Anh À ! Em Ích Kỉ Yêu Anh Có Được Không ?
|
|
Chương 3:trước đám cưới Giữa tuần, cô và anh được hai vị chủ tịch đáng kính đích thân đưa đi thử váy cưới. tại cửa hàng váy cưới anh trở thành hoàng tử trong các con mắt sáng rực đầy thèm thuồng của nhân viên bàn hàng. Mọi người nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ bởi vẻ đẹp, gia thế, và thân phận của mình. Hai người chỉ đứng nhìn hai vị chủ tịch chọn đồ cưới rồi đi thử Không hổ danh là hoàng tử- nv1 Mĩ nam- nv2 Đẹp trai quá- nv3 ………………. ………………. Cả cửa hàng nhốn nháo vì sự xuất hiện của anh. Anh mặc bộ vest đen lịch lãm làm toát lên vẻ quyền quý và quyến rũ của mình Cháu rể quả đúng là tuyệt sắc nam nhân- ông cô khen anh Cháu tôi mà lại- ông anh cười vui sướng Vừa lúc đó cô bước ra. Cô mặc một chiếc váy xòe rộng màu trắng, chiếc váy trễ vai tôn lên làn da trắng mịn và đôi vai thon thả của mình. Chiếc váy được đính hoa ở hông tôn thêm vẻ đẹp dịu dàng của cô. Cô trông như nàng công chùa đáng yêu. Nhìn thấy cô tim anh hụt mất mấy nhịp đứng nhìn cô một lúc lâu. Cô dâu của chúng ta xinh chưa kìa- ông anh khen Con đẹp lắm – ông cô chỉ nói ngắn gọn Dạ- con cảm ơn ông- nó mỉm cười đáp. Nụ cười tuy gượng gạo nhưng rất đẹp, rất dịu dàng- anh nghĩ Cô nhìn sang anh, mặt hơi đỏ . anh ta đẹp trai thật đấy- cô nghĩ Em đẹp lắm- anh cất lời khen Cảm ơn- cô lí nhí Sau hơn hai tiếng thử váy cưới, ông anh và ông cô rủ nhau đi bàn bạc về tiệc cưới để anh đưa cô về nhà. Anh không đưa cô về nhà luôn mà đưa cô tới quán cà phê SAKURA để nói chuyện. đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện riêng với nhau. Anh chị muốn dùng gì?- cô phục vụ hỏi mà mắt cứ dán chặt lấy anh Em muốn dùng gì- anh hỏi cô Cho cháu 1 ly kem socola- nó nhẹ nhàng Cho 1 kem socola, 1 caphe cacao- anh nói với cô phục vụ đang đứng nhìn anh say đắm Dạ xin quý khách đợi một lát ạ- cô phục vụ tươi cười đáp rồi quay đi Lần đầu tiên nói chuyện với anh làm cô hơi lo lắng, hai bàn tay cô cứ vân vê chiếc váy ở dưới bàn còn khuôn mặt thì lộ rõ vẻ lo lắng, đôi mắt cứ nhìn xuống bàn. Thấy vây anh mỉm cười bởi cái hành động trẻ con và khuôn mặt thơ ngây của cô. - Anh có phải là cọp đâu mà em lo lắng vậy- anh cười trêu cô để phá tan không khí im lặng ấy - Xin lỗi chú tại đây là lần đầu… cô ngạp ngừng - Làn đầu? anh ngạc nhiên. Chẳng lẽ em chưa nói chuyện với người yêu bao giờ - Cháu không có người yêu. Ngoài ông, em họ và bác quản gia thì cháu chưa từng nói chuyện riêng với người khác giới bao giờ- cô lí nhí - Hả? anh thốt lên ngạc nhiên. Thảo nào em mới đáng yêu như vậy- anh nghĩ. - Gọi là anh chứ không được gọi là chú nữa, trong lễ cưới khách mà nghe thấy người ta cười cho.