Bí Mật Của Bạn Trai Mẫu Mực
|
|
Bí mật của bạn trai mẫu mực
Tác giả: Cát Cánh
Thể loại: Ngôn Tình
Tình trạng: Truyện Full
Tóm tắt truyện:
Convert: Trần Nguyệt Ly (TTV)
Edit: Phiên Phiên, Ngọc Nhi, Vô Vi (sẽ được post ở nhà ba người =)) )
Beta: Tiểu Sương Nhi bé bỏng và Ngọc Nhi ham hố =))
Nguồn: langngoccac.wordpress.com luynhlinhcoc.wordpress.com daisylam.wordpress.com
Giới thiệu:
Thật sự là lỡ một bước chân thành thiên cổ hận …… Nàng chỉ là không muốn lưu lại tiếc nuối, mới có thể lựa chọn tại đêm trước ngày tốt nghiệp , hướng nam sinh thầm mến nhiều năm tỏ rõ cõi lòng, Không nghĩ tới lại lầm đối tượng?! Càng khó hiểu hơn nữa, nam nhân kia bị nàng thâm tình tỏ tình không có cự tuyệt, Còn nghĩ sai liền sai , nói với nàng “Tốt”?! Tốt cái gì chứ? Hắn tốt, nàng đúng là một chút cũng không tốt! Nhưng vị “Toàn bộ tự động tiên sinh” này không những không có để cho nàng giải thích rõ ràng, Còn rất tự động ôm eo của nàng, lập tức hưởng thụ quyền lợi thân là “Bạn trai” của hắn. Mà những việc bạn trai nên làm hết thảy cũng là tự động tự phát, hiệu suất thực hành tỉ lệ cực cao , một chút cũng nghiêm túc ── Ấm áp đưa đón, lãng mạn hẹn hò, thâm tình ôm, kích tình hôn nóng bỏng, đến cuối cùng còn lại là đang hình thành một đứa bé …… Làm cho sự thẹn thùng cùng kháng cự của nàng hoàn toàn bị tan rã, khi hắn cường thế mà lại ôn nhu tấn công , cũng làm cho nàng quyết định bạo gan đi yêu lần thứ nhất, Nhưng ngay tại hai người lâm vào lửa nóng của tình yêu, nàng lại phát hiện thân phận chân thật của hắn đúng là……
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!!!
|
Chương 1
“Này sẽ không phải là nguyền rủa?” Mạc Tử Nhân có một mái tóc đen nhánh, phảng phất mùi dầu gội đầu quảng cáo vừa nữ tính, vừa mềm mại như thể phát ra ánh sáng, nhẹ nhàng quay người lại là có thể làm lung lay mê hoặc biết bao người, hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Thật may là trời cao cuối cùng cũng có sự công bằng, nàng có được mái tóc khiến cho nhiều người hâm mộ, khi lớn lên thì có ngũ quan bình thường, đeo một cặp kính gọng màu đen che hết hơn nửa khuôn mặt, còn có ưu điểm nữa là có làn da trắng nõn cùng khuôn mặt nhỏ nhắn. “Cái gì?” “Ta ngay cả hai lần tỏ tình đều thất bại, không phải là bị nguyền rủa sao?” Nàng hỏi bạn học Tô Phân, cũng theo thói quen đẩy đẩy gọng kính. Lần đầu tiên tỏ tình, nàng bởi vì quá mức khẩn trương, chạy trốn quá nhanh, kết quả ở ngay trước mặt người trong lòng liền ngã sấp vào phân chó, thật may là khoảng cách giữa hai người khá xa, liền lập tức bật dậy cúi đầu chạy quay trở lại , nếu không còn mất mặt hơn nữa. Lần thứ hai tỏ tình, nàng nhờ Tô Phân chuyển lời, hẹn gặp tại một địa điểm yên tĩnh thích hợp để tâm sự, không nghĩ tới hai người đối với địa điểm nhận thức có mức chênh lệch, như là lòng sông so với mặt biển – hắn thì ra phía tây trường học đứng chờ như cây dừa , nàng thì lại đứng đợi như cây dừa ở phía đông trường học , đợi suốt từ khi sáng sớm đến lúc hoàng hôn cũng không thấy bóng người. (NN: chết cười mất ,không có duyên nó thế đó =)) ) Hôm nay là lần cuối cùng, cũng là cơ hội duy nhất, bởi vì qua buổi lễ tốt nghiệp ngày hôm nay, bọn họ sẽ không có khả năng gặp lại nữa. Trời sinh nàng có tính xấu hổ khi gặp người mình yêu, cố lấy hết dũng khí nhưng cả hai lần đều thất bại, nàng không dám yêu cầu xa vời có được kết quả tốt đẹp gì, nhưng ít ra muốn cố gắng đem tâm tình mình thầm mến biểu đạt ra . Thích là một chuyện đẹp, nàng đã thích hắn bốn năm, nếu như không ở trước buổi lễ tốt nghiệp làm chút gì đó, sẽ cảm thấy thẹn với thời gian bốn năm này. Tô Phân dừng một chút, vỗ vỗ bả vai của nàng an ủi: “Ta nghĩ đây không phải là nguyền rủa, hẳn là trời cao muốn kiểm tra ngươi, xem ngươi đối với hắn đã đủ thành tâm chưa. Nếu như ngươi đã đủ thành tâm, ta tin tưởng lần này nhất định sẽ thành công!” “Thật vậy chăng?” Mạc Tử Nhân lại đẩy đẩy gọng kính, tâm tình có chút khẩn trương , còn có chút tung tăng như chim sẻ. “Đương nhiên là thật, cố gắng lên!” Tay Tô Phân lại lần nữa nặng nề ấn lên bả vai của nàng, giống như muốn qua động tác này truyền thêm cho nàng dũng khí “ Nhanh lên đi đi! Thừa dịp hiện tại không có người bên cạnh hắn, chậm sẽ mất cơ hội”. Mạc Tử Nhân gật gật đầu, cắn cắn môi dưới, đang chuẩn bị lao ra, cánh tay đột nhiên bị Tô Phân kéo lại. “Chờ 1 chút, mắt kính phải tháo xuống, như vậy mới đẹp!” Tô Phân trực tiếp tháo xuống mắt kính của Mạc Tử Nhân. “Di? Ta không đeo kính liền sẽ không nhìn thấy!” Nàng đã đủ bối rối rồi, hiện tại lại không nhìn thấy, chẳng phải là sẽ càng khẩn trương? “ Ngươi cận 6 độ, chắc cũng không đến nỗi tồi tệ như vậy chứ! Huống chi hiện tại hắn chỉ có một người, ngươi cứ thẳng tắp đi tới là được rồi, không phải sợ, mau đi đi!” Tô Phân dùng sức đẩy nàng một cái. (NN: ặc chi cận 6 độ mà không đeo kính có mà phải sờ soạng mà tìm đường đi à =)) )
Mạc Tử Nhân lảo đảo đi ra ngoài, chỉ cảm thấy trước mặt một mảnh mơ hồ, nàng theo thói quen đẩy đẩy gọng kính, lúc này mới phát hiện trên sống mũi không có gì cả, đành phải chuyên chú nhìn về phía trước. Quay lại nhìn thoáng qua Tô Phân , Tô Phân cho nàng một động tác động viên, vì vậy nàng hít sâu một hơi, hướng phía mục tiêu đi tới. Trong lúc đi lên phía trước, trong đầu không ngừng hiện lên nàng nên mở đầu như thế nào, nàng cùng Tô Phân tốn một tuần lễ mới thiết kế ra một cách nói thích hợp – đầu tiên bắt đầu nói đến bọn họ học cùng trường 4 năm, sau đó ca ngợi ưu điểm của hắn, sau cùng sẽ nói ra tâm tình thầm mến hắn của nàng. Lưu loát liền mạch. Cuối cùng nàng có thể thong dong tìm lối ra, dù nàng chưa bao giờ hi vọng xa vời là có kết cục hoàn mỹ, có thể nói ra hết tâm tình của nàng đã là một chuyện tốt đẹp rồi. Khoảng cách hai người từ từ gần hơn, từ từ gần hơn… Nàng thật sự là quá khẩn trương, lòng bàn tay đổ mồ hôi, vội vàng chà xát, bên tai giống như nghe thấy tiếng Tô Phân gọi nàng, nàng không dám quay đầu lại, chỉ sợ thật vất vả mới có được dũng khí này lại đột nhiên biến mất, vậy thì rốt cuộc thật sự không có cơ hội. Nàng tiếp tục đi đến trước mặt hắn, bởi vì quá sợ hãi, nên thủy chung cúi đầu xuống, cho đến khi đứng lại cũng không dám ngẩng lên: “Cái kia…. Xin chào, ta với ngươi là bạn học, ta tên là Mạc Tử Nhân, mặc dù ngươi không biết ta, nhưng ta vẫn luôn chú ý ngươi, bởi vì cảm giác về ngươi tồn tại trong ta thực quá mạnh mẽ, giống như là đồng dạng với ánh mặt trời, làm cho không người nào là không chú ý đến, hơn nữa ngươi cười lên trông rất ôn nhu.” “Mặc dù ngươi vẽ tranh thực sự rất tuyệt, nhưng ta chú ý tới chính là con người của ngươi, ngươi không chỉ thiện lương, còn luôn vui vẻ giúp người khác, ta hôm nay nói với ngươi những điều này, chỉ là muốn nói cho ngươi biết ta rất thích ngươi, không có ý đồ gì khác, thật sự, thật sự chỉ là rất đơn thuần thích ngươi mà thôi, sau hôm nay, chúng ta có lẽ sẽ không gặp lại, chúc ngươi mọi điều tốt đẹp trong tương lai!” Nói xong nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi.( NN: không nhìn lên ,chả biết có đúng đối tượng ko mà nói 1 mạch ,chị thật cừ =)) ) Rất tốt, nàng nói xong rất hoàn mỹ, một chữ cũng không bị lắp – tối hôm qua thức đêm khổ luyện chính là thấy thành tích này. Tình đơn phương bốn năm, rốt cục có thể mở miệng thổ lộ, hôm nay bức tranh hoàn mỹ đã đặt dấu chấm hết. Hiện tại nàng nên rời đi, từng bước từng bước lùi về phía sau, cử chỉ rất bình tĩnh, như vậy mới không bị hắn phát hiện nội tâm của nàng, kì thật trong lòng nàng tương đối thấp thỏm bất an giống như khi chuẩn bị cho mỗi cuộc thi vây. “ Ngươi yêu thích ta?” Mạc Tử Nhân vừa mới lùi hai bước, thì nghe thấy hắn mở miệng. Đây là lần đầu tiên ở khoảng cách gần như vậy , được nghe thấy thanh âm của hắn, thật trầm thấp, hùng hậu, hơn nữa phi thường có từ tính, cùng cách nghe ở khoảng cách bình thường có chút bất đồng. Lập tức, trái tim của nàng đập rất nhanh, giống như chờ đợi cái thành tích kia được công bố trong nháy mắt- dù cho đã sớm biết đáp án là cái gì, nàng vẫn như cũ khẩn trương vạn phần, trái tim giống như muốn bật ra ngoài. Trong lòng thủy chung có một loại nho nhỏ… mong đợi. “Đúng vây” nàng xoay người, nhỏ giọng trả lời, thanh âm thấp gần như rỉ tai. “ Ngươi muốn cùng ta kết giao sao?” Hắn hỏi. Cái gì? Kết giao– này , này… Nàng căn bản không dám nghĩ tiến triển tiếp theo, nàng vẻn vẹn là đơn thuần muốn hướng hắn tỏ tình, muốn cho hắn hiểu được tâm ý của nàng, về phần lui tới… Quá xa, không thể chạm tới, nàng liền trong mộng cũng không dám nghĩ. Mạc Tử Nhân vội vàng khoát tay, cho hắn biết nàng cũng không có ý đồ như thể : “Không… ta không có ý tứ kia, chỉ là muốn cho ngươi biết rõ ta thích ngươi đã bốn năm, ngươi đối với ta mà nói giống như một thứ ánh sáng chói mắt, ta không dám vọng tưởng có được ngươi, có thể làm cho ngươi hiểu hết tâm ý, ta đã rất thỏa mãn, ta, ta….” Không xong, nàng cùng Tô phân căn bản còn không có nghĩ tới cảnh tượng tiếp theo, bởi vậy chưa từng giả sử qua. Lần này nàng chống đỡ không được, xong đời rồi! Vốn là muốn ở trước mặt hắn có ấn tượng tốt đẹp, kết quả lại là thất bại trong gang tấc. “ Ngươi muốn cùng ta kết giao sao?” hắn hỏi lại. “Cái kia… Ta, ta thật sự không…” “Tốt” Di? Cái gì? Lời nói của Mạc Tử Nhân bởi vì chữ ngắn ngủi mà hữu lực này, thoáng chốc dừng lại. Vừa nãy, hắn vừa rồi nói cái gì? Là nàng nghe lầm hoặc là hắn nói sai? ” Ngươi, ngươi nói cái gì?” ” Ta nói tốt, chúng ta kết giao”. Thanh âm hữu lực lần nữa hứa hẹn. Di? Cái gì? Vừa nãy, hắn hiện tại lại nói cái gì? “Ngươi thật sự muốn cùng ta kết giao, quan hệ sao? ” Nàng nhìn chăm chú hắn ở trước mắt , tim đập bất ổn. Này! Nàng không phải là đang nằm mơ đấy chứ? Tại sao chuyện hạnh phúc như thế này phát sinh ở trên người nàng? Nàng còn tưởng rằng đời này đều cùng yêu thương cách biệt – nàng vốn là người hướng nội, hay thẹn thùng lại có cá tính không hay giao lưu, căn bản cũng không biết kết giao với người khác là như thế nào, mà ngay cả bạn học tốt nhất hiện tại là Tô Phân cũng bởi vì bản tính chủ động nhiệt tình, hai người mới có thể từ từ trở thành bằng hữu. Vốn chỉ là muốn tại ngày tốt nghiệp, đem tâm tình bốn năm nay của nàng toàn bộ nói ra khỏi miệng, chưa từng nghĩ tới sẽ có sự phát triển gì tiếp sau , nàng cũng chỉ là đơn thuần muốn hướng hắn tỏ rõ tâm ý mà thôi, không nghĩ tới bây giờ hắn lại nói muốn cùng nàng lui tới, này thật sự là lễ vật tốt nghiệp quý nhất của nàng . Mạc Tử Nhân quay đầu lại muốn cho Tô Phân nhìn thấy nàng tại thời khắc này đang hạnh phúc , lại đã quên mất nàng không có đeo mắt kính, đến nỗi chỉ nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của Tô Phân không ngừng huy động cánh tay , nàng nghĩ thầm Tô Phân chắc cũng là bởi vì thay nàng cảm thấy cao hứng, cho nên muốn dùng động tác khoa trương để bày tỏ chúc mừng. Nàng thật sự là quá hạnh phúc! Chưa bao giờ cảm tưởng chính mình sẽ có thời điểm hạnh phúc như vậy , tại ngày cuối cùng của thời sinh viên, nàng rõ ràng chiếm được toàn bộ thế giới. “Oa, thật không đơn giản!” Mạc Tử Nhân tâm tư đang vui mừng , chuẩn bị quay lại trả lời, sau lưng đột nhiên vang lên thanh âm trong sáng mà xởi lởi , có điểm quen thuộc, nàng giống như ở nơi nào đã từng nghe qua. “Anh họ, không nghĩ tới ngươi chưa từng tới trường học của ta , thế mà rõ ràng cũng có thể làm cho nữ sinh vì ngươi thần hồn điên đảo, ngươi thật sự là thật lợi hại, ta cam bái hạ phong (*)!” (*cam bái hạ phong :Sánh tài với sức mình thua sức người nên tôn người làm thầy) Là ai? Mạc Tử Nhân quay đầu, bởi vì người nọ cách nàng rất gần, bởi vậy nàng có hơi chút trông thấy ngũ quan của người nọ , lập tức trái tim của nàng đột nhiên nhảy dựng, liên tục lùi lại vài bước, mà nam nhân vừa rồi bị nàng tỏ tình lập tức đưa tay ôm lấy eo của nàng. Một cỗ hơi thở tinh khiết nhưng nam tính lập tức bay vào trong mũi nàng, nàng lại ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ . Đó là một khuôn mặt rất nam tính── tản mát ra thành thục cùng hương vị nam tính, ngũ quan của hắn đường cong thực cứng, sống mũi thẳng tắp, một đôi ánh mắt sắc bén mà lại tang thương giống như hai đầm vực sâu, phảng phất có thể đem người hút vào trong. Người nam nhân này cùng nam nhân nàng biết hoàn toàn bất đồng, trong nháy mắt, nàng nàng bị hù dọa, cũng không nhúc nhích được. “Oa! Nàng bất động, sẽ không phải là sợ ngây người đi?” Hạ Lập Dương tò mò hỏi, tiến lên đưa tay trước mặt Mạc Tử Nhân quơ quơ.“Thật sự không có phản ứng, đại khái là tới gần ngươi quá mới có thể đã bị kinh hãi, anh họ, ta sớm đã nói, ánh mắt của ngươi quá sắc bén, cho nên càng phải thường xuyên cười, nếu không căn bản không ai dám đến gần ngươi, thật may là nữ sinh này có ý chí cứng như sắt thép , mới không có bị ngươi dọa cho bỏ chạy!” Hắn bất quá là đi mua đồ uống, vừa về đến liền nhìn thấy nàng biến sắc, loại chuyện dọa người này quả nhiên chỉ có anh họ mới làm ra được .
