Tiểu Thời Đại 3.0
|
|
Tiểu Thời Đại 3.0 Tác giả: Quách Kính Minh Thể loại: Truyện Teen Nguồn: diendanlequydon Tình trạng: Hoàn Thành
Tóm Tắt nội dung truyện Truyện Tiểu Thời Đại 3.0 của tác giả Quách Kính Minh là truyện được các bạn tuổi teen đón đọc trong thời gian qua.
Những người bạn phải oằn mình giữa xã hội đầy cạm bẫy, lừa lọc với mánh khóe thủ đoạn được giăng ra. Liệu rằng, dưới “áng mây đen khổng lồ đang cuồn cuộn vần vũ không ngừng trên bầu trời.”
Giữa không gian mênh mông đằng đẵng mà “ngay cả tiếng vi vu của gió cũng muốn tháo chạy”, “chỉ còn lại tiếng nước chảy không ngừng, nó róc rách lấp đầy thời gian, lấp đầy những khe hở bối rối, lấp đầy khoảng cách giữa người với người. Hãy đón xem các bạn trẻ với tính cách riêng của mình sẽ vượt lên như thế nào? --------------------------------------------------------------------------------------------- Chương 1: Mở đầu Bên ngoài song cửa sổ là mùa đông xám xịt của Thượng Hải, Ngoại Than vừa được tắm gội trông sừng sững mới mẻ giữa màn mưa lạnh tiêu điều, công trình tổng cải tạo Ngoại Than vẫn đang thi công không ngừng không nghỉ đèn sáng thâu đêm, mỗi lần đi qua đều thấy vô số giàn giáo bao quanh Ngoại Than. Qua lỗ thủng của các tấm lưới màu xanh, tôi thấy những người công nhân đang cuộn mình trong chiếc áo bông cũ rách ngủ ngồi trên nền đất phía bên trong công trình. Trên hàng ria lún phún của họ luôn vương một lớp trông vừa như bụi bặm, lại vừa như tuyết trắng. Sang năm khi mùa xuân đến, tất cả đám công nhân này sẽ hoàn toàn biến mất khỏi Ngoại Than, họ sẽ đến một khu đất hoang nào đó cần họ, dùng cơ thể bằng xương bằng thịt để kiến tạo nên Vạn Lý Trường Thành mới – bức tường vô hình trong suốt dùng để đoạn tuyệt với dân nghèo.
Bên trong sân bay T3 mới khánh thành tại Bắc Kinh, lúc này có một đôi nam thanh nữ tú đeo kính đen, người bó mình trong áo khoác màu xám sẫm và kẻ cuộn mình sau áo khoác lông cừu màu nâu nhạt, đang hừng hực khí thế rất đỗi hào hùng tiến về phía cửa kiểm tra an ninh. Cặp kính đen khổng lồ trên mặt họ, gần như có thể che khuất hai phần ba khuôn mặt, nếu dáng vẻ tao nhã hơn một chút, điềm đạm hơn một chút, hành khách xung quanh chắc chắn sẽ nghĩ họ là minh tinh nổi tiếng nào đó. Nhưng bộ dạng hiên ngang đĩnh đạc, chen ngang lấn dọc, mặt vênh mày váo, đủ khiến mọi người đều tin rằng họ là hai kẻ mù.
Sắc mặt mọi người như đồng cảm (cũng có thể là bối rối) lần lượt dạt sang hai bên, nhường đường cho hai người họ đang bưng ly cà phê giấy màu xanh của Starbucks tiến thẳng tới cửa kiểm tra an ninh.
Đúng vậy, hai người họ chính là hai chị em Cố Ly và Neil.
Nếu tình cờ hai người họ lướt qua bên bạn, chỉ cần nghe phong cách đối thoại thôi, cũng đủ để xác nhận thân phận của họ. Người dân bình thường chẳng ai ăn nói kiểu vậy.
Nữ mù nói: “Thật khó hiểu, tại sao một phi trường hạng nhất như vậy, lại khiến như mình có cảm giác như chiếc đèn lồng thế này! Cái thứ màu đỏ của đất nơi đây, chỉ có thể dùng từ “Thê thảm” để hình dung về sự ô nhiễm ánh sáng trầm trọng! Chẳng lẽ người Bắc Kinh thường ngày bị cát bụi và khói xe vần vũ xung quanh còn thấy mình chưa đủ “Thê thảm” sao! Cả đỉnh chót vót đỏ lòe loẹt của tòa nhà nữa, cứ như Đường Uyển Như vào đúng năm tuổi người mặc váy đỏ mà cưỡi lên đầu chị vậy!”
Nam đui bảo: “Chị cố mà tưởng tượng màu sắc này giống như màu chiếc hộp nhẫn của Catier, có lẽ sẽ khiến chị thấy dễ chịu hơn chút đấy.”
Nữ mù lại nói: “Đã thế bọn họ xây dựng mấy con đường vòng kia cũng xấu thậm tệ, chắc là kiến trúc sư quy hoạch hồi ấy học chuyên ngành thiết kế thời trang ra? Cả cái thành phố Bắc Kinh quy hoạch chẳng ra cái khỉ gì, thời gian xe dừng còn lắm hơn thời gian xe chạy, khoảng thời gian đó chị có thể ngồi yên trên xe trang điểm đâu ra đấy, sau đó còn đủ thì giờ để chị cắm xong một bình hoa! Vì thế chị thấy thực sự khó hiểu, tại sao còn có người cảm thấy uể oải khi đi làm, rõ ràng họ có thể ngủ thỏa thê trên đường đi làm cơ mà! Em thấy mấy cô gái mặc quần bò ở chỗ hôm qua chứ? Vừa họp vừa bê tách cà phê ngáp ngắn ngáp dài, chẳng biết thứ đựng trong tách cà phê đó có phải là nước uống tĩnh tâm của mấy bà cụ không nữa? Mà nói đến đây, chị càng khó hiểu, bộ phận PR sao lại mặc quần bò? Mặc quần đó để tiếp khách sao? À không, gặp khách chứ!”
Nam đui lại bảo: “…Bỏ đi bỏ đi, chị đừng than vãn hệ thống giao thông đường bộ nữa, mà hãy nghĩ đến đường sắt của họ ấy, người dân Bắc Kinh thật quá khổ…”
Nữ mù tiếp tục: “Với lại bọn họ còn có ‘H1N1’!”
Nam đui bổ sung thêm: “Hình như trước đó còn bùng phát cả ‘SARS’ nữa.”
Nữ mù tổng kết: “A Di Đà Phật!”
……
… Tại sao hai người họ còn chưa bị người Bắc Kinh ở phi trường đánh chết tại chỗ cho rồi, cứ để họ lẻo mép như thế chứ?
Xem ra quá hiếu khách cũng không ổn, có lẽ vì liên quan đến cái khẩu hiệu “Bắc Kinh chào đón bạn” được phát điên cuồng trên truyền hình suốt một năm qua, tới mức khiến cho toàn bộ dân chúng Bắc Kinh bị thôi miên bị tẩy não hoàn toàn, hai mắt mở tròn xoe, gặp ai cũng cúi chào, thấy ai cũng hoan nghênh… Ví như những kẻ giống Cố Ly trước đây, ngay khoảnh khắc đặt chân xuống phi trường Bắc Kinh, cần lập tức cách ly nó ra, lôi đến phòng thí nghiệm cùng đồng loại của nó, rồi nhốt chung với lũ chuột bạch mồm nhọn răng sắc kia.
Trong suốt quá trình chen ngang lấn dọc, hai người họ vẫn kè kè di động bên tai, thi thoảng Neil còn dừng lại nhấp ngụm cà phê, chứ Cố Ly thì cứ hổn hển đầy khoái cảm trong sự khủng bố liên tục của các cuộc gọi đường dài với những câu trả lời kiểu như “Xin lỗi, anh (chị) đợi một lát, tôi có cuộc gọi đến” hết cuộc này đến cuộc khác, ngay cả thời gian dừng lại uống nước cũng chẳng có. Người cuối cùng có thể chặn đứng hành vi điên cuồng này của nó, là nhân viên kiểm tra an ninh vĩ đại ở phi trường, nữ mù tự cho mình là mũi tên lửa đạn đạo xuyên lục địa Đông Phong 31 đang chen ngang lấn dọc kia đã bị chặn đứng trước cửa vào lối kiểm tra an ninh của khoang hạng nhất, tất nhiên, Cố Ly không sao hiểu được, nó chỉ vừa gượng gạo đặt chân vào khung cửa kiểm tra an ninh, vậy mà tiếng “píp píp píp” đã kêu vang ầm ĩ, vừa nói vào chiếc di động: “Xin lỗi nhé, Susan, tớ phải tắt máy đây, một phút bốn mươi giây nữa sẽ gọi lại cho cậu, tớ chẳng biết tại sao, ở đây đang có một cô gái cầm chắc cái thứ như là chiếc xẻng sắt cứ quét đi quét lại mấy lượt trên người tớ đây nè…”
Nhân viên kiểm tra an ninh nhìn Cố Ly với nét mặt không tài nào hiểu nổi: “…”
Cố Ly: “Nhìn cái gì, tôi đang đợi điện thoại đấy, anh có một phút, mau mà quét đi.”
Nói xong Cố Ly gập điện thoại đánh “cạch” một tiếng, rồi nhìn thẳng mặt anh chàng tiếp viên điển trai chào, “Anh chàng đẹp trai”, sau đó vô cùng tự nhiên đặt di động vào chiếc khay trên băng chuyền, rồi vỗ nhè nhẹ lên vai chàng tiếp viên, “Có vải chống bụi không? Lau màn hình giúp tôi, bẩn quá.”
Nhân viên kiểm tra an ninh: “…Chị mau qua đi!”
Phía sau Cố Ly, là Neil – một tên đui khác đeo cặp kính đen che cả nửa khuôn mặt, hắn mỉm cười rồi nói với anh chàng kiểm tra an ninh đang dùng thiết bị dò tìm quét qua người hắn: “Chào anh, bình thường anh có đi Thượng Hải chơi không?”
Nhân viên kiểm tra an ninh: “…Không.”
Neil: “Vậy thì thật đáng tiếc. Nếu đến thì gọi tôi nhé.”
Nhân viên kiểm tra an ninh: “…Anh mau qua đi!”
… Tại sao hai người họ chưa bị nhân viên kiểm tra an ninh bắt giam ngay tại cửa kiểm tra an toàn mà lại cứ để họ ở đó lẻo mép chứ?
Máy bay dừng trên đường băng thoáng rộng. Bên ngoài cửa sổ hình elip, là bầu trời mùa đông của Bắc Kinh trông như mặt gương màu trà, nó dùng bụi bẩn, khí thải, cát bụi dày đặc và sự xốc nổi, hư vinh toát lên từ linh hồn của mọi người, kết thành lớp vỏ mây dày không lọt gió, nó cách ly hoàn toàn những cánh chim bay, ánh mặt trời và những ráng mây, cùng mặt đất bao la kéo dài dằng dặc dưới chân kia, từ trên không gian diệu vợi trông xuống, giống như một quả trứng muối khổng lồ.
