Em Nợ Anh
|
|
Chap 4: Chăm sóc
“Tiểu thư, không lẽ người phải chăm sóc Dương Hoài Thiên thật à?” – Ely hỏi nó bằng khuôn mặt lo lắng.
“Uhm” – Nó gật đầu
“Nhưng tiểu thư là người kế thừa của Williams sao có thể chăm sóc người khác ạ?” – Trần quản gia xen vào.
“Hai người nghe cho rõ đây, dù là nhất đại tiểu thư thì ta cũng phải trả ơn ân nhân của mình”
“Vâng, Ely/ lão biết rồi ạ” – Ely và Trần quản gia không nói gì hơn vì khuôn mặt của nó đang biến đổi thành tức giận.
Nhà tên khìn khìn…
Tinh tong ting tong…. Tinh tong ting tong…
“Dương Hoài Thiên” – Một giọng nữ rất ư là “dịu dàng” nói.
Từ xa nó đã nghe được tiếng bước chân bịch bịch gấp rút. “Tên bạn cùng bàn” ra mở cửa, dù bình tĩnh nhưng nó rất hốt hoảng vì tên bạn này đầu tóc thì xù lên, khuôn mặt ngái ngủ…
“Chào” - nó mở đầu câu chuyện sau khi lấy lại bình tĩnh.
“Chào Di.” – Cậu ngáp dài ngáp ngắn
“Nhìn lại mình đi” – nó nhìn cậu “Hơ, Á,…” –Cậu nhìn lại mình hét toáng lên, làm con Luky nhà hàng xóm phải sủa “gâu, gâu” một cách dữ tợn.
Nó lắc đầu, bước vào trong. Liện bị cậu chặn lại. Nó ngước nhìn…
“Chuyện gì?”
“Di tôi đang bị thương cậu chải tóc giúp tôi nha”
“Hả?” – Lúc này nó hơi mất bình tĩnh. – “Đùa à!”
“Nghen nghen” – Cậu liền dùng đôi mắt cún con nhìn nó.
Bỗng…
Rầm… “Đùa hả Hoài Thiên, đừng có được nước làm tới, chị à, tên khìn khìn này không muốn vậy chúng ta về thôi há?” – Một giọng nói nhẹ nhàng thốt lên, còn chân của chủ nhân giọng nói đó đang đạp…cậu!!!
Nó tiến lại gần, đỡ cậu dậy, lôi xềnh xệc cậu lên tầng hai, tìm phòng cậu rồi thảy cậu vào đó.
“Đau” – Cậu rên
“Ừ, cho bỏ tật, thay đồ rồi xuống dưới ăn sáng, sau đó cùng đi học…” – Nó nhìn cậu qua cái kính dày cộm.
“Hjx, uhm” – Cậu gật nhẹ cái đầu.
Lát sau, phòng ăn…
“Ăn đi, rồi đi học” – Nó nhìn cậu đưa cho cậu một ly sữa, một phần trứng ốp-la.
“Thank you” – Cậu nhìn nó cười
“Tiếng nước mình nói chưa xong bày đặt nói tiếng Anh” – Ely phán một câu xanh rờn…
“Tên nước mình đọc chưa rành, chưa rõ bày đặt, đặt tên tiếng Anh” – Cậu phản pháo.
“Tui đâu giống ai kia, từ nhỏ đã sống bên Anh rồi thì nước Anh coi như quê hương thứ hai.” – Ely phản công lại.
“Ừ thì…”
“Im lặng, trời đánh còn tránh bữa ăn” – Nó hét lên làm Ely và Thiên giật mình, câm nín, ngồi im thin thít ăn sáng.
Trường Hoàng Lâm, khu cấp 3… Bọn con gái khu cấp 3 hơi bất ngờ vì Hotboy đang cùng nhỏ con gái xấu xí bước vào trường…
Nó cảm nhận được những tia nhìn không thiện cảm đang nhắm vào nó. Nó biết và nó chịu được, nó chịu cảnh này từ lúc nó bắt đầu làm việc ở công ty rôi. Nó không còn sợ nữa. Nó bắt đầu bỏ tay cậu ra, lôi cậu xềnh xệc dưới đất (Tội nghiệp!!!). Bọn con gái hơi bất ngờ vì nó dám lôi hotboy của tụi nó như thế. Ely thì luýnh quýnh xách cặp của ba đứa theo sau, mặt nhăn nhó. Bọn con trai thấy thế, bay vào giành lấy cặp và giúp nhỏ đem vào lớp.
Lớp 1-1…
“Các em, cô xin thông báo, tuần sau các em sẽ bước vào kì kiểm tra đầu tiên của học kì này, các em hãy cố gắng.” – Cô Mai nói một câu làm cả lớp ai cũng có khuôn mặt trắng bệch.
“Trời ơi, thi rồi” – Nhỏ lớp trưởng la lên.
“Kì thi đến rồi, đời mình coi như đi tong” – Một nhỏ khác phụ họa.
Nó nhìn cả lớp, nhìn cậu rồi nhìn Ely cười nhẹ. Thầm nhủ: “Sao mọi người lại sợ thi quá vậy? Đề khó lắm à!”
-Thôi, không nói nhiều hãy ôn thi vì tuần sau sẽ bắt đầu. – Cô Mai hét.
