Sự Trở Lại Của Nữ Hoàng
|
|
Cuối cùng ngày “trọng đại” của nó đã tới, ngồi trong phòng trang điểm thật lộng lẫy, nó không hề hồi hộp hay e thẹn như những cô dâu khác vì nó biết cuộc sống bình thường đó không bao giờ nằm trong tầm tay nó, sớm muộn gì nó cũng phải lấy hắn – người thừa kế của một tập đoàn có ảnh hưởng mạnh mẽ đến nền kinh tế thế giới, việc này là số mệnh nó luôn mang trên mình từ khi mới chào đời , nhưng hận thù làm nó không can tâm khi bản thân phải chịu những tổn thương do chính người mà nó đem lòng yêu thương.
*cạch*
Hắn mặc bộ âu phục đuôi tôm màu trắng, từng cử chỉ cúa hắn dù là nhỏ đi nữa cũng đủ mê hoặc hết mọi người trong phòng, cả nó cũng không thoát khỏi.
-em yêu!!! Hôm nay em đẹp lắm_hắm mỉm cười, giữ lấy hai vai của nó quay qua quay lại ngắm nhìn
-tôi chưa thấy chú rể nào xấu xí như anh_nó nhàn nhạt trả lời, không nhìn thẳng vào mặt của hắn
Coi như không nghe thấy lời châm chọc của nó, hắn lấy chiếc hộp trên tay của nguời đi theo phía sau, thì ra đó là một sợi dây chuyền bằng kim cương.
- để anh đeo cho em_hắn nói nhưng giống như ra lệnh cho nó hơn vì câu nói cưa kết thúc thì hắn đã xoay người nó ra sau đưa tay đeo lên chiếc cổ thon gọn của nó.
Khi có người kêu chú rể ra ngoài trước thì hắn mới chịu buông nó ra, nhưng ra được tới cửa thì đột nhiên hắn quay người lại mỉm cười một cách khó hiểu. nó chỉ thấy hơi lạnh sống lưng nhưng không biêt nụ cười ấy là ý gì.nó đuổi hết mọi người ra ngoài để cho dễ dàng “bị bắt cóc”. Đúng như dự đoán, người củ hạ nhi tới “bắt” nó ra ngoài, bọn nó đi bằng cửa sau nên không ai biết, nó được dẫn đến một nhà kho ngoại ô trong tình trạng bị trói hai tay (trói trên đường đi), vừa bước vào nó đã thất triệu hà ngồi trên chiếc ghế thật to ra vẻ đàn chị.
-cuối cùng cũng tói rồi, tôi tưởng cô giỏi lắm, cuối cùng cũng để tôi bắt được. hahahahahahaha…….
Nó đứng im không trả lời, coi lời nói đó như gió thoảng qua tai. Triệu hà thấy nó tỏ thái độ như vậy thì tức giận vô cùng, bắt đầu đứng bật dậy c.h.ử.i nó.
-cô là đồ đàn bà không biết xấu hổ, cô nghĩ mình là ai mà dám kết hôn với anh kevin hả. tôi thấy cô chả xinh đẹp chỗ nào cả, sao bọn đàn ông đó lại mê mẩn cô đến vậy . chắc có lẽ cô giàu có nên họ mới như vậy chứ tôi không tin họ lại chọn cô mà không chọn tôi….không sao, qua hết ngày hôm nay, họ sẽ không thích cô nữa, vì chính tay tôi sẽ huỷ đi nhan sắc của cô, ha ha ha ha_ điệu cười chua ngoa ấy lại vang lên.
Từ nãy đến giờ nó nghe cô ta nói mà thấy buồn cười, không biết ai dạy cho cô ta cái tính tự tin quá đáng như vậy.
-cô nói xong rồi phải không?????_nó bắt đầu đứng lên, dây trói cũng theo đó mà tuột ra, phủi phủi tay vài cái , nó ngẩng đầu nhìn cô ta đang ngạc nhiên như tượng đá ở đó _còn gần một tiếng nữa mới cử hành hôn lễ, trong thời gian này tôi sẽ cho cô nếm trải mùi vị của “thiên đường”, mong rằng cái lễ quái quỷ kia sẽ nhanh chóng kết thúc-treo ngược cô ta lên_nó ra lệnh cho những cô gái kia rồi rút ra 1 chiếc roi thừng dài được thắt rất công phu (có ai nhớ vũ khí của nó không) , nó bắt đầu quất vào người ả những phát roi thật mạnh, không gian giờ chỉ có những tiếng của chiếc roi mỗi lần đánh vào người ả và tiếng của một con người bị đánh kêu lên thảm thương. đến khi người nó toáy mồ hôi thì nó giao cho hạ nhi tiếp tục và đi lại phía ghế kia để ngồi(chị ấy sợ động thai. hehe). nhưng chiếc váy cưới quá cồng kềnh, nó không thể nào ngồi xuống được. đang nóng lại không được ngồi nghỉ ngơi, nó xé đi phần dưới của chiếc váy cho đỡ vướng,vứt hết bông tai, nhẫn và.....sợi dây chuyền xuống đất.