- anh đề nghị - Vâng ạ- cô đáp - Gọi anh thử xem sao- anh nói - A.. an…anh..- cô từ từ nói bỗng chốc mặt đỏ hồng Nhìn cái dáng vẻ này anh lại muốn chọc cô chút nữa. - không được, phải tình cảm hơn- anh nghiêm mặt nói mà lòng đang cười thầm - anh- cô phát âm cứng nhắc - vẫn chưa được- anh tiếp tục- phải tình cảm hơn một chút. - xin lỗi- cô ngượng ngùng vì tưởng anh nghiêm túc - cô thật là dễ thương- anh bật cười. câu nói ấy khiến cô đỏ mặt, lần đầu tiên cô được anh khen dễ thương, bất giác trong lòng cô như mỉm cười. - thực ra anh muốn bàn bạc với em một chuyện- anh trầm ngâm - dạ- cô kiệm lời - thực ra em cũng biết chúng ta kết hôn mà không có tình cảm vả lại anh cũng đã có người mình thích nên anh với em hãy đối xử tốt với nhau như anh em. Anh sẽ coi em như em gái của mình. Như vậy anh cũng có tự do còn em cũng có thể yêu người khác chỉ cần không cho người nhà biết là được. sau khi li hôn em cũng có thể…- anh ngập ngừng. anh không hiểu sao mình lại nói vậy, chỉ vì cô là người ông anh chỉ định ư. Không phải, anh đâu có ghét cô, anh đâu có yêu hoàng bảo, anh cũng muốn bảo vệ cô mà nhưng tại sao anh lại nói ra những lời này- anh suy tư định tiếp lời - dạ.cháu hiểu- cô buồn đáp. Nếu không phải anh thì sẽ không là ai khác, anh sẽ là chồng duy nhất của mình- cô nghĩ. Không phải cô yêu anh nhưng cô tin vào duyên số, anh sẽ là người duy nhất cô có thể dựa vào, là người duy nhất cô lấy làm chồng, là người duy nhất ông cô chọn , là người duy nhất…. là người duy nhất…. và ông của cô không cho phép cô làm mất mặt gia tộc nên cô không thể yêu hay lấy ai ngoài anh nữa. biết vậy nhưng cô vẫn mỉm cười đáp ứng đề nghị của anh bởi cô không phải là người ích kỉ, chỉ cần là việc tốt cô có thể bỏ qua lợi ích của mình để thực hiện, và cô biết anh và cô thực tế không có tình cảm gì với nhau cô không có quyền bắt anh làm gì vì mình, không có quyền bắt anh hi sinh vì mình. Cô suy nghĩ điều này từ khi chưa gặp anh, cô nghĩ dù người đó có thế nào cô cũng sẽ cố gắng đáp ứng yêu cầu của anh ta chỉ cần có thể bù đắp cho anh ta những rắc rối mà cô đem lại huống chi đề nghị của anh cũng xuất phát từ tấm lòng cũng muốn tốt cho cô nên không có lí do gì để cô từ chối cả bởi lòng cô giờ cũng hơi vui vì ngoài ông vẫn còn người lo lắng cho mình thật lòng.