Cố Ly nhận ly cocktail thạch lựu không chứa cồn từ tay cô tiếp viên, vừa uống vừa lục lấy bình xịt hiệu LA MER trong túi ra xịt lên mặt, lần nào đi máy bay cũng khiến nó cảm thấy mình như bị nhốt trong kim tự tháp ngủ vùi suốt năm trời, sắp bị sấy khô đến nơi. Đang xịt thì cô tiếp viên bước đến, nở nụ cười vừa tỏ ý xin lỗi vừa lễ độ: “Thưa cô, bình xịt này…”
Cố Ly vừa nhắm mắt tận hưởng hương hoa hồng trong làn sương giữ ẩm, vừa duỗi tay cầm bình xịt đẩy đến trước mặt cô tiếp viên, móng tay đính đầy đá quý của nó gõ “coong coong” vẻ khó chịu lên vỏ bình.
Cô tiếp viên liếc nhìn, rồi nói ra chiều có lỗi: “À, tôi thấy rồi, là bình dưới 50ml, xin lỗi đã làm phiền, cô Cố, bình xịt của cô phù hợp quy định, được phép đem lên máy bay.”
Cố Ly mở tròn mắt, nghiêng đầu nhoẻn miệng vờ mỉm cười: “OK, không sao, tuy tôi chẳng hiểu cô đang nói gì, nhưng không sao. Có điều cuộc nói chuyện của chúng ta đến đây thôi, cô biết không, tôi không hay nói chuyện với nhân viên phục vụ lắm… But thank you all the same.” Nói xong quay sang nói với Neil, “Chị nghĩ cô ta muốn hỏi bình xịt này hiệu gì, chị giơ nhãn LA MER cho cô ta xem, kết quả cô ta bô lô ba la một tràng mà chị nghe chẳng hiểu gì, nhức hết cả đầu.”
Neil gỡ cặp kính đen xuống, chớp chớp đôi mắt mi màu vàng kim dài quá cỡ của hắn, nói ra chiều vô tội: “Chị đừng hỏi em, em chỉ hiểu hợp đồng thôi.” Ngừng một lát rồi tiếp, “Mà phải là hợp đồng bằng tiếng Anh.”
Khóe miệng của cô tiếp viên đang mấp máy, nét mặt trông như đang ngậm một miếng gừng: “… Ha ha ha ha ha.”
Sau khi đã vỗ vỗ lên gương mặt đã xịt nước giữ ẩm liên tục gần trăm cái, Cố Ly tỏ ra hài lòng khi thấy sắc mặt mình ửng hồng bóng mịn trong gương. Nói thực, mặt ai bị vỗ cả trăm cái cật lực như thế cũng đều ửng đỏ cả. Nó móc điện thoại trong xắc ra, bấm số gọi tắt, sau mấy giây, gương mặt trái xoan với đôi mắt được trang điểm màu khói tinh tế của Kitty đã xuất hiện trên màn hình điện thoại, sau đó di động được kết nối.
“Kitty thân yêu, xin hãy chuyển lòng cảm kích của tôi đến ngài Cung, cảm ơn ngài ấy đã phá lệ mời tôi tham gia party sinh nhật, nhờ thế mà tôi có thể trở về Thượng Hải trước hẹn, à tất nhiên, đúng như cô nghĩ, việc kiểm tra tài chính bên này tôi đã làm xong từ lâu rồi… nói đúng ra, may mà ngài ấy đột nhiên linh động muốn tổ chức sinh nhật (…), nếu không, tôi còn phải ở Bắc Kinh ba hôm nữa mới về được. Đúng vậy, em gái à, ba ngày, cô có thể tưởng tượng được không? Nhất định tôi phải đích thân (…) in một bức thư cảm ơn gửi cho Cung Minh. Cô biết không, Bắc Kinh đáng sợ lắm, phụ nữ ở đây đều mặc quần, chẳng ai mặc váy cả! Bọn họ quấn chân lại kín mít!” Cố Ly tao nhã mà quyến rũ cuộn mình trên chiếc ghế to rộng của khoang hạng nhất, cặp chân thon dài lộ ra dưới chiếc váy siêu ngắn, đôi tất da màu đen sọc caro càng tôn thêm vẻ thon dài của đôi chân, những mắt lưới trên chiếc tất ấy khiến nó trông như một con rắn đen, hoặc con lươn vàng to. Cùng đôi bốt cao màu đen bằng lông thú, khiến cơ thể nó quyến rũ giống như một nữ vũ công vùng Ba Tư[1].
[1] Nay là Iran.
“Là thật hay đùa vậy? Trời ơi, nếu không phải tôi đích thân đặt vé giúp mọi người, chắc tôi phải nghi ngờ vé của mình mua không phải là chuyến bay của hàng không Trung Quốc, mà là mua phải vé của chiếc máy bay thời gian đưa các người về năm 1996 rồi đấy.” Kitty ở đầu kia điện thoại vừa ngạc nhiên, vừa phấn kích, cực kỳ ăn khớp với lời của Cố Ly.
“Đúng mà, hơn nữa bọn họ còn có cái gọi là quần mùa thu nữa! Tôi không tài nào hình dung được, đại khái là… biết nói thế nào đây Kitty thân yêu, cô thử nghĩ xem, thứ quần được may từ chất liệu bông thô, mặc bên ngoài nội y, mặc bên trong ngoại y… tôi biết cô không thể tưởng tượng ra nổi đâu, Kitty thân yêu, tôi hiểu, nếu không phải tôi tận mắt nhìn thấy, tôi cũng chẳng dám tin trên thế giới này lại có thứ như vậy, cô biết không, khắp phố phường luôn có người mặc quần áo mùa thu đi qua đi lại, còn có người ngang nhiên mặc nó bước vào cửa hàng Hermes ở trung tâm Ngân Thái,thế mà nhân viên cửa hàng vẫn nhiệt liệt chào đón! Thật đáng sợ! Tôi thề, đây là cảnh tượng đáng sợ nhất mà tôi từng thấy kể từ sau bộ phim The Ring tôi xem năm 1998.” Cố Ly đang nói, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía cô gái mặc quần ngồi bên cạnh, lúc này đang trừng mắt khó hiểu nhìn mình, nói: “Bác à, đừng nghe người ta nói chuyện điện thoại như thế chứ, bất lịch sự lắm đấy. Cái gì là quan trọng nhất trong thế kỷ XXI? Sự riêng tư! Bác ngồi ghế hạng nhất, sao chút đạo lý này cũng không hiểu vậy?” Ngưng chốc lát rồi bồi tiếp một câu: “Là vé bác đích thân mua hả?”
Cô gái ấy cứ ngồi thở hồng hộc dưới làn mưa chất độc mà Cố Ly phun ra rào rào, bèn kéo tấm mền cái rẹt quấn chặt lấy người rồi gục xuống trong ấm ức.
Cố Ly ngắt điện thoại, nhìn Neil mặc chiếc quần bò rách lỗ chỗ ngồi bên cạnh, đôi chân săn chắc phủ lớp lông màu vàng, qua những lỗ rách trên quần lộ ra khoảng da thịt hút hồn người, Cố Ly đang say sưa thưởng thức, vẻ hãnh diện hiện rõ trên gương mặt tựa như “mẹ sang nhờ con”. Đang thưởng ngoạn thì cô gái bên cạnh trở mình lật tung chăn ngồi dậy, có vẻ còn muốn tranh đấu lần cuối, cô ta hít một hơi sâu, nói: “Bắc Kinh không giống Thượng Hải các người! Mùa đông Bắc Kinh đều lạnh âm mười mấy độ! Gió rít lên vù vù!”
Nghe hết câu ấy, Cố Ly và Neil cùng quay đầu, trả lời bằng nét mặt đầy nghi hoặc và khó hiểu. Cố Ly nói: “Người dân của vùng cao nguyên đất đỏ cũng đâu nói gì!” còn Neil lại thật thà hỏi một câu: “What’s your point?”
Cô gái ấy cuốn chặt tấm chăn, rồi ngả thuỗn người ra lịm đi.
Cố Ly ngắt cuộc gọi của Kitty xong đeo lại kính râm, chuẩn bị cho hành trình bay hai giờ tiếp theo, liền ngủ một giấc. Sau khi về đến Thượng Hải, nó phải bước vào phòng làm việc tại “M.E” với năng lượng đầy đủ nhất, tâm thế và thần thái rạng rỡ nhất. Tôi luôn cảm thấy khi nó lướt đi trên hành lang, chắc chắn trong lòng đang ấp ủ ý nghĩ phá vỡ kỷ lục chạy cự ly ngắn của Usain Bolt[2] – hơn nữa còn phá kỹ lục ấy bằng cách chạy với giày cao gót. Nó đang chuẩn bị khoác mền lên người, điện thoại đột nhiên đổ chuông, liếc mắt qua màn hình di động, rồi lặng lẽ trợn tròn mắt sau cặp kính đen, sau đó bấm nút nhận cuộc gọi.
[2] Usain Bolt là vận động viên điền kinh người Jamaica, người giữ kỷ lục thế vận hội và thế giới ở các nội dung chạy 100 mét, 200 mét và 4x100 mét tiếp sức đồng đội.
Người gọi điện cho Cố Ly là tôi, lúc này tôi đang ở biệt thự tại khu Tĩnh An Thượng Hải cách nó mười vạn tám ngàn dặm. Sở dĩ tôi gọi cho nó, là vì, tôi đã gục ngã, hiện giờ tôi nhìn Jimmy đang ngồi đối diện chằm chằm ánh mắt đằng đằng sát khí, như đang rất muốn đẩy tôi vào tủ lạnh rồi khóa chặt lại. Ánh mắt đó như lưỡi kéo sắt nhọn, nét mặt lạnh băng ấy trông như Cung Minh bị người ta cưỡng chế phải mặc một bộ Giordano, làn môi mím chặt giống như lưỡi dao mỏng tang sắc lẹm, thậm chí tôi còn ảo tưởng đến cảnh bất cứ lúc nào thằng nhóc cũng có thể phun acid sulfuric vào mặt tôi giống như Cố Ly, đúng thế, Jimmy, chính là nó, thứ hàng thượng hạng hai tuổi rưỡi.
|
Tôi nắm chặt điện thoại, mặt đối mặt đầy vẻ hằn học với thằng nhóc hai tuổi rưỡi này. Nó là em trai thứ hai của Cố Ly. Tôi hoàn toàn không nghi ngờ huyết thống của nó, nó chắc chắn là thuần chủng, vì hầu như nó đã hội tụ được tư chất trời ban của Cố Ly một cách hoàn hảo và cực kỳ triệt để, ấy là nó có thể dễ như trở bàn tay bức tôi đến bờ vực gục ngã. Nó dùng thứ tiếng khóc the thé, làm hỏng cả giấc ngủ đêm qua của tôi, nó dùng thứ năng lượng như phản ứng hạt nhân, không hề tự ti cũng chẳng chút kiêu ngạo mà lèo nhèo cả đêm. Còn lúc này, trong khoảnh khắc tôi vừa kết nối được với Cố Ly, nó lại bắt đầu khóc.