-Vâng, hjx – Nhỏ lớp trưởng cúi đầu.
Giờ ra chơi…
-Ely, thấy Di đâu hông? – Cậu hỏi Ely.
-Chị Di ra sau trường rồi.
- Cảm ơn- cậu cười.
“Sao mình lại nói cho tên này biết nhỉ? Chắc chết với tiểu thư quá hjx” – Ely tiu nghỉu suy nghĩ làm bọn con trai không khỏi xót xa.
Lúc đó, sau trường…
Nó đang ngồi trên thảm cỏ xanh, tháo kính ra, buông thả tóc mái tóc đen mượt mà…Cầm quyển sách và học… Tên khìn khìn chạy ra sau, thấy nó đang ngồi chăm chú đọc sách, cậu không khỏi giật mình khi thấy nó tháo kính. Cậu không ngờ nó đẹp như vậy. Đôi mắt đen láy, to tròn. Sóng mũi cao thanh tú, đôi môi như cánh hoa anh đào hồng nhạt.
“Di” – Cậu gọi.
“Gì?” – Nó quay đầu lại nhưng quên mất là mình đã tháo kính.
“Di không đeo kính nhìn đẹp lắm á”- Cậu mỉm cười.
Nó hốt hoảng lấy kính đeo vào nhưng đã bị cậu chặn lại.
“Di đừng đeo kính khi chỉ có tôi với Di.”
“Tại sao?” – Nó nhìn cậu, đôi mắt lạnh băng.
“Thích nhìn Di như vầy hơn” – Cậu lại cười (Hèn chi, bị nhỏ và nó mắng là “Khùng, Điên”)
“Ừ” – Nó gật đầu, lần đầu tiên ngoài ông nó chấp nhận một yêu cầu.
“Yeah yeah” – cậu vui mừng nhảy cẫng lên và bước chân sáo xung quanh nó.
Nó ngồi đó chỉ cười khì. Cậu vui mừng hơn vì nó đã cười với cậu…
Ở một góc nào đó…
“Tốt quá tiểu thư” – Ely vui mừng khi thấy nó cười như vậy.
“Cô sẽ làm gì tiếp theo đây Lâm Thái Di” – tên con trai bí ẩn lại cười nửa miệng. …
|
Chap 5:
Kì thi xét duyệt đầu tiên đã đến, nó và Ely không mấy lo lắng khi đến trường, tất nhiên cậu cũng vậy. Nó bước vào trường không thấy bọn con trai, bọn con gái vui đùa nữa mà thay vào đó là những con gấu trúc. Nó cười nhạt.
“Bọn này học ghê thật” – Ely chậc lưỡi.
“Vào lớp thôi” – Nó lạnh lùng nhưng hình như đã có phần ấm áp hơn trong giọng nói của nó.
Nó đang định bưới đi thì…
“Di, đợi với…”- Cậu đang chạy hết sức, tiến lại gần nó.
Ầm…
“Đau” – Nó nhìn cậu đang nằm một đóng dưới đất, còn mình thì đang nằm trên cậu.
“Tên này, đang làm gì thế hả?” – Ely hét – Chị đứng lên đi. – Ely đưa tay ra đỡ nó dậy.
“Di đợi Thiên với” – Cậu nói ngập ngừng.
“Uhm, đứng dậy đi, mất mặt quá.” – Nó nhẹ nhàng.
Cậu đứng dậy, phủi sạch tay xách cặp bước theo nó.
“Di hôm nay thi rồi đó” – Cậu nói
“Rồi sao?” – Nó lạnh lùng
“Di không lo lắng à”- Cậu nghi ngờ
“Tại sao?” – Nó nói
“Hôm nay thi đó” – Cậu lặp lại lần nữa câu nói.
“Chị Di đã bảo biết rồi, sao cậu phiền quá dậy” – Ely chen ngang, hét vào tai cậu.
Thế là cậu và Ely lại cãi nhau, không để ý nó đã lên lớp từ lúc nào.
… Môn thi đầu tiên, toán – môn sở trường của nó, nói chung là môn nào cũng vậy trừ một môn (môn gì thì bí mật ^^)
Môn thi thứ hai, Văn… Thứ ba…
…
Đến môn thi cuối cùng nó cũng hoàn thành nhanh nhất, nó nhìn sang Thiên thì thấy cậu đang…ngủ. K
Ting tong ting tong….
Cậu thức dậy, nộp bài, xong quay về chỗ ngồi. Hỏi:
-Di làm bài được không?
- Được còn Thiên?
-Không biết nhưng nộp bài rồi – Cậu gãi đầu. Trong khi nó muốn té ghế.
-----------Sáng hôm sau--------------
-Các em cô đã có kết quả - Cô Mai nhìn cả lớp, cất giọng (Trường này làm việc mau lẹ ghê J)
-Lớp ta năm nay có một bạn đứng đầu trường về điểm số.
-Ai? Ai vậy cô, phải lớp trưởng không cô? – Cả lớp sau khi nghe cô giáo nói có người phi phàm như vậy thì lập tức nháo nhào lên.
-Từ từ, để cô công bố. – Cô Mai cầm phấn viết lên bảng…
…
300/900: Dương Hoài Thiên
…
852/900:
Ngọc Anh (lớp trưởng)
…
Đến đó cô dừng bút.
“Cô ơi, còn thiếu Ely và Thái Di.” – Thiên nói
“Từ từ, để cô viết tiếp” – Cô Mai nhẹ giọng, mỉm cười. Cả lớp đang nín thở chờ xem số điểm của hai cô bạn mới chuyển về.
870/900:
Nguyễn Ngọc Nhàn – Ely
Cả lớp hơi bất ngờ vì không ngờ lại có người học giỏi hơn cả Ngọc Anh – Lớp trưởng của 1-1. Và lập kỉ lục khi đạt được mức 870 điểm – Đã lâu rồi không ai dành được số điểm này…
Nhưng kết quả tiếp theo mới thực sự bất ngờ
900/900:
Lâm Thái Di.
“Cái gì, 900/900” – Cả lớp hét đồng thanh tất nhiên trừ nó và Ely.
“Cô ơi, có nhầm lẫn không trường mình ra đề thi mà đạt 900 điểm” – Ngọc Anh lên tiếng.
“Không nhầm đâu, bài của Thái Di đã được hội đồng chấm điểm 3 lần” – Cô Mai nhìn Ngọc Anh rồi nói
“Ghê thật” – Bọn con trai nhìn nó
“Ngưỡng mộ quá” – Ngọc Anh nhìn nó, bọn con gái nhìn nó.
Nó không để lộ một tí cảm xúc.
- Được rồi, sau kì thi chính là lễ thành lập trường, các em hãy cố gắng chuẩn bị nhé – Cô Mai mỉm cười
Reng reng reng….
-Cả lớp
-Chào cô.
*Du Ngọc Anh: Lớp trưởng tài ba, học siêu giỏi, IQ siêu cao nhưng rất lớn tiếng to họng. Rất kém nhạy trong tình cảm
-Đồng hô đã điệm, đồng hô đã điệm, về mau thôi, về mau thôi. Chung tá đi ăn kem nào, chung tá đi ăn kem nào, đi thật nhanh đi thật nhanh (Hát theo điệu bàiKìa con bướm vàng nhé J) – Cậu đứng dậy, hát vang làm cả lớp bật cười nghiêng ngửa.
Đương nhiên có nó trong đó.
Cậu nhìn thấy nó cười, tim đập mành không tự chủ liền tháo bỏ kính nó ra. Nó hơi giật mình nhưng giật lại không được. Nó rượt cậu để dành lại kính. Nó rượt cả một vòng lớp, một vòng trường. Các bạn nam nhìn nó hơi bất ngờ, không ngờ khi tháo kính ra nó đẹp đến thế, cười cũng rất xinh nữa.
“Đẹp thật, đẹp hơn cả Ely” – Một bạn nam hét lên.
“Uhm” – Ngọc Anh nhìn Ely, rồi nhìn nó đang rượt Thiên gật đầu đồng ý.
“Đẹp hơn cậu đúng không Ely” – Ngọc Anh tiến đến chỗ Ely vui vẻ hỏi. .
“Uhm, chị ấy luôn đẹp hơn tôi ^^” – Ely nhìn Ngọc Anh mỉm cười.
“Tôi là Du Ngọc Anh, rất vui được làm bạn Ely” – Ngọc Anh đưa tay ra
“Tôi là Nguyễn Ngọc Nhàn, gọi là Ely rất vui được kết bạn” – Ely lịch sự bắt tay với Ngọc Anh.
Ely đã có thêm một người bạn mới – Ngọc Anh, liệu Ngọc Anh là người tốt hay người xấu. Bạn nam bí ẩn vẫn chưa lộ diện. Thái Di sẽ xử lí như thế nào khi cô đứng đầu trường…
|
Chap 6:Cosplay
Nhà họ Lâm ở Anh:
-Lão gia, đã có tin của tiểu thư – bà quản gia lên tiếng, tay bà đang cầm một xấp tài liệu.
-Uhm, để đó đi.
-Vâng.
-Bà quản gian này. – Ông quay lại, tay cầm điếu thuốc…
-Dạ, lão gia có gì sai bảo.
-Thiếu gia đã về chưa?
-Thưa thiếu gia đang ở chỗ tiểu thư, nhưng tiểu thư không biết, chắc chắn họ sẽ gặp nhau thôi.
-Uhm, bà ra ngoài đi
-Vâng.
Trường Hoàng Lâm:
Trường đã trở về bình thường sau kì thi, vẫn nhộn nhịp, nó cũng đỡ ngột ngạt khi không còn nhìn thấy “gấu trúc” nữa.
Hôm nay nó vẫn đeo kính đi bên cạnh Ely và Thiên làm nó nổi bật lên về “nhan sắc” của mình. Bọn con gái trước kia khi gặp nó cũng phải cúi đầu. Đúng rồi, giờ nó đã là học sinh giỏi nhất. Còn thân phận của nó thì mọi người chưa biết nhưng việc đi học bằng Limousine mỗi ngày cũng đủ hiểu rồi.
Lớp 1-1:
-Các bạn, hôm nay chúng ta sẽ bàn bạc về ngày hội trường – Ngọc Anh lên tiếng phá vỡ cái không khí ồn ào – Chúng ta sẽ làm quán café và tham gia văn nghệ.
