Yêu Em Như Người Ấy Đã Từng Yêu
|
|
Chương 22: Thành viên mới Lớp học hôm nay ồn ào náo nhiệt hơn hẳn, bởi vì lại chào đón thêm một thành viên mới, lần này đặc biệt hơn hai lần trước vì thành viên mới này là con trai mà còn là một mỹ nam thế nên cậu ta được chào đón rất nồng nhiệt, đặc biệt là nhận được sự ưu đãi của đám nữ sinh trong lớp
"Vương Thiên Khải! Cậu đẹp trai thật đấy!"
"Vương Thiên Khải! Cậu có người yêu chưa?"
"Vương Thiên Khải! Cho mình xin số điện thoại nhé?"
"Vương Thiên Khải! Lại ngồi cạnh tớ đây này!"
Vương Thiên Khải cười trừ, xách cặp đi một mạch xuống bàn gần cuối
Thiên Khải quay xuống mỉm cười chào Phi Phi
"Chào cậu, mình là Vương Thiên Khải, thành viên mới của lớp"
Phi Phi hơi ngạc nhiên nhưng cũng mỉm cười đáp lại
"Ờ, mình là Tiêu Phi Phi"
"Tên đẹp nhỉ! À...còn cậu là..."
Thiên Khải quay qua nhìn Uyển Tinh
"Mình là Diêu Uyển Tinh"
"Tên đẹp thật đấy!"
Cả 3 cùng phì cười tựa như là đã thân với anh chàng này từ lâu lắm rồi
Tụi con gái trong lớp dường như rất ghen tị với Phi Phi và Uyển Tinh, một số người thì tụ tập lại bàn cuối để được trò chuyện cùng Thiên Khải, số còn lại thì than ngắn thở dài "Sao đời quá bất công"
* * *
Uyển Tinh ngồi trên giường, đôi bàn tay thon dài đang tỉ mỉ đan từng sợi len. Phi Phi thì chuẩn bị đi đến câu lạc bộ karate của trường
"Tớ đi đây"
"Uhm, bye bye"
"Bye"
Phi Phi vẫy tay, Uyển Tinh ngồi đó mỉm cười nhìn theo bóng dáng Phi Phi
Phi Phi bước vào phòng tập, ánh mắt dừng ngay ở người phía trước, hiện lên vẻ ngạc nhiên thấy rõ
"Vương Thiên Khải!"
"Ngạc nhiên lắm sao?"
Thiên Khải phì cười trước điệu bộ của Phi Phi
"Cậu cũng tham gia câu lạc bộ karate à?"
"Ừ, có gì mong tiền bối chỉ giáo"
"Không dám không dám"
Cả 2 cùng phì cười, nụ cười của cả hai thật đẹp khiến cho biết bao người say mê ngưỡng mộ
"Đội trưởng đến rồi"
Giọng một bạn nữ vang lên, tất cả mọi người đều nhanh chóng xếp vào vị trí của mình, Thiên Khải tuy hơi lúng túng nhưng cũng nhanh chóng tìm được chỗ đứng thích hợp cho mình
"Thích đứng gần tớ nhỉ!"
Phi Phi tinh nghịch nhìn Thiên Khải
"Hì tại chân tớ đấy"
Thiên Khải gãi gãi đầu
"Chứ không phải tại cậu muốn vậy sao?"
"Haha"
Cả 2 nhìn nhau cười tươi. Dường như có người đang cảm thấy "chướng mắt", nhìn Thiên Khải bằng ánh mắt sắc lạnh
"Này, học viên mới"
Nghe có người gọi mình, Thiên Khải giật mình quay lại
"Cậu tên gì?"
"Vương Thiên Khải"
"Được rồi, Vương Thiên Khải, tôi đề nghị cậu nghiêm túc đi!"
"Vâng, đội trưởng"
Thiên Khải hối lỗi
Phi Phi khó chịu nhìn tên đội trưởng, trong ánh mắt hiện lên vẻ căm thù, uất hận, bàn tay nắm chặt lại, tựa hồ như muốn bóp chết người ở trên kia
Trong lúc nghỉ giải lao, Thiên Khải nhanh chóng chạy đến căn tin của trường mua nước rồi đem lên
"Của cậu này"
Thiên Khải đưa chai nước cho Phi Phi
"Cảm ơn nhé!"
Phi Phi mỉm cười đón lấy
"Tình cảm quá nhỉ?"
