Chồng Hờ Ơi ! Vợ Yêu Chồng Mất Rồi !
|
|
Chap 17: Tôi có quyền. Anh không cản được đâu! Sau một tuần từ ngày đám tang của ông Vương diễn ra, tất cả còn chưa lắng xuống được toàn bộ. Đáng ra là còn "nổi" ghê lắm nhưng hắn và Phong đã làm mọi cách để được như bây giờ. Huyền thì được Phong đưa đến vùng ngoại ô khác để nghỉ ngơi. Phong còn tuyên bố rằng lúc nào mẹ tròn con vuông anh mới cho quay về đây. Sáng sớm hôm nay, nó như thường lệ, dậy thật sớm, nấu bữa ăn sáng cho bà Vương. Sau buổi tối hôm đó, bà Vương chẳng nói một lời làm cả nhà cứ lo lắng sốt vó lên. "Cộc cốc!" - mẹ ơi, con mang thức ăn cho mẹ này. Thông báo với người bên trong xong, nó đẩy cửa vào. "Mẹ ăn..." - hai chữ "cho nóng" chưa kịp thốt lên thì nó ngỡ ngàng. Mẹ đâu? Mẹ đang ở đâu? Nhanh tay đặt bát cháo vừa nấu lên bàn, nó chạy khắp phòng nhưng không thấy. Nó lại chạy tìm các phòng trong nhà. Kết quả là mẹ không còn ở trong ngôi nhà này! Lúc đi xuống phòng khách, nó chợt thấy có một cái máy ghi âm giọng nói. Lẽ nào... Bật chiếc máy lên, tiếng bà Vương lập tức truyền đến tai nó. "Con yêu, mẹ xin lỗi vì tất cả! Mẹ biết mẹ ra đi như thế này có lẽ sẽ làm con lo lắng. Nhưng mẹ không còn cách khác. Con hãy tự đứng lên bằng đôi chân của mình. Con trong suốt thời gian ở nước ngoài sống như thế nào mẹ đều biết. Con muốn tỏ ra ngoan hiền như thế này chỉ làm mẹ vui lòng thôi. Hãy trở về với con người thật của con và giữ lấy tình yêu của mình. Mẹ luôn ủng hộ con. Đừng tìm mẹ. Lúc nào mẹ thấy ổn mẹ sẽ trở về! Yêu con!" "Mẹ ơi, mẹ!" - nước mặt nó rơi đầy mặt rồi. -------------------------------------------------------------------------------------------------- Chiều về, hắn thấy nhà sáng bừng, nó thì đang nấu cơm trong bếp. Ôm lấy nó từ đằng sau mà giọng than thở: "Mệt quá đi mất! Về đến nhà ngửi thấy mùi thức ăn của vợ nấu thì đúng là tuyệt vời hết cho nói. Sao em ác thế hả? Định đầu độc anh hay sao?" "Có bắt ăn đâu. Không ăn đây được ăn càng nhiều!" - nó cười nhẹ, xoay đầu thơm vào má hắn một cái phớt nhẹ. Hắn sửng sốt. Nó thơm vào má hắn sao? Sao hôm nay nó lạ quá? Thể nào trời rét lại còn mưa lâm thâm. "Nếu anh thích, mỗi ngày anh về em sẽ làm thế." - giọng nói ngọt ngọt của nó làm hắn xao xuyên. "Không thích." - hắn dở trò trẻ con. "Không thích càng tốt." - nó dỗi. " Mà thích ở đây cơ" - hắn chỉ vào môi mình rồi kéo nó, đặt đôi môi nóng bỏng của mình lên môi nó. Hai cánh môi của nó tự động mở ra, để hắn tự mình quấy đảo chiếc lưỡi vừa thử nước canh của mình. "Ngọt thật đấy. Em nấu cái gì ấy?" "Canh rau diền!" - nó đáp tỉnh bơ. Mặt hắn nghiệt ra. Cái canh hắn ghét cay ghét đắng. "Haha. Anh con nít ghê cơ. Canh xương của tôi đó ông. Anh ghét rau diền ai chẳng biết, bây giờ nấu để anh bắt đền em à?" "Á à! Dạo này hư nhá, dám trêu anh à. Để xem anh xử em thế nào" Hắn cù nó một trận làm nó cười ra nước mắt. Cuối cùng cũng được tha, may quá đi mất. Không thì nó lên bệnh viện luôn