|
- Hơi ngạc nhiên trước câu trả lời nhanh chóng của cô nhưng anh cũng cất lời : Cảm ơn. Anh sẽ đối xử tốt với em, em gái- anh cười - Xin lỗi và cảm ơn … anh- cô mỉm cười đáp lại. cô đã gọi anh bằng anh, lân này cô gọi anh thật lòng Hai người cứ ngồi đó, anh thì cười nói vui vẻ với cô còn cô thì đáp lại dạ vâng, thỉnh thoảng là những nụ cười mỉm nhẹ nhàng. Đến chiều anh chở cô về nhà. Trước khi vào nhà cô cúi chào và cảm ơn anh lần nữa rồi quay vào. anh cũng quay xe về. Bố mẹ, con sẽ hạnh phúc đúng không- cô nói thầm với ảnh của 2 người trên chiếc vòng cổ của mình, hai giọt nước mắt từ tư rơi. Cô nằm xuống từ từ chìm vào giấc ngủ và có lẽ hôm nay quá mệt nên cô ngủ ngon lành mà không bị ám ảnh bởi cơn ác mộng đã theo cô bao năm qua. Cò anh vừa lái ô tô vừa suy nghĩ về những gì mình nói với cô. Trước khi gặp cô anh nghĩ anh sẽ chọc giận và mặc kệ cô ta để nhanh chóng li hôn nhưng khi gặp cô anh đã bị cái vẻ hiền dịu mong manh của cô làm anh trỗi lòng quân tử muốn bảo vệ cô. Thật không hiểu nổi- anh lầm bầm rồi phóng xe vút đi như để quên đi những suy nghĩ vẩn vơ trong lòng
|
Đám cưới của anh và cô nhanh chóng được tổ chức tại khạch sạn HAPPY với sự có hơn 3000 khách mời là người thân và đối tác của hai tập đoàn. Hôm nay anh và cô sẽ chính thức trở thành vợ chồng của nhau. Anh lịch lãm trong bộ vest đen đầy quyền lực Cô dịu dàng thanh khiết trong chiếc váy cưới trắng Hai người bước tới lễ đường nơi cha sứ đang đứng chờ trước ánh mắt ngưỡng mộ của hàng nghìn con mặt của khách mời bởi sự đẹp đôi và sự ganh tị bởi gia thế của hai người. Trần hoàng bảo ngọc con có đồng ý lấy cô dâu phương tiểu uyển làm vợ, suốt đời chăm sóc và yêu thương cô ấy dù có ốm đâu hay bệnh tật- cha xứ đọc lời tuyên thệ - con đồng ý- anh trả lời, dù gì anh cũng hứa coi cô như em gái mình rồi mà. Phương tiểu uyển con có đồng ý lấy chú rể trần hoàng bảo ngọc làm chồng, suốt đời chăm sóc và yêu thương anh ấy dù có ốm đâu hay bệnh tật- cha sứ quay sang phía cô - con đồng ý- cô dõng dạc, dù sao cô cũng sẽ bù đắp cho những gì mình đã gây ra- cô nghĩ. Ta tuyên bố từ nay hai con chính thức trở thành vợ chồng. giờ chú rể có thể hôn cô dâu- cha sứ tuyên bố kết thúc lễ - hôn đi! Hôn đi!... Mọi người phía dưới hô vang khiến cô đỏ mặt ngượng ngùng còn anh cũng lung túng không kém. Anh cũng từng hôn rồi nhưng cô vợ của anh lại quá ngây thơ đến người yêu còn chưa từng có chứ nói gì hôn, nếu anh hôn thì sẽ cướp mất nụ hôn đầu của cô như vậy chẳng phải hơi bất công với cô sao- anh nghĩ. Cô không nói gì vì quá ngại ngùng còn anh khi nhìn xuống phụ huynh thì nhận được cái lườm cháy xém của hai vị chủ tịch nên đành quay lên nhìn cô mà miệng nở nụ cười méo mó - anh xin lỗi nhưng tình cảnh này chúng ta phải…- anh ngập