Cô Nàng Mắt Xanh Ngọc
|
|
chương 11: Bồi thường bằng NỤ HÔN
Vừa đến tới lớp, nó đẩy cửa bước vào trong, thầy giáo đang giảng bài nghe tiếng mở cửa nhìn lại thì đứng hình xém xíu là hoá đá vì nó quá ư là đẹp khiến ông thầy cùng cà lớp bất ngờ trừ hắn và Quân, ông thầy chợt lấy lại tinh thần nói:
- Tụi em đến trễ 30’ – nó nghe xong thì nhíu mày, gương mặt chợt kì lạ, nhìn ông bằng ánh mắt đáng sợ hơn bao giờ hết, khiến ổng như nín thở, Duyên nhìn thấy thế nên lên tiếng giải vây cho ông thầy:
- Tụi em có việc bận ạ! – ông thầy gật đầu ý bảo tụi em có thể vào, nó cũng chả nói gì bước vào trong, chợt đi ngang thầy nó nói nhỏ đủ ông thầy nghe:
- Mang một chiếc dép, một chiếc giầy kìa! – Ông thầy run run nhìn xuống chân đúng là như nó nói, mọi người thấy thầy nhìn xuống nên cũng nhìn theo và kết quả là…………………..hahahahaha…………..tiếng cười mang rợ của hs vang lên, một số còn nói:
- Thời trang lắm đó thầy!
- Em phải học hỏi thầy mới được!
- Gu thời trang của thầy nó lạ mà nó độc ghê luôn á thầy!
- Em kết cái gu của thầy ùi đó!
- Hahahahah………………..
- ………………………- cứ thế học sinh cứ lần lượt phê bình về cái gu thời trang lộn xộn của thầy giáo, nó thì chả quan tâm, nó ngủ, hắn nhìn nó như nhìn người ngoài hình tinh! Vì sao hắn lại nhìn nó như thế? Đơn giản như đang giởn vì nó là người khởi sướng lên cái phong trào moi móc gu thời trang của thầy vậy mà nó không có chút nào cảm xúc là sao? Đang lo nhìn nó, hắn đâu thèm để ý 2 con người bản trên đang nhìn hắn bằng một ánh mắt hơi bất bình thường, hắn thấy nhột nhột hình như ai nhìn á! Hắn ngước mặt lên thì đập vào mắt là 2 cái bản mặt cái Duyên và Quân cộng thêm 4 con mắt đang soi sét hắn. Thầy giận quá lấy túi rồi chạy ra ngoài, vậy là lớp nó nghĩ tiết, thê mà cũng được nghĩ tiết? Nhưng thôi bây giờ quay lại vs hắn nà! Hắn nhìn 2 người đó nói:
- Gì?
- Làm gì mà nhìn con Quỳnh dữ vậy? – Duyên nói rồi nhìn hắn, rồi lại nhìn nó, rồi nở nụ cười quái dị, kiểu nham hiểm lắm cơ! Hắn trong lòng thì lúng túng không biết nên nói sao nhưng bên ngoài thì tỉnh như không nói:
- Sơ ý thôi! – Haizzz….Cái lí do củ chuối ai đâu mà tin? Vậy mà có 2 người tin mới ghê chớ! Quân nói
- Ừm! Biết ùi! – vậy là 2 đứa kia quay lên, nó thì ngủ không thức, hắn thấy vậy cũng ngủ cho nó có bè có bạn há!
Giờ ra chơi:
Nó thức dậy chưa kịp nhắc chân đi ra khỏi bàn thì hắn lên tiếng ( Thức hồi nào vậy ta??)
- Cô ngủ như heo vậy đó! – Gì đây? Mới ngủ dậy mà muốn kiếm chuyện đây mà!
Nó liếc nhìn hắn rồi nói:
- Nói tôi thì coi lại bản thân anh cũng như tôi thôi!