mất. Ăn xong, hai người đó liền ra ghế sôpa xem tivi. Hắn còn ôm nó để nó dựa vào ngực nhìn tình cảm ghê cơ. Nhưng đang xem phim hay, tiếng chuông cửa reo lên. Hắn ra mở cửa. Là Mĩ! "Không định để em vào nhà sao?" - Mĩ cười rạng rỡ. "Mời vào. Trời đang mưa đấy, vào nhanh không ướt." - hắn cười trả lại nhưng chỉ là xã giao. Mĩ lại cho rằng đấy là vì hắn đang mong cô đến. Cô nhanh chóng vào trong nhà, tiến thẳng vào trong phòng khách. "Chị đến chơi. Vào đây ngồi đi chị." - nó mời Mĩ vào nhà nhưng mặt không có cười. "Nam vào đây ngồi đi. Hôm nay em đến có việc muốn nói." - giọng Mĩ quyến rũ, gọi hắn lại chứ không mảy may để ý tới nó. Nó không giận, cũng chẳng nói gì vì đâu có cần phải để ý chứ. "Vâng, em vào đây. Chị đừng xưng em, hãy xưng chị." - hắn đóng cửa xong, liền đến bên nó ngồi, nắm chặt tay nó. Mĩ tức điên lên. Nhưng thôi, nhịn xuống. Cẩn thận hỏng việc. "Hôm đây em đến đây là muốn thông báo một việc. Hãy cũng có thể nói là di chúc bố dành cho em, chồng ạ" "Ấy chết, sao chị lại gọi chồng em là chồng chứ" - nó cười mỉm, chứa đựng sự tò mò. "Vì bố cho phép chị lấy Nam nếu anh ấy đồng ý lấy chị, em gái ạ! Phong có Huyền rồi nên chỉ còn Nam. Và bây giờ anh chưa được phép quyết định, mà anh phải sống cùng chị đúng số tháng em được ở bên anh ấy. 3 tháng đấy!" "Tôi không muốn. Tôi chỉ yêu Mai thôi." - hắn không đồng ý. "Tôi có quyền. Anh không cản được đâu!" - Mĩ nhếch mép cười. "Còn em, em gái. Em sẽ làm theo lời bố chứ." - Mĩ liếc mắt sang nó, tặng cho nó một ánh nhìn chứa đựng nhiều nguy hiểm... Đọc tiếp: Chap 18: Cuộc sống xa anh.
|
Chap 18: Cuộc sống xa anh. Đó là di nguyện của bố, nó không thể làm khác là đồng ý. Tất nhiên, Mĩ mở cờ trong bụng. Kiểu này không có hắn mới là lạ. "Nhưng em có quyền được gặp Mai chứ. Lúc chúng em ở cạnh nhau, chị cũng sống cùng kia mà." - hắn rất khó chịu. Không có nó hắn thấy rất buồn. "Anh nói thế là có ý gì?" - Mặt Mĩ không còn nét sung sướng mà là đen lại rồi. "Không hiểu sao?" - hắn nhìn thẳng vào mắt Mĩ. Mĩ cứng họng. Hắn...sao hắn có thẻ nói với cô như vậy? "Thôi được. Nhưng chỉ 1 tuần một lần, không có thể nhiều hơn." - Mĩ đành xuống giọng không thì nhỡ hắn đổi ý thì chết dở. "Tuỳ cô. Hôm nay tính là một ngày. Và hôm nay cô tạm sống ở đây buổi tối hôm nay. Mai! Về phòng." - hắn thờ ơ rồi kéo tay nó đi. Cũng được thôi. Mất đi một ngày trọn vẹn cũng được, không phải lo! Hắn nhanh kéo nó vào phòng, nó chỉ có thể nhìn hắn mà cảm thấy như sắp có gì đó rời xa bản thân. "Anh có đi hắn đâu mà nhìn em như là chia tay với anh ấy." - hắn véo mũi nó, cười trấn an. Còn thực ra trong lòng, anh cũng chẳng hơn nó được bao nhiêu. "Mộng hả người? Người theo chị tôi tôi càng vui. Đỡ phải thực hiện cái điều chiều nay người mới "ban" cho, đỡ có người làm phiền, xong lại còn đỡ nấu nhiều cơm. Tốn hết cả gạo." - nó hờn dỗi. Nhưng đôi mắt của nó đã đỏ hoe như sắp khóc. Hắn như nhìn thấy được tâm trạng của nó, nhẹ nhàng ôm nó vào lòng mà dỗ dành như dỗ em gái. "Sao anh cứ đối xử tốt với em như vậy? Em càng không muốn cho anh đi." - từng giọt nước mặt nó lặng rơi trên vai hắn. "Ngu ngốc mà. Đã là vợ anh thì tốt nhất là nghe lời anh." "Em luôn nghe lời anh còn gì." "Bây giờ anh muốn em đáp ứng anh một điều thôi. Mai em cũng về nhà rồi." "Được. Anh nói đi." - nó nín khóc rồi. Hắn ngập ngừng, nhìn thằng vào mắt nó. Thường thường những người bị nhìn như vậy sẽ hồi hộp nhưng nó thì cứ nghiêng nghiêng cái đầu rất ngố. "Hôn anh đi." - cuối cùng hắn cũng nói ra. Cách từ "từ" mà hắn nói ra chỉ một giây, hắn đã cảm nhận được hai cánh môi nhẹ nhàng đặt lên môi hắn. Từ từ nhắm mắt và cảm nhận nụ hôn nóng bỏng, bình tình mà lãng mạng của nó dành cho hắn. Đây là nụ hôn tuyệt vời nhất hắn được nhận. Thực sự rất rất tuyệt vời. Hắn với tay tắt điện, ôm nó ngủ. Nó còn nũng nịu, dựa vào ngực hắn mà thiếp đi. ------------------------------------------------------------------------------------------------- Sáng dậy, hắn thấy nó đang ngồi gấp quần áo vào vali. Quần áo mang từ Mĩ về nhiều nhưng khi bố mẹ nó sắp xếp chuyển về đây thì giảm đi khá nhiều. "Anh đã dậy rồi à? Em nấu bữa sáng rồi. Anh dậy đánh răng đi rồi ăn cho nóng." "Em đi thật sao?" "Chẳng thật thì đùa. Thôi nhanh đi anh, chị Mĩ đợi anh đó." Hắn đành chịu, đi vào nhà vệ sinh và làm vệ sinh cá nhân. Nó bước xuống nhà, còn vali thì người hầu làm hộ. Nó cũng chẳng định nhờ nhưng họ nói Mĩ bảo phải soát lại hộ nó và cầm xuống cho cô xem. Quan tâm? Không có đâu! Chẳng qua chỉ là Mĩ không muốn có bất cứ thứ gì của nó ở nơi đây. "Anh Nam không xuống sao? Sao lâu quá vậy?" - Mĩ ngẩng đầu, tưởng hắn nhưng lại là nó nên có chút hụt hẫng. "Chị đợi anh ý một tí ạ! Anh ấy đang thay quần áo." - nó đáp lễ phép. Dù sao Mĩ cũng là chị của nó kia mà. "Chị này, chị đọc tờ giấy này và làm theo nhé! Anh ấy hay làm những việc này vào trong khoảng thời gian nhất định. Chị phải nhớ nhé!" "Cô tưởng chỉ một mình cô biết. Chắc cô còn nhớ chứ? Tôi với anh ấy từng là người yêu, cô hiểu anh ấy còn quá ít rồi." "Mà tốt nhất, cô hãy từ bỏ anh ấy đi. Anh ấy chỉ xứng với tôi, cô chẳng là gì cả. Nếu cô cần, tôi giới thiệu cho cô người yêu cũ của tôi. Cô chỉ xứng với thằng nhãi đó thôi. Haha." - Mĩ cười mỉa. "Cám ơn chị nhưng em không cần. Em sẽ theo tới cùng, người em yêu chỉ có anh ấy." "Tuỳ cô. Tôi đây chẳng có ý kiến vì kết quả có sẵn rồi kia mà." "Vậy chào chị. Chị gửi lời chào của em tới anh Nam. Xin phép." Dành tặng người chị một nụ cười lạnh, cô quay bước đi ra khỏi chiếc cửa thân quen. Chết tiệt, thật láo toét. Dám khiêu chiến với Mĩ này sao? Muốn cướp anh sao? Mộng mơ. Mày sẽ không được toại nguyện đâu. Ngay bây giờ tao sẽ cho mày biết. "Anh ơi, anh ơi. Giúp em, giúp em. Mai cứ đòi đi luôn này." - Mĩ hét to lên. Lập tức, hắn xuất hiện. "Anh xuống chậm mất rồi. Em ấy chạy ra ngoài. Em ấy bảo anh đi theo. Em ấy không muốn nhìn