang phái có quan hệ, nàng từ lúc trước khi đi đến kho hàng , thì có hơi chút nghĩ tới có phải hay không nên làm như vậy, nhưng mà lương tri cuối cùng chiến thắng lý trí, nàng đi tới, cũng chìa tay giúp đỡ, thật may là người mình cứu chính là người tốt, không phải là người xấu. Hạ Anh Đông không khỏi cười mỉa, vẻ mặt cũng dày không phải mỏng, phảng phất bởi vì nàng tán thành quá mức mà thấy không vui. “Chỉ là như vậy đã cảm thấy ta rất tốt, nếu là ta tiếp tục cho các ngươi tiền, chẳng phải là ta được coi là thần?” Mạc Tử Nhân vốn là giơ lên khóe miệng, lại xụ xuống, bởi vì nàng có thể cảm nhận được hắn mãnh liệt phòng bị. “A Đông, ta và ngươi không có bất kỳ quan hệ ích lợi gì, chỉ là đơn thuần cảm thấy ngươi rất tốt, ngươi không cần phải cực đoan như vậy, cũng không phải là tất cả mọi người đối tốt với ngươi cũng là vì ích lợi.” Hắn cực đoan?! Thôi, nói tiếp lại sẽ dính dáng đến chuyện hắn không muốn nói đến. Hoàn cảnh của hắn khá phức tạp, nếu như không lục đục với nhau, không biết hoài nghi người khác, căn bản rất khó sinh tồn được; Cá tính của hắn vốn là cũng không phải hay quát tháo như vậy , chỉ là hoàn cảnh xấu làm cho hắn không thể không đứng ở tiền tuyến tối tăm, cùng nàng vốn ngây thơ đơn thuần nói những thứ này, chỉ sợ nàng không cách nào nhận thức, hắn dứt khoát không nói. “Ta không hiểu được làm sao ngươi bị thương, bất quá chuyện xã hội đen vốn chính là như vậy, không phải là ngươi chết, chính là người khác chết, chỉ hy vọng sau khi trải qua sự việc lần này, ngươi có thể suy nghĩ thật kỹ , mình là không phải là người thật sự thích hợp đi đường này; Đi nhầm không quan hệ, dùng sức quay trở về vẫn còn có cơ hội, nhưng nếu như tiếp tục đi sai đường, vậy thì thật không có đường rút lui .” Xem ra hắn kì thật cũng không phải rất xấu, nàng lại nói thêm vài câu. Hạ Anh Đông chớp chớp mắt, đối với tiểu quỷ Mạc Tử Nhân này có chút không cho là đúng, nhưng là cảm nhận nàng nói không sai — nếu hắn có thể sớm một chút nhìn thấu, có lẽ rất nhiều chuyện cũng sẽ khác đi. Hiện tại có lẽ còn không muộn đi…… Hắn chỉ có thể an ủi mình như vậy. “Ngươi đói bụng không? Ăn cơm trước. Có đi được không? Có muốn hay không ta đỡ ngươi?” Hiện tại mới nhớ tới hắn cần người nâng đỡ, quá chậm, Hạ Anh Đông liếc nàng một cái, “Cám ơn, không cần. Ta là người rất có cốt khí, chân chặt đứt sẽ tự bò đi, dù cho tay tàn, cũng sẽ lăn đi, tuyệt không khiến ngươi hao tâm tổn trí.” (NN: chị quan tâm thế mà còn làm cao *hứ* ) Vẻ mặt ngây thơ của hắn lập tức chọc nàng nở nụ cười. Người với người trong lúc đó quả nhiên cần quan hệ tốt, nàng rất may mắn nhớ kỹ lời dặn dò của mẹ, nếu không A Đông vạn nhất thật đã chết rồi, nàng nhất định đau lòng cả đời . Mạc Tử Nhân xới cơm cho hai người, rồi cùng ngồi xuống, Hạ Anh Đông lúc này chú ý tới nàng ngồi bên cạnh hắn — buổi sáng tốt lành cũng là như vậy, thông thường mà nói, nàng không phải là nên để ý phải cách hắn xa một chút sao? “Ngươi không ngồi vào đối diện sao?” quay mặt sang nhìn nàng, hắn cũng không thích quanh co lòng vòng hoặc là muốn giấu tâm tình, nói trực tiếp ngược lại tốt hơn. “Ngồi đây cũng đâu có gì khác biệt?” “Chúng ta rất thân sao?” Hai người xác thực là nửa đời không quen, hắn cũng không có thói quen có người dựa quá gần vào hắn , đây là tính cách không thay đổi được của hắn. Mạc Tử Nhân đầu tiên là nhìn hắn một cái, sau đó quay đầu đi mới nói: “Thành thật mà nói, ngươi thật sự bị đánh cực kỳ thảm…… Nếu như muốn ta nhìn mặt ngươi khi ăn cơm, ta sẽ ăn không trôi.” (PP:a tưởng bở kìa, hố hố, NN: *hố hố* ăn quả dưa bở to thế ko biết) Hắn đã trực tiếp như vậy, thì nàng cũng không cần ủy khuất chính mình, dù sao nơi này cũng là nhà nàng a! Hạ Anh Đông vẫn chưa có cơ hội trông thấy mặt của mình, duy nhất có thể xác định là con mắt trái sưng vô cùng lợi hại, cơ hồ không mở mắt ra được; Má phải còn lại là vừa sờ liền đau nhức, bất quá quan trọng là hắn sống sót , mặc dù hủy dung cũng không sao cả, dù sao hắn vốn là sẽ không để ý tướng mạo, tính mạng mới là trọng yếu. (NN: oa oa anh mừ bị hủy dung là êm ứ yêu nữa :”> ) “Trông rất thảm sao?” Bình thường người thiện lương cũng sẽ không thẳng thắn như thế Mạc Tử Nhân cực kỳ nghiêm túc nói:“Ba mẹ ngươi tuyệt đối không nhận ra ngươi”. Ngoại trừ xanh một khối, tím một khối không nói, nghiêm trọng nhất đúng là con mắt trái kia sưng lớn như quả bóng bàn “U”, làm cho nàng khó có thể tưởng tượng, thì ra là người xác thực có thể bị đánh thành bộ dạng này. (NN: hình dung thôi đã thấy anh thật thảm >>”<<) “A!” Hạ Anh Đông cổ họng thốt lên một tiếng, tiếp tục ăn cơm, dù cho miệng rất đau, hắn vẫn phải cố ăn. “Nếu ta đã bị đánh thảm như vậy, ngươi vì cái gì còn dám cứu ta? Ngươi không sợ cứu lầm người sao?” “Yên tâm, cách vách chính là cục cảnh sát.” Hạ Anh Đông tức giận hừ lạnh.“Có trăm ngàn loại phương pháp làm cho người ta không nói được lời nào” Mạc Tử Nhân cụp mắt xuống, từ từ nói:“Trước kia ba của ta bị tai nạn xe cộ, lúc ấy nếu không phải gặp gỡ người hảo tâm, ông đã sớm mất mạng, nhưng lúc đó chung quanh đây trị an không tốt, nếu như trên đường thực sự phát sinh tai nạn xe cộ, phần lớn người thà rằng làm như không thấy, thậm chí ngay cả báo cảnh sát cũng không nguyện ý……” “Ta liền hỏi vợ chồng kia vì cái gì nguyện ý cứu cha ta? Bọn họ nói thà rằng gặp gỡ tai nạn xe cộ giả, cũng không cần cả đời bị lương tâm khiển trách, cho nên bắt đầu từ khi đó, ta liền tự nói với mình, nếu ta có thể trợ giúp người khác, ta sẽ cố hết sức mình.” “Cho dù đó là người xấu sao?” “Nếu quả thật là người xấu, cũng chẳng quan hệ gì” “Không phải là không quan hệ, ngươi không hề biết tự bảo vệ mình, đừng xem bộ dạng người khác mà lơ là, tốt nhất mang theo một chút vũ tùy thân để phòng thân, biết không?” “Được……” Mạc Tử Nhân như một đứa trẻ nhỏ dễ dạy, hết sức chuyên tâm lắng nghe. Hạ Anh Đông khẽ nở nụ cười, cầm bát đũa.“Nhanh ăn đi!” “Được……” Nàng nháy mắt mấy cái, trộm dò xét thái độ nghiêm túc của Hạ Anh Đông, nhịn không được ở đáy lòng cười trộm .