nó chợt thấy cái gì đó đen đen nhưng rất nhỏ rơi ra từ trong mặt dây chuyền, nhặt lên xem thử thì người nó như bị đông cứng lại. dây chuyền.....dây chuyền có gắn máy định vị!!!! nó vứt máy định vị xuống đất rồi chạy như bay ra phía cửa_tiêu rồi, dính bẫy rồi,tôi chạy trước, các người cứ.........._chưa kịp nói hết câu thì
*kéttt*
cánh cửa cũ kĩ bị mở ra, hắn nhìn nó trong bộ dạng này cũng không ngạc nhiên lắm,hắn biết nó sẽ không chịu khuất phục dẽ dàng như vậy nên đã chuẩn bị hết tất cả.
-em chơi đủ rồi thì về, khách đang đợi chúng ta đó!!!!!!!
xong, nó hết đường thoát rồi, vậy là nó phải kết hôn với hắn ư???đúng là thất bại mà, nhưng kết hôn thì sao??không lẽ vợ không hại chồng được sao?? lần này thua nhưng vẫn còn rất nhiều lần khác mà,kết hôn thôi chứ gì???được rồi, chuyện nhỏ. nghĩ vậy nó tung tăng giữ váy đi ra ngoài mà không thèm nhìn mặt hắn.
đám cưới hôm đó cuối cùng cũng thuận lợi diễn ra. điều trước tiên nó phải đối mặt là tuần trang mật không thể tránh thoátgiờ này nó đang trên máy bay riêng của gia đình , điểm đến là bãi biến xinh đẹp Siesta tại Florida (co thiệt nha). nhìn sang bên cạnh, hắn đang ngủ ngon lành ,chỉ có tiếng hít thở đều đều,không gian im ắng làm nó thấy không được thoải mái.
ngồi nghĩ ngợi lung tung, nó nhớ đến những biểu hiện kì lạ của anh hai nó dạo này, tự nhiên khi khồn lại đòi ra ở riêng, rất ít khi trở về nhà ,nó đã cho người điều tra, chắc sắp có kết quả rồi, nếu phán đoán của nó không sai thì anh nó đang sống chung với elly nhưng nó cần phải chắc chắn việc này , nếu để nó đoán trúng thì............nó phải kéo luôn hai người đó theo, nó không muốn chỉ có một mình nó bị bắt ép kết hôn, anh hai à, thông cảm nha, ha ha ha.
nghĩ tới đó, nó không nhịn được bật cười thật to, vô tình đánh thức "ông chồng" đang ngon giấc bên cạnh.
-bà xã, em không ngủ mà la hét cái gì vậy???_hắn hỏi nó với khuôn mặt còn đang ngái ngủ, ngáp một cái, hắn vương vai kéo nó lại gần, ôm nó vào trong lòng. cảm nhận được nhịp tim của nó, hắn thấy trái tim mình lại bắt đầu có mùa xuân chứ không còn đóng băng như lúc xưa. hắn vẫn không tin được nó đã trở về và đang là vợ của hắn, liệu hạnh phúc có thể mãi mãi như thế này không??? hắn không biết, nhưng hắn sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ người con gái này, người duy nhất làm con tim hắn rung động, người duy nhất mà hắn muốn dành cả cuộc đời mình để bảo vệ và yêu thương.nhất định.....nhất định hắn sẽ giữ nó thật chặt, cả đời này cũng không được rời xa hắn nữa.
nó cũng chẳng thèm đẩy hắn ra vì thấy đã thấm mệt nên nó cứ dựa sát vào người hắn, hai người bây giờ vừa nhìn vào ai cũng biết là một cặp vợ chồng son hạnh phúc.
ngồi trong khách sạn nhà nó, vừa nhận đươjc báo cáo nó đã cười không ngớt, nó đoán không sai, anh trai của nó thật liều lĩnh, dám "bắt cóc" elly mang về làm của riêng. đừng trách nó làm em gái mà ác độc, chỉ tại nó không muốn là người duy nhất trong nhóm có gia đình thôi,nói không chừng lúc nó hưởng tuần trang mật về là vừa lúc tham dự đám cưới của anh trai rồi. nó vui vẻ sắp xếp đồ đạc của mình và của "ông chồng yêu quý".
*cạch*
hắn từ trong phòng tắm bước ra, ôm từ đằng sau nó_em muốn đi bơi ngay bây giờ không??_hắn kê đầu mình lên vai nó
quay đầu ra sau, nó cố hết sức đẩy cái người cao hơn mình hơn nửa cái đầu kia ra xa _thì phải để tôi đi thay đồ chứ!!!_nói xong nó vọt ngay vào nhà tắm . hắn cũng không cần dặn nó mặc đồ kín đáo , bởi vì hắn muốn nhìn nó mặc bộ áo tắm cực đẹp để ngắm cho thỏa. ai ngắm hắn sẽ cho người đó nếm mùi. hắn có mười ngón tay mà, đủ để móc hết mắt những tên đó, haha.giờ chỉ cần đợi vợ yêu thay đồ là được mở rộng tầm mắt rồi. nó ngồi tắm nắng trên bãi biển, những tia nắng chiều làm cho mặt biển trước mặt nó trở nên lóng lánh, không tự chủ được, vươn tay ra , nhìn những tia nắng đọng lại trên cánh tay trắng ngần của mình . đột nhiên có một bàn tay to lớn năm chặt lấy cánh tay nó. giật mình nó nheo mắt cố nhìn người đang đứng ngược phía ánh sáng kia, anh ta hình như có mái tóc màu bạch kim, chiếc mũi thẳng, nhìn rất giống với con lai.
-bỏ tay ra. anh là ai??_nó vung tay thật mạnh nhưng càng như vậy hình như càng bị nắm chặt hơn.
-em là thiên vi??_anh ta có khuôn mặt đẹp trai đúng như khuôn mẫu của một hot boy, nhưng giọng nói nhỏ nhẹ như thế có lẽ không hợp với con người cao lớn này.
-anh biết tôi hả??? nếu tôi nhớ không nhầm thì chúng ta chưa từng gặp nhau???
-cô nổi tiếng như vậy, muốn không biết cũng không được_mỉm cười một cách thân thiện, anh ta dùng sức đỡ nó đứng dậy, phủi phủi cát biển trên người, nó cũng cười với anh ta theo một cách lịch sự.
-anh đi du lịch ở đây à!!! rất vui được làm quen với anh_nó vươn tay bắt tay với anh ta
-tôi cũng rất vui khi được gặp cô, tôi đang đi nghỉ mát ở đây. chúng ta vừa đi dạo vừa nói chuyện có được không???
nhìn quanh khắp nơi, hắn đi mua đồ uống vẫn chưa về nhưng nếu hắn quay lại mà không thấy chắc cũng sẽ trở về phòng thôi . nghĩ vậy nên nó đồng ý đi dạo với anh chàng mới quen biết này.
………………………………..
thì ra anh ta tên nguyễn bảo long, giám đốc của một thương hiệu thời trang nổi tiếng. không biết tại sao nhưng nó thấy anh chàng này rất lạ, anh ta giống như là đang khai báo với nó hơn là trò chuyện.anh ta còn độc thân, 24 tuổi, cũng chưa từng có bạn gái , nhưng những điều này thì liên quan gì đến nó.mặc kệ, nó đi dạo thêm một đoạn nữa rồi tạm biệt anh chàng đó. anh ta còn hỏi xin số điện thoại của nó, nhưng trong đầu nó nghĩ rằng sẽ không gặp lại anh ta nên không để ý nhiều.
lúc nó đi rồi, anh ta cầm số điện thoại nó trên tay, khuôn mặt thay đổi 180 độ. nhếch môi một cái, nhìn theo bóng dáng của nó- người con gái mà anh ta yêu thầm đã từ rất lâu, rất lâu rồi: "em không biết tôi là đúng, trong mắt của em từ xưa đến giờ, ngoại trừ thằng kevin đó ra có còn ai nữa đâu, tôi sẽ làm cho em phải chú ý đến tôi, thiên vi à!!!"
.................
|
mở cửa phòng của khách sạn, không biết hắn đã ngồi đó bao lâu, nhưng nhìn hắn lạnh còn hơn cả tảng băng ở bắ cực.đồ đạc trong phòng cũng bị người nào đó xáo trộn làm cho rối tung lên. đi ngang qua hắn, nhưng nó không thèm liếc mắt đến một cái, coi như hắn là người vô hình. điều này càng làm cho cơn giận đang sôi trào trong người hắn giống như bị châm thêm một ngọn lửa.
-em đi đâu???sao không chờ anh mua nước về mà bỏ đi một mình_đôi mắt cũng đỏ ngầu lên. thực sự nó cảm thấy hơi lạnh sống lưng, chưa bao giờ nó thấy hắn quát tháo to tiếng như thế.
-anh có hỏi người ở gần đó, họ nói là thấy em đi chung với một người đàn ông. hắn ta...là ai???_nhắc tới "người đàn ông đó" hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống nó.
