Yêu Em Như Người Ấy Đã Từng Yêu
|
|
Chương 15: Dương Tử Gió thổi nhẹ làm rơi rớt những chiếc lá vàng úa. Hàng cây hai bên đường khẽ dao động nhẹ. Tiết trời mùa đông se lạnh, sương mù dày đặc, bầu trời âm u. Cả không gian như được bao trùm một màu trắng xóa của cái lạnh mùa đông.
Uyển Tinh khẽ run nhẹ, từng đợt gió lạnh tấp vào người cô lạnh buốt. Cô đội chiếc mũ len màu tím nhạt, mặc chiếc áo len màu trắng chấm bi, đeo găng tay màu trắng cùng chiếc bốt màu tím, trông đơn giản nhưng lại đẹp vô cùng. Phải chăng là lụa đẹp vì người?
Uyển Tinh đút tay vào túi áo, hướng ánh mắt về phía chân trời xa, đôi mắt cô đẹp thật, ánh mắt ma mị làm mê hoặc lòng người nhưng sao lại đượm buồn, cô đơn, lạnh lẽo đến thế?
Chợt chiếc siêu xe Lamborghini Veneno dừng lại, đỗ ven đường. Uyển Tinh đứng lại, nhìn người trên xe bước xuống, ánh nhìn tỏ vẻ ngạc nhiên thấy rõ
"Khiết Luân!"
Khiết Luân tiến lại gần, đôi môi vẽ lên đường cong tuyệt đẹp
"Đi theo tôi!"
Khiết Luân nắm lấy tay Uyển Tinh, kéo cô vào chiếc siêu xe đậu gần đó
Chiếc siêu xe di chuyển thật nhanh trên đại lộ rộng lớn
Khiết Luân khẽ liếc nhìn Uyển Tinh, tay cô đang đặt lên khung cửa kính, chống cằm nhìn ra khoảng không vô định. Cô đẹp thật! Thậm chí là trong những lúc cô buồn nhất. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như tiên nữ giáng trần ấy luôn làm rung động lòng người. "Quả là một tuyệt sắc giai nhân!" Khiết Luân thầm nghĩ, đôi môi lại nở nụ cười ấm áp mỗi khi nhìn cô
Như chợt phát hiện ra có chút gì đó không được tự nhiên, Khiết Luân lên tiếng
"Cậu không thắc mắc tôi sẽ đưa cậu đi đâu sao?"
"Trước sau gì cũng biết thôi mà"
Uyển Tinh đáp nhẹ , lời nói nhẹ tựa như cơn gió thoáng qua
Khiết Luân như đoán được phần nào tâm trạng của cô, anh không nói gì thêm, không gian dường như trở nên yên tĩnh đến mức lạ thường
Chiếc siêu xe Lamborghini Veneno dừng lại tại một ngôi nhà khang trang ở vùng ngoại ô. Cánh cổng bằng sắt được bao quanh bởi dàn hoa râm bụt
"Đây là đâu?"
Uyển Tinh thắc mắc
"Lát nữa cậu sẽ biết"
Khiết Luân mở cửa, nắm lấy tay cô đi vào trong
Từ cổng vào nhà cũng khá gần. hai bên đường đi trồng rất nhiều hoa hồng
Đây là một ngôi nhà khá đẹp, xung quanh trồng rất nhiều lại hoa khác nhau. Bên cạnh ngôi nhà là một cái lều nhỏ cũng toàn là hoa và cây xanh. Chứng tỏ chủ ngôi nhà này là một người rất yêu hoa
"Ba Luân!"
Chợt từ đâu một đứa bé chạy tới, ôm lấy chân Khiết Luân, đôi mắt to tròn nhìn anh, hiện lên niềm hạnh phúc vui sướng thấy rõ
"Dương Tử ngoan!"
Khiết Luân ôm lấy đứa bé, hôn lên bờ má nó nựng yêu
Thằng bé tinh nghịch đu lên cổ anh, hôn nhẹ lên mái tóc của anh
Uyển Tinh ngạc nhiên nhìn hai cha con, dường như không tin nổi vào mắt mình nữa rồi "cha...cha con sao?"
"Chào chị! Chị là bạn của ba Luân ạ?"