“Cố Ly, khi nào cậu về? Tờ sắp điên rồi đây, mấy hôm nay Jimmy khóc suốt đêm, so với hồi mẹ cậu khóc khi bố cậu mất còn lợi hại hơn gấp mấy lần đấy. Sáng nay hàng xóm đã phải đem chó của họ vào bệnh viện, nghe nói là bị stress.” Tôi giơ điện thoại lên, đưa qua chỗ Jimmy đang khóc ngằn ngặt, nhằm để tiếng khóc của Jimmy vượt không gian thời gian, khoan sâu vào màng nhĩ của Cố Ly, với mong muốn nó chia sẻ nỗi thống khổ của tôi.
“Lâm Tiêu, cậu là phụ nữ thời đại mới, vậy mà ngay đứa con nít hai tuổi cũng không trông được hả? Những thứ mà con nít cần đơn giản lắm mà, chẳng lẽ cậu cũng không biết, chỉ cần làm chúng thỏa mãn, chúng sẽ như mấy con gấu Teddy nằm trong tủ vậy, mặc sức cho cậu đùa giỡn,” giọng Cố Ly vang lên trong điện thoại nghe như đã dự liệu từ trước, hơn nữa còn mang đầy vẻ kinh miệt, “nghe đây, giờ cậu vào phòng tớ, lấy chiếc áo choàng lông cừu của Hermes quấn nó lại, sau đó dúi vào tay nó chiếc ví tiền của LV.”
“… Tớ không đùa đâu đấy!” Tôi tức tối đáp lời Cố Ly – đồ hoàn toàn không có trí tuệ thông minh tối thiểu này, “hơn nữa tớ cũng thử rồi! Vô ích!”
“Vậy đổi bằng tấm chăn của Prada xem sao?” Ngữ khí nghiêm túc lại như đang suy xét của Cố Ly vang lên trong điện thoại.
Tôi thực sự không chịu đựng thêm được nữa, liền hỏi nó: “Khi nào cậu về đến nhà? Lát nữa tớ phải đến công ty giúp chuẩn bị tiệc sinh nhật cho Cung Minh rồi. Tớ hết cách với Jimmy rồi, hơn nữa tớ không dám đảm bảo liệu mình có nhét nó vào tủ lạnh hay không đâu đấy.”
“Cố Hoài đâu? Sao nó không trông Jimmy?” Cố Ly hỏi.
“Tớ biết đâu đấy, nếu tìm được cậu ta thì chó nhà hàng xóm đã không đến mức phải nhập viện rồi.” Tôi vừa nói vừa cầm chiếc thảm của Hermes quấn lên người Jimmy, chỉ để lộ cặp mắt nhỏ xíu, sau khi quấn xong một lượt tôi trầm ngâm một lát, rồi lại động tay lần nữa, lần này ngay cả mắt cũng bít đi, quấn kín mít từ đầu đến chân. Thế là, trong khoảnh khắc, tiếng khóc của nó nghe như vừa xa xôi lại vừa mông lung.
“Cậu xem, Jimmy nín rồi đấy. Trẻ con mà, khóc mệt rồi sẽ nín thôi. Tớ bảo nè, tớ chuẩn bị lên máy bay, sau ba tiếng nữa, tớ sẽ có mặt ở nhà, cậu hãy trông thêm ba tiếng nữa thôi, đọc tiểu thuyết, đắp mặt nạ, tắm một chút, thời gian trôi qua nhanh thôi, đơn giản mà. Nếu Jimmy vẫn khóc, cậu cứ mở tivi trong phòng khách mà dọa nó, trước đây mẹ tớ đã dạy tớ sự kiên cường trước khi nhập học như vậy, cậu xem tớ bây giờ thế nào… thôi, tớ tắt máy đây, sắp cất cánh rồi, hơn nữa cô gái mặc đồng phục chẳng hiểu tại sao cứ đứng cạnh tớ lúc này nói gì mà tớ không được phép gọi điện thoại nữa, chẳng hiểu ra làm sao…”
Điện thoại đã ngắt. Tôi có thể tưởng tượng ra nét mặt như đang ngậm gừng tươi của cô tiếp viên bên kia. Đôi khi, tôi cảm thấy Cố Ly và Đường Uyển Như, về bản chất, họ chẳng có điểm gì khác nhau, có thể tổng kết hai đặc điểm nổi bật của họ, chính là: bước đi bất thường trên đường và hướng cành đông nam treo.[3]
[3] “Hướng cành đông nam treo” trích từ bài thơ Khổng tước đông nam phi: “Phủ lại nghe sự việc. Thấu hiểu, mãi xa nhau. Cây bên đình bước tới, Hướng cành đông nam treo.” Ý là tự mình treo lên cành cây hướng về phía đông nam, tức là treo cổ tuẫn tiết.
Ngắt xong điện thoại, tôi trân trân nhìn thứ đang ngọ nguậy không ngừng trong chiếc mền kia, cảm giác như đang nhìn bức tranh kinh dị của Nhật Bản vậy. Bốn tháng trước, chúng tôi gặp nó lần đầu tiên. Hồi ấy, khi Cố Hoài anh tuấn điển trai ôm đứa bé này xuất hiện trong phòng khách nhà chúng tôi, Cố Ly đã bị dọa cho chết khiếp, nó vội vội vàng vàng nâng mười đầu ngón tay với những chiếc móng đính đầy đá quý thon dài như ngón tay của Bạch Cốt Tinh, run rẩy như đang làm phép chỉ thẳng mặt Cố Hoài: “Em… em… em… em… em… sinh đấy à?”
Cố Hoài nhếch mép, đáp: “Em đâu có bản năng đó.”
Cố Ly: “Chị thấy cậu khỏe mạnh đẹp trai vậy, không phải chứ? Tuổi trẻ mà đã suy rồi sao?”
Cố Hoài: “…”
Cố Ly: “Rốt cuộc ai sinh?”
Cố Hoài: “Mẹ chị sinh đấy.”
Cố Ly: “Mẹ nào của chị? Quen, hay không quen?”
Cố Hoài: “Mẹ em. Cái người mà chị không quen ấy.”
Tôi và Nam Tương nghe mà điên hết cả đầu, cứ như đang phải nghe về dãy Fibonacci vậy. Thật lòng, tôi cảm thấy trên thế giới này chẳng thể có một cuộc nói chuyện hoang đường kỳ lạ hơn thế. Ngoài câu nói đỉnh cao của Cố Ly sáng tạo ra trước đây: “Mẹ, giới thiệu với mẹ, đây là em con.”
Cuộc đối thoại của họ vẫn đang tiếp tục.
Cố Ly nói: “Chọn tên gì mà xấu thế chứ, nếu vẫn gọi là Jimmy, chị phải báo trước cho em, đợi đến khi nó mười sáu tuổi, nếu ngày nào đó về nhà, trông thấy nó khoác chiếc áo choàng màu tím, đi đôi giày cao gót rồi nói với em, nó quyết định trở thành chuyên gia trang điểm, thì cậu đừng có trách chị sao không cảnh báo sớm.”
Cố Hoài: “Vậy ạ, hồi khi Neil mười sáu tuổi cũng đã nói với chị như vậy hả? Và cũng khoác áo choàng màu tím?”
Neil: “Hai người nói chuyện của hai người, lôi tôi vào làm gì? Nằm bất động mà vẫn bị bắn sao?”
Nam Tương lẩy bẩy đứng dậy, tay đỡ lấy trán, nói: “Tớ phải ra ngoài chút cho thoáng…” Lúc ấy tôi ngồi bên nó, não bộ thực sự đã ở trạng thái chết máy, dù có di chuyển chuột đến cháy cả mặt bàn đi nữa, đồng tử cũng không hề động đậy.
Hai chị em họ thật đúng là máu mủ ruột rà. Từ vỏ ngoài, đến ruột trong, đều như khuôn đúc.
Sực nhớ đến chuyện thoáng khí, tôi vội xem Jimmy đang bị quấn chặt trong mềm, may, vẫn đang thở. Tôi đang định tháo chiếc mềm ra, đúng lúc ấy Cố Nguyên từ trong phòng bước ra. Anh ta khoác trên người bộ lễ phục lông cừu pha tơ tằm màu đen sẫm, chất liệu này hình như có khả năng phát sáng nhưng xem ra khá tối, khiến anh ta trông như chàng quý tộc cổ điển châu Âu trẻ tuổi, mái tóc hơi quăn tự nhiên càng tăng thêm vẻ lạnh nhạt cho khuôn mặt. Anh ta bước vào phòng khách, liếc nhìn tôi, chẳng nói năng gì.
Tôi chẳng lấy làm lạ. Tôi quá bình tĩnh.
Tính ra đã bốn tháng rồi anh ta chưa nói chuyện với tôi. Ánh mắt anh ta nhìn tôi lúc này, chẳng khác gì ánh mắt đã nhìn tôi bốn tháng trước, vẫn đầy ắp vẻ lạnh lùng, thù hận, chà đạp, châm chọc, khinh rẻ, hệt như đang nhìn một con gà đã ăn trộm ví tiền của khách làng chơi vậy.
Tôi lại thấy bình thường, đổi lại là tôi, nếu Cố Nguyên vứt bỏ Cố Ly vì một cô gái khác thì ngay cả nhìn tôi cũng chẳng thèm nhìn ấy chứ. Thế nên, Cố Nguyên có thể bình yên vô sự sống chung với một mái nhà với tôi suốt mấy tháng trời mà không đổ nước súc miệng vào cà phê sáng của tôi, tôi đã cảm tạ trời đất rồi.
Anh ta lấy trong tủ quần áo đặt cạnh cửa một chiếc nơ, rồi đứng thắt trước gương. Đầu nghiêng một bên, khiến nửa khuôn mặt bị chìm trong bóng tối nơi góc chết của ánh đèn trên đỉnh đầu.
Tôi biết, anh ta chuẩn bị đến tiệc sinh nhật của Cung Minh.
Tôi nhìn anh ta, bất giác mạch suy nghĩ giống như bị gió thổi thành sợi tơ dài, trở về bữa tiệc sinh nhật của Cố Ly bốn tháng trước, cũng như bao tiệc sinh nhật khác, khắp nơi đều là những mẫu thời trang cao cấp và lễ phục dạ tiệc vai trần, rượu đỏ và champagne sóng sánh phản chiếu ra sắc vàng son đầy cuốn hút.
Bữa tiệc sinh nhật xa xỉ mà huyên náo ấy đã khiến cuộc sống của tôi hoàn đảo lộn so với lúc trước – sự đảo lộn mà tôi nhắc, nói chính xác hơn, là sự sụp đổ cực kỳ hỗn loạn.
Chỉ có điều, tôi của lúc này, trông vô cùng bình thản, hằng ngày vẫn đi làm, tối đến trò chuyện cùng mọi người trong căn nhà này. Nếu cần dùng một ví dụ để nói rõ hơn, thì giống như cổ một người bị đôi tay khổng lồ “rắc” một tiếng vặn đứt phăng, nhưng vì dùng lực quá mạnh nên sau khi làm cho cái đầu xoay 360 độ, lại trở về vị trí ban đầu – trông thì nét mặt và dáng vẻ của người đó có vẻ vẫn bình thường, nhưng trên thực tế, bạn biết đấy, cô ta đã đi đời nhà ma rồi.
Sự bình thản lúc này của tôi, sự ung dung lúc này của tôi, vẻ sóng yên biển lặng lúc này của tôi, thực ra đã đi đời nhà ma từ lâu rồi.
Nhưng ai tin chứ?