ngừng tiến sát mặt vào cô - em hiểu mà- cô lí nhí anh yên tâm đặt một nụ hôn nhẹ vào khóe môi cô. Cô bất giác đỏ mặt hơn còn anh thấy hài lòng vì dù gì cũng qua ải này. Hai người đi tiếp khách của hai gia đình. Anh thì quen rồi còn cô từ trước đến giờ chưa bao giờ gặp nhiều người và đi lại nhiều như thế nên thấy mệt mỏi vô cùng nhưng vì hình ảnh cô vẫn phải mỉm cười đến nỗi miệng cô giờ không cười cũng như cười ấy chứ - con dâu ta đẹp thật- mẹ anh lên tiếng. do ba mẹ và em gái anh vừa về nước nên hôm nay là lần đầu tiên cô gặp mặt mẹ anh - ông chọn thì chuẩn quá rồi ạ huống chi chị dâu lại là cháu gái chủ tịch phương – em anh ( hoàng phương tươi cười) - dạ bác và em quá khen ạ- nó ngượng ngùng đáp - không quá lời đâu- bố anh chen vào. Quả thật con rất đẹp và đặc biệt rất dịu dàng - cảm ơn bác ạ- cô đáp - sao lại gọi là bác, chị phải gọi là ba mẹ chứ- hoàng phương trêu cô - đúng vậy phải gọi ba mẹ chứ- bố mẹ anh chen vào - dạ ba, mẹ. cô vâng lời. đã 15 năm nay cô chưa gọi hai tiếng này, giờ gọi lại có cảm giác vui vui mà tiếc nuối. vui vì giờ cô lại có gia đình để cô gọi ba mẹ, tiếc nuối bởi ba mẹ cô ra đi quá sớm không cho cô được gọi ba mẹ- điều rất đỗi bình thường với người khác nhưng lại chẳng dễ dàng với cô. Bất giác không kìm được cảm xúc, hai giọt nước mắt cô rơi xuống - ngày vui sao con lại khóc- mẹ anh lo lắng - tại vợ con vui quá đấy- anh nhanh nhảu đỡ lời. cả nhà cười vui vẻ chỉ có hai ông chủ tịch nhìn cô với anh mặt đầy tình thương bởi họ rất hiểu suy nghĩ của cô - tiểu uyển à- ông cô cất tiếng- giờ con đã làm dâu nhà người ta thì phải làm dâu thảo vợ hiền nghe chưa…- ông cô dặn mà như lời giáo huấn nhưng ông anh như hiểu ra điều gì nên nói - tôi sẽ đối xử tốt với cháu dâu mà, ông đừng lo- ông anh nói- chỉ cần chúng mau có chắt để tôi bế thôi- ông anh cười phà vỡ sự lo lắng của ông cô - ha ha tôi cũng đợi đến lúc ấy đây- ông cô cười - hai ông thèm bế cháu quá rồi đấy, hai người họ đang như mặt trời kìa- hoàng phương nói tay chỉ về phía anh và cô đang đỏ mặt xấu hổ. mọi người quay lại nhìn hai người cười gian khiến cô bất giác sợ sệt tay run run, thấy vậy anh năm chặt tay cô rồi nghiêm giọng “ mọi người đừng trêu vợ con nữa, sắp có một quả gấc trên thay thế khuôn mặt xinh đẹp của em ấy rồi này” khiến mọi người biết điều lờ đi tiếp khách chỉ có hoàng phương à tủm tỉm cười. cái cách anh nắm chặt lấy tay cô tuy có lạ nhưng lại thật ấm áp, con tim cô muốn nắm bàn tay ấy lâu hơn nữa nhưng lí chí cô đã điều khiển để cô nhanh chóng rời bàn tay ấy ra bởi cô không thể cầm lấy tay của người đàn ông của người khác, cô không được ích kỉ như vậy vì cô là người thứ ba. Đám cưới kết thúc, cô và anh lê bước vào một phòng ở khách sạn mà hai ông chủ tịch cố tình chuẩn bị.