|
“Ngươi sao không ăn tôm?” “Ta bị dị ứng tôm cua, không thể ăn được.” Hắn cảm thán bày tỏ “Thật đáng tiếc, ta lại rất là thích ăn con cua đây!” “Hôm nay không có con cua, chỉ có trứng tôm, ta bóc cho ngươi ăn.” Hạ Anh Đông chú ý tới vết thương ở tay phải của nàng, suy tư trong chốc lát, sau mới mở miệng,“Tay bị thương…… Không hối hận sao?” Tay Mạc Tử Nhân đang bóc tôm bỗng dừng lại.“Không…… Sao ngươi lại hỏi thế?” “Cho dù là vì cứu người, phải hy sinh tay phải cũng không quan tâm sao?” Nàng đưa tay chạm đến vết thương kia, mỗi khi nghĩ lại cũng sẽ làm nàng thất thần, trong lòng tràn đầy nhớ lại như những đợt sóng ùa về “Biết là có khổ sở, dù sao lúc ấy vì thuyết phục, ta chính là tốn một đoạn thời gian rất dài ; Có những lúc, ta thậm chí không thể cầm bút viết chữ, nhưng ta chưa bao giờ từng hối hận, dù sao dùng một cái tay để đổi lấy một mạng người, thật sự là quá đáng giá, huống chi nàng đối với ta chính là bằng hữu tốt nhất.” “Bằng hữu tốt nhất có thể đối với ngươi như vậy sao?” “Lúc đó tinh thần của nàng không tốt lắm, người nhà của nàng đối với nàng quá mức nghiêm khắc, mọi chuyện đều muốn hoàn mỹ, nàng mới có thể chịu không được áp lực mà muốn tự sát.” “Vậy cũng không cần phải cắt một vết thương sâu như vậy, vạn nhất tay của ngươi thật sự bị phế đi, cũng không có người cùng đồng tình với ngươi.” Hắn nhịn không được thay nàng cảm thấy không đáng giá, nếu là đổi thành hắn, hắn tuyệt đối sẽ tìm được biện pháp xử lý vẹn toàn đôi bên. “Vết thương rất nặng, ta nghĩ nó tượng trưng cho tình nghĩa sâu đậm của nàng…… Cũng bởi vì nàng gặp quyết tâm của ta, mới có thể bỏ đi ý niệm tự sát trong đầu; Nàng khóc nói cho ta biết, nàng không phải thật tâm ghen ghét ta, cũng không muốn tổn thương ta, nàng chỉ là mệt mỏi, muốn tìm lối thoát, nàng kỳ thật cũng hi vọng ta không ngăn cản, để cho nàng trực tiếp nhảy xuống đi! Nhưng ta vẫn làm, nàng không thể lại tiếp tục ích kỷ…… Cho nên, ta chưa bao giờ từng hối hận vì đã cứu nàng.” “Ngươi thật sự là……” Hạ Anh Đông nhịn không được đưa tay sờ sờ đầu của nàng, động tác này dường như muốn trấn an lại như yêu thương, làm Mạc Tử Nhân kinh ngạc đỏ bừng mặt.“Dù cho chính mình bị thương cũng không sao cả sao?” “Nếu như, nếu như bị một chút thương có thể đổi lấy làm cho lòng ta thanh thản…… Ta cam tâm tình nguyện.” Thật là kỳ quái! Nàng rõ ràng biết A Đông chỉ là theo thói quen dùng động tác để diễn tả cảm giác của hắn, hắn hay sờ đỉnh đầu của nàng cũng chỉ là hành vi quan tâm , vì cái gì lòng của nàng lại có điểm khẩn trương như vậy? Giống như nàng rất thích động tác đó của hắn….. A Đông xác thực không xấu, làm việc cũng không giống là lỗ mãng , thậm chí còn nói ra được một chút đạo lý, giả sử có thể đi lên cùng một quỹ đạo, cũng sẽ có thể cùng nhau đi trên một con đường. “Vạn nhất bất hạnh mất đi tay, ngươi cũng không tiếc nuối sao?” Hắn lại hỏi, dường như muốn do thám suy nghĩ, nội tâm chân chính của nàng, hoặc như muốn khai thác nàng ở một khía cạnh khác. “Nếu quả thật là không may mắn…… Cũng là mạng của ta.” Mạc Tử Nhân nhàn nhạt trần thuật, bỗng nhiên tay lại nắm chặt thành quả đấm lộ ra nụ cười.“Bất quá ta sẽ không dễ dàng thỏa hiệp , ta nhất định sẽ tìm được cách khác để có thể vẽ tranh……Tay phải không thể vẽ, sẽ dùng tay trái; Mất hai tay, cũng có hai chân, cho dù ngay cả chân cũng không còn , ta còn có miệng…… Ta tin tưởng chỉ cần có hi vọng, cũng sẽ không thất bại.” (NN: chị làm êm ngưỡng mộ quá *mắt long lanh* ) Từng chữ từng câu nghe qua thì thật bình thường, nhưng lại bí mật mang theo lực hung hăng đánh trúng tâm của hắn. Quả thật không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài mảnh khảnh của nàng, thật ra nàng còn có ý chí rất kiên cường….. Hắn không biết nên hình dung nàng như thế nào, nàng giống như một bông hoa trắng muốt đơn thuần tùy ý cũng có thể hiểu rõ, nhìn rất tầm thường nhưng có lúc lại thật sự rất kiên nhẫn, tuyệt không dễ dàng khuất phục bởi hoàn cảnh. Hắn không chỉ thưởng thức nàng, còn có chút thích nàng; Nếu như hắn chọn con đường bất đồng, bọn họ có thể hay không cũng không có tương lai? Mạc Tử Nhân đột nhiên ý thức được tự mình nói quá nhiều, vội vàng cầm lấy bát đũa vùi đầu vào ăn. Thôi, cho dù muốn có tương lai gì , cũng phải chờ hắn xử lý xong những thứ chuyện phiền toái này đã, nóng vội chỉ sợ hỏng việc, chờ chuyện này sau khi kết thúc, hắn sẽ ngẫm lại nên làm như thế nào. Sau đó, hai người bình an vô sự tiếp tục ăn cơm, trong lúc khi Mạc Tử Nhân chuẩn bị múc canh, tiếng điện thoại vang lên, cho là có tin tức tốt, nàng ngay cả thìa đều quên để xuống hứng thú vội vã chạy tới nghe điện. “Mẹ, tìm được ba sao? Khoan đã– ngươi nói cái gì? Cha, cha hắn làm sao vậy?!” Không lường trước được, cuộc điện thoại gọi đến này lại mang đến tin dữ cho nhà bọn họ! Thìa rơi xuống đất té thành mảnh vụn…… Thanh âm chói tai làm cho hết thảy đều dừng lại. Mạc Tử Nhân đến nay vẫn nhớ rõ cha từng cười nói muốn dắt tay của nàng nhìn nàng bước lên xe hoa…… Mắt thấy tuần sau chính là sinh nhật của cha, nàng đã nghĩ kỹ muốn như thế nào thay ông tổ chức sinh nhật, vì cái gì…… Vì cái gì mà cha không tranh quyền thế, lại bị cuốn vào bang phái phân tranh mà chịu khổ bị vây đánh tới chết? Không! Không thể nào…… Làm sao đây — rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cha nàng đối đãi với mọi người hiền hòa, cũng không cùng người kết thù kết oán, như thế nào ngày thường vô cớ có quan hệ với xã hội đen?! Xã hội đen như thế nào, làm sao lại tìm tới cha nàng? “Tiểu Nhân, ba ngươi làm sao vậy?” Hạ Anh Đông gặp Mạc Tử Nhân quỳ trên mặt đất, đi tới ngồi xổm bên người nàng. Xã hội đen…… Nhà bọn họ chưa bao giờ cùng xã hội đen từng có quan hệ, chỉ ngoại trừ…… Mạc Tử Nhân chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào Hạ Anh Đông, thanh âm của hắn lộ ra quan tâm, giờ phút này nghe vào tai nàng lại có ý châm chọc — nhà bọn họ duy nhất có liên quan tới xã hội đen, chính là chuyện tối hôm qua nàng cứu A Đông, là vì cứu hắn cho nên mới hại cha nàng sao? (NN: oa oa tỷ đừng nghĩ như vậy mà *lệ tuôn như mưa*)