Tên đội trưởng đi lại, nhìn hai người giễu cợt
"Liên quan gì đến anh"
Phi Phi ném cho hắn tia nhìn sắc đá
"Haha không sợ Thành Dương ghen sao?"
"Đồ bỉ ổi!"
Phi Phi nắm lấy cổ áo hắn siết chặt lại
"Vì ai mà tôi và Thành Dương ra nông nỗi này, vì ai mà anh ấy trở nên đáng sợ như thế, tất cả là tại ai....TẠI AI?"
"Anh không phải là con người, tôi căm thù anh, tôi khinh bỉ anh...TRIỆU VĨNH KIẾN! Anh đi chết đi...ĐI CHẾT ĐI!!!"
Phi Phi bật khóc nức nở, cả phòng tập ngạc nhiên nhìn hai người. Thiên Khải lôi Phi Phi ra, ôm cô vào lòng vỗ về
"Phi Phi, bình tĩnh lại đi!"
"Buông cô ấy ra!"
Triệu Vĩnh Kiến tức giận, kéo Phi Phi ra khỏi lòng Thiên Khải
"BỘP!"
Thiên Khải cho hắn một cú đấm ngay vào mặt
"Xin lỗi vì đã thất lễ, nhưng mong anh hãy tôn trọng cô ấy"
Nói rồi Thiên Khải kéo Phi Phi ra khỏi phòng tập
Triệu Vĩnh Kiến tức giận nắm chặt tay lại, nghiến răng ken két
"Vương Thiên Khải, rồi mày sẽ phải trả giá cho những việc ngu xuẩn mà mày đã làm"
|
Chương 23: Máu lạnh "Good morning!"
Vừa bước vào lớp Thiên Khải liền mỉm cười chào Phi Phi và Uyển Tinh
"Good morning!"
Phi Phi và Uyển Tinh mỉm cười chào lại
"Hai cậu ăn sáng chưa?"
"Chưa"
"Thế ra căn tin ăn sáng hen"
"Ừ, thế cũng được"
"Hai cậu đi đi tớ không đi đâu"
Uyển Tinh cười trừ, ánh mắt tỏ vẻ đáng thương
"Này, như thế là có ý gì đây?"
Phi Phi trừng mắt, áp sát Uyển Tinh
"Đừng nhìn tớ như thế, hại mắt lắm"
Uyển Tinh đưa tay chặn Phi Phi lại, cười đùa như đang thách thức Phi Phi
"Uyển Tinh, cậu khinh thường tớ đấy à?"
Thiên Khải tỏ vẻ không vui
"Không không, tớ nào có ý đó"
Uyển Tinh xua tay, lắc đầu lia lịa
"Thôi, lo mà đi đi, không là vô lớp bây giờ"
Uyển Tinh đứng lên đẩy Phi Phi và Thiên Khải về phía trước, mỉm cười nháy mắt với họ, điệu bộ trông rất đáng yêu
Phi Phi và Thiên Khải nhìn nhau phì cười trước điệu bộ của Uyển Tinh. Cả hai vẫy tay chào Uyển Tinh rồi bước ra lớp
Uyển Tinh đi lên sân thượng của trường hóng mát. Vừa đặt chân đến nơi, Uyển Tinh liền đứng sững lại, đôi chân như không thể nhúc nhích được nữa
Trên ghế đá, một người con trai đang nằm ngủ say, mái tóc hạt dẻ, bờ vai rộng, đôi chân dài mạnh mẽ. Anh lặng yên nằm đó, gương mặt vốn lạnh lùng băng giá thế mà lúc này lại trông hiền hòa, yên bình đến thế
Uyển Tinh không tự chủ được nữa rôi, tim cô bắt đầu đập loạn xạ, hơi thở trở nên khó khăn hơn, tâm trí cô bắt đầu hỗn loạn. Có lúc đôi chân thúc giục cô chạy nhanh khỏi đó, nhưng có lúc lại mách bảo cô lại gần anh
Gió nhẹ nhàng thổi qua
Anh nằm đó thật bình yên, tựa như một thiên thần đang ngủ say
Cô đứng đó cách anh không xa nhưng sao có cảm giác như anh và cô đang đứng ở hai đầu thế giới vậy
"Diêu Uyển Tinh, mày bình tĩnh lại đi, anh ta là Đàm Âu Phong, không phải Hàn Triệu Vỹ, vĩnh viễn không thể nào là Hàn Triệu Vỹ được"
