Thục Nữ PK Xã Hội Đen Full
|
|
Thục Nữ PK Xã Hội Đen Full Thuấn Gian Khuynh Thành
|
Người vợ hiền thục trong hiện thực là một người vợ như thế nào?
Hay than thở, oán trách, không biết quản lý tiền bạc, không theo kịp thời đại, thậm chí cả đời coi chồng là ông trời ?
Có rất nhiều tác phẩm văn học và điện ảnh đã miêu tả về cuộc sống bi thảm của những người vợ như thế, cùng với những đau khổ vất vả mà họ gặp phải sau khi bị bỏ rơi, và cả những giọt nước mắt ngắn dài của những người vợ hiền thục sau khi các đức ông chồng này hối cải tỉnh ngộ.
Nhưng rất hiếm thấy những câu chuyện đại loại như, những người vợ đó cuối cùng cũng có cho riêng mình một cuộc sống vui vẻ. Vui vẻ đi tìm tuổi xuân tiếp theo của mình, vui vẻ cự tuyệt sự quay đầu của chồng cũ lãng tử.
Lúc mới viết cuốn sách này, tôi chính là muốn thay đổi một góc nhìn viết lên câu chuyện người phụ nữ độc lập, tự cường sau khi bị bỏ rơi. Nại Nại tuy không thông minh, có lẽ cũng là một trường hợp trong hàng trăm trường hợp bình thường khác.Thậm chí ở Nại Nại còn có một chút tự ti, càng đáng sợ hơn là trên người Nại Nại từ trên xuống dưới đều phát ra một thứ cảm giác về một người vợ hiền, mẹ đảm đến mức khiến người ta nghẹt thở. Một Nại Nại chẳng có thứ gì, lại là viên ngọc vô giá trong mắt Đại ca xã hội đen Lôi Kình.
Tình yêu cứ như thế bùng phát và không thể thu hồi lại được, sự đau đớn của hôn nhân tan vỡ khiến Nại Nại trưởng thành, học được cách tôn trọng bản thân và cũng khiến Lôi Kình cam tâm tình nguyện tiến tới hôn nhân. Ai dám nói đây không phải là một kết cục viên mãn? Rốt cuộc thì đá kim cương cũng có thể luyện thành một sợi chỉ mềm.
Cuốn tiểu thuyết nổi tiếng “Chưa tàn, chìm nổi” là bộ tiểu thuyết đầu tiên của tôi, cũng là tiểu thuyết tình cảm lịch sử đầu tiên. Sau đó tôi cũng từng viết một số câu chuyện về gian khổ và phấn đấu, “Nghe nói anh yêu em” là một trong số đó. Khi viết đến “Thục nữ PK Xã hội đen”, tôi thay đổi phong cách vốn có, dùng ngôn ngữ thoải mái nhẹ nhàng thông thường để miêu tả câu chuyện của một người vợ hiền thục gặp gỡ anh cả của xã hội đen. Sao Hỏa và Trái Đất vốn không thể gặp nhau cuối cùng lại gặp gỡ dưới sự sắp đặt của tôi. Họ cứ tiếp tục đi sẽ là một con đường đầy hoa, cho đến tận bến bờ hạnh phúc.
Cuốn sách này, tôi rất muốn cổ vũ những người phụ nữ đã ly hôn đọc, câu chuyện có thể hơi khoa trương, nhưng những cảm xúc trong đó đủ chân thật. Chỉ cần chúng ta có thể học được tính cách lạc quan yêu đời của Nại Nại để thay đổi tâm thái của mình, một cảm xúc mới, bến đỗ hạnh phúc tiếp theo sẽ đợi chúng ta ở một nơi không xa.
Nếu chúng ta không lau khô đôi mắt đong đầy lệ, thì sao có thể nhìn thấy rõ con đường phải đi phía trước?
Sau “Thục nữ PK Xã hội đen” còn có một số tiểu thuyết khác cùng thể loại, mục đích của tôi chỉ có một, tôi hy vọng có thể cổ vũ tất cả phụ nữ đi tìm phần hạnh phúc vốn thuộc về chính mình. Không cần biết “người đó” của bạn làm nghề gì, tuổi tác bao nhiêu, thậm chí là người bạn thanh mai trúc mã từ khi còn nhỏ hay gì đó thì tất cả cơ bản đều nên chủ động tấn công.