|
chương 5: đêm tân hôn
hai người bước lên căn phòng mà hai vị chủ tịch đáng kính đã chuẩn bị. căn phòng rộng rãi trên tầng thượng của khách sạn được bày trí sang trọng. hai người mệt mỏi cùng nhau bước vào phòng ngồi xuống giường, lúc này họ mới nhận ra căn phòng này tuy rộng mênh mông nhưng cũng không có lấy chiếc giường thứ hai. Cô thấy anh ngồi xuống vội đứng dậy ra ngồi ở ghế còn anh cũng cảm thấy không khí có hơi… - em có đói không? Hôm nay đi nhiều như vậy nhưng chúng ta vẫn chưa ăn gì đúng không?- anh lại cất tiếng để phá vỡ cái không khí ấy - vâng- cô trả lời vẫn theo đúng phong cách kiệm lời của mình. Quả thật cả ngày này cô có ăn gì đâu nhưng cô cũng chẳng có cảm giác đói vì cô đã quen rồi - vậy chúng ta tắm rồi đi ăn nhé, tiểu uyển- anh đề nghị - dạ cũng được ạ- cô trả lời mà như cố tránh không phải gọi anh bằng “anh” - vậy em đi trước đi- anh nhường cô - dạ.- cô nhỏ nhẹ rồi lấy đồ vào phòng tắm 15 phút sau cô bước ra. Cô không ăn vận cầu kì mà chỉ mặc 1 chiếc váy xuông trắng có thắt nơ ngang lưng làm điển nhấn. từ cô tỏa ra mùi hương bưởi thơm mát dịu dàng như chính vẻ đẹp của cô vậy. đã thấy cô nhiều lần rồi nhưng mỗi lần cô xuất hiện trước mắt anh cô như tỏa vào trong không gian một màu sắc, một mùi hương khác khiến anh không thể không nhìn, không thể khiến con tim anh ngừng lỗi nhịp dù anh không biết sao mình lại vậy - cháu xong rồi ạ- cô bảo anh - được. đợi anh chút- anh tươi cười. mà không cháu phải xưng em gọi anh chẳng phải chúng ta sẽ như an hem sao- anh cốc nhẹ đầu cô như nhắc nhở. 30 phút sau anh và cô xuống sảnh chính của nhà hàng chọn một bàn bên cửa sổ. là bữa tối đầu tiên hai người ăn riêng cùng nhau nên cô khá ngượng ngùng khiến anh luôn phải gắp thức ăn cho cô. Sau khi ăn xong hai người trở về phòng Tại phòng khách sạn - Tối nay em ngủ ở trên giường còn anh ngủ ở ghế cũng được- anh đề nghị. - Không cần đâu, để cháu … à để em cũng được- cô giành phần ngủ ở ghế - Không cãi lời. phải nghe lời anh chứ - anh nghiêm nghị - Nhưng…- cô muốn nói gì đó - Không nhưng nhị gì hết. hay em muốn hai chúng ta ngủ chung- anh đùa mà nét mặt như thật - Không phải- cô phản ứng nhanh khiến anh tức cười mà không bật lên thành tiếng. cô lẳng lặng nghe theo lời anh. Buổi tối đó cô không ngủ, cô không ngủ không phải sợ anh làm gì cô mà tại cô cảm thấy áy náy với anh, cô thấy khác lạ bởi sự có mặt của một người khác không phải cô mà người đó còn là đàn ông nữa chứ. cô cứ nghĩ về cái nắm tay của anh lúc chiều- cái nắm tay ấm áp khiến con tim cô cảm thấy thật an toàn, cô nghĩ về nhiều thứ nữa khiến cô trằn trọc không ngủ được. anh ở ghế cũng không chợp mắt, thấy cái dáng nhỏ bé, ngại ngùng của cô lúc chiều mà anh thấy lòng xao xuyến lạ thường. anh không biết nói cảm giác đó là gì nữa hay đó chỉ đơn giản là cảm giác muốn bảo vệ cô như bảo vệ em gái mình thôi, anh cũng hồi hộp lạ thường vì đây là lần đầu tiên chung phòng với người phụ nữ khác. Hai người năm im trong hai dòng suy tưởng. sáng hôm sau, hai người về nhà anh chào hỏi gia đình - em ngủ ngon không?- anh hỏi xã giao - dạ, có ạ- cô đáp dù không ngủ được - chúng ta chuẩn bị đồ về chào mọi người cho kịp thôi - vâng- cô dịu dàng - vẫn biết em cảm thấy lạ lùng nhưng hôm nay em cố gắng tỏ ra thân mật trước mặt mọi người nhé, em gái- anh dặn dò kèm theo tiếng em gái để cô cảm thấy tự nhiên hơn - vâng ạ- cô cười đáp Anh và cô cùng nhau xuống trước sảnh khách sạn nơi tài xế đã đợi sẵn. ánh mắt của mọi người nhìn anh và cô toát lên vẻ ghen tị bởi hai người đi với nhau mà như hai viên ngọc cứ tỏa sáng rực rỡ vậy, anh lại còn ân cần nắm tay cô nữa chứ thật là ngưỡng mộ chết mất.