-Quán café, quán café. – Bọn con trai hú lên
-Nhưng theo phong cách gì bây giờ. Nhật Bản – Một nhỏ nói
-Không thể sẽ thành quán trà mất. – Thiên cắt ngang – Hay là quý tộc Pháp đi…
-Không rãnh – Ely phán – Kute
- Không….
….
Cả lớp bàn bạc sôi nổi bỏ quên nhỏ lớp trưởng.
-Im lặng.
Cả lớp im lìm như cũ.
-Hoàng Oanh bạn có ý kiến gì không? – Ngọc Anh nhìn Hoàng Oanh – lớp phó văn thể mĩ.
-Uhm mình nghĩ hay là cosplay đi.
-ý kiến này được á.
-Cho mình hỏi, Cosplay là gì? – Di lên tiếng, một giọng nói không lạnh tanh nhưng tỏ vẻ hiếu kì. Cả lớp bất ngờ vì đây là lần đầu tiên nó tham gia thảo luận.
-Cosplay là hóa trang thành nhân vật mình yêu thích á, truyện tranh cũng được, ca sĩ cũng được, diễn viên cũng được – Hoành Oanh nhìn nó mỉm cười.
-Cảm ơn – Di nhìn Hoàng Oanh mỉm cười làm cô bạn đỏ mặt – Thiên?– Di quay sang tên bạn cùng bàn cậu vẫn ngủ
– THIÊN – Di hét vào tai cậu
-Hả? Hả?
-Hả cái đầu cậu á – Nó cầm sách nện cho tên ngu ngơ tỉnh mộng.
-Đau, Di làm gì thế. – Thiên nhìn nó bức xúc
-Tỉnh mộng, cosplay kìa.
-Uhm.
Cả lớp nhìn nó và cậu cười phá lên.
-ha ha, Thiên bị đánh ha ha – một tên con trai cười phá lên liền nhận được một nụ cười chết ruồi của cậu. Im phăng phắc.
-Lớp trưởng
-Gì vậy Thiên?
-Tớ muốn cosplay thành Syaoran và Sakura trong Tsubasa Chronicle với Thái Di
-Hả?– Di giật mình
Cả lớp giật mình. Syaoran và Sakura trong Tsubasa của Clamp là một cặp đôi mà, chẳng lẽ tên này có ý gì với Di hay sao? Ely cũng giật mình, nó cũng hết hồn vì cả hai đều đọc truyện này rồi.
-Phần của tớ và Di coi như xong, thế nhá? – Thiên nhìn Ngọc Anh mỉm cười làm cô bạn phải gật đầu.
-Ngọc Anh, tha cho tớ- Di nhìn Ngọc Anh, năn nỉ. Lần đầu tiên sau 2 năm Ely mới thấy nó như vậy. Không lạnh lùng mà rất dễ thương. Quả thật dù không để lộ ra nhưng Thiên đã làm Di để ý và thay đổi.
-Ngọc Anh, cậu mà đồng ý với Di chết với tớ - Thiên và Ely đồng thanh. Nó thì ngớ người.
-Ngọc Anh cậu nhìn xem, Di và Thiên vốn đã là bạn cùng bàn nên rất thân với nhau dễ cosplay. – Ely đứng lên
-Tóc tớ màu café sữa, là màu nâu đó nhìn rất giống Syaoran, Di khi cười rất dễ thương nhìn giống Sakura. – Thiên tranh luận.
-Tớ cảm thấy mình/ Thiên – Di đóng vai Syaoran/ Sakura rất hợp. – Đồng thanh.
Cả lớp sững sờ trong vài giây. Ely và Thiên nhìn nhau.
-Thiên/ Ely lần đầu thấy chúng ta ăn ý như vậy, chúc mừng một tình bạn – đồng thanh tập 3
Clap, Clap, Clap,…cả lớp vỗ tay
-Dù rất tiếc nhưng Thiên và Ely nói rất đúng tớ đồng ý – Hoàng Oanh phát biểu
-Uhm – Bọn con trai, con gái đồng thanh (lớp này hình như có tập với nhau thì phải, đứa nào cũng đồng thanh được hết).
-Khoan đã, tôi không muốn Lâm Thái Di cosplay đôi với tên Thiên này. – Một giọng nam trầm ấm vang lên.
|
Chap 7: Cậu là…
-Khoan đã, tôi không muốn Lâm Thái Di cosplay đôi với tên Thiên này. – Một giọng nam trầm ấm vang lên.
-Ai vậy? – Ngọc Anh lên tiếng
-Tôi là Kim Cao Văn, tôi không đồng ý cho Thái Di cosplay đôi với Dương Hoài Thiên
-Hơ…- Ngọc Anh không biết nói gì hơn.
-To gan thật – Một giọng nữ mang đầy oán giận lên tiếng. – Kim Cao Văn, mi dám gọi cả tên lẫn họ chị đây à – Không ai khác chính là Lâm Thái Di - mi hỗn lắm rồi. – Nó nhìn Lâm Cao Văn và chạy đến ôm chầm lấy – Mi đi bỏ ta ở bên Anh có biết ta buồn lắm không?
Cả lớp sững sờ…
-Chị…- Cao Văn cũng thế, ôm chầm lấy nó – Em xin lỗi chị…Em đã trở về.