|
Hạ Anh Đông nhìn em họ một cái, không nói thêm lời nào, chỉ là cúi đầu nhìn xem Mạc Tử Nhân có thật là đã bị hắn dọa cho ngốc hay không. Mạc Tử Nhân…… Hắn không chỉ có thích tên của nàng , cũng thích nàng nhìn như nhu nhược, nhưng kỳ thật cũng rất có cá tính kiên nhẫn . Hắn vỗ nhè nhẹ mặt của nàng, Mạc Tử Nhân rốt cục lấy lại tinh thần, nhìn một chút Hạ Anh Đông, lại nhìn một chút Hạ Lập Dương. Đã sớm hoang mang lo sợ, nàng căn bản không biết nên xử lý như thế nào tình cảnh hỗn loạn trước mắt── Nàng vốn là muốn hướng Hạ Lập Dương tỏ tình , tại khi nàng chưa tháo mắt kính xuống , người còn chưa đi tới đây, từng hết lần này đến lần khác xác nhận qua đứng ở chỗ này chính là Hạ Lập Dương; Nào biết mắt kính vừa tháo xuống, nàng đi tới nhưng lại “Nhân sự đã không phải là”── nam nhân dưới tàng cây lại là anh họ của Hạ Lập Dương ! (NN: *chẹp chẹp* số trời đã định) Đối với nàng mà nói, đây mới thật là đả kích giống như sét đánh ngang tai! Nàng chỉ là đơn thuần nghĩ tỏ tình mà thôi, chưa từng có ý niệm quá mức tham lam ở trong đầu, vì cái gì lão Thiên muốn hành hạ nàng như thế ?! Lần thứ ba tỏ tình so với trước càng thê thảm, nàng thậm chí ngay cả đối tượng tỏ tình đều sai rồi, ô ô ô…… “Ngươi vẫn khỏe chứ, ta là Hạ Lập Dương, là em họ của hắn, di? Ta giống như đã gặp qua ngươi, ngươi có phải hay không cũng là sinh viên khoa mỹ thuật ?” Hạ Lập Dương đánh giá Mạc Tử Nhân vài lần, giống như là đang xác nhận. Mạc Tử Nhân theo thói quen lại muốn đẩy đẩy gọng kính, bất quá trên sống mũi không có kính, đương nhiên không có đẩy lên được; Hạ Anh Đông chú ý tới động tác quán tính này của nàng , không khỏi hiểu ý , cười một tiếng. Hạ Lập Dương rõ ràng nhớ rõ nàng, làm cho nàng cảm thấy thật là cao hứng.“Xin chào. Ta là bạn học sát lớp ngươi, tên ta là Mạc Tử Nhân, .” Mỉm cười ngọt ngào. Cánh tay của Hạ Anh Đông sau lưng Mạc Tử Nhân lập tức tăng thêm lực đạo, đem nàng kề sát ngực của hắn; Nhất thời nàng lập tức cảm nhận được thân thể cường tráng của hắn , trái tim lại nhảy nhanh. Hắn rất cao, làm cho nàng nhất định phải ngẩng đầu lên mới có thể trông thấy mặt của hắn ── đó là gương mặt có điểm tức giận “Ách… Cái kia có thể hay không xin ngươi thả ta ra?” Trên người hắn có cỗ hơi thở quá mức xâm lược. sẽ làm nàng cảm thấy hoảng loạn không thôi. Ô, ô, đối tượng nàng vốn muốn tỏ tình là Hạ Lập Dương, như thế nào hiện tại trở nên hỗn loạn như vậy, hiện tại nàng nên thu xếp ra sao? Chẳng lẽ nàng vừa mới tỏ tình sẽ phải đi xin lỗi, nói nàng tỏ tình sai đối tượng sao? Như vậy không phải bị đánh cho bầm dập mặt mũi mới lạ.(NN: *hé hé* buồn cười quớ =)) ) Hạ Lập Dương ở một bên nhìn xem cười, hai tay ôm trước ngực, dường như vừa xem cuộc vui, vừa trêu chọc nói: ” Anh họ, các ngươi mới chỉ vừa lui tới, có cần thiết phải biểu hiện sự thân mật như vậy sao? ” Thật làm cho hắn đỏ mắt. Mạc Tử Nhân vừa nghe, sắc mặt thoáng chốc trở nên đỏ rừng rực, tình huống này tựa hồ càng lúc càng không biết nên giải quyết hậu quả như thế nào cho tốt. Làm sao bây giờ? Nàng nên làm cái gì bây giờ? Sớm biết thế này nàng nên kiên trì đeo mắt kính, cho dù xấu một chút cũng không sao, ít nhất sẽ không nhận lầm đối tượng, tình cảnh hiện tại như thế này, thật sự là khó có thể giải quyết tốt hậu quả…. Hạ Anh Đông nhìn Hạ Lập Dương một cái, sau đó lại đem tầm mắt cúi xuống, tinh tế đánh giá khuôn mặt đỏ như sắp nóng chín của nàng. Nàng tướng mạo cũng không có gì đặc biệt để người khác chú ý, thế nhưng đôi mắt sáng ngời kia đã sâu sắc hấp dẫn ánh mắt của hắn. Vừa rồi trước tiên hắn liền chú ý phương hướng của nàng khi hướng hắn đi tới, hắn liên tục đoán ý đồ của nàng, không nghĩ tới là lại hướng hắn tỏ tình. Nhìn nàng thẹn thùng đến nỗi ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên , thì biết nàng đã có bao nhiêu khẩn trương, thế cho nên ngay cả đối tượng tỏ tình cũng không thấy rõ ràng, khiến hắn cảm thấy ảo não, hiện tại thần sắc của nàng có vẻ rất bất an, nhất định là đang suy nghĩ làm thế nào để kết thúc trò khôi hài hoang đường này. Bất quá – hắn cũng không dự định làm cho hết thảy kết thúc nhẹ nhàng. Nếu là nàng đã đến tỏ tình, hắn đương nhiên cấp cho nàng một cái kết tốt, như thế mới không uổng công nàng lấy hết dũng khí, không phải sao? (NN: anh này cũng BT ghê, ta thích nha :”>) “Ta vừa rồi đáp ứng nàng, về sau nàng chính là bạn gái của ta “. Hạ Anh Đông đối với em họ nói, công khai biểu thị sự sở hữu . Hạ Lập Dương rất rõ ràng anh họ có tham muốn sở hữu mạnh đến chừng nào, lập tức lanh lảnh cười một tiếng, nâng hai tay lên , bộ dạng như muốn xin sự khoan dung nói: ” Nàng đã là người của ngươi, ta làm sao dám loạn tưởng? Với lại, ngươi cần phải rõ ràng ta không phải loại người như vậy.” Nàng đã là người của ngươi? Không ! Nàng mới không phải là người của hắn, nàng căn bản không muốn trở thành người của hắn chút nào, nàng chỉ là không cẩn thận nhầm người định tỏ tình! Không được! Nàng phải ngay lập tức, lập tức sửa chữa sai lầm này, không thể để chuyện này càng lúc càng vượt ra khỏi quỹ đạo ” Cái kia… Ta chỉ là,,,,” Vội vàng bày tỏ ý kiến, bất đắc dĩ khiến cho tâm hoảng ý loạn, đến nỗi khó có thể biểu đạt. ” Chỉ là cái gì? ” Hạ Anh Đông nhàn nhạt hỏi, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng hỏi. Mạc Tử Nhân hoảng hốt, thật vất vả muốn phun ra lời nói lại nuốt trở về. Ánh mắt của hắn quá mức lạnh lùng, phảng phất như hơi thở có mang giá rét của mùa đông, hại nàng không khỏi run lên một chút, cước bộ rất muốn lui về phía sau, vừa vặn nàng vẫn còn đang bị nhốt trong phạm vi hai tay hắn , làm cho nàng không thể động đậy. Ánh mắt của hắn rất lạnh, lòng bàn tay áp vào bên hông của nàng nhưng lại thập phần ấm áp. ” Chỉ là, chỉ là….” Nàng vẫn còn ấp úng. ” Anh họ, ngươi lại hù dọa nữ hài tử a!” Hạ Lập Dương nhịn không được thay Mạc Tử Nhân giải oan. Hạ Anh Đông lúc này mới rút cục thu lại thần sắc lạnh lùng, hắn hôm nay là tới tham gia buổi lễ tốt nghiệp của em họ, trong trường học người