“Tiểu Nhân, đã xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt của nàng thập phần tái nhợt, hắn biết rõ nhất định là đã xảy ra chuyện lớn. Nét mặt của nàng từ kinh ngạc chuyển thành chán ghét, dùng sức cầm lấy y phục của Hạ Anh Đông, giống như lẩm bẩm tự nói:“Nếu như, nếu như ngày hôm qua ta không cứu ngươi, ba ta sẽ không phải chết đúng không? Có phải hay không bởi vì ta có quan hệ với ngươi mới hại chết ông….Tại sao là ba của ta? Ông là thiện lương như vậy a! Vì cái gì hết lần này tới lần khác là ông? Ngươi cũng là một phần của bọn chúng đúng không? Nhất định, nhất định là quan hệ của ngươi, mới có thể liên lụy đến ba của ta…… Đều là lỗi của ta, là lỗi của ta! Ta không nên cứu ngươi, ta tại sao phải cứu ngươi?! Ta thật không nên cứu ngươi –” Thiện lương của nàng bị loạn, ngực đau quá, cả đầu óc hỗn loạn hết cả lên, giống như là bị vật nặng đập vào không cách nào tập trung tinh thần suy tư chuyện gì cả, trực giác của nàng liền nghĩ đến là do mình sai, là nàng lỗ mãng, hại chết cha của mình. “Tiểu Nhân……” Hạ Anh Đông cũng rất kinh ngạc, đối mặt với sự chỉ trích của nàng , hắn không phản bác chút nào. Tay của nàng phát run, đầu ngón tay lạnh buốt, hai tay ôm lấy thân mình, bộ dáng yếu ớt vô lực, làm Hạ Anh Đông trong lòng căng thẳng, không nghĩ nhiều liền ôm chặt nàng. Có lẽ là vừa rồi đã phát tiết, Mạc Tử Nhân thoáng bình tĩnh trong chốc lát, nhưng sắc mặt vẫn ngưng trọng như cũ.“Vì cái gì ta cứu ngươi, ba ba lại đã xảy ra chuyện? Không phải nói người tốt sẽ có kết quả tốt sao? Nếu thực sự nguy hiểm, ta thà rằng phát sinh ở trên người ta, ba ba vì cái nhà này mà cố gắng như vậy, tại sao là ông…… Tại sao lại là ông?” Nước mắt rốt cục rơi xuống, dường như đại biểu, nàng đã tiếp nhận sự thật này . “Thực xin lỗi……” Hắn nhẹ nói ra ba chữ này, bởi vì nói không nên lời, cũng không biết những từ ngữ an ủi như thế nào, nếu như đem tất cả trách nhiệm, cùng tội lỗi đổ lên người hắn có thể làm cho nàng sống tốt hơn một chút, vậy hắn nguyện ý để nàng trút giận. Không biết qua bao lâu, Mạc Tử Nhân đã ngừng lại nước mắt.“Ta cầu xin ngươi đi đi….. Chúng ta cũng không muốn dính dáng đến các ngươi như vậy, xin ngươi đi thôi!” “Tiểu Nhân……” “Đi, van cầu ngươi đi! Ta không muốn phải nhìn thấy ngươi nữa!” “Ít nhất để cho ta đợi đến khi mẹ của ngươi quay trở lại, ta không yên tâm khi để ngươi ở lại một mình, chờ mẹ ngươi vừa về đến, ta lập tức đi ngay.” Mạc Tử Nhân đẩy hắn ra, đứng dậy trở lại trong phòng, cũng không thèm nhìn hắn một cái; Hạ Anh Đông thở dài một hơi thật sâu, nằm trên mặt đất cũng không nhúc nhích. (NN: đoạn này xúc động rơi lệ *khóc tu tu* )
Hai ngày nay chuyện xảy ra giống như tình tiết ở trong phim, làm hắn trở tay không kịp, cuối cùng cho rằng đã kết thúc, lại dậy lên một lớp cao trào. Hắn một mặt đau lòng Mạc Tử Nhân, một mặt cũng muốn biết rõ ràng chân tướng, hắn không hiểu cha của nàng như thế nào đột nhiên chọc phải xã hội đen, hắn cũng có nhiều mối quan hệ, khẳng định cũng có thể giúp đỡ một chút . Từng Lương Ngọc (mẹ của Mạc Tử Nhân) khi trở về, có hai cảnh sát đi theo sau lưng. Cảnh sát tìm được cha của Mạc Tử Nhân ở một địa phương vắng vẻ, có người chứng kiến nói rằng thấy hắn bị mấy tên xã hội đen mang đi, cuối cùng bị mấy người kia đánh chết. Bất quá chứng cớ hiện trường để lại, chỗ đó cũng không phải là hiện trường giết người, cảnh sát còn muốn xâm nhập điều tra, bởi vì tối hôm qua không chỉ có nam chủ nhân Mạc gia bỏ mạng, còn có hai đại bang phái sống mái với nhau, trong đó thế lực lão đại lớn nhất bị phản bội , đến nay tung tích không rõ. Chuyện huyên náo rất lớn, không thể giải quyết lặng lẽ được. Mạc Tử Nhân không quan tâm đến những tên xã hội đen liều mạng, ngươi chết ta sống như thế nào, nàng chỉ để ý chính là người cha mà nàng yêu nhất vĩnh viễn không cách nào mở mắt ra nữa. Hai mẹ con không hề khóc rống hoặc chảy nước mắt, chỉ là lẳng lặng nắm tay nhau, thần sắc ngưng trọng. Hai cảnh sát rất đồng tình với hai mẹ con họ, cũng khẳng định chồng của Từng Lương Ngọc không có quan hệ với xã hội đen, chỉ là hắn chết quá kì lạ, kiểu có lệ hỏi thăm là tất nhiên , nhưng sự việc này gây bi thương cũng là lẽ bình thường. Sau khi hỏi xong, cảnh sát rời đi Mạc gia, Hạ Anh Đông mới từ gian phòng đi ra, trông thấy mẹ con nàng ngồi ở phòng khách, Mạc Tử Nhân giống như tượng thạch cao, không còn chút sinh khí. Cái nhà này không có nam chủ nhân, mẹ con các nàng làm như thế nào ứng phó mọi chuyện kế tiếp? Vô luận là không phải là đã bị dính líu tới hắn, hắn ít nhất cũng có thể làm chút gì đó đi? “Bác gái, ta có thể giúp được chuyện gì, xin đừng khách khí.” Mạc Tử Nhân từ đầu tới đuôi không có nhìn hắn một cái, thủy chung cúi đầu. Từng Lương Ngọc ngẩng đầu lên, thanh âm vô lực:“A Đông, cám ơn ngươi, không cần đâu, ngươi hay là cứ về trước đi! Cảnh sát bắt đầu chú ý chuyện này, hiện tại chồng của ta đã chết, chúng ta không muốn lại gặp phải những chuyện khác, cho nên……” Nói xong lời cuối cùng, nàng có vẻ hơi khó xử. Hạ Anh Đông nhắm lại hai mắt, phi thường rõ ràng lời nói cùng ý tứ này của Từng Lương Ngọc– cũng đúng, nếu như không có hắn, có lẽ căn bản chuyện này sẽ không làm liên lụy đến người khác.. “Xin lỗi……” Tạm thời rời đi đối với các nàng sẽ khá hơn.