-Này này, dù là chị em cũng hãy buông…
-Đủ rồi, buông ra…- Ely chưa nói hết câu thì Thiên đã bước đến bên hay chị em tách hai chị em ra kéo Di về phía mình.
Cả lớp lại sững sờ trước hành động của Thiên, một hotboy nụ cười luôn luôn vui vẻ lại có hành động bực tức như vậy.
-Anh là người muốn hóa trang Syaoran, Dương Hoài Thiên? – Cao Văn nhìn cậu
-Ừ, thì sao? – Cậu nghiêng đầu nhìn Cao Văn.
-Anh không được đến gần chị tôi, không được cosplay đôi với chị tôi.
-Ặc, cho hỏi you có quyền gì?
-Tôi là em của chị tôi, tôi có quyền hơn anh?
-Thế à…!, Mi đi bỏ ta suốt 6 năm mà còn…
-Em xin lỗi rồi mà
-Không nói nhiều, tôi muốn cosplay đôi với Di.
-Không cho phép, anh đâu có gì với chị tôi tại sao lại muốn cosplay đôi? – Cậu nhóc nhìn nó bỡn cợt.
-Ai nói không có gì. Nghe cho rõ đây. Tôi Dương Hoài Thiên rất thích Lâm Thái Di – Cậu dõng dạc làm nhỏ giật mình. Cả lớp sững sờ. Ely và Oanh lắc đầu (hai đứa có con mắt tinh tế nhất nên biết trước rồi).
-oh thế à, rồi sao, chị tôi có thích anh không? Chị trả lời cho anh ta biết đi.
-Á, nhức đầu quá, đi đây….
Nói rồi nó lập tức đi đến một chỗ khác, khu vườn sau trường. Hôm nay quá nhiều chuyện xảy ra gặp lại Cao Văn sau 6 năm xa cách, Thiên – tên bạn cùng bàn khìn khìn tỏ tình…làm nó mệt và thiếp đi. Một tên con trai lại xuất hiện, vuốt nhẹ tóc nó và…
-Thái Di lâu rồi không gặp, tôi vẫn theo dõi em….
“Tiểu thư” – Tiếng của Ely hét lên, khi cô vừa chạy ra sau trường, tên con trai đó đang hôn Di. Tên đó quay lại nhìn cô, mỉm cười:
-Lâu rồi không gặp Ely.
-Cậu là…
-Quên rồi à, mới 3 năm thôi, tôi là Nhật Quang đây, tôi đã trở về và sẽ mang Di đi…
…
Nhật Quang cậu ta chính là tên con trai bí ẩn, lai lịch cậu ta như thế nào, có mối quan hệ nào với Thái Di và Ely…
*Kim Cao Văn: 15 tuổi, là em trai của Lâm Thái Di. Tính tình ngang bướng, là một người em yêu chị của mình thái quá. Năm 9 tuổi đã qua Đức ở với cha. Sau khi được chuyển trường đã biết chị của mình cũng ở đây. Luôn theo dõi và quan tâm chị.
|
Chap 8: Tất cả chỉ mới bắt đầu…
-…tôi đã trở về và sẽ mang Di đi…
Ely sững người. Lòng nhỏ đang rối như tơ vò: “Cậu ta sao lại trở về, mang tiểu thư đi là sao? Không được không để chuyện này xảy ra, tiểu thư đã cố gắng gượng để quên chuyện đó, mình không cho phép cậu ta xuất hiện và làm tiểu thư đau lòng them một chút nào nữa”
-Đừng lo, lúc này tôi chưa đưa cô ấy đi đâu, cũng chưa xuất hiện trước mắt cô ấy, tôi phải giải quyết một số chuyện lặt vặt. Chăm sóc cô ấy giúp tôi – Nhật Quang nhìn Ely cười nhạt.
-Không cần anh bận tâm, chăm sóc tiểu thư là nhiệm vụ của tôi. Chỉ mong anh đừng quấy rầy tiểu thư. – Ely mau chóng đến bên Thái Di mặc Nhật Quang đang đứng.
---Nhà họ Lâm-----------
-Tiểu thư…
-Hủh?
-Thiếu gia đâu rồi ạ?
-À, nó đang ở biệt thự nhà họ Kim
-Vâng
-Có chuyện gì nữa không?
-Không ạ, thế thì Ely giúp ta sắp xếp hồ sơ này. – Nó đưa cho Ely một xấp hồ sơ.
-Vâng ạ.
Nhỏ và nó ngồi đó, không nói gì, họ đang làm cùng một công việc nhưng lại có hai suy nghĩ khác nhau. Một người thì mong người mình yêu thương nhất hạnh phúc và không đau khổ. Một người thì lại rất hi vọng những hạnh phúc, những rung động đang len lỏi trong trái tim…
---Trường Hoàng Lâm, khu cấp ba lớp 1-1---
-E hèm, đã có thông báo từ cô chủ nhiệm, các bạn đã đăng kí trang phục, nhân vật thì ngày mai hãy liên hệ với Hoàng Oanh nhận lấy. Còn các bạn nào chưa chọn được thì cũng phải cố gắng tìm ra trang phục thích hợp. Thiên – Di sẽ là đại diện của lớp với trang phục Syaoran – Sakura lên sân khấu hát. Các tiết mục tiếp theo là… Kết thúc – Ngọc Anh lên bục và thông báo.