đến người đi là nơi không thích hợp để nói chuyện phiếm, vì vậy hắn buông nàng ra đồng thời cũng từ trong túi móc ra danh thiếp cùng một cái bút, tại trên danh thiếp viết số điện thoại di động giao cho Mạc Tử Nhân. “Nhớ gọi cho ta”. Mạc Tử Nhân không dám không nhận, chữ của hắn phi thường có lực. (NN: êm thích lúc anh ấy ký séc cơ *hố hố* ) Nàng nhìn hắn, trong đầu ngổn ngang, phổi cũng bởi vì quá mức khẩn trương mà khó thở – nàng không nghĩ tới như thế nào mà thiên đại ô long (*) này lại phát sinh trên người nàng, lần này nàng phải làm sao? (*thiên đại ô long : nhầm lẫn, làm sự việc loạn lên) “Cái kia…. Ta….” Người ta nói vạn sự khởi đầu nan, quả thật đúng vậy, nàng suy nghĩ hồi lâu chính là không nghĩ ra lời dạo đầu thích hợp, càng không nói đến sự giải thích. Nàng rốt cuộc nên nói như thế nào mới không để cho hắn trở mặt, cũng có thể làm cho mình có một kết cục tốt? Chẳng lẽ muốn như vậy đánh bậy đánh bạ sao? Không, không được – nàng rõ ràng thầm mến chính là Hạ Lập Dương… Mà không phải là vị anh họ này. Hiểu lầm nhất định phải giải thích rõ ràng, mới không tạo thành sự phức tạp, chuyện này là lỗi của nàng, nàng không thể đâm lao phải theo lao. ” Hạ ….” Đáng giận, ngay cả tên hắn gọi là gì cũng không biết. Đang lúc Mạc Tử Nhân cúi đầu muốn xem danh thiếp vừa nãy, Hạ Anh Đông đã cúi người tại vành tai của nàng nhẹ lẩm bẩm tên mình ” Anh Đông… Ta tên là Hạ Anh Đông”. Cuống họng mang từ tính trầm thấp tràn đầy mị lực mê người. Bên tai Mạc Tử Nhân đột nhiên như bị phỏng, cả người lại cứng đờ không dám động đậy, trái tim nhảy nhanh đến nỗi cơ hồ như không dừng lại được. Môi Hạ Anh Đông còn chưa rời đi khỏi bên tai nàng, tay của hắn đầu tiên là vuốt vuốt vành tai của nàng, lại nhẹ nhàng mở miệng ưng thuận hứa hẹn ” Tiểu Nhân…. ta sẽ đối với ngươi rất tốt” Nói xong, tại trên mặt của nàng lưu lại một nụ hôn, lại khoan thai chậm rãi cùng Hạ Lập Dương cùng nhau rời đi. Mạc Tử Nhân lại đỏ mặt, tay trái vuốt vuốt vành tai, trái tim đập càng ngày càng mạnh, hô hấp càng thêm dồn dập, chỉ có thể ngơ ngác nhìn chăm chú bóng lưng của Hạ Anh Đông. Lần tỏ tình này- lại là hoàn toàn thảm bại. Mặc dù nàng cũng thường xuyên thảm bại, vốn dĩ trước kia ít nhất còn có thể đem lời muốn nói , nói lắp ra khỏi miệng, nhưng lần này ngay cả một chữ đều không thể phun ra, đại não giống như là bị hắn quản chế, căn bản không có biện pháp suy nghĩ. Này thật sự là quá đáng sợ… ” Wow! Vừa rồi thực sự là rất kích thích đó! ” Tô Phân thấy khi bọn họ đã rời đi, mới vội vã chạy tới. Mạc Tử Nhân khuôn mặt vẫn nóng hổi, trong lòng rối loạn không nói ra được cảm giác gì – rút cục hiện tại đã xảy ra chuyện gì a? ” Vừa rồi người nam nhân kia là ai? Lớn lên có ngoại hình tốt đó! Hắn và Hạ Lập Dương cũng có chút giống nhau, là người thân của Hạ Lập Dương sao?” Giống? Tuyệt không giống – Hạ Lập Dương như ánh sáng mặt trời, Hạ Anh Đông thì lại rất lạnh lùng, mà nàng không thích nam nhân lạnh lùng. (NN: *đập bàn * êm thích nam nhân lạnh lùng,kiểu mẫu người như Đônng ca ý *đỏ mẹt*) ” Tử Nhân, ngươi cùng hắn nói gì vậy?” Tô Phân hào hứng bừng bừng truy vấn, dường như muốn thám thính cục diện vừa rồi. Mạc Tử Nhân lúc này mới hoàn hồn, chợt hiểu ra, xoay người lấy mắt kính đeo lên “Tiểu lộn xộn, ngươi như thế nào không có nói cho ta biết, người đứng dưới tàng cây không phải là Hạ Lập Dương?” Hại nàng xảy ra chuyện lớn như vậy. Tô Phân nháy mắt mấy cái, vẻ mặt vô tội trả lời: ” Có a! ta vừa phát hiện người nọ đến gần Hạ Lập Dương, sau đó Hạ Lập Dương dưới tàng cây rời đi , khi đó ta không phải có gọi ngươi sao? Ngươi cứ thế liên tục đi lên phía trước, nam nhân kia cũng đã phát hiện ra ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn ta phóng tới lôi ngươi đi sao?” Về sau nàng còn rất quẫn bách, đối với Mạc Tử Nhân thẳng phất tay loạn xạ, muốn gọi nàng vội vàng trở lại, nào ngờ Mạc tử Nhân chỉ là liếc nhìn nàng một cái ,lại quay đầu đi. (NN: chị muốn khoe vẻ mặt mình hạnh phúc như thế nào mà =)) ) ” Đương nhiên muốn a!”. So với sai lầm của nàng hiện tại thì còn hơn chán. ” Đúng là không hiểu được cái gì, ta thật không dám ngang nhiên xông qua a….” Nhìn thấy trên mặt Mạc Tử Nhân tràn đầy vẻ hối tiếc, Tô Phân nhất thời cũng thay đổi sắc mặt. ” Không… Lẽ nào như vậy? Ngươi đối với nam nhân kia tỏ tình sao?” Oa! Sai lầm lần này thật đúng là thú vị, nàng rất mong đợi chuyện gì sẽ xảy ra sau đó! Mạc Tử Nhân xụ mặt, ai oán đến cực điểm gật đầu. Tô Phân cầm chặt tay nàng, tiếp tục tìm tòi nghiên cứu chân tướng. ” Thật quá lợi hại! Sau đó, sau đó thì sao?Nam nhân kia nói gì?” Nói không chừng đoạn sự kiện Tiểu Ô Long (*) lần này có thể thúc đẩy một chuyện tình yêu kì dị, điều này cũng không có gì không tốt. (*sự kiện Tiểu Ô Long: ai xem phim đại náo ô long viện chưa nhỉ^^, ý nói là sự việc bị náo loạn hết cả lên ý ) Hạ Anh Đông nói gì – Mạc Tử Nhân vừa nghĩ tới đã cảm thấy khóc không ra nước mắt. ” Tử Nhân, hắn đến tột cùng nói gì, ngươi mau nói!” Thật đáng tiếc, vừa rồi không có đứng gần một chút, nếu không có thể nghe được toàn bộ tin tức. Mạc Tử Nhân nhìn qua bạn tốt, nháy mắt mấy cái dùng sức ôm lấy nàng :” Tiểu lộn xộn, làm sao bây giờ? Ta xong đời a!” Ô, ô lúc này mới không phải kiểm tra, rõ ràng chính là bị nguyền rủa a! Nếu là nguyền rủa – nàng phải nghĩ biện pháp giải trừ bùa chú; Nếu là sai lầm – nàng phải nghĩ biện pháp cởi bỏ hiểu lầm, tóm lại trốn cũng không thoát, nàng nhất định phải một mình gánh chịu. Nhưng vấn đề là, vì cái gì mà sau ngày tốt nghiệp, nàng không phải là vội vã đi tìm việc làm, mà là ngẩn người nhìn điện thoại di động? Nàng rất hi vọng chuyện ngày hôm qua chỉ là mơ, dù cho qua, nhưng mà trái tim vẫn cứ đập loạn thình thịch, cái này chứng tỏ đây không phải là mơ. Nàng đúng là xác thực có làm một chuyện ngu xuẩn, cho dù hiện tại nàng có vỗ ngực liên tục như thế nào, cũng không cách nào vãn hồi, chỉ có thể hết sức kết thúc trận hỗn loạn này. Mạc Tử Nhân hít một hơi thật sâu, lại