Uyển Tinh tự trấn tĩnh bản thân, đôi chân bước từng bước nhẹ nhàng, dần dần tiến lại phía anh
Cô lặng lẽ ngồi bên cạnh anh
Cô muốn tựa vào ngực anh, muốn lắm
Cô muốn chạm vào khuôn mặt anh, khuôn mặt đã khiến cô nhớ đến phát điên, đau đến tột cùng khi tưởng rằng nó không còn tồn tại trên cõi đời này nữa
Uyển Tinh nhìn Âu Phong, nhìn một cách yêu thương trìu mến xen lẫn nhớ nhung, trong đôi mắt đẹp ma mị ấy đọng lại giọt nước như chỉ trực tuôn trào
Chợt
Âu Phong mở mắt ra, Uyển Tinh giật mình, cả hai nhìn nhau không chớp mắt. Không gian trở nên yên lặng một cách lạ thường, yên lặng đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau
"Tôi...tôi chỉ là tình cờ lên đây thôi"
Uyển Tinh cố gắng lấy lại bình tĩnh xua xua tay lắc đầu cười khổ
Âu Phong lạnh lùng nhìn Uyển Tinh
Tim cô như đang nhói
"Nắng đẹp thật!"
Uyển Tinh tránh đi ánh mắt của anh, cô ngồi xoay lưng về phía anh, ngước lên nhìn bầu trời xanh thẳm
"Anh có thích nắng không?"
"..."
"Tôi thì rất thích nắng đấy"
"..."
"Anh có hay lên đây không?"
"..."
"Này, sao cứ yên lặng mãi thế?'
"..."
"Không thấy chán à?"
"..."
Âu Phong ngồi dậy, lạnh lùng đi thẳng, dường như không quan tâm đến những lời cô nói
Uyển Tinh nhìn theo bóng dáng anh, tim cô như quặn thắt lại, nhức nhối không thể tả.
|
Chương 24: Mấy trò trẻ con này, không hợp với cô đâu Hôm nay là thứ 6 nên buổi chiều Uyển Tinh phải đi đến câu lạc bộ vũ đạo của trường
Đang đi, chợt Uyển Tinh ngã xuống nền, cô nhăn nhó xoa xoa gối, cố nhìn xem ai đã cố tình gạt chân cô
"Hạ Kim Giao!"
Hạ Kim Giao phá lên cười, Tiểu Khiết và Khả Nhu cũng hùa theo
"Đi đứng bất cẩn quá nhỉ?"
Kim Giao liếc nhìn Uyển Tinh, ánh mắt trông thật đáng sợ
"Tại sao lại gạt chân tôi? Cô cố tình đấy à?"
Uyển Tinh tức giận, nắm chặt tay lại
"Haha, là tự cô ngã đấy nhé, tôi không có liên quan à"
"Cô!"
"Haha"
"Tam đại tiểu thư" cười hả hê, giọng cười giễu cợt như trêu ngươi người khác
"Vương Khả Nhu!"
Từ đâu Lâm Mỹ Dạ bước đến, ánh mắt hận thù, tay nắm chặt, sát khí bốc lên ngùn ngụt, dường như đang muốn giết người vậy
"CHAT"
Lâm Mỹ Dạ tát Khả Nhu một bạt tai
"Mày là đồ trơ trẽn, đồ bỉ ổi, tại sao lại cướp đi Thành Dương của tao? Mày là con cáo già, mày nói đi! Mày đã bỏ bùa mê anh ấy phải không? Nói!"
Mỹ Dạ đưa tay bóp cổ Khả Nhu, siết chặt lại
"CHAT"
Kim Giao lôi Mỹ Dạ ra, tát cô một bạt tai. Chỉ chờ có thế, Khả Nhu liền đẩy cô ngã nhào xuống đất
"Đã giữ không được lại còn la làng. Haha, chẳng qua mày cũng chỉ là món đồ chơi của anh ấy thôi, người cuối cùng của anh ấy chính là tao, haha"
"Đồ cáo già!"
Lâm Mỹ Dạ bật dậy, đẩy Khả Nhu xuống đất, ngồi lên người cô, nắm lấy tóc cô
"Tụi bây đâu, xử nó cho tao!"