-Uhm uhm, được được, cuối cùng cô cũng đồng ý – Thiên gật đầu mãn nguyện. – Mà trời ơi, hát..!!!!!!! –Thiên hét.
-hohohohoho, đúng vậy, hai bạn cố gắng nhé J. – Ái Thi (tổ trửơng của hai đứa nó)cười gian.
Nó im lặng, trong lòng nó tự hỏi: “Hát? Hát với cậu ấy?”
-Bài hát cũng quyết định rồi đó là bài Mưa. Mình sẽ giúp hai bạn – Hoàng Anh dịu dàng nói.
-Hjx, khổ quá – Thiên kêu thảm.
Nó không nói lời nào, một cảm giác đang len vào trong nó. Hát cùng với Thiên, nó muốn, cosplay đôi với Thiên nó muốn nhưng trong nó còn một cái gì đó đã xa vời và chưa giải thoát được. Nó nhớ đến Cao Văn, không. Còn một ai nữa, nó đã cố quên và khi cảm xúc này ùa về lòng nó lại thắt lại.
Ely – nhỏ đã nhìn thấy nét mặt của nó. Nhỏ thầm mong chủ nhân của mình sẽ quên được người đó. Mong là nó sẽ vượt qua, hành động đúng trong các sợi chỉ tình cảm rối như tơ vò.
Thiên, anh chàng cũng đang nghĩ về một việc gì đó. Anh không hiểu vì sao khi gặp nó lại có cảm giác kì lạ đến vậy ngày một lớn hơn dù anh biết anh thích nó.. Anh mong nó sẽ ở bên anh. Sẽ hạnh phúc khi đi bên cạnh anh…
Reng…reng…reng…
-Các bạn đã hết giờ học rồi. Mình cũng đã mượn được phòng nhạc. Các bạn đại diện thi văn nghệ theo mình. Hoành Oanh, Thúy An, các bạn đi theo nhé. – Ngọc Anh hét lên khi cả lớp đang định ra về hết. (Tất nhiên có nó và Ely)
*Trịnh Thị Hoàng Oanh: LPVT, hiền dịu, nết na, hát hay, múa giỏi. Cảm thụ âm nhạc rất tốt. Có khiếu thẩm mĩ, khiếu âm nhạc. Thêu thùa, may vá cũng giỏi. Học cũng xuất sắc. Là con của một nghệ sĩ opera. (hèn chi!!!). Là mẫu con gái phương Đông chính hiệu.
*Phạm Thúy An:. Con của chị gái của mẹ Hoàng Oanh. Chơi đàn piano rất xuất chúng. Đã học cùng Hoàng Oanh từ mẫu giáo. Rất có thiện cảm với nó, Ely, Ngọc Anh. Ít nói, thẳng thắn là bản chất nhưng rất dễ gần.
---Phòng âm nhạc---
-Hai bạn đã thuộc lời chưa – Hoàng Oanh nhìn nó và Thiên mỉm cười hiền dịu
-Rồi, em thuộc rồi nên cô hãy dạy đi ạ - Thiên nhìn Hoàng Oanh đáp một cách lém lỉnh, kèm theo một nụ cười. (Bảo đảm đứa nào nhìn thấy đổ liền. Các bạn nữ sinh trong lớp đã được miễn dịch nên không sao)
-Còn Di?
-Mình thuộc rồi. – nó nhìn Oanh
-Vậy thì bắt đầu, chị An đệm nhạc giùm em nhé. –Oanh nhìn mọi người rồi nói nhỏ với An
An gật đầu, không nói gì.
-“ Chiều nay trên phố chợt có cơn mưa bay Giọt mưa vội vã nhẹ rơi mắt người Mưa có vui như em và anh Và mưa vẫn thế nhẹ lắm khi bên anh Vì mưa cũng biết, từ trong tim này Mưa với anh tới sao ngọt ngào -Lắng nghe mưa thầm hát Từng giọt thấm ướt vai em Mà lòng thấy ấm bên anh Mỗi lúc bên nhau dưới mưa nồng nàn ” – Chất giọng cao, trong, nhẹ nhàng như gió lướt, thoang thoảng hương xuân. Giọng hát của nó quá hay làm mọi người trong phòng nhạc sững sờ.
-“ Có chăng là một thoáng Một lần hát khẽ bên em Rằng trọn cuộc đời này sẽ mãi Chẳng một lần cách xa nhau” – Cậu cũng bắt đầu hát, giọng hát trầm trầm tạo cảm giác ấm áp. Khuôn mặt luôn tươi cười khi nào giờ đây biểu hiện cảm xúc rất đạt.
“Mưa vẫn thế khi mãi bên nhau Mưa vẫn hát trên tóc em dịu dàng Mưa khóc lạnh lùng Khi buồn và nhớ thương anh rất nhiều Mưa có biết đợi chờ nhớ mong Mưa có thấy vòng tay đón em mỗi lần Mưa có trên làn môi em run có nhau trong chiều mưa Mình tay trong tay” – Cậu và nó cùng song ca. Cả hai làm mọi người trong phòng phải im lặng, lắng nghe. Clap…Clap…Clap – Một tràn vỗ tay vang lên.