“Bác gá, cám ơn sự chiếu cố của các ngươi.” Hạ Anh Đông hướng các nàng cúi người chào, sau đó chuẩn bị rời đi. “A Đông, ta giúp ngươi gọi tắc xi đi!” Từng Lương Ngọc giống như là nghĩ đến cái gì nói. “Không cần, bộ dáng của ta bây giờ , không có ai nhận ra đâu” Hạ Anh Đông vừa mới mở cửa ra, đi ra ngoài không bao lâu, Mạc Tử Nhân liền cầm lấy cái mũ đội đầu không nói một câu đuổi theo, nàng đem cái mũ đội vào đầu của hắn, hơn nữa kéo mặt hắn thấp xuống, giúp hắn đeo khẩu trang lên, sau đó đi cùng hắn xuống lầu, đi đến đầu đường. Nàng liền lẳng lặng cùng hắn. Hạ Anh Đông từ trong túi tiền móc ra một tờ giấy đặt vào tay của nàng, nghiêm túc dặn dò,“Tiểu Nhân, đây là số điện thoại có thể liên lạc được với ta, có bất kỳ vấn đề gì cũng có thể gọi điện thoại cho ta, mẹ con các ngươi đối với ta mà nói…… Rất quan trọng.” Nếu như không có các nàng, hắn cho dù chết cũng không có ai phát hiện ra. Mạc Tử Nhân muốn rút tay lại, lại bị hắn vững vàng chế trụ không tha, cuối cùng đành phải gật đầu. Biết rõ chính mình nên buông tay, Hạ Anh Đông lại thủy chung không có buông ra, vững vàng nắm lấy tay nàng, hắn đơn giản hiểu rõ tâm tình của mình, chỉ là thời gian này rất không thích hợp, có mấy lời trước mắt hắn không thể nói, nói sớm có lẽ sẽ không có được kết quả, bởi vậy hắn phải vững vàng, chờ hết thảy mọi chuyện kết thúc rồi nói — hắn quyết không thể gây cho các nàng bất kỳ một chút nguy hiểm nào! Mạc Tử Nhân không hiểu A Đông vì cái gì liên tục dắt tay của nàng, nghe tin cha qua đời, hơn nữa còn chết bằng cách như vậy, tâm tình của nàng , cùng tứ chi đau nhức, nên mới có suy nghĩ như vậy; Cũng bởi vì không tìm được nơi nào thổ lộ, nàng đành phải đem cổ khí này toàn bộ bộc phát trên người hắn, biết rõ không nên, lại không ngăn cản được nàng bi thống (bi thống:bi quan thống khổ à) Nàng đối với hắn nói ra lời quá đáng như vậy, hắn lại một chút cũng không thèm để ý, thậm chí còn vì nàng mà suy nghĩ, đây càng làm cho nàng vững tin hắn cũng không phải là một người xấu, rất có cơ hội có thể đi trở về con đường chính đạo. Hơn nữa nhiệt độ trên tay hắn phảng phất thành một cổ lực lượng cường đại, ổn định lại tâm tình lúc này của nàng, làm nàng tạm thời cũng không muốn buông ra. Mười phút sau, rốt cục có một chiếc xe tắc xi dừng ở trước mặt bọn họ. Hạ Anh Đông trước khi lên xe, to gan ôm lấy Mạc Tử Nhân, vỗ vào lưng của nàng.“Cố gắng lên…… Có việc liền gọi cho ta, vô luận khi nào cũng có thể.” Hiện tại, hắn cái gì cũng không thể nói, càng không thể nói là “Chờ ta trở lại” Hứa hẹn kiểu này, dù sao chính hắn một thân đều là phiền toái, chỉ có thể trước tiên cho nàng an ủi cùng khích lệ. “Ừ……” Mạc Tử Nhân khẽ hừ một tiếng, thay hắn đóng cửa xe, đưa mắt nhìn hắn rời đi. Mà lần từ biệt này, Hạ Anh Đông đúng là ước chừng tốn hai năm thời gian mới tìm trở về cuộc sống của mình, nhưng mà hắn cũng mất đi hành tung của Mạc Tử Nhân. Đọc tiếp: Bí mật của bạn trai mẫu mực – Chương 5
|
Chương 5
Edit: Ngọc Nhi Beta: Lãnh Như Sương
Nằm mộng! Mạc Tử Nhân vẻ mặt mệt mỏi, đang ngồi trên giường đứng dậy, nhìn thoáng qua đồng hồ trên bàn, mới bốn giờ mười phút. Nàng cho rằng mình đã ngủ thật lâu, ai ngờ mới nằm có mười phút; Hẳn là có quan hệ với giấc mơ kia , không nghĩ tới chuyện đã cách lâu như vậy, nàng cũng chỉ mơ thấy chút ít chuyện trước kia – Cha nàng sau khi qua đời, trong nhà bởi vì kinh tế cùng một số sự việc vặt vãnh khác, làm cho mẹ con nàng đau đầu suy nghĩ giải quyết vấn đề, về sau lại lục tục có người của hắc đạo tìm tới cửa, bảo là muốn hỗ trợ cái gì đó cho mẹ con nàng, mặc cho mẹ con nàng từ chối nhã nhặn như thế nào, đều cự tuyệt không được, cũng bởi vậy dẫn đến hàng xóm nghị luận rối rít, thậm chí hoài nghi mẹ con nàng có quan hệ với hắc đạo; Cuối cùng mẹ con nàng không chịu nổi sự phiền nhiễu kia , rốt cục vào một đêm đã dọn nhà đi. Nháy mắt đã năm năm, nàng trở nên thành thục rất nhiều, nhưng bất đắc dĩ chính là, cá tính dễ dàng xấu hổ như xưa không thay đổi, chỉ cần gặp gỡ người làm nàng khẩn trương, nàng như xưa sẽ nói lắp. Cha qua đời đau xót từ từ phai nhạt, nàng cũng chưa từng liên lạc qua với A Đông, bởi vì nàng cảm thấy không cần thiết — bọn họ cuối cùng là hai người ở hai thế giới khác nhau, có gặp mặt cũng cũng chỉ mang lại phiền toái. Ngẫu nhiên nàng nhớ lại, nhớ tới người kia tuy mặt mũi bên phải bị đánh bầm dập, con mắt trái sưng thành hình quả bóng bàn lớn, hắn chỉ còn lại mắt phải trong suốt; Nàng sẽ cứu hắn coi như là duyên phận, bởi vậy nàng rất hi vọng hắn có thể đi trên con đường chính nghĩa, hi vọng hắn hết thảy mạnh khỏe…… Về phần từng có làm quá việc gì, đã là chuyện đã qua. Nếu đã không ngủ được, Mạc Tử Nhân chuẩn bị đứng dậy giặt quần áo, lúc này điện thoại di động vang lên, là một con số xa lạ; Tại lúc bắt máy, nàng hoàn toàn không nghĩ tới sẽ là Hạ Lập Dương gọi tới. “Làm sao ngươi biết số di động của ta?”Hạ Lập Dương cũng không rầy rà, trực tiếp đi