Kim Giao ra lệnh, ngay lập tức một đám con gái chạy lại, lôi Mỹ Dạ ra, ra sức tát vào mặt cô, chúng đánh cô tới tấp, hành hạ cô như hành hạ một con thú vật
Vương Khả Nhu đứng dậy, lôi ra con dao tiến lại gần Mỹ Dạ, ngồi lên người cô, rồi ra hiệu với đám con gái
"Giữ chặt nó lại!"
Ngay lập tức đám con gái chận hai tay Mỹ Dạ lại, giữ chặt lấy thân thể cô, Mỹ Dạ ra sức cựa quậy nhưng vô ích
"Mi to gan lắm, dám đụng đến tụi này, tao sẽ rạch mặt mày coi như cảnh cáo, còn cái mạng chó của mày, tao không cần, haha"
Khả Nhu đưa con dao lại gần khuôn mặt Mỹ Dạ. Mỹ Dạ tái mét, khóc lóc van xin, cố chống chọi nhưng bất lực. Đám con gái cười hả hê, thích thú nhìn Mỹ Dạ bằng ánh mắt thương hại. Kim Giao và Tiểu Khiết kẻ chống nạnh người khoanh tay, hứng thú nhìn cảnh trước mặt
Uyển Tinh nhanh chóng chạy lại, cố lôi Mỹ Dạ ra
"Thả Mỹ Dạ ra!"
Kim Giao ngứa mắt, đi lại hất Uyển Tinh ra, tát vào mặt cô
"Con ranh này! Ai cho mày xía vô?"
"Làm gì mà ồn ào vậy?"
Ngay lập tức mọi người dừng tay lại, quay lại nhìn người đang bước vào
"Đội trưởng!"
Mọi người thốt lên, không gian trở nên yên tĩnh lạ, chỉ còn nghe tiếng bước chân đang tiến lại ngày một gần hơn
"Thành Dương!"
Mỹ Dạ cố bật dậy, chạy lại ôm lấy Thành Dương, khóc nức nở
Thành Dương nhếch môi, đẩy Mỹ Dạ ra, nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh
"Mấy cái trò trẻ con đó không hợp với cô đâu"
Mỹ Dạ đờ đẫn ngồi phịch xuống đất, đôi mắt vô hồn nhìn Thành Dương, tim gan cô như bị anh xé toạc, đau đớn tột cùng
Khả Nhu đi lại, câu tay Thành Dương, đặt lên môi anh một nụ hôn rồi quay qua nhìn Mỹ Dạ, khinh bỉ mà gian ác vô cùng
"Đồ không biết điều, cứ thích đi gây sự"
"Mình đi thôi anh!"
Thành Dương và Khả Nhu quay đi
"Đội trưởng, hôm nay không tập sao?"
Mọi người gọi với lại
"Mọi người tự tập đi, hôm nay tôi có việc"
Thành Dương vẫn không quay lại, nói rồi bước tiếp đi
Kim Giao và Tiểu Khiết nhếch môi khinh bỉ nhìn Mỹ Dạ
"Số mày còn hên đấy"
""Hahaha"
Mỹ Dạ đờ đẫn như người mất linh hồn, không còn nghe cũng không còn thấy được gì nữa, xung quanh cô chỉ còn một màu đen u tối cô tịch
Uyển Tinh lại gần, lay vai cô
"Mỹ Dạ, cô không sao chứ...Mỹ Dạ"
Mỹ Dạ không nói gì, đứng lên bỏ đi ra khỏi phòng tập
Uyển Tinh nhìn theo lắc đầu thở dài.
|
Chương 25: Mẹ Sáng sớm, gió nhè nhẹ thổi qua, các tán cây khẽ run nhẹ. Trên các bãi cỏ xanh mượt, những giọt sương còn đọng lại long lanh trong nắng sớm. Trên các vòm lá dày ướt đẫm sương đêm, chim bắt đầu cất tiếng hót. Bầu trời trong xanh cao vời vợi, những tia nắng ấm áp khẽ xuyên qua các tán cây, rọi thẳng trong không gian như xua tan đi cái giá lạnh của mùa đông
Uyển Tinh nhẹ nhàng đi lên sân thượng của trường
Đập vào mắt cô là hình ảnh hết sức quen thuộc. Âu Phong vẫn nằm đó, như một thiên thần đang ngủ say
Cô lại nhẹ nhàng ngồi bên cạnh anh
Lặng lẽ nhìn anh...