|
chương 6: tin buồn sau ngày cưới
Đây là lần đầu tiên cô đến nhà anh. Khuôn viên vườn nhà rộng đến nỗi chạy xe từ cổng chính vào cũng mất 10 phút. Thực ra cô quá quen với cảnh này rồi bởi nhà cô cũng vậy nhưng cô tỏ ra rất thích thú bởi ở khuôn viên có hai khu trồng hoa rất đẹp còn ở nhà cô không có bởi ông cô không thích sự héo úa của những bông hoa. Chính giữa khuôn viên vườn là 1 căn biệt thự rộng rãi theo phong cách hiện đại khác hẳn với vẻ cổ kính ở ngôi biệt thự ở nhà cô. Vừa bước xuống xe, hai hàng người hầu đã cúi gập người: “ mừng thiếu gia và thiếu phu nhân trở về”. anh cứ lạnh lùng bước tiếp còn cô cúi chào mọi người cùng với nụ cười dịu dàng theo đúng phép lich sự rồi bước theo anh. Vào nhà, hai vị chủ tịch, bố mẹ và em gái anh đã đợi ở bàn ăn. Anh ra hiệu hai người khoác tay nhau bước tới - con chào cả nhà- anh và cô cúi chào - hai đứa ngồi xuống đi- ông anh ra lệnh. người đâu mang thêm đồ ân cho thiếu gia và thiếu phu nhân- ông anh nói với người làm anh kéo ghế cho cô ngồi trước rồi mình ngồi xuống ghế bên cạnh. thấy hai người hành động như vậy cả nhà ngồi nhìn nhau cười gian - mọi người có chuyện gì vậy ạ?-anh ra vẻ không biết gì hỏi - thấy hai con tình cảm vậy nên ta vui ấy mà- ông anh trả lời. hai đứa ngủ có ngon không?- ông anh hỏi - dạ. tại phòng hơi lạ nên con không ngủ nhiều lắm ạ- cô thành thật bởi biết ông đã nhận ra mắt của mình đang đỏ. - Tội cho con dâu quá mẹ anh tỏ ra xót xa. ngọc bảo thật là... không chăm sóc tốt cho con dâu mẹ gì cả- bà quay sang anh tỏ ra trách móc. - Ơ thế thì sao ạ- anh như trẻ con - Không phải tại anh ấy đâu ạ- cô không hiểu lắm nhưng cũng bênh anh vì hai người phải tình cảm mà - Mới qua 1 đêm mà hai người thành vợ chồng thật rồi nhỉ- hoàng phương trêu trọc khiến cô đỏ mặt - Cô đó. Đừng có thấy chị dâu hiền mà trêu trọc nhé, liệu với anh đấy- anh nhắc nhở em gái - Mọi người thấy anh ấy bỏ em bênh vợ kìa- cô nhìn cả nhà nũng nịu khiến ai cũng bật cười. - Thôi, ăn sáng đi mọi người đó lắm rồi- ông anh tươi cười. Trong bữa ăn anh gắp cho cô những món mà cô thích, cô cũng gắp cho anh những món anh thích ( hai người đã nói trước với nhau mà) trông hai người cứ như cặp vợ chồng son thật sự ấy. kết thúc bữa ăn cả nhà ra phòng khách nói chuyện. - thấy hai côn như vậy thì ông cũng yên tâm ra đi rồi- ông cô cất tiếng nhẹ nhõm - ông định đi đâu ạ?