-Mình không thể chỉ dẫn gì được rồi, bài trình diễn quá hoàn hảo. Cứ như đã tập từ rất lâu vậy. – Hoàng Oanh nhìn cậu và nó mỉm cười
-^^, lần đầu tiên mình nhận được một lời khen về giọng hát, cảm ơn Oanh – Nó nhìn Oanh, cất giọng đầy ấm áp, mỉm cười.
Cả bọn đỏ mặt, vì khi nó cười dù đang đeo kính thì nhìn cũng rất xinh rồi.
Ngày qua ngày trôi nhanh, cả lớp nó đang tất bật chuẩn bị cho ngày hội trường. Lâu lắm rồi, nó mới hòa nhập vào cái cảnh tưng bừng, gấp rút này. Nhưng nó thấy lạ, từ ngày mà Thiên tỏ tình với nó thì Ely không nói gì nhiều…Và giờ nó mới nhận ra, nó hình như cũng thích Thiên.
---Ngày hội trường---
Trong một góc mát, với những hàng cây mà lớp nó đã được ưu tiên xí chỗ, nhờ vào một học sinh xuất sắc cả trường.
Nó vận bộ áo của Sakura nhìn nó rất xinh. Khác với Sakura ở chổ là tóc nó màu đen, Sakura màu nâu. Tóc nó dài, sakura ngắn. Mắt nó màu đen mắt Sakura màu lục bảo K.
Thiên thì khác hẳn, trông rất giống Syaoran, tóc nâu, mắt hổ phách (đeo kính áp tròng đấy bà kon ạ) nhìn Sâu Kun vô cùng. (Siêu Cool ấy).
Hôm nay, sau một hồi giằng co với Thiên và Ely cuối cùng nó cũng chịu tháo kính ra, nhìn nó dễ thương lắm cơ (Đáng lẽ phải làm Chii hay Hatsune Miku mới đúng chứ). Trước khi tiệm café của lớp nó mở cửa, nó và Ely tranh thủ đi dạo vài vòng đến các khu vực khác. Nó đã khác, đến đâu nhìn thấy ai, nó cũng đều cho họ một nụ cười. Làm mọi người phải đứng hình vì không biết nó là ai. Chỉ biết nó học cấp 3 1-1 (vì chỉ có lớp nó là cosplay thôi). Ely nhìn nó cười thầm vì cuối cùng tiểu thư lạnh lùng của nhỏ cũng đã thay đổi
“Chào mừng quý phụ huynh và các em học sinh. Sau nhiều năm đã đi vào nề nếp và trở thành truyền thống. Trường Hoàng Lâm đã cải cách và cho ra đời những hoạt động bổ ích. Nhất là hoạt động hội trường. Hôm nay kỉ niệm lần thứ 60 hoạt động của trường. Tôi xin tuyên bố, ngày hội trường chính thức được khai mạc” – Tiếng thầy hiệu trưởng vang lên khắp nơi nhờ các loa phóng thanh.
Bỗng một cái bóng quen thuộc lướt nhanh qua nó. Ely không để ý vì đang bận mua mực nướng cho tiểu thư. Nó muốn hỏi nhưng không chắc nên thôi.Nó sợ nếu là “người đó” thì nỗi đau trong nó lại một lần nữa xuất hiện.
“Di…Di…Di…” – Nó phát hiện ra tiếng nói đó, là của Thiên, tên này vẫn lóc chóc. Nhưng sau lưng Thiên có thêm mấy bạn nam nữa.
“Từ từ thôi, tôi mã ngã nữa là cậu biết tay” – Nó nhìn cậu trách móc.
“Bạn gái cậu lo cho cậu thật đấy, sướng nhá” – Một bạn nam trong nhóm nói.
“Bạn…bạn…gái…gái gì chứ?” – Thiên đỏ mặt và ấp úng.
“Nè, bạn bè với nhau bao nhiêu năm, anh đây hiểu hết rồi, cưng đừng vờ nữa” – Một tên trong nhóm vỗ vai cậu. Cậu tức quá, quay lại cho tên bạn một phát.
“Nói tào lao. Đây là Thái Di, bạn cùng lớp của tôi đó” – Cậu bực mình, kéo tay Thái Di đứng kế bên mình bất chấp ánh nhìn rất ư là “thiện cảm” của Ely. – Còn nữa chỉ mình tôi thích cô ấy thôi.
“Oh la la, công tử nhà ta đơn phương J” – Một tên khác xen vào.
“Câm ngay…” – Lúc này cậu thật sự đã xì khói
Nó vẫn không hiểu gì, Ely thì càng không.
“Nè, chỉ vậy thôi hả, tôi đi đây!” – Nó rút tay lại bước đi.
“Khoan đã. Để tôi giới thiệu từ trái sang. Duy Khánh (bạn nam đầu tiên). Vũ Tường (Thứ 2), Thanh Duy (Thứ 3). Là bạn của tôi, you làm quen nha. Tất cả đều học năm nhất cấp 3”
“Chào ba bạn. Tôi là Ngọc Nhàn gọi tôi là Ely, em họ của Thái Di” – Ely lịch sự chào hỏi. – “Mong ba bạn hãy quản thúc cái tên khìn khìn này (Chỉ Thiên) giúp tôi. Tôi và chị Di còn phải quay về khu vực lớp.