chậm rãi thở ra. Ngày hôm qua , nàng cùng Tô Phân tốn nhiều thời gian để luyện tập cho hôm nay khi gặp Hạ Anh Đông để giải thích, nhưng không biết tại làm sao, khi Hạ Anh Đông nhìn nàng, suy nghĩ của nàng sẽ bãi công, thật may là Tô Phân suy tầm không ít những câu nói tốt sẽ phải dùng đến trong cuộc gặp gỡ này , Nevine ngoại trừ việc giải thích hiểu lầm, cũng sẽ không làm Hạ Anh Đông mất mặt mũi. Tô Phân vốn là đề nghị muốn hai người mặt đối mặt giải thích rõ, như vậy mới thể hiện sự thành ý,vừa nghĩ tới ánh mắt sắc bén phảng phất có thể đoạt tâm phách người khác của Hạ An Đông , nàng lập tức lắc mạnh đầu, nói cái gì cũng không muốn gặp mặt hắn lần thứ hai- nàng lại không hiểu biết hắn, vạn nhất hắn tức đến nỗi động thủ thì làm thế nào? Tô Phân hôm nay đi phỏng vấn, chỉ còn nàng một mình một người chiến đấu hăng hái, cho nên nàng quyết định cùng Hạ Anh Đông giữ khoảng cách, dùng thẻ an toàn. Nàng lần nữa hít sâu một hơi, cầm lấy điện thoại di động bấm dãy số, tiếng chuông vang lên, đáp lại ngay ở giây thứ năm – thật may là có người bắt máy, nếu không nàng sợ đến mức trực tiếp cắt điện thoại. Nàng cũng không biết chính mình tại sao khẩn trương như vậy, có thể là nàng chính là sợ Hạ Anh Đông, mà nếu đã sợ hắn, Tô Phân sẽ có ý tưởng không thể chấp nhận muốn nàng đâm lao phải theo lao; nàng đối với tình cảm rất có nguyên tắc, tuyệt sẽ không có mới nới cũ. “Tiểu Nhân sao?” Di? Nàng cũng chưa có mở miệng, hắn như thế nào biết là nàng gọi tới? Nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là nàng phải vội vàng lên tiếng: ” Đúng vậy là ta, cái kia….” Xuất sư bất lợi (*), nàng vừa nói lại bắt đầu nói lắp. (*Xuất sư bất lợi :ngay bước đầu đã gặp phải bất lợi ) “Cái kia…. Ta nghĩ muốn giải thích, giải thích một chút tình huống ngày hôm qua…” May mắn là dùng điện thoại liên lạc, nàng không cần đọc thuộc lòng, chỉ cần không nói lên một chữ khó nghe là được “ Chuyện là như vầy, ta cũng không phải là muốn hướng ngươi tỏ….” ” Đã ăn chưa? ” Hắn vừa đúng lúc cắt đứt dòng giải thích rõ ràng của nàng. ” Ta chưa ăn.” Ách, nói đến một nửa đã bị cắt đứt, nàng phải tìm được trọng điểm lần nữa: ” Ta là phải nói, kì thật ngày hôm qua ta không phải muốn hướng ngươi…” Hạ Anh Đông lại lần nữa cắt đứt thanh âm của nàng, chậm rãi nói: ” Ta đói bụng, đợi lát nữa gặp mặt lại tán gẫu, ngươi có giấy bút không? Ghi địa chỉ một chút…” Lưu loát đọc lên chỗ hắn đang ở “ Một tiếng sau gặp lại trong tiệm”.
|
“ Ta còn chưa nói xong!” Nàng thật vất vả đem câu nói đầy đủ nói ra khỏi miệng. ” Một giờ sau ta nghe ngươi nói sau”. Hắn trực tiếp cắt luôn điện thoại. Mạc Tử Nhân không cách nào nói tiếp, chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo kế hoạch của hắn; Có thể… Như vậy không đúng sao? Nào có người như hắn – Hạ Anh Đông có thể nào hoàn toàn mặc kệ ý kiến của nàng sao? Mặc dù ý kiến của nàng rất ít khi có thể biểu đạt ra, bởi vì nàng luôn chậm nửa nhịp, hoặc là không có dũng khí nói ra khỏi miệng, trừ phi gặp gỡ khẩn cấp, hoặc sự kiện trọng đại, ngẫu nhiên nàng mới có hành vi kinh người, mà tất cả bởi vì cá tính của nàng trời sinh như thế. Mạc Tử Nhân cúi đầu ủ rũ ai oán ca thán một tiếng – vốn là muốn qua ba phút giải quyết chuyện này, nhưng hôm nay vẫn đi ra cửa theo hắn gặp mặt. Nàng thật sự không nghĩ đến là sẽ gặp lại Hạ Anh Đông, hắn quá khí phách rất có quyết đoán, làm cho người khác rất sợ hãi, mà nàng rất sợ cùng người như vậy quen biết, giống như sẽ làm nàng mất đi chính mình. Mạc Tử Nhân nhìn qua địa chỉ vừa chép, trong nội tâm thấy tất cả thật bất đắc dĩ, nếu như nàng muốn giải thích rõ ràng, thế tất phải đi một chuyến, vì sao Hạ Anh Đông kia lại cậy mạnh như vậy a ? Kì thật con người mạnh mẽ cũng không phải làm cho người ta chán ghét, dù sao cũng có lúc cần người như vậy đảm đương trọng trách quan trọng, có thể tồi tệ nhất là ở chỗ này, như vậy người lãnh đạo sẽ thường xuyên cải biến ý tưởng của những người khác, làm cho những người kia đi làm những chuyện không muốn – mà nàng chính là một trong số những người khác. Kì thật cũng không phải là nàng không có chủ kiến, nếu là gặp qua chuyện không hợp lý, nàng cũng sẽ đề xuất kháng nghị, nhưng lúc này đây tựa hồ kháng nghị không được, bởi vì nàng là người sai trước, cho nên lần này quyền chủ đạo nằm trong tay của Hạ Anh Đông. Mạc Tử Nhân vẫn còn do dự không muốn đi, thời gian cũng không còn sớm, nàng vừa mới ngẩng đầu, liền thình lình phát hiện 20 phút đã qua. Không xong! Nàng sẽ đến muộn mất- chớ lại suy nghĩ có nên đi hay không, thời gian đã thay nàng quyết định, nàng không thể không đi. Tay chân luống cuống, Mạc Tử Nhân cuối cùng đến tại thời gian đã định trước một phút, phục vụ sinh thấy nàng đứng ở cửa, mặt mỉm cười giúp nàng mở cửa. ” Hoan nghênh đã đến, xin hỏi là Mạc tiểu thư sao?” Phục vụ sinh khách khí hỏi thăm. ” Đúng vậy… Ta cùng bằng hữu… Ách … người khác hẹn gặp.” Nàng không muốn nói ra tên Hạ Anh Đông, để tránh dính dáng đến nhau. Phục vụ sinh nhẹ nhàng gật đầu “ Hạ tiên sinh đã đến, Mạc tiểu thư mời đi theo ta” Đi theo phục vụ sinh vào một gian ghế lô (*), nhìn thấy Hạ Anh Đông đã ở bên trong lẳng lặng đọc sách, lúc hắn chuyên chú gò má toát ra một cỗ khí chất vừa đặc biệt vừa khó hình dung. (*gian ghế lô: kiểu phòng của Nhật ,cửa được kéo sang 2 bên ý) Hắn ngồi một mình một góc giống như một pho tượng thạch cao, lười biếng hưởng thụ sự yên lặng của thời gian, cả người hắn có vẻ một chút cũng không vội vã, không bừa bãi, làm cho người ta nhịn không được đem tầm mắt dừng lại ở trên người hắn (PP:khụ khụ, bình tĩnh tỷ ui, mới gặp lần 2 mà đã nhìn ca đắm đuối thế rùi, hố hố). Nàng nhìn đúng là có điểm ngoài ý muốn , mặc dù hiểu về hắn không nhiều, khiến nàng rất khó tưởng tượng Hạ Anh Đông lại có thể an tĩnh ngồi đọc sách – hắn nên lưu luyến quán ba, bởi vì bề ngoài của hắn gây cho nàng cảm giác như vậy. Sau khi bắt gặp một màn này tâm tình lại không lỡ , nàng đột nhiên cảm thấy chính mình đối với Hạ Anh Đông quá mức sợ hãi, nói không chừng hắn là đối tượng không thể thỏa thuận được. ” Hạ tiên sinh, Mạc tiểu thư đã đến” Phục vụ sinh đem không gian rộng lớn lưu lại cho bọn họ. Đây là một nhà hàng Nhật, bố trí thập phần cổ kính, nơi cửa còn có cầu nhỏ nước chảy tạo cảnh, nước chảy róc rách thay thế âm nhạc, làm lòng người khoáng đạt lạ thường, càng đặc biệt là cái bàn giống như cái hộp, phía trên mặt bàn là thủy tinh, ở giữa thiết kế thành hồ cá, bên trong có con cá đang bơi lội, nhìn ra được người thiết kế có tâm tư khéo léo. Nàng phi thường thích cách thiết kế như vậy, nhìn một lúc lâu sau mới nhớ tới mục đích hôm nay mình tới: “ Xin lỗi!” Nàng không thể nhìn thẳng chằm chằm thiết kế nhà hàng mà bỏ quên hắn. ” Không sao, nhà hàng này vốn đặc sắc chính là cái bàn, tất cả khách nhân vừa đến sẽ nhìn qua chỗ khéo léo này đầu tiên, sau đó mới có thể là do thích tay nghề của đầu bếp nhà hàng”. Hạ Anh Đông đóng sách vở, nhàn nhạt giải thích với nàng. Mạc Tử Nhân chú ý tới hắn chính là đọc sách ngoại văn, điều này cũng làm cho nàng kinh ngạc một chút. (*sách ngoại văn: sách tiếng nước ngoài,được sản xuất ở nước ngoài) “Trước tiên xem thực đơn đã, đừng để đói bụng”. Hiện tại đã là 12h rưỡi trưa, nàng xác thức có đói bụng, đúng là hai người bọn họ căn bản cũng không tính là quen biết, bữa cơm này thật sự không thể ăn, chỉ có thể giải thích,lại nói nàng căn bản cũng không dự định cùng hắn ăn cơm “ Hạ tiên sinh…” “Anh Đông” Đối với cái này hắn rất kiên trì. Mạc Tử Nhân cho là mình hướng hắn giải thích, đương nhiên cũng muốn tôn trọng ý kiến của hắn “ Anh Đông, ta…” Bởi vì khiếp đản, nàng cũng chỉ biết không nên nói đến chủ đề hôm đó trước tiên. Lúc này Hạ Anh Đông bắt đầu thuần thục gọi thức ăn “ Ngươi muốn ăn gì?” ” Ta không đói lắm” Cho dù hiện tại nàng rất đói bụng cũng không thể ăn vô, bởi vì trong đầu nàng chỉ nghĩ đến nội dung đã chuẩn bị trước- lần này nếu không chuẩn bị kĩ càng, đợi lát nữa giải thích chỉ sợ lại lắp bắp, không thể đạt hiệu quả được. ” Có ăn được sống gỏi cá hay không?” Nàng gật đầu. ” Làm giúp ta một mâm sushi tổng hợp, còn có cá muối nướng, đúng rồi, bất kì thức ăn gì có trộn lẫn tôm cua không được phép đặt lên bàn.” Mạc Tử Nhân nhìn nhìn hắn, đoán rằng có thể hắn bị dị ứng tôm cua, vừa vặn, nàng cũng bị dị ứng với tôm cua, cho nên thủy chung không có ý kiến gì. ” Tốt, thỉnh hai vị chờ”. Phục vụ sinh mỉm cười rời đi. Cho đến khi hàng ghế còn lại hai người bọn họ, Mạc Tử Nhân rốt cục lấy lại dũng khí mở miệng” Hạ… Anh Đông, ta hôm nay tới là muốn cùng ngươi giải thích chuyện hiểu lầm hôm qua – ta không phải là muốn hướng ngươi tỏ tình” Thật tốt quá, nàng cuối cùng cũng đã một hơi nói ra điều trọng yếu, hiện tại sẽ chờ phản ứng của hắn, nàng vừa uống trà cho thanh cổ họng, bên cạnh nhìn lén người đối diện – Hạ Anh Đông. Không thấy hắn giận tím mặt, tựa hồ hoàn hảo ung dung đợi nàng nói tiếp… Đã như vậy, nàng cứ tiếp tục nói tiếp, miễn cho hiểu lầm càng lúc càng sâu “ Ta biết rõ chuyện này có điểm làm ngươi khó xử, nhưng ta cảm thấy nếu như không giải thích rõ ràng là đả thương ngươi, ngày hôm qua bởi vì ta không đeo kính…” Mạc Tử Nhân từ từ tự thuật lại tình huống hôm qua, có lẽ là do bộ dáng Anh Đông định thần, nhàn nhã , làm nàng từ từ thư giãn tâm tưởng, làm cho nàng kể đâu vào đấy sự việc hôm qua: ” Đối với ngươi tạo thành sự phức tạp, ta thật sự cảm thây sâu sắc xin lỗi, đây hết thảy đều là lỗi của ta, nếu như có cái gì ta có thể đền bù cho ngươi, xin ngươi cứ việc nói cho ta biết” ( PP:lấy thân đền bù thiệt hại cho ca đi tỷ, *cười vô lại*)
Nàng xác thực cảm thấy hổ thẹn với Hạ Anh Đông, nàng rất muốn đền bù tổn thất cho hắn – dù sao đổi lại là nàng bị người khác tỏ tình, kết quả lại là nhầm người , nàng cũng sẽ cảm thấy rất lúng túng khó chịu. Đợi đã… Không đúng nha! nàng đột nhiên nghĩ đến ngày hôm qua mặc dù nàng không có hô lên tên Hạ Lập Dương, nhưng y theo nội dung nàng tỏ tình, là có đề cập đến quan hệ bạn học của hai người; mà Hạ Anh Đông lúc đấy phát hiện ra nàng nhận lầm người, vì sao còn muốn đâm lao phải theo lao? Lúc này nàng đem ánh mắt nghi vấn chuyển cho Hạ Anh Đông. Hạ Anh Đông khóe miệng còn giơ lên một nụ cười thản nhiên. Lúc này phục vụ sinh đưa lên món ăn, giữa hai người là một mảng im lặng, chờ phục vụ sinh ly khai, Mạc Tử Nhân chờ không được thốt lên hỏi – ” Ngươi đã sớm biết đối tượng ta tỏ tình không phải là ngươi, đúng không?” “Đúng vậy”. Mạc Tử Nhân nhịn không được nhíu mày, hoàn toàn không lí giải được vì sao Hạ Anh Đông phải làm như vậy :”Chúng ta căn bản không biết nhau, vì cái gì ngươi cố ý tạo thành vụ hiểu lầm này?” Hạ Anh Đông thong thả ung dung trả lời “ Không, chúng ta biết nhau… Hơn nữa ngươi cùng ta quen biết thậm chi thời gian còn sớm hơn Lập Dương.” Cái gì? Đọc tiếp: Bí mật của bạn trai mẫu mực – Chương 2
|
Chương 2
Nàng cùng Hạ Anh Đông thời gian biết nhau so với Hạ Lập Dương còn sớm hơn…… Làm sao có thể? Nếu như biết hắn, khi lúc nàng đối mặt với người xuất sắc như hắn, như thế nào hoàn toàn không có ấn tượng? Mạc Tử Nhân hai tay ôm ngực, lâm vào vô biên vô hạn trầm tư. Nàng dù cố gắng nghĩ bể đầu cũng nghĩ không ra hai người bọn họ đến tột cùng đã gặp mặt nhau ở đâu . Từ trước đến nay nàng đối với trí nhớ của mình rất có tự tin , không thể không nhận thua.