nó cảm thấy đầu một trận đau nhức,điều mà nó thấy đầu tiên khi mở mắt ra là một anh chàng trẻ tuổi đang ngủ, chắc chỉ mới 21 hay 22 tuổi, hai tay ôm chặt một cậu nhóc có khuôn mặt như thiên sứ nhưng...tại sao 1 đứa bé như thế lại nhìn chằm chằm nó cười một cách ngây ngô,nó bước xuống giường, tiến về phía đứa bé,cúi xuốngthử nhấc cánh tay đang ôm chặt đứa trẻ lên, như giải thoát khỏi gông xích, thằng nhỏ vội dang 2 tay ôm vào cổ nó, đòi nó bế lên.
tuy rằng nó thấy vẫn còn hơi đau nhưng vẫn cố gắng bế nhóc con mới hơn 1 tuổi này, nhưng chỉ ngay sau đó, tiếng gọi mẹ yếu ớt của thằng nhỏ này làm cho nó sững lại,
nó có con?????
thằng nhóc này là con nó????
vậy nó có chồng rồi sao????
không lẽ........là người đang ngủ trên chiếc ghế salon kia????
bao nhiêu cau hỏi vây quanh làm đầu nó càng đau hơn lúc đầu.lúc này, một lực đạo đỡ lấy thắt lưng nó và một tay thì ôm thằng nhóc kia rời khỏi người của nó. bây giờ nhìn kĩ, thấy anh ta thật đẹp trai, một người đàn ông mà có vẻ đẹp khiến cho người ta phải nín thở.bầu không khí im ắng làm cho nó nó thấy ngượng ngùng, hai má hơi ửng hồng.
thật ra từ lúc nó bước xuống giường thì hắn đã phát hiện ra nhưng vẫn chờ xem nó sẽ làm gì.tới lúc nghe thấy tiếng kêu đau của noa, hắn mới mở mắt, chỉ thấy 1 tay nó vẫn ôm chặt zin còn mắt thì nhắm chặt,cái đầu lắc thật mạnh, có lẽ để giảm bớt cơn đau. khi thấy nó đỏ mặt chỉ vì hắn chạm vào người, mắt hắn lóe qua tia ngạc nhiên nhưng nhanh chóng mất đi.
đỡ nó lên lại trên giường bệnh_em đừng có chạy lung tung nữa, nghỉ ngơi cho khỏe đi_
-anh là.............?
-chồng em!!đây cũng là con em_hắn biết nóddang thắc mắc điều gì, Nó ĐÃ THẬT SỰ BỊ MẤT TRÍ NHỚ.
-không thể nào!!!anh còn trẻ như vậy......
-để xuất viện nói tiếp, bây giờ em phải nghỉ ngơi, mau nằm xuống_lời nói của anh ta như một loại bùa chú, khiến người ta không thể không nghe theo.chihnos cũng thăc măc tại sao mình lại làm theo lời hắn, nhưng khi nhìn lại thì thấy mình đã nằm xuống từ bao giờvậy là đã 3 tháng kể từ ngày mà nó chuyển về sống tại căn biệt thự của người tự xưng là chồng của nó. nó cũng đi học, "một nơi xa lạ" có lẽ nó đã từng quen biết những người ở đó.
hắn cũng thường kể cho nó nghe về những chuyện trước đây đã từng xảy ra,thì ra là nó và hắn có hôn ước , 2 người "yêu nhau" từ lâu nên mới kết hôn .nhóc zen là con của nó ,ngoài ra nó còn có nững đứa bạn thân và anh trai.
hắn biết làm như vậy thì khi nó nhớ lại mọi chuyện sẽ càng hận hắn hơn nhưng hắn vẫn không hối hận, có thể để nó quên đi mọi chuyện, sống một cuộc sống hạnh phúc bên cạnh hắn, như vậy là thõa mãn rồi.không giống như trước đây, hắn thường xuyên về nhà, cả nhà 3 người cùng nhau đi dạo, đi ăn tối,không khí trong căn nhà không còn lạnh lẽo ,ngày nào cũng tràn ngập tiếng cười của của trẻ con và một cặp vợ chồng hạnh phúc, tuy có thể là trong một thời gian ngắn.
hôm nay ,hắn cũng lấy xe chở nó đến trường,họ vẫn là tâm điểm chú ý của mọi người, không quan tâm nhiều như vậy, hắn hôn tạm biệt nó rồi định lên xe đến công ty .nó chuẩn bị vào lớp thì nghe thấy đằng sau có tiếng gọi giật lại.