Khi tình yêu đến, chúng ta “đã được đóng gói chờ gửi đi”. Khi bạn quyết định tiến tới tình yêu thì anh ấy chính là của bạn.
Thuấn Gian Khuynh Thành 2011.02.18 Bắc Kinh
|
Chương 1 : Mong một lần ly hôn để được một bài học
Mẹ Nại Nại nói: “ Chuyện này của hai đứa mẹ không quản nổi, nếu như con muốn ly hôn thì cứ ly hôn, ly hôn xong thì thuê một chiếc xe chở tất cả đồ gia dụng, điện máy về.”
Chỉ một câu nói của mẫu thân đại nhân, Tần Nại Nại lập tức coi như thánh chỉ, cầm theo hộ khẩu, giấy đăng kí kết hôn, chứng minh thư cuống cuồng chạy tới toà án nhân dân làm thủ tục xin ly hôn.
Chỉ có mình cô tới, toà án người ta không cho phép ly hôn, Nại Nại vô cùng kính phục trước thái độ nghiêm túc, đầy trách nhiệm của đồng chí nhân viên làm việc tại toà án, nhưng cô vẫn nhất định phải ly hôn.
Vào đại học, đi làm, kết hôn. Cả đời của Nại Nại đều được người khác sắp đặt, đường đi nước bước. Mỗi một bước đi đều do mẹ Nại Nại đứng phía trước an bài sẵn, hoặc đều do Lữ Nghị dẫn đường, cô vĩnh viễn chỉ là kẻ bước theo sau mà thôi, căn bản không cần phải động não nghĩ ngợi, suy tư là vì sao lại thế hay rốt cuộc phải làm thế nào.
Chỉ duy có lần này, cô muốn kiên quyết dù chỉ một lần.
* * *
Thực ra hôm ấy, Nại Nại chỉ nhìn thấy hai bóng người trong chiếc xe mà biển số quá đỗi quen thuộc với cô. Cô gái đó tươi cười rạng rỡ, còn chồng Nại Nại thì đang rướn lên liên tục hôn hít cô gái, nhiệt thành dồi dào sức thanh xuân, ngọt ngào và cũng đắm say.
Nại Nại không phải là một phụ nữ kiên cường, cho nên cô không thể xông tới đó, áp mặt vào tấm kính, dữ dằn gọi cửa được. Cô càng không dám la hét chửi bới Lữ Nghị, mắng anh ta rằng anh ta thật vô cùng ghê tởm.
Đúng vậy, thật ghê tởm!
|
* * *
Ngày đó, khi hai người họ vẫn còn học đại học, Lữ Nghị là chủ tịch hội học sinh. Tân sinh viên nhập học chính là một thời cơ tốt nhất để sư huynh các khoá tranh giành các tiểu sư muội mới vào trường. Anh thân là một lãnh đạo, tất nhiên phải bá chiếm cô tân sinh viên hoa khôi mới đẹp nhất là Nại Nại rồi. Năm đó, anh 22 tuổi, còn cô mới chỉ có đôi chín.
Tình tứ thân mật, thề non hẹn biển, tất cả những chuyện tình cảm lãng mạn họ đều đã làm, Nại Nại cảm thấy thật sự có thể trao thân gửi phận cho người như anh, nên vừa tốt nghiệp đại học họ đã kết hôn. Ai ngờ, mới chỉ mười năm yêu nhau, bảy năm vợ chồng mà họ đã phải đối mặt với tình cảnh khốn khổ thế này!
Hiện nay, sự nghiệp anh thành đạt, có nhà ở hoa viên Áo Gia, một mục tiêu phấn đấu nỗ lực suốt đời của bao người. Vậy mà họ đã có. Còn cô hiền lương thục đức, ngoại trừ chưa sinh được cho anh đứa con nào, thì không thể tìm ra bất cứ khuyết điểm khác.
Cho nên Nại Nại trước giờ luôn nghĩ bản thân chưa bao giờ sai cả.
Chỉ riêng hôm ấy, Nại Nại đã đứng ở góc phố nghĩ rất lâu, cơn gió cuối thu lạnh thấu xương, thế nhưng chẳng thể địch nổi cái lạnh lẽo khiến cô phải bật lên run rẩy vào lúc này. Cô đang thực sự suy nghĩ, phải chăng cô đã thật sự sai lầm?