Thằng bé nhìn Uyển Tinh, ánh mắt to tròn rất đáng yêu
"Ờ...uhm"
"Chị tên gì ạ?"
"Chị là Diêu Uyển Tinh, còn em là Dương Tử?'
"Vâng ạ!"
Thằng bé cười tít mắt, Uyển Tinh bất quá đưa tay véo má nó, đôi môi nở nụ cười ấm áp hiền hòa
"Em dễ thương thật! Chắc chắn sau này sẽ là một mỹ nam khuynh nước khuynh thành đấy!"
"Giống ba Luân phải không ạ?"
Khiết Luân và Uyển Tinh cùng phì cười, tiếng cười ấm áp như hòa tan đi cái giá lạnh của mùa đông
Khiết Luân cõng Dương Tử đi vào nhà, thằng bé khẽ thì thầm vào tai anh
"Chị Uyển Tinh đẹp thật! Đẹp như một nàng tiên ấy!"
"Thế con có thích chị ấy không?"
"Thích chứ ạ! Con muốn chị Uyển Tinh làm mẹ của con"
"Thật không?"
"Thật ạ! Hay ba bảo chị ấy làm mẹ của con nha!"
"Được rồi Dương Tử của ba"
"Con yêu ba Luân nhất!"
Hai cha con cùng cười đùa vui vẻ, niềm hạnh phúc ấy luôn là bất tận
Khiết Luân khẽ quay đầy lại nhìn Uyển Tinh, cô đang nhìn đâu đó vu vơ, chốc chốc lại lắc đầu, đôi tay đan chặt vào nhau rồi lại thả lỏng, dường như trong cô đang rối bời.
|
Chương 16: Dương Tử muốn cậu.. làm mẹ nó! Bước vào nhà, Uyển Tinh quan sát xung quanh. Căn nhà khá rộng rãi, được bày trí một cách gọn gàng khéo léo, các gam màu cùng những đồ vật trong nhà được phối hợp với nhau rất hài hòa. Chủ ngôi nhà quả là người tỉ mỉ, khéo léo, chắc chắn phải là một người rất sắc sảo
"Cô Phù Dung"
Khiết Luân cất tiếng gọi
"Khiết Luân phải không?"
Một người phụ nữ đi ra, khoảng 40 tuổi trông rất sắc sảo nhưng lại phảng phất chút mềm mại dịu dàng.
"Hôm nay con đến chơi, còn có bạn của con nữa. Cô ấy là Diêu Uyển Tinh"
Khiết Luân giới thiệu, mỉm cười nhìn Uyển Tinh
"Còn đây là cô Phù Dung, giáo viên cũ của tôi"
"Em chào cô!"
Uyển Tinh lễ phép
"Uhm, ta ra ngoài lều ngồi uống nước rồi nói chuyện"
"Dạ!"
Khiết Luân bế Dương Tử đi tưới nước cho hoa. Uyển Tinh và Phù Dung thì ngồi trò chuyện trong cái lều gần đó, lâu lâu lại nhìn hai cha con vừa tưới hao vừa đùa giỡn.
Phạm Phù Dung nhìn Dương Tử, đôi mắt ánh lên vẻ yêu thương, nhưng lại phảng phất nỗi buồn sâu sa, tận sâu trong đáy mắt như có giọt lệ tuôn trào
"Dương Tử là một đứa bé bất hạnh"
Uyển Tinh ngạc nhiên nhìn Phù Dung, dường như chưa hiểu hết những lời Phù Dung vừa thốt ra
"Sao lại bất hạnh ạ, chẳng phải Dương Tử có một người cha yêu thương nó như thế sao?"
Phạm Phù Dung khẽ nhâm nhi tách trà, đôi mắt đẹp phảng phất nỗi buồn sâu sa
"Dương Tử không phải là con ruột của Khiết Luân"
"Sao ạ?"
Uyển Tinh thốt lên, ngạc nhiên tột độ, hết nhìn Dương Tử rồi lại nhìn Phù Dung như chờ đợi câu trả lời từ cô
"Dương Tử bị cha mẹ bỏ rơi từ khi mới lọt lòng, người ta đã đem thằng bé vào cô nhi viện. Lúc thằng bé được 4 tuổi thì cô đem nó về nuôi"
"Nói vậy nghĩa là..."