Để rồi tim lại nhói lên...
Uyển Tinh khẽ lau đi giọt nước mắt, hướng ánh mắt nhìn về phía chân trời xa
Gió thổi qua nhè nhẹ...
Âu Phong mở mắt ra. Trước mặt anh là một người con gái đẹp như một tiên nữ giáng trần. Cô ngồi đó lặng lẽ, ánh nhìn có vẻ xa xăm
Chợt Uyển Tinh quay lại, nhìn anh, ban đầu là ngạc nhiên nhưng rất nhanh sau đó liền mỉm cười, nụ cười nhẹ đẹp như ánh nắng ban mai, khiến cho lòng người bị mê hoặc
"Chào buổi sáng!"
Âu Phong vẫn yên lặng, vẫn lạnh lùng như thế
"Âu Phong này, sao dạo này tôi thấy cậu ít nói hẳn đi"
"..."
"Chẳng phải ngày đầu tiên gặp, cậu cũng nói đó sao?"
"..."
"Ai ya, nắng ấm thật!"
Uyển Tinh vươn vai, hít lấy không khí trong lành
Âu Phong không nói gì, ngồi dậy rồi lạnh lùng bước đi
Uyển Tinh nhìn theo, lòng mơ hồ buồn
Gió nhè nhẹ thổi qua...
Một người lạnh lùng bước đi
Một người lặng lẽ nhìn theo, đôi mắt đẹp ánh lên nỗi buồn sâu thẳm
Cỏ cây lặng yên
Lòng người cũng yên tĩnh lạ
* * *
Sáng nào cũng thế, Uyển Tinh đều lên sân thượng hóng mát, và lần nào cô cũng bắt gặp Âu Phong đang ngủ say
Cô ngồi bên cạnh anh, kể những câu chuyện vui hay những câu chuyện mới mẻ cho anh nghe
Và rồi anh lại lạnh lùng bỏ đi
Cô lại lặng lẽ nhìn theo như một thói quen
* * *
Cậu chuẩn bị đi đâu à?'
Phi Phi ngồi trên giường, tay cầm cuốn tạp chí, thấy Uyển Tinh như chuẩn bị đi đâu nên liền hỏi
"Ừ!"
"Thế tối nay cậu có đến shop không?'
"Có chứ"
"Um, đi cẩn thận nhé!"
"Ừ, bye bye"
"Bye"
Phi Phi mỉm cười nhìn theo
* * *
"Cậu định mua luôn cả siêu thị đấy à?"
Uyển Tinh ngồi trên xe, lấy một túi đồ ra xem
"Bấy nhiêu đấy để cho Dương Tử mặc cả mùa đông mà"
Khiết Luân vẫn chăm chú lái xe
"Để xem, áo ấm, áo len, mũ này, bao tay, khăn quàng cổ, bốt, quần áo, giày dép...chắc Dương Tử sẽ thích lắm đây"
"Tất nhiên rồi, ba nó mua cho nó không thích mới lạ"
"Nè, tôi là người chọn đồ đấy nhé!"
Cả hai cùng phì cười, tiếng cười hòa tan trong tiết trời lạnh lẽo
"Uyển Tinh này!"
Khiết Luân khẽ lên tiếng, giọng nói ấm áp ôn hòa
"Sao?'
"Lời tôi nói lúc trước, cậu đã suy nghĩ kĩ chưa?'
Uyển Tinh ngây ra nhưng rất nhanh sau đó liền mỉm cười
"Có được một đứa con đáng yêu như thế cũng thích chứ sao"
"Nói vậy nghĩa là..."
Khiết Luân ngạc nhiên tột độ nhìn Uyển Tinh, trong ánh mắt đẹp mê hồn ánh lên niềm vui thấy rõ
Uyển Tinh cười nhẹ, chống cằm nhìn ra khoảng không vô định
Chẳng mấy chốc đã đến nhà của Phù Dung
Phù Dung đang tưới nước cho hoa, lâu lâu lại nhìn Dương Tử mỉm cười. Dương Tử ngồi cạnh bên, đùa nghịch với chú cún con, nhìn có vẻ rất thích thú, chốc chốc lại ngước lên nhìn Phù Dung, nở nụ cười tỏa nắng
"Dương Tử của ba!"
Khiết Luân lên tiếng gọi, mỉm cười nhìn Dương Tử
"Ba Luân!"