- Gì chớ? Tôi đây mà là heo thì cả thế giới này có con heo nào đẹp trai như tôi chưa? – hắn cao hứng muốn chọc nó, nó cũng nhân ra chọc lại hắn:
- Ừm! Chỉ có anh thôi………………………..- Nghe chưa xong thì hắn đã cười rồi, chợt nó nói thêm:
- Vì chỉ có anh mới có ngoại hình người lai heo! – Vừa nói xong thì tiếng cười trên môi hắn tắt hẳn, Quân và Duyên thì lấy tay bụm miệng cười làm vai hai người cứ run run lên, còn nó thì tỉnh như không nhìn khuôn mặt hắn mà cố nhịn cười:
- Cô……….cô………..được lắm! Nà! Cho đó!
Chợt hắn đưa cho nó một thanh sôcôla, nhưng chỉ có cái vỏ, nó nhíu mày, hắn thì đứng lên bước ra khỏi bàn, đi gần hết dãy bản thì giọng của nó vang lên, nó biết hắn có ý đồ gì ở đây nà! Chứ đâu có tốt lành gì mà cho nó:
- Đưa cái thứ này làm gì?
- Bò giùm! – Hắn phun ra hai từ ngắn ngủi nhưng có sức mạnh tác động rất lớn, nó nói:
- Anh điên à! Tôi có phải “ in sô” của anh đâu? – nó điên tiết lên nói.
- Bây giờ thì cô là “in sô” của tôi! – hắn nói tỉnh bơ quay đầu lại nhìn nó nữa chứ, còn hào phóng đi tới trước mặt nó nữa, nó thì taht56 muốn nhào vào bóp cổ hắn, nhưng nó kiềm chế kiềm chế và kiềm chế, nó cô nở một nụ cười gượng gạo nói:
- Tại sao?
- Vì lúc cô đã chửi một hoàng tử như tôi! – Hắn nói mà không biết ngượng, còn nói mình là hoàng tử mới kinh chớ!
- Nhưng tôi xin lỗi một hoàng tử như anh rồi! – nó nói nhỏ nhẹ nhưng trong lòng đầy phẫn nộ, nó nghiến răng nói, hắn thấy nó như vậy thì thầm cười trong lòng, nhưng vẫn chưa chịu tha:
- Nhưng tôi nào có chấp nhận, không nhiều lời cô-là-osin-của-tôi! – hắn nói rồi gằng từng chữ cuối cùng
- Tôi không chấp nhận – nó nhất quyết không chịu, hắn đành nói
- Vây cô bồi thường đi! – hắn nói mà không biết nó đang cười, sao nó cười chút rồi biết?
- Được! Tôi bồi thường!
Nói rồi nó kéo cổ áo hắn, hắn hơi bất ngờ, nên ngã về trước và môi hắn ngã ngay môi nó, vậy là hiểu há! 2 NGƯỜI ĐÓ ĐANG HÔN NHAUUUUUUUU! Cả đám ủa nhầm cả lớp như hoá đá trừ vài người, có người đang oán hận nó ghê gốm lắm, và người hoá đá hoàn toàn là hắn, hắn không ngờ có một cô gái bạo gan như vậy dám hôn một người con trai trước mặt nơi đông người mà không biết ngại, nó thả cổ áo hắn ra rồi nói, hai người môi dời môi rồi nó nói:
- Tôi bồi thường rồi!