Bên ngoài song cửa sổ là mùa đông xám xịt của Thượng Hải, Ngoại Than[4] vừa được tắm gội trông sừng sững mới mẻ giữa màn mưa lạnh tiêu điều, công trình tổng cải tạo Ngoại Than vẫn đang thi công không ngừng không nghỉ đèn sáng thâu đêm, mỗi lần đi qua đều thấy vô số giàn giáo bao quanh Ngoại Than, qua lỗ thủng của các tấm lưới màu xanh, tôi thấy những người công nhân đang cuộn mình trong chiếc áo bông cũ rách ngủ ngồi trên nền đất phía bên trong công trình. Trên hàng ria lún phún của họ luôn vương một lớp trông vừa như bụi bặm, lại vừa như tuyết trắng. Sang năm khi mùa xuân đến, tất cả đám công nhân này sẽ hoàn toàn biến mất khỏi Ngoại Than, họ sẽ đến một khu đất hoang nào đó cần họ, dùng cơ thể bằng xương bằng thịt để kiến tạo nên Vạn Lý Trường Thành mới – bức tường vô hình trong suốt dùng để đoạn tuyệt với dân nghèo. Ngay sau khi tường rào và giàn giáo bao quanh được tháo dỡ, gió xuân ấm áp sẽ thổi vùng đất xa xỉ lai căng bậc nhất Trung Quốc này vọt lên đỉnh cao tột bậc, quảng trường ven sông dường như đã rộng gấp đôi, dòng xe cộ giảm nhanh đột ngột, du khách gia tăng đột biến, những nhà hàng trên bán đảo mọc lên như nấm sau mưa ở Ngoại Than và cửa hiệu mới nhất của Chanel đang tuyên bố, thời đại của tân Ngoại Than đã bắt đầu.
[4] Ngoại Than, tên tiếng Anh gọi là The Bund, vị trí nằm ở bờ sông Hoàng Phố của khu Hoàng Phố thuộc trung tâm Thượng Hải, nó là tuyến đường phong cảnh của Thượng Hải, xung quanh còn có tháp truyền hình Thượng Hải vốn được mệnh danh là hòn ngọc phương Đông, Jin Mao Tower của Phố Đông nằm ở bờ đối diện của sông Hoàng Phố, đây là nơi ngắm cảnh mà du khách đến Thượng Hải không thể bỏ qua.
Còn trước đó rất lâu, tấm biển quảng cáo khổng lồ bên trên viết dòng chữ “Mộng tưởng sau cùng tại bến Thượng Hải” ở Ngoại Than kia vẫn còn ngự trị, lúc này đã ầm ầm đổ sập. Biển quảng cáo mới coóng tựa như thanh bảo kiếm được cắm sừng sững bên sông. Logo quảng cáo mới toanh hiện lên lấp lành cuốn hút dưới ánh sáng của mười mấy bóng đèn cực đại, mặc vẻ lạnh lẽo đen kịt, chẳng chút sinh khí của những toà nhà còn chưa hoàn thành vẫn chiễm chệ phía sau.
… Bạn muốn thu gom mọi ánh mắt ghen tị của người khác ư? Chúng tôi đang ở đây.
|
Chương 2 Cùng sự khởi đầu của tháng Ba, vẻ xám chì trong tiết Xuân hàn se lạnh của bầu trời Thượng Hải cuối cùng cũng từng chút từng chút tan dần, bầu trời xanh thẳm không chút vấy bẩn, giống như tâm hồn trong sáng của đứa trẻ, hiên ngang ngẩng gương mặt thuần khiết mà tươi đẹp lên trước mặt mọi người… “bầu trời lịch sử có khuôn mặt không già”, đúng vậy, nó là vẻ tươi trẻ mà thuần khiết đích thực, chứ không giống đám thiếu nữ ngày tận thế của chúng tôi: cơ mưu khá sâu, da mặt khá dày, trang điểm khá đậm, váy mặc khá ngắn, chỉ hận không thể trẻ mãi không già, thành tâm thật lòng sùng bái những nữ yêu tinh mặt non choẹt ngực phổng phao trong Tây du ký kia.
Sau một tháng, vẻ kiêu căng ngạo nghễ của mùa đông đã suy yếu đi rất nhiều.
Sau hai tháng, mùa xuân đã khẽ khàng đong đưa tà váy dễ thương quyến rũ để chòng ghẹo.
Cùng sự khởi đầu của tháng Ba, vẻ xám chì trong tiết Xuân hàn se lạnh của bầu trời Thượng Hải cuối cùng cũng từng chút từng chút tan dần, bầu trời xanh thẳm không chút vấy bẩn, giống như tâm hồn trong sáng của đứa trẻ, hiên ngang ngẩng gương mặt thuần khiết mà tươi đẹp lên trước mặt mọi người… “bầu trời lịch sử có khuôn mặt không già”, đúng vậy, nó là vẻ tươi trẻ mà thuần khiết đích thực, chứ không giống đám thiếu nữ ngày tận thế của chúng tôi: cơ mưu khá sâu, da mặt khá dày, trang điểm khá đậm, váy mặc khá ngắn, chỉ hận không thể trẻ mãi không già, thành tâm thật lòng sung bái những nữ yêu tinh mặt non choẹt ngực phổng phao trong Tây du ký kia.
Chúng tôi có thích bầu trời xanh ngắt không chút gợn mây như thế không ư? Thích chứ. Nhưng vĩnh viễn nó chỉ giới hạn xuất hiện trong tiểu thuyết và điện ảnh, chúng tôi mới đủ dũng khí thưởng ngoạn và nhìn thẳng vào nó. Còn trong thế giới hiện thực, khỏa thân mấy tiếng đồng hồ dưới ánh mặt trời như thế, nói theo Cố Ly thì chính là “Ôi dào, thôi đi cho tớ nhờ, đi dạo giữa trời nắng chang chang suốt mấy tiếng đồng hồ trong tình trạng trần như nhộng thế này, chi bằng cậu hãy đổi ngày tháng năm sinh trên chứng minh thư nhân dân của mình thành 1978 đi cho lành! Hơn nữa còn sinh ở châu Phi đi! Khi ấy, cậu sẽ tai nghe mắt thấy một tên ăn mặc theo phong cách hippie tóc nhuộm xanh lét đang đi trên phố cất tiến “Chào dì! Dì có cần giúp gì không ạ?”
Nói đến chuyện thay đổi chứng minh thư nhân dân, người chị em tốt Cố Ly của tôi, gần đây đang sốt sắng lo liệu việc này, hòng sửa ngày tháng năm sinh của nó nhỏ đi ba tuổi… có điều mãi vẫn chưa toại nguyện mà thôi, nhưng nói đúng hơn, với sự hiểu biết của tôi về nó, chỉ là “tạm thời” chưa toại nguyện. Tôi chẳng bao giờ hoài nghi khả năng của nó, cho nên, nếu nó đã quyết định thì tôi đoán nó có khả năng đổi cả giới tính trên chứng minh thư nhân dân ấy chứ.
Cái khả năng hành động mau lẹ và khẩn trương đến mức kinh ngạc này của nó đã xuất hiện từ hồi học môn thủ công ở tiểu học. Khi ấy, với vóc dáng của một cô gái chín tuổi, nó đã dám làm một con cừu đồ chơi khảm nạm bằng lá thép, ốc vít vặn chặt, di chuyển bằng pin trông cực kỳ đơn giản – nó gọi món đồ chơi đó là con cừu, nhưng trong mắt bọn tôi, món đồ ấy trông giống một con Barbapapa [1] – bắt đầu từ đó, khả năng hành động chớp nhoáng này chưa bao giờ mất đi mà trái lại ngày càng mãnh liệt hơn. Khi nó lên lớp bốn, khả năng này đã đạt đến cực điểm, một khi chưa đạt mục đích thề không cam chịu. Năm đó, chủ nhiệm lớp đã đem danh hiệu “Hoa hồng nhỏ” duy nhất của năm học trao cho một bạn nam tên là Lý Húc mà không trao cho Cố Ly, vì chuyện này, Cố Ly đã tranh thủ mười phút giải lao giữa giờ, chạy xồng xộc đến phòng giáo viên, ngồi nghiêm trang ngay ngắn trước mặt giáo viên chủ nhiệm, bình tĩnh tự tin, diễn thuyết chân thành tha thiết với chủ đề “Hoa hồng nhỏ – Ngoài em ra chẳng còn ai, em hoàn toàn xứng đáng nhận danh hiệu”, nêu luận cứ, nói sự thật, kể chuyện cũ, giảng lý lẽ, từ chuyện sông Lưu Dương uốn quanh co mấy khúc, cho đến chuyện gần đây có mấy bạn gái trong lớp đã có kinh nguyệt (…), trên trời dưới đất, nói xưa luận nay, liên tục cả tháng, sét đánh không lui, mỗi tuần năm ngày, mỗi ngày ba bận, mỗi bận mười phút… Cố Ly mười một tuổi mà nét mặt vừa nghiêm túc, trang trọng lại vừa điềm tĩnh bình thản như Diệt Tuyệt sư thái[2], như một lão bà đã nhìn thấu cõi hồng trần nhưng lại cực kỳ cố chấp, ngày ngày ngồi trên chiếc ghế nhỏ đặt trước bàn làm việc của giáo viên chủ nhiệm, mái tóc hoa râm bàn tay đen ngòm. Cuối cùng, giáo viên chủ nhiệm thân yêu của chúng tôi đã phải đầu hàng, đôi tay run run, gỡ bông hoa hồng nhỏ làm bằng chất dẻo kia khỏi ngực áo Lý Húc, rồi run rẩy đeo trên ngực áo của Cố Ly – vì chuyện này, Lý Húc đã giận sôi sùng sục, người nhà dỗ tới dỗ lui cả tuần trời, cậu ta vẫn nhất quyết không gọi giáo viên chủ nhiệm một tiếng “mẹ”.
[1] Một nhân vật trong phim hoạt hình cùng tên do Đức sản xuất.
[2] Một nhân vật trong tiểu thuyết Ỷ thiên đồ long ký của nhà văn Kim Dung, nhân vật này là chưởng môn đời thứ ba của phái Nga Mi. Cô này dung mạo rất đẹp, võ công cao cường, tính tình khí khái, ra tay cực kỳ hiểm độc, đồng thời vì muốn giữ thể diện cho môn phái của mình, đã tỏ ý bao che những sai trái của đệ tử.
Ánh nắng chói chang và tàn nhẫn chiếu thẳng lên mặt, giống như Thượng đế đang giáng cho chúng tôi một bạt tai rất đỗi dịu dàng vậy. Nam Tương trở vào nhà tìm kem chống nắng, còn tôi cau mày nhăn mặt đứng phơi mình dưới ánh nắng gắt, như một con quỷ hút máu sắp bị ánh nắng làm cho nổ tung đang chờ Nam Tương từ trong nhà lao ra giải cứu.