-này,cô hạn h phúc quá nhỉ, đúng là đồ mặt dày, bị kevin đá rồi còn dựa hơi gia đình để kết hôn với anh ấy_triệu hà từ lúc thấy nó và hắn tình tứ bên nhau đã không chịu nổi, muốn xông vào đánh nó một trận.
-cô là ai???ăn nói kiểu gì kì vậy???
-thì ra tin đồn cô mất trí nhớ là sự thật, cô không nhận ra tôi là đúng. tôi trịnh trọng tuyên bố cho cô biết. tôi là bạn gái của kevin, chỉ tại cô mà chúng tôi mới chia tay, cô đúng là không biết xấu hổ.
thẫn thờ ngồi trên chiếc giường phòng ngủ, nó liên tục suy nghĩ về những lời nói của cô gái đó. có thật là hắn chỉ cưới nó vì gia đình bắt ép không,hắn không yêu nó sao??? những điều này cứ ám ảnh nó, đến khi có người mở cửa phòng đi vào mà nó cũng không biết.
-zen ngủ chưa dậy hả- nhìn về phía trên giường có một tiểu thiên sứ đang say sưa ngủ, hắn chợt mỉm cười ,đó là đưa con của hắn, là minh chứng cho tình yêu của hắn với người con gái mà hắn yêu, mặc dù có dùng một chút thủ đoạn.
không trả lời trực tiếp câu hỏi của hắn mà nó hỏi ngược lại 1 câu_anh thực sự yêu em chứ???_trong đôi mắt đó ẩn chứa sự mong đợi, càng giống như cầu xin hơn.
-em..............._hơi hoảng hốt trước sự thay dổi dột ngột của nó, hắntuwj nhủ chính mình phải bình tĩnh_em đang nói gì thế, anh rất yêu em mà_điều này là sự thật, chỉ có điều hắn không có cơ hội để nói ra thôi.
nhìn thái độ hơi không tự niên của hắn, mối nghi ngờ trong nó càng tăng thêm, cố mỉm cười một cách tự nhiên nhất , coi như không có chuyện gì. nó lấy lí do ra ban công hóng gió, thật ra nó muốn cho người điều tra về cuộc sống trước đây của nó, nó không muốn tin đây lại là sự thật nhưng lời nói của cô gái đó thì sao? cả thái độ kì lạ của hắn nữa.
sau 10 phút , chiếc điện thoại đang cầm trên tay rung lên, nó chần chừ không nghe, nói đúng hơn là không dám nghe.nhưng nội tâm thúc giục, nó muốn biết sự thật, sự thật về nó, sự thật về cấi gia đình mà nó đang sống.tay run run , nó từ từ đưa điện thoại lên, điều mà nó không muốn nhất cũng đã xảy ra.
-anh có điều tra kĩ không, có nhầm lẫn gì không???
"đó là thông tin chính xác, cô chủ, cô còn ra lệnh cho chúng tôi phá công ty của cậu kevin mà"
nó thấy có gì đó níu níu lấy chiếc váy của mình, thì ra zen mới tập đi nên hiếu động, vừa ngủ dậy đã chập chững ra chỗ nó đứng. tắt diện thoại, nó bế con lên, nhìn vào phòng, ngừoi mà thời gian qua nó thực sự coi là chồng đang ngồi trên giường nhìn nó mỉm cười, có lẽ anh ta không thấy đựoc những giọt nước mắt của nó đang rơi.
tuy mỉm cười nhưng trong lòng hắn biết, có lẽ nó đã phát hiện ra sự thật nhưng hắn vẫn không muốn thừa nhận, hắn sợ thời gianqua chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ hạnh phúc, hắn cũng không muốn tỉnh lại nữa.bây giờ hắn nên làm gì , nó sẽ lại không để ý đến hắn như trước đây sao, không, hắn phải làm gì đó, trước khi nó trở lại như xưa thì hắn phải ngăn nó lại, phải làm gì đây, nằm dài trên giường ,hắn gác tay lên đầu suy nghĩ.nhất định phải làm gì đó trước lúc nó nhóe lại mọi chuyện.-cậu chắc chắn muốn làm như vậy chứ??_ngồi trong một căn phòng sang trọng, đây là căn cứ bí mật của bọn hắn, jun nhìn chằm chằm vào đứa em rể đang nhỡn nhơ chơi với zen mà không lo lắng hay tỏ thái độ gì.