thấy mặt anh nữa." - Mĩ làm vẻ mặt lo lắng. "Vậy...thôi ăn cơm đi. Chắc em ấy không muốn buồn đó mà." - hắn tự trấn an mình. Hai người ngồi xuống bàn ăn. Mĩ mở miệng: "Anh này, em muốn nói với anh một chuyện. Em mong anh sẽ đừng buồn. Nhưng...Mai bảo muốn em tìm cho nó một người bạn trai." Cái gì? Tìm bạn trai? Anh bỗng khựng lại rồi lại tiếp tục ăn. Sau đó chỉ đáp một câu rồi rời bàn đi làm: "Kệ đi. Em dọn đi, anh phải đi làm." Hoàng hôn buông xuống, nó vẫn đang ở trong bếp, lẩm bẩm: "Sao 6h rồi mà anh chưa về?" Nói xong liền nghĩ lại, anh đâu còn ở với mình kia chứ. Tự cười bản thân, rồi dọn cơm ăn cho xong bữa. Thực sự là nó chẳng có chút vui. Đêm, nó cảm thấy thật cô đơn. Hằng ngày nó luôn có một vòng tay ôm nó để nó dựa vào ngực mà sao hôm nay lại chẳng có. Trống trải quá! Mới có một ngày mà nó đã nhớ hắn tới vậy sao. Cuộc sống không hắn thật buồn tẻ mà. Chẳng vui gì cả. Nó chẳng làm được như hứa với hắn. Vậy thì chỉ một cách, trở về nơi sống xưa của mình. Bar Month - bar của nhóm "Pernicious" Đúng như tên gọi - cực kì nguy hiểm hay dễ hiểu hơn: Đây là một liều thuốc độc! Đọc tiếp: Chap 19: Chị cả đã về! p/s: Từ lần sau gọi "hắn" thành "anh" cho dễ nghe nhá! Vì sợ các bạn đợi lâu vì mình phải 4 ngày nữa mới thi xong nên nghỉ lúc nào là post cho các bạn luôn. Ủng hộ nhé!
|
Chap 19: Chị cả đã về! Ngay sau đó, nó lấy ra bộ quần áo dành riêng cho mình mà người ngoài chưa ai được chiêm ngưỡng: áo màu tím lệch vai thể hiện sự chung thủy với nhóm, quần bò bó màu đen tuyền ngắn ngang đùi. Quần áo này chỉ có chị cả mới được mặc, rất đơn giản. Điểm đặc biệt nhất là mặt nạ màu đỏ như máu che nửa khuôn mặt chỉ để lộ nửa khuôn mặt còn lại, đôi mắt hút hồn và đôi môi cũng màu như mặt nạ mà thôi. Ở một mắt có lông vũ màu đen. Nó thành một con người hoàn toàn xa lạ. Rút điện thoại ra, nó gọi tới một số máy lạ, đầu bên liền nhanh chóng nhấc máy: "Đưa con mui trần tới đây!" Một nụ cười nguy hiểm lộ ra... Chưa đầy 15 phút, hai chiếc xe một đỏ một đen đến trước ngôi biệt thự. Nó bước ra rồi đi thẳng vào xe, chạy với tốc độ ghê người. Thực ra khi ở Mĩ, nó chẳng thích chút nào. Từ nhỏ được học võ, nó tự biết bảo vệ bản thân mình và người thân. Nhưng chưa thế chưa đủ, nó muốn mình có một đội người luôn sẵn sàng "chiến đấu". Khi mới lập nhóm, nó không đeo mặt nạ. Nhưng sau này số lượng người trong nhóm rất đông, rất có thể là người của nhóm khác chà trộn vào để thám thính. Và bây giờ đây không phải là nhóm mà nó là một tổ chức ngầm! Dừng lại trước bar, đập vào mắt nó là đống hỗn độn. Định làm phản sao? Nó không vội, từ từ bước vào bar. Tiếng đôi giày cao gót ngày càng rõ, nhưng người bên trong vẫn chiến đấu. “Sao lại phải vội thế? Để tôi góp vui với chứ!” - giọng nó vang lên làm phá tan cái âm thanh muốn nổ tai trong đây. Nó chưa lộ mặt, vẫn đứng trong bong tối. Xem bọn này muốn làm gì. “Mày là con nhãi nào mà dám vào đây? Biến nếu không muốn chết cũng