- sao tôi biết anh ta là ai. mà nếu tôi quen anh ta, anh quản được sao????_nó ngang bướng cãi lại hắn và bước thẳng vào phòng tắm không để cho hắn kịp nói thêm lời nào
hắn ở ngoài này đập cửa phòng tắm kêu gào: _em là đồ không biết xấu hổ, có chồng rồi mà còn dám đi với người đàn ông khác, em coi anh là vật làm cảnh hả??? mau ra đay, ra đây nhanh lên!!!_đáp lại hắn chỉ có tiếng nước chảy càng lúc càng mạnh ngoài ra không còn bất kì một âm thanh nào của người ở trong đó.suốt cả buổi chiều, 2 người không nói với nhau 1 câu nào. ngồi trong nhà hàng ven biển, 2 người giống như lấy mục đích ăn uống để lên đầu tiên, đến liếc mắt tới đối phương cũng lười biếng .
không khí căng thẳng này khiến anh chàng phục vụ bước vào cũng run rẩy, nhắm mắt nhắm mũi liều mình bước gần đến chiếc bàn khủng bố đó. anh phục vụ chỉ ghé tai hắn nói nhỏ gì đó rồi đưa cho hắn một chiếc phông bì.tìm một chỗ vắng người, hắn mới mở chiếc phong bì màu đen nặc danh kia ra bên trong là những bức hình chụp một anh chàng có mái tóc bạch kim đang nắm tay một cô gái đang ngồi trên bãi biển. vò nát tấm hình trên tay, vậy là buổi chiều nó đã đi chung với anh chàng đó sao??hắn tự nói chính mình phải giữ bình tĩnh, mở luôn tờ giấy được kèm thao trong phong bì:
"hẹn anh ở đươngXX khu nhà AXY.
gưi đến :kevin
người gủi: người sẽ cướp thiên vi ra khỏi anh"
hắn đọc xong thì chỉ muốn ngay lập tứ lao đến đó, cho cái tên hỗn xược ấy một bài học nhớ đời.hắn làm như không có chuyện gì , bước ra bảo nó ăn xong về phòng trước, hắn có công chuyện. nói xong là hắn đi ngay. nó chỉ biết ngồi đó,nghĩ ngợi có nên đuổi theo hắn không, nhưng lỡ như bị hắn phát hiện ra thì không phải nó sẽ mất mặt lắm sao. nó quyết định việc của ai người nấy lo, tiếp tục ăn uống rồi dự định trở về phòng.
.........................
trong lúc này, hắn đã đến điểm hẹn, phát hiện ra ở đây có rất nhiều người, nhưng chừng này thì chẳng nhằm nhò gì với hắn cả.
bảo long nhìn hắn với ánh mắt căm phẫn, uất hận. anh ta đi về phía hắn, trên tay còn cầm một cái máy quay. đưa chiếc máy quay cho hắn, khuôn mặt anh ta lộ ra vẻ đắc ý.đó là đoạn clip anh ta va nó đi dạo trên biển rất vui vẻ.
nhân lúc hắn không chú ý, chỉ lo nhìn vào đoạn video đó. một gã thuộc hạ của bảo long đã đánh lén hắn. bắt trói hắn lại.
- các người muốn làm gì???sao lại bắt tôi????
- mày ngồi đó đợi đi, lúc vợ mày tới sẽ biết thôi_bảo long cay cú nói
đối với hắn, những trò trẻ con này tuyệt đối không làm gì được hắn, đã tự cởi dây trói sau tay xong, sắp vùng dậy cho bọn kia 1 bài học thì hắn lại nghe nó đến nên muốn ngồi xem thử chuyện gì đã xảy ra. ................
lúc này, nó đang phóng xe tới địa điểm mà hắn đến. đáng lẽ nó chuẩn bị về phòng thì nó nhận được tin nhắn :"chồng cô đang trong tay chúng tôi, muốn cứu hắn thì đến tại đường XXX khu nhà AXY"
tuy rằng không tin hắn lại bị bắt nhưng nó thật sự không liên lạc được với hắn nên cũng d=sinh nghi,cuối cùng nó quyết định đến xem thử.
giờ nó đang đứng trước căn khu nhà cũ kĩ đó, đẩy cử bước vào, nó ngạc nhiên khi thấy hắn bị trói ở một góc.nó định lai chỗ hắn thì thấy anh chàng lúc chiều gặp ở bãi biển.
-thì ra là anh, sao anh lại bắt chồng tôi???
-chồng????em coi hắn ta là chồng ư, sau nhữnng gì hắn đã gây ra cho em???
-sao anh lại biết những chuyện đó??