đáp lại hắn chỉ cười nhạt_những việc mình đã quết định thì không ai có thể lay chuyển, giứp mình đi, anh vợ!!!. một khi kế hoạch thành công, chắc chắn cô ấy sẽ tha thứ cho mình_
kể từ lúc biết được sự thật, nó tuy không tỏ thái độ gì với hắn , nhưng luôn trốn tránh, không khí im lặng cứ bao trùm lấy căn nhà, hắn chịu đựng không nổi cái sự thay đổi này của nó, nếu như lúc trước nó hung dữ thì hắn còn khống chế nó, nhưng bây giờ cả một câu nói nó cũng lười mở miệng.
- ngày mai em chuẩn bị đi, ngày mai anh dẫn em tới một nơi này_nói xong hắn leo lên xe đến công ty.
nó cảm thấy buồn và lạc lỏng, nó thấy mình bị chính người mà mình có tình cảm bao lâu nay lừa. bây giờ nó không biết nên phản ứng như thế nào mới đúng.
nổi cáu ư?? nó cũng từng muốn như vậy, nhưng khi nhìn thấy hắn ôm đứa con mới hơn một tuổi, đứng mỉm cười hướng nó, nó lại không nỡ làm như vậy.
hòa giải??? càng không được, hắn từng phản bội nó, còn lừa dối nó trong suốt khoảng thời gian nó mất trí nhớ, nó càng nghĩ càng thấy không thể nào tha thứ.
ó chỉ còn biết im lạng, mặc dù biết như vậy mọi việc sẽ không được giải quyết nhưng nó muốn yên tĩnh, yên tĩnh để suy nghĩ, không muốn nói chuyện với hắn.
|
nó không biết vì sao nó lại dẫn nó tới một cánh đồng cỏ màu xanh nhưng cảm giác quen thuộc tại nơi đây khơi lên trí tò mò của nó, im lặng và đi theo sau hắn. không bao lâu, hai người tới một ngọn đồi nhìn rất đẹp.tại sao nhìn nơi này nó lại muốn khóc đến vậy, một nỗi buồn cứ bám lấy nó chăng, nơi này...nó đã từng đến???
-nơi này...chúng ta đã từng đến_nhìn thấy vẻ mặt kì lạ của nó, hắn lưỡng lự giải thích
- lúc nào
-lúc chúng ta còn bé, không chỉ có chúng ta mà còn có mấy người kia nữa.
-chúng ta tới đây để làm gì??
-chỉ muốn tới chơi thôi, em không thích sao??
nó không trả lời mà quay xung quanh để nhìn thật kĩ nơi này _em ngồi xuống đây_ hắn chỉ vào chỗ bên cạnh mình.
nó ngồi nhìn ra xa, không biết nên nói gì, mà cũng không muốn nói. chợt hắn nắm lấy tay nó_anh biết là em đã biết hết mọi chuyện, nếu như anh nói anh yêu em thật lòng, em có tin không???_
lắc đầu, nó quay mặt nhìn hắn_hiện giờ không tin, có lẽ trước kia cũng vậy_
.......
tại một nơi khác, có 3 chiếc moto đang chuẩn bị khởi hành_chúng ta xuất phát thôi_jun đội chiếc nón bảo hiểm kín đầu, hầu như là không thấy mặt. ken và denny cũng nhanh chóng leo lên xe và chạy theo.
.......
-hôm nay chúng ta nói rõ mọi chuyện được chứ???
- anh muốn nói gì???
-anh không phản bội em , những thứ đó chỉ mình em tưởng tượng ra thôi_hắn nhìn sâu vào trong đôi mắt nó, chân thành nói ra lời nói mà 6 năm trước chưa kịp nói ra.