với lũ chó con này.” - giọng một thằng con trai vang lên. “Vậy các người là cùng một đội phải không? Sao lại đánh nhau thế?” – nó giả vờ giọng sợ hãi. “Tao là chủ ở đây. Bọn nhãi này định làm phản đấy. Mà chuyện này có mắc mớ éo gì đến mày? “Chủ ở đây? Haha, lâu ngày cũng lòi đuôi tôm mất rồi.” – nó cười lạnh lung. “Tạch” – nó búng tay, những người vừa mang xe đến cho nó cúi đầu nhận lệnh. “Giết không nương tay!” - bốn chữ nhắn gọn mà vô cùng dễ hiểu. Lập tức, một người con trai trong nhóm người đó “nhẹ nhàng” rút khẩu sung lục bắn thẳng vào thái dương thằng vừa đứng ra chửi nó. “Các người cũng giỏi ghê cơ! Ta mới đi chưa đầy 4 tháng mà đã thế này sao?” Nó từng bước đứng ra trước mặt những người còn lại. “Chị…chị cả” - tất cả đồng thanh. Ngay sau đó, đồng loạt quỳ xuống mà mong nó tha lỗi. Nhưng muộn rồi! Dám làm sao không dám chịu tội Nhẹ thôi: MƯỜI NĂM TRONG TÙ RỒI RA ĐẢO HOANG SỐNG! “Thật không hổ danh là công chúa bóng đêm của thế giới ngầm!” – đâu đó vang lên tiếng vỗ tay và giọng nói của người đàn ông đã lớn tuổi. Nó cầm ly rượu đỏ trong tay, đưa lên nhấp vài ngụm rồi nói mà không cần nhìn xem người đó ở đâu: “Còn bố nuôi của con cũng thật không hổ danh là sát thủ thể giới.” “Haha, không ngờ con cũng còn nhớ bố đấy! Sao hôm nay lại xuất hiện ở đây thế này? Chẳng phải là đã ẩn mình lâu lắm rồi sao?” “Chán thì đến thôi bố! Con cần có việc cần giải quyết, bố về cẩn thận. Yêu bố!” – nó như gió chạy đến bên người đó rồi thơm lên má ông một cái, sau đó liền xuống tầng hầm. “Bố cũng yêu con mà!” - người đàn ông nói xong liền biến mất. Vũ - nhị chủ của tổ thức đang ngồi làm việc. Thực ra vừa nãy anh có biết việc đánh nhau nhưng nghe nói đã có người dẹp rồi nên không rat ay nữa. Nhưng ai ngờ lại là chị cả chứ! “Lâu không gặp, làm ăn cũng giỏi đấy!” - giọng nó ở sau lưng anh làm anh không hề phòng bị mà quay người chuẩn bị đánh nó. “Động thủ cũng nhanh thật.” – nó nhếch mép. Vừa rồi nó nhanh tay đỡ lấy hai cánh tay của anh. “Quên em rồi sao?” “Mai…Mai sao? Em về rồi?” – Vũ mừng ra mặt. Lâu lắm rồi không gặp người em gái này. “Em không về để loạn sao? Anh không giúp em gì cả đâu nhá!” – nó ôm cổ anh. Vũ là người anh đã giúp nó hoàn thiện tổ chức này nên nó đã để anh làm nhị trưởng. Nó rất tin tưởng anh. "Mới có thành viên mới. Là tứ trưởng. Em muốn xem không?" - Vũ giới thiệu. "Ra đây đi tứ trưởng!" - nó gọi luôn. "Có việc gì vậy nhị trưởng, giọng anh như giọng con gái vậy?" - một người con gái trẻ trung bước ra. Là ai nữa? Người lâu rồi chưa được nhắc đến! Trương Tuyết - người luôn giúp nó đây! "Đây là..." - Tuyết chưa gặp tam trưởng bao giờ, chẳng lẽ chính là người này. "Nhất trưởng, chị cả đấy! Mau chào đi." - Vũ nhắc khéo. "Haha. Không nhận ra chị sao, Tuyết? - nó cười rạng rỡ, không chút hiểm độc. "Chị...chị Mai sao?"- Tuyết nghi ngờ. "Đúng đấy, em gái." nó cười ha hả. "Anh chọn đúng người đấy, anh Vũ!" Chap 20: Gặp lại anh rồi!