Còn Cố Ly ngồi cạnh tôi, lại chẳng hề động đậy mà hất cái mặt tấc đất tấc vàng kia như thể đất của khu Tĩnh An kia, thản nhiên mà lại độ lượng đối mặt với ánh mặt trời giữa tháng ba đang rọi thẳng lên đầu lên mặt, chẳng hề lo lắng tia tử ngoại cường độ cao sẽ làm tổn thương gương mặt nõn nà mỗi sáng đều ngốn hết mấy trăm tệ của nó. Tôi nhìn nó, nét mặt vô cùng lo lắng, nó quay đầu trông về phía tôi, rồi nở nụ cười thư thái như đang cực khoái tới mức sắp ngất đến nơi, nụ cười trên mặt nó mang thứ ánh sáng đã được lọc qua lớp kính màu trà của mặt nạ mà các công nhân hàn điện thường dùng, tôi cảm thấy nó đang dùng thứ giọng khàn khàn trầm trầm như lời thoại trong phim Saw nói với tôi: “I wanna play a game.”
Trước đó nửa giờ, chúng tôi đã hưởng ứng lời kêu gọi (nói đúng hơn là uy hiếp) “Xuân về cành liễu rủ, thiếu nữ hong nắng mai” mà bước ra khỏi nhà với tâm trạng gượng ép, rồi nằm trên mấy chiếc ghế dài màu trắng, tắm nắng trên bãi cỏ rộng ba mươi mét vuông của tiểu khu mà ngày nào cũng có người làm vườn cắt tỉa tưới tắm. Cỏ xanh dầu dầu dưới ánh nắng đầu hè. Trên tấm biển bằng đồng sáng loáng bên cạnh, người ta viết rõ nguồn gốc cao quý của đám cỏ này bằng cả hai thứ tiếng Trung – Anh: Kim tiền thảo và cỏ mạch môn trồng xen kẽ theo tỉ lệ 3:7. Cố Ly rất mê tấm biển này, đầu tiên nó đứng thộn người ở mép bãi cỏ, sau đó phấn khích như nòng nọc con tìm thấy mẹ, đôi mắt rưng rưng lệ. Tôi có thể hiểu được, nếu biết rằng trong cuộc sống có hai loại tài liệu mà nó thích đọc nhất khi nhàn rỗi: một là hướng dẫn sử dụng, giới thiệu hàm lượng phối kết hợp của các chất được dán ở mặt sau bao bì các sản phẩm dưỡng da, loại tài liệu còn lại chính là bảng báo cáo tài chính trong công ty.
Vì mối lương duyên với tấm biển đồng này nên nó càng thêm gắn bó với tiểu khu quý phái mà chính nó đã thuê, mặc cho gần đây ở con hẻm này, ngày càng có nhiều văn nghệ sĩ trẻ tuổi chuyển đổi dùng các biệt thự cũ để mở hiệu sách văn nhgệ, quán cà phê văn nghệ, tiệm hoa văn nghệ, cửa hàng nước hoa văn nghệ, nhưng nó vẫn khăng khăng đi gặp chủ nhà để tiếp tục thuê thêm hai năm nữa. Thực ra nó cũng chẳng cần phải dựa vào tấm biển đồng này để khẳng định đẳng cấp tiểu khu quý phái mà bản thân đã thuê, bởi vì cần bớt chút thì giờ liếc mắt xem qua hóa đơn tiền thuê nhà mỗi tháng là đủ để khẳng định đẳng cấp rồi… Đại khái hóa đơn đó tương đương với sáu tháng lương của tôi.
Thực tình, ngoài tấm biển đồng song ngữ ấy ra, những thứ khiến tiểu khu này đáng để tự hào còn rất nhiều, chứ không chỉ riêng giá cho thuê. Ví dụ, có hôm, Nam Tương bảo Cố Ly đang ngồi tập Yoga trên tấm thảm trải trên thảm cỏ: “Cậu có biết không, trước đây Trương Ái Linh cũng ở đây đấy.” Cố Ly đang ở tư thế treo ngược trên tường cứ như yêu tinh trong động Bàn Tơ, nheo nheo đôi mắt, rồi rít lên qua hàm răng nanh trắng hếu những lời như có như không: “Ai cơ? Trương Ái Linh á? Nhà cô này giàu lắm à, đã đóng những phim gì rồi thế?”
Nam Tương: “…”
Có điều, dù thế nào đi chăng nữa, giữa khu đất tấc đất tấc vàng như khu Tĩnh An thế này, mà mở ra một thảm cỏ xanh của riêng tiểu khu như vậy, không phải ai cũng đủ dũng khí. Nên hiểu rằng, nếu tùy tiện dựng một túp lều trên đám cỏ ấy, nó đều có thể ăn đứt một căn hộ hai phòng một sảnh được trang trí hoàn mỹ ở trấn Tân Trang – tất nhiên, ban quản lý tiểu khu chẳng ngốc đến thế, lông cừu lấy từ cừu, giá trị mặt bằng và chi phí bảo dưỡng thường ngày của những thảm cỏ này đều được tính cho các chủ nhà. Bạn nghĩ rằng phí quản lý thu hằng tháng là quyên cho bọn trẻ trong trường tiểu học để hy vọng chúng học hành sao?
Bọn tôi nằm trên ghế chưa được bao lâu, phía xa xa, hai anh chàng đẹp trai thân hình cao lớn, gương mặt rắn rỏi đang bưng chiếc khay bằng vỏ giấy cứng có đựng mấy tách cà phê bước thẳng về phía chúng tôi. Bạn biết không, trên phố phường tại Thượng Hải, người bưng khay bằng vỏ giấy cứng đi lại có hai dạng: một là người đang sống theo những mô hình quảng cáo trên tạp chí thời trang hiện có, với từng ly cà phê nhỏ trên khay giấy của họ; còn một loại khác là các mẹ trong ủy ban dân cư đi chân đất, và trong hộp khay giấy trên tay họ đựng một tá trứng tươi.
Nếu bạn quan tâm đến cuộc sống hai năm trước của chúng tôi, thì lúc này chắc chắn bạn sẽ đoán, hai bóng người đang quàng vai bá cổ bước đến kia chính là Giản Khê và Cố Nguyên. Trông bọn họ đeo vợt như đeo ghi–ta vậy, cứ như hai con công trống đang ở trạng thái sẵn sàng xòe đuôi giấu mặt bất cứ lúc nào.
Còn nếu bạn quan tâm đến tình hình gần đây nhất của tôi, nhất định bạn cũng sẽ biết, Giản Khê đã biến mất trong cuộc đời tôi, sau khi anh ấy để lại bức thư như vệt nước mà xe tưới nước lưu lại trên mặt đường dưới trời tháng Tám khiến tôi đau xé lòng, sau khi khúc nhạc cử hành hôn lễ chuẩn bị kết thúc, mặt đường vừa rồi còn ướt rườn rượt, trong chớp mắt đã bị ánh mặt trời nóng bỏng hun cho bốc hơi, vô hình vô ảnh.
Vậy bạn đoán sẽ là ai?
Cố Nguyên hay Tịch Thành?
… Cảm ơn khả năng tưởng tượng phong phú của bạn, bạn nên nhanh chóng xông đến cướp chiếc loa khỏi tay Trương Kỷ Trung[3], rồi thay ông ta đi quay Tây du kí phiên bản mới, khi ấy cảnh quay ở Nữ Nhi Quốc mà ông ta sắp đặt cho Đường Tăng, đột nhiên quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ so với trước đây, chắc chắn bạn sẽ nghi ngờ chế độ kiểm duyệt của Trung Quốc sao bỗng nhiên phóng khoáng đến thế, ngay cả phim cấp ba cũng có thể lên sóng.
[3] Trương Kỷ Trung sinh năm 1951, là một đạo diễn, nhà sản xuất, nhà giáo, tác giả nổi tiếng người Trung Quốc.
Vệ Hải và Sùng Quang?
… Cảm ơn khả năng biên kịch vô tận của bạn, bạn nên đi cướp chiếc máy tính trong nhà Quách Kính Minh, rồi viết Tiểu thời đại thay anh ta, tôi tin chắc chẳng bao lâu, loạt tiểu thuyết Tiểu thời đại có thể xuất bản đến 10.0 đấy, tốc độ cập nhật còn nhanh hơn cả phần mềm diệt virus.
Cung Minh và Lam Quyết?
… Cảm ơn khả năng sáng tạo ly kỳ của bạn, bạn nên đến Bộ quốc phòng nghiên cứu sự phát triển một vệ tinh, sau đó phóng lên trời rồi chơi trò thả diều trên ấy.
Hai anh chàng đẹp trai đứng trước mặt chúng tôi, nếu một Neil bình thản đến vô cảm cộng thêm Cố Hoài mang vẻ trắng xanh tựa thần chết vẫn chưa đủ khiến tôi và Nam Tương rít lên chói tai, thì lúc này, giữa hai người họ có thêm một cậu nhóc hai tuổi Jimmy, nó đang trừng đôi mắt to đen láy long lanh như nước, hấp háy đôi mi dài, nằm sấp trên ngực săn chắc của Neil trông về phía chúng tôi, cảnh tượng trước mắt đã từng vô số lần xuất hiện trong giấc mơ của tôi và Nam Tương, một gia đình ba người sao mà hài hòa đến thế.
Hai người họ ngồi xuống cạnh chúng tôi, ánh nắng chiếu lên mái tóc màu vàng kim của Neil, khuôn mặt con lai và con ngươi màu lam đem lại cảm giác lạnh thấu xương của biển cả bao la, là vẻ đẹp của các chàng trai trẻ vừa trong sáng mà lại sắc sảo. Còn đôi chân mày đen láy của Cố Hoài càng tôn lên làn da trắng xanh của cậu ta, dưới ánh nắng toát lên vẻ quý phái của ma cà rồng trong phim Chạng vạng, ma cà rồng phơi nắng, chuyện kỳ lạ làm sao.
“Quanh đây náo nhiệt thật”, vì chẳng còn ghế trống, Cố Hoài tự nhiên phóng khoáng ngồi lên tay vịn ghế của Cố Ly, “quán cà phê mọc lên san sát, Starbucks mở ba quán, còn một quán có tên Coffee Bean, một quán tên Costa, lúc nãy đi qua góc đường, cũng thấy Mc Café mở quán ở đó. Chẳng lâu nữa, có lẽ tất cả vòi nước trong các căn hộ của tiểu khu ở xung quanh đoạn này chỉ cần khẽ vặn đã thấy cà phê chảy rào rào rồi đấy?” May mà cậu ta dong dỏng cao người nhẹ bẫng, mới có thể ngồi trên tay vịn ghế của Cố Ly với tư thế vừa tự nhiên, vừa quyến rũ như thế, nếu đổi lại là Đường Uyển Như, có lẽ chiếc ghế đó đã rắc một tiếng rồi gãy nát luôn cũng nên.
“Mc Café[4]? Cà phê kinh nguyệt? Thật hay đùa vậy?” Đường Uyển Như đưa tay lên đỡ ngực.
[4] Đường Uyển Như hiểu lầm từ Mc là viết tắt của Menstrual Cycle.
Con ngươi của Cố Hoài như giật giật mấy cái, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Tôi tin cậu ta đã thật sự hoảng loạn, vì khi cậu ta bước vào cuộc sống của chúng tôi, đồ quái dị Đường Uyển Như này còn đang mơ mộng ở bên ngoài. Còn lúc này, đúng vậy, nó đã trở lại. Lại lần nữa nó hòa nhập vào cuộc sống của chúng tôi, xem ra chẳng có bất cứ sự ngăn cách nào, vô cùng hòa hợp, giống như miếng đất nặn plasticine được nhồi vào trong viên chewing gum vậy.