-nếu anh chết, có lẽ tôi sẽ suy nghĩ lại_nó đứng lên bỏ đi
nhìn theo lưng nó, hắn mỉm cười một cách khó hiểu -"tuy mất trí nhớ nhưng em vẫn vậy, anh biết em sẽ noi những lời này mà"_nghĩ vậy hắn tự cười khổ mình, đứng lên nhìn về phía con đường mòn có 3 chiếc xe đang đứng chờ ở đó, hắn gật đầu nhẹ.
phát súng nổ lên làm bước chân của nó dừng lại, chỉ thấy sau đó có 3 chiếc moto chjay ngang qua. hắn đâu rồi, không phải vừa nãy còn đứng đó sao?? vội vàng chạy lại, hắn đang nằm trên một vũng máu, hình như là bị thương ở tim, thấy hắn ôm ngực một cách đau đớn.trên dãy ghế trước phòng cấp cứu,nó suy nghĩ về nhữ điều mình đã nói, có phải nó thật sự muốn hắn chết mới tha thứ cho hắn?? nhưng tai sao nó cảm thấy tim mình lại đau như vậy, đầu một trận đau đớn khiến nó đưa hai tay ôm thật chặt lấy đầu, những hình ảnh vừa lạ vừa quen cứ càng lúc hiện ra càng nhiều.
phải, nó đã nhớ lại, vậy thì sao chứ, bây giờ nó không quan tâm gì hết, chỉ cần hắn tỉnh lji, chỉ cần hắn không có chuyện gì, nó đồng ý buông xuôi, nó muốn sống một cuộc hạnh phúc của gia đình, bên cạnh người nó yêu, không muốn trốn tránh vấn đề này nữa, nó nên đối mạt với sự thật rằng người duy nhất trong cuộc đời này nó yêu không ai ngoài hắn.
-anh ấy sao rồi_vị bác sĩ vừa bước ra khỏi căn phòng cấp cứu, nó đã tiến tới trước mặt ông ta hỏi ngay lập tức.
-anh ta....anh ta..không nguy hiểm đến tính mạng, bị thương không nặng sẽ nhanh chóng hồi phục thôi. bây giờ cô đi theo tôi để làm một số giấy tờ.
tuy cảm thấy nghi ngờ về thái độ của vị bác sĩ kia nhưng nó chỉ cần biết hắn an toàn là quá đủ.định mở cửa phòng bước vào thì:
-mày làm vậy có hơi quá không, rõ ràng chuẩn bị áo chóng đạn mà cứ làm như bị thương thật,còn chơi cả máu giả, không sợ bị phát hiện hả??_ ken , jun và denny đang ngồi gần giường bệnh nơi mà thằng em rể đang đắc chí với kế hoạch thành công.
nó lại bị lừa??? một lần nữa bị lừa. dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo ngoài cửa phòng bệnh, nó suy nghĩ về mọi việc.nó mệt mỏi với chuyện cứ thù ghét thế này rồi,phải chăng tha thứ là cách giải quyết tốt đẹp. thật ra đay cũng là bài học đoi voi nó, nếu không với bản tính cố chấp của mình nó sẽ không bao giờ chịu thừa nhận rằng nó vẫn yêu hắn.
mọi người bây giờ ai cũng có một cuộc sống tốt đẹp, jun và elly là cặp vợ chồng trẻ với 2 đứa con, ken và lina thì đang hưởng thụ cuộc sống của một đôi tình nhân chỉ có cặp denny và hana là luôn cãi nhau nhưng người trong cuộc tối, người ngoài cuộc sáng , mọi người đều nhận ra cả 2 đều cảm đối phương nhưng lại gặp mặt là gây chiến, rồi họ cũng sẽ sớm nhận ra tình cảm của chính mình và của người ấy.
vậy nó cũng nên bắt đầu xây dưng lại tình yêu đã bị bỏ lỡ từ mấy năm trước, có lẽ quyết định này là đúng, như vậy tất cả mọi người sẽ vui vẻ kể cả nó.mỉm cười thật tươi nó mở cửa phòng bệnh bước vào.
trái tim nhẹ nhõm , ánh nắng bên ngoài kia cũng rạng rỡ hơn, sao trước đây nó không nhận ra cuộc sống lại tốt đẹp đến vậy.
.............. vài ngày sau, triệu hà cũng bị đuổi khỏi trường và có lệnh cấm không được nhập học vào bất kì trường học nào vì có người đã "giở thủ đoạn". tuy nó đã nói nên tha thứ mới là giải pháp tốt nhất nhưng...còn tùy vào người.
----------------HẾT--------------------------------
|