"Dương Tử và Khiết Luân chẳng phải máu mủ gì cả. Từ khi về đây Dương Tử rất ít nói chuyện, không thích tiếp xúc với bên ngoài, kể cả gọi cô bằng mẹ nó cũng không bao giờ gọi. Cho đến khi Khiết Luân đến thăm cô, thằng bé vừa thấy Khiết Luân thì đã gọi Khiết Luân là ba rồi. Cũng từ đó Khiết Luân xem nó như con trai của mình, thằng bé cũng không còn ít nói, mặc cảm như trước mà lại cười nhiều hơn, và nó đã dần dần hào mình vào thế giới bên ngoài"
"Một đứa bé đáng yêu như thế, ai lại nỡ nhẫn tâm vứt bỏ như thế chứ, họ không có lương tâm sao?"
Uyển Tinh căm phẫn, đôi mắt ánh lên vẻ xót xa, cảm thương nhìn Dương Tử
Mưa bắt đầu lất phất rơi, cả không gian như bao phủ một màu trắng xóa. Trên đại lộ rộng lớn, chiếc siêu xe Lamborghini Veneno lướt nhanh giữa màn trắng của cơn mưa
"Uyển Tinh này!"
Khiết Luân lên tiếng, anh vẫn đang chăm chú lái xe
"Sao?"
Uyển Tinh quay qua nhìn anh
"Dương Tử muốn cậu...làm mẹ của nó"
Câu nói bất ngờ của Khiết Luân làm Uyển Tinh giật mình, cố đưa vào và phân tích xử lí những lời Khiết Luân vừa nói. Uyển Tinh nhìn Khiết Luân nhưng anh vẫn đang chăm chú lái xe, có vẻ như chưa hề nói với cô lời nào vậy
Không gian trở nên yên tĩnh đến mức lạ thường, tiếng mưa rơi lất phất, tiếng gió rít qua các tán cây, cái lạnh dường như đã thấm vào vạn vật, nhưng sao không gian giữa hai người lại ngột ngạt, không mấy tự nhiên đến thế.
|
Chương 17: Đừng động vào người tôi Tối đó tại biệt thự Đàm Lăng, mọi thành viên của Đàm gia đều có mặt đông đủ, còn có cả Hạ Kim Giao. Hạ Kim Giao là con gái của tập đoàn R & J, một tập đoàn rất có thế lực không chỉ ở trong mà còn ngoài nước. Thậm chí tập đoàn R & J còn được cho là tập đoàn lớn thứ 3 thế giới sau tập đoàn L & D của Đàm gia và tập đoàn D & T của Duật gia. Đàm gia, Duật gia và Hạ gia có mối quan hệ rất thân thiết, mối quan hệ thân tình đã có từ đời của ông nội Âu Phong, Khiết Luân và Kim Giao. Chính vì thế Đàm gia rất quý mến cô, xem cô như con cháu trong nhà. Nhưng hai anh em Âu Phong cỏ vẻ không mấy thiện cảm với cô, Âu Phong thì lạnh lùng băng giá, dường như chưa bao giờ để mắt hay đơn giản chỉ là nói chuyện với cô quá 3 câu. Dù vẫn biết anh lạnh lùng với cô là thế nhưng cô chưa bao giờ từ bỏ hay ngừng yêu anh, vì dã tâm lớn nhất của cô chính là có được anh, nếu không có được cô nhất quyết không để người khác làm được điều đó
"Ta đã sắp xếp cả rồi, ngày mai Hạ Kim Giao có thể chuyển đến học cùng Âu Phong"
Đàm Uy Viễn lên tiếng, ông luôn mang phong thái uy nghiêm, điềm đạm, luôn có phong cách của một người lãnh đạo đầy tài năng khiến cho người khác phải tôn kính nể phục
"Thật không ạ?"
Hạ Kim Giao thốt lên
"Thật! Con có bao giờ thấy ông ấy nói đùa lần nào chưa?"