vào chủ đề. “Muốn biết số điện thoại di động của ngươi cũng không khó khăn, bất quá kế tiếp phải nói chuyện không biết ngươi có hay không ý tứ — ta nghe nói ngươi thời gian trước liên tục không tìm được việc làm, cho nên muốn giúp ngươi giới thiệu một công việc tốt.” Ha ha, anh họ dám quấy nhiễu hắn đi du lịch vòng quanh thế giới, hắn tìm bạn gái của anh họ ra tay. “Cám ơn ngươi, ta đã tìm được công việc.” Hạ Lập Dương quả nhiên là người tốt, lại sẽ nhiệt tâm như vậy. (NN: tốt á *cười zan *, chị đúng là người đơn thuần a ) “Nhanh như vậy, công việc gì?” Cái gì? Hắn chậm một bước? Thật là làm cho hắn tức chết mà. “ Dạy học ở phòng vẽ tranh .” Hắn suy nghĩ một chút, “Vậy hẳn là buổi tối mới có thể đi dạy đi?” “Ừ, buổi tối bảy giờ mới lên khóa.” “Thật tốt quá!” Thật may là trời không tuyệt đường người, hắn còn có cơ hội. “Ngươi có nghĩ đến ban ngày tìm thêm một công việc khác không ? Thời gian không lâu, đại khái hai tháng có thể kết thúc, tiền lương rất cao đó!” “Là công việc gì?” Nàng tò mò hỏi. Đồng thời nàng cũng phát giác được một sự kiện — dĩ vãng trông thấy Hạ Lập Dương, hoặc là nghe thấy thanh âm của hắn, tim của nàng đập cũng sẽ vô ý thức nhanh hơn, nhưng lần này không chỉ có không có tình huống như vậy, thậm chí nàng cũng không lại nói lắp.
“Giúp một gian nhà hàng sắp khai trương vẽ bích hoạ (*), đang lúc nhà hàng kia dự tính ba tháng sau sẽ phải khai trương, cho nên muốn trong hai tháng vẽ xong, tiền lương là……” Hạ Lập Dương nói một cái làm cho Mạc Tử Nhân cơ hồ nghẹn họng nhìn trân trối con số. “Vốn là ta muốn nhận công việc này, bất quá ta tạm thời có chuyện gấp rút khác, ta tin tưởng ngươi có thể đảm nhiệm.” (*bích họa:Bích là tường ; họa là tranh , vẽ . Vậy bích họa nghĩa là tranh vẽ thẳng lên trên tường.) Mạc Tử Nhân tâm động, dù sao phần tiền lương kia xác thực rất lớn, có thể nàng vẫn có băn khoăn. “Đúng là đối phương là tìm ngươi đến vẽ bức tranh, do ta tiếp nhận công việc của ngươi, có thể hay không không tốt lắm?” “Ngươi yên tâm, ta đề cử người tuyệt đối có danh tiếng, nếu như ngươi đáp ứng, như thế này liền đến đó, ông chủ đúng lúc đang ở đó, có thể lập tức phỏng vấn, như thế nào?” Hạ Lập Dương vì cuộc hành trình vòng quanh trái đất của mình, rất cố gắng thuyết phục. “Công việc này thật sự rất tuyệt, ngươi tuyệt sẽ không thua thiệt! Hơn nữa nếu phối hợp tốt, nói không chừng còn có cơ hội lần sau .” Đối với công việc này có điểm động tâm, Mạc Tử Nhân lại đột nhiên nghĩ đến có việc hỏi Hạ Lập Dương. “Cái kia…… Có chuyện không biết có thể hay không hỏi ngươi?” “Hỏi a!” Hắn sảng khoái trả lời. “Về anh họ của ngươi…… Ngươi cảm thấy hắn đến tột cùng là một người như thế nào ?” Nàng đối với người xa lạ tâm luôn luôn bất an . Hạ Lập Dương nghi hoặc hỏi: “Ngươi không phải là thích hắn mới hướng hắn tỏ tình à? Như thế nào không hiểu biết về hắn?” Ách…… Đây nên giải thích thế nào mới thỏa đáng? “Ta, ta……” Xong đời, lúc này nàng không phải là nói lắp, mà căn bản là nói không được nữa. Hạ Lập Dương cho rằng nàng là thẹn thùng không dám nói, bên cạnh thử thay nàng giải trừ lúng túng. “Ta biết rõ, ngươi yêu thích anh họ của ta, đương nhiên sẽ muốn biết càng nhiều về anh ấy; Ngươi yên tâm, anh họ của ta thật sự rất tốt, có lẽ trước kia từng đi nhầm đường lạc lối, nhưng bây giờ đã quay lại trở thành một người tốt, ngoại trừ ngẫu nhiên sẽ hút thuốc, uống ly rượu, hắn không đánh bài, không đi nơi thanh sắc (cái nỳ thì dễ hiểu nha, nơi thanh sắc ai cũng biết không cần phải giải thích nữa ha ^^) , trọng yếu hơn là, hắn đối với nữ nhân đều giữ một khoảng cách, trên thực tế ta cũng chưa từng thấy hắn kết giao với bạn gái .” Có lần hắn còn hoài nghi anh họ có hay không có vấn đề, bây giờ nhìn thấy anh họ rốt cục động tâm như những người bình thường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. (NN: *hố hố* seo lại nghĩ soái ca của êm thế :”> ) “Hắn không có quen bạn gái?” thật không thể tưởng tượng nổi, rõ ràng là nam nhân xuất sắc như vậy, không phải sao? “Ta là nghe ta cha đã nói qua, đã từng có một lần anh họ ta gặp nạn, có một cô gái cứu hắn, đúng là về sau cô gái kia cũng rời đi hắn, không biết có phải hay không nguyên nhân vì như vậy, nhưng ta phát hiện từ khi sự việc đó xảy ra, hắn liền thật sự không có qua lại với bất kì cô gái nào” (NN: hự anh thật chung tình mãi mà không quên được chị, ta càng ngày càng thích anh này ) Thì ra là Hạ Anh Đông có thích một người, chỉ là giống như cùng nàng tưởng tượng hoàn toàn khác nhau — không nghĩ tới hắn lại là người chung tình như vậy? “Cho nên ngươi cứ việc yên tâm cùng hắn cùng một chỗ, tuyệt sẽ không có người nào đó đến phá hư …… Ta nghĩ trên thực tế cũng sẽ không có người dám tới phá hư đâu…… với cá tinh như vậy của anh họ, như thế nào lại sẽ có cô gái đáng yêu thích hắn, thật là làm cho ta khó có thể tưởng tượng; Đúng rồi, ngươi là ở nơi nào biết anh họ của ta?” Hắn đối với việc này cảm thấy hiếu kỳ, hết lần này tới lần khác anh họ nói năng thận trọng, hại hắn hoàn toàn hỏi không ra một chút tin tức gì. Ách…… Lại một vấn đề khó có thể trả lời, nàng cảm thấy thật phiền não — hiện tại nàng đã là đâm lao phải theo lao, căn bản không dám mở miệng nói thật! Đối với Hạ Anh Đông nói thật là một chuyện, đối với Hạ Lập Dương nói thật lại là một chuyện khác, dù sao người trong lòng nàng là Hạ Lập Dương, nếu để cho hắn biết rõ nàng tỏ tình sai người, chẳng phải là rất mất mặt sao!