-em không cần biết, chỉ cần em đồng ý ở bên cạnh anh thì anh sẽ tha cho hắn
-anh tưởng anh đang sống trong truyện cổ tích à, tui căm thù anh ta, sao phải hi sinh mình để cứu anh ta chứ???
em............em thật sự không yêu hắn ta ư???vậy......nếu như em muốn cứu hắn ta, anh sẽ thả. không cần điều kiện gì cả_bảo long như đang thăm dò ý nghĩ của nó
dửng dưng liếc mắt sang hắn, buông lại một câu_tôi nói lần cuối, tôi hận anh ta.TÔI.KHÔNG .MUỐN. CỨU_nói xong nó đã xoay người bỏ đi, xem như không có chuyện gì xảy ra. việc này không những làm cho mọi người ở đây ngạc nhiên tột độ. hắn cũng chết cưng khi nghe nó nói. hắn không nghĩ là nó hận hắn đến mức đó, đến mức thấy hắn gặp chuyện liên quan đến tính mạng cũng coi như chuyện ngoài đười, thậm chí nói khó nghe la nếu hắn chết, có lẽ nó sẽ rất hả dạ.thất vọng vì người mình yêu thương nhất coi mình như kẻ thù, tức giận vì tình cảm của hai người lại dễ đổ vỡ vì một người xa lạ.hắn tháo nhanh dây trói, xả sự tức giận đó lên người của những kẻ không biết sống chết dám lơn gan lớn mật bắt hắn.nhưng hắn biết, hành động đánh người này chỉ là một sự ngụy tạo cho thất bại của hắn. hắn thất bại khi không có được tình cảm của nó.nhưng hắn nhất định....nhất định sẽ làm nó yêu hắn thêm một lần nữa.Nó bước đi thật nhanh trên đường, trong lòng dâng lên một cảm giác khó hiểu, nó không hiểu vì sao nó lại cảm thấy khó chịu, chẳng phải điều nó mong muốn nhất chính là trả thù hắn hay sao? Vậy thì tại sao bây giờ nó lại cảm thấy bực tức như thế này? Vừa đi vừa nghĩ, nó không hề để ý tới đèn đường đang chuyển sang màu xanh và ở đằng kia, một ciếc xe đang lao vút về phía nó với tốc độ rất nhanh.
- Thiên Vi, cẩn thận – Kevin hét lên và lao đến.
Tiếng hét của hắn lôi nó ra khỏi dòng suy nghĩ miên mang, nó ngẩn lên nhìn về phía trước và thấy mọi thứ bỗng trở nên trắng xoá.
Hắn đẩy nó ra và bị thương thay cho nó, may mắn là hắn cũng đã lách ra được, không thì chắc chắn hắn đi chầu trời thật rồi. Tuy nói vậy nhưng hắn bị thương cũng không nhẹ, cánh tay bị rách, máu nhỏ giọt xuống mặt đường nhưng hắn hoàn toàn không để ý đến mà chỉ lo lắng cho nó. Tuy không bị thương tổn gì trầm trọng nhưng do chấn động, nó đang cảm thấy sốc. Hắn lo lắng lay lay người nó, sợ hãi nói:
- Thiên Vi, em không sao chứ? Trả lời anh đi.
Nó vẫn không trả lời, mắt mở to đầy kinh hãi. Mãi một lúc sau, nó mới bàng hoàng quay sang phía hắn, môi mấp máy:
- Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
- Em suýt bị tai nạn đấy, em có thấy khó chịu đâu không? Có làm sao không? – Hắn lo lắng hỏi
- Anh bị làm sao thế? – Lúc này nó mới để ý tới hắn.
Chiếc áo hắn mặc đang bê bết máu, gương mặt tái mét, môi trắng bệch do bị mất máu. Hắn thở phào nhẹ nhõm rồi ngất đi, nó vội đỡ lấy hét, quýnh quáng gọi xe cứu thương. Tới bệnh viện, nó bị bỏ lại bênh ngoài, ngồi thẫn thờ nhìn vào khoảng không vô định, nó cảm lấy lo lắng, nó sợ hắn xảy ra chuyện không may. Lòng nó dâng lên một sự ấm áp nho nhỏ khi nghĩ tới việc hắn không màng tới mạng sống để cứu nó, nhưng ngay lập tức, những kí ức ngày xưa lại tràn về, lòng nó lại dâng lên một nỗi hận, nó lầm bầm:
- Đúng vậy, anh đừng tưởng cứu tôi thì tôi sẽ tha thứ cho anh, không đơn giản như vậy đâu.
Nó đứng bật dậy, toan bỏ đi, nhưng không biết vì sao, nó lại cảm thấy chần chừ, rồi nó quyết định ở lại, tự thuyết phục mình là do không muốn mắc nợ hắn, đợi khi biết kết quả rồi thì đi vẫn không muộn. Thế là nó ngồi yên ở đó, tiếp tục chờ đợi kết quả. Một vài tiếng trôi qua, cánh cửa phòng cấp cứu bật mở, cô y tá vội vàng chạy ra ngoài, nó vội chặn trước mặt cô ta, lo lắng hỏi:
- Tên đó, hắn ta làm sao rồi?