Lăng Thục Nghi cười hiền, giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng. Bà là một người xinh đẹp dịu dàng, là một người mẹ, người vợ đảm đang luôn yêu thương chăm sóc cho gia đình
"Âu Phong! Thế là ngày mai em có thể đi học cùng anh rồi"
Kim Giao câu tay anh, đôi mắt ánh lên niềm vui thấy rõ
"Đừng đụng vào người tôi?"
Âu Phong lạnh lùng hất tay Kim Giao ra, bỏ đi lên lầu, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo ấy.
Du Du thấy thế cũng chạy theo sau, dường như không mấy hứng thú với sự có mặt của Kim Giao
"Biết bao giờ nó mới thay đổi đây?"
Lăng Thục Nghi thở dài, nhìn theo bóng dáng Âu Phong
"Mình yên tâm, một ngày nào đó con sẽ thay đổi thôi"
Uy Viễn đặt tay len vai vợ mình, ánh mắt cương nghị cùng lời nói cứng rắn của ông như đang khẳng định điều ông nói sẽ thành sự thật
Đêm đó, Uyển Tinh cứ trằn trọc mãi không ngủ được. Cô cảm thấy đau xót, thương cảm khi biết được hoàn cảnh của Dương Tử như thế. Cô bắt đầu suy nghĩ thật nghiêm túc lời Khiết Luân nói lúc chiều. Mớ suy nghĩ hỗn độn ấy cứ vây lấy cô, chúng cứ hành hạ, thúc giục, ép buộc cô phải đưa ra quyết định cuối cùng.
|
Chương 17: Đừng động vào người tôi Tối đó tại biệt thự Đàm Lăng, mọi thành viên của Đàm gia đều có mặt đông đủ, còn có cả Hạ Kim Giao. Hạ Kim Giao là con gái của tập đoàn R & J, một tập đoàn rất có thế lực không chỉ ở trong mà còn ngoài nước. Thậm chí tập đoàn R & J còn được cho là tập đoàn lớn thứ 3 thế giới sau tập đoàn L & D của Đàm gia và tập đoàn D & T của Duật gia. Đàm gia, Duật gia và Hạ gia có mối quan hệ rất thân thiết, mối quan hệ thân tình đã có từ đời của ông nội Âu Phong, Khiết Luân và Kim Giao. Chính vì thế Đàm gia rất quý mến cô, xem cô như con cháu trong nhà. Nhưng hai anh em Âu Phong cỏ vẻ không mấy thiện cảm với cô, Âu Phong thì lạnh lùng băng giá, dường như chưa bao giờ để mắt hay đơn giản chỉ là nói chuyện với cô quá 3 câu. Dù vẫn biết anh lạnh lùng với cô là thế nhưng cô chưa bao giờ từ bỏ hay ngừng yêu anh, vì dã tâm lớn nhất của cô chính là có được anh, nếu không có được cô nhất quyết không để người khác làm được điều đó
"Ta đã sắp xếp cả rồi, ngày mai Hạ Kim Giao có thể chuyển đến học cùng Âu Phong"
Đàm Uy Viễn lên tiếng, ông luôn mang phong thái uy nghiêm, điềm đạm, luôn có phong cách của một người lãnh đạo đầy tài năng khiến cho người khác phải tôn kính nể phục
"Thật không ạ?"
Hạ Kim Giao thốt lên
"Thật! Con có bao giờ thấy ông ấy nói đùa lần nào chưa?"
Lăng Thục Nghi cười hiền, giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng. Bà là một người xinh đẹp dịu dàng, là một người mẹ, người vợ đảm đang luôn yêu thương chăm sóc cho gia đình
"Âu Phong! Thế là ngày mai em có thể đi học cùng anh rồi"
Kim Giao câu tay anh, đôi mắt ánh lên niềm vui thấy rõ
"Đừng đụng vào người tôi?"
Âu Phong lạnh lùng hất tay Kim Giao ra, bỏ đi lên lầu, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo ấy.
Du Du thấy thế cũng chạy theo sau, dường như không mấy hứng thú với sự có mặt của Kim Giao
"Biết bao giờ nó mới thay đổi đây?"