Mặc dù hiện tại nàng không hề cảm thấy buồn bực ảo não, nhưng loại chuyện ô long này, tốt nhất là không cần phải quá nhiều người biết đến, như thế tốt hơn . Hạ Lập Dương lại lầm tưởng Mạc Tử Nhân là thẹn thùng không muốn nói, dù sao hắn và nàng không thân quen, chỉ biết nàng và hắn đều là bạn học — nàng tựa hồ thật sự rất thẹn thùng, nàng không giỏi giao tiếp, nhưng nàng lại sẽ thích anh họ của hắn như vậy, quả thực làm hắn không thể tưởng tượng nổi! Bất quá tình yêu không phải là một sự việc tầm thường, một khi tới thời điểm, đúng là ngăn cản cũng không ngăn được . “Đừng suy nghĩ về lời của ta nữa, các ngươi vui vẻ là trọng yếu nhất. Đúng rồi, công việc này ngươi nguyện ý tiếp nhận không? Được rồi! Ta lại len lén nói cho ngươi biết, công việc này ngoại trừ tiền lương mê người ra, điểm trọng yếu nhất là, ngươi có lẽ có thể cùng anh họ của ta làm việc với nhau!” Mạc Tử Nhân kinh ngạc hỏi:“Ngươi nói cái gì?” Con cá quả nhiên mắc câu rồi. “Quán đó là của anh họ ta, cho nên hắn rất có thể sẽ thường xuyên đến đó, các ngươi đúng lúc có thể thừa cơ hội bồi dưỡng một chút tình cảm, ta đây đúng là đang giúp các ngươi đó!” Nhưng thật ra là cá giúp nước hay nước giúp cá — hắn giúp bọn họ tăng tiến tình cảm, nàng giúp hắn có thể đi du lịch vòng quanh thế giới. “Đây chính là cho ngươi cơ hội tốt để thâm nhập hiểu rõ anh họ của ta hơn !” Hiểu rõ Hạ Anh Đông hơn…… Mạc Tử Nhân kỳ thật cảm thấy thập phần hoang mang. Mới đầu, nàng cự tuyệt Hạ Anh Đông, nhưng hắn vẫn cố ý muốn theo đuổi, mặc dù căn bản không có động tác tiếp theo…… Đã như vậy, bọn họ không phải là nên đi trở về quan hệ đường thẳng song song như lúc trước, không cần bất quá phải có quan hệ gì đó với nhau hay sao? Trực giác nói cho nàng làm như vậy là chính xác nhất, hết lần này tới lần khác…… Đáy lòng vẫn nhớ kỹ đêm đó tại trước cửa nhà hàng “Lá liễu” hắn ôm — cái ôm kia rất nhẹ, lại làm cho nàng khó có thể quên. Nàng thích Hạ Lập Dương dài đến bốn năm, nhanh như vậy liền “Thay lòng”, tựa hồ rất không thể nào nói nổi, đáng tiếc Anh Đông hành động mập mờ không rõ, lại làm nàng cảm thấy rất do dự, nếu như có thể chán ghét hắn, nàng cũng sẽ không có những tâm tư phức tạp như thế này, hết lần này tới lần khác nàng cũng không cách nào chán ghét hắn được, thực không xong! Hạ Lập Dương chậm chạp đợi không được Mạc Tử Nhân trả lời, lại thuyết phục, “Như thế nào? Ngươi có thể hay không tới đây?” Chẳng bằng bạo gan tin tưởng trực giác của ngươi một lần, thích liền thích, chán ghét liền chán ghét, nàng chợt nhớ tới lời của Tô Phân – muốn nàng thử một lần sao ? “Tốt, xin ngươi nói cho ta biết địa chỉ.” Tốt, nàng bạo gan thử một lần! Ít nhất tiền lương cũng không tệ– nàng tự nói như vậy với chính mình. Mạc Tử Nhân vốn cho là “Cái hẻm nhỏ” hẳn là tọa lạc ở nơi đông đúc, không nghĩ tới nhưng lại ở trong hẻm nhỏ bí mật lại yên tĩnh, bảng hiệu cũng không thấy được, nếu không có người chỉ dẫn, chỉ sợ không cẩn thận sẽ không tìm thấy quán này. Trong quán không gian không lớn, nhiều lắm là chỉ dung nạp được mười mấy khách nhân, trong tiệm thiết bị bố trí cũng tương đối thoải mái, phảng phất là y theo nguyên trạng phòng ở, có một loại hương vị cổ xưa; Hơn nữa nói cũng kỳ quái, nàng đối với này đang lúc nhìn lên tên quán lại có loại cảm giác quen thuộc — giống như nàng từng ở nơi nào nghe qua…… “Đây là quán của anh họ ta.” Hạ Lập Dương dẫn Mạc Tử Nhân rất nhanh đi hết một vòng trong quán. “Kỳ thật hắn mở ra không ít quán, hắn rất thích ăn, hắn cũng có bằng cấp nấu ăn, bất quá mấy quán khác đều vẻn vẹn cũng chỉ là cung cấp ý kiến, cũng không tự mình xuống bếp, chỉ có quán này là hắn chuẩn bị chính mình đảm đương chức vụ đầu bếp, cũng chỉ chiêu đãi hữu duyên khách nhân.” (khách nhân có duyên) “Ai! Vị trí tại địa phương vắng vẻ như vậy, thực tại không hiểu được hữu duyên khách nhân sẽ ở đâu mà đến; Bất quá hắn cao hứng là tốt rồi, người ngoài nói gì cũng không quan trọng đúng không?” Hắn quay đầu lại vừa hỏi. Mạc Tử Nhân gật đầu đồng ý “Lập Dương, ngươi cuối cùng cũng xuất hiện, ngươi không xuất hiện nữa, ta không biết phải làm thế nào……” Trình Diệu Ngang mặt mũi sốt ruột đi lại phía họ, trông thấy Mạc Tử Nhân xa lạ , “Vị này là?” “Nàng là bạn học của ta, gọi là Mạc Tử Nhân, là tới thay thế ta vẽ bích hoạ .”