Nói xong, Ely lôi Di xềnh xệch bỏ đi
Cậu ngẩn tò te, đám bạn của cậu cười phá lên. Còn Di thì không hiểu gì, Ely thì rất thích thú. Ở một góc nào đó Nhật Quang– lại nụ cười nửa miệng bí ẩn. Thật ra cậu đang nghĩ gì.
*Trần Nhật Quang: Con trai trưởng của tộc họ Trần – một quí tộc. Có một mối quan hệ phức tạp đối với Di và Ely. (Hình như với cả Văn nữa)…Thông tin về Nhật Quang là một bí mật nha. ^^
Ely thoáng rùng mình khi cảm nhận được một tia nhìn về phía nhỏ và nó. Nó có một cảm giác bất an, và hình như đã nghe được một giọng nói thì thầm: “ “Tất cả chỉ mới bắt đầu…”.
Trương Duy Khánh: Là bạn thân của Thiên, ít nói. Rất thông minh.
Hoàng Thanh Duy: Giống như Khánh nhưng cậu lại rất thích đùa, thường xuyên bị ăn hiếp trong cả bốn người Thiên – Khánh – Tường – Duy.
Cát Vũ Tường: Là bạn của Thiên, rất thích ra vẻ cao hơn người khác nhưng tâm địa rất hiền. Nhiều lúc thông minh xuất chúng, nhiều lúc lại rất…ba chấm.Chap 8: Tất cả chỉ mới bắt đầu…
-…tôi đã trở về và sẽ mang Di đi…
Ely sững người. Lòng nhỏ đang rối như tơ vò: “Cậu ta sao lại trở về, mang tiểu thư đi là sao? Không được không để chuyện này xảy ra, tiểu thư đã cố gắng gượng để quên chuyện đó, mình không cho phép cậu ta xuất hiện và làm tiểu thư đau lòng them một chút nào nữa”
-Đừng lo, lúc này tôi chưa đưa cô ấy đi đâu, cũng chưa xuất hiện trước mắt cô ấy, tôi phải giải quyết một số chuyện lặt vặt. Chăm sóc cô ấy giúp tôi – Nhật Quang nhìn Ely cười nhạt.
-Không cần anh bận tâm, chăm sóc tiểu thư là nhiệm vụ của tôi. Chỉ mong anh đừng quấy rầy tiểu thư. – Ely mau chóng đến bên Thái Di mặc Nhật Quang đang đứng.
---Nhà họ Lâm-----------
-Tiểu thư…
-Hủh?
-Thiếu gia đâu rồi ạ?
-À, nó đang ở biệt thự nhà họ Kim
-Vâng
-Có chuyện gì nữa không?
-Không ạ, thế thì Ely giúp ta sắp xếp hồ sơ này. – Nó đưa cho Ely một xấp hồ sơ.
-Vâng ạ.
Nhỏ và nó ngồi đó, không nói gì, họ đang làm cùng một công việc nhưng lại có hai suy nghĩ khác nhau. Một người thì mong người mình yêu thương nhất hạnh phúc và không đau khổ. Một người thì lại rất hi vọng những hạnh phúc, những rung động đang len lỏi trong trái tim…
---Trường Hoàng Lâm, khu cấp ba lớp 1-1---
-E hèm, đã có thông báo từ cô chủ nhiệm, các bạn đã đăng kí trang phục, nhân vật thì ngày mai hãy liên hệ với Hoàng Oanh nhận lấy. Còn các bạn nào chưa chọn được thì cũng phải cố gắng tìm ra trang phục thích hợp. Thiên – Di sẽ là đại diện của lớp với trang phục Syaoran – Sakura lên sân khấu hát. Các tiết mục tiếp theo là… Kết thúc – Ngọc Anh lên bục và thông báo.
-Uhm uhm, được được, cuối cùng cô cũng đồng ý – Thiên gật đầu mãn nguyện. – Mà trời ơi, hát..!!!!!!! –Thiên hét.
-hohohohoho, đúng vậy, hai bạn cố gắng nhé J. – Ái Thi (tổ trửơng của hai đứa nó)cười gian.
Nó im lặng, trong lòng nó tự hỏi: “Hát? Hát với cậu ấy?”
-Bài hát cũng quyết định rồi đó là bài Mưa. Mình sẽ giúp hai bạn – Hoàng Anh dịu dàng nói.
-Hjx, khổ quá – Thiên kêu thảm.
Nó không nói lời nào, một cảm giác đang len vào trong nó. Hát cùng với Thiên, nó muốn, cosplay đôi với Thiên nó muốn nhưng trong nó còn một cái gì đó đã xa vời và chưa giải thoát được. Nó nhớ đến Cao Văn, không. Còn một ai nữa, nó đã cố quên và khi cảm xúc này ùa về lòng nó lại thắt lại.
Ely – nhỏ đã nhìn thấy nét mặt của nó. Nhỏ thầm mong chủ nhân của mình sẽ quên được người đó. Mong là nó sẽ vượt qua, hành động đúng trong các sợi chỉ tình cảm rối như tơ vò.
Thiên, anh chàng cũng đang nghĩ về một việc gì đó. Anh không hiểu vì sao khi gặp nó lại có cảm giác kì lạ đến vậy ngày một lớn hơn dù anh biết anh thích nó.. Anh mong nó sẽ ở bên anh. Sẽ hạnh phúc khi đi bên cạnh anh…
|