- Anh ta bị mất máu trầm trọng, cô có phải là nhóm máu B không? – Cô y tá hốt hoảng nói
- Phải, tôi là nhóm máu B – Thiên Vi gật đâu
- Được, vậy mời cô đi theo tôi, nhanh lên nào – Cô y ta
|
Sau khi cho máu, nó mệt mỏi nằm yên trên giường, đầu óc vẫn còn choáng váng do mất quá nhiều máu, nó vẫn không hiểu vì sao lúc đó nó lại nhất quyết truyền thêm máu trong khi cô y tá không đồng ý. Nghĩ ngợi một hồi, nó tự nhủ bản thân nó làm vậy là vì muốn trả nợ cho hắn, coi như từ nay, nó không còn mắc nợ gì hắn nữa. Đang nằm nghĩ ngợi, nó nhìn thấy cô y tá đẩy cửa bước vào, gương mặt vô cùng nhẹ nhõm. Nó vội hỏi:
- Cái tên đó, hắn sao rồi?
- Cô cứ yên tâm, anh ấy ổn rồi, may mà có cô truyền máu kịp thời – Cô ấy mỉm cười với nó – Bây giờ thì cô nằm nghỉ đi nhé, khi nào anh ta tỉnh dậy, tôi sẽ nói cô biết.
-không cần, tôi đi ngay bây giờ– Nó mỉm cười rồi xoay người bỏ đi, ánh mắt dường như vô cảm nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy nó có gì đó buồn lắm còn có đau khổ nữa, có phải lớp vỏ bọc mà nó cố tình tạo cho mình đã bị hắn phá đi một phần nào đó??
bước ra khỏi cổng bệnh viện , nó nhìn lên phía bầu trời đầy sao đó, bầu trời vẫn đẹp như vậy, giống như lúc xưa, nhưng mối tình của nó giờ đã không còn đẹp nữa, nó chỉ toàn sự đau khổ và hận thù.
lúc tỉnh dậy, hắn nhìn khắp căn phòng toàn màu trắng nhưng không thấy ai ngoại trừ cô y tá. cảm giác mệt mỏi lấn chiếm hắn, cố gắng ngồi dậy cơn đau đột nhiên truyền đến.
-ai đưa tôi vào đây???_hắn không thèm nhìn vào mặt cô y tá mà chỉ hỏi tùy ý nhưng nhất định phải có câu trả lời.
-là vợ của anh_cô y tá nãy giờ dùng ánh mắt mê mẩn nhìn hắn cũng trả lời theo trực giác
hắn không hỏi thêm vì nó không có ở đây thì chắc là lại bỏ mặc hắn rồi. hắn có cảm giác chưa bao giờ thất bại như bây giờ. một người cao to khỏe mạnh lại phải nằm bệnh viện, vợ thì không thèm quan tâm đến hắn. cho dù là người sắt đá đến mấy cũng đôi phần bị tổn thương.
-tôi có thể xuất viện chưa?????
-cho dù vợ anh đã truyền máu cho anh, nhưng theo tình trạng hiện giờ nên nằm nghỉ ngơi thêm vài ngày. bác sĩ nói........
-KHOAN ĐÃ!!! cô nói vợ tôi truyền máu cho tôi???nhưng ....nhưng cô ấy đang mang thai mà.nếu như...nếu như ảnh hưởng đến sức khỏe của cô ấy thì sao???
nghĩ đến đó, hắn thấy lòng mình như lửa đốt, hắn muốn chạy thật nhanh về bên cạnh nó. giật mạnh những dây truyền nước rắc rối kia đi, không cần thay đồ, hắn bắt tãi về ngay khách sạn.
vừa mở chưa được một góc cửa, hắn đã nghe tiếng nói của nó đang trò chuyện với ai đó.
-các người là một lũ ngốc!!! các người tưởng có thể hạ được tập đoàn lớn mạnh nhà hắn sao???tôi đây còn không dám mơ đến, các người nghĩ thật dễ dàng_hình như nó rất tức giận, hét lên với người nào đó trong điện thoại, qua khe cửa, hắn thấy sắc mặt nó tuy có chút nhợt nhạt nhưng cũng không đễn mức sức khỏe bị ảnh hưởng.
-tôi chỉ nói các người phá những công ty con do hắn đảm trách, các người lại ngồi đó mơ tưởng đến tập đoàn nhà hắn . nếu muốn chết thì cứ thử động vào họ đi. cứ làm theo lời tôi là được rồi._cúp điện thoại , nó mắng một câu"lũ vô dụng".
hắn đóng cửa phòng lại, sang một căn phòng khác( vì là khách sạn nhà hắn nên cả dãy vip này đã được bao trọn).gọi điện cho một người nào đó.
"thiếu gia, người có căn dặn gì ạ???"