|
“Ông chủ đồng ý sao?” ông chủ nếu đồng ý, hắn cũng sẽ không có bất kỳ ý kiến gì. Hạ Lập Dương một tay khoác lên trên vai của nàng, rất có tự tin trả lời, “Yên tâm, hắn chắc chắn sẽ đồng ý!” Đối với loại động tác thân mật này, Mạc Tử Nhân nhịn không được nhìn hắn một cái. Trình Diệu Ngang hồ nghi nhìn nụ cười của hắn, có điểm nhìn không ra được đầu mối – ông chủ mặc dù không bắt bẻ, nhưng từ địa điểm đến bên trong thiết kế của quán này đều do ông chủ đích thân xử lý, sẽ không biết tiểu nữ sinh này có hay không có thể phù hợp với mong đợi của ông chủ. “Hi vọng như thế, nếu không ngươi cũng đừng nghĩ đi du lịch.” “Anh họ ta đâu?” “Hắn có việc, tối nay mới có thể tới đây.” “Cái gì? Hắn đáp ứng ta rất nhanh sẽ tới, ta cùng bằng hữu đã hẹn rồi là muốn gặp mặt hắn……” Hạ Lập Dương nhìn Mạc Tử Nhân, lại nhìn Trình Diệu Ngang một chút , “Diệu Ngang, bạn học ta liền phiền toái ngươi chiếu cố một tý.” Trình Diệu Ngang vừa nghe nhắc đến chính mình, vội vàng nói: “Lập Dương, ngươi hay là lưu lại chính mình xử lý, nếu không có một vạn nhất chuyện gì xảy ra, ông chủ sẽ đem ngươi bắt bớ trở về.” “Ngươi yên tâm, đó là không có khả năng! Tử Nhân nhất định sẽ hợp ý của hắn, đúng không?” Hắn hỏi Mạc Tử Nhân, nàng lại ngơ ngác là không biết nên phản ứng như thế nào. Nàng cũng không phải Hạ Anh Đông, như thế nào biết rõ hắn có thể hay không hài lòng. “Ngươi không ở lại đây sao?” Nàng kỳ thật cũng có chút lo lắng. “Yên tâm, ta cam đoan tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì; Tử Nhân, ngươi cứ đợi ở chỗ này chờ ta đi tìm anh họ về; Diệu Ngang đã làm phiền ngươi, có việc nhớ gọi điện cho ta, hẹn gặp lại.” Hạ Lập Dương từ trước đến nay phi thường có hành động nhanh, vừa nói xong, người cũng rời đi, lưu lại hai người kinh ngạc nhìn nhau. Việc đã đến nước này, Trình Diệu Ngang chỉ có thể không thể không tiếp nhận. “Mạc tiểu thư, ta tên là Trình Diệu Ngang, anh họ của Lập Dương cũng là ông chủ của ta, cho nên phiền toái ngươi xin chờ một chút; Ông chủ phi thường coi trọng quán này, chúng ta nhất định phải chờ hắn tự mình tới đây giải thích rõ mới được, hắn chậm nhất là trong vòng 20 phút sẽ tới, ngươi không có việc gì vội chứ?” Mạc Tử Nhân lắc lắc đầu. “Không có.” Hạ Lập Dương đem nàng ở tại chỗ này tiếp xúc cùng một nam nhân xa lạ, điều này làm cho nàng có chút khẩn trương, thật may là Trình Diệu Ngang cười rộ lên rất ôn nhu, hơn nữa nơi này là quán của Hạ Anh Đông, chẳng biết tại sao, giống như biết rõ đây là quán của hắn, dường như lại có thể làm cho nàng cảm thấy an tâm . “Đúng rồi, ta trước hướng ngươi giới thiệu một chút, công việc ở đây thời gian rất co dãn, chỉ cần trong thời gian hạn chế hoàn thành là tốt rồi, hơn nữa tiền lương tính theo ngày, Lập Dương có đề cập qua về tiền lương với ngươi không? Có vấn đề gì hay không?”
“Ta không thành vấn đề.” Mặc dù nàng rất quan tâm tới tiền lương, nhưng càng hấp dẫn nàng là Hạ Anh Đông có ở trong quán, có một loại cảm giác làm cho nàng phi thường hoài niệm . Điện thoại di động của Trình Diệu Ngang vang lên. “Xin lỗi, Mạc tiểu thư, ta trước nghe điện thoại.” Cầm lấy điện thoại di động đi ra ngoài. Mạc Tử Nhân thì đứng tại chỗ này, bắt đầu quan sát khắp nơi – lúc này phong cách của “Cái hẻm nhỏ” hiện ra rất thuần phác, nàng càng xem càng thích, nhưng nàng cảm thấy nơi này cùng Hạ Anh Đông khác xa nhau, nàng tổng cộng gặp qua hắn ba lần, mỗi lần hắn đều làm cho nàng cảm thấy ấn tượng khắc sâu, điều này làm cho nàng càng khó tưởng tượng hắn sẽ vùi ở trong quán này làm đầu bếp bận rộn ! (NN:từ ông chủ thành đầu bếp á, ôi soái ca của êm *khóc gào*) Nàng cảm thấy hắn dường như thích hợp làm quản lý một nhà hàng lớn như “Lá liễu” vậy. Hơn nữa hắn dường như thích hợp với ra lệnh hơn, mà không phải là người chấp hành mệnh lệnh. Rắc một tiếng, Mạc Tử Nhân nghe thấy có tiếng người mở cửa, cho là Trình Diệu Ngang, “Trình tiên sinh, xin hỏi ngươi biết vì cái gì mà quán này được gọi là ‘Cái hẻm nhỏ’ không?” Tiếng bước chân chậm rãi đến gần, đồng thời bay tới một làn hơi thở quen thuộc . “Thứ nhất, vị trí của quán này ở tại trong hẻm nhỏ, cho nên đặt tên là ‘Cái hẻm nhỏ’; Thứ hai, ta cảm thấy được ‘Cái hẻm nhỏ’ làm cho người ta có một loại cảm giác thân thiết lại ấm áp, là chỉ có bằng hữu mới biết chỗ, ta vẫn luôn muốn mở một gian chỉ có thể chiêu đãi người hữu duyên với quán nhỏ .” “Ta không cầu quán này có thanh danh lan truyền lớn, chỉ hy vọng mỗi một khách nhân vào trong quán đều có thể mang theo nụ cười vừa lòng thỏa mãn rời đi, vô luận là bằng hữu tụ hội hoặc là khách nhân sau khi tan việc muốn tìm chỗ ngồi một chút,‘Cái hẻm nhỏ’ cũng sẽ thập phần hoan nghênh .” Mạc Tử Nhân không nghĩ tới lại sẽ nghe thấy ông chủ tự mình giải thích ý nghĩa của quán này, điều này làm cho nàng sợ hết hồn, trái tim thình thình nhảy cực kỳ mau, liền vội vàng quay đầu lại. Kể từ sau lần trước tại “Lá liễu” nhìn thấy hắn, bọn họ đã có một tuần lễ không gặp. Rõ ràng không có gì thay đổi, nàng lại cảm thấy mỗi một lần nhìn thấy, hình dáng của Hạ Anh Đông liền trở nên càng lúc càng rõ ràng, giống như rốt cuộc khó có thể quên được “Xin chào.” Nàng sợ hãi chào hỏi. “Làm sao ngươi lại ở chỗ này?” em họ nói muốn cho hắn ngạc nhiên mừng rỡ, nguyên lai là chỉ nàng sao? “Cái kia…… Xin chào! Ta là Hạ Lập Dương tìm đến giúp, giúp hắn vẽ bích hoạ, mặc dù ta không có kinh nghiệm, năng lực cũng so ra kém hắn, nhưng là ta sẽ cố gắng thử một chút, tuyệt không làm cho ngươi thất vọng .” hiển nhiên đã quên mục đích chính mình tới đây, Mạc Tử Nhân vội vàng thay mình giải thích. Hạ Anh Đông thật bất ngờ khi nhìn thấy Mạc Tử Nhân đứng ở trong quán, này ngoài ý muốn quả nhiên như em họ hắn đã nói — một chút cũng sẽ không làm hắn thất vọng! Quán này ý tưởng lúc ban đầu chính là kết hợp kỳ vọng của hắn cùng cảm giác của nàng mà thiết kế, hôm nay nàng đến vẽ bích hoạ, hắn quả thực là cầu cũng không được. “Cái chìa khóa này cho ngươi, ngươi có rảnh tới vẽ bích họa là tốt rồi, không vội.”