Nó cực kì bình tĩnh vs thái độ như chẳng có gì, vì nó nghĩ hôn thôi có gì đâu? Vì nó nghĩ khá là thoáng nên mới thế! Duyên thì cười thầm vì lúc nhỏ, nó thường hay bị mấy anh chị củng nhà hôn nên riết rồi nó tahy61 nụ hôn chả là gì? ( sao này chị Quỳnh sẽ nghĩ khác)
|
chương 12:
Từ đâu một cô gái xinh đẹp đi tới, tát vào khuân mặt trắng mịn của nó in hằn 5 ngón tay trên mặt nó, phải nói là nó tức đến không còn kiềm chế nổi, vo tròn nắm đấm, nhìn cô gái kia bằng ánh mắt hằng lên vết đỏ như máu, cô gái kia run run, nắm lấy tay áo của hắn, người con gái đó chín là bạn gái hắn. Tự nhiên từ khoé miệng của nó nhỏ xuống từng dòng máu màu đỏ nóng ấm rơi vào bàn tay nhỏ xinh của nó, nó thấy máu thì nóng hơn trước gấp đôi, lấy tay đập mạnh vào chiếc bàn gần đó khiến nó gãy đôi! Cô gái kia càng thêm sợ hãi, mọi người ai cũng sợ hãi, Duyên thấy không ổn đang toan ra ngăn chuyên đáng tiết sắp xảy ra thì một cụ già khoảng 40t đi đến vừa thấy cảnh tưởng đó thì không khỏi bàn hoàn, ông lên tiếng hỏi:
- Ai đã làm thế này? – nhìn thấy vết thương của nó ông hỏi tiếp- Ai đánh con vậy Quỳnh?
Nó không nói lấy tay chỉ thẳng vào khuân mặt của bạn gái hắn, ông nhìn qua rồi nói:
- Ta cho con 30’ giải quyết!
Vừa nói xong, ông đi ra và kêu tất cả học sinh ra khỏi phòng, bạn gái hắn níu tay hắn lại nói:
- Anh…..anh bỏ em sao?
- Ừm! – nói một cách nhàm chán, hắn trả lời, khuân mặt lộ rõ sự chán ghét vs người đối diện
- Anh không bảo vệ em sao? – cô ta nói giọng run run, hơi nghẹn ngào như sắp khóc đến nơi
- No! – Hắn nói một cách nhẹ nhàng nhưng lại làm cho người ta kinh hãi
- Tại sao? Tại sao? Anh đối xử vs em vậy chứ! – nước mắt rơi lã chã cô ta khóc nức nở cố níu kéo hắn
- Thật ra tôi…………! – Hắn chưa nói xong thì nó lên tiếng:
- Tình cảm như vậy là được rồi!
Nói xong, nó kéo bạn gái hắn, vào trong, kèm theo một cái đóng cửa mạnh làm tất cả mọi người đều sợ hãi, bên trong phòng phát ra những âm thanh kinh dị, tiếng la hét thất thanh cả tiếng cười man rợ, tiếng khóc kinh hoàng, cứ thê mà diễn ra hàng loạt, tiếng tha mạn của bạn gái hắn cứ thế mà vang lên: “ Đừng mà………..Hic.huhu……..đừng cắt tóc……đừng…….cứu……..tha………cho.huhu……..cho…………đi”
Chưa đầy 30’ nó bước ra khỏi phòng, nói vài câu vs cụ già:
- Cảm ơn HT đã giúp cháu!
- Không có chi!
Nói đoạn nó bước đi, Duyên cũng đi theo, và cà 2 tên kia cũng đi theo luôn. Mọi người vào phòng học xem tình hình của bãn gái hắn thì: tóc đã bị cắt không ra hình thù, chân và tay thì không cử động được có lẽ đã gãy mất rồi cũng nên, bạn gái hắn nằm trne6 sàn nhà nước mắt rơi lã chã không ngừng nói: “ Tha cho tôi đi” , cô ấy cứ lặp đi lặp lại cái câu này hàng ngàn lần, mọi người đến đở cô ấy và gọi cấp cứu. Chắc có lẽ sau việc này sẽ không ai dám đụng vào nó nữa, mong là vậy
PHÒNG Y TẾ:
Nó ngồi xuống giường bệnh, xem vết thương, Duyên lên tiếng hỏi:
- Mày ổn chứ?