“Mc là McDonald’s.” Tôi yếu ớt trả lời nó.
“Đấy, tớ đã bảo mà, tớ luôn nghĩ, chẳng hiểu các nhà sản xuất trong thiên hạ này đều bị sao nữa, lúc nào cũng dồn sức để so kè với kinh nguyệt, cà phê kinh nguyệt, khốn kiếp, người nào dám uống quả là dũng sĩ. Cậu nói xem cuốn tạp chí tên Kinh nguyệt đương thời đã đủ biến thái lắm rồi, ngoài Cố Ly ra còn ai dám đọc.” Mấy tháng không gặp mà học vấn của Đường Uyển Như đã trở nên lợi hại đến thế.
|
“McDonald’s chẳng phải làm các món về gà ư, sao cũng tham gia vào kinh doanh cà phê vậy?” Nam Tương vừa say sưa bôi kem chống nắng lên mặt, vừa hờ hững đáp lời.
“Thời đại này, ai chả biết làm món gà?” Đường Uyển Như cười hệch một tiếng, rồi thốt ra câu châm ngôn để đời.
Tôi và Nam Tương đang cúi đầu nghĩ xem tại sao Đường Uyển Như lại thấu hiểu và phân tích xã hội này xác đáng đến vậy, vả lại trong khi khéo léo vận dụng thủ pháp liên tưởng và nêu ví dụ, nó đột nhiên chuyển sang tư thế nửa nằm nửa ngồi, trông bộ dạng như vừa ngủ dậy, rồi nói như chợt bừng tỉnh: “Ớ, tớ nói nhầm, thời đại này, ai mà không biết pha cà phê chứ?”
Chẳng biết có phải Đường Uyển Như đột nhiên ngồi dậy làm cho phát khiếp hay không, mà Jimmy bất chợt khóc toáng lên. Tay Cố Ly phóng ra như tia lửa điện, chuẩn bị ôm Jimmy: “Ôi thôi, Jimmy đừng khóc nữa, đến đây chị thương nào.”
Có điều, khi Cố Ly còn chưa kịp hạ thủ, Cố Hoài đã nhảy bổ đến ôm lấy Jimmy bé bỏng đang khóc trên ngực Neil, cậu ta vừa dịu dàng ôm lấy Jimmy trước ngực áo sơ mi trắng, vừa nói với Cố Ly: “Chị à, nghe em nói nè, lấy một tấm thảm Hermes quấn nó lại rồi bỏ vào tủ sắt, là vô ích.”
Mặt Cố Ly đỏ ửng, như vừa mới bị sỉ nhục, nó tức tối nói: “Chưa thử, sao em biết được?!”
Được Cố Hoài vỗ về, Jimmy liền ngoan ngoãn im lặng, nó nằm úp trong lòng Cố Hoài, nét mặt hồn nhiên đáng yêu, chẳng khác nào thiên thần.
Cố Ly lại lần nữa bị đánh bại, nét mặt lộ rõ vẻ không tài nào tin được.
“Chị à, chuyện này có gì lạ đâu, được nằm úp trên ngực Cố Hoài, ngửi mùi hương xả vải lavender tỏa ra từ áo sơ mi, chuyện tốt thế đổi lại là em, em cũng nín thôi.” Neil ngước ánh mắt cực kỳ chân thành nhìn Cố Ly rồi phân tích, vừa nói vừa hướng ánh mắt hâm mộ mà đố kỵ về phía Jimmy.
Tôi và Nam Tương nghiêm cẩn gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Cố Hoài thu đôi đồng tử đen láy vào sau cặp chân mày, ném lại cho bọn tôi cặp mắt trắng dã.
“Được trở lại Thượng Hải, cảm giác thật là tuyệt.” Neil không có chỗ ngồi, nên bèn ngồi bệt xuống thảm cỏ. Thân thể cơ bắp cuồn cuộn mà ngày ngày hắn tu chỉnh trong phòng tập thể hình nếu cũng có thể ngồi lên tay vịn ghế giống Cố Hoài kia, chắc sẽ xảy ra thảm kịch nhân gian. Dười sức nóng của mặt trời, thứ mùi hương mê hồn trên cơ thể hắn càng thêm quyến rũ. Hắn ngồi khoanh hai cẳng chân dài ngoằng trên thảm cỏ, hai tay chống về sau, toát lên vẻ tao nhã nhàn tản. Thời tiết vừa chuyển nóng, thằng nhãi này đã vội vàng mặc quần soóc, ánh nắng chói chang chiếu lên cẳng chân lông lá rậm rạp khiến hắn trông như chàng sinh viên đại học căng tràn sức sống. Hắn luôn có khả năng như vậy, dù xuất hiện ở đâu, cũng có thể khiến chớp mắt cảnh tượng xung quanh biến thành cảnh quay trong phim lãng mạn của Pháp, dập dờn mùi hương hoóc môn như mê hồn trận. Chị gái hắn, Cố Ly, cũng có khả năng này, dù đi đến đâu, cũng chỉ cần nháy mắt là khiến xung quanh trở thành trung tâm phát tin tức trực tiếp của kênh “Kinh tế tài chính số 1”. Lúc này, nữ đạo diễn chương trình này đang cuộn mình trong chiếc áo khoác da báo, nhìn vào trang phục của hai người có thể nhận ra họ đã thành công trong việc tạo nên hai kẻ mắc chứng rối loạn tâm thần, một không sợ lạnh, một không sợ nóng.
Nếu tiếp tục liên tưởng theo hướng này, về Cung Minh, dù xuất hiện ở đâu, trong nháy mắt cũng có thể biến xung quanh thành sàn diễn của tuần lễ thời trang quốc tế Milan. Về Nam Tương, bết kể xuất hiện nơi nào, nó đều có thể trong nháy mắt biến xung quanh thành bức họa xúc động Đại Ngọc chôn hoa[5]. Còn Đường Uyển Như, xuất hiện bất cứ nơi đâu, nó cũng có thể biến xung quanh thành nhà hát truyền hình của chương trình Không xem không biết, thế giới thật diệu kỳ trong chớp mắt – tất nhiên, cũng có thể biến thành cảnh chương trình đón giao thừa “Đêm xuân” năm 2000.
[5] Cảnh Đại Ngọc chôn hoa nằm trong hồi 27 của Hồng lâu mộng.
Tháng trước, Neil rời Thượng Hải trở về New York. Tòa chung cư cao cấp ở phố 44 Tây Manhattan mà cha hắn mua tặng trước đây, đã được một người giàu nứt đố đổ vách thích, sẵn sàng bỏ ra cả bạc tỷ để mua lại. Hắn định về New York làm thủ tục chuyển nhượng, sau đó sẽ mang đồng đô la đó về nước trong vinh hiển. Tất nhiên, thực ra trước khi hắn rời New York trở về Thượng Hải cũng đã nhanh chóng đem mọi thứ liên quan ủy thác cho công ty môi giới, hắn vẫn có thể làm việc từ xa. Sở dĩ hắn phải đích thân ngồi máy bay vượt đại dương tới New York là vì nghe nhân vật Luc định mua lại căn nhà kia ngoài việc giàu nứt đố đổ vách ra, còn tuấn tú trẻ tuổi, cơ bắp săn chắc, tướng mạo giống Jude Law hồi thanh niên lúc còn chưa cắt tóc, mê du lịch, tinh thông thiết kế nhà ở, ăn mặc hợp thời, thích nghe ca kịch, mê nghệ thuật hiện đại, cũng rất chuộng tranh sơn dầu cổ điển, quan trọng là anh ta cực thích Mariah Carey và Madona – nghe như chỉ còn thiếu điều chưa mặt chiếc T–shirt trên ngực có dòng chữ “Nobody knows I am gay” vậy.
“Sao về sớm vậy? Cứ theo lý luận yêu đương của cậu, chẳng phải luôn đầu tư đường dài, con đường của kẻ si tình sao?” Cố Ly vẫn đang đội chiếc mặt nạ của công nhân hàn xì trông như một dị nhân khoa học, thấy vừa thần bí lại vừa xúc cảm, có gì đó giống nhân vật Chúa tể Voldemort đang tướng thanh[6], “Đúng ra phải ba tháng nữa cậu mới về mà! (Neil:…) Chưa đầy một tháng mà.”
[6] Một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.
“Giao dịch hủy rồi.” Neil dẩu môi.
“Đối phương coi thường cậu à?” Đôi mắt Cố Ly ánh lên vẻ châm chọc.
“Không hẳn là thế. Quả thực anh ta rất trẻ, rất điển trai, vả lại cũng rất giống Jude Law – giống Jude Law lúc mới cắt tóc. Nhưng sau khi trở về em mới phát hiện, người mua nhà không phải anh ta, mà là bạn gái của anh ta.” Neil so vai dưới ánh mặt trời, rồi uống một ngụm Latte, sau đó thè đầu lưỡi ra liếm nhẹ váng sữa còn dính lại trên môi. Tôi và Nam Tương cùng nhìn động tác đó, cả hai đều nuốt nước miếng ừng ực. Thứ báu vật đáng chết này dù làm động tác nào, đều chẳng khác nào cảnh quay chậm trong phim. Nếu búp bê Barbie dưới suối vàng biết được, nhất định sẽ hận hắn đến chết, chắc chắn nó sẽ vò đầu bức tai mà tháo giày cao gót ra nện cho hắn một trận, đồng thời còn điên dại thét thẳng mặt Neil rằng: “Đừng hòng tranh cướp đàn ông với tôi, đồ đê tiện!”
“Hum… I am sorry.” Ngữ khí của Cố Ly vô cùng chân thành, giống như xuất phát từ tâm can vậy, nhưng biểu hiện trên gương mặt lại cười vẻ khoái trá y chang một bà mẹ đang làm ăn phát đạt.
“I am sorry too!” Neil di chuyển ánh nhìn lên từng người, rồi dùng vẻ mặt khoa trương cùng giọng điệu từ hồi học tiểu học ở nước ngoài nói, “Khi bạn gái anh ta vừa xuất hiện trước mặt em, em đã thân thiết nắm chặt tay cô ta mà rằng: ‘Chắc bà là bà nội của Luc nhỉ?’ ‘Ồ không, hoàn toàn không phải’, đối phương nhã nhặn trả lời, ‘còn nữa, giao dịch hủy nhé, chúng ta đến đây thôi.”
“Ồ…” từng đứa bọn tôi phát ra tiếng thở dài mang hàm ý sâu xa.
“Cậu nói Luc toan tính gì đó à? Tục ngữ nói rất đúng, ‘Phụ nữ quá lứa, dù có đẹp cũng là xơ mướp’, đêm nào cũng phải ôm xơ mướp to xụ mà ngủ, còn toan tính gì được chứ?” Đường Uyển Như hiên ngang hào sảng chõ miệng vào.