Dương Tử reo lên, chạy thật nhanh đến chỗ Khiết Luân
Khiết Luân dang tay ra, ôm Dương Tử vào lòng
"Con nhớ ba Luân"
Dương Tử ôm lấy cổ anh, mè nheo khóc
"Ba cũng rất nhớ con"
"Nhớ nhiều không ạ?'
Dương Tử ngước mặt lên, mở đôi mắt to tròn long lanh nước nhìn anh
"Nhớ rất nhiều, con trai à!"
"Chúng ta vào nhà thôi!"
Phù Dung cười ôn nhu
"Vâng ạ!"
Khiết Luân và Uyển Tinh lễ phép, rồi cùng bước vào nhà
"Dạo này hai đứa vẫn khỏe nhỉ?'
Phù Dung ngồi trên ghế sa lông, ôn tồn hỏi
"Vâng, còn khỏe lắm cô ơi"
Khiết Luân ngồi đối diện, nháy mắt với Uyển Tinh
"À, ba có quà cho con đây"
khiết Luân cúi xuống ghé tai Dương Tử
"Gì vậy ạ?'
Dương Tử ngồi trên đùi Khiết Luân, nhìn anh hớn hở
"Đây này, con xem, toàn là những món đồ đẹp mắt không đấy nhé!"
Khiết Luân lôi đồ trong túi ra, Dương Tử thích thú nhìn chúng
"Đẹp quá ba Luân!"
"Thế con có thích không?"
"Thích chứ ạ!"
Dương Tử cười tươi
"Nói nhỏ cho con nghe nhé, những món đồ này toàn là "mẹ" Uyển Tinh lựa cho con đấy"
Khiết Luân nói nhỏ vào tai Dương Tử
"M...Mẹ?"
Dương Tử ngạc nhiên tột độ
"Um"
Khiết Luân mỉm cười, vuốt ve mái tóc Dương Tử
"Mẹ!!!"
Dương Tử reo lên, chạy lại ôm chầm lấy Uyển Tinh, khóc nức nở
"Mẹ, mẹ!!!"
Dương Tử không ngừng gọi mẹ, đầu dụi vào người cô, nấc lên từng hồi, nghe thật xót xa chua chát
"Dương Tử ngoan! Đừng khóc, nín đi mẹ thương"
Uyển Tinh ban đầu tuy rất ngỡ ngàng nhưng rất nhanh sau đó liền mỉm cười, cô ôm Dương Tử vào lòng vỗ về, vuốt mái tóc nó, rất âu yếm
Phù Dung và Khiết Luân nhìn nhau mỉm cười hạnh phúc
"Mẹ có cái này tặng con nè"
"Gì vậy ạ?'
"Đây nè"
Uyển Tinh lấy ra chiếc khăn quàng cổ, quàng cho Dương Tử
"Ấm lắm ạ, thích quá!"
Dương Tử cười tươi nhìn Uyển Tinh, tay mân mê chiếc khăn quàng cổ
"Mẹ tự đan cho con đấy nhé!"
"Mẹ con là nhất!"
"Nè, thế ba thì sao?"
Khiết Luân ghé sát mặt Dương Tử
"Ba Luân cũng là nhất luôn"
Nói rồi Dương Tử hôn lên má anh
Cả 4 người bật lên tiếng cười vui vẻ. Nhìn vào tựa như một gia đình hạnh phúc.
|
Chương 26: Cô phải đi bên cạnh tôi.. không xa cũng không gần "Âu Phong"
Âu Phong ngồi trên sôfa, tay cầm cuốn tạp chí. Hạ Kim Giao bước vào vừa thấy anh liền reo lên
"Anh thôi đọc tạp chí đi có được không hả?"
Kim Giao ngồi cạnh anh, giật lấy cuốn tạp chí từ tay anh
Âu Phong lạnh lùng khoanh tay lại, mắt vẫn không để ý tới cô
Kim Giao thất vọng nhưng nhanh chóng lấy lại nụ cười
"Giáng sinh này, đi chơi với em nha!"
"..."
"Âu Phong"
"Được"
Âu Phong lạnh lùng nói
"Thật à?"