- Ổn hôn bao giờ hết! – nó cười tươi nói vs Duyên nhưng vì cười tươi quá nên trúng vào miệng vết thương nên hơi đau
- Mà mày có tàn nhẫn vs con nhỏ đó quá không? – Duyên nhớ lại cái cảnh con nhỏ đó nằm một đóng mà nó thấy ………….bình thường, chỉ là hỏi cho nó có lệ
- Nhỏ đó chưa có chết vs lại có bị thương tật gì đâu mà nói tao tàn nhẫn! – nó xoa xoa vết thương nói, hắn ngạc nhiên hỏi
- Chứ nằm không nhút nhít mà la không bị thương? – Quân cũng gật đầu đồng ý vs câu hỏi của hắn, Duyên thì cũng thắc mắc nên nhìn nó, nó nhìn 3 người rồi cười một cái nói:
- Đó là loại thuốc tê tôi tự chế! 2-3 tháng gì đó là khoẻ! – nó ít khi làm người ta bị tàn phế người ta lắm nên chỉ dùng loại thuốc mê ấy mà! Duyên nghe xong thì gật đầu hiểu ý, tụi hắn cũng hiểu phần nào nên không hỏi nữa. chợt hắn hỏi tiếp:
- Cô quen hiệu trưởng trường này à? – Hắn dùng ánh mắt soi sét nó hỏi
- Ừm! Cha tôi có quen sơ! Vì cha tôi là bạn học của HT – nó đành viện một lí do mà nó biết hắn sẽ không tin, vì một người tinh anh như hắn thì không thể nào tin. Đúng là vậy hắn không tin lời nó nói, vì dù là bạn thân thì HT cũng không thể đắc tội bạn gái cũ của hắn vì cô ấy ít nhất cũng giàu có, hắn cười nhếch mép nói:
- À! Thì ra là vậy!
- Sao lúc nãy anh không giúp bạn gái anh? – nó đổi chủ đề, mà người ta thường gọi là đánh trống lãng á! Hắn biết nó cố tình nhưng không để ý nói
- Vì cô ấy không phải là bạn gái tôi!
- Là sao?
- Vì tôi vs cô ấy chỉ là giả vờ quen thôi! – hắn bắt chéo chân nhìn dáo dác xung quanh rồi nói
- Ừm! – nó cười, hắn nhìn xung quanh tìm y tá, nhưng không có thấy, chợt Quân nói vs Duyên, một mình Duyên thôi nhe!:
- Bạn của cô có vấn đề! – mặt nhìn đăm chiêu thêm cái xoa xoa cầm Quân nói, Duyên nghe xong thì ngước mặt lên nhìn Quân hỏi
- Vấn đề gì?
- Nhiều lắm! – Quân nhìn vào mắt Duyên nói, Duyên cũng nhìn vào mắt Quân hỏi:
- Nhiều là nhiều về cái gì?
- Thì ví dụ như hung bạo, tàn nhẫn, thần kinh………………Bla……..bla- Quân nói một tràn, Duyên thì nhìn Quân rồi đưa ngón tay cái lên biểu thị sự thán phục, Quân nhìn Duyên nói thêm:
- Không gì riên bạn cô, mà cô, Cao Mỹ Duyên cũng có vấn đề!
Duyên liếc xéo Quân rồi gằng từng chữ hỏi:
- Anh-muốn-chết-không?
- Noooooooooooooo
- Mà y tá đâu ùi! – Duyên chợt nói, khiến Quân cũng nhìn dáo dát rồi nhận được kết quả là
- Không biết- Quân nói
- Thôi tôi về!
- Ừm! Về!