“Thôi, dẹp đi, dẹp đi, không nói chuyện người ta nữa, ngay cả chúng ta cũng phải cảnh giác, chớ đòi hỏi bản thân cao quá. Xơ mướp thì xơ mướp, hồi trước tớ ngủ cùng cậu, chẳng phải cũng thường nửa đêm gào thét giật mình tỉnh giấc đó sao, lúc ấy tớ còn tưởng mình đang ôm cây gậy như ý của Tôn Ngộ Không, nhà nào cũng có cái khó riêng, tha được thì tha cho người ta đi, ngoan!” Cố Ly vô cùng thành khẩn, thân thiết kéo cánh tay săn chắc rắn rỏi của Uyển Như, vuốt ve sờ soạng, tỏ vẻ “nhà nào cũng có cái khó riêng” trên mặt.
“…” Đôi mắt Đường Uyển Như chợt trở nên vô hồn, giống như đã hóa đá ngay tại chỗ.
“Uống cà phê đậm thơm, nghe mùi hương cỏ dịu, tụ tập cùng bạn bè, tắm mình trong nắng vàng rực rỡ, mới gọi là sống.” Cố Ly vừa đeo chiếc mặt nạ phòng độc của nó vừa như đang tự tình, xem chừng cảm xúc dâng trào lắm, nó nói xong liền đưa tay ra nhận tách cà phê Cố Hoài đưa cho, sau đó dè dặt thận trọng dịch chiếc mặt nạ hàn điện trên mặt qua một bên chỉ để lộ bên khóe miệng rồi uống một hớp thật nhiều, sau đó lại vội vã đeo mặt nạ lại.
Nam Tương ngồi đối diện với tôi, cười ngặt nghẽo, nó vừa nghe chuyện phiếm của một đám tâm thần, vừa không ngơi tay đem tuýp kem chống nắng hiệu Armani trộm được từ tủ hóa trang của Cố Ly, bôi bôi trát trát lên trên khuôn mặt mềm mại trắng nõn của nó, động tác nhẹ nhàng tao nhã mà vô cùng quyến rũ, trông như đang phủ một lớp men trắng ngần lên đồ gốm vậy.
Còn Đường Uyển Như ngồi cạnh Nam Tương, lúc này cũng nối gót theo sau bắt đầu bôi gì đó, theo suy luận logic đó phải là thứ dạng như kem chống nắng (…), nhưng nhìn bao bì bên ngoài, thông thường kem chống nắng sẽ không to như thế, tôi ngờ rằng nó đã lấy nhầm hộp. Động tác của nó cũng tao nhã mà quyến rũ chẳng kém, trông giống đang trát vữa lên bức tường gạch vậy.
Neil nhìn mấy đứa chúng tôi đang bận bịu, liền tỏ vẻ hoài nghi: “Phụ nữ các cô có đúng là sợ bị nắng cháy như vậy không? Tôi còn thích phơi nắng là đằng khác.”
“Em là đồ quỷ tây dương, toàn thân khoác lớp da giống như mắc bệnh bạch biến, làm sao so với bọn chị được, định dọa ai hả, sao không đi khiêu chiến với công chúa Bạch Tuyết ấy! Em thật sự đã nắng hóa dưới ánh mặt trời rồi, chỉ có điều hóa thành sữa tươi Deluxe nguyên chất mà thôi, còn chị và Nam Tương sẽ hóa thành một cốc trà xanh, Lâm Tiêu sẽ hóa thành một tách Capuchino, còn như Đường Uyển Như, thì chính là một thùng nhựa đường.” Cố Ly nói ồm ồm từ phía sau chiếc mặt nạ.
“Em không phải quỷ tây dương, mà cũng thích phơi nắng đấy thôi.” Cố Hoài ngồi bên cạnh, cười ủng hộ Neil. Không biết tại sao, nụ cười của cậu ta luôn khiến tôi thấy khó chịu, dù nét cười đó vừa tinh tế vừa hững hờ, toát lên vẻ điềm đạm của trong gia đình gia giáo nghiêm khắc, nhưng nó luôn khẽ vương lại trên mặt mà không đi vào sâu nơi đáy mắt. Con ngươi trông như hai viên kim cương đen bị băng đá bao bọc. Lạnh giá vô cùng không tan chảy được. Thực tình, tôi vẫn không thích cậu ta lắm, lẩn khuất phía sau vẻ không thích, thực ra có chút sợ hãi.
“Nhưng theo chị, em đừng phơi nhiều quá”, Cố Ly nhìn gương mặt tinh tế răng trắng môi hồng của Cố Hoài, mà liên tục phun nọc độc ra từ phía sau mặt nạ, “Chị sợ chút nữa bọn chị tán chuyện đến mức cao trào, thì em ngồi bên cạnh đã lặng lẽ hóa thành làn khói trắng sau mấy tiếng xèo xèo rồi.” Rõ ràng dạo gần đây, Cố Ly xem quá nhiều phim ma cà rồng.
“Chả trách chị lại đeo mặt nạ như vậy, té ra là sợ hóa thành làn khói trắng, em hiểu rồi.” Cố Hoài ngồi uống cà phê, đôi mắt trông về nơi xa xăm nào đó, chẳng nhìn Cố Ly mà phản công với giọng điệu mỉa mai, ngưng lại giây lát, cậu ta nhếch đôi chân mày rậm rạp được cắt tỉa gọn gàng một cái, rồi bồi thêm một nhát, “thảo nào chị lại sợ chiếc máy hút bụi trong nhà bếp đến thế.”
|
Chương 3 Tôi thấy Cố Ly hít một hơi thật sâu sau chiếc mặt nạ, rồi vươn bộ móng ra dùng lực véo một cái lên ngực Cố Hoài: “Muốn chết hả em trai!”
Nói đến chuyện chống nắng, mấy đứa bọn tôi, kể cả Đường Uyển Như đều chu đáo và cẩn thận như thế, cũng chẳng phải là chuyện vô lý gì. Thái độ tới mức cực đoan của bọn tôi như vậy, đều bắt nguồn từ sự ám ảnh mà Cố Ly từng để lại cho chúng tôi hồi còn học cấp ba.
Hồi ấy có một dạo, làn da “bánh mật” của tên quỷ tha ma bắt gì đó mà Cố Ly từng theo đuổi như bị ma xui quỷ khiến đã biến thành “người đẹp chocolate”, vì thế nó đã bao chúng tôi mấy vé và toàn bộ tiền khách sạn trong kỳ nghỉ hè, rồi dùng đủ cách dụ dỗ để tập hợp chúng tôi rồi kéo nhau đến bãi biển Tam Á, sau đó bốn chúng tôi đã nằm thườn thượt trên bãi biển phơi nắng suốt bảy ngày trông chẳng khác nào mấy thi thể đang bất động, nếu nói như Cố Ly, đây là truyền thuyết tuyệt đẹp về “hai mỹ nhân ngư (nó và Nam Tương) và một cô gái mò trai (tôi) cùng một con hải sâm lớn (Đường Uyển Như)” – còn việc người khác có hiểu như thế hay không, thì đó là một câu đố, dạo ấy cũng còn vì chúng tôi nằm phơi nắng quá lâu, nên đã khiến một phụ nữ qua đường sợ chết khiếp suýt chút nữa đã hét lên báo cảnh sát. Bận đó, chúng tôi còn trẻ người non dạ đâu hiểu gì về thứ kem chống nắng này, còn Cố Ly vô nhân tính ấy lại chỉ nhớ bôi cho mình, mà quên béng chuyện nhắc ba chúng tôi. Kết cục là sau khi tôi và Nam Tương về trường, chưa đầy nửa ngày sau đã đẻ ra thêm hai cái biệt hiệu mới, tuy hai biệt hiệu đó đều nhằm vào làn da đen nhẻm của chúng tôi, nhưng Nam Tương nhờ có khuôn mặt đẹp nên ít nhiều biệt hiệu còn dễ nghe hơn chút, là “Công chúa Hắc Tuyết”, còn tôi vì sắc vóc khiêm tốn so với Nam Tương nên mang biệt hiệu: “Gà ác.”
Vô sỉ nhất là Cố Ly, nhờ sự hỗ trợ của các loại kem chống nắng mà nó đã tầng tầng lớp lớp bôi bôi trát trát lên mặt, nên da nó chỉ hơi xạm một chút, vừa đạt tới màu chocolate mà nó mong muốn, lại vừa khỏe khoắn mà hài hòa. Khi thấy tôi và Nam Tương đen thui vì phơi nắng, nó khom lưng xuống mà cười nắc nẻ suốt ba phút, cười đến mức cúc áo ở ngực cũng bật tung ra. Cười thỏa thuê rồi, nó bắt đầu chống nạnh, rồi giở nét mặt ra chiều thông cảm mà lại ấm ức nói với bọn tôi: “Thượng đế thật bất công, người muốn phơi nắng cho đen nhất là tớ, kết quả da lại chỉ hơi đổi màu chút xíu, còn hai cậu lại kiếm được khoản hời lớn, các cậu xem xem, hai cậu đen đến mức chẳng khác gì hai quả cà tím già.”
May mà tôi tuổi trẻ khỏe mạnh, nếu không khốn kiếp, chắc tôi tắt thở từ lâu rồi.
Còn Đường Uyển Như, nó là đứa thảm nhất. Vì mỗi khi có mấy chàng trai cơ bắp cuồn cuộn trẻ trung mặc quần bơi bó sát người bước qua chỗ bọn tôi đang nằm, ngay tức khắc nó bay vèo ra khỏi khu vực có dù che nắng, đuổi theo những cơ thể đang tỏa mùi hoóc môn nam tính để rít lấy rít để, mắt trợn trắng, lưỡi thè ra, đầu lắc lư điên đảo, còn miệng thì nhỏ dãi ròng ròng, như để đang đánh dấu lãnh thổ – nó chẳng khác gì việc rắc vụn bánh mì dọc đường vào rừng sâu để tìm được lối về lúc trở ra vậy. Nhưng nói thực, nhìn kỹ lại trông như con chó Labrador sung sức đang thỏa sức chạy tung tăng trên bãi cát thì đúng hơn.
Vì Đường Uyển Như chạy nhảy tự do, giải phóng dục tính trên bãi biển Tam Á nên sau khi về đến Thượng Hải thì da nứt thịt rạn, cơ thể đen nhẻm giống như trong truyện Truyền kỳ tân Bạch nương tử. Nó nằm trên giường tứ chi giãy đạp điên cuồng, miệng há hốc đỏ ngầu rồi không ngừng kêu la, tiếng gào thét vừa khan khản lại vừa lảnh lót, tần suất cũng khá ổn định, vả lại cũng bởi răng của nó cực to và cực ngay ngắn dày dặn, khiến trong khoảnh khắc thảng thốt tôi có cảm giác như nó là một con… ngựa đang lâm bồn.
Tôi đang tự hào về ví dụ cực kỳ chuẩn xác mà mình đưa ra, Cố Ly đã ngay tức khắc đánh bại tôi bằng một câu nói bâng quơ. Nó chỉ vào mảng da bong tróc trắng hếu trước ngực Đường Uyển Như, rồi nói: “Trông giống hai hạt ‘đường’ ‘sữa’ ‘ư ư’ vừa lột ra mà chưa xé bỏ áo chưa kìa?”
Nam Tương ngồi đối diện tỏ vẻ nghiêm trang rồi đưa ngón tay cái lên.
Tôi nhìn vẻ mặt đắc ý rạng rỡ ánh hào quang của Cố Ly, cảm thấy trên đầu nó như đang bao trùm vầng Phật quang, tôi chợt nghĩ, hồi Newton bị quả táo rơi trúng đầu, chắc cũng giống thế này?