- điều tra cho tôi những hành động trong thời gian về nước của thiếu phu nhân,tôi không muốn chờ lâu đâu.
không đợi tiếng đáp ứng của đầu dây bên kia, hắn đã ngắt điện thoại, bước về phía bức tường bằng kiếng có thể nhìn thấy cảnh biển kia. đứng trầm tư hồi lâu. quyết định thay đồ rồi về lại phòng.nó đang nằm ngủ trên giường, không biết rằng có một người đã bước vào. lại gần vali của nó hắn cầm lấy vali và cả điện thoại trên bàn sai người đem đi đốt hết rồi dặ dò ngoại trừ thức ăn bất cứ nó yêu cầu thứ gì cũng không được đáp ứng, sau đó leo lên giường ôm nó thật chặt, một cánh tay còn nhẹ nhàng đặt trên bụng nó vuốt ve đứ con chưa thành hình của họ.
|
những ánh nắng nhẹ màu vàng nhạt của buổi chiều xuyên qua tấm kính trong căn phòng, nó hơi động đậy rồi mở hẳn mắt ra,cảm thấy có gì đó ấm ấm đang đặt trên người mình, chính xác là tại vị trí bụng của nó. nhìn sang bên cạnh, thì ra là hắn, hắn đã ra khỏi bậnh viện từ khi nào??? ép bản thân mình không cần quan tâm đến hắn,lại nhìn xuống phía bàn tay đang đặt trên người mình, định đẩy ra nhưng một suy nghĩ ngăn hành động của nó lại "trong đó thực sự có đứa con của mình sao???à một đưa trẻ sẽ được sinh ra???không thể tin dươc, mình chỉ mới có 17 tuổi, lại đã phải có baby rồi!!"
không tự giác, nó cũng đưa tay nình đặt lên trên bụng cũng thử vuốt ve.. ngay chính lúc đó, trong lòng nó nảy lên một tình cảm đặc biệt, nó cũng không biết đó là gì. nó yêu đưa bé này ư??????không , thậm chí trước đó nó còn muốn lợi dụng đứ con này để trả thù cha của nó, nó làm sao có thể yêu thương đứa nhỏ này....
nó thật sư nhẫn tâm lợi dụng con của nó sao???
đứa trẻ không có tội
nó cũng đâu muốn có con với hắn
nó và đưa nhỏ này đều không có tội
KEVIN!!!người có tội là anh
cảm thấy càng nghĩ càng rối, nó gạt phắt cánh tay đó ra, bước xuống giường, định đi tắm cho đầu óc tỉnh táo hơn.nhưng mà...........vali của nó hình như không cánh mà bay. tại sao vali của hắn vẫn nguyên vẹn, còn của nó...........
nhất định là hắn ta giở trò. ngay lập tức, nó lôi con người đang say sư ngủ kia dậy để hỏi tội.
-anh ném hết rồi_hắn trả lời như chuyện đó là rất bình thường.
-TẠI SAO???_mặt nó vì tức giận mà đỏ hết lên, đứng bật dậy chỉ thẳng vào mặt hắn_ sao anh dám vứt hết quần áo của tôi. giờ tôi mặc bằng gì hả???
-mặc của quần áo của anh!!_ngước lên nhìn nó, hắn ngồi dậy mỉm cười_em bây giờ điện thoại, quần áo đều không có cho nên ngoan ngoãn ở trong này với anh. nếu cần gì thì nói với anh, em không được đi ra ngoài một mình hay liên lạc với bất kì một ai_ kéo chăn lên che đầu lại ngủ tiếp mặc kệ ai đó đang nổi điên vì bị giam lỏng không có lí do.
nó không biết tại sao hắn lại muốn làm như vậy nhưng cũng không thèm nói nhiều. lục tung vali của hắn lên, nó không chọn được cái nào phù hợp với mình, đồ của hắn đều quá rộng so với thân hình thon gọn của nó. quyết định lấy chiếc áo sơ mi màu trắng dài ngang đùi mình, nó để sang một bên rồi đem đồ đạc của hắn vứt hết qua cửa sổ.dù biết hắn sẽ sai người đi mua lại cái khác nhưng ít nhất nó cũng phải làm gì đó cho hả giận.hôm nay, hắn dẫn nó đi tham quan khung cảnh ở đây, chọn cho nó một chiếc váy màu trắng theo sở thích của hắn. nó cứ đòi hắn lấy chiếc váy màu đỏ nhưng không được chấp thuận.hắn thích nhìn nó có vẻ ngây thơ của một thiếu nữ 17 tuổi chứ không phải là vẻ đẹp quyến rũ nào đó.
suốt dọc đường , cánh tay hắn ôm chặt lấy chiếc eo của nó, như muốn đánh dấu vật sở hữu của mình. 2 người đi đến đâu cũng là tâm điểm chú ý của người khác, một số người khoa trương hơn lấy điện thoại ra để chụp ảnh .
-em có nhớ lúc nhỏ chúng ta đã nhiều lần tới bãi biển ở đây không??? em rất thích bãi biển này nên anh chọn nơi này làm tuần trang mật là để chúng ta có thể..........