Vậy là Duyên và Quân tung tăng đi về, chưa đi được bao lâu thì một giọng nam tính hét lên:
- Cao Mỹ Duyên, sao cô đi chung vs tôi! – Qaun6 hét toán lên khi hai người đứng giữa cầu thang
- Câu này tôi nói anh mới đúng, sao anh dám đi chung vs tôi! – Duyên cũng hét lên đẩy Quân ra rồi nhanh chân bước xuống trước
- Làm ơn! Tránh ra- Quân cũng có thua gì? Chạy tới rồi kéo Duyên ra đằng sau
- Anh mới là người tránh ra! – Duyên bực mình, kéo Quân ra sau
- Tôi đi trước – 2 người cứ người lên trước người kia đuổi theo
- Tôi đi trước
- Tôi trước
- Anh mơ à?- Vừa tới cửa lớp là cãi ỏm tỏi
- Cô là con gái mà không cho con trai à?- 2 người giành vào cửa lớp mà cãi nhau long trời lở đất, Quân nói xong thì nhanh chân bước vào nhưng bị Duyên nhanh chân hơn kéo lại và nhờ lực đó bước vào, nhưng chưa bước vào thì bị Quân gạt chân xém té banh mặt
- Anh khùng à! Người ta là con trai nhường con gái! – Quân nghe Duyên nói thì cười cười vì nhìn mặt Duyên khi giận rất là mất cười và đáng …………………………yêu
- Cái đó xưa rồi! Bây giờ nam nữ bình đẵng- Quân cố đừng nhìn nữa bước vào trong, Duyên thì tức cành hông mà không làm cái gì được!
|
Chương 13: Osin!? Quay lại vs nó, nó sau khi lau vết thương thì cũng đã đỡ hơn nhiều, hắn nhìn nó, hắn vẫn ngồi đó chứ không vể phòng học, nó thắt mắt hỏi: - Sao không về phòng học đi? - hắn nhìn nó, bắt chéo hai chân ra vẻ như mình là chủ cả, nói một câu khiển nó máu đã sôi any còn sùng sụt hơn: - Đợi đầy tớ!!!! - Tôi đã bồi thường cho anh rồi mà? - Nhưng tôi có nói là chấp nhận chưa? - Anh muốn sao đây? - hắn bước gần nó, hai tay đặt lên vai nó, đưa gương mặt mình sát gương mặt nó, nở một nụ cười đểu giả hắn từ từ sát lại gần nó hơn, nó trơ mắt nhìn, tay thì muốn đập hắn nhưng hắn nắm lại. Hắn nói: - Từ nay cô chính thức là osin của bổn thiếu gia! - hắn buông nó ra đi lại chiếc gếh hồi nãy, nó vo tròn tay nói: - Tôi thà chết không làm! - hắn cười khẩy một cái, nắm lấy đôi tay nó rồi nhín nó bằng ánh mắt quái dị từ trên xuống dưới, nó nuốt một ngụm nước bọt, nó xô hắn ra, hắn nói: - Nếu không muốn thì bồi thường hco tôi bằng cái này cũng được! - hắn lại nhìn nó từ trên xuống dưới, nó bặm môi dữ tợn nói: - Anh đùng có mả làm cái trò đó! Tôi mà tức lên đập anh như con nhỏ kia thì chết ráng mà chịu! - hắn cũng không nói gì, đi tới nâng cầm nó lên đặt chiếc môi mỏng lành lạnh của hắn lên môi nó, nó tự nhiên cảm thấy tim đập hơi nhanh hơn bình thường, cảm giác kỳ kỳ, hắn thấy nó như thế thì buông nó ra, nó thoáng đỏ mặt nhưng cũng trờ lại bình thường quát to: - BIẾN THÁI! ANH LÀ BIẾN THÁI! - nó hét như thế mà hắn vẫn bình thản nói: - Đây chỉ là mở đầu! Nếu cô mà không làm osin cho tôi thì cô chuẩn bị chịu sự tra tấn của tôi dài dài! - nó vừa định phản bát thì nhớ tới lúc nãy, nó đành ậm ừ, nó mà làm osin cho hắn thì hắn chuẩn bị chết không có nơi chôn. Hắn tự nhiên đưa cho nó một tờ giấy, giấy hộp đồng gì đó, nó lấy đọc bừa thôi: " Nghĩa vụ làm osin 1. Nghe lời chủ 2. Không cải lời chủ 3. Mỗi sáng phải mua thức ăn cho chủ 4. Không được làm gì tổn hại đến nhân cách, thân thể, danh dự và phẩm chất của chủ 5. Không được có ý kiến vs chủ 6. Phải luôn thưa là ông chủ trước khi nói 7. Luôn tươi cười khi gặp chủ, không chửi nhau vs chủ. 8. Osin phải làm theo những điều khoản trên nếu không thì ông chủ của osin sẽ xử lý theo đúng quy tắc." Nó nhíu mày cái gì mà mở miệng ra là chủ vs chả cả, ham alm2 đi rồi chừng nữa chết khi nào không hay. Nó hẫm hực ký vào nhưng đâu đó là áh mắt tà ác vô điều kiện được dấu sau khuân mặt ngây thơ như nai tơ của nó.