Tôi tỉnh lại khỏi một mớ ký ức, đám người trẻ trung trước mặt, nét mặt ai cũng tươi tỉnh, quý phái sang trọng, tôi đột nhiên cảm thấy thoáng mơ hồ. Bầu không khí bất giác bị ánh mặt trời chói chang chiếu rọi làm cho khẽ lay động, giờ là năm 2009, hay là năm 2010? Tôi đột nhiên không rõ nữa.
Từ sau khi tốt nghiệp đại học, tôi luôn cảm thấy thời gian vận động hỗn loạn và trôi qua dị thường. Còn hồi đang học, có vô số khoảnh khắc để chúng tôi trải nghiệm thời gian lặng lẽ trôi qua, ngày nào cũng có thời khóa biểu nhắc nhở, ngày nào cũng được phân chia thành từng khúc đoạn bốn mươi lắm phút, rồi tổng hợp thành các học kỳ khác nhau, năm học khác nhau, thế là chúng tôi học lớp khác nhau, có nghỉ đông, nghỉ hè, nghỉ tết mừng thành lập trường vân vân và vân vân, để nhắc chúng tôi rằng thời gian đang không ngừng trôi qua.
Sau khi tốt nghiệp, hình như từng ngày từng ngày vẫn không khác gì so với quá khứ, nhưng dường như lại chẳng có ngày nào giống trước đây.
Sự hỗn loạn của thời gian tạo thành màn bóng sáng mong manh giữa một bức ảnh không hề có tiêu điểm, dán lên trên mặt mỗi người.
Khép mắt lại, tôi nhớ lại mình của mấy tháng trước.
Khi ấy, ngoài đi học ra, ngày nào tôi cũng nhốt mình trong phòng. Tôi thấy vô cùng chán nản và cực kỳ thất vọng khi ngắm nhìn những bông tuyết đang bay ngoài cửa sổ, trong phòng điều hòa phả hơi nóng hừng hực khiến mặt kính cửa sổ như bị che phủ một màn sương mờ, trong khoảnh khắc từng cánh tuyết đập vào mặt kình rồi nhanh chóng tan thành nước, sau đó hỗn loạn lăn xuống men theo cửa sổ.
Khi đó, bên ngoài là màn tuyết xơ xác tiêu điều, khiến người ta nhìn vào cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Giống như thế giới này đã bị thủng một lỗ lớn, tuyết từ trong lỗ thủng ấy phun ra cuồn cuộn, trong chớp mắt thổi ngập cả thế giới, từng cơn gió vừa buốt lạnh vừa mạnh mẽ thổi thốc vào ngực người ta, chẳng tốn chút sức lực nào cũng đã thổi cho trái tim vừa nặng trịch vừa ấm áp dễ chịu vỡ vụn.
Ngày qua ngày, tôi thẫn thờ tựa mình trước khung cửa sổ, khi nước mắt lưng tròng, khi mặt mày ráo hoảnh, nhưng trong đáy mắt lúc nào cũng nhói lên như có mạt sắt rắc vào, đôi khi tôi còn cảm thấy thời gian dừng lại ở cái ngày mà Giản Khê trở về, có điều hôm đó anh ấy trở về không phải là để nối lại duyên xưa với tôi. Anh ấy trở về là để thu dọn đồ đạc, để hoàn toàn rời xa tôi.
Khi đó, cứ đêm nào không ngủ được, khoảnh khắc cầm chắc ly nước nóng trong tay ngơ ngẩn ngồi cuộn mình trong chăn trước cửa chớp ban công, tôi luôn mơ hồ cảm thấy Giản Khê vẫn đang thu dọn đồ đạc trong phòng ngủ, là những cuốn truyện ký nhân vật lịch sử châu Âu vừa khô khan vừa dày cộp mà anh ấy thích đọc, là những chiếc đĩa CD mà anh ấy mua về để chuẩn bị nghe cùng tôi, là những chiếc áo len lông cừu có kiểu dáng hầu như mười cái như một nhưng màu sắc lại cực kỳ đa dạng, là đồ lót màu trắng và chiếc quần bò. Anh ấy thong thả ung dung nhưng lại cực kỳ kiên định sắp xếp hành lý để rời khỏi nơi này, thi thoảng anh ấy dừng lại uống nước, sau đó lại tiếp tục. Tôi tựa người bên cửa sổ hỏi anh có cần giúp gì không, động tác của anh vẫn không dừng lại, lưng quay về phía tôi mà cất tiếng: “Không sao, có ít đồ mà.” Giọng nhỏ nhẹ và ấm áp mang hương vị như mùi cơ thể anh, giống như một nắm cát đã được rang nóng. Thậm chí đến phút cuối cùng trước lúc ra đi, anh ấy còn bình thản ôm tôi một lát. Cánh tay ấy vẫn theo thói quen vòng thành hình vòng cung hơi chếch lên, để bàn tay rộng dài của anh ấy vừa đủ ôm lấy xương bướm của tôi. Lồng ngực của anh ấy vẫn nóng bỏng, ngập tràn mùi vị mà tôi quen thuộc.
Khi đó, đường Nam Kinh Tây treo đầy đèn lồng đỏ. Từng chiếc từng chiếc đỏ lựng lắc lư giữa gió tuyết hòa với những gương mặt đỏ gay căng cứng của người đi đường. Năm mới đến, xem chừng các mặt hàng đều đầy đủ, trái ngược với cảnh tượng này là vẻ bực dọc u ám trên mặt từng người vẫn bận bịu trước Tết, họ mang vẻ mặt còn chưa tỉnh ngủ, vội vã cầm dù bước đi trong gió tuyết mịt mùng, lao về phía khoản tiền thưởng cuối năm ở chỗ không xa trước mặt.
Khi đó, cả thế giới đều chìm đắm trong bầu không khí lạnh lẽo trăm năm mới thấy. Tin tức của Bắc Kinh và Thượng Hải, cứ cách mấy ngày một lần, lại dự báo không khí lạnh mới đổ bộ. Trên bàn hội nghị Copenhagen, các nhà khoa học khí tượng với nét mặt buồn khổ, sôi nổi phát biểu tham luận, nói “hiệu ứng nhà kính” biến mất, trái đất lại tiến vào thời kỳ băng hà ngắn – bạn xem, mọi thứ trông giống như một trò hề, nhất là khi vị chuyên gia địa chất của Italia đột nhiên đỏ mặt tía tai nhảy lên bàn cầm microphone liên tục gõ vào đầu mình.
Còn hiện tại ư, rét mướt đã qua. Tất cả đều đã qua rồi. Thượng Hải lại trở về với nét kiều diễm duyên dáng trong tiết trời đầu xuân. Khu Ngoại Than bị những bức tường rào cao vút và vô số giàn giáo màu xanh lục bao quanh cách ly với thế giới suốt hơn hai năm qua, cuối cùng đã lộ ra diện mạo mới toanh, sắc màu mới xa hoa, kiều diễm, cổ điển, hiện đại, vừa bối rối lại cũng thật cao ngạo. Giống như nàng công chúa mặc trang phục lộng lẫy, nhẹ nhàng nằm xuống men theo dải sông Hoàng Phố, phần eo thon uốn khúc thành đường chân trời rung động lòng người của Ngoại Than, cặp đùi trắng như tuyết của cô ấy lay động vô số nhà tài phiệt, khóe môi, đuôi mắt, tóc da, thân thể cho đến linh hồn tên họ đều đang treo giá chờ đợi.
Nhưng bất kể thay đổi thế nào, bất kể cải tạo ra sao, bất kể khu Ngoại Than có mọc thêm những khách sạn bán đảo sừng sững chỉ hận không thể dát vàng lên tường hay không, bất kể tủ kính mới toanh trong các cửa hiệu tiên phong của Chanel và Prada có hút hồn phách của người ta hay không, bất kể Ngoại Than có đội đất mọc lên một trung tâm Milan quốc tế mới toanh hay không, khi ấy lãnh sự quán nước Anh sẽ được xây dựng lại thành câu lạc bộ các nhà tài phiệt, thì tất cả sự xa hoa đang lấp lánh hào quang này, đều chưa từng, cũng chưa có, và mãi mãi không bao giờ lấy đi sự thê lương, lạnh lùng, và hương vị của tương lai vốn không thể ngăn chặn vốn thuộc về Ngoại Than kia.
Đó là vẻ đẹp riêng sau khi bị gió sông cuồng bạo thổi suốt mấy trăm năm, lại bị nước mưa ăn mòn mấy trăm năm mới có được. Giống như chiếc huy hiệu gia tộc suy tàn đã gỉ sét trong pháo đài cổ đã sụp đổ, ghi lại vinh quang, và cũng ghi lại cả thời gian đã vô tình lướt qua.
Chúng tôi bây giờ, trông như lại trở về thời đại học. Sự trở về của Đường Uyển Như khiến chúng tôi lại biến thành bốn kẻ đồng hành, năm tháng hung bạo tàn nhẫn. Nói đến quá trình Uyển Như tái hòa nhập, thì thật khó mà nói ra thành lời được. Hỏi đến từng người bên cạnh, Nam Tương và tôi đều thấy khó nói nhưng lại hết lượt này đến lượt khác kể không biết mệt những gì người đó đã trải qua.
Tất nhiên những chuyện này chắc chắn đều xảy ra trong tiệc sinh nhật Cố Ly. Đúng vậy, mấy năm nay, hầu như năm nào, vào đúng ngày sinh nhật của Cố Ly, Thượng đế sẽ đóng vào sinh mạng của chúng tôi một dấu ấn không thể phai mờ, khiến chúng tôi khắc sâu trong lòng rằng vậy là một năm nữa đã lại qua, giống như đóng liên tiếp những chiếc cọc gỗ với khoảng cách đều tăm tắp vào vỏ não của chúng tôi vậy. Mỗi lần sinh nhật Cố Ly đều đánh dấu cuộc đời chúng tôi đã lật sang một chương mới: Hôm sinh nhật Cố Ly năm 2008, cha của Cố Ly đã dùng thi thể cứng đờ nặng trịch của ông ấy, dùng cái chết, kéo Cố Ly ra khỏi cuộc sống như thể vườn địa đàng ở trường đại học chẳng phải lo cơm áo gạo tiền, rồi ném nó vào rừng rậm nhiệt đới đầy rắn độc và thú dữ để tự lần mò lăn lộn, theo đó, tôi, Nam Tương, Đường Uyển Như, ba đứa như ba bông hoa trong phòng điều hòa, từ nhỏ đã chung số mệnh, hít chung bầu không khí, cũng bị đồng loạt nhổ tận gốc khỏi mảnh đất của vườn địa đàng màu mỡ ấm áp, vứt lên mặt đường đầy dầu bị ánh mặt trời tàn bạo nung chín. Kể từ hôm đó, chúng tôi đều trưởng thành vượt quá tưởng tượng.
Năm nay, tiệc sinh nhật của Cố Ly đã xảy ra đủ thứ chuyện đáng được bàn tán, đồng thời những tiết mục đó đều đã trở thành tin tức lan truyền không ngớt tại bãi biển Thượng Hải một thời gian dài.
|