|
Chap 19: Chị cả đã về! Ngay sau đó, nó lấy ra bộ quần áo dành riêng cho mình mà người ngoài chưa ai được chiêm ngưỡng: áo màu tím lệch vai thể hiện sự chung thủy với nhóm, quần bò bó màu đen tuyền ngắn ngang đùi. Quần áo này chỉ có chị cả mới được mặc, rất đơn giản. Điểm đặc biệt nhất là mặt nạ màu đỏ như máu che nửa khuôn mặt chỉ để lộ nửa khuôn mặt còn lại, đôi mắt hút hồn và đôi môi cũng màu như mặt nạ mà thôi. Ở một mắt có lông vũ màu đen. Nó thành một con người hoàn toàn xa lạ. Rút điện thoại ra, nó gọi tới một số máy lạ, đầu bên liền nhanh chóng nhấc máy: "Đưa con mui trần tới đây!" Một nụ cười nguy hiểm lộ ra... Chưa đầy 15 phút, hai chiếc xe một đỏ một đen đến trước ngôi biệt thự. Nó bước ra rồi đi thẳng vào xe, chạy với tốc độ ghê người. Thực ra khi ở Mĩ, nó chẳng thích chút nào. Từ nhỏ được học võ, nó tự biết bảo vệ bản thân mình và người thân. Nhưng chưa thế chưa đủ, nó muốn mình có một đội người luôn sẵn sàng "chiến đấu". Khi mới lập nhóm, nó không đeo mặt nạ. Nhưng sau này số lượng người trong nhóm rất đông, rất có thể là người của nhóm khác chà trộn vào để thám thính. Và bây giờ đây không phải là nhóm mà nó là một tổ chức ngầm! Dừng lại trước bar, đập vào mắt nó là đống hỗn độn. Định làm phản sao? Nó không vội, từ từ bước vào bar. Tiếng đôi giày cao gót ngày càng rõ, nhưng người bên trong vẫn chiến đấu. “Sao lại phải vội thế? Để tôi góp vui với chứ!” - giọng nó vang lên làm phá tan cái âm thanh muốn nổ tai trong đây. Nó chưa lộ mặt, vẫn đứng trong bong tối. Xem bọn này muốn làm gì. “Mày là con nhãi nào mà dám vào đây? Biến nếu không muốn chết cũng với lũ chó con này.” - giọng một thằng con trai vang lên. “Vậy các người là cùng một đội phải không? Sao lại đánh nhau thế?” – nó giả vờ giọng sợ hãi. “Tao là chủ ở đây. Bọn nhãi này định làm phản đấy. Mà chuyện này có mắc mớ éo gì đến mày? “Chủ ở đây? Haha, lâu ngày cũng lòi đuôi tôm mất rồi.” – nó cười lạnh lung. “Tạch” – nó búng tay, những người vừa mang xe đến cho nó cúi đầu nhận lệnh. “Giết không nương tay!” - bốn chữ nhắn gọn mà vô cùng dễ hiểu. Lập tức, một người con trai trong nhóm người đó “nhẹ nhàng” rút khẩu sung lục bắn thẳng vào thái dương thằng vừa đứng ra chửi nó. “Các người cũng giỏi ghê cơ! Ta mới đi chưa đầy 4 tháng mà đã thế này sao?” Nó từng bước đứng ra trước mặt những người còn lại. “Chị…chị cả” - tất cả đồng thanh. Ngay sau đó, đồng loạt quỳ xuống mà mong nó tha lỗi. Nhưng muộn rồi! Dám làm sao không dám chịu tội Nhẹ thôi: MƯỜI NĂM TRONG TÙ RỒI RA ĐẢO HOANG SỐNG! “Thật không hổ danh là công chúa bóng đêm của thế giới ngầm!” – đâu đó vang lên tiếng vỗ tay và giọng nói của người đàn ông đã lớn tuổi. Nó cầm ly rượu đỏ trong tay, đưa lên nhấp vài ngụm rồi nói mà không cần nhìn xem người đó ở đâu: “Còn bố nuôi của con cũng thật không hổ danh là sát thủ thể giới.” “Haha, không ngờ con cũng còn nhớ bố đấy! Sao hôm nay lại xuất hiện ở đây thế này? Chẳng phải là đã ẩn mình lâu lắm rồi sao?” “Chán thì đến thôi bố! Con cần có việc cần giải quyết, bố về cẩn thận. Yêu bố!” – nó