|
Chương 14: Osin kiêm bạn gái.
Nhìn nó cười nham hiểm, hắn liền nói: - Ừm……..Cô cỏn phải làm bạn gái tui để tui cảm thấy vậy mới đáng! – nó nghe xong thì gật đầu, sau đó nhìn hắn bằng ánh mắt giết người, nó muốn hét vào mặt hắn ghê gớm nhưng nó kìm lại nhỏ nhẹ nói: - Nếu anh còn ngủ thì về mà ngủ cho khoẻ chứ đừng ăn nói vậy kẻo bữa nào bị người ta đánh “ Phò mũ” – nghe nó nói hắn nhướng mày, đúng là mồm miệng độc thấy sợ, hắn vẫn giữ lấy ý ngỉ đó dõng dạc nói: - Cô không làm thì hậu quả khó lường! – hậu quả con khỉ, nó mà làm thì nó là con heo, nhất quyết không làm bạn gái hắn, thà nó ở giá suốt đời chứ không ngu gì làm bạn gái của tên biến thái này, nhưng mà….nếu không làm thì hắn làm gì nó thì sao? Nên làm sao? Thôi đành làm con heo một lần vậy: - Tôi……….tạm……….chấp nhận! – hắn cười gật đầu, cũng biết nghe lời ấy chứ. Nó nhìn ngoài mặt thân thiện thế chứ ở trong lòng đang muốn đem hắn làm mổi cho cá, nó sẽ bóp cổ hắn rồi thảy xuống cho cá ăn, không thì nó treo hắn lên sà ngang cho chim chim rỉa thịt chơi, còn nếu không thì nó đem hắn cắt thành từng lát thịt rồi xác muối ớt, chanh vào. Nó còn nhiều kế hành hạ hắn lắm, nó cười một cách gian tà, hắn nhíu mày khó hiểu hỏi: - Osin! Về lớp thôi! Ngồi đó cười cười như bị điên ấy!!! – nó chợt sực tỉnh mộng, nhảy xuống giường rồi đi theo hắn, vừa vào lớp hắn đã nghe tiếng cãi cọ của Duyên và Quân: - Anh chạy nhanh quá tôi rượt không muốn chết luôn nà! - Ai biểu cô rượt chi? - Rượt đánh anh chứ chi? - Đánh được không mà nói - Tui đánh nè! 2 người chạy vòng vòng lớp, hôm nay lớp 10A6 được nghỉ vì một số lý do, một số thì đi về, một số thì ở lại trong đó có Duyên và Quân, hắn bước vào đi tới chỗ ngồi rồi nói: - Osin của tôi! Cô bò lại đây cho tôi! – hắn ngoắc nó lại, nó căm hận trong lòng liếc hắn mà đi tới, mấy đứa con trai thì tiếc cho tôi vì tôi làm osin cho hắn, mấy đứa con gái thì ganh tỵ vì tôi làm osin của hắn, Ủa! Mà làm osin có gì đâu mà mấy người này ganh tỵ chứ? Nếu thích nó nhường cho luôn. - Chuyện gì? – nói nói cộc lốc, hắn đưa cái bản hộp đồng nghĩ vụ hồi nãy nói: - Thiếu! Điều 6 có ghi rằng: “ Phải luôn thưa là ông chủ trước khi nói” – nó nhìn hắn, hắn nhìn nó, nó nói: - Thưa ông chủ! Có gì chỉ bảo? – hắn cười ôn nhu, cười cái gì mà cười, nó định thốt ra luôn nhưng ráng