Lăng Thục Nghi thở dài, nhìn theo bóng dáng Âu Phong
"Mình yên tâm, một ngày nào đó con sẽ thay đổi thôi"
Uy Viễn đặt tay len vai vợ mình, ánh mắt cương nghị cùng lời nói cứng rắn của ông như đang khẳng định điều ông nói sẽ thành sự thật
Đêm đó, Uyển Tinh cứ trằn trọc mãi không ngủ được. Cô cảm thấy đau xót, thương cảm khi biết được hoàn cảnh của Dương Tử như thế. Cô bắt đầu suy nghĩ thật nghiêm túc lời Khiết Luân nói lúc chiều. Mớ suy nghĩ hỗn độn ấy cứ vây lấy cô, chúng cứ hành hạ, thúc giục, ép buộc cô phải đưa ra quyết định cuối cùng.
|
Chương 17: Đừng động vào người tôi Tối đó tại biệt thự Đàm Lăng, mọi thành viên của Đàm gia đều có mặt đông đủ, còn có cả Hạ Kim Giao. Hạ Kim Giao là con gái của tập đoàn R & J, một tập đoàn rất có thế lực không chỉ ở trong mà còn ngoài nước. Thậm chí tập đoàn R & J còn được cho là tập đoàn lớn thứ 3 thế giới sau tập đoàn L & D của Đàm gia và tập đoàn D & T của Duật gia. Đàm gia, Duật gia và Hạ gia có mối quan hệ rất thân thiết, mối quan hệ thân tình đã có từ đời của ông nội Âu Phong, Khiết Luân và Kim Giao. Chính vì thế Đàm gia rất quý mến cô, xem cô như con cháu trong nhà. Nhưng hai anh em Âu Phong cỏ vẻ không mấy thiện cảm với cô, Âu Phong thì lạnh lùng băng giá, dường như chưa bao giờ để mắt hay đơn giản chỉ là nói chuyện với cô quá 3 câu. Dù vẫn biết anh lạnh lùng với cô là thế nhưng cô chưa bao giờ từ bỏ hay ngừng yêu anh, vì dã tâm lớn nhất của cô chính là có được anh, nếu không có được cô nhất quyết không để người khác làm được điều đó
"Ta đã sắp xếp cả rồi, ngày mai Hạ Kim Giao có thể chuyển đến học cùng Âu Phong"
Đàm Uy Viễn lên tiếng, ông luôn mang phong thái uy nghiêm, điềm đạm, luôn có phong cách của một người lãnh đạo đầy tài năng khiến cho người khác phải tôn kính nể phục
"Thật không ạ?"
Hạ Kim Giao thốt lên
"Thật! Con có bao giờ thấy ông ấy nói đùa lần nào chưa?"
Lăng Thục Nghi cười hiền, giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng. Bà là một người xinh đẹp dịu dàng, là một người mẹ, người vợ đảm đang luôn yêu thương chăm sóc cho gia đình
"Âu Phong! Thế là ngày mai em có thể đi học cùng anh rồi"
Kim Giao câu tay anh, đôi mắt ánh lên niềm vui thấy rõ
"Đừng đụng vào người tôi?"
Âu Phong lạnh lùng hất tay Kim Giao ra, bỏ đi lên lầu, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo ấy.
Du Du thấy thế cũng chạy theo sau, dường như không mấy hứng thú với sự có mặt của Kim Giao
"Biết bao giờ nó mới thay đổi đây?"
Lăng Thục Nghi thở dài, nhìn theo bóng dáng Âu Phong
"Mình yên tâm, một ngày nào đó con sẽ thay đổi thôi"
Uy Viễn đặt tay len vai vợ mình, ánh mắt cương nghị cùng lời nói cứng rắn của ông như đang khẳng định điều ông nói sẽ thành sự thật
Đêm đó, Uyển Tinh cứ trằn trọc mãi không ngủ được. Cô cảm thấy đau xót, thương cảm khi biết được hoàn cảnh của Dương Tử như thế. Cô bắt đầu suy nghĩ thật nghiêm túc lời Khiết Luân nói lúc chiều. Mớ suy nghĩ hỗn độn ấy cứ vây lấy cô, chúng cứ hành hạ, thúc giục, ép buộc cô phải đưa ra quyết định cuối cùng.
|