Sai ngay từ lúc đầu, và sai cho tới tận bây giờ.
Bạn bè thường nói, Nại Nại chính là một tiểu công chúa được nâng niu chăm sóc điển hình thời nay. Màng bảo vệ nhân tạo ấy luôn hoàn hảo hữu dụng, làm cho con người cô có chút gì đó ngây thơ, đơn thuần. Thế giới của cô chỉ có một mình Lữ Nghị, anh chính là tất cả thiên địa với cô. Nếu như có một ngày, Lữ Nghị đi công tác và không bao giờ quay về nữa, thì kết cục của cô hoàn toàn có thể thấy trước. Điều duy nhất có thể xảy ra chính là cô sẽ từ từ chết đói.
Thậm chí cô cũng quên mất phải dùng đôi tay xây dựng cuộc sống thế nào, không đúng, chính xác là cô ấy chưa bao giờ dùng đôi tay mình để xây dựng cuộc sống. Cô vẫn luôn là người há miệng chờ sung.
Thế còn bây giờ? Liệu cô có thể phán đoán rõ ràng lí trí về tương lai sau này của mình?
Cô gái đi cùng với Lữ Nghị có một đôi mắt hút hồn, xinh đẹp thuần khiết. Vì đang ngồi ở ghế ngồi phía trước, nên tất cả những gì nhìn thấy chỉ có thể là một góc áo, đó là màu xanh nước biển tươi trẻ mà đã rất lâu rồi Nại Nại không dám mặc nữa, tươi trẻ tới mức khiến người ta phải xao lòng. Anh ôm lấy bờ vai của cô gái, cô gái thì cười ngọt ngào tựa đầu vào ngực anh, đôi môi họ gặp nhau. Đây chính là ân ái ngọt ngào, cũng là thứ đã rất lâu Nại Nại không còn thấy nữa.
Nại Nại quyết định lặng lẽ quay người bước đi, cúi đầu đá những hòn đá trên đất, nỗ lực khống chế toàn thân run rẩy. Lúc lấy điện thoại từ túi xách ra, những ngón tay thon gầy của cô gần như nhấc không nổi cái sản phẩm công nghệ điện tử nặng nề ấy.
Sau khi bấm đủ 11 số, như dùng hết sức lực cả đời mình, cô thậm chí còn có chút mơ hồ, hình như anh bảo cô thiếu một số, nếu mà như vậy, cô sẽ không phải đối mặt với những bất tiện và tra hỏi tiếp đó.
Khi điện thoại kết nối, cô lại thở dài, lặng lẽ đứng ở góc cuối lầu nhìn về phía chiếc xe, thái độ của Lữ Nghị khi nhấc máy vẫn thản nhiên, ôn tồn như mọi khi nằm trên giường cùng cô. Nại Nại lại lần nữa thở dài, lần này chính vì thái độ của anh, cô cảm thấy vô cùng đau thương.
|
Người đàn ông mà cô yêu thích cuồng nhiệt năm đó, không biết từ lúc nào đã trở nên giỏi ngụy trang đến thế, trong điện thoại, anh vẫn rất bình tĩnh, nếu như không biết trước chân tướng, có lẽ không ai có thể cảm giác được chiếc hôn nồng nhiệt ngọt ngào của anh với người phụ nữ khác chỉ vài giây trước đó.
“ Alô, ông xã, tối nay anh có về nhà không?” giọng của Nại Nại rất nhỏ, rất nhỏ. Nhưng cô biết anh có thể nghe thấy.
“ Có chứ. Đợi chút nữa là anh về tới nhà ngay.” Câu trả lời khẳng định của anh cũng giống như bao câu trước đó thôi.
Cảm giác của Nại Nại lúc này rất phức tạp, đau đớn, chua xót, cuối cùng là đắng cay. Cô mím chặt môi, thở dài, rồi tiếp tục hỏi: “Ông xã, có ai ở cùng anh không?”
Lữ Nghị quá thông minh, anh đột nhiên quay đầu lại. Chỉ tiếc rằng, sau khi hỏi xong, Nại Nại sớm đã lặng lẽ trốn mất rồi, cô tựa sát vào tường, nhắm chặt đôi mắt lại.
Không chờ anh trả lời. Nại Nại đã dập điện thoại. Cô cất điện thoại vào túi, bắt đầu những bước tiếp theo.
|