Không vội? “Không phải nói muốn trong hai tháng bức tranh phải được hoàn thành sao?” Nàng đã bắt đầu tiến vào chuẩn bị trạng thái chiến đấu nói. “Đó là yêu cầu đối với Lập Dương, nếu không hắn có thể cho ta họa lên một năm bức tranh cũng còn chưa vẽ xong!” “Kia…… Xin hỏi muốn ta vẽ bức tranh theo đề tài gì?” “Không cần cho mình áp lực, ngươi muốn vẽ bức tranh thành cái gì cũng có thể, do ngươi tự mình phát huy.” Tự do phát huy? Hạ Lập Dương không phải nói Hạ Anh Đông có hạn định muốn vẽ cái gì, như thế nào hiện tại lại sửa lại? Vừa không có thời gian hạn chế, lại không hạn chế nội dung vẽ, trong lúc đó, nàng cảm thấy phần công việc này tựa hồ thật tốt quá, tốt đến làm cho nàng có điểm không dám tin vào vận may của mình. “Xin hỏi…… Công việc này thật sự muốn giao cho ta sao?” Nhìn chiếc chìa khóa trên tay, nàng có chút không cách nào xác định được. “Ta chỉ hỏi ngươi đối với mình có lòng tin sao?” “Có.” Hạ Anh Đông ánh mắt có mị lực hấp dẫn người, làm cho nàng cơ hồ không cách nào dời đi tầm mắt. “Có là tốt rồi, ta cũng có lòng tin ngươi có thể làm được, để cho ta hài lòng.” “Nếu Hạ tiên sinh đã nói như vậy, ta, ta nhất định sẽ càng cố gắng !” Mạc Tử Nhân luống cuống, vội vàng hít sâu ổn định lại tâm tư — không được! Nàng không thể quá khẩn trương, nếu không lại sẽ nói lắp . “Ngươi lại đã quên, bảo ta Anh Đông.” Nàng giương mắt hỏi: “Ngươi vẫn không chịu nói chúng ta là đã gặp nhau ở nơi nào sao?” Nàng hao hết tâm tư chính là không nghĩ ra bất kỳ dấu vết để lại. Hạ Anh Đông nhẹ nhàng mỉm cười, “Ngươi từ từ suy nghĩ, không vội, dù cho không thể nghĩ được cũng không sao cả.” Dù sao hắn đã sớm dự định bắt đầu lại từ đầu, dù sao tình huống lúc đó thực tại không tốt đẹp lắm, đã quên cũng tốt. Mạc Tử Nhân kỳ thật rất gấp, nàng rất muốn biết rõ ràng hết thảy mọi việc, bất đắc dĩ Hạ Anh Đông không có nói rõ ràng dự định, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình. Nàng xuất ra máy tính xách tay chuẩn bị ghi nhớ trọng điểm. “Vậy ta có thể hỏi chút ít vấn đề sao? Là có liên quan đến quán này, bởi vì…… Ta phải hiểu rõ ngươi hơn, mới có thể biết rõ ngươi muốn cảm giác gì.” Vừa rồi khi nghe xong hắn miêu tả về quán này, nàng đã nắm được một chút sơ bộ cấu trúc, mà là lần đầu tiên có người như vậy tín nhiệm nàng, nàng không cố gắng cũng không được. “Ngươi nghĩ hỏi cái gì cứ việc hỏi.” Vốn là vẫn còn một đống chuyện vặt cần phải xử lý , Lập Dương lập tức muốn hắn tới đây một chuyến, hắn cảm thấy có chút không vui, bất quá sau khi nhìn thấy nàng, cả người rất nhanh liền buông lỏng — hắn quả nhiên là chỉ ở trước mặt nàng mới có thể chân chính buông lỏng xuống. “Vì cái gì ngươi nghĩ sẽ mở một quán như vậy?” Nếu như thẳng muốn bằng sức một mình đến duy trì quán này, hắn không thể giống như trước ăn mặc tây trang thẳng thớm được nữa, có lẽ Hạ Anh Đông cũng không để ý quá đến khí phái hình tượng cho lắm, nhưng bận rộn không thôi với một quán nhỏ thật sự là hắn muốn sao? Nàng muốn hỏi rõ ràng ý tưởng chân chính trong lòng hắn.
“Ta nghĩ muốn đảm đương vị trí đầu bếp, muốn vì người trong lòng ta mà xuống bếp, cho nên nơi này là bước đầu tiên thực hiện mơ ước của ta…… Ta đã từng cùng người nào đó từng có ước định, mặc dù chỉ là ta đơn phương, nhưng ta nghĩ làm xong sẽ làm cho nàng cảm thấy ngạc nhiên, ta không muốn làm cho nàng…… Thất vọng.” Hắn nhìn nàng nói, trong ánh mắt truyền đạt chân tình không cần nói ra. (NN:oa..oa càng ngày càng yêu An Đông ca mới chết chứ :”>) Hắn xác thực chưa từng ở ngay trước Mạc Tử Nhân ước định, chỉ là sau khi rời đi, nghĩ tới nàng, nghĩ tới chính mình, sau đó trước mắt từ từ hiện ra một cảnh tượng tuyệt vời, bên trong có hắn, cũng có…… Nàng. “Thì ra là như vậy……” Nguyên lai là vì người khác, nàng đoán rằng người đó hẳn là nữ, chính là hắn từng thích qua người con gái kia; Ánh mắt của nàng bỗng nhiên buồn bã, cắn cắn môi dưới. “Như vậy rất tốt, ta cảm thấy được có mơ ước thật là rất tuyệt! Tin tưởng cô bé kia sau khi biết nhất định sẽ cảm động .” “Ngươi sẽ cảm động sao?” Di?! Làm sao đột nhiên hỏi nàng? “Ách…… Cái kia…… Ta, ta cũng vậy, sẽ cảm thấy rất cảm động.” Nàng đã không ở trước mắt Hạ Lập Dương nói lắp, như thế nào lại cùng Hạ Anh Đông trước mặt nói chuyện chậm nửa nhịp? “Cám ơn ngươi.” “Không khách khí……” Di? Hắn tại sao phải nói cám ơn với nàng ? “Bất quá cảm giác của ta không trọng yếu, tối trọng yếu nhất vẫn là cảm giác của ngươi, ta hi vọng ngươi là thích thú, cho nên nơi này hoàn toàn muốn dùng cảm giác của ngươi là chính, ta giao toàn quyền cho ngươi chịu trách nhiệm, không cần hỏi qua ý kiến của ta.” “Ách…… Tốt.” lời nói tín nhiệm của hắn cho nàng khích lệ rất lớn . Hai người ở trong quán tham quan thêm một vòng, hai bên trao đổi lấy ý kiến, mà ngay cả khi Trình Diệu Ngang ly khai cũng không biết; Cho đến khi bên ngoài sắc trời đã tối, Mạc Tử Nhân mới nhớ tới như thế này còn muốn đi làm. “Đã sáu giờ , ta phải đi làm.”
|