“Ngươi là đang gạt ta a?” “Ta cũng không gạt người.” Hắn thong dong nói, ánh mắt thẳng tắp nhìn nàng. Bất quá mới một lát, hắn đã nghiêm chỉnh ăn xong gỏi cá tổng hợp trên bàn, xem ra hắn là thật sự đói bụng. “Đối với ngươi ,ta hoàn toàn nghĩ không ra chúng ta đến tột cùng là đã gặp mặt nhau ở nơi nào , có thể hay không cho ta một chút gợi ý?” Nàng nghi ngờ hỏi. “Ngươi tự mình nghĩ.” Hắn tiếp tục ăn nắm sushi. “Ta nghĩ không ra.” Chính là không thể nghĩ ra được mới có thể hướng hắn cầu viện a! Có thể hắn lại ngại giải thích rõ, thế này thì nàng làm sao mà nhớ ra , chẳng lẽ muốn nàng về nhà bắt đầu lục lại sổ lưu niệm hồi mẫu giáo sao? Có thể coi là nàng nghĩ muốn lật xem lại , nhưng năm đó lúc dọn nhà những thứ đó đều đã vứt đi hết, nàng hiện nay đang có chỉ là trí nhớ được lưu giữ trong đầu. “Từ từ sẽ nhớ ra, không vội, cho dù nghĩ không ra cũng không còn quan hệ; Đúng rồi, ngươi không phải nói muốn đền bù tổn thất cho ta? Nếu là ngươi trước hướng ta tỏ tình, vậy thì tiếp tục đi.” Sau khi giải quyết nắm sushi , lại đem đĩa sốt barbeque đặt trước mặt , cũng phân một nửa cho nàng. “Sốt barbeque nơi này rất ngon, ngươi thử dùng một chút.” Mùi thơm của món Sốt barbeque xông vào mũi, bụng của nàng lập tức vang lên những âm thanh réo rắt. “Bất luận ngươi nghĩ nói cái gì, cũng chờ sau khi ăn no lại nói, ta không thích bụng rỗng nói chuyện, như vậy sẽ làm cho tâm tình của ta trở nên thật tệ.” những người biết hắn cũng biết nói công sự với hắn khi hắn đói bụng , không thể nghi ngờ là tự tìm đường chết. Mạc Tử Nhân vẫn chưa trả lời, bụng lại réo lên, mặc dù không quan tâm hình tượng, nhưng này cũng quá mất mặt, vì vậy nàng không hề kiên trì, yên lặng ăn sốt barbeque mà hắn đẩy sang cho nàng. Hạ Anh Đông mỗi khi ăn một món cũng sẽ phân cho Mạc Tử Nhân một chút, hắn không chỉ có thích ăn , cũng biết được cách ăn, còn dạy nàng ăn gỏi cá phải sử dụng bao nhiêu gia oa cát mét (*) mới có thể vừa đúng — sẽ không bị sặc, lại sẽ không quá mức khó chịu. (*gia vị ăn với gỏi cá) Tình huống hoàn toàn không giống như nàng dự trù — nàng không chỉ có không có khẩn trương nói không ra lời, cũng không còn sợ hãi tông cửa xông ra, bọn họ lại là phi thường hòa bình cùng nhau ăn cơm. Từ trước đến nay Mạc Tử Nhân chỉ ăn lưng lửng bụng, bởi vì đồ ăn Nhật ăn quá ngon mà nhịn không được ăn được no bụng, nhà hàng thật sự là quá tuyệt vời. “Ăn ngon không?” Ăn no, Hạ Anh Đông vẻ mặt cũng không lạnh lùng nữa, khóe mắt khẽ giơ lên, tựa hồ tâm tình không tệ. “Ừ, ăn thật ngon.” Nàng vừa lòng thỏa mãn trả lời. “Thích là tốt rồi, về sau ta sẽ thường xuyên dẫn ngươi đến đây.” Hạ Anh Đông rất tự nhiên nói, phảng phất thật sự đã đem Mạc Tử Nhân coi như là bạn gái. Trên thực tế, từ ngày hôm qua hắn cũng đã coi nàng là bạn gái của mình . Hắn muốn thường xuyên dẫn nàng đến đây?! Mạc Tử Nhân nghe vậy, lập tức đột nhiên bừng tỉnh — nàng suýt nữa đã quên chính sự, rõ ràng nàng là đến đây cởi bỏ hiểu lầm , như thế nào biến thành hai người cùng nhau ăn cơm đây? Thiệt là…… Nàng như thế nào luôn bị hắn nắm mũi dẫn đi? (NN: cái câu này nghe như anh đang kéo ngưu ý =)) )
“Hạ…… Anh Đông, cái kia, ta nghĩ ta vừa rồi đã giải thích được rất rõ ràng, người trong lòng ta cũng không phải là ngươi, cho nên ta không thể nào trở thành bạn gái của ngươi; Thích là chuyện chủ quan , dù cho điều kiện của ngươi rất tốt, hơn nữa cho dù chúng ta biết nhau lâu rồi, nhưng đối tượng ta động tâm cũng không phải là ngươi, thật sự…… Thật xin lỗi.” Bạn tốt Tô Phân từng nói qua nàng quá mức cố chấp, thế nhưng thích một người dài đến bốn năm cũng không từng thay lòng; Nhưng nàng chính là có loại cá tính này, không thể nào nói thay đổi liền thay đổi ngay . “Vì cái gì không thể là ta?” Hắn hỏi ngược lại. Mạc Tử Nhân ngơ ngác một chút, giống như là không có ngờ tới hắn sẽ hỏi như vậy , hơn nữa hắn hình như là thật sự muốn lấy nghe được câu trả lời thuyết phục mới bằng lòng bỏ qua. Được rồi! Nếu hắn đã muốn đuổi theo tìm tòi đến cùng, thì nàng liền bồi thường đáp hắn tất cả nghi vấn.“Ta cảm thấy được tình cảm là cần thời gian dài bồi dưỡng, không thể nào như loại ba phút có thể được ăn mì tôm ; Dù cho có những người khác yêu thích ta, ta cũng không thể đáp lại được, bởi vì ta thích là Hạ……” Đột nhiên ý thức được chính mình thiếu chút nữa muốn đem tên Hạ Lập Dương nói ra khỏi miệng, nàng lập tức ngừng — ở trong lúc mấu chốt này , nàng cảm thấy ít một chuyện có thể tốt hơn. “Ta thích người kia suốt bốn năm , ta sẽ chú ý tất cả chi tiết nhỏ của hắn, mỗi lần phát hiện một ưu điểm của hắn , ta liền sẽ thêm thích hắn một chút; Nếu như không phải như vậy năm này tháng nọ gặp mặt nhau, muốn ta đi thích một người thực tại quá khó khăn, cho nên ta thật sự không thể làm bạn gái của ngươi , xin ngươi thứ lỗi cho.” Tình cảm của nàng xem như đã bị truyền thống của cha mẹ ảnh hưởng quá nhiều, nàng muốn tình cảm là một đời một thủy chung. Hạ Anh Đông nhẹ nhàng uống một ngụm trà nóng,“Từ từ sẽ đến, ta không vội.” Mạc Tử Nhân ngây ngốc một chút, không quá khó để có thể hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của hắn .“Ý của ngươi là gì?” “Ngươi đã nghĩ bồi dưỡng tình cảm, vậy ta tôn trọng ngươi, chúng ta từ từ sẽ đến, không vội.” Hắn dù bận vẫn ung dung nói, trên mặt vẫn như cũ không có biểu tình gì, làm người ta đoán không ra tâm tư. Mạc Tử Nhân đột nhiên có cảm giác như tú tài gặp được binh, hữu lý nói không rõ cảm thụ(*) — nàng không phải là đã nói không thích hắn sao? “Đúng là……” (*ý câu này có nghĩa là người học võ không hiểu được ý nghĩa trong câu nói của người học văn [dùng chỉ quan văn và quan võ ngày xưa,nói chuyện mau thuẫn với nhau],) “Ngươi chán ghét ta sao?” Không, nàng kỳ thật cũng không chán ghét Hạ Anh Đông, cá tính của hắn mặc dù lạnh lùng mà khí phách, hành vi lại có vẻ tương đối thành thục, thái độ cũng rất ôn nhu, sẽ không tạo thành nàng phản cảm, bất quá khó có thể thay đổi chính là ấn tượng đầu tiên hắn cho nàng — nàng không muốn sau bữa ăn tối này sẽ phải lưu luyến một nam nhân, bởi vậy nàng quyết định sẽ đối với hắn kính nhi viễn chi (*), dù sao ý nghĩ “Nam nhân không xấu, nữ nhân không thương” đích thực chưa bao giờ tồn tại ở trong lòng nàng. (*kính nhi viễn chi :bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó) Chớ nói chi là, nàng căn bản một chút không biết Hạ Anh Đông, cũng không thể lập tức cảm thấy là chán ghét hắn, hoặc là thích hắn. Mà vô luận là chán ghét , hoặc thích bất cứ người nào, nàng cũng sẽ có lý do cụ thể , mà không phải thành kiến đơn thuần ; Giờ phút này, nàng đối với hắn bình thường giống như là người xa lạ . “ Không phải là người kia thì không thể sao?” Hắn hỏi lại. “Đúng vậy.” Nàng thích Hạ Lập Dương, nhưng hắn không biết– thầm mến cùng thực chất lui tới vẫn có một đoạn chênh lệch, thích cũng không bày tỏ , hai người sẽ gặp nhau thoải mái hơn , nàng phi thường rõ ràng đạo lý này. “Rất tốt, như vậy chúng ta đã có sơ bộ chung nhận thức.” Hắn nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, “Tìm thời gian lại cho ngươi hiểu rõ ta hơn một chút, ta hiện tại có việc, phải đi trước một bước.” Hắn dùng ngón tay xóa nước tương dính tại bên môi nàng , sau đó bỏ vào trong miệng chính mình liếm láp, còn mang theo vẻ vui vẻ mê người .