"Cuối cùng anh cũng đã chịu đi chơi với em rồi"
Kim Giao hớn hở ra mặt, dường như không còn tin vào tai mình nữa, cô cố kìm chế để không phải ôm chầm lấy anh, câu trả lời của Âu Phong là một kì tích mà trước đây chưa hề có đối với cô. Câu trả lời này thật sự khiến cô bất ngờ
* * *
"Uyển Tinh, về thôi!"
Phi Phi lay lay vai Uyển Tinh
"Cậu về trước đi|
Uyển Tinh nằm dài ra bàn
"Lại nằm dài ra bàn, chán ghê"
Phi Phi thở dài
"Thôi mà, đã biết rõ thế lại còn bắt bẻ người ta nữa"
"Ờ, thế mặc kệ "người ta" luôn đấy"
Phi Phi mang cặp vào, đi ra cửa lớp, không quên quay lại nhìn Uyển Tinh mỉm cười
Uyển Tinh nhìn theo nở nụ cười ấm áp
Không gian âm u, gió vun vút thổi bớt đi những chiếc lá nhỏ cố sức bám lại trên cành, không khí càng trở nên buồn bã lạnh lẽo
Uyển Tinh nằm đó, ánh mắt nhìn về phía chân trời xa
Chợt
Âu Phong bước vào, khí chất lạnh lùng luôn toát ra, khiến người khác phải run sợ
Uyển Tinh giật mình, ngước lên nhìn anh, ánh mắt thể hiện sự ngạc nhiên tột độ
"Âu...Âu Phong"
Âu Phong đứng trước mặt cô, lạnh lùng nhìn cô
"Giáng sinh đi chơi với tôi!"
"Gì cơ?"
Uyển Tinh ngơ ngác, dường như chưa hiểu hết những gì Âu Phong vừa nói
"Tôi không bao giờ nói lại hai lần, nhớ đấy"
Âu Phong lạnh lùng quay đi, nhưng đi được mấy bước, anh liền dừng lại
"Cô phải đi bên cạnh tôi, không xa cũng không gần, nhất định phải ở bán kính 10 mét, chỉ được đi theo, không được nói gì, không được can dự gì đến tôi"
Nói rồi Âu Phong tiếp tục bước đi, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, tạo nên một đường cong tuyệt đẹp nhưng đáng tiếc trong giây phút này không ai có thể nhìn thấy được, kể cả người phía sau anh
Âu Phong đã đi khỏi đó, nhưng Uyển Tinh vẫn chưa hết ngạc nhiên, mọi việc diễn ra tựa như một giấc mơ vậy
Mọi hôm cô lên sân thượng, đối diện với anh rất nhiều lần nhưng không lần nào anh chịu nói chuyện với cô, còn bây giờ lại bảo cô đi chơi với anh...
Cô chợt giật mình, cảnh tượng lúc đi chơi với ạnh lần đầu tiên tua đi tua lại trong đầu cô như một thước phim
Lần này sẽ là gì nữa đây?
* * *
"Uyển Tinh!"
Đang đi giữa sân trường, nghe có người gọi mình, Uyển Tinh liền quay lại
"Khiết Luân!"
Khiết Luân chạy đến bên cô, nở nụ cười ấm áp
"Trưa lắm rồi, sao còn ở đây?"
Uyển Tinh nhìn anh thắc mắc
"Cậu cũng vậy đó thôi"
Khiết Luân nhìn cô mỉm cười
"À mà cậu gọi tôi có chuyện gì không?'
"Giáng sinh cậu có rảnh không?"
"Tôi..."
Uyển Tinh ngập ngừng
"Sao vậy? Nếu cậu có rảnh thì đi chơi với tôi nha!"
Khiết Luân nhìn cô dò xét
"Khiết Luân...tôi...tôi xin lỗi...tôi có hẹn rồi"
"Vậy à!"
Khiết Luân cười trừ, nhưng tận sâu trong đáy lòng anh lại nhói lên một nỗi buồn sâu thẳm
"Cậu...cậu thông cảm cho tôi nhé!"
Uyển Tinh cảm thấy như có lỗi, tay đan chặt vào nhau, cúi đầu không dám nhìn vào mắt anh
"Không sao đâu, tôi hiểu mà"
"Về thôi! Trưa lắm rồi đấy"
Khiết Luân biết mình đang gây khó xử cho cô nên vội xóa tan bầu không khí ngột ngạt này
"Ừ!"
Uyển Tinh mỉm cười rồi cùng anh bước đi giữa sân trường rộng lớn.
|