-IM ĐI!!!_mặt nó trắng bệch, không đợi hắn nói hết câu nó đã chen ngang. đẩy hắn ra xa, nó không bỏ chạy mà xoay người nhìn thẳng vào hắn_tôi không bao giờ quên "kỉ niệm" của chúng ta, anh không cần nhắc nhở_nó nắm bàn tay thật chặt, tránh cho mình không tự chủ được mà xông vào đánh con người này.
nó tiếp tục bước đi, vẫn bên cạnh hắn nhưng sao hắn cảm thấy xa xôi quá , giống như chỉ cần chạm nhẹ vào bóng hình đó thì nó sẽ bị biến mất. chỉ im lặng đi theo sau ngắm nhìn .ánh sáng đã biến mất chỉ còn lại màn đêm, màu đen tăm tối đó sao giống với trái tim không một lối thoát của hắn quá.
----------
|
2 năm sau
mọi chuyện vẫn xảy ra bình thường,đúng như dự đoán, nó vừa về cũng là ngày mà anh trai nó kết hôn. nó sinh được 1 cậu nhóc , jun và elly thì 1 cặp trai sinh đôi.hắn đã tốt nghiệp sớm khóa học để về tiếp quản sự nghiệp của gia đình, nó xin nghỉ 1 năm để dưỡng thai và sinh con.tuy sống trong cùng một căn nhà nhưng tình cảm giữa 2 người vẫn không tiến triển được thêm bước nào, cho đến một ngày, không biết đó là sự may mắn hay bất hạnh của nó.
------------- giới thiệu tí nha:
con của nó và hắn: nhóc zin,hơn một tuổi,sắc đẹp????=>giống cha mẹ
con của jun và elly: anh là win còn em là rin
------------------
-cậu đi chơi như vậy thì ai giữ nhóc zin???_hana vừa trò chuyện vừa lựa vài món đồ chơi con nít trong cửa hàng dồ chơi.
-nó theo kevin đễn công ty rồi, 2 cha con đó bám với nhau như hình với bóng,mình không biết mừng hay là bòn đây
-không lẽ mỗi lần cậu đi học là nhóc zin lại theo kevin đễn công ty hả??
-biết sao giờ, anh ta còn hào hứng nữa là đằng khác, đã vậy mình cũng không cản.
-cậu thiệt là...........thôi ,để mình ra kia lựa vài bộ quần áo
hana đi được một lúc thì điện thoại của nó vang lên, là của ắn,hắn gọi cho nó.nhấc máy lên,vẻ mặt lúc đầu băng giá bao nhiêu thì sau khi đầu dây bên ki lên tiếng, nét mặt cua nó còn vui hơn là nhặt được vàng.
-con trai , con gọi mẹ hả???
chỉ nghe thấy đầu dây bên kia tiếng gọi mẹ của 1 cậu nhóc còn đang tập nói,tiếng nói chưa dược chuẩn lắm. đi ra ngoài để nghe được rõ hơn vì tiếng nhạc trong cửa hàng quá ồn ào.
vừa ra đứng được vài giây thì 1 đứa nhỏ chạy ngã từ đằng sau, vô tình đẩy no ra phía ngoài.chiếc điện thoại trên tay cũng rới trên mặt đất.một chiếc xe cấp cứu nhanh chóng đưa nó và bệnh việnđược biết tin nó gặp tai nạn, hắn ngay lập tức ôm nhóc zin chạy đến bệnh viện, nhìn ánh đèn của phòng cấp cứu sáng đã gần 3 tiếng đồng hồ, ngược hắn mỗi giờ, mỗi phút đều như bị thắt lại.
khi ánh đèn đó vụt tắt, hắn không dam đứng lên,sợ rằng bác sĩ sẽ nói điều gì đó, mà điều đó lại liên quan đến cuộc dời của hắn, là người quan trọng nhất đối với hắn.cho tới khi vị bác sĩ đó tới đứng trước mặt chào hắn, hắn không còn để ý được nhiều nữa, chỉ cứng nhắc hỏi một câu_cô ấy......phẫu thuật thành công chứ???_
-anh không cần phải lo, cô ấy bị chấn thương ở đầu, không có gì nguy hiểm, nhưng mà.........
-NÓI!!!!!!!!_quá sốt ruột ,hắn hét lên làm cho cả vị bác sĩ lẫn nhóc zin bị giật mình, vội ôm con vào lòng vỗ nhẹ để cho bớt sợ hãi, hắn nhìn bác sĩ với ánh mắt" CỨ TIẾP TỤC NÓI"
-nhưng mà...có thể cô ấy sẽ bị mất trí nhớ , còn chuyện có hồi phục trí nhớ được hay không còn chưa biết
-mất trí nhớ???? bây giờ có thể vào thăm được chưa????
-có thể. nhưng khoảng vài tiếng nữa bệnh nhân mới tỉnh lại_nói xong , bác sĩ đi thẳng không dám nhìn lại con người đang đứng ôm đứa bé, ông ta sợ rằng chỉ cần quay đầu lại, chắc chắn một điều, cuộc đời sẽ thê thảm.
|