“Ngươi từ từ ăn, còn muốn ăn cái gì cũng có thể gọi, không cần phải để đói bụng.” Nụ cười của hắn so với cử chỉ thân mật kia vừa rồi của hắn còn muốn làm nàng cảm thấy rung động hơn — thì ra là người nam nhân này biết cười, hơn nữa cười rộ lên còn có một chút…… Đáng yêu. Hắn xoa xoa đầu của nàng, giống như là vẫn chưa thỏa mãn mới đứng dậy rời đi. Mạc Tử Nhân cả người đều ngây dại, có mấy phút không cách nào hoàn hồn, thật kỳ quái, rõ ràng bọn họ vừa mới biết, thậm chí chưa nói tới là bằng hữu, nàng đối với hắn cũng không có hảo cảm đặc biệt gì , hết lần này tới lần khác, nhất cử nhất động của hắn cũng sẽ làm cho nàng có quên cả phản ứng, ánh mắt thậm chí sẽ không tự chủ được nhìn theo hắn. Nàng để đũa xuống, hai tay bưng mặt đang đỏ hồng…… Mặt của nàng lại nóng. Xem ra nàng quả nhiên không nên tự mình đi chuyến này, cho dù nàng có biểu đạt ra ý tứ của bản thân , cuối cùng lại vẫn bị hắn nắm mũi dẫn đi, như vậy tựa hồ không tốt lắm đâu……
~~~~~~~~~~ “Ở đâu không tốt?” Tô Phân cắn chiếc đũa hỏi. “Hết thảy…… Trách.” Mạc Tử Nhân cảm thấy có chút khó xử. “Ta lại cảm thấy nghĩ ở một góc độ khác, nói không chừng chân chính hai người chính là có duyên với nhau , nếu không ngươi như thế nào đúng lúc như vậy về phía hắn tỏ tình!” Tô Phân tận tình thưởng thức đồ ăn Nhật bạn tốt đóng gói từ nhà hàng mang về . Bởi vì cái gọi là cắn người miệng mềm, nàng mặc dù không biết Hạ Anh Đông, bất quá hắn rõ ràng có thể làm cho cửa hàng món ăn Nhật “Lá liễu” chưa bao giờ mở cửa buổi trưa , phải phá lệ mở cửa tiệm buôn bán, người nọ nhất định là có thân phận không tầm thường, mặc dù không biết là tốt hay là xấu, nhưng xem dụng tâm hắn đối với bạn tốt như vậy , cộng thêm mình cũng thu được tương đối lợi phân , sẽ thay hắn nói vài câu tốt đẹp . Mạc Tử Nhân không khỏi thưởng cho bạn tốt một cái nhìn khinh khỉnh, nếu như không phải là bạn tốt tháo kính mắt của nàng xuống, thì cũng sẽ không có tình trạng quẫn bách như ngày hôm nay Mặc dù Mạc Tử Nhân rất rõ ràng, sự kiện kia không thể tất cả đều trách bạn tốt, nhưng nàng chính là nhịn không được ai oán — nàng thật vất vả mới tốt nghiệp, có thể lái được mới kiếm tiền, ngay cả bạn tốt đều đã đi phỏng vấn , nàng lại phải vì chuyện này trước mà phiền lòng. “Đó là một việc ngoài ý muốn!” Tô Phân nhướng mi, trong miệng còn đang đút gỏi cá vào miệng , muốn mở miệng, lại một ngụm ăn được oa cát mét,“Oa ~~ thiếu chút nữa sặc chết!” Sống sót sau tai nạn ,đại khái chính là loại cảm này đi ! “Ăn từ từ, ta sẽ không tranh giành với ngươi .” Đầy bàn món ăn, Hạ Anh Đông một người liền cơ hồ ăn một nửa, hắn sức ăn không phải là lớn bình thường , vóc người lại bảo trì tương đối vừa phải, nhìn không ra có bất kỳ thịt thừa , thật không hiểu hắn bình thường bảo dưỡng như thế nào ? Hơn nữa hắn tướng ăn cũng ưu nhã, cùng so với Tô Phân quả thực là khác nhau một trời một vực. Nhìn hắn ăn cơm giống như là loại thị giác hưởng thụ, di…… Nàng tại sao lại nghĩ đến hắn? Thực không xong! “Ai!” Nếu như nàng có thể có một chút dũng khí , có lẽ có thể trực tiếp cự tuyệt. “Đừng thở dài .” “Không thở dài nên làm cái gì bây giờ?” “Không bằng dựa theo lời hắn , thử cùng hắn bồi dưỡng một tý tình cảm.” Tô Phân cũng không phải là người gió chiều nào theo chiều đó, chỉ là nàng vốn là đối với cá tính khăng khăng một mực kia của Mạc Tử Nhân rất không chấp nhận, hi vọng nàng có thể sau khi tỏ tình liền nhanh chóng quên Hạ Lập Dương, cho nên mặc dù tình huống hiện tại cùng thực tế có chút khác xa, cũng không thấy đây là chuyện xấu. “Ta căn bản không hiểu biết hắn.” “Không dùng chút thời gian đi bồi dưỡng tình cảm , ai có thể hiểu rõ ai a? Ngươi ngay từ lúc đầu thầm mến Hạ Lập Dương cũng không phải đang âm thầm yên lặng quan sát hắn sao? Ta cảm thấy được thầm mến là đơn phương hiểu rõ, hai người chưa bao giờ từng chạm mặt qua, dù cho tỏ tình cũng không nhất định có thể thuận lợi lui tới, có điểm không thực tế; khác xa với Hạ Anh Đông , hắn là trực tiếp đứng ở trước mặt của ngươi bày tỏ muốn cùng ngươi bồi dưỡng tình cảm, ta cảm thấy được lúc này so với lúc đó có cảm giác chân thật hơn , hai người các ngươi có thể bắt đầu quan sát lẫn nhau, đi đến hiểu rõ đối phương, có vẻ thiết thực hơn, cho nên ta cảm thấy được ngươi cần phải thử một chút, hơn nữa ngươi cùng Hạ Lập Dương cũng chưa chắc đã có khả năng.” “Vì cái gì?” Tô Phân cười đáp,“Bởi vì ta cảm thấy ngươi kỳ thật đã đem hắn tô cho quá đẹp , giống như cho dù hắn thúi lắm cũng là thơm .” Đừng trách nàng dùng từ thô lỗ, sự thật chính là như thế. “Ta có ngu muội như vậy không?” Nàng dở khóc dở cười cãi lại. “Như vậy tốt nhất, bởi vì bọn họ là anh em họ, cho nên ta cho rằng ngươi cùng Hạ Lập Dương căn bản cũng không có khả năng, bởi vì các ngươi sẽ cảm thấy có ngăn cách, Cho nên ngươi không bằng hãy cùng Hạ Anh Đông thử một chút, cho dù không có kết quả, nhiều nhất cũng có được một người bạn không tồi a! Dù sao tại bên cạnh ngươi cũng không có bằng hữu nào phóng tay xa xỉ như thế (*).” Thứ đồ tốt muốn cùng với bạn tốt cùng nhau chia xẻ, vì vậy nàng rất hào phóng cùng bạn tốt cùng nhau chia sẻ gỏi cá. (*ý nói là hào phóng tiêu tiền không cần suy nghĩ ) Mạc Tử Nhân bĩu môi nhìn Tô Phân một cái.“Tiểu lộn xộn, ta không phải là loại người này!” Mặc dù kinh tế của nàng cũng không giàu có, nhưng sẽ không vì tiền mà bán chính mình.
|