mà kiềm lại nếu không thì không tốt đâu, hắn nói: - Gọi thử chứ có làm gì đâu! – nó nóng rồi nha! Bực rồi nha! Nhìn mặt hắn mà muốn tác vào mấy cái mới được. Nó hậm hực ngồi xuống, hắn cũng chả nói gì, Duyên nghe được đoạn đối thoại lúc nãy thì chạy lại hỏi: - Nè! Sao mày là Osin của hắn vậy hả? – nó nghe con bạn nói thì trưng ra cái bộ mặt tràn đầy nước mắt cá sấu, nó khóc lên khóc xuống nói: - Tại mày! Tại mày hết! Mày vừa đi hắn liền bắt tao làm osin cho hắn! Tao không đổng ý hắn liền giở trò biến thái……………..huhu….- nó khóc như mưa nhưng thật ra là thuốc nhỏ mắt 100%. Duyên bực mình nói: - Đê tiện thế luôn à? – nó gật đầu rồi ôm lấy Duyên khóc nức nở, Duyên vỗ vỗ lưng nó nói: - Thấy cũng tội………..mà thôi cũng kệ!!!!!! – nó bực mình đánh Duyên tơi bời nhưng Duyên đã may mắn lấy Quân vào thay, thật sự rất may mắn, Quân bị đánh đến khó mà nhìn ra hình người. Nó chu môi giận dỗi, Duyên thì nói: - Giận! Tao cũng muốn giận mày ghê á! – nó nhìn Duyên, nó làm gì mà cô bạn giận chứ? Nó nói: - Tao làm gì mà mày giận hả con kia? – Duyên trả lời khiến nó muốn tán Duyên xoay như chong chóng luôn: - Mày đi theo trai đẹp mà con giả đò! – nó bực mình cốc đầu con bạn, con nhỏ này hôm nay biết giỡn nữa cô chứ, mà thôi nó bây giồ nên tập trung tiêu diệt kẻ địch chính là hắn. Nó quay sang định nói vs hắn vài câu thì hắn ngủ như chết, nó bực mình vẻ vẻ lên mặt hắn, nó vẻ rồng vẻ rắn vẻ quỷ vẻ ma lên khuôn mặt đẹp trai đó. Giờ ra về. Nó thản nhiên đi trên đường, nhìn mặt hắn nó cố nhịn cười đi, nó giả bộ như mình cực kỳ trong sạch, hắn đi ra khỉ lớp, đám nữ sinh nhìn hắn rồi cười cười, nam sinh thì chỉ vào và khinh bỉ, hắn không biết chuyện gì đang diễn ra thì Quân đã cười một tràn rồi xỉ nhục ghê gớm: - Mày thiệt là làm tao kinh ngạc! Mày vẽ cái quái gì lên mặt thế kia? Gu thời trang của mày quái dị thiệt! – hắn chả biết gì thì nó vs Duyên giả vờ quay sang rồi cười như sắp té tới nơi, hắn mượn cái gương của nó xem xong thì nhìn nó chăm chăm, nó giả vờ chớp chớp mắt, ngây thơ hỏi: - Ông chủ? Sao nhìn tui hoài vậy? Tui biết tui đẹp ùi! – hắn hít một ngụm khí lạnh, nắm tay nó gằng từng chữ: - Cô- chuyển- qua- khu- đặc- biệt- cho- tôi!!!!!!!!! Tôi sẽ hành hạ cô tới chết đó OSIN!!!!!!!!!!!!!!!! – nó đơ cả mặt, haizzzzzzzzzzz………… Xiu thiệt rồi!!!!
|
|