- cô và anh cùng lên tiếng. - ông cô nhìn ông anh gật đầu rồi thở dài “ thật ra ta bắt con kết hôn sớm vậy là mong con mau có người yêu thương chăm sóc. Tháng trước ta nhận được kết quả tái khám là bệnh tim của ta đã nặng hơn cần phải phẫu thuật sớm mà… ông ngập ngừng - mà sao ông- cô lo lắng hỏi - cơ hội thành công không cao lắm nên ta không thể bỏ lại con một mình được- ông cô tiếp lời. ngày mai ta sẽ sang mĩ tiến hành trị liệu nên ta mong lão trần và ngọc bảo hãy thay ta chăm sóc nó- ông nhìn anh nhờ vả - tôi và cả nhà sẽ yêu thương cháu dâu mà nên ông cứ yên tâm phẫu thuật rồi về đây chúng ta cùng đánh cờ đàm đạo - đúng vậy đó ông- anh cười đáp - con muốn đi cùng ông cơ- cô rớt nước mắt, lần này ông lại định rời xa con như ba mẹ ư? Ông định bỏ con một mình ư?- cô khóc hỏi chỉ là cô quá lo cho ông cô thôi - sao lại một mình chứ chẳng phải đã có ông nội, chồng, bố mẹ và em gái con sao- ông an ủi. vả lại chỉ tháng sau là ông về mà- ông dỗ dành bởi ông không muốn cô lo lắng. - thật sao?- cô ngước lên hỏi ông - có bao giờ ông nói dối con chưa?- ông cô cười - chưa ạ- cô lắc đầu. vậy ông hứa nhé- cô giơ ngón tay út móc nghéo với ông. - Nhưng con không muốn ông đi một mình-cô quan tâm - Ta đi với bố mẹ chồng con mà. Hai đứa cứ yên tâm ở nhà. Chuyện của tiểu uyển và tập đoàn phải nhờ cháu rể và lão trần một thời gian rồi bởi tiểu uyển không thể giải quyết được mọi việc- ông cô dặn dò - Ông yên tâm, cháu sẽ chăm sóc tiểu uyển và giúp đỡ cô ấy- anh đáp - Tôi tuy già nhưng việc làm ăn vẫn còn minh mẫn lắm.- ông anh nói. Ông cứ đi với hai đứa nó- chỉ sang bố mẹ anh- còn việc khác chúng tôi sẽ giải quyết ỏn thỏa - Cháu cũng bảo vệ chị dâu thật tốt- hoàng phương chen vào - Vậy ông con nhờ bố mẹ chăm sóc, dù ông có nhiều người xung quanh nhưng mà chỉ có con là người thân vậy mà… - Con yên tâm ông ấy cũng như cha ta vậy nên cứ giao cho ta đi- bố anh an ủi - Cảm ơn bố mẹ. cảm ơn mọi người.- cô cười buồn. vậy tối nay con về nhà cùng ông. Sáng mai tiễn ông đi nhé! - Thế có tiện không?- ông cô nhìn áy náy, vả lại ông cũng đi bằng chuyên cơ nên lúc nào còn đến cũng được mà. - Không sao. Cứ để cháu dâu về đi, mai ngọc bảo sẽ sang đón nó về, hai ông cháu cứ nói chuyện từ từ- ông anh nói - Vậy thì phiền ông quá rồi, lão trần. - Con cảm ơn ông- cô nhìn ong anh cảm kích.
|