như gió chạy đến bên người đó rồi thơm lên má ông một cái, sau đó liền xuống tầng hầm. “Bố cũng yêu con mà!” - người đàn ông nói xong liền biến mất. Vũ - nhị chủ của tổ thức đang ngồi làm việc. Thực ra vừa nãy anh có biết việc đánh nhau nhưng nghe nói đã có người dẹp rồi nên không rat ay nữa. Nhưng ai ngờ lại là chị cả chứ! “Lâu không gặp, làm ăn cũng giỏi đấy!” - giọng nó ở sau lưng anh làm anh không hề phòng bị mà quay người chuẩn bị đánh nó. “Động thủ cũng nhanh thật.” – nó nhếch mép. Vừa rồi nó nhanh tay đỡ lấy hai cánh tay của anh. “Quên em rồi sao?” “Mai…Mai sao? Em về rồi?” – Vũ mừng ra mặt. Lâu lắm rồi không gặp người em gái này. “Em không về để loạn sao? Anh không giúp em gì cả đâu nhá!” – nó ôm cổ anh. Vũ là người anh đã giúp nó hoàn thiện tổ chức này nên nó đã để anh làm nhị trưởng. Nó rất tin tưởng anh. "Mới có thành viên mới. Là tứ trưởng. Em muốn xem không?" - Vũ giới thiệu. "Ra đây đi tứ trưởng!" - nó gọi luôn. "Có việc gì vậy nhị trưởng, giọng anh như giọng con gái vậy?" - một người con gái trẻ trung bước ra. Là ai nữa? Người lâu rồi chưa được nhắc đến! Trương Tuyết - người luôn giúp nó đây! "Đây là..." - Tuyết chưa gặp tam trưởng bao giờ, chẳng lẽ chính là người này. "Nhất trưởng, chị cả đấy! Mau chào đi." - Vũ nhắc khéo. "Haha. Không nhận ra chị sao, Tuyết? - nó cười rạng rỡ, không chút hiểm độc. "Chị...chị Mai sao?"- Tuyết nghi ngờ. "Đúng đấy, em gái." nó cười ha hả. "Anh chọn đúng người đấy, anh Vũ!" Chap 20: Gặp lại anh rồi!
|
Chap 20: Gặp lại anh rồi! "Bất ngờ thật đấy! Em không thể ngờ chị lại là chị cả của tổ chức này!" - Tuyết thốt lên. Chị ấy hiền lành như vậy mà lại là người đứng đầu ở đây. Giả nai quá! "Vậy còn em, sao lại vào cái tổ chức này làm gì, rất nguy hiểm. Tốt nhất là rời đi đi!" - nó nghiêm túc. Nó quý Tuyết nhưng mà cho cô vào đây thì không thể chắc chắn sự an toàn cho cô. "Không. Chị có tin bố em còn sống không?" - Tuyết nhìn cô. "Bố em? Chẳng phải bố em chính là em của bố chị sao? Ông ấy còn sống?" "Người chị gọi là bố nuôi chính là bố em. Chính ông đã giới thiệu em vào đây!" Bố nuôi? Ông giới thiệu Tuyết vào đây? Thực sự là từ khi nó nhận ông là bố nuôi vì sẽ có lợi cho tổ chức cô chưa từng nhìn mặt ông. Ông không ra mặt xuất hiện mà là đứng trong bóng tối. Chưa ai có thể đánh lại được ông, kể cả nó! "Có một chuyện nữa có lẽ chị không tin nhưng mà bố chị không phải tự tử mà là...chị Mĩ giết. Chuyện này chị không biết phải không?" - Tuyết ngờ hỏi. "Mĩ giết? Là thật sao?" - nó không thể tin. Người chị của nó giết sao? "Bố em bảo vậy. Ông luôn theo dõi bố chị nên bố em bảo vậy." "Được rồi, chị về trước. Hai người quản nơi này cho cẩn thận, tôi sẽ quay trở lại đây." Quay sang Tuyết, nó nói: "Chị cần em giúp nhiều đấy!" Ra khỏi bar, nó lại trở về nhà. “Bố, con sẽ trả thù cho bố. Chị ta không phải là chị của con, không bao giờ!” Cấm tấp ảnh có một người đàn ông ôm một đứa nhỏ xinh xắn, nó tự hứa với bố, quyết trả thù tới cùng. Sáng hôm sau, nó dậy hơi muộn. Lững thững bước vào nhà vệ sinh, nó thay bộ quần áo ngắn hôm qua ra rồi thay bộ quần áo bình thường vào người. Nó lại sống giả tạo một lần nữa. Sau một lúc, nó ra ngoài cửa. Sao hôm nay nhà mình lại thơm như thế này? Trộm à? Nhưng mà trộm gì mà lại nấu bữa ăn sáng cơ chứ? Hay là mẹ về? Đúng rồi, chắc là mẹ về, mẹ về thật rồi! Nhanh chân bước xuống, nó nhìn thấy tấm lưng dài, rộng khoác lên mình chiếc áo sơ mi trắng, lại quấn tạp dề của nó nữa. Không phải mẹ, mà là anh! Lần đầu tiên nhìn thấy anh như thế này, nhìn cứ là lạ. Người đàn ông đảm đang việc nhà thì thấy giống có chút thành “giới tính thứ 3” nhưng mà nhìn anh lại vẫn rất nam tính! Yêu một người thế này có chết người không cơ chứ! Anh đang nấu cháo. Vừa nãy đến thấy nó đang ngủ, sờ trán thấy hơi nóng nên anh nghĩ nó ốm mất rồi, liền xuống nấu cháo hành cho nó ăn. Đang nếm thử xem được chưa thì đã có người nhanh miệng ăn mất rồi ôm lấy eo anh, tấm tắc khen: “Ngon không thể tả!” “Em dậy rồi sao? Ngủ thêm chút nữa đi!” – anh nói giọng ngọt ngào làm tan chảy trái tim của bất cứ ai. “Tại thơm quá nên dậy. Hôm qua em uống chút rượu nên hơi mệt, ngủ dậy muộn quá đi mất. Thế mà tự nhiên được ăn nồi cháo ngon như thế này.” Anh phì cười, sao nó có thể trẻ con như thế này chứ! Càng như vậy anh càng yêu! Nhẹ nhàng kéo tay nó ra, hắn nhìn sâu vào mắt nó rồi tăng cho nó một nụ hôn ngọt ngào nhưng bị nó chặn lại. “Để em” Ngay sau đó, nó nhún chân, đặt môi mình lên môi anh. Đây là đôi môi nó luôn nhớ mong từng ngày. Nụ hôn như tẩy hết sự nhớ nhung, yêu thương của cả hai. “Em muốn ăn cháo!” – nó dứt môi mình ra môi anh rồi nũng nịu. “Ứ cho!” “Anh à! Cho em ăn đi! Em mệt lắm rồi ý!” Anh bưng nồi cháo ra, múc cho nó hẳn vào bát ô-tô. Nó ăn hết nhanh chóng. Một loáng, nồi cháo đã hết sạch. Anh đi rửa bát, nó lại ngồi xem tivi. Chiều, anh đưa nó đi mua quần áo. Hai người khoác tay nhau vào Shop làm các nhân viên ngã như điếu đổ rồi xì xào bàn tán làm một người trong Shop quay lại. Anh đưa con nhỏ đó đi sao? Mày giỏi thật, chưa gì đã gọi anh về với mày rồi. Nó khi bước vào cửa đã nhìn thấy Tuyết nên nhanh chóng khoát tay anh. Anh cũng rất bình thản, chẳng quan tâm có người nào đó ở đây. Mĩ nhìn thấy tức điên lên. Bực mình, hoàn toàn bực mình. Mới có một ngày bên cô mà anh đã tìm gặp nó thì 3 tháng chắc lúc nào anh cũng đi với con hồ ly đó mất. Không! Cô không thể mất anh! Không thể được! Hôm qua cô đã cố ra vẻ nhu mì, một người vợ hiền, dâu thảo mà anh chẳng hề quan tâm. Sao anh làm vậy chứ? Dù gì hai người cũng là người yêu và bây giờ là vợ chồng hờ mà. Anh hết yêu cô rồi sao? Không cho phép! Cầm máy lên, gọi cho anh. Anh thấy tên “Mĩ” trên màn hình liền cúp máy. Anh không thích cái vẻ giả vờ của cô. Nó nhìn thấy anh cúp luôn cuộc gọi từ Mĩ, liền nhếch lên nụ cười mỉa mai. Thích đấu với tôi, cứ việc. Tôi sẽ cho cô biết thế nào là trả giá , chữ “đau” đánh vần như thế nào và sẽ được nằm trong từ điển của cô. Chúng ta cùng chơi! Cứ từ từ, tôi sẽ cho cô thứ cô muốn nhưng… CHỈ TRONG MỘT THỜI GIAN THÔI! Đọc tiếp: Chap 21: Mĩ sẽ là vợ của anh. Em hết yêu anh rồi!
|